[Series] Mười tội ác – Tri Thù

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 2: Bóng ma trong rừng cây

      Bà lão ngồi thần người dưới gốc cây, hai tay tì vào chiếc nạng trúc màu vàng, gió thổi mái tóc bạc trắng và rối tung của bà cụ, những nếp nhăn gương mặt xô lại như mảnh vỏ quýt bị gió hong khô. Bà lão có tên, chỉ thấy ghi trong số hộ khẩu là Chương Điền Thị, rất nhiều cụ già ở Trung Quốc có tên giống như bà lão.
      Trưởng thôn hỏi: "Bà Chương, tôi muốn hỏi vấn đề liên quan đến quá khứ của bà. Có phải trước đây bà từng ăn thịt người ?"
      Bà Lão giận run người quát: " láo!"

      Trưởng thôn vẫn buông tha: "Bà cố nhớ lại xem! Khi nạn đói năm 60 hoành hành, có phải bà ăn thịt người ?"
      Bà lão run rẩy: "Chuyện xảy ra từ những năm sáu mươi... tôi quên rồi... Mà cũng chẳng nhớ được bất kì chuyện gì được nữa! Nhà tôi... tam đời bần nông... các ông dám làm gì tôi hở?"
      Tư duy của lớp người già này vẫn dừng lại ở thời đại qua, bà lão lầm bầm với trưởng thôn và tổ chuyên án về thành phần gia đình tốt đẹp của nhà mình. Suốt ba mươi năm từ năm 1949 đến năm 1979, người Trung Quốc tự hào mình là giai cấp bần nông. Bà lão chống gậy trúc chầm chậm đứng dậy, bà bước loạng choạng từng bước , thân hình ngả nghiêng như muốn đổ bất cứ lúc nào. Mọi người dõi theo bóng cụ, ràng bà lại rất khó khăn nên thể là hung thủ của vụ án mất tích liên hoàn được.

      Trở về phòng cảnh sát huyện, giáo sư Lương mở cuộc họp phân tích tình hình vụ án.
      Vụ án mất tích đầu tiên xảy ra cách đây mấy năm, nên công tác điều tra càng thêm khó khăn, cảnh sát đành chuyển phương hướng điều tra sang những đối tượng mới mất tích trong thời gian gần đây. Các vụ án này có rất nhiều điểm tương đồng, chín thanh thiếu niên mất tích đều là nam giới, thời gian mất tích tập trung vào lúc buổi sáng hoặc buổi trưa, địa điểm mất tích là khu vực gần con đường đất dẫn đến thôn Chương Hợp. Cảnh sát hoàn toàn tán đồng với phỏng đoán của người nhà nạn nhân, rất có thể vụ ăn mất tích hàng loạt này do người hoặc nhóm người gây ra.

      Giáo sư Lương : " có dấu hiệu nào cho thấy đám trẻ bỏ nhà ra hoặc bị bắt cóc tống tiền, khả năng chúng gặp bất trắc rất cao."
      Tô My hỏi: "Nếu đây là vụ thảm sát hàng loạt động cơ của hung thủ là gì?"
      Bao Triển đáp: " Chúng ta cần nâng cấp vụ ăn mất tích hàng loạt thành vụ án giết người hàng loạt, đây chắc chắn phải những vụ mất tích thông thường."
      Sếp Mao nghi ngờ: "Liệu có phải hung thủ muốn giết người lấy nội tạng bán ?"
      Họa Long mắng: "Ông ngờ nghệch hiểu ông leo lên chức giám đốc phòng cảnh sát bằng cách nào. Làm gì có chuyện bán cơ quan cơ thể người được chứ? Muốn cấy ghép các nội tạng cần có đối tượng ghép phù hợp, phải kiểm tra xét nghiệm cẩn thận trước khi sử dụng. Hơn nữa từng khâu từng khâu như cưa cắt, bảo quản, vận chuyển đều vô cùng phức tạp và cầu trình độ chuyên môn cao, đầu phải người thường nào cũng có thể làm được!"

      Bao Triển nhận xét: "Nếu hung thủ là kẻ khát máu giết người, muốn trả thù xã hội chắc chắn y cần lựa chọn mục tiêu."
      Tô My đồng ý: "Nhưng đằng này những đối tượng mất tích đầu là những nam thanh thiếu niên. Tôi cảm thấy rất có khả năng loạt án này hàm chứa động cơ giới tính, cụ thể là động cơ đồng tính."
      Giáo sư Lương lắc đầu: "Động cơ của loạt án này hề ràng! Nó làm tôi nhớ đến vụ án mất tích của năm cậu bé bắt ếch nổi tiếng khắp Hàn Quốc."
      Hàn Quốc có ba vụ án giết người dã man vẫn treo cho đến tận giờ, đó là "Vụ ăn mất tích của năm cậu bé bắt ếch" , "Vụ án dụ dỗ và giết hại cậu bé Lee Hyung Ho" và "Vụ án giết người liên hoàn ở Seoul". Ba vụ án này đều khiến xã hội Hàn Quốc rơi vào tình trạng hoảng loạn thực , bộ phim điện ảnh nổi tiếng nhiều lần vinh dự giành các giải thưởng lớn "Nhật kí kẻ sát nhân" được cải biên dựa theo chính vụ án giết người hàng loạt ở Seoul.

      Vụ án năm cậu bé bắt ếch mất tích vô cùng quái dị và li kì, thực khiến người ta thể ngờ nối, sau này vụ án đó được cải biên thành bộ phim điện ảnh "Children".
      Ngày 26 tháng 3 năm 1991, năm học sinh tiểu học người Hàn Quốc được nghỉ hè liền rủ nhau bắt thằn lằn, nhưng giới truyền thông lại đăng tải nhầm là bắt ếch, sau đó năm cậu bé mất tích cách thần bí. Người nhà các nạn nhân tìm khắp đất nước Hàn Quốc, thậm chí còn kinh động đến cả đương kim tổng thống, cảnh sát huy động hơn 320 ngàn người, bao gồm cả quân đội cùng tham gia tìm kiếm nhưng công tác điều tra vẫn hề có tiến triển. Mãi đến ngày 25 tháng 9 năm 2002, sau mười năm sáu tháng tròn kể từ khi vụ mất tích xảy ra, người ta mới tìm thấy thi thể của năm cậu bé trong núi Waryong.
      Năm thi thế hóa thành xương trắng, nằm chồng lên nhau trong tư thế xếp La Hán, tầng cùng còn đè tảng đá lớn.

      ràng năm cậu bé bị người khác sát hại, y phục của bọn trẻ còn bị buộc vào nhau bằng các mối buộc rất đặc biệt, các chuyên gia nhận định đây là cách buộc chưa từng thấy bao giờ. Cảnh sát công bố công khai cách buộc cụ thể, nhưng chúng ta có thể tưởng tượng hung thủ buộc áo của các nạn nhân thành hình vòng tròn hoặc bị chập lại rồi buộc thành cục lớn.
      Ban đầu, cảnh sát Hàn Quốc cho rằng nguyên nhân dẫn đến tử vong là chết cóng, nhưng sau đó, qua kết quả giảm tử thi, các bác sĩ pháp y nhận định xương đầu của ba nạn nhân xuất vết đả thương do dụng cụ có đầu tư và nặng như búa, rìu, đá... trường còn vương vãi vài vỏ đạn. Điều khiến người ta cảm thấy kì lạ là thi thể hề có tóc, rất nhiều răng trong hàm của nạn nhân biến mất. Như chúng ta biết các tổ chức mềm cơ thể như da thịt bị rửa nát rất nhanh, nhưng răng tóc và xương cốt dễ chịu tác động oxi hóa, chúng có thể bảo tồn rất nhiều năm.

      Có điều cho đến tận bây giờ hung thủ vẫn chưa sa lưới pháp luật...
      Giáo sư Lương phân công nhiệm vụ cho từng người, sếp Mao phụ trách tìm người liên lạc cuối cùng của chín thiếu niên bị mất tích rồi liệt kê thành danh sách và điều tra từng người .
      Địa điểm gây án là con đường đất, ngoài người dân thôn Chương Hợp ra chỉ có nhân viên làm việc gần xưởng đông lạnh mới lai vãng đến con đường đó, bởi vậy thôn Chương Hợp và xưởng đông lạnh là phạm vi điều tra trọng điểm, rất có thể hung thủ náu trong hai nơi này. Bao Triển, Họa Long và Tô My dốc toàn lực phối hợp với chính quyền địa phương triển khai điều tra chi tiết về chín vụ án. Họ tiếp xúc trực tiếp với từng công nhân làm việc trong xưởng đông lạnh, bao gồm cả những nhân viên có liên quan như tài xế thường xuyên qua lại xưởng đông lạnh để vận chuyển hàng hóa. Đối với người dân thôn Chương Hợp, cảnh sát gõ cửa từng nhà điều tra theo cách thức phổ tra nhân khẩu, ghi chép lại tên từng người có tiền án tiền hoặc từng bị cảnh sát xử lí.

      Tổ chuyên án cho rằng hung thủ là người sống độc thân gần con đường xảy ra án mạng, y có đầy đủ điều kiện gây án, nhiều khả năng là phạm nhân mãn hạn tù mới được phóng thích.
      Đặc điểm điều tra trinh sát của cảnh sát hình Trung Quốc là chiến thuật biển người, tuy hơi ngốc nghếch nhưng thường trăm trận trăm thắng. Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc cử tổ giám sát điều tra đến huyện Cát Bá, sếp Mao dám chậm trễ, ông ta lập tức điều lượng lớn cảnh sát dốc sức giúp đỡ.
      Tô My và Bao Triển lắp đặt thiết bị giám sát, hai ống kính camera được cố định phía ngoài tường của nhà vệ sinh công ̣ng sau kho lạnh và đầu thôn Chương Hợp, ngoài ra còn cắt cử cảnh sát trực ban gác 24/24 con đường xảy ra các vụ mất tích.
      Khi bóng tối sập đổ, cảnh tượng ở điểm gác vô cũng đáng sợ, con đường đất hề có đèn đường, trong bóng đêm chỉ có tiếng gió thổi u u và tiếng lá cây chạm vào nhau lào xào khiến cho khách bộ hành cũng thấy lạnh tóc gáy, đặc biệt là cảnh rừng thưa, nhân viên trực ban nhìn lâu vào đó liền thấy tinh thần căng thẳng cực độ.
      Thực ra chỉ cần chú ý quan sát thấy ngay trong thành phố cũng xuất những nẻo đường u như vậy.

      Khi cần ra đường vào ban đêm, bạn luôn cảm thấy có bóng đen bám theo mình, bạn nhanh, nó cũng đuổi nhanh, bạn chạy, nó cũng chạy, nhưng khi bạn dừng bước và ngoảnh đầu lại chẳng thấy ai phía sau, xung quanh chỉ còn bóng đêm tịch mịch và vô biên bao trùm lấy bạn.
      Dưới phối hợp của trưởng thôn và chính quyền địa phương, Tô My và Bao Triển đóng giả thành cán bộ vận động sinh đẻ kế hoạch đến gõ cửa từng hộ trong thôn với ý định tìm ra kẻ tình nghi. Hôm ấy, hai người làm việc đến tận tối mịt, ăn xong cơm ở nhà trưởng thôn mười giờ khuya, chẳng may xe lại hỏng nên hai người quyết định cuốc bộ trở về phòng cảnh sát huyện.
      Thôn Chương Hợp cách huyện thành xa lắm, nhưng khi băng qua con đường đất hai người gặp phải chuyện quái lạ và rùng rợn.

      Khi ấy, ánh trăng trốn sau rèm mây, bóng tối bủa vây mịt mùng, thò tay ra còn thấy năm ngón, xung quanh vô cùng tĩnh mịch, lùm cỏ dại ven đường càng khiến bầu khi trở nên lạnh và quái dị. Chín thiếu niên mất tích con đường này, rất có khả năng bọn trẻ bị hại, biết đâu oan hồn của chúng vẫn vất vướng chốn trần tại đòi nợ. Nghĩ đến đây, Tô My bỗng thấy rùng mình.
      Hai người kề vai bên nhau, Tô My đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh rồi quay sang bảo Bao Triển: "Này cậu Triển! Cậu có mang súng theo đấy?"
      Bao Triển đáp: "! Chỉ mỗi Hoạ Long mới kè kè mang súng theo người thôi!"
      Tô My so vai: "Chị thấy hơi lạnh!"
      Bao Triển bảo: "Lạnh đâu mà lạnh! Ở đây bốn mùa đều ấm áp như mùa xuân."
      Tô My hậm hực: "Đồ đáng ghét!"
      Bao Triển hấp háy mắt: "À... Hoá ra chị My sợ!"
      Tô My mạnh miệng: "Còn lâu! Đưa tay đây tôi dắt tay cậu!"
      Bao Triển chần chừ bảo: "Con đường này lắp camera đấy! Để người khác trông thấy hay cho lắm!"
      Tô My : "Mặc kệ người ta! Mà trời tối thế này ai nhìn thấy được! Cậu cứ ngoan ngoãn nghe lời tôi !"
      Bao Triển nắm lấy tay Tô My. Khi đến gần cánh rừng thưa, đột nhiên Bao Triển loáng thoáng nghe thấy tiếng động vọng ra từ trong rừng.
      giơ tay lên miệng ra dấu cho Tô My: "Suỵt!"
      Tô My hoảng hồn: " Cậu quá đáng! Đừng doạ tôi nữa!"
      Bao Triển thào: " Hình như có tiếng chuyện!"

      Hai người đứng yên bất động, cánh rừng thưa nom khá đáng sợ, cây trong rừng toàn là bạch đàn, tuy thân cảnh cao to nhưng tán lại rủ xuống khá rộng, nom như toà tháp, xen giữa hàng bạch đàn là những lùm cây bụi hip xúp mà người ta thường gọi là rau tàu bay. Trong bóng tối thấp thoáng thấy có dáng người đứng sau rặng cây dòm trộm vào con đường đất đó, trung có hai điểm sáng màu đỏ trôi lập lờ, trông chẳng khác gì đôi mắt quỷ.
      Tô My hơi căng thẳng, có níu chặt lấy cánh tay Bao Triển, Bao Triển quát to tiếng: "Ai đằng kia thế?"
      Trong gian tịch mịch, ánh trăng rạch màn đêm chui ra khỏi tầng mây, tiếng hét rợn tóc gáy đột nhiên vang lên thất thanh giữa khung cảnh hoang vắng, hai bóng ma chạy thục mạng ra khỏi rừng thưa, tư thế chạy của họ vô cùng kì quái, biên độ vung lên hạ xuống của hai cánh tay rất lớn, họ liên tục khuơ khoắng, nhưng chân lại giống như bị vật gì trói chặt, chỉ có thể chạy từng bước . Bao Triển và Tô My ngây người nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, hai bóng ma trở thành hai cỗ cương thi, thân người cứng đơ, thẳng tắp nhảy bật tưng tưng về phía rãnh đất ở ven rừng. Bao Triển và Tô My nắm tay nhau đứng như phồng ngay giữa đường, hai bóng ma nhìn thấy họ liền ngoảnh phắt , cắm ̉ cắm đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa phát ra từng tràng rú dài nghe tựa tiếng ma hờn sói hú.
      Thị giác của Bao Triển rất sắc bén, lập tức nhận ra hai người đó chính là con trai của trưởng thôn thôn Chương Hợp, từng gặp họ ở trong nhà trưởng thôn.
      Bao Triển và Tô My theo đường cũ quay lại thôn Chương Hợp, hai người con trai của trưởng thôn run rẩy tường thuật lại việc kinh dị mà họ gặp phải trong rừng cây.
      Hai em hợp lớp huyện thành, rất muộn mới về nhà, vì con đường này xảy ra nhiều vụ mất tích nên hai em luôn sát bên nhau. Khi ngang qua cánh rừng thưa, người bỗng dưng thấy đau bụng, ta với em: " Ui giời! Bụng khó chịu quả mất! Chắc tại hồi tối ăn canh chua cay đây mà! Em mang giấy ?"
      Người em đáp: " có giấy, nhưng em có thuốc lá, lấy vỏ bao thuốc lá ấy. Mà khi này hình như... em vừa nhìn thấy bà lão trong rừng cây đấy!"

      Người nạt: "Lúc nào rồi mà còn đùa! nhịn được nữa rồi! Sắp ra quần đến nơi đây này!"
      Hai em liền chui vào rừng thả buồn, họ châm điếu thuốc hút cho vững dạ. Hai đốm thuốc trong tay chính là hai chấm đỏ bồng bềnh trôi trong đêm mà Tô My và Bao Triển nhìn thấy. Hai em ngồi xổm trong rừng, người vơ tạm đám lá khô thay giấy. Đúng lúc đó, vầng trăng chui ra khỏi màn mây, lúc lúc , người em nhìn bóng của người , bất chợt người em thấy vai của mình thò ra đầu người. Người em sợ toát mồ hôi, lẳng lặng lấy tay chỉ về phía đầu người xuất mặt đất, vừa khi ấy bóng trăng lại biến mất để lại bóng tối vô biên bao trùm cả cánh rừng, người chẳng nhìn thấy gì nữa.
      cơn gió lạnh cuốn theo đất bụi quất thẳng vào lưng, tiết trời lúc này ấm áp như xuân sang, người hơi lạ vì thấy gió lạnh xuất vào thời điểm này, hai em ngoái đầu nhìn lại, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cá hai đều túa mồ hôi lạnh.
      Phía sau lưng họ, ngay chỗ gốc cây có người đứng thẳng như cán bút, người đó vận quần áo cổ trang như diễn kinh kịch, ống tay áo rủ xuống. Điều khiến người ta tê bì da đầu là chân người đó như trôi mặt đất, đầu cúi thấp, nhìn thấy mặt mũi. Màn tiếp theo khiến người ta thể tin nổi, cả thân thể người đó chầm chậm bay về phía họ.
      Salem, thutranlinhdiep17 thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 3: Kẻ ăn thịt người

      Canh ba nửa đêm, ai lại có hứng mặc quần áo diễn kịch ̉ trang xuất hiện trong cánh rừng thưa được nhỉ?
      Làm sao người có thể treo mình bập bềnh giũa trung?
      Làm sao người đó có thể bay đến gần hai đứa con trai mình?
      Mang theo hàng loạt nghi vấn, trưởng thôn bốc điện thoại gọi mấy thanh niên trai tráng lực lưỡng trong thôn, rồi cùng Bao Triển và Tô My vào rừng. Nhận được điện thoại của Tô My, Hoạ Long cũng dẫn theo tốp cảnh sát đuổi theo.
      Ánh đèn xe rọi vào cánh rừng sáng trắng như ban ngày, đội cảnh sát triển khai tìm kiếm, chẳng bao lâu sau phát thấy thi thể trong rừng cây.

      người mặc áo liêm treo cổ cây.


      Trưởng thôn nhận diện nạn nhân và xác minh người chết chính là bà lão Chương Điền Thị. Bà lão chống nạng, cầm theo chiếc ghế đẩu và cuộn dây thừng, mình mặc áo liệm, nửa đêm vào rừng tự treo cổ mình lên cây. Bà lão mặc áo liệm chứng tỏ bà quyết tâm ra , mọi dấu tích trường đều cho thấy bà lão tự sát. Có điều phương thức treo cổ của bà vô cùng kì quái, chính xác hơn bà treo cổ chết dây phơi quần áo.
      Bà lão Chương Điền Thị thắt hai đầu dây thừng lên hai thân cây, nom giống như căng dây phơi quần áo. Bà mặc áo liệm, vắt đai quần lên đầu dây phơi và thắt nút chết, rồi bà trèo lên ghế đẩu, thò đầu vào thòng lọng. Sau khi chết, thi thể bà lão bị cành cây chặn lại, ánh trăng phản chiếu chiếc bóng của đầu bà lão mặt đất. Sau đó, gió thổi lay động cành cây, thi thể bà lão dần dần trượt từ đầu dây phơi ra giữa, hai tay rũ xuống, đầu oặt sang bên, lặng lẽ bay về phía hai cậu con trai của ông trưởng thôn.
      Khi ấy hai cậu con trai của ông trưởng thôn bận thả buồn, ngẩng đầu lên ngẫu nhiên bắt gặp cảnh ấy khiến hồn bay phách lạc, chẳng kịp kéo quần cứ thế co giò bỏ chạy. Tô My và Bao Triển cũng vừa khéo ngang qua đoạn đường ấy, nghe thấy tiếng kêu thất thanh, họ liền đứng sững tại trận, cả hai đều sợ mất mật.
      Thực ra con người từng thực rất nhiều phương thức treo cổ tự vẫn vô cùng kì quái, nếu người thiết sống và quyết chết bằng mọi giá họ nghĩ ra rất nhiều cách tự sát hết sức sáng tạo. Linh cảm cuối cùng là do thần chết dẫn đường chỉ lối, họ thực hiệnh theo linh cảm đó để kết liễu mạng sống của mình.

      Trong khu chung cư ở Thành Đô có vụ án mạng khá li kì, điều khiến người ta cảm thấy rùng rợn là di thể của nạn nhân được tìm thấy cành cây ở chung cư, nạn nhân là đôi nam nữ, họ hướng mặt về phía nhau rồi treo cổ cành cây cách mặt đất tầm ba bốn tầng nhà, có người đoán họ tự tử vì tình.
      tuyến đường sắt Long Hải có người làm công treo cổ tự vẫn ở điểm tiếp giáp nối giữa hai toa xe, ta sử dụng cây côn và dây lưng làm công cụ trợ giúp. Thi thể nạn nhân treo lủng lẳng tàu hỏa xuyên qua rất nhiều thành phố, nên rất nhiều người chứng kiến cảnh ấy, bất kì ai tận mắt chứng kiến đều khắc ghi hình ảnh rùng rợn đó vào sâu trong não.
      Ở Tương Tây có phụ nữ nông thôn treo cổ trong trạng thái nằm, nằm tự vẫn là tư thế vô cũng hiếm gặp. ta lấy dây thép buộc vào cổ tay, rồi buộc vào gầm máy tuốt ngô, cổ chân ta cũng buộc sợi dây thép, đầu dây thép nối với chiếc cối đá. ta nằm mặt đất, lấy chân đá chiếc cối đá bay xuống giếng, mượn lực tảng đá văng xuống để thít ̉ mình đến chết.


      Tuy có thể khẳng định chắc chắn bà lão Chương Điền Thi chết do tự sát nhưng trong chuyện này còn chứa rất nhiều uẩn khúc, tổ chuyên án phỏng đoán rất có khả năng bà lão biết ít nhiều ẩn tình liên quan đến vụ các thanh thiếu niên mất tích liên tiếp xảy ra trong mấy năm gần đây.
      Bao Triển : " số người già ở nông thôn đều chuẩn bị trước áo liệm cho bản thân, đó là tâm lí chuẩn bị trước hậu cho mình, chuyện này hề hiếm gặp."
      Tô My hỏi: "Bà lão đến tuổi gần đất xa trời rồi, sao còn muốn tự vẫn nhỉ? Dẫu sống khổ sống sở đến đâu cũng sắp hết quãng đường đời, sao đột nhiên lại nghĩ quẩn vậy?"
      Họa Long phỏng đoán: "Tôi cảm thấy rất có thể chuyện bà lão ăn thịt người là ."

      Giáo sư Lương : "Nếu quả là vậy những lời của trưởng thôn tác động mạnh đến bà lão, khiến bà nhớ lại quãng kí ức vô cùng đau khổ."
      Bao Triển ngẫm nghĩ: "Mấy thanh thiếu niên mất tích đó giờ sống thấy người, chết thấy xác, biết họ ở đâu nữa!"
      Tô My thắc mắc: " phải hung thủ muốn bắt cóc tống tiền, cũng phải muốn báo thù xã hội, cũng có thể phải bắt nạn nhân đem bán, nếu các nạn nhân đều gặp nạn động cơ giết người của hung thủ là gì?"
      Họa Long : "Ngoại trừ động cơ về tình dục ra chỉ còn lại khả năng."
      Giáo sư Lương tiếp lời: "Ăn thịt người cũng có thể coi là động cơ giết người."

      Tổ chuyên án quyết định điều tra triệt để xem rốt cuộc bà lão Chương Điền Thị có ăn thịt người thật . Sáng hôm sau, tổ chuyên án đến thôn Chương Hợp, trưởng thôn triệu tập số người già, họ ngồi dưới gốc liễu ở đầu thôn. Để tránh tâm lí bài xích của những người già, giáo sư Lương đóng giả thành giảng viên đại học, ông mình dự định viết huyện chí, nên giờ cần hỏi họ số chuyện xảy ra trong quá khứ. Họ chỉ cần kể cho ông nghe như những người bạn chuyện phiếm với nhau.
      Qua đó ông được biết, năm 1960, khi ấy bà Chương Điền Thị mới hai mươi bảy tuổi, bà sinh được hai con , Đại Ni sáu tuổi, còn Tiểu Ni mới tuổi.
      Thời điểm đó là trọng điểm "ba năm thiên tai" khủng khiếp nhất, mấy người già trong thôn chứng thực bé Tiểu Ni nhà bà Chương Điền Thị bị chết đói khi mới tuổi.
      Giáo sư Lương hỏi: "Thiên tai năm đó là nạn hạn hán hay lũ lụt?"

      người già nheo mắt như thể hồi ức lại, đoạn đáp: "Đều phải! Năm đó mưa thuận gió hòa, thực ra chẳng gặp thiên tai gì hết."
      Giáo sư Lương ngạc nhiên hói: "Thế tại sao lại gọi là 'ba năm thiên tai'?"
      Cụ già đáp: " Ấy là đảng và nhà nước cứ gọi thế!"
      Giáo sư Lương lại hỏi: " thiên tai sao lại xảy ra chuyện người chết đói?"
      Những người già như thể được bật loa , họ thao thao bất tuyệt kể về thời kì chưa hề xa xôi ấy. Năm đó, thỉnh thoảng trong làng lại có người chết vì đói. Ở hai bên bờ sông hoặc trong cánh đồng có rất nhiều bóng người xách làn xách giỏ lom khom tìm kiếm thức ăn. Khi rau dại bị hái sạch, họ bắt đầu ăn rễ có và vỏ cây. Theo hồi ức của số người già, lá cây du vàng ăn ngon nhất, vừa thơm lại vừa ngọt, lá cây du vàng có thể nặn thành bánh, vỏ cây du vàng phơi khô đem xay thành bột. Năm đó bao nhiêu người vì tranh nhau lột vỏ du già mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán. Hoa hòe cũng ngon nhưng lứa hoa thường ngắn nên đủ để ăn. Cây dương khó ăn nhất, vì vị rất đắng, hơn nữa nếu chế biến cẩn thận chết vì ngộ độc.

      Giáo sư Lương vỗ vào thân cây liễu già: "Chắc vỏ thân cây này cũng bị người ta bóc sạch để ăn rồi đúng ?"
      Ông A : "Vỏ cây là gì, tôi còn ăn cả đất đấy! Năm xưa tôi nằm đói run giường, bụng lép kẹp chỉ còn da bọc xương, mắt mở nổi ra mà nhìn nữa! Ống tay áo bị tôi gặm nát cả. Khi đói quá hóa quẩn tôi còn lấy chút đất Quan sót lại trong hũ sành xào lên ăn như người ta xào mì ấy."
      Ông B chỉ về phía tảng phủ lớp đất mùn bên : "Tôi cũng từng ăn mì đá, đập vụn đá ra, mài thành bột, trộn lẫn lá cây, đem nướng bếp lò, có điều món này nên ăn nhiều, bởi ăn nhiều nhấc nổi tay lên nữa đâu."
      Ông C hào hứng tiếp lời: "Năm đó đúng là đói thể chịu nổi! Thậm chí có người còn ăn thịt người nữa đấy! Tôi chứng kiến tận mắt mà..."

      Ông C biết mình lỡ lời, những người già khác cũng chọn cách im lặng trước chủ đề này, họ lần lượt đứng dậy ra về. Giáo sư Lương giữ người già vừa tiết lộ thông tin ăn thịt người lại. Ông ta tên là Chương Hữư Dân, năm nay đến tuổi hoa giáp. Vào năm 1960, ông ta hãy còn là đứa trẻ lên năm. Nghe giáo sư Lương hỏi cụ thể về câu chuyện ăn thịt người, ông ta chỉ ấp úng rồi viện cớ khi ấy mình còn nên nhớ nữa, bất kể giáo sư Lương gợi ý, dẫn dắt thế nào ông ta cũng chịu kể tiếp.
      Trưởng thôn từng nghe câu chuyện bà lão Chương Điền Thị ăn thịt người từ cha mình, giáo sư Lương biết vậy lập tức đến thăm ông cụ.

      Người cha già của trưởng thôn kể lại vài câu chuyện khiến người ta nghe mà kinh hãi xảy ra vào những năm đói kém đó. Năm 1960, nhiều người chịu nổi cơn đói hành hạ nên đành phải ăn thịt người, xác người chết đói vừa được chôn xuống đất có người mò đến đào mộ lên vào ban đêm. Đứa con của người nông dân nọ thể chống chọi được với cái đói nên lìa đời, người nông dân đó nỡ ăn thịt con nên mang đổi cho láng giềng. Bà lão Chương Điền Thị và ông lão họ Lý đổi con cho nhau. con tên Tiểu Ni của bà Chương Điền Thị bị chết đói, đứa con mới chào đời của ông lão họ Lý cũng chết đói.

      Họ bàn với nhau lát rồi quyết định giúp nhau chôn con, có điều lòng họ thầm hiểu tuy ngoài miệng tráo con cho nhau để đem chôn hộ nhưng thực chất là ăn thịt.
      Lúc đó, chuyện này đồn ra tán vào rất ầm ĩ, có thể người người đều biết, nhà nhà đều biết, nhưng cán bộ xã sợ cấp trách tội nên cảnh cáo người dân trong thôn rằng chuyện ăn thịt người chỉ là lời đồn nhảm, ai được phép bậy, nếu ai dám chẳng khác nào dám hủy hoại hợp tác xã nhân dân.
      Nhiều năm trôi qua, lớp người năm đó chọn cách quên lãng, nhưng kí ức đau khổ ấy mãi mãi nguyên vẹn trong tim bà lão Chương Điền Thị.

      Cuối cùng, bà treo cổ tự vẫn.

      Ngày 23 tháng 4 năm 1961, sở cảnh sát của tỉnh nào đó gửi uỷ ban tỉnh bản báo cáo về "Tình hình liên quan đến vụ án đặc biệt" (ám chỉ vụ án ăn thịt người). Trong báo cáo viết rằng "Từ năm 1959 đến nay xảy ra 1289 vụ". Chỉ trong tỉnh mà xảy ra hon ngàn vụ án ăn thịt người, thử hỏi cả nước có tất cả bao nhiêu tỉnh và có bao vụ án ra ở mỗi tỉnh?
      Tô My hiểu nổi, có hỏi: " Vì sao lại như vậy?"

      Người cha già của trưởng thôn đáp: "Những năm đó đúng là mình tự cắt cổ mình mà chết! Dân trong nước có cái ăn, nhưng chính phủ lại mang lương thực viện trợ nước ngoài. Cậu bảo thế có tâm thần ? Cách mạng gang thép diễn ra năm 1958 phải để luyện gang luyện thép mà chính là cuộc phản cách mạng, người dân buộc phải mang tất cả nông cụ bằng sắt trong gia đình nhà mình như cuốc, xéng, dinh ba, bồ cào ném vào lò luyện gang. Lãnh đạo thời đó cho rằng nếu sản lượng gang thép vượt qua nước nền kinh tế quốc dân cũng vượt qua nước . Người nông dân cần cày cấy nữa, tất thảy đều luyện gang thép, nồi trong nhà còn tập trung đến bếp ăn tập thể, cùng ăn chung nồi cơm lớn là được. Họ cho rằng tất cả mọi người trong thôn cùng tụ tập ngồi ăn cơm, ấy mới đích thực là xã hội chủ nghĩa cộng sản. Ngày nào báo chí cũng phóng bút, ngay cả tin bịa đặt động trời "sản lượng mẫu mười tấn" mà cũng dám viết ra, huyện nào cũng phét, tỉnh nào cũng phét, bởi ngoài bốc phét ra chỉ còn lại duy nhất hai chữ 'lạc hậu'. Được thôi! thích bốc phét mặc , cứ việc trưng thu lương thực theo con số mà bốc phét. Thế là người dân chẳng còn gì mà ăn, bao nhiêu lương thực đều phải nộp sạch cho chính phủ, người dân đành ăn rễ cỏ vỏ cây, đói vàng mắt, hơn ba trăm ngàn dân chết đói. Vậy mà cuối cùng họ lại đổ cho là 'ba năm thiên tai mất mùa'. thể bố ai tin được! Diện tích nước ta lớn bằng ấy, dù thiên tai xảy ra ở khu vực nào đó cũng thể lan rộng khắp phạm vi cả nước, mà cũng chẳng thể kéo dài suốt ba năm. Có lẽ bây giờ họ cũng tự thấy xấu hổ nên đổi tên cho thời kì đó là thời kì 'ba năm đại nạn đói'..."

      Hoạ Long, Bao Triển và Tô My đến nhà ông lão Lý. Đó là gia đình nông thôn điển hình, ngoài vườn có chuồng lợn và 6 chó, trong nhà chính treo ảnh Mao chủ tịch, góc tưởng đây mạng nhện giăng chằng chịt, mọi vật dụng trong nhà đến ngã nghiêng muốn đổ, mọi thứ đều cũ nát. chiếc tủ bát tiên phía trước ảnh Mao chủ tịch bày lô hương, còn chiếc ca sắt trôi mất nước sơn, bên trong cấm cành hoa nhựa, ca sắt vẫn còn rơi rớt hàng chữ lờ mờ "Vì nhân dân phục vụ!"
      Ba người giơ thẻ cảnh sát ra và mục đích chuyến viếng thăm cho gia chủ biết.
      Ông lão Lý tuy gia đình ông và gia đình bà Chương Điền Thị là hàng xóm chỉ cách vách rào nhưng chẳng bao giờ qua lại, mà dẫu gặp cũng ai với ai câu nào.
      Tô My : "Bà ấy chết rồi, ông biết chưa?"
      Ông lão Lý cộc cằn đáp: " Mụ già ấy chết chết, liên can gì đến tôi?"
      Bao Triển thăm dò: "Ông ơi, nghe trước đây ông có đứa con trai chết đói những năm 60 phải ?"
      Lão Lý sa sầm nét mặt, lặng thinh chẳng chẳng rằng, mãi hồi lâu mới đáp cộc lốc: " phải!"
      khí trở nên gượng gạo, ti vi trong nhà phát sóng bộ phim truyền hình dài tập " Chân hoàn truyện", hoàng thái hậu trong phim : " Lần này ngươi chỉ mất con, nhưng lần sau đến lượt ngươi đó!"
      Nhóm Hoạ Long lại hỏi thêm mấy câu nữa, lão Lý đột nhiên nổi giận tam bành đuổi ba người ra khỏi cửa, ông lão toan hắt chậu nước rửa mặt vào họ, vừa giơ cao chậu vừa lớn tiếng mắng chửi.
      Ông lão Lý nghiến răng nghiến lợi đuổi khách: "Cút! Cút! Cút ngay! Chúng mày là cảnh sát mà tưởng tao sợ à? Còn dám năng bậy bạ tao liều chết với chúng mày! Tao vừa cao huyết áp vừa mắc bệnh tim, tao mà lăn ra đấy chúng mày chết!"
      Nhóm Hoạ Long vội vàng chạy ra khỏi cổng, vừa khi ấy con chó nhà lão Lý ở đâu bỗng ngoe nguẩy đuôi chạy về. miệng nó ngậm khúc xương trắng mà vẫn phát tiếng sủa gâu gâu. Mọi người nhìn thấy đó là lóng xuong chân, đầu của khúc xương trắng ởn vẫn còn dính chút da thịt.
      linhdiep17 thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 4: Bình rượu ngâm kì lạ

      Nhìn thấy nhóm Họa Long, con chó nhe ranh vẻ dữ tợn, ̉ họng phát ra tiếng gầm gừ đầy đe doạ, nó ngậm khúc còn vương bùn đất. Bao Triển bạo gan cúi xuống nhặt lóng xương lên, con chó dữ xông tới cắn gấu quần của Bao Triển, rồi ngừng ngoắc đầu quay định xé rách. Tô My giật mình hét toáng lên, Hoạ Long ngắm chuẩn mục tiêu, tung cước, con chó đau quá kêu ăng ẳng, phóng vụt ra ngoài cổng.
      Tô My lo lắng hỏi: "Cậu Triển, có sao ? Cần tiêm phòng ?"
      Bao Triển chưa bị thương, chỉ bị rách ống quần, lắc đầu xua tay bảo cần.
      Mọi người cùng kiểm tra lóng xương mặt đất, ông lão Lý hùng hùng hổ hổ nhìn thấy cảnh ấy liền bình tỉnh lại, lủng bủng trong miệng: "Xui xẻo! biết con chó đào mộ nhà ai mà bới ra khúc xương người chết thế chẳng biết."

      Dân địa phương thực chính sách hoả táng người chết từ nhiều năm nay, hễ gia đình nào có người thân qua đời họ chỉ để hộp tro cốt trong quan tài mà thôi, rất ít nhà còn giữ hủ tục chôn cả thi thể. Khúc xương người mà con chó tha về còn dính da thịt chưa phân huỷ hết, điều đó chứng tỏ thời gian tử vong của người đó vẫn chưa lâu, kết hợp với hàng loạt vụ mất tích xảy ra trong thời gian gần đây, tổ chuyên án nhận thấy rất có thể hai yếu tố này có liên quan với nhau.
      Nhóm Hoạ Long dẫn ông lão Lý về đồn cảnh sát, mấy cán bộ cảnh sát tiến hành lục soát toàn bộ khu vực gia viên nhưng thu hoạch được gì.
      Tính khí ông lão Lý rất cứng đầu, lúc sếp Mao thẩm vấn, ông ta còn sử dụng các biện pháp nghiệp vụ mang tính bạo lực để lấy lời khai, ông lão Lý đột nhiên ngả lăn đùng vì tai biến mạch máu não, may mà được cấp cứu kịp thời nên có gì đáng ngại.

      Hoạ Long trách cứ sếp Mao: " đánh ông lão làm gì? Người ta bấy nhiêu tuổi rồi!"
      Sếp Mao đưa điếu thuốc cho Hoa Long với dáng vẻ đầy bợ đỡ, ông ta : "Cho dù lão ta phải kẻ tình nghi con chó nhà lão ấy cũng cắn đồng chí Bao Triển của chúng ta còn gì! "
      Ông lão Lý thể giải thích được con chó nhà mình moi đâu ra khúc xương ấy, cảnh sát cũng chẳng tìm thấy điểm khá nghi nào trong nhà ông lão. Nhưng ông lão Lý đồng ý kể lại chuyện gia đình ông và gia đình bà lão Chương Điền Thị đổi con cho nhau để ăn thịt xảy ra mấy chục năm về trước, khi kể sắp hết câu chuyện, dòng nước mắt mờ đục thi nhau tuôn rơi gò mà nhăn nheo in hằn vết thời gian.
      Vì đói nên con của họ lần lượt qua đời, họ nỡ ăn thịt đứa con do chính mình đẻ ra nên lấy lý do nhờ hàng xóm chôn cất.
      Vậy hung thủ thực là ai?

      Khi bạn vọng đồ tìm hiểu quốc gia này bạn bước con đường phạm tội.
      Giáo sư Lương cho xét nghiệm và đối chiếu ADN của lóng xương và người nhà những nạn nhân bị mất tích, nhờ đó vụ án nhanh chóng tìm thấy điểm đột phá, kết quả giám định cho thấy, khúc xương mà con chó nhà ông lão Lý tha về là lóng xương của nạn nhân mất tích Vĩ Quan!
      Sau khi bị Hoạ Long đá cú trúng mông, chẳng hiểu con chó dữ chạy đâu mất dạng.
      Giáo sư Lương tập trung lực lượng cảnh sát triển khai tìm kiếm địa điểm chôn cất các tử thi ở khu vực xoay quanh thôn Chương Hợp.
      Hoạ Long và Tô My cầm gậy gỗ, họ vừa bước vào vườn rau tìm kiếm vừa cười .
      Hoạ Long bỗng kêu lớn: "Ối! Rắn kìa!"
      Tô My vung gậy : "Làm gì có! đáng ghét! Dám trêu người ta! Tôi cầm vũ khí trong tay còn lo gì!"
      Hoạ Long giơ ngón tay cái khen: "Giỏi! doạ nổi ! Mà có còn giày cao gót vào vườn rau cơ đấy! sợ giẫm phải 'mìn' à?"
      Tô My cự nự: "Lúc nảy chẳng kịp thay giày, hơn nữa, giày cao gót có công dụng rất đặc biệt, nó có thể đo độ cứng của đất, vừa tiện cho việc tìm địa điểm chôn xác chết nữa!"
      Hoạ Long cười, ngẩng đầu bảo: "Nhưng giẫm phải 'mìn' rồi kìa!"
      Tô My cúi xuống, dưới để giày là đống phân chó đen thui, lợm giọng, lấy gậy gỗ gạt ra. Hai người đột nhiên nghĩ đến chuyện, giẫm phải phân chó chứng tỏ ở đây thường có chó lai vãng, rất có thể con chó của ông lão Lý đào được lóng xương ở khu vực gần vườn rau này. Họ vội báo cho giáo sư Lương biết, Bao Triển lập tức dẫn mấy viên cảnh sát chạy tới.
      Bao Triển là người đầu tiên tìm thấy nơi chôn xác.
      đứng trước vạt cỏ hoang cao ngút đầu người ở ven vườn rau, cỏ dại mà tốt um thế này thực phải loại thường thấy, thân cỏ cao hơn cả thân người, vừa to lại vừa cứng, lá cỏ to như chiếc quạt cọ, xung quanh còn có vài loại cỏ dại khác cũng mọc um tùm như thế, chỉ có điều loại cỏ này dạng bụi thấp, cao to khiếp người như mấy vạt cỏ kia. nhìn mặt đất lát rồi bảo: "Đào chỗ này lên!"
      Quả nhiên thi thể nằm ngay dưới lùm cỏ, cỏ đảm xuyên qua người chết, bao phủ dày đặc, quấn quanh lấy tử thi.

      Thi thể trở thành loại phân bón đặc biệt cho thân cỏ, khiến nó sinh trưởng cao lớn khác thường.
      Mấy viên cảnh sát hì hục nửa ngày trời mới khai quật được tử thi và cả đám cỏ lên khỏi mặt đất, họ phát phía dưới xác chết có chiếc quần thu đông màu xanh thanh thiên.
      Giáo sư Lương nhận thấy chiếc quần này nom khá quen mắt, hồ như ông gặp ở đâu phải, có điều nhất thời chưa thể nghĩ ra.
      Sếp Mao hỏi: "Vườn rau này của nhà ai?"
      Trưởng thôn đáp: "Khu đất trồng rau này thuộc sở hữu của ông Chương Hữu Dân."
      Vừa nghe thấy cái tên này, giáo sư Lương chợt nhớ ra, ông từng chuyện với vài người già ở gốc liễu đầu thôn Chương Hợp, trong số những người già ấy có người đàn ông trạc lục tuần tên là Chương Hữu Dân, khi đó Chương Hữu Dân mặc chiếc áo dài tay, trước ngực thêu hình chim bồ câu bay lượn quanh vòm cây. Chiếc áo đó và chiếc quần được phát phía dưới thi thể nạn nhân có màu giống hệt nhau màu xanh thiên thanh.
      Sếp Mao hỏi: "Chương Hữu Dân bao nhiêu tuổi?"
      Trưởng thôn nghĩ lát rồi : "Ông ta sinh năm 1955, năm nay gần sáu chục rồi."
      Sếp Mao đặt nghi vấn: "Liệu có phải ai đó giấu thi thể vào vườn rau của ông ta nhỉ? Ông ta xấp xỉ lục tuần, làm gì còn sức mà giết nổi thanh niên?" Trưởng thôn cho biết thời còn trẻ Chương Hữu Dân từng can án giết người. Ấy là vào năm 1978, thời điểm đó Chương Hữu Dân làm công nhân cho xưởng gạch ngói, ông ta thường chơi đùa với cậu nhóc mười mấy tuổi. hôm cậu nhóc đó theo ông ta về nhà, hiểu xảy ra chuyện gì nữa đêm ông ta giết hại cậu bé, rồi phi tang ở bờ đê. Chương Hữu Dân bị tuyên án tử hình, nhưng lùi thời điểm chấp hành án lại hai năm, sau hai năm ông ta được giảm án xuống tù mười chín năm, hết mười chín năm ngồi tù, năm 1997 Chương Hữu Dân mãn hạn từ được trả về thôn, đến tận giờ vẫn chẳng ai biết động cơ giết người năm đó của ông ta là gì.
      Chương Hữu Dân vợ con, cha mẹ đều qua đời khi ông ta còn ở trong tù.
      Lúc trở về thôn, ngôi nhà cũ năm xưa sập xệ chẳng còn hình hài, ông ta lấy gỗ gá lại thành túp lều để ở.
      Giáo sư Lương lập tức ra cầu thực ba việc.
      1. Chương Hữu Dân có nhiều dấu hiệu của kẻ tình nghi, cảnh sát cần mặc thường phục bí mật giám sát mọi hành động của ông ta.
      2. Nhanh chóng xác minh lai lịch của lóng xương được khai quật dưới mộ, để người nhà nạn nhân mất tích nhận diện chiếc quần thu đông màu xanh thiên thanh.
      3. Mở rộng phạm vi tìm kiếm, mau chóng tìm ra các địa điểm chôn xác khác.
      Thi thể được khai quật hoá xương trắng, vì nhiều năm trôi qua nên gia đình các nạn nhân cũng thể nhớ con em mình mặc quần áo gì khi mất tích.
      Bố mẹ của cậu bé Dương Triết cung cấp cho tổ chuyên án manh mối, manh mối này cũng liên quan đến Chương Hữu Dân.
      Ngay từ đầu, bố mẹ Dương Triết nghi ngờ Chương Hữu Dân chính là thủ phạm. Năm 2007, con trai họ mất tích ở ngay gần ngôi nhà của Chương Hữu Dân. Họ khổ sở tìm con suốt ba năm, mà con trai vẫn bặt vô tín. Vào buổi tối tháng 12 năm 2010, có cậu bé trở về nhà sau giờ tự học buổi tối. Chương Hữu Dân đứng phía sau lấy dây lưng siết cổ cậu bé. Cậu bé giãy giụa chạy vùng ra và quần nhau với Chương Hữu Dân, đứa trẻ khác nghe thấy tiếng kêu cứu liền chạy đến giúp, hai đứa trẻ ấn Chương Hữu Dân xuống đất. Sau khi cảnh sát mời ông ta về đồn, Chương Hữu Dân ngụy biện rằng mình chỉ đùa lũ trẻ cho vui, về sau vụ án có chứng cứ xác thực nên thể tiếp tục xử lí. Bố mẹ của Dương Triết biết tin này liền đến cơ quan công an phản ảnh lại việc, nhưng họ chỉ nhận được câu trả lời rằng: "Ông lão đó mắc chứng tâm thần, lại uống rượu say nên mới hành động như thế."
      Tổ chuyên án vô cũng coi trọng manh mối mà bố mẹ Dương Triết cung cấp, giáo sư Lương lập tức cử Bao Triển, Hoạ Long và Tô My đến nhà Chương Hữu Dân điều tra. Cùng lúc ấy, cảnh sát phát vài bộ phận của di thể cùng quần áo, vật phẩm tuỳ thân của nạn nhân trong hố giếng ̉ và hố nước hình tròn gần thôn Chương Hợp.
      Tình hình vụ án diễn biến ngày càng nghiêm trọng khiến lòng người khỏi chấn động, dân bản địa đều đổ xô ra cửa ngó nghiêng. Để đề phòng quần chúng chụp ảnh, cảnh sát đành phải kẻ vạch giới nghiêm, đồng thời giăng bạt tránh cho nhân dân vào trường.
      Khi nhóm Hoạ Long ập tới nhà Chương Hữu Dân, ông ta ở trong thôn mà ra đình ngoài công viên văn hoá thị trấn ngồi đánh cờ, cảnh sát mặc thường phục phụ trách giám sát ông ta chú ý thấy sắc mặt của ông ta có vẻ khác thường.
      Gian nhà của Chương Hữu Dân là túp lều màu đen được gá bằng các thanh gỗ, bên lợp ngói fibro xi măng, gió thổi thông thống từ phía, lại còn treo mấy miếng vải rách. Vẻ tồi tàn và lụp xụp của căn nhà đối lập rệt với những ngôi nhà đẹp đẽ của hàng xóm xung quanh.
      chiếc xe cảnh sát đỗ xịch trước cửa, trưởng thôn, Hoạ Long, Bao Triển và Tô My lần lượt bước xuống.
      Mọi người bận quay cuồng suốt ngày, thậm chí chẳng có thời gian ăn cơm vì tình hình vụ án quá khẩn cấp, trưởng thôn chỉ kịp mua mấy cốc nước đậu nành nóng hổi.
      Bao Triển : "Trong nhà có ai, chúng ta lại có giấy phép lục soát, làm sao vào được bây giờ?"
      Hoạ Long giơ chân đạp cánh cửa gỗ liêu xiêu chực đỗ, bảo: "Sao chú lắm thủ tục thế?"
      Tô My với trưởng thôn: "Ông làm chứng nhé. Chúng tôi chỉ vào lục soát xem có tang vật gì liên quan đến vụ án thôi!"
      Trong sân có chiếc xe kéo, mặt sân lồi lõm, cạnh nhà lớn là gian phòng bé xíu đắp bằng đất, đó là nhà bếp, lớp vữa trát ngoài rơi rụng lá tả nền đất, hành lang lộ thiên tiếp giáp giữa nhà và bếp có ổ chó trống , góc tường phía sau ổ chó đặt vài lon bia, vài lon còn tích nước, mọc đầy rêu xanh. Nhìn xuyên qua kẽ tường có thể thấy trong phòng khách kê tấm phản gỗ, tấm phản là mảnh chăn bẩn thỉu với màu sắc khó có thể nhận ra là màu gì, vài bộ quần áo rách nát đắp đống phản, vật dụng giá trị nhất trong phòng là chiếc ti vi cũ.
      Trước tiên, mọi người kiểm tra nhà bếp, ánh sáng hầu như thể lọt được vào bên trong, gian tối mờ, thoang thoảng bốc ra mùi rất khó ngửi. Tô My nhăn mày, đặt cốc đậu nành tấm gỗ dài.
      Trưởng thôn , Chương Hữu Dân thường đẩy xe kéo từ nhà ra vườn rau, ngày trước ông ta rất thích nuôi chó, có hôm khuya lắc khuya lơ, ông ta bật tivi rất to, tiếng chó sủa hoà lẫn tiếng tivi vang khắp xóm, dường như ông ta cố tình làm vậy để che át thanh nào khác.
      Thậm chí người dân trong thôn còn phát , có đêm Chương Hữu Dân ngồi thù lù ở ngay cống thôn, im lìm như bóng ma, chẳng chẳng rằng, nhìn mà rợn tóc gáy.
      Tô My cầm cốc đậu nành lên định uống tiếp, nhưng ngửi thấy mùi tanh tanh rất lạ, cứ ngỡ có con gì chui vào trong cốc, lấy ống hút thứ khuấy tròn xem sao, đột nhiên thấy bên trong có hạt gì đen đen nổi lên. Tô My ngạc nhiên hiểu sao người bán đậu nành lại bỏ trân châu vào nước đậu, nên cầm cốc đưa gần sát mắt, vừa nhìn vật lạ trong cốc nước, tả hoả la toáng lên: "Ối mẹ ơi!"
      Sau khi điều tra, tổ chuyên án phát bục cửa sổ phòng bếp có bình rượu, bên trong ngâm lẫn câu kỷ tử, con rắn vàng nằm cuộn tròn trong bình và ràng hơn tất thảy là mấy hột tròn màu đen trông như con ngươi. Khi Tô My đặt cốc đậu nành xuống, nắp hộp tuột ra, tiện tay cầm nắp hộp và ống hút trong tay, có lẽ hột màu đen kia bị chuột cắp từ bình rượu lên xà nhà vừa vặn rơi đúng vào cốc đậu nành của ...
      Mấy năm nay chẳng có ai đến nhà Chương Hữu Dân chơi, người dân trong thôn tuyệt đối muốn dây dưa qua lại với ông ta.
      Bởi vậy nên bình rượu ngâm con ngươi cứ việc đường hoàng mà ngồi chễm chệ bệ cửa sổ.
      thutranlinhdiep17 thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 5: Thịt đà điểu

      Khi ta nhắm mắt xuôi tay có một chủ đề luận đàm luôn thu hút chung ta, ấy là mọi người hãy kể mình chết như thế nào?
      người lính bị giết chết chiến trường khinh bỉ tên tội phạm bị súng bắn chết pháp trường, người chết vì no cười nhạo người chết vì đói và ngược lại, người nhảy lầu tự vẫn và nạn nhân chết vì tai nạn giao thông an ủi lẫn nhau, người chết phù thũng ôm lấy người chết cháy thành than, nhưng cũng có người cười đau khổ mà rằng: Tôi chết vì bị kẻ xấu sát hại.

      Tổ chuyên án phát trong nhà của Chương Hữu Dân có số tang chứng và vật tuỳ thân của nạn nhân Vĩ Quan, nhân viên cảnh sát mặc thường phục bí mật giám sát Chương Hữu Dân lập tức thực lệnh bắt giữ y. Ngay sau đó, cảnh sát tiến hành đào tung mọi ngóc ngách trong nhà của Chương Hữu Dân lên, khi ấy cảnh sát giăng đầy giới hạn và biến cấm " phận miễn vào!" ngay trước cổng, người dân trong thôn xúm đông xúm đó quanh nhà. Người dân nhìn thấy cảnh sát vứt đồ vào chiếc túi nilon loại mười kí, hai bịch nilon đầu tiên họ vứt ra là quần áo, những đồ vật được đào lên sau đó đều được bọc trong khăn tắm hoặc túi du lịch màu đen.

      Cảnh sát khai quật quanh nhà Chương Hữu Dân mất bốn ngày và ngoài vườn rau mất ba ngày, sau khi dùng bồ cào cào hết đất lộ ra các tử thi chỉ còn lại trơ xương.
      Trong vườn nhà Chương Hữu Dân chôn xác chết, thời gian tử vong tầm ba năm trước, những xác chết khác được chôn trong hố nước, dưới giếng hoặc trong ruộng rau.
      Giáo sư Lương và sếp Mao tiến hành thẩm vấn Chương Hữu Dân, các cấp lãnh đạo đứng ngoài nhìn vào phòng thẩm vấn phạm nhân qua lớp kính hai chiều theo dõi quá trình xét hỏi. Tô My ghi bút lục, Hoạ Long và Bao Triển bày từng vật chứng lên mặt bàn, bao gồm điện thoại, quần áo, chậu rửa mặt, búa, dao thái rau, rìu... sau đó hai người đứng đằng sau Chương Hữu Dân.
      Chương Hữu Dân là lão già tóc ngả hoa râm, ngồi ghế dành cho phạm nhân chịu thẩm vấn, vẻ mặt ngây thộn, dường như mọi thứ diễn ra trước mắt chẳng liên quan gì đến mình.
      Dưới đây là bút lục thẩm vấn phạm nhân Chương Hữu Dân mà Tô My ghi lại.
      Trưởng phòng cảnh sát Mao hỏi: "Ông là người mãn hạn tù, chắc ông biết những vật chứng này cũng đủ kết tội ông rồi chứ? Chúng ta chuyện được ?"
      Ánh mắt Chương Hữu Dân đờ dẫn, y nhìn chăm chăm vào điểm, trả lời.
      Giáo sư Lương gợi ý: "Cho ông ta điếu thuốc!"
      Hoạ Long châm điếu thuốc nhét vào miệng Chương Hữu Dân.
      Giáo sư Lương hói: "Ông giết tất cả bao nhiêu người?"

      Chương Hữu Dân nghiêng đầu, rít hơi thuốc, đáp: " nhớ nữa! Các ông cứ đến nhà tôi đếm quần áo, giày dép. Bây giờ tôi muốn , tôi mà các ông cũng chẳng viết được lệnh phán quyết."
      Giáo sư Lương cầm ảnh của nạn nhân hỏi: "Ông giết cậu ấy như thế nào?"
      Chương Hữu Dân liếc mắt nhìn tấm ảnh, đáp: "Cậu ta nghỉ giải lao trong rừng, tôi thẳng tới trước mặt, khi lướt qua ngang vai cậu ta, tôi giả đò nghỉ giải lao, rút dây lưng ra, tròng luôn vào cổ cậu ta, cuốn mấy vòng, rồi lấy hết sức siết chặt. Khi mới bị siết ̉, cậu ta còn lấy tay gỡ tay tôi và dây lưng cổ ra, nhưng sau đó chẳng động đậy gì được nữa! "
      Trưởng phòng cảnh sát Mao cầm tấm ảnh khác hói: "Thế vì sao ông lại giết Lý Trường?"
      Chương Hữu Dân đáp: "Tôi còn chẳng biết cậu ta tên là Lý Trường, khi ấy cậu ta lên dốc, còn tôi xuống dốc, tôi thò tay ra bóp lấy cổ cậu ta, sau đó vật xuống đất, cứ giữ tư thế ấy khoảng ba đến năm phút cậu ta đờ người."
      Trưởng phòng cảnh sát Mao hỏi: "Vì sao ông lại cởi bớt quần áo ngoài của nạn nhân ra?"
      Chương Hữu Dân đáp tỉnh bơ: "Người chết còn mặc áo sống làm gì nữa?"
      Trưởng phòng cảnh sát Mao hỏi: "Chúng tôi phát thấy mấy nhúm tóc trong nhà ông, vì sao ông lại cắt tóc nạn nhân?"
      Chương Hữu Dân đáp: "Tôi nghe người chết thứ gì cũng mún nát, duy lông tóc là phân huỷ nổi. Nếu chôn thi thể mà để nguyên tóc sau này các ông lấy tóc và giám định ra được đó là ai."
      Trưởng phòng cảnh sát Mao : "Ông cất giữ tóc trong nhà khác gì ông để lại tang chứng?"
      Chương Hữu Dân đáp: "Tôi cóp nhặt để đó, đợi nhiều hơn chút bán lấy tiền."
      Trưởng phòng cảnh sát Mao hỏi: "Ông chôn người chết ngay trong vườn nhà mình mà sợ sao?"
      Chương Hữu Dân đáp: "Sợ gì? Toàn người chết!"
      Giáo sư Lương lắc đầu: " đúng! Ông cũng sợ! Bởi thế nên ông chỉ chôn thi thế nạn nhân trong vườn nhà, còn tất cả đều chôn ở bên ngoài."
      Chương Hữu Dân đáp: " sợ cũng đúng lắm. Có lần tôi giết người ngoài vườn rau, rồi dùng xe kéo về nhà... Đứa trẻ đó rất khoẻ. Quần nhau với nó mãi cũng mệt, tôi liền ngủ thiếp . Lúc tỉnh dậy quá nửa đêm, tôi chợt nghe thấy tiếng động "Thịch! Thịch!" ở ngoài, tôi nghĩ thầm, khéo ma nhập tràng. Tôi vội bò dậy vặn to đèn, tay run lẩy bẩy, nhưng vừa nhìn tôi đoán được chuyện gì, ra mặt đất có mảnh nilon rách, máu của xuống nilon phát ra tiếng động khác lạ làm tôi sợ hết hồn.
      Giáo sư Lương hỏi: "Những người này đều gây thù chuốc oán gì với ông, tại sao ông lại móc mắt họ? Nghe ông còn bán 'thịt đà điểu' ngoài chợ nữa? Ông còn chút nhân tính nào vậy? Ông có cảm thấy hối hận trong lòng ?"
      Chương Hữu Dân đáp: "Thường ngày tôi thích uống rượu nên muốn làm chút khác biệt"
      Chương Hữu Dân khai tường tận mình sát hại sáu người như thế nào, trong đó y sát hại bốn người ở gần thôn Chương Hợp. Còn những nạn nhân khác, y nhớ mình sát hại họ như thế nào, cũng chẳng có ấn tượng gì về họ. Sau đó, để y liên tiếp khai ra , sếp Mao phải mua con gà quay khích lệ y nhớ lại quá khứ. Y ăn hết con gà khai ra vụ án, cuối cùng cảnh sát công bố số người mất tích.
      gì đáng sợ hơn là khi bạn đường, bỗng có người đàn ông xa lạ lặng lẽ tiến gần đến lưng bạn, bạn và thù oán, thế mà lại tròng dây lưng vào cổ bạn, thần tốc siết chặt lấy cổ bạn, bạn thể thở nổi, hai tay quờ quạng cào cấu chiếc thắt lưng ma quỷ, bạn muốn gỡ nó ra để hỏi xem có phải hẳn nhận lầm người , nhưng ngừng gia tăng lực siết, hai tay giữ chặt dây lưng, quay người lại, gập lưng xuống, dùng sức hai vai nhấc bống bạn lên cao và bóp chết bạn.
      Người ta thường mất cảnh giác với người già, nhưng căn cứ vào con số thống kê của cục cảnh sát về kẻ phạm tội tượng tội phạm là người già xu thể tăng dần theo từng năm.
      Dương Tông Dũng là cậu bé vừa xuất sắc về học lực lại vừa ưu tú về phẩm chất đạo đức, hôm ấy cậu bé gặp Chương Hữu Dân ở vườn rau, Chương Hữu Dân lừa Dương Tông Dũng rằng cần cậu bé giúp mình vác gỗ, nhân cơ hội cậu để ý, y đột nhiên lao tới bóp cổ, cậu bé đạp đạp chân mấy cái rồi nhanh chóng bất động.
      Khi ấy, có chiếc xe hơi vô tình chạy ngang qua, Chương Hữu Dân hơi hoảng loạn, thầm nghĩ: . "Toi rồi! Thường ngày có ma nào thèm qua đoạn đường này đâu? Sao giờ lại thù lù xuất chiếc xe?" Chiếc xe càng lúc càng đến gần, trong cái khó chợt ló cái khôn, Chương Hữu Dân ngồi bệt xuống đất, ôm lấy cổ cậu bé, há miệng giả vờ hô hấp nhân tạo.
      Răng y đen sì, tưa lưỡi dày bì, vàng nhờ nhờ, y ngừng thổi vào miệng thi thể cậu bé.
      Chiếc xe hơi giảm tốc độ, người lái xe thò đầu ra hỏi: "Có chuyện gì thế?"
      Chương Hữu Dân đáp: " sao đâu! Trúng gió thôi! Người nhà sắp đến rồi, cậu phải lo."
      Thế là chiếc xe lao , thực ra điều khiến người lái xe lo lắng phải tính mạng của người gặp nạn mà sợ lỡ đâu ông lão kia lại đòi mình cho nhờ đến bệnh viện, lúc ấy chẳng biết nên từ chối thế nào.
      Cạnh vườn rau của Chương Hữu Dân có gian nhà , vườn rau của y cách thôn Chương Hợp rất gần, căn nhà gỗ được gá sơ sài ấy ràng chỉ là nhà kho chứa vật liệu nông nghiệp tiện cho việc trồng rau, ấy thế mà nó lại là nơi giấu xác. Ven vườn rau còn được căng bạt sặc sỡ, nó có tác dụng che chắn rất tốt. Sau khi trời sập tối, Chương Hữu Dân lấy xe kéo chở xác về nhà.
      Y đặt thi thể lên giường, cởi bớt quần áo của họ ra, lúc ấy bầu trời đen kịt, ánh sao nhạt nhờ.
      Y khêu bấc đèn, ánh đèn phản chiếu mái tóc lốm đốm bạc của y, phản chiếu khoảng đất trống phía trước cửa.
      Ấy là khu vườn luôn luôn thiếu vắng tiếng cười của con trẻ, ấy là ngôi nhà chỉ có chó viếng thăm.
      Ấy là mặt đất chưa bao giờ được đón xác pháo hồng, đối với y mà có lẽ giết người là thú vui duy nhất trong những ngày người người đón tết.
      Chưa bao giờ mái nhà ấy có cảnh bồ công bay qua, ngôi nhà thấp lè tè ấy chưa bao giờ có mèo chạy qua và cõi lòng ấy chưa bao giờ có ánh sáng và ấm áp neo đậu.
      bức tường mọc đây cỏ dại, mặt trăng màu đỏ máu dần dần nhô cao, hành lang đựng vài bình rượu, dưới mặt đất chôn đứa bé đầu tiên mà y giết sau khi được ra tù. Đối với kẻ táng tận lương tâm như y mà giết người phải chỉ vì phẫn nộ mà vì phấn khích. Y ngồi xổm hút hết điếu thuốc nhổm người đứng dậy vào phòng.
      Cảnh sát công bố động cơ phạm tội và mục đích giết người của Chương Hữu Dân.
      Chúng ta thắp ngọn đuốc lớn, bước vào nội tâm méo mó, lệch lạc của y, ở nơi tận cùng của trái tim chỉ có hai từ "thèm khát" thèm ăn và khát tình.
      ông lão chưa bao giờ kết hôn, trải qua mười chín năm trong lao ngục, đó là thế giới hoàn toàn khép kín và có nữ giới. Sau khi ra tù, nếu y bất mãn với xã hội và muốn trút giận y lựa chọn mục tiêu mà giết người cách vô tội vạ, y giết hết già trẻ trai hoặc bất kể người vô tội nào đó cách tràn lan. Nhưng y như vậy, tuy giết người tuỳ hứng nhưng mục tiêu y lựa chọn đều là những thanh thiếu niên trẻ trung, khoẻ mạnh.
      Năm y lên năm tuổi lại rơi vào đúng thời điểm "Ba năm đại nạn đói", y tận mắt chứng kiến vụ án ăn thịt người thảm khốc diễn ra vào năm tháng ấu thơ đó.
      Khi ấy, y hãy là đứa bé con cùng bố mẹ hợp đội sản xuất, cán bộ đại đội sang sảng đọc báo dưới ngọn đèn dầu, các xã viên ngồi vây quanh lắng nghe, đứa bé con nhìn thấy người phụ nữ ngồi trong góc có biểu rất kỳ lạ.
      Người phụ nữ thấy đứa bé nhìn mình, ta nở nụ cười thê thảm nhìn lại nó.
      Đó là kí ức đầu tiên lưu lại trong cuộc đời y, y thể quên được nụ cười đó suốt bao năm.
      Lúc đứng trước vành móng ngựa nghe tòa tuyên án, Chương Hữu Dân trở thành tiêu điểm, tất cả ống kính của giới truyền thông đều chĩa vào y. Có chi tiết khiến người ta chú ý, nông dân tinh mắt chỉ ra rằng bộ quần áo mà Chương Hữu Dân mặc vào hôm nhận phán quyết rất có thể là quần áo của người bị hại, ấy là chiếc áo sơ mi dài tay cổ tròn màu xanh thiên thanh, trước ngực thêu hình những chú chim bồ câu bay lượn quanh vòm cây. ràng màu sắc và họa tiết của chiếc áo đó phù hợp với tuổi của y, cảnh sát bỏ qua chi tiết này, họ cho rằng đó là chi tiết quan trọng.
      Trước tòa án, bị cáo Chương Hữu Dân hề thể thái độ áy náy hay hối hận, dẫu chỉ chút ít, đồng thời y cũng từ chối xin lỗi gia đình người bị hại.
      Từ đó đến nay, thôn Chương Hợp vẫn mãi truyền tai nhau câu chuyện ác quỷ Chương Hữu Dân, các phiên bản hoàn toàn giống nhau.
      nông dân A : "Y ăn thịt người."
      nông dân B : "Y bán thịt người làm gì nhỉ? Chẳng lẽ để kiếm tiền sao?"
      nông dân C : "Tôi nghĩ đó phải mục đích chính, nếu y ham kiếm tiền như vậy với tâm địa đen tối ấy, y kiếm được bộn tiền bằng nhiều con đường từ lâu rồi, việc gì phải dựa vào việc bán thịt người để kiếm tiền."
      nông dân D : "Y bán thịt người phải để kiếm tiền mà y muốn mọi người cũng ăn thịt người giống như mình."
      thutranlinhdiep17 thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Phần 7: Khách sạn kinh hoàng

      Lời dẫn

      Có phải em muốn tôi trăn trở yên giấc và trêu ngươi trước mắt tôi bằng hình bóng em? - William Shakespeare

      vào khách sạn thông thường đều tắm gội.

      Lúc tắm gội là lúc con cảm thấy an toàn nhất, bởi họ khoả thân đứng trước vòi hoa sen, khi gội đầu là khi họ sợ hãi nhất, bởi mặt họ toàn bọt xà phòng; thể mở mắt ra được khiến hoạt động tâm lý trở nên vô cùng phức tạp, có trí tưởng tượng phong phú nghĩ đến cảnh kẻ xấu đột ngột lao vào tấn công mình, muốn nhanh chóng gột sạch bọt đầu, nhưng càng muốn nhanh chóng gột sạch bọt xà phòng lại càng ra nhiều hơn, từng giây từng phút chậm chạp trôi qua, tim đập thình thịch, lòng lo lắng bất an, trong đầu bắt đầu xuất những cảm giác quái dị. Tiềm thức mách bảo rằng có kẻ lạ mặt bước đến gần, ở ngay bên cạnh có, lặng lẽ như bóng ma. thầm hét "Đừng! Đừng lại gần tôi! Tôi muốn chết!" Cuối cùng cuống quýt gội xong đầu trong trạng thái hoảng loạn, mở to hai mắt nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy bóng người nào. Mỗi lần gội đầu đều có cảm giác như vậy.

      Thời gian thích hợp nhất để giết chết là khi ấy gội đầu!

      Chương 1: Chiếc thang máy ma quái

      Khách nữ đó tên là Hoàng Ái Lệ, hai mươi mốt tuổi, đến thành phố Gia Châu để du lịch, hàng ngày Hoàng Ái Lệ đều liên lạc với gia đình, nhưng mọi liên lạc đột nhiên cắt đứt vào hôm thứ hai sau khi đặt chân đến khách sạn này. Hai tuần sau khi Hoàng Ái Lệ mất tích, cảnh sát công bố video clip ở trong thang máy lần cuối cùng với hi vọng người nào biết gì về manh mối của vụ án hãy cung cấp thông tin cho cảnh sát.
      Đoạn video clip dài tầm bốn phút, dường như thấy ai bám theo , nhưng những hình ảnh trong video vô cùng quái dị và kinh dị, thực khiến người ta vò đầu bứt tai mà vẫn thể hiểu.


      Màn hình , sau khi bước vào thang máy, liền bấm nút loạn xạ tất cả các tầng, rồi vội trốn vào góc chết. Đến lúc đó, mọi thứ vẫn bình thường, đột nhiên còng lưng xuống, trông hơi gù, mười phút sau, thang máy rung nhưng thấy cửa đóng lại, thò đầu ra ngoài nhìn trước ngó sau, rồi thận trọng bước ra, đứng ngoài thang máy tầm ba mươi giây, hai tay ôm đầu rồi lại bước vào thang máy, bấm toàn bộ các nút bảng điều khiển lần nữa. Mười lăm phút sau Hoàng Ái Lệ rời khỏi tầm giám sát của camera.
      Đoạn video clip chiếu cảnh trong thang máy lan truyền khắp các trang mạng, giới truyền thông trong và ngoài nước đều đăng tải, những thế họ còn pha thêm số chi tiết li kì để thu hút quan tâm của cả thế giới.
      Ngày hôm sau, cảnh sát phát thi thể của Hoàng Ái Lệ trong téc nước tầng thượng của khách sạn.
      Téc nước tầng thượng là loại téc nước inox hình tròn cỡ lớn, đầu nạn nhân chúi xuống, chân chống ngược, người nạn nhân mặc quần áo.
      Rốt cuộc bị sát hại hay tự sát hay chỉ là tai nạn ngoài ý muốn? Hoặc giả như dân mạng phán đoán Hoàng Ái Lệ bị ma nhập?
      Cảnh sát thành phố Gia Châu mời tổ chuyên án đến trợ giúp. Trước đó, tổ chuyên án xem video clip Hoàng Ái Lệ trong thang máy nên nắm khá tình hình, họ vừa mới xuất ở khách sạn bị cánh phóng viên xúm tới phỏng vấn.
      Nhiều ống micro chĩa về phía các thành viên tổ chuyên án, các phóng viên thi nhau đặt câu hỏi, giáo sư Lương trả lời trước máy quay: "Đây là vụ án khá kì lạ, có thể khẳng định nạn nhân Hoàng Ái Lệ gặp phải chuyện gì hết sức đặc biệt nên ấy mới có hành động lạ lùng như chúng ta chứng kiến trong video. Tôi muốn phỏng đoán hay đặt ra bất kì giả thiết nào, tôi chỉ có câu trả lời khi thu thập được các chứng cứ xác đáng. Tổ chuyên án triển khai điều tra căn cứ vào kết quả kiểm tra trường và kết quả giám định tử thi, những chuyện khác thứ lỗi chưa thể tiết lộ vào thời điểm này!"
      vài viên cảnh sát bước đến ngăn chặn đoàn phóng viên cố đuổi theo gặng hỏi, tổ chuyên án quyết định lấy khách sạn này làm văn phòng bộ chỉ huy. Người chịu trách nhiệm của phía cảnh sát thành phố Gia Châu cho tăng cường lực lượng bảo vệ, họ cắt cử cảnh sát canh gác ở đại sảnh khách sạn hai tư hai tư giờ, đồng thời sẵn sàng nghe theo điều phối của tổ chuyên án và cấp .
      Người phụ trách phía cảnh sát thành phố Gia Châu cùng tổ chuyên án thang máy từ tầng lên tầng bốn, phòng của Hoàng Ái Lệ ở tầng bốn.
      Tô My mô phỏng lại động tác của Hoàng Ái Lệ ở ngoài thang máy, : "Tôi để ý thấy ấy có động tác sải tay bơi, kết quả ấy chết trong téc nước tầng thượng. Điều này trùng hợp cách kì lạ!"
      Họa Long : "Tiểu My! đừng tếu táo nữa!"
      Bao Triển chun cánh mũi ngửi ngửi hồi, cuối cùng bảo: "Trong thang máy có mùi gì đó rất hôi!"
      Giáo sư Lương phân công nhiệm vụ: "Tối nay Tô My phụ trách mô phỏng lại trường phạm tội!"
      Tô My cao giọng hỏi: "Sao ạ? Trước giờ toàn cậu Triển làm việc này cơ mà?"
      Giáo sư Lương : "Vì cháu và Hoàng Ái Lệ đều là phụ nữ nên cháu dễ dàng hiểu được tâm lý của Hoàng Ái Lệ hơn là Bao Triển."
      Tô My đành chấp nhận: "Vâng! Cháu thấy trò này cũng có gì đáng sợ!"
      Giáo sư Lương bổ sung thêm: "Còn nữa, cháu phải ở trong gian phòng mà Hoàng Ái Lệ ở!"
      Tô My hâm hực: "Hic hic! Cháu hận bác!"
      Khách sạn Hill có mười lăm tầng, Hoàng Ái Lệ ở phòng 414, đây là gian phòng giường đôi, tuy nhiên phòng vừa lại vừa bẩn, hơn nữa lại bốc mùi ẩm mốc rất khó chịu. Sau khi vụ án xảy ra, cảnh sát liền niêm phong phòng 414 và tiến hành kiểm tra trường rất nhiều lần với hi vọng có thể thông qua các thiết bị đại và tinh vi lấy được các dấu vết mà hung thủ để lại như dấu vân tay, vết chân, dấu bàn tay, chất bài tiết, sợi quần áo, lông tóc... nhưng căn phòng này chỉ có dấu vết của nạn nhân, hề có dấu tích của người khá nghi đột nhập vào phòng.
      Cảnh sát dắt chó nghiệp vụ vào khách sạn tìm kiếm theo hình thức cuốn chiếu, nhưng vẫn phát thấy manh mối nào có giá trị.
      Khách sạn này được xây dựng từ khá lâu nên thiết kế khoa học cho lắm, hành lang ngoằn ngoèo như mê cung, các phòng cũng được đánh số liên tiếp. Hành lang xuất phát từ điểm rồi chẻ về hai hướng như chữ Y, có rất nhiều góc chết mà camera thể soi đến được, hiệu quả cách giữa các gian phòng cũng mấy lí tưởng, màu sơn tường ở ngoài hành lang và trong các gian phòng rất kì quái, ngoài những khoảng màu trắng ra tất cả đều được sơn màu đỏ, màu sắc đỏ nom chẳng khác nào màu máu, nó khiến người ta nảy sinh cảm giác đè nén rất đáng sợ.
      Người chịu trách nhiệm phía cảnh sát thành phố Gia Châu : "Qua bước đầu điều tra, giờ chúng tôi xác định nghi phạm..."
      Giáo sư Lương cắt ngang: "Nếu nạn nhân bị sát hại chắc chắn hung thủ thể là người mà các nghi ngờ..."
      Người chịu trách nhiệm phía cảnh sát thành phố Gia Châu vẫn tiếp quan điểm của mình: "Nghi phạm là nhân viên của khách sạn, người nắm giữ chìa khoá cửa phòng mà Hoàng Ái Lệ ở."
      Giáo sư phản bác: "Điều đó hoàn toàn bình thường, nhân viên khách sạn chắc chắn có thể mở cửa tất cả các phòng".
      Tô My kêu lên: "Trời! Cháu ở phòng của Hoàng Ải Lệ đâu! Lỡ đêm có người đột nhập vào sao?"
      Giáo sư Lương : "Cháu yên tâm! Tuy ở trong phòng của Hoàng Ái Lệ, nhưng cháu tuyệt đối an toàn vì cậu Triển và cậu Long ở ngay phòng kế bên."
      Người chịu trách nhiệm phía cảnh sát thành phố Gia Châu làm việc với quản lí khách sạn để tổ chuyên án ở phòng tầng bốn nơi Hoàng Ái Lệ từng ở, cảnh sát tạm thời trưng dụng phòng hội nghị của khách sạn làm văn phòng tổng bộ. Tổ chuyên án tiến hành kiểm tra và đo đạc các chỉ số của téc nước tầng thượng khách sạn nơi phát thấy xác chết, sau đó vào phòng họp thảo luận về các hình ảnh quan trọng xuất trong camera.
      Mọi hành động của Hoàng Ái Lệ trong các video khác mà camera giám sát khi ở khách sạn Hill đều bình thường, duy có video trong thang máy trước ngày mất tích là vô cũng khác thường.
      Tô My cho các hình ảnh quay chậm lại và tạo thành những bức ảnh ở trạng thái tĩnh, tổ chuyên án tiến hành phân tích và thảo luận từng bức ảnh chụp các hành vi bất thường của Hoàng Ái Lệ.
      Người chịu trách nhiệm phía cảnh sát thành phố Gia Châu : "Lúc đó là hai giờ sáng ngày 31, ấy ở tầng bốn, ai hiểu vì sao ấy lại xuất tầng mười bốn và ấy gặp phải chuyện gì khi lên tầng mười bốn. Chúng tôi kiểm tra tất cả các camera giám sát ở đó nhưng có lẽ khi đó Hoàng Ái Lệ chỉ dừng lại giây lát ở hành lang thoát hiểm tầng mười bốn."
      Tô My nhận xét: " ấy thang máy xuống tầng dưới, người mặc áo sơ mi đỏ và váy ngắn màu đen nhưng chân lại dép lê, ngực phẳng, chứng tỏ mặc áo lót. Chúng ta có thể khẳng định rằng phụ nữ bao giờ dép lê và ăn mặc như vậy ra khỏi nhà, bởi vậy chắc chắn phải ấy mới từ khách sạn trở về mà là vừa mới từ phòng mình chạy ra. ấy lên tầng mười bốn, rồi lại từ tầng mười bốn thang máy xuống."
      Bao Triển : "Sau khi Hoàng Ái Lệ vào thang máy, ấy cúi người ấn nút thang máy, ấy đứng rất gần các phím điều khiển là bởi bị cận thị trong khi lúc đó lại đeo kính. Tôi để ý thấy ảnh của Hoàng Ái Lệ các trang mạng đều đeo kính, thông tin này rất quan trọng, nó có thể là trong những nguyên nhân ảnh hưởng đến hành vi của ấy. Khi đó, ấy nhìn mọi thứ trước mắt nhưng vẫn ý thức nguy hiểm đến gần và tình hình vô cùng khẩn cấp."
      Hoạ Long : "Người ta vẫn đồn đại giả thuyết thế này, nếu bị kẻ khả nghi bám theo sau khi vào thang máy phải ấn nút tất cả các tầng đề phòng kẻ bám theo biết bạn ở tầng nào. Tôi cảm thấy khi ấy Hoàng Ái Lệ bị người nào đó theo dõi."
      Giáo sư Lương phán đoán: "Có ba nguyên nhân dẫn đến việc cửa thang máy đóng. Thứ nhất, có người ở ngoài nhấn nút thang máy; thứ hai, có người điều khiển ở hệ thống tầng thứ ba, thang máy bị hỏng. số phần tử tội phạm còn lấy cả nước đông đá để chặn cửa hoặc dán đồng xu vào nút Hold của thang máy khiến cửa thang máy thể đóng lại, có điều tất cả những hành động ấy đều bị lộ qua camera giám sát gắn gần thang máy."
      Người chịu trách nhiệm phía cảnh sát thành phố Gia Châu cũng nêu quan điểm của mình: "Có vài khả năng giải thích cho hành vi kì quặc của Hoàng Ái Lệ khi ấy ở trong thang máy. Thứ nhất, ấy đùa giỡn với người quen nào đó. Thứ hai, ấy gặp phải chuyện hết sức đáng sợ và trốn thứ khiến ấy sợ hãi. Thứ ba, ấy hút thuốc phiện hoặc uống rượu hoặc bị người ta bỏ thuốc dẫn đến việc kiểm soát được hành vi nên thực những động tác bất thường và khó hiểu."
      Giáo sư Lương : " Chúng ta cần điều tra theo hướng bị sát hại, vì nạn nhân chết trong téc nước."
      Người chịu trách nhiệm phía cảnh sát thành phố Gia Châu cho biết: " Thông thường cửa thông lên tầng thượng đều đóng chặt, nếu cố tình mở ra kích hoạt hệ thống báo động. Cho đến thời điểm tại, mặc dù tìm thấy thi thể nạn nhân nhưng chúng tôi vẫn thể kết luận nạn nhân chết vì bị sát hại hay do tự sát. Thi thể có dấu vết ngoại thương, trước khi chết nạn nhân cũng hề có tiền mắc bệnh tâm thần. Còn việc ta có hút thuốc phiện hay dùng loại thuốc dẫn đến ảo giác nào phải giám định từ mới có thể xác định được. "
      Hoa Long hỏi: "Pháp y cần bao nhiều thời gian mới có thể xác định được? "
      Người chịu trách nhiệm phía cảnh sát thành phố Gia Châu đáp: "Cần khoảng tuần."
      Giáo sư Lương : "Cậu với giới truyền thông từ sáu đến tám tuần nữa mới có kết quả xét nghiệm độc lý học để chúng tôi thêm thời gian điều tra."
      Bao Triển : " bình thường lại trở nên bất thường, chắc chắn ấy nhìn thấy gì đó rất đặc biệt."
      Giáo sư Lương : "Có lẽ đây là vụ án giết người được nguỵ trang thành vụ tự sát."
      Tổ chuyên án cho rằng vụ án này có ba số, tiếp theo đó họ đưa ra phương án triển khai công tác điều tra.
      Nghi phạm lớn nhất chính là những người khách vào khách sạn cùng ngày với Hoàng Ái Lệ, nhất là những khách ở tầng mười bốn và cả nhân viên khách sạn.

      Hai giờ sáng ngày 31 tháng 1, Hoàng Ái Lệ mất tích sau khi rời khỏi thang máy, pháp y bước đầu xác định thời gian tử vong của nạn nhân là vào ngày mùng 1 tháng 2, cũng chính là ngày hôm sau sau khi mất tích. Ngày 14 tháng 2, khách sạn tiến hành kiểm tra chất lượng nước, nhưng mọi chỉ số vẫn bình thường. Ngày 19 phát thi thể trong bồn chứa nước, điều đó chứng tỏ hung thủ giấu xác của nạn nhân cách thần bí trong suốt hai tuần đến nỗi ai hay biết, mãi sau khi có kết quả kiểm tra chất lượng nước hung thủ mới thầm ném xác vào trong téc nước.

      Ngày 27 tháng 1, Hoàng Ái Lệ vào khách sạn, ngày 31 mất tích, rốt cuộc xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian đó? Chuyện ấy ắt hẳn phải vượt quá khả năng tâm lí có thể chịu đựng, rất có khả năng ấy nghe thấy nhữngđiều vô cùng đáng sợ hoặc nhìn thấy người nào đó vô cùng đáng sợ hoặc trải qua số việc vô cùng đáng sợ. Những chuyện xảy ra trong năm ngày đó khiến suy sụp và gục gã, nhưng điều lạ lùng là hề bảo cảnh sát hoặc cầu cứu ai đó, chỉ lẩn trốn, có lẽ điều lẩn trốn là thứ gì đó rất thần bí mà ngay cả bản thân cũng thể lí giải, nó khiến sợ đến phát điên!
      thutranlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :