[Series] Mười tội ác – Tri Thù

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 2: Thiên la địa võng

      Đa số những vụ án bắt cóc đều là những vụ phạm tội đòi hỏi tội phạm phải có chỉ số thông minh rất cao, hung thủ cần vạch ra kế hoạch vô cùng tỉ mỉ trước khi thực , cảnh sát rất vất vả trong quá trình đấu trí với kẻ phạm tội, bởi vậy ngoài việc phải sử dụng các thiết bị trinh sát điều tra đại ra cần rất nhiều cảnh sát tham gia vây bắt và tấn công.
      Qúa trình bắt cóc thường diễn ra như sau:
      1. Lựa chọn mục tiêu, thông thường chúng lựa chọn con nhà giàu.
      2. Tìm nơi giấu con tin, địa điểm thường ở vùng ngoại ô hoang vắng, trong rừng hoặc trong ngôi nhà đổ nát nào đó.
      3. Liên lạc với người nhà con tin, nêu cầu, đòi tiền chuộc. Trước kia thông tin liên lạc chưa phát triển nên bọn bắt cóc thường thông báo cho người nhà nạn nhân bằng cách gửi thư, để tránh bị nhận ra nét chữ, các phần tử tội phạm cắt các chữ báo ra và ghép lại thành đoạn thư cần thiết, nhưng bọn bắt cóc thời nay thường sử dụng sim rác để thông báo cho người nhà con tin.
      4. Lấ tiền chuộc. Đây là khâu dễ bị bại lộ thân phận nhất trong cả quá trình bắt cóc. Nếu gia đình nạn nhân báo cảnh sát hoặc tìm giúp đỡ từ bạn bè, người thân rất có khả năng lớn
      bọn bắt cóc lộ hành tung khi lấy tiền chuộc, chính vì vậy đây cũng là khâu khảo nghiệm trí thông minh của các phần tử tội phạm nhất.
      5. Thả con tin hoặc giết hại con tin.
      Giao sư Lương phân công canh gác rất cẩn mật trước ban công nhà Tô My, phân cục trưởng Diệp cúi đầu nghe lệnh, nữ cảnh sát A Tử ghi chép lại trọng điểm công việc. Theo cầu của giáo sư Lương, cảnh sát thành phố Giang và phân cục cảnh sát quận Xích Bắc phải cử ra những cảnh sát ưu tú nhất, chia thành ba tổ để tiện hành động.
      Bao Triển phụ trách tổ điều tra, triển khai công tác vòng ngoài nạn nhân, trọng điểm điều tra là gia đình hai nạn nhân và các mối quan hệ xã hội. Trong rất nhiều vụ bắt cóc, kẻ bắt cóc chính là người quen của nạn nhân, bởi vậy Bao Triển cần thẩm vấn điều tra kỹ
      Họa Long chỉ huy tổ theo dõi, xe chỉ huy là loại xe hàng có thùng được ngụy trang, vỏ ngoài cũ hỏng, thùng xe còn được in dòng chữ "chế phẩm sữa", chiếc xe đỗ ở nơi kín đáo gần nhà của Tiểu Hy, đội trinh sát giàu kinh nghiệm và cảnh sát vũ trang tinh nhuệ ngồi xe chờ lệnh. Ngoài ra, còn bố trí cả xe đạp và xe máy giúp di chuyển linh hoạt hơn trong quá trình theo dõi. xe có phòng trang điểm loại , các chiến sỹ
      cảnh sát sẵn sàng hóa trang thành đưa hàng, người bán hàng rong, người đạp xe dạo phố bất kì lúc nào để tiện trinh sát.
      Tô My và A Tử phụ trách giám sát và giúp đỡ về mặt kĩ thuật, nếu hung thủ gọi điện thoại cho người nhà nạn nhân, công việc của Tô My là nghe lén và ghi , nhanh chóng định vị khu vực hoạt động của kẻ bắt cóc, đồng thời khoanh vùng khái quát địa điểm mà kẻ bắt cóc náu, công tác này có tính chất then chốt đối với việc bắt được hung thủ và giải cứu con tin thành công hay .

      Bố mẹ của Tiểu Hy đều là dân buôn bán, sau khi con bị bắt cóc, họ lo lắng như ngồi đống lửa, họ lấp tức làm theo cầu của kẻ bắt cóc, bán ngay lô hàng để gom đủ số tiền năm trăm ngàn tệ, họ chỉ hy vọng con được bình an vô , thậm chí giờ đây họ còn quan tâm đến việc có tóm cổ được kẻ bắt cóc hay .
      Giao sư Lương giải thích:" Chỉ khi bắt được hung thủ mới có thể giải thoát được cho Tiểu Hy, chúng ta thể mong đợi vào lòng nhân từ của các phần tử tội phạm."
      Mẹ Tiểu Hy sốt ruột:" Tôi lo lắm! biết giờ con bé ra sao?"
      Giao sư Lương trấn an:" Nếu bọn tội phạm gọi điện đến chị phải cầu hung thủ cho nghe giọng
      của Tiểu Hy, như thế mới xác định được cháu bé còn sống hay .
      Bố Tiểu Hy :" trong vòng ba ngày phải đưa cho năm trăm ngàn tệ, hôm nay là hạn cuối cùng. Tôi chuẩn bị tiền đâu vào đấy nhưng sao mà mãi chưa gọi điện đến nhỉ?"
      Giao sư Lương vỗ vai:" Còn hơn hai mươi tiếng nữa mà! cứ bình tĩnh, cảnh sát cố gắng hết sức để bắt hung thủ và giải cứu Tiểu Hy."
      Tô My lắp đặt phần mềm nghe trộm vào điện thoại của mẹ Tiểu Hy, rồi kiểm soát đầu cuối cùng máy tính, cầu họ luôn để điện thoại ở trạng thái mở máy hai tư hai tư giờ. Nếu kẻ bắt cóc gọi điện đến cố gắng kéo dài thời gian để cảnh sát kịp chuẩn bị.
      Tô My :" Đây là phần mềm nghe trộm điện thoại mạnh nhất thế giới."
      Bao Triển hỏi:" Sao giám chắc vậy?"
      Tô My tự hào khoe:" Vì đây là phầm mềm do tôi tự chế!"
      Họa Long trề môi:" Chém gió vừa thôi! Mạnh đến cỡ nào hả?"
      Tô My giải thích:" Trừ công năng nghe trộm ra, nó còn có tác dụng định vị địa lý, đặc biệt tính năng quan trọng nhất của nó là mặc dù điện thoại trong tình trạng chờ nó vẫn có thể bắt sóng và giúp ta nghe được tiếng động phát ra từ môi trường xung quanh người
      gọi đến. Chúng ta phân tích thanh để tìm ra nơi náu của kẻ bắt cóc."
      Bao Triển phỏng đoán:" Chắc chắn tên bắt cóc cũng tiên liệu được việc này nên y nghĩ ra cách cao siêu hơn."
      Bao Triển tiến hành thăm dò và điều tra phía gia đình và trường học của hai nạn nhân. Cảnh ngộ mà Vương Giai gặp phải khiến toàn thể giáo viên và học sinh nhà trường đều bàng hoàng, cậu bé ấy mới học lớp sáu, tuy thành tích học tập bình thường nhưng rất hoạt bát và ngoan ngoãn, nên rất được thầy bạn mến. Trong cặp sách của cậu bé còn có khăn quàng đỏ, giày trượt patin và cả những quân bài hình tròn bằng giấy mà bọn trẻ con vẫn hay chơi. Chẳng ai có thể tin bé trai đáng như vậy lại bị bắt cóc và giết hại, sau đó vứt ở ngoài đường.
      Trong trường, các học sinh rỉ tai nhau câu chuyện thế này:
      Sau khi Vương Giai tan học bị người ta lấy bao ải chụp vào đầu, vác lên xe chạy mất. Cha của Vương Giai là tài xế ce bus, mẹ cậu bé bán hàng ở chợ đêm, gia đình có nhiều tiền, có lẽ sau khi bắt cóc cậu bé, bọn bắt cóc mới biết điều này nên chúng dứt khoát xuống tay giết chết Vương Giai và vứt xác ra ngoài đường quốc lộ.
      Bao Triển loại trừ khả năng người quen gây án, dúng như cha mẹ Vương
      Giai :" Nhà tôi làm gì có tiền, kiếm ăn qua ngày còn khó, tiền vay ngân hàng để mua nhà hãy chưa trả hết, hàng xóm láng giềng đều biết mà. Chúng bắt cóc con tôi được gì?"
      Trung tâm giám định pháp y thuộc sở cảnh sát thành phố Phổ Giang giám định lại thi thể Vương Giai lần nữa. Vì di thể bị bánh xe cán qua người nhiều lần nên muốn tìm vết tích mà hung thủ để lại cũng vô cùng khó khăn. đứa trẻ đột nhiên bị xẹp lép như chiếc bánh, thử hỏi phải trải qua ngoại lực lớn như thế nào? Trong lần khám nghiệm thứ hai, các bác sỹ có thêm khám nghiệm mới, trong tóc và cổ áo Vương Giai có vài sợi đay màu vàng, điều này dường như chứng thực câu chuyện được lưu truyền trong trường: Vương Giai bị hung thủ dùng bao tải chụp vào đầu.
      Bao Triển cầu phía nhà trường mở cuộc tổng động viên, khích lệ học sinh ra tất cả những gì mình nhìn thấy, nhưng rốt cuộc vẫn tìm được nhân chứng chứng kiến việc Vương Gia bị bắt cóc.
      Tổ chuyên án giấu biệt thông tin Tiểu Hy bị bắt cóc, như thế có thể đánh lừa bọn bắt cóc bớt cảnh giác từ đó tổ chuyên án có thêm điều kiện thuận lợi để dò la tin tức.
      Tiểu Hy mới học lớp , bé có đôi mắt to tròn, tóc cắt mái Hỉ nhi,
      thích đọc truyện "nhóc Maruko", thần tượng ban nhạc hàn quốc TVXQ , đặc biệt là ca sỹ Junsu. Khi bị bắt cóc, bé mặc đồng phục trường, lưng đeo ba lo. Sau lúc tan học, với bạn cùng lớp là mình mua trà sữa, kết quả trở lại.
      Bao Triển suy luận và phân tích như sau:
      Bọn bắt cóc có xe, chúng sử dụng phương thức lừa gạt và uy hiếp để bắt cóc nạn nhân, số người bị bắt cóc có hai người hoặc hơn. Nhóm này rất thận trọng và nhát gan, rất có thể trong nhóm có nữ giới, chúng muốn hoặc dám đối kháng trực tiếp với cảnh sát. Sau khi bắt cóc, chúng tiến hành quan sát trong bóng tối, hễ biết người nhà nạn nhân báo cảnh sát là chúng dứt khoát bỏ cuộc. Mục tiêu mà chúng lựa chọn đều là những đứa trẻ từ mười tuổi trở lên, bởi đó là thời điểm mà các bậc cha mẹ dễ lơ là và thản lỏng nhất, hơn nữa ở tầm tuổi đó, trẻ biết số điện thoại của người thân và địa chỉ của gia đình. Đầu tiên bọn bắt cóc mua khá nhiều sim điện thoại, mỗi sim chỉ sử dụng lần, điều đó chứng tỏ chúng có năng lực che giấu hành vi rất tốt.
      Tổ chuyên án bày sẵn thiên la địa võng, chỉ chờ bọn bắt cóc gọi điện đến.
      Vụ án này có rất nhiều điểm khó lường trước,
      tổ chuyên án thể đoán được bọn bắt cóc bắt người nhà nạn nhân mang tiền đến đâu và dùng cách gì để lấy tiền chuộc.
      Thông thường bọn bắt cóc có rất nhiều chiêu độc để lấy được tiền chuộc của gia chủ. Có kể cầu gửi tiền vào tải khoản ngân hàng được chỉ định trước, nhưng đây là cách ngu ngốc nhất vì ngân hàng nhà nước quy định chỉ được rút khoản tiền định mức ở cây ngân hàng trong nước, trong ngày được phép rút hai trăm ngàn tệ, mà tên tội phạm bắt cóc nào đám ra quầy ngân hàng để rút tiền, như thế chẳng khác nào lậy ông tôi ở bụi này. Hơn nữa, dẫu ra quầy ngân hàng rút tiền cũng chỉ rút được năm trăm ngàn lần. Những phương pháp cao siêu hơn phải kể đến là cầu người nhà nạn nhân vứt tiền qua cửa sổ tàu hỏa, còn hung thủ chui từ đường ống ngầm lặng lẽ lấy tiền. Có bọn bắt cóc còn dám ngang nhiên lấy tiền ở những nơi có dòng người qua đông đúc. Những phương pháp này của bọn tội phạm đều là những bài sát hạch năng lực phản ứng của cảnh sát. Phần lớn những vụ bắt cóc được giải phá thành công đều do kẻ bắt cóc quá ngu ngốc chứ phải bởi cảnh sát quá tài tri.
      Mười giờ tối, cuối cùng kẻ bắt cóc cũng gọi điện đến,
      cha mẹ của Tiểu Hy vô cùng lo lắng co con , mấy ngày nay họ đều thể chợp mắt nổi, vừa nhìn thấy số điện thoại lạ, họ lấp tức bốc máy lên nghe. Tô My phụ trách nghe lén cũng ngay lập tức khởi động kế hoạch dự phòng, tiến hành ghi và phân tích vị trí địa lí của cuộc gọi đến.
      Dưới đây là cuộc hội thoại giữa cha mẹ Tiểu Hy và tên bắt cóc.
      Bố Tiểu Hy vội chào:" Alo! Alo! Xin hỏi là ai? Muốn tìm gặp ai?"
      Đối phương im lặng gần 5s, rồi cất giọng mũi trầm và :" Mày chuẩn bị xong tiền chưa?"
      Bố Tiểu Hy đáp:" Xong rôi! Xong đâu vào đấy cả rồi! Năm trăm ngàn tệ, thiếu xu!"
      Tên bắt cóc :" Mai đưa tiền cho tao, tao thả con bé ra!"
      Mẹ Tiểu Hy sốt ruột cướp ống nghe từ tay chồng, hấp tấp hỏi:" đảm bảo con tôi sao chứ? sao tôi mới đưa tiền cho . Năm trăm ngàn tệ phải con số , nhà tôi phải bán vội bán vàng lô hàng mới kiếm được chừng đó, bất kể như thế nào tôi vẫn muốn nghe giọng của Tiểu Hy. Tôi biết cần tiền chứ cần mạng của nó, xin đừng làm bừa, hãy để tôi nghe thấy giọng con bé..."
      Tên bắt cóc :" Cứ yên tâm! Con bé bị cảm cúm nên tao cho uống thuốc rồi, giờ nó ngủ."
      Mẹ Tiểu Hy cố tình kéo dài cuộc chuyện:" xem, con tôi làm gì mà bắt cóc nó? có đánh đập nó ? gọi Tiểu Hy dậy ! Tôi muốn nghe thấy giọng nó! Bảo nó gì với tôi vài câu , tôi khuyên nhủ nó đừng có sợ..."
      Tên bắt cóc ngắt lời:" Mày muốn nó sống nữa à? Làm thế này tốt cho nó đâu! Nhà mày báo cảnh sát rồi có phải ?"
      Bố Tiều Hy giật điện thoại lại:" Chưa! Chưa! Chúng tôi chưa hề báo cảnh sát mà! Cần làm gì và nên làm gì tôi đều biết cả chứ! Mẹ con bé lo cho con bé quá nên muốn nghe giọng nó thôi! Mong hiểu cho!"
      Tên bắt cóc sẵng giọng:" Báo cho mày biết , con bé vẫn ổn, nhưng trước hết mày phải nghe lời tao !"
      Bố Tiểu Hy cuống quýt:" Vâng! Vâng! Tôi nghe lời ! !"
      Tên bắt cóc :" Ngày mai, lúc hai giờ chiều, mày lái xe và mang theo tiền, sau đó đứng đợi trước cửa ngân hàng Kiến Thiết là được! Mày phải nhất nhất làm theo lời tao, chỉ được phép đến mình và mang theo tiền, điện thoại. Cả mày và vợ mày phải mang theo điện thoại và ít tiền lẻ nữa!"
      Bố Tiểu Hy nhắc lại:" Hai giờ chiều trước ngân hàng Công thương đúng ? Vâng ! Vâng! tuyệt đối được làm gì con tôi đó!"
      Tên bắt cóc lạnh lùng:" Mày chỉ cần nhìn máu móng tay là biết ngay thôi!"
      Bố Tiểu Hy ngơ ngắc hiểu:" Gì cơ?"
      Tên bắt cóc :" Con bé sao, nhưng nếu mày báo cảnh sát hoặc giám giở trò lần sau mày nhìn thấy chỉ có bấy nhiêu đâu!"
      Bố Tiểu Hy tái mặt:" Tôi hiểu muốn gì?"
      Tên bắt cóc gằn giọng:" Nhắc lại lần nữa, hai giờ chiều ngày mai, ở cửa hàng Công thương đường Kiến Thiết, mày lái xe đến và mang theo tiền, nhớ đấy! Còn giờ tao tặng cho mày thứ."
      Bố Tiểu Hy buột miệng hỏi:" Tặng thứ ư? Tặng cái gì? ở đấu?"
      Tên bắt cóc cười nhạt:" Mày mở cửa ra là thấy."
      Điện thoại vang lên tiếng tút dài, tên bắt cóc tắt máy, bố mẹ Tiểu Hy vội vàng ra mở cửa, ngoài cửa bóng người, mặt đất có chiếc hộp bút bằng nhựa, mở hộp ra, bố mẹ Tiểu Hy cùng lúc hét lên thất thanh...
      Hộp bút đó là của Tiểu Hy, bên trong có bút chì, cũng có tẩy, mà chỉ có hai chiếc móng tay nhoe nhoét máu...
      thutranlinhdiep17 thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 3: Ma cao thước

      Tổ chuyên án ngờ hung thủ dám ngông cuồng, liều mạng và tàn nhẫn đến thế. Y bắt cóc đứa trẻ mà dám thầm mang hộp bút đứa trẻ đến tận nhà bố mẹ nó vào ban đêm. Trong hộp bút có hai chiếc móng tay, máu dính bên vẫn chưa đông đặc hẳn, từ hình dạng của chiếc móng tay có thể suy đoán hung thủ sử dụng công cụ giống như kìm và rút nó ra từ móng tay của bé.
      Bố mẹ Tiểu Hy tan nát cõi lòng, hai người ôm nhau đau đón khóc thảm thiết, mẹ Tô My nỡ nhìn, quay đầu than khẽ:" Ôi! Đau lòng chết mất! Con bé Tiểu Hy... chắc nó đau lắm!"
      Hung thủ giở thủ đoạn vừa tàn độc lại lạnh lùng, chứng tỏ y có tố chát tâm lý rất vững vàng. Nhà Tiểu Hy nuôi chú chó săn Lab, khoảng chín giờ tối, con chó lao ra cửa sủa vài tiếng, nhưng người nhà để ý. Có thể lúc ấy hung thủ lắng tai nghe mọi động tĩnh bên trong, rồi lặng lẽ đặt hộp bút có đựng móng tay của Tiểu Hy bậu cửa và rời .
      Thông qua camera của khu chung cư, tổ chuyên án phát bóng dáng tên tội phạm, y cải trang thành nhân viên đưa nước khoáng, đội mũ sùm sụp và đeo găng tay, mình mặc bộ đồ bảo hộ lao động màu xanh lá cây. Vì trời tối, thêm vào đó y lại cố tình lấy bình nước khoáng vác vai
      che kín phần mặt nên camera bắt được hình chính diện, chỉ đoán y khoảng hai mươi lăm đến ba mươi lăm tuổi, cao tầm mét bảy mươi nặng hơn sáu mươi kilogam.
      Y dùng cách rất mạo hiểm để uy hiếp người nhà của Tiểu Hy được báo cảnh sát!
      Thông qua kỹ thuật định vị, Tô My cho biết địa điểm mà hung thủ gọi điện thoại là con đường làng cách nhà Tiểu Hy tầm hai mươi cây số, y vẫn sử dụng loại sim rác cần đăng ký chứng minh nhân dân để liên lạc, sau khi liên lạc xong y liền vứt sim đó .
      Gã thanh niên vác bình nước khoáng vai chính là kẻ tình nghi nặng kí của vụ án này!
      Phòng khách nhà Tô My chật kín cảnh sát mặc thường phục, người nào người nấy im lặng , họ rất phẫn nộ trước hành vi ngạo mạn và dã man của tên tội phạm, chỉ hận thể lập tức lao ra ngoài lấy dây thừng gô cổ y lại giải về đồn chịu trừng phạt của pháp luật.
      Nữ cảnh sát A Tử :" Xin hãy ra lệnh và cho chúng tôi biết bây giờ chúng tôi cần làm gì?"
      Giao sư Lương chậm rãi :" Ngoại trừ cảnh sát trực ban, còn tất cả mọi người đều về nhà nghỉ ngơi !"
      Mọi người đều rầu rĩ, họ cảm thấy mình kém cỏi, nhưng ai cũng kiềm chế cơn giận.
      Họa Long :" Nào! em về nghỉ , mai mới là ngày mở màn màn kịch!"
      Hôm sau, tổ chuyên án làm công tác chuẩn bị rất kĩ càng, giáo sư Lương khuyên nhủ bố Tiểu Hy nên hoảng hốt, cứ chờ đợi mệnh lệnh của kẻ bắt cóc và làm theo được do dự. trăm sĩ quan cảnh sát phân thành ba nấc thang, chín tổ ngầm quan sát và bám theo để bảo đảm bắt được kẻ chủ mưu tại trận vào khoảnh khắc y lấy tiền chuộc.
      Theo cầu của tên bắt cóc, hai giờ chiều hôm sau, bố Tiểu Hy dừng chân ở cửa ngân hàng Công thương đường Kiến Thiết.
      Trong xe được cài đặt hệ thống định vị GPS, để đề phòng bất trắc, Tô My còn lắp thiết bị định vị theo dõi loại và ống kính chụp hình lỗ kim vali kéo đựng năm trăm ngàn tệ, tiền mặt là loại tiền có dãy số seri liền mạch. Dù kẻ bắt cóc lấy được tiền chuộc thành công cảnh sát vẫn có thể bám đuổi theo tuyến đường y bỏ trốn. Sau này, nếu kẻ bắt cóc gửi tiền vào ngân hàng hệ thống tự động báo cảnh sát.
      Bao Triển dẫn đội trinh sát mai phục sẵn ở vị trí định trước.
      Hai giờ mười phút chiều, kẻ bắt cóc gọi điện đến. Mệnh lệnh đầu tiên mà y cầu bố Tiểu Hy vào ngân hàng, đổi tiền mặt thành vàng, sau đó ngồi vào
      trong xe bật đèn pha.
      Giao sư Lương ngồi chỉ huy tại thị trấn, lòng kêu thầm:" Hỏng rồi!"
      Trả tiền mặt cảnh sát mới dễ giờ tiểu xảo, có lẽ tên bắt cóc lường trước được điều này nên cầu đổi tiền mặt thành vàng để tiện xách . Y ra lệnh cho bố Tiểu Hy bật đèn pha chắc để gián tiếp thông báo cho y biết việc đổi vàng hoàn thành.
      Bao Triển với các trinh sát viên:" Rất có thể kẻ bắt cóc ở gấn đây, các đồng chí chú ý quan sát, được để lộ mặt trước mục tiêu."
      Tô My lập tức điều tra và định vị số máy điện thoại mà kẻ bắt cóc sử dụng, vị trí điện thoại ở ngoài năm mươi km, ở đó có điểm thu mua bông gòn,
      Họa Long phụ trách tổ theo dõi, xin ý kiến giáo sư Lương xem có nên cử đội xe chạy về điểm thu mua bông gòn hay .
      Giao sư Lương :" Đừng trúng kế "Điệu hổ ly sơn" của y! Các cậu đến nơi y dã rời khỏi chỗ đó từ lâu rồi!"
      Tổ chuyên án phân tích, băng nhóm này ít nhất có hai tên, ở tên ở gần ngân hàng phụ trách quan sát, còn tên kia ở vòng ngoài gọi điện thoại diều khiển người nhà nạn nhân, Đúng như giáo sư Lương tiên liệu, bố Tiểu Hy đổi năm trăm ngàn tệ thành vàng rồi vào xe, vừa
      bật đèn pha kẻ bắt cóc gọi cú điện thoại thứ hai cầu bố Tiểu hy lái xe về phía cây cầu lớn ở vùng ngoại ô phía đông, suốt chặng đường phải vừa lái xe vừa bật đèn pha.
      Tô My định vị vị trí chính xác, lần này địa điểm mà kẻ bắt cóc gọi điện là ở vườn quả ở ngoại ô phía tây.
      Nửa tiếng sau, bố Tiểu Hy lái xe đến ven cầu, xuống xe chờ đợi, Họa Long cho chiếc xe tải thùng được ngụy trang kĩ càng dừng lại ở trạm đổ xăng gần cầu, trong xe là đội cảnh sát được vũ trang từ đầu đến chân sẵn sàng lao ra bắt tên tội phạm bất cứ lúc nào.
      Lại nửa tiếng trôi qua kẻ bắt cóc vẫn chưa chiu lộ diện gặp người nhà nạn nhân mà y tiếp tục gọi điện thoại đến.
      Bố Tiểu Hy :" Tôi đổi tiền mặt thành vàng, khi nào đến láy? Ở đây chỉ có mình tôi, chúng ta mau chóng giải quyết vấn đề được ?"
      Kẻ bắt cóc lạnh lùng:" Tao còn chưa sốt ruột, mày sốt ruột cái gì? Mày được tắt điện thoại, nhìn thấy chiếc thuyền phía dưới cầu chưa? phía dưới cầu có đống rác, đống rác có chiếc ba lô học sinh màu vàng, đó chính là cặp xách của con mày đấy! Bây giờ mày xuống đó, cất vàng vào trong ba lô rồi ngồi lên thuyền."
      Bố Tiểu Hy định kéo dài thời gian:" Tôi để xe ở đây an toàn lắm, hay tôi tìm chỗ nào an toàn hơn đỗ xe nhé?"
      Tên bắt cóc uy hiếp:" Nếu mày làm theo lời tao tao giết chết con nhóc nhà mày! Tao cũng chẳng cần tiền nữa! Mày chỉ cần thêm câu thừa thãi nữa thôi là tao giết luôn đấy! Mà chỉ được phép mình, nếu tao nhìn thấy người thứ hai cùng mày tao giết luôn con bé!"
      Bố Tiểu Hy tái mặt lắp bắp:" đừng làm vậy! Được rồi! Được rồi! Tôi làm theo lời !"
      Tên bắt cóc ra lệnh:" xuống cầu, cất tiền vào trong balo, lên thuyền , chỉ được phép cầm chiếc balo đó, được phép mang bất kì vật khác!"
      Bố Tiểu Hy bối rối:" Nhưng tôi biết chèo thuyền, mà lái về hướng nào?"
      Tên bắt cóc :" Chỉ cần xuôi theo dòng nước chảy là được! Chèo nhanh lên ! Đừng quan tâm đến những việc khác! Tao tiếp tục gọi điện thoại cho mày."
      Dưới chân thuyền có mấy con thuyền bằng tôn, giữa dòng cắm vài cây sào trúc, sào trúc nối liền với lưới đánh cá và phao tiêu, ngư dân ở vùng ngoại ô thường giăng lưới đánh cá ở giữa sông và neo thuyền ở ven bờ, thường ngày ai để mắt đến mấy con thuyền này. Bô Tiểu Hy tìm thấy balo con trong đống
      rác phía dưới cầu, ông tháo dây neo rồi trèo lên thuyền bơi về phía trước, lòng đau như cắt, giờ đây bố Tiểu Hy quan tâm đến việc mất mát tài sản và cảnh sát có tóm được kẻ bắt cóc hay , trong tim ông lúc này chỉ thầm cầu nguyện trời xanh hãy để con mình bình an trở về.
      Giao sư Lương thầm nghĩ:" Thôi chết! Phen này cảnh sát lại bị cắt đuôi rồi!"
      Theo cầu của tên bắt cóc, bố TIểu Hy bỏ vàng vào trong balo, mang vali kéo lắp sẵn ống kính lỗ kim và thiết bị theo dõi siêu . Địa hình hai bên bờ sông rất phức tạp thích hợp sử dụng xe đạp bám đuổi. Cảnh sát lúc túng chưa biết xử lí ra sao, toàn bộ kế hoạch coi như đổ bể cả, phân cục trưởng Diệp sốt ruột lập tức liên hệ với ban quản lý đánh cá, chi đội cảnh sát biển và các ban quản lý đường sông của thành phố, cầu điều ngay ca nô siêu tốc chuyên làm nhiệm vụ tuần hành sông, nhưng giáo sư Lương đồng ý với phương án bám đuôi mặt nước như thế.
      Người nhà của nạn nhân bơi thuyền men theo bờ sông, nếu có chiếc ca nô siêu tốc bám theo rất dễ dàng đánh rắn động cỏ khiến kẻ bắt cóc sinh nghi và đề cao cảnh giác, chắc chắn kẻ bắt cóc náu ở đâu đó bờ, rất có thể y
      quan sát được hết tình hình mặt sông.
      Nếu kẻ bắt cóc cầu vứt tiền chuộc xuống sông, sau đó y sử dụng thiết bị lặn để lấy tiền chuộc phải làm sao?
      Nếu kẻ bắt cóc đợi ở nơi nào đó cầu hoặc ven bờ, lệnh cho người nhà nạn nhân quăng tiền chuộc lên hì phải làm như thế nào?
      Mọi suy nghĩ lướt qua đầu giáo sư Lương nhanh như điện xẹt, ông trải phẳng bản đồ, lập tức vạch ra phương án hai.
      Tổ theo dõi cách vị trí người nhà nạn nhân gần nhất, Họa Long và hai cảnh sát cải trang thành người đạp xe ven bờ sông, các thành viên khác của tổ quan sát về phía cầu và đợi ở đó. Toàn bộ quá trình trinh sát do Bao Triển chỉ huy phân tán ra hai bên bờ, giữ khoảng cách sao cho mục tiêu luôn nằm trong phạm vi tầm ngắm,
      Giao sư Lương bố trí rất nhiều cảnh sát mai phục hau bên bờ, sẵn sàng điều chỉnh vị trí theo di chuyển của người nhà nạn nhân,
      Tô My luôn giám sát điện thoại của bố Tiểu Hy, nhưng tiếng trôi qua mà kẻ bắt cóc vẫn gọi thêm lần nào nữa. Bố Tiểu Hy vô cùng lo lắng, ông ngừng trèo thuyền, đút điện thoại vào túi áo ngưc, chỉ sợ mình lỡ mất điện thoại của tên bắt cóc. Hoàng hôn ngả bóng về tây, mặt nước phản chiếu ánh nắng lấp lánh,
      phía trước là khu bảo tồn thiên nhiên với phong cảnh đẹp mê lòng người, hai bên bờ là cánh rừng um tùm rậm rạp.
      Đúng lúc đó, điện thoại di động của bố Tiểu Hy cất tiếng reo.
      Tên bắt cóc :" Tạt vào bờ! Lên bờ! vào trong rừng!"
      Bố Tiểu Hy :" Được! nhìn thấy tôi chưa? ở đâu?"
      Tên bắt cóc :" Đừng nhiều! Cầm balo lên và làm theo lệnh tao!"
      Cánh rừng hai bên bờ rất rậm rạp, sâu thẳm và hoang vu, nơi đây tịnh vắng bóng người. Trong rừng có cây thông vàng chết khô, lá rụng khắp mặt đất, nhưng thân cây cao lớn vẫn đứng sừng sững đổ, tán cây cao rộng, cành khô vươn dài, đan vào nhau ngoằn ngoèo, vài chỗ còn mọc cả mộc nhĩ, cây thông chết khô này hoàn toàn đối lập với cash rừng mát rượi màu xanh.

      Sau khi bố Tiểu Hy lên bờ và về phía trước bao lâu ông thấy cái thông héo khô đó.
      Theo lệnh của kẻ bắt cóc, bố Tiểu Hy đặt balo đựng vàng lên chạc cây thông chết, rồi lập tức rời .
      Câu cuối cùng mà tên bắt cóc với ông là:" giờ mày về nhà đợi, tao lấy tiền xong ngày mai con bé về nhà."
      Cánh rừng này thuộc khu bảo tồn thiên nhiên thành phố Phổ Giang, diện tích khu bảo tồn rất rộng lớn và vẫn chưa mở cửa đón khách du lịch. Thường ngày rất ít người xuất trong rừng. Giao sư Lương lập tức sắp xếp cảnh sát vây kín khu rừng, nếu phạm vi bao vây gần vị trí đặt balo quá khiến tên bắt cóc đề phòng, như thế y dám đến lấy tiền, dám lấy tiền chuộc, bởi vậy cảnh sát chỉ có thể đứng ở vòng ngoài và giám sát cẩn thận, ngay cả các dòng sông gần đó cũng được thiết lập các chốt chặn đề phòng kẻ bắt cóc dùng thuyền tháo chạy sau khi lấy được tiền.
      Giao sư Lương :" Bất cứ ái lui tới khu rừng này đều có khả năng là kẻ bắt cóc đến lấy tiền chuộc."
      Bao Triển báo cáo:" Chúng tôi hình thành thế bao vây trong rừng, mỗi con đường đều có người giám sát bí mật."
      Họa Long :" Giao sư cứ yên tâm ! Hễ ai vào rừng hoặc ra khỏi khu rừng, chắc chắn chúng tôi phát ra ngay!"
      Bầu khí mờ mịt, trời bắt đầu sập tối, vài cảnh sát mai phục trong lùm cây, vài cảnh sát trốn cây, người nào cũng mở to mắt quan sát, họ kiên nhẫn chờ đợi kẻ bắt cóc xuất , nhưng đợi suốt đêm mà họ vẫn thấy bất kì ai vào rừng cũng như ra khỏi rừng. Hôm sau, chiếc balo đựng vàng bỗng dưng biến mất.
      Số vàng trị giá năm trăm ngàn tệ đột nhiên cánh mà bay ngay trước mắt cảnh sát!
      thutranlinhdiep17 thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 4: Đạo cao trượng

      Nhiều nước thế giới từng xảy ra số vụ bắt cóc gây trấn động sâu rộng đến quần chúng nhân dân, trong đó có hai vụ vô cùng nổi tiếng.

      Vụ bắt cóc thứ nhất xảy ra ở Hồng Kông , đây là vụ bắt cóc đòi tiền chuộc cao nhất, hung thủ chắc hẳn là kẻ bất cần đời nên y mới dám liều mạng bắt cóc con trai của tập đoàn Lý thị giàu có bậc nhất xứ Cảng thơm và cả châu Á. Kẻ bắt cóc tên là Trương Tử Cường đơn thương độc mã xông vào nhà họ Lý, mở miệng đòi 2 tỷ đô la Hồng Kông, ông chủ tập đoàn Lý thị, tức cha của nạn nhân bị bắt cóc lịch mời kẻ bắt cóc xuống uống nước. Nghe khi ấy Trương Tử Cường tự buộc bom người mình, sau khi hai bên đàm phán, Trương Tử Cường đồng ý rút số tiền chuộc xuống còn 1 tỷ đô la Hồng Kông. Y mất gần 3 tiếng mới có thể nhét hết tiền vào bao tải và bốc lên xe. Ông chủ họ Lý hề có ý định báo công an, Trương Tử Cường cướp tiền chuộc thành công và tạo ra kỉ lục Guiness mới về vụ án bắt cóc với số tiền chuộc cao nhất từ trước đến nay.

      Vụ án bắt cóc nổi tiếng thứ 2 xảy ra ở Mỹ, đến giờ vẫn còn rất nhiều người thao thao bất tuyệt về vụ án đó. người đàn ông mặc áo gió màu đen, deo kính đen cướp chiếc máy bay,
      y tên là D. B Cooper, y mang theo bom và cầu cảnh sát phải trả số tiền chuộc lên đến hai trăm ngàn đô la Mỹ. Cảnh sát Hoa Kỳ làm theo cầu của kẻ bắt cóc nên y phóng thích hành khách. Sau khi y đổ đầy xăng, chiếc máy bay cất cánh. Đó là đêm mưa, y chuẩn bị sẵn dù. Khi đến độ cao nhất định y liền ôm tiền nhảy ra khỏi máy bay xuống vùng địa hình hiểm trở nhất nước Mỹ giữa màn đêm mênh mông và thời tiết mưa gió lạnh giá. Có người cho rằng y chết trong khi nhảy dù, có người lại bảo y trốn thoát. Sau đó cảnh sát mở cuộc truy tìm diện rộng nhưng bóng dáng y vẫn biệt tăm như bóng cá, thậm trí người ta còn tìm thấy thi thể của y cùng chiếc dù mà y sử dụng để nhảy xuống.
      Hung thủ của hai vụ án này đều lấy tiền chuộc thành công, giờ tổ chuyên án lại gặp phải vụ bắt cóc khó nhằn kém.
      Cảnh sát bí mật theo dõi vòng ngoài khu rừng đặt tiền chuộc, vậy mà kẻ bắt cóc lặng lẽ lấy tiền ngay trước mũi cảnh sát, thầm như bóng ma, thần biết quỷ hay. Cảnh sát lục soát và thám hiểm cả cánh rừng theo phương páp cuốn chiếu, nhưng kì lạ là ngoài dấu chân của bố Tiểu Hy ra phần đất nhão trong rừng hề có dấu chân của người
      thứ hai. Bao Triển hoài nghi kẻ bắt cóc cài đặt dụng cụ nào đó giống nhưng máng trượt, nhưng sau khi tìm kiếm hề phát dấu vết gì. Họa Long cho người khai quật trong phạm vi quanh cây thông chết khô, nhanh chóng loại bỏ khả năng kẻ bắt cóc lấy tiền chuộc qua đường hầm bí mật
      Giao sư Lương đích thân đến trường, ông quan sát địa hình lát rồi bảo Bao Triển trèo lên cây tìm kiếm cẩn thận
      Khi đó, bố Tiểu Hy treo ba lô đựng số vàng tương đương 500 ngàn tệ lên chạc cây.
      Bao Triển phát vài sợi lông rất mảnh của động vật dính cây, quan sát kĩ và phỏng đoán:" Chẳng lẽ đây là lông sóc để lại ư?"
      Giao sư Lương :" Rất có thể kẻ bắt cóc lợi dụng động vật để lấy tiền chuộc giúp!"
      Quan sát dưới kính hiển vi điện tử, tổ chuyên án phát mấy sợi lông đó là lông khỉ.
      Đôi khi mấy phần tử tội phạm lợi dụng động vật để gây án. người đàn ông họ Ngô ở Nam Hải lặng lẽ thả rất nhiều rắn cạp nong vào trong phòng
      ngủ của chủ nợ và tạo ra vụ án mạng li kì. cửa hàng bán điện thoại di động ở Triết Giang mất hơn hai mươi chiếc máy trong khi cửa chính và cửa sổ hề bị phá hỏng, bốn phía cửa hàng
      chỉ có khe hở đủ rộng cho người chui vào, trường cũng để lại vết chân người cách rệt, nhưng số nơi khác nhau nền nhà, tủ quầy lại có rất nhiều vết cào giống như vết chân khỉ. Huấn luận khỉ, vượn di ăn trộm từng xảy ra nhiều lần ở khắp nơi trong cả nước.
      Vụ án bắt cóc này chắc chắn được hung thủ chuẩn bị rất chu đáo, kĩ càng, y lợi dụng khỉ để lấy tiền chuộc, có lẽ con khỉ đó trải qua khóa huấn luyện chuyên nghiệp
      Phân cục trưởng Diệp cầu cơ quan công tác các cấp trong thành phố ra thông báo phối hợp điều tra. Họ đến các vườn bách thú, kiểm tra từng đoàn xiếc, tất cả cảnh sát thuộc các đồn và phòng cảnh sát xã hội điều tra ra tay hành động, ủy ban liên hợp , đơn vị quản lý các khu chung cư cũng truy lùng chú khỉ khắp nơi . thực tế , rất ít người nuôi khỉ làm thú cưng nên cũng khó tìm lắm, chỉ còn vấn đề thời gian mà thôi.
      Nữ cảnh sát A Tử :" Bọn bắt cóc lấy được tiền chuộc, biết chúng thả Tiểu Hy ra chưa?"
      Tô My gọi điện thoại lắc đầu:" Vẫn chưa!"
      Họa Long lẩm bẩm:" Lành ít dữ nhiều rồi!"
      Giao sư Lương :" Thời gian bọn bắt cóc con tin thường có hai loại, loại thứ nhất là giết trong vòng hai
      mười tư tiếng sau khi bắt cóc, loại thứ hai là giết trong vòng hai mươi tư tiếng sau khi lấy được tiền chuộc..."
      Bao Triển gấp gáp:" Chúng ta còn nhiều thời gian, có thể thu hẹp phạm vi điều tra ? Tôi cho rằng bọn bắt cóc rất rành địa hình của cánh rừng này."
      Giao sư Lương :" Hay ta cho chó nghiệp vụ truy tìm tung tích chúng xem hên xui thế nào?"
      Tình hình vụ án vô cùng khẩn cấp, thể chậm trễ giây, bảy viên cảnh sát dân dắt cảnh khuyển tập hợp lại rừng, họ cho chó ngửi lông khỉ và quần áo của Tiểu Hy để lần theo mùi. Mẹ Tiểu Hy cũng dắt chú chó Lab nhà mình theo.
      Mẹ Tiểu Hy ngồi xổm, vỗ lên đầu chú chó, :" Bối Bối! Mau tìm Tiểu Hy nào! Tất cả nhờ vào mày đấy!"
      Phân cục trưởng Diệp hỏi:" Liệu có được việc ? Nó đâu phải chó nghiệp vụ cảnh sát?"
      Mẹ Tiểu Hy :" Bối Bôi là thành viên trong gia đình chúng tôi. Nó lớn lên cùng Tiểu Hy đấy!"
      Qủa nhiên, Bối Bối lập được công lớn.
      Bối Bối là chú chó mười tuổi, lông vàng, thể hình cao lớn. Tiểu Hy miêu tả Bối Bối thế này:" Bối Bối là chú chó xấu xí. Xấu ơi là xấu! Chẳng trách nó kiếm nổi bạn ! Nó là chú chó ngốc nghếch nhất đời! Khách đến
      ngoáy tít đuôi mừng, lại còn hớn hở chạy hết đến quỳ lại liếm liếm chân người ta, chẳng có phong độ chút nào! Thế mà lục Tiểu Hy gọi cổng nó lại làm ngơ, mắt trợn lên nằm yên nhúc nhích. Hơn nữa, Bối Bối rất tham ăn, có lần Tiểu Hy dắt nó dạo, người phía trước cầm túi bánh bao, thế là Bối Bối cứ lẵng nhẵng theo người ta vì muốn ăn bánh, nó kéo căng cả sợi xích, lôi Tiểu Hy theo. Tiểu Hy đứng đằn gsau giận dữ hét toáng lên:" Này! Lí trí chút được hả?"
      Tiểu Hy đành mua hai chiếc bánh bao, chiếc mình ăn, còn chiếc kia cho Bối Bối.
      Sau khi Tiểu Hy bị bắt cóc, Bối Bối suốt ngày nằm ẹp ở ban công, nó cứ đứng đó, lấy chân gác lên bậu cửa sổ nhìn xuống dưới tầng...
      Bảy chú cảnh khuyển trở thành vô dụng vì tuyến đường mà khỉ di chuyển là cây, nên chó nghiệp vụ chỉ còn biết lanh quanh ở gốc cây mà thể tiếp tục tìm kiếm. Chỉ có Bối Bối vừa xấu xí, vừa gian manh lại tham ăn là cứ bám theo hơi của Tiểu Hy về hướng sườn núi phía ngoài rừng, Nó dẫn mọi người vòng qua hẻm núi, xuyên qua khe suối đến trước ngôi nhà gỗ nằm trong rừng, cửa sổ đóng chặt nhìn như bỏ hoang từ lâu.
      Bối Bối hướng về ngôi nhà gỗ sủa vài tiếng,
      mẹ Tiểu Hy và hai cảnh sát dân lập tức bám theo sau.
      Viên cảnh sát cất cao giọng hỏi:" Có ai trong đó ? Cảnh sát đây!"
      Ngôi nhà gỗ vô cùng khả nghi, bên trong có động tĩnh gì, cảnh sát định đẩy cửa vào, Họa Long liền hét lớn:" Cẩn thận!". Lời còn chưa dứt họng súng săn thò ra từ khe cửa sổ, tiếng nổ chát chúa vang lên, đầu súng tỏa ra luồng khói đặc, viên cảnh sát trúng đạn ngã lăn xuống đất.
      Xem ra đây đúng là nơi kẻ bắt cóc nhốt Tiểu Hy, mấy cảnh sát vũ trang liền xông lên định ập cửa vào.
      Họa Long giơ tay cản họ:" Tất cả lùi về sau cho tôi!"
      Viên cảnh sát dân nằm im bất động, chắc tắt thở.
      Mọi người lùi ra khỏi tầm bắn của súng săn, Tô My cũng yểm trợ cho mẹ Tiểu Hy lùi về phía vùng an toàn.
      Mẹ Tiểu Hy khóc gọi tên con , ngôi nhà gỗ vẫn im lìm đến đáng sợ.
      Giao sư Lương lên:" bị bao vây! Chúng ta thương lượng được ?"
      có lời đáp trả phát ra từ phía ngôi nhà gỗ.
      Giao sư Lương lại :" Chúng ta trao đổi được ? Chỉ cần giao ra đứa bé!"
      Trong ngôi nhà gỗ phát ra tiếng nạp đạn. Đó cũng là kiểu hồi đáp.
      Bao Triển thầm với giáo sư Lương:"
      Tên trong nhà kia dùng súng hai nòng, bắn phát lại phải nạp đạn lần. Điều đó chứng tỏ Tiểu Hy ở trong ngôi nhà và bé vẫn còn sống. Trong nhà chỉ có hai người, tên đó muốn quyết tử với chúng ta."

      Giao sư Lương gật đầu, ông hét gọi kẻ trong ngôi nhà:" Tôi biết muốn sát hại đứa bé đó, nếu ra tay từ lâu rồi! Chúng ta thương lượng nhé! Hãy cho tôi biết cầu của là gì?"
      Cục trưởng Diệp chen lời:" Này! Nếu thả đứa bé ra chúng tôi thả . Chúng tôi rút ngay lập tức."
      Trong nhà vọng ra tiếng thào rất , dường như kẻ đó gọi điện thoại.
      Bao Triển ghé tai giáo sư Lương khẽ:" Chắc tên đó thông báo cho đồng bọn rằng mình bị cảnh sát bao vây."
      Giao sư Lương cũng giọng đáp lại:" Chúng ta năm được bất kì thông tin gì về tên này, thương lượng có vẻ chiếm ưu thế cho lắm, trước mắt cứ cầm chân y, cho triệu tập xạ thủ bắn tỉa tới đây ngay!"
      Bao Triển :" Cháu cảm thấy có điểm khá chắc chắn, đó là tên này ôm thái độ thù địch với cảnh sát bởi vậy nên y muốn nhiều với chúng ta."
      Giao sư Lương lại hướng về phía ngôi nhà gỗ, lại hét:" Tôi có điều kiện trao
      đổi, chúng tôi cử cảnh sát vào trong nhà để đổi lấy đứa bé. có muốn suy nghĩ về lời đề nghị này ?"
      Trong nhà vang lên giọng đàn ông:" Được!"
      Mấy viên cảnh sát dân dũng cảm đều bước ra xung phong vào trong nhà, nhưng Họa Long chủ động dành lấy nhiệm vụ trao đổi con tin.
      Tô My khẽ :" đừng miễn cưỡng bản thân quas1"
      Họa Long bông đùa:" Nếu tôi chết, My cứ việc lấy chú Triển nhé!"
      Bao Triển lúng túng:" Họa Long! Giowf... là lúc nào rồi mà còn đùa!"
      Họa Long cởi áo để mình trần, người đàn ông với cơ bắp săn chắc tỏa ra khí thế hào hùng của đáng nam nhi, bao vết thương chồng chất người tạo ra cách uy nghi, lẫm liệt, ngạo nghễ đối mặt với trời đất. Họa Long xắn ống quần lên, giơ hai tay lên trời. chậm rãi bước về phía ngôi nhà gỗ. :" Này người em! Tôi mang vũ khí đấy nhé!"
      Họa Long có thân hình cao lớn, kẻ ở trong ngôi nhà rất thông minh, y ra lệnh:" mày tự còng tay mình lại và khóa ngược cả hai tay ra sau lưng."
      Họa Long méo miệng cười đau khổ, quay trở lại, tự khóa hai tay mình về phía sau.
      Giao sư Lương nhìn thẳng ngôi nhà, cất giọng lạnh băng:" Hãy giết nếu cậu bị giết chết!"
      Cánh cửa khẽ mở khe hẹp, Họa Long chầm chậm bước vào. Mọi người vô cùng căng thẳng, xung quanh ngôi nhà gỗ hề có điểm nhô cao thích hợp. Giao sư Lương ra hiệu cho đội bắn tỉa lặng lẽ trèo lên cây, ông đặc biệt sắp xếp cho các xạ thủ trèo lên cây cổ thụ phía nam ngôi nhà gỗ bởi vì lúc này bóng chiếu thẳng đứng, ánh mặt trời chiếu từ tây sang nam, tên bắt cóc ở trong ngôi nhà gỗ bị ánh mặt trời làm cho trói mắt thể nhìn thấy khu vực này.
      Mọi người nghe thấy Họa Long trao đổi điều kiện với tên bắt cóc, Họa Long định bụng làm điều gì đó để tinh thần y bớt kích động.
      Lát sau, Tiểu Hy chậm chạp bước ra khỏi ngôi nhà. Nửa người của bé vẫn bị trói bằng dây thừng, chân kéo lê sợi xích sắt, miệng bị nhét bóng đèn. Có lẽ bị bịt mắt suốt nên bé cảm thấy ánh mặt trời vô cùng trói mắt. Sau khi mắt quen với ánh sáng, Tiểu Hy mới nhìn thấy mẹ, thấy Bối Bối, bé òa khóc nức nở.
      Khi bà mẹ ôm chặt lấy con bé bỏng cũn glaf lúc tiếng súng đanh gọn vang lên trong ngôi nhà gỗ.
      Bao Triển và Tô My hét lên thất thanh, cả hai người và mấy viên cảnh sát vũ trang vội vàn glao vào trong ngôi nhà gỗ. người đàn ông đứng tựa vào tường, khuôn mặt vô cảm, tay cầm khẩu súng săn, Họa Long nằm gục giữa vũng máu sàn nhà.
      linhdiep17 thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 5: Ngôi nhà trong rừng

      Đó là buổi chiều hoàng hôn mùa thu, có người khách bộ hành trong rừng. Y đứng trước ngôi nhà gỗ hút thuốc, gió cuốn lá cây mặt đất nghe xào xạc, lỗ đạn để lại vách nhà gôc vẫn ràng như mới. Đối với y, đây là thắng cảnh, đây là lối vào, lối vào có thể lao thẳng xuống nơi sâu thẳm dưới địa ngục.
      Hai đứa trẻ ấy là Vương Giai và Tiểu Hy, sau khi bị bắt cóc, Vương Giai bị giết hại ở chính nơi này.
      Chúng có hai tên, kẻ là Diêm Chí Tường, còn kẻ kia là Viêm Băng Nam. Chúng là cặp vợ chồng.
      Sau này, khi cảnh sát triển khai điều tra toàn diện được biết Diêm Chí Tường và Viêm Băn Nam cùng tốt nghiệp trường Đại học Nông nghiệp, cả hai đều là sinh viên xuất sắc, là cặp tình nhân mà bất kì sinh viên nào trong trường cũng ngưỡng mộ, ai tin nổi hai người đó lại có thể gây ra chuyện tàn độc và mất nhân tính như thế.
      Rốt cuộc điều gì khiến cho hai con người ưu tú trở nên hung ác đến cực điểm?
      Điều gì khiến cặp vợ chồng son trở thành hung thủ của vụ án dã man này?
      Cũng như bao cặp tình nhân khác, trước khi nhau Diêm Chí Tường và Viêm Băng Nam sống ở hai thành phố khác nhau, từng trải qua mối tình đầu lãng mạng. Họ sống
      ở hai thế giới chẳng hề liên quan đến nhau. Đến nỗi giờ đây ngồi ngẫm lại, họ còn chẳng thể nhớ lần đầu mình gặp đối phương là ở đâu trong trường đại học, cũng chẳng thể nhớ khi nào trái tim bắt đầu rung động vì người kia, khi nào họ đến với nhau.
      Có những chặng
      đường buộc mình phải độc bước, nhưng lại có những chặng đường khác buộc phải đồng hành cùng nhau dẫu mưa giông bão tố.
      Sau khi tốt nghiệp hai người cùng làm việc trong công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học kỹ thuật sinh vật, lương tháng chẳng được mấy đồng, hàng ngày họ phải làm bạn với các loài động thực vật khác nhau.
      Chính vào thời gian đó, Diêm Chí Tường và Viêm Băng Nam bắt đầu góp gạo thổi cơm chung. Nằm trong ngôi nhà trọ, họ tắt đèn để mặc ánh trăng thỏa sức chiếu vào, bóng cây ẻo lả giống bóng cỏ thủy sinh lả lướt theo dòng nước. Họ cảm thấy mình ở dưới đáy sông, như hai chú cá nương tựa vào nhau mà sống, tuy trong nhà trống hoác nhưn ghọ lại tự do tự tại.
      hôm, Viêm Băng Nam chợt :" Ông xã, tối qua em thấy giấc mơ đẹp!"
      Diêm Chí Tường hỏi:" Em mơ thấy gì?"
      Viêm Băng Nam đáp:" Em mơ thấy chúng mình mua được nhà."
      Diêm Chí Tường cười lớn, Viêm Băng Nam cũng cười,
      tuy nhiên cười xong họ lại khóc.
      thềm ban công xa vời vợi, ngôi nhà xa vời vợi!
      Thang giá nhà cao ngất ngưởng ở Trung Quốc phá bao tình của nam nữ thanh niên, hủy hoại cuộc sống của bao người trẻ. Họ vốn có thể ca hát ngâm nga, có thể sánh vai nhau du lịch đó đây, có thể hẹn hò tình tứ bên hoa dưới nguyệt, nhưng giờ đây sinh viên trẻ tuổi biến thành trung niên, chính xác hơn họ phải đau dầu tính toàn dầu mỡ, củi đóm giống trung niên. Điều đầu tiên mà họ phải đối mặt trong cuộc sống chung chính là vật chất, là bao bộn bề lo toan thế cuộc, chứ phải trải nghiệm cuộc đời lãng mạng, cách thức sống về tinh thần và tâm hồn.
      Vì các vấn đề như chính sách nhà nước và nguồn vốn đứt đoạn... nên đãi ngộ của công ty Khoa học kỹ thuật sinh vật nơi họ công tác ngày càng trở nên tệ hơn, lãnh đạo quyết định hạ lương, cắt giảm nhân viên. Thế là Diêm Chí Tường và Viêm Băng Nam đều thất nghiệp. Thời gian này họ lại mới kết hôn và quan trọng hơn là họ vừa vay tiền người thân họ hàng và ngân hàng để mua nhà. Họ mới trả tiền đặt cọc, hàng tháng đều phải trả tiền lãi. Căn hộ đó trị giá 670 ngàn tệ, trả trong vòng hai mươi năm.
      Họ quyết định
      bì bõm lội xuống biển kinh doanh. Đầu tiên hai vợ chồng buôn bán dược phẩm , nhưng kết quả thua lỗ. Sau đó hai vợ chồng mở cửa hàng chuyên bán đồ dành cho trẻ sơ sinh, hẩm hiu thay lại lỗ tiếp/
      Vì cuộc sống, Viêm Băng Nam buộc phải trở thành trình dược viên, trong khi Diêm Chí Tường lái xe cho khách.
      giống như bao sinh viên tốt nghiệp đại học khác, họ buộc phải làm những việc liên quan đến chuyên ngành của mình vì mưu sinh.
      Họ từng nghĩ rằng mình là nhà khoa học, nhưng bây giờ người thành kẻ bán thuốc người thành kẻ đua hàng.
      Sau khi thất nghiệp, chính xác hơn là bắt đầu kể từ ngày họ mua nhà tiếng cười ầu như chưa bao giờ nở môi họ.
      Họ có con mà cũng dám có con, niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống của họ là chú khỉ .
      Công ty Khoa học kĩ thuật sinh vất nơi họ công tác nuôi rất nhiều động vậy, khỉ có, lợn có, chuột bạch cũng có. Những con vật đó vốn dùng để làm thí nghiệm, con khỉ mẹ chết sau khi sinh con, xuất phát từ bản năng của người mẹ, Viên Băng Nam chăm bẵm chú khỉ con như chăm sóc đứa con của mình, còn đặt tên cho nó là Hồ Đồ.
      Viêm Băng Nam từng hỏi lãnh đạo công ty:" Khỉ là động vật cần bảo vệ thuộc cấp độ
      hai của quóc gia, giờ làm thí nghiệm có thích hợp ?"
      Lãnh đạo trả lời:" Chúng ta dùng để nghiên cứu khoa học, là hợp pháp. phố còn đầy kẻ làm trò khỉ cũng có ai quản đâu?"
      Lẽ ra chú khỉ này bị đem bán cho vườn thú nhưng Viêm Băng Nam thương nó, lại thêm bất mãn với suy nghĩ của lãnh đạo nên khi từ chức ta lẳng lặng dắt chú khỉ theo cùng. Hồ Đồ rất thông minh, nó biết bật lửa cho Diêm Chí Tường hút thuốc, biết cầm thìa xúc cơm, còn biết làm những phép tính đơn giản, đặc biệt là nó vô cùng ngoan ngoãn, nghe lời chủ. Chỉ cần huấn luyện qua loa nó cũng có thể lấy đồ vật ở vị trí chỉ định.
      Hồ Đồ là giống khỉ đột.
      Chỉ số thông minh của loài khỉ đột là rất cao, ở khu Hải Định ở Bắc Kinh có ngõ Chuồng Ngự Mã, nghe thời Thanh đây là chuồng ngựa ở hoàng cung. Huấn luyện ngựa là việc vô cufg nguy hiểm, vì vậy các nghệ nhân khỉ để thay thế con người thực công tác huấn luyện ngựa hoang thuần thục. Loài khỉ họ hay dùng để huấn luyện ngựa chính là khỉ đột.
      Chú khỉ này chính là mấu chốt của cả hai vụ án bắt cóc.
      Trước khi quyết định gây án, hai hung thủ từng có đoạn hội thoại với nhau như này:
      Diêm Chí Tường :"Tổng diện tích
      của đường ruột nếu mở rộng hết cỡ là hai trăm mét vuông, nơi chúng ta ở còn hơn cả nơi chứa phân."
      Viên Băng Nam :" Phải biết thỏa mãn với những gì mình có chứ! May mà chúng ta mua nhà ở Bắc Kinh."
      Diêm Chí Tường :" Mua nhà ở đâu cũng đắt cắt cổ, khi nào là điểm tận cùng của hai chúng ta đây? Hầy..."
      Viên Băng Nam :" Có người thống kê rằng nếu làm sếp to, có mối quan hệ, có tiền mà muốn mua căn hộ rộng trăm mét vuông ở Bắc Kinh cần ba triệu tệ. người nông dân trồng ba mẫu ruộng, nếu mỗi mẫu thu nhập bốn trăm tệ, họ phải cày cuốc miệt mài từ thời Đường đến nay mới gom đủ tiền mua nhà, hơn nữa còn có thời gian nông nhàn, cũng như được có gặp thiên tai hay mất mùa. công nhân kiếm được ngàn năm trăm tệ mỗi tháng phải lao động cật lực từ hồi chiến tranh nha phiến đến nay mà có ngày nghỉ mới gom đủ tiền mua nhà. công chức thu nhập 60 nàn tệ năm phải liên tục làm việc từ thời kì Đại nảy vọt năm 1960 tới nay, đồng thời được ăn uống tiêu pha mới đủ tiền mua nhà. điếm nếu mỗi ngày tiếp lượt khách ta phải tiếp mười ngàn lượt khách tương đương với việc ta phải
      liên tục hành nghề từ năm 18 tuổi đến măn 40 tuổi mới gom đủ từng đấy tiền trong thời gian đó ta được nghỉ ngày. Nếu mỗi ngày bọn chặn đường ăn cướp cướp được nghìn tệ, chúng phải liên tiếp gây án ba ngàn lần, nghĩa là phải gây án suốt mười năm mới gom được bấy nhiêu tiền, đương nhiên với điều kiện lần gây án nào cũng phải thành công và kiếm được ngàn tệ."
      Diêm Chí Tường :" Bây giờ trong nước toàn lũ quan tham, quan lớn tham lớn, quan tham ."
      Viêm Băng Nam thở dài:" Người ta là chủ nhân ngôi nhà, chúng ta là nô lệ của ngôi nhà."
      Diêm Chí Tường :" Thế chúng ta cứ bắt đại đứa trẻ con nhà giàu có, nhốt chúng lại, rồi tìm cách moi tiền bố mẹ chúng nó. Đỡ phải mệt thế này!"
      Viêm Băng Nam hỏi:" hay đùa đấy?"
      Diêm Chí Tường thở dài:" Đâu phải muốn là làm được! Bắt cóc đòi hỏi trí tuệ cao siêu lắm! xem bọn bắt cóc tivi toàn bị cảnh sát bắt khi chúng lấy tiền chuộc."
      Viên Băng Nam ưỡn ngực:" Nhưng nếu chúng ta làm đảm bảo cảnh sát thể bắt được chúng ta khi ta lấy tiền chuộc vì ta để Hồ Đồ lấy thay."
      Chúng ta biết rốt cuộc trong hai người bọn chúng ai thuyết
      phục ai, chúng do dự như thế nào, rôi hạ quyết tâm ra sao, chỉ biết dưới vực sâu vạn kiếp thể siêu sinh hé nở hai đóa hoa súng.
      Chúng muốn tiếp tục sống cuộc sống làm nô lệ nữa! Chúng muốn quăng viên xúc xắc đầy may rủi này để kết thúc cuộc sống chật vật, khó khăn. Lần gây án đầu tiên, chúng hề có kinh nghiệm, chúng chuẩn bị súng săn, đến siêu thị gần trường học mua rất nhiều sim điện thoại. Diêm Chí Tường lái xe ba bánh chở hàng đứng ngay trước cổng trường, rồi giả vờ nhờ Vương Giai vào thùng xe giúp khênh đồ, sau đó trói tay cậu bé ngay trong thùng xe, nhét giẻ lại, chụp bao tải lên đầu. Vương Giai chỉ là cậu bé học sinh tiểu học, thể phản kháng lại y. Thùng xe căng vải buồm nên người ngoài thể nhìn cảnh tượng diễn ra bên trong. Khi cặp vợ chồng này biết bố mẹ Vương Giai cũng là người vay tiền mua nhà như mình, chúng nhẫn tâm giết cậu bé rồi quẳng xác ra đường quốc lộ.
      Viên Băng Nam với Diêm Chí Tường:" Đứa tiếp theo là đến lượt giết. Chúng ta mỗi người giết đứa."
      Diêm Chí Tường :" Hi vọng đứa tiếp theo chúng ta bắt cóc là con nhà giàu."
      Công ty sinh vật có phòng nghiên cứu nằm ở khu bảo tồn thiên nhiên, phong cảnh ở đây rất hữu tình. Hai người họ thông thuộc địa hình ở đây trong lòng bàn tay, bởi vậy chúng chọn đó là nơi giam giữ con tin và lấy tiền chuộc.
      Cánh rừng này cũng là nơi chúng từng thường hẹn hò thời còn nhau.
      cánh rừng có bao nhiêu cánh cửa?
      Ai ra khỏi đó và ai từng bước chân vào? Ai từng biết những dấu chân vào nơi sau trong khu rừng bí mật và ai biết những câu chuyện những dâu chân đó?
      Cặp vợ chồng tái sử dụng phương thúc bắt cóc Vương Giai để bắt cóc Tiểu Hy, nhốt bé ở ngôi nhà gỗ, ra lệnh cho chú khỉ mà chúng nuôi lấy tiền chuộc. Để uy hiếp gia đình Tiểu Hy báo cho cảnh sát, Viên Băng Nam nhẫn tâm lấy kìm rút hai chiếc móng tay của bé ra, Diêm Chí Tường lặng lẽ đặt hai chiếc móng tay đó ở trước cửa nhà Tiểu Hy lúc ban đêm. Vì sợ Hồ Đồ xách nổi vali tiền nặng như vậy mà cầu người nhà nạn nhân đổi thành vàng.
      Chúng liên tục thay đổi địa điểm gọi điện thoại, phương pháp để tránh cảnh sát phát này chúng học được qua phim ảnh.
      Diêm Chí Tường và Viên Băng Nam chờ đợi trong ngôi nhà gỗ. Sau khi Hồ Đồ lấy được tiền chuộc, ta cầm tiền chuộc và dắt theo chú khỉ rời trước. Trước khi , ta nhìn chồng đầy ý, rồi chỉ vào Tiểu Hy ngồi co ro ở góc nhà, ta làm động tác lấy tay chém vào cổ.
      Nửa người của Tiểu Hy bị trói chặt, đầu chụp bao tải, chân bị xích bằng đoạn xích sắt. Cơn đau giật liên hồi từ móng tay làm bé ngất xỉu mấy lần. Qua khe hở của bao tải đay, bé nhìn động tác chém cổ của Viên Băng Nam, bé hiểu thế nghĩa là gì.
      Diêm Chí Tường càm búa sắt, lòng hơi lay chuyển, y nhẫn tâm xuống tay, thậm chí còn lưỡng lự biết có nên thả Tiểu Hy ra hay .
      Đột nhiên Tiểu Hy run rẩy cất lời:" Chú ơi! Cháu muốn tiểu! Cháu mót tiểu quá!"
      Diêm Chí Tường nắm chặt cán búa bước đến gần :" cứ tề ra luôn đó!"
      Tiểu Hy lấy hết can đảm ấp úng:" Cháu.. ,cháu xem tivi thấy người lớn bắt trẻ con lại, rồi tìm cách ôm trẻ con. Chú ... có phải chú cũng muôn ôm cháu ?
      Chú ôm cháu cũng cho ai biết đâu!"
      Diêm Chí Tường chợt dừng bước, câu của đứa trẻ khiến tim y đập thình thịch, y hạ búa xuống, hít hở sâu hỏi:" ?"
      Tiểu Hy mặc đồng phục, buộc tóc hai bên, bé trong sáng, non tơ như thế lại mở miệng vậy khác gì mỡ chủ động mời mèo xơi, người đàn ông nào từ chối được chứ? Trong giây phút nào đó,trong đầu Diêm Chí Tường thấp thoáng ý nghĩ thế này:" mắc tội bắt cóc trẻ em và tội giết người chắc chắn là khép án tử hình rồi, giờ có mắc thêm tội gì nữa cũng hề gì!"
      Tiểu Hy ngồi thu lu trong góc giống như chú thỏ con yên lặng.
      Sông núi , cỏ cây chim muông đều tĩnh lặng, dường như tất cả chờ đợi.
      Diêm Chí Tường do dự hồi lâu, cuối cùng y cũng từ bỏ ý nghĩ xấu xa đó và hạ quyết tâm giết người giệt khẩu. Y tự dặn lòng:" Mình làm thế này đều là vì muốn mình và vợ có ngôi nhà. Cưỡng hiếp cũng là ngoại tình, những thế còn là ngoại tình thê tha thứ nhất. Mấy năm nay hai vợ chồng trải qua bao nhiêu sóng gió. Tình của hai vợ chồng cần phải chứng minh thêm nữa.."
      Diêm Chí Tường :" bé! Cháu hiểu đâu! Chú và ấy muốn mua ngôi nhà và cùng phải nai lưng ra trả nợ. Cháu thể hiểu điều đó có nghĩa là gì đâu!"
      Tiểu Hy bắt đầu khóc lóc van xin DIêm Chí Tường thả mình ra. DIêm Chí Tường tìm thấy chiếc bóng đèn ở góc tường, y liền nhét nó vào miệng bé.
      Khi Diêm Chí Tường định ra tay phía ngoài vang lên tiếng chó sủa. Tiểu Hy nhận ra đó là tiếng của Bối Bối nhà mình, bé ý thức rằng có người
      đến cứu mình. Cảnh sát bao vây ngôi nhà gỗ trong rừng. Họa Long thay Tiểu Hy bước vào nhà làm con tin. Sở dĩ Diêm Chí Tường đồng ý làm vậy để có thêm chút thời gian thông báo cho Viên Băng Nam nhanh chóng đem tiền chạy trốn.
      Khi cảnh sát bao vây ngôi nhà, hai vợ chồng y có đoạn hội thoại ngắn ngủi như thế này:
      Diêm Chí Tường :" Cảnh sát phát ra rồi, họ bao vây bên ngoài, em phải chạy càng xa càng tốt. Chạy ngay bây giờ !"
      Viên Băng Nam :" Sao họ lại phát ra được nhỉ? Được rồi! Em ngay! Nhưng còn sao?"
      Diêm Chí Tường :" Em cứ kệ ! Chắc chắn thể sống sót rời khỏi đây đâu!"
      Viên Băng Nam nghen ngào:" ... Em hối hận! Bất kể là chuyện giết người hay chuyện , em đều hối hận!"
      Diêm Chí Tường :" Em hãy tìm người đàn ông nào có tiền mà nương tựa, ít nhất ta phải đủ khả năng mua được nhà, chứ đừng như !"
      Viên Băng Nam bắt đầu thút thít:" Em và ... kiếp này... coi là gì chứ... chết rồi, em ra đầu thú."
      Diêm Chí Tường nhanh:" sắp phải tắt máy rồi! Hãy hứa với , em nhất định phải sống tốt! Đó là cầu duy nhất của . giờ giữ chân bọn họ trong chốc lát, em mau tranh thủ thời gian trốn ! Hãy rời xa thành phố này! Càng xa càng tốt! Hãy quên ! em! Nhiều như em ..."
      Theo cầu của Diêm Chí Tường, Họa Long còng ngược tay ra sau lưng, bước vào ngôi nhà gỗ thay Tiều Hy làm con tin. Thực ra Họa Long ngấm ngầm giắt con dao vào ống quần. Khi tìm được cơ hội ra tay, lấy răng cắn chặt vào sống dao lao vào Diêm Chí Tường. Trong lúc hoảng loạn, Diêm Chí Tường nổ súng loạn xạ, Họa Long dùng dao rạch đường sắc ngọt vào phía cổ ta. Khi cảnh sát xông vào, đứng dựa vào tường, mạch máu phun ra!
      Tô My thấy Họa Long nằm vật trong vũng máu, nước mắt tuôn chảy kìm lại được, khóc thành tiếng.
      Họa Long choạng vạng đứng dậy, lấy tay bịt vết thương ở vai chảy máu, vừa nghiến răng chịu đau vừa :" Thôi nào! Đừng khóc nữa!"
      Mặc dù cảnh sát phát lệnh truy nã nhưng cuối cùng vẫn tìm thấy tung tích của Viên Băng Nam. ta bị liệt vào danh sách tội phạm bỏ trốn mạng an ninh quốc gia.
      tuần sau, vết thương của Họa Long qua cơn nguy kịch, chỉ cần tĩnh dưỡng thời gian là có thể xuất viện. Trong hành lang bệnh viện, mẹ Tô My với con :" Nghề cảnh sát nguy hiểm quá! Suốt đời sống trong lo âu mà đôi khi còn phải liều cả mạng sống của mình. Trong hai cậu đồng nghiệp của con, ai tình nguyện từ bỏ nghề cảnh sát con cứ lấy người ấy. Mà nữa, hai cậu ấy có đủ tiền mua nhà đó?"
      linhdiep17 thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Phần 9: Bà lão mặt mèo
      Lời dẫn
      Khi cánh cửa sắt của thôn đóng lại sau lưng ấy tiếng dương cầm bắt đầu vang lên - Italo Calvino.

      Mười vụ án kinh dị nhất lịch sử phạm tội Trung Quốc lần lượt là:
      1. Miếng ngọc bội Song Ngư.
      2. Cương thi ở Thanh Đô năm 95.

      3. Ma cà rồng ở Thượng Hải.
      4. Máy ghi chiếc máy bay gặp nạn của hãng hàng China Airline
      5. Ngôi nhà số 37 của nhà họ Lâm.
      6. Cậu bé mặc áo đỏ ở Trùng Khánh.
      7. Quảng cáo đường sắt ở Quảng Cửu.
      8. Tuyến xe bus số 330 ở Bắc Kinh.
      9. Quan tài trong suốt dưới sông Hoàng Hà.
      10. Bà lão mặt mèo.
      Các vụ hung án thường chia theo ba cấp độ bảo mật, lần lượt là bí mật, cơ mật, và tuyệt mật.
      Xuất phát từ cầu cần bảo mật, vì đại cuộc ổn định xã hội nên vài vụ án nào đó vô cùng tàn nhẫn và bệnh hoạn được liệt vào phạm vi bảo mật và được cảnh sát cũng như giới truyền thông phong tỏa thông tin. khi bị lộ ra chắc chắn gây hại cho an toàn và lợi ích của nhiều lĩnh vực kinh tế, chính trị, tôn giáo... và đặc biệt gây bất lợi ổn định cho xã hội.

      Chương 1: Hồ sơ tuyệt mật

      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc ôm tập hồ sơ bước vào phòng , ông nhìn đồng hồ điện tử treo tường của văn phòng tổ chuyên án. Giờ sang giờ Tí.
      Bốn thành viên tổ chuyên án vẫn yên lặng nhìn đồng hồ, họ lờ mờ cảm thất xảy ra vụ án lớn rất khác thường, chỉ có điều hiểu sao phó cục trưởng cứ chăm chăm nhìn đồng hồ đến thần người như thế. Mọi người kiên nhẫn chờ đợi.
      Mười hai giờ đêm qua, giờ sang ngày mới.
      Lúc bấy giờ, phó cục trưởng mới giở hồ sơ vụ án ra và :" Mười mấy năm qua, vụ án này được liệt vào cấp độ tuyệt mật, chỉ rất ít người được phép xem tập hồ sơ này. Nhưng bây giờ.. qua thời hạn bảo mật. Nó được mở khóa!"
      chỉ ở Trung Quốc mà rất nhiều quốc gia khác đều liệt những vụ án hút máu người vào dạng mang tính bảo mật. Hồ sơ tuyệt mật mà phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc mang tới ghi chép hàng loạt vụ hút máu xảy ra ở khu vực Đông Bắc vào hai mươi năm trước, đó cũng chính là vụ án "Bà lão mặt mèo"được lưu truyền và ảnh hưởng sâu rộng trong dân gian. Khi ấy phương pháp phá án còn lạc hậu, trong khi cảnh sát lại thu thập được nhiều manh mối nên cuối cùng hung thủ vẫn chưa sa lưới pháp luật.
      Vụ án "Bà lão mặt mèo" khiến nhân dân khắp ba vùng Đông Bắc vô cùng hoản loạn. Sau những năm 80, thậm chí là sau những năm 90, người dân vẫn nhớ vụ án này nhi in.
      "Bà lão mặt mèo" có khá nhiều phiên bản. Những truyền thuyết đáng sợ này trở thanh nỗi ám ảnh thủa thiếu thời của rất nhiều người dân ở khu vực Đông Bắc.
      Nghe ở thành phố Cáp Nhĩ Tân có bà lão họ Lý, vì giận dỗi với con dâu nên treo cổ tự sát, bà ôm hận mà lìa đời. Tướng mạo lúc chết của bà nhìn đến hãi hùng, mắt khép hờ, lưỡi thè dài ra hơi tím đen, khuôn mặt trông nanh ác khiến ngươi ta dám lại gần đỡ bà xuống. Hôm bà lão chết, trời đất u, người nhà thay áo niệm xong con mèo khoang nhảy qua di thể người chết, bà lão đột nhiên nhập tràng ngồi bật dậy, nửa bên này là mặt người nửa bên kia trông giống mặt mèo. Bà lão mặt mèo bóp chết người hàng xóm rồi bỏ chạy nhanh thoăn thoắt y như mèo. Sau đó, dân trong thôn đều nhận thấy thôn xóm xảy ra nhiều chuyện kinh dị, chó mèo thường xuyên biến mất, vài đứa trẻ con cũng mất tích. Khu nghĩa địa hoang ngoài thôn thường chôn vội vài cỗ quan tài của người chết có người thân quan tâm chăm sóc, quan tài dưới mộ bị đào lên, thi thể bên trong bị nhấm nháp nham nhở.
      truyền thuyết khác cũng tương tự truyền thuyết , họ đồn rằng bà lão ở khu ngoại thành của thành phố Cáp Nhĩ Tân hái rau rồi chẳng may chết đường về nhà, bà bị con mèo nhảy bổ vào người và lập tức bị nhập tràng. Thân thể có gì thay đổi, nhưng bên mặt trông giống mặt mèo. Bà lão mặt mèo trong truyền thuyết thường hành động về đêm, động tác nhanh nhẹn linh hoạt, sức khỏe phi thường, thích ăn thịt, hút máu trẻ con. Trong suốt thời gian ấy, có người tự nhận mình tận mắt nhìn thấy bà lão mặt mèo, lời đồn này nhanh chóng lan với tốc độ chóng mặt, chẳng mấy chốc lan rộng khắp ba tỉnh Đông Bắc.
      Đó là câu chuyện của mười mấy năm trước, khi ấy lòng người hoảng hốt, lời đồn lan nhanh như nước triều dâng, ảnh hưởng đến trật từ xã hội vô cùng nghiêm trọng.
      Rất nhiều trường tiểu học và trung học thường xuyên mở cuộc họp quy mô lớn khắp toàn trường, trong cuộc họp hiệu trưởng cầu học sinh được phép lại mình, ra khỏi trường phải thắt dây thừng màu đỏ. Họ cho rằng thắt dây thừng màu đỏ ở cổ tay có công dụng đuổi quỷ trừ tà. Cảnh sát tăng cường điểu tra, họ đến tận các trường xa xôi hẻo lánh nhất, tiết mục truyền hình còn phát hẳn chương trình liên quan đến chuyện này, nhưng sau đó họ lại chính thức xin lỗi công chúng truyền hình. Cuối cùng, lời đồn hoang đường này đáng sợ đến mức trẻ em ở cả ba tỉnh Đông Bắc đều bắt đầu sợ sệt, thậm chí còn có đứa dám đến trường vì chúng sợ bị ăn thịt đường học.
      Kết cục của lời đồn này cũng mang đầy tính kịch tính - Bà lão mặt mèo làm kinh động đến các đồng chí lãnh đạo ở tận trung ương, các đồng chí đó liền phái đội quân tinh nhuệ săn bà lão mặt mèo, bà lão bị lính quan chủng bắn chết, rồi bị súng phun lửa thiêu cháy thành than.
      Nghe khi bà lão mặt mèo chết, con mèo chui ra khỏi người bà, chạy vụt .
      Tô My :" Tôi từng nghe kể về câu chuyện bà lão mặt mèo, bạn cùng lớp ngày xưa của tôi ở Đông Bắc, chuyện này được truyền miệng từ người nọ đến người kia, càng truyền càng tà mị!"
      Họa Long phẩy tay:" Toàn suy diễn bậy bạ! Tôi chưa nghe ai kể chuyện đó bao giờ!"
      Bao Triển kể:" Hồi tôi cũng được người ta nghe đồn chuyện rất đáng sợ. Khi đó tôi học lớp 5, nghe đứa trẻ nào cũng bị tiêm mũi để mai sau thể sinh con được, thế là cứ nhìn thấy bác sỹ là tôi lại thấy sợ. Đến bây giờ vẫn còn sợ tiêm!"
      Tô My bật cười:" Ha Ha! Bảo Triển ơi là Bao Triển! Nỗi ám ảnh tuổi thơ của cậu làm tôi cười vỡ cả bụng. Cậu thông minh như thế mà lại sợ mấy chuyện vớ vẩn đó."
      Bao Triển :" Hồi học chả truyền hai cụm từ là "thắt ống dẫn tinh" và "đặt vòng". Đàn ông bị thắt ống dẫn tinh còn phụ nữ bị đặt vòng còn gì."
      Giao sư Lương cắt ngang câu chuyện phiếm của cac thành viên:" Hãy cho tôi biết hồ sơ vụ án tuyệt mật này ghi chép những cái gì? Chắc phải ghi mấy lời đồn nhảm thôi chứ?"
      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc rút ra tấm ảnh ố vàng ra, nom tấm ảnh được hụp cách đây khá lâu rồi. Người chết là đứa trẻ, cảnh sát hình dùng phấn vẽ vòng quanh theo tư thế của tử thi, bối cảnh ở phía sau là ngõ tối tăm. Đứa trẻ mặc quần nhung và dép lê nhựa thịnh hành mười mấy năm về trước. mình mặc áo may ô trắng, vạt áo cuộn tròn đến nách, vùng bụng bị moi, ruột tuột xuống đất. Phần cổ và hai tay của đứa trẻ đều có vết răng cắn vào da thịt rất sâu, toàn thân bị mất máu quá nhiều nên da ngả màu trắng xám. Nhìn bức ảnh là có thể đưa ra kết luận đơn giản, đây là vụ án mạng hút máu.
      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc lại đưa bức ảnh chụp bằng máy ảnh kĩ thuật số, trông bức ảnh rất mới, chứng tỏ nó mới được chụp cách đây chưa lâu. Cảnh nền phía sau là con đường núi của thôm xóm , có thể nhìn thấy nhà dân thấp thoáng phía xa. Hai bên đường lần lượt là ruộng lúa và sườn núi phủ đầy cỏ dại. mãi lên sường cỏ dại đó chính là khu Đại Hưng An Lĩnh. người phụ nữ và đứa trẻ nằm chết sườn cỏ trong tình trạng vô cùng thê thảm, ruột đứa trẻ sổ ngang, khắp cơ thể người phụ nữ nham nhở những vết cào, áo quần nhuộm màu đỏ máu. Từ các dấu vết để lại thảm cỏ, người ta còn nhận thấy trước khi người phụ nữ và đứa trẻ gặp nạn, họ dã từng vật lộn rất kịch liệt với kẻ sát nhân. Vết thương chí mạng của người phụ nữ là ở vùng ngực, còn vết thương lấy mạng đứa trẻ là ở phần cổ, cả hai vết thương đều hình thành do bị vật có đầu sắc nhọn cắm vào.
      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc :" Mười mấy năm trước, khu vực Đông Bắc thường truyền miệng cho nhau nghe câu chuyện về bà lão mặt mèo, thực ra
      nó bắt nguồn từ sau vụ án giết người hút máu, sau đó lại xảy ra hai án mạng tương tự. Khi ấy, vì nghĩ tới nhân tố ảnh hưởng xã hội nên thông tin về ba vụ án đó đều bị phong tỏa. Những vụ án hút máu người xảy ra vào thời điểm đó đều bị hạn chế bởi vì điều kiện điều tra có hạn, đến nay vẫn chưa được phá giải. Sau khi hung thủ gây ra ba vụ án liên tiếp, y liền mất hút cách thần bí, mãi cho đến giờ... sau hơn chục năm... lại xảy ra vụ án hút máu người tương tự như vậy."
      Giao sư Lương so sánh hai bức ảnh, ông nhận xét:" Tuy hai bức ảnh này xảy ra cách nhau mười mấy năm, nhưng phương pháp gây án lại hoàn toàn tương đồng."
      Tô My nhìn bức ảnh , hỏi:" Rốt cuộc đây là vụ án do con người gây ra hay do quái vật gây ra vậy?"
      Họa Long nhận xét:" Vêt thương cơ thể nạn nhân rất quái lạ, thoạt nhìn trông giống như bị bàn tay con người cào phải, nhưng con người thể sở hữu sức mạnh kinh hồn bạt vía đến như thế được, ai đủ sức dùng tay móc thủng bụng hoặc ngực người khác, trừ phi cơ thể con người là miếng đậu phụ. Chỉ có loài ác thú có móng vuốt sắc nhọn mới đủ sức làm thế!"
      Tô My :" Phương pháp gây án của tên tội phạm này quá giống với cách giết người của bà lão mặt mèo trong tuyền thuyết. Bà lão mặt mèo cũng cào rách bụng người để hút máu."
      Bao Triển quan sát hồi lâu, rồi quả quyết:" phải do mãnh thú gây ra! Đây là vụ án do con người gây ra! Túi áo của nạn nhân bị móc lộn ra bên ngoài, nhẫn tay cũng biến mất, thú hoang bao giờ cướp tài sản của con người như thế. Có điều kẻ nào đủ sức dùng tay giết người như vậy? thể tưởng tượng nổi!"
      Đề cập đến hồ sơ truyệt mật của khu vực Đại Hưng An Lĩnh chỉ có vụ án giết người hút máu mà còn rất nhiều vụ án thần bí khác liên quan đến vật thể UFO do chính người dân trong vùng mục sở thị. Vụ án trấn động nhất là tượng quái dị xảy ra bầu trời ba ngày liền vào năm 1988. Từ ngày 28 tháng 8 đến ngày 30 tháng 8, ba buổi tối liên tiếp bầu trời khu vự Đại Hưng An Lĩnh xuất vòng tròn ánh sáng màu vàng kim rất lớn, trong vòng tròn ánh sáng đó có hình dạng tẩu thuốc hoặc vật thể giống dấu chấm hỏi, chúng chầm chậm chuyển động theo quầng sáng, cành lúc càng chuyển động nhanh hơn, khoảng nửa tiếng sau chúng biến mất. Rất nhiều người tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, có nơi còn kéo cả thôn chạy ra xem vật thể bất minh trung , trong khi trẻ con rất phấn khích người lớn tỏ ra sợ hãi.
      Ngoài Thần Nông giá ra người ta còn phát sinh vật có hình dáng giống người ở Đại Hưng An Lĩnh, đó cũng chính là dã nhân trong truyền thuyết. Trước khi xuất phát, Tô My nghi hoặc hỏi:" Rốt cuộc chúng ta di bắt kẻ thủ ác bệnh hoạn, miêu nữ hay dã nhan vậy?"
      Phó cục trưởng đáp:" Đối với những vụ án giết người hút máu này, bất kể hung thủ là người hay quái vật tổ chuyên án cũng phải điều tra chân tướng ."
      Họa Long :" Sếp cứ yên tâm! Em tóm cổ bà lão mặt mèo về cho sếp xem!"
      Giao sư Lương trầm ngâm:" Đông Bắc chuyến này nguy hiểm muôn trùng, tốt nhất mọi người hãy mang theo súng, tuyệt đối được phép lơ là cảnh giác dù chỉ là giây."
      Bao Triển gật đầu:" Vì hung thủ lần này chúng ta phải đối mặt vô cùng đặc biệt!"
      thutranlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :