Chương 2: Ả đàn bà dâm đãng Chiếc bình nhỏ trông rất giống Ngọc Tịnh, thân bình thuôn dài, men sứ trắn, bác sĩ Tào lau qua quýt rồi đưa cho viên cảnh sát chụp ảnh. Khi Tiểu Đào đo đạc thân bình, biết lóng ngóng hay run rẩy mà đánh rơi chiếc bình xuống đất vỡ tan tành. Tiểu Đào cuống quýt nhặt lên, bất chợt kêu lên "Ối!" một tiếng, liền sau đó hít ngược hơi lạnh, mảnh vỡ đã cứa vào ngón tay . Mọi người vội vàng chạy lại kiểm tra vết thương của Tiểu Đào. Chính ủy Tống cầu Tiểu Đào lập tức tiến hành khử trùng khẩn cấp. pháp y trẻ tuổi òa khóc nức nở, sợ mình nhiễm phải virus HIV. Các thành viên tổ chuyên án lần lượt an ủi , tuy vết thương lớn lắm nhưng dẫu chỉ có mảnh vỡ dính virus cứa vào tay thì tỉ lệ nhiễm khuẩn cũng phải là nhỏ. Chính ủy Tống nói: "Tiểu Đào! Trong ba tháng tới, nên kiểm tra thêm vài lần nữa! Đừng lo! Sẽ có chuyện gì đâu!" Bác sĩ Tào cũng trấn an: " nay có số loại thuốc như Zidovudineand Lamivudine hoặc Aluvia đều có công dụng phòng tránh và ngăn chặn phơi nhiễm HIV rất tốt, nếu uống trong vòng hai mươi tư giờ sau khi tiếp xúc phải virus HIV tỉ lệ ngăn chặn thành công lên tới gần trăm phần trăm." Tiếu Đào ngã phịch xuống đất, mến máo : " Thầy bảo tỉ lệ thành công 99% em còn tin, chứ trăm phần trăm có khả năng sao? Em phải làm gì bây giờ?" cố bất ngờ này khiến trong đầu mỗi người đều bị che mờ bởi chiếc bóng ám ảnh, tuy chiếc bình trong cơ thể người chết vỡ nhưng may mà cảnh sát kịp chụp ảnh làm bằng chứng, ảnh chụp cũng có giá trị hình nhất định. Chính uỷ Tống mở cuộc hợp triệu tập các cán bộ cảnh sát. Trong cuộc họp, giáo sư Lương phân công công tác cho từng bộ phận. Tính chất của vụ án này rất dã man, thể chậm trễ, ngay sau đây, cảnh sát phải làm tốt từng khâu cách chi tiết xung quanh ba điểm chính. Thứ nhất là, nguồn gốc chiếc bình ấy ở đâu? Liệu có phải đồ cổ ? Hay chỉ là đồ sứ hình thường? Đó là chiếc bình mới hay cũ? Điều này cần tìm chuyên gia để xác định cho . Thứ hai, phần phụ của người chết có vết khâu bằng chất liệu gì? Thông thường nó có công dụng gì? Và dùng vật gì để khâu? Thứ ba, điều tra mối quan hệ của nạn nhân là trọng điểm công việc, nhất định phải điều động lượng lớn cảnh sát tham gia nhiệm vụ này. Thăm dò từng đơn vị mà Điệp Vũ từng tham gia công tác, từng ngôi trường mà đã học, rồi làm bút lục tường tận, chỉ như vậy mới có thể hiểu rõ vì sao Điệp Vũ lại mắc căn bệnh thế kỉ AIDS. Bao Triển đưa ra nhận xét: "Nơi phát vụ án là quảng trường, khá gần sông Vận Hà, chắc chắn ven sông phải có bến tàu, công nhân làm việc ở bến tàu và công nhân quản lí nhà kho đều phải dùng sợi dây khâu túi tải. Theo tôi được biết khá phù hợp với đặc điểm mũi kim vùng kín của nạn nhân." Chính uỷ Tống gật đầu tán thành: "Đúng vậy! Chúng ta nên điều tra trọng điểm ở các bến tàu ven bờ sông Vận Hà, tìm những người biết nội tình hoặc những nhân chứng chứng kiến việc." Tô My phán đoán: "Điệp Vũ nhiễm HIV thế nên khi giám định tử thi, các bác sĩ pháp y phải hết sức cẩn thận vì lo mình bị truyền nhiễm, thế mà hung thủ lại lấy gạt tàn đập vào đầu Điệp Vũ cho đến chết y hề sợ dính phải máu của nạn nhân, điều đó chứng tỏ rất có khả năng hung thủ biết Điệp Vũ là bệnh nhân nhiễm HIV." Giáo sư Lương đính chính: "Còn trường hợp nữa, có thể hung thủ cũng là bệnh nhân nhiễm HIV nên y sợ bị nhiễm nữa!" Hoạ Long : "Tôi cảm thấy vụ án này rất đơn giản, Điệp Vũ muốn truyền bệnh SIDA cho người khác nên bị người khác giết chết, sau đó nhét chiếc bình sử vào. Thủ đoạn giết người của hung thủ cho thấy y vô cùng căm hận Điệp Vũ, y giết Điệp Vũ để ta thế làm hại người khác nữa." Giáo sư Lương lắc đầu: "Bây giờ đưa ra kết luận e quá sớm, điều chúng ta có thể khẳng định lúc này là hung thủ là đàn ông trai tráng, khoẻ mạnh, có khả năng y xảy ra quan hệ tình dục với người chết. Tôi nghiêng về khả năng hung thủ là người quen của nạn nhân và hung thủ là người chứ phải nhóm, động cơ gây án là báo thù hoặc vì tình. Đương nhiên cũng loại trừ khả năng hung thủ là người xa lạ với nạn nhân, y giết người tuỳ tiện vì bản tính khát máu mà thôi. Ở nước ngoài cũng có vụ án tương tự như vậy!" Theo lời cha mẹ của Điệp Vũ chưa từng ai, cũng chưa bao giờ thấy dẫn bạn trai về nhà. Thế mà kết quả điều tra của cảnh sát khiến mọi người kinh ngạc tột độ, này từng quan hệ tình dục với nhiều đàn ông. Cảnh sát ghi chép rất nhiều bút lục các cuộc phỏng vấn, gần như tất cả những người quen biết với Điệp Vũ, thậm chí cả thầy giáo và các bạn học năm đó của đều được cảnh sát hỏi rất chi tiết. Từ các bút lục có thể nhận ra, con ngoan ngoãn trong mắt cha mẹ thực chất hề ngoan chút nào, chẳng những vậy ả còn là con quỷ hư hỏng. Điệp Vũ từng làm thu ngân và nhân viên hướng dẫn mua hàng ở trung tâm thương mại, ta để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng khá nhiều đồng nghiệp, đồng nghiệp kể với cảnh sát: " ấy là người lăng nhăng trong quan hệ nam nữ, đời sống tình cảm rất phóng túng, ấy như thể chiếc xe buýt vậy, ai lên cũng được. Rất nhiều đồng nghiệp nam trong siêu thị chúng tôi từng quan hệ với ấy, có điều ấy phải người xấu, ngược lại còn khá lương thiện, hễ nhìn thấy ai tàn tật là chạy đến dìu người ta, tuổi trẻ phơi phới như thế hiểu sao lại chết nhỉ?" nhân viên trang điểm ở hiệu ảnh nơi Điệp Vũ từng làm trước đây cũng khai báo với cảnh sát: "Trông Điệp Vũ lúc nào cũng lơ nga lơ ngơ, nhưng hành vi lẳng lơ chịu được, hình như đầu óc ấy có vấn đề phải, nhiều chú rể đến hiệu ảnh chúng tôi chụp ảnh cưới đều bị ấy dụ dỗ, trong số đó còn thân mật với Điệp Vũ ở ngay trong phòng thay quần áo. nghĩ mà xem, mấy ngày nữa là người đàn ông ấy cưới vợ thế mà vẫn dám làm chuyện bậy bạ đó với ấy!" Thầy giáo tiểu học của Diệp Vũ phản ảnh Diệp Vũ là nữ sinh trưởng thành sớm hơn tuổi. Ngay từ năm lớp ba, thích chơi với các bạn nam. Lên lớp năm, cơ thể phông phao như nữ sinh học lớp chín. Thầy giáo thêm: "Có lần tôi còn phát thấy học sinh đó như cần có nhu cầu giải tỏa, kì quặc! Cũng chính vì thế nên tôi đặc biệt nhớ bé và cũng từ đó tôi bao giờ tin trẻ em là những thiên thần ngây thơ và trong sáng nữa!" Các bạn học kể, trong thời gian học trung cấp, chỉ cần Điệp Vũ để mắt đến ai bất kế đó là chàng đẹp trai đến mức nào cuối cùng cũng bị ấy chính phục. còn hào hứng chia sẻ các bí kíp phòng the cho chị em trong phòng cùng nghe. Trước mặt , họ đều tròn mắt nghe kể, nhưng sau lưng, họ lại là loại con dâm đãng. bạn cùng phòng A : "Khao khát giới tính của ấy rất lớn." bạn cùng phòng B : "Loại con đa dâm thường thích ở con trai, tuyệt chiêu của Điệp Vũ chính là chỗ đó!" bạn cùng phòng C : "Chúng tôi đều rất ghen tị với ấy, trông mặt mũi ấy chẳng có nét nào xinh xắn cả, thân hình cũng bình thường, thế mà có thể cưa đố hết chàng đẹp trai này đến chàng đẹp trai khác." bạn cùng phòng D : " thế giới có hai loại đàn bà thuộc hàng tuyệt phẩm, loại thứ nhất là loại khiến đàn ông muốn cưỡng bức, còn loại kia là muốn cưỡng bức đàn ông. Loại đàn bà khiến đàn ông muốn cưỡng bức đầy ra đấy nhìn đâu cũng thấy, nào là phố, tivi, người đẹp bây giờ nhiều như kiến cỏ. Nhưng loại đàn bà muốn cưỡng bức đàn ông hiếm. Điệp Vũ cưỡng bức đàn ông nhưng ấy sử dụng bạo lực mà dùng thuốc 'Viagra'. ấy luôn tìm ra lí do để cùng ngồi uống rượu riêng lẻ với chàng đẹp trai mà mình thầm chấm trong đầu, sau đó lén bỏ thuốc vào trong rượu. Loại thuốc đó khiến nam giới mắc chứng yếu sinh lý còn thấy rạo rực, huống hồ là thanh niên trai tráng khỏe mạnh. Sau khi uống thuốc, chưa đầy nửa tiếng sau, cơ thể bắt đầu có phản ứng, chỉ cần Điệp Vũ hơi khiêu khích chút thú tính nguyên thủy trong lòng lũ con trai nổi lên cuồn cuộn, sau đó diễn ra quan hệ với ấy như lẽ dĩ nhiên." Viên cảnh sát ghi chép bút lục nghi hoặc hỏi: " ấy mua thuốc ở đâu? Mà như thế đâu thể gọi là cưỡng bức được?" bạn cùng phòng D đáp: "Mua ở hiệu thuốc! Tuy đó là loại thuốc bản theo đơn chỉ định của bác sĩ nhưng bây giờ chỉ cần chìa tiền ra là các dược sĩ sẵn sàng bán ngay, hơn trăm tệ viên, thực ra đối với người bình thường chỉ cần nửa viên là đủ. Hành vi của Diệp Vũ chẳng gọi là cưỡng bức gọi là gì? theo phương diện pháp luật khi người bị hại thể từ chối hành vi tình dục do ảnh hưởng của rượu hoặc thuốc kích thích, dẫn đến việc phát sinh quan hệ với đối tượng lạm dụng tình dục người bị hại đó được coi là bị cưỡng bức. Chỉ có điều, ở Trung Quốc đàn bà cưỡng bức đàn ông coi là phạm pháp, hơn nữa làm gì có người đàn ông nào bị lạm dụng tình dục mà khóc lóc nức nở chạy đến cơ quan pháp luật báo án đâu..." Những người bạn cùng phòng với Điệp Vũ năm đó nay đều tốt nghiệp, người nào cũng chạy đôn chạy đáo khắp nơi để kiếm sống, nhưng họ vẫn nhớ như in chuyện của Điệp Vũ và kể thao thao bất tuyệt với cảnh sát về những lời ong tiếng ve của ngày cũ. Đến khi nghe Điệp Vũ chết ai nấy đều vô cùng thương cảm, họ lặng im, trong mắt ánh lên nét đau buồn. Thông qua điều tra và phỏng vấn rất nhiều người, cuối cùng tổ chuyên án cũng lập ra được danh sách những người từng có quan hệ tình dục với Điệp Vũ. Tô My lè lưỡi: "Nhiều thế cơ à?" Hoạ Long : "Có khi con số chúng ta thống kê được còn ít hơn số đàn ông qua ta thực tế ấy chứ." Bao Triển trầm ngâm lát rồi bảo: "Tôi để ý thấy điều, trong số những người đàn ông này sinh quan hệ với Điệp Vũ có vài người là người tàn tật." Tô My nhíu mày: " này còn lời gì để , đúng là trẻ tha già thương, ngay cả người tàn tật cũng tìm cách ve vãn. !" Giáo sư Lương đồng tình với nhận xét của Bao Triển: "Điệp Vũ nhiễm HIV từ nửa năm nay, căn cứ vào thời gian qua lại với đàn ông nửa đầu năm để về trước, ấy quan hệ với những người đàn ông khoẻ mạnh, còn nửa năm trở về sau hầu như ấy chỉ quan hệ với người tàn tật. Căn bệnh thế kỉ này là đường phân thuỷ. Điều đó chứng tỏ vấn đề gì?" Hoạ Long chửi thề: "Mẹ kiếp! ả cố tình truyền bệnh cho người tàn tật sao?" Bao Triển lắc đầu: "Theo điều tra tôi cho rằng ấy phải người có tâm địa xấu xa mà ngược lại còn là rất lương thiện." Giáo sư Lương giải thích: "Có lẽ Điệp Vũ là mắc chứng ái mộ người tàn tật!" Chứng ái mộ người tàn tật là xu hướng giới tính. Thông thường nhóm người mắc chứng này được chia thành ba loại, thứ nhất là người tàn tật, thứ hai là đóng giả thành người tàn tật và thứ ba là tự huỷ hoại bản thân. Nhóm thứ nhất thường thể khuynh hướng có cảm tình với người tàn tật ngay từ thuở bé, đa phần khi họ chớm mười lăm tuổi là ý thức được khuynh hướng giới tính này của mình. số người còn cố ý kết thân với người tàn tật, hẹn hò đương, thậm chí còn phát sinh quan hệ tình dục. mạng còn có rất nhiều diễn đàn, họ trao đổi với nhau các tài liệu về ảnh người tàn tật, đăng tải truyện ngắn hoặc tiểu thuyết chọn lọc viết về người tàn tật, đa số nhóm người này ngoài tình cảm sâu sắc dành cho người tàn tật ra họ cũng có xu hướng thích đóng giả thành người tàn tật hoặc thậm chí tự huỷ hoại bản thân để thành người tàn tật. Họ thường có ý nghĩ hoang tưởng rằng chân tay của mình chỉ là giả. Đây là nhóm người rất thần bí, họ sử dụng các từ tiếng viết tắt để phân nhóm ái mộ người tàn tật, thường tự xưng hoặc gọi người khác bằng các chữ viết tắt ấy, ví dụ như: D: Devotee nghĩa là người ái mộ người tàn tật. P: Pretender nghĩa là người đóng giả người tàn tật. W: Wannabe nghĩa là người tự huỷ hoại mình thành người tàn tật. A: Amputee nghĩa là người lắp chân tay giả. PPS nghĩa là di chứng để lại sau khi bị bại liệt. P: Poliomyelitis nghĩa là người bị bại liệt. Tô My đăng nhập số trang mạng và diễn đàn của cộng đồng ái mộ người tàn tật để hiểu thêm về hội này. ra Điệp Vũ là DMM, nghĩa là ái mộ người tàn tật. Họa Long lắc đầu: "Mẹ nó! Bệnh hoạn hết chỗ !" Tô My quay sang giáo sư Lương và trêu: "Bác Lương! Bác là ông bác ngồi xe lăn, bác gặp người ái mộ mình bao giờ chưa?" Bao Triển nhăn mày: "Chị My nên chọc ghẹo khiếm khuyết của người khác như thế!" Giáo sư Lương chấp đám con nít, ông : " tại chưa có chứng cứ nào ràng cả. Chứng ái mộ người tàn tật là loại bệnh tâm lí hiếm gặp. Sở dĩ nữ thần Venus cụt tay mang đến mỹ cảm cho người xem là bởi vì nó chứa đựng sức hấp dẫn của tàn khuyết. dạo, phố Shibuya ở Nhật Bản thường xuyên xuất nhiều thiếu nữ ăn mặc rất thời thượng nhưng lại bịt băng đen vào mắt, thực ra họ phải người mù mà chỉ đóng giả người mù. Cuối thời Thanh, trong kĩ viện ở Dương Châu có số kĩ nữ mù, điều kì lạ là kĩ viện đó có rất nhiều khách làng chơi viếng thăm. Cảnh sát tìm thấy chiếc xe lăn trong nhà Điệp Vũ, ngoài ra còn có khung bó bột bằng thạch cao và chiếc gậy bằng hợp kim nhôm. Cha mẹ Điệp Vũ giải thích rằng trước đây Điệp Vũ có thời gian làm nhân viên tình nguyện trong trung tâm huấn luyện người tàn tật, có mang những đồ vật đó từ trung tâm huấn luyện về nhà để tạm. Cha mẹ Điệp Vũ còn phản ảnh với cảnh sát chuyện. Nửa năm trước, tinh thần Điệp Vũ trở nên vô cùng u uất như thể mắc bệnh hiểm nghèo vậy, trông lúc nào cũng nặng đầy tâm , nhưng tuyệt đối thổ lộ với cha mẹ về tình hình của mình. Có đêm mẹ Điệp Vũ vào phòng thăm con . Mẹ ôm vào lòng, xoa trán hỏi: "Con sao thế Vũ? Giờ này còn chưa ngủ à?" Điệp Vũ đáp: " Mẹ ơi! Con vừa mơ thấy giấc mơ kì lạ lắm!" Mẹ có hỏi: "Con mơ thấy gì?" Điệp Vũ kể: "Có lão hòa thượng ngồi trong tự miếu, trong vườn có mấy cây ngân hạnh, lá cây rụng xuống bay bay theo gió, còn có cả tiếng chuông chùa vang vọng tới. Mẹ có hỏi: "Rồi sao nữa con?" Diệp Vũ tiếp tục kể: "Mẹ ơi! Con dám đầu, bởi có thể ra là bất kính." Mẹ có khuyến khích: "Tâm của con lương thiện, bố mẹ cũng lòng hướng Phật. Con cứ , sao đâu! Chắc chắn ai trách tội con!" Điệp Vũ ngập ngừng giây lát rồi : " ngờ lão hòa thượng lại nắm tay con..."
Chương 3: Cưỡng bức đàn ông Điệp Vũ là bệnh nhân nhiễm HIV. Điệp Vũ là người mắc hội chứng ái mộ người tàn tật. Điệp Vũ bị người ta sát hại. Bản thân Điệp Vũ trở thành nhân tố li kì và huyền hoặc, thực khiến người ta khó lòng nắm bắt nổi! Tổ chuyên án phân tích, bất luận giáo dục của nhà trường hay giáo dục của gia đình hoặc giới luật thanh quy của Phật giáo mà cha mẹ có tôn thờ đều răn dạy phải nghe lời, đều muốn có hướng thiện, rất có thể chính điều đó khiến nảy sinh tâm lí phản nghịch mãnh liệt ngay từ thuở , chỉ có điều tâm lí ấy luôn bị đè nén, khi ngọn cỏ nằm dưới viên đá bật mầm và trở thành dị hình cũng là lúc ý thức về giới tính của hình thành, nó là mảnh khuyết trào ra là thể ngừng lại được, dục vọng giống như cơn lũ xiết khi con đập vỡ bờ, cơn lũ cuốn phăng và nuốt chửng vào dòng chảy dữ dội. Thông qua điều tra nhiều phương diện, cảnh sát thống kê danh sách những người từng quan hệ thể xác với Điệp Vũ. Chính ủy Tống tiến hành kiểm tra vòng ngoài những người nằm trong danh sách, nắm bắt thông tin hoàn cảnh của từng người, giáo sư Lương cầu phải đặt trọng điểm tìm kiếm những người mắc AIDS nằm trong danh sách này, sau đó mới thẩm vấn người nổi bật và tiến hành tiếp xúc trực diện. Chính ủy Tống viết giấy triệu tập gửi cho những người có trong danh sách, trong đó có bảy người ở ngoại tỉnh, bốn người từ chối đến đồn để cảnh sát lấy lời khai. Cảnh sát đành áp dụng phương thức cưỡng chế buộc họ phải có mặt tại điểm tập trung. Căn cứ vào bút lục thẩm vấn, cảnh sát nắm bắt được nhiều thông tin hơn. Họ đến từ các ngành nghề khác nhau và hầu như đầu khai họ được Điệp Vũ tự nguyện, thậm chí có người còn phủ nhận có quan hệ xác thịt với Điệp Vũ, số người khác nhớ ra Điệp Vũ là ai. Cuối cùng cảnh sát có nghĩa vụ phải thông báo cho họ biết Điệp Vũ nhiễm HIV, vừa hay tin, tất cả họ đều bàng hoàng đến căm lặng, đa số họ đều kiểm tra máu ngay ngày hôm sau, họ sợ mình cũng nhiễm phải căn bệnh thế kỉ đó. Trong số hơn năm mươi người tình nghi phát ai có khả năng là hung thủ, cũng phát người nào mắc AIDS, công tác thẩm vấn gần đến giai đoạn cuối, chỉ còn người cuối cùng. Tia sáng le lói cuối cùng của vụ án gửi gắm hết vào người đó. Đó là cậu thanh niên bị cụt tay, năm nay mới hơn mười tám tuổi và được cha đưa đến đồn cảnh sát. Cậu ta đến phân cục Tây Hàng để cảnh sát thẩm vấn. Cậu thanh niên cụt tay căng thẳng hỏi: " Các chủ đánh cháu chứ ạ?" Giáo sư Lương điềm đạm trả lời: " Cháu đừng sợ. Các bác cần giúp đỡ của cháu!" Họa Long : "Danh tiếng của cảnh sát đầu tồi tệ đến mức đó! Cậu chỉ cần thành thực trả lời câu hỏi của chúng tôi có ai dám chạm vào cậu cả!" Tô My khích lệ: "Cậu cứ coi đây là câu chuyện phiếm giữa chúng ta là được! Cậu có quen biết trong bức ảnh này ?" Tô My giơ ảnh Điệp Vũ ra cho cậu thanh niên xem, cậu ta gật đầu báo: "Chị ấy tên là Điệp Vũ. Em và chị ấy quen nhau ở cơ sở huấn luyện." Thành phố Tiền Đường có cơ sở huấn luyện dành cho người khuyết tật tham dự Paragame, số vận động viên khuyết tật tập huấn tại đây, trong đó các có các hạng mục như bơi lội, cử tạ, đấu kiếm, bóng bàn, bóng chuyền xe lăn, nhu đạo dành cho người khiếm thị... Họ đến đây tập huấn nâng cao để giành cơ hội tham gia đội hình chính thức tham dự Paragame. Sau khi bị nhiễm HIV, Điệp Vũ làm đơn xin nghỉ việc, làm nhân viên tình nguyện trong trung tâm huấn luyện dành cho người khuyết tật này. Những người tàn tật có quan hệ luyến ái với Điệp Vũ được liệt kê trong danh sách đều quen tại trung tâm, trong đó có cậu thanh niên cụt tay này. Bao Triển : "Chúng tôi cần cậu kể quá trình qua lại giữa cậu và Điệp Vũ. Cậu cần kể từng chỉ tiết, từng lời đối thoại cho chúng tôi nghe. Cậu cố nhớ lại xem nhé!" Tô My bảo: "Cậu đừng ngại kể cho chúng tôi biết mình từng nhà nghỉ với ấy! Cứ kể ra, càng chi tiết càng tốt!" Cậu thanh niên : "Chuyện đó xảy ra vào nửa năm trước, khi ấy trời hơi lạnh, vào ngày cuối tuần... Đó là lần đầu tiên của em..." Vì bị tai nạn ngoài ý muốn nên cậu thanh niên trẻ tuổi bị cụt tay, cậu chán nản tự ý bỏ học. Từ , cậu thích bóng bàn nên cha mẹ gửi cậu đến cơ sở huấn luyện dành cho người khuyết tật với hi vọng cậu có thế phấn chấn tinh thần trở lại, đồng thời giành được suất tiến thẳng vào đội tuyển quốc gia. Trong hoàn cảnh xa lạ, cậu lại cảm thấy thoải mái hơn, giờ cần học hành gì cả, ngày nào cậu cũng chỉ nhắm nhằm hướng đến mục tiêu: tham dự Paragame. Khi ấy, Điệp Vũ là nhân viên tình nguyện ở trung tâm, chủ yếu phụ trách những vận động viên tham gia các hạng mục như điền kinh, bơi lội... Điệp Vũ hỏi một thanh niên khiếm thị: " tham gia môn gì? Nhu đạo dành cho người khiếm thị à?" Thanh niên nọ đáp: "! Tôi thi chạy! " Điệp Vũ trầm trồ: "Giỏi đấy! nhìn thấy đường mà lại muốn tham gia thi chạy à? Tôi thành chúc đoạt giải quân quân." Thanh niên nọ : "Từ tôi nhìn thấy gì, ngay đến lại cũng thấy khó khăn, nên lần này tôi hạ quyết tâm phải chạy lần cho bõ." Người thanh niên mù nọ cũng nằm trong danh sách những người đàn ông từng quan hệ với Điệp Vũ. ta khai với cảnh sát rằng Điệp Vũ là xinh đẹp nhất mà ta quen biết trong đời. Người khiếm thị có quyền tham gia chạy tại Paragame chỉ cần có người tình nguyện hoặc huấn luyện viên chỉ dẫn, họ chạy đường đua theo chỉ dẫn của sợi dây buộc cổ tay. Trong quá trình luyện tập, tình nguyện viên phải chia sẻ bớt lượng công việc của huấn luyện viên. Điệp Vũ mắc phải căn bệnh mà giới y học phải bó tay, nhưng buông tay vứt bỏ cuộc đời mình, cả ngày Điệp Vũ cùng những người tàn tật luyện tập. Cậu thanh niên cụt tay thuật lại: "Em đánh bóng bàn, còn chị ấy nhặt bóng và đứng bên cổ vũ. Chúng em quen nhau trong trường hợp ấy. Chị Điệp Vũ rất tốt, em có thể nhận ra trong ánh mắt của chị ấy hề chứa tia nhìn miệt thị dành cho người tàn tật, cũng hề tỏ ra tò mò hay lạ lùng gì. Chị ấy lớn hơn em, chúng em quen nhau chẳng vì mục đích gì. Em phải người có khiếu ăn nên thường bí đề tài mỗi khi chuyện cùng chị ấy. Chị Điệp Vũ thường cười bảo em đơn thuần, ngây thơ. buổi tối sau khi quen nhau khá lâu, chị ấy dẫn em ra ngoài ăn cơm. Chúng em ăn đồ nướng, chị ấy muốn uống rượu, em cũng uống cùng bởi cảm thấy mình đường đường là đàn ông con trai mà lại để mặc bên cạnh uống mình mất mặt chết được." Bao Triển hỏi: "Hôm đó hai người uống có nhiều ?" Tô My hỏi thêm: "Và hôm đó cậu và Điệp Vũ mặc quần áo như thế nào?" Cậu thanh niên kể tiếp: "Em mặc áo khoác lông, chị ấy mặc chiếc áo khoác liền mũ, chân tất mỏng màu đen, em thương hiệu chính xác của nó, chỉ biết trông nó giống tất da chân, nhưng màu đen, loại mà hay vào mùa đông, bên trong có lót nỉ ấy. Đôi tất bó chặt lấy chân chị ấy, khiến các đường nét càng trở nên lung linh hơn, trông có vẻ rất thon dài. Tự nhiên em lại có suy nghĩ bồng bột là muốn sờ chân chị ấy. Thực ra em lờ mờ cảm thấy chị ấy có tình ý với mình khi rủ mình uống rượu, chỉ có điều em dám nghĩ đến mà thôi. Chúng em uống bốn chai bia, lạnh đến nỗi răng va vào nhau lập cập. Chị ấy vẫn muốn tiếp tục uống nhưng em ngăn lại." Hoạ Long hỏi: "Sau khi rời khỏi quán nướng, hai người đâu?" Cậu thanh niên trả lời: "Lúc đó, em say bí tỉ, chị ấy phải tìm nhà trọ ở tạm, vừa may ngay gần đó có nhà nghỉ, chị ấy đăng kí phòng, còn em mua chai nước ngọt tăng lực, thực ra lúc đó em muốn mượn cớ mua nước rồi lặng lẽ rời khỏi đó, nhưng chị ấy lại ra ngoài tìm em và dẫn em trở lại phòng. Em em phải về kí túc xá của cơ sở huấn luyện kẻo huấn luyện viên lo lắng. Khi ấy em thực rất mâu thuẫn, cảm thấy mình ở trong nhà nghỉ với hay cho lắm. Phòng mở máy sưởi, em thấy rất nóng, chị ấy cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặc áo thu đông bên trong, đó là lần đầu tiên em nhìn thấy cơ thể của con ở tầm gần như vậy, mặc dù chị ấy vẫn mặc quần áo, nhưng quần áo quá bó sát nên em thấy rất ngại." Bao Triển hỏi: "Sau đó sao?" Cậu thanh niên kể tiếp: "Chị ấy giả say, em nhìn là nhận ra ngay, lại còn nũng nịu em, bảo muốn dìu vệ sinh nữa. Sau đó, chị ấy cố tình nằm xuống giường, vờ như thể đứng dậy nổi, rồi nhờ em dìu chị ấy vệ sinh. Chị ấy bảo: "Em dìu chị chút, chị muốn tiểu!" Em liền đỡ chị ấy đến cửa nhà vệ sinh, trong lúc tư tưởng em ngừng đấu tranh chị ấy víu cổ em xuống. Em chẳng biết làm cách nào khác, mắt nhìn chỗ khác, mặt đỏ bừng. Chị ấy đứng trong tình trạng như chị ấy say . Rồi chị ấy ôm cổ em, em chầm chậm dìu chị ấy về giường. Chị ấy tự cởi bớt quần áo của mình, em hoảng hốt lấy chăn đắp ngang người cho chị. Em ngây người đứng đó." Tô My khuyến khích: "Em cứ kể tiếp !" Cậu thanh niên trẻ tuổi : "Em bảo em phải , chị ấy bất ngờ khóc tấm tức, em lại gần hỏi vì sao chị ấy lại khóc, chị ấy bất ngờ ôm em vào lòng. Em cảm nhận chị ấy rất mềm mại. Qua phút chấn động, em giãy ra định thoát khỏi chị ấy, bởi quả thực em hơi bực mình, đường đường là đàn ông con trai mà bị con khống chế như vậy. Nhưng khi em vừa định đứng dậy chị ấy cũng ngồi dậy, ôm mặt em và hôn. Em đờ người như khúc gỗ. Chị ấy dịu dàng hôn vào chỗ cánh tay bị cụt. Em cảm thấy rất xấu hổ, nhưng cũng rất cảm động vì hành động của chị ấy. Em trở thành tù binh của chị ấy, vì thiếu cánh tay nên em thể thoát ra nổi. Chị Điệp Vũ ôm em, đặt em xuống giường. Bao Triển hỏi: "Khi ấy hai người có sử dụng bao cao su ?" Cậu thanh niên đáp: "Có. Em cảm thấy mình trưởng thành. Xong việc, chị ấy hỏi em có phải lần đầu tiên , em bảo phải, nhưng thực ra đó đúng là lần đầu tiên của em." Giáo sư Lương hỏi: " ấy có kể với cháu về những người khác ?" Cậu thanh niên ngẫm nghĩ lát rồi trả lời: "Cháu nhớ ra rồi..." Hôm ấy, Điệp Vũ hỏi cậu: "Này! Chị hỏi em, em muốn được ngủ cùng ai nhất?" Cậu do dự giây lát rồi ra tên của nữ minh tinh người Đài Loan. Điệp Vũ lại hỏi: " Thế cậu có biết chị muốn ngủ cùng ai nhất ?" Câu thiếu niên ra loạt tên tài từ, ca sĩ nổi tiếng, trong đó có cả La Chí Tường, KangTa... nhưng Điệp Vũ đều mỉm cười lắc đầu báo phải. Điệp Vũ : " Người chị muốn ngủ cùng tên là Thạch Lỗi. " Cậu thanh niên cụt tay cũng có cậu bạn học cùng lớp tên là Thạch Lỗi nên cậu đặc biệt có ấn tượng sâu sắc với cái tên này. Qua phòng quản lí hộ tịch, cảnh sát tra ra được mấy chục người tên là Thạch Lỗi cư ngụ tại thành phố này. Sau khi phỏng vấn và điều tra loại trừ, cuối cùng cảnh sát cũng tìm ra được người lùn có cái tên Thạch Lỗi. Nhiều năm trước, Thạch Lỗi và Điệp Vũ là hàng xóm của nhau, họ cùng học, cùng về nhà. Thạch Lỗi mắc hội chứng về hệ thống xương khớp nên thân hình bé, lùn tịt như đứa bé dẫu năm nay ta hơn hai mươi tuổi. Sau khi chuyển nhà, hai người liên lạc với nhau nữa. Điệp Vũ là mối tình đầu của ta. Khi cảnh sát thông báo tin Điệp Vũ may gặp nạn đứa trẻ ấy, con người hai mươi tư tuổi nhưng vĩnh viễn bị nhốt trong hình hài của đứa bé mười tuổi ấy òa khóc nức nở, ta khóc vô cùng thương tâm, vô cùng đau buồn, khóc to như hề để tâm đến ánh mắt của người khác. Bao Triển dò hỏi xem ta có thể bế bổng người lớn hay . Người lùn đáp: "Tôi từng bế ấy, nhưng đó là chuyện của nhiều năm trước!" Họa Long hỏi: "Gần đây có gặp ấy ?" Người lùn đáp: "Dạo trước tình cờ gặp ấy lần xe buýt, tôi nhìn thấy ấy qua lớp cửa kính xe, nhưng với ấy lời nào." Tô My hỏi: "Sau đó sao?" Người lùn đáp: "Chúng tôi lướt qua nhau."
Chương 4: Bệnh nhân nhiễm HIV Thạch Lỗi làm tiểu đồng đứng chào khách ở cửa cho khách sạn khá đẳng cấp, công việc hàng ngày của ta là mở cửa, gọi xe cho khách và dõng dạc mời chào "Rất vui được đón tiếp quý khách". Ngày thường, ta ở lại kí túc xá dành cho nhân viên của khách sạn, cùng ở với ta còn có phụ bếp của khách sạn. Thạch Lỗi tha thiết: "Tôi muốn gặp ấy, chỉ cần nhìn ấy lần cuối thôi cũng được!" Tổ chuyên án lấy lí do điều tra vụ án để từ chối cầu của ta, vẻ mặt Thạch Lỗi đầy đau khổ, ta rút điếu thuốc ra hút, rồi ngồi bậc thềm khách sạn, thinh lặng, bất kì ai nhìn thấy hình ảnh đứa trẻ con hút thuốc lá, bóng lưng tỏa ra về đơn và lạc lõng đến vô tận đều cảm thấy lạ lùng. ta sở hữu hình hài của đứa trẻ mười tuổi nhưng lại có nội tâm của thanh niên ngoài hai mươi tuổi, tình cảm của ta mãi mãi dừng lại ở giai đoạn mối tình đầu. Thạch Lỗi đứng dậy rời , gương mặt vẫn đọng vệt nước mắt chưa khô. ràng suốt kiếp này ta thể có mối tình thứ hai, nếu buộc phải tìm ra nguyên nhân đó là vì ta là người tàn tật. Bao Triển nhặt đầu mấu thuốc lá mà Thạch Lỗi vừa ném xuống, thận trọng bỏ vào túi nilon, định quay về giám định sâu hơn, nạn nhân bị gạt tàn thuốc lá đập vỡ sọ dẫn đến tử vong, tóc còn vương tàn thuốc, manh mối này thể bỏ qua được. Họa Long : "Chú nghi thằng cha lùn mẩu kia là hung thủ sao?" Tô My lắc đầu bác bỏ: "Trông ta như đứa trẻ con, làm sao mà giết người được? Điệp Vũ chỉ cần dùng tay cũng đủ đẩy ngã ta." Bao Triển : "Tôi cảm thấy dường như ta giấu giếm chúng ta điều gì đó." Qua điều tra, cảnh sát phát Điệp Vũ hề có tâm địa hãm hại người khác, trong số những người đàn ông có quan hệ tình dục với Điệp Vũ, bao gồm cả cậu thanh niên trẻ tuổi bị cụt tay đều tính với virus HIV. Khi chủ động hiến thân cho những người tàn tật, làm rất tốt công tác phòng tránh. Điệp Vũ biết mình chẳng sống được bao thời gian nữa, trước lúc từ giã cõi đời vào đúng lúc tuổi xuân tươi đẹp, lệch lạc dùng phương pháp đặc biệt để làm việc thiện. Những người tàn tật kia đều chưa kết hôn, có người sạch , có kẻ bẩn thỉu, có lẽ cả đời họ chẳng bao giờ có cơ hội đương. Giáo sư Lương hỏi: " người nhiễm HIV có phản ứng như thế nào?" Tô My đáp: "Có lẽ họ dám thổ lộ cho ai biết về căn bệnh của mình, tiếp đến là tuyệt vọng, tự hủy hoại bản thân, ngày nào cũng trôi qua trong ngày dài, rồi chết dần chết mòn..." Tiểu Đào ủ rũ: "Chắc chắn tôi tự sát! Bây giờ tôi nghĩ kĩ rồi, nếu lỡ nhiễm phải HIV, tôi nhất định tự sát." Bác sĩ Tào xua tay: " vớ vẩn!" Họa Long suy đoán: "Nếu còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành chắc chắn cố gắng thực , dẫu sao cũng sắp lìa đời, nên đâu còn điều gì dám , chuyện gì dám làm?" Bao Triển tiếp lời: "Hơn mười năm trước, Điệp Vũ và Thạch Lỗi là hàng xóm của nhau, hàng ngày đều cùng học, cùng về nhà, khi ấy họ mới chỉ mười tuổi, nào hiểu thế nào là tình , nhưng có lẽ họ suốt đời thể quên tình cảm vương vấn và nỗi nhung nhớ thuở ban đầu ấy. Điệp Vũ mắc AIDS, tâm nguyện trước khi chết chính là gặp được Thạch Lỗi, sau đó hiến thân cho ta." Giáo sư Lương nhận định: "Rất có khả năng Thạch Lỗi dối, chúng ta phải điều tra sâu hơn mới được!" Các giám định của các chuyên gia có kết quả, chiếc bình trong cơ thể Điệp Vũ chỉ là đồ sứ hình thường được bán với giá rẻ mạt ngoài chợ. Sau nhiều lần đối chiếu và hóa nghiệm, các chuyên gia cũng chứng thực tàn thuốc lá tóc của Diệp Vũ là loại thuốc thơm Red Tower. Hung thủ hút loại thuốc là bảy tệ bao. Thạch Lỗi vừa khéo cũng hút loại thuốc ấy, bởi thế ta bị nâng cấp thành nghi phạm số . Giáo sư Lương phân công lại nhiệm vụ cho mọi người, công việc tiếp theo là phải bao vây Thạch Lỗi và triển khai điều tra xem vào hôm xảy ra án mạng ta ở đâu, liệu có đủ thời gian để gây án hay và ta tiếp xúc với Điệp Vũ hay chưa... Tất cả những điều này đều cần phải làm . Cảnh sát tiến hành bí mật giám sát Thạch Lỗi, nhưng ngày hôm sau trinh thám báo cáo với tổ chuyên án rằng Thạch Lỗi mất tích. ta đột nhiên từ mà biệt, lặng lẽ rời khỏi khách sạn, ngay cả tiền lương cũng chẳng cần. phụ bếp ở cùng phòng với Thạch Lỗi phản ảnh với cảnh sát, Thạch Lỗi mua can xăng, trước khi bỏ còn mang theo con dao của người phụ bếp. Chính ủy Tống nổi giận lôi đình, phê bình trinh sát làm việc lơ là, để nghi phạm quan trọng như vậy chuồn mất ngay trước mắt. Tổ chuyên án phân tích, ràng Thạch Lỗi mua xăng là để phóng hỏa hoặc thiêu hủy thứ gì đó. Có điều suốt mấy ngày sau đó, thành phố đều xảy ra vụ hỏa hoạn nào, giáo sư Lương ra lệnh cho tổ phòng cháy chữa cháy được phép khinh suất, lúc nào cũng phải trong trạng thái sẵn sàng ứng chiến, tăng cường các biện pháp phòng cháy an toàn ở các địa điểm công cộng. Cảnh sát bố trí người ở những nơi mà Thạch Lỗi có khả năng xuất , nhưng tên lùn đó mất tăm mất dạng như thể bốc hơi giữa trung vậy. Tổ chuyên án triệu tập cuộc hợp khẩn cấp, suy đoán và phân tích lại tình hình vụ án. Chính ủy Tống : "Rốt cuộc nghi phạm Thạch Lỗi chạy trốn hay nấp ở nơi nào?" Giáo sư Lương đoán: "Nếu Thạch Lỗi phải hung thủ ta ắt phải là người biết nội tình." Bao Triển phân tích: "Nếu Thạch Lỗi là hung thủ chắc chắn ta phải có đồng phạm, bởi vì chỉ dựa vào sức ta rất khó ra tay giết người, ta mua xăng, lại còn cầm theo dao, chắc chắn là muốn giết chết tên trợ thủ đó để diệt khẩu. Đương nhiên, cũng có khả năng ta phóng hỏa giết người để trả thù xã hội. Chó cùng rứt giậu mà!" Chính ủy Tống : "Bất kể thế nào vụ án cũng sắp phá được rồi, nhưng bước tiếp theo nên làm gì? Chẳng lẽ chúng ta chỉ ôm cây đợi thỏ thôi sao?" Giáo sư Lương : "Chiếc bình sử này rất bình thường, có thể mua ở bất cứ đâu nên chúng ta cứ quyết đoán vứt bỏ manh mối này , lãng phí sức người điều tra theo hướng đó nữa. Hung thủ có vẻ rất thành thạo kĩ thuật khâu, hơn nữa loại kim và chỉ được dùng lại khá khác thường, liệu có thể tìm thấy chúng ở những nơi nào? Xưởng may? Kho lương thực? Trạm hạt giống? Xưởng chế biến thức ăn gia súc? Bến tàu? Chúng ta cần bố trí người theo dõi sát sao tất cả những địa điểm đó." Giáo sư Lương liệu như thần, quả nhiên hai ngày sau, vào lúc giữa trưa, chiếc thuyền gỗ gần bến tàu sông Vận Hà đột nhiên bốc cháy, đội cứu hỏa của thành phố lập tức xuất phát, khẩn cấp dập lửa tại trường. Qua kiểm tra bước đầu vụ cháy này phải tai nạn ngẫu nhiên mà ràng do có người ra tay phóng hỏa, nhiều nhân chứng tận mắt chứng kiến kẻ phóng hỏa là đứa trẻ, sau khi nhận diện, nhân chứng xác thực kẻ đó chính là Thạch Lỗi. ta sử dụng xăng để làm vật dẫn cháy và đốt con thuyền gỗ, thế lửa phùng phùng, tốc độ bén cháy nhanh khủng khiếp nên mặc dù xe cứu hỏa đến kịp thời nhưng toàn bộ con thuyền cháy thành tro. Con thuyền này vận chuyển hàng hóa giữa hai tỉnh Triết Giang và Giang Tô, thường ngày chủ thuyền vẫn chuyên chở các mặt hàng thực phẩm như đậu tương, khoai tây, muối thô... Chủ con thuyền là gã què, tên là Đà Vô Thước, khắp người bị phỏng lợt nghiêm trọng, được cảnh sát cứu hỏa đưa vào bệnh viện cấp cứu. ta lập tức lọt vào tầm ngắm của cảnh sát, chính ủy Tống hân hoan phát rồ, lập tức cử đội Cảnh sát lao tới bệnh viện làm bút lục, cùng lúc đó triển khai điều tra vòng ngoại vi quanh ta. Trung tâm kiểm soát và phòng tránh bệnh truyền nhiễm thông báo, gã què dương tính với HIV. Trung tâm bệnh truyền nhiễm là ban ngành kiểm tra virus HIV miễn phí, họ nắm trong tay danh sách bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm của toàn thành phố. Gần bến tàu có cửa hàng tạp hóa , khi thẩm vấn, chủ quán cung cấp thông tin rất có giá trị. Trước đây, Điệp Vũ và gã què từng gặp nhau vài lần, khi ấy chủ quán nghe lén họ chuyện, vì đoạn hội thoại ấy rất trơ trẽn, khiến người ta muốn quên cũng quên được, chủ quán cũng khá có ấn tượng với Điệp Vũ. Hôm đó, Điệp Vũ đạo cầu, gã què đeo đẳng bám theo sau, vừa vừa lải nhải. Gã què : "Nghe có lòng toàn thương người tàn tật, lại còn cần họ trả tiền, với tôi lần được sao?" Điệp Vũ trừng mắt nhìn gã, gã què bẩn thỉu như moi từ dưới đất lên. Điệp Vũ hỏi: " nghe ai vậy? Tránh xa tôi ra, đừng bám dính lấy tôi nữa! lằng nhằng theo tôi suốt mấy hôm rồi." Gã què thẹn quá hóa giận, : "Tôi nghe thằng mù bảo thế." Điệp Vũ nghĩ hồi rồi bảo: "Tôi biết người vừa nhắc đến là ai rồi." Gã què : "Chính thằng kể với tôi." Điệp Vũ xuống giọng: "Xin lỗi! Lẽ ra tôi nên nặng lời với ." Gã què dọa: "Nếu chịu với tôi, tôi mách bố mẹ , thằng mù còn bảo tôi bố mẹ đều lương thiện." Điệp Vũ đoái hoài đến ta, tiếp tục xuống cầu, bên đường có cửa hàng tạp hóa , ông chủ quán nằm ngửa ghế lim dìm mắt thiu thiu ngủ, đất bày vài chiếc bình sứ rẻ tiền, mấy bức tượng làm bằng thạch cao và cả đồ chơi nữa. Thực ra những loại đồ chơi này đâu đâu cũng có, chỉ cần bỏ tệ là có thế l mua được hai chiếc vòng trúc, rồi đứng ở vị trí chỉ định, ném vòng trúc vào trúng vật gì lấy vật đó. Gã què mua mười cái vòng trúc, đưa cho Điệp Vũ mấy cái, Điệp Vũ do dự lát rồi cầm lấy. Điệp Vũ ném trúng chiếc bình sứ, vui sướng như đứa trẻ được quà: "Ha ha! Bình ngọc tịnh của mình này!" Gã què lại nhì nhèo: "Thế được chưa? Trả lời tôi câu nào!" Điệp Vũ cầm chiếc bình từ tay chủ quán, rồi quay sang với gã què: " phải tôi sợ mà là tôi tội nghiệp , thôi coi như kiếp trước tôi nợ !" Gã què mừng đến gãi đầu gãi tai suốt, bảo: "Thuyền của tôi đậu đằng kia!" Điệp Vũ rào trước: "Nhưng từ nay về sau được bám theo tôi nữa đấy!" Cuối cùng cũng làm được nguồn gốc của chiếc bình ngọc tịnh, vụ án ngày càng trở nên sáng tỏ, gã què bám riết lấy Điệp Vũ đòi quan hệ nên gã vô tình mắc AIDS, gã què hành hung và giết chết Điệp Vũ, đồng thời quẳng thi thể giữa chốn công cộng. Thạch Lỗi là kẻ biết tình nên báo thù cho Điệp Vũ, ta phóng hỏa thiêu cháy cả con thuyền. Toàn thân gã què bị phỏng nặng, may mà nhảy xuống nước kịp thời nên mới may mắn thoát chết, gã bị đưa vào bệnh viện cấp cứu và điều trị vết thương ở khoa Bỏng nằm tầng mười của tòa nhà bệnh viện. Ngay khi cảnh sát tập trung ở bệnh viện gã què đột nhiên bị sát hại tại phòng bệnh! Khi ấy, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, y tá chăm sóc bệnh nhân kêu lên thất thanh, ngay sau đó là tiếng thuốc men, y cụ rơi loảng xoảng nền nhà, đứa bé lén lút chạy ra, y tá đuổi theo sau hét lớn "Bớ người ta! Có kẻ giết người! Mau bắt lấy nó!" Mấy cảnh sát chạy vội đến phòng y tá hỏi xem thể thế nào, y tá hốt hoảng thuật lại đầu đuôi câu chuyện. Hai y tá tiêm Pethidine cho gã què bỗng nhiên đứa trẻ đột nhập vào phòng, hai tay nắm chặt con dao, nhắm thẳng vào ngực gã què đâm liền mấy nhát. Y tá ngây người dám tin vào cảnh tượng xảy ra trước mắt, có kẻ dám ngang nhiên giết người ngay trong phòng bệnh, hơn nữa hung thủ lại chỉ là đứa trẻ. Hai y tá trơ mắt nhìn đứa trẻ bỏ chạy, mãi lát sau mới hoàng hồn hô toáng lên kêu cứu. Đứa trẻ ấy chính là Thạch Lỗi. Cảnh sát lập tức truy cản, Thạch Lỗi chạy về phía thang máy, chỉ chậm bước thôi là tóm cổ được hung thủ. Thang máy trôi xuống từ tầng mười, cảnh sát dùng điện đàm thông báo với cảnh sát dân ở tầng chặn chốt điểm, đồng thời phong tỏa các cầu thang bộ để đề phòng hung thủ chạy trốn. Vậy mà, viên cảnh sát dân đứng chặn ở tầng chẳng thấy đứa trẻ nào chạy ra ngoài, trong thang máy, cũng như mọi ngã thang bộ đều phát thấy bóng dáng Thạch Lỗi đâu. Cảnh sát lại thang bộ, lần từ tầng lên đến tầng mười nhưng vẫn bặt vô tín. Cảnh sát lục soát mọi ngóc ngách trong bệnh viện mà chẳng thu hoạch được gì, Thạch Lỗi bỗng dưng cánh mà bay.
Chương 5: Khúc xương đòn Phật giáo có thuyết luân hồi, kinh Phật nói rằng mọi sự gặp gỡ đều sẽ được trùng phùng, mọi sự biệt li đều vì để trở về. Từ đến lớn, Thạch Lỗi chỉ có người bạn duy nhất, người bạn ấy chết đường học. Sáng sớm hôm ấy, trời mờ hơi sương, Thạch Lỗi và cậu bạn cùng đến trường. Đường dành cho người bộ đèn xanh, Thạch Lỗi cúi xuống thắt lại đây giày, cậu bạn sang đường trước, chiếc xe Santana sang trọng vượt đèn đỏ húc phải cậu bé, chiếc xe còn lôi nạn nhân thêm mười mấy mét nữa mới chịu dừng lại, lốp xe đè bẹp cánh tay, đường có vệt máu chảy dài, trông đến hãi hùng. Cậu bạn khi nảy còn cười với mình đột nhiên chết thảm trước mắt khiến Thạch Lỗi chỉ biết trơ mắt đứng nhìn, cậu ngây người bàng hoàng. Câu cuối cùng cậu bạn với Thạch Lỗi là: "Tớ đứng bên kia đường đợi cậu nhé!" Từ đó trở tối nào Thạch Lỗi cùng đều gặp ác mộng, lần nào cậu cũng nhìn thấy nụ cười trong trẻo đậu gương mặt cậu bạn, cậu rất muốn với bạn rằng: "Dừng lại ! Đừng sang đường... !" Từ đó trở , mỗi lần qua đường đều trở thành việc khiến cậu sợ hãi nhất, dòng xe phi như mãnh hổ, dường như bất cứ lúc nào chúng cũng sẵn sàng hất tung và nghiền nát cậu. Lúc đó, Thạch Lỗi mới mười tuổi, mỗi lần qua đường, cậu bé đó lại phải bám theo dòng người mới dám , nếu xung quanh có ai, cậu đứng ở vạch kẻ dành cho người bộ và chần chừ chờ đợi, dẫu sắp muộn học, cậu cũng dám tiến bước, dám đánh bạo sang đường mình. Có lần cậu bám theo bé để sang bên kia đường, đèn xanh dành cho người bộ vừa nhấp nháy mấy giây chuyển sang màu đỏ, bé liền chạy vù về phía trước, bỏ lại mình cậu đứng cho vơ giữa đường, dòng xe lại như mắc cửi vây chặt lấy cậu. Cậu bé đứng bất động tại chỗ, vì quá sợ nên khóc lặng cả người. bé vội ngoái đầu nhìn, rồi quay lại nắm lấy tay cậu dẫn qua đường. bé ấy chính là Điệp Vũ, năm đó cũng mười tuổi. Điệp Vũ và Thạch Lỗi là hàng xóm, cùng học trường tiểu học nhưng khác lớp. Điệp Vũ lớn trước tuổi, cơ thể phồng phao, nom như nữ sinh cấp hai. Con đường là dòng sông, con người như những tấm bèo, họ tình cờ gặp nhau giữa dòng đời như thế. bé hề hỏi cậu vì sao lại khóc, thực ra bé chẳng gì cả, chỉ dắt cậu qua đường mà thôi, bé dắt cậu qua chuyến hành trình của cuộc đời! Dường như chỉ những đôi bạn tri kỉ nhiều năm gặp lại mới hiểu được ý nhau đến thế. Lần đầu tiên gặp mặt, nhưng cơ hồ họ quen biết nhau trăm năm trước đây. Từ ấy trở mỗi khi học hay tan học, cậu đều cùng bé. Buổi sớm, mặt trời nhô lên, áng mây rạng ngời vẽ lên những đường uốn lượn rực rỡ phía chân trời, cậu luôn luôn đứng trước cửa hàng bán đĩa hát lẳng lặng đợi bé cùng qua đường, cậu nấp sau cột điện, rồi đột ngột xuất đằng sau bé. Buổi trưa, tay cậu trượt thành lan can sắt quây quanh công viên, hoa tường vi khe khẽ nở rặng rào, cậu quay lại thấy bé vẫn chưa đến. Buổi chiều, cậu giẫm lên bóng bé, giữ khoảng cách nhất định, rồi cùng băng qua đường giống như chú lính chì bé theo cỗ xe tăng. Thạch Lỗi và Điệp Vũ chưa bao giờ chuyện với nhau, họ vờ như chẳng hề quen biết, mãi cho đến ngày trời u của năm sau, nước mưa làm những đóa hoa ven công viên ướt sượt, làm quần áo và đầu tóc người đường ướt mèm, con chim sẻ đậu đường dây điện, tất cả các mái nhà đều giỏ giọt gianh, hai đứa trẻ lững thững bước trong mưa, cậu ho mấy tiếng, lấy hết can đảm, rụt rè bước lại gần bé hỏi: "Cậu tên là gì?" Điệp Vũ bật cười "Hì hì! Tớ cũng đâu biết tên của cậu!" Cậu luôn cảm thấy tên của bé rất đẹp, cái tên mang đượm mùi hương ngọt ngào, cậu viết tên bé ra giấy, viết kín hết trang này đến trang khác, rồi thầm vo viên vứt vào sọt rác như thể mình vừa làm điều gì xấu xa. Hôm sau, khi gặp lại bé, cậu bỗng dưng thấy mất tự nhiên, tim đập thùm thụp trong lồng ngực, mặt đỏ tía tai. Nếu bạn từng trải qua những rung động đầu đời bạn hiểu mặt đỏ mang hàm ý gì! Cậu biết vì sao mình lại như vậy. Mối tình đầu bao giờ cũng đẹp và thơ mộng như thế, số con chữ bản thân nó được ướp hương, ví như từ "tình đầu". Trong những năm thiếu thời mơ hồ và ngày đại, chúng hiểu được tâm trạng thích người là thế nào, tình cảm đó bị an bài để trở thành tình thể thổ lộ. Nhiều năm qua , khi chúng ta nhớ lại dĩ vãng, hồi tưởng lại những tháng năm chẳng bao giờ trở lại, chúng ta chỉ biết thở dài ước ao giá như thời gian mãi mãi ngừng lại tại thời điểm mùa hè năm đó. Nếu bóng hình được lưu giữ vào thời khắc đẹp nhất, nó chưa bao giờ xa, nó luôn ở trong tâm trí bạn và ngự trị trái tim bạn. Sau khi tốt nghiệp tiểu học, Thạch Lỗi và Điệp Vũ lại học cùng trường trung học, họ quen với tồn tại của đối phương, hai người cùng qua mưa gió, cũng trải qua bốn mùa luân chuyển. Trong trường bắt đầu dấy lên những lời chế nhạo, các bạn cho rằng họ bày trò đương, thầy giáo liền gọi Điệp Vũ lên văn phòng chuyện, hỏi bé vì sao ngày nào cũng cùng Thạch Lỗi hết đến trường rồi lại về nhà. Điệp Vũ để tâm đến lời trách cứ của thầy. Có cậu bạn xấu bụng còn bịa chuyện, rằng nhìn thấy Điệp Vũ và Thạch Lỗi hôn nhau ở góc cầu thang. Thạch Lỗi nổi giận cãi nhau với cậu kia trận, sau đó Thạch Lỗi bị đánh tơi bời, làm gì được liền òa lên khóc. Cậu vừa né tránh nắm đấm của cậu bạn xấu bụng, vừa khóc giải thích mình và Điệp Vũ hoàn toàn trong sáng. Điệp Vũ lôi Thạch Lỗi ra khỏi cậu bạn kia, trừng mắt nhìn cậu ta, cậu bạn kia hề sợ hãi, cũng trừng mắt nhìn lại với vẻ thách đấu. Hành động tiếp theo của Điệp Vũ khiến ai nấy đều kinh ngạc, bé dùng nắm đấm để giải quyết, cũng ngoạc mồm ra chửi bới giống như đa số bạn cùng trường, có bước lại gần và ôm cậu bạn kia vào lòng. Cậu bạn đờ dẫn, rồi hoảng hồn. Từ đó, cậu ta bao giờ dám bắt nạt Thạch Lỗi nữa, bởi lỡ đâu cái tiếng sớm bị đồn ra ngoài chẳng hay ho gì. Tối hôm đó, nghe có trận sao băng trăm năm khó gặp rơi xuống thành phố này, Thạch Lỗi và Điệp Vũ về nhà ngay sau giờ tự học, cả hai ngồi dưới gốc đào ở công viên ngước mắt nhìn bầu trời đêm và chờ đợi mưa sao băng. Bầu trong vắt gợn mây, gió mơn man đùa cành lá, ánh trăng vằng vặc chiếu sáng những cành đào vờn vũ nhảy múa, khung cảnh thực chẳng khác nào thế giới thần thoại trong mơ. Thế mà hôm ấy lại chẳng xuất ngôi sao băng nào, chỉ có hoa đào rơi là đà như mưa sa. Điệp Vũ phụng phịu: "Chắc người ta bịa ra chuyện sao băng chứ làm gì có!" Thạch Lỗi an ủi: "Đợi chút nữa xem sao! Khi nảy tớ vừa khéo nhìn thấy ngôi sao băng đấy!" Điệp Vũ cả tin giục giã: "Thế cậu mau ước !" Thạch Lỗi ngẩn người: "Nhưng tớ biết... phải ước điều gì bây giờ?" Điệp Vũ gợi ý: "Lòng cậu muốn có điều gì hãy ước điều ấy!" Thạch Lỗi hỏi: " cần to lên chứ?" Điệp Vũ lắc đầu: "Chúng ta có thể viết điều ước của mình vào mẩu giấy, rồi nhét vào trong chai, vùi xuống gốc cây." Chúng đào hố dưới gốc đào, rồi viết điều ước của mình lên mảnh giấy, bỏ vào chai thủy tinh, sau đó chôn xuống đất. Chúng hề biết đối phương viết gì, chỉ ngây thơ nghĩ rằng nếu sao băng xuất điều ước của mình trở thành thực mà thôi. Khi trở chúng về nhà, phố đêm vắng tanh, bé nắm tay cậu bé băng qua đường. Chúng mỉm cười chào tạm biệt nhau ở đầu con ngõ . Nếu biết đây là thời khắc biệt ly lí nào bé chịu buông tay cậu bé ra, và lí nào cậu điềm nhiên mỉm cười chào tạm biệt bạn của mình? Nhiều năm sau, ta mới biết ra ngay từ hồi mười tuổi, ta bé đó, những thế ta còn phải dùng cả cuộc đời để hồi ức lại quãng thời gian ngọt ngào ấy. Hôm sau, Thạch Lỗi đến trường, góc đường quen thuộc ấy còn bóng dáng cậu bé. Suốt mấy ngày liên tiếp đều như vậy. Điệp Vũ hỏi thăm hàng xóm mới hay tin từ giờ trở Thạch Lỗi thể học được nữa. Điệp Vũ tròn mắt hói: "Vì sao ạ?" Câu trả lời là: "Vì cậu ấy là người tàn tật." Mặc dù mười bốn tuổi nhưng cơ thể của Thạch Lỗi mãi mãi dừng lại ở giai đoạn mười tuổi, cậu mắc hội chứng người lùn. Có lẽ từ ngày cậu quen Điệp Vũ cậu chẳng thể lớn thêm được nữa, mọi thứ đều dừng lại vạch kẻ băng qua đường dành cho người bộ đó. bé quay lại, bước về phía cậu, dắt tay cậu xuyên qua dòng xe cộ tấp nập. Cha mẹ Thạch Lỗi đưa cậu đến bệnh viện ở ngoại tỉnh để chữa trị, nhưng chữa suốt mấy tháng ròng vẫn chẳng hề có kết quả. Cùng khoảng thời gian đó, gia đình Điệp Vũ chuyển nhà, sau khi có tốt nghiệp bậc trung học học trung cấp, ba chữ "người tàn tật" khắc ghi vào tim Điệp Vũ. Rất nhiều cuộc ly biệt trong đời người chỉ cách nhau trong gang tấc, quay mặt cái thành vĩnh biệt, ngoảnh mặt lại cách trở vạn núi ngàn sông, muốn gặp lại cũng khó. Từ khi họ chia tay, cả hai chưa bao giờ gặp lại đối phương, mười năm thoáng bay như cơn gió thoảng bên thềm hè... Những năm đó, rất nhiều chuyện bất ngờ xảy đến với Thạch Lỗi và Điệp Vũ. Nhà Thạch Lỗi bị phá dỡ, Điệp Vũ từng trở về phố xưa tìm lại cậu bạn cũ, nhưng tìm thấy. Trong khi Thạch Lỗi vẫn là cậu bé nhát gan chẳng dám băng qua đường thuở nào Điệp Vũ là thiếu nữ trường thành. Thạch Lỗi theo mẹ học cách may rèm cửa sổ, ta gần như ra khỏi cửa nửa bước, bởi vì mỗi lần xuất phố đều có người gọi ta là "con rùa", "chú lùn", "Võ Đại Lang". Chúng ta buộc phải thừa nhận, tiếng cười của khán giả khi cây hài nào đó bắt chước động tác của người tàn tật, những lời tục tĩu mắng chửi người tật nguyền như ngầm minh chứng thái độ miệt thị của xã hội này dành cho người tàn tật là tồn tại nghiễm nhiên. người câm xấu xí chỉ cần bắt đầu đối xử tốt với mọi người xung quanh từ năm mười tám tuổi. Cố gắng nhìn thế giới này bằng con mắt khoan dung và cảm thông, cứ thế kiên trì suốt ba mươi năm sau đó ta cũng chỉ có thể trở thành người đàn ông câm tuổi trung niên xấu xí. Thường ngày, Thạch Lỗi rất kiệm lời, thậm chí còn trầm lặng quá mức. Vì muốn con thích ứng được với xã hội, cha mẹ quyết định xin cho ta làm chân gác cửa ở khách sạn. ta đứng trước cửa, mặc bộ đồng phục màu đỏ rất sến sẫm và với mỗi người khách bước vào cánh cửa ấy rằng: "Rất vui được phục vụ quý khách!" Đôi lúc ta lại nhớ đến Điệp Vũ. Đó là mối tình đầu của ta, hiển nhiên cũng là mối tình cuối cùng. Thỉnh thoảng Thạch Lỗi lại ngồi xe buýt về lại nhà cũ, giờ đây ta đủ can đảm để băng qua đường mình, nhưng khi ngồi xe buýt, ta phải lấy hết dũng khí mới chịu đựng được ánh mắt khác thường của những người xung quanh dành cho mình. Tựa hồ mọi người đều nhìn cậu bé mãi mãi thể trở thành người lớn giống như nhìn quái vật. Có lần ở giữa ngã tư, Thạch Lỗi chợt cảm thấy có gì đó hết sức quen thuộc, ta và Điệp Vũ từng qua con đường này. Trong cửa hiệu bán đĩa nhạc ven đường văng vắng vọng ra giai điệu bài hát "Dòng chảy": Có lẽ đó là duyên phận Bước chân định mệnh đẩy ta về phía nhau Bao lần nước mắt hòa trong nụ cười khổ đau Hóa thành đại dương, bao bọc kí ức Có lẽ đó là cuộc đời rất thực Chưa kịp gìn giữ vội phai phôi Bao lần cười trong nước mắt tuôn rơi, Ta lướt qua nhau về hai phía Kỉ niệm trong mơ luôn chân thực đên thể Ta bật tiếng thở dài Giữa dòng đời xuôi ngược buổi sớm mai... Chúng ta luôn gặp người mà mình gặp đầu tiên trong định mệnh cuộc đời, cùng người ấy đoạn đường, rồi người ấy bỗng nhiên biến mất lặng lẽ khi bước vào bóng râm. Nhiều năm sau, khi ta hồi ức lại, ta mới phát ra mối tình mơ hồ và mơ màng ấy chính là tình chưa chính thức bắt đầu. tình chẳng biết bắt đầu tự khi nào, cũng hay giờ nó ở nơi nao. Thạch Lỗi cứ sống yên ả như thế suốt bao năm, mười mấy năm sau, ở đầu đường xe ̣ lại như mắc cửi, ta nhìn qua cửa kính xe buýt và đột nhiên thấy bóng hình quen thuộc, ta chỉ cần nhìn dáng là nhận ra Điệp Vũ. Tim Thạch Lỗi bỗng dưng đập nhanh như trống trận, ta định hét người lái xe dừng lại, định chạy đến trước mặt , định xuyên qua thế giới thực ngăn cách giữa hai người, ngực ta phập phồng bởi thở quá gấp, ta xúc động đến mức suýt chút oà lên khóc... Nhưng cuối cùng, ta vẫn xuống xe, ta chỉ ngây dại ngồi đó, lặng lẽ nhìn dần khuất khỏi tầm mắt, chầm chậm nhạt nhoà rồi biến mất hẳn vào dòng người nhộn nhịp. Thạch Lỗi lẩm bẩm tự hỏi lòng: " ấy ư?" Có lẽ mình nhận nhầm người! Có lẽ chỉ có thể cùng ta đoạn đường ngắn ngủi trong dòng sông số mệnh dài miên man. Nếu giờ gặp nhau ra sao? Người đường nhìn họ ở bên nhau lầm tưởng họ là hai mẹ con. Thạch Lỗi tự ti. Thôi! Thà gặp còn hơn. Thế mà vài ngày sau, Điệp Vũ lại hỏi thăm và cuối cùng tìm thấy Thạch Lỗi. Ở đầu con đường đó, Điệp Vũ lại nắm lấy tay Thạch Lỗi ngang qua ánh mắt miệt thị của mọi người, ngang qua dòng xe cộ chảy xiết như nước lũ. Họ vào công viên, ngồi dưới gốc đào năm xưa, nhàng chuyện, khẽ khàng kể cho nhau nghe những biến cố xảy đến với mình. Thạch Lỗi : "Điệp Vũ! cưới em!" Điệp Vũ lắc đầu: "Em bảo rồi còn gì, em bị nhiệm HIV mà!" Thạch Lỗi kiên quyết: " vẫn thể nào tin nổi! Sao em lại bị nhiễm căn bệnh quái quỷ đó?" Điệp Vũ bảo: "Giờ điều đó đâu còn ý nghĩa gì? Em nhiễm HIV như thế nào có lẽ đều do ông trời định đoạt, em muốn truy tìm ngọn nguồn nữa." Thạch Lỗi thở dài: " biết em tâm địa rất lương thiện." Điệp Vũ : "Nhưng có người em nhất định phải gặp. Em truyền virus HIV cho ta, em nợ ta lời xin lỗi." Thạch Lỗi hỏi: "Nhưng em có cố ý đâu? Mà người đó là ai?" Điệp Vũ đáp: "Chính là người đàn ông cà nhắc vẫn thường lái thuyền ở bến tàu. Chắc ta giết em mất." Thạch Lỗi lo lắng: "Thế để cùng em!" Điệp Vũ lại lắc đầu: "Chuyện của em cứ để em tụ giải quyết, nếu em chết, em thác mộng cho ." Thạch Lỗi đăm đăm nhìn Điệp Vũ: " vẫn lấy em làm vợ, cho dù em bị nhiễm HIV, cho dù chúng ta chỉ ở bên nhau mấy ngày." Điệp Vũ lảng sang chuyện khác: "Em còn nhớ năm đó chúng mình lấp chai nguyện ước dưới gốc cây này, trong đó có hai mảnh giấy ghi ước nguyện của và em." Thạch Lỗi gật đầu: "Chẳng biết cái chai đó còn dưới gốc cây nhỉ!" Điệp Vũ tò mò hỏi: "Thế hôm ấy ước gì?" Thạch Lỗi : " muốn cưới em. Đó là nguyện ước năm đó của ." xong, hai hàng nước mắt của Thạch Lỗi tuôn ra như suối chảy, tim nhói đau tựa bị ai bóp nghẹt. Điệp Vũ dặn dò ta vài chuyện, sau đó mình đến bến tàu, để rồi chẳng bao giờ trở về nữa. Gã què nghe mình bị Điệp Vũ truyền căn bệnh chết người HIV điên cuồng như phát rồ, gã giận dữ cầm chiếc ghế gấp nện vào người Điệp Vũ tới tấp, chưa thoả giận, gã lại lấy gạt tàn thuốc lá đập mạnh vào đầu Điệp Vũ mấy nhát. Sau khi Điệp Vũ chết, gã què tiện tay nhét chiếc bình vào hạ thể của và nguệch ngoạc khâu lại, gã đay nghiến cái xác: "Cho mày hết đường hại người khác!" Thạch Lỗi lặng lẽ chờ đợi Điệp Vũ trở về mãi cho đến khi nghe cảnh sát báo tin Điệp Vũ gặp nạn. Cái chết của Điệp Vũ tiếp thêm dũng khí và sức mạnh to lớn cho cậu bé dám sang đường mình năm xưa. ta mua can xăng, phóng hoả đốt thuyền của gã què, gã què bị phóng nặng được đưa vào bệnh viện cấp cứu, ta lại đuổi theo đến bệnh viện, lấy dao kết liễu mạng sống của gã què. Khi chạy trốn, Thạch Lỗi cầm con dao đẫm máu lao vào thang máy, hai cảnh sát chỉ chậm chân bước mà để vuột mất hung thủ. Trong thang máy có mặc váy dài, Thạch Lỗi biết cảnh sát đợi sẵn ở tầng để tóm cổ ta. ta liền nhấn nút cho thang máy chạy thẳng xuống tầng hầm gửi xe, đoạn quay sang uy hiếp : " con dao này có virus HIV, nếu dính vào mất mạng, hãy giúp tôi, cho tôi nấp nhờ lát!" run rẩy cầu khẩn: "Đừng giết tôi! Xin đừng giết tôi! muốn nấp ở đâu?" Thạch Lỗi liền chui vào trong tà váy của , ta quỳ xuống, kề dao vào người khống chế. Thang máy xuất phát từ tầng mười và di chuyển theo chiều xuống đất, khi đến tầng chín và tầng tám, khách liên tục len vào, trong thang máy toàn bệnh nhân, đứng cạnh vách thang máy, dám nhúc nhích, thậm chí còn dám thở mạnh, sợ hãi đến nỗi mặt trắng bệch, có sợ thằng lùn núp dưới váy giở trò cầm dao đâm mình. Khi thang máy xuống đến tầng bảy lại có người nữa bước vào, thang máy liền kêu tít tít báo hiệu quá tải, người đó đành ra. Trước khi ra hẳn bên ngoài, người đó vô tình nhìn thấy đứng sát vách thang máy, mặt trắng bợt, dưới váy có những hai đôi chân, ta liền quyết đoán bốc máy gọi điện cho cảnh sát. Xuống đến tầng , mọi người trong thang máy lũ lượt ra ngoài, viên cảnh sát phụ trách chặn đường quá sơ ý khi chỉ liếc mắt kiểm tra hành khách bên trong, thấy bóng người lùn nào trong thang máy, ta liền quay đầu phóng như bay lên cầu thang bộ. Thạch Lỗi xuống đến tầng hầm gửi xe liền chạy trốn, trước khi ta xin lỗi , bước được mấy bước, ta lại ngoảnh lại : "Cám ơn !" rụt rè hỏi: " giết người à? Tôi khuyên nên đầu thú!" Thạch Lỗi : "Tôi chuộc lỗi, nhưng phải trong nhà ngục." Dù cảnh sát phát lệnh truy nã khăn cấp dán khắp các bến tàu bến xe để đề phòng hung thủ đào tẩu, nhưng cuối cùng vẫn bắt được Thạch Lỗi. thời gian sau, thi thể Điệp Vũ được đưa đến nhà hỏa táng bỗng người ta phát dạng kết tinh thể lẫn trong xương cốt của , tinh thể lóng lánh như ngọc. Giáo sư Lương đáp: "Ta biết đó là gì, hay từ đâu lẫn vào! Chỉ có điều ta đột nhiên nhớ đến tích 'Khúc xương đòn của Bồ Tát" được ghi chép trong cuốn "Tục huyền quái lục"...
Phần 6: Ác quỷ ăn thịt người Lời dẫn Cứ hưởng thụ ! Giống như ta nằm trong chiếc quan tài mới toanh - Alfred Hitchcock tờ tạp chí của Mỹ chọn ra bốn con đường kinh hoàng nhất thế giới, mỗi con đường đều nổi tiếng bởi những hung án khủng khiếp hoặc những câu chuyện ma quỷ rùng rợn. Trong đêm sáng, người đơn con đường tối đen như mực và vắng vẻ hoang lương, dẫu là người theo chủ nghĩa vô thần thì cũng cảm thấy lạnh gáy. Ngoài ma quỷ ra con đường ấy còn nấp những con ác quỷ đáng sợ như kẻ cướp, kẻ hiếp dâm, kẻ giết người... Tóm lại những con đường đó luôn chứa đầy rẫy hung hiểm, mặc dù có thể mọi chuyện chỉ là lời đồn hoặc giả người ta thần hồn nát thần tính nhưng khi bước chân ra khỏi con đường ấy, bạn vẫn thở phào nhóm như thể mình vừa thoát khỏi kiếp nạn thập từ nhất sinh. Bốn con đường ấy lần lượt là đường Anne... ở Scotland, đường Clinton ở bang New Jersey, dường Praha và đường Balete ở Philippines. Đường Annan ở Scotland - Con đường này được xây dựng từ những năm 50 của thế kỉ hai mươi, ở đây thường xuất những hồn ma kì quái. Có hai em nhà nọ lái xe qua đường Annan vào ban đêm, suốt dọc cuộc hành trình đều diễn ra rất bình lặng, chẳng hề có dấu hiệu nào báo trước, bỗng nhiên con chim lớn màu trắng đâm sầm vào cửa sổ xe, sau đó xuất bà lão bị mắc chứng Hysteria và ông lão cũng điên rồ như vậy, họ lao thẳng vào chiếc xe. Chiếc xe kịp thắng phanh, lập tức cán qua người họ, hai em nhà nọ hoảng hốt lao ra khỏi xe xem tình hình, nhưng lạ thay mặt đất khống hề có thi thể nào, chỉ nghe thấy tràng cười lạnh lẽo văng vẳng vọng lại khiến người ta sởn tóc gáy. Đường Clinton ở bang New Jersey - Hai bên con đường này là rừng cây rậm rạp, xung quanh bóng người, con đường dài mười dặm này ngập tràn những vụ án giết người để hiến tế thần linh của các tổ chức tà giáo. Nhiều thanh niên bản địa thường xuyên lui tới con đường này để kiếm tìm cảm giác mạnh, họ muốn tận mắt chứng kiến lễ hiến tế của tà giáo diễn ra như thế nào, trong đó ít thanh niên còn muốn chủ động dâng hiến thân mình cho quỷ Satan. Đường Praha - Mấy chục năm nay liên tục xảy ra các vụ án tự sát con đường này, con đường mòn nối liền từ vùng nông thôn đến bang Texas được người ta mệnh danh là "con đường ma". Khi ngang qua con đường này, đơn của bóng tối và nội tâm bủa vây cũng đủ khiến người ta khiếp sợ, chỉ cần biết rất nhiều người từng tự sát ở đây, khách bộ hành đã liên tưởng đến những điều quái lạ mà khó có thể phân biệt đó là ảo giác hay thực. Đường Balete ở Philippines - Con đường này có bề dày lịch sử lâu đời, rất nhiều truyền thuyết đáng sợ truyền từ miệng người này đến miệng người khác. Suốt mấy trăm năm, người ta đều tin rằng có người cụt đầu phi ngựa nước đại đường, ta mải miết kiếm tìm chiếc đầu của mình. Tiểu thuyết "Truyền thuyết về thung lũng "Hollow" và bộ phim điện ảnh "Truyền thuyết về kị sĩ đầu" cũng lấy cảm hứng từ con đường này. Chương 1: Đường xuống hoàng tuyền(*) (*) Hoàng Tuyền (黄泉) nghĩa đen là suối vàng, nghĩa bóng (theo tín ngưỡng phương đông) chỉ phủ, nơi người chết cư trú, cũng có nghĩa là dưới lòng đất. _______________________________________ Ở thị trấn Ô Hữu có con đường mòn đất đỏ, người ta đổ đầy rác ven hai bên đường mọc um tùm cỏ dại, con dốc đấp đất gần đó là một cánh rừng nhỏ. Chỉ cần nghe tên con đường này khiến người ta sợ mất mặt, chẳng ai dám lai vãng quanh đây mình vào ban đêm. Con đường đất ấy dẫn đến thôn Chương Hợp, trước đây người dân trong thôn đầu thường xuyên qua lại con đường này, sau đó người ta đắp con đường đá mới nên con đường đất này trở thành hoang phế. Mặc dù vậy vì nó gần với con đường tỉnh lộ đông đúc người xe qua lại, gần cánh rừng lại có cây cầu cạn và kho đông lạnh, nên nơi này hề vắng vẻ, cũng thiếu bóng người qua lại. Mấy năm gần đây, hiểu sao có chín thanh thiếu niên đột nhiên lần lượt mất tích ở khu vực quanh con đường, họ sống thấy người, chết thấy xác. Mà điều kì lạ là họ đều mất tích vào ngay lúc ban ngày ban mặt, thời gian tập trung vào buổi sáng, danh sách nạn nhân mất tích bao gồm: Diệp Nhuận Lượng, Lưu Hào Bằng, Chương Hán Thành, Vĩ Quan, Lâm An Lan, Dương Tông Dũng, Lý Thành Phong, Lý Trường và Dương Triết. Ban đầu, cảnh sát mấy để tâm đến các vụ án mất tích này. Người nhà của trong số các thiếu niên mất tích đến trụ sở cảnh sát huyện báo án, nhưng cảnh sát chỉ ghi lại bút lục qua loa, thậm chí họ còn đến trường khảo sát. tuần sau, người nhà của nạn nhân nóng lòng như lửa đốt, chạy đến đồn cảnh sát hỏi tung tích của con em mình, nhưng họ chỉ nhận được câu trả lời bực bội: "Chúng tôi thừa cảnh sát để giúp nhà tìm con ngay lập tức được." Cậu thiếu niên đó tên là Nhuận Lượng, năm đó mới mười sáu tuổi, là công nhân thời vụ cho xưởng đông lạnh. hôm, cậu ra khỏi cánh cổng nhà máy rồi mất tích từ đó, bố cậu tấp tểnh chạy đến báo án, nhưng khi cảnh sát đến nơi, họ chẳng buồn xuống xe, chỉ khuyên gia đình cậu nên tìm ở các quán internet, bố mẹ Nhuận Lượng phẫn nộ quát: "Con tôi còn biết máy tính là gì làm sao mà lân la đến quán internet được?" thời gian sau, lại thêm cậu bé chơi đùa ở gan chân cầu cạn tên là Lưu Hào Bằng mất tích, người còn mang theo điện thoại di động, bố cậu bé cầu cảnh sát tìm kiếm nhật kí cuộc gọi, nhưng ông chỉ nhận được câu trả lời là "Chưa xảy ra án mạng thể điều tra!" Lại thời gian nữa qua , công nhân tên là Lâm An Lan cũng làm thuê ở xưởng đông lạnh đột nhiên mất tích cách li kì con đường đất đó. trai của nạn nhân đến bảo án, cảnh sát : "Thanh niên chứ có phải con nít đâu mà lo mất tích? Chắc đâu đó thôi! Chúng tôi thể lập thành hồ sơ vụ án được!" Bố mẹ của những thanh thiếu niên bị mất tích đầu là người nông dân thà, chất phác, trong tay lại quyền thế, họ chỉ biết tự mình tìm con cái, dán đầy thông báo tìm người mất tích ở các cột diện gần đó. Mãi đến khi sinh viên đại học đột nhiên mất tích, cảnh sát mới bắt đầu chú ý đến loạt án mất tích này. Cậu sinh viên đại học đó tên là Vĩ Quan, cậu ta có ông chú làm quan to huyện. Vĩ Quan vẫn chưa tốt nghiệp đại học, mới thực tập ở địa phương để thám trắc địa chất, hôm Vĩ Quan mất tích, có người nhìn thấy cậu ta bộ về phía con đường đất vào lúc tầm tám giờ sáng, có lẽ cậu ta muốn đường tắt để về công trường cho sớm, nhưng các đồng nghiệp ở công trường hề thấy cậu ta trở về. Sau khi người nhà nhận được tin Vĩ Quan mất tích, họ vội vàng chạy đến và tìm kiếm dọc theo con đường, thậm chí còn bởi tung các đống rác và mọi ngóc ngách trong cảnh rừng gần đó cũng như cây cầu cạn, nhưng đều chẳng thấy bóng dáng của Vĩ Quan. Vài ngày sau đó, gia đình cậu sinh viên vẫn ngừng tìm kiếm xung quanh thôn Chương Hợp và bất ngờ biết rằng trong vòng vài năm trở lại đây có chín người lần lượt mất tích con đường này. Người nhà Vĩ Quan đến từng hộ gia đình có con cái bị mất tích, liên kết với họ viết đơn phản ảnh vụ việc với cảnh sát, đồng thời nhờ phương tiện truyền thông giúp đỡ. Đối diện với sức ép nhiều mặt, cuối cùng cảnh sát cũng chịu lập hồ sơ vụ án, đồng thời báo cáo tình hình lên bộ công an. Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc thấy mức độ vụ án rất nghiêm trọng nên lập tức cử tổ chuyên án xuống ngay địa phương hỗ trợ cảnh sát điều tra phá án. Giáo sư Lương : " có dấu hiệu bắt cóc tống tiền, có lẽ những đứa trẻ đó lành ít dữ nhiều, chắc chắn ở đó nấp con ác quỷ giết người." Bao Triển thở dài: "Vụ án mất tích đầu tiên xảy ra mấy năm rồi mà bây giờ mới lập hồ sơ vụ án! Hầy!" Họa Long ngán ngẩm: "Thế mà cũng dám tự xưng là cảnh sát, phụ huynh người ta nóng lòng như ngồi đống lửa, thế mà họ thờ ơ. Họ hiểu nuôi đứa con phải hao tốn biết bao tâm huyết sao?" Thị trấn Ô Hữu thuộc huyện Cát Bá, huyện nằm ven biên giới, cảnh sát huyện Cát Bá kết hợp với tổ chuyên án thành lập đội chuyên án điều tra tìm kiếm các nạn nhân mất tích. Giám đốc phòng cảnh sát huyện Cát Bối họ Mao, ta là con người có đầu óc rất nhanh nhạy, các nhân viên cảnh sát ở đây đều gọi ta là sếp Mao. Sếp Mao dẫn tổ chuyên án đến địa điểm gây án con đường mòn nơi chín thanh thiếu niên mất tích. Dưới trời mưa, sườn dốc hai ven đường có vài người dân đội mưa chạy đến xem, mấy viên cảnh sát đứng đó duy trì trật tự trường, họ cầu quần chúng lùi sâu về phía sau. Sếp Mao với viên cảnh sát phụ trách chụp ảnh: "Cậu chụp thêm vài tấm hình chung cho tôi với tổ chuyên án nhé! Chú ý đừng chụp phải những người liên quan." Viên cảnh sát phụ trách chụp ảnh hiểu ý sếp, sếp muốn chụp ảnh chung với lãnh đạo để mai sau dễ bề thăng quan tiến chức. Sếp Mao cúi lom khom, ân cần với giáo sư Lương: "Mưa rồi! Chúng ta xem trường rồi mau trở về thôi!" Giáo sư Lương gạt tay: "Chúng ta phải làm chuyến xuống hoàng tuyền trước !" Hoạ Long đẩy xe lăn cho giáo sư Lương, mưa bụi rắc hạt, mặt đường trơn nhuồi, đôi giày da của sếp Mao lấm lem. Đoàn người men theo con đường đất sâu về phía trước để thảm sát thực địa. Bao Triển và Tô My vẽ tấm bản đồ đơn giản và ghi chú những từ then chốt quanh khu vực mất tích như: đường đất, kho đông lạnh, nhà vệ sinh, cánh rừng thưa, khu đất trồng rau, cầu cạn, thôn xóm. Phía sau kho đông lạnh có khu vệ sinh lộ thiên đơn sơ, Bao Triển vào nhà vệ sinh nam, còn Tô My vào nhà vệ sinh nữ kiểm tra xem có các dấu vết khác thường như dấu máu tường hay . Khi đến gần cánh rừng thưa, tổ chuyên án thấy ven đường nhốn nháo khác thường, nhiều người giơ tay dán ảnh tìm người thân, họ đều là gia quyến của những nạn nhân bị mất tích. Thấy tổ chuyên án đến gần, tinh thần họ hơi mất kiểm soát, mấy viên cảnh sát phải tạo thành hàng rào người ngăn họ lại, người phụ nữ nông thôn lao thục mạng tới, hai viên cảnh sát cuống quýt vừa lôi vừa kéo bà ta lại. Sếp Mao lớn giọng quát: "Mọi người về nhà đợi thông báo ! Đừng đứng đây gây nữa!" Giáo sư Lương vẫy tay ra hiệu cho người phụ nữ nọ đến gần, bà lọang choạng chạy đến, rồi quỳ sụp xuống trước mặt giáo sư Lương. Hoạ Long vội vàng đỡ bà dậy, an ủi đôi câu, người phụ nữ nọ oà khóc nức nở thuật lại tình. năm trước, con trai bà là Lý Trường mất tích con đường này, kể từ đó hai bố mẹ bắt đầu bước chân vào con đường kiếm con đầy gian nan, họ tìm khắp các thôn xóm quanh đây, tiêu tốn hết mấy chục ngàn tệ, giờ đây gia đình gần như khuynh gia bại sản. Dẫu vất vả là vậy nhưng hai bố mẹ chưa bao giờ từ bỏ công cuộc tìm kiếm con trai, ngày nào họ cũng gửi gắm hi vọng vào mấy tờ giấy dán thông báo tìm người thân và tấm ảnh của con trai. Sau khi con trai mất tích, đêm nào người mẹ cũng khóc từ khuya đến tận sáng mai, mỗi lần tìm đều đau thắt đến nỗi muốn ngất xỉu, người héo gầy, hao mòn trông thấy. Sau khi Lý Trường mất tích, người nhà nghi ngờ đứa bé bị bắt vào mấy xưởng ngói chui làm công nhân, họ tìm tất cả các xưởng gạch ngói quanh thị trấn. Rất nhiều phụ huynh bắt chước họ đến các xưởng gạch ngói tìm con, nhưng chẳng thấy bóng dáng bọn trẻ đâu cả. vài phụ huynh nghĩ nếu bọn trẻ bị bắt vào xưởng gạch ngói làm công còn đỡ, chứ lỡ đấu gặp phải bất trắc gì biết phải làm sao. Người phụ nữ vừa khóc vừa kể: "Con trai tôi học rất giỏi, lại ngoan ngoãn, thà, sao bỗng dưng lại mất tích thế chứ?" Giáo sư Lương trấn an: "Cảnh sát dốc toàn lực giúp đỡ tìm kiếm, các chị đừng quá lo lắng!" Đoàn người lại thầm tiến vào tận cùng con đường đất, phía trước là thôn Chương Hợp. Trong thôn có thiếu niên tên là Chương Hán Thành bị mất tích. Đầu thôn là ao tù hôi thối, bờ trồng cây liễu già, dưới gốc liễu có bà lão tóc bạc phơ, lưng gù gập thẩn thờ ngồi đó. Sếp Mao kể: "Nạn nhân đầu tiên bị mất tích chính là cậu bé Chương Hán Thành ở thôn này, cậu bé mới mười ba tuổi, mấy năm trước đột nhiên mất tích. Bà lão này là người cuối cùng nhìn thấy cậu bé, thường ngày bà ta chẳng có sở thích gì, chỉ tối ngày ngồi bần thần dưới gốc cây liễu." Khoảng chín giờ sáng hôm ấy, Chương Hán Thành ra đồng làm việc cùng bố mẹ, khoảng mười rưỡi trưa, hai bố mẹ bảo con trai về nhà nấu cơm. Cậu bé nấu cơm xong, liền đựng vào làn mang ra đồng cho bố mẹ ăn, khi rời khỏi thôn và bước vào con đường đất, cậu bé liền mất tích cách thần bí kể từ đó. Người cuối cùng nhìn thấy cậu bé chính là bà lão thường ngồi thẩn thờ dưới gốc liễu suốt cả ngày, khi ấy cây ngô trồng hai bên đường rất cao, cậu bé được đoạn đường liền chui vào ruộng ngô, bà lão nhìn thấy chuyện gì xảy ra trong ấy nữa. Trước đây, cảnh sát thẩm vấn bà lão mấy lần, bà lão hơi nghễnh ngàng nên chẳng cung cấp được bao nhiều thông tin có ích. Tổ chuyên án quyết định trở về phòng cảnh sát triệu tập cuộc hợp, họ định trở về theo con đường lúc đến thấy trưởng thôn Chương Hợp đuổi theo sau, ông ta định bày tiệc thết đãi tổ chuyên án và sếp Mao. Sếp Mao là giám đốc phòng cảnh sát huyện, trưởng thôn muốn nhân cơ hội này để kết thân với ông ta. Tiếc là tổ chuyên án lại cảm ơn và từ chối lời mời của trưởng thôn. Trong lúc hàn huyên, trưởng thôn cung cấp manh mối rất đáng quan tâm. Trưởng thôn : "Các đồng chí đến đây rồi mà bớt được chút thời gian ở lại ăn với tôi bữa cơm. Tôi có mời các đồng chí ăn thịt người đâu cơ chứ?" Sếp Mao đãi bôi: "Tôi nhận tấm lòng của đồng chí là được rồi! Thời gian này ắt có lúc phải làm phiền đồng chí, nếu có chuyện gì mong đồng chí hết lòng phối hợp công tác với chúng tôi!" Trưởng thôn dông dài: " đến đây tôi lại chợt nhớ đến chuyện thôn mình từng có người ăn thịt người đấy!" Sếp Mao kinh ngạc hỏi: "Ai vậy?" Trưởng thôn giọng thào: "Chính là bà lão mà các gặp ở dưới gốc liễu đầu thôn đó!"