Chương 3 Mười điều cấm kị trong thang máy Quả chuối này rất hiển nhiên là của nam giới dùng rồi, vì bên trong còn phát thấy chất dịch và phần sữa rửa mặt dùng để bôi trơn. Tổ chuyên án nhờ người mua về vài quả, rồi chọn ra quả có kích thước tương đương vỏ chuối tìm được. Trước tiên, Bao Triển dùng băng dính trong suốt cuốn kín xung quanh, sau đó cắt đường ở dưới cuống, rồi nắn cho phần ruột bên trong tuột ra ngoài. Khi nắn phải rất cẩn thận để vỏ quả chuối được hoàn chỉnh. Tiếp đó đổ vào ít sữa rửa mặt, như thế hoàn toàn giống như quả chuối rỗng ruột tìm thấy trong thùng rác. Quả chuối biết , nhưng ràng nó chỉ cho cảnh sát biết: “Trong tòa nhà này có kẻ biến thái!” Chẳng khó gì để tìm ra kẻ biến thái này. Mặc dù để lại dấu vân tay lớp băng dính, nhưng thông qua việc kiểm tra ADN của các nhân viên nam trong tòa nhà có thể tiến hành xác thực danh tính chủ nhân. Thế nhưng, căn cứ vào những chứng cứ có, tổ chuyên án vẫn chưa thể khẳng định quả chuối này có liên quan gì đến vụ án hay . Việc kiểm tra ADN rất tốn thời gian và công sức, bỏ ra bao nhiêu cố gắng như thế, nhưng rất có thể kết quả cuối cùng lại hề có liên quan gì đến vụ án, nên tổ chuyên án cần cân nhắc kỹ hơn nữa trước khi quyết định. Phương hướng chính của tổ chuyên án giờ vẫn là tìm kiếm hung khí gây án. Toàn bộ lực lượng an ninh được điều động để kiểm tra các thùng rác và những nơi có thể vứt bỏ đồ vật, nhưng đáng tiếc vẫn thấy có dấu vết gì. Giáo sư Lương động viên mọi người nên nhụt chí. Việc tìm thấy hung khí càng chứng tỏ điều, nạn nhân phải là kẻ tự sát. Tổ chuyên án đưa ra những mô tả ban đầu về hung thủ như sau: Hung thủ lợi dụng thang máy để giết người, chứng tỏ phải hiểu rất về kết cấu và phương thức vận hành của thang máy. Người sửa chữa thang máy, người kiểm soát vận hành thang, bảo vệ tuần đêm, người dọn dẹp thang máy đều nằm trong danh sách khả nghi, cần tăng cường điều tra. Sau khi giết người, hung thủ mang theo cả hung khí, để sót lại bất kì chứng cứ nào, có thể kế hoạch được thực cách hoàn hảo, điều đó chứng tỏ hung thủ là kẻ vô cùng thông minh và chú trọng đến từng chi tiết. Hung thủ rất có thể thường xuyên đọc các tiểu thuyết trinh thám, và đáng nghi nhất là các biên tập trong Công ty, nơi nạn nhân làm việc, đặc biệt là các biên tập viên mảng sách về phá án cần được tăng cường điều tra. Cảnh sát Chu : “Nạn nhân chỉ là biên tập viên bình thường, có nhiều tiền, các tài sản khác cũng bị mất, nên động cơ gây án chỉ có thể là vì tình hoặc vì thù hận.” Giáo sư Lương lên tiếng: “Chúng ta thể xem xét vấn đề cách đơn giản như thế được. Động cơ gây án có rất nhiều, kể cả là vì thù hận cũng chưa chắc là thù với nạn nhân. Việc gây ra vụ huyết án trong thang máy, gây sợ hãi cho mọi người, rất có thể hung thủ có thù oán với tất cả mọi người trong tòa nhà này, hoặc mục tiêu nhắm đến chính Công ty xuất bản nơi nạn nhân làm việc. Còn nếu gây án vì tình, vẫn cần phải xét đến khả năng đơn phương hoặc tình đồng tính nữa.” Đội cảnh sát được chia làm hai nhóm. Họa Long và cảnh sát Chu chịu trách nhiệm điều tra những nhân viên làm việc trong tòa nhà, còn Bao Triển và Tô My tiến hành điều tra Công ty xuất bản nơi nạn nhân làm việc. Trong lần này, giáo sư Lương cầu hai nhóm phải thu được danh sách những kẻ tình nghi, đồng thời cần hết sức chú ý an toàn, vì có thể hung thủ vẫn ở đâu đó trong tòa nhà. Rất may, cả hai nhóm đều có những phát mới. Bao Triển và Tô My lấy lời khai từ người đồng nghiệp ngồi bàn đối diện của Ôn Tiểu Uyển. là biên tập viên truyền thông, thường được mọi người gọi là tiểu biên Chung. Trong quá trình lấy lời khai, tiểu biên Chung rất căng thẳng, năng lắp bắp, cả buổi chỉ cúi đầu bứt ngón tay. Trong cuốn giáo trình trinh sát và thẩm vấn có nhắc đến việc thái độ và hành động của những người dối. Theo đó, ánh mắt của những người này lúc nào cũng liếc ngang liếc dọc, dám nhìn chính diện, đặc biệt họ thường xuyên có những hành động tự giằng xé cơ thể mình. Bao Triển cho rằng tiểu biên Chung chắc chắn phải là hung thủ, vì tố chất tâm lí của ta quá thấp. Nhưng trực giác cho cậu biết rằng này có biết bí mật gì đó. Tô My khuyên bỏ qua hết mọi khúc mắc trong lòng và thành trả lời các câu hỏi. Tiểu biên Chung cho biết, nạn nhân Ôn Tiểu Uyển từng bị Tổng biên tập của Công ty quấy rối. Nhưng việc cấp quấy rối nữ nhân viên cấp dưới là chuyện còn lạ lẫm gì, và đây là tình trạng chung tại hầu hết các Công ty lớn. Chính tiểu biên Chung cũng từng bị Tổng biên tập có những hành động bất nhã, nhưng điều thực khiến sợ hãi là trong thang máy của tòa nhà, từng nhiều lần chứng kiến những việc kì lạ giải thích được. lần, khi tiểu biên Chung ở lại làm thêm buổi, bỗng nghe ngoài hành lang có tiếng gõ bát. Khi chạy ra xem, cả hành lang bóng người, chỉ thấy xa xa tại góc khuất rẽ xuống cầu thang bộ, có ai đó đốt nến, đổ bóng người lập lòe ra phía hành lang. Nhưng khi đó trong tòa nhà hề mất điện. Còn có lần, khi tối muộn, tiểu biên Chung mình thang máy xuống để ra về. Đến tầng mười thang máy bỗng dừng lại rất lâu rồi mới từ từ mở ra. Hành lang phía ngoài tối om ánh điện. người mặc đồ đen bước vào trong thang máy. Nhưng điều đáng ở chỗ, người này thang máy trong khi tay vẫn che chiếc ô. Tô My hỏi dồn: “Hôm đó trời có mưa ?” Tiểu biên Chung trả lời: “, hôm ấy còn có trăng sáng cơ mà! Mà dù trời mưa chăng nữa, vào thang máy cũng đâu cần che ô cơ chứ!” Bao Triển lên tiếng: “Người đó che ô, thực ra là để che mặt của mình thôi.” trang cá nhân của mình, tiểu biên Chung có bài viết, tựa đề là “Mười điều cấm kị khi thang máy”. Điều đó cho thấy biên tập nhát gan này có phần mê tín. Nội dung bài viết như sau: Nghe thang máy là cánh cửa dương, có thể kết nối giữa địa ngục và nhân gian, nên thường xuyên có ma quỷ ra vào. Thang máy đại đều sử dụng hợp kim chống gỉ, rất bóng và sáng. Các bạn khi thang máy mình vào buổi tối cần nhớ được nhìn chằm chằm vào hình ảnh mình phản chiếu đó đâu nhé! Nghe nếu nhìn quá năm giây, bạn thấy những thứ hay xuất . Những bạn nữ thích trang điểm cần chú ý, nếu làm rơi đồ lúc trong thang máy, khi cúi xuống nhặt nên nhìn ra phía sau qua khoảng trống giữa hai chân. Nếu đánh rơi gương, khi nhặt lên được nhìn thẳng vào gương đó, vì có thể bạn nhìn thấy khuôn mặt… “ quen biết” xuất ở đó. Khi bạn chuẩn bị bước vào thang máy, nếu thấy bên trong chỉ có người lạ, mà người đó cứ nhìn thẳng vào bạn, tốt nhất hãy bạn bấm nhầm, và đợi đến chuyến sau. Nghe đó chính là ma quỷ, vì người thường trong trường hợp đó ngay lập tức chuyển hướng nhìn sang phía khác. Nếu bạn mình trong thang máy mà thấy có người lạ bước vào và nhìn bạn chằm chằm, hãy bước ngay ra khỏi đó. Lý do cũng giống như ở . Nếu bạn chẳng may gặp phải trong hai trường hợp , hãy nhớ rằng, nếu đối phương hỏi bạn mấy giờ rồi, đừng bao giờ cho biết, vì đó là giờ kết thúc cuộc đời bạn. Hãy tìm lí do nào đó, như quên đồng hồ, hoặc là đồng hồ chết rồi để tránh phải trả lời. Khi thang máy hãy nhớ đừng bao giờ hỏi giờ người khác mấy giờ, để tránh bị hiểu lầm ấy mà! Hơn nữa, nếu đúng là có quỷ đứng cạnh bạn, thời gian trả lời bạn chính là lúc bạn lìa đời. Nhớ kỹ nhé! Các bạn nữ nếu cùng thang máy với người lạ khác giới, hãy nhớ bao giờ được đứng trước hoặc sau lưng, mà phải đứng song song cùng người đó. Nghe , bất kể là ác quỷ hay ác nhân đều thích tấn công người khác từ phía trước hoặc từ phía sau. Hơn thế nữa, việc đứng song song có thể giúp bạn có những phản ứng kịp thời. Nếu khi thang máy mở cửa ở vị trí lơ lửng, chỉ lộ ra nửa mặt đất, nên tự ý trèo ra ngoài, mà hãy bấm nút báo động. Nghe cố thường xảy ra khi bạn cố gắng leo lên hoặc leo xuống, khiến bạn trong tích tắc bị kẹp chết. Nếu trong thang máy chỉ có đôi dép, đừng có bước vào. Nghe đó chính là nơi quỷ đứng, chỉ là bạn nhìn thấy mà thôi. Nếu thấy có người che ô vào trong thang máy, hãy rời khỏi đó ngay lập tức. Nếu thấy trong thang máy có người che ô, cũng đừng dại mà bước vào. Tiếp theo, Bao Triển và Tô My đến hỏi Tổng biên tập. Ông là phần tử tri thức ngoại tứ tuần, dáng vẻ lịch và nho nhã, giọng cũng rất từ tốn. Tổng biên tập phủ nhận việc mình quấy rối các nhân viên nữ cấp dưới, và còn cho biết số còn có ý đồ mồi chài ông, thậm chí có cả những tác giả nữ cũng muốn thông qua con đường này để ông giúp đỡ xuất bản sách của mình. Bao Triển và Tô My hỏi nhiều về những vấn đề này, mà thẳng vào các câu hỏi liên quan đến khoảng thời gian xảy ra vụ án. Câu trả lời của Tổng biên tập là: “Hôm đó là cuối tuần. Sau khi tan làm tôi nghe kịch hài ở nhà hát gần cầu bộ, đến tận mười hai giờ khi chương trình kết thúc mới về.” Bao Triển hỏi: “Chỉ có mình ông thôi sao?” Tổng biên tập đáp: “Tất nhiên là còn rất nhiều người khác bên cạnh nữa chứ? Trong nhà hát thiếu gì người.” Bao Triển lại hỏi: “Nhà hát cách đây gần lắm sao?” Tổng biên tập trả lời: “Rất gần! Lái xe chỉ mất khoảng mười phút là tới. Nếu cậu vẫn tin, tôi có thể kể chi tiết buổi kịch hài cho hai người nghe.” Người đầu tiên được gạt khỏi danh sách tình nghi là Dương Tử – bạn trai của Ôn Tiểu Uyển. Bạn thuê cùng nhà của ta làm chứng rằng ta ở nhà cả tối cuối tuần. Hai căn phòng mà họ thuê cách được tốt cho lắm, nên khi người có động tĩnh gì người phòng bên đều nghe thấy hết. Sau cuộc điều tra, tổ chuyên án lập xong bản danh sách tình nghi. Ngoài Tổng biên tập ra, còn có hai người bảo vệ và người trực phòng điều khiển thang máy. Trong buổi tối xảy ra việc, hai người bảo vệ này có trách nhiệm tuần tra an ninh trong tòa nhà, nên họ chính là những người có cơ hội tiếp xúc với nạn nhân nhiều nhất. Hai người bảo vệ cao thấp. Người cao có biệt danh là Cao Kều Ngố, người thấp biệt danh là Túi Quần, cả hai đều có sở thích đọc tiểu thuyết trinh thám suy luận, và từng mượn sách ở Công ty của nạn nhân để đọc. nhân viên trực ban khác có sở thích cắt các đoạn phim ghi lại rất nhiều cảnh các nhân viên văn phòng xinh đẹp đứng mình trong thang máy chỉnh sửa lại quần áo hoặc cởi tất chân từ những đoạn phim lấy ra từ camera theo dõi. Trong đó có đoạn phim được truyền rất nhiều trong ban bảo vệ, mà hai người Cao Kều Ngố và Túi Quần cũng từng xem, đó là đoạn Ôn Tiểu Uyển nhét đệm áo ngực lúc mình trong thang máy. Tổ chuyên án tiến hành thẩm vấn từng người . Khi giáo sư Lương đặt vỏ quả chuối lên bàn, Cao Kều Ngố tỏ ra rất tò mò, rồi đưa tay bịt miệng nhưng vẫn bật cười ra tiếng ngốc nghếch. Cao Kều Ngố ăn chậm chạp, phản ứng hơi giống người có chút vấn đề về thần kinh. Khác với Cao Kều Ngố, Túi Quần người thấp bé và còn tương đối trẻ. Khi nhìn thấy chiếc vỏ chuối, mặt ta bỗng nhiên biến sắc. Giáo sư Lương lên tiếng chất vấn: “Chúng tôi có lẽ nên viết tờ thông báo “tìm đồ vật” dán ở đại sảnh tòa nhà phải!” Túi Quần ra vẻ tỉnh bơ: “Tôi hiểu ông gì.” Họa Long cúi lại, thầm vào tai Túi Quần: “Người em, vỏ chuối này có phải là đồ “thất lạc” của cậu ? Phải cứ đàn ông với nhau cả, có gì là thông cảm được chứ!” Bao Triển tiếp: “Chúng tôi có thể xét nghiệm DNA. Muốn biết nó là “tài sản” của ai cũng có gì khó đâu chứ!” Túi Quần xuống giọng: “Đúng vậy! Tôi thừa nhận từng có thứ này.” Giáo sư Lương hỏi tiếp: “Dùng ra sao? Trong hoàn cảnh nào?” Túi Quần trả lời: “Khi ở phòng trực ban mình.” Bao Triển ngắt lời: “Đừng có lừa bọn tôi! băng dính có dấu vân tay, chắc chắn cậu đeo nó theo mình và cố tình đứng sau các trong thang máy để bị phát đúng ?” Túi Quần cũng lớn tiếng: “Các có chứng cứ gì ? Kể cả là như thế, cũng thể chứng minh tôi giết chết đó. Sao? Tiếp sau đây các còn định đánh người chứ gì?” Kết thúc quá trình thẩm vấn, tổ chuyên án đều cảm thấy hai người bảo vệ này rất đáng nghi, nhưng hề có chứng cứ gì chứng minh họ là hung thủ. Bao Triển nhớ lại tiểu biên Chung từng nhắc đến người mặc áo đen che ô trong thang máy và về những tiếng gõ bát ngoài hành lang. Rất có thể trong tòa nhà này có kẻ bị bệnh thần kinh, và từng có ít hành động kì quái. Nhưng cũng có thể chính cũng ý thức được mình bị bệnh, thậm chí nhớ được là mình từng giết người nữa. Nếu là người bình thường, chắc chắn thể có những hành động theo kiểu nửa đêm gõ bát, mất điện mà vẫn thắp nến, rồi lại còn mình che ô thang máy nữa.
Chương 4 Mười cách để “gặp ma” giờ hai người bảo vệ là những kẻ đáng nghi nhất, nhưng phía cảnh sát vẫn nắm được bất kì chứng cứ gì xác thực. Cả hai người này đều ở trong căn phòng dưới tầng hầm tòa nhà. Cảnh sát Chu lấy lí do kiểm tra an toàn phòng cháy chữa cháy, xuống kiểm tra đột xuất phòng ở của họ, nhưng phát thấy dấu vết gì của sợi thép hung khí, mà chỉ thấy đầu giường họ đặt rất nhiều sách. Túi Quần rất thích xem các loại sách trinh thám, còn Cao Kều Ngố lại hay đọc các loại sách kinh dị huyền bí. Tất cả những cuốn sách này đều được mượn từ Công ty xuất bản về, và vài cuốn trong số đó chính là tác phẩm do Ôn Tiểu Uyển biên tập. Tổ chuyên án phân tích lại từ đầu các tình tiết vụ án. Ở đây thực có quá nhiều điều ly kì, nhưng tới giờ vẫn chưa tìm được điểm đột phá để giải quyết. Chẳng lẽ họ để sót mất manh mối nào hay sao? Thế nhưng tất cả đều tin rằng trong tòa nhà này có kẻ bị bệnh thần kinh. Chỉ có những người bình thường mới có những hành động lạ lùng như vậy, nhưng liệu người đó có liên hệ gì với hung thủ thực hay ? Tổ chuyên án chuyển hướng từ việc tìm kiếm hung thủ sang điều tra về kẻ bị bệnh thần kinh bí trong tòa nhà. Từ xưa tới nay, tầng lớp dễ xuất tượng thần kinh bất thường nhất chính là những người thông minh vượt trội. Trong tòa nhà này, hầu hết các nhân viên đều là người có học thức cao, mà những người IQ và EQ cao càng ăn khớp với những đặc điểm của vụ án phức tạp này. Phía cảnh sát tiến hành kiểm tra góc khuất lối rẽ cuối cầu thang bộ, nền vẫn còn sót lại vết nến chảy, điều đó chứng tỏ những gì tiểu biên Chung khai báo là hoàn toàn có . Tô My cho gọi tiểu biên Chung vào phòng họp của Công ty xuất bản để thẩm vấn lần nữa, nhưng lần này hề ghi chép bất cứ thông tin gì. Tô My : “Tiểu biên Chung này! Tôi muốn chuyện với chút, chúng ta cứ chuyện thoải mái thôi nhé! có thấy trong Công ty có ai bị thần kinh ?” Tiểu biên Chung đỏng đảnh đáp: “Tôi muốn xấu người khác sau lưng chút nào!” Tô My tiếp: “Chỉ là chuyện vui thôi, những thông tin này bị ghi vào hồ sơ đâu mà sợ, chẳng qua là câu chuyện phiếm giữa hai với nhau thôi mà!” Tiểu biên Chung thở phào đáp: “Thế hả? Thế được! Tôi thấy bọn họ đều bị thần kinh hết lượt. Ông Tổng biên tập khỏi phải rồi, thần kinh có vấn đề, mọi người ai chẳng biết! Ông này ấy hả, chân mùi đến mức có thể hun chết cả phòng, thế mà cả mùa hè cũng cứ giày da, gớm chết lên được. Thế mà còn cứ nghĩ mình phong độ lắm, trông cái dáng bụng béo tai to, mà còn dùng cả mỹ phẩm của phái nữ nữa! là biến thái! Giọng như đàn bà, tôi nghi ông ta có vấn đề về giới tính phải. Nhưng mà… là… tôi vẫn thích xấu người khác sau lưng đâu!” Tô My gặng hỏi: “Còn ai nữa ? Người nào có biểu khác thường ấy?” Tiểu biên Chung suy nghĩ rồi đáp: “À! Còn người nữa! Nhưng được với ai là do tôi đâu nhé! đứng dậy nhìn xem, đứa con ục ịch ngồi ở bàn bên cạnh cửa sổ ấy. ta tính khí cáu bẳn, kẹt xỉ ai bằng, tháng chẳng thèm thay đồ lót, bột giặt mượn, tuýp kem đánh răng dùng hết còn phải lấy gậy cán bột cán lại lần cho hết. Nhưng mà như thế ăn thua gì, hâm nhất là ta nghĩ tất cả đàn ông đời đều mình. Cái giọng như vịt đực, chuyện õng à õng ẹo, đến cả khi chuyện với con cũng thế, phát buồn nôn! Điện thoại dùng hàng nhái, còn giả vờ gọi điện thoại rồi cố tình to cho chúng tôi nghe thấy. Nào là tổng giám đốc này à hôm nay ăn cơm ở đâu, nào là tổng giám đốc kia à mấy giờ đến đón ta. Đồng nghiệp có tò mò hỏi câu ra vẻ kiêu kì bảo mọi người đoán , gợi ý rằng đó là người được nằm trong bảng Hurun[2]đấy nhé! Đúng là bốc phét biết đâu là điểm dừng. Mỗi lần mua đôi giày mới, là phải khoe mẽ nửa buổi mới thôi. ta thích dép cao gót rồi đánh mông qua đánh mông lại. Hay để tôi gọi ta sang đây chơi cứ nhìn dáng là đủ biết.” Tô My khẽ cười mỉm, rồi ngắt lời tiểu biên Chung : “Thế còn Dương Tử – bạn trai của Ôn Tiểu Uyển sao? ta trước đây có hành động gì kì quặc ?” Tiểu biên Chung lại được dịp thao thao bất tuyệt về Dương Tử, : “Dương Tử ấy à? Ngoài cái tật trăng hoa ra, chung ta tương đối bình thường. Mà thực ra, có tên đàn ông nào trăng hoa chứ? Có chăng chỉ trừ mấy gã nhát gan thôi! Mà bạn Ôn Tiểu Uyển của ta còn tự bỏ ra mấy nghìn tệ để học lớp tâm lí học và giải mã các chòm sao nữa cơ đấy! xem như thế phải bị thần kinh là gì!” Tiểu My hỏi: “Việc đó xảy ra từ khi nào thế?” Tiểu biên Chung trả lời: “Ngay trước khi họ chia tay thôi! Ôn Tiểu Uyển ghen tuông kinh khủng lắm! thế còn hay so đo với người khác, thích tìm hiểu về các chòm sao. ta là chòm Bạch Dương, tôi nhớ điều này là vì ta suốt ngày lải nhải mấy thứ ấy. Nào chòm Bạch Dương là chòm sao hay ghen nhất, tâm lí sở hữu mãnh liệt, nếu ai động vào họ, nhất định gây ra đại họa. Còn Dương Tử là chòm Song Ngư, bản tính lãng mạn lại hay mộng mơ, thêm chút đa tình, khi còn sống chết vì nửa kia, nhưng khi thất vọng bao giờ quay trở lại nữa. Ôn Tiểu Uyển căn cứ vào những kiến thức về chòm sao của mình để lập ra danh sách đen, và cho phép bạn trai qua lại với những người thuộc các chòm sao trong danh sách đó vì lo sợ họ nảy sinh tình cảm. Ngày sinh nhật của bạn trai, tất cả quà do đồng nghiệp tặng đều bị ta ném vào sọt rác. ta chỉ ngấm ngầm điều tra bạn trai mình, mà còn soi mói cả các đồng nghiệp nữ. ta nghi ngờ vài đồng nghiệp nữ có vấn đề với bạn trai mình, mà trong đó có cả tôi nữa. thử nghĩ xem, như thế có phải bị thần kinh ?” Tô My hỏi tiếp: “Thế còn , bao giờ có biểu khác thường chưa?” Tiểu biên Chung hỏi giật lại: “Ý là gì? Tôi hoàn toàn bình thường! Bạn trai tôi cũng là giám đốc công ty IT đấy nhé! Ôn Tiểu Uyển chết cũng chết rồi, tôi có liên quan gì chứ! Mà thực ra tôi thích kể mấy chuyện này đâu… Thôi, tôi phải về đây!” Cả tòa nhà trông như bông hướng dương rực rỡ. Các nhân viên trong đó đều đều hàng ngày từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều, mỗi người có cho mình khoảng riêng trong tòa nhà rộng lớn. Những con người nội tâm luôn căng tràn sức sống, nhưng vẫn mê man giữa dòng đời vô định. Cuộc sống xô bồ, áp lực công việc, và chẳng khó để nhận ra rằng họ hề vui vẻ, giữa các đồng nghiệp với nhau chỉ có đố kị và ganh ghét. Thu nhập của Ôn Tiểu Uyển cao, nhưng dám bỏ ra số tiền mấy nghìn tệ để học lớp tâm lí học và giải mã chòm sao quả là được bình thường cho lắm! Sau khi phân tích hồi, cuối cùng tổ chuyên án cũng đồng ý với lối suy nghĩ của Tô My – Tất cả đều do tình mà ra! Tình cảm là thứ thể điều khiển được Ôn Tiểu Uyển quá Dương Tử, và chỉ muốn thông qua cách đặc biệt để nghiên cứu, tìm hiểu về người mình và nội tâm của ta mà thôi! Tổ chuyên án thảo luận tình tiết vụ án đến tận đêm khuya. Tô My sau khi nhập các từ khóa tra cứu mạng có số phát mới. Theo đó, các hành động đốt nến, gõ bát, che ô trong thang máy đều có chung mục đích: Gọi hồn! Tô My : “Trong tòa nhà này có ai đó gọi hồn!” Bao Triển : “Như thế chẳng là bị thần kinh rồi sao? Sao đời lại có những người vô công rỗi nghề đến thế chứ!” Họa Long lên tiếng đồng tình: “Đúng là “Diệp Công thích Rồng[3]” lúc đấy mà hồn ma về , có mà lại chẳng sợ chết khiếp ấy!” Tô My phản đối: “Mọi người cũng đừng có phủ nhận tuyệt đối như thế. Trước đây tôi cũng xem nhiều tiểu thuyết và phim kinh dị, trong đó có nhắc tới số cách gọi hồn. Rất nhiều sinh viên đại học còn tổ chức các nhóm bắt ma để tìm cảm giác mạnh và mạo hiểm nữa. ít nhà khoa học còn đặt cả camera tại những nơi xảy ra án mạng, những ngôi nhà cũ, nhà ma, nhà hoang, rồi làm phép gọi hồn, mong ghi lại được hình ảnh gì đó đáng giá nữa kia.” Họa Long : “ là cảnh sát chứ có phải học sinh tiểu học đâu mà còn thích mấy thứ linh tinh cổ quái này thế hở!” Tô My nguýt dài cái rồi lên giọng: “Ai cần quan tâm chứ!” Tô My ngồi thu thập và sắp xếp lại “Mười cách để gặp ma” lưu truyền mạng. Nghe , cả mười cách này đều có thể giúp người ta gặp được ma. Cách 1: Tìm chỗ tối, ví dụ như căn nhà người và đầy bụi bặm, hoặc góc khuất của cầu thang cũ, đợi đến canh ba nửa đêm rồi liên tục gõ bát. Linh hồn nghe được tiếng gõ bát từ từ xuất phía sau lưng bạn. Cách 2: Ba giờ đêm, mang những đồ ăn chuẩn bị sẵn, đặt xuống ngã tư người, hoặc ngả đường ngoại ô hoang vắng. Đốt thêm hai ngọn nến, các linh hồn ngang qua dừng lại hưởng thụ đồ ăn do bạn chuẩn bị. Cách 3: Buổi tối, mò mẫm bước lên những cầu thang bật đèn. Khi bước lên bậc tam cấp giả như động tác của Cương Thi[4], hai tay duỗi thẳng ra phía trước, mặt vô hồn, hai chân đồng thời nhảy bật lên từng bậc. Lên được đoạn lại nhảy xuống, cứ như thế cho tới khi cảm thấy hoa mắt chóng mặt, hồn ma xuất . Cách 4: Trăng rằm Bắc Đẩu chuyển di, Quỷ môn rộng mở, ta ta tìm. Đêm trăng rằm dắt theo con mèo đen vào trong nghĩa địa. Treo chiếc chuông vào cổ mèo và thả nó ra. Tới khi bạn còn nghe tiếng chuông, và tìm thấy con mèo nữa, bạn tìm thấy… quỷ. Cách 5: Nếu bạn sống gần cái chợ, những tối ở nhà mình là cơ hội tuyệt vời để tìm gặp ma. Việc bạn cần làm là cầm theo kim chỉ, nửa đêm đứng phía sau cửa nhà mình và gõ từ bên trong. Chỉ lát sau, hồn ma gõ. Những hồn ma này thường là ma trước đây bị chém đầu oan nên họ cần kim chỉ để khâu liền thân thể của mình. Cách 6: Nửa đêm soi gương chải đầu, dần dần bạn phát ra “mình” trong gương ngày càng xa lạ, rồi cuối cùng biến thành người hoàn toàn khác. Cũng giống như khi bạn nhìn vào con chữ nào đó quá lâu cảm thấy mình còn biết đó là chữ gì nữa. Đó là do đời, mỗi “tôi” luôn luôn tồn tại hai “mình” khác nhau. Cách 7: Cách này cần có thứ đạo cụ đặc biệt – Tóc của người chết. Đặt nhúm tóc bên cạnh gối của mình khi ngủ bạn mơ thấy hình hài người đó lúc sinh thời. Nếu giật mình tỉnh dậy giữa giấc mơ, nửa đêm mở mắt, bên cạnh bạn có thể xuất thêm người nào đó… Cách 8: Nơi thường thấy ma nhất là kí túc xá nữ, vì ở đây chỉ có các nữ sinh nên khí rất nặng. Khi kí túc tắt điện, hãy bật cái đèn pin lên nhưng được để các bạn khác tỉnh giấc. Đưa đèn soi lên mặt của bạn ngủ, ánh đèn càng mờ yếu càng tốt, rồi từ từ quan sát. lát sau thấy từ dưới gầm giường của bạn đó có nữ sinh bò ra vào góc tường. Nhưng nhớ rằng được dùng đèn pin chiếu vào “người” đó nếu ta biến mất ngay lập tức. Cách 9: Mặc bộ quần áo màu đen, đứng che ô trong gian kín, chẳng hạn như thang máy, hoặc căn phòng cũ đóng kín cửa. Cách 10: Cách cuối cùng để gặp được ma đó là… Trở thành ma! Họa Long cảm thấy nực cười. Những cách đó hoàn toàn là mấy kiểu mê tín dị đoan từ thời phong kiến, dù có người từng thử cũng thể nào thành công được. Giáo sư Lương lại cho rằng: “Tại sao chúng ta lại thử chút nhỉ?” Tô My hốt hoảng: “Giáo sư, nửa đêm nửa hôm thế này, bác đừng đùa cháu nữa, cháu dám thử đâu!” Giáo sư Lương nghiêm giọng: “ là cảnh sát của tổ chuyên án, cháu sớm phải xóa bỏ hai chữ “sợ hãi” ra khỏi đầu rồi! Vì những gì chúng ta phải đối mặt là những vụ án giết người tàn nhẫn nhất từ trước đến nay cơ mà!” Họa Long giải thích: “Cháu chẳng sợ, nhưng chỉ thấy chúng ta làm thế liệu có ích gì ?” Bao Triển cho rằng: “Đây thực ra cũng là dạng dựng lại trường phạm tội. Chúng ta muốn hiểu được kẻ thần kinh kia nghĩ gì, cách tốt nhất là hãy biến thành kẻ điên như .” Giáo sư Lương gật đầu, : “Chính xác! Muốn biết kẻ đó vì sao lại phải gọi hồn, có mục đích gì, cách tốt nhất là phải tự mình trải nghiệm.” Bao Triển chọn cách thứ nhất: “Gõ bát.” Họa Long chọn cách nhảy cầu thang như Cương Thi. Thực ra, Họa Long hề sợ ma, mà chỉ sợ nếu có ai thấy trong tư thế duỗi tay nhảy cầu thang như thế cho rằng hoang đường và đáng chế nhạo. Nghĩ tới đây, cũng chỉ còn biết nhếch mép cười đau khổ. Tô My có phần căng thẳng, giọng của run run: “Giáo sư, thực cháu muốn đâu!” Giáo sư Lương lên tiếng, chỉ giơ ngón tay lắc lắc tỏ ý từ chối. Tô My cắn môi, đưa tay cầm chiếc ô rồi lủi thủi bước ra khỏi cửa. Hành lang tòa nhà giờ đây bóng người. Bước tới trước cửa thang máy, cắn răng cố gắng lấy hết can đảm bấm nút gọi thang. Tô My mặc chiếc áo khoác cảnh sát màu đen bên trong là sơ mi trắng, mái tóc mượt cột gọn phía sau, đôi giày cao gót màu đỏ làm tôn thêm dáng người cao ráo và hấp dẫn, đôi tất mỏng màu đen khiến càng thêm uyển chuyển và quyến rũ. Thang máy tới, Tô My hít hơi dài, bật chiếc ô rồi bước vào bên trong. Thang máy từ từ chạy mạch lên đến tầng cùng. Cả quá trình đó Tô My tim đập chân run, vừa sợ hãi vừa căng thẳng, nhưng trong thang máy hoàn toàn xảy ra bất cứ điều gì kì lạ. thở phào hơi, chuẩn bị xuống tầng , coi như nhiệm vụ “gọi hồn” lần này hoàn thành. Khi cánh cửa thang máy từ từ đóng lại, bỗng có cánh tay thò vào chặn cửa thang. Tô My giật mình hoảng sợ. Đó là Túi Quần – Người bảo vệ của tòa nhà. ta mặc bộ quần áo đồng phục, đeo găng tay, trông có vẻ như làm nhiệm vụ tuần tra. Túi Quần nhìn thấy Tô My che ô đứng trong thang máy cũng khựng lại trong giây lát, sắc mặt lo lắng, nhưng rồi cũng bước vào bên trong. Cả hai ai câu gì, im như ngậm hạt thị. Cửa thang máy nhanh chóng đóng lại. Tô My nâng cao cảnh giác, vì người bảo vệ đứng cạnh lúc này cũng là kẻ bị tình nghi. Đến tầng thứ mười tám, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại gặp cố. Thang máy bỗng nhiên đứng khựng lại, Tô My giậm chân kêu lên “ xong rồi!” Chẳng bao lâu sau đó, đèn thang máy tắt, cả gian chỉ còn màu đen thui, nhìn thấy gì nữa. Bị kẹt trong thang máy tối om cùng với tên bảo vệ biến thái, Tô My có phần căng thẳng, hỏi: “Sao lại thế này? Nút gọi cứu trợ khẩn cấp ở đâu? có đèn pin ?” Tên bảo vệ trả lời bình tĩnh như có chuyện gì xảy ra: “ có! Nút gọi cứu trợ khẩn cấp hỏng rồi, chẳng ích gì đâu.” Tô My hỏi tiếp: “Thế bây giờ phải làm thế nào?” Túi Quần đáp: “Đành chờ đến khi nguồn điện dự phòng bật lên thôi!” Tô My có phần gắt gỏng: “Chờ bao lâu?” Túi Quần từ từ đáp: “Cũng trước được người đẹp cảnh sát ạ! Vài giây! Hê hê! Cũng có thể là vài phút. Hoặc có thể là mười mấy phút cũng biết chừng.” Giọng cười của tên bảo vệ có phần đểu cáng. Tô My muốn gọi điện thoại nhờ trợ giúp, nhưng nhớ ra trong thang máy có sóng. Cái khó ló cái khôn, Tô My bình tĩnh đối đáp: “Cảnh sát tất nhiên luôn mang theo súng, tốt nhất nên biết đường dè chừng chút!” Tô My bật điện thoại. sợ ánh đèn khiến kẻ tình nghi kia phát ra tay hề mang theo súng, từ đó mà sinh ra ý đồ ác độc. Túi Quần rút ra chiếc bật lửa, châm điếu thuốc, liếc mắt nhìn Tô My, đập tan “ mưu” của cảnh sát trẻ đẹp. Đầu thuốc cháy phập phù lúc sáng lúc tối. Chùm sáng dù yếu ớt vẫn đủ soi hồng khuôn mặt kẻ tình nghi, nhưng chẳng mấy chốc nguồn sáng sắp cháy hết. Thang máy vẫn đứng yên bất động, mọi thứ trở về với màu đen, thứ màu đen “thuần khiết” pha trộn bất cứ chút ánh sáng nào dù là yếu nhất. Tô My như sắp gục ngã, tay nắm chặt chiếc ô, từ từ nép vào góc thang máy, bất lực biết phải làm gì. Giữa bóng tối, bàn tay biết từ đâu chạm vào người khiến giật bắn mình, thét lên trong giận dữ: “Đừng động vào tôi!” Túi Quần đứng ở góc khác lên tiếng: “Ai mà thèm động vào !” Tô My chợt nhớ ra mình vẫn cầm “chiếc ô gọi hồn”, bèn vội vàng gập ô lại, người run rẩy nhưng vẫn cố giữ chặt nó làm vũ khí phòng thân. Tô My nghe tiếng Túi Quần có vẻ thở gấp, đoán được có việc gì xảy ra. Trong lúc còn hoang mang chưa biết xử lí thế nào điện trong thang máy bỗng bật sáng. Túi Quần quay lưng lại phía Tô My có vẻ như xếch quần. Cửa mở, thang máy ở tầng mười tám. Khi cánh cửa mở ra, Tô My và Túi Quần vừa nhìn đường hành lang phía ngoài đều hét lên kinh hãi.
Chương 5 Cánh cửa tường Cánh cửa mở ra, ra trước mặt họ là bức tường. Mép phía bức tường có khe hở. Xem ra thang máy dừng lại giữa hai tầng lầu. Phía ngoài khe hở là hành lang trong ánh đèn u ám. Nhưng điều khiến Tô My và Túi Quần cảm thấy vô cùng kinh hãi đó là… có đôi chân treo lửng lơ trong hành lang trước mặt. Tô My cuống cuồng bấm nút gọi cứu trợ khẩn cấp, nhưng thấy có phản ứng gì. tiếp tục ấn nút lên, rồi xuống, nhưng thang máy vẫn chết đứng hề động đậy. Túi Quần bồn chồn yên, định trèo ra khỏi thang máy. bấu tay lên nền nhà ở khe hở phía , rồi đạp chân vào cánh cửa thang máy, kéo cả thân người lên phía , chui đầu qua khe hở. Đúng lúc đó, thang máy bỗng dưng hoạt động trở lại, Túi Quần gắng hết sức cố bò lên . kịp nghĩ gì hơn, Tô My kéo mạnh Túi Quần xuống khỏi khe hở. Cánh cửa đóng lại, chỉ vừa kịp để tên bảo vệ bị đứt đầu. Cánh cửa lại mở ra, họ nhìn thấy giữa hành lang có người treo cổ. Cao Kều Ngố chết treo trong hành lang tầng mười tám, mặt hướng về phía thang máy vẫn còn vết máu. Tổ chuyên án lập tức tiến hành kiểm tra trường. Cao Kều Ngố được xác định là tự sát. Công cụ tự sát là sợi dây đàn Piano rất mảnh, phía móc vào cửa thông gió điều hòa nằm giữa hành lang. Cảnh sát tìm thấy dấu chân của Cao Kều Ngố đáy thùng rác hợp kim bị úp ngược bên cạnh. Xem ra Cao Kều Ngố đứng lên thùng rác đó để tự tử, tâm thế vô cùng kiên quyết, chút do dự hay sợ hãi. Dây đàn vô cùng bền chắc siết chặt cổ nạn nhân. Đầu cúi gằm. Phía của sợi dây đàn tình cờ phát có vết máu khô. Điều đó cho thấy sợi dây này trước đây cũng từng “giết” chết người. ai bảo ai, giáo sư Lương và Bao Triển cùng lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ chính Cao Kều Ngố giết Ôn Tiểu Uyển, rồi bây giờ tự kết liễu mình?” Tô My kể cho Họa Long về hành động đáng xấu hổ của Túi Quần lúc trong thang máy. Họa Long tức giận giáng cho kẻ biến thái vài cú rồi còng tay lôi về phòng trị an. Suốt đêm hôm đó, tổ chuyên án tiến hành thẩm vấn, Túi Quần mặt xanh mũi đỏ, tâm trí hoang mang. Bốn thành viên của tổ chuyên án ai lên tiếng, chỉ nhìn thẳng vào tên biến thái, trong giây lát, khí tại phòng thẩm vấn trở nên im lặng khác thường. lúc sau, Túi Quần căng thẳng toát mồ hôi hột. trụ vững nỗi nữa, đành cúi đầu lí nhí: “Tôi cũng đâu có phạm tội gì to tát lắm đâu!” Giáo sư Lương lên tiếng: “Cậu Triển, cho cậu ta biết tội quấy rối phải chịu phạt bao nhiêu năm?” Bao Triển trả lời: “Quấy rối bằng các hình thức cưỡng chế, xúc phạm phụ nữ, những trường hợp nghiêm trọng có thể phạt tù năm năm hoặc hưởng án treo có quản thúc.” Họa Long gằn giọng: “Cậu còn định giở trò cả với cảnh sát?” Túi Quần vã mồ hôi càng run rẩy, trả lời: “Oan cho tôi quá!” Họa Long đập bàn giận dữ: “Tội của cậu tù mười năm cũng đáng.” Túi Quần ấp úng: “Tôi… Tôi lấy công chuộc tội, được khoan hồng chứ?” Mặt Tô My lạnh lùng đáp: “Đồ khốn? Đừng có giở trò đặt điều kiện ở đây!” Túi Quần cố cãi: “Tôi khoan hồng là chuyện ở trong thang máy ấy, chứ phải tù mười năm, năm năm lâu quá.” Giáo sư Lương lên tiếng: “Ý của cậu là cậu giết người, mà chỉ quấy rối người khác thôi đúng ?” Túi Quần hốt hoảng khua khua tay giải thích: “Tôi có giết người đâu! Tôi cũng chẳng phạm tội gì to tát cả, cũng che giấu hung thủ, vì…” Bao Triển quát lên: “Vì sao?” Túi Quần chắp tay cầu khẩn: “Xin các vị nương tay. cảnh sát xinh đẹp ơi, coi như tôi cầu xin vậy! Tất cả là lỗi của tôi, thế mà vừa nãy vẫn cứu mạng tôi coi như tôi ra là để tạ ơn cứu mạng của vậy!” Tô My cao giọng: “Để xem thái độ của thế nào !” Giáo sư Lương đưa mắt ra hiệu nhắc Họa Long mở còng tay cho Túi Quần, rồi đưa cho điếu thuốc. Vừa hút thuốc vừa xuýt xoa cổ tay rồi : “Tôi che giấu hung thủ, vì thực hề có hung thủ nào cả. biên tập đó chết do tự sát thôi!” Tổ chuyên án cảm thấy vô cùng bất ngờ, giáo sư Lương bảo Túi Quần từ từ kể tường tận tất cả những gì mình biết được về vụ án. Cũng giống như hình tháp các giai tầng xã hội, trong tòa nhà này cũng phân ra ba hạng người. Thứ nhất, là những người nằm đỉnh tháp, như giám đốc hay tổng biên tập. Họ có nhà, có xe, có vợ con và có cả người tình, có cuộc sống xa xỉ về đêm. Thứ hai, là những người ở tầng lớp trung đẳng, là các nhân viên văn phòng. Họ chẳng có tiền, chẳng có xe riêng, tất cả đều lấy tàu điện ngầm và xe buýt là đôi chân chung. Họ mua nổi nhà, nên đành chấp nhận thuê ghép với người khác. Và trong chính cuộc sống như vậy, họ chọn cho mình những người có hoàn cảnh tương xứng, rồi cứ thế lái “cỗ xe tình ” lãng mạn chạy tới với những cuộc hôn nhân thời đại. Kết cục hoặc là lật xe, hoặc là tai nạn. Thứ ba, là những người thuộc lớp dưới cùng của hình tháp. Họ là những người bảo vệ, những lao công, quét dọn. Họ phải sống ở những căn phòng chật hẹp dưới tầng hầm. Họ có gì cả, tiền, xe, nhà, học thức, và cả bạn . Những con người làm thuê này phần lớn đến từ những vùng quê nghèo khó. Vì mong muốn chinh phục ước mơ, họ rời bỏ quê nhà, nhưng sau bao năm làm việc vất vả, đổi lại vẫn chỉ là mức lương ba cọc ba đồng, và những dằn vặt trong tình cảm. biết có bao nhiêu mồ hôi của tuổi trẻ đổ xuống thành phố này, nhưng cuối cùng lại bị cả thành phố lãng quên. khuyết thiếu trong đời sống sinh lí khiến họ đành phải tìm cách để giúp đỡ chính mình. Cao Kều Ngố và Túi Quần, người phương Bắc, kẻ miền Nam, hai cánh Bồ Công lưu lạc đến căn phòng đưới tầng hầm của tòa nhà này. Phương Bắc núi non điệp trùng, miền Nam rừng cây khắp chốn. Hàng ngày, hai người họ cùng nhau khoác lên mình tấm áo người bảo vệ, tuần tra khắp cả khu nhà, rồi đôi khi cởi trần rủ nhau uống rượu, lại có lúc nằm dài giường đọc sách với nhau, biết từ khi nào, tình bạn của họ trở nên thân thiết lạ kì. Cao Kều Ngố hơi có chút vấn đề về thần kinh, lúc nào cũng trầm ngâm ít , tính tình hướng nội, đến cả khi cười cũng phải dùng tay che miệng vì ngượng ngùng. Túi Quần luôn cho rằng mình có phần thông minh. chỉ đọc sách hình trinh thám, còn thích xem cả “Binh pháp Tôn Tử[5]” và “Hậu Hắc Học[6]”. Túi Quần thỉnh thoảng cũng đùa với Cao Kều Ngố: “Sau này tao kiếm tiền, có tiền rồi tao mua lại cả tòa nhà này cho mà xem.” Cao Kều Ngố cũng hùa theo: “Thế mày có để tao được lên chức trưởng phòng bảo vệ, được làm quản lí ?” Túi Quần được thể lên giọng: “Đến lúc ấy mày cần gì làm bảo vệ! Tao là ông chủ rồi, mày cũng phải làm trợ lí chứ!” Cao Kều Ngố vẻ mặt mơ màng, mường tượng: “Hê hê! Mới nghĩ đến thôi thấy sướng rồi!” Túi Quần bỗng quay sang hỏi: “Này, thế mày có suy nghĩ hay ước mơ gì ?” Cao Kều Ngố hơi buồn, đáp: “Tao chỉ muốn được gặp lại mẹ tao thôi!” Túi Quần dịu giọng: “Đừng có ngốc thế nữa, mẹ mày mất lâu rồi còn gì!” Sau khi điều tra, phía cảnh sát cho biết, mẹ của Cao Kều Ngố mất vì treo cổ tự vẫn năm mới sáu tuổi. Cha của là thầy bói làng, ngoài việc giả thần giả quỷ thỉnh thoảng còn xem bói xem tướng cho người ta. Khi còn , Cao Kều Ngố từng có thời dùng cây trúc , dắt người cha giả mù của mình khắp thôn cùng ngõ hẻm, từ những ngày hè hoa hòe rợp bóng, sang những chiều thu hương quế thơm lừng, biết bao con đường quê miền Bắc từng in dấu chân hai cha con. ngày mùa xuân, tiếng sấm vọng qua sườn đồi cạnh nhà, mấy chùm hoa cúc bên đường lắc lư theo gió. cậu bé lăn chiếc lốp xe nóng chạy con đường nhựa. cơn mưa bất chợt trút xuống, nước từ bốn phía dồn về, đứa bé lăn nhanh chiếc lốp xe về tới nơi rồi chạy xộc vào nhà. Phía sau cánh cửa, xác người mẹ treo lơ lửng . Bấy giờ, Cao Kều Ngố mới vừa sáu tuổi. Cậu bé vô cùng sợ hãi. chiếc giường tre bên cạnh đặt sẵn mấy chiếc quần len, tất cả được sắp xếp cẩn thận từ cỡ đến lớn. Trước khi qua đời, người mẹ kịp đan cho cậu con trai của mình tất cả số quần len để mặc từ khi cậu còn đến khi trưởng thành. Tất cả có sáu chiếc. Cậu bé xông về phía trước, ôm chặt lấy mẹ, khóc nấc lên từng hồi. Tiếng khóc đó cứ thế theo cậu đến tận nhiều năm sau này. Mẹ ơi mẹ à! Mẹ dệt áo hoa! Trong đêm khuya vắng, đèn kia nhạt nhòa! Kim hỡi kim à! Đừng đâm mẹ nha! Đau bàn tay mẹ! Đau vào tim ta! Mẹ ơi mẹ à! Mẹ đan quần hoa! Ngày đông tuyết trắng, ấm lòng con xa! Kim hỡi kim à, đừng đâm mẹ nha! Đau bàn tay mẹ! Đau vào tim ta! Cậu bé lớn lên thành người, vẫn mặc chiếc quần len do chính tay mẹ đan xuống thành phố, bắt đầu cuộc mưu sinh mới. Cậu bé ngày nào giờ thân hình cao lớn, chiếc quần len mẹ đan có phần chật và . Khi ở trong kí túc, Túi Quần từng trêu đùa Cao Kều Ngố vì cậu mặc chiếc quần len như quần bó ép. Đó cũng là lần đầu hên Cao Kều Ngố nổi giận với người bạn của mình, cậu ta : “Đây là quần do mẹ tao đan, dù có chết tao cũng phải mặc xuống mồ.” Và thực , con người cố chấp này mặc nó cho đến lúc chết. Hai ngày trước khi vụ án xảy ra, hai người bảo vệ khi tuần tra có thấy hai nhân viên ở lại làm thêm giờ. Cao Kều Ngố định nhắc nhở họ khi về nhớ tắt điện, nhưng Túi Quần ngăn cho cậu lên tiếng. Túi Quần ghé tai Cao Kều Ngố thầm: “Kệ mày, thử rình xem chúng nó có… gì gì . Gì gì ấy! Mày hiểu chứ?” Cao Kều Ngố chỉ cười hì hì . Hai nhân viên kia bắt đầu cãi vã. Hai tên bảo vệ nhìn trộm có phần thất vọng vì có trò gì hay để nhìn! Dương Tử cất giọng dứt khoát: “Em quên ! cũng quên em. Thực chúng ta hợp nhau. mong em hạnh phúc!” Ôn Tiểu Uyển thút thít trả lời: “Sau này em bao giờ còn hạnh phúc được nữa rồi! phải hối hận! hãy nhớ đấy!” Dương Tử vẫn tiếp tục to: “Em bình tĩnh chút có được ? Thất tình có gì to tát đâu chứ! Trong đời này ai mà phải trải qua thất tình chứ!” Ôn Tiểu Uyển trong tuyệt vọng: “Tôi thất tình! Tất cả con người này tôi dâng hiến cho . Dâng tất cả!” Dương Tử bực dọc, : “Em đừng có khó nghe như thế được ?” Ôn Tiểu Uyển cũng nổi cơn tức giận: “Bây giờ thấy khó nghe rồi hả?” Dương Tử càng khó chịu gắt lên: “Em đừng có ép người quá đáng như thế! Tình cảm của chúng ta chính vì em mà kết thúc đấy em biết ? Em là thông minh, nhưng trong chuyện tình cảm em cư xử quá đáng quá rồi đấy!” Ôn Tiểu Uyển nghiêm giọng: “ trả lời em lần cuối, có còn em ?” Dương Tử xuống giọng: “Tình giống như bình hoa. Mỗi lần cãi nhau bình hoa thêm vết rạn nứt. Chiếc bình hoa tình khi vỡ thể nào còn gắn lại được nữa, em hiểu chưa?” Ôn Tiểu Uyển lại quay ra gặng hỏi: “ có còn em ? Em cảnh cáo , đây là lần cuối cùng em hỏi, nhất định phải có câu trả lời dứt khoát!” Dương Tử nghiêm giọng: “ thể chịu nổi em nữa rồi. Quên ! Chúng ta đều quên nhau, quên cả cuộc tình này, hãy làm bạn lại từ đầu được ?” Ôn Tiểu Uyển lạc giọng: “Được! muốn quên tôi? dễ như thế đâu! Tôi khiến cả đời này quên được tôi, để cả đời này phải mơ ác mộng.” Ôn Tiểu Uyển vì tình trao tấm thân trong trắng của mình cho Dương Tử. Sau khi chia tay, đau đớn muôn phần. Người con có lòng đố kị lớn hơn ai này, vì tình mà có thể học lớp tâm lí và phân tích các chòm sao. còn vì ghen tuông, mà gần như đắc tội với hầu như tất cả các đồng nghiệp nữ trong công ty. thể lấy lại trái tim của người , chỉ còn nghĩ đến cái chết. Những người con có thể tự sát vì tình thực là những con người quá ư cố chấp. Vài ngày sau đó, Ôn Tiểu Uyển tìm đến cửa hàng chuyên bán nhạc cụ để tìm mua cuộn dây dương cầm. Sau khi xảy ra việc Cao Kều Ngố tự sát, cảnh sát tìm đến tiệm nhạc cụ này và xác nhận thông tin là chính xác. Ông chủ cửa hàng cho biết, vị khách nữ lúc đến mua hàng vẫn còn nước mắt lưng tròng. Trong ngày quyết định tự tử, Ôn Tiểu Uyển mình ở lại văn phòng đến tận khuya. Từ ngoài hành lang vọng lại tiếng gõ bát. lần theo thanh đó thấy người bảo vệ quỳ ở góc khuất cầu thang cũ gõ vào chiếc bát đựng đầy cơm và thịt kho, trước mặt còn đốt hai cây nên trắng. Người đó ai khác chính là Cao Kều Ngố. ta vừa gõ bát vừa : “Mẹ ơi, mẹ về ăn cơm !” Ôn Tiểu Uyển từng biên tập nhiều sách về thể loại kinh dị, nên biết người này muốn gọi hồn. Ôn Tiểu Uyển đứng sau lưng Cao Kều Ngố, rồi nhàng hỏi: “ rất muốn gặp ma sao?” Cao Kều Ngố quay đầu lại, nhận ra Ôn Tiểu Uyển chính là từng cãi nhau với bạn trai mấy hôm trước trả lời: “Đúng thế. Tôi gọi hồn đây.” Ôn Tiểu Uyển chầm chậm lên tiếng: “Chính là tôi đây.” Cao Kều Ngố đứng phắt dậy, đứng sát vào người trước mặt, dụi dụi mắt, rồi kết luận: “ phải ma!” Ôn Tiểu Uyển trả lời: “Chỉ lát nữa thôi, tôi biến thành ma đấy!” Cao Kều Ngố ngoảnh đầu quay , : “Tôi chẳng tin.” Ôn Tiểu Uyển vẫn tiếp: “Tôi chuẩn bị tự, sát đây!” Ôn Tiểu Uyển kể lại việc bị người bỏ rơi, nên mua dây đàn chuẩn bị tự sát cho Cao Kều Ngố nghe. cảm thấy mình thể sống thêm được nữa và chỉ có cái chết mới giúp giải thoát được mà thôi. Cao Kều Ngố khuyên mấy câu, nhưng trong lòng bỗng chợt nhớ tới người mẹ xấu số của mình, nên gì nữa. Nhưng trong lòng ta luôn canh cánh câu hỏi: “Vì sao họ lại chọn việc treo cổ chứ phải nhảy lầu? Nhảy từ này xuống dưới kia… Chẳng phải đơn giản hơn sao?” Câu trả lời của Ôn Tiểu Uyển là: “Tôi muốn nhảy lầu mà tôi muốn treo cổ chết trong thang máy. Tôi muốn kẻ phụ tình kia phải ám ảnh cả đời. Để mỗi lần ta thang máy đều phải nghĩ đến tôi, suốt kiếp quên!” Ôn Tiểu Uyển nhờ Cao Kều Ngố treo giúp sợi dây đàn vào trong thang máy. Cao Kều Ngố cũng có chút tư lợi. ta muốn nhờ Ôn Tiểu Uyển chuyển vài lời đến mẹ mình dưới suối vàng, nên nhiệt tình giúp đỡ. Ôn Tiểu Uyển giữ nút thang máy, cho cửa đóng lại, Cao Kều Ngố lôi thùng rác ngoài hành lang vào bên trong, đứng lên đó, dùng tay mở nắp cửa thông khí phía . đầu sợi dây được buộc chặt vào phía buồng thang máy, đầu xuyên qua lỗ thông khí, rồi thắt nút lại, sau đó đặt thùng rác chặn trước cửa thang. Sau khi mọi việc xong, Cao Kều Ngố với Ôn Tiểu Uyển: “Nếu chết , sang đến thế giới bên kia, nhớ giúp tôi với mẹ tôi câu, là tôi rất nhớ mẹ, nhớ suốt bao nhiêu năm nay rồi, bảo mẹ tôi về báo mộng cho tôi biết nhé!” Ôn Tiểu Uyển gật gật đầu, vào trong thang máy. thắt chiếc khăn lụa thành hình số tám, rồi luồn tay mình vào từ phía sau. Ôn Tiêu Uyển đưa đầu vào trong thòng lọng dây đàn, nước mắt dâng tràn, chỉ câu: “Tạm biệt!” Cao Kều Ngố kéo thùng rác ra, đặt vào chỗ cũ, cánh cửa thang máy từ từ đóng lại. Cao Kều Ngố cũng câu: “Tạm biệt! Nhớ chuyển lời tới mẹ tôi nhé!” Ôn Tiểu Uyển muốn tự sát, Cao Kều Ngố giúp đỡ, hai người lợi dụng lẫn nhau, người muốn chết, người muốn gặp người thân mất. Sau này, khi phân tích vụ án, tổ chuyên án cho rằng Ôn Tiểu Uyển cố tình buộc tay mình về phía sau để vu oan cho bạn trai Dương Tử, hoặc cũng có thể vì ta sợ đến phút chót mình lại đổi ý, muốn tự sát nữa. Khi Ôn Tiểu Uyển tự sát, có thể thang máy xảy ra cố. mình đứng đợi chờ cái chết giữa bóng tối bao trùm. Khi lật lại những di vật để lại, tổ chuyên án phát ra trang giấy, tờ giấy để lại có viết: “Dương Tử giết tôi!” Nhưng mặt giấy phía sau lại là bức thư tình. Câu cuối cùng trong bức thư đó là: “Cho dù có phải đánh đổi cả thế giới này, em cũng thể để mất .” Cao Kều Ngố trở về phòng, kể lại mọi chuyện với Túi Quần. Túi Quần vừa sợ hãi vừa tức giận, biết gì hơn, chỉ tay vào Cao Kều Ngố mắng: “Mày… Mày đúng là đồ hâm. Mày thành kẻ giết người rồi có biết hả? Cảnh sát đến tóm cổ mày tống vào tù cho mà xem!” Cao Kều Ngố vẫn ngơ ngác: “Nhưng tao có giết người đâu, tao chỉ giúp tay thôi mà!” Túi Quần tức giận với ngây thơ của Cao Kều Ngố: “ trường có dấu vân tay và dấu giày của mày, đến lúc đó mày còn giải thích được gì nữa?” Túi Quần ngày thường rất thích xem các cuốn sách trinh thám, nên rất hiểu các cách phá án của phía cảnh sát. Để giúp người bạn của mình tránh bị tình nghi, Túi Quần cầu Cao Kều Ngố xóa sạch vết chân và dấu vân tay tại trường, rồi tháo sợi dây đàn, vứt . Hai người bắt tay nhau cùng tìm cách ứng phó với cảnh sát, nên suốt thời gian dài phía cảnh sát điều tra hề tìm được bằng chứng gì nghi ngờ họ. Sau khi vụ án xảy ra vài ngày, Cao Kều Ngố cũng treo cổ tự vẫn. Tổ chuyên án hiểu vì sao ta lại chọn tầng mười tám. Túi Quần , có thể nơi đó giống như mười tám tầng địa ngục. Cao Kều Ngố dù có phải tìm khắp mười tám tầng địa ngục, cũng phải tìm ra mẹ của mình. Túi Quần cho biết, trong sách có viết về “Mười cách để gặp ma”. Cao Kều Ngố lần lượt thử hết tất cả các cách đó, nhưng có kết quả gì. Có thể các cách đó đều có tác dụng. Nhưng cách cuối cùng nhất định thành công, nhất định có thể đưa người con trai đáng thương đến gặp lại me mình, đó là… cái chết! Sau khi vụ án được giải quyết. Quản lí tòa nhà thay toàn bộ thang máy mới. Khi lắp đặt trong đường hầm thang máy, công nhân thi công nhìn thấy bên dưới đoạn tường ở tầng mười tám có cái cửa. Tô My và Túi Quần khi bị kẹt trong thang máy ở tầng mười tám hề để ý tường. Đây chính là cánh cửa được vẽ tường, có màu đỏ nhạt. [1] 110: Số điện thoại báo cảnh sát khẩn cấp của Trung Quốc. [2] Bảng Hurun: Bảng xếp hạng trăm người giàu nhất Trung Quốc. [3] “Diệp Công Thích Rồng”: Ý chỉ tỏ vẻ thích bên ngoài, nhưng thực tế phải thích , thậm chí có phần sợ hãi, phản cảm. [4] Cương Thi: xác chết biết trong văn hóa Trung Quốc. Theo truyền thuyết, ban ngày Cương Thi nằm trong quan tài hoặc nấp tại những nơi tối tăm, đến đêm lang thang với hai cánh tay duỗi thẳng về phía trước. Nó giết chết mọi thực thể sống gặp được để hấp thụ “khí” (nguồn sống) từ các thực thể này. [5] Binh pháp Tôn Tử: Cuốn sách chiến lược chiến thuật, do Tôn vũ soạn thảo vào năm 512 TCN, vào thời Xuân Thu của Trung Quốc, được tôn xưng là Tuyệt tác binh thư hàng đầu của thế giới cổ đại. [6] Hậu Hắc Học: Nghĩa là mặt dày tâm đen, là tác phẩm của Lý Tôn ngô, chính thức được truyền bá từ năm 1934. Tác phẩm chế giễu cách sâu cay đen tối và những thói hư tật xấu trong số chế độ xã hội Trung quốc cũ.
Phần 2: Quán trọ kinh hoàng Lời dẫn Bàn chân nào giẫm lên khóm Violet, hương hoa lưu lại bàn chân đó. Và lòng khoan dung chính là như vậy! – Andrew Matthews. Rất nhiều người có chung thói quen khi ở khách sạn hay nhà nghỉ, đó là kiêng ở phòng cuối hành lang. Những căn phòng ở vị trí này thịnh dương suy, thường xuyên xảy ra những việc rất kì quái. Ví dụ như nửa đêm có tiếng gõ cửa, nhà vệ sinh tự động xả nước, hay ti vi tự động bật. Những người mê tín tin rằng những căn phòng như thế này thường dễ có ma. chỉ có con người ở trong các khách sạn nhà nghỉ, mà người ta cho rằng ngay cả các hồn dã quỷ cũng coi đó là chốn dừng chân sau chặng đường dài. Đó tất nhiên chỉ là những lời vô căn cứ, nhưng có , rất nhiều vụ án mạng đều xảy ra tại những căn phòng cuối hành lang như thế. Tháng 3 năm 2009, trong chuyến công tác của mình, người phụ nữ nghỉ lại tại phòng 101 của khách sạn Hoàng Thành. Đây là căn phòng nằm cuối hành lang tầng của khách sạn. Tối đó, bật máy tính chuyện trực tuyến cùng người chồng sắp cưới. Trong lúc chuyện vui vẻ, hòa theo tiếng nhạc du dương, đứng dậy nhảy múa vui vẻ cùng nửa của mình ở đầu bên kia. Người chồng sắp cưới nhìn say đắm, hòa theo nụ cười và uyển chuyển của nàng, khen ngợi người vợ sắp cưới kiều diễm lệ. vui vẻ nhìn ngắm nửa kia của mình, bỗng người chồng sắp cưới thấy chiếc rèm cửa sổ phòng khách sạn sau lưng động đậy. Cửa sổ phòng lúc đó chắc chắn đóng chặt, nên thể có gió lùa vào, lẽ nào có người nấp sau rèm cửa? Người chồng sắp cưới giật mình hoảng sợ, vội vàng gõ lên cửa sổ chuyện nhắc nhở . quay đầu nhìn lại, thấy rèm cửa sổ có gì khác lạ. Lấy hết can đảm, bước lại gần, đưa tay vén bức rèm lên, phía sau hề thấy gì bất thường. trở lại chỗ máy tính, viết lại cho chồng tương lai: “Ông xã, xấu quá, định dọa em đấy à!” Người chồng sắp cưới trả lời cách miễn cưỡng: “Có lẽ là do hoa mắt, nhìn nhầm thôi?” tiếp tục với điệu múa của mình. Lúc này, ánh mắt của người chồng sắp cưới còn tập trung vào được nữa, mà chuyển chú ý sang bức tường phía sau tấm rèm cửa sổ. càng nhìn càng thấy căn phòng này có gì đó bình thường, dường như bức tường kia có thấp thoáng bóng dáng người nào đó. bóng đèn trong phòng bỗng nhiên vụt tắt. Nhìn qua máy tính, căn phòng có phần tối rất nhiều. Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa, ghé mắt nhìn qua mắt mèo cửa… có ai, khắp hành lang cũng chẳng có lấy cái bóng nào. vừa quay người về phòng, lại nghe có tiếng gõ cửa. Khi ghé sát vào mắt mèo xem đó là ai vô cùng kinh hoàng khi thấy con mắt đỏ ngầu phía ngoài nhìn chằm chằm vào mình. Chương 1 Xác người trong bức tường Ngày 19 tháng 3 năm 2009, tại khách sạn Hoàng Thành xảy ra vụ án mạng. vào thuê căn phòng số 101 của khách sạn. Tại phòng đối diện, người đàn ông, sau khi uống say đưa bán hoa về phòng. Do xảy ra bất đồng về tiền thù lao, người đàn ông đánh đập . thương tích đầy mình, gục xuống trước cửa phòng 101, ngừng gõ cửa cầu cứu sau khi tại phòng 101 báo cảnh sát, người đàn ông say rượu mua dâm bị bắt giữ. Khi thực ghi chép lời khai, phía cảnh sát phát thấy căn phòng 101 có gì đó khác thường. Trong khí có mùi như mùi xác chết. Cảnh sát lập tức tiến hành kiểm tra. Căn phòng này nằm cuối hành lang tầng của khách sạn, trông rất cũ kĩ, điều hòa có dấu vết bị lửa hun cháy đen, các vết mốc lốm đốm khắp tường. bóng đèn đầu giường cháy, nhà vệ sinh tối tăm ẩm ướt, chiếc gương cũ loang lổ soi vào chỉ còn thấy lờ mờ bóng người. Trong nhà vệ sinh còn có chiếc cửa sổ gỗ vuông bị đóng chặt, mốc meo. cảnh sát sau khi đứng quan sát tỉ mỉ hồi lâu trước bức tường phải hét lên gọi mọi người. phát ra tường mập mờ hình khuôn mặt của ai đó. Sau quá trình điều tra sơ bộ bước đầu, phía cảnh sát kết luận rằng trong bức tường này có thể giấu xác người. Thi thể trong trạng thái bị xây kín tự phân hủy. Dung dịch chảy ra dần dần ngấm vào tường, rồi ngấm ra bên ngoài, hình thành lên hình ảnh đúng như dáng người chết. Cảnh sát sử dụng khoan máy, chùy lớn, xà beng cùng nhiều công cụ khác, khoan dỡ đoạn tường nghi ngờ có thi thể. Sau hơn ba giờ đồng hồ cố gắng, cuối cùng cả đội cũng ngả được đoạn tường bê tông hình chữ nhật xuống. Sau khi đưa vào chụp X-Quang, hình ảnh bộ xương nằm trong bức tường bê tông ra ràng trước mắt. Câu chuyện về xác người trong bức tường, hoặc cũng có người gọi với cái tên “tường giấu xác” làm chấn động cả thành phố. Nhận được lời mời của cảnh sát địa phương, tổ chuyên án lập tức tới ngay khách sạn Hoàng Thành. Chi đội trưởng phụ trách mảng trinh sát hình đưa bốn người của tổ chuyên án vào phòng pháp y. Tuy nhiên, họ gặp phải vấn đề nan giải, làm cách nào để lấy được thi thể ra khỏi tấm bê tông cách hoàn thiện? Các bác sỹ pháp y bó tay, còn những thiết bị giải phẫu đứng trước tấm bê tông đồ sộ này hoàn toàn vô tác dụng. cậu cảnh sát dùng khoan điện khoan lỗ tấm bê tông. thứ dịch màu vàng chảy ra. Trong dịch có độc, mùi vô cùng khó ngửi, khiến mọi người đều phải đưa tay bịt mũi. Giáo sư Lương ngay lập tức ngăn cản hành động vừa rồi của cậu cảnh sát. Thi thể nạn nhân chứa lượng lớn thông tin quan trọng, khi những thông tin đó bị hư hỏng, việc phá án trở nên vô cùng khó khăn. Giáo sư Lương cầu phía cảnh sát Hoàng Thành tìm vài người thợ điêu khắc đá, và rất nhanh chóng, họ có mặt tại phòng pháp y. Người thợ cả giận dữ, : “Tôi là thợ đục đá chứ có phải thợ đục bê tông đâu?” Chi đội trưởng cũng hơi gắt gỏng: “ có khác nhau là mấy!” Người thợ cả hỏi tiếp: “Đục thành hình gì đây? Có bản vẽ ?” Chi đội trưởng giờ mới nhàng, : “Trong tấm bê tông này có xác người, các đục cẩn thận, đừng để hư hỏng cái xác…” Vừa nghe đến đấy, cả đội thợ cong đuôi chạy hết, phía cảnh sát hứa trả thêm tiền công cũng nhất định ai dám chịu làm. Chi đội trưởng cũng miễn cưỡng, để họ ra về. Bỗng nhớ ra người có thể giúp họ thực việc này. có người bạn là nhà điêu khắc. Bất kể chất liệu gỗ hay đá, người này đều có tay nghề đáng nể. Các tác phẩm của ta từng đạt nhiều giải thưởng lớn trong nước. Chi đội trưởng cho mời nhà điêu khắc đến phòng pháp y. Nhà điêu khắc đồng ý giúp họ giải quyết bài toán khó này. Trước tiên, nhìn tổng thể cả tấm bê tông, đó vẫn còn in hằn hình mặt người. Bằng những công cụ chuyên dụng như thước ba chiều, đục, rìu khoan, máy mài, sau nửa ngày vất vả, nhà điêu khắc cuối cùng cũng bóc tách thành công phần phức tạp nhất, đó là phần đầu. Tiếp đó, tiến hành đẽo gọt phần thân. Sau hồi lâu, hình dáng người đứng ra trước mắt, nằm lẫn giữa những sợi cốt thép nhưng vẫn rất ràng, và chỉ còn phủ lớp xi măng mỏng. Nhà điêu khắc với chi đội trưởng: “Đây là tác phẩm tuyệt vời nhất của tôi!” Chi đội trưởng tiễn nhà điêu khắc về, rồi hứa buổi tối mời người bạn nhiệt tình này ăn. Nhà điêu khắc trước khi rời khỏi đó còn muốn chụp bức hình với “tác phẩm” kia để làm kỉ niệm, nhưng phía cảnh sát từ chối khéo. Bao Triển và bác sỹ pháp y dùng búa gõ hết lớp xi măng mỏng còn lại mặt thi thể. khuôn mặt sưng phù lạ thường, phân hủy rất nhiều xuất trước mắt họ, nhưng rất khó để nhận ra hình dạng của ngũ quan. Giáo sư Lương cầu Bao Triển và bác sỹ pháp y nhanh chóng tiến hành kiểm tra, kể cả những miếng bê tông được bóc ra cũng phải mang xét nghiệm ràng. Cùng lúc, Chi đội trưởng và Họa Long tiến hành điều tra về công ty xây dựng nhận thầu công trình này, thu thập danh sách các đối tượng tình nghi. Còn Tô My tìm kiếm danh sách những người được báo mất tích trong thang máy mấy năm vừa qua. Sau hai ngày trời vất vả, các thành viên tìm được rất nhiều các manh mối. Giáo sư Lương triệu tập mọi người mở cuộc họp báo cáo và triển khai tình hình. Khách sạn Hoàng Thành nằm ở gần trạm xe cuối cùng của cả đoạn đường dài. Khu vực này tập trung đông người ngoại tỉnh, tình hình trị an tương đối phức tạp. Khách sạn Hoàng Thành được xây dựng xong vào khoảng nửa năm trước, do Công ty Xây dựng Hoàng Thành đứng thầu. viên quản lý dự án cho biết, do nguồn lao động thay đổi rất nhanh, nên giờ đây về cơ bản còn tìm được những người thợ thi công của năm đó nữa, dẫn đến việc lập danh sách tình nghi vô cùng khó khăn. Chi đội trưởng phải tạo áp lực với Giám đốc công ty, mới có được bảng lương cũ từ thời gian đó. Nhưng bảng lương chỉ có tên công công nhân thi công, mà có bất cứ thông tin địa chỉ hoặc điện thoại, hay cách thức liên lạc nào khác, khiến cho công tác điều tra gặp rất nhiều khó khăn. Bao Triển và bác sỹ pháp y làm xong báo cáo. Theo kết quả phân tích xương, thi thể là nam giới tầm sáu mươi tuổi. thân người chỉ mặc duy nhất chiếc quần đùi, ngón tay có đeo chiếc nhẫn vàng. Thi thể nạn nhân bị nhét vào cột trụ bê tông của tòa nhà. Trong cột trụ có cốt thép, và thi thể bị kẹt trong chính những đoạn thép đó và đổ bê tông vào. Từ việc phân tích bản thiết kế thi công tòa nhà cho thấy, ban đầu nơi này vốn được dự kiến xây thành khu thương mại, nhưng giữa chừng phải ngừng thi công thời gian, rồi sau đó mới sửa lại thành khách sạn. Kết cấu chịu tải của tòa nhà này được thiết kế cách kiên cố lạ thường, và khu vực tường nơi phát thi thể cũng được xây dày hơn các công trình dân sinh thông thường khác rất nhiều. Chi đội trưởng lên tiếng hỏi: “Nếu thi thể bị chôn kín trong bê tông thế nào?” Bác sỹ pháp y trả lời: “Thi thể bị lớp xi măng bọc kín, khi xi măng khô lại vẫn còn rất nhiều những lỗ khí , nước và khí vẫn có thể xâm nhập. Hơn nữa, khi xi măng khô lại, trở về môi trường trung tính, tốc độ phân hủy vô cùng chậm, xương cốt có thể lưu giữ trong thời gian dài, do đó rất khó đánh giá về tình trạng thời của thi thể này. Thông thường trong giai đoạn đầu sau khi chết, thi thể bắt đầu bằng giai đoạn hạ nhiệt, tím tái, cứng lại, khô cục bộ, giác mạc đục lại, rồi tự phân giải. Giai đoạn tiếp theo, thi thể có thối rữa, hoặc trở thành xác khô, giữ nguyên trạng. Các biểu của thi thể là những dấu hiệu quan trọng giúp các bác sỹ pháp y phán đoán thời gian tử vong. Thế nhưng cái xác vùi trong bê tông này có những phần phân hủy, lại có những phần vẫn còn tương đối hoàn chỉnh, nên rất khó phán đoán thời gian tử vong chính xác. Theo những đánh giá sơ bộ, ít nhất nạn nhân cũng chết từ nửa năm trước.” Giáo sư Lương có ý định mời các chuyên gia trong nước giúp đỡ, nhất định phải làm được thời gian tử vong. Tô My nhìn vào bản báo cáo khám nghiệm tử thi, quay sang với Họa Long: “Trời ạ! Ông cụ này bị giết đến tận hai lần cơ à!” Bao Triển trả lời: “! Ba lần chứ!” Họa Long nhìn qua bản báo cáo, lên tiếng xác nhận: “Ừ! Đúng thế!” Hộp sọ của người chết có nhiều chỗ bị vỡ, lõm xuống. Xương sườn khu vực trước ngực có vết bị vật nhọn đâm. mũi tên hợp kim nhôm xuyên từ trực tràng đến khoang bụng. Cả ba đều là những vết thương chí mạng. Điều đó cho thấy, hung thủ vô cùng tàn nhẫn quyết dồn nạn nhân vào chỗ chết. Mũi tên hợp kim nhôm thuộc loại dành cho cung nỏ cao cấp, ngoài ra phát thấy hung khí gây sát thương nào khác. Tổ chuyên án và cảnh sát Hoàng Thành bắt đầu thảo luận. Mọi người đều phân tích cho rằng mũi tên kia, nhiều khả năng là do hung thủ dùng tay đâm nạn nhân, chứ phải do cung bắn. Việc quan trọng tiếp theo là cần xác định danh tính nạn nhân. Tô My so sánh danh sách những người mất tích trong khu vực với những đặc điểm nhận dạng của nạn nhân, và nhanh chóng tìm thấy người có nhiều điểm trùng khớp. Ông cụ này mất tích cách đây hơn nửa năm, người thân nhiều lần báo án, và còn đăng tin tìm người thân truyền hình, nhưng chưa có kết quả. Ông cụ khi mất tích đôi dép lê và mặc chiếc quần đùi rộng, cởi trần, rất ăn khớp với đặc điểm của nạn nhân. Qua kết quả xét nghiệm DNA, danh tính của ông cụ được xác định. Họa Long và Chi đội trưởng tiến hành điều tra tại nơi ở của nạn nhân. Mọi người thường gọi ông là chú Lỗ. Vợ chú Lỗ qua đời cách đây mấy năm. Sau khi về hưu, ông chỉ ở nhà, sống bằng số tiền lương dưỡng lão. Ngoài việc đưa đón đứa cháu nội học, ông còn việc gì khác nên hàng ngày thích bộ phố, hoặc vào công viên chơi cờ. Hàng xóm cho biết, tiếng tăm của chú Lỗ được tốt cho lắm, ông thường rất thích vào cửa tiệm cắt tóc gội đầu ở ngoài mặt phố. cho cảnh sát biết, có lần khi học thêm về nhà buổi tối, thấy chú Lỗ đứng trong con ngõ tối và có những hành động rất kì quặc. Con trai của chú Lỗ ban đầu muốn nhắc đến chuyện này, nhưng sau khi được Họa Long và Chi đội trưởng làm công tác tư tưởng, cộng thêm tâm lý muốn tìm ra kẻ giết hại cha mình, con trai chú Lỗ sau hồi do dự cũng ngập ngừng kể việc rất ngượng ngùng từng xảy ra. Ở mỗi thành phố đều có những tiệm cắt tóc gội đầu mà cắt tóc hành nghề chính đáng. Những mặt đầy son phấn, áo quần hở hang đứng sau tấm cửa kính mời chào khách qua đường. Có lần, con trai chú Lỗ ngang qua cửa tiệm như vậy. thấy thiếu phụ ăn mặc hở hang đứng sau cánh cửa ngoắc ngón tay chào mời. vượt qua được cám dỗ, quyết định vào. Nhưng, vừa bước vào bên trong, ta thấy cha mình cũng ở đó. Chú Lỗ có lẽ chán cảnh đứng từ xa nhìn vào trong cửa tiệm, nên lấy hết dũng cảm bước vào đó. Khi con trai hỏi, chú Lỗ trả lời rất bình tĩnh: “Tao đến cắt tóc chứ làm gì nữa!” con trai hỏi lại: “Chẳng phải bố vừa cạo trọc đầu tuần trước rồi còn gì?” Sau vài câu xã giao qua lại, con trai quyết định ra về, còn chú Lỗ theo người thiếu phụ vào căn phòng khác qua con đường bí mật phía sau tủ quần áo để tránh bị công an phát .
Chương 2 Bê tông giấu xác Trong lịch sử tội phạm của thế giới, có hai vụ án dùng bê tông giấu xác từng gây chấn động thời! Vụ thứ nhất là vụ thảm sát em bé trong bê tông xảy ra tại huyện Nghi Lan, Đài Loan. bé năm tuổi bị người tình của mẹ là Ngô Văn Hoành sát hại. Cảnh sát tìm thấy dưới rãnh nước phía sau ngôi nhà thuê trong khối bê tông hình chữ nhật, nặng khoảng sáu mươi cân, rất khả nghi. Sau khi đưa về nhà xác dùng khoan điện từ từ khoan khối bê tông trong vòng tiếng đồng hồ, cảnh sát phát xác bé nằm co ro bên trong. bé chết cách đó hơn năm, khi mới năm tuổi. Cảnh sát phát hốc mắt nạn nhân sâu rỗng, hai bên má có nhiều vết bầm tím, chân tay và cơ thể cũng có nhiều vết thương. bé vẫn mặc bộ váy hoa và đeo chiếc vòng cổ vỏ sò. Khi bị chôn trong khối bê tông, bé ở tư thế cuộn người, giống như ngồi co ro, trông vô cùng đáng thương. Vụ án thứ hai là vụ sát hại nữ sinh trung học tại Tokyo, Nhật Bản, từng gây chấn động cả thế giới. Hung thủ gồm bốn học sinh thất học tuổi từ mười sáu đến mười tám. Chúng thấy bé xinh xắn chiếc xe trượt liền cố ý đâm vào, rồi giả bộ chạy lại giúp, sau đó bắt cóc nạn nhân. Chúng giam giữ bé bốn mươi mốt ngày, hãm hại rồi giết người diệt khẩu. Xác bé bị chôn bằng bê tông trong thùng nhựa đường rỗng, rồi ném xuống dòng sông Wasaku phía Đông Miyako, Tokyo (Gần công viên biển Wasaku nay). Các chuyên gia Nhật Bản gọi những vụ án mạng kiểu này là “Bữa tiệc điên cuồng” của “Những con sói qua đường”. Vụ án gây cú sốc lớn với xã hội thời bấy giờ, và còn được nhắc tới rất lâu sau này. Trong buổi họp phân tích tình hình vụ án, cảnh sát tên Hồ Hạo Nhiên có phần phân tích rất xuất sắc. Vụ án xác người giấu trong khối bê tông lần này có ba điểm cần đặc biệt lưu ý. Thứ nhất, nạn nhân chỉ là ông cụ sáu mươi tuổi, phải là người giàu có, chiếc nhẫn vàng tay cũng vẫn còn, chứng tỏ động cơ giết người phải vì cướp của. Thứ hai, thi thể nằm trong cột trụ, có lớp dây cốt thép phía ngoài rồi mới đổ xi măng lên. Những ai từng làm thi công đều hiểu , sau khi buộc xong cốt thép, đại đa số công nhân đều nghỉ rồi. Do diện tích thi công rộng, nên việc trộn bê tông thường phải làm về đêm. số xe trộn bê tông vì có giấy phép hoạt động, nên càng phải đợi đến ban đêm mới có thể vận hành công việc. Thông thường chỉ có người lái xe trộn là ở lại trực đêm, cùng vài công nhân ở lại trông coi là đủ. Hung thủ đặt xác nạn nhân vào phía trong lớp dây thép, phía ngoài còn có lớp tấm sắt chặn, nên giữa lúc đêm tối, công nhân thi công nhận ra có gì lạ thường cũng là điều dễ hiểu. Công nhân trộn bê tông lúc đó rất có thể chỉ là người ngoài cuộc, hề biết gì. Và sau khi cột trụ được đổ xi măng, ai còn nhìn thấy gì hết nữa. Thứ ba, mũi tên hợp kim nhôm là loại mũi tên vừa có tính đàn hồi vừa có độ cứng, hơn thế nữa có thể tự vặn thành các hình dạng phức tạp mà mình thích. Ví dụ như số loại mũi tên hợp kim nhôm, hai bên được làm hơi bẹt, ở giữa tròn, giúp giảm tình trạng mũi tên bị bay lệch. Đây là loại sản phẩm cao cấp, và tại ở Hoàng Thành vẫn chưa có cửa hàng nào bán sản phẩm này. Vì thế hung thủ có thể là kẻ có tiền, và mua mũi tên đó mạng gửi về. Theo những phân tích phía , cảnh sát Hồ cho rằng hướng điều tra tiếp theo là chủ đầu tư khách sạn, chứ phải công nhân thi công hay những bán hoa trong tiệm gội đầu, vì họ chắc bỏ qua chiếc nhẫn, và cũng chẳng bao giờ nghĩ đến việc mua mũi tên kia. Giáo sư Lương tán đồng quan điểm của cảnh sát Hồ, và còn đưa ra câu hỏi: “Mũi tên kia đáng lẽ phải phóng ra từ cung tên, nhưng tại sao ở đây hung thủ lại dùng tay đâm từ dưới lên? Đây chỉ là hành động nhất thời, hay phản ánh tâm lý khác thường của hung thủ?” Họa Long trả lời: “Ông cụ này có thói quen thích cửa sau, nên mới gặp phải họa sát thân này. Có khả năng nào là do ả nào đó được đại gia lắm tiền “bao” gây ra nhỉ? Tôi đồng ý với suy nghĩ của cảnh sát Hồ. Giả sử đại gia đó là chủ đầu tư, ba điểm nghi vấn kia có thể xâu thành chuỗi rồi. Ông lão vì xung đột nên mất mạng chăng?” Bao Triển lên tiếng: “Vẫn còn vấn đề nữa. Bấy giờ ở đó là công trường thi công nhưng liệu đây có phải là trường đầu tiên xảy ra vụ án ?” Bác sỹ pháp y bổ sung thêm: “Chúng ta tìm thấy vết phân cạp quần phía sau của nạn nhân. Vì nạn nhân chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi, nên có thể nạn nhân bị tấn công lúc vệ sinh. Do bị tấn công nhưng chưa chết hẳn, nên ông cụ vừa kéo quần vừa bỏ chạy, dẫn đến việc vẫn còn phân dính vào cạp phía sau.” Giáo sư Lương hỏi: “Phân tích trong đó có những gì?” Bác sỹ pháp y trả lời: “Kết quả kiểm tra cho thấy, ông cụ này trước khi chết có ăn nấm kim châm.” Tô My ngạc nhiên, : “Nấm kim châm á? Thứ đó kinh khủng! Tôi chưa bao giờ đụng đến nó.” Kết thúc cuộc họp, giáo sư Lương sắp xếp công việc để mọi người chia nhau thực . Phía cảnh sát Hoàng Thành tập trung toàn bộ lực lượng, chia làm ba nhóm phụ trách những công việc riêng. Nhóm thứ nhất có nhiệm vụ mở rộng phạm vi điều tra, tăng cường dò hỏi thông tin từ các nguồn xa hơn. Bao Triển và cảnh sát Hồ tập trung điều tra thân thế và địa vị xã hội của chủ đầu tư, đồng thời phải thu thập tin tức cụ thể từ phía các nhân viên khách sạn và các cửa hàng xung quanh. Nhóm thứ hai do Tô My phụ trách, điều tra nguồn gốc của mũi tên hợp kim nhôm. Nhiệm vụ của là bắt buộc phải tìm ra lai lịch của hung khí quan trọng đó, và lập danh sách những người trong thành phố có sở hữu loại mũi tên đắt tiền này. Nhóm thứ ba do Họa Long và Chi đội trưởng dẫn đầu. Trong vòng tuần phải làm gắt gao việc càn quét các nhóm người và đơn vị có hành vi mua bán dâm địa bàn thành phố, tìm ra những người từng tiếp xúc với nạn nhân để tăng cường thẩm vấn, tìm ra những nhân vật khả nghi trong vụ này. Sau tuần vất vả, Tô My vẫn có thêm được đầu mối gì. Loại mũi tên đặc biệt này rất khó điều tra vì nó thuộc dòng sản phẩm bị cấm lưu hành. Các cửa hàng hầu như bày bán và cũng dám tiết lộ việc mình có bán hay . Chỉ có số cửa hàng mạng có rao bán. Cung nỏ là loại vũ khí có tính sát thương cao, được đặt trong danh mục các sản phẩm cần tăng cường quản lý của nhà nước. Bất cứ cá nhân hay doanh nghiệp nào khi chưa được phép đều có quyền tự ý sản xuất, kinh doanh hay mua bán sản phẩm này. Khác với Tô My, nhóm càn quét mại dâm lại thành công rực rỡ. Gần như toàn bộ các làng chơi đều bị “tóm” chỉ sau vài “mẻ lưới”, nhân dân trong thành phố đều vô cùng tán thưởng. Trong quá trình bủa vây, cảnh sát còn bắt được cậu học sinh lớp chín. Hàng ngày học cậu đều phải ngang qua dãy phố gội đầu như thế này. kìm được tò mò của tuổi mới lớn, cậu đánh mất mình trong những nơi đàng hoàng ấy. Cảnh sát tiến hành thẩm vấn từng bán hoa, đưa ảnh của nạn nhân ra để họ nhận dạng. Có bốn thừa nhận từng tiếp xúc với chú Lỗ. Trong số những này có bé mới vừa tròn mười tám tuổi tên là Mao Mao. Nhưng điều khiến cảnh sát bất ngờ là kẻ đứng sau ổ mại dâm nơi bé làm lại chính là bố mẹ bé. Bố mẹ Mao Mao mở cửa tiệm mát-xa chân, rồi quan tâm đến nơi đến chốn nên biết con mình cũng bị ép bán thân trong đó cùng với hai người chị em họ của mình. Cảnh sát lục soát thấy cuốn sổ ghi tiền trong quán mát-xa chân, và còn có cuốn nhật kí bị khóa. Mao Mao ghi lại quãng đời đau khổ phải làm bán hoa của mình, những oán hận với bố mẹ, cùng mối tình của mình với vị khách làng chơi vào trong nhật kí. Ở đoạn cuối của mỗi bài nhật kí, bé đều viết câu giống nhau: “Chúc công việc ngày càng phát đạt! Cố lên! Cố lên!” Trong cuốn nhật kí của mình, Mao Mao cũng nhắc đến chú Lỗ! bé viết: “Hôm nay lão già kia lại mò đến. Tôi dẫn lão ta vào phòng phía sau. Ngày xưa lão ta từng mắc lừa lần vì tưởng tôi vẫn còn là “con ”. Tôi chỉ muốn được học như các bạn khác, nhưng biết làm sao bây giờ. Thôi, lại chúc công việc ngày càng phát đạt vậy! Cố lên! Cố lên!” Nhóm của Bao Triển và cảnh sát Hồ cũng thu được manh mối quan trọng. Ông cụ sửa giày đối diện khách sạn cho biết, khách sạn này chứa mại dâm. Ông thường xuyên thấy các trang điểm đậm, ăn mặc hở hang vào trong đó, chẳng cần ra nhưng ai cũng biết họ làm nghề gì. Rất nhiều khách sạn đều có tấm biển ghi số điện thoại dịch vụ mát-xa ở đầu giường. Nơi nào có những làng chơi cũng tìm cách nhét mấy tờ quảng cáo vào cửa. Cảnh sát Hồ và Bao Triển vây bắt toàn bộ số làng chơi trong khách sạn, và ra lệnh cho khách sạn tạm ngừng kinh doanh để chỉnh đốn. Ông cụ sửa giày còn tiết lộ với Bao Triển và cảnh sát Hồ tình tiết quan trọng. Mấy tháng trước, có người đến sửa giày và nhờ ông cụ chụp giúp ta bức ảnh. Cách chuyện của vị khách đó giờ nghĩ lại hình như có liên quan đến vụ án trong khách sạn. Bao Triển gặng hỏi nhiều lần, nhưng ông cụ sửa giày vẫn thể nào nhớ lại được hình dáng và đặc điểm của vị khách lạ đó, chỉ nhớ rằng người đó còn rất trẻ. Lúc đó, vì cuộc chuyện của ông cụ với vị khách lạ vô cùng kì cục, nên ông mới nhớ lâu như thế. Vị khách trẻ ngồi ghế, dáng ngồi rất mẫu mực. ta rút điện thoại bật sang chế độ chụp hình, rồi đưa cho ông cụ, : “Bác! Giúp bọn cháu chụp bức ảnh chung với!” Ông cụ sửa giày cầm lấy chiếc điện thoại, hỏi: “Cái này dùng thế nào đấy? Tôi có biết dùng đâu!” Người thanh niên đáp: “Bác cứ quay lưng máy về phía cháu, rồi bấm cái nút ở giữa ấy là được mà!” Ông cụ làm theo hướng dẫn, nhưng lại thấy là lạ, rồi hỏi lại: “Có mỗi mình cậu à?” Người thanh niên tỉnh bơ, đáp: “Vâng!” Ông cụ cười phá lên, bảo: “Ôi giời! Có mỗi mình mà lại bảo là chụp ảnh chung cho chúng cháu!” Người thanh niên trả lời: “Vâng ạ! Phía sau cháu vẫn còn người nữa mà?” Sau này khi nhớ lại câu của vị khách trẻ, ông cụ bỗng cảm thấy dựng tóc gáy. Lúc đó ràng phía sau cậu ta hề có ai. Ông cụ cứ nghĩ cậu ta đùa, nên cũng chẳng để ý. Sau này, khi vụ giết người giấu xác trong tường khách sạn vỡ lở, ông cụ mới nghĩ ra khung cảnh nền của bức ảnh đó chính là căn phòng nơi xảy ra vụ án.