[Series] Mười tội ác – Tri Thù

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 3 Nuôi ma

      Số lượng những vụ án xảy ra do mê tín nhiều đến mức đếm xuể. Ngoài cái nghèo khó, ngu muội và vô tri cũng là căn nguyên của bao tội ác.

      Chu Viễn Đức, người vùng Xuyên Nam, kẻ chuyên lô đề, vì tin vào việc “giết người trúng giải” mà ra tay chém chết mẹ già, trai và chị dâu.

      Tống Linh, người phụ nữ vùng Đông Bắc, cũng vì tin vào việc “uống máu có thể trị bách bệnh, nhẫn tâm giết chết đứa con trai chín tuổi để uống máu”, rồi bỏ biệt xứ, mười bốn năm sau bị bắt về quy án.

      Trong nhà đạo sĩ què có cuốn “Mâu sơn cổ thư” khâu bằng chỉ. Theo những gì đạo sĩ què kể lại, cuốn sách đó do người đàn ông đeo ba lô, đội mũ tặng cho mình. Trong sách có ghi chép những tà thuật như nuôi ma, bùa ngải, hình nhân. Trong cuốn sách được ghi chép bằng bút lông này có , nuôi tiểu quỷ, hay còn gọi là ma trẻ con là loại trong thuật điều khiển linh hồn, nhưng do việc này rất hại đường , và tổn công đức, nên rất ít người dám luyện loại này. Muốn nuôi tiểu quỷ, nhất định phải tìm được hồn ma trẻ con chết oan mới có thể điều khiển nó được. Hồn ma này sau khi được nuôi, bao giờ có thể vãng sanh được nữa. Tiểu quỷ có hai loại, là những đứa trẻ chết non, hai là những đứa bé bị giết hại. Trong đó, hồn ma của đứa bé trai mà lúc bị giết mặc đồ màu đỏ là mạnh nhất, có thể luyện thành ác quỷ. Mỗi môn phái đều có cách luyện quỷ riêng. Có phái dùng giấy tiền thấm máu ở trường án mạng hoặc nơi xảy ra tai nạn, rồi hành pháp gọi hồn, đợi qua bảy bảy bốn chín ngày linh hồn đó trở thành ma ác. Có kẻ lại bật quan tài, lấy ra đứa trẻ chết trong bụng người mẹ đẻ khó, hoặc đào mộ lấy cắp thi thể trẻ em, sau đó lấy gỗ khắc chiếc quan tài , rồi dùng nến đốt xác, và dùng chiếc quan tài hứng lên thứ dầu chảy xuống từ đó để luyện tiểu quỷ.

      Tô My lên mạng tìm kiếm thông tin về việc luyện quỷ nuôi ma, phát có rất nhiều tin đồn về việc những người nổi tiếng nuôi ma, thực vô cùng hoang đường nhưng lại rất khó phân biệt giả.

      Đạo sĩ què thừa nhận việc trộm xác luyện ma, nhưng mực rằng mình giết người.

      Cha đứa trẻ mời đạo sĩ què đến nhà làm pháp cho con. Khi biết được ngày sinh tháng đẻ của đứa trẻ và lúc chết đứa bé mặc chiếc áo màu đỏ, đạo sĩ què nảy ra ý định luyện ma. vẽ lá bùa chiêu hồn dán tường, rồi nửa đêm ra đào xác đứa bé lên, sau đó làm theo chỉ dẫn trong cuốn sách. Cũng rất tình cờ, kể từ khi nuôi tiểu quỷ, vận cờ bạc của đạo sĩ què đỏ lên hẳn, toàn thắng thua, nên chẳng cần phải đến hội làng xem bói nữa mà lấy việc cờ bạc làm nghề mưu sinh. Rất nhiều con bạc nghi ngờ rằng ăn gian, nhưng lại tìm được chứng cứ.

      Phía cảnh sát phải sử dụng tới số phương pháp đặc biệt, bao gồm cả thiết bị kiểm tra độ trung thực, nhưng khẩu cung của đạo sĩ què hề có vấn đề gì. hề biết gì về vụ án Sái Minh Lượng và Sái Tiểu Khê, và cũng hề trộm xác hai đứa trẻ này. Do tìm được người làm chứng, cũng có chứng cứ nào khác, phía cảnh sát chỉ có thể tạm thời giam giữ để điều tra tiếp.

      Vụ án rơi vào ngõ cụt, Bao Triển tìm đạo sĩ chân trần, mong ông giúp đỡ gợi ý cho mình hướng điều tra, nhưng bị từ chối.

      Đạo sĩ chân trần : “ thế giới này, có ai chết, vì mọi người đều phải chết.”

      Bao Triển hỏi ngược lại: “Thế còn ông sao?”

      Đạo sĩ chân trần trả lời: “Những người tu luyện như chúng tôi, sớm còn thế giới này nữa rồi. cách khác, tôi chết từ lâu rồi.”

      Tất cả các đầu mối điều tra đều đứt đoạn, vụ án vào ngõ cụt. Thi thể của Sái Minh Lượng và Sái Tiểu Khê mất tích, phía cảnh sát cũng chỉ có thể lập hồ sơ vụ án thành án trộm mộ để điều tra tiếp. Mặc dù với kinh nghiệm phong phú của mình, các thành viên tổ chuyên án đều nhận định rằng đây là vụ án mạng nhưng có thi thể, dù là cảnh sát hay tòa cũng đành bó tay.

      Đối với vụ án đứa trẻ áo đỏ, vị bác sĩ pháp y kiên quyết nhận định rằng đó là vụ tự tử. Trong buổi họp bàn về tình hình vụ án, ông :

      “Đây đơn giản chỉ là vụ án tự sát. trường vụ án này rất giống những vụ chết ngạt do các hành vi biến thái gây ra mà tôi từng gặp. Có những kẻ biến thái tìm thấy khoái cảm khi treo mình và cảm thấy ngạt thở. Đứa trẻ này có lẽ cũng loại trừ trường hợp đó. Chiếc áo đỏ rất có thể là do đứa trẻ tự lấy được. Những người có vấn đề về giới tính thường có thói quen sưu tập số đồ của người khác giới để trong nhà. Về sợi dây thừng tôi cho rằng, những đứa trẻ ở nông thôn có mấy đứa biết thắt thừng trâu cơ chứ? Việc dây buộc rất chuyên nghiệp, và số vòng buộc hoàn toàn có hàm ý gì ở đây cả. Xà nhà vô cùng phổ biến ở những vùng quê như thế này, nên nạn nhân chọn đó là chỗ treo mình cũng là điều dễ hiểu. Còn về quả cân, có thể chỉ được dùng với mục đích tăng cường cảm giác mà thôi. Tôi nghĩ rằng đứa trẻ này có những hành vi tương tự này từ lâu rồi chỉ có điều cha mẹ đứa bé quá bận bịu với việc kiếm tiền nên hề chú ý tới.”

      Tổ chuyên án thể chỉ mãi chú tâm vào vụ án này được, vì có vụ án trải qua mấy năm, thậm chí mười mấy năm cũng thể phá giải nổi. Có cục cảnh sát nào có những vụ án thể phá giải nổi? Bốn người của tổ chuyên án bàn bạc, quyết định ba ngày hôm sau rời khỏi thành phố này, chính thức rút khỏi vụ án.

      Điều đó có nghĩa là, kể từ khi thành lập đến giờ, tổ chuyên án lần đầu tiên thất bại trở về.

      Thế nhưng, giáo sư Lương cho công bố thông tin giả rằng: “Tổ chuyên án ở lại lâu dài trong thành phố này, khi nào chưa phá được án, chịu bỏ cuộc.”

      Tô My thấy lạ, hỏi lại: “Giáo sư, sao chúng ta lại phải dối ạ?”

      Giáo sư Lương trả lời: “Đây phải là dối, mà là kế sách cuối cùng của chúng ta rồi.”

      Họa Long hỏi: “Nếu vụ án thực thể phá giải được, chúng ta phải ở lại đây mấy tháng, thậm chí mấy năm sao?”

      Giáo sư Lương trả lời: “Ba hôm sau chúng ta rời khỏi đây.”

      Tô My càng khó hiểu, hỏi: “Cháu vẫn chưa hiểu, chúng ta như thế nhằm mục đích gì ạ?”

      Bao Triển suy đoán: “Có phải… để ép hung thủ tiếp tục ra tay ạ?”

      Họa Long hỏi: “Nhưng nếu có tác dụng sao?”

      Giáo sư Lương : “Cho dù có tác dụng, đối với chúng ta cũng có thêm tổn thất gì ?”

      Tô My : “Danh tiếng của tổ chuyên án.”

      Giáo sư Lương hỏi: “Danh tiếng của tổ chuyên án quan trọng, hay tính mạng của hai đứa trẻ quan trọng hơn? Đây là hi vọng cuối cùng của chúng ta rồi.”

      Ngày hôm sau, giáo sư Lương cho tuyên bố rộng rãi việc tổ chuyên án ở lại thành phố này dài ngày để điều tra vụ án. Tối hôm đó, kí túc xá giáo viên của trường tiểu học Đông Dương xảy ra hỏa hoạn, thầy giáo họ Mâu bị chết cháy, đó cũng chính là giáo viên chủ nhiệm của Sái Minh Lượng và Sái Tiểu Khê.

      Sau khi kiểm tra trường bằng các biện pháp nghiệp vụ, phía cảnh sát phát trong tàn dư vụ cháy có dấu vết của chất dẫn cháy và các chứng cứ cho thấy đây phải là vụ cháy ngẫu nhiên. Mặc dù trường được xử lí, nhưng căn cứ vào việc phân tích điều tra, có thể xác định đây là vụ ánh hình do người khác cố ý phóng hỏa.

      Phía cảnh sát tìm thấy trong tủ quần áo của thầy Mâu xác trẻ em phân hủy, được bọc trong ni lông, đó chính là xác của Sái Minh Lượng. Do vụ cháy được dập tắt kịp thời nên cái xác vẫn còn được giữ nguyên vẹn. Sau khi mở lớp túi ni lông kiểm tra, phát cái xác thiếu mất bàn tay.

      Sau khi nghe được tin này, mắt giáo sư Lương bỗng sáng rực.

      Giáo sư Lương: “Xem ra, thầy Mâu chính là đầu mối để phá vụ án này đây!”

      Họa Long: “Khi chúng ta phá án từng gặp giáo viên này, nhưng hề thấy có biểu gì khác lạ.”

      Tô My: “Hung thủ quả nhiên ngồi yên nữa rồi.”

      Bao Triển: “Thầy Mâu hoặc là người biết nội tình, hoặc là kẻ tiếp tay, chứ chắc chắn phải là hung thủ trực tiếp.”

      Giáo sư Lương: “ ràng có kẻ muốn đổ tội cho cậu ta.”

      Bao Triển: “Lúc đầu cháu còn hơi nghi ngờ trợ lí Đường, nhưng bây giờ có thể hoàn toàn loại bỏ khả năng đó rồi.”

      Giáo sư Lương: “Đúng thế! Nếu là trợ lí Đường chắc chắn cậu ta sử dụng cách thức lộ liễu như thế này.”

      Trong đêm tổ chuyên án đến đồn cảnh sát giữa rừng, có người mang bàn tay phân hủy đến đặt trước cánh cửa để dọa nạt, chứng tỏ người đó biết hành tung của tổ chuyên án. Các lãnh đạo cục công an thành phố, các cơ quan địa phương, ủy ban giáo dục đều từng gọi điện cho trợ lí Đường hỏi thăm tình hình và biết địa điểm nghỉ chân của tổ chuyên án. Cả bốn người đều nghi ngờ trong số những vị lãnh đạo đó có liên quan đến vụ việc, nhưng vì họ đều là những người quyền cao chức trọng, khi chưa có chứng cứ xác đáng, thể triển khai điều tra được, đành để vụ án nằm lại tại đó.

      Giáo sư Lương khoa trương thanh thế, chuyển từ thể bị động thành chủ động, buộc hung thủ phải “chó cùng rứt giậu”, tiếp tục hành động.

      Bao Triển tiến hành dựng lại trường vụ cháy. Kẻ phóng hỏa có thể là hai người hoặc hơn, và có quen biết với thầy Mâu.

      Bao Triển phân tích cho rằng: “Thầy Mâu vừa tốt nghiệp Đại học Sư phạm, chưa kết hôn, sống mình ở đây. Hung thủ khiêng đến chiếc hộp giấy gọi cửa rồi đưa vào phòng ta, giả vờ mang tặng chiếc ti vi hoặc lấy lí do nào đó khác, thầy Mâu biết trong hộp là xác đứa trẻ. Hung thủ dùng cách nào đó để khống chế thầy Mâu, rồi lấy cái xác ra bỏ vào trong tủ quần áo, sau đó đổ xăng lên người thầy Mâu và phóng hỏa, chiếc hộp giấy cũng bị cháy theo luôn, nên cảnh sát chỉ tìm thấy vài mảnh vụn giấy còn sót lại.”

      Dư luận bắt đầu đồn thổi câu chuyện về thầy giáo giết hai học sinh tiểu học, và trong suốt thời gian dài, đó là chủ đề nóng hổi được nhiều người bàn tán.

      Tổ chuyên án giữ bí mật những thông tin của vụ án, có động tĩnh gì, rồi bí mật điều tra bối cảnh gia đình và các mối quan hệ của thầy Mâu. Thầy Mâu là người bản địa, cha mẹ đều là giáo viên về hưu. Các mối quan hệ của ta rất đơn giản, cuộc sống hàng ngày cũng chỉ quanh quẩn trong trường và kí túc xá, thời gian rảnh rỗi có sở thích chơi bóng rổ.

      Bao Triển và Tô My đến trường tiểu học Đông Dương, nơi thầy Mâu công tác để triển khai điều tra.

      Trong phòng làm việc của ta có chiếc ngăn kéo bị khóa, khi mở ra phát trong đó có sổ tiết kiệm với số tiền trăm nghìn tệ chẵn. Bên dưới cuốn sổ tiết kiệm còn có tờ giấy trắng, đó có ghi những con số rất kì lạ.

      trăm nghìn tệ, đối với giáo viên trẻ mới tốt nghiệp và làm chưa lâu quả là món tiền .

      Cha mẹ thầy Mâu biết số tiền này từ đâu mà có.

      Tổ chuyên án phân tích cho rằng, thầy Mâu rất có thể là kẻ tiếp tay trong vụ án này, và số tiền kia chính là “thù lao” được trả. Do đoán được mình có thể bị hại, nhưng cũng chắc chắn, mà chỉ là cảm giác bất an, nên ta để lại những con số này, để báo với cảnh sát trong trường hợp xảy ra bất trắc. Nếu chết, ta vẫn có thể thông báo với cảnh sát ai là hung thủ chỉ bằng những con số này.

      Dòng chữ số kì lạ của thầy Mâu để lại như sau:

      (23/1/14/7) (10/21) (26/8/1/14/7) (19/8/1) (23/15)
      thutran, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 4 Mối tình băng giá

      Tổ chuyên án hiểu rằng, những chữ số này chính là mật mã để phá giải vụ án. Giáo sư Lương định nhờ đến giúp đỡ của các chuyên gia giải mã hàng đầu trong nước, nhưng Bao Triển : “ cần mời các chuyên gia đâu. Mấy cái này cháu và chị Tô My cũng giải được.”

      Giáo sư Lương ngạc nhiên hỏi: “Cậu tự tin thế cơ à?”

      Bao Triển trả lời: “Tất nhiên rồi ạ. Nếu thầy Mâu muốn ngầm thông báo với chúng ta hung thủ là ai, chắc chắn sử dụng loại mật mã nào quá phức tạp cả. ta phải dùng cách này chỉ là để đề phòng trường hợp bị ai đó vô tình phát mà thôi, nên mật mã này chắc chắn rất đơn giản.”

      Họa Long quay sang hỏi Tô My: “ cũng biết giải mật mã à?”

      Tô My tự đắc, trả lời: “Tất nhiên rồi! Muốn trộm mật mã thẻ tín dụng của dễ như trở bàn tay. Ở nước ngoài có cao thủ máy tính còn có thể khiến ATM tự động nhả tiền ấy chứ.”

      Trước tiên, Bao Triển kiểm tra trang giấy phát thấy có vết mực chìm, cũng có dấu hằn hay vết tích gì kì lạ, vì thế có thể loại bỏ khả năng nạn nhân sử dụng các phương pháp để lại dấu vết chìm giấy. Để giải được chuỗi mật mã này cần tìm được quy tắc chính xác. Tô My lấy máy tính, thử loạt các kiểm mã phức tạp, hi vọng tìm được quy tắc cho chuỗi chữ số này, nhưng đều tìm được câu trả lời thích hợp.

      Bao Triển : “Bà chị! Đừng nghĩ phức tạp quá như thế! Dùng thứ đơn giản nhất có thể thôi!”

      Tô My : “Máy tính chỉ thích hợp với những kiểu mã phức tạp thôi, những thứ đơn giản chúng ta tự nghĩ là được rồi.”

      Bao Triển cầm tờ giấy lên nhìn lại lượt, : “Trong đây nhất là số 1, lớn nhất là số 26, liệu có phải là chuỗi liền mạch nhỉ?”

      Tô My nghĩ lát, : “Hay là…”

      Rồi cả Tô My và Bao Triển cùng lúc thốt lên: “Chữ cái tiếng !”

      Theo thứ tự tương ứng các chữ cái “A, B, C…” và các số “1, 2, 3…”, dãy chữ số kia là: (w/a/n/g) (j/u) (z/h/a/n/g) (s/h/a) (w/o).

      Khi bỏ các dấu cách, đọc liền là: Wang ju zhang sha wo (nghĩa là wang ju zhang giết tôi).

      Như thế là mọi việc mười mươi, và theo thói quen đọc của mọi người nhân vật “wang ju zhang” kia có lẽ chính là “cục trưởng Vương”.

      Tổ chuyên án vô cùng bất ngờ. Người đầu tiên họ nghĩ đến là cục trưởng Vương Lệnh Quần. Bốn người của tổ chuyên án đều dám tin, chẳng lẽ vị cục trưởng đức cao vọng trọng, người hùng trong mắt nhân dân kia lại có liên quan đến vụ án? Hôm tổ chuyên án đến trú chân trong cục cảnh sát giữa núi, người để lại bàn tay trẻ em cánh cửa chẳng lẽ chính là cục trưởng Vương hoặc cấp dưới của ông ta? Nhưng như thế cũng hợp lí, vì chính cục trưởng Vương Lệnh Quần mời tổ chuyên án tới đây, tại sao lại phải làm trò dọa dẫm để đuổi họ như thế.

      Tình hình vụ án đơn giản như mọi người nghĩ, bốn người tổ chuyên án đều im lặng, khí nặng trĩu.

      Tô My muốn thông báo về cho lãnh đạo Bạch Cảnh Ngọc biết tình hình, nhưng lại cảm thấy thỏa đáng.

      Bao Triển lên tiếng: “Từ “wang ju zhang” liệu có phải là tên họ của người ?”

      Họa Long cũng có cùng suy nghĩ, : “Đúng thế, Vương Cư Trương, Vương Cúc Thường, đều có thể chứ. Nhưng như thế phải có bao nhiêu cái tên mới đủ?”

      Giáo sư Lương : “Hiểu rồi! Ngoài cục trưởng Vương Lệnh Quần ra, chắc chắn còn có vị cục trưởng nào đó khác cũng họ Vương.”

      Đúng lúc đó, Vương Lệnh Quần và trợ lí Đường bước vào phòng họp. Giáo sư Lương thẳng thắn về kết quả giải mã chuỗi chữ số cho cục trưởng Vương biết. Cục trưởng Vương cũng vô cùng bất ngờ, nhưng ông bỗng nhớ ra người, đó là cục trưởng cục giáo dục, cũng họ Vương. Về vụ việc bảy đứa trẻ họ Sái tử vong nguyên nhân, cục trưởng Vương của cục giáo dục cũng từng nhiều lần gọi điện hỏi thăm tình hình. Hôm tổ chuyên án đến ở trong đồn cảnh sát cục trưởng cũng gọi điện hỏi.

      Vương Lệnh Quần : “Tôi có quen với vị cục trưởng Vương này, vợ ông ta cũng là cán bộ trong ngành giáo dục, cả hai vợ chồng đều là những người quyền cao chức trọng trong ngành.”

      Trợ lí Đường kể: “Tôi nghe cả hai vị cục trưởng Vương đều ốm đau cả.”

      Vương lệnh Quần : “Thế chúng ta mượn cơ hội này đến thăm họ xem sao.”

      Cục trưởng Vương của cục giáo dục và vợ mình sau khi tham gia buổi lễ truy điệu trở về đều đổ bệnh. Cả hai người đều bị co giật méo mồm xếch mắt, còn liên tục chảy nước dãi. Có người họ bị trúng tà, nhưng qua kiểm tra của bác sĩ, cục trưởng Vương bị trúng phong, còn vợ ông bị bệnh liệt cơ mặt.

      Cục trưởng Vương thể trạng to béo, sau khi bị trúng phong miệng lệch sang bên, mắt cũng bị kéo xiên, miệng liên tục chảy dãi, các ngón tay co quắp thành hình chân gà.

      Khuôn mặt của vợ cục trưởng cũng lệch về bên, nhưng người nhà phát đôi mắt của bà vô hồn, tròng mắt thể di chuyển được, lúc nào cũng chỉ nhìn về hướng, trông rất đáng sợ, khi muốn thấy thứ gì, phải xoay cả người mới được. Những người bị liệt cơ mặt đến những cử động đơn giản như chau mày, nhắm mắt, chép miệng cũng thể làm được.

      Bệnh trúng phong của cục trưởng Vương chữa khỏi rất nhanh, nhưng sau đó lại khám ra ông mắc bệnh ở động mạch vành.

      Trí nhớ của vợ cục trưởng giảm sút nhanh chóng, thường xuyên quên đồ đạc, còn nhớ nổi tên người, đó là những dấu hiệu của bệnh mất trí tuổi già.

      Hai vợ chồng cục trưởng đều được chuyển vào trong khu an dưỡng dành cho cán bộ cấp cao. Đó là khu điều trị với những thiết bị cao cấp vào hàng số của cả nước, nằm trong khu danh lam thắng cảnh, có núi rừng, có các bãi cỏ rộng, suối nước nóng và sông suối, phong cảnh vô cùng tráng lệ. Những khu an dưỡng này bên ngoài đều được canh phòng cẩn mật, có cả chốt tiêu binh theo dõi. Ngoài các cán bộ ra, số viên chức đặc biệt cũng được vào đây hưởng chế độ đãi ngộ. Những người được vào đây đều thuộc hàng đối tượng cần được chăm sóc đặc biệt, các chi phí y tế cũng được bổ trợ và chi trả phần theo cấp bậc tương ứng.

      Vương Lệnh Quần và trợ lí Đường đưa bốn người của tổ chuyên án đến khu an dưỡng. Các y tá ở đây đưa các bệnh nhân bị liệt ra ngoài tập lại, cũng có những bệnh nhân ngồi bên bờ hồ câu cá. Lúc này là hoàng hôn, ánh chiều đỏ rực tỏa khắp nơi.

      Vương Lệnh Quần và trợ lí Đường liên hệ với viện trưởng viện an dưỡng, cầu phía bệnh viện hỗ trợ cảnh sát trong việc điều tra các thông tin liên quan đến cục trưởng Vương của cục giáo dục.

      Bốn người tổ chuyên án hỏi được địa chỉ văn phòng bác sĩ phụ trách điều trị của vợ chồng cục trưởng Vương, định bắt tay điều tra từ những đầu mối khác để nắm bắt tình hình sức khỏe của vợ chồng cục trưởng. Do cửa văn phòng đóng, tổ chuyên án tự đẩy cửa bước vào. Lúc đó, bác sĩ phụ trách điều trị của vợ chồng cục trưởng Vương chú tâm xem gì đó máy tính. Thấy có người bất ngờ bước vào, ta vội vàng tắt ngay màn hình máy tính, nạt nộ: “Các người là ai? Sao vào mà gõ cửa thế hả?”

      Họa Long giơ thẻ cảnh sát ra, : “Cảnh sát đây! Tìm có chút việc.”

      Bác sĩ giật mình, có phần hoang mang, hỏi: “Có việc gì ?”

      Giáo sư Lương : “Hỏi tình hình vợ chồng cục trưởng Vương của cục giáo dục.”

      Bác sĩ hạ giọng, bảo: “À, tôi là bác sĩ phụ trách điều trị của họ, nhưng mà bây giờ…”

      Tổ chuyên án để ý thấy bác sĩ này liên tục rung đùi thần thái có vẻ hoang mang lạ thường.

      Bác sĩ thấy vậy cũng vội giải thích: “Tôi có thói quen rung đùi, là tật từ hồi rồi, sửa được, cứ hễ ngồi xuống là lại thế. Văn phòng này quá, chúng ta qua chỗ khác rộng rãi chuyện.”

      Bác sĩ đứng dậy, dẫn tổ chuyên án ra ngoài, Bao Triển cảm thấy rất kì lạ vì thoáng ngửi thấy người ta có mùi phấn rôm. Mọi người ra khỏi văn phòng bác sĩ định đóng cửa từ trong máy tính của ta vang lên thanh lạ: “Để giày đỏ vào cho em nhé! Phải ngoan nhé!”

      Cả bốn người của tổ chuyên án đều nghe rất ràng, đó chính là tiếng của bác sĩ kia. Bác sĩ nét mặt biến sắc, vội xông vào trong định tắt máy tính. Bao Triển và Họa Long đoán được người này có gì đó khả nghi nên lập tức tóm lại. Tô My chạy vào bật màn hình máy tính, hình ảnh ghê người ra trước mắt, đó là video do bác sĩ này tự quay.

      Trong đoạn video đó, đôi giày đỏ cho xác chết trẻ em đặt giường.

      Cái xác đó ai khác, chính là Sái Tiểu Khê.

      Xác Sái Tiểu Khê mặc chiếc áo thủy thủ trắng, váy ngắn màu xanh, đai váy có chiếc nơ màu đỏ, tay đeo chiếc găng tay tam giác viền đỏ. Bác sĩ nhìn xác bé , dịu dàng: “Để mặc cho em bộ đồ này nhé! Đây là đồng phục của học sinh Nhật Bản đấy. trang điểm cho em thành Thủy Thủ Mặt Trăng, như thế em có phép biến hình nhỉ! Nhưng em được gì với mẹ nhé…”

      Bác sĩ rung đùi này là kẻ biến thái, thích các xác chết. Tổ chuyên án đều cảm thấy vô cùng bất ngờ, lập tức bắt giữ đối tượng. Nhưng hình ảnh mà tự quay lại đó vô cùng ghê rợn, Vương Lệnh Quần và trợ lí Đường chỉ nhìn thoáng qua rồi vội quay . Bao Triển và Họa Long nhanh chóng đến chỗ ở của bác sĩ này lục soát và tìm thấy thi thể Sái Tiểu Khê ở đó. Tô My quét lượt máy tính của kẻ biến thái, từ đó cũng đánh giá được mức độ khác người của .

      Bác sĩ này li hôn, sau đó từng có bạn . Bạn có đăng bài trang cá nhân thế này:

      “Bạn trai tôi vốn dĩ là người bình thường.

      Lần đầu tiên của chúng tôi cũng chẳng có gì lạ.

      Nhưng đến lần thứ hai bỗng dưng ta bắt tôi đóng giả xác chết, còn rằng như thế vui hơn. Tôi chẳng thích thú gì với trò đó, nhưng vì tình , đành chấp nhận cho xong chuyện. Ai ngờ cơn ác mộng từ đó bắt đầu.

      Những lần sau, ta luôn bắt tôi phải đóng giả xác chết, tôi mà động đậy chút ta cũng mặt nặng mày , còn nổi giận với tôi. ta vốn là bác sĩ, công việc cũng tương đối tốt, ngày thường cũng có gì khác lạ.

      Giờ tôi dùng máy tính của ta để lên mạng, nhưng thực chỉ mong buổi tối đừng có đến, tôi sợ phải đóng giả người chết lắm rồi, những ngày tháng thế này tôi sắp chịu nổi nữa.

      ta biết có phải là kẻ thích xác chết nhỉ? Vì giờ tôi thấy trong máy tính này rất nhiều hình ảnh trông kỳ dị quá!”

      Vì việc này mà hai người họ cãi nhau rồi chia tay. Tô My tra trong nhật ký mua hàng của ta có con búp bê hơi, còn ghi lại cả cách hướng dẫn sử dụng loại búp bê này.

      Bác sĩ khai với cảnh sát rằng búp bê hơi còn thỏa mãn cảm giác của nữa. Trong quãng đời làm nghề bác sĩ, tiếp xúc với biết bao nhiêu thi thể nhưng chủ yếu chỉ có người già, da nốt nhăn nheo, chẳng có chút mĩ quan nào. Càng ngày càng mong muốn có xác thiếu nữ, ý nghĩ đó làm phát điên. Cuối cùng cũng khai nhận toàn bộ quá trình trộm xác.

      Đêm hôm đó, sau khi trộm xác về, tiến hành xử lí sơ qua để tránh phân hủy. Sang ngày hôm sau, mua rất nhiều quần áo đẹp về.

      đặt tên cho cái xác là “thủy thủ mặt trăng”. Đây là nhân vật hoạt hình vô cùng nổi tiếng của Nhật Bản. Việc quay lại các video là để giữ những khoảnh khắc đáng quý, vì hiểu rất rằng cái xác giữ được lâu. Những lời của dành cho xác chết chỉ cho thấy mức độ mê muội của thể cứu chữa nổi.
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 5 Bệnh mất trí tuổi già

      Ngoài thầy Mâu ra, bác sĩ rung đùi cũng là người biết nội tình vụ án này. Để giảm tội trộm xác, và mong nhận được khoan hồng của pháp luật, bác sĩ kia trình báo với tổ chuyên án toàn bộ việc vợ chồng cục trưởng Vương “giết trẻ nối mệnh già”.

      Cục trưởng Vương tên đầy đủ là Vương Kì Thiên, vợ ông tên Dương Khả, cả hai vợ chồng đều có số làm quan to, là người có quyền có thế trong ngành giáo dục.

      Sau khi hai vợ chồng họ tham gia đám tang bỗng nhiên đều đổ bệnh. Bác sĩ rằng họ trúng phong, nhưng người nhà lại cho rằng đó là trúng tà. Cả hai người mặt mũi méo xệch, ngừng chảy dãi, khuôn mặt trông rất đáng sợ. Sau khi chữa xong, bệnh trúng phong, lại phát hai vợ chồng họ còn mắc các bệnh khác. Cục trưởng Vương Kì Thiên bị bệnh động mạch vành, còn vợ ông chỉ trong thời gian ngăn trí nhớ giảm sút nhanh chóng, các bác sĩ nhận định rằng đó là dấu hiệu của bệnh mất trí tuổi già.

      Những người mất trí tuổi già thông thường có thể sống thêm từ tám đến mười năm nữa, nhưng các số liệu nghiên cứu cho thấy, quãng thời gian sống của các bệnh nhân sau khi mắc bệnh này ngày càng giảm xuống, nay thời gian sống tối đa sau khi mắc bệnh là vào khoảng năm năm. Căn cứ vào mức độ xấu của căn bệnh và tổn hại của các cơ quan khác, có thể phân thành cấp , trung bình và nặng.

      Vợ chồng cục trưởng vào sống trong viện an dưỡng, Dương Khả mỗi đêm như già thêm chục tuổi.

      Để tăng cường trí nhớ, người phụ nữ này phải ngày ngày đọc đọc lại: “Tôi tên là Dương Khả, chồng tôi tên là Vương Kì Thiên, con trai lớn là Vương Đông Thanh, con trai thứ hai là Vương Thu Bạch, con út là Vương Xuân Hồng…”

      con người chỉ thực già khi họ bắt đầu quên mọi chuyện, các thứ như dần dần bị xóa khỏi đầu họ như chưa từng xuất .

      Trước tiên, đó là ngôi nhà thuở , là cây du già trong ngõ xóm, còn có cả người bạn sống trong ngôi nhà cũ nát cuối thôn.

      Căn nhà cũ của chúng ta, gia đình của chúng ta hồi ấy vẫn chưa bị giải tỏa.

      Ngày đó, những rặng nho được trồng ở xa xa tận hai bên đường vành đai mà bấy giờ vẫn chưa hoàn thành, những khúc gỗ ẩm ướt chưa kịp xẻ cọc mọc đầy mộc nhĩ.

      Những đứa bạn thuở , những đứa cùng chúng ta chơi đùa trong bao tháng ngày vô tư vô lự. Khi lớn lên mỗi người ngả. Vì sao chúng ta còn thân thiết như trước? Tất cả cứ xa dần, xa dần, mọi người đều bận bịu với cuộc sống trước mặt, cùng lắm mỗi năm cũng chỉ được gặp mặt lần.

      Tiếp theo, ta quên những ngôi trường nơi ta từng học, con đường trước cổng, con đường hai bên là rừng cây, và có cả mặt hồ lớn, bãi cát rộng. Đó là những cảnh tượng hết sức bình thường, vì sao với chúng ta, lại mãi mãi chỉ còn trong kí ức?

      Tiếp nữa, là mối tình đầu, thứ tình cảm ngây thơ và trong sáng, những rung động đầu đời, thứ gieo vào lòng ta hạt giống của những bông hồng tuyệt đẹp.

      thiếu nữ đứng trong gió sớm chờ đợi mấy tiếng đồng hồ, cậu thiếu niên đứng trong mưa chiều đợi chờ đến tối.

      Những bông thiên lý rụng rơi đầy trước sương sớm vì sao những cánh hoa ấy ta bao giờ tìm lại được nữa?

      Thời niên thiếu cứ thế trôi qua, thậm chí còn chẳng kịp cùng ta ra hồ sen dạo bước, chẳng kịp cùng ta ngắm cảnh chiều tàn. Vị trí con người trong ta giờ chỉ còn là nơi nào đó.

      Khi trưởng thành, con người bắt đầu hoài niệm, nghe những bài hát cũ, trải qua vài mối tình, dựng vợ gả chồng, ngoại tình vài lượt, ngoại tình dù chỉ trong tư tưởng hay cả về mặt thể xác cũng có khác gì nhau? Trong cuộc đời, chúng ta từng biết bao nhiêu người, rồi lại từng người từng người xóa khỏi kí ức, chỉ còn để lại những mảnh vỡ của thời gian. Khi muốn nhớ về ai đó có thể chúng ta chỉ còn nhớ lại những gì rất mơ hồ và vô định. Ví như khi ta người, rồi vì người đó mà thành phố, nhiều năm trôi qua, ta chỉ còn nhớ đến thành phố ấy, mà biết có còn nghĩ ra từng có người đặc biệt xuất ở nơi đó hay ?

      Sau nữa, ta quên đến những người thân, là cha mẹ, là con cái. Ta ngồi xe lăn, già nua, ngờ ngẫn, chẳng còn ai quen biết ai. Cuộc sống chính là như thế, cứ từng người từng việc từng thứ bị lãng quên.

      Cuối cùng, ta quên chính mình.

      Quên cả ăn uống và lại, cả ngày nằm giường, hết lần này đến lần khác hỏi y tá: “Tôi là ai? Tôi là ai? Tôi tên là gì?…”

      Tình trạng trí nhớ của vợ cục trưởng Vương ngày càng nghiêm trọng. Người phụ nữ quyền thế có thể làm mưa làm gió trong ngành giáo dục giờ đây bỗng trở thành người ngớ ngẩn, hay nhặt những đồ đồng nát trong viện an dưỡng, đồ đạc của ai cũng nghĩ là của mình, thậm chí quên cả mặc quần áo, chạy khắp mọi nơi. Để rèn luyện trí nhớ, bác sĩ để bà đọc đọc lại số việc cần phải làm, còn có cả tên của mình, bao nhiêu tuổi v.v… lần, vợ cục trưởng tình cờ kể cho bác sĩ nghe việc mình “giết trẻ nối mệnh già”, nhưng đến ngày hôm sau đến cả câu chuyện cũng quên luôn rồi.

      Rất nhiều hung thủ tiết lộ bí mật trong những trường hợp rất vô tình. Bành Quang Lôi sau khi uống say huênh hoang khoe chiến tích từng giết bốn tài xế taxi. Hà Vệ Minh trong lúc với làng chơi, sảng cả đêm, làng chơi ngày hôm sau báo cảnh sát, tóm gọn kẻ trốn lệnh truy nã này.

      Bác sĩ phụ trách điều trị của vợ chồng cục trưởng Vương là kẻ biến thái, với sở thích là các xác chết. Biết chuyện, chọn việc báo án, mà đào mộ trộm xác.

      Sau vụ việc tổ chuyên án điều tra ra được rằng vợ chồng cục trưởng Vương tham ô nhận hối lộ, lạm dụng chức vụ bớt xén công quỹ và nhiều vấn đề khác. Sau khi điều tra, tổng số tiền tham ô lên đến trăm triệu nhân dân tệ, sáu ngôi nhà, ngoài ra còn có bao trăm nghìn tệ nguồn gốc. Cục trưởng Vương Lệnh Quần nổi trận lôi đình, dẫn đầu đội cảnh sát đến bắt gọn cả bọn. Các con của vợ chồng cục trưởng Vương Kí Thiên khai nhận tất cả quá trình gây án.

      Con út của họ là Vương Xuân Hồng và thầy Mâu vốn cùng học với nhau tại trường sư phạm, hai người tâm đầu ý hợp, nhưng bị vợ chồng cục trưởng phản đối. Ba em Vương Xuân Hồng từng có đoạn chuyện với thầy Mâu thế này:

      Vương Xuân Hồng: “Bố em trúng tà rồi, mẹ em cũng sắp có chuyện, cả nhà giờ rối như tơ vò.”

      Vương Thu Bạch: “Đúng thế. Tiểu Mâu, nếu cậu giúp được, cậu chính là đại ân nhân của gia đình tôi.”

      Thầy Mâu: “Mọi người gì khách sáo thế? Có việc gì tôi giúp được ?”

      Vương Đông: “Chúng tôi đến miếu đốt hương cầu khấn, đạo quan trụ trì bảo rằng mệnh là do trời định nhưng vận có thể thay đổi.”

      Vương Thu Bạch: “Đạo quan trụ trì đó là thần tiên sống, ông ấy và cha ta quan hệ rất tốt đẹp.”

      Thầy Mâu: “Có thần tiên sống sao?”

      Vương Đông: “Có người dẫn chương trình rất nổi tiếng, tôi quên tên rồi, ta cũng tin có thần tiên mà.”

      Thầy Mâu: “Thế làm thế nào để đổi vận?”

      Vương Xuân Hồng: “Có thể nối mệnh, Bạch Long Vương ở Thái Lan từng nối mệnh cho biết bao nhiêu quan chức rồi đấy.”

      Vương Thu Bạch: “Vợ tôi có người đồng nghiệp, chuyên phụ trách về cuộc sống đời tư của các lãnh đạo ít quan viên đều tìm cao nhân để nối mệnh, việc đó là có . Việc bây giờ chỉ là tìm người có số mệnh tương đương hoặc tốt nhất là giống với mình, rồi lấy tính mạng của họ để nối vào cho mình.”

      Vương Đông Thanh: “Tiểu Mâu, việc đó chưa vội, dù sao sau này chúng ta cũng là người nhà rồi.”

      Vương Xuân Hồng: “Tiểu Mâu, còn em ?”

      Thầy Mâu: “Tất nhiên là có rồi! Bao nhiêu người giới thiệu cho , nhưng gặp đâu!”

      Vương Xuân Hồng: “Thế phải giúp em, giúp em cứu cha mẹ.”

      Vương Thu Bạch: “Cha mẹ lúc đầu cũng hồ đồ nên mới phản đối tình cảm của hai đứa, đợi cha mẹ khỏe lại, khuyên ông bà, hai đứa yên tâm.”

      Vương Đông: “Cứ để mọi việc lo.”

      Vương Thu Bạch: “Số tiền này nhiều, coi như hai cho chú để trả tiền đặt cọc mua nhà, phần còn lại hai chú sau này từ từ kiếm tiền trả. Thực ra nhà mình thiếu gì nhà trong thành phố cả, nhưng như thế khiến chú còn động lực để phấn đấu nữa.”

      Thầy Mâu: “Em cám ơn cả, hai. biết sao nữa? Hôm nay em có phần được chiều quá hóa lo lắng. Haha.”

      Vương Đông: “Tất nhiên, sau nay chú và Xuân Hồng mà xích mích gì, chỉ cần tiếng, cả chẳng lẽ lại im lặng lên tiếng.”

      Vương Xuân Hồng: “Đợi cha mẹ khỏe hẳn, mình làm đám cưới nhé.”

      Vương Đông Thanh: “Công việc của chú cũng nên điều chỉnh lên chút. Cậu muốn làm giáo viên tiểu học cả đời sao?”

      Vương Thu Bạch: “Như thế là xứng với em cành vàng lá ngọc của tôi đâu đấy nhé. đùa thế thôi, là người nhà rồi còn gì khách sáo nữa.”

      Vương Đông Thanh: “Việc thăng tiến cậu cứ tạm thời giữ kín , để tránh các đồng nghiệp khác ra vào.”

      Thầy Mâu: “ cả, hai, các thế nào em xin làm theo thế.”

      Vương Đông Thanh: “Ờm, thực ra cũng là vì cha mẹ cả, tôi cũng muốn thế này đâu. Về sau chúng ta phải quyên tiền nhiều vào.”

      Vương Xuân Hồng: “Là thế này, đạo sĩ : Bộ thảo đầu cộng thêm chữ Thái, thành chữ Sái. Bộ thảo đầu nghĩa “chấp khuyết nhất”, tức hai mươi thiếu , nhưng thực bản thân em cũng hiểu.”

      Thầy Mâu: “Nghĩa là sao?”

      Vương Đông Thanh: “Phải tìm hai đứa trẻ họ Sái ở trong trường của chú, đưa đến làm lễ “nối mệnh”.”

      Vương Thu Bạch: “Giống như là làm thuốc dẫn ấy.”

      Vương Xuân Hồng: “Chúng có thể cứu sống cha mẹ chúng ta. Cha bị động mạch vành, mẹ bị mất trí tuổi già, đây đều là bệnh nan y thuốc chữa.”

      Thầy Mâu: “Để nghĩ lát…”

      Vương Xuân Hồng: “Nghi lễ “nối mệnh” này phải làm vào ban đêm, có thể đưa chúng ra ngoài vào buổi tối được ?”

      Thầy Mâu: “Học sinh tan học đều về nhà hết, nhưng mà, có thể để chúng ở lại thi, để kéo dài thời gian.”

      Vương Xuân Hồng: “Vâng, thế cũng được.”

      Vương Đông Thanh: “Thực ra, nghi lễ thế nào chúng ta cũng biết, chú cứ đưa chúng đến là được.”

      Chàng giáo viên trẻ mỗi ngày đều ăn hai quả trứng đồng tử, tin rằng nó có thể chữa bệnh này, khi đối diện với sức hút của tình , thăng chức, nhà cửa, cuối cùng chọn cách thỏa hiệp, rồi bị lôi xuống bùn đen, trở thành kẻ tiếp tay trong vụ án giết người này. Sau khi vụ án kết thúc, các đồng nghiệp trong trường đều thở dài, chàng thanh niên này quá ngốc nghếch. Nhưng cũng có người cho rằng trong xã hội mà mọi thứ ngày càng tăng giá này, đối diện với người đẹp và nhà cửa, có chàng trai nghèo nào đủ vững vàng để vượt qua ?

      Khi tổ chuyên án tham gia cuộc điều tra, các con của cục trưởng Vương đều như ngồi đống lửa. Để tránh bị phát , trước tiên họ dùng cách dọa tổ chuyên án, nhưng có tác dụng, cuối cùng đành chó cùng rứt giậu, giết thầy Mâu để bịt miệng.

      Vụ án li kì đến đây lộ chân tướng.

      Đạo sĩ què trộm mộ để nuôi ma, nguyên nhân cái chết của cậu bé áo đỏ đến sau này cảnh sát cũng thể làm được.

      Bác sĩ rung đùi trộm xác vì bản tính biến thái của mình. Trong lúc trộm mộ giật mình vì có hai cái xác. chỉ đưa xác Sái Tiểu Khê , ngày hôm sau các con của cục trưởng Vương cũng đưa xác Sái Minh Lượng nốt.

      Các con của cục trưởng Vương giết chết hai đứa trẻ để “nối mệnh” cho cha mẹ mình, còn sau này trộm xác để giá họa cho thầy Mâu.

      Tổ chuyên án đến bắt giữ đạo quan trụ trì, người làm nghi lễ “nối mệnh” cùng các công cụ hành lễ, vụ án được đặt dấu chấm hết.

      Sái Minh Lượng và Sái Tiểu Khê được đưa trở về an táng. Chúng mãi bên nhau trong cùng ngôi mộ, bao giờ xa rời. Tiểu Khê có thể nhìn thấy dòng sông chảy qua mình, Minh Lượng có thể thấy những bông hoa mình nở. Mỗi năm trôi qua, bàn tay chúng gần nhau thêm chút nữa, rồi hòa vào nhau, biến thành cát bụi trần ai.

      Khi tổ chuyên án tới bắt Dương Khả, người phụ nữ này ngồi ghế băng của viện an dưỡng. Miệng bà ta méo xệch, hai mắt vô hồn, người bị bệnh liệt cơ mặt trông rất đáng sợ. Bà ta quay người lại, mắt nhìn thẳng vào người đối diện, chút biểu cảm, miệng lẩm bẩm mấy câu: “Tôi là Dương Khả, chồng tôi là Vuơng Kì Thiên, con trai lớn là Vương Đông Thanh, con trai thứ hai là Vương Thu Bạch, con út là Vương Xuân Hồng. Tôi giết trẻ con, để nối mệnh mình.”

      Mặt trời màu đỏ máu, lá vàng rung khắp nơi, bà ta ngồi ghế dài, đùi đặt cuốn sách. Trang cuối của cuốn sách có dòng chữ thế này:

      (7/1/14) (24/9/5) (4/21) (26/8/5) (23/15) (1/9) (14/19) (13/5/14)

      (GAN) (XIE) (DU) (ZHE) (WO) (AI) (NI) (MEN)

      (Cảm ơn độc giả! Tôi các bạn!)

      [1] Dựa theo tình tiết tiểu thuyết “Lương Sơn Bá, Chúc Đài”, tác phẩm nổi tiếng của Trung Quốc thời Đông Tấn (317-420), được ví như “Romeo và Juliet” của Trung Quốc. Kết thúc câu chuyện, Lương Sơn Bá và Chúc Đài biến thành đôi bướm quấn quýt bên nhau.

      [2] Chữ khải (khải thư) và chữ hành (hành thư): Hai kiểu viết chữ Hán.

      [3] Mạt chược: môn bài có nguồn gốc từ Trung Hoa, ván có thể có 4 đến 6 người chơi.

      HẾT TẬP 2
      thutranChris thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      [​IMG]
      Mười tội ác: Người nhím
      Giới thiệu
      Tập 3 trong loạt tiểu thuyết trinh thám “Mười tội ác” là nối tiếp của các câu chuyện được xây dựng lại dựa những vụ án có . Mười vụ án mạng kinh hoàng xảy ra ngay trong cuộc sống xung quanh ta, mà thời từng bị che giấu. Nữ tiếp viên hàng bị hãm hiếp rồi sát hại, bí mật chứa trong những mẩu chân tay bị cắt lìa, tên ác quỷ rút ruột người, người nhím, đoạn đối thoại của những kẻ điên cuồng, miếng da mặt đóng băng, vụ án người kén, và cả vụ án biệt thự ma nhà họ Lâm từng bị đồn thổi với những tình tiết ghê người.
      Bốn cảnh sát siêu đẳng, mỗi người đều có ngón tuyệt kĩ riêng, được tuyển lựa từ vô vàn các cảnh sát giỏi khắp Trung Quốc, tập hợp thành tổ chuyên án. Họ là những người trực tiếp đối mặt và vén màn bí mật các vụ án. lời nhắn thiện ý gửi đến bạn đọc: Trẻ vị thành niên, những người đủ can đảm, người có vấn đề tim mạch xin thận trọng khi muốn đọc cuốn sách này… Đây chắc chắn phải là lời nhắc nhở vô lí!
      Những con người biến thái đến từ những tâm hồn méo mó?
      Những tội ác man rợ phải lấy gì để chuộc tội?
      Tìm ra chân tướng thực phải là mục đích cuối cùng của chúng ta.
      thutranlinhdiep17 thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Phần 1: Kẻ biến thái
      Lời dẫn
      Hoa thơm dâng người mang hương cỏ dại – William Shakespeare.

      đêm mưa gió, trở về nhà. Tới cổng, phát cửa chống trộm nhà mình mở. Cảm giác sợ hãi xâm chiếm tâm hồn, lập tức chạy vào nhà, khóa trái cửa. xông vào phòng ngủ, trong lòng chưa hết bồn chồn. Ngồi xuống trước máy tính, lên mạng viết đoạn nhật ký Blog.

      Kha Kha: “Chẳng lẽ mình quên khóa cửa sao? Lúc về nhà cánh cửa mở, liệu giờ này có kẻ giết người nào nấp trong nhà mình chờ thời cơ ? Hay là có thứ gì đó lọt vào đây rồi nhỉ? Mình chẳng dám kiểm tra các phòng khác nữa, trốn trong phòng ngủ dám bước nửa bước đâu. Khốn .”

      Kha Kha là có trí tưởng tượng phong phú, ưa đọc tiểu thuyết kinh dị. Giờ này, trong đầu ra bao cảnh tượng ghê người. biết dưới gầm giường có cái xác nào ? Liệu trong tủ quần áo có ai ngồi chờ ? Hay từ giếng trời biết đâu lại xuống vài giọt máu. ngồi chết cứng chiếc ghế trước máy tính, dám quay đầu lại, cũng chẳng dám vệ sinh. Những người bạn Blog đọc được dòng nhật ký cũng chạy vào đùa giỡn.

      Khúc ca trong bóng tối: “ em khóa mẹ già ở ngoài mất rồi kìa!”

      Kha Kha: “Tôi độc thân, sống mình, làm gì có mẹ nào!”

      Tô Thố Tử: “Chắc chắn có thứ gì đó lọt vào nhà cậu rồi, có thể nó nấp trong căn phòng tối nào đó trong nhà đấy.”

      Kha Kha: “Đồ thỏ già! Có muốn bị vặt lông hả? Đừng có dọa người ta như thế được ?”

      Màn Thầu: “Ái ồ! Nhìn xem ngoài khe cửa có cái bóng nào ? Hình như có ai sau rèm kia kìa. Thấy giày của lộ ra chưa? Có nghe thấy tiếng gì ?”

      Kha Kha: “Á! lầu vừa có tiếng hạt pha lê rơi xuống đất. Mình muốn vệ sinh! Ai cứu mình với!”

      Hồ li: “Cưng à! vào lọ , hoặc kiếm cây lau nhà nào cũng được…”

      Kha Kha: “…”

      Gió đêm: “Mình ngồi đợi đọc tin tức sáng mai đây!”

      Cửa sổ vẫn đóng chặt, trong phòng im phăng phắc, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc kêu khiến càng cảm thấy bồn chồn. Kha Kha thể ngồi yên được nữa, muốn rời khỏi căn phòng này ngay lập tức. Nhưng giờ này ngoài trời mưa, và thực cũng đủ dũng cảm bước ra khỏi phòng ngủ, biết đâu trong góc nào đó của căn nhà quả thực tên sát thủ ngồi sẵn chờ xuất . với lấy điện thoại định gọi cho bạn trai đến giúp, nhưng rồi lại đặt xuống. Họ mới vừa chia tay được tuần.

      tiếng đồng hồ trôi qua, Kha Kha trả lời các bạn Blog nữa.

      Lại tiếng nữa trôi qua, các bạn của bắt đầu lo lắng thực , họ liên tục gửi các tin nhắn bình luận nhưng thấy trả lời.

      Cuối cùng Kha Kha cũng gửi dòng nhật ký mới bằng ảnh. Trong bức ảnh là mặc quần bò cạp trễ, cùng chiếc áo hai dây màu trắng. nằm vắt vẻo giường, trước ngực găm chiếc tuốc-nơ-vít, máu chảy nhuốm đỏ ga giường. Đầu ngửa ra khỏi cạnh giường, mái tóc dài buông xõa, đôi mắt trợn trừng trắng dã.

      Dòng nhật kí cuối cùng viết Blog: “Đây là thi thể của tôi.”

      Chương 1 Ngửi “hương” nhận người

      Trong đợt nghỉ lễ quốc tế Lao động mồng 1 tháng 5 năm 2010, tại khu Bách Lập Phương gần cầu Lập Thủy, thành phố Bắc Kinh xảy ra vụ án đột nhập tư gia giết người.

      Nạn nhân là tên Bào Kha Kha, hai lăm tuổi. Sau khi gây án, hung thủ chụp lại ảnh nạn nhân và tung mạng, gây chấn động khắp nơi, bức ảnh chụp xác nạn nhân được truyền với tốc độ chóng mặt. Vụ án này cũng do được phát mạng xã hội nên nhận được quan tâm theo đõi của đông đảo người dân, sức ảnh hưởng vô cùng lớn. Phân cục công an khu vực gửi điện báo cáo tình hình vụ việc, và nhờ đến trợ giúp của tổ chuyên án.

      Giáo sư Lương với phân cục trưởng qua điện thoại: “Đội ngũ trinh sát hình của các đồng chí có đến hai trăm mười tám tinh , trong đó có ít nhân vật trinh sát phá án nổi tiếng trong nước. Mười cảnh sát hình xuất sắc nhất thành phố Bắc Kinh có ba người thuộc về cục bên đó, tại sao lại phải nhờ đến giúp đỡ của chúng tôi?”

      Phân cục trưởng trả lời: “Áp lực của chúng tôi nay rất lớn. Trong đêm xảy ra vụ án, có mấy trăm người khắp nơi trong cả nước liên tục gọi điện thoại đến báo án. Tới ngày hôm nay, đường dây nóng liên tục ngừng nghỉ rồi. Thậm chí giờ này ngoài cổng cơ quan còn có mấy chục phóng viên các báo đài ngồi chờ phỏng vấn nữa…”

      Họa Long bấm loa ngoài lên, : “Thế là các quẳng cục than nóng hổi đó cho chúng tôi đỡ đúng ?”

      Phân cục trưởng ngượng ngùng đáp: “Tính chất vụ án vô cùng nghiêm trọng, mức độ ảnh hưởng lớn. giờ cư dân mạng cả nước ngày đêm theo bước chúng tôi. Nếu phá được vụ này, cảnh sát chúng ta còn biết giấu mặt vào đâu được nữa. Cậu thấy có vụ án nào mà hàng trăm hàng nghìn người khắp nơi trong cả nước đồng loạt báo án chưa?”

      Họa Long có phần bực dọc, : “Tôi thấy đây chỉ là vụ án đột nhập giết người thông thường, cùng lắm thêm tình tiết cướp của nữa là cùng.”

      Bao Triển : “Rất có thể nạn nhân bị xâm hại trước khi bị giết.”

      Phân cục trưởng khen ngợi bằng giọng nịnh hót: “Mọi người quả hổ danh là tổ chuyên án, mới nhìn mỗi bức ảnh trường mà biết nạn nhân bị cưỡng hiếp.”

      Tô My nhìn bức ảnh, “Nhìn xinh thế, bị mới lạ.”

      Họa Long cũng tỏ thái độ, : “Rất xin lỗi các đồng chí, nhưng tổ chuyên án chúng tôi chỉ tiếp nhận những vụ án mạng biến thái thôi.”

      Phân cục trưởng có phần hơi cuống, đành tiết lộ chi tiết bí mật của vụ án: “Hung thủ cắn nhiều vết mông nạn nhân.”

      Giáo sư Lương giật mình, : “ sao!”

      Trong các vụ án mạng khắp nơi thế giới, ít vụ án tương tự từng xảy ra. Hung thủ đều là những kẻ có sở thích đặc biệt với “vòng ba” của nạn nhân.

      Tại Hồng Kông từng xảy ra loạt vụ án, các xinh đẹp bị hung thủ tạt axit vào mông ngay tại nơi những có vòng ba nảy nở thích mặc quần bó.

      Tại bang Virginia của Hoa Kỳ từng có loạt vụ án các bị rạch mông. kẻ biến thái mang theo dao rọc giấy hoặc dao cạo râu, đến trung tâm thương mại lớn, nhằm vào các xinh đẹp và có vòng mông đầy đặn. Hung thủ phân tán chú ý của nạn nhân trước khi hành động. Vụ việc gây hoang mang trong suốt thời gian dài, khiến các khi mua sắm đều phải hết sức chú ý, nhìn kỹ khắp nơi, chỉ lo rằng mình trở thành nạn nhân kế tiếp.

      Bộ công an phái lái xe đưa tổ chuyên án đến phân cục cảnh sát. Chiếc xe công vụ xuất phát từ đường Trường An, thẳng theo hướng đường An Định Môn, rồi qua cầu An Huệ là đến cầu Lập Thủy. Đúng vào giờ tan tầm, xe cộ đông đúc, đường xá tắc nghẽn. Tô My bật máy tính xách tay lên, rồi vào mạng tìm kiếm các thông tin liên quan đến sở thích quái dị kia, nhưng hầu như các thông tin đều bị phong tỏa.

      Sau khi đến cầu Lập Thủy, tổ chuyên án tới kiểm tra trường vụ việc lần nữa, phân cục trưởng cùng và báo cáo luôn tình hình vụ án.

      Từ các số liệu tổng hợp của phía cảnh sát, số lượng các vụ án giết người, bắt cóc, cưỡng hiếp, bắt làm con tin, phóng hỏa, gây nổ được gọi chung là sáu loại án lớn, chỉ chiếm đến 1% tổng số vụ án hình . Các vụ cướp giật, trộm cắp, gọi chung là “hai cướp cắp”, chiếm đến hơn 90% số lượng các vụ án hình . Còn các vụ đột nhập giết người chiếm phần trong số các vụ án mạng.

      Nhà, vốn là tổ ấm an toàn, nơi che mưa che nắng, nay biến thành trường chính xảy ra các vụ án mạng.

      Theo những điều tra bước đầu từ phía cảnh sát, các mối quan hệ xã hội của Kha Kha tương đối đơn giản. từng làm trưởng đại lí phân phối khu vực cho công ty mỹ phẩm có vốn đầu tư nước ngoài, vốn là mạnh mẽ lại có chỗ đứng trong công ty. Do vấn đề tình cảm, từ bỏ công việc , về làm giáo viên dạy ngoại ngữ tại nhà trẻ trong khu Bách Lập Phương, nhưng mới làm chưa được tuần bị hại. Thế nhưng, bạn trai của Kha Kha cho hay, phải vì vấn đề tình cảm mà bỏ việc, nguyên nhân chính xác là do bị cấp quấy rối, rồi bị ép phải nghỉ việc.

      Kha Kha có mái tóc dài, để mái ngố, đôi mắt to tròn, ăn mặc thời thượng, khí chất cao sang. chỉ thích mặc quần dài, thích các loại váy như các đối tượng nữ giới khác. Thường ngày có thói quen viết nhật ký Blog, nội dung vô cùng phong phú, từ việc ăn mặc lại, đến các sở thích, thậm chí đến cả địa điểm hẹn hò với bạn trai cũng được công khai. Chỉ cần đọc lướt lượt Blog hiểu tương đối cặn kẽ về cuộc sống của này.

      Căn phòng Kha Kha mua nằm ở tầng 18 của tòa nhà số 4, trong khu Bách Lập Phương. Cơ sở hạ tầng của khu vực này đều chưa được hoàn thiện, khiến Kha Kha nhiều lần đăng Blog của mình phàn nàn về những người bảo vệ, công nhân sửa chữa, người đưa bưu kiện và cả người giao đồ ăn nhanh nữa. thường viết Blog với giọng điệu thế này: “Mịa! Mua nhà ở đây cái gì cũng bất tiện, đúng là đen như mực!”

      Bảy giờ tối hôm xảy ra vụ án, Kha Kha đến phòng tập Gym, và về nhà vào khoảng chín giờ tối. Những việc này tất nhiên đều đăng Blog, trong đó còn có bức ảnh nửa người chụp chung cùng giáo dạy Yoga: tên Văn Gia. Giáo viên Yoga này khai với cảnh sát rằng Kha Kha là bạn của mình. Do ngoại hình ưa nhìn, nên thường xuyên có các chàng trai trong phòng tập đến làm quen với Kha Kha, trong đó có chàng theo đuổi từ lâu. Trong buổi tối xảy ra vụ án, chàng trai này muốn đưa Kha Kha về, nhưng bị từ chối.

      Văn Gia còn cung cấp cho phía cảnh sát thông tin nữa: “Khi Kha Kha rời khỏi phòng tập, mặc quần bò, mà mặc chiếc quần đùi thể thao.”

      Sau khi về nhà, Kha Kha phát thấy cửa chống trộm mở. cũng đăng việc này lên Blog, và trong vòng hai tiếng khi các bạn của thảo luận, Kha Kha bị cưỡng bức và giết hại. Hung thủ cắn nhiều vết bên mông nạn nhân, rồi còn chụp ảnh thi thể đăng lên Blog.

      Trong khoảng thời gian đó, xảy ra những việc gì? Chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến người ta dựng tóc gáy.

      Trong mười cảnh sát hình xuất sắc nhất tại Bắc Kinh, có ba người thuộc phân cục cảnh sát khu vực này. Họ gồm: Đội trưởng Vương của đội trọng án hình , đội trưởng Lưu của đội phá án nhanh, và bác sĩ pháp y phó chủ nhiệm phòng bệnh lí thuộc trung tâm kiểm định pháp y.

      Tổ chuyên án đến tham khảo lượt ý kiến của cả ba người.

      Đội trưởng Vương của tổ trọng án cho rằng, khi Kha Kha về hung thủ nấp trong nhà rồi. Có thể kẻ đó dùng chìa khóa để mở cửa, nhưng trong quá trình điều tra phát thấy ai khác ngoài nạn nhân có chìa khóa mở cổng. Cửa sổ và ban công đều có khung bảo vệ bằng hợp kim, tất cả đều còn nguyên vẹn.

      Họa Long hỏi: “Liệu có phải hung thủ tự chế chiếc chìa khóa ?”

      Đội trưởng Vương trả lời: “ cửa chống trộm phát dấu vết phá cửa, chỉ có những thợ sửa khóa chuyên nghiệp mới có thể làm được việc đó.”

      Đội trưởng Lưu cho biết: “Hung thủ muốn lên đến tầng 18 của tòa nhà, chắc chắn phải dùng thang máy. Theo những gì ghi nhận được từ camera theo dõi thang máy, có số nhân vật khả nghi, nhưng tất cả đều được loại khỏi danh sách nghi phạm.”

      Tô My hỏi: “Thế còn các điểm đặt camera khác của khu này sao?”

      Đội trưởng Lưu trả lời: “Hệ thống theo dõi của khu vực này vẫn chưa được hoàn thiện, có rất nhiều vị trí thể kiểm soát được.”

      Các vụ án đột nhập giết người thường kèm với cướp của. Thủ đoạn của các hung thủ cũng vô cùng khác nhau. Có kẻ mang theo bưu kiện chuyển phát nhanh, đến gõ cửa rồi gây án, có kẻ dập cầu dao điện ngoài hành lang để nhử nạn nhân mở cửa kiểm tra, lại có kẻ mạo danh nhân viên quản lí tòa nhà đến kiểm tra hệ thống nước vì có người báo rò rỉ, rồi ngang nhiên vào nhà gây án. Những kẻ kém thông minh hơn chút dùng cách trực tiếp hơn, nhân lúc trong nhà có người, lẻn vào, bẻ khóa. Những kẻ có kĩ năng tốt hoàn toàn có thể dễ dàng mở được cửa chống trộm và két bảo hiểm.

      Phương pháp đối phó với những kẻ này cũng rất đơn giản: Tăng cường cảnh giác, dễ tin và mở cửa cho người lạ. Khi phát có gì đó bất thường, phải lập tức báo cảnh sát, và liên lạc với người thân hoặc hàng xóm.

      Bác sĩ pháp y sau khi tổng hợp kết quả kiểm tra trường và xét nghiệm pháp y, mạnh dạn dựng lại quá trình gây án: Hung thủ sau khi đột nhập vào nhà nạn nhân, náu trong đó khoảng thời gian nhất định. Cạnh cửa phòng ngủ của nạn nhân có bàn máy tính. Đối diện bàn máy tính là chiếc giường đôi. bên giường sát với cửa sổ bên ngoài là ban công, đầu giường có treo ảnh nghệ thuật. Giữa bàn máy tính và giường, có tủ quần áo lớn đặt sát tường, rất có thể hung thủ nấp trong đó để chờ thời cơ.

      Bao Triển hỏi: “ trường vụ án và bức ảnh được đăng Blog có phải cùng nơi ?”

      Bác sĩ pháp y trả lời: “Khi chúng tôi đến trường, tư thế của nạn nhân hoàn toàn giống như trong bức ảnh. Vị trí đứng chụp ảnh của hung thủ chính là bên cạnh tủ quần áo. Trong suốt quá trình xảy ra vụ việc, nạn nhân hề có dấu hiệu chống trả. Việc trường bị đảo lộn là do hung thủ lục lọi các ngăn tủ để tìm kiếm tài sản có giá trị. Hung thủ dùng dây nối của điện thoại buộc chặt hai tay của nạn nhân vào đầu giường, rồi lấy băng dính bịt miệng nạn nhân, trông có vẻ giống vụ hãm hiếp cho lắm. Nhưng phía cảnh sát tìm thấy cơ thể nạn nhân chất bôi trơn của bao cao su, điều đó chứng tỏ hung thủ xâm hại nạn nhân, sau đó mang bao cao su và để lại hung khí, là chiếc tuốc-nơ-vít được mài nhọn.”

      Họa Long hỏi: “Mọi người nghĩ hung thủ có mấy người?”

      Đội trưởng Vương trả lời: “Tại trường phát thấy dấu vân tay và dấu giày, nên tạm thời chưa thể xác định được. Tôi cho rằng, hung thủ theo dõi Blog của nạn nhân từ lâu, và rất có thể chính là trong những “fan” của nạn nhân Blog.”

      Giáo sư Lương : “Tôi lại muốn biết hung thủ cắn nạn nhân bên ngoài lớp quần bò hay sau khi cởi nó ra?”

      Bác sĩ pháp y trả lời: “ quần và mông của nạn nhân đều có vết cắn. Trước tiên, hung thủ căn bên ngoài lớp quần, rồi sau đó cắn trực tiếp, cuối cùng lại mặc đồ lại cho nạn nhân. chiếc quần bò còn được phát có dính chao thối, rất có thể là do hung thủ để lại. Trước khi gây án hung thủ ăn món này, và còn mắc lại trong kẽ răng. Tuy nhiên, lượng vụn chao tìm thấy quần bò của nạn nhân tương đối nhiều, điều này cũng rất khó giải thích.”

      Bao Triển lên tiếng: “Còn có khả năng nữa, đó là hung thủ cố ý bôi chao lên quần bò của nạn nhân.”

      Tô My chau mày, : “ là biến thái. Vì sao phải làm thế chứ? Mục đích của là gì?”

      Giáo sư Lương trả lời: “Để ngửi!”

      Giáo sư Lương là người học rộng biết nhiều. Ông kể rằng, cục cảnh sát các nước phát triển, có các chuyên gia riêng chuyên phân tích tâm lí những kẻ có vấn đề thần kinh về giới tính và tình dục. Các chuyên gia cho rằng, tượng giống như hung thủ trong vụ án này là điều lạ, bất cứ người đàn ông nào cũng có những cản giác nhất định với vòng ba của người phụ nữ. Đàn bà bằng đôi tai, đàn ông bằng ánh mắt. Mỗi người đàn ông khi nhìn thấy người phụ nữ đẹp đều bị thu hút bởi khu vực nào đó cơ thể đối phương tùy thuộc vào sở thích của mình. Có người thích ngắm những đôi chân thon dài, có người thích những có vòng đầy đặn, có người lại thích ngắm những đôi tay đẹp hoặc chiếc cổ cao kiêu sa.

      “Sở Vương chiếc eo thon, mỹ nhân chết còm dù chẳng thiếu ăn.” Sở Linh Vương[1] thích những có eo , vì thế ở nước Sở, những eo thon được cho là đẹp nhất.

      Thời Đường[2] ngược lại, vòng ba đầy đặn của Dương Quý phi được coi là đẹp nhất thiên hạ. Thời Minh[3] và Thanh[4] lại có trào lưu bó chân, những người đàn ông cho rằng có đôi chân hình cánh sen vừa ba thốn có hấp dẫn đặc biệt.

      Khi sở thích ngắm vòng ba của phụ nữ dần tăng lên, họ có thể nảy sinh những hành động như theo dõi, chụp lén, hoặc cố ý va chạm vào người mình theo dõi. Khi những biểu tâm lí ngày càng nghiêm trọng, có thể dẫn đến các hành động tiêu cực.

      Những vết cắn là dấu hiệu xuất nhiều nhất trong những vụ án kiểu này, đây cũng là dấu hiệu nhận biết đối với những tên hung thủ biến thái.

      Tổ chuyên án phân tích, cho rằng: Khi Kha Kha rời khỏi phòng tập, mặc chiếc quần thể thao ngắn. Khi về tới nhà, bị hung thủ ép phải thay quần bò bó cạp trễ. Việc bôi đậu phụ thối lên quần nạn nhân xuất phát từ tâm lí chung của những kẻ biến thái dạng này, đó là thích mùi hôi.
      thutranlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :