1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Say say kiều thê - Huyễn Hoa Chi Nguyệt(73c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 53



      “Hắc, Tứ ca! Làm sao mà có vấn đề được chứ, Đại đương gia xem Loan Loan như là bảo bối, có việc gì đâu.”



      Tâm trạng thấp thỏm của Hải Tứ hoàn toàn được cởi bỏ, rót ly rượu chạm ly nâng cốc cùng Vương Tán. Vương Tán vừa uống được ngụm, liền nhảy mũi hắt hơi liền mấy cái. Hải Tứ vừa tính hỏi có phải bị cảm lạnh hay bản thân cũng hắt xì cái. “Con bà nó. lẽ cả ta cũng bị cảm lạnh chứ.”



      Vương Tán lắc đầu, “ biết a, có lẽ thế… Hắt xì!”



      Mấy ngày sau –



      Phong Kỳ tay vừa bưng lên ly trà, thấy con trai mình cứ lấp ló ngoài cửa dò xét, nhăn mặt nhíu mày gọi Phong Chính tiến vào. Đứa này cứ thò đầu ra vào biết để làm gì nữa. Phong Chính ủ rũ cụp vai đến. Phong Kỳ hỏi , “Con làm sao vậy? Vẻ mặt buồn bã như thế có phải lại cãi nhau với Loan Loan ? Con làm sao lại làm người ta tức giận nữa chứ?”



      Phong Chính vừa nghe vội phản bác, “ có a, con có cãi nhau với nàng.” Có Loan Loan bên cạnh, từ nay về sau bất kì cái gì cũng cố gắng dàn xếp ổn thỏa, lòng vì nàng, tranh chấp hờn ghen nữa.



      “Vậy rốt cuộc là con làm sao vậy….Đúng rồi, Loan Loan đâu? Từ trưa tới giờ thấy nha đầu đó.”



      “Con chính là muốn tìm nàng đây. Lúc sáng, nàng là muốn ra ngoài dạo chơi, con nghĩ đến giờ này hẳn là phải về tới rồi, biết sao đến phòng tìm lại thấy.”



      “Có phải ở cùng nương của con ?”



      có a, con mới vừa từ chỗ nương tới đây, nương cũng là từ trưa đến giờ nhìn thấy Loan Loan.”



      “Con tìm những nơi khác chưa?”



      “Dạ, con chuẩn bị đây.”



      Phong Kỳ gật gật đầu, “Con , đến khi nào tìm được Loan Loan cho con bé biết, hôm qua ta và nó vẫn chưa đánh hết ván cờ kia, ta vẫn chờ nó tiếp tục đó.”



      “Ân.” Phong Chính được cho phép, liền rảo bước nhanh .



      Sau đó, Phong Chính chỉ là tìm kiếm mà xem chừng muốn lật tung cả Phong phủ lên, gặp người hỏi người, nhưng câu trả lời nhận được vẫn là hề thấy Loan Loan trở về. Phong Chính mơ hồ có dự cảm lành, nghĩ nghĩ lại, lắc lắc đầu tin. Cố gắng tự biện hộ là do Loan Loan ham chơi, quên mất cả thời gian quay về. Nhưng để đảm bảo chắc chắn, đem tất cả nhân rãnh rỗi trong phủ tản ra cùng tìm Loan Loan, nhưng hết tốp này đến đám khác trở về, mà bóng dáng nàng vẫn thấy đâu.



      Loan Loan phải là loại người bỏ lẳng lặng từ mà biệt, hơn nữa nàng ở lại Phong Gia Bảo vẫn quan hệ tốt đẹp vì sao lại phải , hơn nữa trong thành có rất nhiều người từng gặp nàng, dễ dàng nhận ra nàng, nhưng ai trông thấy nàng hôm nay cả. Kết luận duy nhất chính là Loan Loan xảy ra chuyện, hơn nữa lại là đại nguy hiểm.


      Chương 54



      khí trong Phong phủ tràn ngập khẩn trương, lòng mỗi người đều cảm thấy trĩu nặng. Phong Chính lại lo lắng yên, Loan Loan rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nàng tại ở đâu chứ? Làm sao mà nàng hoàn toàn bốc hơi trong Phong Gia Bảo? Bây giờ nàng có bị đói rét giá lạnh ? Phong Chính nghĩ ngợi biết chuyện gì phát sinh người Loan Loan đây, cả người run lên vì sợ hãi. Hai mắt mở to, nhìn trừng trừng xuống mặt đất, giống như nàng núp bên dưới, chỉ cần nhìn lúc tự động nhảy lên gặp .



      Mạt Đại Đại mặt lo lắng cho Loan Loan, mặt đau xót con trai mình. Bà qua lại, đến bên nắm chặt tay con mình, tay Phong Chính giờ lạnh cóng, mồ hôi chảy ròng. ngẩng đầu nhìn Mạt Đại Đại gượng gạo cười. Bà cúi đầu thở dài, quay sang nhìn trượng phu của mình, sau đó chỉ chậm rãi lắc đầu. Vương Tán và Hải Tứ ngồi đối diện Phong Chính cũng nên lời. Bọn đều tự hiểu được chắc chắn Loan Loan xảy ra chuyện, nhưng mà đến chút manh mối cũng có, muốn tra cũng biết nên tra từ đâu. Mọi người lặng yên ngồi đó cho đến mãi tận đêm khuya, từng người đều mang tâm u uất tản .



      Phong Chính sau khi trở về phòng, nến cũng buồn thắp sáng, ngồi yên bên giường, suy nghĩ dần dần bị gặm nhấm bởi những điều đen tối đáng sợ cũng như màn đêm bao phủ xung quanh.



      Rốt cuộc biết qua bao lâu, canh giờ, hai canh giờ, hay còn hơn thế nữa. Rùng mình cái, Phong Chính mở mắt ra, mới phát tối hôm qua mình dựa vào thành giường suy nghĩ rồi thiếp lúc nào biết. ngủ cũng bình yên, gặp biết bao nhiêu giấc mộng kì quái, mỗi cái đều có liên quan đến nàng. Ở trong mộng, Loan Loan vô cùng chân . Nàng cười với , khóc trong lòng , thế mà khi tỉnh dậy, chỉ là mình trơ trọi trong căn phòng lạnh băng.



      Sắc trời dần dần sáng lên, Phong Chính vẫn nhúc nhích, vẫn tựa vào thành giường, ngẩn ngơ ngồi nhìn ánh sáng trong phòng từng bước biến hóa. Đột nhiên lại có người gõ cửa gọi . Phong Chính cảm nhận được thanh đó dồn bên tai ngày càng ràng, đem hết sức lực tỉnh táo lại, chậm rãi đứng dậy, cả thân thể đều tê rần. hít hơi sâu rồi nhàng thở ra, xoay xoay chiếc cổ để thoải mái, từ từ bước ra mở cửa.



      Ở ngoài cửa chính là gã sai vặt phụ trách ở cổng Phong phủ mỗi ngày. nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Phong Chính, trong mắt phát ra tia thương hại đồng tình. Toàn thân Phong Chính run lên, cố gắng né tránh ánh mắt đó, “Có chuyện gì vậy?”



      Gã sai vặt đưa ra phong thư, “Đại đương gia, đây là thư của người, sáng nay khi mở cửa quét dọn ta nhặt được.”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 55



      Phong Chính ngẩn ngơ tiếp nhận phong thư, bên ngoài chỉ có đề hai chữ tên người nhận “Phong Chính”. Bên trong có cái gì nổi cộm lên, sờ vào cảm nhận được vật tròn tròn, lại có góc cạnh. mở phong thư ra, dốc nó ngược xuống lòng bàn tay, từ bên trong cây trâm cài lấp lánh rơi vào tay . Gã sai vặt kinh ngạc khi thấy vẻ mặt Phong Chính ngày càng căng thẳng, dùng hai tay cầm chặt lấy cây trâm quan sát tỉ mỉ, sau đó nhanh chóng rút lá thư ra. Đọc thoáng lần, toàn thân Phong Chính run lên bần bật.



      Lật qua lật lại hai mặt lá thư mấy lần, Phong Chính trầm ngâm xem xét, sau đó nét mặt cố làm ra vẻ tự nhiên, quay sang phân phó gã sai vặt, “Ngươi đến chuồng ngựa, dắt con đến đây cho ta.” Nghĩ nghĩ rồi lại , “Đừng để cho bất kì ai thấy.”



      Gã sai vặt rất ngờ vực, nhưng với thân phận kẻ hạ nhân, việc nên hỏi cần biết quá nhiều. dẫn con ngựa ra cửa sau đứng chờ, lâu sau thấy Phong Chính tới. Gã sai vặt đem ngựa trao cho Phong Chính, còn được đặc biệt dặn dò chuyện này thể hé răng nửa lời với người khác, sau đó Phong Chính mới quất ngựa phóng nhanh chạy .



      Vương Tán và Hải Tứ đứng loay hoay trước cửa phòng của Phong Chính, do dự cả buổi biết nên gõ cửa đánh thức , Phong Kỳ và Mạt Đại Đại cũng vừa tới. Mấy người ngần ngừ đứng đối diện nhìn nhau, Mạt Đại Đại mới tiến lên nhàng gõ cửa, giọng gọi, “Chính nhi, Chính nhi.” Bà kêu cả vài tiếng liên tục, mà trong phòng vẫn có tiếng trả lời. Mạt Đại Đại khỏi kích động, bà tính dùng sức đẩy mạnh cửa vào nhưng phát vốn dĩ nó hề bị đóng, khiến cho bà mất đà suýt bổ nhào về phía trước, vẫn là Phong Kỳ ở bên nhanh chóng ra tay níu giữ kịp thời. Mạt Đại Đại sau khi đứng vững, quay sang trao cho trượng phu ánh mắt đầy cảm kích, thong thả vào buồng, sau đó lâu xuất lại trước cửa với vẻ mặt kinh hoàng, “ thấy Chính nhi đâu cả.”



      Mọi người chấn động cả kinh. Lúc này có tên gia nhân vội vàng chạy tới báo, “Lão gia, phu nhân, ở ngoài cửa có người xin gặp Đại đương gia.”



      Phong Kỳ nhăn mặt nhíu mày , “Trước tiên ngươi cứ mời người kia vào phòng khách .”



      Kẻ gia nhân nhận lệnh, lui về phía sau vài bước, do dự , “Lão gia, có việc….”



      Phong Kỳ thấy cứ ngập ngừng ấp úng, ngừng thúc giục, “Có chuyện gì nữa, ngươi mau.”



      Vị này vừa khéo chính là gã sai vặt ban sáng truyền tin cho Phong Chính. Tuy rằng Phong Chính cứ mãi dặn dò được đem chuyện ban sáng tiết lộ với người khác, nhưng lúc đó cứ thấy thái độ Phong Chính quái lạ, tinh thần hoảng loạn, trong lòng càng nghĩ càng bất an. Nghe Phong Kỳ cứ mãi hỏi dồn, phân vân chút rồi suy nghĩ, đây là lão gia và phu nhân, tất nhiên phải người nào khác. Liền đem tất cả mọi chuyện từ to lớn như cây tre trúc cho đến bé như hạt đâu – ra hết.



      Mọi người vừa nghe, tâm trạng vừa run dần lên, ai cũng hiểu được, đây chính là manh mối trọng yếu. Phong Kỳ lập tức để gã sai vặt dẫn khách vào đại sảnh, sắp xếp cho Mạt Đai Đại, Vương Tán và Hải Tứ lưu lại phòng tìm kiếm chút manh mối về lá thư kia, còn bản thân cũng nhanh chóng bước ra phòng khách.



      Chương 56



      Trong đại sảnh là nữ tử trẻ tuổi như hoa như ngọc, chăm chú ngắm nhìn những vật trang trí tường, nàng chợt ngây người khi nhìn thấy Phong Kỳ. Phong Kỳ nhàng bắt đầu giới thiệu trước, “Tại hạ là phụ thân của Phong Chính, biết nương tìm khuyển tử có chuyện gì?” Phong Kỳ thời gian quan tâm đến việc buôn bán trong nhà, tuy rằng chưa từng thấy qua trước mặt, nhưng cũng quá hoảng hốt, có lẽ là bằng hữu làm ăn với Phong Chính.



      “Cũng có chuyện già, ta tìm Đại đương gia là muốn hỏi thăm xem Lâm Quan có còn ở chỗ này nữa ?”



      Lâm Quan… Đây là tên giả mà Loan Loan dùng khi đào hôn trốn vào Vĩnh Uy tiêu cục, này làm sao lại biết chuyện này? Phong Kỳ còn lưỡng lự cân nhắc, lại nghe nữ tử kia tiếp tục , “Có lẽ ta nên hỏi Lâm Loan Loan có còn ở đây ?”



      Gần nửa ngày sau Phong Kỳ mới chậm chạp mở miệng, “ tại vắng, ở Phong Gia Bảo. biết nương có quan hệ thế nào với Loan Loan?”



      Mạch Tang giải đáp vấn đề của Phong Kỳ, mà lặp lại câu của , “Nàng tai có mặt ở đây?” Phong Kỳ biết phải nên giải thích thế nào. Trong đại sảnh, khí nhất thời ngưng đọng trầm lắng.



      Lúc này đột nhiên Mạt Đại Đại hốt hoảng chạy tiến vào, “Lão gia, ngươi xem…”. Phong Kỳ nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với bà, Mạt Đại Đại bây giờ mới chú ý tới Mạch Tang. Bà trấn tĩnh lại cảm xúc hỗn loạn bên trong, áy náy nhìn Mạch Tang cười gượng, hướng về phía cửa trở ra. Phong Kỳ vội , “ xin lỗi chút,” rồi vội vàng theo sau vợ.



      Mạt Đại Đại mở ra thứ mà nãy giờ vẫn nắm chặt trong tay, nó là những mẩu giấy còn vương lại sau khi bị đốt cháy, ngoài rìa bị khói đốt xém vàng lại. Nàng hạ giọng , “Đây là thứ phát được trong phòng của Chính nhi, tất cả những cái khác đều bị đốt sạch .”

      Phong Kỳ cẩn thận cầm lấy mảnh giấy. mảnh đó có viết hai chữ “Sa Liễu”, mảnh chỉ có chữ “ta”, mảnh còn lại cũng chỉ có chữ “ta”. “Chỉ có thế này thôi sao?” Hoàn toàn nhìn ra được gì từ mấy cái này.



      còn gì nữa.” Mạt Đại Đại mặt ủ mày ê đáp lời.



      Vương Tán và Hải Tứ cũng vội vàng tiến lại gần, “Phòng thu chi báo bị rút khoản tiền, ước lượng chừng năm mươi vạn lượng.”



      Phong Kỳ muốn mở miệng, đột nhiên nghe tiếng tằng hắng phía sau, rồi giọng chậm rãi cất lên, “Phong lão gia, có phải xảy ra chuyện gì?”



      Phong Kỳ quay người lại, miễn cưỡng trả lời, “Trong nhà Phong mỗ có chuyện, nương nếu có chuyện gì cần gấp, bằng trước tiên cứ lưu lại đây, chờ Phong mỗ….”



      Mạch Tang cười lạnh lùng, cắt ngang lời Phong Kỳ, “Phong lão gia, ta tên gọi là Lý Mạch Tang, là nghĩa tỷ của Loan Loan, làm sao Loan Loan rời khỏi Lạc thành, chạy đến Phong Gia Bảo, ta đều biết và hỗ trợ. Lần này đến đây vốn là xem thử nếu Loan Loan chưa rời liền đem nàng trở về nhà, cho nên nếu Loan Loan xảy ra chuyện gì, xin các vị làm ơn cho ta biết.”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 57



      “Chuyện này..” Phong Kỳ nghe Mạch Tang báo tên và giải thích quan hệ với Loan Loan, trái lại càng trở nên chần chừ. từng nghe Loan Loan nhắc qua rằng nàng có cùng mấy người rất đặc biệt kết bái tỷ muội, nhưng cơ bản là người cũng chưa thấy qua, cho nên vị trước mắt đây hay giả vẫn chưa xác minh được. Loan Loan mất tích ở Phong Gia Bảo – đây là chuyện trọng đại a!

      Mạch Tang nén nổi bắt đầu nổi giận, đột nhiên Hải Tứ ở bên nhảy ra , “ ra là ngươi a.”



      Mạch Tang nhìn về phía Hải Tứ, vẻ mặt hơi ngẩn ra. Hải Tứ vội giải thích ngay, “ nương, ngươi nhớ ta sao, lần trước ngươi mang Loan Loan chạy đến ngõ cụt rồi nhảy qua tường vào sân nhà….”

      Mạch Tang thoáng nghe qua chợt nhớ lại, mỉm cười , “Loan Loan gọi ngươi là râu dài đại ca.”



      “Đúng đúng!”



      Mạt Đại Đại vẫn lo lắng cho an nguy của con trai và con dâu tương lai, vừa rồi còn hơi băn khoăn về thân thế của Mạch Tang, tại được Hải Tứ xác nhận, lập tức nghẹn ngào đem mọi tình kể ra với Mạch Tang. Nàng nghe xong, hỏi thêm mấy vấn đề, rồi trầm tư suy nghĩ.



      Phong Kỳ kinh ngạc dõi theo nàng. Người này nếu phải giả mạo danh tính, ắt hẳn phải là nhân vật lợi hại, nếu làm sao có thể nghe đến tình trạng nguy hiểm của người thập phần thân cận mà vẫn hề tỏ ra chút hoảng hốt hay bất an, cả người hoàn toàn bình tĩnh.



      Mạch Tang lẳng lặng suy nghĩ lát, sau đó cầu mọi người trật tự, từ tốn giãi bày ý kiến của mình, “Đem cả quá trình liên kết lại với nhau, ta khẳng định Loan Loan bị bắt cóc, bọn chúng sáng nay giao tới phong thư, cầu Phong Chính mang theo năm mươi vạn lượng chuộc người về. Điều này có lẽ tất cả mọi người đều có thể hiểu được. Mục đích bắt cóc chỉ có hai, thứ nhất là vì thù hận, thứ hai là vì tài lộc. Phong Chính mang theo ngần ấy tiền chắc chắn là vì tiền của rồi. Loan Loan có thể bị bắt cóc trước bao nhiêu tai mắt ở Phong Gia Bảo đem ra khỏi thành, ta hoài nghi người này hẳn phải có liên quan đến Phong Gia Bảo, mới có thể thông thuộc địa hình như thế. Mà nếu quả dật ở Phong Gia Bảo hẳn biết thực lực của các người, dám bắt cóc Loan Loan, uy hiếp Phong Chính đơn độc gặp mặt, lá gan người này cũng a. Nếu chỉ vì tài lộc ta cho rằng chúng dám những bước như thế…”



      Mạt Đại Đại thất thanh , “Bọn còn muốn báo được thù! Chính nhi đơn độc đến đó , chẳng phải và Loan Loan đều gặp nguy hiểm sao!” Ba người còn lại ráng sức động não ngẫm lại tất cả các cừu nhân của Phong phủ.


      Chương 58



      Mạch Tang lại , “Trước mặt, mấu chốt phải là các người có những kẻ thù nào, mà là Phong Chính có thể đâu được?”



      Trong đại sảnh im lặng hồi, Vương Tán đột nhiên lên tiếng, “Sa Liễu trấn! Đại đương gia nhất định Sa Liễu trấn.”



      Mắt Phong Kỳ cũng lóe sáng, “Đúng, nhất định là nơi đó rồi.”



      Mạch Tang đành phải hỏi, “Nơi đó là chỗ thế nào?”



      “Là thôn trấn cũ kĩ bỏ hoang cách Phong Gia Bảo mấy trăm dặm về hướng đông.” Mạt Đại Đại nhanh chóng giải thích ràng.



      Mạch Tang gật gật đầu, “Nếu như vậy, ta lập tức đến đó tìm thử.”



      Phong Kỳ vội hỏi, “ nương, nên đem theo người giúp đỡ.” Vương Tán và Hải Tứ cũng tỏ thái độ muốn theo.



      Mạch Tang mỉm cười, “Phong Chính sở dĩ lưu lại câu nào, nhất định bởi vì bọn cướp thư cảnh cáo được dẫn bất kì ai theo. Tuy rằng trước mắt chỉ là giả thiết, nhưng nếu thực là hang ổ bọn chúng, dẫn theo các người, chẳng khác nào bứt dây động rừng. Ta người đến đó, Phong Chính và bọn chúng cũng nhận ra, ta ở trong tối, chúng ở ngoài sáng, hành động cũng có phần thuận tiện hơn.”



      “Nhưng mà….” Mạt Đại Đại vẻ mặt đầy lo lắng.



      “Các người yên tâm, nếu bọn họ đích thực ở Sa Liễu trấn, ta nhất định đem Phong Chính và Loan Loan bình an trở về. Nhưng mà để ngăn ngừa vạn nhất có biến, làm cho bọn cướp cảnh giác, ta muốn thỉnh chư vị giả vờ tiếp tục tìm tòi sục sạo bốn phía ở Phong Gia Bảo. Năm mươi vạn lương, mục tiêu báo thù, còn có thêm hành động của các vị, bọn chúng nhẫn nại được lâu nữa đâu, ta bây giờ lập tức lên đường ngay.”

      Chương 59 : Khúc ca cuối (1)
      Sa Liễu trấn, Sa Liễu trấn, cát vàng bay đầy trời, ngay đến cả gốc liễu già cũng được chăm sóc. Phóng tầm mắt ra phía xa, cả mảnh đất hoang vắng, thị trấn này năm đó cũng từng rất phồn thịnh. Khi đó, cho dù là ban đêm nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt. Nó suy bại như ngày nay phần bởi vì nguồn nước dần khô cạn, phần còn lại là vì Phong Gia Bảo ngày càng phát triển quy mô. tại nhà cửa hơn nửa ở Sa Liễu trấn đều trở nên hoang phế, người từ bên ngoài đến đây lại càng ít. Khó trách bọn cướp lại chọn nơi này làm chỗ giấu con tin và tiến hành giao dịch.



      Phong Chính thúc ngựa chậm rãi vào trấn. Trong thư tín có dặn dò đến khách điếm ở Sa Liễu trấn chờ đợi, tự nhiên có người tiếp tục liên lạc. Khách điếm ở Sa Liễu trấn, bọn cướp hề nhấn mạnh hay nhắc qua căn chính xác nào, nhưng cũng cần thiết bởi vì tại Sa Liễu trấn chỉ có độc nhất nhà trọ.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 59 : Khúc ca cuối (1)


      Sa Liễu trấn, Sa Liễu trấn, cát vàng bay đầy trời, ngay đến cả gốc liễu già cũng được chăm sóc. Phóng tầm mắt ra phía xa, cả mảnh đất hoang vắng, thị trấn này năm đó cũng từng rất phồn thịnh. Khi đó, cho dù là ban đêm nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt. Nó suy bại như ngày nay phần bởi vì nguồn nước dần khô cạn, phần còn lại là vì Phong Gia Bảo ngày càng phát triển quy mô. tại nhà cửa hơn nửa ở Sa Liễu trấn đều trở nên hoang phế, người từ bên ngoài đến đây lại càng ít. Khó trách bọn cướp lại chọn nơi này làm chỗ giấu con tin và tiến hành giao dịch.



      Phong Chính thúc ngựa chậm rãi vào trấn. Trong thư tín có dặn dò đến khách điếm ở Sa Liễu trấn chờ đợi, tự nhiên có người tiếp tục liên lạc. Khách điếm ở Sa Liễu trấn, bọn cướp hề nhấn mạnh hay nhắc qua căn chính xác nào, nhưng cũng cần thiết bởi vì tại Sa Liễu trấn chỉ có độc nhất nhà trọ.



      Bước vào khách điếm duy nhất ấy, Phong Chính lặng lẽ chọn vị trí rồi ngồi xuống. cầu bình rượu, cân thịt bò, và đĩa đậu phộng rang. Quán trọ chỉ có thể cung cấp được nửa các món ăn theo những gì khách đòi hỏi. Những cái khác chỉ có trà thô, nước lọc, cơm trắng, trứng gà luộc, trứng này đều trông cậy vào mấy con gà được nuôi phía sau. Phong Chính chỉ muốn kêu đại vài món, bây giờ cũng chẳng có chút tâm tình ăn thứ gì, chỉ nhấm nháp vài ly rượu trong khi chờ đợi. cố nén lại vội vàng trong lòng, đảo mắt quan sát khắp quán. Trong quán, tính luôn chỉ vỏn vẹn có 4 khách nhân. Hai người ngồi cùng bàn, người còn lại như , mình cõi. Phong Chính càng nhìn càng tin rằng ba người kia chính là bọn cướp, tại chúng còn thầm quan sát lại. Đặc biệt là cái tên ngồi mình kia, vẻ mặt hung hãn, nhất định là đồng bọn của chúng nghi ngờ gì nữa. Phong Chính càng nghĩ lòng càng thêm rối bời, cơ hồ nhịn nổi chỉ muốn xông qua kia, túm lấy cổ áo mà chất vất bọn chúng rốt cuộc đem nhốt Loan Loan ở chỗ nào, nhưng đến thời khắc cuối cùng cũng nhịn được cơn xúc động nhất thời. Bởi vì tay tình cờ chạm vào chiếc trâm cất giữ trong tay áo, chiếc trâm này là chính tay lựa chọn, mua tặng Loan Loan và nhàng cài lên đầu nàng. Nó vô tình nhắc nhở biết, Loan Loan trong tay bọn cướp, nếu xung động lỡ đâu chọc giận bọn chúng…. Loan Loan bị tổn thương lập tức. Đây là điều bao giờ mong muốn nhìn thấy.



      Đúng lúc này, Phong Chính đặc biệt chú ý thấy người kia đứng lên, gọi tiểu nhị tính tiền, sau đó từ từ rời khỏi cửa. Tâm trạng Phong Chính đột ngột nhảy dựng lên. ta rồi! ta rồi! Có lẽ trở về nơi Loan Loan bị giam cầm để mật báo. Phong Chính bây giờ vô cùng lưỡng lự, đâm vào hai lựa chọn – lặng lẽ đuổi kịp tên kia, hay là vẫn tiếp tục ngồi lại chờ. Mà hai người khách còn lại cũng đứng lên. Tim Phong Chính đập liên hồi, lo lắng thôi. Bọn rồi, bọn đều hết rồi! Ba người này quả nhiên là hội, tiếp theo bọn chúng có lẽ tụ họp lại chỗ để thương lượng phái ai tới liên lạc với Phong Chính rồi dẫn tới chỗ giam giữ, rồi ai ở lại trông coi Loan Loan. Sau đó … sau đó….Phong Chính cúi đầu, thống khổ thở dài tiếng. thể nghĩ nữa, tuyệt đối thể tiếp tục nghĩ nữa, liếc mắt cái cũng được.



      Phong Chính tuy rằng buộc mình nhìn, nhưng lỗ tai vẫn nghe được thanh của mấy người kia dần ra khỏi tiệm. Tiếng bước chân giờ đây đối với rền vang như từng tiếng sấm đập vào màng tai. dùng tay nắm chặt lấy cây trâm của Loan Loan, cực lực nhẫn nại. Chỉ thời gian ngắn nghe từng tiếng bước chân mà khiến cảm giác như kéo dài vô tận. Đến cuối cùng, ba người hoàn toàn rời khỏi. Phong Chính thở dài lần nữa, sờ sờ ống tay áo, năm mươi vạn lượng vẫn còn đó, điều này làm cho hơi an tâm chút chút.



      Khi nốc cạn bầu rượu, trong quán lại có người tiến vào. Phong Chính vội ngẩng đầu, trông mong nhìn thấy ba người trung niên kia lần nữa, nhưng trước mắt là tiểu nương tay cầm bình rượu. Phong Chính vẫn tha thiết dõi theo nàng, chỉ cần nàng mở miệng tiếng, lập tức đứng lên theo ngay. Tiểu nương này khiếp đảm khi nhìn thấy ánh mắt của , nhưng nén được tò mò nhìn lén lại, sau đó thẳng đến quầy mua rượu rồi nhanh chóng ra ngoài. Phong Chính thất vọng ngồi xuống, nén lòng chờ đợi.


      Chương 60



      Thoáng cái trời dần vào đêm. Tiểu nhị tới gần hỏi có muốn ngủ lại hay , liền gật gật đầu. Trong thư tín rằng cứ ở lại khách điếm chờ, cho nên chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.



      Nằm chiếc giường cứng thô ráp của quán trọ, Phong Chính nghe gió thổi vù vù ngoài cửa sổ, vừa chợp mắt lúc tới bình minh. Rất nhanh tỉnh dậy, lại ngồi tại vị trí hôm qua để chờ đợi, tùy tiện kêu chút gì đó lót dạ, trong lòng ngừng lo lắng. Người trong khách điếm cũng nhiều lắm, chỉ đến rồi lại , có ba bốn người lúc thấy trở lại, nhưng Phong Chính rốt cuộc vẫn tái kiến ba nam nhân ngày hôm qua, trước sau cũng vẫn ai liên lạc với .



      Chẳng lẽ chính mình trong lúc hỗn loạn nhìn lầm địa điểm rồi sao? Tựa hồ như chờ đến vô tận, lòng đầy bất an lẫn lo âu, tự hoài nghi bản thân có phải sai sót gì. Là đến Sa Liễu trấn… Chắc chắn là Sa Liễu trấn…. thể là nơi khác được. Trong đầu cố gắng nhớ lại những thông điệp trong lá thư kia, lần xác định, rồi lại tự nghi ngờ. Cuối cùng, mệt mỏi chống hai khuỷu tay lên bàn, ôm chặt lấy đầu, bởi vì cố suy nghĩ quá nhiều mà đầu như muốn nổ tung ra. cảm thấy chính mình nổi điên lên, chỉ cần chút kích thích cũng làm chịu nổi.



      Bọn cướp trong thư dùng tánh mạng Loan Loan để đe dọa, cho mang theo bất kì người nào, đọc xong thư lập tức phải thiêu hủy, còn đòi thêm năm mươi vạn ngân lượng để chuộc người. Tất cả đều ngoan ngoãn làm theo. trước đó nghĩ rằng chỉ cần đến Sa Liễu trấn, liền có người dẫn gặp Loan Loan, phải ở khách điếm đợi chờ cả ngày dài như thế. tự an ủi chính mình, có lẽ do bọn cướp muốn xác nhận đem bất kì ai theo. Nhưng mà tại, ở đây đúng ngày, chút tiến triển cũng có, cho dù là tờ giấy thông báo địa điểm cũng bắt gặp, chẳng lẽ…. Chẳng lẽ Loan Loan vì phản kháng, bỏ chạy trốn nên bị…. bị sát hại sao? , , đâu! Loan Loan là con bài chưa lật duy nhất trong tay bọn chúng, nhất định nàng bị xúc phạm. Phong Chính dùng sức lắc lắc đầu cố đánh văng suy nghĩ tồi tệ này. Loan Loan nhất định có việc gì, bọn cướp chính là còn muốn theo dõi mình. Bọn cướp rất cẩn thận, đặc biệt cẩn thận, vì bọn chúng biết bản thân lấy ít đấu chọi với cả Phong Gia Bảo rộng lớn, cho nên vẫn bắt mình phải chờ đợi, đợi cho chúng hoàn toàn yên tâm mới thôi. Phong Chính, ngươi nên bình tĩnh, ngươi nhất định phải bình tĩnh!



      Phong Chính hít hơi sâu, làm cho bản thân tỉnh táo lại, nhưng mà cảm giác nôn nóng trong lòng hề hòa dịu , lại còn trở nên càng nghiêm trọng. Phong Chính cắn chặt răng, mặt tự khuyên chính mình cần phải bình tĩnh, như vậy mới có thể tìm được cơ hội ở thế bị động, mặt khác liên tục hít sâu thở ra, tâm trạng cũng yên tĩnh lại chút.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 61



      Trời dần xế trưa, tuy rằng Phong Chính có lòng dạ nào, thậm chí những thức ăn ban sáng vẫn còn chưa tiêu hóa hết,nhưng suốt 2 ngày qua, đây là lần đầu tiên tỉnh táo lại, muốn nuốt chút cầm hơi, mặc dù biết có thể hấp thụ toàn bộ hay . Phải bảo trì thể lực mới có thể phát huy được năng lực trong lúc cơ hội nhen nhúm. Bởi vì những suy nghĩ thấu đáo này, sau khi cơm nước xong, tuy mệt nhưng vẫn lên phòng nằm nghỉ hồi. Đối phương có dặn ở Sa Liễu quán chờ chứ bắt buộc phải ngồi ở dưới túc trực.



      Lúc Phong Chính bước đến cầu thang theo dự định bỗng nhiên có người ngăn lại, ra là tiểu nhị phục vụ duy nhất của nơi này, Đại Cáp. “Có chuyện gì vậy?” Phong Chính nhíu nhíu mày hỏi.



      Đại Cáp nhếch miệng cười, nhe ra hàm răng lởm chởm vàng úa, ánh mắt lại lộ vẻ đùa cợt kênh kiệu, thái độ kính cẩn trong giọng của tiểu nhị hoàn toàn biến mất chút dấu vết, “Phong Chính đương gia, mời ngươi theo ta.”



      Khoảnh khắc lúc đó, trong lòng Phong Chính cảm thấy vô cùng kinh hãi, giống như cảm giác đột ngột bị người ta xối gáo nước lạnh – đúng vậy, đến cuối cùng ai là người thầm quan sát mình, ai là người thích hợp nhất để làm việc đó, thậm chí tình huống tối hôm qua thực tế chỉ có mình Phong Chính ngủ trọ lại qua đêm ở khách điếm. Chính là – tiểu nhị quán trọ.



      Phong Chính lấy lại bĩnh tĩnh nhìn Đại Cáp, tên kia nhìn lại đầy vẻ khinh thường, miệng ngừng thúc giục, “ a. Ngươi có hay , muốn gặp bảo bối trong lòng nữa sao?”



      được lời, Phong Chính lẳng lặng theo Đại Cáp rời khỏi khách điếm. Đại Cáp cũng hướng thẳng phía trước băng băng tiến sâu hơn vào Sa Liễu trấn hề quay đầu lại, tin tưởng Phong Chính nhất định bám sát phía sau rời. Phong Chính giữ khoảng cách chừng bốn, năm bước với , trong lòng vất vả lắm mới kiềm nén lại những bất an ngừng, tự động chậm chút để lủi đầu vào . Bởi vì người phía trước tốc độ vẫn còn quá chậm a.



      Đại Cáp ở phía trước vô cùng chậm rãi tiến từng bước, giống hệt như bát phố dạo ngoài đường, còn đôi lúc đứng lại xem xét tả hữu hồi lâu. Tâm tình Phong Chính lúc này vô cùng lo lắng, chỉ hận thể tăng tốc chạy như bay, chỉ có thể ảm đạm theo gót, đơn giản vì đây là trò chơi chết người mà bị buộc phải tham gia và còn giành quyền chủ động.



      Trong lòng Phong Chính ngập tràn nộ khí, theo sau Đại Cáp, ánh mắt lấp lánh tia lửa giận, tựa hồ sắp phun ra lửa. Đại Cáp dường như cũng cảm nhận được thái độ của Phong Chính, tới đột nhiên nghiêng đầu nhìn lại, mặt phải là sợ hãi, mà là vẻ mặt vô cùng đắc ý còn tặng kèm Phong Chính nụ cười khinh miệt. Quay đầu lại, Đại Cáp bước càng chậm hơn, Phong Chính nắm chặt hai bàn tay, môi khẽ nhếch lên, lửa giận thể dập tắt, chỉ đành lầm lũi bước theo sau.

      Chương 62



      Rốt cuộc Đại Cáp đến tòa nhà rách nát ở tận cùng ranh giới Sa Liễu trấn mới dừng lại. nhếch miệng cười, với tay mở cửa, khẩu khí vui sướng quay lại đối diện với người gặp nạn là Phong Chính, “Đại đương gia, xin mời.”



      Trong lòng Phong Chính có chút kinh hoàng đề phòng. Tuy rằng vẫn còn chưa nhìn thấy Loan Loan nhưng trực giác của cảm thấy được người này nhất định dẫn đến mục đích cuối ở Sa Liễu trấn, Loan Loan nhất định ở bên trong. Hít hơi sâu, Phong Chính nhấc chân bước vào cửa, rầm tiếng, cánh cửa sau lưng bị đóng sầm lại. Phong Chính khẳng định lúc này có lẽ Đại Cáp ở ngoài cửa hả hê cười nhe cả bộ răng vàng khè của .



      Nhìn lướt qua lượt, đây là cái nhà tiêu chuẩn gồm có 3 cổng vào. Phong Chính cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng, tiếp tục bước về phía trước. vừa mới bước vào hậu viện, giật mình thất thanh hốt hoảng kêu to, “Loan Loan”. Quả đúng là Loan Loan, người nàng vẫn mặc bộ y phục khi bị bắt cóc, cả thân hình bị treo chặt vào cây cột, miệng còn bị bịt giẻ thể lên tiếng.



      Phong Chính vội vàng chạy đến bên nàng, nhưng vừa được vài bước nghe tiếng người quát, “Đại đương gia, tốt hơn ngươi đừng nên bước qua đây.” Sau đó Phong Chính liền thấy người tay cầm đao tiến ra từ phía sau cây cột trói Loan Loan, người kia cười hắc hắc kề dao lên cổ Loan Loan đe dọa. Phong Chính đột ngột nghe thêm giọng người từ phía sau lưng mình, “Đai đương gia, ta khuyên ngươi nên nghe lời Mã gia , con dao kia của có mắt đó.” Phong Chính quay đầu lại nhìn thấy người đứng trong góc tối của căn phòng.



      Phong Chính bỏ mặc quay về phía Loan Loan lo lắng, nàng cũng nhìn lại , bởi vì thể chuyện nên liều mạng vùng vẫy, trong miệng phát ra thanh “ê ê a a”. Phong Chính nhìn thẳng bọn chúng, nén giận , “Các người muốn có bạc ta mang đến, ta cũng dẫn theo bất kì người nào, các người mau thả nàng ra lập tức.”



      Người phía sau Phong Chính bật cười, trong đó có chút cuồng điên, “Đại đương gia, Phong Gia Bảo Đại đương gia,xem ra ngươi rất trân trọng tiểu nha đầu kia nha. Nếu như muốn chúng ta thả nàng ra lập tức quỳ xuống lạy lục cầu xin .”



      Trong lòng Phong Chính vô cùng căng thẳng, hôm nay có lẽ đơn giản tay giao tiền tay giao người như nghĩ được. bỗng dưng nghĩ ra được điều gì đó, quay đầu lại nhìn kĩ người kia rồi la hoảng lên, “Sa Tam! Ngươi chính là Sa Tam.”



      Khó trách đối với người này có cảm giác vô cùng quen thuộc. Nghe tiếng của người kia rốt cuộc nhớ lại. Người này có biết qua, lúc trước từng mở nhà thuốc làm ăn buôn bán ở Phong Gia Bảo. Bởi vì ham kiếm lời, điều chế làm dược liệu giả, lấy giả tráo , thiếu chút nữa gây hại đến mạng người. Phong gia tất nhiên cho phép loại người này tiếp tục lưu lại buôn bán. Phong Chính lúc đó bắt đầu chưởng quản hết mọi việc làm ăn ở Phong gia, để cảnh giác và răn đe tất cả những cửa hiệu khác, trước mặt mọi người nghiêm nghị trách phạt Sa Tam, đồng thời cũng tuyên bố từ nay về sau Sa Tam thể tiếp tục buôn bán ở Phong Gia Bảo. ngờ về sau tên này những hề thức tỉnh tự trách, ngược lại luôn khắc ghi mối thù truyền kiếp với Phong Chính, chỉ vì trước giờ khó tìm được điểm yếu chí mạng của Phong Chính cho nên nén nhịn đến nay. Sở dĩ chọn lúc này động thủ là bởi vì nghe Phong Gia Bảo xuất tiểu nương, là người thương trong lòng Phong Chính, cảm thấy cơ hội chín mùi. Cải trang bộ dạng lẩn trốn vào Phong Gia Bảo, nhiều lần tra xét chứng minh mọi chuyện đều là , tìm đến khách điếm ở Sa Liễu trấn, đánh cược với tên tiểu nhị Đại Cáp, sau đó kết hợp với tên Mã tặc giết người gớm tay, vạch ra kế hoạch bắt cóc Loan Loan. Cứ như vậy những có thể báo được mối hận trong lòng với Phong Gia Bảo nhiều năm nay, lại còn tiện thể vơ vét thêm mớ của cải tiền tài lớn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :