Chương 2: Kẻ sưu tầm quái dị Người bị hại đầu tiên là Hạ Cần, ba mươi tuổi, người dẫn chương trình của đài truyền hình địa phương, phong cách dẫn chương trình của vừa phóng khoáng lại vừa nho nhã, vừa lịch duyệt lại vừa chính chắn, mỗi lời mỗi nụ cười đều toát ra vẻ duyên dáng, gợi cảm, làm khuynh đảo hàng trăm khán giả theo dõi qua màn ảnh . Khi bị sát hại, Hạ Cần mặc chiếc sường xám tà ngắn màu hồng cánh sen, cảnh sát phát vị trí khe hở giữa hai tà áo dài còn lưu lại dịch của hung thủ, phía trong đùi trái có vết thương đâm xuên sâu khoảng mười cêntimt, chứa tinh dịch. Đội trưởng Viên Phương cầu nam cảnh sát và nữ cảnh sát mô phỏng lại trường phạm tội, bốn người tổ chuyên án cũng đến trường gây án thị phạm, nam cảnh sát là chàng trai vạm vỡ, để râu quai nón, vác cây kéo cắt hoa rất to, còn nữ cảnh sát mặc sường xám, lái xe vào bãi gửi xe. Họa Long : "Công nhận chàng kia trông giống người cấu đấy! Tiểu My đừng sợ! cứ việc đứng nép vào tôi đây này!" Tiểu My nguýt dài: "Chị đây luyện thành thục kĩ năng phòng chống dê già rồi mà tiếc chưa có đất dụng võ, dê già ở đâu hả Long?" Họa Long vỗ vai: "Nhìn ngó xa xôi làm gì, em chính là con dê cái già chứ đâu!" Tô My trợn mắt: "Đá chết bây giờ! Ê, cậu Triển! Sao hôm nay cậu chủ động đòi làm đối tượng mô phỏng trường thế?" Bao Triển ngập ngừng: "Tạo tôi thấy hơi ngại." Màn mô phỏng hành vi phạm tội bắt đâù, nữ cảnh sát dừng xe, nam cảnh sát trốn trong góc tối cắt đứt dây điện bằng cây kéo cắt hoa. Giáo sư Lương phân tích cho đội trưởng Viên Phương nghe: "Có lẽ hung thủ trốn ở vị trí vừa sát gần đường dây điện, vừa quan sát được toàn cảnh nạn nhân lái xe, ví dụ như góc chết chỗ đường vòng xe. Lúc đó khoảng mười giờ tối, sau khi cắt đứt dây điện, cả bãi gửi xe chìm trong bóng tối, chỉ duy lối vào và lối dẫn đến cầu thang là còn chút ánh sáng. Người bị hại nhanh chân bước về phía ánh sáng trong trạng thái hơi hoảng loạn, đúng lúc ấy hung thủ lẳng lặng tiến sát đến gần, hai tay cầm cây kéo làm vườn kẹp mạnh vào cổ nạn nhân, máu trào ra, khí quản bị đứt, nạn nhân đổ gục xuống đất co giật vài cái, ấy thậm chí đủ thời gian để tháo chạy hay kêu cứu lập tức mất mạng, đó chính là nguyên nhân vì sao chúng ta tìm thấy dấu vết vật lộn tại trường." Màn tiếp theo chính là cảnh 18+, nhìn cảnh tượng diễn ra, ngay cả đội trưởng Viên Phương cũng phải vừa cười vừa chửi tục: "Mẹ kiếp!" Nữ cảnh sát nằm nghiêng, nam cảnh sát đè lên chân của . Khi ấy hung thủ cũng thực ở tư thế này, đùi nạn nhân tại vị trí giữa hai tà áo còn lưu lại chút dịch, sau đó nam cảnh sát lật người nữ cảnh sát lại, đặt nằm thẳng, lấy mũi khoan gí vào má đùi trong. Bác sĩ pháp y đứng cạnh giải thích: "Nếu lấy mũi kéo đâm vào đùi nạn nhân vết thương có hình tam giác, còn nếu lấy hai mũi kéo chập vào nhau vết thương có hình lục lăng. Tôi đoán đầu tiên hung thủ lấy mũi khoan sau đó lại lấy hai mũi kéo, sau khi phát tiết hết thú tính, hung thủ cắt vạt áo sường xám của nạn nhân Hạ Cần." Từ vết cắt để lại mép vải có thể cho thấy chiếc kéo mà hung thủ sử dụng rất khít và sắc bén. Mãi sau này cảnh sát mới phát ra chi tiết ấy nên mặc dù đài truyền hình viết bài vô cùng tỉ mỉ nhuưng tình tiết đó vẫn bị lộ ra ngoài. Giáo sư Lương cảnh báo mọi người: "Hung thủ chỉ là kẻ có sở thích tình dục bệnh hoạn mà còn là kẻ có sở thích sưu tầm quái dị." Bệnh thích sưu tầm là căn bệnh tâm lý thường ở những người già mắc bệnh đãng trí hoặc thần kinh phân liệt. Họ thích nhặt nhạnh những đò vật vô dụng, thậm chí là những phế phẩm, rác rưởi. Họ chỉ coi những đồ dùng cũ kĩ và đáng bỏ của mình như báu vật mà còn nhẵt nhạnh những đồ dùng mà người khác vứt bỏ, họ tìm thấy cảm giác thỏa mãn vô cớ trong quá trình sưu tầm và cất giữ, tuy sở thích này bị người khác chỉ trích nhưng họ vẫn thể bỏ nổi. Rất nhiều phạm nhân gây ra các vụ án giết người liên hoàn đều có đặc trưng thích sưu tầm, việc cất giữ vật phẩm của người chết khiến hung thủ lưu giữ được hồi ức lúc gây án và hưởng thụ lại cảm giác phấn khích khi ấy. Tên tội phạm người Mỹ tên là Hayes cưỡng dâm và giết chết mười bảy thiếu nữ, chiến lợi phẩm của nạn nhân mà y sưu tầm là các đôi giày, thậm chí y còn đổ rượu vào giày để uống. Tên sát thủ The Backpacker ở Australia có tên là Ivan Milat mưu sát bảy khách du lịch, y thích sưu tầm túi ngủ của nạn nhân và thường ngủ trong đó. Giáo sư Lương phác họa chân dung đơn giản về hung thủ, y sống độc thân, từng hứng chịu nhiều giày vò trong cuộc sống, mê đắm đùi phụ nữ cách cực đoan, tính cách quái dị, hầu như có bạn bè, thích tham gia vào các hoạt động xã giao, chỉ thích ở bên đống rác mà mình sưu tầm. Bao Triển đặt ra nghi vấn, quần áo của nạn nhân thứ hai Annie hoàn toàn nguyên vẹn, hung thủ hề mang bất kì vật phẩm nào của người chết đu. Vì sao lại như vậy? Đội trưởng Viên Phương giải thích: "Có thể vì thời gian quá gấp gáp nên hung thủ kịp mang thứ gì ." Giáo sư Lương phỏng đoán: "Có thể ngay cả cảnh sát cũng biết hinh thủ mang thứ gì ." Nạn nhân thứ hai tên là Annie, mười sáu tuổi, nữ sinh trung học, ngoại hình xinh xắn dễ thương. Tô My ngắm kĩ quần áo trang sức của bé, khi chết Annie mặc váy ren ngắn bồng bềnh màu xanh da trời, phía còn thêu hình dâu tây và đào, tất trắng dài quá gối, giày mũi tròn màu đỏ, nom bé chẳng khác nào các thiếu nữ xinh tươi trong phim hoạt hình, hoặc cũng có thể hình dung bằng danh từ giàu tính chuyên môn hơn là Lolita. Lolita ở đây phải chỉ những bé dậy sớm mà là chỉ những bé dễ thương thích mặc váy đầm công chúa. giờ khái niệm Lolita rất nhiễu loạn, có người mặc trang phục hầu hoặc miêu nữ, thủy thủ và nhầm lẫn đó là trang phục của Lolita, thực ra hoàn toàn phải vậy, đôi khi trong nước tổ chức khá nhiều diễn đàn ofline của các Lolita, ở số thành phố lớn, văn hóa ofline Lolita dần hình thành. Tô My tìm rất kĩ nhưng thấy váy đầm của Annie có vết cắt nào, nhưng mái tóc có dấu vết được buộc bằng vải luạ, xem ra hung thủ lấy day buộc tóc của nạn nhân. vài bạn học của Annie cũng xác nhận Annie buộc tóc bằng dây lụa màu vàng vào hôm vô bé gặp nạn, sợi dây lụa đó rất nổi bật, mỗi khi gió thổi lại bay bay trông khá đẹp mắt. Tổ chuyên án tái lại cảnh tượng lúc gây án, sau giờ tự học buổi tối, Annie bị thầy chủ nhiệm gọi vào văn phòng giáo huấn trận vì tội ăn mặt lòe loẹt. Lúc thầy mắng xong va ̀cho bé về thi san trường vắng tanh. Hung thủ nấp trong bóng tối nhìn thấy Annie bước tới lán gửi xe, y liền cắt đứt dây điện, có lẽ lúc đó Annie lẩm bẩm mình rằng saobtự nhiên lại mất điện thể nhỉ? Khi bé cúi người mở khóa xe đạp hung thủ ập đến tấn công từ phía sau, lấy kéo làm vườn cứa cổ Annie. Từ vết thương có thể thấy hung thủ liên tiếp kẹp mấy phát chi đến khi Annie hoàn toàn tắt thở mới thôi, sau đó y kéo thi thể nạn nhân về gần phòng đấu điện, xâm hại phần đùi của Annie rồi giật lấy dây buộc tóc của bé và bỏ . Thầy chủ nhiệm giải thích: "Tối hôm ấy, tôi gọi Annie vào văn phòng chuyện khoảng mười phút. Suốt ngày em ấy toàn mặc những trang phục kì dị mà cứ nghĩ là đẹp." Họa Long : "Có khả năng hung thủ cũng là học sinh học tại trường mày và sống quanh khu vực bãi gửi xe." Bao Triển nhận xét: "Cả hai vụ án đều xảy ra sau khi tan học hoặc tam sở." Tô My bổ sung thêm: "Cũng có thể hung thủ là thầy giáo trong trường." Giáo sư Lương chốt lại: "Bây giờ chúng ta có tinh dịch của hung thủ, đầu tiên cần phải liệt kê danh sách những người tình nghi, sau đó tiến hành đối chiếu ADN là ra ngay." Tô My : "Tôi nghĩ đầu tiên phải kiểm tra thầy chủ nhiệm rồi đối chiếu với hung thủ!" Sáng thứ hai, tại lễ chào cờ, thầu chủ nhiệm mở cuộc họp toàn trường, thầy kêu gọi toàn thể giáo viên và học sinh trong trường phải tích cực tố giác và vạch trần kẻ phạm tội, cầu mọi người phải cung cấp tất cả manh mối mà mình biết, nếu phát khả nghi hoặc việc bất thường nào xảy ra trong trường cần báo cáo ngay với tổ chuyên án. Phía nhà trường công bố ba địa chỉ tiếp nhận đơn tố giác của học sinh, ngoại trừ gọi điện thoại vào số đường dây nóng của cảnh sát và báo cáo với bảo vệ nhà trường ra nhà trường còn lập hòm thư điện tử, bất kì người nào cũng có thể gửi thư nặc danh tố giác. Vài hôm sau, hòm thư điện tử đầy ấp thư gửi đến. Tô My vừa đọc vừa với Họa Long, Bao Triển và giáo sư Lương: "Ngôi trường này biến thái quá thể!" Thư tố giác các loại thập cẩm nên cảnh sát cần rất nhiều thời gian mới có thể tiến hành đối chiếu xác thực, trong đó thiếu các trò đùa ác ý. Một học sinh kí tên Mèo lười nói rằng chính mình là hung thủ vụ án này, sau khi cảnh sát điều tra, cậu học sinh này bị phê bình một trận tơi tả. Một nữ sinh tên là Tiểu Nghệ thổ lộ mình rất muốn nếm thử cảm giác đối mặt với hung thủ, ta viết rằng ngày nào mình cũng mặc váy lộ đùi và lặng lẽ chờ đợi. Một người tố giác gửi thư đến với tựa đề "Trương Ngang Ngang chính là kẻ giết người" , nhưng cảnh sát điều tra và phát hiện Trương Ngang Ngang là một nữ sinh. Có học sinh lại nói ở nhà vệ sinh nữ thường xảy ra hiện tượng kì lạ, chắc chắn có kẻ bệnh hoạn nào đó thường xuyên lai vãng đến đây, học sinh đó rất hay nhìn thấy trong bồn cầu dính toàn thức ăn nôn ra và cả bao cao su. Thư viết rằng: Vì sao lại có người cứ nôn trong bồn cầu vậy? Mà ngày nào cũng nôn hết! Trong nhà vệ sinh ở phòng ngủ của chúng cháu cũng toàn vết thức ăn nôn ra, họ nôn vào bồn cầu, hai ba ngày sau vẫn mùi vẫn bay hết, thỉnh thoảng lại có vài bồn cầu bị "giội bom" như thế khiến mỗi lần vệ sinh mọi người đều thấy kinh tỏm, nhưng khổ nhất vẫm là dọn vệ sinh! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Chúng cháu điên đầu suốt mấy tháng nay! Đây cũng là một ẩn số... Mong rằng các chú cảnh sát có thể trả lại cho chúng cháu nhà vệ sinh sạch sẽ! Cảnh sát mau chóng làm rõ vấn đề, thì ra trong trường có một bạn béo ú, vì muốn giảm béo nên ngày nào cũng lén lút vào nhà vệ sinh nôn hết những đồ vừa ăn. Trong các đối tượng mà những lá thư nặc danh đề cặp đến có hai người thu hút sự chú ý của tổ chuyên án hơn cả, người thứ nhất tên là "Vương Tiểu Thủ" , còn người kia tên là "Mr. Vệ sĩ". Mr Vệ sĩ là cậu học sinh lớp mười hai, được công nhận là phần tử bất hảo của trường thường đàn đúm tụ tập đánh nhau. Cậu ta nom khá đẹp trai, lại nhảy hip-hop rất điêu luyện. Mr. Vệ sĩ có rất nhiều bạn trong trường, đám con trai thường gọi cậu là Vệ, còn đám con gái mê cậu ta như điếu đổ, cứ dăm ngày cậu ta lại đổi bạn gái một lần, phương pháp tán gái của cậu ta rất đơn giản, thấy vừa mắt bé nào là khóa chiếc xe đạp ̣a hình của mình vào xe đạp của bạn gái mình thích. Sau khi tan học, các bạn đã ra về hết, bạn bị khóa xe đứng một mình ở lán sốt ruột chờ đợi, lúc bấy giờ cậu ta mới thong dong bước đến, mở khóa xe và xin lỗi bạn. Thế là màn tán tỉnh thành công! Sau đó cậu ta sẽ cùng bạn nữ đó tình tứ đạp xe về nhà. Có học sinh cung cấp manh mối rằng tối hôm xảy ra án mạng, xe đạp của Mr. Vệ sĩ vào xe đạp của Annie bị khóa lại với nhau. Còn Vương Tiểu Thủ thì nổi tiếng khắp toàn trường, rất nhiều học sinh cho rằng cậu ta là hung thủ. Mặc dù tính cậu ta khá hướng nội, lại nhút nhát, thận trọng nhưng những câu chuyện bệnh hoạn của cậu ta thì lan truyền đến từng ngóc ngách trong trường. Dưới đây xin trích dẫn một vài đơn thư tố cáo cậu ta. Học sinh A: Nếu trong trường có một tên tội phạm hiếp dâm thì kẻ đó ắt phải là Vương Tiểu Thủ. Học sinh B: Ngay cả khi ở trong lớp nghe giảng, Vương Tiểu Thủ cũng rất "dê" , nếu là tiết học có giáo đứng lớp thì cậu ta luôn ngắm nhìn, còn nếu là tiết học do thầy giáo đứng lớp thì cậu ta nói dối đau bụng rồi lẻn vào nhà vệ sinh nữ. Cậu ta còn thích lật bới thùng rác như thể trong đó chứa báu vật. Có lần một giáo rất xinh nhổ bã kẹo cao su, cậu ta nhìn xung quanh có ai liền nhặt bã kẹo bỏ vào miệng, khi nhai bã kẹo của giáo xinh đẹp vừa nhai, chắc cậu ta phải thấy ngon lắm! Học sinh C: Chính em là người đặt biệt hiệu cho Vương Tiểu Thủ đó! Học sinh D: Em và Vương Tiểu Thủ học cùng lớp từ hồi tiểu học, ngay khi học cấp một cậu ta đã thích xem tiểu thuyết người lớn. Lên cấp gai, cậu ta bắt đầu thu nhập kiến và dòi. Cậu ta thường thả kiến vào trong túi nilon rồi buộc túm miệng lại, nhìn đàn kiến bò ngược bò xuôi trong túi, cậu ta cảm thấy rất phấn khích, nhưng sau đó có lần cậu ta bị kiến cắn nên thay đổi sở thích. Cậu ta muốn thả kiến nữa mà tìm con vật khác, đầu tiên cậu ta nghĩ ra phải tìm con gì để thay thế kiến, mãi một hôm cậu ta nhìn thấy con dòi trong đùi gà thiu ở trong bếp, thế là cậu ta mừng húm. Tối hôm ấy cậu ta hồi hộp chờ đợi để thử nghiệm thả dòi vào trong túi, cậu ta ngồi ngắm chúng bò lổm ngổm và hưởng thụ khoái cảm quái dị ấy. Cậu ta còn bắt rất nhiều đom đóm thả vào trong màn. Giữa bóng tối bủa vây, ánh sáng đom đóm tỏa ra lập loè, những con dòi ngọ nguậy trong túi nilon làm cậu ta thấy cơ thể bắt đầu có cảm giác... Khó mà xác ̣nh được những câu chuyện bệnh hoạn là thật hay giả, giáo sư Lương cầu Bao Triển bí mật giám sát Vương Tiểu Thủ, đồng thời để Họa Long thầm điều tra Mr Vệ sĩ. Vương Tiểu Thủ sống trong kí túc xá của trường, một tháng về nhà một lần, hầu như đêm nào cậu ta cũng trốn giờ tự học chuồn ra quán internet gần trường lên mạng, lén lút xem phim hoạt hình 18+ của Nhật, cậu ta thường thích ngồi ở góc khuất trong quán, trong suốt quá trình xem phim, tay cậu ta luôn xỏ tay trng túi quần. Bao Triển quan sát Vương Tiểu Thủ suốt hai ngày nhưng phát hiện được điểm khả nghi nào. Đến buổi chiều ngày thứ ba, khi sắp tan học, Bao Triển để ý thấy Vương Tiểu Thủ trốn tiết lẻn ra ngoài, cậu ta lảng vảng phía sau lán gửi xe, mắt la mày lém nhìn quanh, thấy bốn phía có ai, cậu ta khe khẽ lấy qua sắt mỏng nậy cánh cửa phòng đấu điện ra rồi chui tọt vào trong. Bao Triển nấp sau rặng ô rô được cắt tỉa ngay ngắn, dán mắt quan sát. Đúng lúc này chuông báo hết giờ vanh lên từng hồi, học sinh ùa ra khỏi lớp như ong vỡ tổ. Bao Triển chợt nhìn thấy ánh lửa loang loáng lướt qua khe cửa phòng đấu điện, chợt nhớ lại lúc Annie gặp nạn, cảnh sát cũng phát hiện thấy vết nến chảy trong phòng đấu điện.
Chương 3: Cậu thiếu niên bệnh hoạn Họa Long và Tô My cũng vội chạy tới, Bao Triển ra hiệu cho mọi người đừng làm kinh động Vương Tiểu Thủ trong phòng đấu điện. Hoạ Long gật đầu, vòng sang vách bên rồi thình lình giật mạnh cánh cửa phòng đấu điện, mấy nữ sinh đứng ở lán gửi xe nghe thấy tiếng động bất giác dừng chân, mọi người tròn mắt kinh ngạc khi chứng kiến cảnh tượng diễn ra trước mắt. Vương Tiểu Thủ đứng giữa phòng đấu điện với tư thế vô cùng quái dị. Sắc mặt cậu ta tái nhợt, mái tóc quăn tự nhiên, hai tay đặt ra sau lưng, thân dưới phát sáng như ngọn nến. Mấy bạn nữ ngây thơ trong sáng nhìn cậu ta với ánh mắt kinh hoàng, đây cũng lần đầu tiên ba thành viên của tổ chuyên án chứng kiến cảnh tượng này! Cậu ta châm lửa đốt "cây nến". Cậu thiếu niên bệnh hoạn nhòm qua khe cửa nhìn trộm những bạn nữ đứng ngoài làn xe, cậu ta chọn có bạn xinh nhất làm mục tiêu phát tiết. Sợi dây lụa màu vàng, nến đỏ, lửa cháy chập chờn tạo thành bức tranh màu sắc chói mắt, nó khiến ai nấy đều kinh ngạc đến tột độ! Vương Tiểu Thủ thấy rất nhiều người nhìn mình chằm chằm, tuy vẻ mặt tỏ ra sợ hãi nhưng lúc hưng phấn nên cậu ta cũng chẳng biết trốn vào đâu, cứ thế đứng ngây người bất động. Nhìn thấy Tô My, ánh mắt cậu ta hướng về đôi chân thon dài đeo tất giấy rất gợi cảm của . Vương Tiểu Thủ nhíu mày, nhệch miệng, hai tay vẫn để sau lưng, cậu ta lắc mạnh thân dưới mấy cái, sợi bông cháy bắn ra xa, cậu ta rùng mình rồi phát tiết. ngờ mới nhúm tuổi đầu mà cậu ta có thể dùng ý niệm để hoàn thành quá trình tự vắt kiệt sức lực như vậy... Khát vọng tình dục của cậu thiếu niên này quá mãnh liệt, có lẽ nến cháy khiến cậu ta gia tăng hưng phấn và kích thích thần kinh. Dù cậu ta vắt hai tay ra sau lưng, người hề nhúc nhích nhưng chỉ cần nhìn thấy con đẹp trước mắt là có thể đạt được cao trào chỉ trong nháy mắt. Tô My nhìn vé đầy kinh tởm: "Ôi trời! Khiếp quá mất!" Hoạ Long tức giận quát lớn rồi xông tới tặng cậu ta bạt tai. Vương Tiểu Thú ngã lăn ra đất. Bao Triển chợt ra lệnh: "Tiếu My! Đứng yên đó!" Tô My định lau dịch thế chân nhưng biết phải hạ thủ kiểu gì, Bao Triển liền lấy tăm bông cẩn thận thu thập chất lòng đó, chỉ cần đối chiếu ADN là xác định được cậu ta có phải hung thù giết người hay . Hoạ Long dẫn Vương Tiểu Thủ đến phòng bảo vệ của trường, lòng bàn tay cậu ta vẫn còn sợi dây thép và vật đánh lửa điện từ tháo ra từ chiếc máy lửa cũ. Cuộc thẩm vấn bắt đầu! Hoạ Long hỏi hai vật đó dùng để làm gì. Vương Tiểu Thủ cúi đầu đáp: "Để làm mình bị giật!" Hoạ Long lại hỏi: "Cậu làm như thế nào?" Vương Tiểu Thủ diễn tả lại quá trình cho Hoạ Long nhìn, rồi : "Làm thế hay lắm! Trước đây em cho điện giật trực tiếp chứ thông qua dây thép nhưng như vậy đau lắm!" Hoạ Long nhíu mày lắc đầu hiểu tại sao trong đầu cậu ta lại có thể chứa những suy nghĩ bệnh hoạn đến vậy. Bao Triển tò mò thăm dò: "Cậu châm nến mà sợ đốt cháy chính mình sao?" Vương Tiếu Thủ thản nhiên đáp: "Khi sắp cháy đến mình mình phải vẩy nó ra chứ!" Hoạ Long thở dài: "Cậu mới mấy tuổi đầu mà thế này, hiểu mai sau lớn phát triển đến mức nào nữa! Tôi thể tưởng tượng được cậu lại là phạm nhân giết người đấy! Trông dáng về cậu chẳng giống kẻ có gan giết người gì cả! Nhưng thôi, giờ hãy thuật lại tường tận cho tôi biết cậu giết Annie như thế nào!" Vương Tiểu Thủ sợ hết hồn, câu ta ngẩng đầu lên cuống quýt xua tay: " phải em! phải em làm đâu! Em giết nguời!" Hoạ Long hỏi: "Dây lụa buộc tóc của Annie nằm trong tay cậu, cậu giải thích thế nào về điều này?" Vương Tiểu Thủ cậu ta nhặt được dải lụa này trong thùng rác, có lẽ lúc xảy ra vụ án, Annie vô tình làm rơi dải lụa xuống đất, các có thu dọn vệ sinh nhìn thấy liền vứt nó vào thùng rác. Tổ chuyên án bán tin bán nghi lời khai của Vương Tiếu Thủ. Hoạ Long và Tô My quyết định chuyển đối tượng điều tra, họ muốn tiếp xúc chính diện với nghi phạm Mr Vệ sĩ và lấy mẫu ADN của cậu ta. Chỉ cần đối chiếu ADN của Vương Tiểu Thủ và Mr Vệ sĩ với ADN của hung thủ là có thể khoá chặt hung thủ thực . sân bóng rổ của trường có mấy cậu học sinh nhảy hip-hop, những bước nhảy của Mr Vệ sĩ là xuất sắc nhất, các học sinh khác vây quanh tán thưởng. Hoạ Long và Tô My mục đích chuyến viếng thăm, Mr Vệ sĩ : " chị có giấy gọi của cơ quan chức năng mà dám triệu tập tôi? Tôi có cần mời luật sư ?" Hoạ Long và Tô My thầm nghĩ: "Cậu nhóc này khó đối phó đây!" Mr Vệ sĩ lấy tay ra dấu khiêu chiến nhảy, rồi cậu ta lắc lư cơ thể, bảo: "Muốn tôi phối hợp với chị phải thắng tôi trước hẵng !" Hoạ Long và Tô My đưa mắt nhìn nhau hội ý rồi gật đầu. Tô My thay trang phục khác, mặc áo nỉ thể thao màu vàng, quần bò ngố, giày vải để lộ phần bắp chân trắng nõn nà deo tất. đội mũ áo rồi nhảy điệu Melbourne Shuffle, các bước vô cùng thuần thục, gãy gọn, động tác vừa nhanh lại vừa dứt khoát, mỗi bước trượt đều sống động như khiến người ta hoa mắt. Cuối cùng quay người ba trăm sáu mươi độ để kết thúc bài nhảy, mái tóc mượt mà tung bay trong gió rồi rủ xuống khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp... Tất cả học sinh có mặt sân trường đều vỗ tay nhiệt liệt khen Tô My nhảy đẹp. Tô My hất mặt hỏi: "Sao nào, cậu bạn? cùng chúng tôi được chưa? Chúng tôi chỉ muốn hỏi cậu mấy câu thôi!" Mr Vệ sĩ khen: "Chị nhảy cũng được đấy!", rồi chỉ sang Hoạ Long tiếp: "Nhưng còn này nữa! Cả cũng phải thắng tôi mới được!" Hoạ Long xắn tay áo cười bảo: "Vậy để tôi cho cậu mở rộng tầm mắt nhé! " Hoạ Long tìm bốn học sinh nam và sắp xếp họ đứng ở ba làn vạch trắng, khi nào nghe thấy khẩu lệnh ném bóng vào rổ. 3! 2! 1! Hoạ Long vừa đếm ngược xong bốn học sinh liền rào rào ném trái bóng cầm trong tay vào rổ. Hoạ Long chạy lấy đà vài bước rồi tung người lên trung, khi cơ thể trong trạng thái lộn ngược hai chân liền tung liên hoàn cước, mỗi chân đá bay quả vào rổ, thế võ sử dụng chính là tuyệt kĩ đá xoáy ba trăm sáu mươi độ trong taekwondo, thế võ này cho phép võ sĩ liên tiếp tung bốn cước trong trung. Chiêu này chỉ đòi hỏi người sử dụng phải nhanh tay nhanh mắt, cơ thể dẻo dai linh hoạt mà còn phải có công phu thâm hậu. Hoạ Long liền bốn quả bóng trong trung, bốn trái bóng lọt qua rổ và rơi xuống đất trong tiếng vỗ tay vang dội của các học sinh, tất cả mọi người quanh đó đều hò reo cổ vũ. Người khiêu chiến hoàn toàn tâm phục khấu phục, cậu ta ngoan ngoãn phối hợp với tổ chuyên án lấy mẫu ADN. Đồng thời cậu ta khai: Đúng là cậu ta tự khoá xe đạp của mình vào xe đạp của Annie vào tối xảy ra án mạng, cậu ta lấy xích sắt khóa hai chiếc xe đạp lại với nhau. Tối hôm ấy, Annie bị thầy chủ nhiệm gọi vào văn phòng khiển trách, Mr Vệ sĩ muốn làm quen với bạn xinh xắn nên đứng ngoài lán gửi xe chờ suốt hồi lâu, nhưng khi các bạn dần dần về hết mà vẫn chẳng thấy Annie đâu cậu ta mất kiên nhẫn nên tự mở khoá xe về nhà trước. Bao Triển hỏi: "Cậu khoá xe vào lúc nào?" Mr Vệ sĩ đáp: "Để em nhớ lại ! Chắc là trước giờ tự học buổi tối! Em nhìn thấv xe đạp của Annie trong lán gửi xe nên rút xe của bạn bên cạnh ra, rồi đẩy xe của mình vào sát bên xe của Annie, sau đó khoá lại." Bao Triển lại hỏi: "Câu có nhớ chiếc xe đạp bên cạnh của ai ?" Mr Vệ sĩ trả lời do dự: "Đó là xe đạp Của Trương Ngang Ngang!" Trương Ngang Ngang là nữ sinh khó tính, độc, sau khi Annie bị sát hại, tinh thần bé trở nên hoảng loạn. Trong trường, Trương Ngang Ngang chỉ có duy nhất người bạn, chính là Annie. Cả hai học cùng lớp, bất kể khi học hay khi tan học lúc nào hai bé cũng dính lấy nhau như sam. bạn học phản ánh, tối hôm ấy vào giờ tự học, Trương Ngang Ngang và Annie ngồi thảo luận với nhau xem dùng vật gì để phá xích sắt. Annie phàn nàn: "Ghét quá! Vệ khóa xe tớ vào xe ấy rồi!" Trương Ngang Ngang ngạc nhiên: "Ô? Thế à? Nhưng tớ cũng chẳng biết phải làm sao!" Annie bảo: "Chúng ta phải tìm cách mở nó ra, dùng búa hay kìm gì đó cũng được!" Trương Ngang Ngang khai rằng: Tối hôm ấy, sau giờ tự học thầy chủ nhiệm gọi Annie vào văn phòng phê bình, bé đứng ngoài đợi bạn lát nhưng mãi chưa thấy Annie ra, sợ mẹ mắng vì tội về muộn nên bé liền bỏ về trước. Trước và sau hôm xảy ra án mạng bé từng có ý định quyên sinh vì áp lực học hành quá nặng nề và vì bạn mình bị sát hại. bé thấy lòng vô cùng nguội lạnh, chẳng còn thiết sống nữa! Thông qua kiểm định của viện pháp y thuộc sở y tế thành phố, cảnh sát kết luận ADN của Vương Tiếu Thủ và Mr Vệ sĩ đều trùng khớp với ADN của hung thủ, vì vậy hai người này được loại ra khỏi danh sách nghi phạm. Thầy chủ nhiệm lớp Annie cũng có đủ thời gian gây án, các thầy giáo khác có thể làm chứng trong suốt thời gian từ khi Annie rời khỏi văn phòng chủ nhiệm cho đến khi công nhân điện nước của trường phát thấy thi thể của Annie, thầy chủ nhiệm chỉ ở trong văn phòng soạn giáo án. Giáo sư Lương quay sang đội trường Viên Phương hỏi: "Viên Phương, thấy thế nào?" Đội trưởng Viên Phương trả lời thẳng vào vấn đề giáo sư Lương hỏi, cô1 bỏ lửng: "Vụ án nữ dẫn chương trình Hạ Cần bị sát hại trong bãi gửi xe đến giờ vẫn chẳng có tiến triển gì..." Hoạ Long cũng tỏ ra thất vọng: "Tôi vốn nghĩ hung thủ là Vương Tiểu Thủ." Tô My xua tay: "Làm gì có chuyện đó! Cậu ta có gan giết người đâu! Thằng ranh đó chỉ thích trốn trong góc hẹp chơi mấy trò người lớn thôi!" Hoạ Long phủ định: " thể gọi đó là mấy trò người lớn được! ràng đó là những trò bệnh hoạn! tóm lại Vương Tiểu Thủ hổ danh là Vua bệnh hoạn." Bao Triển trầm giọng: "Thế rất có khả năng Trương Ngang Ngang chính là người cuối cùng nhìn thấy nạn nhân Annie." Tô My : "Nhưng ai có thể đứng ra làm chứng bé rời trường lúc nào." Hoạ Long chửi thề: "Mẹ kiếp! Vụ án này càng lúc càng phức tạp! Nghi phạm lớn nhất lúc này lại là nữ sinh." Giáo sư Lương : "Đúng vậy! Càng lúc càng hoang đường! nữ sinh chân yếu tay mềm làm sao có thể đủ sức sát hại người khác được!" Viên Phương nhận định: "Tôi khẳng định còn người khác, chúng ta phải sâu điều tra hơn nữa!" Bao Triển nhìn ra ngoài cửa số, im lặng ngẫm nghĩ. Nếu hung thủ có thói quen sưu tầm đồ vật của người chết sau khi ra tay sát hại Annie, y nhất định thể bỏ qua cơ hội quý giá này, y tiện tay cuỗm luôn vật phẩm gì đó của nạn nhân, bởi đây chính là trong những mục đích phạm tội của y. Vương Tiểu Thủ khai rằng cậu ta nhặt được đây buộc tóc của Annie trong thùng rác, liệu cậu thiếu niên biến thái đó có dối ? Có khả năng hung thủ là dân lao động thường xuyên tiếp xúc với kéo làm vườn, ví dụ như công nhân làm vườn hoặc nhân viên xanh hóa đô thị. Tầm nhìn của Bao Triển dừng lại rặng cây ô rô trước mặt, nhớ lại lúc mình nấp sau rặng cây thầm theo dõi Vương Tiểu Thủ. Rặng cây ô trong vườn trường được cắt bằng tăm tấp, nom rất ngay ngắn, gọn gàng... Nghĩ đến đây, mắt Bao Triển chợt bừng sáng. Tố chuyên án lại xuất phát đến trường học, chủ nhiệm Trương phụ trách công tác hậu cần giới thiệu: Trong trường có bác lao công chuyên làm các việc vặt, tuy nhiên thần kinh ông ta hơi có vấn đề, nom lúc nào cũng ngốc nghếch, dù nhìn thấy người lạ cũng nở nụ cười ngây ngô. Ông ta có biệt danh là Lão mù đó. con mắt của Lão mù đó có màu vàng và lồi hẳn ra ngoài, thị lực của mắt còn lại cũng tốt lắm, hơn nữa lại nhìn rất nanh ác, tuy nhiên ai trong trường sợ ông ta, thậm chí vài học sinh còn phun cả bã kẹo cao su vào người ông nữa! Lão mù đó làm tạp vụ trong trường, thỉnh thoảng ông ta đeo khẩu trang tưới thuốc trừ sâu cho cây, thỉnh thoảng ông ta sửa chữa bàn ghế hỏng, từ trước đến giờ rặng ô trong trường đều do ông ta cắt tỉa. Thường ngày, Lão mù đó cũng ra ngoài trường nhặt rác, ông ta sống trong kho hậu cần của trường. Tổ chuyên án mở cửa nhà kho, Lão mù đó có nhà, trong phòng chất đầy đồ phế thái mà ông ta sưu tầm, đống đồ phế phẩm được phân loại ràng, xếp đặt rất ngay ngắn. Trong góc phòng còn có một vài dụng cụ phun nước, chổi, cây lau nhà... Hoạ Long, Bao Triển và Tô My đồng thanh hỏi chủ nhiệm Trương xem Lão mù dở ở đâu, chủ nhiệm Trương xoè tay ra hiệu mình biết. Lúc ấy, trời ngả bóng hoàng hôn bên cạnh kho hậu cần có đống rác, cách đó khong xa là mấy lùm cây tùng được cắt thành tán tròn. Mọi người nghe thấy tiếng động liền nhìn ra cửa, họ thấy Lão mù dở ngồi dưới tán tùng cắt có, tay ông ta cầm cây kẻo lớn có dính máu.
Chương 4: Mầm móng tội ác Nơi đó khá vắng vẻ, cỏ mọc gần đến đầu gối. Lão mù dở cầm cây kéo dính máu thong thả cắt có cho phẳng. Chủ nhiệm Trương đằng hắng gọi ông ta, Lão mù dở đứng dậy, quay người lại nở nụ cười ngây ngô. Sau đó, Lão mù dở cầm cây kéo lớn bước đến gần, dáng liêu xiêu, lắc lư như con tinh tinh lớn. Mọi người hơi căng thẳng, chỉ sợ Lão mù dở đột nhiên hành hung, chủ nhiệm Trương vội vàng hét: "Bác bỏ kéo xuống !" Lão mù dở chịu bỏ kéo xuống, ông ta vẫn cười ngốc nghếch, con ngươi mắt phải màu vàng, mí mắt lộn hẳn ra ngoài, trông đến khiếp người, cây kéo mà ông ta cầm lăm lăm tay chắc chắn là hung khí giết người. Hoạ Long giơ tay ra hiệu cho mọi người lùi ra sau, đợi Lão mù dở bước đến gần liền tung cú đá song phi đạp ông ta ngã sõng soài, liền sau đó giữ chặt cổ tay và bập còng số tám, dẫn ông ta về đồn cảnh sát sở công an thẩm vấn. Chẳng bao lâu sau có kết quả xét nghiêm máu, vết máu dính cây kéo trùng khớp với mẫu máu của nạn nhân Annie, cách khác cây kéo đó chính là hung khí. Giáo sư Lương đích thân thẩm vấn, mọi người đều trông đợi vào kết quả, trực giác mách bảo hung thủ đích thị là Lão mù dở. Nhưng chẳng ngờ Lão mù đó lại hiểu tiếng phố thông, thế là đội trường Viên Phương đành dùng tiếng địa phương hỏi ông ta. Lão mù dở thanh minh rằng ông ta nhặt được cây kéo đó trong thùng rác của nhà trường, rồi vừa lắc đầu vừa bảo hiểu ai vứt cây kéo tốt như thế vào thùng rác, phí của! Đội trưởng Viên Phương nghiêm giọng quát: "Ông đừng đánh trống lảng! cây kéo có vết máu, cả tay và quần áo ông cũng có vết máu đó!" Lỡ mù dở hoang mang đáp: "Hả? Gì... gì cơ? Tôi có thấy gì đâu?" Đội trưởng Viên Phương hừ giọng: "Mẹ kiếp! Ông bớt vờ vịt cho tôi nhờ! Bỏ cái kiểu dối chớp mắt ấy ! quần áo của ông chẳng dính máu của nạn nhân là gì?" Lão mù dở cúi đầu nhìn, quần áo ông ta ràng loang vài vệt máu, nhưng ông ta vẫn : "Chỗ nào có máu cơ?" Bao Triển thầm vào tai đội trường Viên Phương mấy câu, khi ấy đội trường Viên Phương mặc bộ cảnh phục màu xanh nhạt, chỉ vào áo mình rồi hỏi: "Ông nhìn cho ! Đây là màu gì?" Lão mù dở thẹn thùng đáp: "Chỗ ấy là ngực chứ còn gì nữa!" Đội trưởng Viên Phương tức giận đập bàn ầm ầm: "Tôi hỏi áo tôi màu gì chứ bảo ông nhìn ngực tôi!" Lão mù dở ghé sát mắt lại gần, đáp: "Màu trắng!" Nhân viên kĩ thuật của sở cảnh sát kiểm tra sắc giác của Lão mù dở, hoá ra ông ta mắc chứng loạn sắc giác hay còn gọi là mù màu, chính vì thế nên ông ta căn bản nhìn thấy vết vẩy máu kéo. vài người gặp trở ngại về chức năng tế bào thị thuỷ cách hoàn toàn, họ ưa tối, sợ sáng, đối với họ thế giới này là màu xám xịt, trong con mắt họ thế giới rực rỡ màu sắc của chúng ta chỉ tồn tại hai màu đen trắng, họ chỉ nhận biết được sáng và tối chứ có phân biệt giữa các màu sắc. Kết quả xét nghiệm ADN cũng chứng thực Lão mù dở phải hung thủ, khi cảnh sát phóng thích ông ta, Bao Triển cho rằng cần xin lỗi ông lão vô tội, nhưng đội trưởng Viên Phương cảm thấy cần thiết phải xin lỗi con người nửa ngây dại ấy. Lão mù dở trở về trường, ngồi lủi thủi mình trong nhà kho quạnh, đâm đâm nhìn cây kéo mới mua mà thẫn thờ. Ba kẻ tình nghi là Vương Tiểu Thủ, Mr Vệ sĩ và Lão mù đó đều có ADN trùng khớp với ADN mà hung thủ để lại, cảnh sát đành phải loại trừ họ ra khỏi danh sách nghi phạm. lần nữa vụ án lại bị đứt đoạn, tất cả các manh mối đều mơ hồ và tìm thấy đầu gút. Tổ chuyên án đặt ra câu hỏi liệu có phải hung thủ chỉ giết người đơn thuần , hay y muốn dùng tinh dịch để giá hoạ cho người khác, từ đó đánh lạc hướng của cảnh sát? Có điều cả hai nạn nhân đều có mối quan hệ xã hội hết sức đơn giản, ngay cả bối cảnh xã hội cũng chẳng lấy gì làm phức tạp nên khả năng hung thủ hành hung để báo thù là rất . Cả hai nạn nhân đều bị mất mát tài sản nên cũng có thế loại bỏ động cơ giết người hòng cướp của. Mọi tượng diễn ra cho thấy cảnh sát lạc đường! Giáo sư Lương an ủi: "Mọi người đừng ủ dột thế. Chúng ta điều tra lại từ đầu!" Bao Triển nhận xét: "Tôi lờ mờ cảm thấy rằng hung thủ của hai vụ án là hai kẻ khác nhau, nhưng chúng ta lại gộp lại điều tra và cho rằng cả hai vụ án đều do cùng hung thủ gây ra, có khả năng chúng ta sai đường ngay từ lúc ấy." Hoạ Long phản bác: "Nhưng thủ đoạn gây án của hai vụ án hoàn toàn giống nhau, hung khí cũng giống nhau, hung thủ đều sử dụng kéo làm vườn để cắt đứt dây điện sau đó cửa dứt khí quản của nạn nhân, vì thế tôi cho rằng hai vụ án này hoàn toàn có thể gộp lại để cùng điều tra mà!" Đội trưởng Viên Phương cũng tán đồng: "Chắc chắn hai vụ án này do cùng hung thủ gây ra, động cơ phạm tội là giết người để cưỡng bức! Điều đó thể sai được!" Tô My lăn tăn: "Nhưng tôi cũng nhận thấy trong hai vụ án sát hại Hạ Cần và Annie đúng là có điểm giống nhau." Bao Triển tiếp: "Hung thủ cắt vạt áo của Hạ Cần nhưng tượng đó hề lặp lại trong vụ án sát hại Annie." Đội trưởng Viên Phương tỏ ra thiếu nhẫn nại: "Chúng ta nên mắc mứu mãi với chi tiết nhặt này." Bao Triển chấn chỉnh: "Những chi tiết nhặt đôi khi vô cùng quan trọng! Vụ án sát hại nữ dẫn chương trình Hạ Cần được đăng tải đài truyền hình, người dân khắp thành phố đều biết như lòng bàn tay nhưng chi tiết hung thủ cắt vạt áo của nạn nhân lại chưa bị tiết lộ, chỉ riêng phía cảnh sát và hung thủ mới biết mà thôi. Tôi đoán hung thủ giết nạn nhân thứ hai là người khác." Giáo sư Lương cầu: "Cậu Triển! Cậu cứ mạnh dạn nêu quan điểm của mình!" Bao Triển : "Theo tôi đây là vụ giết người mô phỏng theo vụ án thứ nhất!" Giết người mô phỏng theo vụ án từng xảy ra hoặc theo vụ án mô tả trong phim và tiểu thuyết rất hiếm khi xảy ra. Thông thường thủ phạm giết người theo phương thức này là để tỏ lòng kính trọng hoặc mến hung thủ trong vụ án mà mình mô phỏng. Thậm chí số tên tội phạm lừng danh ở nước ngoài còn có fan cuồng, Charles Milles Manson được mệnh danh là "Vua sát nhân điên cuồng nhất trong lịch sử nước Mỹ" Trong thời gian ở tù, trung bình mỗi ngày y nhận được bốn lá thư từ những kẻ sùng bài mình gửi đến, các thành viên trong băng nhóm giết người của y đều là những tuỳ tùng ngưỡng mộ y. Trong chương hai mươi mốt tập bảy cuốn tiểu thuyết "Tâm lí phạm tội" cũng mô tả vụ án mô phỏng cách giết người. Sát thủ liên hoàn khét tiếng Rodney Garrett bị hành quyết, kẻ mạo danh y xuất , ta dùng thủ đoạn tàn độc hệt như Garrett giết chết người phụ nữ ở thị trấn Oklahoma. Giáo sư Lương hỏi: "Mấy năm nay, trong thành phố này có xảy ra vụ án nào tương tự như hai vụ án vừa rồi ?" Đội trưởng Viên Phương đáp: "! Tôi chuyển ngành từ bộ đội chuyên nghiệp sang làm cảnh sát hình mười năm. Suốt mười năm nay chưa từng gặp vụ án như thế này." Bao Triển hỏi tiếp: "Thế mười năm trước đó sao?" Tô My liền giở hồ sơ hình của thành phố từ mười năm về trước. Năm 1994 tại huyện trực thuộc thành phố xảy ra vụ cưỡng bức giết người. Hung thủ đột nhập vào khu tập thể dành cho y bác sĩ của bệnh viện vào lúc nửa đêm rồi dùng kéo cắt cổ bé mười sáu tuổi, má đùi trong của bé bị mũi kéo đục thủng, trong miệng vết thương có lưu lại tinh dịch của hung thủ. Khi kẻ sát nhân đào tẩu, y chạy lướt qua vai mẹ của nạn nhân, nhưng vì trời tối nên mẹ cua nạn nhân nhìn mặt hung thủ... Thế rồi cho đến tận bây giờ, vụ án đó vẫn nằm trong vòng bí . Tổ chuyên án tìm gặp cựu cảnh sát hình cao tuổi, mười năm trước ông từng tham gia điều tra vụ án này. Tuy nhiều năm trôi qua, nhưng viên cựu cảnh sát đó vẫn còn ấn tượng về các tình tiết của vụ án. Viên cựu cảnh sát điều tra hình lại, năm đó cảnh sát lập đội trọng án và tiến hành điều tra thẩm vấn rất nhiều quần chúng, cũng điều động lực lượng cảnh sát lớn nhưng khi ấy kĩ thuật trinh sát điều tra còn chưa phát triển nên cuối cùng vụ án này dành treo bỏ đó, giờ ngay cả địa điểm gây án cũng bị phá dỡ. Tổ chuyên án kiểm tra lại tinh dịch lưu lại trong đùi hai nạn nhân cách chi tiết hơn, lần này quả nhiên có phát mới, dưới chỉ đạo của chuyên gia cấp cao làm việc tại viện pháp y sở công an, cuối cùng cũng đưa ra được kết luận ADN của hai hung thủ trong hai vụ án tương tự nhưng tương đồng. Đội trưởng Viên Phương nổi trận lôi đình, mắng đội pháp y thành phố như tát nước vào mặt, trong phòng họp vang lên tiếng tách trà vỡ choang.Công tác khám nghiệm bệnh lý của đội pháp y là một khâu vô cùng quan trọng trong điều tra hình sự. thực tế, đôi lúc đội pháp y cũng phạm phải sai sót điều đó rất khó tránh khỏi. ADN của hung thủ trong hai vụ án này chỉ tương tự nhau chứ hoàn toàn giống nhau, kết quả khám nghiệm của pháp y xảy ra nhầm lẫn cũng là điều có thể tha thứ được. Như vậy hung thủ giết Hạ Cần và hung thủ giết Annie là hai kẻ khác nhau nhưng ADN của chúng lại có nét tương đồng, điều đó chứng tỏ chúng có quan hệ huyết thống, có thể là cha con, em hoặc họ hàng gần. Vụ án dần dần sáng tỏ và quan trọng nhất là có bước chuyển ngoặt quan trọng, có điều cũng vì thế mà tình hình vụ án lại càng trở nên phức tạp hơn. Giờ đây hung thủ biến thành hai người. Cảnh sát đổi hướng điều tra từ hung thủ của hai vụ án là người thành hung thủ của hai vụ án là hai người. Đội trưởng Viên Phương vẫn chịu trách nhiệm điều tra vụ án sát hại Hạ Cần, còn tổ chuyên án vẫn tiến hành triển khai công tác phá giải vụ án sát hại Annie. Sở cảnh sát thành phố điều động nhiều cảnh sát hơn tham gia vào vụ này, công tác trinh sát hình cũng được triển khai chặt chẽ và tinh vi hơn. Giáo sư Lương điều chỉnh lại hướng điều tra, lãng phí công sức vào việc kiểm tra các manh mối do quần chúng tố giác nữa, bởi rất có khả năng làm như vậy vừa mất thời gian lại chẳng thu hoạch được gì. Bao Triển nghĩ đến điểm đáng ngờ, hỏi Tô My: "Chị xem trong những người gửi đơn tố giác có ai làm bác sĩ ?" Tô My lắc đầu ra hiệu thể xác định chính xác được bởi có quá nhiều người tố giác, nếu chỉ dựa vào kĩ thuật máy tính thể xác minh được lai lịch của tất cả người gửi đơn tố giác. Thời gian này, các thành viên của tổ chuyên án thường xuyên xuất trong vườn trường, Tô My phát cậu học sinh biến thái Vương Tiếu Thủ cứ lén lút bám theo . Tô My ăn kẹo chocolate xong liền tiện tay vứt vỏ kẹo vào thùng rác rồi nấp vào góc khuất quan sát. Vương Tiểu Thủ lò dò bước đến gần thùng rác, đưa mắt nhìn quanh, khi xác định chắc chắn có ai, cậu ta liền nhặt vỏ kẹo mà Tô My vừa vứt, nét mặt tỏ vẻ vui sướng như bắt được báu vật. Tô My nghiêm mặt bước đến gần, mắng: "Cậu biết xấu hồ là gì à? Tôi cảnh cáo cậu đừng có bám theo tôi, cũng đừng..." Tô My còn chưa xong Vương Tiểu Thủ cúi gắm mặt, ấp úng : "Em... em biết... chị tên là Tô My." Tô My cao giọng: "Tránh xa tôi ra! Nếu tôi đá cho đấy!" Vương Tiếu Thủ mở to mắt nhìn chằm chằm vào bắp vế của Tô My, vặn vẹo người rồi thỏ thẻ: "Chị tặng em đôi tất giấy được ?" Tô My vung tay định đánh, quát: "Biến chỗ khác! thể chịu nổi cậu nữa!" Vương Tiểu Thủ thoả hiệp: "Em cung cấp cho chị manh mối, em đổi bí mật đó để lấy đôi tất của chị nhé!" Tô My hạ giọng: "Bí mật gì?" Vương Tiếu Thú vòng vo: "Manh mối em cung cấp có thể liên quan đến vụ án mạng mà các chị điều tra. Chị đồng ý đổi cho em chứ?" Tô My gật đầu: "Được! Cậu !" Vương Tiếu Thủ vẫn tiếp tục hỏi: "Nhưng chị có đồng ý đổi ?" Tô My ngọt nhạt: "Được rồi! Em cứ , chị phải xem manh mối em cung cấp có giá trị chứ." Quả nhiên manh mối mà Vương Tiểu Thủ cung cấp vô cùng quan trọng, thành tích của cậu học sinh biến thái này liên tục đội số toàn trường, những tiết có giáo lên lớp thỉnh thoảng cậu ta lại mạnh dạn giơ tay hỏi vài vấn đề trong bài học, nhưng thực chất cậu ta nhân cơ hội này để liếc nhìn ngực áo trễ tràng của các , còn trong giờ thầy giáo giảng, cậu ta lại giả vờ đau bụng rồi lẻn chuồn vào trong nhà vệ sinh nữ. lần cậu ta vô tỉnh phát ra động trời. Vương Tiểu Thủ nhìn thấy Trương Ngang Ngang đứng chỉnh lại áo lót bị lệch, dây áo của bé tụt bên nên phải chạy vào trong nhà vệ sinh cài lại, khi ấy bé để mình trần, khuôn ngực nhắn tròn trịa, sau khi chỉnh dây áo xong, bé mặc lại bộ đồng phục Tô My mất kiên nhẫn cắt lời: "Thế có gì đáng gọi là bí mật? Cậu đúng là đồ nhìn trộm biến thái! Sớm muộn gì cũng bị người ta đánh chết cho xem!" Nhưng câu cuối cùng mà Vương Tiểu Thủ thốt ra làm Tô My hết sức kinh ngạc, cậu ta bảo: "Em nhìn thấy cậu... là con trai!" Tô My nuốt lời hứa tăng đôi tất giấy cho Vương Tiểu Thủ, khiến cậu ta vô cùng thất vọng, cậu ta nhìn có bằng ánh mắt thoáng vẻ thù hận. Trương Ngang Ngang là con trai ư? Thông tin này quá chấn động! Tất cả tổ chuyên án đầu cảm thấy vô cùng bất ngờ! Trương Ngang Ngang ở trường, hai ngày hôm nay cậu ta đến lớp, mẹ cậu ta gọi điện thoại xin thầy chủ nhiệm cho Trương Ngang Ngang nghỉ vì cậu ta bị ốm. Tổ chuyên án cùng thầy chủ nhiệm lập tức xuất phát đến nhà Trương Ngang Ngang. Bao Triển chú ý thấy khu chung cư mà gia đình Trương Ngang Ngang ở khá gần bãi gửi xe nơi Hạ Cần bị sát hại. Thầy chủ nhiệm kể sơ qua về gia cảnh của cậu bé, trong đó có thông tin: bố của Trương Ngang Ngang sớm qua đời. Tổ chuyên án vô cũng thất vọng vì cuối cùng vẫn thể tìm ra mối liên hệ giữa hai hung thủ. Thầy chủ nhiệm gõ cửa, một người phụ nữ già nua tiều tụy ra mở cửa, bà ta đứng chắn trước cửa. Thầy chủ nhiệm cho biết đó là mẹ của Trương Ngang Ngang. Mẹ của Trương Ngang Ngang nói: "Con gài tôi bị ốm nên tôi đưa cháu vào bệnh viện tỉnh rồi." Bao Triển phảng phất ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nhè , đó là mùi đặc trưng trong các bệnh viện. Bao Triển nói nhỏ với Họa Long: "Cảnh giác, rất có thể bà ta chính là hung thủ".
Chương 5: "Shemale" ẩn hiện Mẹ của Trương Ngang Ngang là bác sĩ, chiếc áo blouse trắng treo mắc, rèm cửa số kéo kín mít, trong phòng có mùi máu tanh. Nữ bác sĩ xong định đóng cửa lại, nhưng Bao Triển giơ thẻ cảnh sát ra rồi xông vào trong, mở cửa phòng ngủ, Trương Ngang Ngang nằm giường bất động, người đắp tấm chăn đơn màu trắng nhuốm máu, sống chết thế nào. Nữ bác sĩ đột nhiên trở nên cuồng loạn, bà ta nghiến răng, khuôn mặt toát lên vẻ nanh ác, cầm cây kéo đâm vào mặt Tô My, Hoạ Long kịp ngăn cản, chỉ kịp xoay người ôm Tô My vào lòng, cây kéo đâm trúng lưng. thể tưởng tượng nữ bác sĩ trông tiều tuỵ như vậy mà lại có sức khoẻ phi thường như thế, mọi người vất vả lắm mới khống chế được cánh tay cầm kéo huơ ngược huơ xuôi, bà ta phá lên cười cuồng dại: "Ha ha ha! Cảnh sát các người toàn lũ đần độn, rác rưới!" Trong phòng thẩm vấn, nữ bác sĩ bình tĩnh trở lại, lời khai của bà ta làm mọi người vừa kinh ngạc vừa kinh hoàng đến thể tin nổi, mỗi cảnh sát thẩm vấn bà ta đều trở thành thính giả im lặng nghe câu chuyện đáng thương mà đáng trách của bà ta. Nữ bác sĩ mình chờ ngày này suốt mười sáu năm ròng. Mười sáu năm trước, nữ bác sĩ sống trong khu tập thể dành cho nhân viên của bệnh viện huyện, ở khoảnh sân của khu cạnh tập thể có hoa mào gà và hoa trường xuân nở quanh năm, góc chậu hoa còn trồng vài cây tỏi, ngay kế bên vách tường bao quanh là cây ngô đồng già cỗi, bà cột đầu dây phơi quần áo lên cây. Nữ bác sĩ từng có con vừa xinh xắn lại vừa ngoan ngoãn, nhưng bé vô cùng nhút nhát. Hồi ấy, nơi hai mẹ con bà ở là căn nhà mái bằng. Buổi tối khi ngủ, con cảm thấy có người ở nóc nhà, bé nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ di chuyển. Tất cả các nhà trong khu nhà tập thể đều là nhà mái bằng, nối liền thành dãy, nên chỉ cần nhảy lên bức tường thấp hoặc trèo lên cành cây là có thể leo lên mái nhà. con đánh thức mẹ dậy, người mẹ bảo: "Con bé ngốc này! Để mẹ dắt con lên mái nhà xem có ai nhé!" Đêm muộn mùa hạ, sao trời lung linh giăng mắc kín cả màn đêm, nữ bác sĩ và con trèo lên tầng thượng trải chiếu ra ngủ, họ đắp chiếc chăn mỏng. Nửa đêm, con môt tiểu tỉnh dậy, ngồi mái nhà định vệ sinh nhưng dám. Bóng cây uốn éo đầy ma quái, gian vô cùng tịch mịch, ánh trăng nhợt nhạt chiếu lờ mờ lên khu tập thể, bé dụi mắt, chợt dựng tóc gáy khi nhìn thấy người ngồi vắt vèo cây. bé và kẻ ngồi cây nhìn chằm chằm vào nhau giữa bóng tối bủa vây, cả hai nhìn mặt đối phương. con hét lên mà tự an ủi chắc minh hoa mắt, bé nằm xuống, ôm chặt lấy mẹ và ngủ tiếp. Tối hôm sau, nữ bác sĩ phải trực đêm, con khoá chặt cửa phòng, bật tất cả đèn lên, rồi mơ màng ngủ thiếp . Nửa đêm, bé nghe thấy động tỉnh ở phòng ngoài, cứ ngỡ mẹ về, bé vội vàng lao xuống giường trong khi người chỉ mặc chiếc áo sát nách, quần sóoc và chân trần, bé mở cửa phòng ngủ, nhưng người đứng ngoài phòng khách phải mẹ mà là người đàn ông xa lạ, mặt mày dữ tợn nhìn chằm chằm. Đêm ấy, con nữ bác sĩ bị cưỡng bức và sát hại, khi nữ bác sĩ về nhà bà gặp người đàn ông lạ mặt ngang qua trong con ngõ tối đen như mực. Nữ bác sĩ nghe thấy người đàn ông đó thở hổn hển đầy khó nhọc đoán chắc ta mắc chứng hen suyễn. Lúc về đến nhà, bà bàng hoàng nhìn thấy xác con nằm trong máu, bà ngây người hồi lâu cuối cùng phát ra tiếng gào khóc xé ruột xé gan. Hôm sau, bà chặt băm bổ cây ngô đồng trong vườn như kẻ điên, cảnh sát với bà rằng rất có khả năng hung thủ trèo cây lên vào nhà bà hành hung con . Vụ án cưỡng dâm giết người này xảy ra vào năm 1994, hung thủ xâm nhập khu tập thể dành cho cán bộ công nhân viên trong bệnh viên vào ban đêm, lấy kéo cứa rách cổ họng thiếu nữ, cảnh sát thấy rằng điểm kì quái nhất của vụ án này là nạn nhân hề bị xâm hại vùng kín mà hung thủ lại lấy mũi kéo rạch má đùi trong của nạn nhân rồi xâm hại vào vết thương cách vô cùng bệnh hoạn. Trong phòng thẩm vấn, nữ bác sĩ hỏi: "Trong các người ai có con?" Đội trưởng Viên Phương : "Tôi có con giờ học cấp hai." Nữ bác sĩ lại hỏi: "Nếu có kẻ cưỡng bức và giết chết con bà bà làm gì?" Đội trưởng Viên Phương đáp: "Tôi tận tay giết chết ta!" Nữ bác sĩ : "Vậy các người biết tôi làm thế nào rồi chứ?" Cuộc đời là hành trình đơn độc, chúng ta có thể ngồi chung chuyến xe buýt, nhưng đời này kiếp này chỉ có thể cùng nhau quãng đường nhất định, khi người ta đến trạm cần xuống, họ vẫy tay từ biệt bạn. Nữ bác sĩ là người đàn bà bất hạnh, bà mồ côi mẹ từ tấm bé, đến tuổi thiếu niên lại mất nốt cha. Đến tuổi thanh xuân, chồng lại qua đời vì bệnh tật, minh bà nuôi dạy con , hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống, con là tất cả cuộc đời bà, bà ngồi tầng thượng cột tóc cho con, bà mua cho con chiếc áo pha sợi nilon và chiếc quần nhung, những bộ quần áo cũ thịnh hành hồi ấy vẫn được bà giữ gìn cẩn thận trong tủ quần áo. Mất con , mình bà sống đơn, lạnh lẽo thế giới này, bà từng nghĩ đến việc tự vẫn, nhưng khoảnh khắc chui đầu vào vòng thòng lọng, bà lại từ bỏ. Bà tự nhủ: "Kẻ đáng chết phải là mình!" Cuộc đời này tồn tại biết bao nhiêu buồn lo và muộn phiền, nhưng cội nguồn của tất cả nỗi khổ đều tựu chung lại ở ba chữ "": nhìn thấu đáo, nghĩ thông suốt và thể buông bỏ! Những khi mất ngủ, nhìn sâu vào màn đêm mịt mùng ngoài cửa số, bà tự lẩm bẩm, bà rất muốn với hung thủ câu. Ở Nam Kinh có bé vừa tan học bị kẻ xấu ôm vào bãi ngô, tên khốn nạn cởi quần áo của bé, lúc chuẩn bị cưỡng bức, bé chỉ câu: "Nếu bà cháu mà biết bà đánh chết cháu mất!" Ở Thành Đô có bé bị xâm hại khi trong nhà vệ sinh ở ven đường, được giúp đỡ của quần chúng, cuối cùng gia đình bé cũng tóm cố được kẻ phạm tội, khi ấy cha của bé với tên râu xanh rằng. "Ôi trời! Con tôi vẫn còn chưa trường thành!" Con của nữ bác sĩ bị sát hại, câu bà muốn nói với hung thủ nhất là: "Ta nuôi con mi khôn lớn..." Câu này khiến người ta chấn động tâm kinh, mỗi lời, mỗi chữ đều thấm đẫm sức mạnh thù hận, bà buộc phải dùng phương thức bệnh hoạn để đối phó với kẻ bệnh hoạn. Nếu vào mạng gõ cụm từ "Đứa con - tội chứng của vụ hiếp dâm thiếu nữ" có thể tìm thấy vụ án có , thiếu nữ mười ba tuổi sinh ra đứa con của chính kẻ hiếp dâm mình để làm tội chứng. Ở nơi nào đó cũng tùng xảy ra vụ án li kì, có bị sếp cưỡng dâm nhưng ông sếp lại chối bay chối biến tội lỗi của mình, nhờ ô dù để dàn xếp vụ này, cuối cùng được tiêu diêu tự tại ngoài vòng pháp luật như mong muốn, nhưng ta ngờ rằng sau khi mang bầu đứa con của , đó lặng lẽ sinh đứa bé ra rồi cho làm xét nghiệm ADN xác nhận cha con, rốt cuộc kẻ xấu cũng phải cúi đầu nhận tội. Đứa bé sinh ra do xúi bẩy của con quỷ dâm dục trong đầu cha nó phải hứng chịu số phận ra sao? Vào buổi tối xảy ra án mạng, nữ bác sĩ lặng thinh nhìn thi thể con , lòng bà tan nát, đau đớn đến tuyệt vọng, trước khi cảnh sát đến bà kịp lấy tinh dịch của hung thủ. Trong khi cảnh sát ập đến trường tiến hành kiểm tra, khám nghiệm bà lặng lẽ trở về bệnh viện làm việc, thầm cất giữ tinh trùng của hung thu trong kho chứa tinh dịch của bệnh viện. Thời điểm ấy là năm 1994, kĩ thuật điều tra phá án bằng cách xét nghiệm ADN vẫn chưa phổ biến như bây giờ, ban đầu nữ bác sĩ định bảo quản tinh dịch của hung thủ chỉ nhằm mục đích chờ đợi thời cơ, bà tin cảnh sát có thể phá án, quả nhiên năm qua vụ án đành bỏ ngỏ ở đó, rồi dần trôi vào quên lãng. Khi ấy kĩ thuật thu tinh nhân tạo hoàn thiện, nếu tinh dịch được bảo quân đông lạnh bằng thiết bị chuyên nghiệp trong bệnh viện tinh trùng có thể sống sót trong vòng hai mươi năm. Sau đó, hàng xóm trong khu tập thể thấy nữ bác sĩ đón bé trai về làm con nuôi, chẳng ai hay biết bà bỏ tiền thuê phụ nữ chuyên mang thai hộ giúp bà sinh ra đứa trẻ. Đứa bé ấy chính là con của hung thủ! Nữ bác sĩ đặt tên cho đứa bé là Trương Ngang Ngang. còn trái tim, còn tình , còn nụ cười, bà chẳng khác gì xác chết di động, trong lòng bà chỉ còn lại ngọn lửa báo thù luôn cháy rừng rực và bao giờ lịm tắt. Bà sống để báo thù! Tìm kiếm hung thủ là động lực duy nhất khiến bà còn tồn tại cõi đời này! Nữ bác sĩ lướt qua hung thủ, với nhạy bén nghề nghiệp, ngay lúc đó bà đoán ra hung thủ mắc bệnh hen suyễn, điều này được nghiệm chứng cơ thể Trương Ngang Ngang, hen suyễn là căn bệnh di truyền. Suốt những năm ấy, nữ bác sĩ khổ công dùi mài nghiên cứu y học và trở thành chuyên gia về bệnh hen suyễn, bà dồn mục tiêu vào những bệnh nhân mắc chứng hen suyễn. Gần chục năm nay bà quan sát tỉ mỉ từng bệnh nhân đến chẩn trị và liệt kê ra danh sách những kẻ tình nghi, đồng thời điều tra về họ cách tường tận với hi vọng có thể tìm ra hung thủ trong số những bệnh nhân đó. Nữ bác sĩ hề thương Trương Ngang Ngang, đối với bà ta, Trương Ngang Ngang chỉ là công cụ dùng để báo thù. Có lẽ cậu bé đến thế giới này chỉ để gặp phiên bản khác của mình! Khi cậu bé đến tuổi cắp sách đến trường, nữ bác sĩ thường cho Trương Ngang Ngang ăn mặc giống như con , dường như hành vi ấy còn bao hàm nỗi nhớ nhung dành cho con qua đời, nhưng thực ra lý do xác đáng hơn là xuất phát từ tâm lý bệnh hoạn, nữ bác sĩ muốn dùng phương thức tàn nhẫn chà đạp, giày vò đứa con của kẻ thù hòng trút bớt hận thù. Nữ bác sĩ ngừng nhồi nhét vào đầu óc non nớt của Trương Ngang Ngang tư tưởng "đàn ông rất bẩn thỉu", "đàn bà rất tốt", bởi thế ngay từ nhỏ Trương Ngang Ngang gặp khiếm khuyết trong việc công nhận giới tính của bản thân. Lúc học cấp , cậu luôn cho rằng mình là con , tới khi lên cấp hai ý thức về giới tính trong cậu bắt đầu thức tỉnh, cậu nhận ra mình hoàn toàn khác với những bạn đích thực. Khi ấy cậu để tóc ngắn, thích mặc quần áo màu hồng, dùng kem dưỡng da dành cho bạn nữ, lời ăn tiếng , cử chỉ hành động đều uyển chuyển, nhàng chẳng khác gì nữ sinh đích thực. Những cậu học sinh xấu tính trong lớp thường chọc ghẹo Trương Ngang Ngang, chúng giả giọng ngọt ngào gọi cậu là "em ". Giờ ra chơi, tụi con trai trong lớp thường thi tè xem ai vọt được xa hơn, rồi quay sang chê bai cơ thể kẻ thất bại. Thỉnh thoảng có cậu lại cười hì hì chạy đến gần Trương Ngang Ngang rồi túm lấy phần hạ thể hoặc ngực của cậu từ phía sau, rồi cố ý to: "Hóa ra cậu cũng là con trai à?" Những lúc ấy, Trương Ngang Ngang lại giậm chân mắng: "Các cậu quá đáng! Tôi chơi với các cậu nữa!" Có cậu học sinh cá biệt còn chặn đường Trương Ngang Ngang, ép cậu vào góc tường. Trương Ngang Ngang lấy tay che ngực, cậu học sinh cá biệt ấn đầu Trương Ngang Ngang vào vách tường rồi thơm cái mạnh. Trương Ngang Ngang đỏ bừng mặt, giậm chân ngượng ngùng : "Cậu đáng ghét!" lần khác cậu lại bị đám bạn nam trong lớp đùa quá đáng, chúng đè Trương Ngang Ngang lên bàn, rồi lấy cán chổi chọc vào mông cậu. Trương Ngang Ngang khóc thút thít về nhà mách mẹ, cậu than thở mình thường bị các bạn nam bắt nạt, thậm chí khi vệ sinh cũng bị các bạn bám theo. Nữ bác sĩ lạnh lùng : "Ngày mai mẹ mang ít thuốc về cho con, uống xong con cần nhà vệ sinh nam nữa." Nữ bác sĩ bắt đầu cho Trương Ngang Ngang uống thuốc nội tiết kích thích hormon nữ, ngực Trương Ngang Ngang dần lên, da dẻ nhẵn nhụi, trắng mịn, eo thon, mông mẩy. Cậu bé để tóc dài, mặc áo lót ngực, mặc váy, giờ trông cậu chẳng khác gì bé xinh xắn. Lên cấp ba, nữ bác sĩ chuyển lên bệnh viện thành phố, Trương Ngang Ngang cũng chuyển đến trường mới theo mẹ. Ở môi trường mới, ai quen biết cậu, cậu hoàn toàn vứt bỏ thân phận của đàn ông và trở thành shemale. Shemale là thuật ngữ tiếng , dùng để chỉ những người đàn ông chuyển đổi giới tính thành phụ nữ. Cụm từ đó dùng để chỉ những kẻ thích ăn mặc dị hợm, hay cố tình tạo dáng vẻ ẻo lả giống con , càng phải người lưỡng tính. Shemale có ngực giống con , ngoại hình chẳng khác gì nữ giới nhưng phía dưới vẫn là cơ quan sinh dục nam. Hàng năm ở Thái Lan đều tố chức cuộc thi bình chọn người chuyển giới đẹp nhất, những ứng viên tham gia cuộc thi này đều đẹp như hoa, thân hình gợi cảm, dáng vẻ kiều, nếu ra họ là người đẹp chuyển giới mọi người đều cảm thấy ứng viên thắng cuộc trong cuộc thi này quả là tuyệt sắc giai nhân. Trương Ngang Ngang chưa bao giờ, có chàng rất đẹp trai cứ bám theo cậu, cậu hoảng hốt từ chối người ta vì dám để tình cảm ấy tiến xa hơn, cậu muốn mình rơi vào hoàn cảnh ngượng ngùng khi người ấy ôm cậu và nhận ra cậu cũng là con trai. Trương Ngang Ngang chỉ có người bạn thân duy nhất là Annie. Annie cũng biết thực ra Trương Ngang Ngang là con trai. Hình ảnh cậu bé còn đọng lại trong kí ức của Trương Ngang Ngang chính là hai bím tóc bay bay theo nhịp đung đưa của chiếc xích đu, vỏ não cậu trống trơn. Hết ngày này sang ngày khác, hết tháng này sang tháng khác, hết năm này sang năm khác, mẹ ra sức nhồi nhét những ý niệm độc hại vào đầu óc cậu. Hình hài cậu bé dần dần hòa vào hình hài bé và cả hai cùng gặp nạn! Nữ bác sĩ phủ nhận việc mình sát hai nữ MC Hạ Cần, nhưng hoàn toàn nhận tội danh sát hại Annie. Đúng như suy đoán của Bao Triển, nữ bác sĩ mô phỏng cách thức giết Hạ Cần để đoạt mạng Annie. Mười sáu năm trôi qua, hung thủ mới phạm tội lần nữa, đài truyền hình đăng tải thủ đoạn gây án của kẻ sát nhân cách vô cùng tường tận, nữ bác sĩ ý thức rằng hung thủ cưỡng bức và giết hại con mình xuất . Lần này bà ta lựa chọn cách chủ động xuất kích, bà ta dùng phương thức tàn nhẫn tự hủy hoại chính mình để tuyên bố với toàn thế giới và hung thủ rằng: "Ta luôn đợi mi!" Phải giết người để tế lễ mỗi buổi hoàng hôn đơn! Phải giết người để nhớ lại mỗi trận tuyết buốt lạnh! Phải giết người để nguội bớt hơi ấm của tình người mà cự tuyệt thiên đường! Phải giết người để tích cóp sấm sét mỗi đêm giông mà bước xuống địa ngục! Nữ bác sĩ mua cây kéo, tối nào cũng đến trường đón Trương Ngang Ngang tan học về, bà ta liên tục lòng vòng quanh vườn trường suốt ba ngày liền, cuối cùng lựa chọn lán gửi xe là địa điểm gây án. Tối hôm thứ ba, Trương Ngang Ngang lộ thông tin bạn thân Annie bị gọi vào văn phòng thầy chủ nhiệm nghe thầy khiển trách, nữ bác sĩ liền bảo Trương Ngang Ngang về nhà trước. Khi Annie rời khỏi văn phòng, bé còn cố tình nấn ná ở lại thêm lát vì xe đạp của mình bị khóa vào xe đạp của bạn nam cùng trường, bé muốn chờ đến lúc Mr Vệ sĩ đợi được về trước, bé về sau. Sân trường vắng tanh bóng người, Annie bị hại ở lán gửi xe, nữ bác sĩ kéo lê thi thể bé vào phòng đấu điện rồi bôi di tinh vào vết thương đùi Annie ngụy tạo trường giả giết người cưỡng hiếp. Tổ chuyên án hỏi bà ta lấy đâu ra tinh dịch đó. Nữ bác sĩ khai Trương Ngang Ngang ở độ tuổi dậy , lại liên tục bị cho uống estrogen nên chức năng sinh lý bị rối loạn, nên có thể dễ dàng lấy được. Tinh dịch bình thường có khả năng tan rã trong môi trường ẩm ướt, nhưng nếu để khô, được bảo quản trong môi trường râm mát, tránh ánh nắng chiếu trực tiếp vẫn có thể lấy được mẫu ADN xét nghiệm sau hai mươi năm. Vết thương của các nạn nhân ở đùi. Còn vết thương của nữ bác sĩ ở trong tim! Nữ bác sĩ có ba mục đích khi mô phỏng hung thủ giết người: 1. Muốn giá họa cho hung thủ. 2. Gây áp lực cho phía cảnh sát, buộc họ phải ra tay điều tra và tóm cổ hung thủ sát hại con mình. 3. Bà ta thiết sống nữa và muốn kết thúc tất cả. Hung thủ tái diễn tội ác khiến ý niệm trả thù vốn nung nấu trong lòng nữ bác sĩ sục sôi và dâng trào đến đỉnh điểm, nỗi oán hận suốt mười mấy năm nay cuối cùng cũng có thể trút hết lên đứa con của kẻ thù. Trương Ngang Ngang từng tập nín thở ngụp trong chậu nước rửa mặt. Nữ bác sĩ hằn học : "Cậu phải con tôi, cha cậu là tội phạm hiếp dâm, tôi nhờ người mang thai hộ và sinh ra cậu, mẹ cậu là phụ nữ chuyên mang thai hộ người khác, giờ chẳng biết lưu lạc ở vùng quê nào, chắc cậu cũng chẳng tìm thấy mẹ mình đâu. Còn bạn Annie của cậu do chính tôi giết hại." Trương Ngang Ngang thể chấp nhận được quá phủ phàng, cậu bàng hoàng, rồi hoảng hốt, ra sức lắc đầu, mắt đỏ hoe, nước mắt bắt đầu chảy giàn giụa. Trương Ngang Ngang đau đớn gọi: "Mẹ..." Nữ bác sĩ lạnh lùng cắt lời: "Đừng gọi tôi là mẹ! Cậu xứng! Tôi giết nhiều người hơn nữa, cho đến khi cảnh sát mò đến..." Trương Ngang Ngang cắn chặt răng vào môi, toàn thân run rẩy, cơn hen phát tác khiến cậu thở rít lên cách nặng nhọc, dường như có con quái thú gầm gừ rú lên trong lồng ngực. Nữ bác sĩ cầm ống tiêm, lạnh băng: "Tiếp đó, tôi biến cậu thành con thực ." Cảnh sát đưa nữ bác sĩ vào viện tâm thần kiểm tra trạng thái thần kinh, nhưng kết quả cho thấy bà ta những hoàn toàn bình thường mà còn có chỉ số IQ rất cao. Tô My : "Bà ta thừa sức giết chết Trương Ngang Ngang, nhưng bà ta làm vậy. Sao lại thế nhỉ?" Hoạ Long cũng đồng tình: "Ừ! Bà ta chỉ muốn hủy hoại cơ quan sinh dục của thằng bé." Bao Triển phỏng đoán: "Bà ta muốn đứa bé đó phải sống, hòng lợi dụng nó tìm ra hung thủ, cậu bé chính là mồi câu để nhử con cá lớn." Giáo sư Lương gật đầu: "Đúng vậy! Truyền thông tiết lộ vụ án li kì này, bà ta muốn mượn tay cảnh sát và đài truyền hình để thông báo cho hung thủ biết y còn có đứa con, đứa bé đó vốn là con trai, nhưng nay biến thành con , bà ta muốn dùng cách này để giày vò hung thủ. Điểm chủ yếu nhất là bà ta biết tiếp sau đây cảnh sát chúng ta làm gì. Trong sách nghiên cứu về tâm lí tội phạm viết , chúng ta đều có khuynh hướng cho rằng kẻ phạm tội thường độc, đơn thân, nếu giờ y biết mình có đứa con chắn chắn con ác quỷ đó muốn xem con mình trông như thế nào, thậm chí muốn tiếp xúc với đứa bé, bởi vậy cảnh sát chỉ cần canh chừng Trương Ngang Ngang cẩn mật việc tóm hung thủ là chuyện sớm muộn mà thôi." Nữ bác sĩ xác nhận những phân tích của tổ chuyên án hoàn toàn chính xác, bà ta còn thành bổ sung thêm điều, đó là bà ta rất muốn với hung thủ câu. Con mi rất xinh. Con mi bị sống trong cảnh nhục nhã suốt đời. Ta ở dưới địa ngục, chờ mi!
Phần 3: Nghệ thuật trình diễn Lời dẫnBài thơ viết cho em vượt qua mọi rào cản giữa chúng ta - Czeslaw Milosz Có ông lão chăn dê phát đụn đất ở gần cầu vượt đường cao tốc nối giữa Bắc Kinh và Cáp Nhĩ Tân, đụn đất trông rất mới, hồ như có kẻ vừa đào lên chôn vật gì đó xuống. Ông lão tò mò về nhà lấy cuốc xẻng, đứa cháu líu ríu bám theo chân. Khi đào sâu nửa mét trong lòng đất lộ ra vật rất kì lạ, nom nó giống như hòn đá, chất liệu rất cứng, màu vàng nhạt trong suốt. Bé hỏi: "Ông ơi! Nó là gì thế ạ?" Ông lão là người nhiều hiểu rộng nên nghĩ thầm chắc đây là thái tuế mà dân gian vẫn đồn thổi. Đứa cháu ngồi xổm xuống nhìn cho , ông lão lấy tay phủi sạch đất cát bám xung quanh "thái tuế", ông loáng thoáng nhìn thấy vật gì đó, ông lau sạch hơn nửa, cuối cùng ông lão nhìn thấy , ông hoảng sợ lùi ra xa, ngã phật mông xuống đất, rồi nắm lấy tay cháu lật đật bỏ chạy. Bé cũng nhìn thấy, bé oà lên khóc, sợ đến nỗi vữa chạy vừa tè dầm, chiếc váy ướt sũng. CHƯƠNG 1: KHỐI HỔ PHÁCH NHỐT ĐỒNG NAM Những khi du ngoạn hoặc dã ngoại ở vùng hoang vắng nào đó, chỉ cần để ý quan sát, chúng ta có thể tìm thấy những địa điểm rất phù hợp cho việc chôn xác. Chỉ có điều chúng ta biết phía dưới đó từng chôn những thi thể nào mà thôi. Tháng 8 năm 2011, người ta phát thấy thi hài bé trai chôn dưới chân cầu vượt gần thị trấn Tống Trang quận Đồng Châu thành phố Yến Kinh, cho đến giờ điều khiến người ta thấy quái lạ nhất là thi hài của bé trai lại được bảo quản trong khối nhựa cây rất cứng và trong suốt, nom như khối hổ phách cỡ lớn. Cảnh sát quận Đồng Châu nhận được điện thoại báo án liền đến trường mang khối hổ phách về rửa sạch, có thể dễ dàng nhận thấy tuy đây chỉ là hổ phách nhân tạo nhưng trình độ chế tác thủ công rất cao tay, khối hổ phách trông lung linh, trong suốt, óng ánh giống như khối thủy tinh màu nước trà. Khối hổ phách ôm gọn bé trai, quan sát bằng mắt thường chắc chừng tuổi, cái tuổi còn chập chững tập và ê a tập , cậu bé mặc áo cổ tàu màu trắng, quần đùi, chân đôi dép lê mới mua in hình nhân vật hoạt hình ngộ nghĩnh. Đồng nam trong khối hổ phách nằm cuộn tròn như năm trong bụng mẹ, hai mắt khép hờ, sắc mặt tím tái, phù thũng, hai tay nửa nắm nửa mở thành hình quả đấm. Bác sĩ pháp y quan sát bằng mắt thường và phán đoán bé trai đó tử vong vì bị sát hại. Phó bí thư đảng ủy thuộc phân cục quận Đồng Châu họ Hoàng, ông ta hỏi: "Chưa tiến hành khám nghiệm sao ông có thể khẳng định chắc chắn như vậy?" Bác sĩ pháp y : " thể nhầm được! Cậu bé ấy bị người ta bóp cổ cho đến chết." Trong pháp y, người ta gọi những nạn nhân bị bóp cổ dẫn đến tử vong bằng thuật ngữ chuyên ngành là ngạt thở, thông thường chết vì ngạt thở đều do người khác sát hại, chỉ thỉnh thoảng mới do tai nạn mà thôi. Nhìn xuyên qua lớp hổ phách màu vàng nhạt có thể thấy ràng phần cổ của thi hài đồng nam có vết móng tay hình trăng khuyết còn mới nguyên, phần cổ bên phải có vết hằn đỏ, cổ bên trái có bốn vết hằn đó, bất kì bác sĩ pháp y nào nhìn thấy dấu hiệu này đều có thể phán đoán hung thủ dùng tay phải bóp cổ đứa bé. Những nạn nhân bị tử vong do ngạt thở phần đông là trẻ em hoặc nạn nhân các vụ cưỡng hiếp, cướp giật... Bóp cổ là trong những thủ đoạn giết người thường thấy nhất, bác sĩ pháp y tiếp xúc với rất nhiều vụ án chết ngạt. Hung thủ bóp chết đứa bé rồi tạo thành khối hổ phách đem chôn dưới lòng đất. Vụ án này hết sức kì bí và đáng sợ, mặc dù cảnh sát áp dụng các biện pháp bảo mật nhưng vài tin phong thanh vẫn bị lọt ra ngoài, gây ảnh hướng vô cùng tốt đến xã hội. Phó bí thư đảng ủy Hoàng khẩn cấp báo cáo tình hình vụ án với bộ công an, bộ công an cử tổ chuyên án xuống quận giải quyết. Qua điện thoại, giáo sư Lương chỉ thị cho lực lượng cảnh sát Đồng Châu được manh động, chớ vội tiến hành mở khối hổ phách khám nghiệm tử thi trước, tổ chuyên án rất muốn tận mắt nhìn xem khối hổ phách đồng nam ấy trông như thế nào. Phó bí thư Hoàng chủ trì cuộc họp, ở chính giữa phòng họp vốn đặt chậu cây lớn, nhưng giờ đổi thành chiếc bàn kính hình vuông, khối hổ phách đồng nam được đặt mặt bàn, mọi người ngồi xúm lại cùng xem, thảo luận rất sôi nổi, đây cũng là lần đầu bốn thành viên của tổ chuyên án nhìn thấy vật li kì như vậy. Giáo sư Lương quan sát hồi lâu, rồi : "Trong nước từng xảy ra các vụ án niêm phong thi thể trong xi măng hoặc sáp nến, nhưng đây là vụ án đầu tiên chế tác thi thể thành khối hổ phách." Bao Triển gật đầu: "Ở Thâm Quyến cũng xảy ra vụ án mà hung thủ giấu xác nạn nhân trong thạch cao, hai tên sát nhân liên thủ giết chết nạn nhân rồi lấy thạch cao đúc thành khối, sau đó ném xuống sông." Tô My cũng góp chuyện: "Vụ án này làm tôi nhớ đến bộ phim 'Xưởng nến kinh hoàng'." Phó chủ tịch : "Ở chỗ chúng tôi cũng từng xảy ra vụ 'tượng nến kinh hoàng' rồi đấy! Mấy hôm nữa là đến dịp triển lãm nghệ thuật, các có cơ hội tận mắt chứng kiến." Tô My nhận xét: "Trông khối hổ phách này có vẻ giống tác phẩm nghệ thuật." Bao Triển hỏi: "Nếu chế tác thành tác phẩm nghệ thuật thông thường tác phẩm đó phải được mang triển lãm hoặc mang bán chứ sao lại chôn xuống đất?" Giáo sư Lương : "Theo lẽ thường, ta có thể suy đoán bé trai đó bị người thân sát hại rồi chế tác thành phổ phách để bảo quản thi thể." Phó bí thư Hoàng cho biết vụ án xảy ra gần Tống Trang, đó là nơi mà hầu hết các nghệ sĩ trong nước đều đổ dồn về sinh sống nên chắc vụ án này đơn giản như người ta tưởng. Bác sĩ pháp y thông báo kết quả khám nghiệm: "Thi thể này được xử lí chống hoại mục, hổ phách thể bảo quản thi thể được mãi mãi, gian đóng kín chỉ có thể kéo dài thời gian tử thi phân hủy mà thôi!" Bao Triển trầm ngâm: "Có hai trường hợp xảy ra, hoặc là hung thủ lỡ tay giết chính con trai mình hoặc là giết con của người khác. Nếu hung thủ giết con của người khác quả là đáng sợ, có thể y dụ dỗ và lừa bắt bé trai đó ngay phố." Họa Long hỏi phó bí thư Hoàng: "Chuyện vừa kể về những nghệ sĩ ở Tống Trang cụ thể như thế nào?" Giáo sư Lương mỉm cười chê: "Cậu nắm bắt thông tin kém quá đấy!" Phó bí thư Hoàng giới thiệu sơ lược cho Họa Long về tình hình ở Tống Trang. Tống Trang thuộc vùng nông thôn, nhưng thực chất chỉ cách thành phố mấy chục cây số. Nếu dậy lúc sáu giờ sáng, ta có thể ngửi thấy mùi khí trong lành ở Tống Trang, vừa ngân nga khúc hát vừa bộ dưới rặng cây râm mát ở thôn quê và ngắm nhìn bảy mươi mẫu hướng dương trồng hai bên đường, sau đó ngồi xe buýt chưa đầy tiếng đồng hồ là có thể đến khu trung tâm phồn hoa của thành phố Yến Kinh. Năm 1990, suốt dải cầu Lâu Đẩu gần Viên Minh Viên hội tụ hàng loạt nghệ sĩ lang thang, trong đó thiếu những họa sĩ nổi danh khắp trong và ngoài nước, khi ấy họ đều được gọi bằng cái tên "nghệ sĩ tự do". Những nghệ sĩ ấy ôm lý tưởng lớn lao trong lồng ngực cư ngụ ở gần Viên Minh Viên và coi đây là căn cứ địa để sống và sáng tác, dần dần nơi đây trở thành biểu tượng văn hóa. Đầu năm 1994, "làng họa sĩ Viên Minh Viên" cực thịnh bị cưỡng chế giải tán, các nghệ sĩ rời khỏi thành thị huyên náo, lánh về Tống Trang, càng ngày càng nhiều nghệ sĩ tìm chốn đất lành chim đậu, thêm vào đó chính quyền địa phương hết lòng hỗ trợ giúp đỡ nên nơi này vô hình chung trở thành nơi hội tụ của các nghệ sĩ có quy mô lớn nhất Trung Quốc, đó cũng là hội nghệ sĩ nổi tiếng nhất. Tống Trang là thánh địa văn hóa của các nghệ sĩ lang thang ở phía Bắc, bảy trăm chín mươi tám khu vực nghệ thuật nhất loạt trở thành cột mốc của con đường tinh thần. Bác sĩ pháp y sử dụng cưa điện và búa để mở khối hổ phách và tiến hành giải phẫu thi thể bé trai, phần cổ bé trai xuất tổ chức xuất huyết dưới da, phần cơ và xương bị tổn thương nghiêm trọng, phía pháp y sâu khám nghiệm và xác định chắc chắn nguyên nhân tử vong của bé trai tuổi: Bé bị bóp cổ đến chết. Ở rốn bé trai dán tờ giấy nhớ, đó lưu lại dấu vân tay, có lẽ hung thủ đeo găng tay, mảnh giấy nhớ dài chừng hai ngón tay chập lại, đó viết câu bằng bút bi mực nước: Khi thể xác tôi phân hủy chữ của tôi vẫn mãi mãi sống động! Phó bí thư Hoàng hỏi: "Chắc câu đó do hung thủ viết, nó có ý nghĩa gì nhỉ?" Giáo sư Lương đáp: "Rất ràng mà! Hung thủ muốn bất hủ nên để lại thứ gì đó tồn tại vĩnh viễn thế giới này." Tô My thắc mắc: "Nhưng tuổi của hổ phách thông thường vượt quá ngàn năm trăm năm thôi mà!" Họa Long tiếp lời: "Huống hồ đây là hổ phách nhân tạo! Liệu nó có thể bảo quản được bao lâu?" Bao Triển trả lời: "Nếu chôn túi nilon xuống đất mất vài trăm năm mới có thể phân giải, nhựa cây tổng hợp là hợp chất phân tử cao do con người tạo thành, ứng dụng quan trọng nhất của hợp chất này là chế thành nilon, nếu chôn hợp chất này dưới đất mấy ngàn năm chưa chắc nát nổi." Tổ chuyên án và phó bí thư Hoàng nghiêng về phương án hổ phách đồng nam là tác phẩm nghệ thuật, hoặc có thể đó là tác phẩm nghệ thuật trình diễn. Mấy năm gần đây nghệ thuật trình diễn thường thể các chủ đề tanh máu, tàn bạo hoặc nhục dục nên khiến người xem phản cảm, khuynh hướng bệnh hoạn đó trở thành phong trào, ít nhà nghệ thuật trình diễn sử dụng động vật và thi thể con người làm vật liệu xây dựng tác phẩm nghệ thuật, hiệu quả thị giác thực khiến người ta kinh ngạc tột độ, thậm chí số khán giả nôn ngay tại trường. Ví như nghệ sĩ của môn nghệ thuật trình diễn này kết hôn với... con la. Ví như nghệ sĩ nghệ thuật trình diễn lấy xích sắt tự trói mình treo lên xà nhà, với hỗ trợ của bác sĩ, vài giọt máu người ta chảy xuống tí tách vào trong chiếc đĩa được đun nóng, khán giả có thể nhìn thấy huyết dịch của ta sôi lăn tăn, cháy sém và bốc hơi hoàn toàn. Ví như nghệ sĩ nghệ thuật trình diễn ăn thịt sống, ta chụp ảnh cả quá trình rùng rợn và kinh tởm đó. Bộ môn nghệ thuật trình diễn đáng sợ và khó hiểu này phát triển rầm rộ ở Trung Quốc, làm dấy lên làn sóng phê phán dữ dội của dư luận quần chúng, đa số khán giá đều cảm thấy bàng hoàng và chấn động, bởi thể cuối cùng Bộ Văn hóa ra thông báo nghiêm cấm biểu diễn nghệ thuật trình diễn mang màu sắc bạo lực, máu me hoặc dâm dục ở mọi nơi. Tống Trang là quần thể nghệ thuật, ngoại trừ số lượng lớn các họa sĩ ra còn có các nhà điêu khắc và các nhà nghệ thuật trình diễn. Phó bí thư Hoàng giới thiệu, nay Tống Trang có khoảng gần trăm nghệ sĩ chuyên nghiệp chuyên sáng tác các tác phẩm nghệ thuật trình diễn, có điều đó là quần thể lỏng lẻo, tuyệt đại đa số nghệ sĩ đều xuất thân từ giá vẽ, trong đó còn có số ít là nhạc sĩ và ca sĩ biểu diễn nhạc Rock đường phố. Giáo sư Lương phân công công việc, xác minh lai lịch của tử thi là trọng điểm của vụ án này. Cảnh sát Đồng Châu lập tức phát thông báo đến từng phân cục phải có trách nhiệm hỗ trợ và giúp đó tổ chuyên án, phòng cảnh sát và đồn cảnh sát các phường trực thuộc phải thống kê danh sách những bé trai tầm tuổi mất tích trong thời gian gần đây đồng thời tiến hành đối chiếu với nạn nhân và để người nhà nhận diện. Tổ chuyên án đến Tống Trang thẩm tra hàng loạt những nhân sĩ theo môn nghệ thuật trình diễn, trọng điểm là tìm kiếm dụng cụ và nguyên liệu chế tác hổ phách nhân tạo. Mười năm trước, Tống Trang chỉ là thị trấn hoang vắng, nhưng nay quán ăn mọc lên như nấm, thậm chí còn có cả phố buôn bán, hàng quán hai bên được được trang trí theo đủ loại phong cách khác nhau, mỗi kiến trúc đều toả ra hơi thở nghệ thuật, nhiều người nước ngoài đeo máy ảnh lủng lẳng cổ lại thong dong phố. Phó bí thư Hoàng dẫn đội cảnh sát hình và tổ chuyên án đến Tống Trang, vừa mới đặt chân tới đồn cảnh sát Tống Trang người đàn ông đầu trọc lóc chạy xộc vào, ta lấy còng số tám tự khóa hai tay mình lại rồi kêu la ầm ĩ đòi gặp lãnh đạo. Gã trọc hét om sòm: "Tôi muốn gặp sếp to nhất ở đây!" Bí thư Hoàng chưa ngọn ngành liền hỏi nhân viên phụ trách của đồn: " ta là kẻ trộm à?" Nhân viên cảnh sát nọ đáp: " phải chúng tôi bắt ta mà ta tự còng tay mình, nhìn mà xem!" Tô My hỏi: " ta đến đây làm gì? Muốn báo án sao?" Hoạ Long cảnh cáo: "Nếu muốn gây chuyện tốt nhất bỏ ý định đó !" Gã trọc : " phải tôi muốn báo án mà là muốn tự thú." Giáo sư Lương hỏi: "Cậu phạm tội gì?" Gã trọc đáp, chỉ khăng khăng đưa ra cầu: "Tôi biết các ông đào được khối hổ phách hình người dưới chân cầu, tôi muốn chuyện với lãnh đạo ở đây." Phó bí thư Hoàng chỉ vào giáo sư Lương : "Đây là tổ trưởng tổ chuyên án, chức vị ông ấy cao nhất ở đây." Giáo sư Lương : "Trông cậu có vẻ rất có thành ý dấy, còn tự còng tay mình lại nữa! Thôi được! Cậu !" Gã trọc : "Trong hổ phách có đứa bé, đó là tác phẩm của tôi, nó có tên gọi là 'Mùa hạ băng giá'!"