Chương 2: Tình một đêm Sau quá trình sâu điều tra và phỏng vấn hàng trăm người, cuối cùng tổ chuyên án cũng phác thảo được tình hình hôm ba gái mất tích. Bắt đầu từ học kì hai năm thứ tư, Ái Hỉ liên tục phỏng vấn xin việc, nói với người nhà là đã tìm được việc làm, rồi chuyển ra khỏi kí túc của trường, thuê một căn hộ trong khu vực quần thể trường đại học. Bốn tháng trước, về trường tham gia cuộc họp đảng viên của hội học sinh, khi ấy Ái Hỉ mặc bộ váy trắng, để mái tóc dài lượn sóng, đeo kính râm, tay xách túi trong rất sành điệu. Từ đó về sau ai còn thấy nữa. cửa căn phòng thuê trọ dán mấy tờ thông báo giục nộp tiền điện, mọi vật trong phòng vẫn nguyên xi, hề xuất hiện dấu hiệu sắp xa. Lúc mất tích, Phiêu Liên mặc chiếc váy dài màu xanh lá cây, trang điểm khá kĩ. Bạn cùng phòng còn trêu chọc hỏi có phải gặp bạn mạng , chỉ mỉm cười chẳng gật mà cũng chẳng lắc. Bạn cùng phòng xác nhận, trước khi mất tích, Phiêu Liên và bạn trai là Tiểu Vũ mâu thuẫn đòi chia tay. Tiểu Vũ rất si tình và là bạn thanh mai trúc mã của Phiêu Liên. Khi thi tốt nghiệp cấp ba, Tiểu Vũ vốn đủ điểm để vào trường đại học tốt hơn, nhưng cậu tự nguyện từ bỏ vào trường trọng điểm để cùng học trường đại học sư phạm với Phiêu Liên. Tiểu Tường Vi mới học năm thứ nhất, thời điểm mất tích là ngày cuối tuần, mặc đồng phục của trường, chỉ cầm theo điện thoại di động. Quan hệ xã hội của Tiểu Tường Vi rất hẹp và đơn giản, sở thích hàng ngày là lướt Wechat điện thoại, Tiểu Tường Vi chính là nickname Wechat của . Ngoại trừ lướt Wechat, còn có đọc truyện ngôn tình kiểu Lọ Lem hoàng tử. Lọ Lem hoàng tử là loại tiểu thuyết ngôn tình rất thịnh hành mạng, những truyện kiểu này đều có nhân vật nam chính là các tổng giám đốc giàu có, trẻ trung và đẹp trai, còn nhân vật nữ chính lại xuất thân bần hàn, yếu đuối, trong sáng, vì cơ duyên nào đó mà luôn nhận được nâng đỡ, che chở của chàng trai. Ái Hỉ mặc váy trắng, Phiêu Liên mặc váy xanh, Tiểu Tường Vi mặc đồng phục trường. Rất có thể ba gặp ai đó hoặc đến chỗ hẹn, Ái Hỉ và Phiêu Liên còn cố ý trang điểm nữa. Tổ chuyên án phân tích có khả năng hung thủ tiếp xúc với ba thông qua Wechat, rồi hẹn họ ra ngoài gặp mặt, sử dụng các phương pháp như lừa gạt, bạo lực hoặc đánh thuốc mê để khống chế. Nhìn loại hình ba vụ án này có lẽ phía sau đó còn nấp tập đoàn tội phạm chuyên lừa gạt buôn bán phụ nữ với thủ đoạn vô cùng chuyên nghiệp, tiên tiến, chỉ nhằm vào những đối tượng bị hại là nữ sinh viên. Phiêu Liên chết, hai còn lại Ái Hỉ và Tiểu Tường Vi vẫn bặt vô tín, có thể hai bị cưỡng ép bán dâm hoặc bị lừa đến vùng núi xa xôi, hẻo lánh nào đó làm vợ người ta. Mấy năm gần đây, những vụ án bắt cóc, lừa bán phụ nữ có mấy đặc điểm lớn là xu hướng tập chung thành băng nhóm phạm tội càng lúc càng ràng, mạng lưới tội phạm giao thoa phức tạp, liên quan đến nhiều khu vực, thủ đoạn từ lừa gạt, dụ dỗ chuyển sang hướng cướp đoạt, bắt cóc, chuốc thuốc mê, các vụ lừa bán bé vị thành niên trở nên nổi trội, mức độ ra tay ngày tàn ác hơn, các vụ án lừa bán nữ sinh viên đại học tăng lên rệt, các vụ lừa bán phụ nữ trẻ em qua biên giới ra nước ngoài cũng xảy ra với tần suất nhiều hơn, cưỡng bức phụ nữ bị lừa bản hành nghề các mại dâm cũng tăng cao. Hoạ Long : "Ái Hỉ cao mét tám mươi, bạn bè đều bảo ấy từng tập Aerobic. Tà váy trắng bay bay, dáng uyển chuyển, thanh thoát như người mâũ, khó mà tưởng tượng ra cảnh tưởng mĩ nhân như thế lại bị thằng cha trọc đầu hôi hám ở sơn thôn ôm ấp trong lòng." "Lỗ Trí Thâm" cho biết: "Theo điều tra của chúng tôi, Tiểu Tường Vi năm nay tròn mười tám tuổi, chưa từng ai, có khả năng còn chưa quan hệ bao giờ. Nếu chẳng may bé bị ép buộc bán dâm hay bán làm vợ người ta đáng thương quá!" Tô My gật gù: "Ba đều rất xinh đẹp, đều thuộc hàng hoa khôi của lớp của trường, chắc chắn có rất nhiều chàng trai hâm mộ vây quanh, nên thông thường họ dễ dãi hẹn hò hoặc tình đêm với chàng trai nào đó, hơn nữa họ lại là sinh viên đại học nên ít nhất cũng có ý thức cảnh giác cơ bản, cả tin hẹn gặp người lạ mặt đâu." Giáo sư Lương bổ sung: "Trừ phi đối tượng vô cùng đẹp trai hoặc là cậu ấm của gia đình giàu có nào đó." Hung phạm thường thông qua Wechat để lựa chọn đối tượng bị hại, tổ chuyên án sử dụng các kĩ thuật tiên tiến để định vị vị trí máy điện thoại di động của ba . Chiếc điện thoại MI của Phiêu Liên được vớt dưới hồ lên, cảnh sát tìm thấy đối tượng khả nghi trong nhật kí nghe gọi, Ái Hỉ sử dụng điện thoại Iphone4, cuộc gọi cuối cùng cách đây mấy tháng trước, cảnh sát thể tìm thấy tung tích của chiếc điện thoai này, cú điện thoại cuối cùng của Tiểu Tường Vi gọi gần trạm xe hơi ở huyện thành. Tô My truy tìm tháp tín hiệu gần nhất, qua định vị ba góc, cảnh sát tìm thấy chiếc điện thoại HTC của bé ở dưới giếng nước. Có lẽ Tiểu Tường Vi bị người ta lừa đến huyện thành, rồi mất tích ở đó. "Lỗ Trí Thâm" phái hai nữ cảnh sát mạng làm trợ lí cho Tô My, họ kiểm tra nhật kí cuộc gọi của ba gái và danh sách những người liên lạc với họ Wechat để tìm ra những manh mối nhất, cuối cùng liệt kê danh sách những kê tình nghi. Giáo sư Lương đặc biệt dặn Tô My phải khôi phục lại tất cả số điện thoại của những người từng liên hệ nhưng giờ bị xoá khỏi danh sách bằng mọi kĩ thuật có thể, bởi khả năng hung thủ nấp trong số những người đó. Tổ chuyên án phát rất nhiều người bị liệt vào danh sách đen trong Wechat của Ái Hỉ. Sau khi tiếp xúc với họ, cảnh sát xác định ngoài là sinh viên, Ái Hỉ còn là tiếp viên trong quán bar! Ái Hỉ với gia đình rằng mình tìm được việc làm, thực ra công việc làm thêm là rót rượu cho khách, thường lấy các lí do như tình đêm làm mồi câu nhử bạn chat đến quán rượu nơi làm việc để tiêu phí với mức tiền cao ngất ngưởng, ta kiếm được món lời lớn từ số tiền tiêu phí đó. Đại đa số nạn nhân bị tiếp viên rót rượu lừa gạt đều tự nhận mình đen đủi khi tiếp xúc với cảnh sát, thậm chí số còn kiên quyết phủ nhận mình từng bị lừa. Tô My dựa theo danh sách người liên lạc để tìm từng người bị hại, số người thể sẵn lòng phối hợp cùng cảnh sát điều tra việc, trong số đó có nam sinh viên tên là Lưu Nham, cậu ta : "Chỉ trách tôi nghĩ đơn giản quá, tôi cho rằng được qua đêm với ta, nào ngờ bị lừa mất mấy ngàn tệ, có phải cảnh sát tóm cố ta rồi ? Nếu cần, tôi sẵn sàng ra toà làm nhân chứng." người bị hại khác tố cáo: " Wechat, ta gọi tôi là ông xã ngọt như mía lùi, rồi chúng tôi chuẩn bị cho cuộc hẹn hò đầy lãng mạn, nhưng đến lúc thanh toán tôi mới té ngửa ra, suýt nữa đấm cho thằng phục vụ trận. Từ nay về sau tôi dám tin đàn bà nữa!" Tô My và nữ cảnh sát đến trường điều tra Phiêu Liên và Tiểu Tường Vi có làm thêm ở đâu , bận rộn suốt ngày nhưng cả hai phát thấy manh mối gì, họ đỗ xe trước cổng trường, rồi vào cửa hàng bán đồ ngọt cạnh đó nghỉ chân chốc lát. Tô My gọi cốc sữa chua, còn nữ cảnh sát gọi caramen, hai người chán nản vừa ăn vừa chuyện phiếm. Tô My mở Wechat, rất nhiều người liền nhảy vào add nick, chọn vài chàng có hình chụp chứng minh thư đẹp trai, trong số họ thẳng thừng hỏi: "Người đẹp, qua đêm ?" Tô My đáp: "!" Người kia chịu buông tay, truy hỏi tiếp: "Thử mà! Nghệ thuật của miễn chê, đoạt chức quán quân trong cuộc thi toàn trường đấy!" Tô My phì cười hỏi: "Lại còn có cuộc thi đó nữa sao?" Người kia đáp: "Đó là danh hiệu vinh dự mà dân trong trường tăng cho . Chúng ta thử làm người tình của nhau đêm, em thấy thế nào?" Tô My hờ hững: "Chẳng thế nào cả!" Người kia trêu ghẹo: "Trông em bốc lửa đấy hình avatar là em đấy à? Nếu là em sẵn sàng chi tiền, bao nhiêu tiền tối?" Tô My đùa: " triệu!" Người kia chửi thề: "Fuck! Người em mạ vàng à?" Tô My đáp: "Ngại quá! chút thôi, thực ra tôi là con trai." Người kia vẫn buông tha: "Chẳng sao! Cậu gay à? Gay có kiểu của gay, gửi ảnh cho xem, cậu là công hay thụ?" Tô My lầm bầm hồi rồi gõ đúng từ vào khung đối thoại: "Biến!" Tô My kéo tên cậu ta vào danh sách đen, cậu trai khác có tên là "Thề hẹn" liền gửi hàng loạt tin nhắn làm quen, cậu ta hỏi từ chuyện dự báo thời tiết đến hàn huyên chuyện tình cảm, liên tục tỏ vẻ rất thân mật với Tô My, cậu ta cứ độc thoại như vậy ra sức xây đắp hình tượng người đàn ông dịu dàng, quan tâm đến đối tượng mới quen. Tô My chỉ gõ hai chữ trả lời: "Hà hà!" Vừa gửi tin nhắn cậu trai nọ như được tiếp thêm động lực, liền bắn ra câu rất sến sấm: "Giờ đây chúng ta chỉ cách nhau đúng trăm mét, cố ý tìm em mà chỉ ngẩng đầu lên bầu trời đêm đếm sao băng xẹt qua thành phố của chúng ta. chỉ có điều ước duy nhất, đó là mong được gặp em chứ lướt qua vai nhau như thế này..." Tô My lại cười hai tiếng lạnh lùng, câu văn hoa của cậu trai nọ diễn giải trắng ra là thế này: "Nữ thần của lòng ơi! Mau đến đây nào! cưỡng bức em đâu! chiều chuộng em, hỡi nữ thần của . Mau đến đây! Hay để làm nô lệ cho em nhé? chuẩn bị sẵn rồi, còn đợi chờ gì nữa?" Nữ cảnh sát ngồi bên cạnh theo dõi màn đối thoại, có hỏi Tô My: "Chị My, thỉnh thoảng em cũng chat Wechat, còn mục khác nữa như thả chai làm quen... có điều những người em quen toàn là những người rất đứng đắn, mọi người phiếm chuyện về cuộc đời, nghệ thuật, than phiền về những chuyện lẻ tẻ, vụn vặt diễn ra hàng ngày, thực ra cũng thú vị lắm, nhiều người còn trở thành bạn tốt của nhau qua Wechat nữa đấy!" Tô My mỉm cười: "Em , em mới vào nghề chưa lâu nên chưa đấy thôi. Để chị em biết, đàn ông vào Wechat chỉ có mục đích thôi, đó chính là tán ." Nữ cảnh sát phủ nhận: " phải thế đâu ạ! Có bạn chat Wechat còn khăng khăng muốn đến nhà chúc mừng sinh nhật em, người ấy gửi quà tặng làm em cảm động ngất ngây." Tô My lắc đầu: " ta tặng hoa cho em, tặng quà sinh nhật cho em là muốn tán tỉnh em đấy! Sau màn tặng quà, ta muốn đạo với em dưới mưa, rồi cùng du lịch, ấy là lúc ta muốn tìm cớ quan hệ với em. ta và em chuyện về phim ảnh, ta gửi những tin nhắn tình cảm, lãng mạn cho em cũng là vì muốn qua đêm với em. ta uống say, rồi gọi điện cho em nức nở rằng ta thất tình, thực ra khi ấy ta muốn lừa để em chạy đến với ta và rơi vào tròng..." Nữ cảnh sát rụt ̉: "Chị My, chị biết nhiều đấy!" Tô My cười: "Nên đến giờ chị vẫn còn độc thân này!" Nữ cảnh sát lém lỉnh nhận xét: "Em thấy Họa Long và Bao Triển trong tổ chuyên án hình như đều có tình ý với chị phải." Tô My xua tay: "Ái chà! Em tinh tường ! Bọn chị mới đến đây mấy ngày mà em phát ra rồi à? Nếu là em, em chọn ai?" Nữ cảnh sát lỏn lẻn đáp: " Họa Long cao to đẹp trai, khí phách hiên ngang, ở cạnh ấy người ta có cảm giác an toàn. Còn Bao Triển thà, ngốc nghếch cách đáng , nếu ai, ấy nhất định rất chân thành và chung thủy, đó là mẫu người đàn ông của gia đình. Em thích cả hai nên chẳng biết chọn ai cả!" Tô My nheo mắt: "Em đúng là ba phải! Để chút nữa về chị mách hai ấy." Nữ cảnh sát chun mũi: "Ối! Chị đừng ! Em chỉ buôn chuyện chút cho vui thôi! Lát nữa em trả tiền sữa chua cho chị mà!" Tô My đùa nữa, hỏi việc chính: "Nếu em bị người ta lừa bán vao trong khe núi em làm gì?" Nữ cảnh sát đáp: "Đầu tiên em phải cố lấy lòng tin của mọi người rồi tìm cơ hội báo cho cảnh sát hoặc chạy trốn." Tô My thở dài: " dễ chứ nếu em bị bắt cóc bán cho người ta chắc ngày nào cũng bị người ta xâm hại ấy chứ vì họ bỏ tiền ra mua em chỉ nhằm mục đích là quan hệ tình dục. Trong khe núi ấy, chắc chỉ khi em sinh con họ mới lơ là để em tự do hơn mà thôi. Có lẽ bây giờ Ái Hỉ và Tiểu Tường Vi trần như nhộng trong ngôi nhà rách nát nào đó. Phiêu Liên chết lại là chuyện hay, đỡ phải chịu nhục." Mấy hôm sau trường đại học nơi Phiêu Liên theo học thắp nến tổ chức lễ truy điệu cho . mảnh đất trống trong khu kí túc xá nữ, hằng hà sa số đốm nến sáng lung linh. Bạn bè cùng lớp và bạn thân còn mua hoa tươi để phúng viếng tiễn ra . Tiểu Vũ, bạn trai của Phiêu Liên ngồi có độc mình đến tận đêm khuya, cậu trai si tình Phiêu Liên say đắm, khi thi tốt nghiệp cấp ba, cậu từ chối vào trường đại học trọng điểm chỉ vì muốn học cùng trường với . Đêm rất khuya, trận phong cuốn lá cây rơi mặt đất kêu xào xạc, cơn gió thổi tắt những ngọn nến cuối cùng còn sót lại. Trong bóng tối, Tiểu Vũ lờ mờ cảm thấy sau lưng xuất người, cậu quay lại, chỉ khẽ hỏi"Có phải em , Phiêu Liên?" ai trả lời cậu, nhưng vừa lúc ấy điện thoại vang lên báo hiệu có tin nhắn. Đêm hôm ấy, Tiểu Vũ nhận được tin nhắn kinh dị, người nhắn tin chính là kẻ khuất Phiêu Liên. Vì quá nhớ nhung người nên Tiểu Vũ xóa bỏ số điện thoại của Phiêu Liên mà luôn giữ số điện thoại của trong máy của mình. Chỉ có điều tin nhắn mà số điện thoại của Phiêu Liên nhắn cho Tiểu Vũ toàn là những kí tự loạn mã.
Chương 3: Phiên đấu giá Cảnh sát thể tìm ra nguồn gốc mẩu tin nhắn đó, thay vào đó họ giải thích bằng một loạt lí do rất khiên cưỡng như điện tín gặp sự ́ hoặc đường truyền bị chen ngang... Tiểu Vũ ́ chấp cho rằng đoạn tin nhắn kì lạ đó do Phiêu Liên gửi cho câụ, mặc dù đã chết nhưng vẫn còn nhiều điều muốn nói, ngặt nỗi giờ đây dương cách biệt nên tin nhắn từ thế giới bên kia gửi vào máy cậu liền trở thành một dãy loạn mã. Tiểu Vũ ngẩn ngơ nhìn điện thoại, trầm tư suy nghĩ suốt mấy ngày liền, cậu tìm đến văn phòng tổ chuyên án và nói rằng mình đã hiểu đoạn loạn mã đó có nội dung gì. Tô My nói: "Tôi sử dụng phần mềm hiệu chỉnh loạn mã đó mà vẫn thể dịch thành một đoạn văn có nghĩa thì làm sao mà cậu dịch nổi?" Tiểu Vũ đáp: "Em giải mã bằng trái tim." Giáo sư Lương ngạc nhiên: "Ồ! Vậy sao? Thế đoạn tin nhắn ấy có nghĩa gì?" Tiểu Vũ nói: "Phiêu Liên muốn xin lỗi cháu và bảo dưới hồ rất lạnh, còn nói mình đã bò từ dưới hồ lên, ấy muốn nhìn thấy cháu, chỉ có điều ấy xuất ở nơi mà cháu nhìn thấy, có con đường có thể dẫn đến nơi ấy ở, ấy đứng đó đợi cháu." Tô My hỏi: "Phiêu Liên hung thủ giết mình là ai sao?" Tiểu Vũ đáp: " ạ! Mà giờ việc ấy đâu còn quan trọng nữa! Quan trọng là ấy rất lạnh, thân thể lạnh cứng lại. Em phải tìm ấy mới được!" Hoạ Long và Bao Triển đưa mắt nhìn nhau, "Lỗ Trí Thâm" an ủi Tiểu Vũ, khuyên cậu ta bớt đau buồn và lấy lại tinh thần, cuộc đời dài phía trước vẫn đợi cậu. Sau khi Tiểu Vũ rời khỏi văn phòng tổ chuyên án, "Lỗ Trí Thâm" liền gọi điện thoại cho cán bộ trường đại học sư phạm, cầu nhà trường phải trông chừng Tiểu Vũ, trông cậu ta ngơ ngơ ngác ngác, tinh thần mê muội, chưa biết chừng có khuynh hướng tự sát. Vài ngày sau, tình hình vụ án hề có bất kì tiến triển nào, giáo sư Lương phê bình Tô My chuyên tâm làm việc, ông : "Bọn buôn người tiếp xúc với nạn nhân qua Wechat, trong điện thoại của ba người bị hại chắc chắn còn tồn tại manh mối gì đó. Tiểu My, cháu phải tìm được điểm đột phá để phá giải vụ án này thông qua ba chiếc máy điện thoại đó, thời điểm nước sôi lửa bỏng thế này mà cháu lại nhàn rỗi phiếm chuyện với người lạ qua Wechat là sao hả?" Tô My trề môi phản bác: "Cháu có phiếm chuyện linh tinh đâu. Cháu làm vậy vì muốn phá án mà!" Giáo sư Lương chê trách: "Cháu nghĩ khả năng mình tình cờ đụng độ với bọn buôn người qua Wechat là bao nhiêu phần trăm hả? Cháu nghiêm túc và thực tế hơn mới được!" Bao Triển dãn hoà: "Chị My cũng cố gắng hết sức rồi mà! Chị ấy tìm được hai máy điện thoại trong tổng số ba chiếc máy của nạn nhân." Tô My phụng phịu: "Cháu có phải thợ sửa điện thoại đâu cơ chứ? Hai chiếc máy di động đó đều bị ngâm dưới nước suốt thời gian dài, giờ hỏng cả rồi, các số liệu cũng mất hết." Giáo sư Lương hỏi: "Thế chiếc điện thoại còn lại sao? Tô My, cháu đừng cãi nữa! Cháu phải nhanh chóng tìm thấy chiếc điện thoại của Ái Hỉ." Tô My giận dỗi: "Thế cháu khỏi ăn cơm, cũng khỏi ngủ luôn!" Tô My và các nữ cảnh sát làm thêm giờ đến khuya. Đầu tiên, muốn tìm số series của chiếc Iphone4 mà Ái Hỉ sử dụng. Số series được cài đặt trong menu của điện thoại, mở phần "cài đặt" ra rồi mở tiếp mục "thông tin nhận dạng điện thoại" là có thể xem số series. Có điều giờ điện thoại di động của Ái Hỉ mất tích nên thể tìm được số series máy. Tô My và các nữ cảnh sát liền tiến hành lục soát phòng trọ của Ái Hỉ kĩ càng, bỏ sót bất kì ngóc ngách nào, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc hộp đựng điện thoại. Mặt sau hộp viết số series của máy điện thoại được mua. Sau khi có được số series, Tô My tra ra ICCID nhà phần mềm tìm kiếm bảo hành của Apple. ICCID là thẻ thông minh có mạch điện tích hợp nằm cố định trong SIM điện thoại, mã vạch thẻ được tổ thành bởi hai mươi số. Tìm ra ICCID là có thể di chuyển hoặc kết nối tìm kiếm các thông tin về người sử dụng chiếc máy này. Quá trình tìm kiếm diễn ra rất phức tạp và lặt vặt, cách đơn giản bất kì chiếc máy nào của hãng Apple bị mất, chi cần cung cấp số series là cảnh sát có thể tìm lại cho chính chủ, vấn đề duy nhất là cảnh sát có chịu tìm cho người bị mất cắp hay mà thôi. Nhờ phối hợp của phòng bưu chính viễn thông, Tô My có được thông tin về lại lịch và số máy của chủ nhân mới chiếc điện thoại mà Ái Hỉ từng dùng. Ái Hi mất tích, điện thoại của bị người khác sử dụng, có thế kẻ này chính là nghi phạm quan trong của vụ án! Trong rất nhiều vụ án lớn, điện thoại trở thành manh mối then chốt để phá án. Vương Lãnh Minh chui rúc khắp năm tỉnh thành ở Trung Quốc, bịt mặt dùng súng cướp giật ở trạm xăng, gây ra bốn mươi vụ cướp trong năm, giết chết sáu nhân viên đổ xăng, làm ba người bị thương nặng. Sau khi phóng hoả đốt cháy trạm xăng, tên hung thủ ngông cuồng này gọi điện thoại cho cảnh sát cứu hoả, sau đó đứng ngoài xem nhân viên cứu hoả vất vả dập lửa. Cảnh sát điều tra cuộc gọi của y, rồi sau đó bắt gọn y về quy án. Thạch Kinh Hồng và trai tham gia vụ án giết người. trai y bị cảnh sát bắn chết, y liền ra tay giết chín vô tội để trả thù cảnh sát, sau năm bị truy nã, y sử dụng trong những chiếc điện thoại di động của nạn nhân, nhờ đó cảnh sát phát ra hành tung của y. Vụ án cướp ngân hàng liên hoàn của Khâu Khắc Hoa gây chấn động cả nước, cảnh sát rằng điểm đột phá của vụ án là cảnh sát lấy mẫu phân mà y để lại mang xét nghiệm ADN, từ đó xác minh lai lịch thực của y. Thực ra thông qua giới truyền thông, chúng ta đều biết Khâu Khắc Hoa sa lưới pháp luật là vì điện thoại di động của y làm lộ hành tung. Cảnh sát kiểm tra nhật kí cuộc gọi của tất cả các máy điện thoại di động quanh khu vực xảy ra vụ án, rồi đối chiếu với lai lịch của chủ sử dụng điện thoại, nghe trộm những số máy khả nghi, từ đó tìm ra Khâu Khắc Hoa. Trước đó, Khâu Khắc Hoa bao giờ dùng điện thoại bởi y là kẻ vô cùng cảnh giác, nhưng lần đó vì liên lạc với bạn nên y mua điện thoại di động. Y sa lưới phải vì đống phân mà y ngã lộn đầu xuống đất là bởi chiếc điện thoại. Điện thoại của nạn nhân Ái Hỉ có tăm tích là tin khiến mọi người vô cùng phấn chấn. Giáo sư Lương cầu Tô My định vị vị trí của chiếc điện thoại và giám sát tất cả các cuộc gọi đến và gọi từ chiếc máy này. Bao Triển kiểm tra tất cả các số điện thoại tồn tại trong máy và xác minh lai lịch của từng chủ máy, phải nắm được thông tin cơ bản về hung thủ thông qua các mối quan hệ xung quanh ta. Chẳng bao lâu sau cảnh sát tìm ra, người sử dụng điện thoại của Ái Hỉ là ông chủ tiệm sửa xe ở thị trấn Bình Xuyên, huyện Cốc, số điện thoại thường liên hệ với ta nhất là các cửa hàng sửa chữa điện tử, điện lạnh. Trạm xe hơi huyện Cốc chính là địa điểm Tiểu Tường Vi mất tích, thị trấn Bình Xuyên nằm ở chân núi tương đối hoang vắng, mấy năm gần đây, số thôn bản núi thường xuyên xảy ra các vụ lừa gạt buôn bán phụ nữ, thậm chỉ con số lên tới mười mấy vụ, vì thế cảnh sát địa phương còn phải đặc biệt thành lập ban phòng chống buôn bán phụ nữ. "Lỗ Trí Thâm" đích thân dẫn tổ chuyên án đến huyện Cốc, giáo sư Lương cử Hoạ Long cùng, nhờ giúp sức của trường ban phòng chống buôn bán phụ nữ của phòng cảnh sát huyện Cốc, họ tìm thấy ông chủ tiệm sửa xe sở hữu chiếc điện thoại của Ái Hỉ. Ông chủ tiệm sửa xe thanh minh, ta được người thân tặng cho chiếc điện thoại này. Người thân mà ta nhắc đến tên là ông Hà, lái buôn chuyên mua bản gia súc, vợ ông Hà là bà mối có tiếng khắp trong thôn ngoài bán. Mấy tháng trước, hai vợ chồng họ lùa đàn dê ra ngoài thị trấn bản, rồi nhân tiện tặng cho ông chủ tiệm sửa xe chiếc điện thoại này, coi như xoá món nợ mà họ vay dạo trước. Trưởng ban phòng chống buôn bán phụ nữ cho biết: "Lão Hà này có tiền án tiền , từng ngồi tù mười năm vì tham gia đường dây lừa bán phụ nữ. Vợ lão ta cũng là kẻ buôn người, bà ta lấy danh nghĩa là mối lái nhưng thực chất là mua bán phụ nữ. Xem ra bọn chúng lại ngựa quen đường cũ rồi!" Ông chủ tiệm sửa xe phản bác: "Chị Hà phải kẻ buôn người!" "Lỗ Trí Thâm" cầu: " giúp chúng tôi gọi ông Hà và bà Hà đến đây chuyến!" Ông chủ tiệm sửa xe lập tức từchối: "Việc gì tôi phải gọi họ đến?" "Hoạ Long cảnh báo: "Nếu gọi mắc tội bao che cho kẻ buôn người. Còng tay ta lại và dẫn về đồn cảnh sát!" Ông chủ tiệm sửa xe buộc phải đồng ý gọi điện cho hai vợ chồng lão Hà theo kịch bản của cảnh sát. Giờ cảnh sát chỉ việc ôm cây đợi thở và sắp xếp mồi như để bắt tội phạm. Hôm sau, hai vợ chồng lão Hà, cũng chính là hai kẻ chủ mưu liên quan đến vụ lừa bán phụ nữ sa lưới pháp luật. Thông qua xét hỏi, cảnh sát biết vợ chồng lão Hà chỉ là đường dây thứ cấp trong đường dây buôn người này, họ nhận được hai nữ sinh đại học từ người tên là Lôi Lão Phi. Sau khi nhận diện qua ảnh, họ xác nhận hai đó chính là Ái Hỉ và Tiểu Tường Vi. Tiểu Tường Vi và Ái Hỉ lần lượt bị bán đến hai sơn thôn khác nhau, hai thôn đó đều rất lạc hậu, nghèo nàn và có đường quốc lộ. Hoạ Long hói: "Hai người đó bán được bao nhiêu tiền?" Lão Hà đáp: " váy trắng bán được ba mươi ngàn tệ, mặc đồng phục bán được bốn mươi ngàn tệ và bầy dê." Trưởng ban phòng chống buôn bán phụ nữ : "Tôi đọc hồ sơ phạm tội trước đây của ông, trước đây vụ rẻ nhất ông kiếm được tám trăm tệ, vụ đắt nhất kiếm được mười ngàn tệ." "Lỗ Trí Thâm" quát: "Ông kiếm khá đấy nhỉ! Mau thành khai báo cho tôi biết ông bán họ như thế nào!" Lão Hà đáp gọn lọn: "Bán đấu giá!" Vụ án càng điều tra vào chiều sâu hình hài phạm tội càng , dưới đây là toàn bộ quá trình bán đấu giá Tiểu Tường Vi. Núi cao nối tiếp núi cao chắn sừng sững góc trời, có hoang mọc ngút ngàn cả khe núi, con đường độc đạo cổ xưa ngoằn ngoèo như rắn lượn dẫn vào trong thôn. Đây là sơn thôn chỉ có mấy chục hộ dân sinh sống, trong thôn đa phần là những ngôi nhà ngói tường xi măng, gà vịt nuôi trước sân, sau nhà là chuồng lợn, gian nồng nặc mùi phân gà phân lợn. hôm, thôn bản còn rộn ràng hơn cả ngày tết, đám đàn ông tập trung trong túp lều tranh, tấm phản được đắp bằng đất là mĩ nữ mặc đồng phục sinh viên. Đám đàn ông chen chúc vào, rồi tranh nhau hét: "Tôi mua! Tôi mua ta!" Người đàn ông A : "Tôi mua em này! Chà chà! Trông xinh xẻo quá!" Người đàn ông B : "Để tôi mua! Tôi xí trước cơ mà!" Người đàn ông C : "Bao nhiêu tiền? Rao giá ! Dù phải đập nồi bán sắt vụn cũng phải mua bằng được!" Người đàn ông D : "Tôi vệ sinh cái ! Nhớ đợi tôi quay lại đấy!" Người đàn ông E : "Nhìn kìa! Thấy em xinh đẹp là mót tè à?" Cả đám phá lên cười ầm ĩ, Tiểu Tường Vi bị trói chân tay, miệng nhét giẻ, nằm co ro góc phản đất, nét mặt hoảng loạn. Lão Hà hẵng giọng lớn: "Tôi là cậu nó, nó là cháu đằng ngoại tôi, cha mẹ mất cả rồi, nó chẳng còn ai bấu víu nên mới bất đắc dĩ phải bán thân!" Tiểu Tường Vi ra sức lắc đầu, miệng bị nhét giẻ nên chỉ có thể phát ra những tiếng kêu ú ớ, từ khóe mắt chảy ra đôi dòng lệ chất chứa nỗi tuyệt vọng. Mụ Hà : "Giá khởi điểm là ba mươi ngàn tệ, ai trả cao hơn bán cho người ấy!" Người đàn ông B nói "Ba mươi ngàn tệ cơ à? Chậc chậc! Đắt quá!" Mụ Hà quảng cáo: "Tiền nào của nấy mà! Chưa kể đến chuyện cháu tôi xinh như hoa như ngọc mà giờ nó mới mười sáu tuổi, còn nguyên tem đấy! trinh giá đấy còn kêu gì?" Người đàn ông C : "Ừm! Nhìn có vẻ còn non lắm! Mới mười sáu tuổi thôi à? Tôi tin! Nhưng ba mươi ngàn tệ mua nổi, giảm giá chút được ?" Lão Hà xua tay: "Ông mua để người khác mua. Bao giờ kiếm đủ tiền hẵng !" Người đàn ông D tiểu xong quay trở lại, tay vẫn dính chất dịch lầy nhầy như nước mũi, ta quệt vào mà giày cho sạch rồi nói "Cởi bớt ra xem nào!" Lão Hà ấn Tiểu Tường Vi xuống đất, cởi dây thừng trói cổ chân, Tiểu Tường Vi giãy mấy cái, lão Hà vũng tay định tát, chắc bị đánh nhiều quá đâm sợ nên cả người cứ run thung thúc. Tiểu Tường Vi nhắm mắt nằm im bất động. Lão Hà ép ngồi phản đất cởi cúc áo đồng phục ra. Mấy gã đàn ông nhào vào định xem thử. Mụ Hà quát: "Đừng chạm vào hàng! Tay dính toàn đất." Lão Hà lại cởi áo đồng phục của Tiểu Tường Vi, vén ra sau khuỷu tay, Tiểu Tường Vi quả là đẹp, khuôn ngực phát triển rất đầy đặn, tròn trịa và trắng mịn như hai trái tuyết lê. Lão Hà kéo tay đứng dậy để mâys lái buôn có thể chiêm ngưỡng thân hình tuyệt mĩ cua thiếu nữ đương độ xuân thì. Đúng lúc đó đột ngột mất điện, có lẽ gió to quá thổi đứt đường dây hoặc có thể đá núi lăn xuống đập trúng ̣t điện. Đến khi khêu được ngọn đèn dầu thì đôi chân thon dài mịn màng của Tiểu Tường Vi xuất hiện thêm mấy vết tay bẩn thỉu. Mụ Hà quát váng lên: "Ai vừa chạm vào đấy hử? Thằng nào dám động vào vào cháu ngoại bà hử?" Khách đến đấu giá đều là đám đàn ông trong thôn, một số đã có gia ̀nh đàng hoàng nhưng vẫn háo sắc đến xem, để rồi tiết hùi hụi vì mình đã có vợ, thể mua gái làm vợ được nữa. Người đàn ông A cương quyết: "Tôi trả ba mươi ngàn tệ!" Người đàn ông B nói: "Thêm một trăm tệ nữa! Tôi với thi xem ai thắng, trả bao nhiêu, tôi cũng thêm một trăm tệ nữa!" Người đàn ông C nói: "Ba mươi chín ngàn tệ! Tôi vừa mới chạm vaò, da dẻ người em gái mày mịn màng láng mượt, ba mươi ngàn tê đáng lắm!" Ngươgi đàn ông C nói: "Tôi trả bốn mươi ngàn tệ, các thêm một con lợn nữa!" Lão Hà hỏi: "Còn ai trả giá cao hơn ? Nếu có ai là bán cho C đấy nhé!" Người đàn ông B nói: "Bốn mươi ngang tệ ̣ng thêm hai con lợn. Dù phải vay tiền để mua, tôi cũng cam lòng." Lão Hà lại hét: "Còn ai trả giá cao hơn bốn mươi ngàn tệ và hai con lợn ? Tôi đếm đến ba nhé!" Đám đàn ông im như thóc đổ bồ, bốn mươi ngàn tệ là cái giá cao nhất mà họ có thể chi trả, lão Hà bắt đầu đếm ngược, người đàn ông C sung sướng phát điên, người đẹp đứng trước mặt sắp nằm trong vòng ôm của gã rồi! Quần gã lại cộm hẳn lên. Đúng lúc đó, một lão già chăn dê về muộn chen vào xem phiên đấu giá, ông ta vừa liếc nhìn Tiểu Tường Vi đã nói: "Tôi trả bốn mươi ngàn tệ và các thêm một bầy dê."
Chương 4: Cầm tù trong sơn thôn Ngày hôm sau, lão già tổ chức lễ cưới long trọng với Tiểu Tường Vi theo phong tục của thôn bản. Lão già vay tiền mua một con lợn giết ngoài vườn, mời bạn bè thân thích đến giúp bày tiệc rươụ, đàn bà cọ rửa nồi xoong queng quéc, đàn ông xào rau, hầm thịt, cách cửa sổ dán chữ song hỉ đỏ chói, có người trèo lên nóc nhà đốt phaó, sau đó rắc kẹo mừng khiến bọn trẻ con đua nhau đến giành giật nhau. Lúc bái thiên ̣a, cả thôn vây quanh đôi tân lang tân nương náo nhiệt như chợ vỡ. Tiểu Tường Vi uất ức ngồi đó, khẽ cất tiếng khẩn cầu: "Chú ơi! ơi! Xin chú thả con ra được ạ?" Người chủ trì lễ cưới là cán bộ thôn, ông ta cao giọng: "Nhất bái thiên ̣a!" Lão già chắp hai tay, cười híp mắt, hỏi: "Dập đầu xuống hả?" Cán bộ thôn nói: "Bây giờ tổ chức lễ cưới theo nếp sống mới, ai còn dập đầu làm gì, cúi đầu xuống thôi!" Lão già liền cúi đầu, người đàn bà ấn đầu Tiểu Tường Vi xuống, bắt dâu cũng phải cúi đầu theo. Cán bộ thôn lại cao giọng: "Nhị bái cao đường" Tiểu Tường Vi vừa khóc mếu méo vừa : "Chú ơi! Con bị người ta lừa bán vào đây! Con muốn quay về trường để học tiếp!" Người đàn bà lại ấn đầu Tiểu Tường Vi lần nữa chỉ thế còn lén nhéo mạnh vào gáy , chì chiết: "Khóc lóc cái gì? định làm trò hả? Xúi quẩy!" Cán bộ thôn tiếp tục cao giọng: "Phu thê giao bái!" Mọi người liền hò hét ầm ĩ, chen chúc nhau tiến về phía trước, cố ý xô lão già vào người Tiểu Tường Vi, có nguời còn lấy dây chỉ buộc vào hạt lạc, rồi trèo lên ghế để lão già và Tiểu Tường Vi cùng cắn hạt lạc treo lơ lửng giữa trung. Lão già vắt tay ra sau lưng cong người rướn ngực để đớp hạt lạc, tư thế trông rất hài hước khiến mọi người đều phá lên cười. Cán bộ thôn cũng cười chảy nước mắt, con mẹ nó, sao nó tốt số thế biết, vừa già vừa xấu lại nghèo kiết xác thế mà bỗng dưng vớ được con vợ xinh đáo để! Hai người đàn bà xốc nách Tiểu Tường Vi khóc lóc thút thít tiến về phía trước, họ ép ngẩng đầu lên. Hạt lạc bất ngờ bị người ta giật tung lên, thế là lão già chạm phải môi Tiểu Tường Vi, mọi người được dịp rú lên cười. Huyên náo hồi lâu, cuối cùng lão già và Tiểu Tường Vi cũng bị đẩy vào phòng hoa trúc. Đây đúng là kết hợp hoang đường và dị hợm thể tưởng tượng nổi! bên là lão già hôi hám bẩn thỉu thả dê núi, bên là thiếu nữ vừa qua tuổi trăng rằm dạo bước trong vườn trường. Thế mà họ lại kết duyên vợ chồng! bên thích nghe dân ca, thích xem các trò chơi dân gian và các hoạt động tế lễ quỷ thần, còn bên chỉ thích xem tiểu thuyết ngôn tình sướt mướt. Thế mà họ lại chung sống dưới mái nhà! Da lão già thô ráp, bẩn thỉu giống như da con cóc ghẻ xù xì. Còn làn da của Tiểu Tường Vi mịn màng, nõn nà như tơ như lụa. Thế mà họ lại ôm ấp nhau! Từ khi mua quần áo đến nay, lão già chưa bao giờ thay ra, lão dùng miết đến nỗi chiếc quần thủng hai miếng ở mông, còn quần áo của Tiểu Tường Vì có hình nhân vật hoạt hình đáng , lại còn viền ren. Thế mà giờ họ chung chăn chung gối! Đêm động phòng, Tiểu Tường Vi sợ sệt mình đến kì đèn đỏ, lão già ngẩn người hiểu, giờ đây trong đầu lão chỉ tồn tại suy nghĩ duy nhất là muốn cởi bỏ đồ mặc người của Tiểu Tường Vi ra. Tiểu Tường Vi đành xấu hổ giải thích, đến kì "đèn đỏ" nghĩa là đến kì kinh nguyệt. Lão già liền phẩy tay bảo: "Mai tôi mua khố cho!" rồi lão nhào lên người Tiểu Tường Vi, chà đạp thiếu nữ trẻ trung, xinh đẹp. Tiểu Tường Vi cắn chặt môi, nước mắt chảy tràn hai gò má. Hôm sau, lão già cầm miếng vải xô hình vuông đến cho Tiểu Tường Vi. Lão : "Cầm cái này mà dùng!" Tiểu Tường Vi sợ hãi hỏi: "Đây là gì thế?" Lão già đáp: "Khố đóng!" Tiểu Tường Vi có băng vệ sinh, đành phải nhắm mắt sử dụng. Nhà lão già chẳng có gì ngoài bốn bức tường, mặc dù bán cả bầy dê, nhưng căn nhà nát vẫn phảng phất mùi phân dê như cũ. Lão ôm Tiểu Tường Vi ngủ suốt ba ngày ba đêm, mãi đến ngày thứ tư mới chịu ló mặt ra ngoài làm việc, trước khi lão đều dặn bà con thân thích trông coi Tiểu Tường Vi cẩn thận, cho thò chân ra thềm cửa nửa bước. Dù vệ sinh cũng phải khóa chặt cửa phòng, lại còn đóng đinh vào lề cửa đề phòng Tiểu Tường Vi chạy trốn, đồng thời cũng đề phòng đám đàn ông trong thôn lảng vảng đến quấy rối vợ bé . Các bị lừa bản đến đây đầu tiên đều có ý định chạy trốn, thậm chí vài còn tự sát để kết thúc cuộc sống ngày qua ngày ảm đạm chốn sơn thôn này. Vậy mà các muốn chết cũng xong, vì các là chiến lợi phẩm mà người dân trong thôn phải tốn rất nhiều tiền mới có thể mang các về nhà từ tay bọn buôn người, với họ các có hai nhiệm vụ vô cùng quan trọng đó là tình dục và sinh con. Trong mắt những người dân thôn bản, những bị lừa bán đến đây là công cụ giúp họ duy trì giống nòi, bởi vậy bất luận ở đâu và vào thời gian nào, họ đều để mắt đến các rời nửa bước. Người dân ở đây vô cùng đoàn kết, họ cùng tông cùng tộc, trong thôn chỉ có đường mòn thông với thế giới bên ngoài, khi các chạy trốn bị phát cả thôn cùng truy đuổi và vây bắt. Tiểu Tường Vi vốn là yếu đuối nên dám tự sát, ban ngày bị đám đàn bà canh chừng, ban tối lại bị lão chồng già ôm ấp trong lòng, thậm chí còn có cơ hội mà tự sát. Tiểu Tường Vi từng nghĩ ra vài phương thức chạy trốn như giả bệnh chẳng hạn, nhưng sau đó đều cảm thấy khả thi. Lão già mua mấy quả bóng bay ở cửa hàng tạp hóa dưới chân núi và định dùng món quà rẻ tiền ăn dỗ trẻ con ấy để lấy lòng Tiểu Tường Vi, hi vọng an phận sống cùng mình mãi mãi. Ba quả bóng bay khiến Tiểu Tường Vi nảy ra sáng kiến, nghĩ ra cách cầu cứu! có giấy và bút, Tiểu Tường Vi lấy trộm mấy đồng tiền giấy của lão già nhân lúc lão ngủ rồi cắn đầu ngón tay, lấy máu viết tờ tiền giấy, cuối cùng buộc tờ tiền vào quả bóng, luồn nó ra ngoài cửa số và thả bay lên trời. để lại số điện thoại của gia ̀nh và viết bức thư cầu cứu với nội dung như sau: Cứu tôi với! Tôi bị người ta lừa bán lên núi. Tôi là người Quý Dương thuộc tỉnh Quý Châu, giờ bị nhốt trong thôn Song Khanh, thị trấn Bình Xuyên, huyện Cốc, tôi bị bán làm vợ người ta! Hi vọng những người hảo tâm nhặt được mảnh giấy này xin hãy giúp tôi bảo cho cảnh sát biết, giúp tôi liên lạc với gia đình để tôi sớm được đoàn tụ với người thân! Đến lúc đó chúng tôi hậu tạ xứng đáng! Xin hãy giúp đỡ tôi! "Ba quả bóng bay được buộc ba tờ tiền giấy mang theo biết bao hi vọng tốt đẹp của Tiểu Tường Vi, chúng nghiêng nghiêng ngả ngả rồi bay khỏi thôn bản bần cùng và lạc hậu này. Sau đó, quả bóng bay màu đó rơi xuống ruộng nước, nông dân gặt lúa nhặt được tờ tiền nhưng ta nhìn kĩ nội dung viết đó, thản nhiên bỏ vào túi chiếm làm của riêng. Quả bóng bay màu xanh da trời vướng vào dây điện và được thợ điện kiểm tra đường đây phát , ta cũng nhìn thấy bức thư cầu cứu viết tờ tiền, chỉ ngạc nhiên sao ai đó lại buộc tờ đồng vào quả bóng bay. Quả bóng màu vàng biệt vô tín, có lẽ nó bay lên mặt trăng và giờ này vẫn phiêu du trong vũ trụ bao la để tìm kiếm thượng đế nhân từ. Hai tờ tiền lưu chuyển từ tay người nọ sang tay người kia trong xã hội, biết đâu ngày nó chuyền đến tay bạn. Ngày nào Tiểu Tường Vi cũng trông ngóng có người nhặt được tờ tiền và đến đây cứu mình ra khỏi thôn bản này. Nhưng ngày nào cũng sống trong thất vọng và thao thức. hôm khi trời ngả bóng chiều, có ba người khách lạ đến thôn mua thuốc quý, họ dắt lừa, lưng lừa là hai sọt lớn được đan bằng sợi liễu. Nhóm khách gõ cửa từng nhà để thu mua. Vì họ trả giá quá thấp nên phần lớn dân trong bản đều muốn bán, lão già lúc túng thiếu nên bán cho họ ít thiên ma và phục linh đào được trong núi. Lúc giúp họ chất thuốc lên xe, Tiểu Tường Vi lén chạy đến chỗ người thu mua thuốc khẽ thầm: "Chú ơi! Cháu bị người ta lừa bán đến đây! Chú cứu cháu với!" Nào ngờ người thu mua thuốc cũng đáp lại: "Chúng tôi là cảnh sát." ra ba người khách lạ nọ chính là Họa Long, "Lỗ Trí Thâm" và chủ nhiệm ban phòng chống buôn bán phụ nữ, họ đóng giả thành thương lái. Cả nhóm vốn định bí mật điều tra trước , sau khi thu thập được nhiều thông tin vạch kế hoạch giải cứu chi tiết hơn, nhưng nhìn thấy vừa qua tuổi dậy bị giày vò đến thảm hại họ nỡ nhắm mắt qua, thế là ba người liền quyết định giải cứu ngay lập tức. Ba người trói gô lão già lại, bịt giẻ vào miệng, rồi nhét vào trong chăn. Tiểu Tường Vi vừa khóc vừa : "Nếu cháu mà cùng các chủ bị người dân trong thôn nhìn thấy mất." Họa Long an ủi: " bé đừng sợ! Cũng đừng khóc nữa! Chúng tôi giấu em vào trong sọt, chỉ cần em tuyệt đối được lên tiếng trót lọt thôi!" Quá trình giải cứu diễn ra kinh hồn bạt vía, nhóm Họa Long cho Tiểu Tường Vi trốn trong sọt, rồi phủ thuốc nam lên . Nhưng khi họ vừa dắt lừa rời khỏi thôn bị phát . Mọi người trong thôn chạy theo truy cản, người cầm đuốc, kẻ cầm nông cụ, người nào người nấy hùng hùng hổ hổ lao đến chặn đường nhóm của Họa Long. "Lỗ Trí Thâm" giơ thẻ cảnh sát lên, rồi móc súng ra, cảnh cáo người dân được làm loạn. người đàn bà ôm con húc đầu vào ngực "Lỗ Trí Thâm" mà hét toáng lên: "Các người được cướp vợ người khác! Bớ người ta! Cướp! Cướp!" người dân chỉ vào đầu mình thách thức: "Giỏi nổ súng ! Bắn vào đây này! Bắn chết tao xem nào!" Họa Long với trường ban phòng chống buôn bán phụ nữ: " dắt lừa chạy trước ! Nhanh lên! Mặc kệ bọn tôi!" Trưởng ban lo lắng: "Thế các sao?" Họa Long quay sang với Lỗ Trí Thâm: "Dù chết cũng phải cản đường họ, chú chưa quên sạch mấy món kungfu dạy đó chứ?" Họa Long và "Lỗ Trí Thâm" khua chân múa tay hồi, đám dân bạo loạn đành rút lui về phía sau, nhân cơ hội đó trưởng ban phòng chống buôn bán phụ nữ liền dắt lừa chở Tiểu Tường Vi nhanh chóng rời . Mấy người dân thấy thế liền vội vàng đuổi theo, Họa Long và "Lô Trí Thâm" liền đánh họ ngã vật xuống đất. Họa Long va "Lỗ Trí Thâm" chặn đường họ lại, nhìn hai người oai phong lẫm liệt nên ban đầu người dân dám tiến tới. Nhưng sau đó mấy tên liều mạng thử xông lên, họ cầm nông cụ lao đến, Họa Long đá bay tên, "Lỗ Trí Thâm" nâng bổng người nông dân có thân hình gầy gò lên khỏi mặt đất rồi ném vào đám đông đứng gần đó. Mặc kệ tất cả, người dân tiếp tục lao tới, Họa Long và "Lỗ Trí Thâm" liền nhặt chiếc xẻng sắt rơi mặt đất quyết liều sống mái với họ, người dân liên tục bị họ đánh ngã, nhưng Họa Long và "Lỗ Trí Thâm" cũng bị thương . Tuy giỏi võ nhưng họ chỉ có hai người, trong khi đó người dân lại nhiều như quân Nguyên, hết toán này đến toán khác ùn ùn kéo đến... Hai đấm thể đỡ nổi bốn tay, trong số họ còn có cả những phụ nữ bế theo con, Họa Long và "Lỗ Trí Thâm" nỡ xuống tay. Cuối cùng cuộc giải cứu thất bại toàn phần. "Lỗ Trí Thâm" bị đánh cho nằm thở thoi thóp, Họa Long bị thương nặng. Người dân quẳng họ lại ven đường, mải miết đuổi theo trưởng ban được đoạn đường, rồi bắt Tiểu Tường Vi về lại thôn. Hôm sau, giáo sư Lương nổi trận lôi đình đập mặt bàn ầm ầm. Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc ra chỉ thị quan trọng, nâng cấp vụ án buôn bán phụ nữ thành trọng án chống người thi hành công vụ. Phó giám đốc sở cảnh sát lập tức đánh xe xuống huyện Cốc xem xét tình hình, trực tiếp chỉ huy đội cảnh sát xử lí chuyên án buôn bán phụ nữ, cầu tăng cường lực lượng đánh phá nhóm bạo lực ngăn cản vụ án giải cứu phụ nữ bị lừa bản, phải kiên quyết bắt gọn phần tử cầm đầu. Cảnh sát hai cấp huyện và thành phố cử gần trăm cảnh sát vũ trang bao vây thôn Song Khanh, may lão giả thầm mang Tiểu Tường Vi đến nơi ở bí mật khác, tại tung tích bất minh. Hoạ Long hối hận, đập tay bồm bộp vào trán than thở: "Trời ạ! Chính tôi hại bé đó! Lẽ ra tôi nên manh động!" Tô My an ủi: "Cũng thế trách được! bị đánh bầm giập đến độ này rồi, còn Lỗ Trí Thâm giờ vẫn nằm trong bệnh viện kìa!" Bao Triển trấn an: "Chắc chắn chúng ta tìm thấy Tiểu Tường Vi, nhiệm vụ cấp bách trước mắt là nhanh chóng giải cứu người bị hại còn lại, ý tôi muốn đến Ái Hỉ." Sau khi thẩm vấn vợ chồng lão Hà, cảnh sát xác minh con thôn này đều gả cho thôn khác, còn con thôn khác lại muốn bị gả đến thôn này. Nếu thôn này mua dâu trong thôn chỉ còn đám đàn ông lồng nhồng với nhau. Những bị bán đến thôn này làm vợ đều sinh con, họ trở thành con dâu của thôn bản, thành cỗ máy làm việc biết mệt mỏi những cánh đồng cằn cỗi, họ có con nên nỡ rời bỏ núm ruột máu mủ của mình và rồi tình thân nảy nó trong quá trình bị ép buộc trường kì. dâu của thôn bản chạy trốn trót lọt ra ngoài, rồi từ đó bao giờ trở lại nữa, để lại đứa con trai mới năm tuổi đầu. Cảnh sát hỏi bé trai: "Mẹ cháu đâu?" Đứa bé đáp, chỉ rúc sâu vào ngực bà nội. Bà nội nó : "Bỏ rồi! Nó cần con nữa! Đúng là tạo nghiệt! Thằng bé nhớ nó đến nỗi gào khóc suốt ngày suốt đêm." Nước mắt đứa bé vẫn lưng tròng, nhưng nhất định chịu rơi xuống, nó quá nên hiểu vì sao mẹ bỏ và chẳng bao giờ chịu trở lại với nó. Trong thôn này có hai em nhà nọ được mua được Ái Hỉ từ tay bọn buôn người, hai em họ gom tiền mua chung vợ, rồi lần lượt mang Ái Hỉ về nhà mình, mỗi người được sống cuộc sống vợ chồng với Ái Hỉ tuần. Khi được cảnh sát giải cứu, Ái Hỉ bị nhốt trong chuồng chó, trong mình thai nghén mầm sống vừa tròn ba tháng tuổi.
Chương 5: Vực thẳm Wechat Căn cứ vào lời khai của Ái Hỉ, tổ chuyên án lần theo đường dây và nhanh chóng làm rõ ngọn ngành của vụ án này. Tổ chức tội phạm buôn bán phụ nữ gồm năm người là Lưu Nham, Lôi Lão Phi, tay chân của Lôi Lão Phi và hai vợ chồng lão Hà. Lưu Nham là sinh viên đại học, trước đây cảnh sát từng tiếp xúc với gã nhưng lần đó vẫn chưa liệt gã vào danh sách tình nghi mà chỉ coi gã là một trong những nạn nhân bị Ái Hỉ lừa tiền. Thường ngày, Lưu Nham rất thích chơi Wechat, trước đây có mấy lần tán được một vài em xing đẹp, thế là gã tụe nhận mình là thợ săn cự phách. Một lần, gã add được một tuyệt sắc giai nhân, chính là Ái Hỉ. Trong album Wechat của Ái Hỉ đăng rất nhiều ảnh, trong đó có bức ảnh đeo kính đen, mặc váy trắng trông vô cũng gợi cảm và kiều diễm. Gã nói chuyện với Ái Hỉ hai tiếng đồng hồ, chẳng ngờ Ái Hỉ lại chủ động hẹn gã ra ngoài gặp mặt. Lưu Nham sướng rơn, ngàn hoa nở rộ trong lòng, gã chắc mầm mình vừa trúng vận đào hoa. Gã vừa xem ảnh Ái Hỉ vừa tự sướng, lòng thầm nghĩ: " ngờ có ả lại còn háo hức hơn cả mình, đây muốn ôm em trong lòng lắm rồi đấy!" Lưu Nham lấy giấy vệ sinh lau sạch màn hình điện thoại, mặc bộ âu phục hàng nhái mua ở chợ trời, xịt nước hoa của bạn rồi đến điểm hẹn hò, đến nơi, gã thấy mĩ nữ mặc váy trắng, dáng người cao ráo đứng đợi ở đó. Lưu Nham vừa nhìn Ái Hỉ vừa thầm nuốt nuớc bọt, gã lấy can đảm hỏi câu bằng tiếng xem có đồng ý thuê nhà nghỉ hưởng mộng uyên ương với mình . Ái Hỉ cũng trả lời bằng tiếng , có bảo tìm nơi yên tĩnh ngồi tâm và uống chén rượu trước . Lưu Nham nhìn xinh đẹp, lòng nghĩ thầm: "Em này là hàng cao cấp, mình được nóng vội kéo lại xôi hỏng bỏng ." Thế là hai người cùng dạo, Lưu Nham mặt dày nắm lấy tay Ái Hỉ, nhưng thấy chỉ mỉm cười chứ giật ra. được lát Ái Hỉ dẫn Lưu Nham vào quán rượu có tên là "Bờ trái". Vì phép lịch nên Lưu Nham để Ái Hỉ gợi đồ uống. Ái Hỉ khách sáo gọi ngay đĩa hoa quả và vài món điểm tâm cùng hai chai Breezer. lát sau, nhân viên phục vụ mang đồ khách gọi đến tận bàn, đồng thời cầu thanh toán tiền luôn. Lưu Nham bực mình thầm nghĩ chưa ăn uống gì mà bắt trả tiền sao? Vừa nhìn hoá đơn, gã liền trố mắt, mấy lát dưa hấu chết bầm, hai chai nước ngọt và vài miếng bánh ngọt bé bằng cái móng tay mà hết những 498 tệ. Trước mặt người đẹp, Lưu Nham dám năng gì, chỉ sợ mất sĩ diện với Ái Hỉ, gã cắn răng rút ví trả tiền. Hai người vẫn cười vui vẻ và tán tỉnh nhau, Lưu Nham vờ như có gì xảy ra, mặt mày hớn hở, Ái Hỉ châm điếu thuốc lá, rầu rầu nói: "Em vừa thất tình!" Lưu Nham an ủi: "Nồi nào vung nấy, sớm muộn em cũng gặp được chiếc vung vừa với mình mà! Mà có khi em gặp được rồi ấy chứ!" Ái Hỉ cười: "À! muốn ám chỉ mình là chiếc vung ấy chứ gì?" Lưu Nham buông gạt tàn thuốc lá đáp bâng quơ: "Bèo nước tương phùng mà! Khi hai người gặp nhau chỉ dựa vào cảm giác mới biết được mình có phải nửa của người kia ." Ái Hi gật đầu: "Chắc thế! Chúng ta bây giờ chỉ đơn giản thuộc giai đoạn cuộc sống nước chảy bèo trôi. Hai đứa mình vẫn là hai kẻ xa lạ." Lưu Nham cười: "Xa lạ cũng tốt mà! Em có thể thoải mái hưởng thụ cảm giác xa lạ này." Ái Hỉ cũng cười theo: "Đúng vậy! Thực ra tửu lượng của em tốt lắm, nhưng hôm nay thử buông thả đêm xem sao." Lưu Nham cười đểu gia: " uống cùng em." Ái Hỉ : "Thế chúng ta gọi rượu thôi! Khi em uống say, được bắt nạt em đâu đấy!" Lưu Nham đáp: " bắt nạt em đâu! dịu dàng với em!" Ải Hỉ gọi nhân viên phục vụ mang chai vang đỏ ra, uống hết chai, Ái Hỉ vẫn chưa say nhưng mặt bắt đầu ửng hồng, trông lại càng kiều điểm đến lay động lòng người. gọi thêm chai nửa, đầu óc Lưu Nham bắt đầu nghĩ lung tung, nhưng gã ngăn cản . Sau khi mở chai rượu, vừa uống hết nửa nhân viên phục vụ lại đến cầu thanh toán. Hoá đơn ghi con số 998 tệ chai, nghĩa là hai chai hết 1996 tệ. Lưu Nham mượn cớ đau bụng, rồi chuồn vào nhà vệ sinh, gã hút hết điếu thuốc trong toilet của quán bar rồi tự vả hai cái vào miệng mình, chửi thầm mình ngu như cầy, chắc chắn gặp phải ả tiếp viên nhà hàng rồi, ả dẫn mình vào đây cho người ta chặt chém. Lúc trở về chỗ ngồi, gã mừng thầm vì nghĩ chắc Ái Hỉ thanh toán rồi. Kết quả vừa đặt mông xuống nhân viên phục vụ lại đến, gã đành quẹt thẻ để thanh toán. Trong khi đó, Ái Hỉ lại rằng mình vừa nhận được điện thoại báo bạn trai tự sát, giờ cấp cứu trong bệnh viên, nhờ nhân viên phục vụ gọi giúp chiếc taxi, rồi vội vã rời khỏi quán. Lưu Nham muốn "cua" nhưng lại bị tiếp viên Ái Hỉ lừa mất hơn hai ngàn năm trăm tệ, đó là khoản sinh hoạt phí trong nửa năm của gã. đường trở về, Lưu Nham càng nghĩ lại càng rầu, gã vô tình gặp ông đồng hương. Ông bạn đồng hương này tên là Lôi Lão Phi, y vừa mãn hạn tù, vừa mới được thả ra, nên giờ rất bí. Nghe xong cảnh ngộ của Lưu Nham, Lôi Lão Phi muốn ra tay lấy lại công bằng cho gã, liền nhận lời giúp Lưu Nham trút mối hận này và đòi Ái Hỉ trả cả vốn lẫn lãi. Lưu Nham : " Phi, em nghĩ dễ đòi lại được tiền đâu, nhưng mình phải đập nát quán rượu thối tha đó! Thực ra ta và bọn chúng cùng giuộc với nhau." Lôi Lão Phi xua tay: "Đòi tiền kiểu gì là việc của , em đừng quan tâm! Việc của em là câu con tiện nhân đó ra đây là được!" Ái Hỉ xoá nickname Wechat của Lưu Nham, Lưu Nham đăng kí tài khoản mới, rồi lại add nick của Ái Hỉ. Khi thời cơ chín muồi, hai người lại hẹn hò gặp mặt, Lưu Nham thông báo với Lôi Lão Phi. Ái Hỉ hề phòng bị, nàng vốn nghĩ rằng mình lại câu được con dê xồm lơ ngơ, lần này mình phải chặt đẹp mới được. Nhưng khi đến điểm hẹn bị hai gã đàn ông bắt cóc và đẩy vào chiếc xe hơi. Mấy hôm sau, Lôi Lão Phi và đồng bọn của y đến tìm Lưu Nham, đưa cho gã năm ngàn tệ. Lưu Nham từ chối: "Em chỉ cần lấy lại đúng số tiền hai ngàn năm trăm tệ mà em bị ta lừa mất là được. Số còn lại em cầm đâu. Lôi Lão Phi vẫn giúi tiền vào tay Lưu Nham bảo: "Cho cậu cậu cứ cầm !" Lưu Nham cầm tiền khen Lôi Lão Phi: " Phi bản lĩnh đó! Các xử lí con ả lừa đảo ấy thế nào? Tẩn cho ả trận à?" Lôi Lão Phi cười hì hì đáp: "Bọn bán nó rồi!" Lôi Lão Phi và lão Hà là bạn tù. Sau khi ra tù, mạt cưa gặp lại mướp đắng, chúng cùng nhau thực thương vụ cần tiền vốn mà thu được siêu lợi nhuận: thương vụ buôn người. Lôi Lão Phi bán Ái Hỉ cho lão Hà, vợ Lão Hà lại mối lái tìm người mua, cuối cùng họ bán cho hai em nọ sống trong sơn thôn dưới hình thức bán đấu giá. Hai em nhà ấy họ Mã. Tối đó, chỉ vì bàn xem ai ngủ với Ái Hi trước mà hai em họ cãi nhau nảy lửa. Cậu em : "Em bỏ nhiều tiền hơn ! Em thể đợi hết phiên mới đến phiên em được!" Ông : "Tao là , tao gì mày cũng phải nghe." Bà mẹ già than thở: "Trời ạ! Chúng mày bôi tro trát trấu vào mặt mẹ mày rồi con ạ! Hai em lấy chung vợ, chúng mày xem còn ra thể thống gì hà?" Cậu em liền nhờ mẹ phân xử: "Thế để mẹ chia cho em tôi!" Ông cũng đồng ý: "Được! Mẹ tôi nghe xem nào!" Vừa chập tối, ông có đoạn hội thoại như thế này với Ái Hỉ: Ông híp mắt cười: " em! Lại đây với tôi naò! Mi nhau cái nhé!" Ái Hỉ hốt hoảng cố gắng lùi ra xa: "... được lại gần tôi! Tránh xa tôi ra!" Ông sấn tới: "Tôi là chồng , xấu hổ gì mà xấu hổ!" Ái Hỉ van xin: " thả tôi ra, tôi trả tiền, muốn bao nhiêu tiền cũng được." Ông hơi bực mình: "Đừng bò loạn xạ nữa! em này! Ái chà! Cuối cùng cũng ôm được rồi! Nào lại đây! Mi nhau tí nào!" Ái Hỉ há miệng cắn phập vào môi ông , rồi chửi: "Đồ biến thái! Cút ra chỗ khác! còn làm thế nữa, tôi chết ngay tại đây cho xem. còn dám hôn tôi, tôi cắn chết ." Ông lấy thế làm bực mình mà cười hì hì: "Ối dà dà! Thơm da mát thịt đáo để! Mịn màng thế biết! Chân dài ơi là dài! Tôi nỡ để chết đâu! Tôi mất mấy chục ngàn tệ mới mua được về đây, để tôi mi cái nào!" Ái Hỉ vừa năn nỉ vừa đe doạ: " thả tôi ra, bố mẹ tôi trả tiền cho , bao nhiêu tiền cũng được! Nếu nhốt tôi ở đây, tôi chết cho xem. mất cả chì lẫn chài! Hoặc tôi chết hoặc tôi giết chết ." Ông lấy gậy chống cửa, trải nệm rơm, nệm rơm là tấm ga mỏng, ta giật mạnh tay Ái Hỉ xuống, Ải Hỉ ngã lên tấm ga, mái tóc mượt mà xõa tung, chiếc váy trắng xoè ra như bông hoa bách hợp. ta nhào tới, đè nghiến lấy Ái Hỉ, hai tay rờ loạn xạ khắp người , miệng lải nhải: "Mi cái nào! Cho mi cái nào!" Ái Hỉ vừa ra sức giẩy giụa vừa hét lên: "Buông tôi ra!", nhưng dần dần đuối sức, chẳng được gì nữa, cũng chẳng giằng co gì nữa... Nửa đêm, cậu em đưa Ái Hỉ về nhà, hai người lại có đoạn hội thoại như sau: Cậu em ôm Ái Hỉ : "Chà chà! Chiếc váy trắng này làm bằng vải gì mà xịn thế, trơn láng y như da dê em vậy! Hì hì hì!" Ái Hỉ thều thào: "Buông tôi ra! và trai đều là đồ biến thái! Bỏ bàn tay bẩn thỉu ra khỏi người tôi! Đừng chạm vào tôi!" Cậu em xuýt xoa: "Người gì mà trắng thế biết! Lại còn mềm mại nữa! Y như cái bánh bao ấy! Đừng rợ rạy nữa! Ái chà! Ông mình xé rách cả váy rồi này!" Ái Hỉ phản kháng: "Đừng chạm vào tôi! cho biết! Tôi mắc bệnh truyền nhiễm đấy! Tôi truyền nhiễm cho !" Cậu em cợt nhả: "Tôi mắc bệnh tương tư, em có bệnh gì truyền nhiễm được sang tôi hử? Để tôi kiểm tra xem bệnh trạng của nó ra sao nào!" Ái Hỉ cố sức hét lên: "Dừng tay lại! Đừng chạm vào người tôi! Đồ biến thái! Tôi nguyền rủa !" Cậu em nói: "Tôi đứng ngoài cửa sổ nghe hết mọi thanh lúc và trai tâm rồi!" Ái Hỉ xuống giọng năn nỉ: " ngừng tay lại, nghe tôi ! Nghe tôi mà! Chúng ta thoả thuận được ?" Cậu em lắc đầu: "Có gì mà phải thoả thuận? Chúng ta xong việc hẵng ! Nếu em nghe lời, tôi giết gà nấu canh cho em ăn, còn nếu nghe lời, tôi trói em lại." Ải Hi đổi giọng doạ dẫm: "Nếu dám chạm vào người tôi hoặc là phải trói tôi lại cả đời hoặc là tôi chết cho xem! Cậu em tức mình: "Con này ngang ngạnh thế biết! Hôm nay mày phải phục vụ ông! Cái áo này trông hay mất ghê nhỉ, lại còn có mùi thơm nữa chứ!" Cậu em rò tay lên chiếc áo của Ái Hỉ, rồi gí mũi lại gần mê mẩn hít lấy hít để. Nhân lúc này, Ái Hỉ chớp thời cơ huých mạnh gối vào giữa hàng gã đàn ông. Cậu em kêu thất thanh, đau đớn oằn lưng xuống, Ái Hi liền co giò bỏ chạy. vừa chạy đến cửa bị cậu em đuổi kịp, ta thẳng tay giáng cho hai cái tát, rồi tìm lấy dây thừng trói lại, vác vào phòng. lát sau, trong phòng vang lên tiếng gầm gừ của cậu em và tiếng chửi rủa của Ái Hỉ. Cậu em rên tiếng dài, rồi hét to: " Con mẹ nó! Cuối cùng cũng phải thuần phục thôi..." Lần đầu lừa bán, bọn buôn người sử dụng phương pháp bạo lực, bắt Ái Hỉ phải theo mình. Lần thứ hai lừa bán, chúng nâng cấp thủ đoạn, biết đồng bọn của Lôi Lão Phì kiếm ở đâu ra ít thuốc mê, thế là chúng chuốc thuốc mê cho Tiểu Tường Vi. Lưu Nham vốn muốn tham gia vào đường dây phạm tội này nhưng bị Lôi Lão Phi vừa dụ dỗ vừa uy hiếp, nên cuối cùng Lưu Nham đành nhắm mắt đưa chân cưỡi lên mình hổ. Mà lên lưng hổ khó mà trèo xuống, gã đành nghe theo mọi sắp xếp của Lôi Lão Phi và dần dà gia nhập băng nhóm buôn người. Gã đóng giả là công tử con nhà giàu, đăng vài bức ánh hào hoa phong nhã của mình Wechat, trong ảnh gã ngồi cạnh chiếc xe hơi sang trọng, đeo đồng hồ hàng hiệu và nhẫn kim cương, thậm chí còn đăng cả ảnh lướt ván và câu cá biển, bức ảnh nào cũng toát ra vẻ đẹp trai rạng ngời của cậu ấm lắm tiền nhiều của. Thông qua Wechat, gã tìm bạn bè của bạn bè, rồi add những có hình avatar xinh xắn, dễ thương, sau đó gã ngồi buôn chuyện, tán dóc với họ, cuối cũng dễ dàng câu được các ra ngoài hẹn hò với mình. Khi hẹn hò, gã bỏ thuốc vào rượu, lần đầu sử dụng thuốc mê, chưa nắm liều lượng nên ngộ sát Phiêu Liên và đành vứt xác xuống hồ. Để che đậy hành vi phạm tội của mình, gả lấy điện thoại di động của Phiêu Liên nhắn tin cho bố , nguỵ tạo trường giả nhảy hồ tự sát. Lưu Nham phụ trách lừa các đến địa điểm hẹn hò, còn Lôi Lão Phi và đồng bọn phụ trách liên hệ bán hàng và vận chuyển, vợ chồng lão Hà thuộc đường dây thứ hai. Sau vụ thứ nhất trót lọt, chúng điên cuồng lao vào vòng tội lỗi, trong ngày Lưu Nham lừa hai nạn nhân, ngoài Tiểu Tường Vi ra còn có khác chưa lai lịch. Khi cảnh sát đến giải cứu, trong trạng thái thần kinh bất thường, trông ngơ ngẩn, ngây dại như kẻ điên. Lão già đưa Tiểu Tường Vi trốn vào núi sâu, họ sống trong hang động. Mãi tháng sau, Tiểu Tường Vi mới được giải cứu. Số liệu của giới chức trách cho thấy năm 2011, cảnh sát phá được 5360 vụ án lừa bán phụ nữ khắp cả nước, đánh sập 3195 băng nhóm tội phạm, giải cứu cho 15458 phụ nữ. Trong số hơn mười lăm ngàn phụ nữ bị lừa bán có số là nữ sinh viên đại học, nữ viên chức, những đối tượng này thường được bọn buôn người bán với giá cao. Chỉ khi kinh tế những thôn bản mua phụ nữ về làm vợ phát triển tốt hơn, thoát khỏi nghèo đói và làm ăn khấm khá mới mong át chế tận gốc được hành vi phạm tội buôn bán phụ nữ. Cảnh sát phát lệnh truy nã, đưa tên Lôi Lão Phi và Lưu Nham vào danh sách truy đuổi tội phạm chạy trốn các trang mạng. tháng sau, Lôi Lão Phi và đồng bọn bị cảnh sát đường sắt tóm gọn khi đứng đợi tàu ở bến tàu tỉnh thành. Chúng bị đưa về quy án. Lưu Nham sa lưới pháp luật trong tình trạng vô cùng ngẫu nhiên. Sau khi hành vi phạm tội của gã bị phát giác, Lưu Nham hoảng loạn chạy trốn mà chưa hề định hình trước trong đầu mình trốn ở đâu, từ sinh viên đại học bỗng chốc trở thành công nhân công trường xây dựng. Hôm gã bị cảnh sát bắt, có người đường bán bánh ga-tô phố, Lưu Nham định mua mười đồng ăn thử, nào ngờ ông chủ lại cắt ra lát bánh giá trăm tệ. Lưu Nham từ chối mua nữa, ông chủ sạp bánh bực mình vác dao đe doạ bắt gã phải mua, những người đứng gần đó liền lật đổ sạp bánh của ông ta vì thấy bất bình thay cho Lưu Nham, sau đó đôi bên xảy ra đánh lộn, cảnh sát ngang qua thấy ầm ĩ liền vào can thiệp, thế là họ vô tình bắt được tên tội phạm Lưu Nham thân mang trọng tội bỏ trốn. Cuối cùng, băng nhóm tội phạm lừa bán phụ nữ qua Wechat bị cảnh sát truy quét sạch . Mấy tháng sau, "Lỗ Trí Thâm" thông báo với tổ chuyên án tin buồn: Tiểu Vũ bạn trai của Phiêu Liên nhảy lầu tự tử! Phiêu Liên là ưa hư vinh, cứ ngỡ mình kết giao được với cậu ấm con nhà giàu và từ đây có thể bước lên tiên. Nào ngờ Lưu Nham lại là tên lừa đảo chuyên buôn bán phụ nữ. Trước khi đến địa điểm hẹn với Lưu Nham, lời chia tay với Tiểu Vũ, lại còn cố công trang điểm đẹp, mặc chiếc váy màu xanh lá cây. nghèo đâu có nhiều váy áo, chiếc váy màu xanh là trang phục đắt tiền nhất của . Sau khi Phiêu Liên qua đời, Tiểu Vũ hề oán trách , ngày nào cậu cũng nhắn tin cho bạn từ giã cõi đời. Người ta tìm thấy những mẩu tin nhắn nặng tình nặng nghĩa của Tiểu Vũ dành cho người như sau: tin vào tồn tại của thếgiới bên kia, tin sau khi mình chết, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau. Có phải em cũng dõi theo từ cõi u minh ? luôn cất điện thoại vào túi áo ngực vì sợ lỡ mát tin nhắn em gửi đến. Ngày nào cũng nhắn tin cho em, đó là thói quen giữ suốt bao năm nay từ khi có chiếc điện thoại đầu tiên, ấy là khi bước vào cánh ̉ng trường trung học, cho đến tận giờ... Bao nhiêu năm rồi em nhỉ? Hằng đêm đến nhắn tin chúc em ngủ ngon. Thói quen ấy mãi mãi bao giờ thay đổi! Chúng ta nhau say đắm trong lúc xu dính túi, cố gắng cật lực, thế mà khi ngày tốt nghiệp sắp cận kề em lại bỏ mà . Thế giới này trở nên nhợt nhạt và tăm tối. biết nên tin vào thuyết luân hồi của phương Đông hay nên tin vào thuyết Cơ đốc của phương Tây, phải làm sao để tìm thấy em? nỡ xa em! em quá sâu đậm. biết em cũng nỡ xa . người, ngắn chỉ như bông phù dung sớm nở tối tàn, dài đến thiên hoang địa lão. Những lúc nhớ em lại cười, rồi lại khóc. Những lúc nhớ em, nụ cười em lại bồng bềnh về trong trí óc , thế là nước mắt cứ kiêm được tuôn chảy mãi. biết em đợi ở nơi ấy, niềm tin đó chưa bao giờ lay chuyển trong , nó giống như mũi dao cắm phập vào tim , chỉ cần khẽ chạm vào cán dao từng cơn đau nhói buốt và dữ dội liền ập đến. Có phải chỉ khi chết mới được gặp em ? Đời này, kiếp này, thể ai khác được nữa! rất hi vọng em hồi đáp nỗi nhớ nhung da diết của . Hi vọng em với câu gì đó! Bạn cùng phòng của Tiểu Vũ xác thực, trước khi nhảy lầu tự tử, cậu ta nhận được tin nhắn. Đọc tin nhắn xong, cậu liền dang rộng hai tay như cánh chim rồi lao mình từ tầng sáu kí túc xá xuống đất. Điện thoại hề bị vỡ nát, tin nhắn ấy do Phiêu Liên gửi đến, nội dung chỉ vỏn vẹn ba chữ: Em !
Phần 5: gái thích người tàn tật Lời dẫn Mãi mãi thanh xuân, mãi mãi long lanh nước mắt - Jack Kerouac Tải trọng tối đa của thang máy là mười người. Bạn vừa đúng là người thứ mười, vậy mà khi đặt chân vào thang máy, tiếng "tít tít" liền vang lên báo hiệu quá tải, bạn đành bước ra khỏi thang máy. Khi cửa thang máy khép lại, bạn liền nghĩ đến một câu chuyện kinh dị nên lập tức bốc máy gọi cảnh sát. Xin hỏi chuyện gì đã xảy ra vậy? Gợi ý 1: Lúc ấy là mùa hè, trong thang máy có chín người cả nam lẫn nữ, có phụ nữ mang bâù, có ai beó, cũng như ai dắt theo thú cưng. Gợi ý 2: nóc thang máy có xác chết. : )) )) Gợi ý 3: ai kéo theo va li hay vác theo thùng hòm có thể chứa xác chết. Chương 1: Giải phẫu tử thi Tết Trùng Dương năm 2011, trung tâm chỉ huy 110 ở quận Tây Hàng thành phố Tiền Đường nhận điện thoại báo án của quần chúng nhân dân: Gần quảng trường Thiên Nữ gần bến tàu sông Vận Hà có một thi thể. Sau khi nhận được điện thoại, cảnh sát quận Tây Hàng liền vội vàng đến hiện trường, thi thể gái trẻ ngả nghiêng trong lùm hoa bên vệ đường, lưng tưạ vào gốc liễu già, gái mặc chiếc áo phông bó sát màu trắng để lộ vòng eo thon nhỏ, phía dưới mặc chân váy maxi xếp nếp, chân đeo giày vải. Mắt nạn nhân khẽ khép, đầu có lỗ thủng máu đã khô, chắc chắn gái tử vong do bị kẻ khác sát hại. Nhân viên kĩ thuật đến giám ̣nh hiện trường cho rằng đây chỉ là nơi vứt xác, còn hiện trường gây án là ở nơi khác. tóc gái còn vương tàn thuốc, nửa thân có vết tích bị đấm đá, cảnh sát phán đoán hung thủ đã lấy chân ghế gẫy phang nạn nhân, sau đó dùng gạt tàn thuốc lá hình vuông đập vào đầu tạo thành vết thương chí mạng. Chiếc váy xếp ly thi thể thấm vết máu, tại trường lúc đó có hai bác sĩ pháp y, nữ bác sĩ pháp y thực tập tên là Tiểu Đào, còn người kia là bác sĩ pháp y rất giàu kinh nghiệm họ Tào. Tiểu Đào với bác sĩ Tào: "Chú Tào! Cháu đoán đây là vụ án cưỡng bức rồi giết người." Bác sĩ Tào lắc đầu: " đơn giản thế đâu!" Bác sĩ Tào là bác sĩ pháp y rất giàu kinh nghiệm, ông có hai mươi năm tuổi nghề, giải phẫu hơn ba ngàn tử thi. Bác sĩ Tào dùng kẹp thận trọng gắp tà váy của lên, ông kinh ngạc phát mặc đồ lót, phần phụ bị xâm hại! Hung thú sát hại này rồi sau đó mang thi thể đặt ngay giữa nơi công cộng. Mức đột tàn nhẫn và bệnh hoạn của hung thủ gây chấn động toàn bộ cán bộ cảnh sát có mặt tại trường. Để tìm kiếm được nhiều manh mối hơn, sở cảnh sát điều động lượng lớn cán bộ công nhân viên đến địa điểm vứt xác để khám sát và điều tra dư luận khu vực xung quanh hòng tìm kiếm vết máu, dấu chân và hung khí gây án. Cảnh sát còn in hẳn ngàn tờ thông báo treo thưởng cho ai cung cấp được manh mối hữu ích về vụ án và dán khắp nơi. Ban quan hệ quần chúng của sở cảnh sát thành phố còn lập tức đăng thông báo trang web của ngành nhằm tìm được điểm đột phá của vụ án. phụ nữ dắt chó dạo nhìn thấy tờ thông báo dán ở ven đường liền chạy đến đồn cảnh sát, tự xưng mình là quản lý của trung tâm thương mại trong thành phố này, ta người chết từng là nhân viên thu ngân và nhân viên tiếp thị hàng hoá của trung tâm đó. Cảnh sát nhanh chóng xác minh được lai lịch của người chết, nạn nhân tên là Thái Điệp Vũ, hai mươi tư tuổi, cao mét bảy lăm, nặng năm mươi tư kilôgam. Nhà Điệp Vũ ở sâu trong ngõ đường Thanh Thạch, phòng nằm sát đường, quần áo vẫn còn nguyên, hề có dấu tích đâu đó dài ngày. Cảnh sát tìm gặp cha mẹ của Điệp Vũ, hai ông bà đều theo đạo Phật, ăn chay trường, họ là những phật tử tu tại gia, nét mặt trông vô cùng hiền từ, nhân hậu. Họ đau đớn và bàng hoàng khi nghe tin con bị sát hại. Theo lời kể của hai ông bà Điệp Vũ là con ngoan ngoãn, nhàng, điềm đạm, chịu ảnh hưởng của cha mẹ nên cũng là tín đồ trung thành của đạo Phật. Điệp Vũ ăn chay quanh năm, bao giờ ăn đồ mặn, đôi lúc còn mang bút vở ra chép kinh nhà Phật. Điệp Vũ học trung cấp, sau khi tốt nghiệp, trở thành trợ lí cho hiệu ảnh cưới, rồi lại làm nhân viên tiếp thị ở siêu thị, cũng từng bán bảo hiểm, rồi làm nhân viên kinh doanh. Tuy mối quan hệ giao tiếp khá rộng rãi nhưng có nhiều bạn bè. Mọi người làm mối cho mấy đám nhưng vẫn chưa ưng ai. Khi vụ án xảy ra, Điệp Vũ thất nghiệp ngồi nhà chờ việc, ăn xong bữa tối, bảo cha mẹ rằng mình ra bờ sông dạo lát, rồi bao giờ trở lại nữa Mấy hôm trước đó còn dạo ven sông, vừa ngân nga bài hát vừa hái hoa dại, thế mà bây giờ lại nằm bàn giải phẫu lạnh lẽo trong phòng giám định tử thi của sở cảnh sát, thân thể hoàn toàn bất động. Khám nghiệm tử thi gồm bốn bước chính: Chụp ảnh nạn nhân tại trường, lấy mẫu vật, giải phẫu và hoá nghiệm thể tại phòng thí nghiệm. Bác sĩ Tào phụ trách mổ chính, còn Tiểu Đào làm trợ lí đứng bên cạnh, ngoài ra còn có hai nhân viên cảnh sát, người phụ trách quay phim, còn người kia phụ trách chụp ảnh. Quá trình giám định bắt đầu! Bác sĩ Tào kiểm tra ngoại thương của thi thể trước. Khi đeo găng tay cao su, Tiểu Đào bất cẩn làm rách găng tay. Thực ra trước lúc đeo găng tay, các bác sĩ pháp y phải xoa bột lên tay mình, như vậy mới dễ xỏ vào găng tay cao su. Bác sĩ Tào kiểm tra thi thể, dường như ông phát ra điều gì đó, liền hoảng hốt hét lên như nhìn thấy ma: "Đừng động vào! Mọi người đừng động vào!" Hai viên cảnh sát và Tiểu Đào giật này mình hiểu vì sao bác sĩ Tào lại đột ngột hét to như vậy. Bác sĩ Tào cố hạ thấp giọng, nhưng vẫn cảm nhận giọng ông hơi run run: "Tuyệt đối được chạm vào xác chết! được động vào bất kì thứ gì, lập tức rời khỏi đây, bước nhàng và chậm thôi..." Điều gì khiến các bác sĩ pháp y khiếp đảm nhất? Bác sĩ pháp y hề sợ những thi thể phân hủy rửa nát, cũng sợ trường máu me be bét, thậm chí cũng chẳng hề run sợ trước những thuyết ma mãnh kinh dị, thực ra uy hiếp lớn nhất đối với các bác sĩ pháp y chính là bệnh nhân mắc phải những căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm, ví dụ như AIDS. Khi giải phẫu tử thi, khi bị nhiễm phải chắc chắn vị bác sĩ ấy tử vong. Sau đó, cảnh sát nhận được kết quả xét nghiệm từ trung tâm kiểm soát bệnh truyền nhiễm của thành phố, kết quả cho thấy Thái Điệp Vũ dương tính với HIV. Chẳng ngờ con ngoan ngoãn trong mắt cha mẹ lại là kẻ mắc căn bệnh thế kỉ AIDS! Đồn cảnh sát quận Tây Hàng thuộc thành phố Tiền Đường liền nâng mức độ nghiêm trọng của vụ án ở cấp độ cao nhất, để trấn an lòng quân, chính ủy Tống sở cảnh sát ra lệnh cho những người tiếp xúc với tử thi và những cảnh sát dân có mặt tại trường vào phòng cách li và khử độc để tránh lây nhiễm HIV, đồng thời khẩn cấp báo cáo việc cho cục cảnh sát. Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc liền cử tổ chuyên án xuống địa phương hỗ trợ phá án. Người chết bị nhiễm HIV! Họa Long chửi đổng: "Vụ án này, nặng đô đây!" Tô My thắc mắc: "Vì sao phần phụ của nạn nhân lại bị khâu lại?" Bao Triển suy đoán: "Có khả năng hung thủ vô cùng căm hận vùng kín của nữ giới." Tô My nhận xét: " những vậy dường như đường kim mũi chỉ cũng tệ, kĩ thuật thành thục, các mũi chỉ khá mau." Họa Long lắc đầu. Giáo sư Lương cảnh báo: "Mọi người phải thận trọng mới được! Tử thi bị nhiễm HIV, giống những tử thi mà chúng ta thường thấy đâu!" Chính ủy Tống : "Hay là chúng ta đợi báo cáo khám nghiệm tử thi trước ! Nguy hiểm lắm! Chúng tôi định vài ngày nữa mới tiến hành phẫu thuật tử thi." Giáo sư Lương ngạc nhiên hỏi: "Tình hình vụ án cấp bách thế này, sao còn phải đợi thêm vài ngày nữa mới cho giải phẫu?" Chính ủy Tống đáp: "Làm vậy mới đảm bảo an toàn cho mọi người. Chúng tôi muốn chờ virus HIV trong cơ thể chết hết mới tiến hành giải phẫu tử thi." Giáo sư Lương hơi lên giọng: "Hoang đường! Làm gì có chuyện phi lí thế! Lập tức tiến hành giải phẫu tử thi ngay bây giờ!" Bốn thành viên tổ chuyên án mặc trang phục cách ly, đeo kính mắt và khẩu trang đứng vây xung quanh quan sát. Chính ủy Tống cũng đứng gần trường để khích lệ tâm lí các bác sĩ pháp y. Bác sĩ Tào nhắc nhở Tiểu Đào: " đeo hai lớp găng tay, bên trong là găng tay cao su, bên ngoài là găng tay gạc, phải vô cùng thận trọng và cẩn thận. Khi giải phẫu tử thi, các động tác phải nhàng, từ tốn, tránh để bị máu bắn vào hay bị xương đâm phải, được lỡ tay để dao cứa đứt da mình. Chỉ cần giọt máu bắn vào mắt hoặc mũi kim cắm vào lòng bàn tay là rất có thể nhiễm phải virus HIV..." Tiểu Đào run giọng : "Thầy ơi! Em sợ lắm! Em vẫn còn trẻ..." Tô My thầm với Bao Triển: "Nếu tôi là ấy tôi giả vờ ngất xỉu tại trận rồi nhanh chân chuồn lẹ." Bao Triển : "Thi thể này giống như quả khí cầu chứa đầy virus dạng lỏng, nhưng chúng ta lại thể chọc vỡ nó." Họa Long cười: "Đây chính là lúc khảo nghiệm tinh thần thép của các bác sĩ pháp y còn gì!" Bác sĩ Tào và Tiểu Đào đeo mặt nạ phòng độc 3M, rồi bắt đầu giải phẫu. Trong quá trình thao tác khám nghiệm tử thi, họ thể tránh khỏi những lúc phải tiếp xúc với máu, dịch thể, chất bài tiết và cơ quan nội tạng của người chết, những bộ phận đó đều chứa virus HIV. Bác sĩ Tào tập trung tinh thần, hết sức thận trọng. "Dưa hấu! Nạn nhân ăn dưa hấu! Để xem còn ăn gì nữa nào!" Tiểu Đào cố gắng kìm nén cảm giác lợm giọng dâng trào tận cổ, có nhíu mày : "Hạt gì giống như vừng đen thế này nhỉ? À! Hạt thanh long!" Bác sĩ Tào bảo Tiểu Đào cầm chiếc bình đến, ông cho nắm thức ăn trong dạ dày bỏ vào bình. Tiểu Đào quay đầu dám nhìn. Đột nhiên ông chợt dừng thao tác, mặt biển sắc, người sững lại hồi lâu, rồi ông từ từ lôi chiếc bình sử thuôn dài từ trong bụng của ra! Bốn thành viên của tổ chuyên án và chính uỷ Tống tròn mắt kinh ngạc, ra tên sát nhân bệnh hoạn chỉ khâu cửa mình của nạn nhân, mà trước đó y còn nhét cái bình sứ vào trong đó!