1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Say say kiều thê - Huyễn Hoa Chi Nguyệt(73c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 63



      Sa Tam lưu lại Phong Gia Bảo, kĩ lưỡng xem xét địa hình, nhận mặt được hơn nửa số người làm việc trong Phong phủ, lão già Mã tặc bụng dạ nham hiểm, thái độ làm người vô cùng giả dối, toàn bộ đều do và Mã gia trù hoạch, Đại Cáp chỉ là nhân vật tép riu để lợi dụng thân phận đó, thầm quản lý chặt chẽ nhất cử nhất động của Phong Chính khi vào Sa Liễu trấn, phán đoán xem Phong Chính còn dẫn theo bất kì người nào . Sau ngày quan sát mới cho phép Đại Cáp dẫn Phong Chính đến đây.



      Lúc này Sa Tam thấy Phong Chính nhận ra mình cũng chút kinh hoàng, cười lớn , “Đại đương gia quả là trí nhớ tốt a, còn nhớ ta là Sa Tam. Tiền chuộc đâu?”



      Phong Chính nhận ra Sa Tam rồi tự động đại khái minh bạch được số thắc mắc, trái lại trở nên khá bình tĩnh. lấy xấp ngân phiếu trong tay áo ra quơ quơ, mặt Sa Tam liền lộ ra vẻ hám tiền tham lam, Sa Tam bước lên bước đưa tay ra lệnh, “Đem ngân phiếu mau giao cho ta.”



      Phong Chính đem ngân phiếu nhét trở lại trong người rồi , “Ngân phiếu ngươi thấy, hàng giá , cho ngươi cũng dễ thôi. Nhưng trước hết ngươi phải để ta xác nhận Loan Loan hề bị ngược đãi, chút thương tích đánh đập, ta mới giao cho ngươi. Ta muốn cùng Loan Loan chuyện trước.”



      Mặt Sa Tam trầm cúi xuống lưỡng lự, hướng nhìn Mã gia đứng bên cạnh Loan Loan thấy gật gật đầu liền chấp nhận cầu của Phong Chính, “Cần các ngươi ở đây cho nhanh .”



      Mã gia giật mạnh miếng giẻ trong miệng Loan Loan ra, nâng cao lưỡi dao kề cổ nàng, hung tợn cảnh cáo, “Hảo hảo chuyện nha.”



      Phong Chính đứng bên kia nhìn thấy chỉ hận thể cước đá bay tên Sa Tam, cắn chặt răng, cố nuốt trôi cơn tức giận, vội hỏi nàng, “Loan Loan, bọn họ có làm khó nàng , có khi dễ nàng ?”



      Loan Loan nước mắt lưng tròng, giọng run rẩy, “…. có.”



      có?”

      “Ân.”



      Loan Loan đều là lời , Sa Tam từ ngày ôm lòng mong muốn trả thù với Phong Chính, lúc nào cũng chú ý đến tin tức về các mối quan hệ của Phong Chính, lúc nào cũng nghiền ngẫm Phong Chính, bởi vậy tại hiểu được mười phần cũng thấu đáo được năm sáu phần con người và tính cách của Phong Chính. Nguyên lai nhờ vào các hiểu biết ấy cho nên trừ bỏ lúc trước đem trói Loan Loan nhét trong bao tải vận chuyển ra khỏi Phong Gia Bảo để thần biết quỷ hay, thêm vài câu đe dọa để phòng ngừa nàng chạy trốn trong lúc giam cầm quả hề ra tay hạ thủ gì với Loan Loan. Mấy ngày trước Đại Cáp trông thấy Loan Loan tướng mạo xinh đẹp động lòng người nổi lên sắc tâm,buông nhiều câu trêu chọc, liền bị Sa Tam hung hăng giáo huấn trận.



      Đúng ra mà , ngoài việc Sa Tam ghi thù nhớ hận có thể coi người tốt. Vì thế làm ra những hành vi bại hoại như thế. sở dĩ bắt cóc Loan Loan là bởi vì sợ Phong Chính lúc nóng nảy lên. Nếu có con bài Loan Loan lúc ấy cho dù và Mã tặc có liên kết cũng phải là đối thủ của Phong Chính. Cho nên đối đãi Loan Loan tốt, chỉ có khi nàng còn khỏe mạnh, Phong Chính mới tức giận liều mạng bất chấp mọi thứ để rồi phải mất cả chì lẫn chài, tính toán chu toàn lấy được tiền, cũng có thể thuận lợi tra tấn Phong Chính chặp. Khi trả thù rửa hận được rồi, mọi chuyện cứ để tính sau.


      Chương 64



      Phong Chính cẩn thận xem xét đánh giá Loan Loan từ xuống dưới. Y phục có gì tổn hại, dưới đất cũng có máu tụ, thần sắc nàng cũng có dấu hiệu dối, như vậy lời của Loan Loan hẳn là . Nghĩ được như vậy Phong Chính cũng thở phào nhõm hơi. nhiều ngày nay, mỗi khi nằm giường luôn trăn trở khó ngủ, phải chỉ vì tâm tình buồn rầu bất an, mà vì mỗi khi vừa thiếp lát, trong đầu xuất ngay hình ảnh Loan Loan đáng thương bị bọn bắt cóc đánh đập, máu me đầm đìa.



      Sa Tam thấy Phong Chính đứng cả nửa ngày nhúc nhích, câu nào, liền mất kiên nhẫn , “Thế nào hả?”

      Phong Chính thèm trả lời, đem ngân phiếu đưa cho Sa Tam, lần này trái lại lập tức cầm lấy, mà hiểm cười , “Như vậy liền đưa cho ta sao? tại chẳng phải ngươi phải cầu xin ta mau chóng nhận ngân phiếu sao, nhưng làm sao ta chẳng cảm nhận được chút thành ý nào vậy hử. Xin người khác giúp đỡ phải ra dáng cho giống chút chứ.”



      Tên Mã tặc bên kia nghe xong lời này đột nhiên cười lớn, còn Loan Loan kinh ngạc nhìn tên Sa Tam, Phong Chính mặt trầm xuống hẳn, chăm chú hỏi , “Vậy ngươi muốn ta phải cầu xin ngươi thế nào đây?”



      Sa Tam mặt lộ ra nụ cười nham hiểm khiến Loan Loan càng thêm lo lắng. chậm rãi đến gần bên Phong Chính rồi đột ngột vung tay tát cái mạnh lên mặt chàng. Loan Loan nhất thời phẫn nộ mà hét ầm lên, nhưng kịp mở miệng lần thứ 2 bị tên Mã gia nhét giẻ bố vào miệng bịt chặt.



      Phong Chính cắn chặt hai khớp hàm, hai bàn tay nắm lại giận dữ đến nổi cả gân xanh gân đỏ. Sa Tam liếc mắt nhìn nắm tay của rồi lại , “Sao hả? Muốn đánh ta sao, nhưng mà được a, ngươi mà đánh ta, Mã gia đáp lễ vạch vài đường khuôn mặt xinh đẹp của người trong lòng ngươi. Hơn nữa, chẳng qua chỉ mới là cái bạt tai khởi đầu thôi, còn nữa…” Vừa xong, Sa Tam đánh mạnh quyền vào bụng của Phong Chính, rồi tay kia liên thủ tung cước cằm. Phong Chính đau đến nỗi ôm người gập ngang thắt lưng, hàm dưới đụng cổ áo, khóe miệng chảy ra dòng máu tươi, vô cùng ràng. Mã tặc cười rộ lên, nụ cười tràn đầy tàn nhẫn khoái trá. Sa Tam cũng vui vẻ nở nụ cười. nhiều ngày ngày đêm đêm trôi qua, bị hận thù kia cắn nát tâm can, lúc nào ngóng trông chờ đợi đến ngày hôm nay, mà giờ đây thực được nguyện vọng rồi, sao mà vui, sao mà cười to được kia chứ!



      Phong Chính cứ chống cự, chịu đựng liên tiếp ba quyền mạnh, Sa Tam vẫn chưa đủ thỏa mãn, thẳng chân tung cước đá lăn Phong Chính ra đất, trở nên táo tợn hơn thượng cẳng chân hạ cẳng tay trùng điệp tấn công Phong Chính.



      Loan Loan trợn hai mắt trơ ra nhìn màn trả thù của Sa Tam dành cho Phong Chính, lòng đau như đứt từng đoạn ruột. Từng giọt, từng giọt nước mắt thi nhau tuôn ra gương mặt diễm lệ kia, nàng liều mạng ú ớ đầu lưỡi, cố đem cái giẻ bịt miệng kia tống khứ ra ngoài, mãnh liệt giãy giụa bên chiếc cột, nhưng ngoại trừ việc rước thêm vào người nhiều ngoại thương chẳng có tác dụng gì nữa. Bất chợt Loan Loan hoa mắt choáng váng, nếu phải bị cột chặt vào có lẽ nàng ngã lăn ra ngất xỉu.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 65



      Loan Loan nhìn thấy Phong Chính hoàn toàn bị đánh trả đòn, bị mắng chửi lại, khó chịu đến nỗi hai mắt nhắm nghiền lại. Trong tai nàng vẫn còn văng vẳng tiếng mắng chửi nguyền rủa của Sa Tam, những thanh công kích đánh đập hung tợn, còn có cả tiếng rên đau đớn chịu nổi của Phong Chính. Bất kể thanh nào trong đó cũng khiến Loan Loan vô cùng khó chịu, căm phẫn nhưng biết làm sao. Nó giống như lưỡi dao cứa cứa ngừng vào vết thương chưa lành, trừ bỏ khóc lóc nàng còn biện pháp nào xoay sở. Nàng bởi vì bất lực mà khóc, mà cũng khóc bởi vì bất lực. (Vivi: lảm nhảm hoài, ta mệt a =”:)



      Trong đầu Loan Loan liên tục có nhiều hình ảnh hoảng loạn hỗn độn, đột nhiên chợt có ý nghĩ – hôm nay có lẽ nàng và Phong Chính khó thoát được cái chết. Nàng phải tùy tiện mà có suy nghĩ bi quan này. Cái tên kì quái kêu Sa Tam kia giống như muốn mở hội vì trả được thù, ánh mắt cùng hành động của ngập tràn thống khoái điên cuồng muốn đánh cho Phong Chính giở sống giở chết; còn cái tên Mã gia bên cạnh, tuy rằng thoạt nhìn tưởng rằng chỉ là lão già lọm khọm, nhưng sau khi nghe trộm được vài lần bọn cướp chuyện, nàng biết rằng trước kia lão ta là tên khét tiếng giết người gớm máu.



      Loan Loan thê lương mở to đôi mắt. Nàng muốn nhìn Phong Chính kĩ nhưng kì lạ thay mọi thứ trước mặt đều mờ ảo. Nàng lắc lắc đầu, những dòng lệ sót lại trong hốc mắt cũng trào ra. Có Phong Chính nàng hề sợ chết, chỉ cần nghĩ đến Phong Chính vì nàng mà chết, nàng cũng nguyện lòng mặc cho bọn chúng chém giết mà tuẫn tiết cùng . Loan Loan bắt đầu mãnh liệt giãy giụa, nước mắt nàng ngừng chảy ra.



      Phong Chính tuy rằng bị Sa Tam đánh trọng thương thể đứng dậy nổi, nhưng vẫn nghe được tiếng khóc của Loan Loan, tim co thắt lại, những vết thương ngoài da làm sao có thể đau bằng vết cắt trong lòng. Nhiều lần muốn gắng sức chạy nhanh đến lau những giọt lệ ướt nhòe mặt nàng, đem nàng ôm chặt vào lòng nhàng an ủi…. Nhưng thể, thậm chí đến cơ hội để làm điều đó cũng có! Là sai rồi, tất cả đều là lỗi của , mới xảy ra tai họa ngày hôm nay. Tại sao lại ở bên cạnh bảo vệ Loan Loan khi nàng ra ngoài khiến cho bọn chúng lợi dụng thời cơ bắt ? Tại sao xử chuyện của Sa Tam hề lưu tình để gieo thêm mầm tai họa? Tại sao cùng người nhà hảo hảo thương lượng đối sách, người lỗ mãng tiến đến nộp mạng vào hang cọp, tại những làm cho mình mà cả Loan Loan cũng rơi vào hoàn cảnh hiểm nghèo? Phong Chính thống khổ nhắm mắt lại, khóe mắt rơi ra giọt lệ chua xót cay đắng.



      Sa Tam sử dụng hết sức lực đấm đá vào Phong Chính – tiểu tử này xương cốt cũng cứng a – sau đó ngừng lại lúc thở hổn hển. Tiểu tử thúi này, vừa thối lại vừa cứng, lão tử tay đánh chân đá mà đau hết cả lên. đưa mắt nhìn về phía Mã gia bên kia, tên ấy liền hiểu ý nhếch môi gật gật đầu, Sa Tam quay đầu trở lại, trong áo rút ra thanh chủy thủ bóng loáng. (chủy thủ: dao ).

      Chương 66



      Tiền chuộc? cười chết người, sản nghiệp của Phong gia vô cùng to lớn, nếu để cho hai người sống sót trở về, bọn cho dù có lừa gạt được năm mươi vạn lượng kia cũng được sống yên cả đời. Nếu ngay từ đầu bọn làm đến nỗi thần biết quỷ hay, kết thúc cũng phải trong êm đẹp mới gọi là viên mãn. Năm mươi vạn lượng chính là tiền bán mạng của Phong Chính và tiểu nha đầu kia.



      Sa Tam cầm chủy thủ, tính toán thừa dịp Phong Chính còn sức chống đỡ mà ám toán giết chết. Vào lúc này, mắt của lại xuất vật dị thường, nhìn qua nhìn lại, cả người ngây dại đờ đẫn ra. Vậy ra là cái gì? Là người sao, là nữ nhân sao? Từ nóc nhà, bóng người phi thân xuống, chụp lấy tay Mã gia, liền trở nên như con rối gỗ, con dao kề lên cổ Loan Loan tự động buông rời. Mọi chuyện… đều hết sức tự nhiên, hết sức nhanh chóng.



      Sa Tam trợn mắt há hốc mồm chứng kiến việc. Tuyệt đối có khả năng là người, chắc chắn là quỷ quái, chỉ có ma quỷ từ nơi u minh cốc mới đứng im hơi lặng tiếng, sát khí bức người như thế! Sa Tam hoảng sợ quát to lên tiếng, tay quăng cây chủy thủ, chạy thục mạng ra ngoài. chạy ra tới cửa ngoài căn nhà lại thấy bóng dáng đó, dường như người kia đứng chờ sẵn ở đó từ lâu rồi.



      Tất cả mọi thứ thế gian như còn quan hệ với , trước mặt chính là sứ giả gọi hồn, đưa chặng vào địa ngục.



      Nước mắt của Loan Loan vẫn ngừng chảy, trong đầu vẫn phảng phất hình ảnh Phong Chính bị Sa Tam tra tấn thậm tệ. Đột nhiên bên tai nghe thấy có tiếng gì liên tiếp rơi xuống, sau đó lại nghe thấy ai đó la lên, tiếp theo liền có cảm giác dây thừng trói buộc cơ thể bị tháo rời. Nàng thử gắng sức cử động, lập tức dây trói liền bung ra. Phút chốc khỏi ngẩn ngơ, nàng cuống quít cầm dây trói cởi ra hết, dùng tay áo lau sơ nước mắt, chứng kiến cảnh tên Mã tặc ngã xuống đất, sàn còn bãi máu đỏ thẫm. Nàng lại ngớ người ra lần nữa, sau đó vội chạy qua hướng Phong Chính nằm.



      Phong Chính lúc này nghiêng người cuộn tròn lăn lộn mặt đất, tay ôm chặt lấy đầu nhúc nhích. Loan Loan đỡ đầu đặt lên đùi mình rồi khẽ lay gọi, “Phong đại ca, Phong đại ca.”



      Trong tiềm thức nghe được thanh quen thuộc, Phong Chính rên rỉ tiếng rồi mở mắt ra. nhìn thấy trước mặt mình là nụ cười gượng gạo của Loan Loan, vừa định mở miệng gọi tên nàng ôm ngực ho trận kịch liệt. Nước mắt Loan Loan lại tuôn chảy, nàng nhàng vỗ vỗ ngực giúp lấy lại khí, đau lòng vô hạn khi nhìn thấy gương mặt sưng đỏ đầy vết thương của Phong Chính, nàng nức nở nén giận , “Huynh xem huynh kìa, bị người ta đánh đến như vậy, tại sao biết đánh trả chứ hả?” Trong lòng nàng ràng biết chính là vì mình, nhưng vẫn kềm được mà bật hỏi.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 67



      Phong Chính cầm tay Loan Loan, cười cười, căng thẳng , “Là bọn thả nàng ra sao? Bọn chúng đâu hết rồi?”



      Loan Loan lắc đầu, “ có, biết làm sao mà dây thừng trói ta tự động tháo giải. Lúc ấy ta chỉ lo khóc, cái gì cũng nhìn được, chỉ biết tại tên Mã gia nằm chết bên kia, tên hỗn đản đánh huynh lúc nãy thấy đâu.”



      Phong Chính chậm rãi phỏng đoán, “Có thể bọn chúng vì tranh chấp chia chác tiền bạc mà xảy ra nội chiến, tên Sa Tam giết Mã tặc rồi bỏ chạy. Nhưng gì cũng được, chỉ cần nàng sao là ta yên tâm rồi. Nàng dìu ta đứng dậy .”



      Phong Chính nương theo sức Loan Loan mà đứng lên, rung rung giũ sạch hết bụi bẩn quần áo, từ ống tay áo đột nhiên rớt ra đồ vật, Loan Loan nhặt lên nhìn kĩ thốt lên kinh ngạc, “Là ngân phiếu.”



      Phong Chính tiếp lấy đếm lại, ít nhiều, vừa vặn đúng năm mươi lượng. xảy ra chuyện gì, Sa Tam giết Mã gia nhưng lại lấy tiền bỏ chạy? Chẳng lẽ mưu đồ của chỉ vì chút tư hận, năm mươi vạn lượng chỉ là ngụy trang để dụ dỗ Mã tặc hợp tác với ? có đạo lý a, Sa Tam nếu tham tài năm đó làm hàng giả, lấy giả đổi kiếm món lợi kếch sù. lẽ…. lẽ…. Thôi quên , Loan Loan có việc gì là tốt rồi, những chuyện khác từ từ nghĩ sau. Nhưng mà… Sắc mặt Phong Chính đột nhiên ảm đạm, cúi đầu , “Loan Loan, Sa Tam bắt cóc nàng tất cả đều vì lỗi của ta… Xin lỗi nàng…”



      Loan Loan nhìn thấy Phong Chính như vậy, mặt mày nhăn nhó, “ có gì đáng phải xin lỗi, nếu vì ta huynh bị đánh đến như vậy.”



      phải. Chuyện này căn nguyên là ở ta, nếu phải Sa Tam rắp tâm chuẩn bị kế hoạch trả thù, nàng bị bắt cóc, cũng …” Phong Chính chưa hết lời bị tay Loan Loan bịt miệng lại, “Huynh cần nữa, đại khái ta hiểu được chuyện gì xảy ra, nhưng cho dù thế nào,người ta lấy chỉ có thể là Phong Chính huynh. Bất luận huynh có phú quý hay bần cùng, hoặc trở nên bộ dạng thế nào, ta cũng thay đổi chủ ý.”



      Phong Chính nghe thế trong lòng cảm động lẫn vui sướng, “Nàng đồng ý gả cho ta sao? Với những chuyện xảy ra mà nàng vẫn chấp nhận ta sao?”

      Loan Loan đỏ mặt gật gật đầu. Phong Chính nhìn thẳng nàng, nước mắt rưng rưng khóe mắt, kích động ôm chầm lấy Loan Loan, “Loan Loan, nàng là quá tốt! Về sau ta nhất định đối xử tốt với nàng, nếu bằng ta… ta nhất định là đồ đầu đất!”



      Loan Loan xì tiếng rồi cũng mỉm cười, nàng giãy ra khỏi vòng tay của Phong Chính, lui lại phía sau vài bước, chắp hai tay sau lưng, bĩu môi , “Ta phải gả cho tên đầu đất sao? Huynh bây giờ lòng vòng cốt yếu chỉ muốn mắng ta thôi!”


      Chương 68



      “Cái gì?”

      “Huynh còn thừa nhận? Có lần ta với huynh cãi vã, ta gọi huynh là đầu đất, huynh kêu ta là đàn bà đanh đá, còn về sau này ta phải gả cho người đầu đất ngu ngốc. Bây giờ huynh tự nhận mình là đầu đất chẳng khác nào mắng ta là đàn bà đanh đá.”



      Phong Chính nghe những lý luận của Loan Loan sớm ôm bụng cười quằn quại, nhưng đầu óc ứng biến rất nhanh. ra vẻ nghiêm trang , “Ta là đầu đất nhưng nàng phải là người đàn bà đanh đá.”



      “Vậy là cái gì?”

      “Là – người vừa đanh đá vừa xấu xí lại hay nhiều. Chính nàng vậy a.” Phong Chính xong nhìn qua Loan Loan thấy nàng trừng mắt đe dọa mình, sau đó hai người đột nhiên cùng bật cười.



      Loan Loan cười rạng rỡ, khuôn mặt nhắn sáng ngời, tung tăng nhảy nhót chạy về phía sau Phong Chính vượt lên nhanh. Phong Chính choáng váng chút rồi quay người lại nhìn, thấy Loan Loan ôm chầm lấy người vừa cười vừa nhảy. Tuy rằng đối phương là nữ nhân, nhưng cử chỉ tình cảm hào hứng của Loan Loan làm trong lòng Phong Chính nảy sinh chút khó chịu đố kị. Vừa rồi bọn họ cũng được vui vẻ như vậy a! (Vivi: hắc hắc, ăn dấm chua kìa.)



      Phong Chính chìm ngập trong biển dấm chua đố kị, Loan Loan thân mật kéo Mạch Tang đến gần. Nàng thúc giục Phong Chính, “Nhanh, mau gọi đại tỷ .”



      Đại tỷ? Vì là đại tỷ nên nàng mới cao hứng như vậy? Phong Chính nhất thời còn chua xót được lời nào.



      Loan Loan mất hứng, buông Mạch Tang ra, đến bên cạnh lay lay , “Phong Chính, mau gọi đại tỷ .”



      ……..Đại tỷ. Phong Chính vội hoàn hồn, mở miệng cung kính gọi tiếng, “Đại tỷ.” ra đây là trong mấy vị nghĩa tỷ mà Loan Loan luôn miệng nhắc tới. Xem ra hôm nay và Loan Loan được cứu ít nhiều cũng có liên quan đến nàng ta.



      Mạch Tang mỉm cười, “ có lỗi, bởi vì ta lo lắng chạy quan sát bốn phía xung quanh khiến cho ngươi bị đánh thê thảm.”



      Quả nhiên như vậy! “ có gì, hôm nay được cứu giúp phải hết lòng cám ơn đại tỷ.”



      Loan Loan vui vẻ hỏi, “Đại tỷ, sao tỷ lại biết muội ở đây?”



      “Bởi vì ta đến Phong Gia Bảo.”



      Phong Chính nhất thời nghi hoặc hỏi, “Nhưng ta để lại bất kì tin tức nào….”



      Mạch Tang thở dài, “May mắn lá thư này tuy bị ngươi đốt nhưng vẫn còn sót lại chút ít,” nàng nghiêm túc phê bình, “ngươi lần này cẩn thận, gặp những thời điểm như thế này càng cần đề phòng hơn chứ, sao ngươi lại liều lĩnh như thế.”



      Phong Chính cung kính , “Đúng vậy, đại tỷ giáo huấn rất đúng, về sau ta nhất định chú ý.” Phong Chính lại khó hiểu hỏi, “Đại tỷ, biết ngươi tới đây lúc nào?”



    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 69



      “Cùng ngày khi ngươi tới.”



      “Nhưng ta chưa hề thấy qua ngươi.”



      “Ta đến đây nhất định phải vào khách điếm. Sa Liễu trấn tại bỏ hoang hơn phân nửa, khiến bọn cướp tìm được nơi thân rất tốt, cũng tự nhiên trở thành nơi ta núp quan sát động tĩnh xung quanh vô cùng tiện lợi.”



      Lúc này Phong Chính đối với Mạch Tang vạn phần bội phục. Trong lòng nghĩ thầm khó trách Loan Loan mỗi lần nhắc đến nàng ta vẻ mặt muôn phần kính nể.



      Nghe Phong Chính và Mạch Tang trò chuyện nửa ngày, Loan Loan vô cùng mất hứng, “Hai người các ngươi xong chưa, các người phải quên bẵng ta rồi chứ?”



      Mạch Tang nắm chặt tay Loan Loan cười rộ lên, “Muội nha, tiểu nha đầu này, khắc cũng thể im lặng. Làm sao chúng ta có thể quên muội chứ, bọn ta đến đây chẳng phải muốn đem muội trở về Phong Gia Bảo sao?”



      Loan Loan cười thích chí, kéo tay Mạch Tang cùng Phong Chính, “Vậy nhanh .”



      Trở lại Phong phủ, khi ba người bước vào cửa thấy cả đám người Phong Kỳ đứng sẵn chào đón. Mạt Đại Đại giữ chặt lấy Loan Loan nhìn khắp nơi đánh giá, xem có bị thương tích gì rồi mới an tâm, vừa quay đầu lại thấy vết thương mặt Phong Chính, trong lòng vô cùng đau đớn thương xót, vội thúc giục người gọi đại phu. Phong Kỳ đứng bên quan sát, tuy rằng đứa con có chút ngoại thương ngoài da, nhưng cũng cùng Loan Loan bình an trở về, trong lòng cao hứng, còn mang theo chút tự hào. Hải Tứ và Vương Tán nghe Mạch Tang tường thuật lại mọi việc sau đó sai người đến Sa Liễu trấn thu thập tàn cuộc.



      Sau nhiều ngày kềm nén, Phong Gia Bảo lần nữa lại náo nhiệt. Vài ngày sau –



      “Cha, nương, có chuyện tốt rồi.” Phong Chính chạy nhanh vào.



      Phong Kỳ chút hoang mang, nâng ly trà lên thổi thổi, thập phần thích ý nhấp môi vài ngụm, rồi từ tốn hỏi, “Có chuyện gì vậy?”



      “Loan Loan lại thấy. Con tìm khắp nơi nhưng cũng thấy nàng.”



      Mạt Đại Đại liếc mắt nhìn trượng phu rồi ngữ điệu bình thản, “Nàng rồi.”



      rồi?” Phong Chính bỗng choáng váng.



      “Ân, mới vừa cùng Mạch Tang rời .” Phong Kỳ bổ sung.



      Lúc này Vương Tán vừa đến, nhìn thấy Phong Chính vui mừng , “Đại đương gia, ta sai người tìm ngươi mệt a. Hàng hóa vừa chuyển đến nơi, ngươi có muốn ra nhìn thử ?”



      Phong Chính nhắm mắt làm ngơ những lời của Vương Tán, người đứng đờ đẫn ra, miệng lẩm bẩm, “ rồi, nàng làm sao lại ra chứ, có lẽ là do đại tỷ lôi kéo nàng .”



      Vương Tán chăm chú nghe xong, hiểu chuyện gì, đưa mắt nhìn về phía Phong Kỳ. Phong Kỳ đành chịu lắc đầu. Vương Tán lại nhìn về Mạt Đại Đại, sau đó nở nụ cười. Vương Tán nghe Phong Chính thầm mấy lần tự khắc minh bạch mọi chuyện, khỏi bật cười.

      Chương 70



      cứ cười rũ ra, Phong Chính định thần lại, nhìn Vương Tán ngây ngô hiểu chuyện gì xảy ra. Mạt Đại Đại bước lên phía trước, nắm lấy tay con trai, quay đầu về hướng Vương Tán khen, “Ngươi xem hài tử của ta này, việc làm ăn buôn bán suy nghĩ cẩn trọng tích cực nhưng đụng đến chuyện tình cảm lại ngây ngốc như khúc gỗ thế kia?”



      Vương Tán cười đáp, “Đại đương gia là vì tình làm cho bản thân mê muội mới trở nên khờ khạo, nhưng mà mười đôi nam nữ hầu như đôi nào cũng thế.”



      Phong Chính hờn giận, chỉ khẽ cười lạnh, “Nghe ngươi vậy trước tình hình này ta cũng hiểu sơ sơ rồi, các người chất ai cũng biết chuyện Loan Loan bỏ , chỉ mình ta là hay biết gì.” Giọng có đôi chút giận dữ.



      Mạt Đai Đại thở dài, “Đứa này, lại bắt đầu đưa mình vào ngõ cụt lối thoát. Loan Loan tuy rằng hay thích chơi đùa nhưng gặp chuyện đại nàng rất hiểu biết. Vì sao nàng chỉ với mình ngươi, tự nhiên ắt phải có nguyên nhân, hơn nữa nương nghe nàng trình bày quả là rất có lý.”



      Sắc mặt Phong Chính dịu hẳn lại. Mạt Đại Đại nhìn Phong Chính cười cười sau đó vào tai mấy câu, vừa nghe xong mặt mày rạng rỡ sáng hẳn lên.



      Khoảng giữa trưa, Lý Tứ gác cổng Lâm phủ gật gù lim dim ngủ, đột nhiên bị tiếng ồn đập cửa liên hồi đánh thức. xoa xoa đôi mắt lờ mờ, vươn vai duỗi lưng rồi đứng dậy chậm chạp ra mở cửa. Lý Tử mở hé hé cửa lớn, thò đầu ra, vẻ mặt nghi hoặc nhìn người gõ cửa hỏi, “Ngươi tìm ai?”



      “Là ta a. Đại tiểu thư.”



      Lý Tứ ngơ ngác nhìn hồi, trước mặt thiếu niên tuấn tú nhưng nhìn kĩ ràng là đại tiểu thư cải nam trang. cuống quít mở cửa đón Loan Loan vào, mặt lại , “Tiểu nhân vào trong thông báo cho mọi người.”



      Loan Loan gật gật phân phó, “Ngươi mời cha mẹ và các ca ca ở đại sảnh chờ ta.” Sau đó nàng trực tiếp về khuê phòng của mình. Dọc đường có vài hạ nhân chặn lại nhưng khi nhìn thân phận nàng đều trở nên kinh ngạc.



      Loan Loan chút rồi chợt ngừng lại, đứng ngây ngốc nhìn căn phòng xa vắng lâu. Nàng khỏi kích động trong lòng. Nàng đẩy cửa ra, nhìn quanh vòng xem xét, rồi nhàng bước vào.



      Trong phòng vẫn như trước khi nàng rời , thậm chí mọi vật đều chút bám bụi. Nương nhất định phân phó nha hoàn thường xuyên quét dọn. Lúc này Loan Loan muốn ngã nhào chiếc giường êm ái đánh giấc ngon lành, bởi vì khí này mới quen thuộc với nàng. Nhưng mà tại phải thời điểm để nghỉ ngơi, nàng cần có việc phải làm.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 71



      Ngoài đại sảnh, Lâm gia phu phụ và bốn vị công tử sớm tề tụ đông đủ. Loan Loan hít sâu hơi rồi bước vào, trong lòng có chút hơi lo lắng. Lâm phu nhân nhìn thấy Loan Loan mà hề niềm nở như dự liệu, chỉ bình thản , “Con trở lại.” Giống như thể Loan Loan chỉ rời nhà du ngoạn vòng rồi trở về gây sóng gió gì.



      Loan Loan sững sờ nhìn phụ thân. Đây là cha ta sao? Làm sao có thể bình tĩnh như vậy chứ? Hay là bị ta làm cho hồ đồ rồi?



      Lúc này Lâm đại thiếu gia mở miệng, “Loan Loan, muội gọi mọi người đến đại sảnh để làm gì?”



      Làm cái gì? Loan Loan nhìn đại ca của mình, cân nhắc xem có nên chờ ai đó la mắng trước hay là tự mình thành tâm nhận sai. Loan Loan đảo mắt nhìn qua ba vị ca ca còn lại – nhị ca, thần sắc bình thản nhâm nhi tách trà, tam ca và tứ ca thầm to điều gì đó, phát Loan Loan nhìn mình Tứ thiếu gia hề ngại ngùng cười lại với nàng. Còn có… nương. Loan Loan vội nhìn về phía Lâm phu nhân, trong mắt bà lộ ra vẻ thắc mắc như muốn hỏi, “Con làm sao vậy?”



      Làm sao vậy? Loan Loan bây giờ cũng rất muốn hỏi câu đó. Làm sao vậy, rốt cuộc là có chuyện gì cơ chứ? Giống như chưa từng phát sinh qua chuyện gì, giống như chính mình chỉ vừa ra phố dạo vòng, giống như suốt mấy tháng nay mỗi đêm nàng vẫn ngủ tại căn phòng của chính mình, giống như……. Loan Loan cố gắng mở miệng làm sáng tỏ mọi thứ, nhưng lời cứ nghẹn lại trong cổ họng, kiểu gì cũng cách nào ra. Nàng chợt cảm thấy những người trước mắt xa lạ. phải cha mẹ của nàng, phải các ca ca, có lẽ là mấy người mang mặt nạ cải trang trộn lẫn vào Lâm phủ!



      Hay là… hay là trước mắt chỉ là giấc mộng? Loan Loan nghĩ vậy, nhắm mắt bình tĩnh lại, hi vọng lúc mở to mắt ra vẫn thấy mình đứng tại Phong Gia Bảo ở Bắc Thành. Nhưng đây phải là mộng, nàng vẫn ở đại sảnh Lạc thành Lâm phủ, đối diện vẫn là mấy người kia… những người vô cùng đáng nghi ngờ. Nhìn những hành động khó hiểu của nàng, nhị thiếu gia lên tiếng hỏi, “Loan Loan, muội cứ trợn mắt rồi nhắm mắt, ra làm trò gì thế?”



      Thanh này rất là ràng, nhưng nàng vẫn cảm thấy như gió thoảng mây bay mà gạt bỏ bên tai.



      Loan Loan lại cho rằng có lẽ do mình uống rượu say rồi nhớ nhà, cho nên mới xuất ảo giác. Nàng dùng sức lắc lắc mạnh đầu, rồi nhìn lần nữa kĩ càng. có, nàng có uống rượu, mà mọi việc trước mắt đều là . Trong tai chợt vang lên tiếng của Lâm phu nhân, “Loan Loan, con làm sao vậy?” Đúng vậy, làm sao vậy? Ta làm sao vậy, mọi người cũng làm sao vậy? Đầu óc Loan Loan đột nhiên lâm vào khủng hoảng, nước mắt vô tình cũng trào ra.

      Chương 72



      Trong đại sảnh hoàn toàn im lặng như tờ, lúc sau Lâm phu nhân vội vàng tới, bà trìu mến ôm lấy Loan Loan an ủi, “Loan Loan, nữ nhi bảo bối của ta, ngoan đừng khóc nữa.” xong Lâm phu nhân nén giận quay đầu liếc mấy đứa con trai cái.



      đêm đó Loan Loan theo Mạch Tang rời nhà đào hôn, Mạch Tang nhận thấy tình trọng đại, vốn định từ chối, nhưng thấy vẻ mặt Loan Loan vô cùng gấp rút hốt hoảng lo lắng, chỉ sợ nếu từ chối thẳng thừng lại khiến Loan Loan hành động thiếu suy nghĩ. Vì thế nàng suông miệng đáp ứng, thừa lúc Loan Loan ngủ say cùng Lâm gia dưới thương lượng đối sách, bởi vậy Loan Loan mới có chuyến hành trình tới Bắc Thành như thế.



      Tuy rằng mọi người cũng biết sau khi thương lượng đêm hôm sau Loan Loan rời nhà trốn , nhưng nàng bởi vì cái hôn chưa đầu đuôi có ý niệm tồi tệ đó cũng đủ làm mọi người tức giận, mấy ca ca của nàng vẫn kháo nhau rằng khi trở về hảo hảo dạy dỗ cho nàng trận (chủ yếu là do khi Loan Loan giả nam trang cứ đem danh tính bọn họ ra khiến gây đến nhiều phiền toái). Vốn cực kì thương nữ nhi của mình, Lâm phu nhân tán thành chủ ý của mấy đứa con, chỉ có điều Lâm lão gia cũng phản đối khiến bà thể nào làm khác, vì thế mới có màn như .



      “Bảo bối đừng khóc.” Lâm phu nhân ôn nhu khuyên giải Loan Loan, vội quay qua Lâm lão gia, “Lão gia thôi quên , Loan Loan biết sai lầm của mình, đừng nên giáo huấn con trẻ nữa.”



      Loan Loan lại đột nhiên vui vẻ cười rộ lên – lúc này mới đúng, đây mới là cha của nàng chứ! Lâm phu nhân thấy Loan Loan khóc cười thay đổi lẫn lộn, tay chỉ chỉ vào trán nàng mắng , “Nữ nhi, con phải là bị dọa đến khóc sao, giờ lại mau chóng cười như thế?”



      Loan Loan cầm lấy tay Lâm phu nhân để trán mình, ôm chầm lấy mẫu thân, rưng rưng cười có đâu mẹ, con có bị dọa, con rất là hạnh phúc a.”



      Thái độ của Lâm phu nhân hòa nhã, dịu dàng, thở dài , “Con đó nha, thường ngày ta dạy dỗ tốt mà, cho nên con mới có lá gan lớn như vậy.”



      Loan Loan xấu hổ cúi đầu, “Cha mẹ, ca ca, lần này con biết lỗi rồi, hại các người mấy tháng qua phải lo lắng cho con, xin lỗi a.” Lời chân thành tha thiết này khiến mọi người có muốn la mắng tiếp nữa cũng đành lòng.


      Chương 73



      Lâm lão gia lắc đầu, “Quên , quên , con trở về là tốt rồi.” Mấy vị ca ca cũng sôi nổi hỏi han cuộc sống mấy tháng nay của nàng, có bệnh tật đau ốm gì , có bị người ta khi dễ . Những lời quan tâm này thiếu chút nữa làm Loan Loan lại rơi lệ, nàng vội trấn tĩnh lại cảm xúc, tươi cười , “Lần này con ra ngoài cũng phải là trắng tay trở về, chính con tìm được cho mình phu quân tốt a.”



      Mọi người cùng lúc nhìn vào nàng, Đại thiếu gia hắng giọng lên tiếng hỏi trước, “ là người của Bắc Thành sao?”



      “Ân.”



      Nhị thiếu gia tiếp lời, “Nhà có buôn bán ?”



      “Đúng vậy, tại chưởng quản mọi việc buôn bán trong nhà.” Loan Loan tự hào kiêu ngạo đáp.



      như vậy thiếu niên trẻ tuổi đầy hứa hẹn?” Tam thiếu gia chớp chớp mắt hỏi.



      “Điều đó là đương nhiên.”



      Tứ thiếu gia phẩy quạt cái, mở to hai mắt kinh ngạc, “ phải tên là Phong Chính chứ?” xong đợi Loan Loan trả lời, tứ thiếu gia bật cười ha hả, tiếng cười của như châm ngòi, cuốn hút những người khác trong Lâm gia cũng hùa theo. Lâm lão gia vuốt vuốt chòm râu, cười mỉm lắc lắc đầu, Lâm phu nhân vừa cười vừa thở dài, bốn vị thiếu gia ôm bụng cười ngặt nghẽo, mất hết hẳn phong độ thường ngày. Tình hình lúc này nếu mấy người ái mộ bọn họ trông thấy chắc phải há hốc miệng thất vọng.



      Loan Loan đứng bên xem mà choáng váng. Từ đến lớn nàng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến người trong nhà cười đến mất trí như thế. Chẳng lẽ cái tên Phong Chính đủ gây cười? Phong – Chính … có a, tên này hoàn toàn bình thường có gì mà. lẽ nàng ở nhà mấy tháng, mọi người đổ bệnh hết rồi sao, chỉ cần nghe đến “Phong” hoặc “Chính” đều lăn ra cười?



      Loan Loan đứng miên man suy nghĩ, tứ thiếu gia lau nước mắt khóe mi do cười quá độ, cố nén lại đến trước mặt Loan Loan, “Muội muội, ngươi thử mấy tháng nay vì sao bỏ nhà trốn ?”



      “Bởi vì mọi người muốn gả muội cho người muội hề thích.”



      “Muội cũng chưa từng thấy đối phương, làm sao biết mình lại thích?”



      “Bởi vì…. Bởi vì phải là Phong Chính nên muội mới thích.” Loan Loan hùng dũng hiên ngang tuyên bố. Trong lòng thầm nghĩ nếu Phong Chính nghe được mấy lời này của nàng hẳn lại đỏ mặt. Hì hì, bộ dáng đỏ mặt rất là đáng a. (Vivi: ta cũng mún xem a)



      “Nhưng mà… nhưng mà….”



      Mắt thấy mọi người vừa bình tĩnh trở lại vội ôm bụng tiếp tục cười, Loan Loan túm lấy áo tứ thiếu gia hỏi dồn “Tứ ca, nhưng mà cái gì? Huynh đừng cười nữa, trước , mau lên a.”



      “Nhưng mà người chúng ta đến chính là Phong Chính a.” Tứ thiếu gia nghẹn lời, xong liền lăn ra cười vật vã.



      Loan Loan cả người ngây dại, khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ, nàng đột nhiên hét lên tiếng,sau đó quay sang tứ thiếu gia đứng bên cạnh giơ ra nanh vuốt. Tiếp theo đó –



      “A! Loan Loan, tại sao muội lại nhéo ta thế…. Muội cần tức giận như vậy a…. Ối, cha mẹ ơi cứu con……..A………”



      Chuyện ở Lạc thành tạm thời diễn ra như thế. Mà ở Bắc Thành, Phong Chính sốt vó chuẩn bị đồ sính lễ sang dạm hỏi. hi vọng mọi việc nhanh, nhanh lên để có thể chạy đến Lạc thành nhìn thấy tiểu nữ nhân tinh quái say mê rượu kia, sau đó lại càng phải nhanh tay cưới nàng về làm vợ.



      Trong khi Loan Loan vì thể diện nhịn được mà đánh các vị ca ca, Phong Chính ở nơi xa suy nghĩ lại câu mẫu thân với . Loan Loan nàng muốn ngươi chính thức đến nhà nàng cầu hôn, nhưng mà khi cầu hôn ngươi nên hiểu rồi vài thứ. Sau này được ép nàng học cầm kì thi họa, và những thứ nàng ưa thích, quan trọng hơn là được nghiêm cấm nàng uống rượu. Nghĩ đến những điều này, Phong Chính mình tự bật cười. Uống rượu sao? Cái này có gì khó chứ, ta những cấm nàng uống rượu mà còn cùng nàng nâng chén. Chúng ta cùng nhau uống say sưa cả đời này.


      Toàn văn hoàn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :