[Series] Mười tội ác – Tri Thù

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 3 Nhà họ Lê

      Xung quanh trường xảy ra vụ án vô cùng ảm đạm. Ban ngày thấy có bóng người nào đường, cũng chẳng hề có chó mèo qua lại, những cơn gió thổi vào những miếng dán tường bằng nilon bung ra kêu phần phật, ở nơi xa lắm, tiếng còi tàu vào ga vẫn vang lên hàng ngày.

      Đây là vùng hoang mạc nằm ngay giữa thành phố phồn vinh, chỉ có gia đình duy nhất chịu chuyển , và bị các cấp lãnh đạo cho vào danh sách những hộ “cứng đầu”.

      Gia đình đó họ Lê, sổ đỏ họ có miếng đất thổ cư , trong đó có căn nhà hai tầng cũ.

      tường bao bị ghi chữ “san lấp”. Dòng chữ màu trắng nổi bật bức tường gạch đỏ. Cả khu đất ấy còn được gọi là căn nhà nhà họ Lê, tứ đại đồng đường[2]tất cả có bảy người cả già lẫn trẻ.

      Bác Lê sáng nào cũng dậy chợ mua rau, gánh nước, nóc nhà còn cắm cờ tổ quốc, thậm chí bác còn chuẩn bị cả xăng dầu, định trường kì chống đối việc san lấp.

      Đoạn chuyện của bác Lê và người bán rau có thể cho thấy số vấn đề:

      Người bán rau giục giã: “Bác trả tiền nhanh nhanh lên cho em cái! lúc nữa mà mấy ông quản lí trật tự đến cả cái xe rau này cũng còn đâu.”

      Bác Lê trả lời: “Cậu tưởng tôi muốn nhanh hả? Tôi mà về chậm phút, có khi đến nhà còn bị dỡ mất ấy chứ tưởng à!”

      Sáng sớm hôm đó, bác Lê cùng vợ ra ngoài, bác trai mua rau còn bác đổ bô ở khu nhà vệ sinh công cộng gần đó. Người phát ra cái xác là bác .

      Bác Lê năm nay bốn mươi, là người to béo phốp pháp, hồi trẻ từng làm bốc vác xi măng trong ga tàu, sức vóc chẳng kém gì cánh đàn ông. Theo những ghi chép trong bản điều tra, sau khi nhìn thấy hình ảnh đáng sợ trong nhà vệ sinh, vì là phụ nữ nên vẫn có phần kinh sợ, bác hét lên tiếng thất thanh, rồi quẳng luôn cả bô ở đó, quay đầu chạy thẳng về nhà.

      Ngôi nhà của gia đình họ Lê trong thời gian thi công, rất nhiều hộ khi đứng trước nguy cơ giải phóng mặt bằng đều cố gắng gấp rút xây nhà mới, để tranh thủ kiếm thêm số tiền đền bù từ việc dỡ bỏ nhà. Có gia đình gần đến khi phải dời còn xây chuồng lợn, rồi trồng cây, có nhà bỗng dưng mang sơn lại cổng và cửa sổ lượt cho mới, tất cả đều chỉ vì mục đích đôi co với nhà chức trách về vấn đề tiền đền bù.

      Bác Lê hốt hoảng chạy về nhà, những công nhân xây nhà vẫn chưa bắt đầu làm việc, vừa nghe trong nhà vệ sinh có xác người hiếu kì chạy thẳng đến xem. Sau đó, những người phố và mấy tập thể dục buổi sáng nghe chuyện cũng thi nhau tới xem.

      Theo quan sát của phía cảnh sát, số người đến trường lên đến khoảng gần 1000 người, vây kín cả xung quanh.

      Vụ án Cung Nhuận Bá giết trẻ em cũng từng thu hút nhân dân khắp các nơi xung quanh đến chứng kiến. Vụ án Long Trị Dân giết bốn tám người ở Thiểm Tây, rồi vùi tất cả số xác đó tại sân sau nhà mình từng gây chấn động Trung Quốc. Những người sống xung quanh đó, thậm chí những người vùng khác cũng kéo đến xem. Con người chỉ có tâm lí sợ hãi, mà còn có cả hiếu kì trong đó nữa.

      Trong những vụ án giết người, nhân chứng và những người phát ra thi thể nạn nhân đều là những nghi phạm hàng đầu. Ngoài ra, có điều đau buồn hơn nữa, rằng người thân của nạn nhân cũng bị cho là nghi can số , phải tăng cường điều tra làm .

      Giáo sư Lương bảo Bao Triển và Họa Long đến nhà họ Lê điều tra tình hình. Vì vấn đề an toàn, lãnh đạo cục công an sợ rằng hộ “cứng đầu” này có những hành động bạo lực phản kháng, nên đích thân dẫn theo đội cảnh sát địa phương để bảo vệ. Sau khi xe cảnh sát tới nơi, cả nhà họ Lê cho rằng họ đến dỡ nhà, liền lập tức đóng chặt cổng, cả gia đình kéo lên nốc nhà đứng dàn trận. Những người thợ xây đều dừng công việc đứng ngoài nhìn hai bên “đấu đá”. tay bác Lê cầm hai cục gạch lớn, dáng đứng uy phong, bác Lê trai ôm bình ga, trong tay còn cầm theo bình mồi lửa tự chế, gào lên với đội cảnh sát: “Ngôi nhà của gia đình tao mà bị dỡ , chỉ mồi lửa thôi cả lũ chúng mày cũng phải bay theo tao hết.”

      Lãnh đạo cục công an lui lại đến sau vạch an toàn, dùng loa : “Bỏ vũ khí xuống, chúng tôi phải đến để cưỡng chế dỡ nhà.”

      cảnh sát : “Ông mau xuống đây, có gì chuyện tử tế, chúng tôi dùng bạo lực.”

      Bác Lê trai nhổ bọt xuống sân, quát: “Bọn mày định lừa tao hả.”

      việc vẫn rất căng thẳng, phía cảnh sát địa phương vốn định đưa hai bác Lê về điều tra. Ý của lãnh đạo cục cảnh sát là muốn bắt gia đình này lại, kiểm tra DNA từng người , vụ án này thể loại trừ khả năng gia đình này vì muốn trả thù xã hội mà xuống tay sát hại người phụ nữ kia.

      Bao Triển vốn rất phản cảm với lối hành bạo lực này, nên sau hồi thương lượng, phía cảnh sát rút lui khỏi trường, chỉ còn lại Họa Long và Bao Triển. Trước tiên họ phân tích cho hai bác Lê về những mặt lợi và hại, Bao Triển cũng bày tỏ xin lỗi vì đưa cả đội cảnh sát đến khiến cả gia đình hoảng sợ.

      Hai bác Lê cũng đồng ý nhượng bộ, phối hợp cùng phía cảnh sát tiến hành điều tra. Họ xuống đến tầng , đứng phía sau tấm mành cửa chuyện với Họa Long và Bao Triển.

      Bao Triển: “Ngày nào bác cũng ra nhà vệ sinh công cộng đó để đổ bô sao?”

      Bác : “Trong nhà vốn dĩ có nhà vệ sinh đàng hoàng. Nhưng bây giờ xây nhà mới, nhà vệ sinh cũ phải đập , nên mới phải chạy ra đấy, cũng chẳng sung sướng gì cả.”

      Bao Triển: “Mấy người công nhân xây dựng này bình thường mấy giờ đến nhà bác thi công?”

      Bác trai: “Tám giờ sáng, chúng tôi bao ăn trưa, thịt lợn rau cải nấu miến sợi. Họ còn làm thêm giờ nữa vì muốn hoàn thành ngôi nhà sớm để còn làm công trình khác mà.”

      Bao Triển: “Những người công nhân này bác tìm thấy ở đâu thế?”

      Bác : “Trước đây có tên cò xây dựng ở khu ga tàu tìm giúp.”

      Bao Triển: “Nhà bác có quan hệ gì với người đó ?”

      Bác : “Quan hệ gì là sao? Chúng tôi quen nhau vì cùng nhau bốc vác xi măng, làm cùng nhau quen thôi.”

      Bao Triển: “Bô nhà bác ở đâu? Chúng cháu cần phải kiểm chứng.”

      Bác trai: “Được, vấn đề gì.”

      Bao Triển: “Đêm ngày 3 tháng 10 mọi người có nghe thấy tiếng gõ cửa hay tiếng cầu cứu nào ?”

      Bác : “! Có nghe thấy gì đâu.”

      Bao Triển lấy ra chiếc tăm bông, muốn lấy mẫu DNA của họ, nhưng hai bác Lê từ chối ngay lập tức.

      Họa Long nhắc nhở họ rằng, nếu phối hợp trong quá trình điều tra, phía cảnh sát mãi mãi hoài nghi họ chính là hung thủ, và bị cưỡng chế lấy mẫu xét nghiệm lần nữa, khi đó hai vợ chồng mới đồng ý.

      Khi chuẩn bị ra về, Bao Triển bỗng nhớ ra việc, bèn lấy giấy bút ra, rồi bảo cả gia đình họ từng người viết ra bảy chữ, chính là bảy chữ từng viết thi thể của nạn nhân kia!

      Rất nhiều người dân chữ, bác cũng chỉ biết số chữ cơ bản và hàng ngày thường dùng.

      Chỉ có bác Lê trai có thể viết bảy chữ kia cách hoàn chỉnh. Trong quá trình viết, Bao Triển phát ra bác trai thuận tay trái.

      Mẫu DNA lập tức được chuyển đến cơ quan chức trách của tỉnh. Sau đó mấy ngày, kết quả giám định có, nhưng mọi người đều thất vọng. Sau khi so sánh với mẫu dịch đàn ông tìm thấy trong cơ thể nạn nhân, có ai trong nhà họ Lê cũng như những công nhân thi công liên quan đến vụ việc cả.

      Mấy ngày hôm nay, chuyên gia cũng làm lại bản báo cáo mới. Họ kiểm tra lại xác nạn nhân, hi vọng có thể tìm thấy gì đó còn sót lại, và thấy răng nạn nhân có sợi chỉ màu xanh. Chuyên gia khi vừa thấy vậy vội thông báo ngay với tổ chuyên án.

      Giáo sư Lương : “Loại sợi màu xanh này rất có thể là loại để may quần áo.”

      Chuyên gia khẳng định ngay: “Đúng thế đây là loại sợi áo lao động, rất phù hợp với đặc điểm chịu mài mòn.”

      Tô My : “Trong vụ án này những chứng cứ hung thủ để lại hề ít. Bảy chữ xác nạn nhân, chất dịch của đàn ông, cộng thêm sợi chỉ xanh hôm nay vừa phát được nữa, với bằng này manh mối, việc khoanh vùng đối tượng khó, nhưng vấn đề là giờ chúng ta kẻ tình nghi nào cả.”

      Giáo sư Lương lên tiếng: “Mọi người đừng chỉ chú ý đến những gì hung thủ để lại, cũng nên xem xét xem nạn nhân có mất gì ?”

      Họa Long: “Trong túi vẫn còn nguyên tiền, chứng minh nhân dân, chìa khóa, nhưng thấy điện thoại của nạn nhân đâu.”

      Bao Triển : “Nếu hung thủ lấy mất điện thoại của nạn nhân, rất có thể nó rơi ở đâu đó quanh trường vụ án, hoặc có thể rơi xuống dưới nhà vệ sinh rồi.”

      Chuyên gia lập tức : “Để tôi kiểm tra lại lần xem, nhưng tôi cần giúp đỡ của công nhân vệ sinh môi trường.”

      Giáo sư Lương chắc nịch: “Dù tìm được điện thoại của nạn nhân, cũng phải nhờ đến trợ giúp của phía công ty truyền thông, nắm được các thông tin sử dụng của nạn nhân trước khi gặp nạn.”

      Tô My bổ sung thêm: “Ngoài chiếc túi của nạn nhân, tôi còn để ý đến đôi giày của ta nữa.”

      Tô My lấy ra bức ảnh chụp trường vụ án, nạn nhân đôi giày cao gót mới, các đường gân của đế giày rất nét, nhưng lớp da giày có vài chỗ bị mài mòn.

      Giáo sư Lương hỏi: “Đôi giày này lên điều gì?”

      Bao Triển trả lời: “Chứng tỏ nạn nhân từng quỳ và bò dưới đất!”

      Tô My bỗng nhớ ra điều gì, : “Nhà họ Lê kia làm tôi nhớ đến diễn đàn, đó có nhóm người thích bò dưới đất.”

      Giáo sư Lương hỏi: “Diễn đàn nào?”

      Tô My bật máy tính, gõ vào trang tìm kiếm cụm từ “Nhà họ Lê”. Kết quả hiển thị cho thấy đây là trang diễn đàn đen, với quy mô hề , số lượng người tham gia rất đông, núp bóng dưới cái tên diễn đàn văn hóa Á châu tại Bắc Mỹ. Tổ chuyên án trước đây cũng từng phá vụ án liên quan đến vấn đề này. Số lượng người thích bạo dâm là con số .

      Tô My còn cho biết: “Trong trò chơi đó, phân của “chủ nhân” được gọi là vàng ròng, nước tiểu gọi là nước thánh, các “nô tì” coi đó là phần thưởng, là sơn hào hải vị được chủ nhân ban thưởng.”

      Lúc đó, mấy bức ảnh của giáo Trần Lộ trước khi gặp nạn được đặt bàn. Tổ chuyên án khó có thể tưởng tượng được lại có thể có liên quan đến thứ biến thái ấy.

      Người nữ giáo viên đeo cặp kính cận, mặc bộ váy liền màu xanh da trời đứng bục giảng, nụ cười của nhân từ, toát lên khí chất phi phàm của người trí thức. Trong mắt đồng nghiệp, người giáo viên hiểu biết, thấu tình đạt lí. Với hàng xóm láng giềng, là người phụ nữ đảm , hiền thục. Làm sao con người như thế có thể quỳ dưới đất, chịu vùi dập của kẻ tiện nhân kia được chứ!
      thutranChris thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 4 Hợp đồng

      Tô My ngồi trước máy tính, mười ngón tay lướt như bay bàn phím, màn hình thoắt thoắt những cửa sổ rất lạ, tiếng bàn phím vang lên gấp gáp như tiếng mưa rào.

      Họa Long hiếu kì chạy lại hỏi: “ làm gì thế?”

      Tô My vừa gõ vừa trả lời: “Cài trojan[3] ASP vào trang web này, để lấy được webshell[4] của trang này.”

      Họa Long vừa cười vừa : “Ờ, quên mất hacker đấy nhỉ! Để vào đây được cần bao lâu?”

      Tô My vừa nhìn màn hình vừa trả lời: “Tốc độ xâm nhập bị ảnh hưởng bởi độ an toàn và bảo mật của trang web đó. Thông thường chỉ cần… xong rồi!”

      Tô My quay màn hình về phía mọi người, đó có rất nhiều số liệu phức tạp. Tô My giải thích rằng trong những đoạn mã IP này, có thể nhận ra từng có máy tính trong trường nơi Trần Lộ dạy từng đăng nhập vào trang web này. Dấu vết của mạng internet thể nào xóa bỏ hoàn toàn được. thành viên của trang web bình luận rằng cảnh sát bắt được người truy cập đó, chính là ý này đây. Nhưng ở đây còn có IP khác cũng của huyện này, có lẽ là của… cục công an.

      Chuyên gia ngượng ngùng lên tiếng: “Tôi cũng từng đăng nhập vào trang web này. Nhưng mọi người đừng hiểu lầm, tôi vào đó là vì mục đích nghiên cứu thôi!”

      Cùng với việc tìm hiểu được số vấn đề đời tư của giáo Trần Lộ, tình tiết vụ án cũng dần sáng tỏ hơn.

      Tổ chuyên án căn cứ vào số đầu mối tìm được lập tức triển khai công tác điều tra sâu hơn. Tô My lại đến trường học của Trần Lộ chuyến nữa, thu thập và sắp xếp giáo án của nạn nhân. Sau khi so sánh kĩ lưỡng, phát ra bảy chữ viết người nạn nhân phải của ai khác, mà chính là do tự viết lên người.

      Để giải thích cho việc vì sao mình để Trần Lộ dạy môn ngữ văn đúng chuyên môn, hiệu trưởng nhà trường chủ động với Tô My rằng Trần Lộ có xu hướng sính ngoại. Trong những giờ tiếng , từng nhiều lần kể cho học sinh của mình nghe về cuộc sống ở hải ngoại tốt đẹp ra sao, sung sướng nhường nào, còn trong nước tồi tệ và nghèo đói vô cùng. Hiệu trưởng lo sợ hành động đó của làm hỏng tâm lí của học sinh, nên mới để chuyển sang dạy môn ngữ văn.

      Vị hiệu trưởng sắp về hưu bắt đầu kể cho Tô My nghe hết chuyện này đến chuyện khác về cách mạng và về tinh thần giáo dục, nhưng Tô My có tâm trạng để tiếp chuyện.

      Trong máy tính của nạn nhân phát được đầu mối có giá trị nào, Tô My dùng vài thủ thuật khôi phục lại những nội dung bị xóa bỏ, và trong văn bản word tên “hợp đồng nô lệ” tìm ra đầu mối vô cùng quan trọng.

      Trong những ngày nghỉ Quốc khánh, nạn nhân hề du lịch, mà thực hợp đồng kỳ lạ. Nội dung trong bản hợp đồng như sau:

      Hỡi chủ nhân tôn kính!

      Nô tì suy nghĩ rất kĩ rồi! Trong những ngày nghỉ lễ Quốc khánh, nô tì đến để chịu ngược đãi của ngài! Nô tì nguyện dâng hiến tấm thân và tự do của mình cho ngài! Trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng kháng lệnh.

      Trong những ngày đó, xin ngài hãy dạy bảo nô tì! Nô tì nhận ra ngài dù chỉ là nghe tiếng bước chân, hỡi chủ nhân cao quý!

      Nô tì muốn hét lên cho cả thế giới biết, nô tì chính là con cún con dưới chân ngài, là nô lệ của ngài!

      Nô tì mơ ước được ngài dắt giữa vườn violet, nô tì lẽo đẽo bò theo sau, ngừng kêu gâu gâu để ngài vui lòng.

      Nô tì tham lam chiếm lấy đôi chân ngài như con cún trung thành, cả tiếng gió trong vườn violet thơm mùi hoa cỏ.

      Xin ngài hãy cho phép nô tì được mơ tưởng, ngoài cửa sổ tuyết rơi, trong phòng lò sưởi ấm áp, chủ nhân cao quý ngồi sô-pha, tay cầm roi, còn nô tì quỳ phục dưới chân ngài. Hãy rời xa xã hội này, bỏ hết các suy nghĩ của loài người, chỉ còn lại vui vẻ và hưởng lạc. Nô tì là kẻ hầu hạ đê hèn nhất của ngài, luôn mong muốn nhận được dạy dỗ, cho dù đó có là ô nhục và đau đớn đến nhường nào.

      Chỉ cần được gặp ngài, nô tì biến mình từ kẻ xinh đẹp và kiêu ngạo, thành thứ tì tiện nhất đời, con hầu chỉ nghe theo lời ngài mà thôi.

      Nô tì mong ngày được phục dịch ngài ăn cơm, mặc áo giúp ngài châm điếu thuốc, giúp ngài xả hơi.

      Hỡi chủ nhân cao quý, nô tì biết rằng mình là kẻ vừa bẩn thỉu vừa đê tiện, xứng đáng hầu hạ ngài, cuộc sống của nô tì chính là con cún quỳ phục bên cạnh ngài.

      Hỡi chủ nhân! Nô tì mê mệt, sùng bái ngài đến mức sẵn sàng thành kẻ gia nô coi sóc nhà cửa, và mọi ngóc ngách nơi ở của ngài, nguyện hầu hạ ngài suốt cuộc đời này.

      Kẻ được gọi là “chủ nhân” trong bản “hợp đồng” này là kẻ tình nghi hàng đầu. Nhưng trong văn bản đó lại hề nhắc đến tên và các tư liệu về . Tổ chuyên án triển khai việc điều tra lịch sử ghi chép liên lạc của nạn nhân, còn chuyên gia kia cũng tìm số công nhân vệ sinh tiến hành xử lí trường vụ án, tìm kiếm điện thoại của Trần Lộ.

      Bao Triển điều tra quá trình sử dụng chứng minh thư nhân dân của nạn nhân, và tìm thấy đầu mối quan trọng.

      Ngoài những thông tin cơ bản giống như chứng minh thư cũ, loại chứng minh thư mới còn có thêm miếng từ chìm bên trong, và từ đó có thể tra cứu được những thông tin khác về quá trình sử dụng, cũng như việc người sở hữu từng phạm tội hay chưa v.v… Bộ công an có thể tra cứu được quá trình sử dụng chiếc chứng minh nhân dân này, kể cả những thông tin về việc người đó vào quán internet nào lên mạng, hoặc đến khách sạn nào thuê phòng, chỉ cần người sở hữu sử dụng chứng minh nhân dân, cảnh sát có cách lần tìm ra.

      Trong thời gian nghỉ Quốc khánh, Trần Lộ từng sử dụng chứng minh thư tại khách sạn năm sao khi lên tỉnh. Khi vào khách sạn, ta cùng người đàn ông, là người Mỹ, tên tiếng Trung là Ngũ Duy Khắc.

      Điều khiến tổ chuyên án cảm thấy vui mừng là đến giờ Ngũ Duy Khắc vẫn chưa rời khỏi khách sạn, phòng vẫn chưa trả.

      Giáo sư Lương lệnh cho Họa Long và Tô My lập tức lên tỉnh, và cầu giúp đỡ từ phía công an tỉnh. Trước khi , giáo sư Lương dặn dò kĩ Họa Long, đối với những vụ án có liên quan đến người nước ngoài phải hết sức cẩn thận, tránh tuyệt đối việc dùng bạo lực hành pháp. Nếu chưa có chứng cứ ràng, nhất định phải tôn trọng quyền biện hộ của đối tượng.

      Họa Long chỉ xuề xòa câu: “Bác yên tâm. Cháu đánh đâu mà sợ!”

      Tô My : “Với trình độ tiếng của cháu là đủ để thẩm vấn rồi.”

      Sau khi ra tới tỉnh, dưới giúp đỡ của cảnh sát địa phương, cả đội khống chế toàn bộ khách sạn. Họa Long gọi bảo vệ khách sạn lại, bảo ta lấy cho mình chiếc kìm cộng lực, định cắt đứt dây xích chống trộm của căn phòng, xông vào bắt giữ Ngũ Duy Khắc. Tô My với Họa Long, để đối phó với người nước ngoài, việc gõ cửa có hiệu quả hơn việc phá cửa xông vào.

      Tô My đến gõ cửa phòng khách sạn, giơ thẻ công tác của mình ra. Ngũ Duy Khắc là người da trắng, tóc vàng, mắt xanh, thái độ vô cùng lễ phép, rồi mở cửa mời Tô My vào.

      Ngũ Duy Khắc tỏ ra vô cùng kinh ngạc trước thông tin Trần Lộ bị sát hại, và phối hợp cùng cảnh sát để điều tra việc.

      Tô My hỏi Ngũ Duy Khắc có cần tìm luật sư ? Nhưng ta rất bình tĩnh, cần.

      Căn phòng này là phòng hạng sang, các trang thiết bị bên trong đều là hàng cao cấp. nền nhà có trải lớp thảm, có phòng khách, phòng đọc sách, phòng ngủ và phòng tắm, còn có cả ban công thoáng mát. bàn vẫn còn số đồ chơi người lớn.

      Họa Long và Tô My kiểm tra khắp căn phòng, đây có lẽ chính là nơi Trần Lộ đến hưởng lạc.

      Ngũ Duy Khắc tiếng Trung rất giỏi, quá trình thẩm vấn thực ra giống với cuộc chuyện hơn.

      Ông ta cho biết mình từng học tại Trung Quốc, và là quản lí cao cấp tại doanh nghiệp nước ngoài, bối cảnh gia đình rất đơn giản, cha mẹ đều qua đời, còn có em trai cùng làm việc với nhau ở công ty. Ngũ Duy Khắc cho biết mình quen Trần Lộ web, từng có khoảng thời gian tiếp xúc với nhau qua mạng. Trong mấy ngày nghỉ Quốc khánh, họ hẹn nhau đến đây gặp mặt. Tô My hỏi cặn kẽ cả quá trình, Ngũ Duy Khắc lấy ra chiếc máy ảnh kĩ thuật số, trong đó có số bức ảnh chụp liên tục. Trần Lộ mặc bộ áo dài Thượng Hải, dáng thướt tha tiến lại chào người trước mặt theo kiểu cũ. tấm khăn lụa trắng quàng vai từ từ trượt xuống theo bước chân của Trần Lộ. Đoạn phía sau là số bức ảnh khá thân mật của hai người.

      Họa Long chỉ vào bức ảnh, hỏi: “Bộ áo dài Thượng Hải đó là của ai?”

      Ngũ Duy Khắc trả lời: “Là của tôi mua, tôi rất thích văn hóa Trung Quốc.”

      Họa Long lại hỏi tiếp: “Chiếc áo đó bây giờ ở đâu?”

      Ngũ Duy Khắc chỉ vào tủ quần áo, trong đó bỗng vọng ra tiếng kêu rất lạ. Họa Long tiến lại, mở cánh cửa tủ ra, rồi giật mình nhìn thấy người phụ nữ mặc áo dài Thượng Hải bị trói trong đó. Họa Long vội rút súng, Tô My chạy lại cởi trói, Ngũ Duy Khắc giơ hai tay xua xua, rằng đây cũng chỉ là người đến tìm ông với mục đích giống như Trần Lộ mà thôi. Tất cả mọi hành động trong quá trình này đều là do hai bên tự nguyện.

      Tô My đưa người phụ nữ sang phòng khác thẩm vấn, và chứng thực những lời Ngũ Duy Khắc là hoàn toàn đúng.

      Kết quả buổi thẩm vấn khiến mọi người đều vô cùng thất vọng. Ngũ Duy Khắc thừa nhận việc có quan hệ với Trần Lộ, và mẫu phân tìm thấy trong dạ dày nạn nhân chính là của ta. Nhưng trong buổi sớm ngày 3 tháng 10, ta ngồi xem bóng đá ở quán cà phê của khách sạn, các nhân viên ở đó có thể làm chứng. Khi Trần Lộ bị hại, ta hề có mặt tại trường.

      Kẻ tình nghi duy nhất có bằng chứng ngoại phạm rất ràng!

      Thông tin được thông báo ngay cho giáo sư Lương. Giáo sư và Bao Triển đều vô cùng bất ngờ. Trong điện thoại giáo sư Lương bảo Tô My phải thẩm vấn Ngũ Duy Khắc cách ràng và chi tiết. Trần Lộ rời khỏi khách sạn khi nào? Những chữ viết người nạn nhân có từ bao giờ? Cùng các thông tin liên quan đến nghi phạm, và lập tức kiểm tra AND của .

      Ngũ Duy Khắc cho biết, vào khoảng giờ hơn hai giờ kém đêm ngày 3 tháng 10, Trần Lộ bắt taxi rời khỏi khách sạn để ra bến xe. Trước khi rời khỏi đó, Ngũ Duy Khắc cầu viết chữ lên cơ thể mình. Đó cũng là điều khoản cuối cùng trong bản cam kết.

      Từ tỉnh xuống huyện nơi Trần Lộ ở phải mất khoảng hai tiếng đồng hồ tàu, điều đó cũng phù hợp với việc Trần Lộ đến nơi lúc đó là khoảng bốn giờ sáng.

      Khi Trần Lộ xuống tàu, Ngũ Duy Khắc xem bóng đá ở trong thành phố.

      Tình tiết vụ án rơi vào ngõ cụt, chưa biết phải tiếp tục từ, đầu mối nào?

      Giáo sư Lương và Bao Triển đều cảm thấy bế tắc. Hai người ngồi trong phòng họp của cục công an phân tích lại từ đầu vụ án lần nữa, liệt kê ra từng đầu mối và xem xét lại từ đầu, chỉ thấy rất nhiều điểm nghi ngờ, nhưng lại có hướng giải quyết nào nữa.

      Lãnh đạo cục công an : “Trong các vụ án cưỡng hiếp, cướp bóc chưa phá giải được gần đây, có cần khoanh vùng lại ?”

      Giáo sư Lương trả lời: “Đặc biệt chú ý đến những vụ án xảy ra vào ban đêm, nhất là những vụ hình trị an xảy ra ở gần bến tàu.”

      Lãnh đạo cục công an động viên: “Co hẹp phạm vi điều tra dễ hơn nhiều rồi. Mọi người cũng đừng thất vọng, đừng tự tạo áp lực cho mình quá, dù gì nữa phải mọi vụ án đều có thể phá giải được, số lượng các vụ án chưa giải quyết được vẫn còn nhiều lắm…”

      Giáo sư Lương bỗng nhiên hỏi: “Những người nào thường xuất vào lúc bốn giờ sáng? Nhân viên bốc vác gần nhà ga, người lái xích lô điện, rất có thể họ vô tình nhìn thấy dòng chữ người Trần Lộ và nổi lên ý định cưỡng hiếp, nên mới theo chăng?”

      Bao Triển : “ những cần chú ý đến bến tàu nơi quan trọng nữa của vụ án là khu nhà vệ sinh công cộng, những ai là người có khả năng vệ sinh vào lúc bốn giờ sáng đây?”

      Lãnh đạo cục công an trả lời: “Nửa đêm ngủ dậy vệ sinh, lại là nhà vệ sinh nữ, tất nhiên là người nữ giới rồi!”

      Giáo sư Lương hỏi: “Thế còn đàn ông? Đàn ông như thế nào có thể chui vào nhà vệ sinh nữ lúc nửa đêm như thế!”

      Chuyên gia bỗng nhiên đẩy cửa bước vào, mặt vui mừng thông báo: “Tìm thấy chiếc điện thoại rồi.”

      Bao Triển nhìn chuyên gia rồi : “Tôi biết hung thủ là ai rồi.”
      thutranChris thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 5 Nhà vệ sinh công cộng

      Mỗi người chúng ta rồi đều phải đến những nơi xa lạ, bước những con đường xa lạ, gặp những người xa lạ, đó là phần thể thiếu của cuộc đời.

      Trần Lộ thích mặc những chiếc váy chữ A lại lại trong lớp học, vừa vừa đọc sách. số thói quen như, đặt miếng lau bảng màu đen bàn, bên cạnh là cốc cà phê cuộn khói. cúi người để mái tóc chảy xuống hai vai, vừa nhìn ra phía ngoài cửa sổ vừa uống cà phê. biết rằng số học sinh mới lớn lén nhìn mình, nhưng đầu chìm trong cơn tưởng tượng gặp người đàn ông ngoại quốc cảm giác ấy làm thấy đê mê và vui sướng.

      ngày, Trần Lộ lấy hết can đảm tìm đến gặp ta.

      Trong giây phút gặp mặt, tim đập rộn ràng. Sau những hồi hộp pha lẫn lo lắng, trong lòng lại rạo rực niềm khát khao.

      Ngũ Duy Khắc ngồi hút thuốc trong đại sảnh khách sạn, khói thuốc cuốn lên, ta ra hệt như hình ảnh người đàn ông mà mong đợi – người đàn ông nước ngoài.

      Trần Lộ run rẩy bước tới. mua chiếc túi và đôi giày mới ở khu chợ gần bến tàu, vì hy vọng mình để lại ấn tượng đẹp ngay từ đầu cho .

      Sau khi vào phòng, Trần Lộ dù có chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng vẫn có phần ngượng ngùng. Đến ngày thứ ba, chính là ngày 3 tháng 10, Ngũ Duy Khắc thông báo với gặp mặt người nữa. Trần Lộ có vẻ vui, muốn chia sẻ với bất cứ ai, nhưng Ngũ Duy Khắc thể quan điểm, nếu thích có thể dừng lại. Đó là lí do nửa đêm mà Trần Lộ vẫn quyết định bỏ về trước khi người phụ nữ kia tới nơi.

      bật khóc khi nghĩ đến cảnh tượng người phụ nữ khác thay thế mình. Trần Lộ phát ra đem lòng Ngũ Duy Khắc từ khi nào biết. Ngũ Duy Khắc thừa nhận mình ăn thịt chuột Hà Lan, và ốc sên Pháp. Giáo sư Lương bảo Tô My tiến hành xét nghiệm DNA của Ngũ Duy Khắc, kết quả cho thấy ta chính là chủ nhân của thứ dịch trong cơ thể nạn nhân. Nhưng Ngũ Duy Khắc hề có thời gian gây án, các camera theo dõi của khách sạn cũng chứng minh điều đó, khi Trần Lộ gặp nạn, ta ngồi xem bóng đá ở quán cà phê.

      người phụ nữ xuống tàu, trong người có chất dịch của nam giới, rồi ta chết trong nhà vệ sinh công cộng gần đó. Tất cả những điều đó tạo nên vụ cưỡng hiếp giết người giả.

      Ngay từ đầu tổ chuyên án nhận định sai về vụ án. Sau khi giải quyết được sai lầm này, Bao Triển nhanh chóng hiểu ra rằng đây chỉ là vụ giết người tình cờ thôi.

      Rất nhiều vụ án mạng đều có động cơ gây án. Hai thằng lưu manh chỉ vì cái nhìn đểu mà có thể ra tay tàn sát lẫn nhau. đứa trẻ nghịch ngợm vô tình đốt cháy ngôi nhà gỗ khi trong nhà có người ở. Võ Hải Bình dùng súng hơi bắn vào người đường, Trương Trí Phi đẩy đứa bé xuống dòng sông, khi đầu thú, khai rằng ngày nào cũng mơ thấy đứa trẻ quỳ thuyền khóc lóc xin tha mạng, còn động cơ giết người của chỉ vì xả cơn giận do thua bạc.

      Nhân tính của mỗi con người đều có góc lạnh lùng và tàn nhẫn.

      Trần Lộ chết trong nhà vệ sinh công cộng, trong kẽ răng của ta có sợi chỉ màu xanh. Tổ chuyên án suy đoán rằng có thể nạn nhân phản kháng, trong lúc giằng co giữa sống và cái chết, cắn hung thủ, và sợi chỉ áo mắc lại răng .

      Loại chỉ đó chính là loại dùng để may áo lao động của dân lao động và những người bốc vác tại bến tàu.

      Chuyên gia hai lần nhắc đến công nhân môi trường, và cuối cùng cũng nhờ giúp đỡ của họ mà tìm thấy chiếc điện thoại rơi dưới nhà vệ sinh. Bao Triển bỗng nhiên nghĩ ra những người công nhân môi trường cũng mặc loại áo ấy.

      Suy nghĩ đó giống như ánh chớp xé toạc trời đêm, Bao Triển tưởng tượng ra cảnh người công nhân vệ sinh dọn dẹp nhà vệ sinh công cộng vào lúc sáng sớm, đúng lúc đó, có người phụ nữ vào.

      Tất nhiên, nhà vệ sinh nữ cũng do những người công nhân này phụ trách dọn dẹp.

      Chúng ta hầu như đều từng dùng nhà vệ sinh công cộng, nhưng rất ít người biết được, chất thải ở đó được dọn như thế nào. Nhà vệ sinh công cộng được nhắc đến ở đây là loại thông thường cho người dân sử dụng, chứ phải loại tự động và cao cấp ở những trung tâm hoặc toà nhà đắt tiền.

      Nhà vệ sinh của người dân như thế nào nhỉ?

      Thứ nhất, vô cùng bẩn thỉu, tất cả những thứ gì kinh khủng nhất đều tập trung ở đây.

      Thứ nhì, hôi thối, ai ngồi trong đó lâu chút có thể ngất vì choáng váng.

      Mỗi khi chúng ta bước vào đây đều phải cẩn thận bước qua những dòng nước bẩn chảy ngang chảy dọc, rồi cố tìm chỗ trống để đặt chân giữa đống rác rưởi và lúc nhúc những sinh vật . Mỗi khi nhắc đến nơi này, phản ứng của mọi người đều là cau mày bịt mũi, cố gắng rời khỏi đó cách nhanh nhất.

      Ở đó có loài biến dị của nhặng đầu xanh và nhặng đầu đỏ mà các nhà động vật học chưa bao giờ phát ra.

      Ở đó có mâu thuẫn giữa dân sinh và dân quyền mà các nhà xã hội học để ý tới, chỉ cần nhìn vào khu nhà vệ sinh công cộng, biết được đời sống nhân dân ở đó như thế nào.

      Chúng ta chưa bao giờ thực đối mặt với những khu nhà vệ sinh công cộng ấy.

      Những nhà vệ sinh công cộng tại các thành phố lớn đều tương đối sạch , những vòi nước tự động, những bồn cầu sáng bóng như gương, mọi thứ chất thải được xối sạch . Nhưng ở những nơi nghèo khó, lạc hậu như vùng quê trong vụ án này, những nhà vệ sinh công cộng vẫn cần có người tiến hành dọn dẹp cách thủ công. Có số việc bắt buộc phải làm vào buổi đêm, ví dụ như người công nhân múc chất thải, dọn dẹp nhà vệ sinh nữ.

      Tổ chuyên án lập tức đến cục vệ sinh môi trường tiến hành điều tra. Mỗi người công nhân môi trường đều có khu vực quản lí riêng của mình. Nhà vệ sinh công cộng cạnh bến tàu do công nhân tên Ngưu Nhị quản lí. Lãnh đạo cục vệ sinh môi trường cho biết, kể từ sau khi xảy ra vụ việc, họ còn thấy người này xuất nữa.

      Cảnh sát nhanh chóng bắt được Ngưu Nhị tại chính nhà của . Khi bị bắt Ngưu Nhị hề có hành động phản kháng nào.

      Họa Long đạp cửa bước vào. Phản ứng đầu tiên của Ngưu Nhị khi thấy cảnh sát là đưa hai tay ôm đầu sợ hãi, quỳ xuống dưới đất như chuẩn bị tư thế chịu đòn.

      Tổ chuyên án tiến hành kiểm định sợi chỉ tìm thấy trong kẽ răng của nạn nhân, và nó chính xác là phần chiếc áo lao động của Ngưu Nhị. cánh tay vẫn còn vết răng bầm tím rất rệt. Sau khi kiểm tra vết răng, chứng thực được đó là vết cắn do Trần Lộ gây ra.

      Mọi chứng cứ ràng, tổ chuyên án can thiệp vào công tác thẩm vấn nữa mà để công việc lại cho lãnh đạo cục công an. Sau khi từ trong phòng thẩm vấn vọng ra mấy tiếng kêu thảm thiết, Ngưu Nhị khai nhận toàn bộ quá trình gây án.

      Người đàn ông ba mươi lăm tuổi, tướng mạo khó coi, tóc tai bù xù trông già như người năm mươi ba tuổi. ta làm công việc dọn dọn dẹp môi trường được mười năm. Lúc đầu công việc của ta chỉ là phun thuốc chống dịch bệnh trong nhà vệ sinh. Sau khi mẹ ta, người phụ nữ chuyên quét rác đường phố qua đời, cục vệ sinh môi trường cắt giao luôn cho quản lí việc dọn dẹp của phần năm số nhà vệ sinh trong huyện.

      ta biết chữ, vợ con, chỉ có sở thích duy nhất là uống rượu.

      Mỗi khi uống say, ta lấy gầu và xẻng loạng quạng bước vào trong nhà vệ sinh công cộng giữa bóng đêm mù mịt.

      ta đứng ngoài nhà vệ sinh nữ hô lên mấy tiếng để bên trong biết. Nếu có ai vào dọn dẹp.

      Phố huyện nghèo này bắt đầu náo nức trở lại vào sáng sớm, nên những người như ta phải hoàn thành công việc trước khi trời sáng.

      Giữa mùa hè nóng bức, nếu trời mưa, những giọt mồ hôi cuồn cuộn chính là thứ nước tắm của Ngưu Nhị.

      lần nọ, sau khi uống rượu say, Ngưu Nhị vào nhà vệ sinh nữ vệ sinh, và bỗng có cảm giác vô cùng khác lạ. ngồi xổm trong nhà vệ sinh nữ, đôi lúc trong đầu cũng nghĩ đến việc lấy vợ, nhưng làm gì có người phụ nữ nào chịu gả cho , nguyên nhân là gì, chính cũng hiểu.

      đêm trăng sáng, ánh trăng như nhưng dòng nước mát chảy từ cao xuống, ngồi phiến đá trước cửa nhà vệ sinh nữ ngắm trăng cách say sưa rồi đập vỡ chai rượu cạn.

      Sau này, có thêm sở thích nữa. Kẻ nát rượu này có lần uống say, vô duyên vô cớ đánh nữ sinh nửa đêm thức dậy vệ sinh. Và từ đó, dã tính trong lòng cứ lớn dần lên. cướp bóc, cưỡng hiếp ai, mà chỉ thích đánh người, mà chỉ đánh những xinh đẹp.

      Mỗi khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp trong đêm, là trong lòng lại nổi lên ý nghĩ chạy lại đánh ta trận.

      thông thuộc mọi con ngõ tối tăm, từng góc khuất vắng vẻ trong cái phố huyện nghèo này, vì thế mấy vụ bạo lực trong đêm đều khiến dễ dàng sa lưới được.

      Sau khi Trần Lộ xuống xe, muốn ngồi xe ba bánh về nhà, mà quyết định bộ để lấy lại bình tĩnh vì trong lòng bấy giờ rối như tơ vò. Khu dân cư ở gần đó vì chuẩn bị phải giải phóng mặt bằng, nên nhà vệ sinh công cộng cũng cần phải được xử lí. Ngưu Nhị phải xong việc trước khi trời sáng, ta để các dụng cụ ở ngoài cửa nhà vệ sinh rồi tới cửa hàng tạp hóa hai bốn giờ mua rượu. đường về, ta nhìn thấy có người phụ nữ phía trước. uống vào vài ngụm, đầu óc có phần hưng phấn, tư tưởng thù hằn nổi lên, ta lặng lẽ theo sau người phụ nữ đó, chuẩn bị hành động. Trần Lộ bước vào nhà vệ sinh nữ, Ngưu Nhị cũng vào theo, nhưng lập tức lại rời khỏi đó. Theo bản năng của những kẻ phạm tội, muốn xác nhận xem người phụ nữ đó có ai cùng . Khi quay ra và chắc chắn đối tượng chỉ có mình, Ngưu Nhị tim đập thình thịch, bản tính dã thú trong nổi lên.

      bẻ khớp ngón tay răng rắc, rồi bước vào gian bên cạnh nơi người phụ nữ kia ngồi, kiễng chân nhìn vào trong.

      Người phụ nữ cầm điện thoại di động. Từ ánh sáng yếu ớt của màn hình cũng có thể nhận ra đây là người đàn bà đẹp. Người phụ nữ vì run sợ nên vô tình làm rơi chiếc điện thoại xuống dưới, xung quanh chỉ còn lại màu đen.

      đứng yên bất động, nhìn người phụ nữ bên cạnh như con dã thú rình con mồi.

      biết bao lâu sau đó, người phụ nữ cho rằng mình hết nguy hiểm nên đứng dậy định bỏ . Khi ta ngẩng đầu nhìn lên, hai cặp mắt bắt gặp nhau, người phụ nữ hét lên sợ hãi, xông ra khỏi nhà vệ sinh. thở hồng hộc, chạy theo tóm lấy ta. Người phụ nữ cắn nhát vào cánh tay rồi thoát ra, chạy tới ngôi nhà gần đó, dùng hết sức đập cửa rầm rầm cầu cứu nhưng ai ra mở cửa. chạy tiếp nhưng vì giày cao gót, nên thể chạy nhanh được. Bỗng trong đầu nghĩ lại buổi tối vừa qua. còn gào thét cầu cứu nữa, mà trong lòng dâng lên suy nghĩ. bỏ chạy mà quay ra cầu xin, : “Tôi chiều theo . Sau đó hãy tha cho tôi! Tôi xin đấy!”

      Ngưu Nhị tóm tóc lôi xềnh xệch Trần Lộ quay về nhà vệ sinh công cộng, câu nào, đạp ta vào trong đó.

      cưỡng bức , mà chỉ thượng cẳng chân hạ cẳng tay, rồi dùng xẻng đập vào sau gáy nạn nhân.

      Sau khi vụ án kết thúc, tổ chuyên án mang chiếc máy tính của giáo Trần Lộ trả về cho nhà trường. Vụ án gây chấn động cả phố huyện nghèo, người ta bàn tán nhau khắp các đầu làng cuối ngõ. Vì vụ án vẫn chưa có phán quyết cuối cùng, nên cảnh sát vẫn phong tỏa thông tin. Các lời đồn có nhiều phiên bản khác nhau, mỗi người phách. Hiệu trưởng vô cùng cảm kích với tổ chuyên án: “Tôi rồi mà, sính ngoại có gì hay ho đâu cơ chứ! Tôi sớm biết có ngày hôm nay mà, nước ngoài có gì to tát? Mấy người phụ nữ thành phố cứ thích lấy chồng Tây, họ thèm khát gì ở đó biết!”

      [1] Mã Moóc-xơ, hay còn gọi là Mã Morse: là loại mã hóa ký tự dùng để truyền các thông tin điện báo. Mã Morse dùng chuỗi được chuẩn hóa để biểu thị các kí tự của thông điệp. Ví dụ: Khi gõ các kí tự đặc biệt của tiếng Việt có thể gõ như sau: AA=A, AW=Ă, OO=O, v.v..

      [2] Tứ đại đồng đường: Bốn đời sống cùng dưới mái nhà.

      [3] Trojan: loại phần mềm ác tính, có chức năng tự sao chép, nhưng có chức năng hủy hoại giống như virus. trong những thứ giăng bẫy của Trojan là nó tự nhận là giúp cho máy tính chống lại các virus nhưng thay vì làm vậy nó quay ra đem virus vào máy.

      [4] WebShell là dạng mã độc, có nhiều chức năng để hỗ trợ các hacker chiếm quyền quản lý các hệ thống website.
      thutranChris thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Phần 9: Đứa bé áo đỏ
      Lời dẫn
      có ai chết, mọi người đều chết – Carson McCullers.

      Dưới chân núi, đạo sĩ bày sạp xem bói trong buổi hội làng đông đúc.

      Người đạo sĩ chân trần, lòng bàn chân đầy những vết chai lẫn trong lớp bùn đất, chỉ nhìn thoáng cũng biết ông vừa băng qua quãng đường dài.

      Bốn người của tổ chuyên án đứng trước sạp bói. Họa Long : “Loại lừa đảo giang hồ này tôi gặp nhiều rồi.” Tô My bảo: “Để ông ta xem cho chúng ta quẻ xem có linh nghiệm ?” Bao Triển ngồi xuống trước mặt đạo sĩ, chưa kịp đạo sĩ lên tiếng: “Mấy vị là người cửa quan, là cảnh sát, đến phá án!”

      người Bao Triển lúc bấy giờ mặc đồng phục, đạo sĩ đoán được họ là cảnh sát cũng có gì là khó.

      Họa Long cười nhạo báng, : “Ha ha! Thần cơ diệu toán! Giỏi ! Thế ông có bói được chúng tôi phá án gì ?”

      Đạo sĩ chân trần vẫn bình thản, : “Đọc ngày sinh tháng đẻ.”

      Bao Triển giọng lễ phép: “Đạo trưởng!” rồi ghi ngày sinh cho đạo sĩ xem.

      Đạo sĩ chân trần giật mình, trợn mắt kinh ngạc, hồi về những điều huyền diệu trong số mệnh của Bao Triển, rồi tiếp tục : “ vụ án dương!”

      Tô My hỏi: “Vụ án dương mà chúng tôi vừa nhận này có dễ phá giải ?”

      Đạo sĩ trả lời: “Thiên cơ bất khả lộ!”

      Ý nghĩa chính xác của câu này là “tiền”. Bao Triển quay lại nhìn giáo sư Lương, giáo sư chỉ gật đầu ngầm đồng ý. Để thể lòng thành, Bao Triển rút tờ trăm tệ đưa cho đạo sĩ. Đạo sĩ nhận lấy tiền rồi lắc đầu trả 1ời: “Mê man lắm! có nhiều hi vọng! Trừ khi…”

      Đạo sĩ nhắm mắt lại, nữa. Họa Long nhìn ông ta với vẻ khinh bỉ, Bao Triển lại rút ra tờ trăm tệ nữa. Đạo sĩ đưa tay nhận tiền, rồi câu vô cùng huyền bí: “Muốn phá vụ án này, trừ khi… nửa đêm ma gõ cửa, giữa ngày quỷ nhập xác.”

      Tối đó, bốn người của tổ chuyên án tới ở trong đồn công an nằm lưng chừng núi, giữa rừng. Bốn gian nhà gạch cũ, vô cùng ọp ẹp, có tường bao, cửa chính nhìn thẳng ra đường. Những khúc gỗ của bọn lâm tặc chất đầy ven đường, có lẽ lâu lắm rồi nên thân cây mọc đầy mộc nhĩ, đoạn lan can quẳng giữa đám cỏ, và đầu máy công nông phía sau, vì môi trường ẩm ướt han gỉ nhiều chỗ.

      Giữa đêm khuya, khi tổ chuyên án thảo luận phân tích về vụ án đứa bé áo đỏ có tiếng gõ cửa vang lên.

      Mọi người đều nghe rất có ai đó đứng ngoài gõ vào cửa ba tiếng. Nhưng điều khiến cả tổ chuyên án đều dựng tóc gáy, là khi mở cửa có bất cứ ai ở ngoài, chỉ có luồng gió lạnh thổi vào trong.

      Họa Long rút súng chuẩn bị tư thế chiến đấu, rồi bước ra ngoài thị sát lượt xung quanh, nhưng đến bóng người cũng thấy. Đây quả là điều khiến người ta thể hiểu nổi. Nếu có ai đó gõ cửa làm sao có thể bỏ nhanh như thế được? Tổ chuyên án ai bảo ai, đều nhớ lại câu khi chiều của đạo sĩ: “Nửa đêm ma gõ cửa…”

      Chương 1 Vụ án huyền bí
      Ngày 5 tháng 11 năm 2009, gần chính ngọ, người nông dân năm mươi tư tuổi Lưu Trí Huy trở về làng. Tới nhà, thấy cửa trước và cửa hông đều đóng chặt, chỉ có cửa sau mà thường ngày đều đóng kín, hôm nay bỗng dưng chỉ khép hờ. Ông vòng ra phía cửa sau bước vào nhà, cảnh tượng trước mắt khiến ông choáng váng. Tại phòng chính đèn vẫn bật, trong nhà xáo trộn hoang tàn. Quần áo của cậu con trai duy nhất vương vãi khắp nơi. Cậu bé mặc chiếc áo đỏ, có đính hoa, chân tay đều bị buộc chặt bằng dây thừng, hai tay cậu bé bị treo lên xà nhà, chân cách đất chỉ đoạn ngắn, giữa hai chân treo quả cân lớn, chiếc ghế dài cạnh đó bị lật sang bên. Đứa trẻ toàn thân lạnh toát, còn hơi thở.

      Cậu bé tên Lưu Hải Ba, học sinh lớp 7B trường trung học phổ thông Đông Tuyên ở khu Ba Nam của phố núi này. Tính đến thời điểm tử vong, cậu bé vừa tròn mười ba tuổi mười ba ngày lịch.

      Cha mẹ của đứa trẻ đều làm xa tận vùng Giang Bắc, cậu bé ở trong kí túc xá của trường, ngôi nhà ở quê đành để hoang người ở. Trước khi xảy ra vụ án vài ngày, đứa trẻ gọi điện cho cha mẹ mình, rằng tuần sau cậu về nhà. Cậu bé bảo quanh nhà hoang phế quá, cậu muốn về dọn dẹp cắt cỏ xung quanh. Ngày 3 tháng 11, cha cậu bé gọi cho con trai nhưng liên lạc được. Sau khi gọi điện cho nhà trường được biết đứa trẻ đến lớp tuần nay rồi. Sau khi vụ án xảy ra, các bạn học cùng chứng thực việc sau khi tan học vào thứ sáu ngày 30 tháng 10, Lưu Hải Ba về nhà mọi việc đều bình thường có gì khác lạ.

      Cha mẹ cậu bé cho biết, cửa sau được chắn bằng hai tấm gỗ lớn, bên ngoài còn buộc bằng sợi dây thép. Khi cậu bé chết, cửa trước và cửa hông đều đóng kín, nhưng cửa sau lại chỉ khép hờ, hai tấm gỗ và dây thép được đặt ở hai bên cửa. Người cha vừa mô tả lại vừa trong nghẹn ngào: “Thường ngày ở nhà có ai nên chúng tôi mở cửa sau mà đóng kín suốt, người ngoài nhìn vào còn biết nhà tôi có cửa sau. Vì sao tôi lại lấy cuốc chim, đứng đây bẩy tấm gỗ ra? Vì chỉ khi bẩy được tấm gỗ cảnh cửa mới mở ra được.”

      Trong căn phòng nơi cậu bé chết có đặt chiếc bàn Bát Tiên phủ đầy bụi, còn có vài chiếc ghế dài, tường treo bóng đèn vẫn còn sáng. Những cuốn sách, vở bài tập của cậu bé quăng lả tả giường, bàn. Hai gói mì tôm ăn gói. Đồng hồ điện tử, cặp sách, máy tính, điện thoại, đĩa CD cũng nằm giường. Trong cặp sách vẫn còn ba mươi ba tệ năm xu.

      Cái chết của cậu bé vô cùng hiếm gặp và khiến mọi người đều cảm thấy sợ hãi. Trong làng nỗi sợ, khí tang tóc bao phủ khắp nơi. Khi cảnh sát tới, hàng xóm cho biết cậu bé khi còn sống có biểu gì khác lạ, cả gia đình họ đều rất thà, đối xử với hàng xóm láng giềng cũng rất thân thiện, chưa bao giờ có tranh chấp cãi vã gì với ai. Cậu bé Lưu Hải Ba tính tình hướng nội, ngày thường rất ít chuyện với người khác, hay xấu hổ nên gần như bao giờ chủ động bắt chuyện với mọi người xung quanh. Cái chết bất ngờ của cậu khiến mọi người trong làng đều thấy vô cùng kì lạ.

      Thứ nhất là chiếc áo đỏ. Khi chết, cậu bé mặc chiếc áo màu đỏ đính hoa, là của chị họ cậu. Khi cảnh sát tháo dây đưa cậu từ xà nhà xuống, cởi chiếc áo ra, thấy cậu mặc bên trong bộ đồ bơi bó sát của nữ.

      Trước ngực bên trong áo bơi còn có hai nắm vải màu đen được vo tròn. Sau này, khi đăng tin, nhà báo cho biết chiếc áo bơi cũng là của chị họ cậu. Nhưng điều đó bị cha cậu phủ nhận. Lưu Trí Huy cho biết chiếc áo đó của ai.

      Thứ hai là dây thừng được buộc rất chuyên nghiệp. Lưu Hải Ba khác với những trường hợp tử vong khác ở chỗ, cậu bị treo chân tay đến chết chứ phải bị treo cổ chết. Mỗi cánh tay bị buộc vừa đủ vòng, chân cũng vậy, cách thắt nút dây vô cùng chuyên nghiệp, giống như việc đứa trẻ mười ba tuổi có thể làm được.

      Thứ ba là việc chân cậu bé treo quả cân. quả cân có con số “1”. Tại nơi cậu bé bị treo, mặt đất bằng phẳng, chân đứa trẻ cách mặt đất xa, quả cân treo sát mặt đất. Có thể do lúc bị treo cậu cố gắng thoát ra, nên mặt đất còn vết xước và vết lõm do quả cân gây nên.

      Thứ tư là phát cây kim trước trán. Mẹ của Lưu Hải Ba : “Con trai tôi chết thảm quá. Chỗ đó là huyệt đạo.”

      Thứ năm là chữ “sát” trước cửa gỗ. cánh cửa hông bằng gỗ, có viết chữ “sát”, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta lạnh gáy. chữ “sát” còn có dấu gạch chéo, rồi viết lên chữ “vương”. Đọc liền vào là “vương sát”. Cha cậu cho biết chữ cửa là do cậu bé viết, viết rất lâu rồi. Cậu bé Lưu Hải Ba mới mười ba tuổi vì sao lại viết chữ đáng sợ như thế lên cánh cửa nhà mình? Chữ “vương” đó có nghĩa gì? Mọi người vắt óc nghĩ nhưng vẫn chưa thể giải thích được.

      Thứ sáu là cơn ác mộng. Sáng sớm ngày 4 tháng 11 mẹ của Lưu Hải Ba nằm mơ cơn ác mộng. Trong giấc mơ, mẹ cậu thấy người đàn ông lạ mặt dáng người cao to, lẳng lặng vào ngôi nhà ở quê của gia đình mình. Người đó mình vào nhà từ cửa sau, đầu đội chiếc mũ, đeo ba lô, nhìn mặt. Mẹ cậu bé giật mình tỉnh dậy, vì lúc đó cậu con trai về nhà ở quê cắt cỏ dọn dẹp mà đến Giang Bắc gặp bố mẹ. Người mẹ vội vàng giục chồng mình về nhà xem tình hình ra sao. Lúc đầu, cha cậu bé hề để ý đến vấn đề đó nhưng làm cách nào khuyên vợ mình được, nên ngày 5 tháng 11 mới về nhà cho vợ yên tâm, ngờ cậu con trai đúng là gặp nạn. Ở quê, có bà cụ hàng xóm tám mươi tuổi với cha cậu, rằng cụ từng thấy người đàn ông lạ mặt và rất kì lạ xuất trong làng, và từng thấy đến gần ngôi nhà của gia đình họ, người đó đeo ba lô và đội mũ. Nghe đến đó người cha cảm thấy vô cùng sợ hãi, vì sao những gì bà cụ hàng xóm nhìn thấy lại giống hệt như trong giấc mơ của vợ mình như thế? Đó là người hay là ma? Cha cậu bé vì việc đó đến đạo tràng núi dâng hương cầu bình an, và hỏi thăm vị đạo sĩ đó.

      Đạo sĩ gì nhiều, chỉ bảo rằng vấn đề có thể đến từ chính ngôi nhà cũ u ám của gia đình họ.

      Đạo sĩ đưa cho người cha lá bùa, bảo ông dán nó vào căn phòng nơi cậu bé chết. Ông còn , sau bốn chín ngày, cậu bé trở lại dương gian, và dặn ai được ở trong nhà, tất cả đều phải tránh xa cậu bé.

      Theo giám định của bác sĩ pháp y, cậu bé áo đỏ chết trong vòng bốn mươi tám giờ trước, cũng có nghĩa là vào khoảng thời gian ngày 3 và 4 tháng 11. thi thể có lỗ trước trán và có vài vết thương lớn. Đùi, hai tay, hai bên sườn, phía hai mắt cá chân đều có những vết hằn rất sâu. Ngoài ra còn vết thương nào khác.

      Theo nhận định của phía cảnh sát, sau khi các cơ quan điều tra hình cấp thành phố và khu vực đều kiểm tra, cái chết của Lưu Hải Ba có thể loại bỏ được khả năng bị sát hại và tự sát, thuộc về trường hợp tử vong ngoài ý muốn. Đồn cảnh sát cũng ghi mục xóa bỏ hộ khẩu rằng nguyên nhân cái chết là “nguyên nhân phi tự nhiên khác.”

      Lưu Trí Huy cảm thấy rất mơ hồ và khó hiểu với kết luận của phía cảnh sát. Lúc đó, ông hỏi: “Thế nào gọi là tử vong ngoài ý muốn? Nếu phải bị giết, con trai tôi cũng tự sát, có thể gặp phải điều gì ngoài ý muốn chứ? Thế nào gọi là chết vì nguyên nhân phi tự nhiên khác?”

      Phía cảnh sát trả lời cũng giải thích gì về câu hỏi của người cha.

      Vì thế, Lưu Trí Huy lần thứ hai cầu phía cảnh sát phải giải thích ràng về ý nghĩa của từ “tử vong ngoài ý muốn”. Người phụ trách nghĩ hồi rồi đáp: “Ví dụ như khi chơi trò chơi cũng có thể gây chết người.” Người cha hỏi tiếp: “Chơi trò chơi gì? Chơi cùng ai? Nếu đó là do chơi trò chơi, khi con trai tôi chết những sợi dây thắt chuyên nghiệp đó phải giải thích thế nào? Con trai tôi là, thế nào tự trói mình rồi tự treo nó lên xà nhà được? Càng thể mặc thêm chiếc áo và đồ bơi lên người được.”

      Vụ án cậu bé áo đỏ khiến cư dân mạng nảy sinh nhiều tranh cãi, các ý kiến vô cùng khác nhau, cách giải thích khiến mọi người đều dựng tóc gáy dần xuất .

      Nickname Xing-1982 viết:

      “Có thể là thuật nuôi hồn. Hung thủ có thể giết cậu bé vì muốn luyện hồn ma.”

      Nickname Chung.good viết:

      “Mặc áo đỏ cho đứa trẻ rồi treo lên xà nhà, đó là cách đánh tan hồn phách, khiến linh hồn mãi mãi thể siêu sinh.”

      Khi cậu bé qua đời, người hội đủ năm nhân tố kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, lại chọn con số mười ba tuổi lẻ mười ba ngày là số thuộc , theo lí mà , thời gian gây án cũng vào giờ , đó là khả năng lớn nhất. Thủ đoạn nham hiểm như thế này vì muốn gia đình nạn nhân tuyệt hậu, lại khiến linh hồn đứa bé bao giờ được siêu sinh, sau khi chết hồn phách tan biến, đến làm phiền hung thủ.

      Hung thủ nắm ngày tháng năm sinh của đứa trẻ, tập hợp đủ ngũ hành, trán cắm cây kim, đó chính là “phân hồn thuật”!

      Áo tắm là thủy, áo đỏ là hỏa, quả cân là kim, xà nhà là mộc, mặt đất là thổ.

      Nickname Chenjia3344 viết:

      “Cách gây án của hung thủ thực có rất nhiều điều mâu thuẫn, ví dụ như: Kẻ đó mặc áo đỏ cho nạn nhân, rồi cắm cây kim trước trán, đó là để đánh tan hồn phách. Nhưng lại treo vào chân cậu quả cân giữ hồn, trước ngực còn đính hoa trắng thu hồn, nếu chỉ vì thù hận với gia đình này, muốn hồn cậu bé mãi mãi tan biến, việc gì phải treo quả cân và đính hoa trắng để làm gì chứ? Điều này thực rất mâu thuẫn. Nếu muốn hồn đứa trẻ quay lại làm phiền hung thủ, còn biến nó thành quỷ để làm gì? Nên ít người hiểu được điều đó.

      Thực ra, hung thủ phải chỉ đơn giản là muốn đánh tan hồn phách đứa trẻ để báo thù, cũng đơn thuần là muốn nuôi con quỷ, mà còn có dụng ý sâu xa hơn, có thể là kẻ đó muốn luyện tinh thuần dương. Nếu ngày sinh tháng đẻ của đứa trẻ là thuần , chọn ngày cũng thuần là khi cậu bé mười ba tuổi lẻ mười ba ngày, mục đích là để tách lấy phần linh hồn chỉ có hoặc dương, vì những linh hồn như thế này rất hiếm gặp. Có những thầy luyện cao tay muốn đạt mục đích của mình, sẵn sàng đợi mấy năm, thậm chí lâu hơn nữa, để tìm kiếm linh hồn như thế. Vì vậy, kẻ đó mặc chiếc áo đỏ cho đứa trẻ, để linh hồn của nó bị tiêu tán, như thế công cốc. còn treo quả cân bằng sắt vào chân, như thế khiến linh hồn thể xa được, chỉ có thể quanh quẩn gần nơi mình chết. Tiếp đó, còn dùng kim phân hồn cắm vào trán để đánh tan hồn phách, chỉ giữ lại phần thuần hoặc thuần dương, thu nó vào bông hoa trắng ở trước ngực. Đó là cách giải thích duy nhất cho cách làm mâu thuẫn này của hung thủ. Tôi nghĩ phía cảnh sát cũng biết về thứ tà thuật này, nên mới công bố vụ án để có được nhiều giải thích và trợ giúp hơn.

      Nếu giúp đỡ của bậc cao nhân bao giờ mong phá được vụ án này đâu.”
      thutranChris thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 2 Xác chết gõ cửa

      Sau vụ án đứa trẻ áo đỏ, phố núi này còn xảy ra loạt các vụ việc kì lạ liên quan đến cái chết của những đứa trẻ nữa.

      Gần trường trung học thực nghiệp của thành phố mới mở tiệm bún phở, khách hàng chính là các học sinh. Chủ tiệm ăn là cặp vợ chồng họ Sái. Ngày 14 tháng 12, khoảng 7 giờ 40 phút tối, còn chút ánh mặt trời nào, bà chủ cửa hàng văn phòng phẩm bên cạnh bỗng hộc tốc chạy sang, gọi: “Nhanh lên! Thằng bé nhà chị xảy ra chuyện rồi!”

      Hai vợ chồng vội vã chạy lại, thấy đứa con bốn tuổi của mình treo sợi dây điện thoại của bốt điện thoại trước cửa tiệm văn phòng phẩm. Chân đứa trẻ cách đất chỉ vài centimet, bất tỉnh nhân . Sau khi đưa tới bệnh viện, bác sĩ tuyên bố đứa trẻ qua đời, việc mất con khiến đôi vợ chồng vô cùng đau đớn. Đứa con duy nhất của họ cứ thế chết cách ràng, họ cầu phía cảnh sát phải điều tra làm . Cảnh sát hình địa phương loại trừ khả năng đứa trẻ bị sát hại, căn cứ vào các dấu hiệu bên ngoài cho thấy bé trai họ Sái chết do nguyên nhân ngoài ý muốn. Sau việc đó, dân tình vô cùng phẫn nộ, rất nhiều người cho rằng hung thủ treo đứa trẻ lên dây điện thoại, vì khả năng bật cao của đứa bé là có hạn, đứa bé thể nào nhảy lên đến độ cao của dây điện được.

      Mấy ngày sau, sau khi đôi vợ chồng họ Sái lo xong việc ở nhà tang lễ, người làm việc ở đó bỗng với họ: “Đứa trẻ nhà chị chết có phần trùng hợp.”

      Người phụ trách việc đốt lửa câu khiến họ đều tim đập chân run: “Đứa bé nhà chị là đứa trẻ họ Sái thứ bảy chết trong tháng này ở đây rồi đấy.”

      Vợ chồng họ Sái bỗng thấy lạnh gáy, bảy đứa trẻ họ Sái lần lượt qua đời nguyên nhân, làm sao có thể trùng hợp thế được?

      người trong nhà tang lễ nhìn tờ giấy chứng tử, rồi nhìn hai vợ chồng kinh ngạc : “Đứa bé nhà chị sinh ngày 18 tháng 8 năm 2005 à? Hôm đó là ngày 14 tháng 7 lịch mà.”

      người khác thốt lên: “Rằm tháng bảy!”

      Đứa trẻ đó sinh ra chính vào ngày xá tội vong nhân.

      Những người làm nghề này đều có những kiêng kị riêng của mình. Họ gọi ngày xá tội vong nhân là “tết ma”. Trong ngày “tết ma” này có truyền thuyết rằng vào đêm 14 tháng 7, quỷ môn quan mở cửa để các linh hồn được ra ngoài du ngoạn, đến đêm 15 tháng 7 cánh cửa này đóng lại. Những đứa trẻ sinh ra vào ngày này được gọi là “quỷ tể” nghĩa là đứa trẻ ma, và thông thường chúng chỉ đón sinh nhật theo lịch dương mà thôi.

      Bảy đứa trẻ họ Sái, trong đó có hai đứa trẻ trán có vết kim châm, phía cảnh sát đều kết luận đó là tử vong ngoài ý muốn.

      Hai đứa trẻ đó chết đuối, trai , sống trong cùng làng. đường học về bị ngã xuống ao nước sâu phía dưới đường núi. Phía cảnh sát thể giải thích được hai vết kim châm trán chúng từ đâu mà có. Những đứa trẻ khác chết do ngộ độc thức ăn, bị điện giật, tai nạn xe, và do lên cơn hen, cộng với đứa bé mới tử vong dây điện thoại nữa là bảy.

      Bảy đứa trẻ họ Sái, đứa bé nhất bốn tuổi, đứa lớn nhất cũng mới mười hai, phía cảnh sát cho rằng điều đó hề liên quan gì đến nhau.

      Những người dân trong làng vô cùng phẫn nộ, tát cạn ao với mong muốn tìm ra chứng cứ giết người, nhưng có thu hoạch gì cả. Hai đứa trẻ chết đuối được hỏa táng, cha mẹ chúng và người dân trong làng mang con họ đến cửa cơ quan tỉnh để đòi lời giải thích ràng.

      Tâm lí người dân vùng phố núi ngày bất ổn, trước cổng các trường học giờ đây ngày ngày đều tập trung rất nhiều phụ huynh đến đưa đón con, việc hàng loạt trẻ em tử vong nguyên nhân khiến nơi này bị bao phủ bởi màn đêm vô hình.

      Cảnh sát thành phố nhờ tới giúp đỡ của tổ chuyên án để hỗ trợ điều tra. Cục trưởng cục công an của thành phố tên là Vương Lệnh Quần, hùng chống tội phạm rất nổi tiếng trong giới cảnh sát. Ông cả đời cống hiến cho nghề, từng giành được vô số giải thưởng, là trong mười cảnh sát nhân dân xuất sắc nhất Trung Quốc, và cũng là hình mẫu hùng hiếm có. Ông là người vẻ ngoài ôn hoà và nội tâm vững vàng, cách làm việc lạnh lùng của ông từng thời nổi tiếng trong giới cảnh sát Trùng Khánh, người dân ở phố núi này mỗi khi nhắc đến ông đều phải giơ ngón cái lên tán thưởng.

      Tô My : “Cục trưởng Vương lần này gặp phải vụ án khó rồi. Cục trưởng chắc cũng muốn để tiếng xấu muôn đời.”

      Bao Triển lên tiếng: “Người tài giỏi như cục trưởng Vương mà còn phải cúi đầu nhờ đến trợ giúp của chúng ta, chứng tỏ đây là vụ án hề dễ dàng gì.”

      Giáo sư Lương : “Tôi từng đọc hai cuốn sách do cục trưởng Vương viết là “Tuyển tập luận văn hiệp hội giám định pháp y quốc tế 2004” và “Kiểm nghiệm dấu vết và trinh sát phá án”.”

      Họa Long cảm khái, : “Đây đúng là hùng thực trong giới cảnh sát cả nước, đáng để tôi gọi tiếng “ cả” cũng chỉ có cục trưởng Vương thôi.”

      Vương Lệnh Quần dùng nghi thức cao nhất để tiếp đón tổ chuyên án. Từ trước tới giờ tổ chuyên án mỗi khi nhận nhiệm vụ đều được cảnh sát các nơi tiếp đãi vô cùng long trọng. Có nơi sắp xếp yến tiệc ở khách sạn năm sao, có nơi tổ chức họp báo chào đón cách rầm rộ. Nhưng Vương Lệnh Quần hoàn toàn khác, ông mời tổ chuyên án ra quán đồ nướng ven đường gần đồn công an làm bữa tẩy trần.

      Mấy người ngồi ghế gấp, ăn đồ nướng, uống bia, chủ quán tay cầm chiếc quạt nan rách, quạt nhanh tay làm những viên than củi trong lò bốc lên đỏ rực rồi nhanh tay rắc gia vị lên những xiên thịt bốc khói thơm lừng. Cách bức vách, có mấy bàn nhậu, từ đó vọng sang tiếng hò dô của mấy người gánh thuê chúc tụng lẫn nhau.

      Tô My đùa: “Cục trưởng Vương sao lại keo kiệt thế? Chỉ mời chúng cháu ăn đồ xiên nướng thế này thôi ạ?”

      Vương Lệnh Quần trả lời: “Đây là cách tiếp đón long trọng nhất của tôi rồi đấy. Ăn mặc bảnh bao khách sạn lớn là cách chào đón khách thôi, còn ngồi với nhau giữa chỗ như thế này uống bia mới là bạn bè thực . Tôi coi mọi người như những người bạn chứ phải như những vị khách kia.”

      Họa Long : “Cục trưởng quả nhiên là người hào sảng, Họa Long phải đổi bát lớn để uống mới xứng với người bạn lớn thế này được, bát này quá.”

      Vương Lệnh Quần lên tiếng gọi sang bên cạnh: “Chủ quán, cho mấy cái bát lớn. Nào, mời mọi người! Giáo sư Lương Thư Dạ, nghe danh lâu, nay mới được gặp. Xin mời!”

      Giáo sư Lương : “Xem ra hôm nay say về được rồi!”

      Tô My vừa cười vừa : “Cục trưởng Vương, tôi và Bao Triển xin được dùng cốc thường thôi. Các vị cứ uống bát lớn cho đúng khí thế hùng. Mà cục trưởng uống say về nhà sợ bà xã tính tội sao?”

      Vương Lệnh Quần cũng vừa, quay sang hỏi: “ bé, trông xinh xắn thế này, có người chưa hả? Có cần tôi giới thiệu cho cậu ?”

      Tô My trả lời rất tự nhiên: “Tôi còn chưa biết chọn chồng như thế nào đây!”

      Vương Lệnh Quần vừa cười vừa : “Câu này mà hỏi vợ tôi, chắc chắn câu trả lời là: Lấy ai lấy, đừng lấy cảnh sát!”

      Mọi người phá lên cười vui vẻ. Trong hoàn cảnh như thế này hoàn toàn phù hợp để chuyện công việc, nhưng mấy người gánh thuê ở bàn kế bên bắt đầu bàn tán về cục trưởng Vương Lệnh Quần, mọi người có phần im lặng lắng nghe.

      Những người gánh thuê này là dân lao động bán sức kiếm cơm ở vùng núi này, họ có mặt khắp các ngõ xóm, trong tay chỉ có đòn gánh và gậy trúc, làm công việc vận chuyển hàng thuê. Họ là tầng lớp thấp hèn nhất trong xã hội nơi này.

      người kể: “Cục trưởng Vương Lệnh Quần ngày nào cũng phải mặc đồ chống đạn ngủ, vì đắc tội với nhiều kẻ xấu quá!”

      người khác lên tiếng: “Nghe cục trưởng Vương hay lái taxi giả làm dân thường thị sát. Hồi còn ở vùng Đông Bắc, ông ấy còn được cánh phu xe xích lô ba bánh vô cùng tôn trọng. Mấy người ấy có ít là dân về hưu, thường xuyên bị bọn lưu manh đầu gấu o ép bắt nạt. Vương Lệnh Quần hạ lệnh bắt hết bọn đầu gấu, những phải trừng trị theo pháp luật, mà còn thu giữ toàn bộ số tiền phi pháp của bọn chúng, trả lại cho các phu xe. Có câu chuyện mà ai cũng biết: hôm trời tối khuya, Vương Lệnh Quần từ đơn vị bộ về nhà. người phu xe nhận ra ông, vội đạp xe lại, nằng nặc đòi đưa ông về nhà nhưng ông từ chối, Mới được khoảng vài trăm mét, thấy phía sau có đoàn xe mười mấy chiếc theo hộ tống.”

      người gánh thuê cảm khái, : “Nước mình có thêm vài vị thanh quan như thế, xã hội thái bình rồi!”

      Bốn người tổ chuyên án ai gì, cùng nhau mời cục trưởng Vương cốc.

      người làm quan cho dù nhận được bao nhiêu huân huy chương, giành được bao nhiêu giải thưởng, tất cả đều chỉ là hư vinh. Giá trị đích thực của họ được tạo nên bởi chính những lời và nhận xét của người dân lương thiện. Những vị lãnh đạo cao cấp, xuất trong bao nhiêu kiện trọng đại, nếu có thể cảm nhận được gian khổ của nhân dân, chuyến tàu về quê dịp tết, nỗi khổ mỗi độ xuân về của dân đen chắc được giải quyết từ lâu rồi. Những quan viên ăn uống no say bằng tiền công quỹ, mở cả trăm cuộc họp bàn về việc giải quyết vấn đề dân sinh, chẳng bằng ngồi ăn ở quán xiên nướng ven đường, nghe tiếng lòng thực của những con người nghèo khó và gian khổ, gần gũi và cảm nhận cuộc sống đích thực của nhân dân.

      Lực lượng cảnh sát tại thành phố này trong giai đoạn cuối của cuộc vận động thanh trừ các thế lực xã hội đen. Súng đạn bất hợp pháp, các vụ án tích tụ lâu ngày chưa giải quyết, những tội phạm bỏ trốn, cục trưởng Vương phải bù đầu giải quyết hết những thứ ung nhọt ấy của xã hội. Vụ đứa bé áo đỏ và bảy đứa trẻ họ Sái khiến hình ảnh gần gũi dân của cảnh sát nơi này bỗng dưng bị nghi hoặc. Vương Lệnh Quần mời tổ chuyên án đến, với hi vọng họ tìm ra được lời giải đáp có giá trị, làm yên lòng dân chúng.

      Tổ chuyên án phân tích cho rằng trong vụ bảy đứa bé họ Sái, có năm vụ có thể xác nhận là tử vong ngoài ý muốn.

      Trong vụ án đứa trẻ họ Sái chết treo tại bốt điện thoại, tổ chuyên án sau khi kiểm tra trường, có kết luận như sau: Bốt điện thoại hình tròn, cao hai mét mốt, dưới để ba chiếc ống hình bán nguyệt làm bằng thép gỉ dùng để gia cố bốt điện thoại. Những ống đó cách mặt đất lần lượt là 48, 30 và 11 centimet. Báo cáo kiểm nghiệm vi lượng cho thấy ống thứ hai có vết trèo nhưng rệt, có thể đứa trẻ trèo lên đó và may bị siết cổ vào dây diện thoại dẫn đến tử vong.

      trán hai đứa trẻ chết đuối đều có dấu kim châm trán giống như đứa trẻ áo đỏ, do đó nguyên nhân cái chết cả ba đứa trẻ này rất khả nghi, tổ chuyên án liệt trường hợp ba đứa trẻ đó vào danh sách đối tượng quan trọng cần điều tra.

      Mở bản đồ vùng núi, tổ chuyên án chọn đồn công an gần nhất và cách đều nơi ba đứa trẻ gặp nạn. Vương Lệnh Quần thể sắp xếp thêm lực lượng cảnh sát để hỗ trợ tổ chuyên án được, nên phái cảnh sát họ Đường đến giúp đỡ tổ chuyên án điều tra. Trợ lí Đường cho biết đồn cảnh sát mà tổ chuyên án chọn rất đơn sơ, thực chất là trạm kiểm soát, nằm ở lưng chừng núi, điều kiện được tốt cho lắm, chỉ có phong cảnh xung quanh là đẹp thôi.

      đỉnh núi, khách đến chật ngôi miếu thờ, khói hương mù mịt. Khách đến đây chủ yếu để cầu phúc và cầu an.

      Dưới chân núi có buổi hội làng, khí náo nhiệt, trợ lí Đường và tổ chuyên án khi thị sát gặp đạo sĩ. Vị đạo sĩ tầm ngoài năm mươi, để râu dài, người mặc bộ đồ đạo sĩ dài tay và rộng, ngồi nền đất, trước mặt đặt bản đồ bát quái Chu dịch và các công cụ bói toán như giáp cốt, đồng xu và cỏ thi. Đạo sĩ dép, tự xưng là “ đôi chân trần, đâu quản hạ xuân, ngao du thiên hạ, kết trồng lương duyên.”

      Bao Triển từ trước đến giờ đều rất tôn kính những người tu hành. Cậu viết ra ngày sinh tháng đẻ của mình nhờ đạo sĩ bói cho quẻ.

      Đạo sĩ nọ nhắm mắt, có vẻ rất thần bí. lát sau, ông giật mình mở mắt rồi : “Tôi cư nơi lều cỏ, trước giờ chưa từng gặp người có mệnh đại hung mà đại quý thế này.”

      Bao Triển giọng đầy kính cẩn, : “Đạo trưởng, xin chỉ giáo!”

      Đạo sĩ chân trần Bao Triển có tuổi thơ vất vả, từng trải qua nhiều kiếp nạn. Bao Triển im lặng, chỉ gật đầu.

      Sau đó, đạo sĩ tràng những câu mà ai hiểu nghĩa là gì:

      “Mặc dĩ quan vân, năng vong thương hải, giang hồ vô lộ thượng hạ cầu sách.

      Hàm chi sở kiến, quân tử tháo đao, đồ hướng nhân dương.

      Diện bích sở văn, lân nhân khốc thanh, thương sanh trắc ;

      Thái bình loạn thế, chúng tinh quy vị.”

      Đạo sĩ đoán chính xác rằng tổ chuyên án đến thành phố này để phá án, nhưng hi vọng phá được án rất mong manh, trừ khi… “nửa đêm ma gõ cửa, giữa ngày quỷ nhập xác”. Những lời ma quái đó khiến Tô My cảm thấy rất hiếu kì, rồi cũng ghi ngày sinh tháng đẻ của mình nhờ đạo sĩ xem giúp tình duyên của mình ra sao. Đạo sĩ lại những lời ai hiểu gì, như: Chính quan, phiến quan, tân bỉ kiên v.v… Tô My tỏ ra mơ hồ hiểu, đạo sĩ viết lên lòng bàn tay chữ khiến mặt biến sắc, vô cùng ngạc nhiên.

      Khi đạo sĩ viết, ống tay áo rộng che phủ bàn tay Tô My nên ai biết ông viết gì lên đó.

      đường lên núi, mọi người đều rất hiếu kì, Bao Triển hỏi: “Ông ấy viết gì thế?”

      Họa Long cũng tò mò hỏi: “Có phải tên chồng tương lai của ?”

      Tô My trả lời: “Viết tên trong hai người đấy. Nhưng mà, tôi đấy!”

      Khi họ đến lưng chừng núi trời cũng sẩm tối, mọi người định nghỉ lại đêm tại đồn công an núi rồi ngày mai đến ngôi làng của cậu bé áo đỏ và hai đứa trẻ chết đuối để bắt đầu điều tra. Đồn công an này thực ra là trạm kiểm tra, ban ngày có người trực ban, đến tối có ai ở lại. Công việc của họ chủ yếu là kiểm tra xe cộ qua lại, cấm các hoạt động khai thác sản vật rừng trái phép. Thường ngày còn phải tuần núi, để kiểm soát vấn đề cháy rừng.

      Mấy gian nhà ngói cũ, phía sau cỏ mọc um tùm nóc nhà cỏ dại cũng mọc cao phơi phới, đồn công an trong màn đêm trông cũng đáng sợ như ngôi nhà ma vậy. Nửa đêm, tiếng gõ cửa vang lên, chẳng lẽ những lời đạo sĩ kia ứng nghiệm rồi sao? Nửa đêm ma gõ cửa?

      Họa Long kiểm tra lượt vẫn thấy có bóng người nào, nhưng cả bốn người tổ chuyên án và trợ lí Đường đều nghe rất ràng có người gõ cửa.

      Mọi người đều thấy rất ma quái, ngẩng đầu lên nhìn, phát ra cửa có dấu tay .

      núi về đêm có chút lạnh lẽo, từng cơn gió thổi ngừng, dấu tay kia nhìn vào vô cùng đáng sợ. Đó phải dấu tay bằng máu, mà chỉ giống như bàn tay lạnh ngắt đập vào cửa, của còn vương lại chút chất lỏng, bốc ra mùi hôi thối. Bao Triển cúi gần lại ngửi thử, ai quen thuộc thứ mùi này như rồi, đó chính là… mùi của xác chết.

      Trong đầu tổ chuyên án và trợ lí Đường xuất cảnh tượng vô cùng ma quái: cái xác đứng lắc lư trước cửa, giơ cánh tay còn nhớp nháp của mình lên… gõ cửa.
      thutranChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :