1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sẽ có thiên thần thay anh yêu em - Minh Hiểu Khê

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15: Có Biết Vì Sao ?
      Thế giới yên tĩnh đến mức...

      Chẳng còn thanh từ lúc ấy nữa!

      ......

      .........

      Bậc thang cao cao.

      Ánh nắng chói chang nhức mắt giống y như ngày hôm đó.

      Cũng là những tán lá màu xanh.

      Lá cây cũng khua động xào xạc.

      Thạch trái cây trong suốt, thạch trái cây trong mộng ảo, thạch trái cây trong ánh nắng phản chiếu lóa mắt, toàn thế giới khắp nơi đều là thạch trái cây lấp lánh bay lơ lửng, bong bóng năm màu bảy sắc tuyệt đẹp, thạch trái cây tuyệt đẹp.

      thế giới khiến con người phải xoay mòng mòng đến chóng mặt hoa mắt.

      đứng bậc thang trắng bệch như màu trắng của chiếc váy mặc.

      Thạch trái cây vị đào vàng rực rỡ.

      Bị nắm chặt cứng trong lòng bàn tay .

      nghe thấy Doãn Đường Diêu kinh hãi lay gọi, nghe thấy tiếng ồn ào sân trường, cả thế giới yên tĩnh như chẳng hề có chút thanh nào, yên tĩnh đến như giấc mộng mãi mãi thể tỉnh dậy...

      Tí tách.

      Tí tách.

      Ngoài cửa sổ mưa bay bay.

      Cơn mưa mùa thu mang theo mùi vị của yên tĩnh, tí tách, tí tách, mưa rơi những phiến lá xanh cây. Tí tách, tí tách, mưa lại nương theo mép lá rơi xuống mặt đất.

      Trong phòng y tế.

      Tiểu Mễ yên lặng nằm giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, màu môi nhạt đến mức như chẳng có giọt máu nào, rèm mi cong dài trong cơn hôn mê chốc chốc lại run giật, dịch thể trong bình treo đầu giường lặng lẽ truyền vào cổ tay phải , cổ tay có vết sẹo mờ mờ.

      Doãn Đường Diêu phủ phục bên giường bệnh.

      Hai tay ấp tay trái , hình bóng độc, trong phòng hơi u ám, bóng dần dần ngả dài mặt đất.

      Lòng bàn tay trái vẫn nắm chặt ly thạch trái cây vị đào.

      Những ngón tay yếu ớt nắm chặt nó, dù thế nào nữa cũng chẳng thể lấy nó ra khỏi tay . Thế là nắm chặt tay , để có thể cần cố sức như thế, để trong cơn mê man nấc lên những tiếng khóc bi thương run rẩy nữa.

      biết bao lâu.

      Ngón tay trong tay khẽ nhích nhích.

      Dường như cùng lúc ấy.

      nín thở ngẩng đầu nhìn !

      Lông mi run run, rất chậm rất chậm, mở mắt ra, trong mắt là khoảng trống rỗng và mờ mịt, giống như đối với tất cả những việc xảy ra hề hay biết gì hết.

      "Tiểu Mễ! "

      thấp giọng gọi , tay nắm chặt tay hơn.

      rên rỉ, đau đớn chau mày, thân người như con thú co rúm lại, cố rút tay ra khỏi tay .

      Doãn Đường Diêu vội buông ra: " làm em đau phải ?"

      Giống như căn bản chẳng nghe thấy gì, chỉ nhìn đờ đẫn lên trần nhà của phòng y tế, đờ đẫn như suy nghĩ việc gì đó, sau đó, thẫn thờ đưa tay trái lên, ngây dại nhìn thạch trái cây trong lòng bàn tay.

      Thạch trái cây trong căn phòng y tế mờ tối vẫn trong suốt long lanh.

      Rất lâu sau.

      nhìn thạch trái cây trong tay, nhàng mỉm cười :

      " có biết ?"

      "Sao?"

      "... Thạch trái cây rất ngon! "

      nhàng hé nở nụ cười thuần khiết như trẻ con.

      Doãn Đường Diêu ngây người.

      Ngắm nhìn thạch trái cây vị đào, nụ cười thuần khiết của như thiên sứ: "Bất cứ thạch trái cây mùi vị nào em cũng thích ăn hết, rất ngon. Cứ hi vọng sau này ngày, có thể cần ăn cơm, ngày nào cũng đều ăn thạch trái cây, có nhiều nhiều thạch trái cây đủ cho em tận tình ăn... thạch đào là vị ngon nhất trong tất cả các loại thạch, thứ em thích ăn nhất chính là nó..."

      Ngón tay trắng bệch bên ngoài ly nhàng sờ vào thạch đào bên trong.

      Đột nhiên lặng lẽ thở dài.

      Bàn tay mở ra, ly thạch rất nhanh tuột ra lăn giường bệnh, lại lăn từ giường xuống dưới đất, nảy tưng tưng, rồi cũng rất nhanh lăn vào góc phòng.

      nhàng quay đầu, nhãn thần rất kỳ lạ nhìn chằm chằm , :

      "Nhưng, bây giờ em còn thích thạch trái cây nữa."

      Cổ họng Doãn Đường Diêu nghẹn lại.

      "... có biết vì sao ?"

      được gì.

      "Em à..." Ánh mắt như nhìn xuyên qua người , dõi đến nơi xa xăm nào đó, như trong cơn mơ: "Em dùng thạch trái cây... hại chết người rồi..."

      "Tiểu Mễ! "

      gào , muốn ngắt lời .

      "Em hại chết ấy..." Nằm giường bệnh trắng như tuyết, giọng Tiểu Mễ đến như mưa rơi lá ngoài cửa sổ, " có biết em ấy đến mức nào ? Cả thế giới này người em nhất chính là ấy... nhưng mà, chỉ vì thạch trái cây, em hại chết ấy..."

      "Đủ rồi! "

      Doãn Đường Diêu đứng phắt dậy, lưng ưỡn thẳng cứng đờ.

      Giọng của rất rất :

      " biết đâu... em hối hận biết bao nhiêu... ấy đến nơi này, có thể rất nhanh ấy phát ra ba và trai ấy ra vẫn còn sống, ra ấy có được hạnh phúc nhanh chóng, ấy được học lên nghiên cứu sinh... ấy hoàn mỹ ưu tú như mọi thiên sứ khác, nhưng mà... em dùng ly thạch trái cây hại chết ấy..."

      hề rơi lệ, trong đáy mắt chỉ là khoảng trống rỗng và mờ mịt.

      "Tại sao... em lại thích ăn thạch trái cây chứ... em thích ăn nữa... còn thích ăn nữa... nhưng... tại sao cho dù em thích ăn nữa... ấy cũng quay về..."

      "Đừng nữa! "

      Trong cổ họng Doãn Đường Diêu cứ từng đợt nóng rực như lửa lại từng đợt lạnh cứng như băng, nhắm nghiền mắt, thân hình độc nhưng cứng lạnh.

      Mưa nhè .

      Tại sao vừa nãy vẫn là nắng chói chang, bây giờ tí tách rơi mãi ngớt. Mưa trong suốt, lá cây trong suốt, gió cũng trong suốt, trong trung có mùi hương thoang thoảng trong suốt.

      giường bệnh.

      Môi Tiểu Mễ tái nhợt đến trong suốt, lặng lẽ nằm gối, trong ánh mắt dường như chẳng có linh hồn, trống rỗng ngước nhìn lên trần phòng y tế, hơi thở cũng rất , chỉ có những ngón tay khẽ cử động mới chứng tỏ vẫn còn sống.

      Doãn Đường Diêu cứng đờ người đứng bên cạnh giường .

      muốn được ôm lấy .

      Thế nhưng từng đợt giá lạnh ùa đến đóng băng máu trong người .

      Sau đó, bỗng nhiên muốn nhào đến nắm vai lay lắc mạnh! Để cho những ký ức của về người khác bị lắc rơi hết, bị lắc mạnh đến chẳng còn chút nào, để trong ký ức của chỉ còn có ! Chỉ có ! còn người nào khác!

      Nhưng...

      giống như con búp bê giấy nằm lặng lẽ yên tĩnh ở đó, như chỉ cần có cơn gió thổi qua, rách toạc ra, hoàn toàn rách toạc!

      "Em... đau lòng vì ta sao?"

      Cổ họng thít nghẹt đau đớn lại thốt ra câu này.

      PHẦN 5: , RỐT CUỘC LÀ GÌ HẲ?

      Doãn Đường Diêu câm lặng bật cười khan.

      Ha, điều vốn muốn để ý đến quá khứ của nữa, là sai rồi, nên cứng đầu như con nít thế, nên chẳng biết tự lượng sức mình mà đòi hỏi được biết tất cả những chuyện liên quan đến . Nhưng, cuối cùng bật ra khỏi miệng lại là câu đáng buồn cười này.

      Tiểu Mễ nhãn thần trống rỗng nhìn mãi lên trần nhà.

      "Em..." Giọng bỗng nhiên hơi nghẹn lại, ngừng chút, giọng trở lại lạnh lùng, giống như vừa nãy chỉ là ảo giác, "Rất ta phải ?"

      trả lời.

      Dường như chẳng nghe thấy gì cả. Nhưng, chầm chậm, những giọt lệ từ khóe mắt chầm chậm chảy dài, rơi xuống chiếc gối đầu trắng như tuyết loang thành khoảng ướt đẫm.

      " ta như thế, tại sao chết ?" Doãn Đường Diêu mím chặt môi, " ta sâu sắc như thế, vậy em phải chết cùng ta mới phải. Tại sao, tại sao em chết ?"

      nhắm nghiền đôi mắt.

      Nước mắt từ rèm mi rơi tí tách xuống gối, người bắt đầu run rẩy, run rẩy từng đợt ngừng.

      Doãn Đường Diêu cúi thấp đầu, dùng tay lau nước mắt mặt . Nhìn những giọt nước mắt trong veo đó, nắm chặt tay lại, chặt đến trắng bệch ra: "Em ta như thế, vậy , là gì hả?"

      giường bệnh trắng như tuyết.

      run rẩy như con thú sắp chết.

      "Trong tim em rốt cuộc tôi là gì hả?" túm lấy cằm , ngón tay cứng đờ đến nỗi như cách nào kiềm chế nổi sức mạnh của bản thân, "Em tôi cần giống ta, em muốn tôi quay trở về con người ban đầu, em ... em thích tôi, nhưng, những gì mà em thấy người tôi rốt cuộc là tôi hay là ta?"

      Trong ghen tuông mạnh mẽ, Doãn Đường Diêu bóp chặt cằm hơn, môi bị bóp chặt đến dẩu cả ra, nước mắt rơi xuống ướt cả lòng bàn tay . muốn khiến đau để tỉnh ra, chỉ có thể nhìn , nhìn người ở bên cạnh chứ phải là cái người chết rồi kia!

      " , tôi rốt cuộc là gì hả?"

      Nước mắt rơi ướt đẫm gối đầu.

      Sắc mặt Tiểu Mễ trắng bệch như tờ giấy, nước mắt đọng hàng mi lóng lánh. Rất chậm, từ từ mở mắt, nhìn Doãn Đường Diêu thân hình cứng lạnh như băng đứng bên giường, tròng mắt đen nhánh lặng lẽ nhìn , lặng lẽ, trống rỗng, cứ nhìn thôi.

      Phòng y tế yên tĩnh như thế.

      Tí tách tí tách.

      Tiếng mưa rơi trong suốt.

      Nước mắt như dòng suối lặng lẽ tràn ra hai bên gò má.

      trống rỗng mơ hồ nhìn .

      đợt giá lạnh có thể đánh mất toàn bộ sức mạnh trong cuộc đời cướp toàn bộ sức lực của Doãn Đường Diêu. Cơn thịnh nộ và đố kị của đột nhiên biến mất hết. Trong ánh mắt của , toàn thân đều cảm nhận thấy sợ hãi, sợ hãi câu trả lời của đẩy rơi xuống địa ngục đáy, sau đó phải mãi mãi ở lại nơi đó.

      tịch đến ngạt thở.

      lặng lẽ hé đôi môi tái mét: "... Xin lỗi..."

      Doãn Đường Diêu mím môi chặt chặt.

      hít sâu.

      Nắm tay buông thõng bên mình run nhè .

      "Xin lỗi ..." Tròng mắt rất yên tĩnh, những giọt mưa đọng lá cây trong suốt lấp lánh, rơi xuống đất tiếng động. "Những gì vừa ... em nghe thấy..."

      Doãn Đường Diêu đờ người. cảm thấy nực cười nhưng lại cười nổi, mạch chạy rần rật trong tai. biết mình nên phản ứng thế nào đây, giống như mới từ địa ngục đáng sợ bò lên, nhưng bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi xuống trở lại.

      nhìn chăm chú.

      yếu đuối nằm giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, môi tái mét, như có thể biến mất đột ngột, yếu đuối nhoi như lại nắm cả địa ngục và thiên đường của trong lòng bàn tay.

      Trong lờ mờ hoảng hốt.

      nghĩ rằng mình lại hỏi câu đó thêm lần nữa.

      "Đối với em, rốt cuộc là gì?" nỗi thống khổ dần dần chìm vào trong huyết mạch, " chỉ là trái tim của ta... hay là..." Hay là cho dù ta, em vẫn thích vẫn ở lại bên .

      Doãn Đường Diêu vẫn tiếp tục gì nữa.

      Bỗng nhiên thấy cứ truy hỏi chuyện này là tức cười quá!

      ra, biết đáp án rồi, đúng ? Cho dù làm bất cứ chuyện gì, cho dù vui sướng hay đau khổ, vẫn chỉ là vì người kia thôi. chỉ là chiếc túi áo, cái quan tâm là món đồ nằm bên trong túi áo đó, chứ chẳng phải là chính cái túi đó... hơn nữa, cho dù biết đáp án như thế nào, giống như thuốc độc ngấm vào xương tủy của rồi, cho dù chết , cũng mãi mãi biến mất.

      Nhưng mà...

      phát ra mình nín thở chờ nghe câu trả lời của .

      Ngoài cửa sổ từng vệt mưa dài bay bay, lá cây khẽ reo lên xào xạc, tất cả đều yên lặng như thế, nằm giường bệnh cũng yên lặng nhìn , tròng mắt trong suốt phân minh, lặng lẽ nhìn .

      Rất lâu...

      với : "Em biết."

      Doãn Đường Diêu nhè thở ra, trái tim đau đớn nhức nhối, nhưng máu huyết ngưng đọng trong người lại bắt đầu dần lưu thông trở lại.

      Tiểu Mễ khổ sở : "Xin lỗi... em biết..."

      " sao! "

      nắm bàn tay trái , nhếch môi cười nhạt, môi hơi tím tái.

      "Là hỏi sai ."

      Nhìn nụ cười của , tim từng đợt cứ nhói lên đau buốt, nghĩ ngợi rất lâu, cắn chặt môi: "Em cách nào phân ra, em cũng muốn xác định , phần nào là Dực, phần nào là ..."

      nhìn .

      cười khổ não: "Tệ hại quá phải ..."

      "Tại sao muốn xác định ?" Doãn Đường Diêu nhìn chằm chằm, "Em vẫn rất rằng, cái em thích là trái tim đó, phải là ."

      Môi nhích nhích.

      Sắc mặt trắng nhợt, muốn gì đó, vậy nhưng tròng mắt lại nhuộm màn sương mờ mịt, cuối cùng chẳng gì cả.

      Nhìn chăm chú từng biểu nhặt nhất của , giọng từ trong cổ họng Doãn Đường Diêu chật vật nhả ra:

      "Em muốn gì?"

      "Em..."

      "..."

      "..."

      " biết, em mãi mãi ta chứ?"

      Tay phải của co chặt lại, nắm chặt chéo khăn trải giường trắng toát, tim khựng lại thể thở nổi, dưới ánh nhìn đau khổ yếu đuối của , trái tim từng đợt lại từng đợt buốt nhói.

      "Phải."

      Nhưng, vẫn trả lời như thế.

      Môi của như bỗng nhiên mất toàn bộ sắc máu, màu tím tái đến kinh sợ lại làm cho khuôn mặt kỳ dị đến mức như có vẻ đẹp đến kinh động lòng người. Nhìn chằm chằm , ánh sáng trong đáy mắt vụt tắt, như ban đêm đen kịt có chút ánh sáng nào.

      tưởng quay người bỏ .

      Nhưng vẫn cứng đờ đứng trước giường bệnh nhúc nhích.

      Trong giây phút đó...

      cho rằng mình chết trong trầm mặc của .

      PHẦN 6: CẬU RẤT THÍCH DOÃN ĐƯỜNG DIÊU, ĐÚNG ?

      Vậy nhưng,

      Doãn Đường Diêu lại lạnh nhạt :

      "Vì ta, nên em cũng tôi, phải ?"

      Tiểu Mễ kinh hãi đờ người.

      Nét cười của rất nhạt:

      "Vì ta nên em cũng mãi mãi rời xa , phải ?"

      Nhắm nghiền mắt lại, rèm mi khuôn mặt trắng bệch của run run từng chập, thể nhìn thêm nữa, trái tim của đau nhức đến mức dường như muốn nứt toác ra.

      "Phải ?"

      cố chấp hỏi thêm lần nữa.

      Tiểu Mễ cắn chặt môi.

      Doãn Đường Diêu ra sức bóp chặt tay , nỗi đau nặng trĩu từ lòng bàn tay xuyên vào da thịt .

      "Phải ?"

      Nỗi đau cuối cùng này rốt cuộc đè sập toàn bộ tinh thần của .

      gào :

      "Phải! "

      Màn mưa trong suốt ngoài cửa sổ.

      Mặt trời dần dần lại xuất .

      Giữa những kẽ lá xanh um tùm có thể nhìn thấy được cầu vồng, cầu vồng bảy màu rực rỡ. Phía đông mưa vẫn rơi lất phất, phía tây là ánh nắng rạng rỡ, trong gian có mùi hương thoang thoảng bao phủ lòng người.

      Doãn Đường Diêu nhè ôm Tiểu Mễ nằm giường bệnh vào lòng, nhàng dựa cằm lên mái tóc ngắn mềm mượt của , thấp giọng :

      "Cám ơn em... thế này rất hạnh phúc rồi..."

      ° ° °

      Cuối thu rồi.

      Con đường núi trong vườn cây phong tràn ngập sắc lá phong đo đỏ. gian xanh thẳm bao la, từng cụm từng cụm mây trắng lững lờ trôi, quả ngân hạnh màu vàng kim, lá phong đỏ tươi như máu reo lên xào xạc trong gió thu. Con đường núi cong cong dưới ánh nắng mùa thu vàng rực rỡ, đẹp mê người như trong thế giới của truyện cổ tích.

      Trong ký túc xá.

      Uy Quả Quả vừa ăn táo vừa quan sát Tiểu Mễ nghe điện thoại cách hiếu kỳ. ngồi sát cửa sổ, đầu mày cuối mắt lộ ra nét cười nhàng, giọng chuyện điện thoại, chốc chốc lại gật đầu, cứ chuyện như thế hơn mười mấy phút, sau đó ngây người nhìn điện thoại, lúc sau mới đặt nó xuống, bắt đầu dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ về phía Đông Hồ xa xa, gương mặt có biểu rất khó đoán.

      "Là Doãn Đường Diêu hả?" Uy Quả Quả gặm miếng táo, hỏi mơ hồ .

      Tiểu Mễ thẫn thờ, quay người lại đáp: "Ừ."

      "Ha ha, tớ biết mà. Mỗi ngày đều gọi mấy cuộc điện thoại, lần nào cũng lâu, phải Doãn Đường Diêu còn là ai được?" Uy Quả Quả đắc ý , ngẫm nghĩ hồi lại huơ huơ quả táo trong tay, . "Nhưng mà, dạo này ta thay đổi rất tốt đó. Tuy là xem ra vẫn còn cáu bẳn khó ưa, nhưng mà còn tùy tiện nổi giận vô cớ nữa, thế lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ tuyệt vời."

      Tiểu Mễ cười với .

      Tiểu Mễ trở về bàn của mình, ngồi xuống, lật trang sách xem dở ra.

      "Tiểu Mễ..."

      "Ừ?"

      "Cậu rất thích Doãn Đường Diêu, đúng ?" Uy Quả Quả tiến lại gần, nhìn chớp.

      Mấy ngón tay Tiểu Mễ lật sách khựng lại trong giây lát.

      " nhé, khoảng thời gian cậu vừa đến Thánh Du đối xử với Doãn Đường Diêu rất tốt, tớ cũng cảm thấy rất kỳ quặc, vừa viết luận văn, vừa chạy 10.000 mét giùm ta, lại còn nhảy vào hồ nước nữa chứ, quả rất rất kỳ quái! Mà ta lúc đó tính khí ác nghiệt tàn nhẫn, cho nên các bạn học đều cảm thấy cậu có hơi... ừ... hoặc là đầu óc có vấn đề, hoặc là có mưu mô gì đó..." Uy Quả Quả cười ha ha . "Nhưng bây giờ mọi người nghĩ như thế nữa rồi, Doãn Đường Diêu quả thực thay đổi nhiều quá, nếu như phải do tình của cậu cảm động được ta, làm sao ta có thể giống như hoàn toàn biến thành người khác được? Vậy nên chắc là cậu phải rất thích rất thích ta, đúng ? Chắc là tiếng sét ái tình hả? Từ cái nhìn đầu tiên cậu thích ta rồi phải ?"

      Tiểu Mễ ngẩn người nhìn .

      " mà, ." Uy Quả Quả đặt quả táo sang bên, hào hứng . "Tớ chưa từng ai bao giờ, những cặp tình nhân có phải đều hạnh phúc như hai người ?"

      "Hạnh phúc?......"

      "Chứ gì nữa, cậu biết nhìn hai cậu hạnh phúc thế nào đâu! " Uy Quả Quả cười toe toét với . "Lúc học ngồi cùng nhau, Doãn Đường Diêu vừa cao vừa đẹp trai, cậu nhắn đáng , cảnh tượng đó còn đẹp hơn cả trong truyện tranh thiếu nữ nữa; tan học về Doãn Đường Diêu đeo túi giùm cậu, cánh tay ôm vai cậu, bảo vệ như thế, woa, bao nhiêu bạn nữ sau hai cậu ngưỡng mộ biết chừng nào! Buổi sáng mấy hôm trước cậu chưa ăn sáng học, sau khi tớ cho Doãn Đường Diêu biết, ta bỏ luôn nửa tiết học chạy ra ngoài mua đồ ăn ngon về cho cậu, vậy, ta lại còn biết xin lỗi thầy nữa chứ! Ôi trời, dù cho thái độ vẫn còn đôi chút hung dữ, nhưng mà đúng là mê hoặc chết người mà đền mạng mà! "

      Tiểu Mễ nghe đến ngây dại.

      Uy Quả Quả càng càng hào hứng: "Lãng mạn nhất là ánh mắt hai người nhìn nhau ấy! "

      "..."

      "Nhãn thần Doãn Đường Diêu nhìn cậu... chà, biết hình dung thế nào đây..." Uy Quả Quả vất vả suy nghĩ. "Đen nhánh, nhưng mà lại lóe sáng, nhìn thấy cậu giống như là nhìn thấy ánh sáng vậy, nhưng mà, vẫn có chút gì đó, chút gì đó... sợ hãi cậu, ra cũng thể như vậy được... giống như sợ cậu vui, sợ cậu thấy hạnh phúc vậy. Doãn Đường Diêu trước kia hay nổi điên lên đột nhiên tình cảm căng thẳng như thế khiến cho đám tụi mình đứng bên cạnh dò xét quan sát bị mê hoặc đến chết rất nhanh đó! "

      Tiểu Mễ nhè cắn chặt môi, trong tim như bị thứ gì đó rất mạnh đâm sầm vào cái.

      "Mà ánh mắt cậu nhìn Doãn Đường Diêu..." Uy Quả Quả nghịch ngợm nghiêng đầu quan sát , vỗ tay cười lớn. "Đúng, đúng! Chính là biểu cảm thế này! ... Tiểu Mễ, dạo này cậu rất hay thẫn thờ, thường ngồi đờ đẫn bất động nhúc nhích gì cả, biết là nghĩ ngợi những gì. Tớ nghĩ, có lẽ Doãn Đường Diêu sợ cậu ngơ ngẩn như thế, mỗi lần cậu trầm mặc xuất thần, tuy ta cũng quấy rầy cậu, nhưng giống như ngửi thấy mùi vị đau khổ từ người ta toát ra ấy..."

      "......" Tại sao trước giờ lại hề để ý đến điều đó?

      "Nhưng, mỗi khi cậu nhìn Doãn Đường Diêu lại khác." Uy Quả Quả nhặt lại quả táo, tiếp tục ăn, "Nhãn thần của cậu vẫn rất dịu dàng, ừ, vô cùng dịu dàng, dịu dàng như thể cậu sẵn sàng làm bất cứ điều gì chỉ để cho Doãn Đường Diêu vui vậy đó. Đúng thế, chính là biểu của cậu lúc ấy..."

      "Tớ..."

      "Ha ha, cậu quá Doãn Đường Diêu rồi phải ?" Uy Quả Quả dương dương đắc ý phác ra cử chỉ giống như "tớ biết ngay mà".

      "..."

      "May là Doãn Đường Diêu cũng cậu chết sống lại, chứ nếu cậu lại mất công toi rồi."

      Tiểu Mễ cúi đầu, gió ngoài cửa sổ thổi vào nhàng lật bay những trang sách, trái tim dường như cũng bị thổi đến lay động, cảm giác chua xót cùng cực lấp đầy trí óc.

      Đông Hồ mờ mờ ảo ảo bên ngoài tòa nhà ký túc.

      Nước hồ xanh trong và màu trời xanh trong liền lại thành dải.

      PHẦN 7

      "Nhưng tại sao cậu có vẻ được vui nhỉ?" Uy Quả Quả tò mò quan sát , nhíu mày. "Cậu Doãn Đường Diêu, Doãn Đường Diêu cũng cậu, thế đáng lẽ cậu phải vui mới đúng chứ? Vì sao cậu vẫn hay đờ đẫn xuất thần thế?"

      "..." Tiểu Mễ biết nên thế nào.

      "Í... có phải là vì sinh nhật ?" Quả Quả nhướn to mắt.

      "Sinh nhật?"

      "Ừ. Ngày kia chẳng phải là sinh nhật của cậu sao?"

      "Ồ." Tiểu Mễ vuốt vuốt tóc, ngượng nghịu cười. "Ừ nhỉ."

      "Cậu lo Doãn Đường Diêu quên chúc mừng cậu nhưng lại ngại nhắc ta chứ gì?"

      " phải đâu, tớ..."

      "Yên tâm ! " Uy Quả Quả ra sức an ủi , "Tuy là trước kia Doãn Đường Diêu rất đuểnh đoảng, nhưng tớ thấy ta thể nào quên sinh nhật của cậu đâu, chắc chắn tặng cho cậu món quà sinh nhật đặc biệt mà! "

      "Quả Quả..."

      "Tin tớ ! " Uy Quả Quả vỗ vỗ vào tay mạnh, tràn đầy tự tin thế, căn bản cho có cơ hội lời nào.

      Thế là Tiểu Mễ cũng nữa.

      mỉm cười ngồi bên bàn, nghe Uy Quả Quả phấn khích hào hứng phân tích và dự đoán đủ thứ chuyện lãng mạn có thể xảy ra, trong ký túc đầy ắp tiếng cười náo nhiệt vui vẻ.

      Ngoài cửa sổ ký túc là Đông Hồ nối liền với chân trời.

      Nước Đông Hồ trong cơn gió cuối thu nhè gợn lên những đợt sóng lăn tăn.

      đêm cuối thu.

      Ra khỏi cửa Lăng Ba vườn trường Thánh Du là con đường rộng rãi thoáng mát. Đèn hai bên đường được bật sáng, phía Nam con đường có rất nhiều cửa hàng, đèn đuốc các bảng hiệu lung linh rực rỡ trong đêm tối.

      Phía Bắc con đường là Đông Hồ.

      Ánh trăng nhàng rải khắp mặt hồ gợn sóng, vô số ngọn đèn đường chiếu xuống mặt nước, giống như vô số những ánh sao sáng lấp lánh.

      Gió đêm nhè lướt mặt hồ.

      Uy Quả Quả như bị lời nguyền cực mạnh ếm vào người.

      Ánh mắt nhìn đăm đăm chớp, đờ đẫn đứng bên Đông Hồ có đến mười mấy phút. Cho đến lúc Thành Viện đến bên vỗ vỗ vào vai , mới "a" tiếng giật mình sực tỉnh.

      Uy Quả Quả tưởng tượng ra rất nhiều rất nhiều kịch bản liên quan đến chuyện Doãn Đường Diêu mừng sinh nhật Tiểu Mễ như thế nào, nhưng chưa hề nghĩ tới cảnh tượng như thế này bao giờ.

      Ánh nến.

      Ánh nến nhàng lay động.

      Vô số những ánh nến lung linh.

      Vào mùa hạ, để thuận tiện cho học sinh trường Thánh Du bơi lội và hóng mát, người ta cho dựng bàn đá bên Đông Hồ, chiếc bàn đá mặt vuông to khoảng mười mấy mét vuông, từ đó nhìn ra tứ phía có thể thấy cây cầu quanh co uốn theo hồ. mặt bàn đá lúc này tràn ngập những ngọn nến, ánh nến ấm áp, lóng lánh trong đêm, lung linh chiếu khắp mặt hồ.

      Gió đêm nhè dìu dịu.

      Ánh nến lấp lánh lung linh.

      Ánh sáng nến ven hồ và những đốm sao sáng trời liền nhau thành dải, lại còn có thêm ánh đèn đường, vô số những đốm sáng lấp lánh, mờ mờ ảo ảo, lung linh nhạt nhạt từ mặt hồ lóng lánh chiếu đến mặt đất lóng lánh, rọi vào gian.

      sân khấu bằng đá có chiếc bàn đá.

      chiếc bàn bằng đá đặt chiếc bánh gatô trái cây đẹp tuyệt.

      sân khấu đó có mấy chiếc đôn bằng đá.

      Trong ánh sáng của hàng vạn ngọn nến bao quanh, Thành Viện dẫn Uy Quả Quả nãy giờ vẫn ngây người bước đến.

      Doãn Đường Diêu đến rồi.

      Trong sắc đêm, mặc chiếc áo sơ mi trắng, tóc chẳng biết tự bao giờ nhuộm lại màu đen, vì Tiểu Mễ vẫn chưa đến, tỏ ra hơi độc và trầm mặc, nhưng gương mặt lại toát ra vẻ điển trai kỳ lạ.

      Uy Quả Quả vẫn cảm thấy ngoài mái tóc ra, Doãn Đường Diêu còn có những điểm khác hẳn với thường ngày, nhưng cụ thể thế nào ra được, chỉ có nước giương mắt lên nhìn mà thôi.

      Dì Thành cũng đến rồi.

      Dì mặc bộ y phục dày ngồi xe lăn, thần thái rất điềm tĩnh ôn hòa, Bùi Ưu bên cạnh để chăm sóc, chuyện với dì, hỏi dì vài câu về tình hình sức khỏe. Thành Viện chỉ đứng bên cạnh lắng nghe.

      Trời dần tối.

      Tiểu Mễ vẫn chưa đến.

      Ánh nến lay động chiếu khắp sân khấu.

      Uy Quả Quả cảm thấy hơi bồn chồn bất an, là, Tiểu Mễ làm cái gì vậy. lo lắng nhìn về phía Doãn Đường Diêu, sợ ta nổi giận với Tiểu Mễ.

      Nhưng ngược lại,

      Doãn Đường Diêu chỉ yên lặng đứng sân khấu bên mặt hồ, trong bóng đêm, áo sơ mi trắng người như vệt sáng yếu ớt. tức giận, cũng phát điên, chỉ yên lặng đợi Tiểu Mễ.

      Có tiếng nhạc vẳng tới từ cửa hàng bên kia đường.

      Bài hát đó hình như là bài hát chủ cửa hàng đặc biệt thích, cứ lặp lặp lại mãi, trong đêm tối tĩnh mịch, giọng hát ràng như ở ngay bên tai.

      "... Lãng quên bao lâu rồi

      Chưa được nghe em với

      Về câu chuyện em thích nhất

      suy nghĩ rất lâu

      Và bắt đầu lo lắng

      Có phải làm điều gì sai?

      ...

      Em khóc với rằng

      Truyện cổ tích chỉ là trò lừa gạt

      thể là hoàng tử của em

      ..."

      Doãn Đường Diêu lặng lẽ đứng đó, quay lưng về phía mọi người. Ánh trăng tỏa sáng bóng hình cao lớn độc, hình như đợi rất lâu rồi, bởi vì sớm chờ đợi rất lâu cho nên mới để ý đến chuyện phải chờ đợi thêm nữa.

      biết đến lúc nào.

      Hình bóng Doãn Đường như bị điều gì đó lay động, ánh trăng nhàn nhạt, ánh nến chiếu sáng óng ánh, quay người về phía cửa Lăng Ba (chậc, biết cửa này dịch thế nào đây =, :), dõi nhìn về phía đó, nụ cười sáng rỡ như ánh sao xuất môi .

      Bùi Ưu cũng nhìn về phía đó.

      Cửa Lăng Ba, mặc chiếc váy dài màu trắng, mép váy nhè bay trong gió đêm.

      đường có chiếc xe vụt qua.

      đứng bên đường, mái tóc ngắn mềm mượt như tơ tỏa ánh sáng dịu dàng dưới những ngọn đèn đường, da thịt mỏng manh, đôi môi nhàn nhạt. nhìn về phía Đông Hồ. Những ánh nến lấp lánh khiến ánh mắt cũng sáng lên như những đốm sao trời. Mép váy thuần trắng nhảy múa, giống như tinh linh màu trắng trong đêm.

      Nhạc từ cửa hàng ven đường vẳng đến.

      "... Em khóc với rằng,

      Truyện cổ tích chỉ là trò lừa gạt

      thể là hoàng tử của em

      ...

      Có thể em hiểu

      Từ khi em

      Bầu trời của ngàn vạn ngôi sao đều tỏa sáng..."

      ...

      "Tiểu Mễ! "

      Uy Quả Quả phấn khích nhảy cẫng lên bên bờ Đông Hồ ánh sao rợp trời, ánh nến ngợp trời vẫy tay với Tiểu Mễ.

      Màu đêm tuyệt đẹp.

      Mặt hồ thoáng lướt qua cơn gió , ánh trăng thuần khiết trong màn đêm, chiếc bàn đá gấp khúc sáng lên vô số ánh nến.

      Ánh nến nhè lay động.

      "Chúc bạn sinh nhật vui vẻ ~ Chúc bạn sinh nhật vui vẻ ~ Chúc bạn ~ sinh~ nhật~ vui vẻ ~ Chúc bạn sinh nhật vui vẻ! "

      PHẦN 2: ĐÂY ĐÂU PHẲI TÁC PHONG CỦA !

      Uy Quả Quả, Thành Viện và Bùi Ưu vỗ tay hát.

      Doãn Đường Diêu nâng chiếc bánh sinh nhật cắm đầy nến lên, đưa đến trước mặt Tiểu Mễ, hát, chỉ là nhìn sâu chăm chú, ánh sáng của những ngọn nến chiếu lấp lánh trong đáy mắt .

      Dì Thành ngồi trong xe lăn mỉm cười.

      Tiểu Mễ chu môi thổi tắt nến.

      Mọi người hoan hô, Uy Quả Quả chờ đợi nổi bắt Tiểu Mễ phải cắt bánh sinh nhật. Tiểu Mễ cắt bánh chia thành từng phần cho mỗi người, Uy Quả Quả sau khi nếm thử hét lên khen ngon, tiếp thêm hai lần bánh mới ngồi xuống ghế thở hơi đầy thỏa mãn.

      "Tiểu Mễ, sao cậu đến trễ thế?" Uy Quả Quả hiếu kỳ hỏi, "Bọn tớ đợi cậu có đến hơn nửa tiếng đồng hồ rồi đấy! "

      cắt bánh sinh nhật, nghe hỏi thế, lưng Tiểu Mễ đột nhiên có phần cứng lạnh.

      Bùi Ưu nhìn Tiểu Mễ. Trong ánh nến nhìn , nhưng trộm nhìn cũng có thể thấy khóe mắt vẫn còn vệt nước mắt chưa kịp khô. Tim đau nhói, tự nhiên nhớ ra, đây chắc là sinh nhật đầu tiên phải trải qua mình kể từ sau khi Dực chết.

      "Tôi với ấy là giờ này." Doãn Đường Diêu bước đến, ôm vai Tiểu Mễ, với mọi người. "Cho nên ra ấy đến rất đúng giờ."

      Tiểu Mễ hơi ngây người ra.

      Doãn Đường Diêu ôm chặt vai , sau đó đẩy ra, đón lấy con dao tay giúp cắt bánh.

      "Tại sao thế?" Uy Quả Quả mở to mắt, "Tại sao lại phải để Tiểu Mễ đến trễ quá lâu như vậy?"

      "..."

      Con dao cắt bánh khựng lại giữa chừng.

      "Vì thế này Diêu mới có đủ thời gian để chuẩn bị chứ." Bùi Ưu cười chọc. "Các bạn biết đấy thôi, tiệc sinh nhật này Diêu rất căng thẳng. Tuy là chuẩn bị rất lâu rồi nhưng cậu ấy vẫn lo kịp tự tay thắp sáng từng ngọn nến, nên mới để Tiểu Mễ đến trễ như thế, tránh xảy ra sai sót."

      Thành Viện nhìn Bùi Ưu.

      sờ sờ mũi, nét cười rất tự nhiên.

      "Ai da! " Uy Quả Quả bật tiếng kinh ngạc, "Doãn Đường Diêu đúng là rất tốt rất tốt với Tiểu Mễ! "

      "Em mới biết hả?" Bùi Ưu mỉm cười.

      "Đương nhiên là em biết lâu rồi." Uy Quả Quả chịu thua, , "Chỉ là... a, đúng rồi! Trời ơi! Vậy chắc là món quà sinh nhật Doãn Đường Diêu chuẩn bị cho Tiểu Mễ còn vô cùng vô cùng tuyệt vời hơn, đúng ?"

      Dưới thúc giục nôn nóng của Uy Quả Quả, tiến trình của buổi tiệc sinh nhật rất nhanh tiến đến màn tặng quà. Người đầu tiên tặng quà đương nhiên là Uy Quả Quả rồi, tặng Tiểu Mễ chiếc khăn lụa màu trắng rất đẹp.

      Thành Viện tặng Tiểu Mễ cây bút máy.

      Nhưng dì Thành...

      Dì lại lấy ra chiếc bình sứ, bên trong là rượu nếp lên men, vị ngọt dịu, mùi thơm nồng nồng.

      Tiểu Mễ thấy thế liền ngẩn ra lúc.

      Dì Thành vẫn phải nằm viện, sức khỏe còn yếu, tối nay xuất ở đây khiến lo lắng rồi, thế còn tự tay lên men rượu dành tặng cho sao?!

      "Thích ?" Dì Thành mỉm cười vuốt vuốt mái tóc ngắn của Tiểu Mễ quỳ bên xe lăn.

      "Thích ạ."

      Tiểu Mễ gật đầu.

      Tay dì Thành hơi run run yếu ớt, nhưng nụ cười hiền từ như người mẹ: "Lúc đói bụng, con đập quả trứng cho vào bát, sau đó đổ ít rượu vào, thêm ít nước sôi, chính là món rượu trứng con thích đấy! "

      Tiểu Mễ cắn cắn môi, khóe mắt hoe đỏ.

      "Dùng xong rồi nhớ với dì nhé, dì làm thêm cho con nữa, chịu ?" Giọng dì Thành hơi thấp, nhìn Tiểu Mễ, bên bờ hồ trong bóng đêm, dì dịu dàng vuốt mái tóc ngắn mềm mượt của Tiểu Mễ.

      "Dạ."

      Tiểu Mễ hít hơi, nở nụ cười vui vẻ. Ừ, muốn mọi người đêm nay phải vui.

      Ánh nến mặt hồ lung linh chiếu sáng.

      Gió đêm thổi tới.

      Bùi Ưu sờ sờ mũi, nụ cười có phần gượng gạo, ngỏ ý xin lỗi Tiểu Mễ: "Xin lỗi em, quên mua quà tặng em mất rồi..."

      Uy Quả Quả trợn mắt nhìn : "Hả?"

      Tiểu Mễ cũng ngẩn người ra lúc, sau đó cười, ngờ người tỉ mỉ như cũng có lúc quên mất chuyện gì đó. Nhìn bộ dạng lúng túng, liền vội vã lắc đầu, cười :

      " sao đâu mà."

      "Này! Đây đâu phải tác phong của ! " Uy Quả Quả nghi ngờ . "Trước kia cho dù là chuyện đến cỡ nào, đến như chuyện Tiểu Mễ ăn tiêu chứ ăn ớt đều nhớ , sao giờ có thể..."

      Bùi Ưu vừa xin lỗi rối rít vừa nhìn về phía Tiểu Mễ mặc bộ váy trắng dài đứng giữa ánh nến lung linh, cười, đôi mắt cong tròn như mặt trăng. cười cúi thấp đầu, ai có thể thấy được ánh mắt biểu những gì.

      Thành Viện cũng nhìn thấy.

      Vậy nên cũng thấy rất hiếu kỳ, tròn mắt nhìn hồi lâu.

      Trong màn đêm ngàn ngôi sao tỏa sáng.

      Mặt nước hồ bị gió đêm nhàng lay động, ánh nến lung linh những gợn sóng, những đốm nến sáng, những đốm sao sáng, ánh sáng những ngọn đèn đường cũng rọi xuống làn nước, sáng rực óng ánh như vô số những viên đá quý lấp lánh.

      "Doãn Đường Diêu! "

      "Doãn Đường Diêu! "

      sân khấu sáng rực ánh nến, Uy Quả Quả hào hứng vỗ tay gọi lớn, cuối cùng cũng đến xuất của nam nhân vật chính gây xúc động lòng người rồi, woa, có điều ngạc nhiên kỳ diệu nào đây?

      Ánh trăng mờ ảo.

      Trong ánh trăng, chiếc áo sơ mi trắng Doãn Đường Diêu mặc như có chút ánh sáng tịch. Nghe tiếng gọi của Uy Quả Quả, quay đầu lại nhìn Tiểu Mễ đứng bên cạnh.

      Tiểu Mễ cũng đúng lúc đó quay nhìn .

      Thế là...

      Ánh mắt gặp nhau trong gió đêm của tiết trời cuối thu.

      Doãn Đường Diêu mặc áo sơ mi trắng, Tiểu Mễ mặc váy trắng, nhìn , nhìn , ánh nến rọi lấp lánh xuống mặt nước hồ, bức họa đẹp tuyệt duy nhất như vậy, dường như mọi ánh sao trời đều tỏa sáng lấp lánh quanh hai người.

      Trong tay Doãn Đường Diêu cũng có ngôi sao lấp lánh.

      Ngôi sao nho , nho , sáng rực, tỏa ánh sáng trong lòng bàn tay .

      nhìn chăm chú, sâu sâu.

      Đưa ngôi sao sáng lấp lánh đó ra trước mặt Tiểu Mễ.

      Trong gian có vô số những ngôi sao.

      Sao sáng lấp lánh .

      Ngôi sao trong tay sáng đến mê người, lấp lánh lấp lánh, sáng rực rọi vào trong mắt . ngây người ngẩng đầu lên, viên kim cương mũi còn nữa, chỉ còn lại vết sẹo nho ở đó. Viên kim cương nho nằm trong lòng bàn tay , đính chiếc nhẫn nho .

      Bùi Ưu nhận ra viên kim cương đó.

      Diêu rất thích nó, cảm thấy nó rất đẹp, nên mới đính nó lên mũi. theo cách của cậu ấy , như thế chỉ cần liếc mắt nhìn xuống dưới là có thể nhìn thấy ngay.

      Diêu từng kể nghe câu chuyện về viên kim cương đó.

      PHẦN 3: LẤY NHÉ, ĐƯỢC ?

      Đó là mấy năm về trước, cậu ta tình cờ phát ra chiếc nhẫn kim cương nho . Mẹ với cậu, đó là món quà đầu tiên khi còn nhau ba cậu tặng cho mẹ cậu, về sau lúc kết hôn ba cậu dùng viên kim cương lớn hơn để thay thế nó. Mẹ tặng chiếc nhẫn kim cương đó lại cho cậu, ngón tay cậu lúc ấy quá đeo vừa nên lấy viên kim cương ra, đính nó lên mũi.

      Rất nhiều người cười nhạo viên kim cương mũi cậu quá xấu nên giữ lại làm gì.

      ai biết rằng, Diêu rất thích viên kim cương đó.

      Viên kim cương đính chiếc nhẫn óng ánh, sáng lên trong ánh nến, sáng lên trong ánh sao, ánh sáng nho đó sáng đến nỗi khiến trái tim Tiểu Mễ thít chặt lại đau đớn.

      Doãn Đường Diêu chăm chú nhìn .

      Giọng rất trầm, nhưng nương theo gió đêm vẳng rất đến tai từng người đứng sân khấu.

      "Lấy nhé, được ?"

      với .

      Đêm yên tĩnh, thế giới sáng rỡ như th

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :