Chương 3 Bom nguyệt quang Trong khoảnh khắc quả bom phát nổ, cả bốn người của tổ chuyên án và chuyên gia phá bom đều nghĩ đến cùng điều: “Chuyến này toi mạng rồi!” Ánh lửa bùng lên, khói đặc bay khắp phía. Mặc dù phát nổ, nhưng uy lực của quả bom lớn, chỉ “đoàng” tiếng như nổ quả pháo cối mà thôi. Bốn người trong tổ chuyên án đều hề hấn gì, chỉ có bàn tay của chuyên gia bị thương chút. Mặc dù mọi việc chỉ có thể, nhưng tổ chuyên án vẫn toát mồ hôi lạnh. Nghe tiếng nổ, những cảnh sát đứng chờ bên ngoài vội xông vào, rồi nhanh chóng đưa vị chuyên gia bị thương lên cáng. pha thất kinh, xác giấy vẫn bay tứ tung trong gió, mùi lưu huỳnh tỏa khắp gian. Họa Long : “Chuyện gì thế này nhỉ? Thế này là thế nào?” Giáo sư Lương giải thích: “Đây là lời cảnh cáo của hung thủ gửi cho chúng ta.” Cảnh sát phụ trách : “Chúng ta nên cho kiểm tra toàn bộ kí túc xá sinh viên và các phòng thí nghiệm của chuyên ngành chế tạo đạn dược.” Bao Triển lại cho rằng: “Người có thể chế tạo bom ngốc đến mức để chúng ta phát ra ta giấu thuốc nổ dưới gầm giường đâu.” Tô My giờ mới lên tiếng: “Ôi, sợ quá! Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?” Giáo sư Lương nửa đùa nửa : “Nhặt rác!” Tổ chuyên án lập tức hành động. Họ thu thập toàn bộ những mảnh vỡ nổ ra từ quả bom, sau đó ghép chúng lại và tìm những manh mối hung thủ để lại trong đó. Với vụ án nổ bom, nếu có người chứng kiến hoặc camera theo dõi, rất khó để phá giải được. Vì sau khi nổ tung, tất cả mọi chứng cứ gần như đều bay theo những mảnh vỡ, hơn thế nữa công tác cứu hỏa và cấp cứu bệnh nhân có thể cũng phá hỏng trường. Sau khi hoàn thành công tác kiểm tra trường, Tô My dùng máy tính dựng lại toàn bộ quá trình phát nổ. giáo viên của khoa chế tạo đạn dược miêu tả chi tiết quá trình chế tạo loại bom nguyệt quang này như sau: “Bom nguyệt quang nhất định phải được chế tạo vào ban đêm. Các công cụ sử dụng cũng rất đơn giản, chỉ cần chiếc nhiệt kế thông thường để làm thiết bị dẫn nổ. Sau khi lắp đặt xong, vạch thủy ngân tăng theo nhiệt độ môi trường, và khi mặt trời lên dần dần đạt tới nhiệt độ phát nổ.” Lượng thuốc nổ mà hung thủ cho vào quả bom vừa rồi nhiều, vì thế sức công phá của nó lớn. Theo phân tích của giáo sư Lương, đây là hành động cố ý của hung thủ. Mục đích của phải là giết người, mà chỉ muốn cảnh cáo phía cảnh sát mà thôi. Quả bom này là lời cảnh cáo, hung thủ muốn thông qua cách này để với tổ chuyên án rằng, ta hoàn toàn có thể cho cả đội tan xác, và để phía cảnh sát biết đường mà rút lui. Tô My lo ngại, : “Lần nổ bom tiếp theo, có lẽ như thế này đâu!” Họa Long đồng tình: “Tất nhiên rồi? Nhưng chúng ta có thế nào cũng vẫn phải tiến lên. Ai bảo chúng ta là tổ chuyên án cơ chứ?” Vật phát nổ được đặt trong hộp giấy. Bao Triển dùng panh, kẹp mẩu giấy vụn giơ lên, rồi đưa lại gần mũi ngửi thử. ngẩng đầu, nhắm mắt, : “Ngoài kia mùi khét của khói, mùi lưu huỳnh, còn có cả mùi thơm nữa.” Giáo sư Lương nhắc nhở: “Cậu Triển, phải tôi tin vào cái mũi của cậu, nhưng chiếc hộp này có vai trò rất quan trọng đối với chúng ta, vì thế… mau làm kiểm nghiệm phân tách tàn dư đạn dược .” Phản ứng phân tách tàn dư đạn dược là bước giám định của phía cảnh sát đối với các chất và thực thể còn sót lại trong vụ nổ hoặc phóng đạn. Trong vụ án cướp xe chở tiền vào ngày 22 tháng 4 tại Hồng Kông, phía cảnh sát thông qua phương pháp điều tra này, xác định được cánh tay chiếc áo có tàn dư của đạn dược, từ đó tìm ra chủ nhân của chiếc áo, cũng chính là kẻ thực vụ cướp đó. Trong vụ ám sát thành công tổng thống Mỹ Kennedy, viên đạn mang mã số C2788 của quân đội trở thành vật chứng để phá án. Ngoài dấu vân tay ra, những tàn dư đạn dược này cũng là chứng cứ quan trọng để xác định hung thủ. Trước tiên, Bao Triển phun lên giấy lọc số dung dịch hữu cơ, như Êtanol, Axêtôn, CTC, sau đó phủ giấy lọc lên mảnh vụn của giấy để bóc tách. Tiếp theo đó là quá trình phân chia phần bóc tách được thành các hạt thuốc nổ, bột kim loại, các sản phẩm cháy ra, còn lại chính là những tàn dư từ tay hung thủ sót lại, chỉ cần hung thủ từng chạm vào chiếc hộp, phía cảnh sát có cách sử dụng khoa học kĩ thuật để tìm ra đầu mối. Bao Triển sử dụng phương pháp kiểm nghiệm vật lí ưu điểm của cách này là làm hỏng vật chứng. Thế nhưng, mặc dù Bao Triển sử dụng cả phương pháp quang phổ hấp thụ nguyên tử và phương pháp kiểm nghiệm phân tích huỳnh quang, nhưng vẫn hề tìm thấy dấu hiệu của các tàn dư từ tay hung thủ. Tuy nhiên, có điều rất chắc chắn, rằng mình ngửi thấy mùi thơm, có lẽ đó chính là thứ hung thủ để lại. Bao Triển tiếp tục quan sát dưới kính hiển vi điện tử, thấy dấu hiệu của mỹ phẩm. Kết quả này khiến Bao Triển có phần thất vọng, và khó hiểu, biết mùi thơm đó từ đâu mà có? Trong lần thử nghiệm cuối cùng của mình, Bao Triển dùng phương pháp phân tích hoạt hóa phân tử, và xác định được mùi thơm đó đến từ loại nước hoa. Tô My : “Chẳng lẽ người chế tạo và cài đặt quả bom đó là phụ nữ?” Giáo sư Lương trả lời: “ chung, tay của người đặt quả bom đó có nước hoa, bất kể đó là nam hay nữ, khi hung thủ đặt chiếc hộp xuống, nước hoa tay kẻ đó dính lại hộp. thế giới này, chỉ cần phạm tội, để lại dấu vết. Khắp địa cầu, vị trí của vật chất đều ngừng thay đổi, tàn tích của vụ nổ thiên thạch từ hàng trăm triệu năm trước mà còn có dấu vết để tìm lại, huống chi là quả bom chúng ta có thể dùng mắt thường nhìn thấy này.” Tô My : “Cái hộp giấy này cũng “biến thái”, ai mà lại mua cả thùng băng vệ sinh để lấy vỏ hộp bao giờ chứ!” Họa Long bổ sung thêm: “Còn cả nguồn gốc của thuốc nổ nữa, đây là những điểm quan trọng để chúng ta tiếp tục phá án.” Mặc dù chỉ có chút ít chứng cứ, nhưng vụ án coi như có manh mối, mọi người đều bắt đầu có suy nghĩ rằng hung thủ có thể là nữ giới. Giáo sư Lương sắp xếp công việc, mọi người lập tức thực hề chậm trễ. Đồng chí cảnh sát phụ trách tiến hành công tác điều tra quần chúng, hy vọng có thể tìm thấy người chứng kiến việc. Phía cảnh sát tiến hành thăm dò các sinh viên trưởng mỗi phòng kí túc, điều tra xem trong buổi sớm hôm xảy ra vụ bom nguyệt quang có ai từng nhìn thấy chiếc hộp giấy đó và người cầm hộp ? Giáo sư Lương dặn dò kĩ lưỡng đồng chí cảnh sát phụ trách phải chú ý tìm kiếm nguồn gốc của nước hoa, phòng của sinh viên hoa khôi và Ngỗng Già là đối tượng điều tra trọng yếu. Trong cả hai phòng này đều phát có nước hoa. Đại ca cùng phòng của Ngỗng Già cũng bị cảnh sát cho vào danh sách tình nghi. Trong buổi tối xảy ra vụ việc, cậu ta từng rời khỏi kí túc xá, nhưng theo những gì khai nhận, nam sinh này mình ở cả đêm ngoài quán game. Giáo sư Lương lệnh cho Tô My điều tra chứng thực những lời cậu ta , đồng thời cầu Bao Triển lấy mẫu nước hoa tìm thấy trong kí túc của hoa khôi và Ngỗng Già để so sánh với mẫu nước hoa tìm được. Kết quả kiểm định cần có thời gian. Thế nhưng, trong điều kiện thông thường, mùi thơm của nước hoa cao cấp có thể lưu giữ được đến bảy mươi giờ, mùi thơm tinh dầu hoa dưới sáu mươi giờ, còn các loại nước hoa mà sinh viên sử dụng chủ yếu là nước hoa rẻ tiền, chỉ có thể lưu giữ được hai mươi bốn giờ. Vì thế thời gian của Bao Triển còn nhiều, đầu mối duy nhất nay có thể tan biến trong trung bất cứ lúc nào. Theo thông tin phản hồi từ trinh sát theo dõi Ngỗng Già, trong đêm xảy ra vụ nổ, Ngỗng Già luôn ở trong kí túc xá. buổi sáng mấy hôm trước, con người vốn dĩ lôi thôi luộm thuộm này bỗng dưng làm rất nhiều việc, cắt kiểu đầu mới, còn xịt nước hoa của Đại Ca cùng phòng, mặc quần áo mới, tắm gội sạch . Theo những gì các bạn học cùng cho biết, Ngỗng Già vốn có thói quen tắm rửa, lí do cậu ta đưa ra là để giữ nguyên mùi vốn có và bản chất của đàn ông. Ngoài những chi tiết đó ra, còn có việc rất kì lạ. Trinh sát theo dõi cậu ta rằng Ngỗng Già bỗng nhiên mua rất nhiều nến, phải đến mấy chục cây, biết để làm gì. Tổ chuyên án cầu trinh sát này phải đề cao cảnh giác, tiếp tục theo dõi. Số nến mua về rất có thể được dùng để chế tạo bom. Tối hôm đó, những cây nến này cuối cùng được dùng vào đúng mục đích của nó. Ngỗng Già mang những cây nến này xuống dưới sân kí túc của hoa khôi, xếp thành hình trái tim. ít các bạn trong trường xúm lại, rất nhiều các cánh cửa sổ của kí túc xá nữ cũng mở ra, những nữ sinh tò mò còn thò đầu ra ngoài xem. Trinh sát báo về cho tổ chuyên án, tổ chuyên án lập tức chạy tới. Giáo sư Lương cầu Họa Long chuẩn bị sẵn súng bắn lưới, khi thấy Ngỗng Già có biểu cực đoan, phải lập tức bắt ngay. Ngỗng Già ra vẻ tự đắc, chỉ vào tổ chuyên án rồi với mọi người: “Xem này, cả cớm cũng đến rồi! Chắc là đến cổ vũ cho tớ đây mà!” Các bạn bên cạnh cười ầm ĩ, tổ chuyên án ai tỏ thái độ, chờ xem tiếp sau đây Ngỗng Già làm gì. Ngỗng Già dùng bật lửa đốt những ngọn nến. Dưới màn đêm, hình trái tim sáng rực. Cách tỏ tình lãng mạn này trong các trường đại học hề hiếm gặp. Để thể tình cảm của mình, các bạn sinh viên thường nghĩ ra rất nhiều chiêu trò sáng tạo. Ngỗng Già đưa tay lên miệng, gọi to tên của hoa khôi, nhưng cánh cửa sổ phòng vẫn đóng kín. Khi thấm mệt, cậu ta quỳ dưới đất, bắt đầu gào lên từng tiếng “ em!”. Mỗi lần gào thét như thế, cậu ta vẫn cố gắng vươn mình dậy, chỉ nhìn thôi cũng thấy thương tâm. Mọi người xung quang bắt đầu xì xào bàn tán, có những nữ sinh lấy điện thoại ra chụp ảnh Ngỗng Già lại. Ngỗng Già vẫn cố gắng hét lên lớn: “ em!” thể chịu nổi, hoa khôi đẩy bật cửa sổ ra, : “Lắm chuyện! Phiền quá mất!” Ngỗng Già van nài: “ xin em, em xuống đây được ? Em xem, bao nhiêu người xung quanh đợi em đây này!” Hoa khôi bực tức : “Có giỏi cậu cởi đồ, chạy vòng quanh trường , tôi xuống!” Các bạn xung quanh nghe vậy cười vang ầm ĩ, rồi bắt đầu vỗ tay cổ vũ. Ngỗng Già đứng phắt dậy, lột áo khoác ngoài, vứt bụp xuống đất. Cậu cắn răng câu to: “Cởi cởi! Chạy chạy! Tất cả vì tình ! Làm tất!” Tiếng vỗ tay xung quanh càng lúc càng lớn, các bạn cổ vũ Ngỗng Già vì tình mà thiếu vải chạy quanh trường. Tô My quay sang với Họa Long và Bao Triển: “Tự nhiên lại nhớ hồi còn đại học? Sao hồi ấy có ai vì mình mà bán khỏa thân chạy khắp trường thế này nhỉ?” Họa Long đùa: “Chứ còn sao nữa, nếu chắc sớm gả được rồi!” Bao Triển : “Thực ra Ngỗng Già cũng dũng cảm , việc như thế này có đánh chết tôi cũng làm.” Ngỗng Già cứ thế cởi từng chiếc áo , đến khi chỉ còn lại mỗi chiếc quần xà lỏn. Trời rất lạnh, Ngỗng Già chỉ biết đưa hai tay xoa xuýt lấy thân mình, run lên bần bật. Cậu ta tự lải nhải mình: “Chạy thôi! Chạy thôi! Chạy vòng là hết lạnh thôi!” Ngỗng Già bắt đầu chạy, mọi người vỗ tay cổ vũ nhiệt tình. Cậu ta chạy hết vòng quanh trường, mệt đến thở ra hơi phải dừng lại, giày cũng tuột ra mất, thứ gì đó màu trắng từ trong giày rơi ra ngoài. Ngỗng Già xỏ giày lại, bạn cúi đầu nhìn thứ màu trắng vừa rơi ra, rồi cười xảo quyệt trêu: “Ngỗng Già, “băng vệ sinh” của cậu rơi rồi này!” Ngỗng Già phản ứng gì, mà lại bắt đầu đưa tay lên miệng, gọi tên hoa khôi và : “ em! chạy về rồi! lạnh! rất nóng!” Trong tiếng hô hào gào thét của các bạn nữ, hoa khôi cuối cùng cũng xuất . bước xuống rồi tiến lại gần Ngỗng Già khiến cậu ta cảm động đến suýt khóc. Cậu dang rộng đôi tay, đợi chờ hoa khôi ngả vào lòng mình, giống như những gì hay xuất trong phim Hàn Quốc hoặc những câu chuyện tình đẹp. Trong đó, những người nhau đứng bên nhau, xung quanh là những ngọn nến cháy xếp hình trái tim đầy thi vị. Hoa khôi thèm ôm Ngỗng Già, cau có mặt mày giơ tay ra. Ngỗng Già đơ người hồi, rồi sau đó nắm lấy tay hoa khôi. Ngỗng Già có phần hơi xúc động: “ em? Vì em có thể làm tất cả? Làm vợ nhé!” Hoa khôi mặt biến sắc, : “? Đáng bao nhiêu tiền hả?” Ngỗng Già trả lời: “Vô giá!” Hoa khôi cười hắt ra tiếng, giật tay mình ra khỏi tay Ngỗng Già, : “Thôi ! Cậu quay về với thế giới thực tại ! có tiền, muốn bước bước còn khó. Tình thời sinh viên chỉ là trò chơi, giấc mơ mà thôi! Tốt nghiệp rồi là chia tay hết. Cậu tỉnh lại ! So với việc ngồi sau xe đạp của cậu cười vui, tôi thà ngồi khóc trong xe BMW còn hơn. Đợi đến bao giờ cậu lọt vào bảng Hurun tôi mới có thể nghĩ đến chuyện cậu được. Tôi chỉ người có tiền thôi, cậu hiểu ? Những cây nến này chỉ là mấy thứ đồ chơi rẻ tiền mà cũng muốn làm tôi cảm động sao, đúng là đáng buồn cười! Đến nhẫn kim cương còn có mà đòi cầu hôn với tôi sao? Cậu làm như thế làm tôi thấy xấu hổ! Khi nào cậu có xe BMW hãy nghĩ đến việc mang nến đến và cầu hôn với tôi!” Hoa khôi đưa chân khua đổ mấy cây nến, rồi lạnh lùng bỏ , để lại Ngỗng Già vẫn còn đứng chỗ thờ thẫn nhìn theo. Ngỗng Già trở về kí túc xá, lấy chăn trùm đầu ngủ mạch. Theo những tin tức báo về từ phía trinh sát, Ngỗng Già mấy ngày liền đều tỏ ra rất trầm, u uất. Xem ra những câu của hoa khôi có ảnh hưởng rất lớn tới tâm lí của cậu. Nhưng chẳng được mấy hôm, tinh thần cậu lại lên dây cót trở lại. Lần này, cậu quyết tâm phải lấy được học bổng của trường. Cậu ta lại bắt đầu thở dài than ngắn với Đại Ca: “Cũng tại tao! Chẳng thể trách việc ấy từ chối được! Đến cái nhẫn mà tao còn chẳng có nữa là!” Đại Ca an ủi: “Ê người em! Mày có thể mua nổi nhẫn kim cương, nhưng lọ thuốc chắc là mua được chứ? Mày mời con bé ăn rồi bỏ vào đó, thế là xong! Tối nay mời tao ăn cá nấu cay , để tao gọi con bé đó đến cho!” Ngỗng Già chẳng cần nghĩ ngợi : “Cá nấu cay á! Món này tao nấu ngon lành! Thế mình làm ở trong kí túc luôn vậy, món này quan trọng ở giai đoạn đun nóng dầu thôi!” Đại Ca tán đồng: “Hiểu? Hiểu! Phi hành sợi, gừng miếng, rồi cho tương ớt vào.” Ngỗng Già tiếp: “Lúc xào động tác phải nhanh gọn, xèo xèo xèo, loáng là xong!” Đại Ca hỏi: “Có cần cho thêm ít giấm ? Khẩu vị ngon hơn đấy!” Ngỗng Già trả lời: “ cần! Chả có mùi vị gì! Trước sau gì cũng là vị bột ngọt hết.” Đại Ca bỗng nhiên hỏi: “Này xong chưa hả? Tao quên mang giấy vào rồi!” Ngỗng Già lóng ngóng tìm, : “Chết tiệt? Tao cũng mang rồi?” ra, nãy giờ họ ngồi tám chuyện trong phòng vệ sinh công cộng của kí túc xá. Theo những gì tổ chuyên án tìm hiểu được, ít sinh viên trong trường đều mong muốn giành được học bổng. hiệu trưởng cho biết, học bổng dùng để cổ vũ sinh viên học tập và phát triển toàn diện, tạo ra sân chơi học thuật tích cực, hỗ trợ những sinh viên nghèo vượt khó bằng phần thưởng và tiền mặt. Trước mắt trong giai đoạn xét duyệt và bình chọn học bổng của ngành “Chế tạo đạn dược và kĩ thuật gây nổ.” Tổ chuyên án quyết định lợi dụng cơ hội, “biến tướng” món học bổng này thành phần treo thưởng, hy vọng có thể nhử hung thủ xuất đầu lộ diện. giảng viên : “Rất nhiều sinh viên đều chỉ hạn chế trong lí thuyết mà thiếu thực hành. Ngay cả tôi cũng phải ngoại lệ, rất ít có cơ hội tiếp xúc với thực tiễn. Tôi cho rằng, những sinh viên có thể chế tạo được bom nguyệt quang hoặc bom có thể ngụy trang trong vật thể dạng băng vệ sinh kia phải ít, nhưng người có thể làm được cả hai loại này lại nhiều. Chúng ta sử dụng học bổng làm mồi nhử, sinh viên có thể làm được cả hai loại bom này, rất có thể chính là hung thủ.” Bao Triển : “Tôi nghĩ nguồn gốc thuốc nổ rất quan trọng.” hiệu trưởng và giảng viên cho tổ chuyên án biết, trong trường chỉ có lượng thuốc nổ , dùng để thực các thí nghiệm nghiên cứu khoa học, được cất tại phòng thí nghiệp dưới tầng hai tầng hầm. Tổ chuyên án nhìn quanh lượt cả phòng thí nghiệm. Kiến trúc tầng hầm thường là kiểu nhà ống, được tạo thành bởi hành lang đường dẫn, phòng chính, phòng nhánh và cửa thông khí. Mỗi phòng thí nghiệm dưới tầng hầm đều được thiết kế hai cửa ra vào, và cả hai cửa này đều mở cánh ra phía ngoài. Trong trường có hai phòng thí nghiệm có liên quan đến việc gây nổ. Thứ nhất là phòng thí nghiệm khoa học và kĩ thuật nổ. Thứ hai là phòng thí nghiệm chế tạo và điều khiển cơ điện. Ngoài những nơi đó ra, bên ngoài trường còn có khu thí nghiệm Sêlen, thông thường các thí nghiệm liên quan đến phát nổ đều được thực ở đó. Khu thí nghiệm này trang bị hai súng hiđrô, cái để thực thí nghiệm dưới nước, cái dùng là thiết bị đo đạc các tượng nổ. Trong buổi công bố tình hình phá án, tổ chuyên án phân tích cho rằng, hung thủ nhiều khả năng là sinh viên của chuyên ngành chế tạo đạn dược và kĩ thuật gây nổ. Trong quá trình thực hành thí nghiệm, lén lút lấy trộm thuốc nổ của trường, và quả bom rất có thể được chế tạo ngay chính tại phòng thí nghiệm này. Hung thủ là kẻ có thói quen xịt nước hoa, cùng với việc xuất vỏ thùng giấy đựng băng vệ sinh, rất có thể hung thủ đó là nữ sinh, và là người có thể dễ dàng ra vào phòng thí nghiệm và kí túc xá của người giáo viên phụ đạo xấu số. Bao Triển bỗng nhận ra hiệu trưởng cũng dùng nước hoa. Sau khi điều tra, được biết nạn nhân và hiệu trưởng từng có tranh cãi về vấn đề mâu thuẫn trong vấn đề quản lí đời sống sinh viên. Giáo viên phụ đạo từng rằng hiệu trưởng ăn hối lộ. Nhưng ấn tượng của mọi người xung quanh về lại rất tốt. hiệu trưởng là người đức cao vọng trọng, thanh liêm vô tư, được mọi người trong trường rất kính nể. vì việc chăm sóc người chị họ mất trí của mình mà suốt đời kết hôn. Phía nhà trường tuyên bố với các sinh viên của chuyên ngành sản xuất đạn dược và kĩ thuật nổ, chỉ cần có người có thể chế tạo được hai loại bom , cho dù chỉ nằm lí luận, phía nhà trường cũng trao thưởng. Phía cảnh sát trong quá trình phá án có thể dùng tiền thưởng làm mồi nhử hung thủ xuất . Ví dụ trong vụ án diệt môn tại Huệ Châu, phía cảnh sát đưa ra mức thưởng lớn, người đến cung cấp đầu mối cho biết nạn nhân bị dây điện cuốn chết. Tình tiết này của vụ án chỉ có phía cảnh sát và hung thủ biết, từ đó đối tượng tình nghi được xác định chính là người đến cung cấp đầu mối phá án. Vài ngày sau, phía cảnh sát căn cứ vào những bài báo cáo của sinh viên, lọc ra bốn người khả nghi: Ngỗng Già, hoa khôi, Đại Ca và nữ sinh tàn tật. Bài báo cáo của bốn sinh viên này đều có tính thực tiễn rất cao. Căn cứ vào những lí luận chuyên ngành họ đưa ra, đều có thể chế tạo được hai loại bom gây án. Trong bài luận văn của mình, hoa khôi viết: “ tượng tự bốc cháy kia thực ra rất đơn giản. Các chất bén lửa khi gặp nước có rất nhiều, ví dụ như: Kali, Canxi, Rubiđi, Xêsi. Dùng bột nhôm và iốt rải trong tấm lót dạng mỏng như băng vệ sinh kia, sau đó cho thêm chất hỗ trợ cháy. Khi gặp nước, khiến các chất phản ứng với nhau, và thứ dạng tấm lót kia bốc cháy. Nếu nghiên cứu thêm bước nữa, việc bốc cháy này có thể trở thành ngòi dẫn cho cho quả bơm đặt sẵn trong đó.” Bài báo cáo của Ngỗng Già và Đại Ca giống hệt nhau. Phía cảnh sát nghi ngờ rằng, họ vì học bổng mà chép bài của nhau. Bài báo cáo của họ viết về việc chế tạo bom nguyệt quang. Còn lại là nữ sinh tàn tật, tên là Hứa Niệm. là người duy nhất đưa ra được cách chế tạo cả hai loại bom. Hứa Niệm khi còn bị mất đôi chân do gặp tai nạn giao thông, từ đó di chuyển dựa vào chiếc xe lăn của mình. Sinh viên tàn tật trong trường đại học ít, nhưng những người ngồi xe lăn nhiều. Rất nhiều bạn học đều biết Hứa Niệm, ấn tượng của mọi người về bạn này là: ngây thơ, trong sáng, đa tài, rất giỏi hội họa và nhạc. Trưởng phòng kí túc của Hứa Niệm kể với phía cảnh sát, có lần, giáo viên đưa các sinh viên của câu lạc bộ hội họa ra ngoài thực tế, đến sườn đồi vẽ ngựa. Thời gian đó chính vào mùa sinh sản của loài ngựa, phía bụng dưới của chúng xuất bộ phận để thu hút bạn tình. Tất cả các nữ sinh đều cố tình bỏ qua vẽ chi tiết ấy, chỉ trừ Hứa Niệm. Điều đó khiến các bạn đều chỉ trích, cho rằng thực ra đâu có tâm hồn trong sáng. Tổ chuyên án phân tích, Hứa Niệm là nhân vật rất đáng tình nghi. Tuy nhiên hiệu trưởng lại phản đối quan điểm này. giải thích với tổ chuyên án: “Nếu điều tra tất cả mọi người trong ngôi trường này, bất cứ ai cũng có thể là kẻ tình nghi, vì sao lại có thể khẳng định đó là Hứa Niệm được? bé trong sáng và lương thiện như thế làm sao có thể giết người được chứ? Hơn nữa, phòng của nữ giáo viên phụ đạo nằm ở tầng ba, Hứa Niệm ngồi xe lăn làm sao có thể đến phòng của giáo viên đó được, chứ chưa cần đến việc phải vào tận tủ đầu giường để đặt gì đó vào vật dụng cá nhân của giáo viên này nữa. Bao Triển hỏi lại ngay: “Sao lại biết nạn nhân đặt mấy thứ đó ở tủ đầu giường?”
Chương 4 Quả bom người hiệu trưởng kể câu chuyện để giải thích về điều . Trong trường đại học có xuất những mối tình đồng tính. giáo phụ đạo cho rằng thứ tình cảm này là vi phạm quy định đạo đức của nhà trường, có ảnh hưởng xấu đến môi trường đại hoc. lần nọ, giáo viên này nhìn thấy đôi đồng tính công khai hôn nhau bãi cỏ, ấy lại với hiệu trưởng như sau: “Ôi, là buồn nôn! kinh tởm! Tôi còn thấy cả nước miếng của chúng nữa!” Rất nhiều trường đại học đều có những quy định nghiêm ngặt. mạng từng có bài viết được rất nhiều người tìm đọc, mang tên “Tuyển tập những quy định khác người trong trường đại học”. Trong bài viết thu thập đến hơn hai mươi điều quy định “chẳng giống ai” của các ngôi trường, khiến cư dân mạng được dịp mở rộng tầm mắt. Có trường cho phép sinh viên xem kênh truyền hình vệ tinh Hồ Nam, khuyến khích sinh viên xem đài Trung ương. Có những trường cho phép nam nữ sinh viên cầm tay nhau. Có số trường còn có những quy định rất buồn cười ví dụ như: Tóc mái dài quá lông mày được đến lớp, sau khi tắt đèn được vào nhà vệ sinh, sinh viên tăng cân phạt tiền năm mươi tệ. Những quy định này đều có văn bản ràng và có cả nấc thang thưởng phạt nữa. hiệu trưởng vừa cười vừa phản bác lại quan điểm của giáo viên phụ đạo. Hiệu trưởng với giáo viên này rằng các sinh viên đại học đều là người trưởng thành, nên có pháp luật quản lí, cần thiết phải đối xử cách quá nghiêm khắc như thế. Những quy định hợp lí của nhà trường cần phải được sửa đổi lại cho hoàn chỉnh. Giáo viên phụ đạo vẫn nghĩ sao làm vậy. Những sinh viên vi phạm quy định của nhà trường, chỉ cần để giáo viên này bắt gặp, coi như đen đủi ba đời. khi bị phát , những sinh viên đó bị mất hết quyền tư cách tham gia bình chọn học bổng, bình chọn sinh viên ưu tú, còn cơ hội lĩnh tiền trợ cấp học tập tiền vay ưu đãi cho học sinh sinh viên, và mất cả tư cách xét vào Đảng. Rất nhiều sinh viên phải chọn cách thương lượng với giáo viên phụ đạo, thông qua việc mua các sản phẩm giá cắt cổ mà giới thiệu, để ta vui lòng mà nương tay. Giáo viên phụ đạo bí mật điều tra, lập ra danh sách những sinh viên đồng tính, với ý định công khai phê bình họ. Sau khi hiệu trưởng nghe việc này, liền lập tức ngăn cản hành động đó. Hai người tranh cãi nhau trận lớn tại chính phòng kí túc của giáo viên phụ đạo. hiệu trưởng vì thế mà tình cờ phát đồ dùng cá nhân như băng vệ sinh của giáo viên này để trong tủ đầu giường. Giáo viên phụ đạo : “Tôi nghi ngờ rằng sinh viên hoa khôi của trường từng phá thai lần, và tôi có chứng cứ. Còn sinh viên tên Ngỗng Già kia từng chơi bài đánh bạc trong kí túc xá, và bị tôi bắt quả tang ngay tại chỗ. Những sinh viên chơi trò tình đồng tính kia, tôi nhất định phải đưa chúng ra ánh sáng, để mọi người lấy đó mà làm gương, chỉnh đốn lại tác phong trong trường đại học, thể để như thế được.” Hiệu trưởng phản đối: “Các sinh viên đó đâu có sai phạm gì đâu! làm như thế chẳng qua là hình thức khác của việc “Cạo đầu bôi vôi, diễu đường thị chúng”, như thế là vi phạm nhân quyền biết ?” Giáo viên kia vẫn tiếp tục: “Mấy hôm nữa tôi cho công bố danh sách này. Có những sinh viên còn chửi tôi sau lưng, tôi phải cho chúng biết mặt.” Hiệu trưởng vẫn giữ thái độ kiên quyết, : “Tôi nhất định cho phép làm như thế! Có phải vì những sinh viên đó mua đồ của , nên muốn mượn cơ hội trả thù ? Cách thức tiêu thụ hàng hóa đó của chẳng khác nào bán hàng đa cấp. Mức giá sản phẩm cao trời, kết cấu hình tháp của những người mua kẻ bán, bất cứ sinh viên học toán nào cũng đều hiểu rất điều đó.” Giáo viên phụ đạo vẫn cãi già: “ đừng có vu cáo tôi như thế! Đừng có tưởng tôi biết chuyện của .” Hiệu trưởng giải thích với tổ chuyên án rằng các vấn đề liên quan đến tài sản của mình đều rất sáng tỏ, bất cứ khoản thu hay chi nào đều sẵn sàng phối hợp với phía cảnh sát để điều tra làm . Sau khi Hiệu trưởng ra về, tổ chuyên án tổng hợp lại tình hình vụ án cách sơ bộ. giờ, có năm đối tượng tình nghi chính, đó là: Hiệu trưởng, Ngỗng Già, hoa khôi, Đại Ca, và sinh viên tàn tật Hứa Niệm. Hiệu trưởng mặc dù từng xảy ra xung đột với nạn nhân, nhưng khả năng gây án cao. Ngỗng Già và Đại Ca tuy có nhiều phong cách sống kì dị, nhưng tính cách cả hai người đều rất thích chơi trội, tính cách lạc quan cởi mở, phù hợp với đặc điểm của hung thủ giết người cực đoan và thù hận. Tất nhiên, cũng loại trừ khả năng cả hai cố ý sắp xếp bố cục để đánh lừa phán đoán của phía cảnh sát. Hoa khôi chuẩn bị tốt nghiệp, giáo viên phụ đạo nắm được chứng cứ về việc từng phá thai, và nhiều lần uy hiếp. giờ sinh viên thích tiền này trong thời gian chịu quản lý và theo dõi của nhà trường. Nếu vi phạm quy định, có thể bị đuổi học. Xuất phát từ những điều lo lắng đó, cộng với việc giáo viên phụ đạo liên tục uy hiếp, tinh thần của nữ sinh này bị áp lực lớn, và rất có thể chính là hung thủ giết người diệt khẩu. Hứa Niệm là sinh viên ưu tú. Nếu là người đồng tính, mức độ tình nghi tăng cao hơn nữa. Giáo viên phụ đạo muốn công khai danh sách sinh viên đồng tính, điều đó có thể làm tiếng tăm của nữ sinh này hoàn toàn bị hủy hoại, ảnh hưởng đến con đường học hành của . Vì thế, việc giết người diệt khẩu là hoàn toàn có khả năng. Tuy nhiên, việc đặt bom trong người nạn nhân, chắc chắn phải có hỗ trợ của người khác. Các vụ án mạng trong trường đại học có đặc điểm chung, hành động giết người thường là do mất bình tĩnh, do tranh chấp về việc nào đó mà bị dồn đến thế cực đoan. Ví dụ như vụ việc Mã Gia Tước dùng búa giết bốn người, hay vụ sinh viên tại trường Đại học Khoa học tự nhiên Florida, Mỹ dùng súng giết ba mươi hai người, đều là do mất bình tĩnh, làm chủ nổi mình mà gây nên. Mục tiêu của vụ việc lần này có thể xác định tương đối ràng. Về cơ bản, đây phải là vụ án mạng nhằm vào việc trả thù xã hội, hung thủ chỉ muốn nhắm vào mình giáo viên phụ đạo mà thôi. Sau khi xảy ra vụ án, hung thủ lại chế tạo thêm quả bom bữa, với ý định dọa dẫm, ngăn cản công tác điều tra của cảnh sát. Lối suy nghĩ này cũng phù hợp với những sinh viên chưa có nhiều kinh nghiệm xã hội. Cùng với việc sâu điều tra, tổ chuyên án nắm được nhiều chứng cứ hơn, tuy nhiên những điểm nghi vấn của vụ án lại ngày càng nhiều, và vẫn chưa thể vén được màn sương bí . Tổ chuyên án tổng hợp ra ba điểm quan trọng: Thứ nhất, chuyên gia phá bom cũng tốt nghiệp từ trường này ra. Mặc dù bàn tay khi xảy ra vụ nổ có bị thương , nhưng ông luôn cố ý giấu việc này, điều đó khiến tổ chuyên án cảm thấy nghi ngờ. Kết quả điều tra cho biết, chuyên gia phá bom và nạn nhân hề quen biết. Thời gian gần đây, chuyên gia này khắp các “cửa” để “vận động” cho việc thăng chức của mình. Ông tặng quà cho nhiều lãnh đạo, nhưng xem ra đối thủ của ông rất có ưu thế, hy vọng thăng tiến của ông cao. Thứ hai, theo những phản ánh phía các cán bộ nhà trường, chị họ của hiệu trưởng mắc chứng bệnh mất trí nhớ hàng ngày rất ít ra ngoài. Hiệu trưởng nỡ đưa chị vào viện tâm thần, đành tự mình chăm sóc cho chị. Tô My bí mật điều tra hộ tịch của hiệu trưởng, nhưng có điều kì lạ, hiệu trưởng hề có người chị họ nào hết. Điều khiến tổ chuyên án nghi ngờ là, vì sao Hiệu trưởng lại chăm sóc người có quan hệ huyết thống như thế? Còn chăm sóc cả đời, tính đến chuyện lập gia đình nữa. Thứ ba, Hứa Niệm là sinh viên ngây thơ trong sáng, suy nghĩ hết sức đơn giản. trông cũng xinh đẹp, nhưng đôi mắt rất to, làn da trắng, và có mái tóc mây bồng. Tuy nhiên, chưa bao giờ vì đó mà tỏ ra tự hào, hay có những hành động chăm sóc thái quá, nhưng mái tóc của vẫn luôn đen tuyền óng mượt. Dáng dấp sinh viên này khi nhìn từ phía sau rất đẹp, biết từng làm ngây ngất bao nhiêu chàng trai, nhìn bóng xe lăn thực vô cùng đáng thương. Có người từng với rằng, bên trong máy rút tiền ATM có người đứng đó, đếm sẵn rồi đưa ra. Đó vốn chỉ là lời đùa, nhưng Hứa Niệm lại tin là nên sinh viên thà này mỗi lần rút tiền đều nhìn vào máy ATM lời cám ơn! Hứa Niệm là người rất có lòng thương. Hàng ngày thích cho những chú mèo hoang ăn, và từng nuôi con chim bồ câu bị thương trong kí túc. Ngày thả chú chim trở về với tự do, khóc và : “Bay ! Bay chim . Hãy bay tới với rừng sâu ngàn dặm. Ở nơi đó, có con người để làm mày bị thương nữa.” Tổ chuyên án rất khó thuần phục mình rằng tốt bụng và ngây thơ này lại có thể giết người. Hứa Niệm và bạn trưởng phòng kí túc của mình tên Lan Tâm Huệ rất thân thiết. Lan Tâm Huệ thích mặc đồ trung tính, trông có phần giống nam sinh. Tính cách rất hướng ngoại, là đàn chị của cả kí túc hàng ngày hay chăm sóc Hứa Niệm, nhưng tổ chuyên án phát ra họ có biểu gì về tình đồng tính. Giáo sư Lương vận động toàn bộ lực lượng cảnh sát đào sâu điều tra, chân tướng việc dường như dần hé lộ. buổi tối mấy hôm sau, tổ chuyên án cho mời hiệu trưởng tới, cầu hiệu trưởng giải thích về thân phận của người chị họ kia, và hai người có quan hệ như thế nào? Bỗng nhiên, Tô My nhìn vào màn hình theo dõi rồi : “Có người tiến đến chỗ chúng ta!” Người đó dáng hơi quái dị, thân thể cứng đơ, từng bước tiến về phía lều trại của tổ chuyên án. Vì vấn đề an toàn, xung quanh lều trại dã chiến này đều được đặt các thiết bị camera giám sát. Người kia càng lúc càng tới gần. Khi nhìn mặt, mọi người bỗng nhận ra, đó chính là Lan Tâm Huệ. Bao Triển hỏi: “ ta đến làm gì nhỉ?” Họa Long chỉ vào màn hình, rồi vội vàng lớn tiếng kêu lên: “Mọi người rời khỏi đây ngay. người ta có thể có bom!” Mọi người hoảng hốt, vội chạy ra khỏi lều, tìm kiếm nơi náu. Cuối cùng tất cả nấp sau chiếc xe ô tô gần đó. Lan Tâm Huệ mặc chiếc áo lông vũ trông có vẻ rất chật chội, từng bước lò dò tiến về phía trước. hiệu trưởng bỗng lên tiếng ra lệnh: “Lan Tâm Huệ, em làm cái gì thế hả? Mau dừng lại!” Đồng chí cảnh sát phụ trách cũng lớn tiếng: “ được phép tiến lên nữa!” Lan Tâm Huệ dừng lại, dùng giọng khản đặc vừa khóc vừa : “ người em bị người ta đặt quả bom. Mọi người mau cứu em với! Có ai đó cứu em với ạ!” Bao Triển hỏi tiếp: “Ai đặt quả bom người em?” Lan Tâm Huệ trả lời: “Là Ngỗng Già và Đại Ca. Em lấy báo cáo, định xuống phòng thí nghiệm. Vừa đẩy cửa bước vào bị hai người bọn họ khóa tay, rồi mặc cho em chiếc áo ghi-lê. Họ đó là quả bom điều hướng, chỉ cần em xoay người sang hướng khác là nó phát nổ.” Giáo sư Lương cầu Lan Tâm Huệ đứng yên tại chỗ, được động đậy. Phía cảnh sát tiến hành sơ tán toàn bộ sinh viên xung quanh. Tại lễ đường của trường, mọi người tập chuẩn bị cho dạ hội cuối năm. Các sinh viên nghe trong trường có bom, chen nhau chạy như ong vỡ tổ, trường vô cùng hoảng loạn. Đồng chí cảnh sát phụ trách dùng loa chấn an: “Mọi người phải căng thẳng quá như thế, từ từ rời khỏi trường.” Họa Long dẫn theo đội cảnh sát vũ trang với đầy đủ trang bị lập tức truy bắt Ngỗng Già và Đại Ca. Các cảnh sát chống cháy nổ mặc áo bảo hộ, từ từ tiến về phía Lan Tâm Huệ. Lan Tâm Huệ sợ hãi, đứng yên tại chỗ dám động đậy chiếc áo lông vũ của vẫn chưa kéo khóa lên, bên trong lộ ra chiếc áo ghi-lê màu đỏ chằng chịt dây điện. Thuốc nổ và ngòi nổ có lẽ đều đặt phía trong áo, Trước trán có chiếc hộp hình vuông, đó chính là la bàn được nối với đường dây điện. Loại bom này có điểm thần kì, đó là chỉ cần thực thể mang nó chuyển sang hướng khác, quả bom lập tức phát nổ. Nếu người ai đó có mang loại bom này, họ chỉ có thể thẳng về phía trước mà thể quay lại hay xoay ngang được. Có hai sợi dây nối liền với la bàn, màu xanh, màu đỏ. Chỉ cần cắt chúng, có thể vô hiệu hóa quả bom. Còn nếu cắt sai, dẫn đến tượng điện hồi lưu, quả bom lập tức phát nổ. Lan Tâm Huệ cũng là sinh viên chuyên ngành chế tạo bom, nên có những hiểu biết nhất định về loại bom này. nhắm mắt với cảnh sát: “Cắt sợi màu đỏ, cứ nghe em, sai đâu!” Cảnh sát chống cháy nổ toát mồ hôi, tay phải run run cầm chiếc kìm mỏ cá sấu ra, trong đầu do dự biết có nên nghe lời Lan Tâm Huệ hay . Có điều dễ thấy, phía cảnh sát phòng cháy nổ được quen lắm với việc gỡ bỏ quả bom người như thế này. khi quả bom phát nổ, ngay đến chiếc áo chống nổ mình cũng thể đảm bảo rằng họ giữ được giữ tính mạng. Nước ngoài từng có rất nhiều câu chuyện về việc cảnh sát trong lúc gỡ bom, do phán đoán đúng, dẫn đến qua bom nổ ngay tại chỗ, và dù mặc áo chống nổ, họ vẫn giữ nổi tính mạng mình. Lan Tâm Huệ vội giục: “Mau cắt sợi dây màu đỏ , em sắp đứng vững nữa rồi!”
Chương 5 Nụ hôn bách hợp Tổ chuyên án từng kiểm tra phòng thí nghiệm. Bao Triển nhớ rất rằng tất cả các cánh cửa của phòng thí nghiệm đều đẩy ra ngoài, nhưng Lan Tâm Huệ lại rằng “đẩy cửa bước vào”, chứng tỏ dối. Hơn thế nữa, Bao Triển ngửi thấy mùi nước hoa phảng phất. Mùi thơm này và mùi lưu lại hộp đựng bom nguyệt quang là . Bao Triển lập tức đoán ra Lan Tâm Huệ rất có thể chính là hung thủ, và quả bom kia cũng là do ta tự khoác lên người mình. Cùng với những điều tra của phía cảnh sát, chân tướng việc dần được hé lộ. Hung thủ có thể lựa chọn cách tự sát để kết thúc việc. Tâm lí của Lan Tâm Huệ lúc này sắp sụp đổ, hai tay nắm chặt lại, rồi kiềm chế nổi, gào lên: “Các người chết hết cả !” Cảnh sát chống cháy nổ cho rằng đối tượng định tự cho nổ bom, vội lao ra, nằm sấp dưới nền cỏ. Rồi trườn ra ngoài, nấp sau thân cây lớn. Đồng chí cảnh sát phụ trách dùng loa phóng thanh định khuyên Lan Tâm Huệ bình tĩnh, được mất kìm chế, rồi lệnh cho mọi người lui về phía sau. Giáo sư Lương cầu các tay súng bắn tỉa vào tư thế chuẩn bị. trường vô cùng hỗn loạn. Các sinh viên vây xung quanh ý thức được tình thế nguy hiểm vội bỏ chạy ra xa, chỉ còn từ từ lăn xe lăn tiến thẳng về phía Lan Tâm Huệ độc mình giữa sân cỏ mênh mông. Lan Tâm Huệ mắt ngấn lệ, lắc đầu : “Đừng tiến lại gần! người mình có bom!” kia ai khác mà chính là Hứa Niệm. Hứa Niệm dường như có ý dừng lại. Dưới ánh mắt quan sát của mọi người, từng bước từng bước tiến lại gần Lan Tâm Huệ. Bóng dáng trông độc và yếu ớt. Tô My : “Lan Tâm Huệ và Hứa Niệm có thể là đôi.” Bao Triển tròn mắt quay sang. Đồng tính nữ vẫn chưa được xã hội chủ lưu hiểu và chấp nhận. Mặc dù họ có thể thả chú chim tâm hồn mình bay theo hy vọng, với mong muốn có tương lại tốt đẹp hơn. Nhưng họ cũng có thể giết chết những hy vọng đó bất cứ lúc nào, sau đó tự với mình rằng tương lai chỉ là điều huyền hão. Mặc dù họ có thể tìm được người đồng hành, nhưng đối diện với xã hội xô bồ, họ cũng chỉ có thể nghe lời và thuận theo những nguyên tắc của nó. Chúng ta có thể nhìn thấy… hai năm sau uống thuốc tự tử, giờ đây đứng tại cửa nhà xe chờ đợi, chờ đợi gặp được cũng bỏ nhà ra . ba năm sau bước vào Ủy ban đăng kí kết hôn, giờ này ngồi xích đu, đùa vui cùng khác, hứa hẹn: “Em bao giờ lấy người đàn ông!” Lan Tâm Huệ và Hứa Niệm từng cùng nhau ngồi dưới mái hiên hành lang kí túc, bên ngoài trời sương khói, các bạn khác che ô vội vàng bước qua trong cơn mưa. Nước mưa đổ xuống, chảy ròng theo chiếc chuông gió đầu hồi, vang lên những thanh vừa vui tai vừa có chút gì đó đau thương giằng xé. Những giọt mưa rớt xuống đôi bàn chân của hai trẻ, lấp lánh. Lan Tâm Huệ : “Đêm qua, mình thấy bạn khóc trong mơ.” Hứa Niệm trả lời: “ phải trong mơ đâu. Mình ngủ, mình khóc cả đêm.” Lan Tâm Huệ hỏi tiếp: “Tốt nghiệp rồi, chúng ta phải xa nhau phải ?” Hứa Niệm lắc đầu thủ thỉ: “Mình muốn thế! muốn! Mình khóc, khóc mãi, mình tự dằn vặt mình!” Lan Tâm Huệ đau xót : “Cậu ngốc, ngốc đến nỗi khiến mình phải đau lòng. Chúng ta phải làm gì để có thể ở bên nhau được đây? Chúng ta đều là những !” Nước mắt Hứa Niệm dâng trào, bối rối biết có phải mình sai gì . đưa tay định đánh vào mặt mình, nhưng Lan Tâm Huệ vội nắm chặt lấy tay . Mỗi lần nghĩ mình làm sai gì đó, bé này lại lấy tay tự phạt mình, vừa đánh vừa khóc. biết thế nào là lời ngon tiếng ngọt, thế nào là cẩn trọng lời việc làm, thế nào là để ý xung quanh. Từ tới lớn, có quá nhiều những điều đau khổ đến trong đời . rất ít khi kể chuyện gì với người khác, và gần như chưa từng có bạn bè. Đôi khi tự hỏi mình vì sao lại ngốc nghếch như thế, vì sao chân tình lại thể đổi lại chân tình? Vì sao thể có được người bạn chân chính! Hứa Niệm cảm thấy mình từ trước tới giờ đều ngốc nghếch, nên mới thấy buồn bã, cho đến ngày khi gặp được Lan Tâm Huệ. Mùa đông năm thứ nhất xe lăn đến lớp, khó nhọc tiến từng bước trong lớp băng tuyết dày. Ngỗng Già trông thấy, vừa cười hì hì, vừa đứng phía sau giúp đẩy bạn lên lớp. Hứa Niệm quay đầu cười, rồi cảm ơn! Tới đoạn dốc, Ngỗng Già bỗng đẩy chiếc xe về phía trước, rồi cười to: “Như thế này cho nhanh!” Hứa Niệm sợ hãi hét lên, bánh xe vướng phải cục băng, Hứa Niệm ngã nhoài tuyết. Thấy tình hình ổn, Ngỗng Già sợ hãi quay người chạy mất dạng. đáng thương mình vật lộn. Xe lăn văng ra cách đó mấy mét, chỉ còn biết cố sức bò sang. Đúng lúc đó khác bỗng cúi xuống, bế lên. Đó là cái ôm đầu tiên! Hứa Niệm chưa bao giờ nghĩ quá nhiều về cái kịch bản tình cờ ấy. Từ cố rèn cho mình tính nhẫn nại và kiên cường. Sau này, Ngỗng Già mỗi lần nhớ lại việc đó đều cúi mặt ngậm ngùi với Hứa Niệm: “Xin lỗi nhé!” Nhưng Hứa Niệm sớm quên chuyện đó từ bao giờ chẳng hay, vì chỉ nhớ đến Lan Tâm Huệ. trong sáng thuần khiết, vẫn hay cảm ơn, đến chiếc máy ATM này, từng cứu giúp chú bồ câu bị thương này, chỉ vì cái ôm, mà đong đầy tình vào đó. Hứa Niệm là tài hoa. nghĩ đến những bông hồng nhưng đặt bút vẽ những bông bách hợp. muốn ngồi dưới nắng hoàng hôn chơi ghi-ta, nhưng lại ngồi dưới trăng thổi kèn ắc-mô-ni-ca. thương đau giấu sâu trong tâm hồn, để mưa gió dần dần xối , và chỉ có người biết. Việc nghiên cứu điểm khởi nguồn của tình cũng khó khăn như việc tìm nơi bắt đầu của vũ trụ. hiểu vì sao, và từ khi nào họ bắt đầu thương nhau nhỉ? Trong buổi sáng mặt trời mọc, hai chú chim vành khuyên bay lên khỏi thảm cỏ xanh, thẳng hướng lên trung như thế nào nhỉ? Trong buổi trưa đầy nắng rọi, cốc cà phê đầy ngập làm thế nào để tiến lại gần cốc khác giống hệt mình nhỉ? Trong chiều mưa rả rích, hai đứng dưới ô bàn tay họ chạm vào nhau như thế nào nhỉ? Hai giọt nước mưa hòa vào nhau ra sao nhỉ? Trong đêm đông tuyết lạnh, căn phòng có lò sưởi, có điều hòa, họ làm cách nào để sưởi ấm cho nhau nhỉ?… Chúng ta đều biết, đóa hoa tình luôn từ từ lớn dần rồi nở rộ. có tình , những bông hoa thế giới này đều chẳng còn đẹp nữa. Mỗi cành bách hợp đều là thiên đường bé. Lan Tâm Huệ : “Chúng ta là những chú nhím, thể nào ôm mãi nhau trong vòng tay được, nếu tự làm mình bị thương, và làm bị thương người khác.” Hứa Niệm : “Mình quan tâm! Mình chỉ muốn được ở bên cậu thôi! Chúng ta đều quý mến nhau, vì sao lại thể ở bên nhau được? Tại sao phải để ý đến những gì người khác ? Từ tới lớn, bọn họ đều chỉ biết cười nhạo mình, bắt nạt mình, nhưng mình quan tâm.” Hai đều im lặng, Lan Tâm Huệ lấy ra chiếc MP3, hai đeo mỗi người tai nghe, Lan Tâm Huệ bắt đầu nhàng hát, Hứa Niệm cũng hát theo, nghe đây là bài hát dành cho những người như họ. “Và rồi ta vẫn bên nhau Dù cho nhân thế khổ đau cũng đành Chân trời góc bể non xanh Miệng đời chát đắng, đành buông tay Tình là thứ chua cay Hai ta còn dám nắm tay đến cùng? Cùng nhau hết con đường Cần bao dũng cảm kiên cường lắm thay! Xin đừng buông lỏng bàn tay Dù bao sóng gió, chớp mây chẳng sờn! Người ơi! Tình ấy nếu còn! Ta xin ước hẹn, mãi còn bên nhau!” Tối hôm đó, thấy báo đăng rằng giờ đêm có sao băng, Hứa Niệm vô cùng hào hứng ngồi ngoài sân, chờ đợi. Trời lạnh, sắp đông cứng đến nơi nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, nhìn lên bầu trời đêm, chờ đợi! Chờ, chờ mãi! hai giờ đêm vẫn thấy có gì xảy ra, nhưng vẫn có ý định bỏ về. Đúng lúc đó, hiệu trưởng ngang qua, họ chuyện với nhau thế này: Hiệu Trưởng : “Bạn này, sao vẫn chưa ngủ thế!” Hứa Niệm trả lời: “Em chào ! Em phải ước nguyện, em đợi mưa sao băng để mong điều ước của mình thành .” hiệu trưởng khuyên nhủ: “ hai giờ đêm rồi, em mau ngủ ! Em ngốc quá mất! Thế em định ước gì?” Hứa Niệm trả lời: “Em muốn được ở cùng người mình , mãi mãi xa rời!” hiệu trưởng an ủi: “Tốt nghiệp rồi có nghĩa tình thời đại học kết thúc đâu em! Chỉ cần cả hai thực thương nhau, sau này các em vẫn có thể kết hôn cơ mà!” Hứa Niệm ngậm ngùi: “Nhưng, chúng em vĩnh viễn thể nào kết hôn được! Vì… bạn ấy cũng là con !” hiệu trưởng hơi bất ngờ: “Ồ… ra là thế! hiểu rồi!” Hứa Niệm tiếp: “Em đợi cả đêm, chắc chắn gặp được sao băng. Sao băng giúp em thực ước mơ của mình.” hiệu trưởng nhìn Hứa Niệm trìu mến, : “Em quả là trong sáng.” Hứa Niệm vừa cười buồn vừa trả lời: “Em thành người lớn rồi mà !” hiệu trưởng hỏi lại: “Thế em có biết thế nào là tình ?” Hứa Niệm lắc đầu đáp: “ ạ!” hiệu trưởng giải thích: “Tình , phải ngày, tháng, năm, mà là đời, kiếp. Kể từ ngày hai người nhau, cho đến khi về với cát bụi, chỉ có cái chết mới có thể chia lìa họ. Thiếu ngày, thiếu phút thôi, đều được gọi là tình em ạ! Chỉ có thứ tình đến đầu bạc răng long, trọn đời trọn kiếp, mới là tình đích thực.” Tổ chuyên án sau này điều tra phân tích, quả bom mà Hứa Niệm chế tạo, quả bom mà Lan Tâm Huệ đặt, hai phải giữ thứ tình bí mật được cuộc đời chấp nhận này, chỉ vì bị ép mới phải tìm cách giết hại giáo viên phụ đạo. Vụ án hết sức đơn giản, giáo viên phụ đạo bí mật điều tra các đôi đồng tính trong trường, muốn công khai tên của họ cho toàn trường biết. Trong lần điều tra, Lan Tâm Huệ mất bình tĩnh mà cãi lại giáo viên phụ đạo. Những mâu thuẫn đó trở thành ngòi nổ cho việc ngày hôm nay. Giáo viên phụ đạo uy hiếp rằng, ta chỉ công khai chuyện này, mà còn khai trừ Lan Tâm Huệ ra khỏi trường. Hai đành chọn cách diệt khẩu. Tổ chuyên án lấy số tiền học bổng làm mồi nhử, Hứa Niệm quá ngây thơ nên mắc câu, lọt vào tầm ngắm của cảnh sát. Lan Tâm Huệ muốn dùng cái chết của mình để đổ tội cho Ngỗng Già – kẻ từng bắt nạt Hứa Niệm, và cho đó là cách bảo vệ người mình thương ! Quả bom nguyệt quang chứng tỏ rằng, họ thực ra hề muốn làm tổn thương ai nữa. Lan Tâm Huệ muốn lấy cái chết của mình để rửa sạch tình nghi của phía cảnh sát với Hứa Niệm. muốn lấy nó để chứng minh cho tình của mình. Trong giây phút cuối cùng, Hứa Niệm từ từ xe lăn tới trước mặt Lan Tâm Huệ, tất cả mọi người đều đứng như trời trồng, thời gian như ngừng lại, xung quanh im lặng như tờ, vầng trăng trắng muốt treo bầu trời, mọi người đều dồn mắt về phía hai đứng ở giữa sân bóng đá. Hứa Niệm vừa mệt vừa thở ra hơi, dường như quãng đường rất dài, họ nhìn nhau, lời. Hứa Niệm bật khóc, đưa đôi tay của mình ra. Lan Tâm Huệ cúi xuống, nhàng ôm lấy vai Hứa Niệm. Kim la bàn quay, quả bom phát nổ. Từ đây còn ai có thể chia rẽ họ được nữa. cần phải lời , chỉ cần cái ôm cuối cùng trước mặt mọi người, họ cho cả thế giới biết rằng, họ thuộc về thế giới riêng. Kể từ đó mọi thứ chỉ còn thuộc về cỏ xanh. Kể từ đó, chỉ còn lại những tháng ngày mãi mãi. Mấy ngày hôm sau, tại nhà của hiệu trưởng, khí vui mừng tràn ngập, giữa bàn đặt chiếc bánh ga-tô lớn. Dưới ánh nến, rượu vang và quà tặng chuẩn bị sẵn sàng. Bốn người tổ chuyên án đứng ngoài cửa sổ, do dự biết có nên vào từ biệt hiệu trưởng hay ? người phụ nữ : “ là ai? Vì sao lại đối xử với tôi tốt như vậy?” Hiệu trưởng cười trả lời: “Hôm nay là sinh nhật của chị!” Người phụ nữ kia cau mày suy nghĩ rồi hỏi: “Xin lỗi, tôi vẫn nhớ ra là ai!” Hiệu trưởng đáp: “Ngày này năm nào em cũng phải làm sinh nhật cho chị!” Người phụ nữ ấy có vẻ cảm động, nhưng rồi lại chỉ vào những ngọn nến và hỏi: “Tại sao phải cắm nhiều nến thế kia? Tôi có phải năm sáu mươi tuổi đâu?” Hiệu trưởng nhàng đáp: “Đúng thế! Chị mãi mãi mới tuổi đôi chín mà thôi!” Người phụ nữ mỉm cười, gật đầu: “Đúng thế! Tôi vẫn còn là thiếu nữ mà!” “Người thiếu nữ” ấy chắp đôi tay lại trước ngực, nhắm mắt, bắt đầu ước nguyện. hiệu trưởng vừa cười vừa hát lên khúc hát mừng sinh nhật. Những ngọn nến được thổi tắt, khói trắng bay lên, ánh trăng từ ngoài lọt vào chỗ họ. “Người thiếu nữ” vừa cầu nguyện ấy là người phụ nữ tóc bạc da mồi. [1] Giáo viên phụ đạo: Tại Trung Quốc, giáo viên phụ đạo phải là giáo viên dạy môn học chính thức nào tại trường. Tùy thuộc và phân công công việc dạy môn học chính thức nào của nhà trường, công việc của giáo viên phụ đạo có thể là giáo viên kèm thêm ngoài giờ hoặc phụ trách các mảng đời sống, tác phong, kỷ luật, chuyên cần của học sinh sinh viên tại trường, v.v…
Phần 5: Đứa trẻ ma Lời dẫn Hôn nhân thực chất là vụ “mua bán dâm” dài kỳ – Trương Ái Linh. Hai người phụ nữ ôm hai đứa trẻ của mình ngồi chuyện trong khoảng sân lộ thiên của phòng khám nhi. Họ hề quen biết, nhưng về bản năng khi bà mẹ gặp bà mẹ khác, họ luôn có thể tìm được những chủ đề chung để bàn luận. Dạo gần đây, nhiệt độ khí bỗng dưng xuống thấp, những người như họ kéo đến những nơi như thế này chật cả chỗ. Bé ho hắng cảm mạo, bé tiêu chảy đường ruột, những đứa trẻ khám đông như hội. Họ bắt đầu kể cho nhau nghe về đứa trẻ của mình. người mẹ hỏi người mẹ kia: “Cu cậu này cũng ốm hả chị?” Người mẹ được hỏi vỗ nhàng vào mông đứa trẻ như muốn an ủi cậu bé, vừa vỗ vừa đung đưa, trả lời: “Vâng! Cháu nhà tôi cứ trớ sữa suốt! Ăn vào là trớ hết ra!” Người mẹ kia thấy thế cũng ôm chặt đứa bé của mình vào lòng, cẩn thận kéo chiếc áo len che lại cho kín, rồi quay ra than thở: “Con bé Tiểu Nam nhà tôi cũng thế. Cả đêm ngủ, cứ khóc trèo trẹo suốt.” Người mẹ được hỏi ban nãy vô tình nhìn đứa bé mà người mẹ đối diện bế. Trong chiếc, áo len choàng kín mít, lộ ra khuôn mặt trẻ trắng bợt. Người mẹ này bỗng giật mình sợ hãi, tóc tai dựng ngược, vì khuôn mặt đứa trẻ mà vừa nhìn thấy ràng mang màu trắng rất lạ, giống màu da người chút nào. Trống ngực của đập liên hồi, rồi bỗng có ý nghĩ hay. Ý nghĩ đó khiến cũng tự cảm thấy nổi da gà, lạnh sống gáy. Chẳng lẽ người mẹ bên cạnh ôm đứa trẻ chết sao? lát sau, đứa trẻ mà người phụ nữ kia bế bỗng cất tiếng gọi Bố, Mẹ. Giọng nhàng và thanh thoát của đứa trẻ khiến gạt hết mọi suy nghĩ mông lung trong đầu. Nhưng rồi nghĩ lại ngay, đứa trẻ như thế làm sao có thể gọi Bố Mẹ được? hiếu kì khiến người mẹ quên hết cả sợ hãi. giả bộ nhàng vén chiếc chăn bà mẹ kia ôm ra chút… Dưới ánh sáng mặt trời, kinh hoàng đập vào mắt ! Đứa trẻ mà người mẹ kia bế trong chiếc chăn và áo len kia phải là đứa trẻ, mà là con búp bê trắng toát. Chương 1 Đứa trẻ Ngày 16 tháng 12 năm 2008, tại khu trung tâm thành phố Bạch Cương xảy ra vụ án giết người kinh hoàng, người công nhân sửa đèn đường phát ra xác người phụ nữ tại cống thoát nước của thành phố. Nữ nạn nhân thân hình đầy đặn, quần áo trong ngoài toàn màu trắng, chỉ có mái tóc nhuộm màu đỏ rượu vang, khuôn mặt bị hủy hoại thể nhận diện được nữa. Bấy giờ giữa mùa đông giá rét dưới cống hề có nước, nạn nhân nằm nghiêng trong đoạn rãnh khô, các ngón tay co quắp như chân chim, khuôn mặt cháy đen, hốc mắt sâu hoắm, lộ ra phần xương hốc. Theo kết quả kiểm tra pháp y, nạn nhân chết khoảng hai bốn tiếng, đường thực quản bị tổn thương, dẫn đến các vết loét. Dạ dày cũng có dấu hiệu bị thủng, từ trong dạ dày của nạn nhân phát có Axit Clo-hiđric đậm đặc, và tàn dư của loại thuốc tránh thai khẩn cấp có tên Mifeisi chưa tiêu hóa hết. Nạn nhân uống Axit Clo-hidric đậm đặc. Đây là loại chất lỏng có tính ăn mòn mạnh, và là nguyên nhân khiến nạn nhân tử vong tại chỗ. Thủ đoạn gây án của hung thủ khiến người ta phải dựng tóc gáy. Khuôn mặt nạn nhân bị đốt cháy thể nhận diện được, vùng bụng bị rạch. Nhưng có điều kì lạ, đó là quần áo trang phục của nạn nhân vẫn lành lặn chút dấu vết nào. Tuy nhiên, điều khiến phía pháp y bất ngờ và sợ hãi nhất, là khi tiến hành kiểm tra, từ trong bụng nạn nhân phát ra tiếng trẻ con. Nữ bác sĩ dù vô cùng kinh hãi, nhưng khi trấn tĩnh lại, lôi từ trong bụng xác chết ra con búp bê. Con búp bê trong bụng nạn nhân này mỗi khi bị chạm vào tự động phát ra tiếng gọi “Bố! Mẹ!” Thứ thanh trong vắt và kì diệu được mô phỏng cách xuất sắc, khi nghe được, bất cứ ông bố bà mẹ nào cũng có thể nghĩ đó chính là tiếng của đứa trẻ thực . Theo phân tích từ phía cảnh sát điều tra trường, hung thủ trước tiên ép nạn nhân uống Axit Clo-hiđric đậm đặc, khiến nạn nhân tử vong tại chỗ, sau đó hủy hoại khuôn mặt, tiếp đó rạch bụng nạn nhân, nhét con búp bê vào, cuối cùng quẳng xác vào chiếc giếng kín đáo. Tính chất vụ án vô cùng nghiêm trọng. Gần chiếc giếng nơi vứt xác nạn nhân có khu nhà trông trẻ. Để đảm bảo an toàn cho các em , phía nhà trường cho cán bộ nhân viên và các học sinh của mình tạm nghỉ thời gian, đoạn đường gần nơi xảy ra vụ án cũng được kiểm tra và quản lí nghiêm ngặt, các xe ô tô phải vòng đường khác. Ngay lập tức, các cán bộ nhân viên Phòng Công an thành phố tích cực vào cuộc, bắt đầu công tác điều tra thăm dò. Những tờ cáo thị tìm kiếm thân nhân của thi thể được dán khắp các đầu đường cuối ngõ. Lực lượng cảnh sát địa phương ngay lập tức báo cáo cơ quan lãnh đạo cấp , mong nhận được giúp đỡ từ phía tổ chuyên án, và có thông báo cầu hỗ trợ điều tra đến các đơn vị công an xung quanh. Bốn người tổ chuyên án lập tức lên đường tới thành phố Bạch Cương. Ủy ban thành phố và lãnh đạo Cục Công an vô cùng coi trọng vụ việc lần này, đích thân đến trường bỏ xác cùng tổ chuyên án. đường , nữ bác sĩ pháp y báo cáo lại những thông tin chi tiết kết quả khám nghiệm tử thi. Axit Clo-hiđric đậm đặc tìm thấy trong dạ dày của nạn nhân là loại nước rửa nhà vệ sinh, tính ăn mòn mạnh, thường được dùng để tẩy rửa những vết bẩn cứng đầu. Người phụ nữ này từng có con, nhưng trong cơ thể ta thấy dấu hiệu nào của việc đặt vòng tránh thai. Theo quan sát vết máu quần áo nạn nhân, có thể phán đoán rằng hung thủ chỉ rạch bụng, nhét con búp bê vào sau đó chỉnh lại quần áo cho nạn nhân như cũ. Hung khí mà kẻ thủ ác sử dụng là loại cưa máy, rạch vết ở phần bụng của nạn nhân. phát thấy dấu hiệu của xâm hại, nhưng tìm thấy dấu hiệu của nước tẩy rửa nhà vệ sinh tại vùng vết thương. Giáo sư Lương lên tiếng phân tích: “Việc hung thủ dùng nước tẩy rửa có thể vì mục đích phá hủy chứng cứ nào đó.” Bác sĩ pháp y : “Thời gian sống của tinh trùng tại môi trường ngoài rất ngắn. Các loại chất tẩy rửa hoặc chất sát trùng đều có thể giết chết chúng.” Tô My cầm bức ảnh chụp thi thể nạn nhân lên, : “ người phụ nữ mặc đồ trắng toát, lại nhuộm tóc đỏ, mới nhìn vào thấy đáng sợ.” Bao Triển phân tích: “Hung thủ và nạn nhân có thể là người quen, hành động phá hủy khuôn mặt nạn nhân là để tránh việc người khác nhận ra nạn nhân.” Nữ bác sĩ pháp y đồng tình, : “Đúng thế! Đại đa số các vụ án giết người chôn xác đều là hành vi của người quen biết. Chồng giết vợ, bạn trai giết bạn , con giết cha, sau đó hủy xác phi tang.” Họa Long bức xúc, : “Giết người, mổ bụng, là ghê tởm và độc ác! con người tại sao lại có thể đối xử cách tàn nhẫn với người thân của mình như thế được chứ, bằng loài cầm thú! Để tôi bắt được nhất định phải tẩn cho trận nhớ đời.” Giáo sư Lương trầm ngâm: “ đơn giản như thế đâu! Con búp bê trong bụng nạn nhân rốt cục là có hàm ý gì? Mức độ dã man của vụ án này chắc chắn nằm ngoài cả sức tưởng tượng của chúng ta.” Đoạn đường nơi xảy ra vụ án bị phong tỏa. Nữ bác sĩ pháp y vén sợi dây cảnh giới màu vàng vây quanh trường lên, đưa bốn người của tổ chuyên án tới chỗ miệng giếng nơi tìm thấy cái xác. Bốn người nhìn làn nước dưới giếng, tất cả đều chỉ trầm ngâm . cảnh sát tại đó cho biết, tham gia xử lý hàng nghìn vụ án giết người phi tang. Trong đó, giếng và sông hồ là địa điểm được chọn lựa nhiều nhất. Hung thủ có thể có hàng trăm hàng nghìn cách tẩu tán xác chết, nhưng nơi vứt bỏ thường có những đặc điểm chung. bé trai bốn tuổi tại Thâm Quyến vì ăn cơm quá chậm, bị chính cha đẻ của mình đánh đập đến chết rồi bỏ xác tại cống thoát nước cạnh ven đường ngay đối diện nhà mình. chàng trai người Trường Xuân vì có tiền làm đám tang cho mẹ, bỏ xác mẹ xuống giếng nước. nữ ca sĩ xinh đẹp tại Bắc Kinh bị người tình giết hại, ném xuống cống thoát nước trong thành phố. thanh niên giết chết người , sau đó lên mạng đăng bài hỏi về cách phi tang xác hiệu quả và bí mật nhất. Tuy nhiên, chỉ có số ít người đọc khuyên hung thủ nên ra đầu thú, đại đa số còn lại đều tham gia vào cuộc thảo luận về việc “làm cách nào để phi tang người chết”. có rất nhiều ý kiến được đưa ra. Đối với phần địa điểm vứt xác, giếng và sông hồ là những nơi được nhắc tới nhiều nhất. Từ đó, chúng ta có thể dễ dàng hiểu rằng, chỉ cần nhìn vào bên trong cái giếng, rất có thể tìm thấy những thi thể chưa bị phát . Bao Triển và Họa Long dựng lại trường phi tang xác bên cạnh chiếc giếng. Họ dùng mô hình người để thay thế cho thi thể. Bao Triển lần lượt làm các động tác ném xác vào trong giếng và kéo xác tuồn xuống giếng, sau đó so sánh tư thế của xác chết giả với xác chết khi tìm thấy, để phán đoán số người tham gia vào hành động này. Sau khi lặp lặp lại quá trình mô phỏng, kết quả so sánh cho thấy việc hai người khiêng xác ném vào giếng là hợp lí nhất, và cũng gần với tình trạng trường nhất. Mọi người đều nghiêng về giả thiết hung thủ có thể có hai hoặc hai người. Sau đó, thông qua các biện pháp kĩ thuật, tổ chuyên án phán đoán thời gian vứt xác vào khoảng giờ đêm. Cuộc họp về tình hình vụ án được mở ngay tại trường. Mọi người đều tụ lại chỗ, giáo sư Lương bắt đầu phân tích: “Đây là nơi vô cùng hẻo lánh, những cột đèn đường gần đây cũng đều hỏng. Vào khoảng thời gian giờ đêm, lượng xe qua lại rất ít. Hung thủ chọn nơi này để tẩu tán xác nạn nhân, chứng tỏ kẻ đó tương đối quen thuộc khu vực này, và rất có khả năng chính là người sống gần đây. Bước điều tra tiếp theo, chúng ta cần tăng cường điều tra những người dân sống quanh vùng này, nhất định phải làm vô cùng kĩ càng và chặt chẽ, để lọt bất cứ nhà, người nào. Trong đó phải đặc biệt chú ý đến những, gia đình có cưa điện, đồng thời tìm kiếm xem có ai là người chứng kiến hoặc biết về việc hay . Điểm mấu chốt để có thể phá được vụ án này là cần nhanh chóng xác định được thân phận của nạn nhân, nếu chúng ta có cách nào hoàn thành nhiệm vụ được.” Giáo sư Lương cầu phía cảnh sát địa phương mở rộng khu vực điều tra, ngay lập tức triển khai công tác dò hỏi thông tin, đồng thời phân công công việc cho các thành viên của tổ. Tô My phụ trách tìm kiếm và lập danh sách những người phụ nữ mất tích trong thời gian gần đây, mục đích xác định thân phận chính xác của nạn nhân. Họa Long dẫn đầu đội cảnh sát, đến điều tra tại tất cả các cửa hàng bán thuốc địa bàn thành phố, dò hỏi thông tin về người phụ nữ mặc áo lông vũ màu trắng, tóc nhuộm màu đỏ, từng đến các cửa hàng để mua thuốc tránh thai. địa điểm khác nữa là các cửa hàng và siêu thị bán đồ chơi trẻ em trong thành phố, xác định nguồn gốc con búp bê tìm thấy trong bụng nạn nhân. Bao Triển và nữ bác sĩ pháp y tiếp tục công tác khám nghiệm tử thi, xác định nhãn hiệu loại nước tẩy rửa nhà vệ sinh và kích thước, quy cách lưỡi cưa sử dụng làm hung khí, cố gắng tìm kiếm nhiều hơn nữa những chứng cứ có thể chứng minh thân phận của nạn nhân, cũng như các đầu mối dù là nhất mà hung thủ để lại. Phòng thí nghiệm bệnh lí pháp y của Cục công an nằm dưới tầng hầm thứ hai. Nằm giữa phòng giải phẫu và phòng hóa nghiệm chính là nơi bảo quản thi thể, bên trong có rất nhiều các ngăn kéo đông lạnh. Trong các ngăn kéo là những thi thể hoặc các phần cơ thể của các nạn nhân được bảo quản đông lạnh. đó đều có mã hiệu riêng, và thuộc hàng những vụ án mà nhiều năm nay vẫn chưa thể phá giải được. Bao Triển mở thử mấy ngăn kéo ra, số lượng ngăn kéo còn trống còn bao nhiêu. Bao Triển đậy ngăn lạnh lại và lên tiếng hỏi: “Tỉ lệ phá án ở thành phố này được cao lắm nhỉ?” Nữ bác sĩ vừa cười vừa : “Vâng! Nếu mời được tổ chuyên án đến, chắc chỗ này rồi đầy lên mất.” Nữ bác sĩ đẩy thi thể vào phòng giải phẫu, rồi lấy ra thiết bị thu , vừa thu vừa tiến hành khám nghiệm theo đúng quy trình. Bao Triển đứng bên cạnh đảm nhiệm vai trò “trợ thủ”. Nữ bác sĩ vào trong máy thu : “Nạn nhân là nữ giới, khoảng bốn mươi tuổi, cao mét bảy mươi, nặng bảy mươi cân, cơ thể phát triển bình thường, chế độ dinh dưỡng tốt…” Sau những kiểm tra ngoài bước đầu là phần kiểm nghiệm giải phẫu, trường giải phẫu vô cùng đáng sợ. Nữ bác sĩ với Bao Triển, trong lần đầu tiên thực cuộc giải phẫu, sợ đến phát ngất. Trong thời gian thực tập, gặp vụ án cần bật quan tài để giám định pháp y, thầy hướng dẫn còn cho phép đeo khẩu trang, để đảm bảo khứu giác của người bác sĩ bị ảnh hưởng, như thế mới có thể xác định chính xác nạn nhân có uống thuốc trừ sâu hay . Nữ bác sĩ vừa cười vừa đùa: “Vì tính chất công việc, nên đến giờ tôi vẫn chưa có người , bạn bè cũng chẳng mấy ai muốn ra ngoài ăn cơm cùng tôi cả.” Bao Triển hỏi: “Nạn nhân uống ít hay nhiều nước tẩy rửa, điều này cũng rất quan trọng.” Nữ bác sĩ trả lời: “Kết quả có ngay thôi! À, mà có người chưa?” Bao Triển ngẩn người lát, rồi ấp úng lảng sang chuyện khác: “ xem xem, bên trong cơ thể nạn nhân có dấu hiệu đặt vòng tránh thai ?” Nữ bác sĩ đặt con dao giải phẫu xuống, hất mái tóc sang bên rồi : “ thấy tôi thế nào? Chúng ta có thể tìm hiểu nhau thời gian được ?” Bao Triển có phần ngượng ngùng, mặt hơi ửng đỏ. Đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống bị ngỏ lời cách trực tiếp như thế này, trong giây lát biết phải trả lời ra sao. Nhìn thấy con búp bê, Bao Triển vội vã đổi chủ đề: “ giải phẫu con búp bê chưa?” Nữ bác sĩ tiến hành kiểm tra con búp bê, và ghi lại những tiếng phát ra từ nó. Tổ chuyên án làm việc thông đêm, phân tích và ngừng mở mở lại phần ghi những tiếng cười cùng tiếng gọi Bố Mẹ phát ra từ con búp bê. Giữa lúc nửa đêm, những tiếng trẻ em mô phỏng này khiến mọi người đều dựng tóc gáy. Họa Long lên tiếng: “Con cháu cũng từng có loại búp bê như thế này.” Tô My thắc mắc: “Hành động phạm tội này bắt nguồn từ động cơ nào nhỉ? con búp bê như thế này có thể đại diện cho điều gì được?” Bao Triển trả lời dứt khoát: “Sinh nở!” Giáo sư Lương : “Nạn nhân muốn có đứa con, nên hung thủ tặng cho ta đứa.” cảnh sát khu vực bước vào thông báo tình hình. Trong quá trình điều tra, phía cảnh sát tìm thấy nhân chứng. Tổ chuyên án lộ vẻ vui mừng, đợi thêm được nữa vội bảo đồng chí cảnh sát tiếp. Nhưng lúc này, người cảnh sát khu vực lại thất vọng trả lời: “Nhân chứng là người mù.” Vệ đường gần trường vụ án có trường mầm non. Phía tây của trường mầm non này là khu rừng trồng cây ăn quả, phía đông có khu nhà hai tầng cũ kĩ. Tầng của khu nhà có cửa hàng bán sơn, cửa hàng bán đồ lao công quét dọn, và tiệm mát-xa của người mù. Trong tiệm mát-xa có ba nhân viên: người phụ nữ, ông cụ và người trung niên to béo, tất cả họ đều còn nhìn được ánh sáng. Cả ba người mù và nhân viên của cửa hàng bán sơn, cửa hàng bán đồ lao công quét đọn đều sống tầng hai. Họ chỉ có cầu thang và hành lang chung. Khoảng giờ đêm hôm đó, người phụ nữ mù có phần đau đầu, nên xuống khỏi giường ra hành lang hóng gió cho thoáng mát. Đôi mắt còn thấy gì, nhưng bù lại có đôi tai vô cùng nhạy bén. Viên cảnh sát khu vực hỏi lại nhiều lần, đêm hôm đó nghe thấy tiếng gì, đều khẳng định con đường phía dưới khu nhà có hai người, bước chân rất nặng nề, tiếp đó có tiếng ném đồ vật, rồi sau cùng là tiếng xe lái . Cảnh sát hỏi: “ có nghe ra đó là xe gì ?” Người phụ nữ mù chỉ lắc đầu. Cảnh sát hỏi tiếp: “Hai người đó có chuyện gì với nhau ?” Người phụ nữ mù gật đầu, : “Họ chỉ đúng câu, tôi nghe thấy rất .” Cảnh sát cướp lời: “Câu gì?” Người phụ nữ mù trả lời: “Bên kia có người!” Manh mối này được tổ chuyên án hết sức xem trọng. Giáo sư Lương cầu người cảnh sát khu vực ngay trong ngày hôm sau phải đưa nhân chứng mù kia đến gặp tổ chuyên án để làm cuộc thử nghiệm tiếng động cơ, hy vọng có thể tìm ra loại xe mà hung thủ sử dụng. Đêm hôm đó, Bao Triển cả đêm chợp nổi mắt. cảm thấy trong chuyện này có điều gì đó bất thường. Trời vừa tờ mờ sáng, Bao Triển vội gọi Họa Long dậy, rồi hốt hoảng : “Hung thủ câu “Bên kia có người!” chẳng phải ám chỉ người phụ nữ mù đó hay sao?” Ông cụ mù cũng suốt đêm ngủ. Sau khi người cảnh sát khu vực rời , ông nghe đài đến tậm mười giờ đêm. Khi ra hành lang thu dọn quần áo, ông phát ra có ai đó cũng ở trong hành lang. Từ mặt cầu thang lên vọng lại tiếng bước chân rất . Ông cụ nghĩ đó là hàng xóm nên cất tiếng hỏi thăm: “Vẫn chưa ngủ à? đâu thế?” Người kia chỉ với ông cụ mù hai từ rồi bỏ ngay. Ông cụ trở về phòng, nằm xuống giường, trong lòng đắn đo mãi về hai từ vừa rồi, càng nghĩ càng thấy sợ hãi, tài nào nhắm mắt ngủ cho nổi.
Chương 2 Lau sàn Người “hàng xóm” đó : “Lau sàn!” Ông cụ mù cảm thấy rất kì lạ. Đó phải là hàng xóm nhà ông vì trước giờ ông chưa nghe tiếng người này xuất ở đây bao giờ. người lạ mặt nửa đêm đến hành lang lạ hoắc để lau sàn, đó là điều bình thường chút nào. Ông cụ bỗng cảm thấy lo lắng cho người phụ nữ mù ở gian bên cạnh, cả đêm thấp thỏm chợp được mắt. Ông chỉ hi vọng sáng hôm sau người phụ nữ mù vẫn còn an toàn khỏe mạnh. Sáng sớm ngày hôm sau, Bao Triển và Họa Long dẫn theo đội cảnh sát nhanh chóng tới khu nhà nọ. Tại góc chân cầu thang phát xác phụ nữ – người phụ nữ mù bị giết. Cảnh sát lập tức phong tỏa và bảo vệ trường. Nữ bác sĩ pháp y nhanh chóng lái xe tới. Tay trái của còn cầm theo túi bánh bao vẫn còn nóng, tay phải cầm túi ni-lông, trong đó là vài hộp sữa. Chỗ đồ ăn sáng này là do vừa mua từ quán hàng bên kia đường của khu nhà. Nữ bác sĩ pháp y : “Mọi người ăn chút gì đó để có sức làm việc. Tổ chuyên án các chắc đến nỗi nhìn thấy xác chết nuốt trôi đồ ăn chứ?” Họa Long nhón chiếc bánh bao cho vào miệng, hỏi: “Quá trình kiểm tra cần nhiều thời gian ?” Bao Triển tỏ ý mình đói, rồi chỉ vào vết máu hành lang, : “ buổi sáng chắc hoàn thành được công tác kiểm tra. trường này bị hung thủ xóa phần dấu vết rồi.” trường gây án chỉ khu vực hoặc địa điểm nơi hung thủ thực hành vi giết người, giấu xác, chôn xác, ném xác hoặc các phần của xác nạn nhân. Do khác nhau về tâm lí, kinh nghiệm, động cơ, mục đích, thủ đoạn gây án, cùng với điều kiện nơi xảy ra vụ việc, trường các vụ án mạng đều tương đối phức tạp. trường của các vụ án khác nhau đều có những đặc điểm đặc trưng riêng. Có những hung thủ tâm lí vô cùng vững vàng và lạnh lùng, sau khi gây án lập tức rời khỏi trường, mà cố ý hủy dấu vết trường, xóa bỏ tất cả những dấu tích của mình tại đó. Đặc điểm của vụ án lần này đó là – Có rất nhiều vết máu. Trong và ngoài căn phòng đều có vết máu, và phân bố rất rộng. Vết máu là trong những dấu vết để lại tại trường vụ giết người, và cũng là bằng chứng quan trọng, có ý nghĩa làm chứng quan trọng và giúp giám định trường cách dễ dàng và chính xác hơn. Bao Triển phải chụp lại tất cả các vết máu đó dù chỉ là giọt để lấy bằng chứng, nên lượng công việc cần làm rất lớn. Nữ bác sĩ pháp y đo đạc nhiệt độ trong và ngoài phòng nơi nạn nhân ở, sau đó đo nhiệt độ của xác chết. Người phụ nữ mù mặc bộ quần áo lửng. trường đầu tiên của vụ án là tại phòng của nạn nhân. Căn cứ vào vết máu gối của nạn nhân, có thể phán đoán rằng người phụ nữ mù bị cứa cổ khi ngủ. Nữ bác sĩ đó đo chiều dài vết thương do hung khí gây ra, rồi quay sang với Họa Long: “Hung thủ này là người khỏe mạnh và cường tráng. Từ trái sang phải, chỉ nhát dao thôi đủ kết thúc mạng sống của nạn nhân.” Họa Long bước lại, hỏi: “Vết máu trần và dưới sàn nhà là sao vậy?” Nữ bác sĩ ngẩng đầu : “Đó là do máu phụt lên. Trong quá trình kiểm tra trường, sau khi dùng phép phân tích, có thể căn cứ vào dấu vết để lại để phán đoán trạng thái của nạn nhân tại thời điểm bị hại. Nếu vết máu thành vết tròn, chứng tỏ nạn nhân lúc đó trong tình trạng tĩnh, còn nếu vết máu có phần “đuôi” kéo dài ra, có thể kết luận nạn nhân ở trong tình trạng di chuyển. Bao Triển làm cuộc mô phỏng quá trình gây án, Họa Long đến gặp các phòng bên cạnh. Sau khi công tác kiểm tra trường kết thúc, Bao Triển và Họa Long trở về báo cáo chi tiết lại cho giáo sư Lương. Hung thủ chỉ có người, là đàn ông. Cửa sổ phòng nạn nhân có chấn song chắn mà chỉ là lớp kính. Hung thủ dùng dao cắt gương cắt phần kính sổ rồi đột nhập vào phòng nạn nhân. Tay phải hung thủ cầm dao sát hại nạn nhân khi ngủ say. Máu của người phụ nữ mù phụt lên. Sau đó, hung thủ xóa dấu chân của mình bằng cách vô cùng man rợ. Giáo sư Lương hỏi: “Xóa bằng cách nào?” Họa Long trả lời: “Dùng xác nạn nhân.” Bao Triển thêm: “Đây là cách vô cùng thông minh và to gan lớn mật.” Hung thủ tóm lấy hai chân, dốc ngược nạn nhân, rồi từ từ kéo xác. Tóc của nạn nhân cứ thế xóa vết chân của . Nạn nhân bị kéo từ trong phòng ra hành lang. Tại đây, hung thủ gặp phải ông cụ mù, và trả lời rằng mình “lau sàn” để lừa ông cụ. Tại góc tường cạnh cầu thang, bỏ cái xác lại, rồi rời khỏi trường. Giáo sư Lương thắc mắc: “Hung thủ có chuẩn bị trước khi đến, là kẻ to gan lớn mật lại rất cẩn thận chu toàn, vậy tại sao giết ông cụ mù để diệt khẩu?” Họa Long cho rằng: “Hung thủ có thể phát ra ông cụ là người mù. Hơn nữa việc giết người ở hành lang rất nguy hiểm.” Giáo sư Lương phân tích: “Người phụ nữ mù là nhân chứng. Hung thủ có lẽ biết ta cũng là người mù.” Bao Triển : “Theo những gì điều tra được, người phụ nữ mù này mới làm việc ở tiệm mát-xa được vài ngày.” Giáo sư Lương hỏi: “Hai chữ “lau sàn” mà hung thủ là giọng phổ thông hay giọng địa phương?” Họa Long trả lời: “Giọng phổ thông.” Giáo sư Lương ra lệnh: “Lập tức điều tra những người từng đến tiệm mát-xa đó, đặc biệt chú ý đến những người giọng phổ thông. Hung thủ trước đây có thể từng đến tiệm mát-xa đó điều trị, nên khi kéo cái xác xuống và gặp ông cụ ở hành lang giết hại ông ấy, vì biết ông cụ bị mù.” Những người dân giọng phổ thông ở vùng này nhiều, nên phạm vi điều tra được thu hẹp ít, chẳng mấy chốc có danh sách những kẻ bị tình nghi. Gần đây, những người tới tiệm mát-xa của ông cụ chỉ có năm người giọng phổ thông: người là lái xe tải chở hàng, thường đến cạo gió bằng bình thủy tinh, người là luật sư bị chứng thoát vị đĩa đệm, người nông dân bị sai khớp chân, đến đó để nắn lại, nữ kế toán đến mát-xa vùng vai gáy, và vị cán bộ về hưu đến tiệm mát-xa người mù để tiêu tiền giả nhưng bị phát giác. Thính giác của người mù vô cùng nhạy cảm, trí nhớ cũng rất tốt. Theo những gì ông cụ nhớ lại, ông thấy giọng của hung thủ rất lạ, hình như trước đây chưa hề tiếp xúc lần nào. Bao Triển và Họa Long dựa theo địa chỉ hồ sơ bệnh án của từng người , đến tận nhà điều tra. Có những địa chỉ rất mơ hồ, khiến công tác điều tra gặp nhiều khó khăn, phải mất khoảng thời gian mới tìm thấy họ. Giáo sư Lương cầu phải nắm cả tư liệu về người thân trong gia đình của những người này, vì theo lẽ thông thường, người bệnh hay được người nhà đưa tới, hung thủ rất có thể chính là trong những người đó. Giáo sư Lương bảo Tô My đến trước cổng các trường mầm non, tiểu học, các phòng khám nhi để dán thông báo tìm kiếm danh tính thi thể, hy vọng có người biết hoặc chứng kiến việc. Theo kết quả giám định pháp y, nạn nhân từng sinh con, vì thế ta nhất định từng đến những địa điểm nêu . Chỉ cần có người quen biết hoặc từng gặp mặt nạn nhân, có thể lần ra thân phận thực của xác chết. Vài ngày sau, trận tuyết lớn đổ xuống thành phố này. Tổ chuyên án ngại khó khăn, ngày đêm điều tra, cuối cùng vụ án cũng có bước đột phá quan trọng. người phụ nữ từng gặp mặt nạn nhân, kể lại cho phía cảnh sát nghe câu chuyện kì dị mà mình gặp phải. Con của nhân chứng gần đây thường xuyên nôn trớ, đưa đứa trẻ đến phòng khám nhi để thăm khám. Khi đứng chờ trong sân, và người phụ nữ mặc chiếc áo lông vũ màu trắng có chuyện vài câu. Bỗng nhiên, dựng tóc gáy khi thấy “đứa trẻ” mà người mẹ kia ôm trong lớp chăn áo kia thực ra chỉ là con búp bê! Lúc đó trời sâm sẩm tối, nhân chứng sợ quá vội rời khỏi đó, khi về nhà còn kể câu chuyện đó cho chồng mình nghe. Vài hôm sau, thấy trước cổng phòng khám nhi có dán thông báo tìm kiếm danh tính nạn nhân, liền lập tức tới báo án. Bao Triển thắc mắc: “Sau khi trời tối, nạn nhân có thể đâu được nhỉ?” Tô My rùng mình cảm thán: “Giữa đêm tối, mặc bộ đồ màu trắng toát, loăng quăng giữa đường phố, đúng là khiến người ta sợ chết khiếp. Lại còn thêm bộ tóc đỏ rực, tay ôm con búp bê nữa, mới nghĩ thôi dựng cả tóc gáy rồi!” Giáo sư Lương phân tích: “Nạn nhân từng sinh con, rất có thể đứa trẻ mất sớm, nên tinh thần có phần bị tổn thương.” Họa Long : “Nếu đúng như thế, có lẽ nạn nhân vẫn luôn tin rằng con mình chưa chết, nên luôn sống trong tưởng tượng.” Giáo sư Lương cầu nhân chứng phối hợp cùng chuyên gia dựng hình tái tạo lại khuôn mặt của người chết Bao Triển và Họa Long lập tức tiến hành lấy thông tin tại phòng khám nhi kia. Nhưng thể ngờ được, vừa nhìn thấy cảnh sát, ông chủ phòng khám nhi mặt mũi tái nhợt, hoang mang rằng mình phải bác sĩ mà chỉ là bệnh nhân, rồi sau đó lấy cớ ra ngoài gọi điện thoại, định tẩu thoát. Họa Long chẳng mất mấy sức lực tóm được kẻ đào tẩu, dẫn về đồn công an. Họa Long hỏi: “Vừa thấy cảnh sát chạy là sao?” Chủ phòng khám lắp bắp: “Sợ ạ! Trước đây tôi từng bị đánh!” Bao Triển hỏi tiếp: “Phòng khám của ông hoạt động bao lâu rồi?” Chủ phòng khám trả lời: “Năm sáu năm rồi!” Họa Long hỏi: “Có giấy phép kinh doanh ?” Chủ phòng khám vẫn cố ngụy biện: “Chứng nhận tư cách ngành y của tôi trong năm nay có!” Bao Triển hỏi tiếp: “Có thấy thông báo tìm kiếm danh tính thi thể chúng tôi dán trước cổng phòng khám của ông ? Ông có nhận ra người phụ nữ trong ảnh đó ?” Giáo sư Lương nãy giờ ngồi im lặng, bỗng lấy ra vài bức ảnh, đặt xuống trước mặt ông chủ phòng khám. Vừa nhìn thấy những bức ảnh chụp thi thể nạn nhân, chủ phòng khám kinh hãi suýt ngã nhào từ ghế xuống đất. Trong quá trình thẩm vấn, muốn tìm ra điểm đột phá cần đánh vào điểm bất cẩn và có phòng bị trước của đối tượng, phá vỡ phòng tuyến tâm lí khiến chúng phải khai nhận đúng . Phòng khám chui này do chủ phòng khám và vợ cùng nhau dựng lên. Mặc dù có giấy phép kinh doanh, cũng có chứng nhận tư cách ngành y, nhưng vì giá rẻ, nên vẫn rất nhiều người đưa con đến khám. Do số tranh chấp trong quá trình khám chữa, nơi này từng bị đóng cửa thời gian, sau đó lại thầm mở cửa kinh doanh trở lại. Vài năm trước, người phụ nữ họ Vân đưa con mình đến khám tại đây. Sau khi tiêm và uống thuốc, khi trở về nhà đứa trẻ bỗng tử vong nguyên nhân. Người mẹ đáng thương tập hợp họ hàng thân thích đến gần trăm người, kéo tới phòng khám “hỏi tội” bác sĩ điều trị. Họ vừa khóc vừa kêu gào, giống như những kẻ điên, đập nát cả phòng khám. Sau đó, sau khi cảnh sát điều tra làm , phía phòng khám phải bồi thường khoản tiền lớn, phía nạn nhân mới thôi. ngờ, vài năm sau, do bị sốc tinh thần, người mẹ đó lại tìm đến phòng khám này. Chủ phòng khám cho biết: “Ôi! Lúc ấy tôi sợ chết khiếp! ta ôm đứa trẻ giả bằng búp bê, bắt chúng tôi phải tiêm cho đứa bé.” Bao Triển hỏi: “ ta đưa con búp bê đó đến mấy lần?” Chủ phòng khám đáp: “Tôi nhớ hình như là ba lần phải! lần bị chồng ta lôi về, còn lần vào hẳn, mà chỉ lại lại ngoài cổng thôi.” Tô My hỏi: “ có con ? cũng tự khám cho con mình sao?” Chủ phòng khám trả lời: “Có chứ! Tôi có con trai mười tuổi. Việc đó qua cách đây mấy năm rồi tôi cũng đền tiền rồi, mọi người bảo ta còn đến tìm chúng tôi làm gì? Con ta chết ở nhà, đâu phải trách nhiệm của chúng tôi? Bây giờ, ta cũng chết rồi, nhưng như thế cũng đâu liên quan gì đến chúng tôi được.” Thân phận của nạn nhân được xác định. Dựa vào địa chỉ ông chủ phòng khám cung cấp, tổ chuyên án tìm đến nhà người phụ nữ họ Vân kia. Người phụ nữ này mở trung tâm môi giới nhà đất, chồng là nhân viên đo đạc của Cục lâm nghiệp. Sau khi đứa con quý của họ đột nhiên qua đời, tình cảm hai vợ chồng cũng ngày rạn nứt. Theo những gì hàng xóm cho biết, họ thường xuyên cãi vã, nhiều lần còn định li hôn. Nhà nạn nhân nằm cạnh đường cái. vách tường có ghi dùng chữ “Cho thuê nhà”, cổng đóng kín, nền sân bê tông trước cửa có đôi giày trẻ em. Sau khi Bao Triển chụp ảnh lấy chứng cứ xong, Họa Long định nhảy qua trường rào, vào trong mở cửa. Mặt tường vây có những khoảng tuyết tàn. Họa Long đứng đó, nhưng mãi vẫn nhảy vào trong. Bao Triển đứng dưới sốt ruột hỏi: “Sao thế?” Họa Long giọng thâm trầm, : “Đưa máy ảnh đây!” Tuyết ngừng rơi, lớp tuyết trong sân có hàng vết chân rất nét, phía cảnh sát tìm thấy thi thể chồng nạn nhân trong nhà. Qua giám định pháp y người đàn ông này uống thuốc độc tự tử. Trong nhà vệ sinh tìm thấy bộ quần áo dính máu được giặt qua, còn có cả lưỡi cưa điện. Kết quả kiểm tra cho thấy, người phụ nữ họ Vân bị giết ngay tại đây. trường có dấu vết ẩu đả, trông có vẻ như người chồng tự sát để tránh tội. Trong phòng ngủ của người vợ, vẫn còn chiếc xe đẩy được giữ rất cẩn thận, còn có cả quần áo và giày trẻ em. Xem ra người mẹ đó vẫn thể chấp nhận về việc mất con. Quần áo và giày trẻ em đều còn rất mới, có lẽ là đồ mới mua, chưa từng mặc lần nào. Họa Long chỉ vào hộp giày trống rỗng, bảo: “Đôi giày ở trước cửa có lẽ là của chiếc hộp này.” Bao Triển nhìn quanh vòng cả căn phòng, rồi nhìn ra nền tuyết và những dấu chân đó, : “Đây là vụ mưu sát, hung thủ ngụy trang trường.” Họa Long : “Nếu phải là tự sát, chẳng lẽ hung thủ là đứa trẻ sao? Hàng vết chân ở ngoài sân là của ai để lại?” Tô My bỗng nhiên hỏi: “Nếu đứa con của người phụ nữ này còn sống, năm nay cũng sáu tuổi rồi nhỉ?”