[Series] Mười tội ác – Tri Thù

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 3: Chiếc chăn nhuốm máu

      "Quê Béo Tròn" miêu tả, bé đó dáng người thấp bé, có thế là học sinh cấp .

      Bao Triển và Tô My lập tức mở rộng tìm kiếm, căn cứ vào trang phục và đặc điểm nhận dạng, chẳng mấy chốc cảnh sát tìm ra bé. bé tên Tiểu Huyên Muội, mới mười hai tuổi, nhưng hiểu sao sau khi tan học về kí túc xá, mà lại đến công trường. Theo phản ánh của các bạn cùng phòng, mấy hôm nay Tiểu Huyên Muội như người mất hồn, vô cùng khả nghi.

      bạn cùng phòng là bạn thân của Tiểu Huyên Muội, cả hai lớn lên cùng nhau, rồi cùng vào học tại trường tiểu học.

      Bạn thân : "Tiểu Huyên Muội... bạn ấy... giết người."

      Tô My kinh ngạc, hỏi: " phải thế chứ? Bạn ấy mới có mười hai tuổi thôi mà."

      Bạn thân : " nhìn đây này."

      bạn thân lật chiếc chăn giường của Tiểu Huyên Muộỉ ra, chân và ga giường có nhiều vết máu khô, nhuốm màu nhạt.

      Lúc đó, mọi người quay lại nhìn, biết Tiểu Huyên Muội về từ lúc nào và nghe thấy những lời bạn thân .

      Bao Triển và Tô My báo mọi người ra ngoài, chỉ để mình Tiểu Huyên Muội lại trong phòng chuyện. Tô My hỏi bé về những vết máu giường.

      Tiểu Huyên Muội khóe miệng run lên, rồi bật khóc, : "Em chỉ với mình chị thôi được ?"

      Tô My quay sang nhìn Bao Triển, Bao Triển hiểu ý rời khỏi phòng kí túc xá, đóng cửa, rồi đứng lại phía ngoài... nghe trộm.

      Tiểu Huyên Muội mặc chiếc váy liền in hình hoạt hình ngộ nghĩnh, hai mắt trong sáng như nước mùa thu, nước da trắng và mềm mịn, đó là bé xinh đẹp mới mười hai tuổi. mặc áo ngực như các chị lớn, mà bên trong chỉ mặc chiếc áo hai dây mỏng, nhưng rất lạ lùng, bé lại chọn mặc chiếc quần len rất dày, trông chẳng ăn nhập chút nào. với Tô My rằng mình bị chảy máu mấy hôm liền khói.

      Tô My hiểu ra vấn đề, kéo bé vào lòng, hỏi: "Đây là lần đầu tiên em có "bà già" đó phải ?"

      Tiểu Huyên Muội mở tròn đôi mắt vẫn ngấn lệ, hỏi: "Em làm gì có bà già nào ạ."

      Tô My phì cười, rồi từ từ giải thích cho bé mới lớn về những tượng sinh lí của nữ giới, bảo cần sợ hãi, vì đó là những tượng rất bình thường. Sau đó, Tô My dạy bé những điều cần thiết Tiểu Huyên Muội lại xoắn mấy ngón tay vào nhau, cúi mặt : "Em... . em còn cả quần chip để mặc nữa rồi "

      Đây là lần đầu tiên Tiểu Huyên Muội gặp phải tình trạng này nên bé vô cùng sợ hãi, bé muốn vứt những chiếc quần chip bẩn , nhưng lại dám bỏ vào thùng rác trong trường vì sợ mọi người phát ra, dành mình đến công trường để "phi tang".

      "Chủ khuân gạch đó có bắt nạt em ?" - Tô My nhàng hỏi.

      "Em ăn trộm sắt, chú đó chỉ đẩy ngã em thôi ạ." Tiểu Huyên Muội khẽ lắc đầu, trả lời.

      "Thế em trả lời thế nào?" Tô My hỏi.

      "Em chỉ đau quá thôi!" Tiểu Huyên Muội .

      Tô My gọi Bao Triển lại, : " bé này ngây thơ hiền lành quá mất, bị chủ khuân gạch đẩy ngã mà chỉ câu "đau quá!" , lại hỏi vì sao ông ta làm thế."

      Bao Triển thở dài: "Mới thế này mà phải ở nội trú rồi!"

      Học sinh tiểu học đa phần đều có cha mẹ đưa đón, được thương chăm sóc, áo có người mặc cơm có người bưng, sau khi vào cấp hai phải xa gia đình, bỗng dưng tiếp xúc với môi trường hoàn toàn xa lạ. Những đứa trẻ đó phải tự mình giặt quần áo, 6 giờ sáng tỉnh giấc, hàng đêm mất ngủ, học mất tập trung, tướng tượng ra cảnh chiếc quạt trần bỗng nhiên rơi xuống, thế là có thể được nghỉ học. Mỗi ngày trôi qua dài như năm, chỉ mong đến cuối tuần được đón về nhà, những lúc có việc gì làm, chúng nhìn lên đồng hồ đếm thời gian, những chiếc kim đồng hồ hôm nay sao bông dưng quay chậm như thế, cứ kéo thời gian dài mãi.

      Những mâu thuẫn trong kí túc xá nữ còn nhiều hơn số tóc đầu họ, và gần như chẳng bao giờ có cách giải quyết.

      nào cũng nhớ mãi lần đầu tiên mình thành thiếu nữ, những sợ hãi, rắc rối thầm kín mà chẳng dám chia sẻ cùng ai.

      Tiếu Huyên Muội đôi mắt đỏ ngầu, lại cúi đầu khóc, tủi thân khi nhắc tới bạn thân: " Bạn ấy... em là kẻ giết người."

      Tô My cúi người xuống, : "Chị tin em mà!"

      Tiếu Huyên Muội rưng rưng nước mắt: "Thực ra, có lúc em thấy rất ghét bạn ấy."

      Tô My giữ chặt đôi tay của bé trong tay mình, hỏi: "Vì sao lại thế? Hai em là bạn thân cơ mà."

      Tiểu Huyên Muội trả lời: "Bạn ấy xấu sau lưng em, sau đó cho rằng em chẳng biết gì, lại quay đầu chơi cùng em."

      Tô My đưa tay ôm khuôn mặt nhắn của bé, : "Bé con này, đáng chết mất, sao lại ngây thơ thế này nhỉ!"

      Tiểu Huyên Muội : "Bạn thân của em thích em nữa, nhưng. . ."

      Tô My hỏi: "Nhưng sao?"

      Tiểu Huyên Muội trả lời: "Nhưng... em vẫn thích bạn ấy, em vẫn muốn chơi cùng bạn ấy."

      Tô My xoa đầu bé, : "Thế em hãy với bạn ấy, rằng em vẫn thích bạn ấy, muốn chơi cùng bạn ấy, giải thích cho bạn rằng bạn hiểu lầm rồi, em giết người. Nếu bạn ấy vẫn thích chơi với em, em có thể tìm người bạn thân khác."

      Bao Triển : "Nếu có ai đó bắt nạt em, em cứ đến chỗ xe cảnh vụ tìm chị, nhớ chưa!"

      Bao Triển và Tô My quay lại xe, Họa Long uống say bí tỉ trở về từ lúc nào. Tô My kể lại chuyện Tiểu Huyên Muội, Họa Long cười ha hả, hỏi Tô My trong lần đầu thành thiếu nữ xử lí thế nào. Tô My mắng câu "đáng ghét!" vẻ mặt hơi ngượng ngùng.

      Bao Triển nãy giờ vẫn ngồi nghĩ ngợi gì đó, rồi bỗng hai mắt sáng lên, cắt ngang câu chuyện của Tô My và Họa Long: "Có hai học sinh từng ăn trộm khóa giàn giáo trong công trường."

      Tô My hỏi: "Điều đó có liên quan gì đến vụ án của chúng ta?"

      Bao Triển : "Từ đầu chúng ta theo hướng điều tra giết người vì mâu thuẫn tình cảm, nhưng tôi vẫn thấy có gì đó hợp lí."

      Họa Long : "Bao Triển, tôi cũng nghĩ chúng ta nên đổi sang hướng khác xem sao, bắt đầu từ động cơ giết người cướp của chẳng hạn."

      Bao Triển về ngay Cục Công an, gã khuân gạch bị cảnh sát giáo huấn hồi rồi thả về, Bao Triển lại chạy về trường, tới công trường xây dựng, điều tra kĩ tình hình, chỉ tiếc rằng gã khuân gạch còn nhớ nối tên của hai học sinh ăn trộm đó nữa, đến khuôn mặt, hình đáng ra sao cũng chẳng còn nhớ gì. Bao Triển đến điều tra tại phòng bảo vệ của trường, bảo vệ trường lật lại những ghi chép cũ, cuối cùng cũng tìm được tên của hai học sinh đó.

      Chúng ai khác mà chính là hai người bạn cùng phòng của Lý Thông Hạo - Lạc Lạc và Trình Bối Dương.

      Lạc Lạc và Trình Bối Dương bị gọi dậy giữa đêm, Họa Long rút chiếc còng tay, còng hai học sinh này lại với nhau, mặt chúng bỗng biến sắc, sợ hãi vô cùng, biết có chuyện gì xảy ra. Trần Thương Hải ngủ bị tiếng ồn đánh thức, lập tức càu nhàu, Họa Long cảnh cáo cậu ta được phản kháng, rồi để cảnh sát lại thẩm vấn Trần Thương Hải, còn Lạc Lạc và Trình Bối Dương đều bị giải .

      Sau quá trình thẩm vấn, Lạc Lạc và Trình Bối Dương thừa nhận việc trộm khóa giàn giáo trong công trường, nhưng vẫn ngụy biện vì mình ăn trộm thành công.

      Mấy tháng trước, Lạc Lạc và Trình Bối Dương mua chiếc iPhone 4, nhưng đủ tiền, chúng chỉ muốn ăn trộm ít đồ trong công trường để bán lấy tiền. Nhưng vừa xách túi khóa giàn giáo lên bị công nhân của công trường tóm được. Trước khi trộm, chúng bàn bạc với nhau thế này:

      Lạc Lạc: "Trộm sắt? Trộm đến đời nào mới đủ tiền mua iPhone 4 hả mày?"
      Trình Bối Dương: " trộm sắt, chỉ còn cách bán thận thôi mày."
      Lạc Lạc: "Hay mình vay tiền Lý Thông Hạo ? Dù sao nó cũng chẳng thiếu tiền, nguyên tiền nó chơi game cũng đếm chẳng xuể."

      Trình Bối Dương: "Tao chẳng mặt mũi nào mở mồm nữa đâu, tiền vay nó lần trước còn chưa trả kia kìa."
      Lạc Lạc: "Hết cách, thế này chỉ còn nước dối xin tiền nhà thôi."

      Trình Bối Dương: "Chúng ta ăn trộm sắt, bản kiểm ít tiền, xin ở nhà ít nữa, mua cái điện thoại thay nhau dùng."
      Lạc Lạc: "Được! Của tao cũng là của mày."

      Lạc Lạc và Trình Bối Dương trở thành đối tượng tình nghi hàng đầu, cảnh sát tạm giữ chúng để tiếp tục điều tra. Trong buổi tối Lý Thông Hạo bị giết hại, chúng đều mình nằm ngủ trong kí túc, nhưng ai có thể làm chứng điều đó, có thể hai đối tượng này định bắt cóc tống tiền nhưng việc thành đành giết người diệt khẩu.
      Bao Triển, Họa Long, Tô My thẩm vấn suốt đêm, cả hai đối tượng vẫn để lộ ra kẽ hở nào, lời khai vô cùng kín kẽ.

      Giáo sư Lương xem lượt hồ sơ thẩm vấn, ông gật đầu, rồi lại lắc đầu.
      Ngày hôm sau, Tô My có cảm giác rất lạ, hình như hai học sinh này có biểu đồng tình, sau hồi thẩm vấn, cả hai thú nhận việc này. Thường ngày chúng che giấu rất kĩ, ngay cả đến bạn cùng phòng như Trần Thương Hải cũng hề nhận ra, các học sinh khác càng biết bí mật tày đình này.

      Họa Long thở dài, : "Mới tí tuổi đầu, học lớp tâm mà bày đặt tình đồng tính?"
      Tô My : " GAY (đồng tính nam) , còn cả LES (đồng tính nữ) nữa, hầu như đều là các thiếu niên 9x, hơn nữa chủ yếu rơi vào lứa tuổi dưới mười tám. "

      Bao Triển nghĩ lát, : "Liệu... Lí Thông Hạo... có phải GAY ? Ba người bọn họ vì ghen nên... Nhưng mà đúng, Lý Thông Hạo chẳng phải hoa khôi Bạch Băng Á sao?"

      Tô My : "Điểm này chúng ta cần điều tra thên có thể Lý Thông Hạo là người lưỡng tính!"

      Ngày hôm sau, trong trường cấp hai thực nghiệt và trường trung cấp dạy nghề bắt đầu lưu truyền tin hung thủ sa lưới. Lạc Lạc Và Trình Bối Dương bị cảnh sát tạm giữ, hai ngày liền đến lớp, khiến các học sinh trong trường càng tin rằng chính chúng sát hại Lý Thông Hạo.

      Sau buổi tự học buổi tối, lại xảy ra vụ án mạng trong trường cấp hai thực nghiệm.
      =================
      thutran, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 4: Xác chết treo trong nhà vệ sinh.

      Sau khi tắt đèn, cả khu kí túc nữ chìm trong bóng tối, nữ sinh đau bụng lò dò trong bóng đêm chạy vào khu vệ sinh công cộng. Tối đó khu kí túc mất nước nên vòi nước trong nhà vệ sinh bị ai đó mở ra mà đóng chặt lại, giờ này hệ thống nước bật, nước từ vòi chảy ra xối xả, tiếng nước chảy mạnh xuống bồn khiến nữ sinh ngồi trong gian vệ sinh ở giữa giật mình sợ hãi. đứng dậy, ngó ra bên ngoài, lờ mờ thấy mặc váy trắng đứng trong gian bên cạnh.

      ngó sang nhìn, thấy váy trắng bị treo cổ giá đỡ bồn chứa nước của nhà vệ sinh, cơ thể khẽ lay động, lưỡi thè ra ngoài, thông xuống, mắt vẫn mớ trừng trừng, bộ dạng thê thảm, chết nhắm mắt.

      Kể từ đó, mỗi khi vệ sinh, nữ sinh này đều có thói quen ghé nhìn qua góc treo bồn nước trước tiên, chỉ sợ ở đó lại xuất cái xác treo nào nữa.

      Nạn nhân chính là hoa khôi Bạch Băng Á...

      Sau khi nhận được thông báo, cảnh sát lập tức Phong tỏa toàn bộ khu nhà vệ sinh. Giáo sư Lương trực tiếp chỉ huy việc kiểm tra trường, tránh đến mức thấp nhất việc làm mất dấu vết quan trọng, ông quyết định tiến hành khám nghiệm tử thi ngay trong nhà vệ sinh. Phía nhà trường đưa đến bộ thiết bị chiếu sáng hỗ trợ kiểm tra trường, Phó cục trưởng Lương lập tức triển khai điều tra các khu vực xung quanh, lấy lời khai của tất cả những người tiếp xúc với nạn nhân trước đó.

      Theo phản ánh của các bạn, nạn nhân Bạch Băng Á có nhiều dấu tự sát.

      Cái chết của Bạch Băng Á rất đáng nghi, ngày hôm đó, nạn nhân dạo phố cùng các bạn, ta gặp thầy bói mù đường phố, thầy bói mù nhắc có cần cẩn thận trong thời gian tới, do có thứ sạch theo .

      Bạch Băng Á sắp tốt nghiệp nhưng vẫn chưa tìm được công việc gì ưng ý, bạn trai lại mới bị hại, cả ngày cứ bí bách vui, bộ dạng buồn bã. Các bạn sợ rằng Bạch Băng Á có ý định tự sát, nên hàng ngày rú dạo phố cho đỡ buồn.

      Người ta cho rằng, mỗi người muốn tự sát đều có con quỷ theo.

      Bạch Băng Á nghe thấy những lời phán của thầy bói mù những sợ hãi, mà còn cười nhạo, : "Tôi vốn cũng định tự sát, nhưng giờ lại chán ý định đó rồi, cảm ơn ông."

      Nào ngờ, ngay trong tối đó, chết treo ngay trong nhà vệ sinh kí túc xá, thứ dùng để treo cổ chính là chiếc tất mỏng của .

      Giáo sư Lương triệu tập tất cả các bác sĩ pháp y của Ngành Công an trong thành phố này, tiến hành cuộc khám nghiệm tập thể. Giáo sư với các bác sĩ: "Các vị nhất định phải làm ngay nạn nhân có phải tự sát hay ? Kiểm tra xem cơ thể có dấu vết lạ gì hay , khoảng cách từ đầu và chân đến chỗ treo sợi dây và mặt đất bao xa, có tượng chất thải trong cơ thể bị chảy ra ngoài hay ? Việc giải phẫu cũng rất quan trọng, đặc biệt chú ý khu vực cổ nạn nhân. Tiến hành giải phẫu từng lớp, từ da cho đến các lớp phần mềm phía trong, xem có dấu vết bị thương hoặc xuất huyết hay . Chú ý đến sụn giáp, xương cuống lưỡi, sụn nhẫn xem có dấu hiệu gãy xương hay . Lưỡi, yết hầu, thực quản, phổi cũng phải kiểm tra kĩ, sau đó làm báo cáo hoàn chỉnh và chi tiết."

      bác sĩ pháp y : "Trước đây giáo sư từng là bác sĩ pháp y đúng ? Đây là lần đầu tiên chúng tôi nghiệm xác trong nhà vệ sinh đấy."

      Giáo sư Lương nghiêm nghị, : " chuyện phiếm nữa, tình hình khẩn cấp, tôi chỉ cho các vị nửa tiếng đồng hồ thôi."

      bác sĩ khác lên tiếng: "Gì cơ? Chi có nửa tiếng đồng hồ thôi sao? Như thế rất khó để có kết luận chính xác."

      Giáo sư Lương : " giờ tôi chỉ cần kết luận, kia tự sát hay bị giết?"

      Họa Long, Bao Triển, Tô My cũng tới, cái xác được hạ xuống, đặt chiếc bàn giải phẫu tạm thời nằm giữa khu nhà vệ sinh. Cả ba người đều rất bất ngờ trước cái chết của Bạch Băng Á.

      Họa Long : "Này, Bao Triển, đây là lần đầu tiên cậu vào nhà vệ sinh nữ đúng ?"

      Bao Triển nghiêm nghị: "Họa Long, lúc nào rồi mà vẫn còn tâm trí đùa được nữa."

      Tô My nũng nịu với giáo sư Lương: "Giáo sư, tại sao tổ chuyên án lại phải chia làm hai như thế. Chúng ta cứ làm việc cùng nhau như trước đây chẳng phải tốt hơn sao. Bác xem, cháu ốm cả rồi đây này!"

      Giáo sư Lương phản ứng gì, chỉ : "Tô My, phải giả vờ đáng thương nữa, tôi tin ba cậu giỏi hơn tôi nhiều, hai bên cùng nhau chia sẻ các đầu mối, xem bên nào tìm ra hung thủ trước."

      Bao Triển kiểm tra lượt trường treo cổ, chiếc tất được treo vào giá đỡ bồn nước, nhà vệ sinh nữ được xây dựng theo kiểu hố ngồi xổm, chia mười gian, bồn nước được đặt phía của gian đầu tiên, có phần hoen gỉ. Loại nhà vệ sinh này thường khó xối sạch, số chất thải bắn lên hoặc giấy vệ sinh còn vướng lại ở phía sau.

      bác sĩ cởi bỏ lớp váy người cái xác, kiểm tra lượt rồi với giáo sư Lương: "Nạn nhân quần áo nguyên vẹn, có dấu hiệu bị thương hay ẩu đả gì cả."
      Bốn người tổ chuyên án có phần thất vọng, bằng phán đoán trực giác, họ cho rằng đây là vụ giết người.

      bác sĩ pháp y khác : " cơ thể có dấu bị thương do hung khí."
      Tô My ôm ngực ho lên mấy tiếng, : "Chẳng lẽ... đúng là vụ tự sát?"

      Giáo sư Lương cầm bộ váy của nạn nhân lên, quan sát kĩ, chiếc váy rất sạch , hề dính vết bùn đất nào, chỉ loáng thoáng vài vết bẩn rất , giáo sư Lương thở dài tiếng, vẻ mặt thất vọng. Quần áo của nạn nhân sạch như thế này, có vẻ phải là vụ tự sát. Mũi chân nạn nhân cách mặt đất đoạn ngắn, cơ thể treo lơ lửng , Bao Triển mô tả lại quá trình xảy ra việc. Nếu nạn nhân muốn tự sát, ta có thể trèo lên bước tường ngăn giữa hai gian, thò đầu vào trong chiếc tất buộc sẵn, nhưng cảnh sát lại tìm thấy bất cứ vết chân nào của nạn nhân tường ngăn. Nhưng cũng loại trừ trường hợp, nạn nhân quyết định tự tử, dùng tay kéo cả cơ thể lên cũng có thể đua đầu qua chiếc tất được.

      Theo thông tin điều tra bên ngoài do Phó cục trưởng Lương báo về, tối hôm đó Bạch Băng Á đến lớp tự học buổi tối, nhưng cũng ai đâu. "Quê Béo Tròn" cũng đến lớp tự học, khai với cảnh sát rằng mình dạo mình, muốn đến hiệu sách mua mấy cuốn sách giáo dục trong thời kì mang thai, nhưng ai có thể làm chứng được.
      Cống vào khu kí túc nữ hỏng từ lâu, trước của hành lang là đống vật liệu xây dựng, bất cứ ai cũng có thể tự do ra vào, ai đảm bảo được an toàn cho khu kí túc.
      Rất nhiều kí túc xá nữ từng xảy ra các vụ án lớn.

      Tháng 8 năm 2010, tại Học viên Y khoa thuộc khu Tấn Bắc, hai kẻ bit mặt đột nhập vào trong kí túc xá nữ của trường, dùng dao khống chế tám nữ sinh, đầu tiên chúng sờ mó các nữ sinh này, sau đó chọn ra xinh đẹp nhất làm nhục tập thể, cuối cùng sát hại cả tám nạn nhân chôn xác phi tang.

      Tháng 6 năm 2011, tại Sân Vĩ, Quảng Đông xuất tên quỷ háo sắc mặc áo mưa, khỏa thân, chỉ mặc bên ngoài lớp áo mưa, đạp xe khắp các con phố, nửa đêm đột nhập vào nhà người bị hại, uy hiếp, bịt miệng, bóp cổ nạn nhân, sau đó đưa những nữ nạn nhân này ra trời mưa trong tình trạng mảnh vải che thân, tìm nơi thích hợp để cưỡng bức. Sau rất nhiều lần gây án, bị bắt tại kí túc xá nữ của trường đại học.

      Tổ chuyên án nét mặt thất vọng, các bằng chứng đều hướng về kết luận - nạn nhân tự sát, giờ họ chỉ còn biết chờ đợi báo cáo kết luận của các bác sĩ pháp y. Nếu Bach Băng Á bị sát hại, hai vụ án này có thể hợp lại cũng điều tra, các đầu mối mới được phát , như thế dễ dàng xác định được hung thủ, nước cờ có thể phá hai vụ án.

      Tô My vẫn họ nhiều, giáo sư Lương đặt tay lên trán Tô My, trán càng ngày càng nóng.
      Giáo sư Lương : "Tô My, đến bệnh viên ngay , sốt cao rồi đấy!"
      Bao Triển lo lắng, : "Chị Tô My bị cảm mấy hôm rồi, cháu mua thuốc cũng chịu uống, bảo đến bệnh viên tiêm cũng chịu . "

      Họa Long cũng sờ lên trán Tô My, sốt đến gần 39 độ, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm: "Cháu tiêm đâu, cháu có bị làm sao dân nào. " Họa Long hỏi mọi người xung quanh bệnh viên gần nhất ở đâu, rồi tóm lấy tay Tô My lôi . đường tới bệnh viên, chỉ còn mấy người dật dờ đường, màn đêm u ám, Họa Long cầm chặt tay Tô My lôi .
      Tô My cứng đầu, cố tình dẫm mạnh lên những vũng nước ven đường, để bước bắn lên người Họa Long.
      Khi ngang qua quảng trường, bé bán hoa nghĩ Họa Long và Tô My là người liền chạy lại mời mua hoa.

      Họa Long dừng bước, mua bó hoa, : "Tô My, phải ngoan chứ! Sốt cao chịu tiêm mà được à? "
      Tô My vẫn ngang nganh, bĩu môi : "!"
      Họa Long : "Thế tôi quẳng vào thùng rác nhé. có phải là bệnh nhân ? Tặng hoa cho bệnh nhân là lẽ thường tình."
      Tô My đưa tay cầm lấy bó hoa, cuời tủm tỉm hỏi: "Đây là loại hồng gi?"

      cơn gió đêm thổi ngang qua, Tô My lạnh phá run, khom người ho lên tràng dài, rồi lại đứng thẳng dậy, đôi mắt hoa lên, đầu quay cuồng, Họa Long thấy vậy vội đỡ lấy. Tô My nhiều ngày mất sức rất yếu, hai tay ôm lấy cổ Họa Long. Hoa Long ôm vào lòng, mái tóc đài bay theo làn gió tựa những sợi tơ tình hòa quyện vào nhau, trái tim cả hai đập loạn nhip, vị ngọt tình lan tỏa, hòa quyện vào những cánh hoa hồng giữa đêm, đến cả cơn gió lạnh thổi qua giờ cũng mang theo mùi hạnh phúc. Tô My khẽ nhắm mắt, ngả đầu vào vai Họa Long, trong tay vẫn cầm chặt bó hoa hồng vừa nhận.

      Khi Họa Long chờ Tô My truyền nước trong bệnh viên, Bao Triển gọi điện thoại đến, thông báo tin quan trong: " Bạch Băng Á bị sát hại. "
      Sau khi giải phẫu, các bác sĩ pháp y kết luận vết máu tụ dưới cổ nạn nhân phù hợp với vết thắt của chiếc tất, vết hằn da do chiếc tất tạo thành xuất sau khi nạn nhân chết, các bác sĩ pháp y hội ý và đưa ra kết luận cuối cùng: "Bạch Băng Á bị xiết cổ, dẫn đến ngạt thở và chết, thế nạn nhân được ngụy trang thành vụ tự sát."
      Hoa Long lớn tiếng hỏi: "Chết do bị vật gì xiết cổ hay hung thủ dùng tay bóp cổ?"

      Bao Triển : " Việc này còn cần kết quả khám nghiệm cụ thể hơn, nay mới chứng minh được Bạch Băng Á bị sát hại, phải tự sát."
      Tô My giọng khò khè, : "Hai đối tượng tình nghi của chúng ta là Lạc Lạc và Trình Bối Dương vẫn bị tạm giữ, thể là thủ phạm được."

      Họa Long : "Nếu Lạc Lạc và Trình Bối Dương là hung thủ, ai giết Bạch Băng Á?"
      Tô My phán đoán: " Tôi cho rằng, Lý Thông Hạo và Bạch Băng Á do cùng người sát hại."
      Họa Long phân tích: "Rất có thể hung thủ có ba người, chúng lập mưu sát hại Bạch Băng Á, để rửa sạch tội cho Lạc Lạc và Trình Bối Dương."
      Tô My : ""Quê Béo Tròn" liệu có phải là trong số các đồng phạm ? Tôi thấy này có gi đó rất bất thường."


      Họa Long lắc đầu, đáp: "Điều này rất khó , nhưng hung thủ lòi đuôi cáo ra rồi, chúng ta cách chiến thắng còn xa nữa đâu."
      Hai người ai gì nữa, khi trong phòng vô cùng yên tĩnh, những giọt huyết thanh chậm dãi xuống đường ống dẫn. Họa Long đưa tay lên trán Tô My, hạ sốt, trán đỡ nóng hơn hẳn. Tô My có việc gì làm rút điện thoại ra chơi điện tử, chơi say sưa, hổng có nghĩ ra điều gì đó, chiếc điện thoại rớt xuống đất cũng buồn nhặt lên, nhăn mặt suy nghĩ điều gì mà chưa xong.

      Họa Long cúi xuống nhặt chiếc điện thoại, hỏi: "Tô My, sao thế? "
      Tô My bỗng đưa tay rút kim truyền nước ra, vội vàng : " Mau về ngay, tôi biết vì sao Lý Thông Hạo chết rồi."

      đêm trôi qua, Tô My vừa chịu ốm vừa làm việc, dù vô cũng mệt mỏi, nhưng tinh thần hề nao núng. phát ra động cơ gây án. Sáng sớm ngày hôm sau, bốn người tổ chuyên án và Phó cục trưởng Lương mở cuộc hợp khẩn cấp, hai đội cảnh sát vũ trang đứng đợi sẵn phía ngoài chờ lệnh vây bắt.
      Giáo sư Lương : " Tôi biết hung thủ là ai rồi."

      Họa Long cũng tự tin : "Giáo sư, chúng cháu cũng biết hung thủ là ai rồi."
      Giáo sư Lương mỉm cười, : "Mọi người trước , hung thủ có mấy người?"
      Bao Triển trả lời: "Có hai người."

      Tô My giọng vẫn khàn đặc: "Hung thủ phải Lạc Lạc và Trình Bối Dương, cũng phải "Quê Béo Tròn"."

      Giáo sư Lương : "Chúng ta cùng viết tên hung thủ ra giấy nhé!"

      Giáo sư Lương và Tô My viết tên hung thủ lên hai tờ giấy, rồi giơ lên cho người đối diện xem, hai cái tên giống hệt nhau, cả hai bên cũng phá lên cười vui vẻ.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 5: Thế giới ảo.

      Tên của hai hung thủ là: Trần Thương Hải và Gừng Thối. Họa Long đưa đội cảnh sát đến bắt Trần Thương Hải.

      Phó cục trưởng Lương dẫn theo đội đến bắt cậu học sinh của trường trung cấp dạy nghề có biệt danh Gừng Thối.

      Việc thẩm vấn được tiến hành riêng biệt, giáo sư Lương và Phó cục trưởng Lương thẩm vấn Gừng Thối, còn Họa Long, Bao Triển và Tô My thẩm vấn Trần Thương Hải. Gừng Thối vẻ mặt ngơ ngác, cho rằng cảnh sát bắt nhầm người, Trần Thương Hải có phần sợ hãi, nhưng cũng cảm thấy rất bất ngờ.

      Sau khi Lý Thông Hạo bị hại, cảnh sát mở rộng điều tra ra khắp trường, mỗi học sinh đều phải đưa ra bằng chứng ngoại phạm của mình. Trần Thương Hải, bạn cùng phòng của Lý Thông Hạo mình ở trong quán internet, bạn tên Gừng Thối có thể làm chứng. Lúc đó cảnh sát cũng tới quán internet chứng thực điều này, ông chủ quán cũng cung cấp bản ghi chép về việc hai người dùng chứng minh nhân dân để đăng kí trước khi vào quán. Từ bên ngoài nhìn vào, khi Lý Thông Hạo bị sát hại, Trần Thương Hải và Gừng Thối đều ngồi ở quán internet, điều đó khiến cảnh sát nhầm loại bỏ hai đối tượng này ra khỏi danh sách bị tinh nghi. Hơn nữa, do số lượng học sinh quá nhiều, số người trong lần điều tra thứ nhất và lần thứ hai giống nhau, cảnh sát phải lãng phí rất nhiều thời gian mà giải quyết được vấn đề gì lớn.

      Bạch Băng Á bị xiết cổ chết, hung thủ đưa cái xác đến nhà vệ sinh nữ, ngụy tạo trường tự sát.

      Giáo sư Lương tìm thấy manh mối phá án từ bộ váy của nạn nhân. váy của Bạch Băng Á có số vết bẩn rất , qua kết quả xét nghiệm, những vết bẩn đó đều là vết thức ăn, lại là vết của rất nhiều loại khác nhau. Có học sinh cho biết, sau khi ăn tối xong nạn nhân mới thay bộ váy trắng. Giáo sư Lương phán đoán những vết thức ăn kia có thế là vết bẩn người hung thủ. Hung thủ mặc chiếc áo khoác dính các loại dầu mỡ, rất có thể đó là học sinh chuyên ngành nấu ăn của trường trung cấp dạy nghề. Thế nhưng, theo quy định của nhà trường, các học sinh khi học nấu ăn đều phải đeo tạp đề, chỉ có điều số học sinh vì quá lười biếng, nên ngay cả tạp đề cũng chẳng thèm đeo. Điều đó giúp thu phạm vi điều tra của vụ án. Giáo sư Lương lệnh cho các cảnh sát tiến hành điều tra. Gừng thối chính là học sinh của chuyên ngành này, hôm đó cậu ta vào bếp mà đeo tạp đề, khi Bạch Băng Á gặp nạn, cậu ta mình ở quán internet, và Trần Thương Hải có thể làm chứng.

      Khi cả hai nạn nhân bị sát hại, Trần Thương Hải và Gừng Thối đều ở quán internet, điều đó khiến giáo sư Lương nghi ngờ.

      Sau khi kiểm tra camera theo dõi của quán internet, giáo sư Lương lập tức xác nhận họ chính là hung thủ. Trong đoạn băng ghi hình, Trần Thương Hải và Gừng Thối đều rời khỏi quán internet, nhưng chúng hề đăng xuất khỏi mạng.

      Giáo sư Lương hỏi: "Trong khoảng thời gian đó, các cậu đâu?

      Gừng Thối trả lời: "Chúng cháu ra ngoài ăn mấy thứ linh tinh."

      Phó cục trưởng Lương hỏi: "Ăn gì? Ăn ở đâu? Có ai làm chứng ?"

      Gừng Thối bắt đầu toát mồ hôi, miệng lắp bắp, : "Ăn thịt cừu nướng, uống mấy chai bia ạ."

      Phó cục trưởng Lương đập bàn : "Còn dám dối, trong miệng cậu hề có mùi rượu, có cần tôi lấy thiết bị do nồng độ rượu cho cậu thứ giống như cảnh sát giao thông hay làm ? Cậu có uống rượu hay biết ngay. Còn nữa, sạp bán thịt cừu nướng ở chỗ nào cậu nhớ ?"

      Gừng Thối run lẩy bẩy, cúi đầu .

      Giáo sư Lương lên tiếng: "Tôi đoán, cậu chỉ là đồng phạm thôi đúng ? Trần Thương Hải siết cổ Bạch Băng Á, còn cậu giúp cậu ta giữ chặt nạn nhân nên váy nạn nhân mới dính vết thức ăn quần áo của cậu."
      Tại phòng thẩm vấn khác, Họa Long, Bao Triển và Tô My tiến hành thẩm vấn Trần Thương Hải.
      Trần Thương Hải thái độ ngoan cố, mỗi câu trả lời đều vô cùng kín kẽ, còn chất vấn cảnh sát vì sao lại bắt người bừa bãi, tâm lí có phần mất kiểm soát, ba người Họa Long vẫn rất bình tỉnh vừa xem màn kịch, vừa suy nghĩ xem làm cách nào để phá vỡ phòng tuyến tâm lí của cậu ta.

      Trần Thương Hải hỏi: "Các chị nghĩ rằng tôi là kẻ giết người, có bằng chứng gì ? "

      Bao Triển : "Nếu có chứng cứ chúng tôi có dám bắt cậu ?"

      Họa Long bằng giọng uy nghiêm: "Nếu muốn chịu khổ tốt nhất hãy thà chút. '

      Trần Thương Hải vẫn hỏi tiếp: "Còn nữa, vì sao tôi phải giết người?"

      Tô My vẻ mặt bình tỉnh, nhìn thẳng vào mắt cậu ta, hỏi: "Cậu thích chơi game online lắm phải ?"

      Trần Thương Hải do dự hồi, : "Rất ít chơi game, tôi lên mạng xem phim, nghe nhạc là chính."

      Tô My hỏi tiếp: "Lý Thông Hạo và cậu chơi cùng trò chơi đúng ? Lạc Lạc và Trình Bối Dương từng với nhau rằng Lý Thông Hạo chơi game tốn rất nhiều tiền."

      Trần Thương Hải tái mặt, biết trả lời ra sao, có lẽ Tô My đánh trúng tim đen của cậu ta,..

      Tô My vẫn tiếp tục hỏi: "Những món đồ giá trị trong game của Lý Thông Hạo đâu cả rồi?"

      Trần Thương Hải sắc mặt trắng bệch, liên tục trả lời; " biết. . . Tôi, làm sao biết được, tôi biết."

      Bao Triển : "Chúng tôi có chứng cử, chỉ có điều chứng cử đó nằm trong thế giới thực tại này,"

      Giáo sư Lương và Phó cục trưởng Lương đều là những nhân vật tinh trong ngành cảnh sát, kinh nghiệm thẩm vấn phong phú, Gừng Thối bước đầu khai nhân quá trình phạm tội. Mấy hôm sau, Trần Thương Hải cũng trụ nổi trước áp lực tâm lí, khai nhận hành vi gây án của mình.
      Đây là vụ án giết người cướp của.

      Chỉ có điều, những thứ chúng cướp được phải là tài sản trong thế giới thực, mà là những thứ quần áo, đồ trang sức, vũ khí, trang bị và những tài sản khác trong thế giới ảo. Cuộc sống trong các trò game online có thể xem là thế giới ảo.

      Đó là gian đặc biệt và phiêu diêu, khiến ít thanh thiếu niên phải chìm đắm, bỏ dở công việc học hành, thậm chí ngại cả việc giết người, những vụ án đẫm máu xảy ra trong thế giới thực tại chính là những minh chứng sống. thiếu niên mười năm tuổi vì muốn có tiền mua trang bị game cho mình mà sẵn sàng cướp của, khi bị phát ra tay sát hại năm tuổi. Thiếu nữ mười sáu tuổi tên Tiểu Sảnh, do ham mê các trò chơi mạng, chấp nhận bản thân mình để kiếm tiền, sau đó vì mâu thuẫn mạng, tìm người chém chết đối phương. thanh niên họ Tạ, hai mươi tuổi vì muốn có tiền chơi game, xuống tay sát hại chính ông bà nội mình."

      mạng, có đoạn chuyện QQ từng được chia rất nhiều, căn cứ nội dung đoạn chát có thể thấy đây là cặp đôi nhau:
      Chó hoang: "Tất cả là lỗi của , làm lỡ dỡ hai năm tuổi xuân của em."
      Chó hoang: "Thực ra, hồi đó phần mềm game mãi chịu update, cũng định bỏ chẳng thèm chơi tiếp nữa, nên mới theo đuổi và em. Bây giờ game lại bắt đầu update rồi, muốn quay về chơi tiếp, những đứa khác đều lên level cao lắm rồi, vẫn chưa bắt đầu đây."

      Chó hoang: " xin lỗi, phụ lòng em."
      Chó hoang: "Hãy tha lỗi cho lời hứa chưa hoàn thành của ."
      Coca Cola: "Chẳng lẽ trò chơi quan trọng hơn cả tôi sao?"
      Chó hoang: " xin lỗi."
      Coca Cola: "Tôi muốn biết lí do vì sao? "
      Chó hoang: " xin lỗi, phải lo cho Bộ lạc."
      trang Tianya. cn, thành viên có viết thế này:

      "Khi tôi học lớp tám, tôi rất thích chơi game online, do bỏ học quá nhiều, giáo gọi cả mẹ tôi đến gặp, sau đó giảng giải với mẹ tôi về nguy hại của các trò chơi mạng, hy vọng tôi sớm biết đường mà quay đầu. Mẹ tôi là người phụ nữ nông thôn, về cơ bản hiểu thế nào là game online, khi nhắc đến những trang bị trong trò chơi, mẹ tôi liền hỏi có phải những thứ đó tôi đều để ở kí túc xá ? Để mẹ tôi mang về nhà cất , còn tôi cứ ở đây chăm chỉ học hành, khi nào về nhà lấy ra chơi cũng được... Lúc đó, tôi khóc lóc như thằng bất tài vô dụng, còn bây giờ tôi khóc vì ngồi viết ra những dòng chữ này."

      Trần Thương Hải và Gừng Thối giết người cũng vì muốn cướp những trang bị trong thế giới ảo, chúng chuẩn bị chiếc dao găm, màng nilon, băng dính làm hung khí gây án. Trần Thương Hải lừa gọi bạn cùng phòng Lý Thông Hạo lên mái nhà khu lớp học, dùng bạo lực ép nạn nhân phải khai ra tên tài khoản và mật mã của minh. Gừng Thối chạy về quán internet chứng thực thông tin tài khoản, Trần Thương Hải đứng canh mái nhà. Để đề phòng việc Lý Thông Hạo phản kháng, hai hung thủ dùng màng nilon cuốn chặt quanh người nạn nhân, sau đó khiêng nạn nhân để lên chiếc bàn, Trần Thương Hải túm lấy búi tóc của Lý Thông Hạo, buộc lên giá chơi bóng rổ bằng băng dính. Gừng Thối từ quán internet trở lại, cả hai lấy số màng nilon còn lại cuốn chặt lấy đầu Lý Thông Hạo , rồi đứng đó nhìn cho tới khi nạn nhân tắt thở, sau cùng hai hung thủ kéo chiếc bàn ra, nạn nhân bị treo lơ lửng .

      Cái xác treo mái nhà khu lớp học dần dần phân hủy, trong những ngày đó, Trần Thương Hải và Gừng Thối liên tục đến quán interner chơi game cách điên cuồng.
      Khi vụ việc bị phát , chúng dễ dàng thoát khỏi nghi ngờ của cảnh sát, khi Lạc Lạc và Trình Bối Dương bị bắt, tổ chuyên án liệt "Quê Béo Tròn" vào danh sách đối tượng cần điều tra, những điều đó khiến chúng vô cùng hưng phấn, cho rằng kế hoạch của mình quá hoàn hảo, bao giờ bại lộ.

      Thế nhưng, ngày nọ, cả hai vô cùng kinh hãi, cứ như gặp ma bằng, người bị chúng sát hại bỗng nhiên "sống lại".

      Nhân vật của Lý Thông Hạo game online đột trở lại, điều đó khiến hai hung thủ vô cũng sợ hãi, sau đó lại cảm thấy tò mò. Lý Thông Hạo đăng bài hỏi những người trong thế giới ảo vì sao các trang bị của mình bỗng nhiều đâu hết. Trần Thương Hải và Gừng Thối vô cũng sợ hãi, đúng lúc chúng định đăng xuất, Lý Thông Hạo nhắn tin cho Trần Thương Hải, hỏi: "Có đó ?" Trần Thương Hải trả lời: "Mày là ai?"

      Lý Thông Hạo trả lời: " phải chủ nhân nick này, tôi là bạn cậu ta."
      Trần Thương Hải : "À, tôi có việc phải xuống đây!"
      Lý Thông Hạo : "Từ từ , cậu đừng vội Trần Thương Hải, tôi có việc muốn hỏi."
      Trần Thương Hải giật mình, hỏi: "Sao có biết tôi tên là Trần Thương Hải?"

      Lý Thông Hạo trả lời: "Trước đây bạn trai tôi từng đưa tôi đến quán chơi game, còn cho tôi cả mật mã đăng nhập, tôi từng thấy các cậu cùng nhau hack level."
      Trần Thương Hải vội vã : "Tôi có việc, tôi phải về đây."
      Lý Thông Hạo hỏi: "Cậu có biết các thứ trang bị của tôi đâu hết rồi ?"
      Trần Thương Hải trả lời nhát gừng: " biết!"

      Lý Thông Hạo vẫn tha, : " Nếu câu , tôi nhờ cảnh sát tìm kiếm."
      Trần Thương Hải im lặng.
      Lý Thông Hạo lại tiếp: "Bạn trai tôi từng những trang bị đó đáng giá mười mấy vạn tệ cơ đấy."

      Trần Thương Hải : "Làm gì mà nhiều thế, bây giờ đều mất giá rồi, thôi được rồi, cho biết, cậu ta nhờ tôi bán chỗ trang bị đó rồi, bây giờ cậu ta chết rồi, tôi cũng chẳng biết đưa tiền cho ai, cạnh chỗ có còn ai nữa ? Có ai biết dùng nick này ?"
      Lý Thông Hạo hỏi: "Bán được bao nhiêu tiền? Chỉ có mình tôi thôi."

      Trần Thương Hải trả lời: "Bán chưa được mười vạn, tôi muốn lấy chỗ tiền này, cũng biết đấy, cậu ta chết rồi, tôi cũng muốn nuốt tiền của bạn."
      Lý Thông Hạo : "Tôi là bạn cậu ta, số tiền đó đương nhiên thuộc về tôi, hoặc chỉ ít cũng phải nửa. Nếu cậu chịu chia số tiền này, tôi cho người nhà Thông Hạo biết, lúc đấy họ cũng đến tìm cậu đòi tiền, cậu chẳng còn xu dính túi, chẳng bằng chúng ta chia nhau."

      Trần Thương Hải đồng ý: "Thôi được, tôi chia cho năm vạn, việc này được cho bất cứ ai biết, nếu gia đình cậu ta đòi hết lại đấy."
      Lý Thông Hạo : "Cứ yên tâm, tôi câm như thóc, cậu chuyển tiền vào tài khoản của tôi ."
      Trần Thương Hải trả lời: "Như thế được, ngộ nhỡ chỉ là đứa mạo danh sao, tôi phải trực tiếp đưa tiền cho ."

      Sau khi Lý Thông Hạo chết, Bạch Băng Ả đăng nhập tài khoản game của bạn trai, tham lam này định bán số trang bị của bạn trai mình để kiếm tiền, nhưng ngờ số trang bị đáng giá đó cánh mà bay, nên mới hỏi Trần Thượng Hải, bấy giờ chơi game xem có chuyện gì xảy ra. Trần Thương Hải hứa chia tiền cho ta, hẹn ta sau diệt khẩu, các cậu bao giờ thoát được đâu."
      Trần Thương Hải thở dài, : " Ôi dào, giờ rút tay lại được nữa rồi."

      Tô My dằn mặt hung thủ, : "Từ khi cậu giết chết Bạch Băng Á, đến lúc bị bắt, cũng chỉ có đêm mà thôi."
      Bao Triển bỗng trầm giọng: "" Quê Béo Tròn" có thai rồi, biết nhà trường xử lí việc này thế nào."
      Tố chuyên án tìm thấy QQ của "Quê Béo Tròn" , Blog của đoạn:

      " Blog của em, tất cả mọi thứ, từng câu từng chữ, từng dấu chấm dấu phẩy, đều viết vì , nhưng chưa bao giờ ngó đến. Mỗi ngày em mở Blog của mình ra biết bao nhiêu lần, mong biết bao nhiêu trong lịch sử khách đến thăm lên tên , nhưng. . . đến.

      nghe bài hát của em chưa? Nó cũng bi thương, lối thoát giống như em vậy.
      chỉ những đẹp, những thứ ấy giờ quay lưng lại mà bỏ , thấy hay sao? Em đứng mình trong gió, đừng mình trong mưa, đứng mình giữa trời tuyết rơi giá lạnh, chỉ để đợi ... lâu... lâu...

      bao giờ hiểu được cảm giác lần đầu tiên em nhìn thấy , đôi mắt ấy, ánh nhìn ấy khắc vào tim em, kể từ đó em bao giờ rời xa được nữa. Em bao lần nhìn theo bóng xa khuất, kẻ si tình luôn đứng sau lưng mà cười khúc khích chính là em, ngốc nghếch ôm con búp bê chìm vào giấc ngủ chính là em, người vì mà cố gắng mọi cách để giảm béo cũng là em.
      Ngày tham gia cuộc chạy của trường, em mua hai chiếc bánh ngọt đứng ở đích chờ đợi, bánh sắp tan chảy dưới cái nóng, mà sao vẫn chưa tới đích? Em giờ đây cũng sắp tan chảy rồi, liệu mọi thứ có còn kịp nữa ?

      Mỗi khi trời đổ mưa, mỗi khi em che ô, em đều nhớ đến . Đôi mắt em tuôn mưa vì , trong lòng em lại che mưa cho .

      có biết , em giảm béo phải vì muốn mình trở nên xinh đẹp, mà chỉ vì hy vọng em.

      Để giảm béo, mỗi ngày em chỉ ăn chút hoa quả. Mỗi khi định bỏ cuộc, em lại với chính mình ~ chỉ mảnh dẻ, chỉ cần em gầy chút nữa, em có khuôn mặt trái xoan. Đợi đến khi em trở nên xinh đẹp, em có thể làm bạn được ? Em có thể gọi điện cho được ? Em chỉ mong nhìn em lần, cho dù chỉ lần thôi...

      Ngón tay em mãi mãi chỉ chờ chiếc nhẫn của thôi!"
      ---------------------------------------

      Hết tập 3
      thutran, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      [​IMG]

      TẬP 4: Bà Lão Mặt Mèo

      Giới thiệu
      Tập 4 của Series Mười tội ác tiếp tục viết về những vụ án có thật trong lịch sử phạm tội ở Trung Quốc, tất nhiên các nhân vật và địa điểm trong truyện đều được tác giả thay tên. Mười vụ hung án xảy ra ngay bên cạnh chúng ta, mỗi vụ đều bị giới truyền thông và cảnh sát bảo mật tuyệt đối, mỗi vụ đều là những vụ án lớn kì lạ và quái đản đến mức ngay cả người trong cuộc cũng thấy khó hiểu. Tập 4 xuay quanh những câu chuyện về các quan chức cấp cao , cảnh sát , người dân , ai thoát khỏi vòng xoáy tội lỗi trong thâm tâm mình. Mỗi vụ án chỉ nêu ra tội lỗi của kẻ sát nhân mà còn chỉ ra tội ác trong xã hội. Hoàn cảnh xô đẩy , dày vò con người biến họ trở thành kẻ ác. Khi cuốn sách này bắt đầu mở ra, cánh cửa địa ngục cũng từ từ hé mở!



      thutran, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Phần 1: Vụ án ghép xác

      Lời dẫn

      Im lặng đủ sức mạnh khiến nhạc trở về cội nguồn của nó . Hart Crane

      Mày quỳ xuống! Mặt chạm đất, chổng mông lên, giữ nguyên tư thế này trong tủ đông lạnh cho đến khi trở thành người băng nhé! Tao ngồi lên mày, ngậm điếu thuốc, mặt vô cảm, Lạnh lùng hơn băng!


      Chương 1: Ghế thịt người


      Tháng 6 năm 2011, thôn Hòe Tây huyện Bắc Hoàn xảy ra vụ án mạng vô cung tàn khốc, hung thủ băm xác nạn nhân thành hơn 300 mảnh.

      Địa điểm phát ra án mạng là tại khu chợ của thôn, Khi ấy trời tờ mờ sáng, sương mù vờn quanh, mấy cửa hàng tạp hóa và vài quán ăn ven đường hãy còn sáng đèn. Người ta bắt đầu kê ván gỗ dọc hai bên đường và bày hàng. Một ông lão bán bánh hành lấy miếng nilon trải nền đất, đột nhiên ông lão phát miếng thịt.

      Đối diện hàng bánh hành là hàng bán thịt lợn, chủ hàng thịt lợn ghép mấy chiếc bàn vào nhau, rồi vác nửa tảng thịt lợn xe mô tô ba bánh xuống.

      Ông lão bán bánh hành nhặt miếng thịt quẳng lên mặt bàn hàng thịt lợn, với sang:"Thịt rơi này!"

      Ông chủ hàng thịt lợn quay chong chóng băm băm chặt chặt, thèm để ý.

      Lúc ấy trời mới mé sáng, người dân mua hàng bắt đầu lục tục đến chợ, khu chợ vắng tanh bỗng chốc nhộn nhịp hẳn lên.

      người phụ nữ nông thôn mua cân hai thịt ba chỉ, các bà nội chợ ở quê thường ham rẻ, thích khuyến mãi nên khi trả tiền bà ta liền đòi khuyến mại , trong khi mồm :"Cắt cho miếng thịt nào" tay vơ luôn miếng bàn bỏ vào túi nilon của mình.
      lát sau, bà ta trở lại, thảy miếng thịt trong túi nilon lên mặt bàn quầy thịt, tức giận mắng:"Trả lại tiền cho tôi! Thịt còn dính phân này!"

      Ông chủ hàng thịt là gã đàn ông cao to bặm trợn , nghe người đàn bà vậy, ông ta lập tức xắn tay áo lên, lớn tiếng cãi nhau với con mụ điêu ngoa. Người đàn bà nhón tay cầm miếng thịt lợn giơ lên cho mọi người xung quanh nhìn thấy chỗ phân dính đó. Trong đám người tò mò xúm lại xem có ông thầy lang. Ông ta ngó đăm đăm miếng thịt lợn, càng nhìn lại càng thấy nghi nghi, miếng thịt đó giống thịt lợn, đó là miếng thịt hình vuông, chỉ to bằng quân bài mạt chược , mặt cắt nổi vân tĩnh mạch, đầu miếng thịt bị dính phân, còn đầu kia là nhăn nhúm, nom giống hình bông hoa cúc sắp nở.
      Ông thầy lang hoảng hốt , vội vàng giật lùi lại phía sau mấy bước , rồi hét lên thất thanh:"Ôí trời! Đây là hậu đình của người mà!"

      Trong khu chợ miền quê có kẻ bán thịt người - Tin tức này truyền còn nhanh hơn với tốc độ tên lửa , đồn công an thôn Hòe Tây lập tức ra mặt thụ lí vụ án, đầu tiên họ ra lệnh bắt ông chủ quán thịt lợn, nhưng sau khi thẩm vấn và được ông lão bán bánh hành đứng ra chứng thực trong sạch, cảnh sát đành thả ông chủ hàng thịt lợn về. Công an xã giải tán đám đông, kiểm tra trường, họ tiếp tục tìm thấy hơn 50 miếng thịt trong lùm cỏ và rãnh thoát nước ở gần đường vào chợ. Viên cảnh sát già giàu kinh nghiệm vừa liếc cái nhận ra đó đều là từng miếng thịt người được thái thành hình tương tự quân mạt chược.

      Cảnh sát tiến hành lắp ghép các miếng thịt lại với nhau, ra đó là phần thịt được cắt ra từ phần mông.
      Hung thủ phi tang nạn nhân ở khu chợ này.

      Khu chợ vùng quê chính là trường vứt xác, từ địa điểm phân bố của các miếng thịt có thể hình dung hung thủ vừa vừa vứt rải rác.
      Vụ án khiến khu chợ thôn Hòe Tây nhộn nhịp hơn thường ngày gấp bội, chẳng ai dám mua thịt ở hàng thịt lợn nọ. Ông ta buộc phải lái mô tô ba bánh đến khu chợ khác cách đấy 20 cây số để tiếp tục kiếm kế sinh nhai. Vậy mà ông ta vẫn còn mang theo biệt danh xấu xí: Thằng bán lỗ. Ngược lại với vận số đen đủi của ông chủ hàng thịt, ông lão bán bánh hành lại phất lên như diều gặp gió, cửa hàng bán bánh hành của ông lúc nào cũng nườm nượp khách. Họ đến phải vì muốn ăn bánh hành mà vì muốn nghe ông lão kể chuyện ông chủ hàng thịt lợn nọ bán thịt người.

      Ông lão bán bánh hành thao thao bất tuyệt kể lại câu chuyện cũ rích cho khách hàng: " Ngày hôm đó tooibasn bánh hành , lúc trải nilon ra đất ối mẹ ơi, tôi sờ phải miếng thịt, nghĩ bụng chắc thịt ở hàng đối diện rơi xuống đất nên tôi gọi ông ta rồi thảy miếng thịt lên mặt bàn. Miếng thịt đó ấy à, lạnh như ướp đá, dỏ au au, ai mà nghĩ nó là thịt người cơ chứ?"
      Buổi sáng tinh mơ hôm mấy hôm sau đó, người ta lại phát ra rất nhiều miếng thịt người rảu khắp khu chợ thôn Hòe Tây, tất cả đếm được hơn 300 miếng.

      Dân địa phương vô cùng hoảng sợ, ban đầu họ còn tò mò, về sau lòng hiếu kì dần nguội và thay vào đó là nỗi khiếp đảm, Thời gian họp chợ sớm đổi thành họp chợ muộn, người dân dám chợ trước khi trời sáng nữa. Người ta đoán hung thủ giết người rồi mới băm xác , có khả năng giả dạng trong những người chợ, rồi lẳng lặng vứt thịt khắp nơi. đôi kẻ ăn ngồi rồi tung tin vịt rằng ta tận mắt thấy người đàn ông đội mũ rơm qua khu chợ trước lúc bình minh, kẻ đó khoác túi thổ cẩm, dưới đáy túi có lỗ thủng, ta bước là mấy miếng thịt trong túi thổ cẩm lại rơi xuống lả tả.

      Cảnh sát huyện Bắc Hoàn báo cáo tình hình vụ án cho cơ quan cấp cao hơn, xin viện trợ nhân lực để phá án.
      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc cầm chiếc hộp bọc nhung và xấp hồ sơ bước vào văn phòng tổ chuyên án .
      Ông :"Xin lỗi để mọi người phải chờ đợi lâu!"

      Vẻ mặt bốn thành viên tổ chuyên án đều có vẻ buồn rầu ủ rũ, nguyên nhân là vì giáo sư Lương lấy lí do mình tuổi cao sức yếu nên muốn cáo lão hồi hương, nhưng ba thành viên còn lại muốn ông ra . Họa Long và Bao Triển cố công níu giữ muốn xa ông. Tô My khóc đỏ mắt, lay cánh tay giáo sư Lương, sụt sùi :"Bác Lương! Bác đừng về được ạ ?"

      Giáo sư Lương khẽ thở dài, ông xoa đầu Tô My, nhàng bảo:"Con bé này! Đừng khóc nữa nào!"

      Tô My vừa sụt sịt vừa :"Cháu cứ khóc! Cháu khóc cho đến khi nào bác bỏ quyết định nghỉ hưu mới thôi! Bác già đâu mà muốn nghỉ?"
      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc cười :" Đúng là mấy đứa trẻ con !"

      Phóc cục trưởng cầm hộp nhung và xấp hồ sơ đặt ngay bàn trước mặt giáo sư Lương. Trong chiếc hộp nhung là huân chương danh dự của Bộ Công an. Ông chỉ vào hộp gấm, :" bên là vinh dự dành cho giáo sư, Bộ trao cho giáo sư để giáo sư vẻ vang áo gấm hồi hương và an hưởng tuổi già". Sau đó, phó cục trưởng lại chỉ về phía tập hồ sơ bên phải tiếp:"Còn đây là thử thách mới - vụ hung án hiếm gặp! Giao sư Lương, tôi hoàn toàn tôn trọng quyết định của giáo sư!"
      Giao sư Lương :"Tổ chuyên án là tập thể, nên e rằng huân chương danh dự cho mình tôi có vẻ thích hợp lắm. Tôi kiên quyết nhận vật này !"

      Tô My vịn vào câu của giáo sư, lập tức thuyết phục:"Đúng vậy! Tổ chuyên án chúng ta giống như gia đình. Nếu gia đình ấy trọn vẹn tốt biết bao!"
      Phó cục trưởng khích tướng:" Vụ án này phức tạp đến mức ngay cả giáo sư Lương trực tiếp xuất trận cũng chưa chắc phá nổi đâu...."
      Bảo Triển nổi lòng hiếu kì:"Vụ án này "chát" lắm sao?"

      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc tóm tắt sơ lược tình hình vụ án: Cảnh sát huyện Bắ Hoàn bước đầu phân tích đây là vụ án băm xác đông lạnh vô cùng tàn nhẫn và dã man, hung thủ giữ đông lạnh , sau đó dùng cưa cắt, rồi rải khắp khu vực họp chở thôn Hòe Tây. Hung thủ rải thịt 2 lần tại cùng địa điểm. Cảnh sát tìm thấy bàn tay, bàn chân và đầu của nạn nhân. Lần thứ nhất, người ta phát thấy phần mông, lần thứ hai lại tìm thấy hơn 300 miếng thịt, tất cả đều là phần thịt phía nửa người phải, giờ vẫn chưa tìm thấy nửa thân trái. Mức độ tàn nhẫn của vụ án này hề hua kém vụ án băm xác Điêu ÁI Thanh năm xưa chút nào !

      Ý định nghỉ hưu của giáo sư Lương bắt đầu lung lay, ông đẩy chiếc hộp đựng huân chương sang bên, cầm lấy tập hồ sơ, lật giở vài trang với vẻ mặt hứng thứ:" Theo tôi suy đoán chắc chắn hung thủ tiếp tục cưa xác và rải thịt nạn nhân...Nhưng vì sao y lại vứt ở nơi họp chợ đông người qua lại như vậy nhỉ? Ông Ngọc! Bao giờ chúng ta xuất phát?"
      Họa Long quay sáng phó cục trưởng hỏi:"Sếp, cho em mượn cái huân chương này đeo cho oai vài ngày được ?"

      Phó cục chưởng vội thu hộp huân chương, thong thả đáp:" Cậu cứ thể cho tốt vào, đợi khi nào nghỉ hưu tôi xem xét!"
      Tổ chuyên án lại bước chuyến hành trình mới. Mỗi vụ án hồ như đều xảy ra ở nơi sâu thẳm của địa ngục!

      Cảnh sát huyện Bắc Hoàn chào đón tổ chuyên án hết dứ nhiệt liệt. Sau vài câu thăm hỏi, Trưởng phòng công sát huyện cùng tổ chuyên án đến đồn cảnh sát số hai ở Hòe Tây. Đứng ở cổng đồn cảnh sát phóng mắt ra xa có thể nhìn thấy khu chợ nơi xảy ra vụ án . phóng viên ảnh chiến trường từng :"Ảnh chụp đẹp bởi đứng quá xa vật cần chụp". Đồn cảnh sát thôn Hòe Tây chính là nơi cách chợ gần nhất, nên dẫu điều kiện ở đây rất thiếu thốn, tổ chuyên án vẫn quyết định chỉ huy điều tra vụ án ngay tại nơi này.
      Trưởng đồn cảnh sát thôn Hòe Tây học Đới, ông ta tỏ vẻ vừa ngưỡng mộ lại vừa kính sợ trưởng phòng cảnh sát huyện nên ông ta răm rắp làm theo mọi lời căn dặn của trưởng phòng cảnh sát , cố gắng đáp ứng cầu của tổ chuyên án .

      Bao Triển bảo ông ta mang cái thang đến.
      Trưởng đồn Đới hỏi:" cần thang để làm gì vậy ?"
      Bao Triển đáp :"Tôi muốn trèo lên nóc nhà".

      Bao Triển trèo lên tầng thượng xíu của tòa nhà văn phòng, lấy bút, thước và compa vẽ lại bản đồ trường phát án mạng. ghi chú ràng từng tên đường, từng công trình kiến trúc và phân bố thôn xóm nằm xung quanh. Tô My dựa vào đó để dựng hình vẽ 3D máy tính.
      Phòng hợp của đồn cảnh sát thôn Hòe Tây rất hẹp, Họa Long nhờ trưởng đồn Đới mượn ít bàn ghế của trường tiểu học gần đó về kê tạm. Cuộc họp phân tích các tình tiết vụ án diễn ra ngay trong sân đồn. Ánh nắng mùa hè chiếu chói lọi, tiếng ve kêu rền rĩ tán cây trước sân .

      Trưởng phòng công an huyện báo cáo với tổ chuyên án tình hình vụ án, những thành viên chịu trách nhiệm của đội hình và đội trị an bổ sung thêm vài điều còn thiếu, cho đến lúc này cảnh sát vẫn chưa tìm ra lai lịch của nạn nhân, động cơ vứt xác, cũng thể khoanh vùng tội phạm. Vụ án cắt xác đông lạnh hoàn toàn giậm chân tại chỗ.
      Huyện Bắc Hoàn có vị bác sỹ pháp y tên Tần Minh. ta chỉ là bác sỹ pháp y mà còn là nhà văn chuyên viết tiểu thuyết điều tra phá án. Trước toàn thể mọi người, ta có bài phát biểu khá thú vi.

      Bác sỹ Tần Minh :" tại chỉ phát nửa phần thi thể của nạn nhân. Tôi dám liều lĩnh đưa ra bất kì kết luận nguyên nhân tử vong của nạn nhân,nhưng thông qua kết quả khám nghiệm phần tử thi được tìm thấy có thể suy đoán nạn nhân nữ này chết cóng. số bộ phận teo rệt, các nốt lạ, chấm cơ thể chuyển màu đỏ. Sau khi chết cóng, nạn nhân được mang vào phòng tăng nhiệt, các nốt đỏ cơ thể vì thế mà chuyển thành màu hồng tái và hồng tía. tại chỉ thấy mảnh tâm thất phải của nạn nhân nên thể đối chiếu với phần tâm thất trái, niêm mạc dạ dày xuất hiện những vết xuất huyết. Đây chính là những đặc điểm rệt nhất của tượng chết cóng. Đặc trung này do học giả người Liên Xô tên là Weiss Nevski phát nên các nốt đỏ đó được gọi là nốt Weiss Nevski, trong số những nạn nhân mang dấu hiệu này cơ thể tỉ lệ người chết vì rét chiếm đến 85% đến 90%. Qua phân tích tình hình thái học tổn thương của hệ xương và quá trình chụp chiếu, khi soi các miếng thịt bằng kính hiển vi tập thể , trực quan vi mô phản ánh rất ràng các vết cắt xương cho phép tôi suy đoán loại công cụ mà hung thủ dùng để cắt thi thể nạn nhân là chiếc cưa cầm tay, về quy cách và số hiệu loại cưa đó cần kiểm tra thêm. Hơn 300 miếng thịt được tìm thấy đều phát vết dao cứa, chỉ có vết răng cưa, đồng thời cũng tìm thấy các đăng trưng nhận diện rệt như hình xăm, tật bẩm sinh hay vết sẹo."

      Họa Long :" Em bảo bác sỹ Minh này! Bác đừng quan trọng hóa vấn đề bằng những từ ngữ chuyên ngành rắc rối đó nữa! Bác cứ trình bày theo cách bác viết tiểu thuyết cho em dễ tiêu hóa!"
      Giao sư Lương cũng bảo:"Mọi người nghĩ ra điều gì đó cứ thoải mái phát biểu, cần câu nệ!"

      Bác sỹ Tần Minh :"Được! Vậy tôi trình bày cách đơn giản hơn, ta cứ hình dung thế này, phanh thây là công việc chém to kho mặn , còn băm xác lại là công việc đòi hỏi tỉ mẩn, tinh tê. Hung thủ dùng cưa, cưa xác nạn nhân thành từng miếng ."
      Trưởng phòng cảnh sát huyện thắc mắc:"Chẳng lẽ hung thủ thích chơi mạt chược hay sao mà lại cưa xác nạn nhân thành từng miếng giống quân bài mạt chược?"

      Trưởng đồn Đới suy đoán:"Trước đây tôi hay ăn món thịt kho tàu, miếng thịt dùng để kho đều được thái thành hình quân mạt chược, miếng thịt có cả bì, nạc và mỡ...Tôi nghĩ biết có phải hung thủ định thái thịt nạn nhân làm món thịt người kho tàu chăng?"
      Tô My vuốt ngực:"Khiếp! Nghe phát buồn nôn, trưởng đồn đừng đùa nữa!"

      Họa Long hùa theo:"Đồn trưởng , hay là tối nay ông mời chúng tôi ăn món thịt kho tàu nhé!"
      Giao sư Lương hướng mọi người vào chủ đề chính:"Thử giải cho tôi phép tính này xem nào! nặng 45kg , sau khi ném vào tủ đông lạnh cho đến khi chết, có thể cưa xác áy thành bao nhiêu miếng như vậy?"

      Bao Triển ngẫm lúc rồi đáp:"Chắc khoảng 1000 miếng, nếu tạm tính mỗi miếng lạng."
      Giao sư Lương :"Trong vụ băm xác Điêu Ái Thanh, hung thủ thái thi thể nạn nhân thành hơn 2000 miếng, còn vụ án này hung thủ lại phân tách thi thể nạn nhân thành gần 1000 miếng, hung thủ của cả hai vụ án đều chọn nơi công công làm địa điểm vứt xác. Vụ án lần này chúng ta đụng độ phải là vụ án rất khác thường. Hung thủ còn tiếp tục rải những miếng thịt còn lại, bởi vậy chúng ta phải thắt chặt công việc giám sát tại các địa điểm trong khu chợ thôn Hòe Tây."

      Tô My hỏi:" Thông thường hung thủ băm xác nạn nhân nhằm mục đích phi tang, nhưng hung thủ vụ án này lại vứt xác nạn nhân ngay tại chợ. Chẳng nhẽ y cố tình muốn người khác phát ra số thịt này sao?"
      Bác sỹ Tần Minh suy đoán:" thực tế hung thủ bắt nạn nhân quỳ, sau này mới cưa thành từng miếng mạt chược."

      Bác sỹ Tần Minh lấy chiếc cưa xương chuyên dụng trong hộp y tế định tái lại trường hung thủ cưa xác, nhưng trước hết ta buộc phải tìm người phối hợp làm nạn nhân. Bao Triển tình nguyện đóng giả. Bác sỹ Tần Minh với vẻ hơi ái ngại:" Nhưng cậu phải quỳ đáy!"
      Trưởng phòng công an liền đập mạnh vào tay vịn ghế, quát khẽ:" Vớ vẩn! Tổ chuyên án đến đây giúp chúng ta phá án, làm sao để người ta quỳ xuống thị phạm được?"

      Trưởng đồn Đới liền bảo dân phòng ngoan ngoãn phối hợp với bác sỹ Tần Minh.

      Bác sỹ Tần Minh vỗ vào vai dân phòng khích lệ:"Đừng sợ! Tôi có cưa đâu? Chỉ diễn chút thôi!"

      dân phòng lẩy bẩy gật đầu.

      Bác sỹ Tần Minh ra lệnh:"Nào! Mau quỳ xuống, mặt phục sát đất!"

      Bác sỹ Tần Minh phân tích , lần đầu bị cưa xác, có lẽ nạn nhân trong tư thế quỳ. Thời gian giữa hai lần cưa cách nhau mấy ngày, có lẽ thi thể được giữ lạnh trong tủ đông lạnh, cũng có thể trường cưa xác chính là kho lạnh. Chưa biết chừng mấy hôm nay hung thủ ngồi chiếc ghế thịt người này ăn cơm, hút thuốc và cả đọc báo nữa.
      thutran, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :