Chương 2: Trong gương có ma Khi mô phỏng lại hành vi của nạn nhân, Tô My phát hiện ở hành lang phía ngoài thang máy có một chiếc gương, chắc chắn khi đó nạn nhân đã soi gương! Chiếc gương hình tròn, được khảm trong khung sắt hình tròn, trong khách sạn Hill có rất nhiều tấm gương tương tự như thế, trong phòng tắm các phòng cũng lắp cùng loại gương đó. Khi bước vào thang máy, Hoàng Ái Lệ rất thong dong, có lẽ còn chưa ý thức đuợc mối nguy hiểm, đứng trong góc chết thang máy như thể muốn quan sát tình hình qua tấm gương đặt ở hành lang, ai khi ấy nhìn thấy gì? Chỉ biết lúc đó Hoàng Ái Lệ sững người, vẻ mặt rất căng thẳng, chậm chạp nhúc nhích cơ thể, trốn sau gương, điều chỉnh góc độ thích hợp để quan sát, sau đó bước ra khỏi thang máy, đứng trực điện trước gương, dường như nhìn thấy hình ảnh gì đó phản quang qua gương, vào khoảnh khắc ấy, bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Hoàng Ái Lệ lại bước vào thang máy lần nữa, cửa thang máy đóng, bước ra ngoài, đứng trước gương làm các động tác kì quái, rồi biến mất từ đó. Người chịu trách nhiệm phía cảnh sát Gia Châu chỉnh lí lại thời gian biểu vụ án của Hoàng Ái Lệ: Hai giờ sáng ngày 31 tháng 1, camera gắn gần thang máy chụp được các hành vi kì quặc của Hoàng Ái Lệ. Ngày 1 tháng 2, Hoàng Ái Lệ ngày thường vẫn luôn liên lạc với gia đình bỗng nhiên mất tích, cắt đứt mọi liên hệ với người nhà, hoàn toàn bặt vô tín. Lẽ ra hôm đó Hoàng Ái Lệ phải trả phòng khách sạn, nhưng hành lí của vẫn còn trong phòng, cảnh sát xác định thời gian tử vong chính là ngày hôm đó. Khi cảnh sát tiến hành điều tra dư luận những người khách ở tầng dưới phòng Hoàng Ái Lệ phản ánh, hôm xảy ra án mạng, họ nghe thấy rất nhiều tạp ồn ĩ tầng bốn, trần nhà và nền nhà tầng bốn bị nhỏ giọt vì ngấm nước. Khách cạnh phòng Hoàng Ái Lệ còn nghe thấy tiếng loạt soạt như thể tiếng người bò ra từ túi nilon. Từ ngày mùng 1 đến ngày 13 tháng 2, vào khoảng thơi gian Hoàng Ái Lệ mất tích, cảnh sát thành phố Gia Châu mở cuộc tìm kiếm diện rộng, ba chú cảnh khuyển lùng sục từng ngóc ngách tầng thượng khách sạn, nhưng phát thấy gì. Ngày 14 tháng 2, sở vệ sinh môi trường tiến hành kiểm tra toàn diện đối với khách sạn Hill, nhưng các chỉ số về chất lượng nước hoàn toàn bình thường. Cũng vào hôm đó cảnh sát công bố video clip trong thang máy của Hoàng Ái Lệ với hi vọng thu thập được thêm các manh mối. Ngày 18 tháng 2, khách trú trong khách sạn Hill rầm rộ phản ảnh áp suất nước trong khách sạn quá thấp và nước có mùi hôi. Ngày 19 tháng 2, nhân viên khách sạn kiểm tra bồn nước tầng thượng, họ bất ngờ phát thi thể của Hoàng Ái Lệ nên vội vàng thông báo cho cảnh sát. Cảnh sát tìm thấy thi thể của nạn nhân, kết quả khám nghiệm tử thi bước đầu cho thấy Hoàng Ái Lệ có vết thương ngoài da, nguyên nhân tử vong là bị đuổi nước. Các xét nghiệm cho thấy nạn nhân hề uống rượu hay uống các loại thuốc gây ảo giác. Cảnh sát thành phố Gia Châu và tổ chuyên án vẫn chưa thể xác định Hoàng Ái Lệ bị sát hại hay tự sát. Tuy nhiên thi thể Hoàng Ái Lệ được phát trong tình trạng mặc quần áo nên cảnh sát nghiêng về khả năng nạn nhân bị người khác sát hại. Nếu tự sát hoặc gặp tai nạn bất ngờ ấy trèo lên téc nước bằng cách nào. Téc nước tầng thượng khách sạn là loại bồn hình tròn, cao hai mét rưỡi, tìm thấy chỗ đặt chân để trèo lên, thường ngày, nhân viên khách sạn đầu phải dùng thang để trèo lên nóc, nắp đậy téc nước rất hẹp, đủ cho người chui vào. Khi phát nạn nhân nằm trong téc nước, cảnh sát phải lấy cưa máy cắt vách téc nước mới lấy được thi thể ra. Khi ấy, nước trong thùng chỉ còn ba phần tư. Tổ chuyên án biết khách sạn Hill là khách sạn vô cùng quái lạ, nơi đây từng xảy ra nhiều vụ hung án, trong đó có hai vụ án mạng gây chấn động cả nước! Mấy chục năm trước, phụ nữ dắt con đến hàng sửa giày để sửa lại đôi giày cho bé, khi ngang qua bãi cỏ mọc um tùm, bà nhìn thấy mô hình người bằng thạch cao bị vỡ hỏng nằm lăn lóc trong bụi cỏ, bà bước đến gần và kinh hoàng phát ra đó là thi thể gái. Nhờ người phụ nữ phát mà vụ án chặt xác gây chấn động cả thế giới này mới được vén tấm màn bí mật. Cảnh sát điều tra vụ án này suốt ba năm, nhưng vẫn thể tóm cổ hung thủ, đến giờ vụ án mạng đầy li kì và rùng rợn này vẫn chưa được giải phá. Khách sạn nơi xảy ra cái chết của Hoàng Ái Lệ cũng chính là địa điểm xảy ra vụ án chặt xác thảm khốc tới nay vẫn là số kia. vụ án khác xảy ra vào năm 1991, nạn nhân là tên là Tĩnh Tử, trú ở phòng 1414 của khách sạn Hill. Tĩnh Tử cũng du lịch bụi mình giống như Hoàng Ái Lệ. Khi đó, vô tình quen người lái taxi tên là Lưu Học Cường. Lưu Học Cường mượn cớ đưa thăm thú quanh thành phố, rồi lừa về nhà mình, y muốn vui vẻ với nhưng bị từ chối, thẹn quá hóa giận, y lấy cây cung hình chữ thập giết chết Tĩnh Tử. Đây là loại hung khí rất khác thường, khi đó Lưu Học Cường bắn bốn mũi tên vào Tĩnh Tử, vì thể rút mũi tên ra nên y bực mình phanh thây nạn nhân, cuối cùng mang các phần thi thể chôn ở nơi hoang vắng. Sau khi Tĩnh Tử mất tích, vụ án giậm chân tại chỗ suốt năm có tiến triển. Ban đầu cảnh sát cũng hoài nghi gã lái taxi tên Lưu Học Cường, nhưng y hề để lộ dấu vết. Mãi năm sau, khi cảnh sát tiến hành điều tra Lưu Học Cường thêm lần nữa phát con người y như thay đổi trăm tám mươi độ. Hai tay Lưu Học Cường đeo đầy chuỗi vòng Phật, trong xe cũng bày tượng Phật. Qua tìm hiểu, cảnh sát được biết năm nay Lưu Học Cường hầu như về nhà, thậm chí y còn ngủ ngay trong xe mình. ta thể giải thích nguyên nhân vì sao mình dám về nhà, cảnh sát liền điều tra và phỏng vấn hàng xóm xung quanh nhà ta xem họ có phát thấy tượng bất thường gì . Hàng xóm cho hay: "Chúng tôi thường nghe thấy tiếng phụ nữ khóc từ trong nhà cậu Cường vọng ra vào lúc nửa đêm." Lúc gặp Lưu Học Cường, hàng xóm còn hỏi thăm, họ đoán Lưu Học Cường có bạn và hai người thường cãi nhau lúc nửa đêm. Sau khi nghe hàng xóm hỏi chuyện, sắc mặt Lưu Học Cường đột nhiên trắng bệch, toàn thân run lập cập. Lưu Học Cường vứt bỏ tất cả đồ đạc trong nhà, ngay cả chăn chiếu cũng đốt sạch, khắp nhà bày toàn tượng Phật, dẫu làm vậy nhưng y vẫn dám về nhà ở. Cuối cùng vì thể chịu đựng được áp lực tâm lí nên Lưu Học Cường khai thực rằng mình chính là thủ phạm vụ án mạng chặt xác dã man đó. Căn cứ vào lời khai của y, cảnh sát tìm được trường chôn xác, khai quật mộ, tìm di thể. Điểm kinh dị nhất của vụ án này là có vài chuyện quái dị rất khó giải thích xảy ra! Sau khi chặt xác nạn nhân, Lưu Học Cường bị mắc chứng ảo giác rất nghiêm trọng, y liên tục nhìn thấy mặc áo trắng lảng vảng trong nhà mình. Có người còn họ nhìn thấy mặc áo trắng đầu vòng quanh gốc cây ở ruộng lúa gần địa điểm chôn xác. Tô My mệt nhoài suốt ngày, lúc nghỉ tay là gần sáng, định bụng tắm rửa xong nghỉ ngơi cho lại sức. Dẫu đây là gian phòng xảy ra nhiều vụ án mạng của khách sạn Hill, nạn nhân Hoàng Ái Lệ cũng ở gian phòng này, nhưng do Hoạ Long và Bao Triển ở ngay phòng sát vách, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng hắt xì hơi của Hoạ Long nên Tô My vẫn cảm thấy rất an toàn, hoàn toàn hề lo lắng gì! Vậy mà đêm đó xảy ra chuyện quái dị đến mức thể tưởng tượng nổi! Tô My mặc áo vest nữ màu xanh đen hơi trễ ngực dành riêng cho nữ viên chức, khuôn ngực đầy đặn, vòng eo nhắn, vòng ba căng mẩy tạo ra những đường cong Vệ Nữ hoàn hảo, chiếc tất da chân màu đen ôm trọn lấy cặp đùi thon dài đầy mê hoặc. cởi bỏ giày cao gót rồi ngồi xuống giường cởi tất giấy, đôi chân ngọc thẳng tắp và dài miên man dần dần lộ ra, tiếp đó cởi bỏ đồng phục, chiếc khăn lụa quàng cổ màu vàng lông gà con. Tô My bước vào phòng tắm, khoá trái cửa lại, đứng trước gương tự ngắm mình. Thân hình hoàn hảo tì vết như ngà như ngọc, mái tóc dài mềm mại như dòng suối đổ xuống bờ vai, da trắng như tuyết, các đường cong kiêu hãnh, đôi mắt hạnh long lanh mê hồn, bờ môi đỏ thắm như trái đào, dẫu đứng ở tư thế nào trông vẫn vô cùng gợi cảm. Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ văng vẳng vọng đến, có lẽ là cặp tình nhân ở phòng kế bên vui vẻ... Hiệu quả cách giữa các gian phòng được tốt lắm nên thanh cứ dội vào tai như biết ngượng ngùng, Tô My đỏ mặt, trề môi, khẽ lẩm bẩm: "Đáng ghét!" Tô My bắt đầu tắm, đứng trong bồn nước, xả nước ấm vào cơ thể. Lúc gội đầu, tắt vòi hoa sen, phòng tắm bềnh bồng hơi khí, tiếng nước chảy dừng lại, đầu và cơ thể toàn bọt xà phòng. Trận chiến ở phòng kế bên càng lúc càng kịch liệt khiến người ta muốn phát huy trí tưởng tượng cũng khó. Giọng nủng nịu, cố tình kéo dài từng tiếng, cuối cùng hét đầy phấn khích, rồi thanh tắt hẳn. Tô My nhắm mắt lại, mở vòi nước xả hết bọt xà phòng người. Sau khi tắm xong, có lấy khăn tắm lau người và đứng yên trước gương. Hơi nước đọng lại gương khiến mặt gương mờ ảo, phòng tắm nghi ngút hơi sương trắng đục khiến nhìn mọi vật trong phòng. Tô My bước lại gần tấm gương, định giơ tay lau, nhưng chợt phát vài hình hoạ rất khó phân biệt lên mặt gương, còn có vết ba ngón tay quệt đường dài. Hình ảnh trước mắt khiến lạnh gáy, cánh cửa phòng tắm vẫn khoá trái, thể có chuyện ai đó đột nhập vào đây, vậy sao lại có vết tay in mặt gương? Chắc chắn Hoàng Ái Lệ từng tắm trong phòng tấm này khi vào ở trong khách sạn. Càng lúc Tô My càng sợ hãi, liên tưởng đến cảnh Hoàng Ái Lệ bị chết ngạt trong téc nước bò nền nhà tắm, thò tay ra và cào mặt gương... Đúng lúc đó, đèn phòng tắm chợt nhấp nháy rồi vụt tắt. Tô My hét to, kịp mặc quần áo, chỉ vội vàng quàng chiếc khăn tắm vào người, mặt tái mét lao ra khỏi phòng tắm, cuống quýt gõ cửa phòng Hoạ Long và Bao Triển. Hoạ Long và Bao Triển cấp tốc sang phòng Tô My, ai hiểu vừa xảy ra chuyện gì. Tô My run lấy bẩy ngồi giường, thuật lại chuyện mình vừa trải qua trong phòng tắm, trong lúc khua chân múa tay vì hoảng loạn, vô tình suýt làm tuột chiếc khăn tắm. Bao Triển khẽ ho tiếng, quay mặt chỗ khác. Mắt Hoạ Long sáng rực, cười hì hì: "Này Tiểu My? nhìn thấy ma hay là cố tình..." Tô My quên cả tường thuật, quát Hoạ Long quay rồi mặc vội quần áo. Mọi người gọi thợ điện nước của khách sạn vào sửa lại đèn trong phòng tắm. Cửa phòng tắm bật mở, hơi nước tan hết, mặt gương trong vắt hề có bất kì hoạ tiết nào, càng chẳng hề có vết ngón tay. Hoạ Long nhún vai thể mình chẳng thể làm gì hơn, Bao Triển thận trọng kiểm tra mặt gương nhưng cũng phát thấy điều gì khác lạ. Tô My chỉ thấy tê bì hết da đầu, ràng nhìn thấy vết vân tay mặt gương, sao giờ lại biến mất tăm tích vậy? Bao Triển hỏi: "Chúng ta có cần báo cho giáo sư biết ?" Hoạ Long gạt : "Giờ nửa đêm, mà cũng đâu có gì quan trọng đến mức phải đánh thức bác dậy!" Tô My lẩm bẩm: "Nhưng tôi hề đùa! ràng tôi nhìn thấy mà!" Bao Triển nghĩ ra cách, mở vòi tắm hoa sen rồi đóng cửa phòng tắm lại, lát sau, trong phòng nghi ngút hơi nước, mọi người nhìn thấy hình hoạ mặt gương và dấu tay dần dần ra cách quái dị và thể lí giải nổi. Bao Triển tắt vòi hoa sen, hơi nước theo đó cũng dần tan biến, các hình hoạ và dấu tay cũng thấy đâu nữa. Người chịu trách nhiệm phía cảnh sát thành phố Gia Châu mang thiết bị đo đạc đại đến, họ kiểm tra thâu đêm, cuối cùng phát ai đó dùng son môi hoặc son dưỡng môi viết câu tiếng lên mặt gương, nhưng sau đó lại bị xoá mất, ba vết ngón tay in đó chắc là dấu vết để lại khi cố gắng lau sạch các chữ. Thành phần chính của son môi và son dưỡng môi là dầu, chất béo và sáp nến, nên mức độ bám dính khá tốt, dù lau và mắt thường nhìn thấy nhưng khi hơi nước ngưng tụ mặt gương vết chữ và vết tay vẫn ra. Câu tiếng đó là "Bloody Mary! " Dịch ra là "Mary đẫm máu! ".
Chương 3: Bloody Mary Bà Mary quá nổi tiếng này. Ai biết rồi và chơi luôn rồi thì cho mình xin cái kết nha. Enjoy Theo truyền thuyết, Bloody Mary là lời gọi ma quỷ, đó cũng là trò chơi tâm linh lưu truyền khá rộng rãi phạm vi toàn thế giới. Nghe nếu bạn mình bước vào nhà tắm tối om, bạn chỉ cần thắp nến và làm loạt động tác thần bí như đọc lời nguyền chẳng hạn gọi được Mary đẫm máu ra ngoài. Nếu bạn muốn linh hồn của ác quỷ Bloody Mary giúp đỡ mình, phải làm theo những bước sau đây: 1. mình bước vào phòng tắm, hãy nhớ được cho người khác vào cùng. 2.Đóng cửa phòng tắm, tắt điện. 3. Đứng đối diện với gương, châm ngọn nến đặt giữa bạn và gương, hoặc đặt mỗi bên cạnh gương Cây nến. 4. Nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, chậm rãi đọc "Bloody Mary" ba lần. Hoạ Long chửi đống: "Mẹ kiếp! Đúng là trò mê tín dị đoan! Liệu có người gọi được con ma đó ra vậy?" Tô My : "Hồi đại học tôi cũng từng chơi trò này nhưng thất bại, bà Mary chắc phải bận tối tăm mặt mũi vì hàng ngày có bao nhiêu người thế giới mời gọi bà ấy giúp đỡ!" Bao Triển thắc mắc: "Nếu gọi ra được người chơi làm gì với bà ấy? Chẳng lẽ chỉ để thoả mãn lòng hiếu kì thôi sao?" Tô My trả lời: " có thể viết tên người mình muốn giết lên mặt gương, sau đó Bloody Mary báo thù cho ." Giáo sư Lương : "Nhưng mặt gương viết dòng chữ Bloody Mary, chẳng lẽ bà ta muốn giết chính mình?" Bao Triển đặt giả thiết: "Nếu dòng chữ mặt gương là Hoàng Ái Lệ sao nhỉ?" Tô My rùng mình: "Thế quá đáng sợ!" Giáo sư Lương ra lệnh: "Lập tức điều tra xem ai viết dòng chữ đó lên mặt gương, ai chơi trò triệu hồi linh hồn trong phòng tắm!" Tổ chuyên án nhanh chóng triển khai công tác điều tra, hỏi bộ phận đặt phòng của khách sạn Hill xem ai từng ở căn phòng đó, nữ nhân viên phục vụ phòng có dáng người mập mạp vào kiểm tra sau khi khách trả phòng, theo hồi ức, kể rằng dòng chữ đó do người khách thuê phòng trước Hoàng Ái Lệ để lại. Cậu ta là sinh viên. Sau khi cậu sinh viên trả phòng, Hoàng Ái Lệ vào ở. Dấu ngón tay để lại mặt gương là của nữ nhân viên phục vụ phòng, khi vào kiểm tra, phát ra dòng chữ đó nên lấy tay miết , rồi lau sạch. Nhiều khách thuê phòng có thói quen làm mọi thứ trong phòng bừa bộn cả lên nên cũng để ý đến chi tiết đó lắm, cũng báo lại cho quản lí biết. Nữ nhân viên phục vụ phòng có chìa khoá phòng Hoàng Ái Lệ, nên bị cảnh sát thành phố Gia Châu liệt vào danh sách tình nghi và bị gọi lên thẩm vấn nhiều lần. Giáo sư Lương hỏi: " biết tiếng ?" Nữ nhân viên phục vụ phòng lắc đầu. Giáo sư Lương lại hỏi: "Trong những ngày Hoàng Ái Lệ ở khách sạn, có vào căn phòng này ?" Nữ nhân viên phục vụ phòng tức giận biện hộ: "Tôi nói bao nhiêu lần rồi, tôi hề có bất kì quan hệ gì với người chết. Tôi là nhân viên phục vụ phòng nên ngày nào tôi cũng phải đưa hoa quả, báo mới cho tất cả các phòng. Tôi có chìa khoá của tất cả các phòng tầng này." Căn cứ vào thông tin đăng kí của khách mà khách sạn Hill lưu lại, tổ chuyên án tìm ra cậu sinh viên đó sống gần trường đại học, cậu ta tên là Tả Ương. Tả Ương là chàng trai lập dị, cậu ta tin vào tồn tại của ma quỷ, thần thánh và cho rằng tượng thần bí nào thể giải thích bằng khoa học. Chàng trai giàu tinh thần nghiên cứu tìm tòi này muốn chia sẻ cho mọi người những trải nghiệm mà mình đích thân trải qua nhằm chứng minh rằng đời này hề có ma. Cậu ta đăng diễn đàn trang Tianya thảo luận về chủ đề gặp ma, tiêu đề của diễn đàn là "Những trải nghiệm của bản thân về các trò chơi kinh dị". Trò chơi thứ nhất mà cậu ta trải nghiệm là trò nhìn ánh nến rồi gọt táo vào lúc nửa đêm, đồng thời được làm đứt vỏ giữa chừng, nghe như vậy nhìn thấy tiền kiếp của mình trong gương. Trò thứ hai tiến hành lúc nửa đêm, người chơi cầm bát cơm cắm ba que nhang, đặt giữa ngã tư đường. Đợi hương tàn, người chơi ăn hết bát cơm, vì lúc đó bát cơm hút hết khí hồn dạ quỷ nên người chơi có thể bước vào cánh cửa giới. Tuy nhiên hai trò chơi này đều thất bại, trò triệu hồn Bloody Mary là trò chơi kinh dị thứ ba mà cậu ta muốn trải nghiệm. Thường ngày Tả Ương ở kí túc xá trong trường nên thể tiến hành trò chơi này, bởi vậy cậu ta cùng bạn thuê phòng trong khách sạn Hill gần trường, họ thực theo đúng các bước, đầu tiên cậu ta vào nhà tắm và khoá trái cửa lại, rồi châm nến, nhìn vào gương và niệm ba lần câu "Bloody Mary", chẳng mình phải đón nhận hậu quả gì. Căn cứ theo truyền thuyết nếu có thể gọi hồn Bloody Mary về thành công cặp mắt màu đỏ tà ác lên trong gương, máu từ từ thấm qua gương và chảy ra ngoài, gương mặt nát bấy chập chờn rồi mỗi lúc dần... Nhưng tất cả những điều ấy đều xảy ra, Tả Ương vô cùng thất vọng, cậu ta lấy son môi của bạn viết luôn hai chữ Bloody Mary lên mặt gương cho hả giận. Hôm sau, Tả Ương trả phòng và rời khỏi khách sạn, Hoàng Ái Lệ vào ở chính căn phòng đó. Căn cứ theo nội dung liên tiếp đăng diễn đàn, Tả Ương còn thực trò "Bốn góc" và cả trò "Thuật chiêu ma", rất nhiều bạn đọc mạng khuyên cậu ta nên ngừng các cuộc thử nghiệm lại, nên dấn thân vào các trò chơi nguy hiểm, Tả Ương trả lời rằng cho đến thời điểm tại cậu ta vẫn hoàn toàn bình thường, hề gặp phải chuyện gì bất ổn. Nhưng sau đó hiểu vì sao cậu ta đột ngột ngừng đăng tải các thử nghiệm mới, cậu ta biến mất như bốc hơi thành khí vậy, từ đó đến nay đều đăng tải thêm bất kì bài mới nào nữa. Khi tổ chuyên án tìm được Tả Ương cậu ta nằm trong bệnh viện, mặt trắng bệch, môi tím tái. Bác sĩ thể chẩn đoán ra Tả Ương mắc bệnh gì, trước đây cậu ta hoàn toàn bình thường, hề có dấu hiệu mắc chứng tâm thần, vậy mà sau loạt trải nghiệm các trò chơi đáng sợ có lúc cậu ta đột nhiên chẳng nhìn thấy gì cũng chẳng nghe thấy gì, cậu ta thấy trước mắt chỉ còn màn đêm mênh mông như bị mù vậy, rồi mọi thứ lại dần dần khôi phục như thường. Có lần, cậu băng qua đường, nhìn thấy đường chẳng có người hay bất kì phương tiện giao thông nào, mọi thứ yên ắng đến bất thường. Cậu ta chẳng nghĩ gì định bước sang bên kia đường, nếu được người phụ nữ tốt bụng kéo lại Tả Ương bị xe đâm chết. Hoạ Long : "Cậu nhàn quá hoá rồ hay sao mà lại thử nghiệm mấy trò chơi nguy hiểm đó? Hôm nay chúng tôi tìm cậu vì muốn hỏi cậu vài việc." Tả Ương thều thào: "Chuyện gì vậy? Quá nhiều chuyện xảy ra với tôi trong khoảng thời gian này rồi." Tô My hỏi: "Khi cậu vào khách sạn Hill, có phải cậu viết hai chữ Bloody Mary lên mặt gương ?" Tả Ương đáp: "Đúng vậy! Tôi dùng son của bạn viết đấy!" Bao Triển lại hỏi: "Trong khoảng thời gian cậu ở khách sạn, cậu có phát thấy điều gì bất thường ?" Tả Ương : "Trò Bloody Mary chỉ là trò lừa bịp, có điều tôi muốn cảnh cáo điều có thể tin thần linh nhưng tuyệt đối bao giờ được phép bảng bố, đùa cợt với thần linh hay ma quỷ! những trò chơi đó đều có vài điểm quái dị, nhất là khi ở dưới ánh nến, tôi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của mình trong gương ở phòng tắm, mấy lần tôi sợ đến mức định bỏ cuộc, nhưng cuối cùng vẫn kiên trì hoàn thành trò chơi. Khi chơi trò này tôi nghe thấy tiếng lẹt xẹt rất mơ hồ. Tôi cũng chắc lắm có tiếng động đó ." Tô My : " thanh đó giống tiếng chuột kêu ?" Tả Ương đáp: " giống lắm! Giống tiếng ngươi ta kéo băng dính hơn." Qua điều tra, tổ chuyên án kết luận Tả Ương hoàn toàn liên quan đến vụ án Hoàng Ái Lệ, tổ chuyên án trở lại khách sạn Hill. Tô My vào nhà vệ sinh rửa tay, còn Hoạ Long, Bao Triển và giáo sư Lương ở phòng ngoài thảo luận tình hình vụ án. Tô My thầm nghĩ: "Liệu có phải Hoàng Ái Lệ bị Bloody Mary mà Tả Ương gọi ra giết hại ?" Nghĩ đến đây, chợt thấy sợ, đưa mắt ngó quanh thấy phòng tắm trống thênh thang, hồ như có hồn ma tà ác lởn vởn quanh đây. Giáo sư Lương : "Các cậu nghĩ trường thứ nhất nơi Hoàng Ái Lệ tử vong có thể ở đâu?" Bao Triển : "Rất có thể căn phòng này chính là trường đầu tiên, nhưng lại tìm thấy bất kì chứng cứ nào mang tính xác thực, bằng chúng ta phá được vụ án này từ lâu rồi." Giáo sư Lương lại hỏi: "Vậy hung thủ giấu xác của nạn nhân ở đâu?" Hoạ Long đáp: "Có rất nhiều nơi khả nghi trong khách sạn, ví dụ như nhà kho, phòng chứa đồ hoặc phòng giặt, ống thoát khí..." Giáo sư Lương nhận xét: "Chắc chắn hung thủ phải vô cùng thông thuộc mọi địa bàn trong khách sạn nên y mới có thể né tránh ống kính quan sát của camera. Y giấu xác nạn nhân trong nửa tháng rồi cuối cùng vứt vào trong téc nước tầng thượng. Nhiệm vụ đặt ra lúc này vô cùng cấp bách, chúng ta phải điều tra trọng điểm từng nhân viên làm việc tại khách sạn và cả khách trọ ở khách sạn nữa! chỉ vậy, việc tìm kiếm quần áo của Hoàng Ái Lệ cũng là vấn đề then chốt." Đột nhiên, Tô My nghe thấy thanh kì lạ, khẽ gọi mọi người vào phòng tắm nghiêng tai nghe ngóng, họ thấy tiếng rên nho nhưng rất ràng, còn có cả tiếng loạt soạt xé băng dính, thanh đó vọng tới từ phòng kế bên. Hoạ Long liền gọi nhân viên phục vụ khách sạn đến. nhân viên giới thiệu vị khách thuê phòng kế bên là ảo thuật gia và nữ trợ lí của ông ta. Họ ở khách sạn mấy tháng nay, hàng tuần đều đến nhà hát kịch gần đó biểu diễn hai lần. nhân viên phục vụ có thân hình đẫy đà mở cửa phòng, tổ chuyên án bước vào, họ trổ mắt kinh ngạc khi bắt gặp cảnh tượng diễn ra trước mắt. Căn phòng bừa bộn và bẩn thỉu khiếp người, thức ăn thừa rơi vãi mặt đất, quần áo đắp đống ghế sô pha, vài thùng đựng đạo cụ ảo thuật kê cạnh tường, rác rưởi vứt lung tung khắp đầu giường, cả bao cao su sử dụng bên mép giường. thanh mà Tô My nghe thấy khi ở trong phòng tắm là tiếng giao hoan của hai người đứng trước mặt. Lúc này, nữ trợ lí bị trói ghế, mắt bịt kín, nhà ảo thuật cầm khẩu súng trong tay. Nhà ảo thuật nhìn mọi người bước vào phòng mình, ta : "Ái dà! Chúng ta có thêm vài khán giả này! Mời các vị đóng cửa lại và đứng tựa vào tường." Họng súng của ảo thuật gia chĩa thẳng vào mọi người, sắc mặt ta sầm xuống, ràng ta định đùa. Các thành viên tổ chuyên án đành làm theo lời ta. Nhà ảo thuật tiếp: "Tôi từng dùng khẩu súng này bắn chết mười gã ảo thuật gia rác rưởi biến thỏ ra từ mũ. Bọn họ đảng chết! Kĩ xảo tồi tệ mà bọn họ mang ra trình diễn là sỉ nhục khán giả. Vị ngồi ghế kia chính là trợ lí của tôi, đồng thời cũng là bạn tôi. Những ông chồng chán ghét bà vợ của mình có lẽ nên học tôi cách làm sao để ấy biến mất. Hôm nay, chúng tôi chọn cách biến mất hoàn toàn khác trước đây: Biến mất sau khi bắn súng. Tôi dám đảm bảo khẩu súng này trăm phần trăm là hàng , nếu tin, các có thể thử." Hoạ Long khuyên giải: " bạn, bỏ súng xuống mau! Chúng tôi là cảnh sát!" Nhà ảo thuật : " thể dừng buổi biểu diễn dang dở của tôi. chỉ có lựa chọn duy nhất là tiếp tục xem đến cùng." Nhà ảo thuật kê chiếc giá gỗ ở chỗ trống trong phòng, rồi dựng tấm kính trong suốt lên giá, ta đứng phía sau tấm kính, giơ súng lên, ngắm chuẩn vào nữ trợ lí ngồi ghế. Mọi người định khuyên ta bình tĩnh ta nổ súng đầy quyết đoán, đạn xuyên qua tấm kính, cơ thể nữ trợ lí lắc cái rồi nghẹo đầu sang bên. Khi tiếng súng vang lên, Hoạ Long vụt lao đến, xô ngã ảo thuật gia, ấn đầu ta xuống đất, cướp khẩu súng ném ra xa. Bao Triển nhặt khẩu súng lên, phát đó chỉ là khẩu súng ảo thuật chuyên dụng, dù trông bề ngoài chẳng khác gì khẩu súng . Nữ trợ lí hề bị thương, Tô My bảo: "Thôi! Bỏ !" Hoạ Long giơ nắm đấm định tẩn chàng ảo thuật trận, nhưng kịp kiềm chế, chỉ lớn giọng quát trận: " muốn ăn đấm hả? Lại còn dám đùa cợt với cảnh sát! Hôm nay tôi phải đấm nát mặt cho thoả lòng." Nhà ảo thuật đứng dậy, Bao Triển trả súng cho ta. Nhà ảo thuật giải thích: "Đây là tiết mục chúng tôi sắp biểu diễn - Ảo thuật gia bắn súng xuyên qua tấm kính, nữ trợ lí cắp đạn bằng răng." Giáo sư Lương thủng thẳng : "Tiết mục này đơn giản quá! Tôi có thể đọc ra ngay bài của cậu. Cậu lắp mạch điện tử tấm kính, vào khoảnh khắc đạn nổ, mạch điện tử làm vỡ kính tạo thành tượng giả đạn xuyên qua kính, nữ trợ lí giả vờ trúng đạn, trong khi đó trong miệng ấy ngậm sẵn viên đạn." Mặt nhà ảo thuật ỉu xìu, ta cứng miệng phủ nhận: " đơn giản như ông đâu!" Giáo sư Lương : "Nhưng có chuyện tôi muốn thỉnh giáo cậu đấy!" Nhà ảo thuật lấy lại phong độ, vui vẻ trả lời: "Được thôi!" Giáo sư Lương liếc nhìn nữ trợ lí của nhà ảo thuật, thể hình của này hao hao giống Hoàng Ái Lệ. Giáo sư Lương : "Nếu cậu giết nữ trợ lí của mình trong căn phòng này, cậu làm thế nào để qua hành lang mà tránh được ống kính của camera giám sát thang máy, rồi chuyển thi thể lên tầng thượng, trèo lên téc nước, cuối cùng ấn thi thể vào trong miệng téc?"
Chương 4: Phòng tắm hãi hùng Tinh thần cảnh giác của vị ảo thuật gia này rất cao, ta từ chối trả lời, đồng thời lên án giáo sư Lương ́ tình chụp mũ là kẻ tình nghi. Các thành viên tổ chuyên án trở về phòng của Tô My, giáo sư Lương kiểm tra bút lục mà cảnh sát thành phố Gia Châu ghi lại khi thẩm vấn nhà ảo thuật. Vào đêm Hoàng Ái Lệ mất tích, nhà ảo thuật và trợ lí của mình diễn kịch ở Nhà hát nên họ có đủ điều kiện thời gian để gây án. Tố My : "Nhà ảo thuật đó hoàn toàn có thể tạo chứng cứ có mặt tại trường vụ án và giết người, phi tang thi thể nạn nhân." Bao Triển hỏi: "Sao lại cho là vậy?" Tô My đáp: "Vì ta là ảo thuật gia, ta có thể biến được quả trứng chim từ trong chiếc nhẫn, cũng có thể biến người sống sờ sờ bỗng dưng biến mất." Hoạ Long phản bác: "Người ta phát thấy thi thể trong téc nước và cảnh sát phải cưa vách téc nước mới có thể lôi thi thể ra, chẳng lẽ đây cũng là màn biểu diễn ảo thuật sao?" Các thành viên tổ chuyên án trở về phòng của Tô My, giáo sư Lương kiểm tra bút lục mà cảnh sát thành phố Gia Châu ghi lại khi thẩm vấn nhà ảo thuật. Vào đêm Hoàng Ái Lệ mất tích, nhà ảo thuật và trợ lí của mình diễn kịch ở Nhà hát nên họ có đủ điều kiện thời gian để gây án. Tố My : "Nhà ảo thuật đó hoàn toàn có thể tạo chứng cứ có mặt tại trường vụ án và giết người, phi tang thi thể nạn nhân." Bao Triển hỏi: "Sao lại cho là vậy?" Tô My đáp: "Vì ta là ảo thuật gia, ta có thể biến được quả trứng chim từ trong chiếc nhẫn, cũng có thể biến người sống sờ sờ bỗng dưng biến mất." Hoạ Long phản bác: "Người ta phát thấy thi thể trong téc nước và cảnh sát phải cưa vách téc nước mới có thể lôi thi thể ra, chẳng lẽ đây cũng là màn biểu diễn ảo thuật sao?" Thứ hai, y chia thi thể thành nhiều phần, mang dần ra khách sạn và tìm nơi vứt xác. Thứ ba, phần lớn các khách sạn đều hướng về phía đông, vì thế những cửa sổ hướng bắc thường nằm ngoài phạm vi giám sát của camera, hung thủ chặt xác nạn nhân, luồn thi thể qua song sắt cửa sổ, lấy dây thừng quẳng thi thể lên tầng thượng khách sạn, rồi treo thi thể ở điểm mù của camera phía sau toà nhà khách sạn, cuối cùng lặng lẽ di chuyển dần xuống dưới. Giáo sư Lương từ từ lăn xe lăn về phía cửa sổ, ông kéo rèm cửa sổ ra, căn phòng mà Hoàng Ái Lệ ở cũng có cửa sổ hướng bắc, tuy lắp đặt song sắt chống trộm, nhưng cửa sổ lại bị mắc kẹt thể mở hẳn ra, chỉ có thể đẩy ra khoảng he hé, bởi vậy thể nhét xác nạn nhân qua đó được, vả lại cơ thể nạn nhân hoàn toàn nguyên vẹn, hề bị chia tách. Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng, phía cảnh sát cũng cho biết hoàn toàn có dấu vết phá hoại cửa sổ. Bao Triển tiếp: "Tuy nhiên, cả ba đáp án của tôi đều phù hợp với vụ án này!" Giáo sư Lương gật đầu: "Đúng vậy! giờ chúng ta phải đối mặt với khả năng thứ tư." Hoạ Long bảo: "Dẫu khả năng gì tôi tuyệt đối tin vào khả năng ma quỷ hoành hành." Tô My hỏi vặn: "Nếu tin sao tết Thanh minh người ta vẫn đốt vàng mã cho người chết?" Người chịu trách nhiệm phía cảnh sát thành phố Gia Châu hỏi tổ chuyên án xem nên trả lời giới truyền thông như thế nào, tổ chuyên án đành phải kéo dài thời gian phá án, bởi giờ những thông tin họ nắm trong tay cũng chẳng nhiều hơn giới truyền thông là bao. Mọi cặp mắt của nhân dân cả nước đều đổ dồn vào vụ án này, ngoài giới truyền thông Trung Quốc, các hãng truyền thông nước ngoài như Mỹ, Canada cũng giật tít vụ án này trang nhất các báo, nhiều phóng viên tập trung ở trước cửa khách sạn Hill. Hàng loạt nhà thám hiểm tò mò cũng bị thu hút bởi vụ án này, giá phòng khách sạn Hill bỗng chốc tăng vùn vụt. Mấy hôm sau, di thể của Hoàng Ái Lệ được mai táng, cảnh sát vẫn chưa thể xác định được nguyên nhân tử vong thực của nạn nhân. Vụ án được nhiều giới chú ý khiến áp lực đè lên vai tổ chuyên án càng thêm nặng nề, nhiều lời đồn đại và suy đoán khiến quần chúng thêm nghi hoặc, rốt cuộc Hoàng Ái Lệ tự sát hay bị mưu sát? Hay chỉ là tai nạn ngoài ý muốn? Hung thủ di chuyển tử thi của Hoàng Ái Lệ lên tầng thượng khách sạn bằng cách nào? Y làm thế nào để nhét thi thể vào trong téc nước? Vì sao thi thể của Hoàng Ái Lệ lại mất tích nửa tháng? Nguyên nhân nào khiến Hoàng Ái Lệ có những hành vi kì quặc trong thang máy? Nếu Hoàng Ái Lệ bị mưu sát hung thủ là ai? Động cơ của hung thủ là gì? Vụ án rơi vào thế bế tắc, tổ chuyên án có cách nào thúc đẩy tiến độ phá án dù họ thẩm vấn từng nhân viên làm việc trong khách sạn, Vụ án giậm chân tại chỗ! Giáo sư Lương nghĩ ra cách, ông triệu tập giới truyền thông và số thám tử quần chúng tò mò về vụ án này với hi vọng huy động sức mạnh quần chúng tìm ra điểm đột phá. Mọi người nhiệt tình đưa ra ý kiến của mình, cuộc thảo luận phân tích tình hình vụ án diễn ra trong phòng họp của khách sạn suốt buổi chiều, càng thảo luận vụ án càng trở nên li kì, bí hiểm, rất nhiều ý kiến trái chiều được đưa ra, giáo sư Lương chỉnh lí những điểm tương đồng: Thứ nhất, trước khi chết Hoàng Ái Lệ gặp thứ gì đó khiến vô cùng khiếp đảm. Thứ hai, Hoàng Ái Lệ chết trong khách sạn này. Thứ ba, quần áo của Hoàng Ái Lệ biến mất. phóng viên phỏng đoán quần áo của Hoàng Ái Lệ bị nước cuốn trôi, mà hệ thống cấp nước của khách sạn rất phức tạp với khá nhiều đường ống dẫn nước nên cảnh sát thể tìm thấy quần áo của nạn nhân. Nhưng rốt cuộc Hoàng Ái Lệ cụ thể chết ở chỗ nào trong khách sạn? Nếu ấy gặp hung thủ ở hành lang hoặc tầng thượng chắc chắn ấy chống cự dữ đội, nhưng thi thể lại hề có vết ngoại thương. Căn cứ vào kết quả khám nghiệm tử thi Hoàng Ái Lệ chết do bị ngạt nước, bất luận là tự sát hay bị sát hại hoặc tai nạn ngoài ý muốn cái chết của Hoàng Ái Lệ chắc chắn có liên quan đến nước. Ngoài téc nước ra, trong khách sạn còn nơi nào chứa nước nữa? Trong đầu Bao Triển chợt lóe lên suy nghĩ, chỉ phòng tắm và : "Rất có khả năng đây chính là trường thứ nhất của vụ hung án." Họa Long gật đầu tán thành: "Trong phòng tắm có chậu rửa mặt và có cả bồn tắm. Có lẽ hung thủ ấn đầu ấy xuống nước khiến ấy chết ngạt." Tô My bổ sung: "Tôi để ý thấy trong di vật của Hoàng Ái Lệ để lại có sữa rửa mặt. Đầu tiên ấy xả nước đầy chậu rửa mặt, rồi cúi thấp đầu rửa mặt, mặt ấy toàn bọt sữa, nên thể mở mắt ra được. Có lẽ chính lúc đó, hung thủ tấn công ấy, y dúi đầu vào trong chậu ngập nước. Nếu phải lúc ấy gội đầu khi hung thủ bước đến gần, chắc chắn ấy phát ra. Như vậy y cũng có cơ hội làm ấy chết ngạt trong chậu rửa mặt." Giáo sư Lương đặt câu hỏi: "Làm sao hung thủ có thể vào được phòng của Hoàng Ái Lệ? Và y rời khỏi phòng bằng cách nào để bị camera quay được? Đây chính là số rất khó hiểu." Khi mọi người sôi nổi bàn luận tình hình vụ án trong phòng đột nhiên có tiếng gõ cửa, nhà ảo thuật và nữ trợ lí ở phòng kế bên bước vào. Nữ trợ lí : " biết các vị có nhã hứng thưởng thức màn ảo thuật của chúng tôi ?" Họa Long xua tay từ chối: "Chúng tôi bận tối mắt, rảnh xem mấy trò ảo thuật của hai vị đâu!" Nhà ảo thuật : "Thế thôi vậy! Chúng tôi định biểu diễn màn xuyên tường rất đặc sắc đấy!" Ảo thuật gia và nữ trợ lí xong định bỏ , giáo sư Lương chợt gọi giật họ lại, ông mình rất hứng thú muốn xem họ biểu diễn. Nhà ảo thuật : "Màn ảo thuật mà chúng tôi định biểu diễn vô cùng đơn giản, các vị khóa trái cửa phòng lại, chúng tôi có thể xuyên qua tường để vào trong phòng." Tô My lắc đầu vẻ tin: "Làm gì có chuyện ấy! Có phải chính xác ý là ở trong phòng của , xuyên tường sang phòng của chúng tôi chăng?" Nhà ảo thuật đáp, chỉ : " ngàn! Chúng tôi thể biểu diễn miễn phí!" Họa Long trả giá: " hét hơi cao đấy! Những ngàn tệ sao?" Nhà ảo thuật mỉm cười: "Ý tôi là ngàn đô la Mỹ! Tròn ngàn kém xu!" Bao Triển nghi ngờ: " có chắc mình làm được ?" Nhà ảo thuật trả lời chắc như đinh đóng cột: "Đương nhiên là làm được!" Họa Long : "Chúng tôi điều tra vụ án mạng, chắc cũng biết bây giờ chúng tôi hoàn toàn có lí do để nghi ngờ là thủ phạm." Nhà ảo thuật đáp vẻ bất cần: "Tùy các ! Cây ngay sợ chết đứng!" Họa Long cầm còng số tám, cười nhạt: " Hay là biểu diễn màn kim thiền thoát xác bằng cách tự mở vòng tay bằng ý nghĩ xem nào?" Nhà ảo thuật chậm rãi : "Nếu muốn xem tôi biểu liễn màn xuyên tường tôi chỉ có cầu đó là sống cổ ông hữu dũng vô mưu này ra khỏi đây!" Giáo sư Lương lập tức đồng ý: "Được! Chúng tôi trả cậu ngàn đô và rất muốn xem cậu xuyên tường bằng cách nào." Giáo sư Lương cầu Họa Long xuống phòng bếp khách sạn chuẩn bị bữa tối, Họa Long hậm hực bỏ . Trong phòng chỉ còn lại ba người là giáo sư Lương, Bao Triển và Tô My. Ảo thuật gia và nữ trợ lí rời khỏi phòng, trước khi khép cửa lại, ta : "Màn biểu diễn bắt đầu! Cho chúng tôi thời gian tiếng!" Bao Triển khóa trái cửa lại, chốt khóa chống trộm, Tô My cũng đóng chặt cửa sổ, kiểm tra kĩ càng mọi ngách thông ra ngoài, mọi người đều cho rằng ảo thuật gia thể đột nhập vào phòng trong tình trạng cửa chính và các cửa số đều bị đóng kín như thế này. Tô My : "Nếu căn phòng này là trường đầu tiên của vụ án hung thủ vào phòng bằng cách nào? Tôi nghĩ rằng đáp án có trong vài phút nữa thôi!" Bao Triển nghi hoặc: "Liệu nhà ảo thuật kia có làm được như lời ta ? Nếu ta là kẻ tình nghỉ chẳng phải làm vậy nghĩa là tự chui đầu vào rọ hay sao?" Tô My hỏi: "Liệu có phải ta dùng kế điệu hổ ly sơn, lừa chúng ta ngồi đây để gây vụ án mạng tiếp theo ?" Giáo sư Lương giọng quyết đoán: " ta thể là hung thủ, có lẽ ta muốn ám thị điều gì đó cho chúng ta." Khi ba người thảo luận làn khói khẽ luồn vào khe hở phía dưới cánh cửa, trong lúc mọi người còn hoảng loạn nghi ngờ biết có phải khí độc sương khói tràn vào đầy phòng, Tô My vội đẩy xe lăn của giáo sư Lương ra xa đám khói. Bao Triển đứng dậy định mở cửa chạy khỏi phòng tràng cười vang lên phía sau, mọi người quay đầu lại thấy ảo thuật gia đứng trong phòng từ lúc nào. Cửa chính vẫn khóa trái, cửa số vẫn đóng chặt, vậy mà ảo thuật gia đột ngột xuất trong phòng như thể u hồn. Giáo sư Lương gật gù tán thưởng: "Được rồi! Cậu biểu diễn rất thành công! Chút nữa Tiểu My trả phí biểu diễn cho ." Nhà ảo thuật : "Tôi đổi ý rồi! Tôi thu tiền của các vị nữa!" Giáo sư Lương hỏi: "Vì sao?" Nhà ảo thuật đáp: "Vì ông là khán giả đầu tiên chịu bỏ khoản tiền lớn ra để xem màn biểu diễn ảo thuật của tôi." Bao Triển : "Chúng tôi muốn biết vào phòng bằng cách nào, mong phối hợp điều tra!" Nhà ảo thuật cất tiếng cười lớn, đáp: "Tôi sớm lường trước được điều này rồi! Nhưng tôi phối hợp với cảnh sát các đâu!" Tô My dọa: " Có điều nếu muốn rời khỏi đây e cũng dễ đâu!" Nhà ảo thuật trả lời đầy vẻ phớt đời: " Tôi vào được ra được! Tạm biệt! " Tô My gọi điện thoại thông bảo với cảnh sát trực ban gác ở khách sạn Hill, Bao Triển lấy hết dũng khí xông vào định khống chế ảo thuật gia. Ảo thuật gia ném quả lựu đạn khói về phía tổ chuyên án, rồi nhảy bật lùi ra sau, luồng khói dày đặc trong quả lựu đạn phun ra theo mồi lửa, Bao Triển hoảng hồn vội né sang bên, khi làn khói dần dần tan biến cũng là lúc mọi người phát ảo thuật gia biến mất ngay trước mắt họ. Cửa chính và cửa số vẫn đóng im im như trước. Lễ tân khách sạn thông báo, nửa tiếng trước nữ trợ lí làm thủ tục trả phòng và rời khỏi khách sạn trước thời hạn. Họa Long vội dẫn cảnh sát đuổi theo nhưng nhà ảo thuật biến mất tăm mất dạng. Họa Long ấm ức trách móc: "Tôi trước rồi mà! Cứ còng tay thằng cha đó lại bây giờ có chạy đằng trời!" Cảnh sát thành phố Gia Châu bận rộn đến nửa đêm mà vẫn tìm thấy bóng dáng của ảo thuật gia. Tổ chuyên án phân tích, tuy ảo thuật gia phải kẻ tình nghi nhưng rất có thể ta là người biết nội tình vụ án. ta ở đây suốt nhiều tháng, nên có lẽ phát ra vài uẩn khúc chứa trong khách sạn này. ta muốn dùng màn biểu diễn ảo thuật để cung cấp thêm manh mối cho cảnh sát. Trước khi ngủ Tô My muốn tắm gội, sương khói do nhà ảo thuật tạo ra là loại vật chất dạng bột, bột trắng bám đầy tóc Tô My. Tô My mở vòi hoa sen, cố gắng khắc chế nỗi sợ trong lòng, dám nhắm mắt, phòng tắm này khiến cảm thấy sợ hãi. Tô My chỉ tắm qua loa, đêm nay thấy điều bất thường xảy ra, cả phòng tắm mờ mịt hơi nước nóng. hơi yên tâm trở lại và luôn trấn an bản thân. Tô My bước đến trước gương, lấy tay lau mặt gương, bóp sữa rửa mặt định rửa mặt cho sạch. cúi thấp đầu, bỗng nhiên lờ mờ cảm thấy có người khe khẽ bước đến gần, đứng sau lưng . cuống quýt lau sữa rửa mặt dính mắt, quay đầu lại nhìn, phía sau bóng người. thở phào, vỗ ngực bồm bộp, tiếp tục rửa mặt... Khoảnh khắc Tộ My ngẩng đầu lên và mở mắt ra, vô cùng hoảng sợ, trong gương đột nhiên xuất gương mặt, tuy chỉ lờ mờ và nhìn ngũ quan. Trong phòng tắm ràng chỉ có mình Tô My, Cơn ớn lạnh từ đâu chạy từ chân lên tận đỉnh đầu, hét lên thất thanh.
Chương 5: Kẻ mắc chứng nhìn trộm Bốn thành viên tổ chuyên án đổ xô vào phòng tắm quái dị, mặt người gương đã biến mất. Họa Long hỏi: "Liệu có phải hoa mắt đấy?" Tô My run rẩy đáp: " thể có chuyện đấy! Tôi nhìn thấy khuôn mặt trong gương mà!" Bao Triển lẩm bẩm: "Lạ ! Có thấy mặt gương có điều gì khác thường đâu?" Giáo sư Lương : "Có lẽ Hoàng Ái Lệ cũng gặp phải tình cảnh giống cháu vừa rồi. ấy nhìn thấy thứ gì đó xuất trong gương." Sau loạt thanh "loảng xoảng", chiếc gương vỡ tan. Chẳng ngờ phía sau chiếc gương phải vách tường mà là một gian phòng dùng để chứa đồ vật vặt. Bao Triển nhặt mảnh gương vỡ lên quan sát tỉ mỉ, hóa ra đây là tấm gương hai chiều, giá gương hình tròn, có thể xoay chuyển. Loại gương này thường được lắp đặt trong phòng thẩm vấn của các cơ quan công an, viện kiểm sát, toà án, nhà tù hoặc bệnh viện tâm thần. Loại gương này cho phép người bên ngoài có thể nhìn mọi chuyện diễn ra bên trong, nhưng người bên trong thể nhìn thấy người bên ngoài, nó có tác dụng nhìn trộm rất tốt. Gian phòng chứa đồ lặt vặt phía sau tấm gương chất đầy dây điện, dụng cụ đèn điện và cả các thiết bị phòng cháy chữa cháy. mặt đất vương đầy đầu mẩu thuốc lá, ràng có người từng đứng sau gương nhìn trộm Tô My và Hoàng Ái Lệ tắm gội. Quản lí khách sạn Hill hề hay biết chuyện này, họ phủ nhận khách sạn lắp đặt gương hai chiều để rình trộm khách hàng, mọi nghi vấn đều đổ dồn lên nhân viên điện nước. ta giữ chìa khoá phòng chứa đồ và cũng chỉ mình ta có thể tự do ra vào căn phòng chứa đồ có thể rình trộm khách tắm này! Nhân viên điện nước là gã đàn ông trung niên họ Lý. ta có kiểu tóc rất đặc biệt, chỉ có chòm tóc trước trán để che vầng trán hói nên mọi người đều gọi ta là Lý hói. Hoạ Long lập tức bắt Lý hói, quần nhau hồi cuối cùng cũng khuất phục được kẻ tình nghi, bập còng số tám vào cổ tay y. Hoạ Long tóm lấy chỏm tóc phất phơ trước trán Lý hói. Lý hói bị giải vào phòng thẩm vấn nhưng y kiên quyết trả lời Bao Triển và Tô My. Khi ngang qua hành lang dành riêng cho nhân viên của khách sạn, Lý hói phản ứng kịch liệt, y lấy hết sức đẩy Hoạ Long ra, rồi chạy thục mạng về phía tầng thượng. Hoạ Long, Bao Triển, Tô My tức tốc đuổi theo sau, cửa tầng thượng vốn luôn khoá, nhưng khi chạy Lý hói kịp nhấn nút báo cháy tường, nên cánh cửa tự động bật mở. Lý hói chạy thẳng ra lan can rồi tung mình nhảy xuống chút do dự. Tô My báo cáo khẩn cấp cho giáo Sư Lương rằng nghi phạm sợ tội tự sát. Hoạ Long và Bao Triển lập tức chạy xuống lầu, nhưng lạ thay dưới mặt đất hề có thi thể nào. Tô My lẩm bẩm: "Gặp ma à?" Bao Triển : "Chúng ta tìm cẩn thận lại xem! " Hai người ngẩng đầu lên quan sát vị trí Lý hói vừa nhảy xuống, tầm nhảy hề vướng dây điện, cũng có máy điều hoà lắp ngoài, các vách tường nhô ra hề có vật gì. Cuối cùng họ tìm thấy Lý hói, y biến mất như tan vào trung vậy, ai có thể lí giải tượng kì lạ này. Qua điều tra, cảnh sát biết Lý hỏi là kẻ có thói quen thị dâm, y thích rình trộm phụ nữ tắm, thói quen bệnh hoạn này dần phát triển thành chứng bệnh kinh niên khó bỏ. Kẻ thị dâm khác với kẻ phô dâm. Kẻ thị dâm là những kẻ thích nhìn cơ thể người khác, còn kẻ phô dâm là những kẻ thích người khác nhìn mình. Nếu phụ nữ gặp kẻ thích phô dâm chứng tỏ người phụ nữ đó ít nhiều có điểm hấp dẫn người khác phái. Những kẻ thích "khoe" thường lựa chọn mục tiêu, chúng muốn khoe cơ thể mình cho những xinh đẹp, gợi cảm xem, để từ đó chúng hưởng thụ vẻ mặt đầy sợ hãi và kinh ngạc của các . Còn kẻ thích thị dâm thường lựa chọn mục tiêu, chúng từ chối bất kì ai bất kể đối tượng xấu hay đẹp, già hay trẻ, chúng núp ở nhà vệ sinh, phòng thay quần áo, phòng tắm và thậm chí cả những nơi bẩn thỉu như nhà xí, chúng tìm trăm phương nghìn kế để nhìn trộm phụ nữ. Ngay từ khi còn , Lý hói thể khuynh hướng biến thái này, y lấy đinh ngoáy lỗ tường nhà vệ sinh công cộng. Những lỗ tường thường bị người ta bịt lại, nhưng dẫu vậy cũng thể ngăn cản tò mò sôi sục trong lòng y, y trèo lên tường ngồi chồm hỗm bờ tường nhìn xuống. Mùa đông, hố nước tiểu phía sau nhà vệ sinh đóng băng, phân và nước tiểu chảy ra sau nhà vệ sinh, dần dần tích tụ thành hố lớn như hồ nước. Cái hồ nước đó tuy có cá bơi lượn lờ nhưng vẫn có bóng liễu rủ và bóng sao soi mình xuống đó, giờ nó khô nứt. Hố nước tiểu cạnh rặng liễu và nhà vệ sinh công ̣ng chính là thiên đường của cậu thiếu niên bệnh hoạn là Lý hói năm đó. Y thích mùa đông, thích những đêm có trăng sáng, khi ấy, y khe khẽ với tay nắm lấy cành liễu, đứng hố nước tiểu đóng băng, mở to mắt nhìn trộm đàn bà con . Thực ra y cũng chẳng nhìn thấy gì ràng cả, nhưng thế cũng đủ để y thấy hưng phấn. Mặt y nóng bừng khiến vùng nước đóng băng tan chảy. Gió thổi ù ù qua những rặng liễu, lá liễu rụng tơi tả chỉ để lại những cành cây trơ trụi oằn mình trong cơn gió lạnh. Đa số kẻ mắc bệnh thích nhìn trộm đều ý thức được hành vi của mình sai trái và nguy hiểm, nhưng họ vẫn thể kiểm soát nổi bản thân, đó là loại dục vọng muốn xóa bỏ mà được, là nỗi khổ cứ phải tái phạm nhiều lần. Sau khi trưởng thành, Lý hói li dị hai lần, cả hai lần đều liên quan đến chứng thị dâm của y. Hàng xóm cạnh nhà đôi khi vẫn kể cho nhau nghe những câu chuyện bệnh hoạn của y sau mỗi buổi trà dư tửu hậu. Chuyện kể rằng có đôi vợ chồng mới cưới, người vợ luôn cảm thấy có kẻ xấu nấp đâu đó trong nhà mình. Người chồng nhàng trấn an vợ, bảo đừng thần hồn nát thần tính. đêm, người chồng ngủ say, người vợ bị đau bụng, lấy hết can đảm vào nhà xí và đóng cửa lại. mặt đất có khe hở đủ để tia sáng lọt vào, cảm thấy có người khe khẽ bước đến gần và đứng ở ngoài cửa. lát sau, phía ngoài im lặng như tờ, đột ngột đẩy mạnh cửa ra thấy chồng mình nằm rạp mặt đất nhìn trộm vệ sinh. Người chồng đó chính là Lý hói, sau lần li dị đó, y tái hôn nữa. Y đảm nhiệm công việc sửa điện nước trong khách sạn Hill, thường ngày y sống trong khách sạn. Lý hói thầm mua hai tấm gương hai chiều, lần lượt lắp ở phòng tắm phòng 414 và 415 thay thế cho tấm gương cũ, y cũng cải tạo khung giá để gương có thể xoay chuyển hoặc có thể cố định bằng ốc vít. Từ đó gian phòng chứa đồ phía sau tấm gương trở thành thiên đường của y, y có thể thoải mái rình trộm khách nữ tắm gội bất kể khi nào y thích. Có lẽ ảo thuật gia vô tình phát ra bí mật này nên sau đó họ thầm ám thị cho tổ chuyên án biết. Ảo thuật gia biểu diễn màn ảo thuật xuyên tường li kì để với tổ chuyên án rằng rất có thể hung thủ giết hại Hoàng Ái Lệ đột nhập vào phòng bằng cách này. số câu hỏi phải liên tưởng với kiện này hoặc tượng khác mới có thể xâu chuỗi và tìm ra đáp án. Ví như ảo thuật gia đội mũ, trong mũ giấu chú thỏ, trong dạ dày của chú thỏ có vài hạt cỏ, những hạt cỏ này đâm chồi nảy lộc vào mùa xuân năm sau, những chiếc lá non run rẩy trong gió ở ngõ vắng, run rẩy trong mưa ở thành phố phồn hoa, rồi biến đổi thứ tự của vạn vật, cuối cùng trở thành cánh đồng cỏ mênh mông, bát ngát. Ví như cậu sinh viên Tả Ương vốn tin vào chuyện ma quỷ, trước khi vào phòng tắm gọi hồn của Bloody Mary, cậu ta hề biết rằng có hồn ma thực đứng đằng sau tấm gương. Tấm gương hai chiều này cũng lão hóa theo thời gian, nhờ vậy mà Hoàng Ái Lệ nhìn thấy hồn ma đó thấp thoáng sau gương. thể giải thích tượng đó, cũng tin vào cảnh tượng diễn ra trước mắt, nhưng nó lại làm khiếp hãi đến cực điểm. Lý hói nhìn các vị khách đến trọ trong phòng 414 và 415. Tô My là đẹp nhất mà Lý hói từng nhìn trộm. Khi y đứng đằng sau tấm gương, y nhìn thấy từng giọt nước rỏ xuống từ tóc , mái tóc đen óng và mềm mại như dòng suối xõa ra theo động tác lắc đầu của , y nhìn thấy Tô My, y thấy Tô My tắm, dáng người gợi cảm đến mê hồn, thân hình đẹp tuyệt luân... Có lẽ lúc đó y thầm nghĩ: "May mà mình được nhìn ngắm ấy! Mình lắp tấm gương này là quá đúng!" Y ngờ tấm gương hao mòn theo thời gian, nên Tô My tình cờ phát ra kẻ rình trộm phía sau gương. Khi người rửa mặt xong, ngẩng đầu lên lại phát trong gương có thêm khuôn mặt khác, người đó liền ngoảnh lại phía sau xem ai mới bước vào phòng, nhưng ràng trong phòng tắm chỉ có mình mình, có lẽ chỉ trong những bộ phim kinh dị mới xuất màn rùng rợn này. Dẫu là Tô My, nữ cảnh sát dạn dày trận mạc mà cũng sợ đến mức thét lên thất thanh, huống hồ là Hoàng Ái Lệ. Rình trộm là niềm hạnh phúc lớn nhất của Lý hói. Khi còn , y bị đuổi học cũng vì rình trộm bạn , khi lớn lên y bị vợ bỏ cũng vì rình trộm vợ. Nếu thể nhìn trộm đàn bà con cuộc đời này còn ý nghĩa gì nữa? Nên sau khi bị bắt y quyết định nhảy lầu tự tử từ tầng thượng khách sạn. Khách sạn Hill cao mười lăm tầng, Lý hói nhảy từ tầng thượng xuống chắc chắn chỉ còn nước chết, vậy mà cảnh sát hề tìm thấy thi thể của y. Giáo sư Lương và Tô My quan sát camera gắn ở đầu đường dẫn vào khách sạn, cuối cùng họ tìm ra câu trả lời. Khi Lý hói nhảy lầu vừa khéo có mấy chiếc xe chở đá vụn ngang qua, Lý hói rơi cắm vào thùng xe, tài xế hề hay biết. Những chiếc xe này là xe của đội công trình lấp biển, trước khi cảnh sát lái xe đến tìm thể Lý hỏi sớm bị vùi xuống biển sâu theo những vật liệu lấp biển rồi! Vì Lý hói chết nên rất nhiều tình tiết thể chứng thực, cuối cùng cảnh sát thể đưa ra kết luận chính xác về vụ án của Hoàng Ái Lệ, họ chỉ có thể đưa ra các phân tích dựa những suy luận hình . Có lẽ cái chết của Hoàng Ái Lệ diễn ra theo trình tự như thế này: Sau khi Hoàng Ái Lệ vào ở khách sạn Hill, phát thấy phòng tắm có điểm quái lạ, lúc tắm xong, gương xuất dòng chữ gọi hồn Bloody Mary, rồi dòng chữ đó dần dần biến mất cách li kì. Sau đó, lại nhìn thấy khuôn mặt trong gương, rồi sau đó cũng dần dần biến mất. Những chuyện kinh dị ấy khiến vô cùng sợ hãi, ai hiểu vì sao lại lên tầng mười bốn, nhưng khi đáp thang máy xuống ngẫu nhiên lại nhìn thấy tấm gương gắn ngoài thang máy giống hệt tấm gương ở phòng , điều đó khiến tinh thần quỵ ngã, chính bởi vậy mới có những hành vi bất thường. Có thể từng muốn báo cảnh sát hoặc thông báo cho phía khách sạn, nhưng nếu bảo họ trong phòng tắm có ma hay trong gương ra mặt người nghe có vẻ rất nực cười, chẳng ai tin cả! biết tiếng , nên hiểu dòng chữ mặt gương có ý nghĩa gì, thêm vào đó việc cánh cửa thang máy thể đóng lại càng khiến tin rằng linh hồn tà ác của Bloody Mary bám theo như hình với bóng. Từ thang máy, Hoàng Ái Lệ trở về phòng mình, vô tình gặp thợ sửa điện nước ở hành lang, người thợ sửa điện nước đó chính là Lý hói. lắp bắp cầu Lý hói kiểm tra lại phòng tắm, thế là Lý hói dìm chết trong phòng tắm, giấu thi thể trong phòng chứa đồ. Sau khi khách sạn tiến hành kiểm tra chất lượng nước, y liền thả thi thể của nạn nhân vào trong téc nước. Lý hói giết chết Hoàng Ái Lệ chỉ vì lo lắng hành vi rình trộm của mình bị phát mà còn bởi y lo mất việc. Y càng sợ hơn nếu từ nay về sau mình còn cơ hội rình trộm ai nữa. Phía sau tấm gương chính là nội tâm của y, là cả thiên đường của y. Xin trích vài mẩu tin liên quan đến các vụ rình trộm: Ở thành phố Nam An có nam sinh đội tóc giả đóng giả nữ sinh chui vào nhà vệ sinh nữ nhìn trộm các nữ sinh. Ở Tân Châu có lão chủ nhà biến thái nhìn trộm khách thuê nhà qua camera suốt hai mươi năm. đại đội trưởng mang hàm trung úy của trường Hậu cần ở Đài Loan hai lần trèo lên trần nhà nhìn trộm nữ giáo viên hướng dẫn mang hàm thiếu úy tắm gội, đồng thời còn chụp ảnh trộm. Vì ánh đèn flash lóe lên nên ta bị phát , lúc bỏ trốn khỏi trần nhà, ta trượt chân ngã ngay xuống phòng ngủ của nữ giáo viên và bị bắt tại trận. ta bị phạt sáu tháng tù. Cựu chủ tịch danh dự của câu lạc bộ Manchester United là nhà tỉ phủ năm mươi bảy tuổi Martin Edwards bò lồm ngồm trong phòng vệ sinh của câu lạc bộ thể hình, ̉ vươn dài, mắt chớp nhìn trộm một phụ nữ trung niên, chẳng may ông ta lại lọt đúng vào tầm ngắm của cảnh sát nên bị bắt tại trận, từ đó nhà tỉ phú thân bại danh liệt, hành vi rình trộm của ông ta gây chấn động khắp thành Manchester. Phải chăng những khán giả ngồi trước màn hình vi tính xem video clip của Hoàng Ái Lệ cũng mang tâm lí rình trộm? Có lẽ nhìn phía sau tấm gương mới có thể thấy thế giới này!
Phần 8: Phên thịt người Lời dẫn Tôi có thể cho ấy thời gian chúng tôi gặp nhau, nhưng vĩnh viễn tôi thể địa điểm hẹn gặp - Herta Muller con người sao bỗng dưng lại biến thành chiếc bánh được nhỉ? Chương 1: Cậu bé bị bắt cóc Ngoại ô thành phố Phổ Giang có con đường quốc lộ khá hẻo lánh, mặt đường lồi lõm, đội công trình tu bổ lại con đường, họ đắp bê tông vào mỗi hố lõm, sau đó phủ thảm cỏ lên . Ngày hôm sau, tài xế lái xe lu phát trong những thảm cỏ mà họ trải lên có màu đỏ, ta dừng xe lại, thận trọng lật thảm cỏ lên, chẳng ngờ phát mặt đường đắp bê tông phẳng lì có thi thể nằm xõng soài, nom chẳng khác nào chiếc bánh. Sau khi kiểm tra trường, cảnh sát quận Xích Bắc thành phố Phổ Giang nhận định , đây phải là trường của vụ án giao thông mà là trường vứt xác của vụ án giết người. Ai đó vứt thi thể của nạn nhân lên con đường quốc lộ này, sau đó lấy thảm cỏ đắp lên xác chết, đoạn đường này thường có xe tải cỡ lớn chạy qua nên có thể tử thi bị nhiều chiếc xe chạy qua cán mỏng. Mấy cảnh sát hình lấy xẻng xúc thi thể ra khỏi mặt đường vừa san phẳng. Màu của "chiếc bánh" khiến người ta rợn tóc gáy. A Tử bụm miệng lao ra vệ cỏ ven đường nôn thốc nôn tháo. Mặc dù di thể bị tổn thường nghiêm trọng, nhưng nhờ các kĩ thuật đại, nên bộ phận giám định pháp y vẫn đưa ra kết quả khám nghiệm tử thi chuẩn xác. Nạn nhân là bé trai mười hai tuổi, bị vật nặng giống như búa đập vào đầu gây ra tử vong, vết thương trí mạng ở vị trí huyệt thái dương. Hung thủ vứt xác cậu bé lên đường quốc lộ vào ban đêm, lấy cỏ đậy lại, đoạn đường này có camera giám sát, vài bóng đèn còn cháy hỏng. Phân cục cảnh sát quận Xích Bắc tiến hành điều tra từng thành viên đội thi công đoạn đường này vào tối hôm đó nhưng phát ra manh mối gì. Cảnh sát tìm thấy cặp sách và quần áo cả nạn nhân ở ven đường cách trường vứt xác xa lắm, trong cặp sách có sách vở và khăn quàng đỏ, vở đề họ tên và trường lớp, nhờ đó cảnh sát nhanh chóng xác minh được lai lịch của nạn nhân. Cậu bé bị sát hại dã man tên là Vương Giai, học sinh lớp 6 trưởng tiểu học thực nghiệm quận Xích Bắc. tuần trước, khi Vương Giai tan học, cậu bé mất tích, bố mẹ Vương Giai nhận được điện thoại tống tiền của bọn bắt cóc, chúng đòi năm trăm ngàn tệ. Bố mẹ Vương Giai lòng như lửa đốt, ngầm báo cảnh sát, cảnh sát quận Xích Bắc thành lập đội chuyên án, nhưng ngay sau khi cảnh sát bắt tay vào điều tra vụ án bọn bắt cóc gọi điện thoại đến tống tiền nữa. Nhiều ngày sau thi thể của đứa trẻ được phát đường quốc lộ. Trong văn phòng tổ chuyên án, phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc mở cuộc hợp tổng kết, Họa Long ngủ gà ngủ gật điện thoại di động của Tô My đổ tiếng chuông thánh thót. Tô My nghe điện thoại ngay trong phòng họp, mặt chợt biến sắc, hai đầu mày nhíu sâu. Bao Triển quay sang hỏi:" Ai gọi điện thoại đến thế chị My?" Tô My đáp:" Mẹ tôi gọi." Giao sư Lương quan tâm:" Nhà xảy ra chuyện gì hả cháu?" Tô My :" Sếp! Em muốn cửa hậu lần được ? Mẹ em . bé con nhà hàng xóm bị bắt cóc, liệu sếp có thể cử tổ chuyên án chúng ta giúp tay được ? Đứa bé ấy tên là Tiểu Hy, trông rất xinh xắn, dễ thương, mà bé đó mới 13 tuổi, thường ngày hễ gặp em là gọi 'dì ơi! '! Nếu sếp phê chuẩn là em xin nghỉ phép luôn đấy!" Phó cục trưởng lắc đầu:" được! Tổ chuyên án chúng ta chỉ tiếp nhận những vụ hung án nghiêm trọng, còn những vụ án bắt cóc giao cho cảnh sát địa phương là được!" Tô My tức giận cao giọng:" Sếp! Em thấy sếp sắt đá quá đấy! Mẹ em gọi điện đến cầu cứu, đó là đứa trẻ con nhà hàng xóm mà!" Họa Long đồng tình:" Tiểu My, tôi nghỉ phép về với chuyến." Phó cục trưởng nghiêm giọng:" Tôi cho phép! Vụ án này có người chết! Tổ chuyên án chúng ta thể quan tâm đến từng vụ án được! Như vậy phù hợp với quy định chung!" Giao sư Lương can thiệp:" Đặc điểm của các vụ án bắt cóc là bọn bắt cóc giết chết nạn nhân sau khi nhận tiền cọc. Đa số các vụ án đều có kết quả như vậy!" Bao Triển liên lạc với cảnh sát địa phương, được biết quận Xích Bắc thuộc thanh phố Phổ Giang liên tiếp xảy ra hai vụ bắt cóc, vụ bắt cóc thứ nhất, hung thủ ra tay sát hại cậu bé tên là Vương Giai, vụ thứ hai vẫn chưa biết tin tức của nạn nhân. Hai vụ này được thực theo hình thức tương đồng, rất có khả năng đó là hai vụ án cùng hung thủ gây ra, cảnh sát địa phương quyết định ghép hai vụ án này thành , họ bày tỏ thái độ vô cùng vui mừng nếu tổ chuyên án có thể tham gia giúp đỡ bọn họ phá án. Bao Triển :" Bây giờ phù hợp với quy trình của chúng ta rồi chứ ạ?" Phó cục trưởng gật đầu:" Được thôi! Thế tổ chuyên án còn chờ đợi gì nữa! Xuất phát!" Tô My hưng phấn, khen phó cục trưởng:" Sếp minh!" Phó cục trưởng cười:" Bớt nịnh ! Các buộc phải giải cứu đứa trẻ bị bắt cóc thành công, còn nữa, cho tôi gửi lời hỏi thăm tới mẹ ." Thường ngày Tô My rất bận việc nên lâu về nhà, mua cho mẹ rất nhiều thứ. Giao sư Lương, Họa Long, Bao Triển cũng chuẩn bị quà. Bố của Tô My là cán bộ ngoại giao thường công tác nước ngoài, ở nhà chỉ có mình mẹ và giúp việc. Sau giây phút hàn huyên, giúp việc chợ nấu cơm thiết đãi, giáo sư Lương gọi điện cho phân cục trưởng phân cục cảnh sát quận Xích Bắc để tìm hiểu tình hình vụ án. Họa Long và Bao Triển ngồi ghế sô pha ở phòng khách, cả hai nhất thời biết gì, chỉ biết gượng gạo ngồi yên đó. Mẹ Tô My khẽ kéo vào góc, thầm hỏi:" Trong hai người kia, ai là bạn trai con?" Tô My nhăn mày:" Mẹ! Mẹ gì buồn cười thế!" Mẹ Tô My lại to :" My My , lần trước chính miệng con bảo lần sau dẫn bạn trai về nhà còn gì?" Tô My cười:" Cả hai chỉ là đồng nghiệp của con thôi!" Giao sư Lương tặng mẹ Tô My album ảnh rất tinh tế, bên trong là các tấm thiệp chụp Tô My từ lúc bắt đầu tham gia tổ chuyên án đến nay. Họa Long mua chiếc vòng ngọc tinh xảo, Bao Triển tặng số thực phẩm chức năng dinh dưỡng. Mẹ Tô My thào với con :" Mẹ xem chừng chiếc vòng ngọc đó giá trị lắm đấy! My My à, con muốn chọn chồng phải chọn người đàn ông sẵn sàng chi tiền cho con, đó mới tốt cho con. Đàn ông lớn tuổi chút mới biết cách chiều mình, hơn nữa người đó mới trói chân con được. Có điều mẹ nghe cái Họa Long đó li hôn lần, con do vợ nuôi, mà ta cũng khá nóng tính, khéo lấy về làm vợ xong lại đánh con đấy!" Tô My trợn mắt:" ta mà dám! Mẹ! Chúng con về điều tra phá án , sao mẹ lại còn tâm trạng để chọn con rể thế?" Mẹ Tô My bận tâm đến lời con giá, bà tiếp tục chỉ Bao Triển và phân tích cho con :" Còn cậu kia rất tốt tính, phải tội đẹp trai lắm. Tuy những loại thực phẩm chức năng này đáng tiền nhưng đều là loại mẹ cần, chắc con từng kể cho cậu ta rằng mẹ bị cao huyết áp, viêm khí quản và cậu ta thầm nhớ trong đầu đấy!" Tô My tò mò hỏi:" Thế mẹ nghĩ con nên chọn ai trong hai người đó?" Mẹ Tô My :" Thế con thích ai?" Tô My trề môi:" Con chả thích ai cả! Con ghét cả hai người bọn họ!" Mẹ Tô My hích vai cười:" Mẹ còn hiểu con à? Con thế tức là con thích cả hai cậu đó. Nếu con thích cả hai người con nên chọn cậu thứ hai, vì nếu con thực thích người thứ nhất bao giờ thích cậu thứ hai." Tô My bẽn lẽn:" Mẹ! Mẹ gấp làm gì, con mẹ chưa đến nỗi ế đâu mà sợ!" Mẹ Tô My gi tay vào trán :" Con thế mẹ bảo chị giúp việc dọn mấy phòng trống để họ ở trong nhà ta. Mẹ quan sát cả hai cậu đó kỹ! Dẫu sao đó là chuyện đại cả đời của con." Nhà Tô My và nhà bé Tiểu Hy bị bắt cóc là hàng xóm, hai nhà đều ở tầng sau, ban công và lan can liền kề nhau. Phân cục trưởng phân cục quận Xích Bắc họ Diệp, ông ta thay thường phục theo cầu của giáo sư Lương rồi mới dến nhà Tô My, giúp việc mua thức ăn về, Bao Triển chủ động giúp làm cơm. Tuy tình hình vụ án rất khẩn cấp nhưng vì bọn bắt cóc vẫn chưa gọi điện đến nên cảnh sát cũng biết làm gì ngoài việc chờ đợi. Họa Long vào phòng ngủ Tô My, cầm con gấu làm bằng quả thông đặt cạnh giường lên xem, Tô My kêu choe chóe:" Á! Đừng chạm vào gấu nâu!" Họa Long giật mình bỏ xuống, lại cầm chú chó đồ chơi lông xù lên, Tô My lại hét:" Bỏ con Bốp xuống!" Tô My vẫn giữ gìn cẩn thận những món đồ chơi từ hồi còn , đặt tên cho các đồ chơi, chú chó này tên là Bốp, quả thông hình con gấu kia là Gấu Nâu. Tô My cuống quýt cất hết đồ cá nhân của mình như đồ chơi , album ảnh, nhật kí vào trong ngăn tủ và khóa lại. Họa Long :" làm gì mà như phòng kẻ trộm bằng thế? Lo tôi ăn cắp đồ của chắc?" Tô My lườm:" được nhìn, cũng được chạm vào những thứ đó! Đây là đời tư của thiếu nữ, hiểu hả?" Họa Long đẩy Tô My đến góc tường, chống hai tay lên vách tường cho chạy thoát, trầm giọng:" có tin tôi cho trận ngay trong nhà hả?" Tô My vênh mặt:" đáng ghét! Mẹ tôi để ý đấy! Tốt nhất nên biểu cho tốt vào!" Thức ăn bày lên mâm, trông rất thịnh soạn, vịt om gừng, chân giò hầm, cá kho, tôm xào rau, canh thịt viên, canh củ từ, ngọn dương xỉ xào hạnh nhân, nấm xào thập cẩm, tám món đều thơm ngon khiến dạ dày ai cũng sôi sùng sục, mọi người vây quanh bàn ăn khen ngớt. Mẹ Tô My hỏi Bao Triển:" Mấy món này đều do cậu làm cả ư?" Bao Triển đáp:" Vâng thưa bác! Trước đây cháu từng làm việc trong quán ăn nên cũng chế biến được mấy món thường ngày." Mẹ Tô My gật đầu, đưa mắt nhìn sang Tô My với hàm ý sâu sa. Phân cục trưởng Diệp trình bày tóm tắt tình hình vụ án, hai vụ án đều xảy ra lúc năm giờ chiều, đó chính là thời gian tan học của học sinh, cả hai vụ án đều có nhân chứng. Tối hôm Vương Giai mất tích, người nhà cậu bé nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, chúng đòi khoản tiền chuộc là năm trăm ngàn tệ. Điều kì lạ sau đó chúng liên lạc với người nhà của cậu bé Vương Giai nữa mà giết và vứt xác cậu bé luôn. Nạn nhân thứ hai tên là Tiểu Hy, đến giờ vẫn bặt vô tín, sống chết thế nào. Bọn bắt cóc cầu người nhà Tiểu Hy chuẩn bị năm trăm ngàn tệ trong vòng ba ngày. Cho đến thời điểm này, chúng vẫn chưa gọi lại. Bao Triển hỏi:" kiểm tra số điện thoại mà bọn bắt cóc gọi đến chưa?" Phân cục trưởng Diệp đáp:" Người gọi là đàn ông, nghe giọng khá trẻ, y sử dụng loại sim điện thoại đăng kí bằng chứng minh thư, cũng có nhật ký điện thoại nào khác, có lẽ y mua sim rác ở siêu thị." Bao Triển hỏi:" định vị được y gọi điện tống tiền tại địa điểm nào chưa?" Phân cục trưởng Diệp đáp:" Qua ký thuật định vị xác định y gọi điện thoại ngay gần khu vực nhà của người bị hại." Giao sư Lương phê bình:" Các cậu làm việc bất cẩn quá, rất có thể bọn bắt cóc ngấm ngầm quan sát trong bóng tối và biết được gia đình nạn nhân báo cho cảnh sát nên y giết con tin và dứt khoát bỏ luôn vụ này để chuyển sang bắt cóc đứa trẻ khác. Lần này, chúng ta tuyệt đối được manh động kẻo đánh rắn động cỏ." Phân cục trưởng Diệp vâng dạ liên miệng:" Vâng, vâng! Lần này chúng tôi hoàn toàn nghe theo phân công của tổ chuyên án." Họa Long mắng phân cục trưởng:" Các ông làm ăn kiểu gì vậy? đứa bé bị giết, đứa bị bắt cóc! Đúng là đồ ăn hại! Nếu đứa trẻ bị bắt cóc giờ là con nhà ông liệu ông có thản nhiên được như bây giờ ? Các ông mong tổ chuyên án đến phá án giúp, liệu bác đây gọi điện khẩn cầu và chúng tôi đến chức phân cục trưởng của ông cũng tong chăng?" Đương nhiên nghe những lời này, mẹ Tô My rất xúc động, bà nhìn Họa Long với ánh mắt tán thưởng. Dùng bữa xong, Tô My giúp mẹ rửa bát, mẹ Tô My kề tai thầm:" Con ! Mẹ nghĩ kĩ rồi, hai cậu đồng nghiệp của con đều rất khá, vậy nên ai bắt được kẻ xấu và cứu được con bé Tiểu Hy trước con lấy người đó!"