Chương 4 Tuyến đường vứt xác Chiều muộn ngày hôm đó cũng chính là đêm trước tổ chuyên án rời khỏi thành phố Lam Kinh, đồn công an phân cục Cổ Lâu nhận được cú điện thoại báo án gọi đến từ phòng bảo vệ của trường đại học Lam Kinh. đêm khi bảo vệ tuần xung quanh bốn khu kí túc xá ở phía nam nhà trường, họ gặp việc quái lạ. Khu kí túc xá phía nam của trường có gian phòng luôn luôn trong trạng thái khóa trái. cậu bảo vệ mới đến công tác cùng bác bảo vệ giàu kinh nghiệm công tác tại trường, bác bảo vệ già khuyên: “Tốt nhất nên tuần ở đây!” Cậu bảo vệ mới ngạc nhiên hỏi: “Vì sao vậy? Chẳng lẽ trong đó có ma à?” Bác bảo vệ già đáp: “Cậu nên biết hơn.” Lòng hiếu kì thúc giục cậu bảo vệ mới đêm nào cũng vòng quanh kí túc xá phía nam để xem xét tình hình. Cậu ta bật đèn pin tuần tra tòa nhà cũ kĩ, khi đến trước cánh cửa đóng chặt, cậu ta dừng lại, cơn phong lạnh teo teo càn quét hành lang, cậu ta soi đèn pin vào cánh cửa đóng kín. Ổ khóa bị han gỉ, từ bản lề và móc khóa có thể thấy cánh cửa này mở trong nhiều năm rồi. Giờ cánh cửa mở! Cậu bảo vệ nén được tò mò thò tay giật ổ khóa xuống, ốc vít han gỉ nên trở nên lỏng lẻo, sau mấy lần giật, ổ khóa bị giật tung ra khỏi móc khóa. Sau đó nhiều người hỏi cậu bảo vệ nhìn thấy gì khi mở cửa, cậu bảo vệ chỉ trầm ngâm muốn nhiều. Có người trêu: “Hay nhìn thấy mặc áo trắng?” Cậu bảo vệ cười cười lắc đầu. Có người lại hỏi: “Hay phía sau cửa là tóc tai xõa xượi?” Cậu bảo vệ đành trả lời: “Trong đó chẳng có người nào hết!” Ngay cả đội trưởng đội bảo vệ cũng tò mò hỏi dồn: “Thế cậu nhìn thấy gì?” ra khiến người ta khó tin, sau khi mở cửa ra, cậu bảo vệ thấy căn phòng trống tênh, bụi phủ thành lớp dành, mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi, cậu soi đèn lên, vừa lúc ấy có tờ giấy từ trung chầm chậm bay xuống, rơi ngay dưới chân. Có lẽ trong sát na cửa mở, tờ giấy đó bị gió thổi bay xuống đất. Cậu bảo vệ hỏi: “ tờ giấy viết cái tên. Điêu Ái Thanh là ai?” Đội trưởng đội bảo vệ nhìn cậu bảo vệ trẻ tuổi, cậu ta còn chưa đến hai mươi, mười hai năm trước chỉ là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch. Đội trưởng kể: “Năm 96, trong kí túc có nữ sinh tên là Điêu Ái Thanh bị giết hại, hung thủ băm xác ấy ra thành ngàn mảnh, đến giờ cảnh sát vẫn chưa bắt được hung thủ. Vì vụ án này quá khiếp đảm nên từ đó đến nay kí túc đó vẫn để trống, ai dám vào ở.” Cậu bảo vệ lấy tờ giấy mà mình phát trong kí túc ra cho mọi người xem, đó viết tên Điêu Ái Thanh, ngoài ra còn vẽ những đường vòng kì quái, thoạt xem hao hao giống chú dê, nhưng nhìn kĩ lại thấy giống bản đồ chỉ đường kì bí nào đó. Sau khi phòng bảo vệ của nhà trường điều tra biết đó là tờ giấy mà hai nữ sinh trong trường chơi trò cơ bút. Trò cơ bút là trò chơi cầu cơ, mời gọi thần thánh linh hiển, trò này rất thịnh hành trong giới sinh viên, theo luật sau khi mời gọi thần linh về, người chơi phải đốt tờ giấy , nhưng hai nữ sinh nọ quá sợ hãi nên họ lẳng lặng nhét tờ giấy vào trong căn phòng kí túc mà khi xưa mà Điêu Ái Thanh từng ở. Đội trưởng đội bảo vệ phản ánh việc này cho đồn công an phân cục Cổ Lâu, phân cục trưởng lại báo cáo tình hình cho tổ chuyên án. Rất nhiều cảnh sát trong đó có cả phân cục trưởng đều cho rằng cơ bút là trò mê tín dị đoan vớ vẩn và đáng tin nên cho rằng bộ chỉ huy vụ trọng án sắp giải tán này quan tâm, bởi rốt cuộc cảnh sát chỉ phá án dựa những căn cứ khoa học, chỉ duy Tô My kiên quyết bảo vệ ý kiến của mình, cho rằng cơ bút là trò chơi bói toán rất kì lạ, nó có thể cho chúng ta biết những việc từng xảy ra trong quá khứ cũng như những việc sắp xảy ra trong tương lai. Hồi còn học đại học, cũng chơi trò này. Giáo sư Lương đề nghị mọi người bỏ phiếu biểu quyết nếu vượt quá bán bộ chỉ huy ra lệnh tiếp tục sâu điều tra theo manh mối này. Tô My là người đầu tiên giơ tay. Bao Triển sinh ra và lớn lên ở vùng nông thôn nên luôn tin vào những điều thần bí, bởi vậy cũng giơ tay. Họa Long hỉ mũi tỏ vẻ xem thường. giơ tay, chỉ : “Đúng là mê tín dị đoan!” Giáo sư Lương có động thái gì, nếu ông bỏ cuộc vụ án chấm dứt tại đây, ngày mai tổ chuyên án rời khỏi thành phố Lam Kinh và trở về tổng bộ. Tô My căng thẳng nhìn ông, Bao Triển cũng chờ đợi quyết định của giáo sư Lương. Họa Long cười nhạo: “Nếu bảo trò cơ bút này linh thiêng giáo sư cứ để bút tiên đưa ra quyết địnhh xem thế nào.” Giáo sư Lương nhìn tờ giấy và : “Trước khi đến đây phó cục trưởng tặng chúng ta bảy chữ “Đừng để hổ thẹn với lương tâm”, có thể tờ giấy này chẳng hề có chút giá trị nào, nhưng những việc cần làm chúng ta vẫn phải làm, dẫu cho nó vô ích. Như thế mới cảm thấy có lỗi với bản thân.” Giáo sư Lương cầu tất cả thành viên của tổ chuyên án đều mặc cảnh phục giống như lúc mới đến. Họ muốn xuất trước đông đảo sinh viên trường đại học Lam Kinh trong trang phục trang nghiêm của cảnh sát, để ngầm với họ rằng cảnh sát bao giờ buông tay trước vụ án Điêu Ái Thanh, bao giờ bỏ qua hung thủ. Họa Long lái xe đưa tổ chuyên án đến trường đại học Lam Kinh. Màn đêm bắt đầu giăng mắc khắp nơi, giáo sư nhìn đồng hồ, bây giờ chính là thời gian Điêu Ái Thanh rời khỏi trường và mất tích. Đội trưởng đội bảo vệ chạy ra tiếp đón tổ chuyên án, hiệu trưởng và các lãnh đạo trường khác cũng vội đến ngay sau đó. Trước tiên, tổ chuyên án gọi hai nữ sinh chơi trò cơ bút đến, rồi thẩm vấn cậu bảo vệ phát ra tờ giấy. Cậu bảo vệ trình bày: “Họ điều tra, căn cứ vào dấu vết in tờ giấy phát hai nữ sinh này nhét tờ giấy vào phòng kí túc của Điêu Ái Thanh qua khe cửa.” Hai nữ sinh cũng khai: Họ nghe các chị khóa trước đây Ái Thanh ở gian kí túc đó. Tờ giấy cầu cơ là trang A4, đó viết tên của Điêu Ái Thanh và vẽ cả những đường kẻ khá phức tạp và bất quy tắc. Bốn thành viên của tổ chuyên án đứng trước cửa phòng kí túc mà Điêu Ái Thanh ở năm xưa. Căn phòng trống trơn có bất kì đồ đạc gì ngoài bụi trần. Đèn sáng. Mọi người lặng lẽ nhìn vào bóng đêm. Năm 1996, nữ sinh Điêu Ái Thanh rời khỏi căn phòng này, để rồi sau đó biến mất trong thành phố này. Mãi chín ngày sau, từng phần thi thể của mới được phát . Đây chính là xuất phát điểm! Giáo sư Lương giơ tờ giấy lên, soi đèn pin xuyên qua nó, nheo mắt quan sát kĩ, rồi lẩm bẩm như với oan hồn: “Rốt cuộc cháu muốn mách bảo điều gì cho chúng tôi nhỉ?” Bao Triển cũng nhìn tờ giấy, thấy rất điểm đặt bút. Như chợt nhớ ra điều gì, giáo sư Lương đột nhiên lớn giọng : “Mang bản đồ thành phố Lam Kinh ra đây! Bản đồ năm 96 ấy! Nhanh lên!” Phòng bảo vệ nhà trường lập tức tìm bản đồ, cứ ngỡ bản đồ năm 96 rất khó kiếm nhưng chẳng ngờ lại thấy nhanh đến vậy – bác lái taxi già trong trường vừa vặn có tấm bản đồ thành phố từ năm 96. Giáo sư Lương lấy bút đỏ chấm vài điểm bản đồ, những điểm đánh kí hiệu bằng mực đỏ chính là những địa điểm vứt xác năm đó, sau đó lấy điểm xuất phát là trường đại học Lam Kinh, rồi úp tờ giấy vẽ những đường nhằng nhịt, phức tạp lên bản đồ, chẳng ngờ tất cả các điểm vứt xác ấy lại nằm đường kẻ của tờ giấy cầu cơ. trùng hợp này khiến người ta chỉ biết tròn mắt kinh ngạc. Bao Triển : “Chẳng lẽ đây là tuyến đường vứt xác năm đó của hung thủ?” Tô My tiếp lời: “Có thể trường băm xác của vụ án thứ nhất ở đoạn nào đó tuyến đường này.” Giáo sư Lương lập tức ra lệnh: “Họa Long! Mau lái xe!” Họa Long ngần ngừ: “Bác Lương, bác đùa đấy chứ? Chúng ta là cảnh sát, lẽ nào lại tìm hung thủ dựa tuyến đường viết tờ giấy cầu cơ sặc mùi mê tín này sao?” Giáo sư Lương vỗ vai : “ cậu cứ coi như chúng ta dạo thành phố Lam Kinh là được chứ gì? Cứ theo tuyến đường này, ắt tìm thấy đích đến.” Quá trình tìm kiếm này giống như trò chơi, các nét vẽ tờ giấy che phủ cả bản đồ thành phố, có điều chẳng thể phán đoán được tỉ lệ và phương vị của bản đồ, chỉ cần sai lệch chút khoảng cách giữa hai con phố, hai con đường hoặc vị trí của hai khu dân cư bị sai lệch hoàn toàn. Họa Long nổ máy dẫn đường, bốn thành viên của tổ chuyên án chẳng hề ôm hi vọng trong lòng, giống như giáo sư , coi như họ thăm thú cảnh đẹp của thành phố Lam Kinh mà thôi. Họ biết đây là chuyến tìm kiếm vô nghĩa, chỉ có điều họ làm vậy để lương tâm mình được thanh thản. Từ xuất phát điểm, chiếc ô tô từ từ rời khỏi trường đại học Lam Kinh. Trong màn đêm u tối, có lẽ ai đó dẫn đường cho họ. Tô My nghe nhạc bằng máy MP3, Họa Long hỏi: “Bài gì thế?” Tô My đáp: “Bèo dạt, bài hát xưa cũ!” Lo chi ngày sau kết thúc thế nào Ta từng gặp mặt chẳng phải sao Cần gì lao tâm tìm cách trói Cần gì lời hứa hái trăng sao. Này thiếu nữ đương độ tuổi hoa bị giết hại cách tàn nhẫn từ mười năm trước! Em có nghe thấy ? Đây chính là bài hát mà em từng thích nhất đấy! Hãy để chúng tôi đến tận cùng thành phố Lam Kinh! Em hãy hiển linh và cho chúng tôi biết ai là hung thủ và ở đâu? Hãy để gió dẫn chúng tôi tìm hung thủ! Hỡi linh hồn phiêu bạt khắp chốn nhân gian chẳng được an nghỉ của em hãy dẫn đường cho chúng tôi!
Chương 5 Tờ giấy thần bí Mười năm! Thành phố này thay đổi đến điên đảo quay cuồng, chỉ duy thứ thay đổi đó là những người mưu sinh bằng nghề nhặt rác. Người phát ra tử thi của Điêu Ái Thanh là nữ công nhân vệ sinh, ấy cũng nhặt rác, khi phát thanh sắt phế thải rất vui mừng, huống hồ còn phát hẳn bọc thịt, vì thế định mang về nhà ăn. Hơn chục năm trôi , bể rác đắp bằng xi măng được thay bằng các thùng rác nhựa màu xanh da trời, hết đám người nhặt rác này lại có đám người khác đến, họ nhặt phế liệu tìm kiếm tài vận từ những thứ chúng ta vứt . Người nghèo trong thành phố giống như những cánh hoa bồ công , chúng xoay xoay, bay bay, trôi dạt nền xi măng theo chiều gió, chúng mang theo hi vọng có thể lịm tắt bất cứ lúc nào, vô vọng tìm kiếm từng hạt đất để cắm rễ nảy mầm. Đặc điểm nổi bật của thùng rác là vô cùng thành , chúng biết dối, lại vô cùng công bằng, coi người giàu cũng như kẻ nghèo. Đó chính là nơi người người công bằng theo nghĩa đích thực, mọi vật đều trở lại bộ dạng ban đầu của nó, mỗi vật đều tìm thấy điểm cuối của cuộc đời. Những chiếc răng giả dối trá cuối cùng cũng trở thành răng giả đơn thuần, những bình rượu chứng kiến bao cuộc bán trác hủ bại cuối cùng cũng trở thành bình rượu đơn thuần. Đầu lọc thuốc mà công nhân vừa hút, quả táo mà bà mệnh phụ phu nhân vừa cắn dở gặp nhau ở thùng rác, hình đầu người người tờ tiền rách và bọt đờm gói trong giấy vệ sinh cũng gặp nhau ở thùng rác. Những chiếc mặt nạ ngụy trang đầy giả tạo bị lật bỏ – thùng rác có ý nghĩa hình tượng như vậy đấy! Họ lái xe loanh quanh thành phố này, lượn qua ngõ Tiểu Phấn, nhà hỏa táng, rồi vòng qua đường Thanh Niên, đường Hoa Kiều, gặp phải mấy ngõ cụt, lại ngang qua trường vứt xác lúc gây án, rồi xuyên qua rất nhiều con đường và khu dân cư… Suốt quá trình đó, họ còn bị lạc đường, nhưng cuối cùng họ cũng đến đích. Bốn thành viên của tổ chuyên án xuống xe, đó là quảng trường rộng lớn, người lại như mắc cửi, rất nhiều nhóm tập thể dục hoặc khiêu vũ. Vừa nhìn là biết quảng trường này mới được xây dựng chưa lâu, xung quanh vẫn còn vài ngôi nhà kiểu cũ, có lẽ nhiều năm trước, nơi này từng là khu dân cư cũ nát. Ở chính giữa quảng trường có đài phun nước, cạnh đài phun nước đặt vài thùng rác. cậu học sinh tuổi ngồi thành hồ. Tô My đẩy xe giúp giáo sư Lương đến gần đài phun nước, mọi người nhìn ngó xung quanh, bài hát ở đâu đó bất giác vang lên. Giáo sư Lương cúi xuống dịu dàng bảo cậu bé dáng chừng mới học tiểu học: “ mình cháu chơi ở đây à? Thế bố mẹ đâu? Cháu đừng chạy lung tung kẻo bố mẹ tìm thấy nhé!” Cậu bé chợt : “Khi nãy cũng có người hỏi cháu y như ông vậy!” Tô My giật thột vội hỏi: “Người đó hỏi cháu chuyện gì?” Cậu bé đáp: “Hỏi cháu sao lại chơi mình ở đây, rồi hỏi bố mẹ cháu đâu.” Bao Triển hỏi: “Thế người ấy là ai?” Cậu bé trả lời: “Cháu quen.” Giáo sư Lương gợi ý: “Thế người đó trông như thế nào?” Cậu bé lắc đầu, bảo: “Trông như mọi người thôi ạ!” Có lẽ cậu bé này mới học lớp , đòi hỏi đứa trẻ mới học lớp miêu tả hình dáng và khuôn mặt của người là điều vô cùng khó khăn, cậu bé ngẫm nghĩ lát rồi tiếp: “Người ấy mặc áo may ô, quần yếm, đeo găng tay trắng.” Họa Long ngạc nhiên hỏi lại: “Găng tay trắng ư? Cháu có chắc người ấy đeo găng tay ?” Cậu bé gật đầu với vẻ đầy khẳng định. Bốn thành viên tổ chuyên án lập tức cảnh giác, giờ là tháng chín, thời tiết rất nóng bức, người đeo găng tay giữa mùa này quả là đáng nghi. Giáo sư Lương vội hỏi: “Thế người ấy tầm bao nhiêu tuổi?” Bao Triển chỉ về phía người trung niên tầm hơn bốn mươi, gần năm mươi tuổi đứng quảng trường, rồi hỏi: “Cháu thấy người đó có tầm tuổi chú kia ?” Cậu bé lại gật đầu. Giáo sư Lương hỏi tiếp: “Thế người đó còn làm gì?” Cậu bé : “Chỉ vứt rác thôi ạ!” Họa Long và Bao Triển lập tức lật tung thùng rác, căn cứ theo lời mô tả của cậu bé, họ tìm thấy tờ giấy bị vo tròn do người lạ mặt ném vào thùng rác, từ nét chữ và tờ giấy ngả vàng, có phần mềm mủn của tờ giấy có thể đưa ra phán đoán bước đầu là tờ giấy này được giữ gìn ít nhất mười năm trở lên. Tờ giấy vốn rất phẳng, chỉ vừa bị vò nát mà thôi, còn trước đó có lẽ nó được kẹp trong cuốn sách nào đó. Nội dung đó lẫn tạp vài từ địa phương và những lời chửi tục thô lỗ, xem ra người viết là kẻ vô văn hóa, nhưng điều kì lạ là nét chữ lại rất đẹp, đáng ngờ hơn là khoảng cách giữa các chữ lại đồng nhất, vài chữ đứng xa các chữ còn lại cách nét, nom nó trơ trọi đến nỗi chỉ cần nhìn cái là phát ra ngay. Nội dung toàn văn như sau, để phân biệt những chữ đứng độc lập, tổ chuyên án còn cố tình bôi đậm: “Xã hội bây giờ tối như hũ nút, làm đếch gì cũng phải luồn cửa sau, phải có quan hệ. Kẻ nhiều tiền ít mà người rỗng túi nhiều như quân Nguyên. Mấy đứa chuyên hát hò, đóng phim đúng là người làm trò, vậy mà chúng chỉ cần ngoáy mông vài cái là hái ra tiền, còn những người tiền làm mệt phờ râu trê, tối ngày chổng đít lên trời vẫn chả kiếm nổi mấy đồng, tháng chỉ vài trăm tệ là cùng, chả đủ tiền mà cưới vợ, có tiền ai thèm nghe mình . Mấy thằng ôn phá dỡ nhà cửa người ta tanh bành hết cả, mẹ chúng nó chứ! Lại còn mấy trò lừa đảo của bọn cảnh sát nữa, cảnh sát là người ăn cơm nhà nước mà toàn nhảm, làm ăn đại khái, trong khi lòng tham vô đáy, tóm được lá củ cải liền mang đổi lấy rau cải, rồi lại lấy rau cải đổi lấy lá cà rốt. Ông mày làm trâu làm chó cả đời thử hỏi biết sống làm sao? Thời gian cứ ngày trôi, người lại ngày già. Đừng hỏi ông mày muốn làm gì, ông mày chỉ muốn sống sung sướng và thoải mái hơn bây giờ chút thôi! Đầu tiên ông phải tìm thằng nào đó, rồi chặt béng cổ nó ra, róc ngón tay, ngón chân nó cho hả dạ.” Tất cả có bảy chữ, nom nổi bật hẳn cả đoạn văn, có lẽ người viết cố tình để cách ra, bảy chữ đó lần lượt là: rỗng, mệt, là, ôn, mà, và, tiên. Đoạn văn này rất giống màn tự của hung thủ. Họa Long lập tức lao ra quảng trường tìm người đàn ông trung niên mặc quần đùi, áo may ô và đeo găng tay trắng, dòng người lại quảng trường nhộn nhịp và liên tục di chuyển, ngay gần đó có ngã tư, nếu người định bụng rời khỏi đây chỉ cần mười phút là có thể hoàn toàn mất hút trong màn đêm, mất hút giữa biển người mà thể nào tìm thấy nổi. Giáo sư Lương và Bao Triển hỏi cậu bé tỉ mỉ xem người đàn ông đó trông như thế nào, nhưng cậu bé thể mô tả cách chuẩn xác, chỉ rằng người đó trông rất bình thường, hề có đặc điểm gì nổi bật hay đặc biệt, ông ta giống như bao người khác phố. Thực ra mỗi người bình thường mà chúng ta nhìn thấy cạnh mình đều có khuôn mặt bí mật ở sau lưng mà chúng ta tài nào phát ra. Rất có thể tổ chuyên án sượt qua vai hung thủ thực mà hề hay biết. Sau khi trở về sở cảnh sát, tổ chuyên án tiến hành phân tích, họ cho rằng xuất phát từ tâm lí biến thái, số hung thủ có thói quen lưu giữ lại vài kỉ vật của nạn nhân, phần thi thể mà cảnh sát phát thấy phải cơ thể hoàn chỉnh của Điêu Ái Thanh, rốt cuộc y vứt những những bộ phận còn khuyết ở đâu mà cảnh sát mãi vẫn thể tìm ra? Theo thói quen vứt xác của hung thủ rất có khả năng y vứt chúng vào thùng rác. Có lẽ những dòng chữ này là do hung thủ viết. Tổ chuyên án tràn trề hi vọng tiến hành kiểm định nét chữ, nhưng kết quả lại khiến ai nấy đều ủ dột, những chữ đó phải của gã gù, lại càng phải của Hạ Vũ Bình hay Hoàng Bách Thành. Họ kiểm tra thông đêm tất cả các nét chữ của từng nghi phạm xuất trong vụ án nhưng có nét chữ nào trùng khớp với nét chữ trang giấy. Trời hửng sáng! Tổ chuyên án định bỏ cuộc, họ ngồi ngâm cứu, phân tích bảy chữ đó suốt đêm ròng, nhưng vẫn thể giải mã được câu đố, thế là hoài công cả đêm! Họ mệt mỏi ngồi nghỉ ngơi lát rồi chuẩn bị ra máy bay rời khỏi Lam Kinh. Giáo sư Lương nhìn ra ngoài cửa sổ, tia hừng đông đầu tiên le lói phía chân trời, ông chợt : “Ồ! Chúng ta quên chưa đối chiếu nét chữ của người nữa!” Tô My hỏi: “Ai vậy?” Giáo sư Lương đáp mập mờ: “Nét chữ của người chết!” Họa Long : “Những người cần đối chiếu, chúng ta đối chiếu hết rồi còn gì?” Bao Triển thăm dò: “Lẽ nào… ý của bác là…” Giáo sư Lương gật đầu tiếp lời: “Đúng vậy! Nét chữ của Điêu Ái Thanh!” Tên sát thủ lừng danh ở Mỹ có biệt danh là Keystone từng bắt nạn nhân lê ruột của mình quét dọn trường. Tên sát thủ có biệt danh Đứa con của Sam và tên sát thủ có biệt danh là Zodiac thậm chí còn cố tình gửi thư cho cảnh sát trước khi gây án, thậm chí Đứa con của Sam còn cố tình để lại kí hiệu gợi ý cho cảnh sát. Giáo sư Lương nhận định có khả năng hung thủ ép Điêu Ái Thanh phải viết những dòng chữ này trước khi xử tử , chỉ vậy mới lí giải được nguyên nhân vì sao nội dung văn bản tục tĩu, thô lỗ nhưng chữ viết lại rất đẹp và ngay ngắn. Điêu Ái Thanh là sinh viên đại học, là người có văn hóa, có đầu óc, khi ấy chắc chắn biết rằng mình rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm, bởi thế mới cố tình để lại manh mối, tách bảy chữ ra khỏi các chữ khác làm thành bảy mật mã ngầm ám chỉ lai lịch của hung nếu giải đáp được câu đố này có thể tìm ra chân tướng . Tô My : “Có thể các nét chữ của bảy chữ đó tổ thành số điện thoại hoặc số nhà gì đó.” Họa Long bổ sung thêm: “Cũng có thể là mã code BB, mười năm trước thịnh hành loại máy BB call này mà!” Bao Triển chậm rãi : “Tôi đoán ra được ba từ phía trước, còn bốn từ phía sau chịu.” Giáo sư Lương kinh ngạc bật hỏi: “ ? Ba từ, đó nghĩa là gì?” Bao Triển giải thích: “Từ “rỗng” được cấu thành bởi bốn chữ cái, từ “mệt” được cấu thành bởi ba chữ cái, có từ ghép rất quen thuộc với chúng ta cũng được cấu thành bởi cụm bốn – ba chữ cái hai từ này, rồi thêm từ “là”, nối lại chúng lại với nhau, ta được cụm từ có nghĩa.” Giáo sư Lương sốt ruột: “Thôi cậu đừng giải thích vòng vo nữa! Mấy từ còn lại mọi người cùng đoán sau, giờ cậu mau ra ba từ đầu tiên nghĩa là gì !” Bao Triển thả từng chữ: “Hung thủ là…” [1] Chữ “đại” trong tiếng Hán có hình dáng giống như người nằm dang tay, dang chân “大”. [2] Chữ “thái” tiếng Hán viết là “太”. [3] Trong tiếng trung, ngày 10/01 và ngày 19/01 được viết theo thứ tự ngược lại là 1/10 à 1/19, viết tắt thành 110 và 119. Cùng với 112, 110 và 119 là ba số gọi cho cảnh sát Trung Quốc khi xảy ra tình trạng khẩn cấp. HẾT TẬP 1
Trường Vụ Án Giới thiệu Tập 2 bộ tiểu thuyết trinh thám “Mười tội ác” tiếp tục tái mười vụ án có từng xảy ra tại Trung Quốc, tên nhân vật và địa điểm xảy ra vụ án được thay đổi. Những vụ án biến thái và man rợ xảy ra ngay giữa cuộc sống đời thường, nhưng do mức độ nghiêm trọng, các thông tin liên quan đến các vụ việc này đều bị phong tỏa và dần trở thành những vụ kỳ án. Tình tiết các vụ “Thang máy có ma”, “Sát thủ hoa Tường Vi”, “Đứa trẻ ma”… cùng những câu chuyện từng gây sốt mạng khác khiến người đọc phải nổi da gà. Từng bước lần theo dấu vết, từng bước cảm nhận sợ hãi! Mười tội ác – Cuốn tiểu thuyết khiến bạn phải hét lên vì kinh hãi! Vì sao chúng lại bạo lực như vậy? Vì sao chúng lại biến thái nhường ấy? méo mó về mặt tâm lý là bẩm sinh, hay do xã hội đại gây ra? Tìm ra chân tướng thực phải mục đích cuối cùng của chúng ta!
Phần 1: Thang máy có ma Lời dẫn Quá khứ thuộc về thần chết, tương lai là của chính ta – Tuyết Lai. bà mẹ trẻ dắt theo đứa con trai quay trở lại công ty tìm chiếc chìa khóa để quên. Văn phòng công ty nằm ở tầng bốn mươi của tòa nhà lớn, tòa cao ốc văn phòng đầu tư Quốc tế với bốn khu thang máy độc lập, tuy nhiên những thang máy này đều “quá tuổi” và hết hạn sử dụng từ rất lâu rồi. Trong bốn thang máy này, chỉ có hai được bật vào ban đêm, nhưng trong số đó xảy ra cố chờ sửa chữa, nên chỉ còn sót lại duy nhất mà thường ngày thường được dùng để vận chuyển hàng hóa, đây cũng là thang máy duy nhất có camera theo dõi. Rất nhiều người trong tòa cao ốc này từng đồn thổi chuyện thang máy có ma, và cũng ít nhân viên ở đây từng gặp phải những tượng kì dị, như: Thang máy bỗng dưng chạy nữa, cửa thang tự động mở ra cách vô cớ tại tầng thứ mười tám, mặc dù bên ngoài hề có người bấm nút. Hoặc có khi bước ra khỏi thang máy lúc nửa đêm, bỗng nghe thấy sau lưng vọng ra tiếng cười lạnh lẽo, nhưng khi quay đầu lại hề thấy bóng ai. Thậm chí, trước đây camera theo dõi của thang máy có lần còn ghi lại việc hết sức khó giải thích. Khi đoạn phim ở vào khoảng phút, trong hình ra hai nhân viên văn phòng nam bước vào trong chiếc thang máy trống . Đến khoảng phút mười sáu giây, thang máy dừng lại, hai nhân viên đó vừa chuyện vừa bước ra khỏi thang máy. Nhưng điều khủng khiếp là phía sau lưng họ biết từ khi nào có thêm bà lão đứng cúi đầu khom lưng ở đó. Người mẹ trẻ chưa bao giờ tin vào chuyện thang máy có ma, dắt tay cậu con trai bước vào trong thang máy và thẳng lên tầng bốn mươi. Lúc này, cả tầng lầu còn bóng người, gian vắng vẻ và ảm đạm, bốn bề yên lặng như tờ, ánh đèn hành lang cũng chỉ mờ mờ . Người mẹ lục lọi tìm kiếm chiếc chìa khóa để quên trong công ty, giữa chừng còn gọi điện chuyện với người chồng công tác. Sau mười mấy phút tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy thứ mình cần, rồi dắt con quay trở về chỗ thang máy, nhưng hiểu sao thang máy giờ này lại dừng ở tầng bốn mốt. Nghĩ rằng có người bấm nút ở tầng , vì trong tòa nhà này việc các nhân viên làm thêm giờ đến tận tối đêm cũng phải hiếm, nên chẳng lấy gì làm lạ. Thoáng nhìn thấy dây giày của cậu con trai bị tuột từ lúc nào, người mẹ dặn cậu bé giữ chặt nút bấm thang máy, còn mình cúi xuống thắt lại dây giày cho con. Chẳng mấy chốc, thang máy xuống tới nơi, cánh cửa tự động mở ra, chỉ hiểu vì sao cậu bé bỗng buông tay, rồi đứng chết lặng tại chỗ, đôi mắt thẫn thờ nhìn vào bên trong. Cánh cửa đóng lại, rồi cũng nhanh như khi nó đến. Người mẹ thắt xong dây giày, lên tiếng trách móc con vì sao để thang máy chạy mất, còn cậu bé, biết nhìn thấy thứ khủng khiếp gì, mà sợ hãi đến mức mặt cắt còn giọt máu, miệng á khẩu nên lời. Người ta vẫn bảo, đôi mắt của trẻ thơ vô cùng thuần khiết, có thể nhìn thấy những điều kì lạ. Người mẹ vừa bấm nút thang máy lại lần nữa, vừa hỏi cách tò mò về thứ mà cậu vừa nhìn thấy. Cậu bé kể: “Trong thang máy có chị mẹ ạ!” Người mẹ nhàng trách móc: “Thế có gì mà phải sợ? Con đúng là nhát gan.” Cậu bé vẫn run run, hỏi: “Nhưng mẹ ơi, người có chân họ kiểu gì ạ?” Người mẹ trả lời: “Người tàn tật ấy à? Họ có thể ngồi xe lăn, hoặc là chống nạng.” Cậu bé tiếp: “Nhưng… Nhưng chị đó, có xe lăn, cũng chẳng chống nạng ấy.” Những câu hỏi tiếp theo của cậu bé khiến người mẹ toát mồ hôi hột, đứng phắt dậy, có phần sợ hãi. Người mẹ : “Thế chị ấy có thể ngồi dưới đất, lấy hai tay chống xuống và bò ra ngoài con ạ!” Cậu bé vẫn với vẻ rất ngờ vực: “Dáng người chị ấy còn cao hơn cả người thường cơ.” Lúc này, người mẹ cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó ổn. quỳ xuống gần cậu con trai, nhàng hỏi: “Chị đó, đứng trong thang máy, mà có chân hả con?” Cậu bé sợ hãi ôm chặt lấy mẹ mình, lí nhí: “Chị ấy. Chị ấy đứng nền đất mẹ ạ.” Người mẹ ôm con vào lòng, cơn gió lạnh thổi qua, vã mồ hôi, sống gáy lạnh ngắt. Chiếc thang máy lại quay trở lại. Trong cơn hoang mang, do dự, biết mình có nên đưa con bước vào bên trong chiếc thang máy này hay nữa? Nhưng thực lòng cũng đủ dũng cảm, thang bộ từ tầng bốn mươi xuống. Vừa chờ đợi, trong đầu vừa ra cảnh tượng kinh hoàng: Lúc cánh cửa thang máy mở ra, có khi nào xuất ma nữ bay, tóc dài, áo đỏ, lưỡi dài lê thê máu hay nhỉ? Cuối cùng, buồng thang máy cũng dừng lại trước mặt. Cánh cửa từ từ mở ra. sợ hãi mà những chiếc thang máy đưa tới cho chúng ta là: Bạn bao giờ biết trước được mình nhìn thấy gì khi nó mở ra. Chương 1 Cái xác đứng trong thang máy Ngày 17 tháng 10 năm 2008, người mẹ đưa cậu con trai của mình trở lại văn phòng công ty để tìm chìa khóa, sau khi cánh cửa thang máy mở ra, vật thể lăn về phía chân người mẹ. kinh hãi thét lên những tiếng thất thanh khi nhận ra đó là chiếc đầu người. Trước cảnh tượng đó, cậu bé ánh mắt đờ đẫn, nhìn vào trong thang máy, sợ hãi nên lời. Người mẹ sau khi định thần, ngước mắt nhìn vào bên trong, thấy xác người, điều kì lạ là cái xác đầu đó… vẫn đứng trong thang máy. Bốn phía thang máy còn dính những vệt máu chưa khô. Trong ánh đèn mờ ảo, người phụ nữ đầu đứng thẳng. Cảnh tượng kinh hoàng trước mắt khiến người mẹ sợ hãi suýt ngất ngay tại chỗ. ôm cậu con trai vào lòng, định rời khỏi nơi đáng sợ đó, nhưng sợ hãi tột cùng khiến chân mềm nhũn, người còn chút sức lực nào. run rẩy mò lấy chiếc điện thoại, và phải mất mấy lần mới bấm được số điện thoại cảnh sát 110[1]… Trung tâm chỉ huy 110 nhanh chóng thông báo cho cơ quan cảnh sát khu vực, và chỉ trong khoảng thời gian ngắn, cảnh sát địa phương có mặt tại trường. Cơ quan quản lý và bảo vệ tòa nhà rất tích cực trong việc phối hợp công tác, an ủi hai mẹ con trong tình trạng tinh thần bị hoảng loạn, và ngay lập tức ngắt nguồn điện dẫn tới thang máy nơi xảy ra vụ án. Phía cảnh sát phân làm hai nhóm, nhóm phụ trách việc hỏi và ghi chép thông tin, nhóm còn lại tiến hành kiểm tra trường. Công tác kiểm tra diễn ra suốt cả đêm. trường vụ án được bảo vệ rất tốt, và tổ chuyên án cũng tới nơi ngay trong buổi sáng sớm ngày hôm sau. đồng chí cảnh sát họ Chu chịu trách nhiệm về trường có phần thất vọng khi chuyện cùng tổ chuyên án, vì mặc dù làm việc suốt đêm, nhưng đến giờ họ vẫn chưa xác định được đây là vụ án tự sát, giết người hay tai nạn ngoài ý muốn, và mong nhận được hợp tác giúp đỡ từ phía tổ chuyên án. Họa Long : “Đầu rơi rồi, chẳng lẽ lại có thể là tự sát sao?” Cảnh sát Chu trả lời: “Tôi chưa từng thấy vụ án nào kì lạ như thế này, mọi người có tin đời có ma ?” Nạn nhân là tên Ôn Tiểu Uyển, làm biên tập cho Công ty xuất bản nằm ở tầng bốn mươi hai, và cũng là tầng cùng của tòa nhà này. Trong ngày xảy ra vụ án, ta ở lại làm thêm giờ mình đến tận tối khuya, và khi trở về chết trong thang máy trong tình trạng và hai tay bị chiếc khăn lụa buộc về phía sau. người phụ nữ cùng cậu con trai đứng ở tầng bốn mươi chờ thang máy tình cờ phát ra vụ án và gọi điện báo cảnh sát. Căn cứ vào những tường thuật và miêu tả từ phía nhân chứng và báo cáo khám nghiệm tử thi bước đầu, phía cảnh sát phán đoán rằng: Thời gian tử vong – Khoảng mười giờ đêm. Địa điểm tử vong – Thang máy, đây cũng chính là trường đầu tiên của vụ án. Nguyên nhân tử vong – Nguyên nhân phi tự nhiên. Cảnh sát Chu cho biết, sau kết quả điều tra bước đầu, mấy ngày trước đây, nạn nhân Ôn Tiểu Uyển chia tay bạn trai, nên tâm trạng buồn bã vui, và có khuynh hướng tự sát. Trong ngày xảy ra việc, do có sai sót trong quá trình xử lí công việc, Ôn Tiểu Uyển bị lãnh đạo phòng biên tập trách móc và cầu phải làm thêm giờ để hoàn thành công việc, và khi ra về chết trong thang máy. Cậu bé, trong hai nhân chứng của vụ án, từng nhìn thấy nạn nhân đứng lơ lửng , nên phía cảnh sát phán đoán rằng lúc đó có thể nạn nhân bị treo trong thang máy. Theo lời kể lại, cậu bé chỉ nhìn thấy người phụ nữ đứng lơ lửng trong thang máy mà thấy có người nào khác, nên phía cảnh sát suy đoán rằng có thể nạn nhân tự sát. Nhưng tại trường vụ án hề phát thấy dấu vết gì của các vật hình sợi như dây hay thừng. Kì lạ hơn nữa, trền buồng thang máy cũng có dấu vết gì của việc treo vật nặng. Nguyên nhân dẫn đến việc đầu rời khỏi cơ thể là do bị ngoại lực kéo. Xảy ra vụ thảm án như thế này khi thang máy có cố, phía cảnh sát căn cứ vào vệt máu tường, về cơ bản có thể loại trừ khả năng nạn nhân chết do tai nạn ngoài ý muốn. Vết cứa ở cổ phải do vật sắc gây nên, mà giống như bị sợi dây siết chặt. Hoặc cũng có thể thủ phạm treo lên, rồi bám vào hai chân, dùng sức nặng cơ thể của mình, để tác động vào đầu nạn nhân. Họa Long phản bác: “Tôi nghĩ thể có khả năng đó, vì cho dù hung thủ có khỏe đến mức nào, cũng thể siết đứt cổ nạn nhân được.” Cảnh sát Chu phân tích tiếp: “Quan sát những vết máu để lại tường, lúc đó trong thang máy chỉ có mình nạn nhân. Khi đầu rời khỏi cổ, xung quanh có người nào khác, nên thấy dấu vết đường máu phun ra bị thứ gì chắn lại. Nếu có, khi cảnh sát kiểm tra trường chắc chắn phát ra rồi!” Tô My lên tiếng: “Rất nhiều phụ nữ đều sợ phải thang máy mình, vì họ sợ ma hoặc sợ bị kẹt trong đó.” Bao Triển hỏi thêm: “Chiếc khăn lụa buộc hai tay nạn nhân là của ai?” Cảnh sát Chu trả lời: “Là của chính nạn nhân. Vết buộc chặt lắm! Nhưng đó là hành động của hung thủ hay của chính nạn nhân, đến nay vẫn chưa xác định được. Chúng tôi cũng căn cứ vào điểm đó, mà phỏng đoán vụ án này đến tám chín phần là vụ giết người. Tuy nhiên, trước đây cũng từng xảy ra nhiều vụ án nạn nhân tự buộc tay mình rồi treo cổ hoặc nhảy xuống sông tự vẫn, nên lần này vẫn cần phải điều tra thêm bước nữa mới có thể kết luận được.” Giáo sư Lương giờ mới lên tiếng: “Trực giác của tôi cho rằng đây là vụ giết người, vụ án tưởng chừng như thể xảy ra. Nhìn bề ngoài và các lô-gíc của việc, đó dường như là điều thể nào xảy ra trong thực. Tuy nhiên, hung thủ là kẻ vô cùng thông minh và hiểu rất các điểm mấu chốt của việc giết người trong phòng kín, nên chúng ta gặp rất nhiều khó khăn trong việc phá giải vụ án này!” Kết quả kiểm tra trường cho thấy, hung thủ dường như biến mất trong khí, hoặc cách khác, kẻ đó chưa từng xuất ở đó bao giờ. trường hề có dấu vân tay, cả dấu giày, hung khí. để lại cho chúng ta bất cứ manh mối phá án nào. Vụ án này giống như có linh hồn hay tên ác quỷ nào đó, tóm lấy người con thang máy mình, và dùng sức mạnh kinh người kéo đứt cổ nạn nhân. Tô My tiếp: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy người chết đứng như thế này.” Cảnh sát Chu lên tiếng đồng ý: “Đúng thế, mà còn là xác mất đầu nữa! Thôi, chúng ta cứ nghe xem bên pháp y giải thích thế nào .” Theo giải thích từ phía pháp y, tượng xác chết có thể đứng được, là trạng thái co thắt cơ thể đặc biệt. Đây là tượng rất hiếm gặp. tượng cơ thể bị co thắt xảy ra ngay trong khoảnh khắc chuyển giao giữa sống và cái chết, do các cơ thịt đột ngột co cứng khiến cho tư thế và biểu cảm của nạn nhân bị dừng lại ngay tại thời điểm chết. Co thắt cơ thể là tượng co cứng cơ thịt vô cùng hiếm gặp. Cơ thể người sau khi chết trải qua giai đoạn giãn lỏng cơ thông thường, mà tất cả các cơ thịt đều bị co thắt và cứng lại như tại khoảnh khắc ngay trước khi chết, và trạng thái này được giữ nguyên đến cả sau khi chết. tượng này thường chỉ xảy ra trong trường hợp hệ thần kinh căng thẳng quá độ hoặc não bộ bị tổn thương, đôi khi cũng xuất khi cuống não dưới bị thương nặng. tượng co thắt cơ thể có thể xảy ra cục bộ hoặc toàn cơ thể. Trường hợp co thắt cục bộ chỉ lưu giữ được trạng thái của số bộ phận cơ nhất định cơ thể trước khi chết, và tượng này gặp tương đối nhiều. Ví dụ, số kẻ tự sát bằng dao hoặc dùng súng tự sát, sau khi chết trong tay vẫn nắm rất chặt hung khí, hay những kẻ thắt cổ tự sát, sau khi chết, trong tay vẫn còn giữ nguyên dây thắt cổ. Hoặc như những nạn nhân chết đuối, khi chết bàn tay thường ở trạng thái co lại như chân chim, là do tay họ luôn cố gắng bám vào cây cỏ hoặc bùn đất. số trường hợp chết do trúng độc, nạn nhân có thể vẫn còn giữ nguyên vẻ mặt và biểu cảm đau đớn trước khi chết. Đối với việc co thắt toàn cơ thể, khiến thi thể giữ lại toàn bộ tư thế và nét mặt trước khi chết, có thể lấy ví dụ như: chiến trường, số chiến sĩ sau khi hi sinh vẫn giữ nguyên tư thế bắn súng, hoặc ôm chặt đối phương, liều mình nguyện chết cùng kẻ thù. Nhưng các trường hợp xuất tượng co thắt cơ thể chỉ chủ yếu là co thắt cục bộ, rất hiếm khi có co thắt toàn thân. Đầu của Ôn Tiểu Uyển rời khỏi cổ, nhưng trong khoảnh khắc trước khi chết, do tượng co thắt toàn thân, nên thi thể nạn nhân hoàn toàn bị đổ xuống, thậm chí còn đứng rất vững vàng trong thang máy. Do hai mẹ con nhân chứng ở tầng bốn mươi nhấn nút gọi thang máy, thang máy bị dừng lại, khiến chiếc đầu bị xóc mà rơi xuống sàn. Tổ chuyên án đứng trước cửa thang máy tầng bốn mươi hai, nơi nạn nhân Ôn Tiểu Uyển đứng trước khi bước vào trong chiếc thang máy tử thần. Giáo sư Lương lệnh cho bảo vệ tòa nhà bật nguồn điện thang máy, rồi bảo cảnh sát Chu đứng dưới tầng tòa nhà ghi chép lại thời gian vận hành thang. Tiếp đó người bảo vệ được sắp xếp đứng ở tầng bốn mươi và bấm nút gọi thang để tiến hành cuộc kiểm tra về quá trình vận hành của nó theo đúng như tại thời điểm xảy ra vụ việc. Cánh cửa thang máy từ từ mở ra, những vết máu vẫn chưa được làm sạch, từ phía trong xông ra mùi tanh khó ngửi. Tô My đưa tay phe phẩy rồi : “Có nhất định phải vào cái thang máy này ạ? Chúng ta có thể …” Bao Triển bỗng ngửi được mùi gì đó khác lạ lẩn khuất giữa mùi tanh trong thang máy, hình như đó là thứ mùi cháy khét. Bao Triển lên tiếng cảnh báo mọi người: “Tốt nhất chúng ta chưa nên vào đó, chiếc thang máy này có vấn đề.” Họa Long cười nhạo hai kẻ nhát gan cạnh mình, rồi cứ thế đẩy theo giáo sư Lương ngồi xe lăn vào phía trong. Bao Triển và Tô My đành miễn cưỡng bước theo sau. Giáo sư Lương thông báo cho cảnh sát Chu và người bảo vệ tại tầng bốn mươi chuẩn bị ghi chép thời gian cánh cửa thang máy cũng theo đó mà từ từ đóng lại. Trong ánh đèn mập mờ của thang máy, bốn người của tổ chuyên án im lặng với nhau lời nào, tất cả họ đều hướng về cùng suy nghĩ, vào thời điểm xảy ra vụ việc, nạn nhân cũng đứng ngay trong buồng thang máy này. Giáo sư Lương quan sát xung quanh cách tỉ mỉ. Vết máu xung quanh dưới ánh đèn lờ mờ trông đáng sợ. Tấm thảm trải nền chắc lâu thay, sau khi bị máu ngấm vào càng thêm cứng lại. Quạt thông gió phía hỏng từ khi nào , còn các trang bị cứu hỏa khẩn cấp càng cần phải đến nữa. Thang máy dừng lại tại tầng bốn mươi, người bảo vệ bấm ngưng đồng hồ rồi báo cáo thời gian cho giáo sư Lương. Giáo sư gật đầu, rồi rất nhanh sau đó, chiếc thang máy lại tiếp tục đóng cửa xuống. Bỗng dưng, bóng đèn trong thang chập chờn mất lượt rồi tắt phụp. Mất điện! Bên trong thang máy chỉ còn lại màu đen. Chiếc thang máy quá tuổi này được trang bị bất cứ phương án dự phòng nào, và cứ thế rơi tự do từ tầng bốn mươi xuống. Rất nhiều người cho rằng khi thang máy có cố, những người trong đó có thể nhảy lên khỏi mặt sàn khi thang máy tiếp đất, để tránh tối đa việc xảy ra thương tích. Nhưng trong thực tế đó là điều thể vì tất cả đều trong trạng thái rơi tự do, hoàn toàn mất trọng lượng. Trong khoảnh khắc giữa sống và cái chết, nếu thang máy rơi xuống tới tầng cuối cùng, cũng chính là tầng hầm của tòa nhà, chắc chắn cả bốn con người ở trong đó đều chỉ còn lại đống thịt xương lẫn lộn. Tô My hét lên sợ hãi. Họa Long vẫn giữ bình tĩnh liên tục bấm mấy nút bảng điều khiển thang máy. Bốn người nín thở hồi hộp. Như phép màu, chiếc thang máy rơi tự do nhưng hiểu sao bỗng dừng lại ở tầng . Các thang máy thông thường đều có chế độ khóa tự động, khi tốc độ xuống vượt quá tốc độ rơi cho phép, hệ thống tự động khóa lại. Thang máy giờ vẫn tối om, nhưng bốn người của tổ chuyên án thở phào nhõm, cảm giác như vừa “nhặt” lại được mạng sống vậy. Bấy giờ, đèn thang máy bỗng nhấp nháy mấy lần rồi sáng trở lại. Có lẽ đó là do thang máy vừa bật hệ thống điện dự phòng. Cánh cửa hé mở, cảnh sát Chu vô cùng kinh ngạc, hỏi dồn: “Mọi người… Sao lại xuống nhanh thế?” Bốn người tổ chuyên án vẫn còn tim đập chân run, khắp người toát mồ hôi lạnh. Họa Long đưa tay quệt ngang vệt mồ hôi trán, rồi đẩy xe của giáo sư Lương ra khỏi thang máy, vừa vẫn vừa đùa: “À, chúng tôi vừa trở về từ địa ngục đấy mà!” Bao Triển vừa vừa dìu Tô My giờ sắc mặt tái nhợt ra khỏi thang máy, vừa : “Chiếc thang máy này có cố, phải ngừng sử dụng ngay!” Giáo sư Lương bỗng lên tiếng: “Tìm thấy hung khí rồi!” Cảnh sát Chu vội hỏi: “Ở đâu thế?” Giáo sư Lương trầm ngâm, đáp: “Chiếc thang máy này chính là kẻ sát nhân!”
Chương 2 giữa trung Tổ Chuyên án cầu cảnh sát Chu triệu tập các đồng chí khác, tiến hành ngay cuộc họp bàn về vụ án. Khác với thường lệ, lần này giáo sư Lương hề phân tích về tình tiết vụ án và phân chia nhiệm vụ cho mọi người, mà đầu tiên Giáo sư đặt ra cho mọi người câu hỏi. Câu hỏi này cũng chính là câu hỏi thi trong phần phán đoán hành vi phạm tội của cục điều tra liên bang Mỹ FBI. Chỉ có ai trả lời được câu hỏi trong vòng phút, mới có cơ hội được bước chân vào FBI. Trong phòng họp, các cảnh sát đều vô cùng tích cực và hưng phấn, mọi người nóng lòng chờ đón câu hỏi của giáo sư. Câu hỏi như sau: “ cụ già ngồi xe lăn thang máy xuống dưới lầu, trong thang máy hề có người nào khác ngoài cụ, nhưng khi xuống đến nơi, mọi người phát cụ già chết, lưng găm con dao găm, hỏi hung hủ làm cách nào?” Mọi người đều bàn tán rất xôn xao, trong thang máy vừa hẹp, lại có ai khác ngoài nạn nhân, vậy con dao kia phải giải thích thế nào? Trong khi khoảng thời gian phút dần trôi , các cảnh sát dù nghĩ nát óc vẫn có được câu trả lời hợp lí. Bỗng Bao Triển cất tiếng: “Lợi dụng dây chun đàn hồi và lực phát động khi thang máy rơi xuống để bắn con dao , đây là cách để hung thủ cần xuất tại trường gây án.” Mọi người có vẻ hiểu ra việc, nhưng cảnh sát đặt câu hỏi, hung thủ làm thế nào để xác định được vị trí của cụ già? Bao Triển giải thích: “Vị trí của người ngồi xe lăn trong thang máy chắc chắn ở gần bảng điều khiển, con dao của hung thủ chỉ cần ngắm đúng chỗ đó là được. Trước tiên, hung thủ buộc đoạn dây chun có sức đàn hồi lớn vào chuôi dao, rồi luồn sợi dây qua chỗ quạt thông gió, đầu dây còn lại mắc vào vật cố định nào đó phía trần thang máy. Khi thang máy di chuyển nhanh xuống dưới, dây chun ngày càng giãn ra, và khi đạt đến độ dài tối đa, dây chun căng và tự đứt còn con dao bay ra giống như cung tên tự động, giết chết nạn nhân.” Giáo sư Lương gật đầu tán dương: “Câu trả lời rất chính xác! Công việc tiếp sau đây, chúng ta phải tìm kiếm gì, chắc cần tôi phải các đồng chí cũng tự hiểu rồi đúng ?” Bao Triển chủ động tiếp: “Trong đường hầm thang máy hoặc phía trần thang máy chắc chắn vẫn còn dấu vết hung thủ để lại, cháu nghĩ nhất định tìm được. Nhưng chỉ có điều biết hung thủ dùng dây thừng, dây thép, dây ni lông mảnh, hoặc biết đâu lại là dây cáp Cacbon sao?” Giáo sư Lương trả lời: “Thế chúng ta thử tìm hiểu về vết thương ở cổ nạn nhân trước !” Tô My cầm ra tờ sơ đồ giải phẫu vùng cổ được chuẩn bị sẵn từ trước. bản đồ chỉ cấu tạo từng phần. Ngoài cùng là lớp da, tiếp theo đó là phần cơ và hạch, nằm dọc hai bên có hệ thống các mạch máu và dây thần kinh, phía trước là đường hô hấp và đường tiêu hóa, phía sau lớp màng cơ là cột sống. Cổ là bộ phận rất yếu gồm nhiều phần mềm, chỉ có duy nhất xương trụ là phần cột sống cổ. Các đốt sống ở cổ hình dẹt được nối với nhau bằng các gân, nơi mà những đao phủ thời xưa đều cố gắng nhắm trúng để có thể nhàng hoàn thành nhiệm vụ chỉ bằng nhát dao duy nhất. Tổ chuyên án phân tích kỹ càng cả quá trình gây án. Vết thương cổ nạn nhân nằm ở vị trí tam giác dưới hàm, chỉ có máy móc mới đủ sức kéo đứt như vậy. Giả sử hung khí giết người là sợi dây thép, sợi thép này quàng qua cổ nạn nhân, hai đầu dây được treo vào nơi nào đó trong đường hầm thang máy. Khi thang máy hoạt động, “cỗ máy” này sinh ra lực rất lớn, trong tình huống thang máy ngừng xuống, nạn nhân ban đầu bị treo lên cao, đầu bị kéo tới sát trần thang máy. Sợi thép ngày càng thu ngắn lại, cổ nạn nhân cũng dần bị siết chặt. Và cuối cùng, đầu nạn nhân bị đứt rời, còn sợi thép nhanh chóng biến mất sau những lỗ thông khí trần thang máy. Cả quá trình gây án diễn ra rất nhanh, dường như chỉ trong tích tắc. Do thời gian dùng lực rất ngắn, nên dù da vết thương ở cổ nạn nhân có phần giống vết giằng xéo, nhưng nhìn chung vết cắt rất “ngọt”. Tiếp theo, căn cứ vào sơ đồ phân bố và đường phun của vết máu, có thể xác định được rằng, nạn nhân vẫn luôn đứng thẳng sau khi chết. Sau khi bị sợi thép cứa đứt cơ thể nạn nhân co cứng và rơi xuống sàn thang máy. Thi thể đứng thẳng trong thang máy, máu vẫn ngừng phun ra bốn phía, và bắn lên tường giáo sư Lương giải thích: “Sợi dây giết người rất mảnh, bền chắc và có độ đàn hồi cao, chiều dài ít nhất cũng phải bằng hai tầng tòa nhà.” Cảnh sát Chu thắc mắc: “Chúng ta vẫn chưa tìm thấy sợi dây thép, làm sao biết được độ dài của nó?” Giáo sư Lương trả lời: “Nạn nhân Ôn Tiểu Uyển vào thang máy từ tầng bốn hai, sau khi bước vào bên trong nhất định bấm nút xuống tầng . Nhiều khả năng hung thủ lúc đó cũng ở trong thang máy. quàng sợi dây thép vào cổ nạn nhân, trói tay ra phía sau, và ra khỏi thang máy tại tầng bốn mốt. Nhân chứng của chúng ta đứng ở tầng bốn mươi là hai mẹ con, người mẹ cúi xuống thắt dây giày cho cậu bé, nhìn thấy những gì xuất trong thang máy, chỉ có cậu bé thấy người treo giữa trung, điều đó cho thấy sợi dây phải dài ít nhất là hai tầng lầu.” Họa Long giải thích thêm: “Cậu bé nhất định phải nhìn thấy cái xác treo giữa trung, mà lúc đó nạn nhân có thể vẫn còn sống, nhưng bị treo trong thang máy và vùng vẫy, hai chân cố đạp về phía sau. Đây cũng là lí do vì sao cậu bé rằng chị ấy có chân. Sau đó, khi thang máy quay trở lại nhân chứng mới nhìn thấy cái xác đứng trơ như thế.” Cảnh sát Chu đặt câu hỏi: “Thời gian thang máy chạy từ tầng bốn hai đến tầng bốn mốt chỉ có vài giây, hung thủ làm sao kịp trói ngược tay nạn nhân lại, còn quàng dây vào cổ nạn nhân nữa?” Giáo sư Lương đáp lời: “Câu hỏi này tại vẫn chưa thể giải đáp được. Thời gian gây án của hung thủ vẫn còn là câu đố.” Trước khi kết thúc cuộc họp, giáo sư Lương giao nhiệm vụ cho từng người. Bao Triển phụ trách kiểm tra kỹ đường hầm thang máy, tìm kiếm hung khí và các dấu vết gây án của hung thủ. Tô My lấy thông tin từ các đồng nghiệp của nạn nhân tại Công ty để tìm hiểu thêm về các vấn đề liên quan khác, đặc biệt phải nắm bắt được những ai từng xảy ra mâu thuẫn với nạn nhân. Họa Long và cảnh sát Chu chịu trách nhiệm điều tra những người còn ở lại trong tòa nhà vào thời gian xảy ra vụ án, trọng điểm là phòng kiểm soát thang máy và những người biết thông tin nạn nhân làm thêm giờ, tất cả phải cho ra bảng danh sách cụ thể. Mọi người nhanh chóng bắt tay vào thực nhiệm vụ của mình. Vụ án xảy ra vào ngày thứ sáu. Hai ngày sau đó, tất cả các nhân viên làm việc trong tòa nhà đều làm trở lại. Thông tin về nữ biên tập làm thêm giờ đến tận khuya, bị sát hại trong thang máy, đầu lìa khỏi cổ nhưng vẫn đứng thẳng bùng nổ như trái bom ném xuống cả tòa nhà. Các đồng nghiệp cùng Công ty xuất bản của Ôn Tiểu Uyển đều kinh sợ đến mức còn tâm trí làm việc, và ngay ngày hôm đó có ba nhân viên nộp đơn xin thôi việc. Hàng ngày họ đều phải thang máy lên xuống chỗ làm, cứ nhìn thấy chiếc thang máy nơi xảy ra vụ án thấy vô cùng sợ hãi, và chắc chắn trong thời gian dài, bất cứ người đồng nghiệp nào khi nhìn thấy chiếc thang máy cũng tránh khỏi cảm giác đó. Tô My đến gặp vị Tổng biên tập của Công ty xuất bản, hỏi: “Bạn trai của Ôn Tiểu Uyển cũng nằm trong số ba người xin thôi việc đó phải ?” Tổng biên tập trả lời: “Đúng thế! Việc biên tập xuất bản nhảy việc, hay việc nhân viên bỏ nơi khác đều là những điều hết sức bình thường.” Tô My có vẻ đồng tình, : “Tôi lại thấy điều đó có liên quan đến vụ án này nhiều hơn mới phải. Công ty ông có đối thủ cạnh tranh nào ?” Tổng biên tập đáp: “Cạnh tranh rất khốc liệt là đằng khác ấy chứ! Mỗi đơn vị xuất bản đều có thể coi là đối thủ cạnh tranh của chúng tôi. Công ty ở ngay tầng bốn mươi dưới kia, cũng là Công ty về mảng Văn hóa.” Tổng biên tập cũng cho biết thêm, Công ty xuất bản của ông và Công ty văn hóa ở tầng bốn mươi mặc dù cùng nằm trong tòa nhà, nhưng vì quan hệ cạnh tranh, nên trước đây từng xảy ra vụ tranh chấp, và phải nhờ đến pháp luật giải quyết, kết quả cuối cùng Công ty văn hóa thua kiện. Tô My lấy bút ghi chép cẩn thận những gì Tổng biên tập , rồi hỏi thêm thông tin về bạn trai của Ôn Tiểu Uyển. Theo thông tin có được, ta tên Dương Tử, là đồng nghiệp của Ôn Tiêu Uyển, phụ trách mảng biên tập sách dự án, từng thực ít các cuốn sách liên quan đến chủ đề kinh dị huyền bí. Sau khi xảy ra vụ án, phía cảnh sát từng đến chỗ ở của Dương Tử để điều tra, nhưng phát bất cứ điểm nghi vấn nào. Khi được hỏi, Dương Tử tỏ ra vô cùng bình tĩnh thái độ rất ràng, rằng việc này có liên quan gì đến ta, vì hai người họ chia tay rồi. Tô My hỏi lại: “Nhưng hai người mới chỉ chia tay tuần, các đồng nghiệp khác có thể làm chứng. Hơn nữa, tình cảm của hai người trước giờ đều rất tốt, duy chỉ có khi chia tay là cãi nhau thôi đúng ?” Dương Tử ngoảnh đầu sang bên, giọng hết sức bình thản, trả lời: “Có cặp tình nhân nào khi chia tay mà như thế đâu!” Tô My tiếp tục : “Mắt có phần sưng đỏ, cho thấy khóc rất nhiều. Theo những gì chúng tôi điều tra được, từng tặng Ôn Tiểu Uyển chiếc khăn lụa phải ?” Dương Tử thoáng liếc nhìn Tô My, cúi đầu, nước mắt tràn ra. Dương Tử kể rằng, trước khi chia tay, Ôn Tiểu Uyển từng duỗi tóc, rồi lại uốn xoăn, buổi tối còn dám ngủ vì sợ làm hỏng nếp tóc. Dương Tử biết mẹo , là lấy tấm vải voan hoặc thứ bằng tơ trải lên gối, khi ngủ dậy tóc bị mất nếp, nên mua tặng bạn chiếc khăn lụa. Tô My cảm thán: “Xem ra mối quan hệ của hai người cũng khá tốt đấy chứ! Nhưng nhật kí mạng của có viết đoạn thế này, để tôi đọc lại cho nghe nhé!” “Mỗi mối tình của tôi đều là mối tình đầu. Cả đời chỉ người là điều thể. Thế gian này biết bao người xinh kẻ đẹp, tôi luôn muốn cảm nhận những người phụ nữ khác nhau, cảm nhận những thứ tình khác nhau. Có thứ tình rực nóng như lửa, có thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm, và có thứ cảm giác nồng nàn mãi mãi. Sống cuộc đời như vậy mới phải hối tiếc. đời bao món ngon, dựa vào đâu mà bắt tôi cả đời chỉ ăn món?” Dương Tử bực dọc ngắt lời Tô My : “Đó là quan niệm về tình của tôi, thế sao nào?” Tô My hỏi: “Những gì viết đó là cố tình chọc tức người mình thôi đúng ?” Dương Tử cao giọng, đáp: “Tôi chán ngán ta rồi, lòng đố kị của ta quá lớn, suốt ngày chỉ biết ghen tuông. Tôi xem ảnh các cũng dở chứng, còn đòi kiểm tra tin nhắn điện thoại của tôi, cho tôi làm cái này, cho tôi làm cái khác. Tôi thể nào chịu đựng nổi nữa, chia tay là điều đương nhiên.” Công tác điều tra của Họa Long và cảnh sát Chu chưa có kết quả gì khả quan. Các bộ phận quản lý công tác chung của tòa nhà được chia làm nhiều tổ khác nhau, gồm có tổ bảo vệ, tổ sửa chữa, tổ vệ sinh, tổ điện nước. Trong thời gian xảy ra vụ án, mỗi tổ đều có vài người trực ca đêm. Phòng theo dõi thang máy vốn có hai người trực ban, nhưng vì trong buổi tối xảy ra vụ án, chiếc thang máy duy nhất còn hoạt động lại được lắp đặt camera theo dõi, nên hai người trực ban xin nghỉ và về nhà từ trước đó. Hai nhân viên của tổ bảo vệ khi tuần giữa đêm cũng phát thấy có gì bất thường. Họa Long và cảnh sát Chu hỏi từng người , rồi cầu họ viết bản tường trình về quan hệ của mình với nạn nhân và những gì mình làm khi xảy ra vụ án. Ôn Tiểu Uyển quá xinh đẹp, nhưng có thân hình bốc lửa, lối ăn mặc thời thượng, mái tóc dài tha thướt nhìn từ phía sau rất hút hồn người khác. Kết quả giám định cho thấy, hề bị xâm hại, những người trực ban buổi tối hôm đó cũng hề biết là ai, chỉ có vài người có chút ấn tượng vì từng gặp mặt. Bao Triển kiểm tra kỹ lưỡng trước lượt phòng máy của thang máy. Trong đó có các ròng rọc cuộn và ròng rọc điều hướng. Dưới đáy thang phát bất cứ vết treo sợi thép nào. Hơi thất vọng, Bao Triển tiếp tức kiểm tra phía dưới đường hầm, hy vọng có thể tìm thấy dấu vết của sợi dây giết người, nhưng ngoài rác ra, chẳng có gì khác. Ngay trước khi định bỏ cuộc, Bao Triển phát vết treo giá điều hướng nằm nóc đường hầm, vết cọ sát còn rất mới, lớp sơn chống gỉ bị tróc mất. Rất dễ dàng để nhận ra rằng nơi đó từng treo vật nặng. Xem ra đây chính là nơi buộc sợi dây thép gây án. Thế nhưng, trong đầu Bao Triển lại nảy ra điểm nghi ngờ mới: Hung thủ vào đường hầm thang máy bằng cách nào được? Chỉ có hai cách: Cách thứ nhất: Thông qua phòng máy thang máy. Phòng này chỉ có thể mở được bằng chiếc chìa khóa ba cạnh, nhưng chiếc chìa khóa này tất cả những ai trực ban đều có. Cách thứ hai: vào đường hầm ngay từ thang máy. Hung thủ có thể mở cánh cửa phía đỉnh buồng thang máy, chui lên và buộc sợi dây vào giá điều hướng. Mặc dù tìm được sợi dây thép nghi là hung khí gây án, nhưng Bao Triển tìm thấy vật rất kì lạ lẫn trong thùng rác. Bao Triển : “Tôi kiểm tra thùng rác ngoài cửa thang máy tầng bốn hai, bốn mươi mốt và bốn mươi, hy vọng có thể tìm thấy hung khí gây án mà hung thủ tình cờ để lại và tìm thấy vật rất kì lạ. Vật này chúng ta hàng ngày vẫn hay nhìn thấy, nhưng giờ đây lại bình thường chút nào.” Họa Long sốt ruột lên tiếng: “Rốt cục là thứ gì? Lần sau cậu cứ toẹt ra , tôi chả thích trò úp úp mở mở tí nào!” Tô My tủm tỉm cười: “Bao Triển trước nay đều cẩn thận như thế mà! Nhưng rốt cục đó là thứ gì thế?” Bao Triển lôi ra chiếc túi đựng vật chứng, : “Đó là quả chuối rất lạ! Bên ngoài cuốn chặt băng dính, nhưng bên trong trống rỗng.” Giáo sư Lương lên tiếng: “Bao Triển, cậu tìm thấy nó ở tầng nào thế?” Bao Triển đáp: “Ở trong thùng rác tầng bốn mốt ạ, xem ra hai ngày có ai dọn rác rồi!” Bên trong chiếc túi ni lông trong suốt là quả chuối, vỏ vẫn còn hoàn chỉnh, nhưng bên trong hề có ruột. Thế nhưng, kì lạ ở chỗ vỏ quả chuối này còn bọc lớp băng dính. Giáo sư Lương suy nghĩ hồi, rồi hỏi mọi người: “Ai có thể cho tôi biết, quả chuối này dùng để làm gì?”