[Series] Mười tội ác – Tri Thù

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      [​IMG]
      Series Mười Tội Ác

      Tác giả: Tri Thù

      Thể loại: Trinh thám kinh dị

      Độ dài: 5 tập

      Nguồn : niemlam.wordpress.com

      Nhà xuất bản: NXB Dân Trí

      Công ty phát hành: Phúc Minh Book

      Nguồn Ebook (tập 1+2): dtv-ebook.com

      Nội Dung:
      Bộ tiểu thuyết trinh thám “Mười tội ác” của tác giả Tri Thù điều tra về 10 vụ án kinh thiên động địa được dựa nguyên mẫu 10 vụ án có từng gây chấn động toàn Trung Quốc.
      Bộ tiểu thuyết này viết về ai?

      Tác giả viết về những cảnh sát, tội phạm giết người, những kẻ chuyên hủy hoại dung nhan, người mắc bệnh động vật, ăn mặc dị hợm, những thiếu niên hư hỏng, những kẻ lang thang, người bán thận, những tên râu xanh, kẻ ăn mày, và cả những người từ sáng đến tối quỳ nơi đầu phố…

      Dưới cái nhìn bao dung của thượng đế, tất cả những người đó đều là chị, bố mẹ, vợ chồng, con cái chúng ta. Chúng ta cần phải ôm họ vào lòng, giống như tiên nữ ôm làn hoa sen, sau đó phơi bày bóng tối nắm giữ trong tay trước mắt thiên hạ.
      Tác giả dùng những ngôn từ bạo liệt và những con chữ han gỉ, cóp nhặt dinh dưỡng từ những viên đá lát đường hàng ngày vẫn bị người đời lãng quên để hoàn thành bộ trường thiên tiểu thuyết bán chạy ở cả chốn thiên đường và địa ngục này.

      Tác giả chưa bao giờ từ bỏ hành trình tìm kiếm trong bóng tối. Bởi theo như tác giả nếm trái táo ở thiên đường có gì hay ho, tác giả muốn nếm trái táo nơi địa ngục. Trong bóng tối có ánh lửa màu đen mà chỉ những người có ánh mắt vô cùng tinh tường và bén sắc mới có thể thâu tóm được nó. Đôi khi đôi mắt chúng ta có thể nhìn thấy thiên hà vũ trụ nhưng lại nhìn thấy thế giới bi thảm nhất ở tầng đáy xã hội.

      Biết bao nhiêu đêm ngủ, có người khổng lồ đứng nơi đầu phố dắt con ngựa gỗ và đợi chờ hoa nở?

      Trong tác phẩm của mình, Tri Thù chính là thượng đế, tác giả phóng thích cho tất cả tội đồ và tha thứ cho tất cả tội lỗi.

      Những vụ án trong bộ tiểu thuyết này đều được xây dựng dựa những vụ án có ngoài đời thực, tuy nhiên tên nhân vật và địa điểm liên quan đến vụ án đều được thay đổi. Mười vụ án gây rúng động tâm can như thế xảy ra ngay bên cạnh chúng ta, mỗi vụ án đều được giới báo chí công khai nên dần rơi vào quên lãng.

      Trước khi đọc bộ tiểu thuyết này, tác giả có lời cảnh báo: Những người nhát gan, trẻ vị thành niên và bệnh nhân bệnh tim đều nên đọc! Cảnh báo của tác giả tuyệt đối phải lời hù dọa.
      P.S từ người đăng: trùm sợ ma nhưng toàn thích coi phim và truyện giết người hàng loạt :018:


      Mục Lục

      Tập 1
      Tập 2
      Tập 3
      Tập 4
      Tập 5
      Last edited: 30/9/17
      Chris, Learthy Phantomhivelinhdiep17 thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      [​IMG]
      TẬP 1 : Bóng ma đêm mưa

      Giới thiệu
      Bốn cảnh sát với những năng lực và tuyệt kỹ đặc biệt, họ được tuyển chọn từ mọi đội cảnh sát trong cả nước và lập thành đội chuyên án. Nhiệm vụ của họ là tiến hành phá những vụ án đặc biệt, những vụ án mà phạm nhân là những kẻ có nhân cách vô cùng méo mó, lệch lạc.
      Trong mười vụ án: Nô lệ dưới tầng hầm, Bóng ma đêm mưa, Bù nhìn da người, Truyền thuyết râu xanh, Bệnh viện tâm thần, Người tuyết… vụ án nào kinh sợ và chấn động lòng người?

      Vì sao chúng lại bạo lực như vậy? Vì sao chúng lại biến thái nhường ấy?

      Trong mắt những kẻ biến thái, giết người là giải thoát lương thiện nhất!

      Tìm ra chân tướng thực phải mục đích cuối cùng của chúng ta!



      Chris, linhdiep17Dung Nguyễn 1995 thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Phần 1: Nô lệ dưới tầng hầm
      Lời dẫn
      Hãy bỏ hi vọng lại ngoài cửa nếu muốn bước vào địa ngục – Dante Alighieri.

      Năm 2000, hoa hòe nở rộ ngoài ngoại ô, từng chuỗi hoa rủ xuống, mùi hương nồng nàn khiến người ta mơ mòng muốn ngủ, hai nông dân nằm dài triền đê, đầu gối lên giày của chính mình ngủ say như chết.

      Ráng chiều nhuộm đỏ sắc trời, vầng mây cuồn cuộn nổi lên nơi đường chân trời, gió xuân thổi hiu hiu, hoa tuyết đột ngột rơi lả tả, hoa tuyết và hoa hòe quyện vào nhau bay lất phất theo chiều gió.

      Hai nông dân rét run cầm cập, họ chuyện với nhau về mùa đông như thế này:

      “Mùa đông năm ngoái lạnh thế biết. Tôi cóng tay, cóng chân, cóng cả tai.”

      “Ừ! Tôi cũng cóng tay, cóng chân nhưng tai lại bị cóng.”

      đội mũ à?”

      “Tôi có tai!”

      Người có tai kể từng là kẻ lang thang, là công nhân làm đường, từng là kẻ đào cát, có điều y sắp trở thành tội phạm.

      Muốn tường thuật chính xác vụ án ly kì này, trước tiên chúng ta nên quan sát mông y chút.

      Y ngồi triền đê, phía dưới mông là bùn đất.

      Nhưng phía dưới lớp bùn là gì thế?

      đoàn tàu!

      Đoàn tàu chạy qua đường ray nằm phía dưới mông y, chạy qua phía dưới những tòa nhà chúng ta ở, chạy phía dưới cả thành phố này.

      Năm 2007, rừng trúc nơi y ngồi trước đây và triền đê năm nào được san bằng, khu vực xung quanh được cải tạo thành sân vận động rộng lớn, người phụ trách khu thể thao này cho chặt hết trúc, ông ta định biến khu đất trống này thành hồ bơi lộ thiên nên thuê đội xây dựng đến thi công.

      Đội xây dựng mới đào được ba mét xảy ra tượng đất lún, ở giữa vùng lún xuất hang động tối om.

      Sau khi đội trưởng vào trong hang kiểm tra tay này lập tức hốt hoảng bỏ của chạy lấy người, tiền công cũng chẳng cần nữa.

      Ông chủ khu thể thao này chỉ vào cái hang, hỏi: “Dưới đó có gì vậy?”

      Chương 1 : Tiếng hát trong lòng đất
      Phía cảnh sát nghe tin vội vàng ập đến, lập tức phong tỏa trường.

      Nghe cảnh sát xuống hang động đó bao giờ trở lại nữa. Những lời đồn thổi bắt đầu phát tán khắp nơi, mấy ngày sau phía cảnh sát phải lên tiếng đính chính rằng trong lúc tiến hành sửa chữa khu thể thao liên hợp và xây dựng hồ bơi, vì gặp phải tượng đất lún nên đội thi công vô tình đào thông tới hầm thông gió của tàu điện ngầm!

      Trong đường hầm chứa rất nhiều bí mật mà người đời bao giờ biết đến!

      Ở đó có hầm thông gió, hầm rút nước, hầm giảm áp… phần lớn miệng hầm được che lấp và ngụy trang hoặc được xây ở nơi tương đối hoang vắng. Những nơi đường sắt giao nhau, điện cao thế lên tới hàng ngàn vôn, ngay cả nhân viên đường sắt cũng có khả năng gặp phải nguy hiểm chết người nếu lao vào đường sắt, những vậy còn gây tê liệt hệ thống giao thông ngầm.

      Mặc dù vậy vẫn thường có người nhảy xuống đó, rồi biến mất vào nơi sâu trong đường hầm. Chính phủ đành ra mặt, họ đề ra các quy định để hạn chế các hành vi có liên quan.

      Viên cảnh sát chui vào hầm thông gió để điều tra nọ đúng là trở lên miệng hầm mà ta lần mò trong bóng tối men theo đường hầm tiến về phía trước. Khi ta xuất ở nhà ga, các hành khách đều hết hồn, ta thở hổn hển giải thích với nhân viên nhà tàu vì sao mình lại xuất ở nơi này, sau đó ta câu khiến ai cũng lạnh tóc gáy:

      “Trong đường hầm… có người hát!”

      Từ hệ thống camera trong phòng điều khiển cảnh sát hề phát thấy ai nhảy từ sân ga xuống đường tàu, người lái tàu cũng thanh minh thấy dấu tích của con người trong đường hầm, nhưng viên cảnh sát nọ cứ khăng khăng với quan điểm của mình, ta quả thực nghe thấy tiếng hát rất to vọng ra từ đường hầm.

      việc trở nên nghiêm trọng, phòng kiểm soát đường sắt quyết định áp dụng biện pháp tạm thời dừng mọi hoạt động của các đoàn tàu, nhiều nhân viên điều tra dắt chó cứu nạn vào đường hầm. Đồng chí cảnh sát nghe thấy tiếng hát nọ cầm đèn chiếu trước dẫn đường. Đường hầm bóng người, dưới ánh đèn halogen chỉ trông thấy ánh sáng phản chiếu đường ray. Tìm suốt mười phút đồng hồ, cả đội vẫn phát ra điều gì khác thường, đúng lúc định bỏ cuộc giọng hát đột nhiên vang lên từ phía sau khúc ngoặt của con đường trước mặt thanh rất ràng – đúng là giọng hát của phụ nữ, giọng nữ trung cao vút, những vậy đó còn là bài hát tiếng Nhật!

      Giọng hát quái dị cứ vang vọng trong đường hầm, nghe mà rợn tóc gáy.

      nhân viên điều tra nhát gan run rẩy cất tiếng hỏi: “Người hay ma đấy?”

      Viên cảnh sát nọ trả lời: “Chắc chắn là người!”

      Nhân viên điều tra lại hỏi: “Nếu phía trước có người, sao chó nghiệp vụ của chúng ta sủa nhỉ?”

      Đúng là chú chó cứu nạn khá im hơi lặng tiếng, mọi người chậm chạp tiến về phía trước, lúc qua khúc ngoặt, họ chĩa đèn chiếu về hướng phát ra thanh, nhưng thanh quái dị đó đột ngột im bặt.

      Trong đường hầm bóng người.

      Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều dựng tóc gáy.

      Trong quá trình đào hầm cho tàu ngầm chạy, đội thi công thường tìm thấy mộ và hài cốt, tại nhiều nhà ga cũng từng xảy ra nhiều vụ tự tử, bởi vậy số nhân viên thi hành nhiệm vụ càng tin vào tồn tại của các tượng kinh dị hơn, họ e dè dám bước tiếp và bắt đầu nảy sinh tâm lí muốn đánh trống thu quân, chỉ duy viên cảnh sát nọ vẫn can đảm bước về phía trước. Chẳng bao lâu sau, dừng bước, cúi người quan sát thứ gì đó mặt đất.

      Mọi người xúm lại xem, ra là chiếc di động!

      Phát này vừa vặn giải thích cho xuất của tiếng hát vừa rồi, chắc chắn đó là nhạc chuông điện thoại.

      Mọi người thở phào nhõm, nhân viên điều tra nọ định nhặt chiếc máy lên, nhưng cảnh sát khi nãy liền ngăn lại bảo đừng động vào.

      đeo găng tay, thận trọng cầm chiếc điện thoại mặt đất, rồi cất giọng nghi vấn đặc mùi cảnh sát hình : “Chủ nhân của chiếc điện thoại giờ ở đâu nhỉ?”

      Mọi người đều biết, toa điện ngầm là gian hoàn toàn khép kín, chính vậy có thể loại trừ khả năng hành khách tự vứt điện thoại của mình xuống đường sắt, hơn nữa nom chiếc điện thoại này có vẻ rất xa xỉ. Trong văn phòng quản lý an toàn, nhân viên đối chiếu bức ảnh mạng và xác nhận đây là loại điện thoại di động hiệu Cosmic Shinerexclusive của hãng Toshiba, hãng điện thoại danh tiếng của Nhật. thế giới chỉ sản xuất hạn chế ngàn chiếc, mặt điện thoại còn gắn mười bốn viên đá quý, loại điện thoại này được tạp chí Forbes xếp hạng thứ tư trong danh sách mười loại điện thoại di động xa xỉ nhất thế giới, giá của nó là ba trăm chín mươi chín ngàn yên Nhật. Từ đó có thể thấy chủ nhân của chiếc điện thoại này chắc chắn vô cùng giàu có.

      Đúng lúc nhân viên kiểm tra an toàn giới thiệu về xuất xứ chiếc điện thoại đột nhiên nhạc chuông của nó kêu vang, giọng nữ trung hát bài hát tiếng Nhật quái dị nọ lại thánh thót cất lên.

      Chủ quản phụ trách công tác an ninh đường sắt và viên cảnh sát nọ đưa mắt hội ý, ngay sau đó họ quyết định bấm nút trả lời. Mọi người trong văn phòng đều nín thở đoán xem đối phương gì, nào ngờ đâu bên kia điện thoại lại hoàn toàn im lặng. phút sau, đối phương cúp điện thoại.

      Mọi người xôn xao bàn bạc xem có nên gọi lại cho đối phương đám người đột nhiên xông thẳng vào phòng quản lý. Họ là tổng giám sát vận hành đường sắt, trưởng phòng điều phối, phân cục trưởng phân cục cảnh sát đường sắt, quản lý phụ trách trị an thuộc các phòng ban đều tề tựu đầy đủ.

      Phân cục trưởng phân cục cảnh sát đường sắt mở cuộc họp khẩn cấp. Ông tiết lộ nội tình vụ án: Hai mươi tư giờ trước tiểu thư thuộc hàng trâm thế phiệt mất tích bí trong ga tàu điện ngầm. Phía cảnh sát kết hợp với ngành bưu điện viễn thông lần theo dấu vết của sóng định vị tín hiệu tìm ra vị trí của chiếc điện thoại. tiểu thư mất tích tên là An Kỳ, cha của ta là An Dật Hiên, tổng giám đốc của tập đoàn chứng khoán Global, tỉ phú thứ thiệt, ông ta đầu tư cổ phiếu ở hàng trăm doanh nghiệp tại Hồng Kông, Đài Loan và Trung Quốc, những vậy ông ta còn là Hoa kiều định cư tại Nhật.

      Chủ quản phụ trách công tác an ninh đường sắt : “Nhưng giờ con của An tiên sinh mất tích trong đường hầm, sống thấy người, chết thấy xác!”

      Viên quản lý định thêm vài câu bông đùa thấy Phân cục trưởng phân cục cảnh sát đường sắt đứng bật dậy, ông ta nhìn ngó bốn phía, rồi cất giọng với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng: “Áp lực của chúng ta rất lớn, đại sứ quán Nhật bắt đầu nhúng tay can thiệp vào vụ này. Bốn phân cục trưởng của sở công an thành phố kết hợp với nhau đảm nhiệm vị trí tổng chỉ huy chuyên án này. Các làm sao làm, nếu ai để xảy ra chuyện đến lúc đó đừng trách tôi nể mặt, mà ngay cả bản thân tôi cũng chẳng khác nào tượng đất qua sông, khó giữ nổi mạng.”

      Toàn thành phố tập trung tối đa lực lượng cảnh sát giăng lưới trải rộng khắp đường hầm tàu điện ngầm và tiến hành lùng sục, nhiệm vụ trọng điểm là tìm kiếm những đối tượng khả nghi cũng mất tích vào ngày hôm đó. Họ làm bút lục thẩm vấn vô cùng cẩn thận. Thiết bị giám sát đường sắt vẫn chưa cung cấp được manh mối hữu dụng nào, vụ án hoàn toàn giậm chân tại chỗ. Có điều cảnh sát nhận được thông tin ngoài lề chẳng hề có chút giá trị nào. Người cuối cùng gặp tiểu thư con nhà giàu nọ là tài xế riêng của ta, khi đó tài xế đưa An tiểu thư ra sân bay, chẳng may lại gặp đúng lúc tắc đường, tiểu thư nhà giàu nọ đành phải đổi lịch trình, đoạn hội thoại giữa họ khi đó diễn ra như sau:

      An tiểu thư: “ bảo tôi chen chúc vào tàu điện ngầm với đám nghèo mạt hạng ấy à?”

      Tài xế riêng: “Tiểu thư, bây giờ tắc đường, dù chúng ta có lái xe tăng đến cũng kịp giờ máy bay cất cánh, chỉ còn cách ngồi tàu điện ngầm thôi.”

      An tiểu thư: “Khốn kiếp! Chỉ còn tiếng nữa là cất cánh rồi, ngồi tàu điện ngầm liệu kịp giờ ?”

      Tài xế riêng: “Tiểu thư, xuống chỗ này chuyến tàu cuối cùng là có thể đến thẳng sân bay. Thôi! chịu thiệt thòi chút vậy!”

      tiểu thư nhà giàu chửi thề tiếng rồi xuống xe. An Kỳ đeo kính râm, mặc váy chiffon lồng đèn màu trắng, quai mảnh, hở lưng, vai khoác túi xách Muse hiệu Yves Saint Laurent, tuy vẻ mặt hơi tức giận nhưng vẫn mất vẻ sang trọng và trang nhã, ta cao ngạo, thong thả bước vào nhà ga, nhưng từ đó ta bao giờ bước ra khỏi đường sắt nữa.

      Ba ngày sau, phía cảnh sát vẫn thu hoạch được gì, phân cục trưởng phân cục cảnh sát đường sắt bị đình chỉ công tác. Trong phòng họp của cục công an thành phố, bốn vị phân cục trưởng mở cuộc họp khẩn cấp phân tích tình hình vụ án. Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc cũng đến nghe báo cáo, tới dự hội nghị còn có các cấp lãnh đạo ủy ban nhân dân thành phố. Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc phát biểu, vụ án này rất quan trọng, nó chỉ ảnh hưởng đến quan hệ ngoại giao giữa hai nước Trung Quốc và Nhật Bản mà còn liên quan trực tiếp đến kinh tế trong nước, khi An tiên sinh rút các khoản đầu tư chứng khoán khỏi đại lục biết bao nhiêu doanh nghiệp và người mua cổ phiếu phải đối mặt với nguy cơ phá sản.

      Phó cục trưởng phát biểu cửa phòng họp đột nhiên bật mở, người phụ nữ mặc kimono dìu ông già lẩy bẩy bước vào, phía sau còn có mấy người dáng chừng vệ sĩ.

      Ông già đó chính là tổng giám đốc tập đoàn chứng khoán Global – An Dật Hiên!

      Phó cục trưởng bước đến gần, bắt tay An tiên sinh rồi : “Xin lỗi! Thực xin lỗi ngài! Chúng tôi cũng rất chú trọng đến vụ án này…”

      Câu đầu tiên An tiên sinh thốt lên là: “Bao nhiêu tiền?”

      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc hiểu ý.

      An tiên sinh tiếp: “Chúng đòi bao nhiêu?”

      Đến lúc này, phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc mới vỡ lẽ ra An tiên sinh cho rằng con mình bị bắt cóc.

      Trưởng phòng cảnh sát hình thành phố đứng lên thưa: “Khả năng An tiểu thư bị bắt cóc tống tiền lớn, vì đến giờ phút này phía cảnh sát vẫn chưa nhận được bất cứ thông tin đòi tiền chuộc nào của hung thủ. Phân tích bước đầu cho thấy hung thủ bắt An tiểu thư có lẽ nhằm hai mục đích, thứ nhất là muốn giết ấy để trả thù, nếu đúng như vậy hi vọng lệnh ái còn sống sót vô cùng mong manh. Ngoài ra còn khả năng nữa, đó là lệnh ái còn sống, nhưng lại bị…”

      Trưởng phòng cảnh sát hình do dự biết có nên tiếp hay , An tiên sinh sốt ruột giục giã, viên trưởng phòng mới ấp úng ra bốn chữ. Bốn chữ ấy khiến An tiên sinh suýt nữa ngất xỉu.

      Giam cầm bức hại!
      Chris thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 2: Tổ chuyên án đặc biệt
      Cảnh sát đặt tên cho vụ trọng án này là “Chuyên án đặc biệt số ”, đồng thời ngay tối đó quyết định thành lập tổ chuyên án đặc biệt. Họ phải chọn ra bốn nhân vật kiệt xuất nhất trong số hơn triệu tám ngàn cảnh sát từ hệ thống công an toàn quốc.

      Bốn viên cảnh sát này thay mặt bốn vị phân cục trưởng gánh vác trách nhiệm chỉ đạo vụ trọng án. Tất cả các ban ngành thuộc bộ công an đều phối hợp vô điều kiện để đảm bảo có thể phá án đúng kì hạn. Các thành viên trong cuộc họp bàn bạc nghiên cứu kĩ lưỡng để vạch ra nguyên tắc làm việc. Riêng việc chọn nhân tài mỗi người mỗi ý, thảo luận rất sôi nổi, nhưng cuối cùng vẫn chưa chốt được phương án cuối cùng. Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc trầm tư hồi lâu, rồi bảo: “Đột nhiên tôi nghĩ đến người.”

      Trưởng phòng cảnh sát hình : “Vậy mau mời người ấy đến!”

      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc lại bảo: “Người này rất quan trọng, tôi phải đích thân lái xe mời ông ấy mới được!”

      Tất cả các thành viên trong phòng họp đều ngồi tại chỗ chờ lệnh, phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc cùng nữ trợ lý vội vã rời . tiếng sau, ông đưa ông già tới, ông già tầm ngoại lục tuần, ngồi xe lăn, mái tóc bạc phơ, nhưng nom rất tinh , ánh mắt sáng ngời. Trưởng phòng điều tra hình đứng dậy kính cẩn chào: “Con chào thầy!”, phó thị trưởng thành phố bước tới gần, cúi người rồi đưa tay ra bắt tay ông già: “Chào giáo sư Luơng, giáo sư về nước khi nào thế ạ?” Những người khác thầm hỏi nhau xem giáo sư Lương ngồi xe lăn kia là ai.

      Giáo sư Lương gật đầu cảm ơn, ông im lặng lăn xe đến trước mặt An tiên sinh, rồi giơ ngón tay ra.

      Tất cả mọi người có mặt trong phòng họp bắt đầu lầm rầm bàn tán, hiểu ông già làm vậy là có ý gì.

      An lão tiên sinh hỏi: “Ông là…”

      Nữ trợ lý của phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc đứng bên cạnh vội giới thiệu: “Đây là chuyên gia hình lừng danh trong và ngoài nước, giáo sư Lương Thư Dạ đấy ạ! Ông ấy từng là cố vấn trưởng của tổ chức cảnh sát hình quốc tế văn phòng Trung Quốc, chuyên gia phân tích hành vi phạm tội của tổ chức FBI, tham gia điều tra hơn ba ngàn vụ trọng án khắp thế giới và các bang của Mỹ, giáo sư được vinh danh tại nhiều trường đại học thế giới. Giờ ông ấy vừa mới nghỉ hưu, nên về nước để an hưởng tuổi già.”

      An tiên sinh gật đầu, rồi lập tức viết chi phiếu: “Đây là triệu tệ để ông làm kinh phí phá án, coi như khoản tài trợ của tôi.”

      Giáo sư Lương thong thả đáp: “Tôi giơ ngón tay phải đòi ông triệu tệ.”

      An tiên sinh nghi hoặc hỏi lại: “Vậy… là trăm triệu tệ?”

      Giáo sư Lương lắc đầu, quả quyết : “ tuần! Khi ngồi xe đường đến đây tôi hiểu nội tình vụ án. Tôi đảm bảo phá được vụ án này trong vòng tuần.”

      Phòng họp lại rộ lên những tiếng bàn luận, số người cảm thấy ông già này chém gió quá đà. Vụ án này sa vào ngõ cụt, phía cảnh sát có bất cứ manh mối nào, cũng chẳng điều tra được gì, vậy mà ông già dám khẳng định phá án trong tuần, há chẳng phải còn khó hơn bắc thang lên trời sao?

      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc tỏ ý với An tiên sinh phía cảnh sát thiếu kinh phí, mà cũng thể nhận tiền phi pháp của người nhà nạn nhân, nên từ chối mấy lần, An tiên sinh liền bảo ông quyên góp triệu tệ này cho quỹ từ thiện của công an Trung Quốc dành cho những liệt sĩ dũng hi sinh vì an ninh tổ quốc.

      Sau khi giải tán cuộc họp, trong phòng chỉ còn lại ba người: phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc, nữ trợ lí và giáo sư Lương.

      Nữ trợ lí mở máy tính, màn hình hiển thị sơ yếu lí lịch của số cảnh sát ưu tú khắp các tỉnh thành toàn quốc, để giáo sư Lương chọn thành viên cho tổ chuyên án đặc biệt. Giáo sư Lương quan sát nữ trợ lí của phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc hồi lâu. mặc đồng phục vest sơ mi trắng, cổ thắt chiếc khăn lụa rất trang nhã, tay ôm tập tài liệu, mái tóc mượt mà buộc gọn gàng thành đuôi ngựa phía sau, đôi tất giấy màu đen ôm trọn đôi chân thon dài, gợi cảm, mắt đen láy, sáng ngời, hàm răng trắng bóng, đều tăm tắp, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

      Giáo sư Lương mỉm cười hỏi: “Trong danh sách này có hồ sơ của ?”

      Nữ trợ lí ngẩn người lát, rồi cũng cười đáp lời: “ có, thưa giáo sư!”

      Lương giáo sư : “Vậy tôi muốn gia nhập tổ chuyên án!”

      Nữ trợ lí tròn mắt ngạc nhiên, hỏi: “Vì sao giáo sư lại chọn tôi?”

      Giáo sư Lương từ tốn đáp: “Lí do rất đơn giản! Người có thể trở thành trợ lí của phó cục trưởng chẳng lẽ lại là hạng xoàng sao?”

      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc vội vàng giới thiệu nữ trợ lí cho giáo sư Lương. ấy tên là Tô My, tự học lập trình máy tính từ khi học cấp hai, biết năm ngoại ngữ, hội phó hội an ninh mạng quốc tế phát ra khi lầu Năm Góc của Mĩ truy tìm mười hacker nguy hiểm nhất thế giới, đồng thời còn phát tổ chức liên minh các hacker do bí mật sáng lập, tuy tổ chức này có nhiều thành viên nhưng đến từ mọi đất nước thế giới, mỗi hacker dưới trướng của đều có khả năng trở thành thống soái của cuộc chiến thông tin.

      Giáo sư Lương hỏi: “Chỉ có vài bản lĩnh vặt vãnh đó thôi sao? ấy còn biết làm gì nữa ?”

      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc : “Xin lỗi giáo sư! Tôi có quyền tiết lộ những chuyện chưa được phép đưa ra ngoài ánh sáng. Có điều Tiểu My đúng là trong những hacker cao thủ có thể nắm được các lỗ hổng bảo mật, các thủ thuật mã hóa và giải mã. Lầu Năm Góc của Mĩ và liên minh hacker của ấy từng đối kháng dai dẳng mạng, cuối cùng lầu Năm Góc đành giơ cờ hàng để kết thúc cuộc chiến này.”

      Giáo sư Lương hỏi luôn: “Sau đó ấy bị các bắt gọn sao?”

      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc : “ chính xác hơn chúng tôi tuyển dụng ấy, sau nhiều năm khảo hạch, giờ ấy cảnh sát.”

      Giáo sư Lương châm điếu thuốc, hút hơi, rồi : “Này ! Sao lại muốn trở thành cảnh sát?”

      Tô My thẳng thắn đáp: “Vì những ngành khác dám dùng tôi.”

      Thế là tổ chuyên án chỉ thiếu hai người nữa! Giáo sư Lương vẫn chưa liếc mắt đến danh sách các cảnh sát ưu tú được tiến cử máy tính, những cảnh sát ưu tú nhiều lần được biểu dương nằm trong phạm vi lựa chọn của ông. Giáo sư luôn ra hai cái tên: Họa Long và Bao Triển.

      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc nhíu mày, ông ngập ngừng cất giọng với vẻ khó xử: “Giáo sư đổi trong hai người đó được ? Tôi biết cậu tên là Họa Long này, có điều giờ cậu ta vẫn bị nhốt trong trại giam!”

      Giáo sư Lương : “ có đủ khả năng thả cậu ta mà! Cứ bảo lãnh tại ngoại rồi xét xử sau, để cậu ta lấy công chuộc tội.”

      Tô My bắt đầu đọc: Họa Long, sĩ quan vũ trang, năm 1989 đoạt giải quán quân võ thuật toàn quốc, năm 1991 đạt giải nhất cuộc thi đấu đối kháng tự do của cảnh sát toàn thế giới, năm 1994 trở thành quán quân môn quyền ở Tam Á, năm 1995 giành được đai vàng ở hạng sáu mươi kilogam cúp nhà vua Thái Lan, năm 1997 tự ý đến Nhật Bản tham gia cuộc thi đấu đối kháng quốc tế K-l, bị cưỡng chế bắt về nước nên chưa kịp giành thứ hạng. Nhiều lần vi phạm kỉ luật, sử dụng vũ khí cảnh sát phi pháp, bức cung, ép cung, uống rượu trong giờ làm việc, đánh bạc sau khi tan sở, tác phong sinh hoạt rất bê bối… Đúng là lí lịch đầy vết ố.

      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc hỏi: “Thế còn cậu tên là Bao Triển kia, tôi chưa bao giờ nghe thấy tên người này, cậu ta cũng là cảnh sát vũ trang ư?”

      Giáo sư Lương : “ phải!”

      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc hỏi tiếp: “Thế cậu ta là cảnh sát đặc nhiệm sao?”

      Giáo sư Lương lắc đầu.

      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc lại hỏi: “Thế ít nhất cậu ta cũng phải là cảnh sát hình chứ?”

      Giáo sư Lương đáp: “Cũng phải!”

      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc đành hạ lệnh, trước khi trời sáng phải dùng trực thăng đưa được hai người mà giáo sư Lương vừa chỉ đích danh đến đây.

      đêm đằng đẵng trôi qua, giáo sư Lương đặc biệt lựa chọn phòng hội nghị bàn tròn để đón tiếp hai thành viên mới này. Ý nghĩa của hội nghị bàn tròn là các thành viên tham gia bất phân chức vị lớn , được phép tôn trọng quá mức hay khinh thường bất cứ ai, mọi người đều bình đẳng đối thoại.

      Họa Long đến trước, đứng trong phòng hội nghị bàn tròn, ghếch điếu thuốc môi, tỏ vẻ khó chịu: “Sếp, tôi muốn quay lại trại giam!”

      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc cười trừ: “Họa Long, lâu lắm chưa gặp cậu nhỉ? Mọi chuyện vẫn ổn đấy chứ? Tôi mời cậu đến đây là có việc cần nhờ tới cậu, việc gì phải suy nghĩ tiêu cực thế hả?”

      Họa Long đáp: “Lần trước sếp tìm mấy tay cảnh sát ngầm. Hôm ấy, tôi còn đứng cùng họ, thế mà sau đó mấy tay ấy đều ngã hết, muốn đứng cũng hết đường nhỏm dậy. Tôi vẫn muốn sống thêm vài ngày nữa!”

      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc hỏi: “Lần này vì sao cậu lại bị tống vào trại giam thế?”

      Tô My đưa tập hồ sơ cho giáo sư Lương, đó ghi chép vụ án hình Họa Long gây đánh nhau cố ý gây thương tích.

      Họa Long bình thản đáp: “Đấm vỡ mặt tay đội trưởng đội cảnh sát!”

      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc ngán ngẩm: “Lại đánh nhau à? Nghiêm trọng hơn còn cố ý gây thương tích, nếu nghiêm trọng hơn nữa mắc tội ngộ sát rồi đấy! Đây chính là con đường cậu muốn hay sao? Chi bằng gia nhập tổ chuyên án? Sao hả? Tổ chuyên án này do ban ngành công an tối cao thành lập, có quyền chỉ huy điều động tất cả các cảnh sát toàn quốc. Các thành viên của tổ chuyên án là những cảnh sát xuất sắc nhất được tuyển chọn từ hàng vạn cảnh sát ưu tú. Được chọn vào tổ chuyên án là niềm vinh dự mơ cũng thấy của bất kì cảnh sát nào. Tổ chuyên án phụ trách tiến hành điều tra, phá giải tất cả những vụ án nghiêm trọng nhất khắp đất nước. Các đơn vị cảnh sát khác có trách nhiệm hết sức hỗ trợ, giúp đỡ tổ chuyên án phá án cách vô điều kiện. Trình tự là thế này cảnh sát địa phương viết đơn xin gia nhập, sau khi hồ sơ được nộp lên , chúng tôi quyết định…”

      đợi phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc hết câu, Họa Long chen ngang: “Được rồi! Sếp hết sức hỗ trợ ở đây có nghĩa là gì?”

      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc trịnh trọng giải thích: “Tất cả lực lượng cảnh sát địa phương phải phục tùng theo chỉ huy của các cậu, nghe theo phân công của các cậu. Thậm chí nếu cậu muốn lãnh đạo lau giày cho mình, lãnh đạo của cậu cũng phải phục tùng vô điều kiện!”

      Nghe đến đây, hai mắt Họa Long sáng bừng: “Sếp! Thế nghĩa là nếu tôi gia nhập tổ chuyên án dù lãnh đạo mời tổ chuyên án giúp đỡ, các thành viên của tổ chuyên án hoàn toàn có quyền từ chối, phải ?”

      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc đáp: “Đúng vậy! Thép tốt phải để dành làm lưỡi dao. Những vụ án giao cho tổ chuyên án phải là những vụ án vô cùng nghiêm trọng và đặc biệt. Mỗi vụ án đều là những vụ kinh thiên động địa!”

      Họa Long vẫn băn khoăn: “Liệu các lực lượng cảnh sát khác có nghe lời chúng tôi ? Nếu họ phối hợp rất khó phá án. Ví dụ thế này…”

      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc trấn an: “Về chuyện này cậu cứ yên tâm! Nếu vụ án mà họ trình lên cấp thể phá được cảnh sát địa phương phải chịu trách nhiệm trực tiếp, thậm chí có nguy cơ từ chức, bởi vậy chắc chắn cảnh sát trưởng của các địa phương coi các cậu như những cứu tinh. Họ dang rộng hai tay chào đón các cậu mới lạ. Hơn thế nữa, tất cả kinh phí do họ chi trả, điều duy nhất tôi cần làm là cử những cảnh sát xuất sắc nhất giúp họ, chứ vứt cho họ mấy quả trứng thối.”

      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc tiếp: “Trong vụ án đầu tiên mà các cậu tiếp nhận, biểu của các cậu như thế nào được viết vào bản báo cáo nhận xét.”

      Họa Long thắc mắc: “Sếp vậy là ý gì?”

      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc đáp: “Khi thành lập tổ chuyên án này, tôi phải chịu áp lực nặng nề chưa từng có từ trước đến nay. Hi vọng tổ chuyên án làm tôi thất vọng, bằng phụ lòng tin tưởng tuyệt đối của tôi. Nếu các cậu thể phá nổi vụ án đầu tiên này, tổ chuyên án đứng trước nguy cơ bị giải thể.”

      Giáo sư Lương hỏi: “Đây là mệnh lệnh sao?”

      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc nhún nhường: “! Đó là lời thỉnh cầu!”

      Giáo sư Lương hỏi tiếp: “Vậy nếu phá được sao?”

      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc đáp: “ có những vụ án kế tiếp!”

      Giáo sư Lương thở dài: “Tôi mắc bẫy của cậu rồi!”

      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc cất tiếng cười sảng khoái!

      Mọi người rất tò mò với thành viên cuối cùng của tổ chuyên án, bởi người này phải cảnh sát đặc nhiệm, lại cũng phải cảnh sát vũ trang, thậm chí còn phải cảnh sát hình . Tô My tìm được thông tin cá nhân của Bao Triển mạng Intemet.

      Nếu dựa vào những tư liệu này thành viên cuối cùng của tổ chuyên án có lí lịch vô cùng bình thường, hề có điểm nổi bật nào. Hơn thế nữa, dường như ta còn gặp vấn đề về trí tuệ. Bậc tiểu học mà ta cần học những bảy năm, trung học cũng mất những năm năm, vừa mới tốt nghiệp khoa điều tra của trường đại học cảnh sát, giờ trong quá trình thực tập tại đội cảnh sát ở quê nhà, thậm chí còn thể coi ta là cảnh sát dân .

      Họa Long : “Ố la la… Lại còn tìm kẻ đần độn hơn cả tôi nữa sao?”

      Tô My phản bác: “Biết đâu lại là đại thiên tài?”

      Giáo sư Lương giới thiệu giản lược: “Bao Triển là nhi, cha mẹ mất sớm, được nhà họ Bao trong thôn nuôi dưỡng từ thuở bé cho đến khi trưởng thành. Từ , cậu ta phải vừa học vừa làm, từng là nhân viên phục vụ trong nhà hàng, thợ điện, rồi bày bán sách ven đường, bán rau, bán báo… cứ thế cho đến khi tốt nghiệp trường cảnh sát.”

      Khi Bao Triển còn học trong trường cảnh sát, vẫn thường xuyên thư từ qua lại với giáo sư Lương. Theo như gia phả Bao Triển là hậu duệ trực hệ của Bao Chửng Bao Thanh Thiên.

      Họa Long tỏ vẻ coi thường: “Thế cũng đâu có gì giỏi giang, hậu duệ của Bao Chửng dễ có đến mấy vạn người. Hàng năm ở An Huy đều tổ chức hoạt động tế lễ phỏng cổ.”

      Giáo sư Lương điềm tĩnh đáp: “Tôi chọn cậu ta chứng tỏ cậu ta ắt phải người thường.”

      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc tỏ vẻ nghi ngờ: “Tôi cũng muốn biết hậu duệ của Bao Chửng rốt ruộc có điểm gì hơn người!”

      Đúng lúc này cửa phòng họp liền bật mở, thanh niên bước vào.
      Chris, Dung Nguyễn 1995linhdiep17 thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 3 râu xanh trong tàu điện ngầm
      người có vẻ bề ngoài chẳng khác nào dân thường bước vào, nước da ngăm đen, mặt lớn, mũi to, chân đôi giày giải phóng quân.

      Tô My định hỏi xem ta định tìm ai thấy người đó nghiêm trang chào theo kiểu nhà binh: “Bao Triển – Cảnh sát thực tập tại đội cảnh sát xã Bao Gia Phô Tử, huyện Gia Tường, tỉnh Sơn Đông báo cáo có mặt!”

      Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc bước về phía thanh niên, hỏi: “Vừa mới tốt nghiệp, vẫn trong giai đoạn thực tập mà được tuyển chọn vào tổ chuyên án, cậu có cảm tưởng gì?”

      Bao Triển hạ tay xuống, đứng nghiêm trang, cất giọng dõng dạc: “Thề trước quốc kì, từng lời hành động của cảnh sát tuyệt đối vấy bẩn sao vàng. Thề trước hiến pháp, từng suy nghĩ ý thức của cảnh sát tuyệt đối phạm tới tôn nghiêm của pháp luật. Thề trước nhân dân suốt đời suốt kiếp của cảnh sát tuyệt đối phụ kì vọng của nhân dân. Trước quốc kì và quốc huy, tôi xin thề: đấu tranh ngừng nghỉ đến giọt máu cuối cùng với mọi hoạt động phạm tội vì hưng thịnh của quốc gia, vì an ninh của nhân dân! Tôi thề làm tất cả vì sứ mệnh thần thánh, vì hi sinh cao cả của các chiến hữu. Được làm cảnh sát và đứng ở đây là vinh dự của cả đời tôi!”

      Lời tuyên thệ sôi sục nhiệt huyết ấy khiến phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc thể giơ tay lên đáp lễ, rồi bảo: “Chào mừng cậu gia nhập tổ chuyên án!”

      Họa Long cất lời châm biếm: “ cảnh sát mới vào nghề à?” Giọng mang hơi hướng trêu chọc.

      Giáo sư Lương với Bao Triển: “Xem ra cậu phải cho họ xem tài nghệ của mình mới được!”

      Giáo sư Lương bảo Bao Triển nhắm mắt lại, quay người , lưng xoay về phía mọi người, rồi ông lấy trong túi áo ra chiếc bút máy, giơ lên cao hỏi Bao Triển: “Gì đây?”

      Bao Triển nhắm hai mắt, đáp ngay cần suy nghĩ: “Bút máy nắp xoay hiệu Parker!”

      Họa Long thấy hơi khó tin, liền móc ngay bao thuốc ra, giơ lên hỏi tiếp: “Thế cái gì đây?”

      Bao Triển đáp: “Thuốc lá hiệu Trung Hoa, vẫn còn nửa bao!”

      Tô My nghi ngờ Bao Triển giở trò, có lẽ trong phòng có vật gì đó phản quang, ta lén nhìn trộm và đoán ra được. Nghĩ vậy, liền tháo chiếc khăn lụa quàng cổ, bịt chặt hai mắt Bao Triển, thắt nút sau đầu. Cuối cùng Tô My giơ tay lên, trong tay cầm bất cứ vật gì. Tô My hỏi: “Trong tay tôi là thứ gì?”

      Bao Triển trầm ngâm lát rồi đáp: “ có gì hết, chỉ có… mùi nước hoa.”

      Mọi người ngỡ ngàng, ra Bao Triển có khứu giác vô cùng khác thường. Những nhà chế tạo nước hoa Pháp cao cấp đều có thể dùng mũi ngửi để phát ra các loại hoa khác nhau được dùng trong nước hoa.

      Chuyện này có gì kì lạ, mà điều khiến người ta thể hiểu nổi là làm sao Bao Triển có thể biết hiệu chiếc bút máy và bao thuốc lá?

      Bao Triển điềm nhiên giải thích: “Trong lần viết thư cho tôi, giáo sư nhắc hiệu chiếc bút máy, còn việc biết hiệu bao thuốc là vì lúc mới bước vào phòng, tôi nhìn thấy Họa Long hút điếu thuốc hiệu Trung Hoa.”

      Thế là tổ chuyên án chính thức thành lập. có bất kì nghi thức nào! có ánh đèn chớp nháy của máy ảnh, cũng có phóng viên! Nhưng đó lại là ngày có ý nghĩa lịch sử đối với ngành cảnh sát Trung Quốc!

      Bốn thành viên của tổ chuyên án, người nào cũng sở hữu tuyệt kĩ siêu phàm.

      Giáo sư Lương Thư Dạ có kinh nghiệm phá án phong phú, tư duy thông tuệ, giỏi phát và suy luận.

      Bao Triển có khứu giác đặc biệt nhạy cảm và khả năng quan sát xuất sắc.

      Họa Long – sĩ quan cảnh sát vũ trang, giỏi võ và có sức khỏe phi thường.

      Tô My – cao thủ hacker, có thể cung cấp mọi thông tin kĩ thuật.

      Tình hình vụ án bây giờ rất khẩn cấp, thiên kim tiểu thư nhà họ An mất tích trong đường sắt tàu điện ngầm cách kì bí, chưa sống chết ra sao. Giáo sư Lương mạnh miệng hứa phá án trong vòng tuần khi tại tổ chuyên án có bất kì manh mối nào. Các thành viên lập tức lao vào nhịp độ khẩn trương của công việc. Họ coi phòng hội nghị này như văn phòng làm việc. Mặc dù tổ chuyên án mới được thành lập chưa lâu, mọi người còn chưa quen biết nhau lắm, nhưng tất cả đều có chung mục đích, đó là nhanh chóng phá được vụ án này!

      Phó cục trưởng đứng đợi mãi ở cửa, ông ngồi xuống ghế, nghiêng đầu lơ mơ muốn ngủ.

      Buổi chiều, Họa Long đánh thức phó cục trưởng dậy: “Sếp! Phiền sếp gọi hết mấy em xinh đẹp trong cục chúng ta đến đây giúp nhé!”

      Cục phó lơ ngơ hiểu: “Hả? Gì cơ? Mấy em xinh đẹp sao?”

      Họa Long giải thích: “Sếp! Tổ chuyên án vừa họp và ra quyết định, chỉ cần nữ cảnh sát tham gia chuyên án, mà phải xinh xinh chút đấy!”

      Phó cục trưởng vẫn chưa hiểu, nhưng vẫn y lời Họa Long, lập tức triệu tất cả nữ cảnh sát xinh đẹp trong ngành đến phòng họp. Các nữ cảnh sát xếp thành mấy hàng đứng sát tường, lầm rầm bàn tán, vì sao tổ chuyên án lại triệu tập họ tới. Họ thấy phòng họp vốn sạch gọn gàng mọi hôm giờ biến thành gian phòng luộm thuộm, tường đính đầy mảnh giấy nhớ cửa sổ dày đặc những con chữ được viết bằng bút dạ, mặt đất lả tả những tệp công văn giấy tờ, ba chiếc máy tính đều mở, trong số đó nhanh chóng scan tài liệu gì đó, ràng tổ chuyên án làm việc ngừng nghỉ trong căn phòng này.

      Giáo sư Lương : “Bây giờ tôi công bố tình hình vụ án, hung thủ chắc chắn vẫn ở trong phạm vi thành phố này…”

      nữ cảnh sát lập tức ngắt lời ông, hỏi: “Sao giáo sư có thể khẳng định chắc chắn như vậy? Và tại sao lại bắt đầu lục soát từ phạm vi trong thành phố”

      Giáo sư Lương hỏi lại: “ lẽ ta nên bắt đầu lục soát từ ngoại vi thành phố sao?”

      Phó cục trưởng ra hiệu cho mọi người được cắt ngang lời giáo sư. Giáo sư Lương tiếp tục : “Thực ra vụ án này vô cùng đơn giản. Điểm khó khăn duy nhất là chúng ta hề có bất kì manh mối nào. Nhưng có manh mối chúng ta phải tạo ra manh mối. Tính chất của vụ án này cho phép ta đặt ra bốn khả năng: là An tiểu thư tự muốn mình mất tích; hai là ta bị hung thủ giết chết rồi phi tang để trả thù cá nhân, ba là ta bị bắt cóc tống tiền, bốn là bị hung thủ bắt giữ và giam cầm. Trong bốn khả năng khả năng đầu tiên ít nhất và khả năng cuối cùng lớn nhất. Phương hướng điều tra luôn lựa chọn khả năng lớn nhất, nghĩa là chúng tôi tiến hành rà soát từ phạm vi nội thành, chứ bắt đầu từ ngoại thành. Câu hỏi đặt ra là tại sao hung thủ lại bắt người và giam giữ? Hung thủ có thể là ai? Câu trả lời rất đơn giản – Y chính là kẻ chuyên quấy rối tình dục trong tàu điện ngầm.”

      Bao Triển bổ sung thêm: “Theo suy luận bốn cấp leo thang trong hình khả năng lớn nhất có thể xảy ra là hung thủ chính là tên chuyên quấy rối tình dục thường hoạt động ở khu vực tàu điện ngầm, nhìn thấy các xinh đẹp gợi cảm liền nảy sinh dục vọng. Có lẽ tại điểm mù nằm ngoài tầm kiểm soát của hệ thống camera trong khu vực trạm nghỉ, An tiểu thư xinh đẹp bị hung thủ đánh ngất bằng phương pháp nào đó, sau đó y nhét nạn nhân vào túi to hoặc ba lô kéo, rồi đưa đến hang ổ.”

      Tô My : “Các đồng chí, nhiệm vụ giờ của các đồng chí là phải bắt những tên râu xanh hoạt động ở khu vực tàu điện ngầm, bởi vậy các đồng chí cần mặc quần áo gợi cảm, trang điểm đẹp. Sau khi bắt được chúng, trọng điểm điều tra là xét hỏi xem trong ngày An Kỳ mất tích, những tên râu xanh nào từng nhìn thấy ta trong nhà ga tàu điện ngầm. Các đồng chí đều phải đem theo ảnh của An Kỳ và thay cảnh phục bằng thường phục!”

      nữ cảnh sát trung niên tầm ngoại tứ tuần liền dõng dạc hô lớn: “!”

      Họa Long chọc: “Thím ơi! Thím làm ơn ở nhà cho đỡ vướng cẳng, để các em trẻ đẹp được rồi!”

      Nữ cảnh sát trung niên nọ trừng mắt hỏi: “Tôi là đảng viên! Tôi chưa bao giờ sợ đấu tranh với lũ người xấu… Ý cậu tôi đẹp chứ gì?”

      Mọi người phá lên cười…

      Thực ra trong tàu điện ngầm chỉ có hai loại người: râu xanh và phải râu xanh!

      Họa Long và Bao Triển ngồi ghế tàu điện ngầm. Cách đó xa, Tô My đứng gần cửa ra vào, nắm chặt vào vòng bám tay tàu giả dạng hành khách. mặc đồng phục, trông khác gì tiếp viên hàng xinh đẹp và gợi cảm. Nếu là râu xanh, chắc chắn thể nào bỏ qua!

      Vì chân giáo sư Lương tiện lại nên ông tham gia hoạt động lần này, mà chỉ ngồi ngồi trong văn phòng quan sát camera.

      Các nữ cảnh sát xinh đẹp mặc trang phục vừa thời thượng vừa thời trang, tản ra khắp các toa tàu thực nhiệm vụ. Họ lén đưa mắt nhìn các hành khách xung quanh, thầm đánh giá và ước đoán xem ai có khả năng là râu xanh. Đối với những cảnh sát đêm ngày làm bạn với khẩu súng và hiểm nguy nhiệm vụ này vô cùng mới mẻ và khiến họ hưng phấn. Có lẽ vì nhạy cảm và tinh thần cảnh giác cao độ đặc thù của các nữ cảnh sát, nên nữ cảnh sát trung niên nọ bắt nhầm người, suýt nữa phá hỏng cả lần hành động này. Tô My khẽ thầm vào bộ đàm dây khuyến cáo các nữ cảnh sát được quên mình là ai. Dẫu xác định đúng đối phương là râu xanh cũng được bắt chúng ngay tại trận, tránh đánh rắn động cỏ, gây chú ý cho những người xung quanh, Bao Triển đưa mắt quan sát bốn phía, người đàn ông trung niên quần áo xộc xệch, nhếch nhác tiến lại gần. Bao Triển cảnh giác liếc . Người nọ tránh ánh mắt . lát sau, dừng lại cạnh Bao Triển, hơi cúi người nhếch mép nửa như cười nửa như , thầm bảo: “Mấy hôm trước vớt được tử thi nữ đầu trong hồ nhân tạo ở công viên. Cậu muốn biết ai giết ta ?”

      Bao Triển chột dạ, tim đập thình thịch. Họa Long cũng nghe thấy, đưa mắt ra hiệu cho Bao Triển chớ vội hành động.

      Gã trung niên nọ thấy mặt Bao Triển chứa đầy vẻ hoài nghi, liền tiếp: “Tháng trước, đám người cầm dao giết chết tài xế. Cậu có biết chuyện này ?”

      Bao Triển đáp: “ biết!”

      Gã trung niên nọ tiếp tục: “Gần đây các băng nhóm xã hội đen hoành hành rất dữ dội, chúng có súng, chuyên hoạt động ở các bến tàu, trạm xe, cướp giật đồ của khách ngoại tỉnh…” Giọng càng lúc càng , càng lúc càng trầm xuống. Cùng lúc đó, tay thò vào trong ba lô sau lưng…

      Họa Long đứng bật dậy. Bao Triển do dự biết nên lập tức bắt hay tiếp tục án binh bất động thấy móc ra tập báo dày trong ba lô, tài tình như người ta làm ảo thuật. cười : “Mua tờ Pháp luật ra ngày hôm nay là biết liên à! Vụ án động trời nào cũng có tuốt!”

      Đúng là phen thần hồn nát thần tính! Họa Long sừng sộ bước tới, túm cổ áo gã trung niên quát: “Biến!”

      Gã trung niên bán báo thấy Họa Long trừng mắt liền len lén chuồn thẳng sang toa khác.

      Tàu đến trạm tiếp theo, hành khách ùn ùn kéo vào, mọi người đều bị xô vào trong góc. Tô My cũng bị ép vào góc tàu. Phía sau thanh niên với dáng vẻ giống c xanh theo dòng hành khách ra khỏi ga. Tô My theo sau, trừng mắt nhìn gã thanh niên, tức giận đến mức thốt nên lời.

      Lần hành động này, đội cảnh sát bắt được tất cả sáu tên râu xanh trong tàu điện ngầm. Tất cả bọn chúng đều do Bao Triển và phân cục phó trực tiếp thẩm vấn.

      Họa Long đùa Tô My, hỏi có muốn tham gia ghi bút lục . Tô My trừng mắt lườm , thèm trả lời.

      Cuộc thẩm vấn kết thúc mà có bất kì thu hoạch nào. Ngoài việc tự cảm thấy hối hận về hành vi của mình ra, sáu tên râu xanh chuyên quấy rối tình dục hành khách nữ trong tàu điện ngầm đều thanh minh mình chưa bao giờ nhìn thấy An tiểu thư. Họ hề có ấn tượng với bức ảnh của An Kỳ. Bao Triển, Họa Long, Tô My bắt đầu thấy hơi nản. Họ quay về văn phòng chuẩn bị báo cáo tình hình với giáo sư Lương Thư Dạ.

      Giáo sư Lương tập trung tinh thần quan sát từng hình ảnh camera trong máy tính, thậm chí ba thành viên của tổ chuyên án bước vào lúc nào ông cũng hề hay biết.

      Tô My thở dài: “Hầy! Tôi xem cuốn băng này hàng trăm lần rồi, phân cục đường sắt cũng xem nát cả cuốn băng nhưng chẳng có gì.”

      Tại thời điểm An Kỳ mất tích, trong băng camera hề xuất bất kì hình ảnh nào của ta suốt quá trình từ khi ta bắt đầu bước vào ga tàu cho đến khi chuyến tàu điện ngầm cuối cùng khởi hành. Ngay cả trong camera đặt ở các cửa ra của nhà ga cũng hề phát thấy bóng dáng An Kỳ. Điều đặc biệt là cảnh sát tuyệt đối phát bất kì kẻ khả nghi nào mang hành lý xách tay hoặc ba lô khoác vai xuất trong camera.

      Giáo sư Lương xoay máy tính về phía Bao Triển, Họa Long và Tô My, rồi trầm giọng bảo: “Các cậu bao giờ xem phim kinh dị lúc nửa đêm chưa?”

      Ba người nhìn vào màn hình vi tính, họ lập tức trông thấy cảnh tượng khiến người ta dựng tóc gáy lên trong camera giám sát mọi hoạt động của đường tàu. Chuyến tàu cuối cùng khởi hành từ lâu, thời gian màn hình hiển thị 0:10, đường sắt tịnh vắng bóng người, sân ga mờ tối bởi người ta tắt bớt bóng đèn.

      Bao Triển, Họa Long và Tô My lờ mờ nhìn thấy phía dưới đường tàu có phụ nữ cúi gập lưng hai tay buông thõng, đầu gục xuống, tóc rủ lơ phơ trùm hết khuôn mặt. ta lừ lừ tiến lại gần sân ga.
      Chris, Dung Nguyễn 1995linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :