Chương 2: Con gà mất đầu Giới cảnh sát của ba tỉnh Đông Bắc thường truyền tai nhau câu :" Nếu muốn dọa cảnh sát có thể 'Cậu làm việc cho đến nơi đến chốn là tôi điều cậu lên phân cục cảnh sát rừng Đại Hưng An Lĩnh đấy! '" Bà lão mặt mèo đủ sức dọa trẻ con, còn phân cục cảnh sát rừng Đại Hưng An Lĩnh khiến các chiến sỹ cảnh sát nghe mà khiếp sợ. Tổ chuyên án vòng vèo lên dốc xuống đèo suốt hai ngày trời mới đến được địa điểm gây án. Họ ngồi máy bay đến thành phố Cáp Nhĩ Tân, rồi lại ngồi xe otô đến huyện thành Tháp Lâm, sau khi ăn thịt nướng ở nhà ga xe lửa, cả bốn người đều bị "Tào Tháo đuổi", gian khổ thực thể tả xiết. Lúc đến đồn cảnh sát thị trấn Bạch Hoa cũng sâm sẩm tối, họ nghỉ ngơi đêm , ngay sáng sớm ngày hôm sau đồn trưởng gọi hai cỗ xe ngựa đưa họ đến lâm trường quốc doanh Thập Bát Lý Phố. Thường ngày, người đánh xe ngựa này chỉ chuyên chở mộc nhĩ và nấm hương, nhưng ta chuyện lại rất có trình độ, ta thế này với tổ chuyên án:" Cứ thẳng về phía trước là Thập Lý Phố, xa hơn chút nữa đến Thập Bát Lý Phố, nhưng đến đó thôi đừng thêm nữa, bởi vì xa hơn gặp bãi phân to xụ." "Bãi phân to xụ" mà ta đến chính là trung tâm xử lí rác thải của huyện thành, chất thải của tất cả các thị trấn xung quanh đều đổ dồn về đây để làm phân bón cho lâm trường quốc doanh. Phân cục cảnh sát rừng Đại Hưng An Lĩnh nằm ở giữa lâm trường và bãi phân, năm bốn mùa đều ngửi thất mùi thối nhức mũi. Phân cục cảnh sát rừng Đại Hưng An Lĩnh nằm dưới chân dải núi Đại Hưng An Lĩnh, nó là ngôi nhà vô cùng sơ sài. phân cục cấp huyện nhưng lại có tòa nhà văn phòng, trong sân có ba dãy nhà ngói đỏ tỏa khói, xung quanh là rừng rậm nguyên sinh vô cùng hoang vu. Cảnh sát lâm nghiệp là bộ phận quan trọng được hợp thành từ hai ngành lâm nghiệp và cơ quan an ninh quốc gia, họ có đầy đủ tính chất vũ trang kiêm cả chức năng chấp pháp hình và chấp pháp hành chính. Phân cục này thuộc về ngành lâm nghiệp, có điều nó vẫn giậm chân ở tình trạng phát triển từ những năm 90, bộ phận này đảm nhận nhiệm vụ quản lý trật tự trị an lâm khu, bảo vệ rừng và quản lý xã hội. Địa điểm xảy ra án mạng thuộc phạm vi quản lý của phân cục cảnh sát rừng Đại Hưng An Lĩnh. Thôn gần với nơi xảy ra án mạng là thôn Hướng Dương. Thôn Hướng Dương nằm ngay chân núi, cách phân cục cảnh sát rừng Đại Hưng An Lĩnh xa lắm, hai mẹ con nạn nhân đường từ thôn dẫn đến huyện thành bị sát hại, ruột xổ ra ngoài, sắc mặt trắng bợt cổ có dấu răng. Khi tổ chuyên án tới nơi phân cục trưởng đứng giữa sân quát mắng tân binh mới được chuyển về phân cục. Phân cục trưởng :" Văn hay chữ tốt như cậu, lại vừa biết vẽ tranh, vừa biết làm thơ, năng nho nhã, thái độ giác ngộ cuộc sống cao như cậu, mình tôi vật ngã ba thằng." Viên cảnh sát trẻ đứng nghiêm trang, mắt ngậm lệ, giải thích với vẻ oan ức:" Tôi đến đây là để thực ước mơ của mình!" Phân cục trưởng trề môi:" Người gió thổi bay như cậu thử hỏi có được ước mơ gì lớn lao?" Viên cảnh sát trẻ đáp:" ước mơ của tôi là đấu tranh ngừng nghỉ với mọi hoạt động phạm tội cho đến giọt máu cuối cùng! Tôi muốn phá các vụ án lớn!" Phân cục trưởng tung cước đá chân cậu ta quát:" Biến! vác gỗ ! làm xong đừng nghĩ đến việc ăn cơm." Phân cục trưởng phân cục cảnh sát rừng Đại Hưng An Lĩnh họ Tào, trạc ngũ tuần, là mẫu đàn ông vùng Đông Bắc điển hình, tính tình nóng nảy bộc trực. Tuy họ của ta khá hiếm nhưng vẫn là trong những dòng họ có ở Trung Quốc, nghe đâu ta còn là hậu duệ của Tào Tháo. Họ Tào phân bố khá rộng rãi khắp cả nước nhưng chỉ có hơn trăm ngàn người dân mang họ này. Tên đầy đủ của phân cục trưởng là Tào Đơn Bình, tuy tính tình hào sảng nhưng hay tục chửi bậy. Khi tâm trạng tốt dẫu bị người ta gọi thẳng biệt danh là "Tào lao" hay "Phân cục trưởng Tào Lao" , ta cũng chẳng bận tâm, nhưng gặp lúc tâm trạng tốt dù cấp dưới chỉ trêu đùa, ta cũng lập tức trở mặt, đập tay bồm bộp xuống bàn mà chửi bới. Phân cục trưởng Tào rất thích uống rượu, việc đầu tiên ta làm khi vừa mở mắt chính là uống rượu, nhưng chưa ai thấy ta uống say bao giờ. Phân cục trưởng Tào bày tiệc khoản đãu bốn thành viên tổ chuyên án, thế mà ta lại lấy bình dựng thuốc sâu để đựng rượu trắng, thành bình còn ghi tên thuốc trừ sâu là DDVP. Phân cục trưởng ở đây chẳng có rượu Mao Đài mà uống, nên ta lấy bình thuốc sâu DDVP đựng rượu. Đây là bí kíp độc môn của phân cục trưởng Tào. Mùa hè ta ngâm tượu xuống giếng đêm, còn mùa đông hâm nóng vài phút trong ấm tích, làm vậy rượu có mùi y hệt như rượu Mao Đài. Chỉ mình Họa Long uống rượu cùng phân cục trưởng Tào, ba thành viên còn lại đều dám uống, gì uống rượu trong vỏ bình vốn đựng thuốc trừ sâu loại kịch độc chắc chắn là khảo nghiệm đòi hỏi lòng can đảm ghê gớm. Họa Long :" Phân cục trưởng làm vậy là vì muốn đề phòng kẻ khác uống trộm rượu của có phải ?" Phân cục trưởng cười lớn:" Ha ha! Đúng là thành viên của tổ chuyên án có khác! Đoán trúng phóc!" Sau ba tuần rượu, phân cục trưởng Tào liền kể chiến tích huy hoàng nhất của cuộc đời mình. Có ai biết mùa đông ở Đại Hưng An Lĩnh lanh đến mức độ nào ? Mùa đông năm đó phải gọi là mùa đông lạnh nhất từ trước đến nay. ta ngồi thả buồn tuyết, vì bị táo bón nên ta phải ngồi tương đối lâu khiến thỏi phân vừa bậy ra bị đóng băng cứng đanh như thép. Vừa lúc đấy có con sói mẹ đói vàng mắt lẳng lặng áp sát đến gần , ta quay người đứng dậy. cầm thỏi phân đóng băng ném trúng mắt con sói. Nó rú lên như bị trọc tiết rồi bỏ chạy. Đó chính là chiến tích huy hoàng nhất trong cuộc đời ta, ném cứt đuổi chó sói bỏ chạy. Tô My khen:" Phân cục trưởng tài tình đấy! Mà mùa đông ở Đại Hưng An Lĩnh lạnh đến mức đấy sao?" Phân cục trưởng Tào gật đầu:" May mà quý đây đến vào mùa xuân, chứ nếu đến vào mùa đông chắc chắn mùa đông của Đại Hưng An Lĩnh biến thành người băng ngay" vài viên cảnh sát cơm no rượu say, họ cởi cảnh phục ra, ngồi phản bắt đầu đánh bạc ăn tiền. Hôm nay là ngày họ được phát lương. Tô My thầm vào tai Bao Triển:" Đánh bạc ngay trong đồn cảnh sát coi vương pháp ra gì? Mà ngờ họ lại ngủ phản đất." Phân cục trưởng Tào :"Các đây cũng có thể chơi vài ván, đừng khách sao làm gì, cứ coi đây như nhà mình nhé!" Giao sư Lương gật đầu:" Được thôi! Nhập gia tùy tục vậy!" Họa Long uống cạn chén rượu cuối cùng, cầm ví tiền, chen vào chiếm chỗ, rồi ngồi phản đất, nhưng chưa được mấy hồi thua cháy túi. Họa Long liền quay sang Bao Triển hỏi vay tiền, Tô My giữ chặt ví của Bao Triển quyết cho Họa Long vay. Họa Long đành phải hậm hực nuốt giận vào bụng. Hai viên cảnh sát dân bắt đầu to tiếng vì tranh chấp trong ván bài, phân cục trưởng Tào quát lớn:" Tất cả ra hết ngoài kia vác gỗ cho tôi!" Quát xong, phân cục trưởng quay sang giáo sư Lương phàn nàn:" Chúng tôi là cảnh sát lâm nghiệp, công việc vất vả nhưng mỗi tháng chỉ được lĩnh vỏn vẹn hơn ngàn tệ tiền lương, số tiền đó còn ít ỏi hơn cả bán trứng gà. Nhờ các phản ánh với lãnh đạo cấp dùm chúng tôi xem có thể tăng lương thêm chút đỉnh được ?" Giao sư Lương lắc đầu bảo chuyện đó hoàn toàn vượt quá quyển hạn của tổ chuyên án. Phân cục trưởng :" Tôi mời tổ chuyên án đến chủ yếu vì nhân chỗ tôi rất thiếu thốn, chúng tôi vừa phải lo đề phòng cháy rừng, lại vừa lo vấn đề an ninh trong khu vực. Thực ra, ở nơi đây, cháy rừng còn quan trọng hơn cả án mạng rất nhiều, khi rừng bốc cháy biết bao nhiêu người trong huyện thành dưới chân núi này phải bỏ mạng. Thậm chí nếu lửa cháy sang biên giới của Nga phiền phức to, chừng lại châm ngòi cho chiến tranh thế giới thứ ba bùng nổ ý chứ!" Giao sư Lương thấu hiêu:" Tôi cũng nhận thức thấy các là những người vất vả và mệt mỏi nhất trong ngành cảnh sát Trung Quốc , chỉ lo bảo vệ rừng, bảo vệ trật tự khu vực mà còn phải vác gỗ làm những công việc nặng nhọc của nhà nông nữa." Phân cục trưởng sắp xếp hai viên cảnh sát cho tổ chuyên án sai vặt, người có biệt danh Đèn cù, còn người kia có biệt danh Đèn cầy. Đèn cù là viên cảnh sát lớn tuổi nhất ở phân cục cảnh sát rừng Đại Hưng An Lĩnh, , ông sắp đến tuổi nghỉ hưu, ngày trẻ từng bộ đội, làm công tác cần vụ trắc họa, ông dành cả cuộc đời phục vụ cho phân cục cảnh sát rừng Đại Hưng An Lĩnh này. Mỗi khi hút tẩu là ông lại ho sặc sụa, trông ong có vẻ rệu rã, già yếu và " muốn ra gió" Còn đền cầy chính là cậu lính trẻ mới được phân công về đây. Đèn cầy là người miền Nam, cậu ta ôm hoài bão rất lớn lao nên muốn về công tác tại phân cục này, kết quả lí tưởng và thực cách nhau quá xa, vụ án lớn nhất mà cậu ta từng xử lí chẳng qua là vụ đánh lộn. Hai người đàn ông Đông Bắc quen nhau, người hỏi:" Nhìn gì mà nhìn?" người kia đáp:" Nhìn chứ nhìn gì! Sao hả?" Thế là họ lao vào đánh nhau túi bụi, chẳng cần nguyên nhân gì, chẳng qua họ nhìn đối phương thấy thuận mắt mà thôi... mãi đến khi Đèn cầy mặc cảnh phục lao can và lôi họ ra, họ mới chịu dừng tay. Họa Long :" Tốt rồi! Phân cục trưởng Tào quả là xem trọng chúng ta, ấy ban cho chúng ta hai đại tướng, là ông lão sắp xuống mồ còn là đứa trẻ miệng còn hôi sữa" Mọi người phá lên cười. Trước đó, khu vực này từng xảy ra hai vụ án giết người hút máu nhưng cách đây khá lâu rồi, giờ thành án treo. Hai vụ án đó rất khó điều tra ra chân tướng vì dấu vết và manh mối bị xóa sạch, bởi vậy tổ chuyên án quyết định bắt đầu lại từ vụ án giết người hút máu mới xảy ra. Thôn Hướng Dương cách phân cục cảnh sát rừng Đại Hưng An Lĩnh chẳng bao xa, nhưng do chân giáo sư Lương tiện lại, đường núi lại gập ghềnh lồi lõm, xe cộ thể lưu thông nên ông bác đèn cù đành phải tìm cỗ xe ngựa cho giáo sư Lương và Tô My ngồi, còn những người khác đều bộ. Chẳng mấy chốc, mấy người đến thôn Hướng Dương. Nạn nhân là cặp mẹ con sống ở trong thôn, hôm xảy ra án mạng là hôm họ xuống huyện thành mua đồ, nhưng vừa ra khỏi thôn gặp nạn. vài người dân phản ánh, trong rừng ngay cạnh thôn có quái vật thường xuyên lảng vảnh quanh đó. Tổ chuyên án tìm được số nhân chứng từng nhìn thấy quái vật có bộ lông trắng toát, mặt giống mặt mèo, dáng vẻ như bà lão bị gù lưng; có người lại quái vật giống dã nhân, có thể đứng thẳng khi lại, nhưng phần lớn di chuyển bằng cách bò. Mọi người bàn tán sôi nổi, mỗi người ý kiến nhưng điểm có thẻ khẳng định là con quái vật giết người là để hút máu! Khi thăm dò tình hình, Bao Triển được biết lúc bị sát hại, nạn nhân mang theo gần ngàn tệ, định bụng xuống huyện thành để mua vé tàu hỏa. Sau khi biết bị sát hại đường núi cách cổng thôn xa tiền cũng cánh mà bay, ngay cả nhẫn vàng đeo tay cũng biến mất. Chính vì vậy tổ chuyên án kiên định với nhận định của mình: Vụ án này do con người gây ra chứ phải do quái vật hút máu người. Có điều mọi người vẫn thể giải thích nổi, nếu chỉ đơn thuần là vụ án giết người cướp của tại sao khi hai mẹ con họ chết, hung thủ lại hút máu nạn nhân? Căn cứ theo kết quả giám định vết thương được ghi trong báo cáo khám nghiệm tử thi của viện pháp y các vết cào cơ thể nạn nhân hoàn toàn trùng khớp với cự li các ngón tay của con người. Nếu đây là vụ án do con người gây ra hung thủ có được nguồn sức mạnh kinh hồn đó bằng cách nào? Làm sao y chỉ cần dùng ngón tay là có thể cào rách bụng và giết cả hai mẹ con. Giao sư Lương hỏi:" Mọi người hung thủ là bà lão mặt mèo hay dã nhân gì đó, nhưng có ai có bằng chứng ?" vài người nông dân vỗ ngực mình tận mắt nhìn thấy, có thể lấy nhân cách của mình ra đảm bảo những gì vừa kể hoàn toàn là thực. Đèn cầy :" Chúng ta nên tin vào khoa học. đời này làm gì có quái vật!" Đèn cù mỉm cười:" Chàng trai ơi! Cậu biết đó thôi, trong khu rừng này và ngọn núi này chứa nhiều điều tà mị lắm!" Để chứng thực cho quan điểm của mình, người dân dẫn mọi người ra cổng thôn, ở cổng thôn có giếng cổ, ngay bên cạnh giếng có hai ngôi nhà. ngôi nhà là trạm xá của thôn còn ngôi nhà bên cạnh đóng cửa im ỉm , bên trong vọng ra tiếng quai búa chan chát, đó là xưởng rèn sắt thủ công của người dân trong vùng. Người nông dân nọ cầm cây gậy lùa vào bụi cỏ cạnh giếng như muốn tìm vật gì đó. lát sau, ta cười hì hì và bảo:" Nó đây rồi!" con gà nhớn nhác chạy ra từ bụi cỏ, mọi người tròn mắt kinh ngạc khi nhìn thấy con gà. Bởi nó bị mất đầu!
Chương 3: Quái vật hút máu Gần đây, thôn Hướng Dương thường xảy ra rất nhiều việc quái lạ, con gà của người dân trong thôn thường bị cắn đứt cổ và bị hút cạn máu. khí đáng sợ ấy bao trùm khắp thôn xóm, ban đầu mọi người ngỡ con thú hoang nào đấy xông vào bắt trộm gà, nhưng những con gia cầm ấy chết cách rất uẩn khúc, nếu là sói hoặc hồ ly ở ven rừng cắn chúng thể chỉ hút máu mà ăn thịt. Thế là dân trong thôn kết hợp truyền thuyết mà cà rồng và bà lão mặt mèo lại với nhau, đêm nào họ cũng đóng chặt cửa, dám bước ra ngoài nửa bước, họ lờ mờ cảm thất có con quái vật thần bí lởn vởn quanh đây. Người đầu tiên chứng kiến cảnh tượng gà bị hút máu là bác sỹ Lưu, bác sỹ duy nhất của trạm y tế thôn Hướng Dương. Ông ta mở phòng khám nên thường dậy từ khi trời còn tờ mờ sáng. Buổi sớm hôm ấy, trời còn nhá nhem, bác sỹ Lưu vào chuồng gà lấy trứng trong ổ chuẩn bị làm bữa sáng, nhưng vừa mở cửa phòng, ông cảm thất có điều gì đó là lạ, lông gà rụng lả tả trong vườn, ông thầm nghĩ lẽ nào con quái vật hút máu đến? Bác sỹ Lưu cầm cái chổi, quan sát khi vườn cẩn thận, hành lang giữa nhà và bếp có cái ang sành đậy phên đá, trong ang là dưa muối. Khi ấy trời con chưa sáng tỏ mặt người, bác sỹ Lưu loáng thoáng nghe thấy tiếng động, ông chầm chậm quay người lại, cảnh tượng đập vào mắt khiến ông nổi da gà, con quái vật hình người đen thùi lùi ngồi xổm chiếc ang sành, hai hàm răng trắng ởn cắn cổ gà, đôi mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào bác sỹ Lưu. Điều kì lạ là con gà bị con quái vật ôm trong tay hề giãy giụa. Trong lúc hoảng loạn, bác sỹ Lưu hét lớn, con quái vật liền quẳng con gà lại, bỏ chạy bằng bốn tay chân như chó dữ, nó nhảy phốc lên tường và trốn thoát. Con gà bị con quái vật cắn lủng lẳng đầu nhưng chết, nó loạng choạng đứng dậy. Bác sỹ Lưu ôm con gà gặp ai cũng kể thao thao bất tuyệt về câu chuyện kì lạ mà mình từng chứng kiến, đến tận giờ ông vẫn thấy khiếp đảm. Con gà đầu giờ chỉ còn bên tai, trông đến dị dạng, nó có phần hộp sọ sau, ban đầu nó lơ ngơ mất phương hướng, phản ứng dữ dội, nhưng lâu dần nó bắt đầu lại bình thường như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Dù có mắt nhưng con gà cụt đầu vẫn có thể lóng ngóng chui vào ổ, lấy mỏ rỉa lông, nó quen rúc cái đầu nay còn tòn tại đầy đủ vào dưới cánh gà ngủ ngon lành. Có lẽ vì thiên chức thần thánh của người làm nghề y nên bác sỹ Lưu cứu con gà, ông lấy xi lanh và lọ thuốc mắt bơm thẳng thức ăn vào họng con gà. Thỉnh thoảng thực quản của con gà bị mắc nghẹn, bác sỹ Lưu lại dùng máy chuyên dụng rửa sạch. thế giới từng xuất trường hợp gà cụt đầu nhưng chết, đó là chú gà Mike ở Fruita, bang Colorado, Mỹ. Từ đó trở rất nhiều việc kì quái liên tiếp xảy ra trong thôn, đối tượng tấn công chỉ dừng lại ở gà mà có cả vịt, ngan , ngỗng. Bác sỹ Lưu cho rằng gà cụt đầu thu hút quái vật đến hút máu lần nữa nên ông thả con gà ở khu vực ngoài nhà. Người lớn thường răn đe trẻ con rằng:" Đừng động vào con gà đó! Nó có độc đấy! Nó bị quái vật cắn vào người. Con quái vật hút hết máu gà trong thôn chuyển sang ăn thịt người!" Vụ án mạng xảy ra như nghiệm chứng cho lời tiên đoán của dân làng. Hai mẹ con nhà nọ gặp nạn! Trong hai hộ ở cổng làng, ngoại trừ bác sỹ Lưu ra còn có xưởng rèn sắt, tổ chuyên án gõ cửa gọi người thợ rèn sắt ra thẩm vấn. Người thợ rèn sắt đó họ Ngụy, nước da đen bóng thoạt nhìn nom có vẻ thà, thậm chí ngờ nghệch, năng chậm chạp, ta do dự lát rồi kể, hồi vào năm tuyết rơi rất dày, ta nhìn thấy con quái vật, khắp người nó phủ lông trắng toát, dáng rất giống loài mèo, tóc tai rũ rượi, ta chỉ nhìn thấy bóng lưng của nó. Giao sư Lương hỏi:" Vào hôm hai mẹ con nạn nhân bị hại , có phát điều gì đấy bất thường ?" Tay thợ rèn họ Ngụy nghiêng đầu suy nghĩ rồi đáp:" ! Khi ấy tôi ngủ." Tổ chuyên án quyết định bất kể quái vật hút máu người kia là người hay thú cũng phải tìm cách lùng bắt bằng được. Người dân trong thôn nghe tổ chuyên án muốn bắt quái hút máu, ai nấy đều hăng hái trợ giúp, họ nhanh chóng thành lập dội tuần tra. Phân cục trưởng Tào bổ nhiệm đèn cù và đèn cầy lần lượt làm đội trưởng và đội phó đội tuần tra của thôn, phát cho họ hai khẩu súng săn và máy ảnh. Ngoài ra, người dân còn tự trang bị lưới đánh cá, mâu dài, súng săn, dao phay, dây thừng... Đêm nào đội tuần tra cũng ngồi phục ở điểm canh, ban ngày họ lùng sục ở khu rừng ven thôn. Ngày này nối tiếp ngày khác qua nhưng họ vẫn nhìn thấy bóng dáng của quái vật hút máu. Mấy ngày sau, cuối cùng đội tuần tra cũng có phát mới, khi vào rừng rậm sâu hút, họ thấy xung quanh chỉ có tiếng chim kêu vượn hú, cả đội đến cửa hang thấy con vật rất khả nghi. Con vật xuất ở nơi sâu trong rừng cây rậm rạp phía trước có hình dáng nhang nhác giống bóng người lưng gù lom khom di chuyển chậm chạp. Tuy là ban ngày nhưng cảnh tượng vẫn khiến người ta tê bì da đầu, xuất trong tầm mắt họ là vật đen sì sì, ra người cũng chẳng ra thú. Các thành viên của đội tuần ra bắt đầu thấy sợ, đèn cầy giũ chắc cây súng trong tay, vì quá căng thẳng nên cậu ta vô tình bóp cò, tiếng súng vang lên làm con quái ật giật mình bỏ chạy. Đội tuần tra nhanh chân đuổi theo, nhưng cuộc tìm kiếm thất bại. Thứ duy nhất họ thu hoạch được là bức ảnh chụp con quái vật bằng máy ảnh của phân cục trưởng Tào, tuy nhiên đội tuần tra chỉ chụp được cái bóng dáng lờ mờ của nó. Giao sư Lương hỏi Tô My:" Cháu có thể dùng máy tính xử lí đường nét bức ảnh lên được ?" Tô My trả lời:" thể dùng kĩ thuật để xử lý được bác ạ vì khoảng cách chụp cách vật thể quá xa." Phân cục trưởng tẩn mẩn quan sát bức ảnh, rồi nhận xét:" Trông như người châu Phi ấy nhỉ! À, đúng rồi! Nơi đó được gọi là khe Dã nhân. Chúng ta cử thêm người, huy động cả công nhân ở lâm trường quốc doanh đến cùng vây bắt con quỷ đen này mới được." Họa Long :" Rừng núi xung quanh đây quá rộng lớn, chúng ta ở nơi sáng trong khi con quái vật mình trong bóng tối, tôi đồ rằng dễ có thể tìm thấy nó đâu!" Bao Triển chậm rãi :" Tôi có cách này!" Địa hình của Đại Hưng An Lĩnh rất phức tạp, nếu triển khai tìm kiếm đỉnh núi hoang vu lạnh lẽo hoặc giữa các bụi cây rậm rạp cực kì khó khăn. Bao Triển đề nghị, chi bằng ta mua thêm ít gà vịt thả rông trong thôn để dụ con quái vật hút máu, sau đó đặt bẫy ở mỗi lối ra và canh gác cẩn mật khắp thôn, rồi lặng lẽ giám sát, làm như vậy nhất định bắt được con quái vật. Tô My gửi bức ảnh cho viện khoa học trung ương, nhận được hồi đáp rằng rất có thể con quái vật đó chính là dã nhân. Người ta đồn rằng khu vực Thần Nông Gía và Đại Hưng An Lĩnh của Trung Quốc có dã nhân . Rất nhiều lần viện khoa học trung ương Trung Quốc từng thành lập đội khảo cổ khoa học và tổ chức sâu vào Thần Nông Gía và Đại Hưng An Lĩnh, họ tìm thấy rất nhiều chứng cứ chứng tỏ tồn tại của dã nhân. Khắp nơi thế giới đều có những giai thoại liên quan đến dã nhân, có điều đến tận bây giờ, đây vẫn là số chưa có lời giải, chưa ai bắt được dã nhân cả. Toàn thôn rơi vào tình trạng cảnh giới cấp độ , người ta bố trí cạm bẫy khắp thôn, mọi lối ra khỏi thôn đều có dân quân mai phục hai tư hai tư giờ sẵn sàng báo cáo mọi tình huống bất thường, họ kiên nhẫn phủ phục chờ đợi con quái vật bí hiểm xuất . Vào đêm canh khuya mấy hôm sau, bóng đen bước vào thôn. Người dân phụ trách giám sát khu vực đó gõ vào chậu rửa mặt báo động, đội tuần tra lập tức tập kích, bóng đen vẫn chưa kịp chạy ra khỏi cổng thôn bị mọi người vây kín. Dưới ánh đèn pin, bóng đen lộ nguyên hình, con quái vật đứng bằng bốn chân nền đất trông như loài chó, nhưng khuôn mặt lại giống người, toàn thân trần trụi, da đen nhẻm, thô kệch, tóc bết lại thành bánh, tóc còn vương vụn cỏ và bùn đất. Mọi người thắt chặt vòng vây, con quái vật chạy vòng vo cách hoảng loạn quanh miệng giếng cổ đầu thôn. Bác sỹ Lưu hét lớn:" Vây kín lấy! Đừng để nó chạy thoát!" Tay thợ rèn họ Ngụy nắm chặt đinh ba cào phân từng bước áp sát đến gần, người nhà của hai mẹ con gặp nạn nọ vô cùng căm phẫn, họ siết chặt cán cuốc xông lên bổ thẳng vào đầu con quái vật, nhưng mũi cuốc lại đập phải bờ đá đắp quanh miệng giếng, tia lửa bắn ra trắng sáng. Con quái vật hoảng sợ chạy sang bên kia, người dân nhanh mắt nhanh tay quăng lưới chụp lên người con quái vật. Con quái vật ra sức giãy giụa trong lưới, nó phát ra tiếng kêu gào rú khủng khiếp, nhưng càng giãy lưới đánh cá càng thít chặt. Người dân ào ào xông lên... Đêm đó, phân cục trưởng Tào của phân cục cảnh sát rừng Đại Hưng An Lĩnh nhận được cú điện thoại từ thôn Hướng Dương. Người dân phấn khích trong điện thoại:" Chúng tôi bắt được con quái vật rồi!" Phân cục trưởng Tào hỏi dồn:" Còn sống hay chết? Các đánh chết nó chưa đấy? Hay nó vẫn còn sống?" Người dân đáp với giọng đầy tự hào:" Còn sống chứ! Chúng tôi dùng lưới đánh cá bắt sống nó mà!" Phân cục trưởng Tào ra lệnh:" Các đừng làm nó bị thương, lập tức giải đến đồn cảnh sát ngay!"
Chương 4: Đứa con của dã thú Bốn người dân áp tải quái vật trong đêm tới đồn cảnh sát. Họ khênh con quái vật bằng gậy trúc dài, đoạn giữa gậy trúc treo vật đen thùi lùi bị trói chặt bằng dây thừng, nó động đậy như thể chết. Phân cục trưởng Tào lấy tay trọc cái, con quái vật vùng dậy phản ứng dữ dội. Con quái vật được đặt nền đất xi măng ở giữa phòng thẩm vấn, dưới ánh đèn sáng trắng, trông con quái vật vô cùng hoảng sợ, răng nó rất sắc, mới cắn hai, ba nhát cắn đứt dây thừng, nó giằng co muốn thoát thân. Mọi người lập tức đóng sập cửa lại, vây quanh cửa sổ quan sát. Phân cục trưởng Tào :" Con quái vật này là người chứ phải thú!" Bao Triển :" Đợi nó yên lặng, chúng ta làm xét nghiệm ADN là biết ngay." Tô My :" Nhìn nó như thể vẫn còn tuổi." Họa Long trêu:" Tiểu My tránh ra chỗ khác, người ta còn chưa kịp mặc quần áo." Giao sư Lương đăm chiêu hồi lâu rồi bảo:" Đó là đứa trẻ của thú hoang!" thế giới có rất nhiều em bé được thú hoang nuôi lớn, chúng dần dần trở thành đứa trẻ của chính thú hoang đấy, ví dụ như em bé người sói, em bé người khỉ, em bé người gấu, em bé người linh dương, em bé người chim, em bé người lợn... Những trường hợp ấy còn hiếm hay lạ nữa, đâu đâu cũng có thể phát ra dã nhân hoặc những em bé người thú có tập tính sinh hoạt như động vật, có thể em bé người thú là tượng dặc biệt trong lịch sử loài người. Tháng 5 năm 1972, người ta phát ra bé trai tầm bốn tuổi chơi đùa với sói, răng cậu bé rất sắc nhọn, uống máu, ăn đất, ăn thịt gà sống, thích bóng tối, rất thân thiết với chó nhà hoặc chó sói. Vụ người thú nổi tiếng nhất được ghi nhận là hai bé người sói được phát ở miền tây Kolkata, Ấn Độ vào tháng 10 năm 1920. Khi mọi người đến giải cứu hai bé ở giữa vòng vây của lòi sói, người dân bắn hạ con sói mẹ thành công, họ đưa hai đứa bé trở lại với thế giới loài người và đặt tên là Kamala và Amala. Khi ấy bé lớn hơn mới có 8 tuổi, bé hơn mới có hai tuổi. Đầu những năm 60, nhà thám hiểm Roald Amundsen ngang qua sa mạc Sahara phát ra em bé người linh dương trong bụi rậm. Amundsen nhìn thấy cậu bé chừng 12 tuổi đứng giữa bầy linh dương, cậu bé có mái tóc đen ánh xanh, được chải cách gọn gàng. Cậu bé bật nhảy xa đến kinh người, hơn nữa lại rất nhanh, leo vách dựng đứng nhanh thoăn thoắt. Vì sống chung với bầy linh dương nên đương nhiên phương thức giao tiếp"ngôn ngữ" phải tuân theo quy tắc bầy đàn của linh dương, đó là liếm lưỡi, đá chân , lắc đầu, vẫy tai. Khứu giác của cậu bé vô cùng bén nhạy, em thường vươn dài cổ, chun mũi lại, quan sát động tĩnh bốn phía xung quanh. Dường như thị giác của cậu bé phát triển đặc biệt, có khả năng nhìn tới khoảng cách xa. Cậu bé ít ngủ và thường ngủ trong trạng thái lơ mơ, dễ tỉnh giấc. Cậu bé linh dương thích thè lưỡi liếm vết thương cơ thể mình hoặc thè lưỡi nếm đồ ăn hoặc uống nước ở những vùng nước nông, đôi khi lại hít mũi những con linh dương khác trong bầy của mình. Chúng ta thể biết chính xác đó là thể tình cảm hay là truyền đạ thông tin. Cậu bé linh dương thường ăn lá cây, hồ như mấy phản ứng với cảm giác đau đớn hay nóng lạnh. giống như những con linh dương khác, cậu thích nằm lăn lộn trong vũng bùn, dùng nước tiểu và phân của mình để đánh dấu lãnh thổ. Người thú mà người dân thôn Hướng Dương bắt được có vẻ ngoài rất giống con người, nhưng cử chỉ hành động lại chẳng khác nào dã thú, nhìn bộ răng trắng ởn và sắc nhọn của cậu ta khỏi khiến người ta liên tưởng tới cảnh tượng thê thảm và máu me của hai mẹ con nạn nhân bị hút máu, người vây quanh phòng thẩm vấn bỗng cảm thấy ớn lạnh Tiếng cậu ta gầm gào rất giống tiếng gấu, động tác cũng mô phỏng tập tính của gấu, có lẽ cậu ta sống chung với gấu suốt thời gian dài. Nhìn bề ngoài có thể phán đoán cậu ta ước chừng 17 tuổi, nước da nâu sẫm, giống như màu bùn ở đáy sông bị hông khô, móng tay vừa dài lại vừa cong, mái tóc bẩn thỉu, bết lại thành bánh, bàn tay, khuỷu tay, đầu gối và gót chân đều chai sần rất dày, ngón chân biến dạng nghiêm trọng. Phân cục trưởng Tào với Họa Long đứng ngay cạnh:" Dù cậu ta giết người nhưng tôi cũng muốn xông vào tẩn cậu ta trận, cậu sao?" Họa Long cười:" Phân cục trưởng, tôi nghĩ rằng dù ông muốn tẩn cũng phải là đối thủ của cậu ta." Giao sư Lương giao nhiệm vụ :" Giờ chúng ta phải xác định xem liệu cậu ta có phải là hung thủ hay ." Bao Triển :" Việc này quá đơn giản, chỉ cần so vết cắn là biết ngay." Tô My :" Nhưng làm sao có thể lấy được vết cắn của cậu ta?" Người thú này rất hung dữ, lại khỏe phi thường, cuộc sống hoang dã suốt thời gian dài khiến cậu ta mất hết nhân tính và lương trí. Móng vuốt của cậu ta cứng cáp và sắc nhọn, móng tay và ngón chân đều dài như vuốt dã thú. Cậu ta thích hút máu và có dư sức để ra tay giết chết hai mẹ con nạn nhân, hầu như mọi người có mặt tại trường lúc này đều tin rằng cậu ta chính là hung thủ. Tô My dùng máy tính để phân tích vết răng dựa vào dấu vết răng để lại cơ thể hai nạn nhân, chỉ cần đối chiếu với vết răng của người thú, nếu vết răng trùng khớp về cơ bản có thể xác định cậu ta chính là hung thủ. Phương pháp phân tích dấu răng cũng giống như phương pháp phân tích dấu vân tay, mỗi người có dấu vân tay riêng biệt giống như mỗi người có dấu răng độc nhất vô nhị, bởi vậy giá trị nhận diện từ dấu răng rất cao. Trong số vụ án cưỡng dâm giết người, hung phạm bệnh hoạn và táng tận lương tâm đều thích cắn người bị hại mà y ngờ rằng vết cắn chính là manh mối then chốt giúp các cảnh sát hình phá án thành công. Ví dụ như ba vụ án lần lượt xảy ra vào ngày 30 tháng 11, 25 tháng 2 và ngày 8 tháng 7 ở thành phố Vũ Hàng, hung thủ đẩy ngã xe đạp vào lúc đêm khuya, y kéo vào nơi kín đáo bên vệ đường rồi giở trò đồi bại, sau khi hành xong y giết chết , buộc thi thể với xe đạp rồi quẳng xuống sông. Đặc điểm của hung thủ này là thích cắn, căn cứ vào vết răng để lại thi thể nạn nhân của ba vụ án, cuối cùng cảnh sát cũng khép chặt mục tiêu. Tuy vậy nhưng người thú lại hề có ý định hợp tác với cảnh sát, nên việc lấy dấu răng của cậu ta lắm gian nan và éo le! Bao Triển buộc sợi dây vào quả táo rồi ném vào phòng, định bụng để nó cắn miếng, nào ngờ người thú tóm lấy quả táo rồi ném vọt ra ngoài. Người thú bị nhốt trong phóng thẩm vấn, tính khí càng trở nên hung bạo, nóng nảy, tổ chuyên án nghĩ đủ mọi cách mà thể lấy được dấu răng của cậu ta. Chỉ cần có người tiếp cận là cậu ta ngoác miệng nhe răng, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đầy đe dọa khiến người muốn lại gần cũng phải e ngại. Tổ chuyên án quyết định sử dụng thuốc gây mê nhưng ở vùng thôn quê hẻo lánh này lấy dâu ra thuốc gây mê, phân cục trưởng Tào liền nghĩ ra cách nhanh nhất và hiệu quả nhất. Phân cục trưởng gọi lớn:" Đền cầy! Cơ hội lập công của cậu đến rồi đó!" Đèn cầy linh cảm sắp có chuyện chẳng lành xảy ra với mình, cậu ta e dè hỏi:" Phân cục trưởng muốn tôi thực nhiệm vụ gì ạ?" Phân cục trưởng thẳng:" Chúng ta cần đối chiếu vết răng cắn, cậu vào trong kia khiến cậu ta cắn cậu cái rồi ra! Đó là mệnh lệnh!" Đèn cầy vội xua tay rối rít:" Ối! ! ! Tôi chưa muốn chết! Tôi chưa muốn chết! Cậu ta là con quái vật hút máu người chứ có phải đùa đâu!" Phân cục trưởng bĩu môi:" người có vết thương mà dám đòi làm hùng, lại còn đòi phá các vụ án lớn nữa ư?" Đèn cầy cố gắng thương lượng:" Hay chúng ta đánh ngất con quái vật hoặc là để nó đói thêm tuần nữa, chờ khi nó mềm nhũn ra tôi ...." Phân cục trưởng bực mình quát:" Muốn tôi đạp cậu vào đó hả? Đồ nhát gan!" Phân cục trưởng là làm, ta giớ chân đạp thẳng mông Đền cầy, giục cậu ta mau vào trong phòng. biết Đèn cầy tìm đâu ra chiếc mũ bảo hộc lao động, cậu ta đội lên đầu, cổ quàng khăn len, lại còn khoác áo jacket lông dê, toàn thân từ đầu đến chân được bao cọc kín mít, chỉ chừa lại mỗi cánh tay thò ra ngoài. Đèn cầy với Đèn cù:" Cháu để nó cắn vào tay, cắn phát thôi đấy! Bác chuẩn bị sẵn sàng ứng cứu cháu ra nhé!" Đèn cầy giơ tay lên chắn ngang mặt, run lẩy bẩy bước vào phòng thẩm vấn, Đèn cù cầm gậy sắt đứng sau yểm trợ giúp cậu ta thêm can đảm. Mấy viên cảnh sát đứng ngoài cửa canh phòng người thú thừa cơ trốn thoát. Đèn cầy vào phòng người thú lao ập đến, Đèn cù quẳng cả gậy sắt bỏ chạy, trong phòng thẩm vấn vọng ra tiếng kêu thảm thiết của Đèn cầy. Phân cục trưởng Tào giơ bàn tay che trước trán, ghé mắt vào cửa sổ nhìn , ta hét lớn:" Cậu ta cắn cậu chưa?" Trong phòng lại phát ra tiếng hét rất to của Đèn cầy.... Tô My chụp ảnh vết răng cánh tay của Đèn cầy, nạp dữ liệu vào máy tính rồi đối chiếu với vết răng ở cổ hai mẹ con nạn nhân, kết quả khiến mọi người thất vọng nặng nề, vết răng của người thú và vết răng cơ thể người chết hoàn toàn khác nhau, bất kể xét theo đặc trưng sắp xếp giữa các răng hay hình thái răng hàm và răng hàm dưới, thậm chí cả khoảng cách trọng tâm giữa các vết lồi lõm đều có điểm nào giống nhau. Người thú phải là hung thủ hút máu người! Tình hình vụ án lại rơi vào bế tắc, cảnh sát nghĩ trăm phương ngàn kế mới bắt được người thú, vậy mà người thú lại vô tội. Cậu ta hề liên quan đến vụ án giết người hút máu xảy ra ở thôn Hướng Dương. Hung thủ bệnh hoạn giết người hút máu với sức khỏe kinh hồn bạt vía kia vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Vụ án lần nữa lại trở về vạch xuất phát điểm. Phân cục trưởng Tào hơi lưỡng lự, ta biết xử lí người thú ra sao, rốt cuộc nên thả cậu ta về với rừng già hay đưa đến viện nghiên cứu khoa học hoặc đưa cậu ta trở lại xã hội loài người. Tổ chuyên án kiểm tra lại danh sách trẻ em địa phương mất tích mấy năm gần đây, họ phát ra manh mối quan trọng. Ở thị trấn Bạch Hoa thuộc huyện Tháp Lâm có thôn gọi là thôn Thập Lý Đồn, khoảng mười năm trước có cậu bé của gia đình sống trong thôn bị mất tích. Khi đó vì tránh cán bộ đến phạt tội sinh đẻ vượt kế hoạch nên người mẹ dẫn đưa con trai bảy tuổi trốn vào núi sâu, chẳng may mất tích núi. Sau này, rất nhiều người dân trong thôn vào rừng giúp người mẹ tìm con, nhưng bóng dáng cậu bé vẫn biệt vô tín, họ tìm mãi tìm mãi mà chưa thấy... Liệu người thú này có phải cậu bé mất tích năm nào? Người dân tìm ra đôi vợ chồng mất con , khi nhắc đến đứa trẻ, họ chỉ biết chảy nước mắt, chẳng được gì. Họ càng thể tin rằng con mình trở thành người thú. Người chồng tên Hùng Hục, người vợ tên là Hải Yến, đứa con trai họ đánh mất năm đó là Hùng Lục Nhất, tên hay gọi ở nhà là cơm nắm. Cảnh sát cho rằng nếu phán đoán độ tuổi rất có thể người thú chính là câu bé mất tích năm xưa. Vợ chồng Hùng Hục lập tức đến phòng thẩm vấn nhận diện con, vừa nhìn người ngồi trong góc nhà, họ như bị búa tạ đập trúng đầu. Trong kí ức của họ, hình ảnh đứa con mãi mãi dừng lại ở tuổi lên bảy, ngay thơ và đáng , họ thể liên tưởng con trai mình với người thú đen sì kia. Người mẹ gõ cửa sổ, gọi tên thân mật của con:" Cơm nắm! Cơm nắm ơi!" Người thú quay đầu lại, nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt ngơ ngác, trạng thái cuồng loạn gần lắng xuống. Cậu ta yên lặng!
Chương 5: Đường về nhà Năm 7 tuổi, bắt được chú ve con, cứ ngỡ thâu tóm cả thiên hạ. Năm 17 tuổi, hôn lên má nàng, cứ ngỡ mãi chẳng lìa xa. giống như lời bài hát của nhóm May Day, mười bảy là độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi con người. Bất kể là chàng trai hay bước vào tuổi mười bảy đều rạng rỡ như hoa như ngọc, đếu sở hữu sức hấp dẫn khiến người khác thể kháng cự, nó rực rỡ như ánh sáng mặt trời nhưng cũng dễ đa sầu đa cảm cách khó lí giải và ảm đạm như những cơn mưa liên miên dứt, đôi khi lại lạnh lẽo như băng tuyết. Dẫu vậy trong lòng những đứa trẻ mười bảy tuổi luôn nhen nhóm ngọn lửa cháy rực suốt ngày dài đêm thâu. Mối tình đầu của mỗi người hồ như đều ở tuổi mười bảy, nó lặng lẽ trải nghiệm bao chuyện rung động tận đáy tâm hồn. chàng trai thuộc chòm sao Song Tử trượt patin những con phố xao xác cánh hoa bay, gió đêm khẽ mơn man mái tóc ngắn bồng bềnh, chàng trai xuyên qua công viên óng ánh trăng khuya chảy dài như suối mật, trượt qua bao cửa hàng hiệu sáng tráng đèn điện, trượt mãi cho tới khu trung cư nhà bạn, chàng trai đứng dưới tầng rất lâu chỉ để đợi bạn xuống với cậu ta vài câu vu vơ, rồi huýt sáo khi ngang qua bạn. Chàng trai ấy phải lấy hết can đảm, mạnh mẽ như thiên thạch đâm sầm vào trái đất chỉ để đặt lên môi bạn nụ hôn nhàng như bướm đậu cánh hoa. Chòm sao có ý nghĩa gì? Chòm sao khiến hai người tuy sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng lại có hai số phận hoàn toàn khác biệt. Cơm nắm sinh vào đúng ngày Quốc tế Thiếu nhi mùng 1 tháng 6 năm 1995. Vì bố mẹ ít học nên đặt tên cậu bé là Hùng Lục Nhất. Kết quả ADN chứng thực cậu bé người thú phải là hung thủ hút máu người, mà là đứa con trai của vợ chồng họ Hùng đánh mất mười mấy năm về trước. Năm bảy tuổi, cậu bé Hùng Lục Nhất bị lạc trong núi sâu, cậu bé trải qua mười năm đăng đẵng trong rừng rậm nguyên thủy. Khi mười bảy tuổi, cậu được tổ chuyên án bắt nhầm về đồn cảnh sát quy án vì nghi là quái vật hút máu, sau đó, bố mẹ Hùng Lục Nhất đón cậu về nhà. cách chính xác hơn là trói cậu lại và khênh về nhà. Cậu bé Cơm nắm năm xưa hoàn toàn mất hết lương tri, mất hết khả năng giao tiếp ngôn ngữ, bao năm sống cuộc sống hoang dã, cậu biến thành người thú. Từ hình dạng đến suy nghĩ chẳng khác loài thú là bao. Câu chuyện quay về mười năm trước, khi cậu bé còn chưa mất tích. Miền sơn cước hoang vu ấy tuy có điện về đến thôn xóm nhưng vẫn chưa có nước sạch, bởi vậy trong sân nhà nào cũng có ang nước dự trữ, nhà ấy cũng vậy, ven bờ rào trồng toàn hoa hướng dương, hoa khiên ngưu bò cả lên dây phơi quần áo. cây bạch dương già nghiêng mình vào góc tường, cây cao đến tận mái nhà, lá sum xuê khỏa mình lên ngói, che kín vùng trời ngói đỏ. Ngôi nhà ấy là nhà của cậu bé Hùng Lục Nhất. Những lúc cậu lang thang nơi rừng hoang núi thẳm, liệu cậu có bao giờ nghĩ về ngôi nhà thân đấy? Và cậu làm thế nào để quên được mái ấm quen thuộc ấy? Người ta gọi bố cậu là Hùng hục, nhưng đó phải tên của ông, mà chỉ là biệt danh. Bố cậu bán đậu phụ kiếm tiền, tính tình hiền lành đôn hậu, thậm chí còn hơi ngây ngô nên thường bị người dân trong thôn đùa cợt - Họ vò đầu bứt tai ông Hùng mạnh rồi cười lớn bảo:" Trông ông như vừa quần thảo với bà xã ý nhỉ!" Năm ấy, Cơm nắm mới lên bảy tuổi nên chưa hiểu ý nghĩa của câu đùa, cậu bé chỉ biết cười khanh khách như pha lê vỡ. Ông bố Hùng hục của cậu bé thường đạp xe bán đậu phụ, sau xe buộc hai máng gỗ, trong máng gỗ là đâu phụ được che bằng vải trắng. Tất cả thôn xóm quanh đó đều nghe thấy tiếng ông rao đậu phụ vào mỗi buổi sáng sớm tinh mơ. Ông cất cao giọng và kéo dài:" Ai đậu phụ nào! Ai mua đậu phụ điiii!" Nhà cậu toàn ăn đậu phụ, cải thảo om đậu phụ, cà tím hầm đậu phụ, canh đậu phụ khoai lang... Đôi lúc Cơm nắm lại bảo mẹ:" Mẹ ơi! Hôm nay nhà mình đừng ăn đậu phụ nữa, được ?" Sau khi bị lạc núi, đúng là chẳng bao giờ cậu phải ăn đậu phụ nữa, cậu ăn giun dế, ếch nhái, chim, trứng chim. Cậu vốn sợ rắn mà giờ phải ăn thịt rắn. Khi cậu ngồi gặm rễ cây, có khi nào cậu nhớ đến những bữa cơm đầy đậu phụ mâm vào mỗi bữa tói ở nhà mình? Cơm nắm rất sợ bóng tối, khi ấy nhà cậu vay món tiền, nên thường bị người ta đến đòi nợ. Tối nào chủ nợ cũng đến gõ cửa đòi tiền, mẹ thường bịp miệng cậu lại giả đò có ai ở nhà. Hai mẹ con ngồi im lặng trong bóng tối, dám thở mạnh, chỉ sợ chủ nợ phá cửa xông vào. Suốt mười năm sống trong núi rừng hoang lạnh, cậu quên ngôi nhà thân , quên những bữa cơm đậu phụ, nhưng thể nào quên tiếng gõ cửa, dù chỉ là tiếng chim gõ kiến mổ vào thân cây cũng khiến lòng cậu nảy sinh nỗi sợ mơ hồ. Đó là chút kí ức còn rơi rót lại trong óc cậu về cuộc sống loài người. Đêm ấy, lần nữa tiếng gõ cửa lại vang lên, nhưng lần này phải là chủ nợ mà là cán bộ vận động sinh đẻ kế hoạch của thị trấn. Mẹ của Cơm nắm trót có bầu, mẹ từng hỏi Cơm nắm thế này:" Con thích có em trai hay em ?" Cơm năm còn chưa kịp nghĩ cán bộ quản lí kế hoạch hóa gia đình ập đến, mẹ dẫn Cơm nắm vòng qua nhà bà con trốn ngược trốn xuôi. Cán bộ quản lí kế hoạch hóa gia đình thầm giám sát, cuối cùng cũng chặn được hai mẹ con Cơm năm tại nhà, họ lịch gõ cửa, nhưng thấy có tiếng đáp lại. bà cán bộ :" Đừng giả điếc nữa! Chúng tôi biết ở nhà!" bà cán bộ khác qua vách cửa:" Hải Yến! có con trai rồi còn định đẻ nữa làm gì?" Dường như họ thể kiên nhẫn nữa nên định phá cửa xông vào. Ông Hùng hục chặn mọi người lại, bà Hải Yến nhân lúc chỗn loạn vội dắt cơm nắm bỏ trốn lên núi. Hai mẹ con thấp thỏm lẩn trốn suốt ngày, đến sáng hôm sau , bà phát ra Cơm nắm mất tích. Khi ấy, Cơm nắm chẳng may rơi xuống hốc núi, cái hốc rất sâu, địa hình lại phức tạp, cỏ dại và dây leo chằng chịt che kín miệng dốc. Ở Đại Hưng An Lĩnh có rất nhiều hốc như thế, mà hốc nào hốc đấy đều sâu hun hút tìm thấy đáy, bởi vậy hôm sau người trong thôn lên núi tìm đứa trẻ nhưng đành ra về tay . Cơm nắm may mắn sống sót. Chúng ta thể tưởng tượng nổi đứa trẻ mới bảy tuổi ấy phải bò bao lâu trong hốc núi, tuần hay tháng? hốc núi là rừng Đại Hưng An Lĩnh mênh mông, bạt ngàn, cậu bé quên mất đường về nhà. Nếu chẳng may bị lạc trong rừng nguyên sinh rộng lớn từng ấy ngay cả người trưởng thành cũng khó thoát ra nổi, huống hồ là đứa trẻ. Cậu muốn về nhà nhưng càng lại càng xa, cậu vừa vừa khóc trong rừng, chẳng ai đến giúp đỡ cậu, chỉ có nỗi sợ hãi và nỗi bất lực bầu bạn với cậu. Chẳng bao lâu sau, cậu cạn nước mắt. Cậu buộc phải chấp nhận sống chung với tất cả những điều mà cậu từng sợ hãi. Mùa xuân, cậu bắt rắn. Cậu nhắm thẳng vào đầu rắn và ngoạm nhát dứt khoát, rồi hút máu rắn. đứa trẻ sợ rắn là thế mà giờ đành phải ăn rắn sống sót. Mùa hè, cậu trèo lên cây trốn lợn rừng và sói, cậu chuyền từ cành cây này sang cành cây kia, đu dây leo để vượt ua hẻm núi chẳng khác nào chơi trò xích đu. Cậu buộc phải học kĩ năng ấy để tránh dã thú ăn thịt. Mùa thu, cậu học bò bằng bốn tay chân, tốc độ bò của cậu rất nhanh, chỉ như vậy mới tiện lẩn trốn những loài động vật săn mồi nấp trong các bụi cỏ. Mùa đông, để tránh rét, cậu ngủ trong hang núi, xét theo góc độ nào đó tập tính sinh hoạt của cậu khá tương đồng với loài gấu, có lẽ cậu sống cùng gấu thời gian. Suốt mười năm đằng đẵng đó, trong lòng cậu chỉ có cỏ dại thú hoang. Chúng ta thử sống trong rừng rậm nguyên sinh mười ngày thấu hiểu phần nào cuộc sống của cậu trong mười năm qua. Hoàn cảnh trưởng thành của con người vô cùng quan trọng, đứa trẻ bảy tuổi phải sống trong môi trường hoang dã chỉ có hai kết quả xảy ra, hoặc là nó chết hoặc là nó trở thành dã thú. Cậu dần dần lớn lên, phạm vi hoạt động ngày càng rộng ra, mười năm trôi qua, tuy bề ngoài của cậu vẫn hao hao giống người nhưng nội tâm chẳng khác gì dã thú. hôm , cậu đến nơi, mặt đất nơi ấy vô cùng bằng phẳng, khí cũng khác với khu rừng cậu quen thuộc. Ở đó có những tảng đá lớn vuông vắn, cậu lờ mờ cảm thấy rất nhiều động vật chầm chậm ra vào qua các khe đá, dáng người họ trông đĩnh đạc khoan thai. Những động vật ấy có phần giống cậu, họ vừa khiến cậu sợ hãi vừa đem lại cho cậu cảm giác thân thuộc, tuy cảm giác ấy chỉ thoáng qua. thực tế, cậu chỉ dám tấn công những động vật hơn thân mình. Cậu có thể dùng tay bắt chim bồ câu hoang dã, chim cu gáy hoặc chim ngói, cậu phát chim bồ câu ở đây rất nghe lời, mình cũng to hơn bồ câu nhà. Rồi những "con vật" đó "tóm cổ" cậu. Khi mất tích, Cơm nắm lên bảy, cậu từng biết , thiên tính đó vẫn chưa hoàn toàn ngủ quên, cậu từng có thời gian tiếp xúc ngắn ngủi với xã hội loài người nên vẫn giữ được ấn tượng lúc ban đầu của số phận, trong những ấn tượng đó là tình của bố mẹ dành cho mình. Tiếng gõ cửa của mẹ Hải Yến đánh thức chút ít tàn dư ý thức còn sót lại nơi tận cùng của trái tim Hùng Lục Nhất. Mười năm cách biệt, cha mẹ đưa cậu trở về ngôi nhà từng quen thuộc. Ban đầu, cậu vẫn giữ thói quen ăn trộm gà hàng xóm, bằng bốn chân, phóng vút lên trung bắt gà vịt như loài chó. Bố Hùng hục đành nhốt cậu trong nhà, để cậu dần dần thích ứng với cuộc sống loài người. Mẹ Hải Yến phát đứa con trai của mình đặc biệt sợ tiếng gõ cửa. Mỗi khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu lại tỏ vẻ sợ sệt, ngồi thu lu yên lặng, những khi ấy người mẹ lại nhẫn nại tắm cho con, đút cho con ăn, dạy con cách lại bằng hai chân, dạy con học . Người mẹ chăm sóc chàng trai mười bảy tuổi chẳng khác nào chăm sóc đứa trẻ lên ba. Trường tiểu học của thôn cách nhà xa, đó là ngôi trường với dãy phòng học mái ngói đỏ tươi, trước sân trường có cột cờ sừng sững, cột cờ là lá quốc kì bay phấp phới trong gió. Hai cánh cổng sắt được sơn màu xanh luôn mở rộng suốt cả ngày, có lẽ bởi vì trường tiểu học chẳng có bật gì đáng giá, trước cổng trường có hai cửa hàng tạp hóa, phía trái là cửa hàng tạp hóa lão gù, còn phía phải là cửa hàng tạp hóa của bà lão tóc trắng như cước. Rất nhiều trường học trong nước có cửa hàng tạp hóa bày bán ngoài cổng trường, cũng chính vì vậy hồi ức của rất nhiều đứa trẻ, trường học có mối liên hệ mật thiết với các cửa hàng tạp hóa. năm sau, cũng chính là khi Cơm nắm bước sang tuổi mười tám, lão gù và bà lão tóc bạc nhìn thấy cảnh tượng kì lạ. Có cặp vợ chồng dẫn con trai đến trường, cậu con trai còn cao lớn hơn cả bố mẹ, chắc phải tầm mười tám đôi mươi. Thầy giáo giới thiệu với các bạn trong lớp :" Hôm nay có bạn mới đến học với lớp ta! Các em hãy vỗ tay chào đón ban nào!"
Phần 10: Tấm lưng hạt ngô lời dẫn Cuối cùng như đá cẩm thạch, thiếu vắng em nhuốm màu buồn cho hoàng hôn. - Jorge Luis Borges. Ban đầu lưng cậu ta nổi rất nhiều vết ban đỏ, sần sùi giống như da cóc và ngứa thể chịu nổi. Cậu ta lấy lược gãi vỡ cả mụn, mấy ngày sau cái mụn dần dần đóng vẩy, cậu ta cứ ngỡ mình khỏi bệnh. Nhưng sau khi lột cả mảng da lưng cậu ta xuất rất nhiều lỗ màu trắng, mật độ các lỗ dày chi chít, trong mỗi lỗ đều có cái nhân, nom như hạt ngô lưng. Chương 1: Truyền thuyết về bà lão mặt mèo Tổ chuyên án sắp xếp lại tình hình vụ án lần nữa, xét về mặt thủ pháp giết người và trạng thái tử vong của nạn nhân vụ án thẩm sát hai mẹ con nọ ở thôn Hướng Dương rất giống vụ án giết người ở khu vực này xảy ra ở nhiều năm trước. Bây giờ họ có đủ lí do để kết hợp ba vụ án thanh để cùng điều tra, có điều độ khó tăng lên gấp bội, càng lúc vụ án càng trở nên phức tạp và chồng chéo. Nghi phạm duy nhất mà tổ chuyên án bắt được là người thú có tên Cơm nắm, nhưng sau khi phân tích dấu răng kết quả lại cho thấy người thú phải hung thủ giết người. Tiến độ vụ án trở về con số tròn chĩnh. Thời gian hung thủ gây án cách đây mười mấy năm, nếu nhanh chóng bắt kẻ thủ ác về quy án rất có khả năng vụ án này bị liệt vào loại án treo và chịu niêm phong trong tủ hồ sơ. Động cơ của kẻ giết người hút máu rất khó phán đoán, thực ra nó vượt qua phạm trù lí giải của con người Phạm vi hoạt động của hung thủ rất rộng, ít nhất y chuyển chỗ tới ba lần. Điểm kì quái của những vụ án này nằm ở điểm: Bàn tay của hung thủ chính là hung khí, rốt cuộc nó có phải hành vi phạm tội của con người chăng? Chẳng lẽ thực tồn tại ma cà rồng bí hiểm sao? Biết đâu là bà lão mặt mèo được lưu truyền rộng rãi khắp các tỉnh Đông Bắc phải lời đồn thất thiệt? Bao Triển :" Vụ án hút máu người này rất hiếm gặp, kinh nghiệm phá án trước đây của chúng ta thể áp dụng được vào vụ án này!" Họa Long than vãn:" Chủ yếu là chúng ta có quá ít nhân lực, mỗi hai cảnh sát thuộc phân cục rừng Đại Hưng An Lĩnh là Đèn cầy và Đèn cù, lực lượng mỏng manh khiến chúng ta gặp khó khăn trong quá trình rải người điều tra manh mối" Giao sư Lương chậm rãi bảo:" Thông thường những vụ án hút máu thuộc phạm vi bảo mật, có nhiều tài liệu cho chúng ta tham khảo, cảnh sát giữ kín như bưng vì sợ làm xã hội hoảng loạn. Đây là luật bất thành văn, chỉ áp dụng ở Trung Quốc mà còn áp dụng cả các nước phương Tây." Tô My so vai:" Trong nhiều truyền thuyết kinh dị ở nước ngoài, ma cà rồng rất quái dị, chúng phải thần, cũng chẳng phải ma, lại càng phải con người. Ma cà rồng là những thi thể bò ra từ mộ phần sau khi chết, chúng tấn công dê bò hoặc con người sống ở thôn làng quanh đó, điều đáng sợ nhất là: ma cà rồng trường sinh bất tử. Ở phương Tây có khá nhiều tác phẩm văn học và điện ảnh liên quan đến ma cà rồng. Ma cà rồng trong tiểu thuyết 'Dracula' có thể nhìn thấu nội dung thư cất trong phong bì, có thể thay đổi hình dạng của lửa, xua đuổi loài sói và bò lên nhà thành thục như loài nhện. Trong tác phẩm điện ảnh 'Chạng vạng', ma cà rồng có vẻ ngoài rất đẹp trai, những vậy còn sở hữu khả năng phi phạm và tốc độ kinh người." Họa Long :" Tôi lại muốn so găng lần với ma cà rồng xem sao!" Giao sư Lương chốt lại:" Chúng ta buộc phải mạnh dạn đưa ra quan điểm ràng, mục đích giết người của hung thủ là để hút máu, còn cướp của là tiện tay dắt bò thôi!" Từ thời phong kiến đến nay, Trung Quốc rất ít xảy ra các vụ án hút máu, người ta chỉ ghi chép được hai vụ. Tại trường tiểu học thuộc huyện nào đó thuộc tỉnh Cam Túc, hiệu trưởng nổi tiếng là người chăm chỉ quét dọn vệ sinh, ông ta thường gọi học sinh lên văn phòng, sau đó lấy dao lam cứa vào cổ hoặc bụng nạn nhân, rồi ghé miệng hút máu. Theo điều tra, vị hiệu trưởng kia hút máu gần ba chục học sinh, thời gian hút máu kéo dài suốt sáu năm. Trong sáu năm đó, vị hiệu trưởng bệnh hoạn kia hề bị ai tố cáo bởi vì mỗi lần hút máu ông ta đều làm ra vẻ vô tình cứa dao vào học sinh, sau đó giả vờ lấy miệng hút máu vết thương để cầm máu, xong đâu đấy, ông ta lại băng bó cho học sinh rất cẩn thận. Học sinh tiểu học còn nên chưa biết gì, các em những trách mà ngược lại số em còn thầm cảm động vì tấm lòng tận tâm của thầy với trò. Sau khi vụ án bị phanh phui, bầu khí u ám bao trùm toàn trường chẳng khác nào địa ngục. Khi phóng viên phỏng vấn các bậc phụ huynh, đa số họ đều ngập ngừng như muốn rồi lại thôi, cuối cùng họ viết mảnh giấy gửi cho giới truyền thông, nội dung mảnh giấy như sau:" Chúng tôi muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của các con nên chúng tôi tiện tiết lộ nhiều tình tiết nghiêm trọng hơn." Vụ án của tên Ngũ Dũng người huyện Nghi Tân thuộc tỉnh Tứ Xuyên có thể là vụ cướp rất nhiều ý tưởng. Y thu hút chú ý của đông đảo người dân bằng video clip ghi lại cảnh y cướp giật tại trạm thu phí vào năm 2008. Y mặc bộ quân phục kiểu cũ, đầu đội mũ bảo hộ lao động, cổ thắt khăn quàng đỏ, ngực đeo huy hiệu đỏ, y nghênh ngang đường và quyết đoán xả đạn vào trung. Hình ảnh của y lên qua video khá "hào sảng", lúc sắp bỏ y còn hét vào ống kính camera. Arnh của Ngũ Dũng cắt ra từ đoạn video clip được dán khắp thôn cùng ngõ hẻm, tất cả người dân ở Nghi Tân đều biết có tên cướp đeo khăn quàng đỏ rất ngầu. Năm 2009, Ngũ Dũn glaji ra tay cướp giật lần nữa, y mang theo người hai đồng bọn, cả ba đều ăn vận rất ngầu, khắp người đeo phụ kiện kì cục và vụn vặt. Hai tên đồng bọn đội mũ cảnh sát, mặc áo màu vàng cam lấp lánh như cảnh sát giao thông. Ba tên cướp cổ quái khiến nội bộ cảnh sát sôi sục thảo luận và suy đoán. Sau khi Ngũ Dũng sa lưới pháp luật, y khai ra vụ giết người hút máu. Vào ngày mùng 10 tháng 7 năm 2002, Ngũ Dũng rủ người bạn học cùng cấp ba tên là Đường Chính cùng gây án, Đường Chính vốn là bệnh nhân tâm thần. Đúng năm giờ chiều, hai kẻ ác nhân gặp cậu bé mười hai tuổi và bé mười tuổi tên là Tiểu Lan chơi đùa ở đường sắt. Ngũ Dũng lấy cây gậy đập vào đầu bé trai đến chết, bé sợ hãi bỏ chạy. Mục đích giết người của Ngũ Dũng là để chữa bệnh cho cậu bạn tâm thần bằng cách hút máu trẻ con. Tổ chuyên án định là ra nguyên nhân vì sao tên sát thủ lại giết người hút máu nhưng họ lại thể tiến hành suy đoán và phân tích tư duy của tên sát thủ bệnh hoạn bằn gloois tư duy của người bình thường, vụ án bị tắc nghẽn tại chỗ và mãi có tiến triển gì thêm. Trong khi cảnh sát suy đoán mông lung hung thủ lại ra tay gây án! Người bị hại lần này là nhân viên gác rừng, địa điểm bị hại là trong núi hoang, ngoài nạn nhân ra vẫn còn nhân viên gác rừng khác may mắn thoát chết tên là Đại Xuân Từ. Sáng sớm hôm đấy, hai nhân viên gác rừng dậy từ lúc trời còn chưa tỏ, chức trách công việc của họ là tuần khắp rừng, ngăn chặn nạn săn bắn và phá hủy nguồn tài nguyên rừng theo quy định. Mỗi đợt tuần là năm ngày, trong năm này đó các nhân viên đều phải sống trong rừng, đặt bước chân đến những nơi sâu thẳm vắng bóng người qua lại. giờ là thời điểm đóng cửa núi, nhưng dân địa phương vẫn lén lút vào rừng để hái nấm đầu khỉ và săn bắn trái phép. Nấm đầu khỉ là loại nấm thiên nhiên vô cùng quý hiếm, chúng sinh trưởng những thân cây cao trót vót. số người dân hám tiền cưa đổ cả cây cổ thụ cao lớn chỉ vì muốn lấy được nấm đầu khỉ mọc thân cây đó. Hai nhan viên gác rừng phát ra rất nhiều dấu vết chặt gỗ phá rừng phạm pháp, họ liền bám theo dấu vết vào sâu trong rừng nguyên sinh Đại Hưng An Lĩnh. Buổi tối sau khi căn gleefu, nhân viên gác rừng tên Đại Xuân Tử ra suối lấy nước, lúc trở về ta nhìn thấy người bạn đồng hành nằm chết trong vũng máu. Trạng thái tử vong của nạn nhân vô cùng thê thảm. Theo lời kể của Đại Xuân Tử, nhân viên gác rừng xấu số kia lời cả ruột màu vàng nhạt ra ngoài, cổ có vết răng rệt. ta chết trong lều, ràng bị sinh vật lạ tấn công. trường có dấu vết vật lộn, chứng tỏ nạn nhân kịp phản kháng tước khi chết. Đại Xuân Tử tìm kiếm xung quanh hồi nhưng phát ra hung thủ. Lúc đó trăng sáng sao thưa, cả cánh rừng như được tắm dưới ánh trăng, lung linh huyền ảo như cõi mộng. Sau khi Đại Xuân Tử trở về, ta nhìn thấy vệt máu rỏ mặt đất nên lần theo dấu vết, rồi ta nhìn thấy cảnh tượng thể tin nổi xảy ra trước mặt. Dưới ánh trăng có con quái vật lông tóc trắng xóa kéo lê xác nhân viên gác rừng tử nạn nọ chậm chạp về phía trước. Ruột của kẻ xấu số lòi cả ra ngoài, lẵng nhẵng bám vào cơ thể. Quasi vật lông trắng kéo thi thể đến phía sau gốc cây bị đổ, phủ phục lên người nạn nhân, biết nó làm gì. Đại Xuân Từ sợ đến mức chân tay mềm nhũn, ta khuỵu gối xuống, ngồi im bất động, mắt chăm chăm nhìn vào cảnh tượng trước mắt, cơn ớn lạnh chầm chậm bờ dọc sống lưng. Ý niệm lóe lên đầu tiên trong đầu Đại Xuân Tử là mau chóng bỏ chạy, ta cẩn thận giẫm lên cành cây khô, tiếng động khô khốc vang lên giữ đêm trăng tĩnh mịch, đánh động con quái vật lông trắng. Quai vật lông trắng đứng dậy, từ từ quay đầu lại, chẳng ngờ đó là bà lão, bà lão ăn vận kì quái, t oàn thân mọc toàn lông trắng, ngay cả khuôn mặt cũng mọc lông trắng ngà rất dày, nom như con hồ ly trắng. Đại Xuân Tử khiếp đảm đến hồn bay phách lạc, ta loạng choạng bỏ chạy trong bóng đêm mà chẳng để ý mình chạy hướng nào, may mà nhờ thông thuộc địa hình trong rừng, ta mới bị lạc đường. Đầu tiên ta chạy đến tháp phòng cháy chữa cháy gần nhất trú tạm đêm, ngay tinh mơ ngày hôm sau ta trở dậy chạy mạch đến trạm lâm trường, cán bộ lâm trường báo án cho phân cục cảnh sát rừng Đại Hưng An Lĩnh. Phân cục trưởng Tào hỏi:" giờ người chết ở đâu?" Đại Xuân Tử trỏ về phía đầu núi đáp:" Ở núi Trát Lâm Khố Nhĩ!" Phân cục trưởng ra lệnh:" Chúng tôi cần đến trường điều tra thêm và mang thi thể về, hãy dẫn chúng tôi đến đó!" Đại Xuân Tử xua tay rối rỉ:" Đánh chết tôi tôi cũng trở lại nơi đó, ở đó có con quái vật lông trắng, tôi tận mắt nhìn thấy nó rồi!" Phân cục trưởng đằng hắng:" Thế tôi đành đánh chết vậy!" còn lựa chọn nào khác, Đại Xuân Tử buộc phải nhận lời dẫn đường. Ngoại trừ giáo sư Lương lại bất tiện nên ở lại, tất cả thành viên tổ chuyên án đều chuẩn bị xuất phát đến trường. Đây là lần đầu tiên họ gặp phải tình huống trường vụ án ở nơi rừng núi hoang núi thẳm. Tô My thay đôi giày leo núi, mặc áo thanh niên xung phong và quần bò, đầu đội mũ lưỡi chai, cất bình tông nước và điện thoại vào trong ba lô leo núi. Phân cục trưởng Tào căn ngăn:" Qúy nên ở nhà hơn, chúng tôi đâu có du lịch mà quý mang theo điện thoại di động. Món đó vào rừng rậm là hết trò ngay!" Tô My :" Đầu núi cách đây xa lắm, đứng đây cũng trông thấy được mà!" Tục ngữ có câu" Núi trong tầm mắt cũng đủ kiệt sức ngựa", ý câu này là ràng nhìn thấy núi ở ngay trước mặt nhưng nếu phải đến đó tốn rất nhiều thời gian vì quãng đường rất dài. Tuy nhìn có vẻ xa nhưng thực tế đường núi quanh co vòng vèo, chạy đến nơi ngựa cũng phải chết vì mệt. Núi Đại Hưng An Lĩnh có bốn đỉnh núi lớn là Đại Bạch Sơn, Tiểu Bạch Sơn, Bạch Khả Lỗ và Trát Lâm Khố Nhĩ Sơn. Bốn ngọn núi này đều nằm sâu trong rừng rậm nguyên sinh Đại Hưng An Lĩnh. Nơi đó chứa rất nhiều nguyên tố khó lường, nên phải ai cũng đến được nơi cần đến. Phân cục trưởng Tào đích thân dẫn đoàn. Đoàn cảnh sát có tất cả bảy người: Họa Long , Bao Triển, Tô My, Đèn Cầy, Đèn cù và Đại Xuân Tử. Mọi người đeo ba lô leo núi và chuẩn bị cho đến giờ xuất phát. Phân cục trưởng Tào vác súng vai, hào hứng :" Lên đường nào, các em! Chúng ta mau bắt quái vật lông trắng!"