1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Say say kiều thê - Huyễn Hoa Chi Nguyệt(73c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 41



      Phong Chính lập tức vô cùng căng thẳng. vội , “Nga, cũng có gì quan trọng. Ta còn nhớ nữa.”



      vậy ?” Loan Loan hồ nghi nhìn Phong Chính.



      Phong Chính vội vàng gật đầu, “Đúng, chính là như vậy.”



      Trong lòng Loan Loan vẫn còn đầy ngờ vực, mặt nhíu nhíu mày, đột nhiên thân hình đổ về phía trước nhìn kĩ hồi rồi , “Phong đại ca, mắt của huynh thâm quầng đen rồi, ràng đó nha.”



      “Vậy sao?” giơ tay sờ quanh khóe mắt, điều này hề chú ý suốt hai ba ngày nay.



      Loan Loan áy náy , “Bọn Tứ ca là huynh luôn ở bên chăm sóc ta suốt ngày đêm, nhất định vì như vậy mà mắt huynh mới thâm đen như thế, vất vả cho huynh rồi.”



      “Đây phải là trách nhiệm của ngươi, ngươi cần tự trách.”



      Loan Loan liền tò mò hỏi, “Phong đại ca, khi ta vừa tiến vào phòng thấy huynh nhìn cái gì đó, rất là chăm chú a.”



      có gì đâu.” Phong Chính miệng như vậy, nhưng tay lại đưa về phía sau, giấu vật gì đó .



      Hành động vừa rồi của Phong Chính lập tức bị Loan Loan chú ý tới, nàng tiến lên vài bước, nhìn chằm chằm phía sau Phong Chính rồi hỏi, “Phong đại ca, trong tay huynh giấu cái gì thế?”



      có gì, có gì hết.”



      như vậy, nhưng Loan Loan lại thấy tay Phong Chính vẫn rụt lại, giấu giếm ở phía sau.



      Loan Loan lại càng hiếu kì hơn, nàng liếc mắt nhìn lượt rồi lại tra hỏi, “ có gì? Huynh nhất định là cố che giấu gì đó, trong tay huynh phải có thứ gì. Ta muốn xem!”



      cái gì cũng có mà.” Bộ dáng Phong Chính cuống cuồng lo lắng.



      “Ta tin, ta-muốn-xem.” Loan Loan chăm chú quan sát phía sau lưng , trong lòng càng sốt ruột.



      Loan Loan cứ mực khăng khăng như thế, Phong Chính đành chìa bàn tay phải ra. Xòe tay ra, chỉ là trống .



      Loan Loan cũng lơ là, ngó kĩ lưỡng, “Tay trái.”



      Phong Chính lại giấu tay phải phía sau, giơ tay trái ra, vẫn là có vật gì.



      Loan Loan mặt nhăn mày nhíu, ra lệnh, “Cả hai tay.”



      Phong Chính cười thở dài, đồng thời đem cả hai tay xòe ra – vẫn là thứ gì. Loan Loan ngẩn người, chẳng lẽ mắt nàng nhất thời hoa lên, giấu gì trong tay sao?



      Phong Chính ung dung , “Ta có gì mà.” xong, buông tay xuống. Trong khoảnh khắc này, Loan Loan giật mình thoáng qua nhìn thấy cái gì, nàng nhanh chóng chụp lấy tay trái của Phong Chính, lật mui bàn tay lên xem, quả nhiên có hai hàng dấu răng rất .



      Phong Chính đỏ mặt, vội vàng giật tay lại, ấp úng ngập ngừng , “Cái này…. có gì đâu mà.”




      Chương 42



      Loan Loan nhàng nắm chặt lấy tay , cúi đầu xem xét kĩ những vết răng, đau xót mà , “Đây là do ta cắn đúng ?” Nàng nghĩ tới ngay cái ngày hỗn chiến ở đông viện, trong lúc tức giận làm nên việc này. Phong Chính mở miệng tính điều gì đó nhưng rồi quyết định tiếp tục im lặng. lát lâu sau, Loan Loan từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt long lanh động lòng người hối hận nhìn Phong Chính, mang theo đó là cả quan tâm xót xa, nàng dịu dàng hỏi, “Còn đau nhiều ?”



      Trong phút chốc, nội tâm của Phong Chính bị cơn chấn động, đột nhiên hiểu được rằng chính mình nhiều ngày qua chỉ luẩn quẩn trong cái vòng nghi hoặc biết cách xử trí các vấn đề bất ngờ kia để rồi làm khổ bản thân và mọi người, giờ ngộ ra được mọi thứ nhất thời ngây ngốc nên lời. Nửa ngày sau, mới ra vẻ thoải mái mà , “ còn đau. Nàng xem , phải tốt lắm rồi sao.”



      Loan Loan bị ảnh hưởng bởi ung dung của , tâm trạng áy áy, nghiêm túc , “ rất xin lỗi.”



      Trong đôi mắt xanh thẳm của Phong Chính chợt lên tia bối rối, rút tay lại, chắp ra sau lưng, “Đều là những chuyện qua rồi, đừng xin lỗi nữa. Đúng rồi, nàng ăn gì chưa? Ngủ suốt ngày đêm hẳn là rất đói bụng, ta sai người làm chút gì cho nàng ăn nhé.” xong, định bước ra ngoài nhưng Loan Loan ngăn lại, “ cần đâu Phong đại ca, ta ăn no rồi.”



      “Ừ, vậy nàng nên dạo xung quanh chút , dù sao nằm chỗ nhiều ngày như thế.”



      Loan Loan gật đầu, “Ta ngay, Phong đại ca, huynh nghỉ ngơi cho khỏe nhé, ta quấy rầy nữa.” Trước khi , Loan Loan hiểu sao trong lòng lại thở dài tiếng.



      Phong Chính dõi theo bóng dáng nàng từ từ ra ngoài, trong lòng cũng thầm thở dài tiếng.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221


      Chương 43: Đột biến (1)



      Từ ngày Phong Chính và Loan Loan sống chung hòa thuận, cả Phong phủ như được lập lại hòa bình ngày xưa. Nhưng có người vẫn phải chịu dày vò khổ não – tuyệt đối cảm nhận được chút gì gọi là an bình, trong lòng lại có mưa gió nổi lên, vô cùng run sợ.



      “Vương đại ca!” Nghe được tiếng kêu với thanh trong trẻo, Vương Tán dạo sắc mặt bỗng dưng tối sầm lại. những dừng bước, ngược lại còn cố nhanh hơn, chỉ hận thể chạy bay như gió. Nhưng thanh kia vẫn buông tha, lao đầu chạy theo , gọi với sau lưng, “Vương đại ca, Vương đại ca!” Mở miệng kêu la to, Loan Loan thở dốc từ phía sau đuổi theo.



      Nghe được tiếng bước chân phía sau ngày càng gần, Vương Tán cố sức nuốt ngụm nước bọt vào lòng – nếu tránh khỏi chi bằng đối mặt – xoay người lại, cố nặn ra nụ cười, “Úc, là Loan Loan a. Thế nào, tìm ta có việc sao?” Lời của có vẻ ung dung, nhưng trong lòng hồi hộp, tim đánh trống thùng thùng từng nhịp liên hồi.



      “Vương đại ca, ngươi vội vã như thế là muốn đâu a?” Loan Loan khẽ xoa vuốt ngực, mỉm cười hỏi.



      Nụ cười của Loan Loan trong mắt Vương Tán lúc này đầy vẻ gian tà, như con thú dữ rình rập rào đón con mồi béo bở của mình, làm cho cả người run rẩy, “, ta….ta chỉ ra ngoài tính toán sổ sách thôi.” tưởng rằng trời nắng nóng như vậy Loan Loan theo mình nữa.



      sao? Vừa đúng lúc ta rất nhàm chán. Vương đại ca, ta cùng ngươi đến đó nhé.”

      “A! …Ách, nhưng trước đó ta cần gặp Đại đương gia chút.”



      sao, ta có thể cùng ngươi gặp Phong đại ca trước tiên.”

      Cả người Vương Tán đổ mồ hôi lạnh, đắn đo suy nghĩ tìm từ ngữ thích hợp, “Loan Loan, những việc ta cần làm đều là liên quan tới buôn bán, ngươi nên biết là thể chơi đùa cách lộn xộn được, hơn nữa lại có thể mất cả hơn nửa ngày công sức đó, chi bằng…. ngươi tìm Tứ ca cùng uống rượu nha.”



      “Ách…” Loan Loan đứng nghiêng nghiêng đầu trầm ngâm. Vương Tán thầm tung hô vui mừng, thân hình khẽ quay lại để chuẩn bị chuồn rồi lại nghe được – “ Dù sao cũng có việc gì, ta theo ngươi xem cho biết. Những chuyện làm ăn buôn bán ta vẫn chưa hiểu lắm, nhân dịp này cũng nên thỉnh giáo với ngươi.”



      Oanh! tiếng nổ lớn vang trong đầu Vương Tán. Nhìn thấy Loan Loan nhoẻn miệng cười tươi rạng rỡ cả thân hình đông cứng lại. Tiểu bà ơi! nhiều ngày qua, tiểu bà này biết do ăn trúng phải thứ gì hay do dây thần kinh chỗ nào bị chạm, mà mỗi ngày bất cứ lúc nào cũng có thể xuất trước mặt của , hơn nữa lại dùng vẻ mặt nhiệt tình,niềm nở tươi cười chào đón . Tuy rằng Đại đương gia chưa gì, nhưng cái vẻ mặt ôn hòa kia so với lạnh lùng ngày trước còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần, liếc mắt cái cũng khiến người ta phải run sợ.



      Loan Loan hoàn toàn để ý tới Vương Tán đứng ngẩn người, vô cùng cao hứng, nắm lấy áo kéo , miệng vẫn thúc giục, “Vương đại ca, nhanh lên a!”



      Vương Tán vội vàng kéo Loan Loan lại hỏi, “ đâu?”



      phải ngươi gặp Đại đương gia sao? Đúng lúc ta vừa thấy huynh ấy ở kho để hàng hóa chuyên chở kìa.”



      “Chuyện này…chuyện này… Loan Loan , ngươi xem trời hôm nay nóng bức gay gắt, ra ngoài lo việc sổ sách phải phơi nắng rất mệt và vất vả, ngươi là nương trẻ trung xinh đẹp chỉ nên ở trong bóng mát hưởng thụ. Còn về phần học buôn bán ngươi nên hỏi Đại đương gia a, ở phương diện này tài giỏi hơn ta nhiều.”



      Loan Loan buông tay ra khỏi người , hai chân đứng đan chéo lại, xoay người tiếp cận Vương Tán, chậm rãi , “Vương đại ca, hình như ta nghe những lời ngươi có hàm ý muốn chỉ giáo cho ta?”

      Chương 44



      có!” Vương Tán giật mình phủ nhận. muốn bên này tình trạng còn chưa yên bình bên kia gây thù kết oán.



      “Vậy thôi.” Loan Loan cười to, kéo Vương Tán nhắm đến kho chứa hàng hóa chuyên chở mà .



      Vương Tán mắt thấy chắc chắn thoát được ma trảo của Loan Loan, liền dùng toàn bộ sức mạnh bước nhanh cản nàng lại, “Loan Loan từ từ , ngươi hãy nghe ta ….Ta và ngươi cùng lúc xuất trước mặt Đại đương gia thế nào cũng tức giận cho coi.” Đừng đùa chứ! Trước kia tình huống thế nào, cũng thời gian trước hai người xảy ra chuyện gì, chỉ là Đại đương gia tuy tức giận, nhưng lại túc trực chăm sóc cho Loan Loan suốt ngày đêm liền, những điều này Vương Tán thập phần ràng. Đại đương gia đối với Loan Loan đơn giản là đệ đệ muội muội linh tinh, mà toàn tâm toàn ý thích nàng rồi. Nếu ràng được điểm này Vương Tán đâu ngu ngốc cùng Loan Loan xuất trước mặt Đại đương gia chứ, đâu phải cần cái mạng này a. còn muốn sống lâu tới bạc đầu trăm tuổi. Nhớ lại lúc đó, Đại đương gia hừ tiếng, ánh mắt sắc bén đầy sát khí chăm chăm nhìn mình.



      Loan Loan nghe như thế liền buông tay ra hỏi, “Sinh khí? Tại sao lại sinh khí? tức giận đâu, tại rất là hòa nhã a.” Vương Tán ngây người ra lúc, sao cảm thấy những lời này Loan Loan vừa vừa nghiến răng nghiến lợi cay nghiệt.



      Hừ tiếng, Loan Loan lại tiếp tục kéo Vương Tán , vội hỏi, “Chờ chút. Loan Loan, hình như ta cảm thấy ngươi biết điều gì đó a.”



      Loan Loan cẩn trọng xem xét rồi hỏi ngược lại, “Ta biết được thứ gì chứ?”



      “Biết gì ta lắm.” nghi ngờ của Vương Tán vô cùng to lớn, hạ quyết tâm hôm nay phải hỏi cho được rốt cuộc Loan Loan muốn gì.



      Loan Loan cười ha hả, “Vương đại ca, những lời ngươi khiến người ta khó hiểu a. Làm thế nào mà ngươi lại ta cho ngươi biết những điều ngươi biết, trong khi ngươi lại biết điều đó là gì. Chính là ngươi với ta biết là ngươi biết hết, hoặc là do ta biết ngươi cái gì.” Loan Loan dò xét Vương Tán, nhớ ngày đó nàng chính là dùng chiêu này làm cho Hải Tứ phải xoay vòng chao đảo. (Vivi: tỷ ơi, em dịch cũng muốn chết với tỷ nè =”=, mọi người ko hiểu cứ mặc kệ , huhu, đừng hỏi lại ta)



      Vương Tán mặt nhăn mày nhíu, thoạt nhìn hề bị quấy nhiễu chút nào bởi chuỗi từ ngữ trùng lặp kia, nắm bắt vào điểm chính, “Để kiểm chứng như lời của ta biện pháp rất đơn giản, những gì ta biết ta ra, những gì ngươi biết cũng phải ra.”



      lợi hại a! Loan Loan lè lười, “Tốt, vậy ngươi trước .”



      “Hảo, điều ta biết chính là – chúng ta thể đồng thời xuất trước mặt Đại đương gia.” Vương Tán nhìn chằm chằm Loan Loan, chờ xem phản ứng của nàng.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 45



      Loan Loan lại nghiêm túc soi xét , có chút cầu truy bức hoặc ý đồ gì trong lời của . Nàng nhận thấy Vương Tán vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào mình, mới lên tiếng hỏi, “Ân… nhưng tại sao?”



      Vương Tán khỏi nghẹn lời. Tiểu nha đầu này có lúc vô cùng tinh quái, nhưng đôi khi lại ngốc nghếch vô cùng. hắng giọng, quay về phía Loan Loan mà giải thích, “Bởi vì Đại đương gia – – thích – ngươi.” Vốn tưởng rằng lần này Loan Loan phản ứng quyết liệt, ít nhất cũng phải đỏ mặt, nhưng đối phương vẫn là bình thản giương mắt nhìn . Chẳng lẽ nha đầu kia quá cao hứng đến nỗi choáng váng ngất ngây rồi… Hay là vừa bị lời của ta hù dọa? Vương Tán tự nhủ trong lòng rồi tiếp tục với Loan Loan, “Như những người khác khi thích ai đó, Đại đương gia cũng có lòng ích kỉ tham lam muốn giữ riêng ngươi cho . Hành động này đôi khi mang lại nguy hiểm cho người ngoài cuộc. Cho nên ta và ngươi thể đồng thời xuất trước mặt của Đai đương gia… , tốt nhất là cả 2 chúng ta càng ít xuất cùng chỗ càng tốt.”



      Loan Loan ngẩng đầu nghĩ nghĩ, “Úc… Bây giờ ta hiểu, ra ngươi điều ta biết điều gì mà ngươi biết với những điều ngươi biết ban đầu thực tế là như nhau a.” (Vivi: ta chết với cái kiểu lý luận của tỷ này =”:)



      Vương Tán vừa nghe xong, tức muốn hộc máu, ra sức rít gào, “Vậy tại sao ngươi còn ở cạnh ta cả ngày rời?”



      Loan Loan nhăn mặt nhăn mũi thở dài, “Bởi vì mặc dù ta hiểu ta biết hết, nhưng lại biết rằng ta hiểu tình cảm của .”



      Vương Tán cuối cũng ràng được mọi chuyện, “ ra là ngươi lợi dụng ta để kích thích Đại đương gia!”



      Loan Loan chớp chớp mắt cười cười, cao giọng , “Đúng thế! Nhưng mà Vương đại ca ngươi đừng dùng từ lợi dụng khó nghe đến thế.”



      Đầu óc Vương Tán bỗng nhiên hoa cả lên. Nguyên lai nghĩ mình có thể thoát được số mệnh của bia đỡ đạn, ngờ chính mình vẫn là vật hi sinh giữa hai người họ, lại còn là kẻ vô tội thống khổ nhất trong lịch sử! Lấy lại tinh thần, Vương Tán mới hỏi , “Nha đầu, ngươi cũng thích Đại đương gia đúng ?”



      Loan Loan cười mà . Vương Tán rên rỉ tiếng, lấy tay xoa xoa huyệt Thái dương, uể oải , “Ngươi xem, các ngươi đều thích lẫn nhau, đó gọi là “lưỡng tình tương duyệt”, sao lại tha cho mạng của ta chứ. Ngươi có biết mỗi ngày ta phải ở giữa hai người rất là lo sợ hay ?”



      được. Ta biết thích ta, nhưng còn chưa có với ta a.” Loan Loan như đinh đóng cột, sau đó giọng năn nỉ Vương Tán, “Vương đại ca, ngươi giúp ta a.”



      “Ngươi biết phải tốt rồi sao. Đại đương gia được à?”



      được, tuyệt đối được.” xong, Loan Loan lại túm áo Vương Tán lôi về phía trước. Lúc này đầu óc Vương Tán hoàn toàn bị đánh gục, căn bản còn đủ lực để tức giận hay phản kháng lại Loan Loan. thảm thương ghi khắc việc – thổ lộ. Nhất định phải làm cho Đại đương gia thổ lộ với Loan Loan, nếu vật hi sinh này còn thê thảm hơn đến cỡ nào.



      Chương 46



      “Phong lão đệ, tốt, việc lớn tốt.” Phong Chính ở trong phòng khách tiễn chân vị bằng hữu buôn bán, Hải Tứ như cơn lốc chạy ập vào. Phong Chính nhanh chóng tránh sang bên, Hải Tứ bởi vì chạy rất nhanh và vội nên vượt qua quãng mới đứng lại được, thở hồng hộc phì phò.



      Phong Chính mặt mày nhăn nhó, ngữ điệu vẫn giữ bình tĩnh hỏi, “Tứ ca, có chuyện gì vậy?”



      “Loan Loan….Loan Loan…” Vừa nghe được câu “việc lớn tốt” lại có liên quan đến Loan Loan, Phong Chính đột ngột tóm chặt lấy Hải Tứ hỏi, “Loan Loan xảy ra việc gì?”



      Hải Tứ hít hơi sâu rồi , “Lúc Loan Loan ra sân cưỡi ngựa bị hất từ ngựa xuống đất.” Lời còn chưa dứt Phong Chính vội vã xông ra ngoài. Hải Tứ trợn to mắt, nhìn theo hướng Phong Chính vừa chạy , vẫy vẫy tay, vô cùng vui vẻ như bắt được điểm yếu của Phong Chính, than thở , “Phong lão đệ, dù ngươi có cứng rắn tỉnh táo thế nào cũng có lần sai lầm a.”



      Phong Chính lập tức hỏa tốc chạy tới sân cưỡi ngựa , liếc mắt cái thấy Loan Loan nằm mặt đất. vội vàng tiến về phía đó bị người giữ lại. giương mắt nhìn, ra là Vương Tán. Tại sao lúc nào cũng có ở bên nàng? Nhìn thấy Vương Tán, lửa ghen trong lòng Phong Chính lại nổi lên dữ dội, túm chặt lấy áo Vương Tán, quát thẳng vào mặt, “Ngươi làm gì thế hả, tại sao lại mang nàng đặt lên chỗ thoải mái hơn?”



      thể di chuyển, nàng bị thương rất nặng.” Bộ dạng Vương Tán rất bi thương. bên dùng sức tháo nắm tay giữ chặt của Phong Chính người mình, mặt từ từ thoái lui, tận lực cách xa Phong Chính quãng.



      Phong Chính lúc này còn tâm trạng để quan sát những việc như thế, chăm chú quan sát Loan Loan, trong đầu vẫn còn vang những lời vừa nghe được – bị thương rất nặng? nhìn thấy Loan Loan hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, tóc tai lộn xộn, quần áo bám đầy tro bụi, có nhiều chỗ bị rách nát, xây xát. Tất cả đều làm cho vô cùng đau lòng. kiềm lại lửa giận, quay đầu lại mà hỏi luôn, “Nếu nàng bị thương rất nặng, tại sao vẫn còn chưa tìm đại phu chứ?”



      “Đại phu tới xem rồi, cũng chẩn mạch qua, nhưng mà……..”



      “Nhưng mà cái gì, mau!”



      “Nhưng mà…. Nhưng mà còn khả năng cứu chữa.” Vương Tán thốt ra câu đầy đau lòng thống khổ như vậy, rồi tiếp tục hướng lui về phía sau vài bước.



      thể cứu chữa!” Bốn chữ này vang dội trong đầu Phong Chính giống như cơn sấm sét đánh xuống giữa bầu trời quang đãng, nó ngừng khuấy động trong tâm tư của , làm cho hoa đầu chóng mặt muốn té xỉu. thể, tuyệt đối có khả năng này. Sáng nay Loan Loan vẫn còn vui vẻ đùa giỡn gọi tên … Như thế nào mà…. Phong Chính ngẩn người nhìn Loan Loan hồi, sau đó xoay người quát to – dọa Vương Tán sợ đến nhảy dựng cơ hồ muốn quay đầu bỏ chạy – “ tìm đại phu giỏi nhất đến đây mau!”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221


      Chương 49



      Loan Loan ở ngoài cửa kêu gọi gào thét cả nửa ngày, hít hơi sâu rồi chầm chầm thở ra, Phong đại ca bốc hỏa rồi, tiêu rồi, mở cửa là coi như xong đời, lúc này đúng là thời điểm tốt nhất để sử dụng biện pháp bí mật kia.



      Phong Chính nghe Loan Loan đập cửa hồi lại trở nên yên ắng, nằm giường ngay cả mí mắt cũng buồn nhếch. chính là siêu tức giận a. bên giận Loan Loan, Vương Tán, và Hải Tứ, ba người thông đồng lừa gạt . bên chán nản chính mình lúc ấy cẩn thận, ngẫm nghĩ lại cả câu chuyện có thể nhận thấy quá nhiều sơ hở. Chỉ là bản thân lúc ấy…. thực ngờ đến, chú ý. Làm sao mà người lòng thích… lại là nương tinh quái như thế chứ.



      Đột nhiên, mùi thơm thoang thoảng bay vào mũi Phong Chính, nháy mắt đem rời khỏi ảo tưởng của chính mình. Vốn dĩ lúc chiều điên cuồng đuổi theo Loan Loan khiến tiêu hao rất nhiều thể lực, hơn nữa cả cơm tối cũng ăn, vừa ngửi được mùi thức ăn thơm phức này khiến bụng đánh trống sôi vang. Đầu tiên là nước miếng chưa được đồng ý ngừng trào ra ngớt, tiếp theo đó, bụng cũng chịu thua kém mà kêu vang. Phong Chính ực cái, nuốt nước miếng vào trong, căm tức tính mở mắt ra mắng Loan Loan đứng ngoài cửa vài câu, tưởng tượng được vừa mở mắt ngồi dậy nhìn thấy Loan Loan đứng cách đó xa, tay còn bưng mâm thức ăn. Nàng làm cái gì thế nhỉ? mặt ra sức phe phẩy cho mùi hương thức ăn bốc lên lan tỏa khắp phòng, mặt bưng miệng cố nén cười ngặt nghẽo.



      Phong Chính liền ngồi bật dậy, ánh mắt hướng thẳng nhìn trừng trừng vào Loan Loan. Loan Loan dự kiến trước hành động này nên co rúm sợ hãi, lùi về phía sau vài bước, đồng thời mở to hai mắt ngây thơ nhìn Phong Chính. Ánh mắt vô tình lướt qua mâm thức ăn đầy màu sắc ngon lành tay nàng, khẽ nuốt nước miếng lần nữa, rồi cất tiếng hỏi, “Nàng vào đây bằng cách nào?” ràng cài cửa lại cẩn thận.



      Loan Loan bình tĩnh lại, cười khúc khích. “Chuyện này có khó gì chứ, Tam tỷ sớm dạy cho ta rồi, bằng ta làm thế nào có thể từ trong nhà xuyên qua nhiều lớp canh gác mà lặng lẽ chuồn .”



      Tam tỷ? Lại là người này. Phong Chính lần nữa lại cảm thấy khó hiểu. biết Lâm gia có bốn vị thiếu gia, sau đó lại biết có thêm vị tiểu thư, nhưng rồi lại nghe Loan Loan nhắc đến cái gì Đại tỷ, Nhị tỷ, rồi Tam tỷ, chẳng lẽ Lâm gia con cái đông như vậy sao? Nhưng từ miệng Loan Loan có vẻ những nữ nhân này hoàn toàn đơn giản, các nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào?



      Loan Loan nhìn thấy Phong Chính thất thần, trong lòng có chút khó chịu, vui. Nàng tới gần, đem hết chén dĩa cầm tay nhét cho Phong Chính, khuôn mặt nhắn áp sát vào , thở hổn hển , “Này! Huynh ngây ngốc ra đó làm gì chứ, huynh rốt cuộc có thấy ta bây giờ và trước đây có điểm nào khác hay ?”


      Chương 50



      Phong Chính nghe nàng hỏi vậy, lúc này mới chú tâm đến Loan Loan, sau đó liền trở nên ngây dại. Loan Loan biết tìm đâu ra, người nàng mặc bộ đồ của tiểu nương theo phong cách của Bắc Thành, mái tóc óng ả mềm mại được chải thẳng rồi tết lại thành từng bím đuôi sam, sau đó cài lên chiếc kẹp ngọc châu sáng lấp lánh, trông vô cùng xinh đẹp. Từ lúc bắt đầu quen biết Loan Loan, Phong Chính quen với hình ảnh nam trang của nàng, tại trong trang phục nữ khiến người mê đắm si tình. tại quan sát Loan Loan hai tay chống nạnh, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, đôi môi đỏ mọng bĩu lên cong cong, đôi mắt đen lúng liếng mở to tròn, tuy là phát cáu nhưng bộ dáng lại càng làm người ta thêm phần thích.



      Loan Loan chợt nghĩ đến tại Phong Chính còn sinh khí với nàng, khuôn mặt nhắn cụp xuống, khí thế mạnh mẽ liền chuyển sang mếm yếu, , nàng hai tay ôm chặt cánh tay của Phong Chính, nước mắt rưng rưng, miệng ngừng năn nỉ van xin, “Phong đại ca, ta biết ta sai rồi, nhưng mà ta chỉ muốn nghe được câu kia ngươi với ta mà thôi. Huynh tha thứ cho ta nha, lần sau ta hứa dám nữa…. Được a?”



      Phong Chính bị Loan Loan lay qua lay lại hồi, lại nghe nàng ngớt miệng hỏi, “được , được ”, cơn lửa giận trong lòng bay biến bóng dáng lúc nào hay, cũng còn khả năng sinh khí nổi nữa. bất đắc dĩ thở dài, “Nàng nha, là…….” Rồi đột nhiên chuyển lời , “Nàng vừa gì hả, còn có lần sau nữa sao?”



      Trái tim Loan Loan đột ngột nhảy dựng, vội cam đoan với , “, tuyệt đối có lần sau a!” Phong Chính chỉ có thể cười cười. Đứng trước nha đầu này, quả nhiên trúng phải thuật, vô luận nàng có gây nên chuyện gì chính mình cũng nhẫn tâm trách móc nặng lời.



      Loan Loan nhìn thấy Phong Chính cười tươi, biết còn sinh khí, trong bụng khẽ mừng thầm. phải là khoác lác nha, chiêu này của nàng là bách phát bách trúng a. Cho dù đối phương có tức giận đến nỗi muốn dỡ cả nhà , nàng chỉ cần chịu khó lắng nghe chút rồi ra điệu bộ làm nũng, lập tức người đối diện cũng phải băng tan tuyết chảy. Nhưng mà nàng cũng tự hiểu, chiêu này thể dùng được thường xuyên. Đây là “đòn sát thủ” của nàng, chỉ ở thời điểm mấu chốt mới có thể đem ra sử dụng, công dụng của nó mới phát huy được tối đa, mới có thể dùng lần linh nghiệm lần.



      Loan Loan vui vẻ kéo Phong Chính đến bên bàn, mở hộp thức ăn ra, trong phòng thoáng chốc tràn ngập mùi thơm phức. Phong Chính hít hơi sâu, muốn khích lệ Loan Loan vài câu, Loan Loan lại đem thức ăn tay cất vào hộp, phủ lên, chuẩn bị mang ra ngoài. Phong Chính cảm thấy khó hiểu trước hành động này, nàng vừa , vừa giải thích, “Đồ ăn đều nguội hết rồi, ăn như vậy tốt a, ta đem xuống bếp hâm lại cho nóng rồi mới để cho huynh ăn được.”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 51


      Phong Chính giữ chặt lấy nàng, “ cần, chạy tới chạy lui rất phiền toái, như vậy cũng ăn được rồi. Hơn nữa vừa rồi nàng dùng sức quạt quạt mùi thức ăn thơm lừng làm cho ta tại đói đến nỗi chịu được nữa.”



      Loan Loan ngượng ngùng cười cười, tay chân lanh lẹ mang đồ ăn để lại bàn. Những món này đều do nàng tỉ mỉ nấu nướng, màu sắc hương vị đều cầu toàn. Phong Chính đợi được mời liền ngồi xuống bàn. nuốt ngụm nước miếng, cầm chén tay nhìn nhìn Loan Loan tựa muốn , “Ta có thể ăn được chứ?” Loan Loan cười rộ lên, “Phong đại ca, tất cả đều do chính tay ta tự làm, huynh nên ăn thêm nhiều chút, tốt nhất là chịu khó ăn cho hết nha.” Phong Chính gật gật đầu.



      Thời gian trôi qua hồi lâu, hai người trong phòng im lặng chuyện. Phong Chính vội vội vàng vàng lùa hết chén cơm này đến món ăn khác vào miệng, Loan Loan chống hai khuỷu tay lên mặt bàn, hai tay ôm lấy gương mặt nhắn của mình, cười vui vẻ ngắm nhìn Phong Chính thưởng thức những món ăn của mình. Sau khi ăn no nê, múc thêm chén canh, vừa húp từng ngụm vừa lơ đãng hỏi Loan Loan, “Loan Loan, chủ ý đó là do ai đề ra?”



      Loan Loan giật mình. Tuy rằng sớm chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng nàng ngờ Phong Chính lại đột nhiên hỏi sớm như thế. Nàng bắt đầu pha trò, “A? Chủ ý…. Huynh muốn tới làm bữa ăn cho huynh để đền tội sao? Đương nhiên là do ta chính mình nghĩ ra.”



      Phong Chính ngẩng đầu, thẳng thắn nhìn sâu vào mắt của Loan Loan, “Nàng biết ý ta muốn hỏi phải là điều này.”



      Loan Loan miễn cưỡng cười ha ha, còn định tiếp tục giả bộ hồ đồ, nhưng lại bị Phong Chính trừng mắt làm khiếp sợ. Nàng ấp úng nửa ngày, mới giọng , “Là của Vương đại ca.”



      “Còn Tứ ca sao?”



      chỉ đóng chút vai trò khách mời mở màn.”



      Phong Chính khỏi giọng lầm bầm, “Khách mời? Vai trò khách mời này của đúng là khiến ta trở nên vô cùng thảm hại. nghĩ tới, Tứ ca có thể tham gia những chuyện thế này.”



      Loan Loan thấy Phong Chính bắt đầu gằn giọng, liền vội biện minh, “Phong đại ca, huynh đừng nên tức giận a. Huynh cũng đừng nên trách mắng bọn Vương đại ca, đều là bởi vì ta nhờ bọn họ nên họ mới làm như thế.”



      Phong Chính húp nốt ngụm cuối cùng trong bát canh rồi lại hỏi, “Thế còn cha mẹ ta sao?”



      “Phong bá bá và Mạt di đều biết gì về kế hoạch lần này.” Loan Loan thành trả lời.



      Phong Chính ừ hử gì cả, nhúng tay vào có nghĩa là biết mọi diễn biến. quên rằng tuy bây giờ nhìn cha mẹ ung dung nhàn nhã nhưng năm đó lại là nhân vật quan trọng hô mưa gọi gió trong thương nghiệp. Phong Chính chăm chú nhìn Loan Loan, còn câu, có lẽ nên nhưng mà……. “Từ đầu ta cứ nghĩ là…. nàng chỉ thích Vương đại ca.”



      Chân mày Loan Loan nhướng lên, tỏ vẻ vô cùng bất mãn, “Huynh chính là cứ như vậy – chuyện gì cũng , chỉ toàn đoán mò. Ta hỏi huynh, nếu hôm nay ta diễn cái khổ nhục kế này ra, huynh làm sao hả?”



      Chương 52



      Phong Chính trả lời, hồi lâu sau mới lẩm bẩm , “ phải phải nàng thường xuyên ở cùng chỗ với Vương đại ca sao.”



      Loan Loan nhịn được liền gõ lên trán Phong Chính, “Còn nữa, chỉ vì ta muốn bức cho huynh phải thổ lộ thôi.”



      vậy sao?” Phong Chính bán tín bán nghi hỏi.



      “Đương nhiên!”



      “Nhưng mà………”



      “Cái gì còn nhưng mà nữa. Ta làm sao có thể thích Vương đại ca được chứ, tiêu soái hơn huynh, cũng thông minh tài giỏi hơn huynh.” Loan Loan cố thuyết phục bằng mọi lời lẽ.



      Nàng dùng chiêu này, tuy rằng hơi tiểu nhân nhưng Phong Chính nghe thấy mát dạ. “ vậy sao?” Mắt long lanh sáng rực.



      “Đúng vậy. Nhưng mà….” Loan Loan khẽ chồm người về phía trước, “Phong đại ca, huynh có thể lặp lại câu kia lần nữa với ta ?” Mặt Phong Chính từ từ đỏ hẳn lên. Mặc dù từ khi còn trẻ xử lý giải quyết bao chuyện rắc rối giỏi giang, nhưng đối mặt với người mình thích vẫn vô cùng ngượng ngùng. lát sau, mới bật ra được vài câu với điệu vo ve, thể nghe nổi.



      Như vậy sao được chứ! Loan Loan cố vểnh tai lên nghe, “Huynh gì a? Ta nghe được.”



      Thanh Phong Chính lớn thêm chút nữa. Loan Loan ngậm miệng lắc đầu, bất mãn , “Vẫn còn nghe thấy a.”



      “Ta là ta thích nàng!!” Rốt cuộc, Phong Chính hét lớn. ra được những lời này, mặt nóng đỏ bừng bừng. (Vivi: oa , ta quá, dễ thương quá aaaaaaaaa)



      Loan Loan gật gật đầu, trong lòng vô cùng thỏa mãn, vẻ mặt tươi cười hớn hở nhìn Phong Chính. Hảo, tốt a. thấy qua khuôn mặt lạnh lùng của Phong Chính, cũng nhìn được nét ôn hòa của , giờ lại có thể xem được đỏ mặt quá – mặc kệ thế nào chỉ tóm lại câu, kiểu nào vẫn rất là tiêu soái a.



      Người ngoài cửa yên tâm đứng dậy, thu hồi lại cái lỗ tai vểnh lên nghe lén nãy giờ. là tốt quá, cuối cùng mẹ của Chính nhi cũng có thể yên lòng rồi. Nếu tiếp tục phát triển như vậy, chừng sang năm là có thể ẵm cháu được rồi. Phong Kỳ vừa cười trộm vừa thầm tính toán, sau đó rón rén ra. khoái trá trở về, mong muốn mau chóng cấp báo tin sốt dẻo này cho phu nhân biết.



      Trong thời điểm Loan Loan gặng hỏi Phong Chính trong phòng, tại phòng Hải Tứ, cùng Vương Tán phấn khởi nâng chén đối ẩm.



      Hải Tứ hỏi, “Ngươi , chúng ta diễn trò như thế…Đại đương gia có trách móc chúng ta hay ?”



      “Ai! Yên tâm , chúng ta là giúp đỡ mà, làm sao có thể mắng chúng ta được chứ. Hơn nữa trước đó phải Loan Loan nàng mình chịu hoàn toàn trách nhiệm. A… Hắt xì!”



      “Loan Loan chịu hết mọi trách nhiệm sao, như vậy có vấn đề gì ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :