Chương 3 Thung lũng rắn Á Đồ vẫn hôn mê bất tỉnh. Mấy kiểm tra vết cắn. Vết cắn hề bị sưng tấy, cũng thấy dấu hiệu bầm tím hay nổi mụn nước, chỉ có hàng nốt răng và đều. Thông thường vết răng rắn độc thường có hai nốt to và sâu, người bị cắn có tượng dãn đồng tử, co giật hoặc xuất huyết. Tô My soi thử đồng tử của Á Đồ. Các biểu lâm sàng cho thấy có dấu hiệu trúng độc. Có lẽ vừa rồi chỉ bị rắn thường cắn, nhưng vì quá sợ hãi nên ngất . Tô My cúi người xuống, nhàng vỗ vào hai bên má của Á Đồ, sau đó bấm nhân trung của . lát sau, Á Đồ từ từ tỉnh lại. Mấy bạn túm lại an ủi. Vương Bất Tài vốn có nhiều kinh nghiệm sống dã ngoại , nhìn vết thương thấy giống bị rắn độc cắn, có lẽ chỉ là rắn thường thôi. Như Yên đưa chân đá Vương Bất Tài cái, mắng mỏ: “Đồ lưu manh! Ai cho nhìn trộm hả?” Vương Bất Tài dửng dưng: “Vọng Vân và Bộ Thủ Hỏa cũng nhìn còn gì!” Á Đồ tĩnh tâm lại lúc rồi mới lên tiếng. vừa thở hổn hển vừa kể với mọi người việc đáng sợ. Lúc vệ sinh làm con rắn nằm trong kẽ hang tỉnh giấc. Nó cắn Á Đồ buông, đuôi còn định cuốn lấy chân . Trong lúc hoảng sợ, Á Đồ đưa tay giật con rắn ném ra xa, rồi bỏ chạy. Trong lúc chạy đá phải vật gì đó như hòn đá. Quay đầu nhìn lại thấy giữa đống đá như có chân người. Bao Triển và Họa Long đưa cả nhóm trở về chỗ Á Đồ vệ sinh. Vương Bất Tài và Bộ Thủ Hỏa phát thấy con rắn nằm trong đống đá vụn, họ đập chết con rắn rồi vứt sang chỗ khác. Vọng Vân vừa ném đá vừa lẩm bẩm: “Có phải mày con rắn thối kia! Mày đúng là đồ rắn lưu manh!” Trong đống đá vụn, có đôi giày leo núi lộ ra ngoài, trông giống như bên trong vùi xác người vậy. Bao Triển đeo găng tay vào, rồi bắt đầu bới đống đá vụn. lát sau, họ phát trong đó có vùi số quần áo phụ nữ, giày, và cả túi xách. Trong túi xách tìm thấy chiếc điện thoại. Đó chính là vật chứng chứng thực suy đoán của mọi người, nạn nhân chính là Đóa Hoa Độc. Quần áo và đồ đạc ở đây đều là của ta, chứng tỏ nạn nhân thể là người nào khác. Mấy bắt đầu bật khóc. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng cái xác, họ đều thấy vô cùng sợ hãi và run lẩy bẩy. Bao Triển xem lại nhật kí cuộc gọi trong điện thoại của nạn nhân. Cuộc gọi cuối cùng là của Bộ Thủ Hỏa gọi cho Hoa Hoa vào hai ngày trước. Bộ Thủ Hỏa giải thích rằng cậu gọi điện hỏi Hoa Hoa có tham gia chuyến thám hiểm nữa hay . Họa Long quan sát Bộ Thủ Hỏa kĩ. Chàng thanh niên có vẻ độc và trầm này rất ít , thích quay các thước phim tài liệu về động vật hoang dã. Trong máy quay của cậu ra còn có cả đoạn phim quay lại trường vụ án. Liệu rằng đây có phải là kịch bản do cậu ra dựng lên hay ? Họa Long bất ngờ hỏi: “Theo cậu, người và động vật có gì khác nhau?” Bộ Thủ Hỏa trả lời: “Tôi hiểu hỏi gì.” Họa Long nghiêm giọng: “Trả lời thẳng vào vấn đề.” Bộ Thủ Hỏa trả lời: “Con người đạo mạo, hiên ngang, nhưng cũng ích kỉ, dã man, so với dã thú cũng chẳng khác là mấy. khi rơi vào tình thế bất lợi, rồi cũng lộ bản chất xấu xa của mình ra.” nền đất còn phát nhiều vết máu khác. Rất có thể hung thủ giết chết nạn nhân ở đây, vùi quần áo và đồ đạc vào đống đá, sau đó vác xác nạn nhân ra trường. Gia Gia bỗng nhiên thốt lên: “Ơ, loại băng vệ sinh này cùng hãng em hay dùng mà.” Bao Triển lật qua lật lại những bức ảnh trong điện thoại của Hoa Hoa. Trong đó có rất nhiều những bức ảnh tự chụp, với những kiểu tạo dáng của giới trẻ bây giờ. Bao Triển xem vài bức, rồi bỗng run rẩy cầm vững. Từ trước tới nay có gì khiến phải sợ hãi như thế, đến cả những vụ thảm án cũng khiến có cảm giác như lúc này. Họa Long và Tô My nghi rằng trong chiếc điện thoại có ghi lại cả quá trình gây án, vội chạy tới xem. Khi nhìn thấy những bức ảnh trong đó, họ cũng thể lạnh gáy. Ba người giả vờ như có chuyện gì xảy ra. Bao Triển bỏ chiếc điện thoại vào trong túi đựng vật chứng, rồi đưa mắt nhìn lượt những người trong đội thám hiểm. dừng lại nhìn thẳng vào mặt Gia Gia. Thấy ánh mắt lạ lùng của Bao Triển, Gia Gia bỗng tái mặt, rồi trong tích tắc có những hành động vượt ngoài sức tưởng tượng. Trước mặt mọi người, Gia Gia bỗng kéo xoẹt khóa áo thể thao xuống, giật chiếc áo sang bên, khiến mọi người giật mình sợ hãi. Như Yên gào lên: “Em điên rồi hả?” Gia Gia chỉ vào ngực mình, kêu: “Đau! Đau quá! Sao ở đây lại đau thế này? Có phải là có con dao nào đâm ở đây ? Đau quá!” Mọi người xung quanh đều á khẩu, nhìn Gia Gia cách lạ kì, rồi lắc đầu bảo có con dao nào cả. Gia Gia nhắm mắt lại, : “Nhưng đau lắm! Em có thể nhìn thấy hình ảnh bạn ấy rất đau khổ, rất khó chịu. Em nhìn thấy lắm! Thậm chí em còn biết bạn ấy nghĩ gì. Nhưng, bạn ấy chết rồi đúng ? Vì sao em lại thấy đau như thế này? Đau đến tận xương tủy. Cảm giác này suốt đời em thể quên được: Mọi người có nhìn thấy vết thương ở ngực em ? Em biết, vết thương đó mãi mãi bao giờ biến mất được.” Bao Triển hỏi: “Người mà em nhìn thấy, trông như thế nào?” Gia Gia trả lời: “Trông giống hệt như em!” Họa Long hỏi tiếp: “Là bị giết ở đây phải ?” Gia Gia trả lời: “Chính là em! Em nhìn thấy chính mình!” Tô My nổi da gà khắp người: “Đừng dừng lại! Tiếp tục kể cho chị biết, em còn nhìn thấy gì nữa?” Gia Gia : “Chính tại chỗ này! Em nằm tảng đá lạnh lẽo, ngực cắm con dao. con rắn bò qua mặt em, em rất sợ hãi, nhưng thể nào kêu lên được, cũng có cách nào động đậy. Con rắn đó vừa thè lưỡi, vừa bò ngang người em, cảm giác rất lạnh lẽo, lạnh như chính thân thể của em vậy. Rồi con rắn bò vào kẽ hang, biến mất!” Mọi người cùng nhìn về phía cuối của đường rẽ, rồi chiếu đèn thăm dò. Đó là khe động hẹp, phía cuối đường còn có lối rẽ. Họa Long và Bao Triển cẩn thận tới cuối đường, lách qua khe hở vách đá rồi lại rẽ sang đường bên cạnh. Trước mặt họ xuất hàng rào lưới sắt. Mắt lưới rất , che kín lối vào bên cạnh còn có cánh cửa lưới sắt bị khóa. Họa Long tiến lại, rồi đưa chân đạp rách cánh cửa sắt. Mọi người chui qua vết rách vào bên trong. Mọi người đều nhận ra nhiệt độ trong cái hang khác hẳn với những nơi khác. Bên ngoài hang tương đối ấm áp, nhưng trong này lại vô cùng lạnh lẽo. nền hang là đất mềm, cả đoàn tiến về phía trước. Đến đoạn rẽ phải, phía trước mặt họ bỗng ra hang đá rộng thênh thang. Hang đá rất cao, phía là những thạch nhũ hình chuông rất lớn. Mọi người chỉ mải nhìn phía mà để ý dưới nền. Họa Long dẫn đầu cả đoàn, bỗng dưng đá phải vật gì đó. Mọi người cúi xuống nhìn sát mặt đất có những sợi bông, xếp thành hình lưới phủ kín khắp cả nền. Có thể mờ ảo nhận ra, khu vực giữa hang cũng có những sợi bông treo lủng lẳng thứ gì đó. Vọng Vân: “Hình như là treo thịt phải!” Như Yên: “ phải là thịt xông khói, nhìn giống lạp xưởng đúng hơn.” Miêu Nhan: “Lạ , những sợi này dùng để làm gì nhỉ?” Vương Bất Tài: “Tôi cũng lần đầu tiên nhìn thấy những thứ này.” Bộ Thủ Hỏa: “Để câu cá chăng? Nhưng bên dưới có phải hồ cá đâu.” Á Đồ: “Chúng ta rời khỏi đây thôi! Em còn phải về tiêm phòng nữa.” Gia Gia: “Em vẫn còn thấy đau lắm.” Tô My: “Trông có vẻ rất cổ quái, mọi người cẩn thận chút.” Bao Triển: “Hình như ở đây nuôi thứ gì đó.” Họa Long: “Chúng ta tiến lại xem sao.” Cuối cùng, cả đội nhìn tất cả. Bỗng nhiên, mặt đất sụt xuống, họ rơi vào thung lũng rất sâu. Thung lũng này vụm như hình hồ lô, mặt đất xung quanh tơi xốp nên thể bám vào để trèo lên được. Nhưng điều khiến họ kinh hoàng nhất là khi họ phát ra mình rơi vào thung lũng rắn! Những con rắn cuốn vào nhau ngủ đông thành từng cụm chi chít. Rắn to rắn , đủ các màu sắc, ngủ yên bất động. Mặc dù phải qua vài ngày nữa mới đến ngày chúng tỉnh giấc, nhưng giờ có vài con rắn nằm đó, ngóc cổ, mở mắt nhìn đoàn người vừa rơi xuống. Nhưng cũng may mắn vì có những con rắn này, mà ai bị thương. Miêu Nhan và Á Đồ hét lên thất thanh rồi ngừng giẫm chân vì sợ hãi. Vọng Vân lôi ra lọ dầu gió, xịt khắp nơi. Bộ Thủ Hỏa và Vương Bất Tài nhặt cành cây gãy đâm rắn ra xa, lấy khoảng đất trống để cả nhóm đứng vào. Gia Gia mặt dính đầy đất, trông tiều tụy vô cùng. Bao Triển và Họa Long cố gắng trấn an tinh thần, trong khi Tô My mất bình tĩnh, họ chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi quỷ quái này. Họa Long nghĩ ra cách. cầu mấy người nam giới xếp thành hình chiếc thang, để Họa Long trèo lên, rồi dùng dây kéo mọi người ra khỏi thung lũng rắn. Chẳng mấy chốc, chiếc thang bằng người được dựng lên. Họa Long cắn cuộn dây thừng trong miệng rồi cẩn thận trèo lên . Phần đất phía vẫn sụt xuống. Họa Long chống hai tay xuống nền đất, bò nửa người lên . lúc sắp đại công cáo thành, phía miệng thung lũng bỗng xuất người đàn ông. Người đó giơ phiến đá lớn định đập xuống, Tô My vội vàng hét lên nhắc nhở Họa Long cẩn thận, nhưng kịp nữa. Phiến đá đập lên đầu Họa Long, máu rịn ra, người đó lại tiếp tục đập lần nữa, Họa Long chỉ kịp kêu lên tiếng rồi ngất lịm. Người đó kéo “xác” Họa Long lên , thu hết súng và còng tay rồi đẩy “xác” xuống thung lũng. Họa Long ngã xuống, nằm bất động. Bao Triển và Tô My chạy lại kiểm tra hơi thở, mới biết chỉ ngất . Đội thám hiểm bắt đầu chửi rủa, biết kẻ kia là ai? Và muốn gì? Vì sao lại đánh người như thế? Người đó lưng đeo khẩu súng săn hai nòng, tay còn có súng của Họa Long, ngồi xuống bên tảng đá phía thung lũng chờ đợi. Ánh đèn của đội thám hiểm soi lên, người đàn ông đó đeo chiếc mặt nạ pha lê trong suốt. tháo mặt nạ xuống, mọi người chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt , nửa bên kia hình như bị loài mãnh thú nào đó cắn đến biến dạng. Khuôn mặt đó thực chẳng khác gì khuôn mặt quỷ. Miêu Nhan hỏi cách ngây thơ: “Ông cứu chúng tôi lên được ?” Người nửa mặt cười nham hiểm, khuôn mặt càng thêm tà ác. bằng giọng đanh sắc: “Các ngươi phải nghe lời ta.” Vương Bất Tài chửi: “Mẹ kiếp! Mày cứ đợi đấy! Bọn tao người đông thế mạnh. Đợi bọn ra thoát ra được cho mày trận!” Người nửa mặt chĩa súng về phía thung lũng, nhưng lại phát ra mình biết cách mở chốt an toàn. Vương Bất Tài thấy chuẩn bị nổ súng vội vàng tìm chỗ chạy. Người nửa mặt cười nữa, rồi lắc lắc đầu, bỏ khẩu súng ngắn vào trong túi, vòng tay ra phía sau lấy khẩu súng săn hai nòng. chĩa thẳng xuống dưới, rồi với những người trong thung lũng: “Bọn bay, giơ hết tay lên cho tao!” Bộ Thủ Hỏa vẫn cứng đầu: “Ở đây có cảnh sát, ông đừng có mà làm bừa.” Người nửa mặt hỏi: “Đứa nào là cảnh sát?” Bao Triển xua tay ra hiệu cho Bộ Thủ Hỏa đừng lên tiếng, nhưng Bộ Thủ Hỏa vẫn chỉ về phía Bao Triển và Tô My. Người nửa mặt ngắm thẳng vào Tô My và Bao Triển, quát: “Tao đếm đến ba, giơ ăn đạn.” Tô My quát lại: “Thằng khốn! Rốt cục mày muốn gì?” Người nửa mặt rằng, chỉ bắt đầu đếm: “…” Bao Triển : “Được! Chúng tôi nghe theo ông! Ông cứ bình tĩnh .” Người nửa mặt xem những người dưới thung lũng giống như những con mồi còn đường thoát. Như Yên chống đối lại rồi chạy tới chỗ Á Đồ, hai người quay ra mắng chửi người nửa mặt và nhất định chịu làm theo lệnh nữa. Người nửa mặt chĩa súng về phía hai , rồi chỉ sau hai tiếng nổ, Như Yên và Á Đồ bị hại chết. Người nửa mặt nghiêm mặt cảnh cáo cả hội: “Tao bảo làm gì làm theo. Đứa nào cãi lời cứ nhìn đấy!”
Chương 4 Mặt nạ pha lê Những kẻ giết người man rợ này luôn luôn mang trong mình quyết tâm. Khi chúng khống chế được nạn nhân, tâm lí phạm tội dần biến hóa thành tâm lí chiến đấu, và nạn nhân trở thành những tù binh của chúng. Lúc này, những người trong thung lũng rắn chính là tù binh của người nửa mặt. Bao Triển phân tích sơ bộ rằng người nửa mặt này có sở thích bắt giữ tù nhân. Sau khi nổ súng bắn chết Như Yên và Á Đồ, Bao Triển phán đoán rằng tiếp tục thực các hành động biến thái tiếp theo. giết người có thể là để nuôi rắn. Những con rắn ở đây ràng là có người nuôi dưỡng, và chủ của chúng chính là người nửa mặt. Phần thịt treo trong hang đá, và cả xác người trong nồi có thể cũng chính là mồi của rắn. Thông thường, rắn chỉ ăn các động vật và còn tươi như chuột, gà con, ếch nhái v.v… Nếu người nuôi cho rắn ăn đồ chết, chúng tuyệt thực, nên cần có những cách nhử mồi để chúng nghĩ rằng đó là mồi sống. Bao Triển cho rằng những sợi bông kia được dùng để treo đồ ăn. Khi những con rắn tỉnh lại, chúng chui ra ngoài, khi bò có thể chạm vào sợi dây khiến đồ ăn dịch chuyển. Rắn nhầm tưởng đó là con mồi sống. Như Yên và Á Đồ bị bắn cách đột ngột, những người còn lại đều chết lặng ai lên lời. Người nửa mặt nhìn về phía thung lũng, cười quái đản: “Thế nào hả? biết lợi hại của ta chưa?” Vọng Vân quỳ sụp dưới đất, chắp tay cầu xin: “Đại ca! Xin tha cho em, Chúng em nghe lời đại ca hết. Xin đại ca đừng nổ súng nữa.” Miêu Nhan nhìn xác hai bạn, chỉ biết bịt miệng để khóc thành tiếng, sợ chọc tức kẻ giết người man rợ kia. Bao Triển nghĩ việc quan trọng nhất bây giờ là phải tranh thủ thời gian. Trong số mấy người bọn họ, Họa Long là người có sức chiến đấu nhất giờ đây bất tỉnh nhân , cảnh sát chắc đường đến. Đặc điểm của những kẻ thích bắt cóc là thời gian giam giữ tương đối dài, có thể kéo dài đến mấy ngày liền. Bao Triển cố gắng bình tĩnh hết sức, với người nửa mặt: “Chúng tôi đều nghe theo hết. muốn chúng tôi làm gì nào?” Người nửa mặt lên tiếng hỏi: “Kẻ mới chết là gì của các ngươi?” Vương Bất Tài trả lời: “Bạn!” Bộ Thủ Hỏa vội bổ sung thêm: “Bạn bình thường thôi!” Người nửa mặt tỏ ra hơi thất vọng, : “Nếu là người thân tốt!” Tô My lén đá vào người Họa Long cho tỉnh lại. Quả nhiên, phương pháp đó có tác dụng. Họa Long tỉnh lại, ôm đầu đau đớn, nhưng tứ chi còn đủ sức để đứng dậy, đầu đau như búa bổ, có phần buồn nôn. Bao Triển nhắc nhở Họa Long nằm yên giả chết. Người nửa mặt tiếp tục cầu: “Mấy tên con trai, thử đánh nhau xem, để xem đứa nào giỏi nhất.” Vương Bất Tài rên rỉ: “Làm gì còn sức lực nữa đại ca ơi!” Người nửa mặt : “Hê hê! Bọn bay đói hả? Thế ăn rắn , ta cho đấy!” Miêu Nhan cầu xin: “Xin ông! Xin ông tha cho chúng tôi !” Người nửa mặt đủ kiên nhẫn nữa, nhắc lại: “Bảo thử đánh nhau cơ mà. Đánh mạnh vào, như bọn gấu táp nhau ấy, nếu tao cho chúng bay ăn đạn.” Vương Bất Tài và Vọng Vân đành làm theo. Bao Triển và Bộ Thủ Hỏa cũng vờ đánh nhau vài cái. Người nửa mặt ngồi phía xem, nhưng thấy cuộc ẩu đả được chân thực cho lắm nên vô cùng thất vọng, lệnh cho mấy người họ phải dùng sức nhiều lên. Bầy rắn bên cạnh xuất cơn xáo động. con rắn cắn Gia Gia, bé chỉ cau mày cái rồi thở dài hơi lạnh lẽo. Hoàn cảnh tại khiến thèm quan tâm đến việc có bị rắn cắn hay nữa. So với bầy rắn, kẻ nửa mặt kia còn nguy hiểm gấp bội phần. Bao Triển thầm với Bộ Thủ Hỏa: “Đánh tôi mạnh vào.” Bộ Thủ Hỏa : “Để làm gì?” Bao Triển giơ nắm đấm giáng cú mạnh vào cằm Bộ Thủ Hỏa. tức giận nổi lên, Bộ Thủ Hỏa giơ tay quyền, đấm Bao Triển chảy máu miệng. Bao Triển vồ lấy con rắn dưới đất, dùng làm vũ khí chiến đấu với Bộ Thủ Hỏa. Hai người vừa đánh nhau vừa chửi rủa. Người nửa mặt cười lên sung sướng. Bao Triển vứt con rắn , rồi dùng ngữ khí tức giận với người nửa mặt: “Ê! Có dao ? Tôi phải giết !” Người nửa mặt ném xuống con dao Mông Cổ còn trong vỏ, : “Có! Đứa nào còn sống sót đến cuối cùng, tao thả đứa ấy ra. Tao là làm.” Sau này, khi giáo sư Lương hỏi họ làm cách nào để thoát khỏi thung lũng rắn đó, Bao Triển kể lại như sau: Lúc đó, những người trong đội ai có tấc vũ khí trong tay, lại có chỗ nào để thoát ra ngoài, bên thung lũng còn có người nửa mặt cầm súng uy hiếp. Kẻ mất nhân tính này rất thích nhìn tập thể tự tàn sát lẫn nhau. Bao Triển lợi dụng điểm đó tìm cách lấy được công cụ thoát thân: Dao. Khi gặp phải kẻ đại ác, chỉ còn có thể nghĩ cách hàng phục hoặc giết chết đối phương mới mong tìm được đường thoát. Họa Long sau khi nghỉ ngơi lúc bình phục trở lại. Rất nhanh chóng, nhận ra tình huống nguy hiểm trước mắt. Khi con dao rơi xuống thung lũng, lập tức nhặt nó lên. Bao Triển ra hiệu cho mọi người đồng loạt chiếu đèn vào mắt người nửa mặt. Người nửa mặt đưa tay lên chắn ánh sáng khiến vùng bụng hở ra. Họa Long chờ Bao Triển phải nhắc nhở, lập tức rút dao, hết sức bình sinh phóng dao về phía người nửa mặt. Dưới ánh sáng của đèn chiếu, mục tiêu ra mồn . Phi dao là kĩ năng bắt buộc đối với cảnh sát vũ trang và đặc chủng binh. Họa Long là huấn luyện viên cảnh sát vũ trang, nên khả phi dao của đạt đến mức tuyệt kĩ. Hơn thế, trong giờ phút ngàn cân treo sợi tóc này, chỉ cần sai sót , cả nhóm người có thể phải chết dưới họng súng của kẻ sát nhân, vì thế Họa Long thể dồn hết tập trung vào đó, Người nửa mặt trúng thương, ngã xuống thung lũng rắn, nhưng vẫn cố gắng bò dậy. trong lúc cố gắng đứng lên, bị cả nhóm quây lại, giáng cho trận thập tử nhất sinh. Đến khi cảnh sát dưới núi lên tới nơi, chỉ còn vài hơi thở thoi thóp. Cảnh sát địa phương đưa tất cả ra khỏi thung lũng rắn. Người nửa mặt được đưa xuống bệnh viện thị trấn cấp cứu tại bệnh viện, người nửa mặt được phẫu thuật và hưởng những đãi ngộ cao nhất, hai bốn hai bốn có cảnh sát canh giữ. y tá dọc hành lang, hỏi cảnh sát: “Trong đó là cán bộ cao cấp ạ?” Cảnh sát lắc đầu trả lời: “ phải!” y tá hỏi tiếp: “Thế tại sao phải mời chuyên gia hội chẩn, rồi còn được dùng thuốc tốt nhất, lại còn có cảnh sát bảo vệ suốt ngày đêm nữa? Chí ít cũng phải là quan chức nào đó chứ.” cảnh sát khác trả lời: “ là tên súc sinh, bằng loài cầm thú. Tội ác mà gây ra có thể khiến phát khóc đấy.” Rất nhanh chóng, phía cảnh sát điều tra ra thân phận của người nửa mặt. Người này từ khi sinh ra là quái thai, mẹ của vì khó đẻ mà qua đời. Các bác sĩ nhi gọi là “em bé cá heo”. Đây là tượng dị tật bẩm sinh hiếm gặp, đặc điểm chính là đôi chân của đứa trẻ bị dính liền, nhìn như chân của loài cá heo dưới biển. Người nửa mặt từ lúc lọt lòng mồ côi mẹ, lớn lên cùng cha. Sau khi phẫu thuật tách chân xong, dáng của hơi giống loài tinh tinh, bước nặng nề, cơ thể lúc nào cũng nghiêng bên. Người nửa mặt chưa bao giờ được học. lớn lên trong tự nhiên cùng với người cha làm nghề săn bắn. Cha trước đây từng nuôi ếch, rồi nuôi chồn để bán cho các quán dưới thị trấn. Năm người nửa mặt mười sáu tuổi, cha nhờ người kiếm được mấy con cá sấu định nuôi trộm sau này bán lấy tiền. Sau lần con cá sấu tấn công làm hỏng nửa mặt, bắt đầu phải đeo chiếc mặt nạ Pha lê cho tới tận bây giờ. Sau khi cha mất, người nửa mặt sống mình núi. Năm hai sáu tuổi, nuôi gà rừng, năm hai chín tuổi nuôi báo, năm ba ba tuổi nuôi rắn. Người nửa mặt cảm thấy thù hận những vị khách du lịch leo núi, vì nghĩ họ quấy rầy cuộc sống của . Khi cảnh sát điều tra các khu vực lân cận, dân chúng cho biết từng chĩa súng hăm dọa nhóm người hái lượm. Người nửa mặt rất sống độc, thích cuộc sống cùng các loại động vật hơn là với con người. có con chó săn lúc nào cũng bên cạnh, bao giờ rời xa nửa bước. căm ghét cả những người bán thịt động vật hoang dã ở dưới núi, nhưng lại có cách nào sống được nếu làm nghề cung cấp hàng hóa cho họ. hôm, con chó săn thân thiết của bỗng lăn ra chết. Theo những gì tổ chuyên án phân tích, đây có thể là nguyên nhân ban đầu dẫn đến hành động man rợ của . Mấy hôm sau, khi người nửa mặt tỉnh lại, dù chưa bình phục nhưng có thể chuyện, giáo sư Lương và lực lượng cảnh sát đến tiến hành thẩm vấn sơ bộ. Giáo sư Lương: “Con chó săn của cậu tên gì?” Người nửa mặt: “Sơn Pháo.” Giáo sư Lương: “Giống tên người cha mất của cậu à!” Người nửa mặt: “Tôi từ lâu chẳng muốn sống nữa rồi.” Giáo sư Lương: “Vì thế nên cậu giết người? Dùng cách thức giết người dã man như thế? Cho xác nạn nhân vào nồi?” Người nửa mặt: “ đó phải do tôi giết hại!” Giáo sư Lương: “ cho cậu biết, chúng tôi tìm thấy chuôi dao dấu vân tay của người khác, cậu có thể cho chúng tôi biết có chuyện gì xảy ra ?” Người nửa mặt ngậm miệng , quay đầu sang bên, tỏ thái độ dù chết cũng hé răng. Giáo sư Lương lấy ra chiếc điện thoại, chính là chiếc mà Bao Triển tìm thấy trong đống đá vụn của Đóa Hoa Độc, trong đó có số bức ảnh tự chụp. Bao Triển từng bị những bức ảnh trong đó làm cho run sợ, Họa Long và Tô My sau khi thấy cũng tỏ vẻ thất kinh. Trong chiếc điện thoại rốt cục chứa bí mật gì mà khiến tổ chuyên án cảm thấy sợ sệt như vậy? Giáo sư Lương giơ bức ảnh trong điện thoại cho người nửa mặt nhìn. Người nửa mặt nghiến răng nghiến lợi định cắn lấy tay giáo sư Lương nhưng bị hai cảnh sát hai bên giữ lại. Giáo sư Lương xem từng bức ảnh , đến tận trang cuối cùng mới thôi. Giáo sư Lương với người nửa mặt: “Cậu thấy chưa? Cậu có tin rằng đời này… có ma ?”
Chương 5 Tình hoa đào Người nửa mặt trợn tròn mắt, toàn thân tự động co rúm về phía sau, nhìn thấy hình ảnh thể tin nổi. Bức ảnh cuối cùng được chụp trong căn phòng ở cục cảnh sát. Đóa Hoa Độc đứng thẳng, khuôn mặt tái nhợt, khóc, hai hàng lệ lăn gò má. Phía sau có hình cái nồi lớn, còn có cả những chứng cứ phát được trong hang động. Tất nhiên đây là bức ảnh do phía cảnh sát dựng lên sau này, và cũng có thể rằng, trong ảnh này vốn chết, và lẽ ra là linh hồn rồi. Người nửa mặt thể tin nổi vào mắt mình rằng người chết có thể sống lại. Xác chết vẫn có thể đứng dậy và lại. Giáo sư Lương dùng kế dương đông kích tây, ngừng đề cập đến vấn đề hồn ma trở về báo oán. Người nửa mặt sụp đổ tinh thần hoàn toàn. Xuất phát từ tâm lí sợ ma quỷ báo thù, quyết định khai báo toàn bộ với phía cảnh sát. Trong bức ảnh cuối cùng, người đứng đó chính là Gia Gia. Gia Gia và Đóa Hoa Độc nhìn giống nhau như . Khi Bao Triển nhìn thấy những bức ảnh tự chụp trong điện thoại của Hoa Hoa, xác định được danh tính nạn nhân trong nồi nhưng đồng thời cũng phát ra Gia Gia và Hoa Hoa trông giống nhau như hai giọt nước, Bao Triển và Tô My, Họa Long đều vô cùng kinh ngạc. Ngoài việc tráo tử thi ra, chỉ còn khả năng nữa, đó là Gia Gia và Hoa Hoa là hai chị em sinh đôi. Khi Gia Gia rơi vào trong thung lũng rắn, mặt đầy lớp đất bẩn thỉu và xấu xí, nên người giấu mặt nhận ra . Hoa Hoa chỉ từng gửi bức ảnh lộ diện vào trong nhóm chát, còn Gia Gia chưa bao giờ. Chuyến thám hiểm này chính là cơ hội để họ gặp gỡ nhau, các thành viên khác cũng hề biết họ là đôi chị em song sinh. Tất nhiên, bản thân Gia Gia cũng biết về chuyện đó. Khi nhìn thấy những bức ảnh trong album, cũng thấy bất ngờ và sợ hãi, vì vừa nhìn thấy “chính mình” trong ảnh. Gia Gia luôn phủ nhận việc mình có chị em . Bố mẹ đều sống ở New Zealand, và là con , có chị em nào. Tô My : “Có những việc, có thể bố mẹ em cố ý giấu . Sao em hỏi thử bố mẹ xem.” Gia Gia gọi điện cho bố mẹ mình. Sau cú điện thoại ôm mặt khóc nức nở, sau hồi lâu mới thút thút : “Em là chị , Hoa Hoa là em của em, chúng em là hai đứa trẻ sinh đôi.” nơi trong quá khứ, nơi mà ta nên quên lãng, có chú bướm vỗ cánh bay lên giữa rừng cánh hoa rơi rụng. Những cánh hoa ấy được thiếu nữ nhặt lên, ép vào trang sách, cất giá cao. Sau này, mang cuốn sách đến nơi rất xa. chàng trai mượn cuốn sách về, rồi khi trả lại, phát ra những cánh hoa héo tàn, chàng trai vẽ lên thành hình trái tim đẹp tuyệt. Và từ đó, họ bắt đầu nhau, đến nhiều năm sau đó, họ sinh đôi hai bé đáng . Đôi cánh bướm khẽ đập khiến cuộc tình bắt đầu. Hai bé đáng và bụ bẫm chào đời. Có cuộc tình nào bắt đầu bằng nhân tố ngẫu nhiên chứ? chút chậm chạp, câu giản đơn đến thể đơn giản hơn được nữa, cơn mưa, trận tuyết, bóng hình, nhúm cánh hoa. Ngày hôm đó, chỉ vì chúng ta tình cờ đến cùng nơi mà gặp gỡ, rồi nhau, rồi cưới nhau. Cũng vì tình cờ như thế, mà hòn đảo Tường Vi mọc lên hai cây hoa Đào. Cũng vì tình cờ như thế, mà dòng đời xuôi ngược, có thêm đôi trai thương nhau. Mỗi người đều là hòn đảo Tường Vi. Bố mẹ của Hoa Hoa và Gia Gia đều là những kẻ si tình. Trong những năm tháng đó, các cuộc vận động lên rừng xuống biển diễn ra khắp nơi, có đến mười tám triệu sinh viên rời bỏ thành phố, đến với các vùng biên cương và nông thôn, ở đó có những tháng ngày tuổi thơ của họ, có những kỉ niệm suốt đời quên. Sau khi kì thi đại học được tổ chức trở lại, họ trở về thành phố của chính mình, và viết rất nhiều thư từ cho nhau. Năm 1988, họ kết hôn, nhưng chẳng bao lâu ly hôn. Khi bố mẹ chia xa, Hoa Hoa và Gia Gia mới ba tháng tuổi. Bố đưa Gia Gia ra nước ngoài, còn mẹ ở lại tại thành phố miền bắc nuôi dưỡng Hoa Hoa thành người. Bố mẹ giấu cả hai về việc họ từng ly hôn, và bắt đầu cuộc sống mới. Từ trước đến nay, Gia Gia chưa từng bao giờ biết được rằng mình có người em . Còn Hoa Hoa, chưa bao giờ có cơ hội được gọi tiếng “chị ơi!” Hai đứa trẻ từ đó mỗi người nơi. Bố Gia Gia tái hôn sau đó. Sau nhiều năm cố gắng, nghiệp làm ăn xuyên quốc gia của ông ngày lớn mạnh, Gia Gia từ được sống trong cảnh nhung lụa giàu sang. Mẹ của Hoa Hoa ở vậy suốt đời, nuôi con của mình khôn lớn, hai mẹ con sống dựa vào nhau. Khi Hoa Hoa phát ra những đứa trẻ khác đều có bố, chỉ mình mình có, bé hỏi mẹ. Mẹ trả lời: “Bố con chết rồi! Sau này khi con tìm chồng, nhất định phải chọn kĩ, xem đó có phải là kẻ mặt người dạ thú hay ?” Hoa Hoa hỏi: “Mẹ ơi! Mẹ có nhớ bố ? Bố con trông thế nào ạ?” Người mẹ lần lục khắp các rương hòm, tìm thấy chiếc hộp sắt khóa. Hoa Hoa nghĩ rằng trong đó có ảnh của bố, nhưng khi mở ra, trong đó là cuốn sách cũ. Mẹ vẫn giữ cuốn sách sau bao nhiêu năm. Ở trang sách cuối còn ép những cánh hoa Đào khô. Những đứa trẻ trong gia đình đơn thân đều là những nàng tiên cá. Chúng phải uống nước biển vừa mặn vừa chát để lớn lên. Sau những gian khổ phải ai cũng hiểu ấy, chúng nhìn thấu hơn về cuộc sống, thấy những nguy hiểm giấu trong đó. Nhìn thấy những con cá mập lập lờ những con đường đêm. Lòng tự tôn và kiên cường tạo cho họ vỏ bọc, trong lòng có những viên trân châu sáng chói, nhưng bên gối vẫn phải khóc vì người. Hoa Hoa vào đại học, rồi thích cậu bạn. bé lấy hết can đảm kể với mẹ. Người mẹ nổi trận lôi đình, rồi cằn nhằn suốt mấy ngày liền, mối tình đầu của chết yểu như thế đấy. Mãi tận cho tới khi tốt nghiệp, Hoa Hoa cũng có thêm người bạn trai nào nữa. thích du lịch mình, khi mình đến những nơi xa lạ, còn cảm thấy cuộc sống bị bó buộc gì nữa. luôn cảm thấy có ai đó đợi ở nơi xa lắm Gia Gia cũng rất thích du lịch. Trong lòng cũng có chút dự cảm rằng mình gặp ai đó quan trọng. Khoa học chứng minh rằng, có rất nhiều cặp song sinh có những sở thích và tính cách giống nhau. Có cặp chị em sinh đôi ở Thượng Hải, khi làm bài thi đều được cùng mức 479 điểm. Các nhà báo vì muốn kiểm tra những đặc điểm tâm lý của trẻ sinh đôi, mà từng đến tận nhà để phỏng vấn, họ phát điểm số của hai bé đều tương đối đồng đều. Khi mẹ nhìn vào bảng điểm của chị, cũng có nghĩa nhìn vào bảng điểm của em. Thậm chí, thế mạnh và điểm yếu của họ trong các môn học cũng như nhau. Có điều khó giải thích là trong lần làm văn, đến đầu bài của hai chị em cũng giống nhau, và đoạn đầu cũng viết sai chữ. Tại Mỹ có cặp song sinh lạc khi còn . Người thường bị những người lạ nhầm thành người em. Lúc đầu, ta tưởng rằng ở đâu đó có người trông giống hệt mình, nhưng sau đó, ta nhận được cú điện thoại, và khi hai người vừa cất tiếng, mọi thứ đều . Giọng của họ cũng giống nhau như đúc người em cũng thường xuyên bị nhầm thành người . Sau khi liên lạc được với nhau, họ quyết định gặp mặt. Hai người kinh ngạc phát ra rằng họ chỉ giống nhau về ngoại hình, mà đến loại thuốc lá, loại bia thường uống của họ cũng giống nhau. Rất nhiều cặp song sinh có những trải nghiệm như thế. Mặc dù mỗi người sống ở nơi riêng biệt nhưng họ đều hiểu nửa còn lại nghĩ gì. Gia Gia và Hoa Hoa mặc dù cỗ xe vận mệnh hoàn toàn khác nhau, nhưng hai cỗ xe ấy rồi có ngày gặp nhau. lần nọ, Gia Gia về nước thăm ông bà nội. Hoa Hoa từ trường học về nhà. Họ ngồi hai chuyến tàu điện ngầm khác nhau. Họ sống trong cùng thành phố, họ lên tàu cùng nơi, nơi xuống tàu cũng chẳng phải cùng chỗ. Nơi cần đến của họ cũng giống nhau, nhưng hai chiếc xe dừng lại ở cùng trạm , Hoa Hoa đưa mắt ra phía ngoài xe nhìn lát, phía đối diện, chiếc tàu điện ngầm dường như cũng có đôi mắt nhìn về phía . Người con xe đó chính là Gia Gia. Tại trạm dừng bé nhưng đầy ý nghĩa này, họ cùng lúc nhìn thấy đối phương, cùng lúc nhìn thấy người giống mình như đúc. Họ cảm thấy vô cùng hiếu kì, cả hai đều có cảm giác tim đập ngừng, nhưng rồi lại tự an ủi rằng đó có lẽ là bóng mình in cửa sổ con tàu đối diện mà thôi hoặc có thể do hoa mắt, hoặc… kia chỉ là trông giống mình thôi. Những con tàu chẳng mấy chốc lại lăn bánh vút , họ gặp nhau trong tích tắc, và rồi từ đó chẳng bao giờ còn cơ hội gặp lại. Hai trẻ, giống như hai trái Đào cành bị số phận đẩy đến những nơi khác nhau. người mãi vì người mà giữ gìn nhan sắc. người mãi vì người mà để lại những kỉ niệm. Câu chuyện về linh cảm của những cặp song sinh thực rất khó giải thích. Hoa Hoa và Gia Gia đều rất thích ăn Đào, bạn trai của họ cũng liên quan đến Đào. Gia Gia mỗi khi mua Đào đều phải ngang qua ngã ba thường xuyên xảy ra tai nạn, chiếc xe suýt nữa đâm phải , khiến những trái Đào rơi đầy đường. Từ xe bước xuống chàng trai khôi ngô tuấn tú. Chàng trai ngừng xin lỗi, rồi cúi xuống giúp nhặt những trái Đào rơi vào giỏ. Nhặt đến trái cuối cùng, hai bàn tay của họ chạm vào nhau, và từ đó, tình bắt đầu. Hoa Hoa từng mình đến Lệ Giang du lịch. Khi đến sườn dốc ngoại ô, nhìn thấy cây Đào nở rộ, dưới gốc cây có chàng trai ngồi nghỉ ngơi. Giây phút ấy, biết rằng tình đến gần, chỉ cảm thấy bỗng dưng trời bừng sáng, trong xanh hơn mọi khi, hương vị mùa xuân có pha chút hương kẹo ngọt. Chàng trai đeo chiếc ba lô, hình như cũng du lịch. Trong ba lô lộ ra tấm biển, có ghi hàng chữ “Từ chối lạnh lùng, hãy cùng ôm chân ”. Hoa Hoa biết rằng, tại các thành phố lớn đều có những hội “cái ôm thương” kiểu này, họ đứng ở các ngả đường, giơ cao khẩu hiệu hi vọng mọi người hãy cùng sống chân thành với nhau. Hoa Hoa cảm thấy hiếu kì, tiến lại hỏi: “ có phải là thành viên của hội cái ôm thương ? À, là do tôi từng đọc được mạng ấy mà!” Chàng trai trả lời: “Đúng thế. Người Trung Quốc vốn dĩ rất hướng nội và có phần ngại ngùng, thậm chí là khép kín. Mỗi bà mẹ đều với những đứa con của mình, rằng nên chuyện với người lạ. Nhưng chúng tôi nghĩ rằng, giữa những con người với nhau thể sống mãi trong cảnh lạnh lùng và cảnh giác như thế được, chúng ta phải thương và tin tưởng lẫn nhau hơn nữa mới phải.” Chàng trai đứng dậy, giữa ánh sáng mặt trời, nở nụ cười rạng rỡ, rồi mở rộng cánh tay với Hoa Hoa. Do dự hồi, rồi Hoa Hoa cũng cười và bước lại. Đó là lần đầu tiên họ ôm nhau. Gió xuân thổi qua, cơn mưa những cánh hoa Đào rơi xuống, vương đầy tóc và vai hai người. Chúng ta có cách nào đưa những cánh hoa Đào trở lại cây, đưa lại với những chùm hoa được nữa. cái ôm diễn ra như thế. Bất cứ mối tình nào cũng đều có những bắt đầu kì lạ như vậy. Hoa Hoa và bạn trai của mình nhau nửa năm, họ chuyện với nhau qua mạng hàng ngày, mỗi tháng gặp mặt lần. Hoa Hoa kể với mẹ về chuyện tình của mình nữa, vì lo sợ mẹ phản đối. thể quên được cảnh mẹ nghiến răng với : “Con phải nhìn kĩ xem đó có phải là kẻ mặt người dạ thú hay !” Hoa Hoa tham gia vào nhóm những người thích du lịch thám hiểm, Gia Gia cũng gia nhập nhóm vài ngày trước khi chuyến đến hang đá của họ bắt đầu. Vốn dĩ, đôi chị em song sinh này có thể có cuộc trùng phùng đẹp. Có thể tưởng tượng ra được kinh ngạc của họ khi nhìn thấy đối phương. Họ đều thích du lịch, đều thích đến những nơi xa xôi, cũng có thể chính là để tìm kiếm nửa bị thất lạc kia. Thế nhưng bi kịch xảy ra, Hoa Hoa và bạn trai đến sớm hơn hai ngày, những người khác hai hôm sau mới tới địa điểm tập hợp dưới chân núi. Nếu con bướm ấy vỗ cánh, những cánh hoa có lẽ chẳng lìa cành, có những cánh hoa ép trong trang sách, có bi kịch của ngày hôm nay. Ngày xảy ra vụ án mạng, Hoa Hoa và bạn trai mình đến xem hang động đó. Họ tìm người bản địa dưới núi để làm hướng dẫn viên, hỏi thăm vị trí hang động. Người hướng dẫn viên : “Năm mươi tệ!” Bạn trai Hoa Hoa : “Được! Đưa chúng tôi đến hang động đó, rồi đưa xuống núi.” Ba người họ lên khu núi hoang vu dấu chân người. Khi đến cửa hang động, hướng dẫn viên đứng ngoài để hai người tự vào trong. Họ cầm theo đèn pin vào thám hiểm hang động. Bạn trai Hoa Hoa bỗng nổi lên ý định thử cuộc sống như thời nguyên thủy sống trong hang. Hoa Hoa do dự hồi, nhưng bạn trai vẫn kiên quyết làm theo ý mình. Người hướng dẫn viên què bên chân, chạy vội vào trong hang tìm hai người khách. Người nửa mặt nuôi rắn trong hang, hướng dẫn viên là người bản địa, từng quen với người nửa mặt, lúc đó họ có chuyện với nhau vài câu phía ngoài hang động, hướng dẫn viên muốn người nửa mặt gỡ mặt nạ xuống. Người nửa mặt rất thích cuộc sống hoang dã, vì chỉ ở đó hoặc ở trong hang, ta mới cần đeo mặt nạ ngụy trang, chỉ khi gặp khách du lịch hoặc người dân dưới núi, ta mới đành phải đeo vào, để khỏi khiến đối phương phải sợ chết khiếp. Người nửa mặt vừa bỏ mặt nạ ra, hướng dẫn viên cười : “Tôi biết vì sao bố chết rồi. Chắc chắn là bị dọa chết khiếp.” Người nửa mặt đáp: “ phải thế!” Hướng dẫn viên vẫn cố lải nhải: “Nếu ông ấy mà chui được từ dưới mồ lên, nhìn thấy bộ mặt này của , chắc lại sợ mà chết lần nữa.” Người nửa mặt tức giận quát: “Còn nữa tôi giết đấy!” Hướng dẫn viên nhún vai cười : “Tôi mà phải sợ à, đồ nửa mặt! Nghe còn có thằng em sinh đôi nữa đúng ? Lúc vừa đẻ ra chết yểu rồi. Hay là nó cũng bị dọa chết khiếp từ lúc còn trong bụng mẹ thế?” Hai người cãi nhau qua lại, người nửa mặt mỗi lúc tức giận hơn. ta chĩa súng về phía người hướng dẫn viên. Hướng dẫn viên sợ hãi chạy vào trong động, người nửa mặt chạy đuổi theo phía sau, rồi bắn chết ngay trước mặt Hoa Hoa và bạn trai. Sau khi việc xảy ra, cảnh sát tìm được thi thể của hướng dẫn viên trong vũng nước đọng trong hang. Trong thâm tâm mỗi con người đều tiềm những nhân tố ác, có thể khiến họ giết người chớp mắt. Người nửa mặt tay trái cầm đèn, tay phải giơ súng, ép đôi nam nữ về phía đống đá vụn. Hai người cầu xin tha mạng, người nửa mặt vốn định giết người diệt khẩu, nhưng bỗng nổi lòng từ bi, quyết định thả người . Hai người co ro trong góc hang, Hoa Hoa khóc lóc cầu xin, rồi ôm chặt lấy bạn trai mình. Bạn trai cầm chiếc dao Mông Cổ, tay run lẩy bẩy. Người nửa mặt chĩa súng về phía họ, : “Hai đứa mày, chỉ được sống đứa. Nếu mày giết con bé đó mày được sống.” Bạn trai Hoa Hoa với : “Dù tôi giết chết ấy, ông cũng giết chết tôi thôi, tôi biết thừa.” Người nửa mặt trả lời: “ đời nào. Mày cũng là kẻ giết người rồi, cũng giống như tao thôi, tao thả cho mày .” Cái ác trong con người có những lúc thể lí giải được. Dưới họng súng, bạn trai Hoa Hoa vì mạng sống của mình mà do dự cầm dao. Hai người họ đều thấy người nửa mặt dùng súng bắn chết hướng dẫn viên, cả hai chắc đều phải chết. Sau này, cảnh sát tìm thấy bạn trai Hoa Hoa trong khách sạn tại khu du lịch. Con người từ chối lãnh đạm, muốn mở rộng vòng tay ôm lấy mọi người xung quanh này, người thanh niên thời thượng này, bốc hơi khỏi trần gian. Khi bị cảnh sát tìm thấy, ta nửa tỉnh nửa điên, quỳ trước ngôi chùa, ngừng đập đầu xin vị hòa thượng trong chùa thu nhận. Phía cảnh sát liên lạc với mẹ Hoa Hoa thông báo về cái chết của con . Nhưng có y hệt Hoa Hoa đứng trước cửa nhà chờ đợi. Gia Gia quỳ sụp dưới đất, gào khóc gọi “Mẹ” khiến tất cả mọi người ở đó đều cảm động đến rơi lệ. Người mẹ nước mắt rơi lã chã cất lên lời. Tổ chuyên án tiến hành điều tra sâu hơn về thân thế của người nửa mặt. Họ phát ra người quái thai này còn có người em sinh đôi nữa. Khi người mẹ sinh hai em ra, chính xác hơn là đứa trẻ chết từ lúc trong bụng mẹ. chú bướm cành Đào lại vỗ cánh bay, vài cánh hoa lại rụng rơi xuống đất. [1] UFO: Viết tắt của từ tiếng “Unidentified Flying Object”, nghĩa là vật thể bay xác định. [2] trang mạng xã hội phổ biến tại Trung Quốc, tương tự Facebook.
Phần 8: Xác đàn bà trong nhà vệ sinh Lời dẫn Tôi mang cho em bi ai của con người suốt đời chỉ biết ngắm nhìn vầng trăng quạnh – Jorge Luis Borges. Ngày 3 tháng 10 năm 2008, người phụ nữ ba mươi tuổi đáp chuyến tàu về quê. Khi tàu dừng tại trạm xuống, là bốn giờ sáng. Đó là phố huyện , nên số khách xuống tàu chẳng đáng là bao. Người phụ nữ về phía con ngõ vắng người. Trong ngõ tối om, đèn đường cũng có. mình trong bóng tối, ai tránh khỏi có cảm giác có người theo mình. Người phụ nữ bất ngờ quay ngoắt lại nhìn, thấy ai, cả con ngõ vẫn nguyên màu đen u ám. có đến cơn gió thổi qua, những tán cây cao cũng im thin thít, khung cảnh ấy khiến người ta khỏi tim đập chân run. Bỗng nhiên người phụ nữ thấy muốn vệ sinh. Ngay cạnh con ngõ có khu nhà ổ chuột cũ nát, vội lần theo đường mòn tiến vào, định tìm nhà vệ sinh công cộng nào đó. Cả khu nhà ở yên lặng đến lạ kì, dường như có bất kì thanh nào phát ra ở đây trừ tiếng bước chân của . Mặt đường lởm chởm khó , mặt còn rải lớp xỉ than khiến mỗi bước chân của đều kêu lên sột soạt. Giữa bóng đêm, lại có linh cảm phía sau có người theo mình, nhưng khi quay đầu nhìn lại tất cả vẫn chỉ là có miền trống trải. Đúng lúc sắp nhịn nổi nữa, gặp được nhà vệ sinh công cộng, chút chần chừ, bước lẹ vào trong. Phía ngoài tối, bên trong nhà vệ sinh còn tối hơn, có giơ cả bàn tay trước mặt cũng chẳng thấy nổi ngón tay nào. Người phụ nữ mượn ánh sáng yếu ớt hắt ra từ chiếc điện thoại lò dò bước vào khoang trong nhà vệ sinh. Các gian trong nhà vệ sinh công cộng này được ngăn với nhau bằng những tấm gỗ ép ba tầng ọp ẹp, cánh cửa cũng đóng lại nổi. Người phụ nữ vừa ngồi xuống bỗng nghe phía ngoài có tiếng bước chân. Tiếng bước chân của ai đó giẫm lên những viên xỉ than kêu sột soạt mỗi lúc gần, rồi nghe tiếng chân người bước vào trong nhà vệ sinh công cộng nơi ngồi. Phía sát chân tường ngăn giữa các khoang đều có những khe hở, người phụ nữ dùng ánh sáng của chiếc điện thoại chiếu thử ra ngoài. Trong ánh sáng lờ mờ, nhận ra có người đứng phía ngoài. Người đó giày, nhưng điều trước mặt là: đó phải là đôi giày phụ nữ. Điều đó đồng nghĩa với việc có người đàn ông đứng ngay phía ngoài gian buồng vệ sinh mà ngồi, và họ chỉ cách nhau chiếc cửa gỗ chút kiên cố nào. Người phụ nữ cố gắng hít thở , để đối phương nghe thấy, trong lòng trào lên sợ hãi và bất an. Đúng trong thời khắc cam go đó, hiểu sao bỗng nhịn được đành phải vệ sinh. Tiếng động vang lên giữa bóng đêm tĩnh mịch, nhắm mắt tự trách mình, nhưng rồi sau đó lại phát ra còn thấy đôi giày phía ngoài cửa đâu nữa. Có lẽ người kia bỏ rồi chăng? Người phụ nữ dám bỏ ra ngoài vì nghĩ rằng người đàn ông kia chắc chắn chờ mình ngoài cửa, thậm chí còn dám gọi điện thoại cho bạn bè người thân, đến thở mạnh cũng chẳng dám. vừa run cầm cập vừa cố gắng nhắn tin cho bạn mình biết tình hình đến giúp. Tiếng bước chân ngoài cửa lại vang lên, lần này tiếng bước chân rất , hình như có ai đó nhón chân bước cho khỏi phát ra tiếng. Người phụ nữ quyết định gọi điện báo cảnh sát, nhưng trong lúc nước sôi lửa bỏng, tay chân lóng ngóng, chẳng may làm rơi chiếc điện thoại xuống hố thoát nước của nhà vệ sinh. Trong nhà vệ sinh chỉ còn lại màu đen, tia sáng nào lọt vào được, người phụ nữ còn đủ can đảm để bước ra ngoài. ngồi im bất động, lắng tai nghe xem bước chân kia về hướng nào. nghĩ bụng, dù gì cũng có cách nào ra ngoài được, thôi đành ngồi đây tới sáng vậy, đến lúc ấy ra cũng muộn. Thời gian cứ thế trôi qua, trời bắt đầu hửng sáng, người phụ nữ định đứng dậy rời khỏi nơi đáng sợ này. Trong lúc để ý, ngẩng đầu nhìn lên, bỗng giật mình bật lại phía sau, mồ hôi lạnh vã ra như tắm, hồn phách cũng bay gần hết. Ngay đầu , khuôn mặt đàn ông ra. Người đó tựa vách tường ngăn, mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ. Bấy giờ mới chợt hiểu, ra suốt từ khi trời còn chưa sáng, người đàn ông đó liên tục ngồi canh chừng trong bóng tối. Chương 1 Câu đố bảy chữ Ngày hôm sau, người ta tìm thấy thi thể người phụ nữ trong nhà vệ sinh công cộng. Nạn nhân bị xâm hại trước khi bị giết, cơ thể phát dấu vết bị đánh đập. Hung thủ dùng vật tù đánh vào sau gáy nạn nhân, dẫn đến tử vong. Phía cảnh sát tìm thấy chất dịch nam giới trong cơ thể nạn nhân, và ngay lập tức thông báo tình hình cho bộ công an. Tổ chuyên án được cung cấp những bức ảnh chụp trường vụ án. tóc, tay và quần áo của người phụ nữ đều dính các vết bẩn từ nhà vệ sinh, khớp ngón tay phải có vết sơn dầu màu đỏ, thi thể nạn nhân nằm ngang nền xi măng của nhà vệ sinh. Mặc dù trường vụ án có vẻ thảm khốc, nhưng tổ chuyên án chỉ tiếp nhận những vụ việc mang tính chất vô cùng nghiêm trọng, vụ án này phía cảnh sát địa phương hoàn toàn có thể giải quyết được. Họa Long quay sang nhìn Bạch Cảnh Ngọc cách khó hiểu, vụ án cưỡng bức giết người chẳng lẽ cũng phải nhờ tới tổ chuyên án ra tay sao? Bạch Cảnh Ngọc : “ người nạn nhân còn có bảy chữ, ý nạn nhân là kẻ dâm phụ.” Tô My lên tiếng hỏi: “Hung thủ có vẻ là kẻ biến thái, sau khi giết hại nạn nhân còn viết lại những từ làm nhục nữa?” Giáo sư Lương trầm ngâm đáp: “ đơn giản như thế đâu! Phía cảnh sát địa phương phải nhờ đến tổ chuyên án, chứng tỏ tình tiết vụ án nghiêm trọng hơn chúng ta nghĩ rất nhiều.” Bạch Cảnh Ngọc tiếp: “Trong dạ dày của người phụ nữ đó… có cả phân nữa.” người dân dậy sớm vệ sinh phát ra cái xác, trường vụ án bị những người dân tò mò đến xem phá hủy hoàn toàn, do đó các tình tiết của vụ án cũng bị lộ ra ngoài. Người dân tại đó đồn thổi về việc trong huyện có kẻ biến thái giết người chớp mắt, giữa đêm cưỡng hiếp, giết hại phụ nữ, những thế còn hành hạ và ép nạn nhân phải ăn những thứ bẩn thỉu, sau cùng viết chữ để lại người nạn nhân. Giáo sư Lương phân tích: “Bảy chữ người nạn nhân ngoài mục đích làm nhục thanh danh ra, có thể còn có ý nghĩa nào đó nữa.” Bao Triển : “Bỗng nhiên cháu nhớ lại vụ án ngày 19 tháng 1 ở Lam Kinh mà đến giờ vẫn chưa tìm ra lời giải đáp. Trong vụ án đó cuối cùng cũng để lại câu đố bảy chữ bỏ trống. Mấy ngày nay, cháu vẫn suy nghĩ nhưng chưa tìm ra lời giải đáp. Theo những gì chúng ta phân tích, trước khi hung thủ sát hại Điêu Ái Thanh, kẻ đó ép phải viết lại những điều muốn. Điêu Ái Thanh trong lúc viết ý thức được rằng mình lành ít dữ nhiều, nên cố tình để trống lại mấy chữ làm đầu mối cho những người phá án sau này. Bảy chữ đó là: Mở, năm, là, người, biểu, và treo. Để tìm lời giải đáp cho câu đố này, cháu còn tìm hiểu cả về mã Moóc-xơ[1] và thỉnh giáo nhiều chuyên gia trong lĩnh vực này. Trong lúc nguy cấp, Điêu Ái Thanh chỉ có thể dùng các kí tự giản đơn để tạo mã, cụ thể hơn đó là dùng số nét của chữ Hán. Nhưng dù thế nữa, những trường hợp có thể xảy ra cũng rất nhiều. Chữ “mở” và “năm” đều có bốn nét, rất có thể chữ mà nạn nhân muốn biểu đạt là hung thủ, vì hai chữ này cũng có bốn nét. Lần theo phương hướng đó, có thể xảy ra mấy trường hợp như sau: Thứ nhất, hung thủ là người x và x. Thứ hai, hung thủ là x nhi và x (vì chữ “người” và chữ “nhi” đều có hai nét và tương đối giống nhau). Thứ ba, hung thủ là x đao và x (chữ “đao” cũng có hai nét).” Giáo sư Lương bổ sung: “Còn có trường hợp nữa, đó là phần ghi chép đó vẫn chưa đủ, mà còn thiếu phần nữa sao?” Bao Triển cúi đầu suy nghĩ hồi, rồi bỗng ngẩng nhanh lên đọc rành mạch từng chữ : “Hung thủ là Đà Nhi và Quân…” Chữ cuối cùng có sáu nét, trong bảng chữ Hán có đến 587 chữ có sáu nét. Nơi cuối cùng mà nhân chứng nhìn thấy Điêu Ái Thanh là đường Thanh Đảo, và nơi ném xác tương đối xa là ở gần Thang Sơn Lam Kinh, tất cả những người ở đây đều biết người sống ở đó là… Bạch Cảnh Ngọc ngắt lời Bao Triển, : “Phía cảnh sát Lam Kinh thông báo tên gù đó bị xe cán chết rồi lái xe bỏ chạy.” Họa Long lên tiếng: “Ở khu Thang Sơn có tòa nhà được bảo vệ rất nghiêm ngặt và thần bí. Tòa nhà đó rất cũ rồi, nghe khi vừa giải phóng có người phát ra ở đó có đường hầm ngầm bí mật. Người dân dùng đèn pin chiếu xuống lỗ thông gió nhưng chiếu mấy cũng thấy đáy đâu, bên dưới chỉ thấy màu đen dày đặc. Họ lấy chiếc giỏ rồi dùng dây thả mấy chú chó xuống dưới thám thính, nhưng dây thả cả trăm mét cũng thấy chạm đáy. giữa lúc lúng túng chưa biết giải quyết ra sao, nghe có tiếng chó rống lên thảm thiết. Họ vội vàng kéo lên thấy chúng chết… Từ đó tòa nhà này bị nghi là sào huyệt của ác quỷ, tiếng tăm của nó cũng lan khắp vùng. Đến tận bây giờ, nơi đó vẫn là vùng cấm địa, những người dân thường đều được phép vào trong. Tôi từng đến đó lần cùng với thủ trưởng, hai hàng thông trước khu nhà trông rất u, và điều lạ là cành cây đều mọc hướng về phía tòa nhà. Cả tòa nhà có ba tầng, chủ yếu được thiết kế theo lối kiến trúc phục vụ cho mục đích quân . Nghe nguyên liệu xây tòa nhà đó đều được chuyển bằng vận từ Mỹ sang. Ở phía bên phải của cửa chính, mặt đất có vết cháy, mà tới giờ vẫn bị đồn là “vết cháy hình người” vì dù cọ rửa kiểu gì cũng thể sạch được. Phía dưới tòa nhà có mật thất rộng lớn và vô cùng thần bí, cụ thể được dùng vào mục đích gì những người ngoài đều . Khi tôi bước vào trong đó, cứ có cảm giác cả tòa nhà như giấu cái bẫy nào đó, nếu có người dẫn đường, chỉ có nước lạc trong đó mà thôi. Cửa các căn phòng đều rất thấp, những cửa bên đều được thiết kế kiểu chìm. Vào trong đó điện thoại mất sóng, và ở vào trạng thái chết màn hình. Tầng có lối bí mật thông với mật thất, cửa vào đường hầm bí mật được chắn kiên cố bằng lưới thép. Khi bước vào trong, chỉ có màu đen, biết cuối đường dẫn đến nơi nào.” Tô My : “Có số nơi ngay cả công an cảnh sát cũng được phép vào.” Giáo sư Lương giải thích: “Những nơi đó, họ có cơ quan trinh sát và thẩm án riêng biệt.” Bạch Cảnh Ngọc lên tiếng ngắt ngang cuộc thảo luận của mọi người, rồi nhát gừng: “Từ sau đừng ai nhắc đến vụ án đó nữa!” Mọi người trầm ngâm. Vụ án Điêu Ái Thanh có thể trở thành câu đố lời giải, và mãi mãi bao giờ biết được là gì. Tổ chuyên án lại bắt đầu cuộc trường chinh khác, chuyến mà rất có thể cuối đường chính là địa ngục. Vụ án giết người lần này xảy ra tại huyện Thọ Đảo, nằm ở khu vực tam giác châu thổ sông Hoàng Hà, là huyện thuộc diện nghèo cấp quốc gia. Nền kinh tế của vùng này vô cùng lạc hậu, có người đầu tư khai thác, nhưng trong đội cảnh sát huyện lại có nhân vật vô cùng tiếng tăm. Người này họ Cao, là bác sĩ pháp y. Ông là chuyên gia mang tầm quốc gia trong việc giám định các chất thải cơ thể. Mỗi khi các địa phương khác xảy ra vụ việc có liên quan đến lĩnh vực này, ông thường là lựa chọn đầu tiên mà họ nghĩ đến. Mấy năm gần đây, ông giúp phá giải ít các vụ án từng làm chấn động cả Trung Quốc. Tổ chuyên án nhận được đón tiếp nhiệt tình của lực lượng cảnh sát huyện Thọ Đảo. Tô My cảm thấy những người cảnh sát ở nơi đây chẳng giống cảnh sát chút nào, có người vẫn giày vải, điện thoại bỏ trong cái túi rồi treo cạnh hông, giọng oang oang, có phần thô thiển, ai quen chắc nghĩ rằng họ cãi nhau. Giáo sư Lương có cầu đặc biệt về việc mời vị chuyên gia giám định chất thải cơ thể đến hỗ trợ việc phá án. Lãnh đạo cục công an và tổ chuyên án cùng nhau tới phòng giải phẫu nhưng gặp được chuyên gia đó. Họ tìm hết các phòng xung quanh cũng thấy bóng dáng ông ta đâu. Lãnh đạo cục công an có phần lo lắng, vội gọi điện cho chuyên gia hỏi thăm tình hình nhưng ông ta cũng thèm nhấc máy. Lãnh đạo cục công an đành ngượng ngùng quay sang với tổ chuyên án: “Ông này cậy có tài nên hơi kiêu ngạo, hay làm cao. Chúng ta cứ ăn cơm trưa lấy sức , rồi vừa ăn vừa bàn bạc về vấn đề này vậy.” Tổ chuyên án theo lãnh đạo cục công an đến nhà ăn chung của đơn vị phát ra chuyên gia kia cũng ở đó. Ông ta đặt những loại rau trong giỏ ra bàn theo từng loại và từng mã hiệu, có vẻ rất bận rộn, đến mức dao giải phẫu cũng đặt đầy mặt bàn chưa kịp thu dọn. Lãnh đạo cục công an lên tiếng giới thiệu: “ Cao, mấy vị đây là người của tổ chuyên án, được mời đến để giúp chúng ta phá án đấy!” Chuyên gia thèm ngẩng mặt lên, chỉ lí nhí vài câu nhưng nghe vẫn ràng: “Trong mắt của tôi, họ cũng chỉ là những kẻ chân ướt chân ráo thôi.” Họa Long bỗng thấy khô cổ rồi ho lên hai tiếng, cảm giác mình có chút sốt , có lẽ là do toát mồ hôi quá nhiều. thấy bàn đặt chiếc nhiệt kế, liền tiến lại định mượn để đo nhiệt độ cơ thể. Họa Long vừa cầm chiếc nhiệt kế lên, chuyên gia liền chậm chạp : “Đó là nhiệt kế chuyên để phá án, thường hay cắm vào miệng hoặc hậu môn của xác chết.” Mọi người phá lên cười, riêng Họa Long có phần ngượng ngùng, rồi vội bỏ chiếc nhiệt kế về chỗ cũ. Lãnh đạo cục cảnh sát mời tổ chuyên án ăn cơm cho đúng giờ , rồi nghiêm khắc lệnh cho chuyên gia kia bỏ hết những công việc làm lại, cùng ăn cơm. Trong giờ cơm, chuyên gia giới thiệu với giáo sư Lương: “Tôi xét nghiệm thử rồi, còn dùng cả kính hiển vi để kiểm tra lượng chất xơ nữa. Với nơi nghèo như huyện chúng tôi, trong phân thể nào “cao cấp” như thế được.” Tô My vừa gắp lên miếng cá, nghe thấy vậy cau mày, rồi lại từ từ bỏ xuống. Lãnh đạo cục công an cho biết họ điều tra ra danh tính của nạn nhân. ta tên là Trần Lộ, là giáo viên dạy ngữ văn tại trường trung học trong huyện, là người có chút nhan sắc, nhưng tính tình khép kín. Khi mọi người định nâng cốc, chuyên gia lại bắt đầu giảng giải về thành phần cụ thể trong mẫu chất thải tìm thấy trong dạ dày nạn nhân, cả bốn người của tổ chuyên án lại đành bỏ cốc xuống, ngồi nghe tường tận. Chuyên gia : “Phần chất thải đó thực ra ban đầu đều là sơn hào hải vị cả, sau khi ăn vào mới thành phế phẩm như thế. Kết quả kiểm nghiệm cho thấy trong mẫu chất thải tìm thấy vẫn còn sót lại rất nhiều phần chưa tiêu hóa hết của thịt chuột Hà Lan, thịt ốc sên Pháp, và bông cải xanh. À, xuýt nữa quên, còn có cả ít ngọn đậu ván nữa. Ở cái phố huyện nghèo nàn này của chúng tôi, có tìm cũng chẳng thấy nhà hàng nào đủ cao cấp mà chế biến mấy món đó cả.” Bao Triển nghi hoặc, hỏi: “Chẳng lẽ… nạn nhân ăn từ trước khi về đến đây sao?” Lãnh đạo cục công an nghĩ rằng: “Cũng có thể hung thủ ép nạn nhân ăn chất bẩn ở ngay gian đó.” Chuyên gia giải thích: “Chúng tôi kiểm tra rất kĩ trong nhà vệ sinh nơi xảy ra vụ án rồi, hề phát thấy dấu hiệu của chất thải cùng loại, cả những gian khác cũng thấy có.” Giáo sư Lương bỗng hỏi ngược lại: “Tại sao mọi người lại đều cho rằng hung thủ ép nạn nhân ăn những chất thải đó nhỉ?” Lãnh đạo cục công an quả quyết: “Nhất định là kẻ đó uy hiếp nạn nhân rồi!” Giáo sư Lương bình tĩnh giải thích: “Vẫn còn khả năng khác nữa.” Lãnh đạo cục công an vội vã hỏi: “Là gì?” Giáo sư Lương trả lời: “Nạn nhân tình nguyện ăn…” Lãnh đạo cục công an cười to, phản đối: “Ha ha! Làm sao như thế được. Ai mà lại muốn ăn mấy thứ ấy cơ chứ!” Chuyên gia rất bình tĩnh, : “Tôi từng thử nếm rồi nhưng tất nhiên đó là vì mục đích nghiên cứu… Ơ mà sao các vị ăn thức ăn ?”
Chương 2 Vị chuyên gia Sáng sớm ngày hôm sau, tổ chuyên án đến kiểm tra lại trường lượt nữa, rồi cho mở cuộc họp về tình hình vụ án trong hội trường ủy ban huyện. Những người đến tham gia rất đông, đứng kín hết xung quanh hội trường. Ngoài các cấp lãnh đạo Ủy ban nhân dân và cơ quan cảnh sát huyện, lực lượng cảnh sát thôn xóm cũng đến, thậm chí các bà các của Ủy ban phường cũng kéo lên. Họ chỉ muốn tận mắt nhìn thấy phong độ của tổ chuyên án, có người còn chạy đến xin chữ kí, bốn người của tổ chuyên án đến nơi này được chào đón chẳng khác gì các minh tinh. Trong hội trường lớn như thế này, khi thường phải dùng đến micro, để người phía sau cũng có thể nghe . Giáo Sư Lương chuẩn bị lên tiếng Tô My đưa tay giật giật gấu áo ông, : “Giáo sư, trong những buổi họp thế này, thường để cấp lãnh đạo phát biểu trước.” Giáo sư Lương đưa chiếc micro được cuốn lớp vải đỏ bên ngoài cho lãnh đạo Ủy ban huyện. Lãnh đạo trước tiên thể nhiệt tình chào đón và giới thiệu những thành tích đáng nể mà tổ chuyên án từng đạt được, tiếp đó ông cổ động mọi người noi theo, tích cực hợp tác giúp đỡ tổ chuyên án, để nhanh chóng giành thắng lợi trong việc phá án lần này, đưa hung thủ về quy án. Những lời phát biểu của lãnh đạo được đáp lại bằng tràng pháo tay rầm rộ của quần chúng. Bao Triển quay sang khẽ với Họa Long: “Tóm lại, đây là buổi họp bàn về tình hình vụ án, hay là lễ báo cáo thành tích khoa học mới đây nhỉ?” Họa Long cười nhạt, trả lời: “Những người này họ chỉ thích kiểu này thôi. Chúng ta nhập gia tùy tục vậy!” Sau khi các lãnh đạo phát biểu xong, cuối cùng cũng đến lượt giáo sư Lương lên tiếng. Giáo sư Lương hề nể nang gì, thẳng vào vấn đề mấu chốt nay là các đầu mối mà phía cảnh sát nắm được chẳng hơn gì những người dân thường cả. Đây là hậu quả của việc công tác bảo mật được thực đúng mực. Có điều chúng ta nên “chúc mừng”, là trường vụ án bị phá hủy hoàn toàn, xung quanh xuất hàng nghìn dấu chân, biết bao nhiêu người nhìn thấy thi thể nạn nhân ở đó, thậm chí có người biết còn vào đó vệ sinh như có gì xảy ra. Tất cả những điều đó đều khiến công tác phá án trở nên vô cùng khó khăn. Rất cảm ơn thử thách mà mọi người mang lại cho chúng tôi. Ngoài ra, buổi họp hôm nay thu hút thành công chú ý của hung thủ, và rất có thể kẻ đó chính là trong những người đứng ở đây… Cả hội trường bắt đầu quay sang bàn tán xôn xao, người phụ nữ trung niên, cài chiếc bờm nơ đỏ đứng dậy hỏi: “Ở đâu cơ?” Mọi người đều ồ lên cười ngặt nghẽo. Giáo sư Lương chỉ thẳng tay ra phía cửa, : “ cầu mọi người ra ngoài!” Nhiệm vụ đầu tiên mà tổ chuyên án giao cho họ là giải tán. Ngoài các lãnh đạo của cục công an và chuyên gia kiểm nghiệm ra, những người khác đều bị cầu rời khỏi cuộc họp, đồng thời liệt vụ án này vào hàng bảo mật cấp độ ba, nếu ai có hành động tiết lộ thông tin, bị kỉ luật theo đúng quy định. Vụ án xác phụ nữ ở nhà vệ sinh công cộng mặc dù tình tiết đơn giản, nhưng hy vọng phá án lại hề khởi sắc. Ngoài những thông tin phân tích mà vị chuyên gia nọ cung cấp ra, phía cảnh sát địa phương gần như nắm được thông tin gì về hung thủ. Lãnh đạo cục công an cho rằng, đây là vụ án cưỡng hiếp giết người vô cùng nghiêm trọng. Các vật phẩm có giá trị trong túi xách của nạn nhân vẫn còn nguyên, chứng tỏ đây phải là vụ án giết người cướp của. Bao Triển hỏi: “Nạn nhân có mua bảo hiểm ?” Lãnh đạo cục công an trả lời: “Điều này… vẫn chưa được làm . Nạn nhân là người phụ nữ li hôn, chồng ta chẳng còn đoái hoài gì đến ta nữa rồi, còn ai mua bảo hiểm nữa chứ.” Giáo sư Lương kết luận: “Như thế tạm thời vẫn chưa thể loại trừ khả năng giết người vì tài sản được.” Họa Long hỏi tiếp: “Chiếc túi của nạn nhân là hãng gì? Các vị có điều tra vấn đề này ?” Lãnh đạo cục công an ngượng ngùng đáp: “À, vấn đề này chúng tôi cũng chưa , phải chờ kết quả điều tra thêm nữa.” Tô My nhìn vào bức ảnh chụp trường, : “Đó là chiếc túi LV giả.” Giáo sư Lương tức giận : “Các đồng chí điều tra được những gì hả?” Lãnh đạo cục công an ấp úng, rồi lấy cớ phản biện lại: “Ngài nạn nhân tự nguyện ăn phân cũng đâu có căn cứ gì chứ? Cũng điều tra được đâu.” Giáo sư Lương kiên nhẫn giải thích: “Trong công tác suy luận phá án, được phép loại trừ bất cứ khả năng nào khi chưa đủ căn cứ, như thế mới có thể có hướng điều tra và loại bỏ dần, từng bước tiếp cận với .” Nạn nhân ăn phân có thể xảy ra mấy trường hợp sau: Thứ nhất, do bị hung thủ ép buộc. Thứ hai, do nạn nhân tự nguyện. Thứ ba, do ăn nhầm. Bao Triển bổ xung thêm: “Phân trong dạ dày của nạn nhân từ đâu mà có?” Khi tổ chuyên án tiến hành phá án tại bệnh viện tâm thần, y tá Tiểu Châu từng với Bao Triển rằng có những người có sở thích rất quái dị. Có người thích ăn đá vôi, có người thích uống xăng, thậm chí có kẻ còn thích ăn thủy tinh hoặc ăn đinh sắt. Nếu tại trường vụ án tìm thấy dấu tích của loại phân trong dạ dày nạn nhân, chỗ phân đó hoặc là của người khác, hoặc là của chính nạn nhân. Bao Triển giải thích tiếp: “Vì thế, phương hướng điều tra của chúng ta nay là phải kiểm tra xem nạn nhân có sở thích ăn uống quái dị nào đó hay ?” Họa Long tiếp: “Trong đợt Quốc khánh dài ngày vừa rồi có rất đông người du lịch. vé tàu tìm thấy trong túi nạn nhân cho thấy ta ra tỉnh, và ở đó ngày đêm. Trong thời gian đó, nạn nhân những đâu? Gặp gỡ những ai? Và đường về có xảy ra việc gì ? Đều vô cùng quan trọng. Rất có thể hai người khách quen chuyện với nhau tàu, người khách nam nửa đêm bám theo người khách nữ xuống xe, hung thủ đó có thể có mưu từ trước, thậm chí sắp xếp sẵn kế hoạch gây án. mang theo phân từ nơi khác đến, và lên tàu chỉ để tìm kiếm nạn nhân thích hợp.” Giáo sư Lương sắp xếp các điểm mấu chốt của vụ án và phân công mọi người điều tra. Tô My phụ trách việc điều tra tại trường học của nạn nhân, nắm thông tin các mối quan hệ của nạn nhân, đặc biệt là quan hệ ruột thịt trực hệ, có ai có khả năng là kẻ gây án hay ? Bao Triển đảm nhận công tác kiểm tra trường vụ án và các nơi xung quanh. Gần nhà vệ sinh công cộng đó có thể có cánh cửa màu đỏ, cần phải tìm kiếm kĩ lưỡng. Họa Long phụ trách việc điều tra những người xuống tàu cùng nạn nhân vào sáng sớm ngày 03 tháng 10, cố gắng liệt ra danh sách nếu có thể. Lãnh đạo cục công an tiến hành lọc các vụ án cưỡng hiếp, cướp của chưa phá được trong vòng năm gần đây ở khu vực này, và điều tra xem những kẻ từng có tiền án có ai có khả năng tái phạm hay ? Lãnh đạo cục công an dè dặt hỏi: “Sao ngài biết gần trường vụ án có cánh cửa màu đỏ?” Giáo sư Lương liệt kê lại những điểm đáng lưu ý của vụ việc, gồm có: Phân trong dạ dày nạn nhân, vết sơn dầu màu đỏ khớp ngón tay, chất dịch đàn ông trong cơ thể nạn nhân, dòng chữ người, vật tù và nặng là hung khí dẫn đến cái chết của nạn nhân, vé xe, túi LV giả. quần áo của nạn nhân có dính các chất bẩn của nhà vệ sinh, chứng tỏ nạn nhân có hành động phản kháng, vết sơn dầu khớp tay có thể là do ta kêu cứu, và dùng sức bấu vào cánh cửa nào đó. Chiếc túi LV giả chứng tỏ nạn nhân là người thích hư vinh, tất nhiên đó cũng có thể là quà tặng của người khác. Chuyên gia kia bây giờ mới lên tiếng: “Thế tôi phải làm gì bây giờ? Hay tôi làm danh sách món ăn liên quan đến vụ án vậy. Sau đó chúng ta làm bảng danh sách cụ thể, và nấu lại các món đó, tôi nghĩ đó là điều rất cần thiết.” Giáo sư Lương ngập ngừng giây lát rồi : “À, việc này… chúng ta cứ liệt kê danh sách là được rồi, sau đó giải phẫu lại xác nạn nhân lần nữa xem có kết quả gì khác ?” Chuyên gia : “Cũng có thể tìm những vụn thức ăn còn sót lại trong khoang miệng, và cũng có thể lập được danh sách nữa.” Tô My chau mày, bảo: “Ngài cứ viết bản báo cáo chi tiết kết quả khám nghiệm là được rồi.” Chuyên gia giải thích: “ bác sĩ pháp y mà biết cách “xỉa răng” cho nạn nhân, chưa phải là bác sĩ pháp y giỏi.” Mấy ngày sau, các thông tin dồn dập kéo về, tổ chuyên án sắp xếp lại lần nữa tình hình vụ án. Trần Lộ, ba mươi tuổi, giáo viên ngữ văn trường trung học trong huyện, li hôn và sống mình, quyền nuôi con thuộc về người chồng. Nạn nhân tính cách hướng nội, ít và giao lưu với mọi người, các mối quan hệ xã hội vô cùng đơn giản, về cơ bản có thể loại bỏ khả năng bị giết vì báo thù. Theo thông báo điều tra từ phía Tô My, Trần Lộ từng có xích mích với hiệu trưởng trường học nơi làm việc, vì chuyên ngành học là văn, nhưng nhà trường lại sắp xếp cho dạy ngữ văn. Theo giải thích của hiệu trưởng, việc sắp xếp như thế là do nhu cầu thực tế của trường, người đánh bóng bàn cũng có thể quản lí đội bóng đá, bác sĩ cũng có thể trở thành thương nhân được đấy thôi, giáo học văn dạy ngữ văn cũng đâu có gì là quá kì lạ. Ngày 1 tháng 10, Trần Lộ có chuyện với người hàng xóm rằng mình ra tỉnh chơi. Theo thông tin từ phía hàng xóm và đồng nghiệp, họ chưa từng thấy chiếc túi LV giả của bao giờ, có thể mua khi chơi ngoài tỉnh. Bốn giờ sáng ngày 3 tháng 10, nạn nhân trở về, Họa Long sau khi điều tra trạm trực ban được biết, lúc đó chỉ có ba người khách xuống tàu, hai trong số đó là đôi vợ chồng, đôi vợ chồng đó khi xuống tới cổng bắt chiếc xe ba gác chạy điện và ra về trước. Họa Long phải vất vả lắm mới tìm được người lái chiếc xe ba gác và mò được địa chỉ của đôi vợ chồng xuống tàu cùng nạn nhân. Họ cho biết sau khi về nhà vì quá mệt nên ngủ luôn. Họ cũng xác nhận xuống xe cùng lúc với Trần Lộ, và còn bàn tán nhau vì thấy rất lạ, tại sao có ai đến đón ta. Bao Triển kiểm tra lại lần nữa trường vụ án. Gần nơi phát xác nạn nhân, quả nhiên có cánh cửa màu đỏ mới sơn lại chưa lâu. Sau khi tiến hành hóa nghiệm, mẫu sơn tìm thấy tay nạn nhân và cánh cửa hoàn toàn ăn khớp với nhau, chứng tỏ những suy đoán của giáo sư Lương là chính xác, nạn nhân từng bỏ chạy khỏi trường, gõ cửa kêu cứu, nhưng chẳng may gia đình đó vừa chuyển mấy ngày trước rồi. Xung quanh nhà vệ sinh công cộng có ai sống vì toàn bộ khu vực chuẩn bị san lấp mặt bằng, trước khi xảy ra vụ án, hệ thống điện nước đều bị cắt, trong khu vệ sinh công cộng cũng rất lâu rồi có người quét dọn, nên trong các gian của nhà vệ sinh đều còn đầy chất thải ai dọn dẹp. Bao Triển thể nể phục với chuyên gia. Tỉ mỉ kiểm tra từng gian nhà vệ sinh , quả là công việc vô cùng khó hoàn thành. Có thể hình dung ra được rằng, trong đêm đen đó, hung thủ bám theo nạn nhân đến khu nhà vệ sinh. Sau khi dùng hết sức phản kháng, nạn nhân bỏ chạy ra ngoài, trong đêm gõ cửa từng nhà xin cầu cứu, nhưng cả khu vực đó sắp bị san lấp nên còn ai ở lại các căn phòng đều trống rỗng như khu nhà ma. ta gọi cửa nhưng có ai trả lời. Hung thủ cần quá vội vã, mà từ từ tiến lại phía nạn nhân, lôi ta trở lại trường vụ án. Giáo sư Lương : “Trong khu dân cư đó, ít nhất còn nhà chưa chuyển .” Lãnh đạo cục công an lại tỏ vẻ nghi ngờ: “ phải thế chứ? Làm sao mà ngài biết được?” Giáo sư Lương trả lời: “Đó chính là người phát ra xác nạn nhân, là người buổi sáng dậy vệ sinh ấy.”