1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Say say kiều thê - Huyễn Hoa Chi Nguyệt(73c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 31



      Giọng của Loan Loan trong trong thanh thanh, nàng lên tiếng mở miệng bằng chính giọng của mình, “Ta phải là Lâm tứ thiếu gia.”



      Vừa nghe nàng , Hải Tứ sợ đến mức rớt ngay từ ghế xuống đất, Phong Chính sững sờ đứng bật dậy. Vẻ mặt vô cùng khó tin, “Ngươi… là nữ? Lúc ở Lạc Thành, thanh của ngươi tuyệt đối phải như thế này.”



      “Nga, đây là khẩu kỹ*.”Tiếp theo đó, Loan Loan lập tức đổi lại giọng của Lâm Quan, rồi tới giọng lần trước của Lâm tứ thiếu gia. (khẩu kỹ: kỹ thuật giả giọng, đổi giọng liên tục)



      Vương Tán và Hải Tứ lúc này hoàn toàn nên lời. Phong Chính hít hơi sâu, bình tĩnh lại tâm trạng kích động của mình, hỏi nàng, “Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại giả làm người của Lâm gia?”



      Mắt Loan Loan nhấp nháy đầy ủy khuất, “Cái gì mà giả mạo chứ, ta cũng họ Lâm a. Ta gọi là Lâm Loan Loan, là con út của Lâm gia, đại tiểu thư của Lâm phủ.”



      Từ lúc Loan Loan gỡ mặt nạ da người xuống, những gì nàng thừa nhận làm ba người kinh hãi, bây giờ suy nghĩ hoàn toàn trở nên hỗn loạn, chấn động. Nửa ngày sau, Phong Chính khó khăn lắm mới thào được vài câu từ cổ họng, “Vậy tại sao ngươi lại trốn vào Vĩnh Uy tiêu cục?”



      Loan Loan dò xét nhìn ba người trước mắt, đầu cúi xuống, giọng hạ thấp chỉ đủ nghe, “Bởi vì….. vì ta muốn đào hôn.”



      Trong phòng đột nhiên vang lên ba thanh đổ vỡ, ba đại nam nhân kia trải qua vỏn vẹn nửa canh giờ tới 4 lần phải thất kinh hồn phách, giờ hoàn toàn hóa đá.



      Trong vòng đêm, Phong Kỳ tưởng rằng mình già mắt mờ tay yếu, thần trí hỗn loạn. Như thế nào…người trước mặt chút giống nam nhân lại chính là Lâm Quan? Hôm qua nhìn thấy Lâm Quan gầy gầy bé, diện mạo có chút thanh tú, thanh có phần so với nam nhân bình thường, nhưng… nhưng vẫn phải là nữ hài tử. , , tại nhìn thấy Lâm Quan, cả tướng mạo lẫn giọng đều thay đổi. Phong Kỳ nhướng ánh mắt sang nhìn Vương Tán, Vương Tán chỉ có thể cười khổ gật đầu. Phong Kỳ nghĩ dù sao mình cũng là bậc trưởng bối, cũng nên làm điều gì đó, nhưng trong nhất thời cũng biết phải gì, chỉ đành im miệng ngồi đấy.



      Mạt Đại Đại mặc kệ mọi người, nàng liếc mắt cái nhận ra trước mắt mình là nữ hài tử đáng kiều diễm như hoa như ngọc. Trong lúc những người khác còn thất thần suy tính, nàng tiến lên, kéo Loan Loan sang bên hỏi chuyện.



      Phong Chính phiền muộn chăm chăm nhìn mặt đất hồi lâu, đột nhiên nhìn thấy Mạt Đại Đại và Loan Loan trò chuyện vô cùng vui vẻ, liền xen vào câu, “Ta nghĩ, ngày mai nên đưa Lâm đại tiểu thư về Lạc Thành.”



      Mạt Đại Đại lập tức lên tiếng phản đối, “ được, ngàn dặm xa xôi, Loan Loan đến nơi này cũng chỉ mới được nửa tháng, như thế nào cũng phải lưu lại thêm thời gian.” xong nàng quắc mắt nhìn sang trượng phu của mình, Phong Kỳ vội , “Đúng vậy, đúng vậy, Lâm Quan… à Loan Loan, ngươi nên lưu lại thêm thời gian nữa cho biết Bắc Thành.”


      Chương 32



      Phong Chính thở dài tiếng, “Cha, nương, Lâm đại tiểu thư rời nhà bỏ trốn, đến bây giờ được thời gian rồi. Từ xuống dưới Lâm phủ chắc chắn rối loạn cả lên, vậy còn nhận được chút tin tức nào từ Lâm tiểu thư.”



      Loan Loan vội , “Ta viết ngay phong thư cho cha mẹ và các ca ca là được rồi.”



      Phong Chính còn muốn gì đó, nhưng Mạt Đại Đại cắt ngang, “Đúng vậy, chỉ cần viết lá thư giải thích ngọn ngành cho Lâm gia.”



      Tuy rằng trong đêm Loan Loan từ nam biến thành nữ, ngay cả tên tuổi, giọng cũng biến đổi, nhưng sau khi kinh ngạc hồi mọi người vẫn đối xử với Loan Loan thay đổi, tốt bụng hòa nhã như xưa. Nàng mỗi ngày vẫn học tập, cưỡi ngựa, bàn tán những chuyện ở Bắc Thành, chơi cờ cùng Phong Chính, trò chuyện với Phong gia chủ mẫu… Ngày qua ngày có gì khác biệt, nhưng thực tế có điểm bất đồng lớn. Từ ngày thân phận của nàng lộ ra, Phong đại đương gia xem nàng lúc trước và bây giờ là hai con người khác biệt, cư xử hoàn toàn lạnh lùng, trừ khi phải giảng giải chuyện buôn bán, bình thường hề mở miệng, đừng hòng nghe được câu nào, đúng là “Kim khẩu khó mở” a.



      Loan Loan cứ phải nhìn thấy dáng vẻ lạnh như băng từ khuôn mặt tuấn tú kia, tâm tình cực kì buồn bực. Chẳng lẽ mình giáng đòn mạnh vào sao, nhưng diện mạo của chính mình có gì mạo phạm đến chứ, còn nhớ lúc ở Lạc Thành, đối với bộ dạng xiêm áo như vậy của mình cũng tỏ vẻ chán ghét.



      Loan Loan suy nghĩ trăm bề vẫn có lời giải, liền chạy hỏi những người chung quanh. phải có câu “Biết con ai bằng cha” sao, đầu tiên nàng liền chạy hỏi Phong Kỳ. “Phong bá bá, Phong đại ca vì cái gì mà mặt lúc nào cũng nghiêm lạnh?” Phong Kỳ hạ quân cờ bàn rồi cũng ngẩng đầu lên liền trả lời, “Chiếu tướng! nha… Tiểu tử đó lúc nào cũng như vậy, ta đây làm cha mà lúc nào cũng thấy bộ dáng đều như thế, từ lúc còn ở Trung Nguyên dọn tới đây.”



      Thế là nàng chạy hỏi Mạt Đại Đại, “Mạt di, Phong đại ca có phải sinh khí ?” Mạt Đại Đại thong thả thổi nguội ly trà hoa xuân, nhấp ngụm, ung dung , “Có lẽ là vậy. Nhưng cháu cần để ý , cháu muốn ở đây bao lâu cứ ở.”



      Hỏi Hải Tứ, “Râu Tứ ca, có phải nhiều ngày mà Phong đại ca cũng chưa từng cười qua?” Hải Tứ nốc bát rượu vào miệng, ngẫm nghĩ rồi , “Đúng vậy. Nếu tính lại… từ ngày ngươi trở về bộ dạng , ta chưa từng thấy Phong lão đệ cười qua.”



      Chạy tìm Vương Tán, ai ngờ Loan Loan chưa mở miệng, Vương Tán vội , “Loan Loan, ta biết ngươi muốn hỏi về chuyện của Đại đương gia. Ta nghĩ Đại đương gia quả sinh khí, nhưng ngờ lần này lại tức giận lâu đến như vậy.” Và có lẽ còn tiếp tục như vậy lâu dài, Vương Tán tự nhủ trong lòng.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 33



      Loan Loan thở dài , “Trước kia chưa từng như vậy sao?”



      “Chưa có.”



      “Chắc là….chắc là chê ta chướng mắt.”



      phải như vậy đâu.”



      Loan Loan đập bàn cái, tức giận đứng lên , “ ràng chính là vậy. Lúc ở Lạc Thành cũng cư xử như thế.”



      “Lạc Thành? Nga, việc kia ta cũng từng nghe Tứ ca qua rồi. Ngươi cũng biết, thái độ làm người của Đại đương gia là vô cùng cẩn trọng, tỉ mỉ, cho nên nhìn quen kiểu công tử ăn chơi trác táng. Khi đó hành vi của ngươi vô cùng cổ quái, cho nên mới mấy lần làm khó dễ với ngươi.”



      Loan Loan ngẫm nghĩ, rồi bĩu môi , “Thế lần này lại là vì cái gì?”



      “Bởi vì ngươi lừa a.”

      có khả năng. Ta cũng lừa các ngươi mà các ngươi đâu có giận ta.”



      “Ơ…Loan Loan, mỗi người đối với mỗi chuyện đều có cách xử lý bất đồng với nhau. Tóm lại ta khẳng định Đai đương gia sinh khí vì ngươi lừa , ngươi nên đến lời xin lỗi với . Đại đương gia là loại người mặt lạnh tâm nóng, ngươi biết sửa lỗi bù đắp nhất định giận ngươi nữa.”



      Ánh mắt Loan Loan đảo qua đảo lại suy nghĩ. Nếu tức giận với mình nữa tất nhiên là chuyện tốt. Nghĩ kĩ lại cũng do mình có lỗi gạt người ta, lời xin lỗi cũng là chuyện phải làm.



      Sau khi từ biệt Vương Tán, Loan Loan trực tiếp đến phòng bếp. Đừng tưởng nàng đường đường là Lâm gia đại tiểu thư mà đụng đến chuyện bếp núc. Ở Phong Gia Bảo nhiều ngày rồi, Loan Loan biết buổi tối Phong Chính có việc gì bận đều thường ở thư phòng. Mà chỉ cần lưu lại thư phòng đến đêm nhất định phải ăn khuya. Làm vài món ăn khuya rồi tự mình mang đến biện pháp nhận lỗi hay.



      Màn đêm tĩnh lặng, ngàn sao lấp lánh trời.



      Loan Loan bưng khay thức ăn hướng đến thư phòng của Phong Chính. Tay khẽ gõ cửa, sau đó nghe tiếng bên trong vọng ra, “Mời vào.” Loan Loan vội bước vào, Phong Chính lúc này cúi đầu chăm chú đọc sách. Loan Loan mang khay đặt xuống bàn, từ đầu đến giờ Phong Chính hề ngẩng đầu, vẫn cắm cúi say sưa đọc sách.



      “Ân,ân,” Loan Loan nhăn mày, hắng giọng vài tiếng.



      Phong Chính ngẩng đầu, tay tiếp tục lật sang trang khác mà , “Có chuyện gì?”



      Loan Loan nhíu mắt lại. Ta tin thể làm cho ngươi phải ngẩng đầu nhìn ta. Nàng hít hơi sâu, ngọt ngào kêu tiếng, “Phong đại ca!”



      Phong Chính liền ngẩng đầu lên nhìn, nhưng nàng chưa kịp tiếp tục cúi xuống, thản nhiên hỏi, “Có chuyện gì sao?”



      “Có chuyện, có chuyện mà,” Loan Loan vội hỏi, “Phong đại ca, có phải huynh giận ta hay ?”



      Chương 34



      có.”



      sao? Thế huynh giơ ngón tay lên thề .” Phong Chính liền đáp, Loan Loan thở dài , “Phong đại ca, ta lừa huynh là ta đúng, nhưng huynh đừng tức giận với ta nữa được ? Nha, hôm nay ta đặc biệt làm vài món ăn khuya cho huynh để nhận lỗi. Huynh xem thử , ăn rất là ngon nha.”



      Phong Chính ngẩng đầu lên nhìn, Loan Loan vội đưa đĩa thức ăn tới trước mặt , “Phong đại ca, huynh nếm thử .”



      Phong Chính vẫn nhúc nhích, miệng hề mở, chằm chằm nhìn Loan Loan. Trong lòng nàng có chút sợ hãi, nàng nhanh chóng cầm lấy muỗng, múc muỗng rồi thổi nguội vài cái, trực tiếp đưa đến miệng Phong Chính, bên ra sức van nài, “Phong đại ca, huynh há miệng ăn thử miếng mà.”



      “Ta…” Phong Chính vừa mở miệng được chữ Loan Loan nắm ngay được cơ hội đem muỗng thức ăn nhét vào miệng , thiếu chút nữa làm cho sặc sụa.



      Loan Loan đút được miếng đồ ăn vào miệng , cười vui híp cả mắt, giương mắt nhìn Phong Chính. lại tiếp tục cúi đầu xuống, Loan Loan chỉ có thể nhìn được hai bên quai hàm của , nàng sốt ruột vội hỏi, “Thế nào Phong đại ca?”



      Phong Chính rầu rĩ mở miệng, “Cũng được.”



      Loan Loan mở to mắt nhìn. Cũng được, chỉ là được thôi sao? Mấy món ăn khuya này đến Nhị ca trong nhà, người sành ăn nhất, thử qua bao món ngon khắp đại giang nam bắc cũng phải giơ ngón cái tấm tắc khen ngon… Cũng chỉ là được thôi sao? Quên , quên , có thể là đúng khẩu vị của Phong Chính, ta nhịn ta nhịn lần nữa. Loan Loan ngọt ngào , “Nếu là được, Phong đại ca , huynh nên ăn thêm nhiều chút, tốt nhất là ăn cho hết nha, ta cho huynh biết nha, mấy món ăn này chỉ trừ cha mẹ và bốn vị ca ca của ta, chưa từng ai được nếm qua.”



      Phong Chính ngẩng đầu, vừa tính mở miệng chuyện Loan Loan lại nhân cơ hội đút thêm muỗng nữa. Sau muỗng đó, Phong Chính giống như trúng phải bùa mê, lời nào, cũng làm gì, chỉ ra hiệu cho Loan Loan đem đĩa thức ăn tới gần. ăn rất nhanh, chốc lát sạch trơn cái đĩa. Loan Loan vui vẻ khi thấy đồ ăn vơi hết, miệng liền dừng, “Tốt lắm, Phong đại ca. Ăn khuya xong rồi huynh cũng đừng sinh khí với ta nữa.” Dừng lại chút, Loan Loan lại giọng lầm bầm, “Xem ra bị Vương đại ca đoán trúng rồi.”



      Lời này vừa ra quả tốt mà. Phong Chính trầm mặt xuống, lạnh lùng hỏi, “ đoán cái gì?”



      Loan Loan nhất thời bối rối, chỉ có thể thành trả lời, “Vương đại ca cho ta biết, huynh sinh khí vì ta lừa huynh, cho nên kêu ta tới là….”



      “Kêu ngươi tới chịu tội sao?”



      Lời của Vivi: Ôi, Chính ca giận rồi ghen giống con nít quó. Mà được cái ta thích, ta thích a, hắc hắc.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 35



      Loan Loan gật gật đầu, giọng , “Ân.”



      Phong Chính lạnh lùng cười, “ phiền đến Lâm đại tiểu thư nha.” Lời bên ngoài tuy như vậy, nhưng trong giọng của chẳng mang chút ý tứ như thế.



      Loan Loan vừa nghe liền phát hỏa, lớn tiếng , “Phong Chính, tại sao ngươi cứ chấp nhất như vậy hả? Sinh khí, sinh khí, ngươi có nhiều khí để sinh nha! Bọn Vương đại ca giống như ngươi đâu!”



      Phong Chính nghe xong, giống như bị tác động mạnh, cả người rung cả lên, thanh cao hơn rất nhiều, “Vương đại ca giống như ta sao, thế ngươi mà tìm bọn . Hơn nữa, ta sinh khí như thế làm sao nào!”



      Loan Loan nổi giận đùng đùng , “Ngươi làm sao vậy hả? Ý tứ của ngươi toàn là châm chích, phê bình ta, đường đường là đại nam nhân, nhưng tính tình lại mọn như vậy, còn chấp nhất. Ngươi đem hết mấy món của ta ăn sạch, bây giờ liền trở mặt.”



      “Ta phóng khoáng sao, ta hẹp hòi để ngươi ở lại Phong Gia Bảo lâu như vậy. Còn nữa, mấy món ăn khuya kia cũng phải do ta cầu ngươi làm, huống hồ từ đầu tới cuối ta hề đáp ứng cho ngươi cái gì, vẫn là do chính ngươi quyết định thôi!” Phong Chính phẫn nộ đến cực điểm, cao giọng lớn tiếng hề kiêng nệ.



      Loan Loan lập tức bực bội, “Ngươi ….Ngươi… Phong Chính ta cho ngươi biết, ta bây giờ rất rất là tức giận.”



      “Ta đây cũng cho ngươi biết, ta sớm sinh khí từ lâu rồi.”



      “Phong Chính, ngươi phải là người mà.” Loan Loan hét thẳng vào mặt Phong Chính, sau đó quay đầu chạy . ung dung nhìn Loan Loan chạy ra khỏi phòng, sau đó chậm rãi cúi đầu xem sách như cũ. (Vivi: hựn ca nhen, ghen với giận quá hóa rồ >”<)



      Từ sau đêm “ăn khuya” đầy bất ngờ đó, Phong phủ từ cao đến thấp người nào cũng bị liên can. Trước đây vốn chỉ có người cả ngày đều trưng ra khuôn mặt căng thẳng, khó chịu đủ làm những người xung quanh khốn đốn. tại còn thê thảm hơn, ngay cả Loan Loan cũng hầm hầm tức tối. Nàng và Phong Chính cứ như đấu đá lẫn nhau, hai người đều mặt lạnh như tiền, gặp mặt với nhau lời nào, nếu buộc lòng phải ngồi chung quá 3 câu tranh cãi ầm ĩ đập bàn bỏ . Trong suốt thời gian đó, mỗi người trong Phong phủ đều cảm thấy bất an, lo lắng cho bản thân mình lỡ ngày xui xẻo nào đó bị làm vật hi sinh giữa cuộc chiến của hai người.



      Tại sao mọi chuyện lại dẫn đến căng thẳng như thế này?



      Dựa vào bốn phần tò mò, bốn phần vì mình và mọi người đều lo lắng, và hai phần cảm thấy bản thân mình ít nhiều phải có trách nhiệm trong chuyện này, Vương Tán kiên trì tìm đương hỏi ra lẽ. Dù sao phải biết được ngọn ngành câu chuyện mới có thể giải quyết được vấn đề.



      “Loan Loan, ngươi với Đại đương gia gần đây sao vậy?” Vừa nghe nhắc đến Phong Chính, mặt Loan Loan cười liền sa sầm xuống, “Làm sao hả? Ngươi hỏi , ta biết.”



      Hảo, vậy đến hỏi Đại đương gia, “Đại đương gia, ngươi với Loan Loan là sao vậy?” Hay , khuôn mặt tuấn tú của vẫn lạnh lùng, môi cũng lời, hếch mũi hừ tiếng thay cho câu trả lời. Vương Tán run run – biết hừ đây là hừ mình hay Loan Loan nữa.


      Chương 36



      Hải Tứ cũng rất buồn bực. Người béo, da thịt lại dày, hi sinh thân mình làm bia đỡ đạn cũng phải là việc lớn, nhưng dù sao cũng thể giải quyết được vấn đề. Nhưng Phong lão đệ và Loan Loan suốt ngày tranh cãi, Loan Loan cũng đến tìm để uống rượu giải sầu, đây là vấn đề lớn a!



      Trái lại, Phong Kỳ và Mạt Đại Đại hai người vẫn ung dung nhàn nhã trong phủ. Những người vô tội làm vật hi sinh liền tìm hai người này, hi vọng bọn họ lấy thân phận trưởng bối đứng ra khuyên can giải hòa Phong Chính và Loan Loan. Hai người này những hề sốt ruột, lại thong thả trấn an những người đến gặp, “Chuyện này phải là tốt sao? Ở trong nhà lâu rồi có chuyện náo nhiệt như vậy, có ai sinh khí như thế này.” Hai vợ chồng mặt đều cười cười, nếu phải tìm chữ để hình dung bộ dạng lúc này chỉ xứng đáng dùng hai chữ “gian trá” để miêu tả.



      Vào buổi sáng, biệt viện phía đông tiếng cãi nhau ầm ĩ rung trời. cần hỏi mọi người cũng thừa biết là Đại đương gia và Loan Loan, hai người ai nhường ai, sàn long phượng tranh đấu. Mọi người đều tìm việc lẩn xa. Trốn xa chút tốt, để tránh khỏi làm vật hi sinh, chừng gương mặt còn trở nên giống như Trư bát giới – xem kiểu nào hai mặt trái phải cũng nhìn ra giống người nữa mệt.



      Tại địa điểm mà đôi long phượng kia tranh đấu, Loan Loan hai tay chống nạnh, căm tức nhìn Phong Chính, “Phong Chính, ngươi là tên chanh chua, hẹp hòi, lại giữ tín… ngươi đúng là đầu đất mà.” Loan Loan nghĩ ra hết những từ độc ác nhất để .



      Phong Chính sắc mặt xanh mét, đôi mắt đẹp màu lam tóe ra tia lửa đầy giận dữ, từng chữ từng chữ chậm rãi , “Ta là đầu đất, vậy ngươi cùng tên đầu đất này tranh cãi, thế ngươi là gì hả?”



      Khuôn mặt nhắn của Loan Loan đỏ bừng lên, “Ta? Ta đương nhiên là người mắng tên đầu đất nhà ngươi.”



      “Đúng vậy? Ta xem ngươi hết mười phần đều giống người đàn bà đanh đá.”



      Loan Loan tức đến nghẹn ngào, nhảy dựng lên, nàng cao giọng hét lớn, “Người đàn bà đanh đá? Ngươi cẩn thận về sau lại lấy phải người đanh đá hơn ta.”



      Phong Chính khinh thường giễu cợt , “Ta tất nhiên là rồi, người ta cưới tất nhiên là phải đoan trang xinh đẹp, ôn nhu trang nhã, tuyệt đối hề giống ngươi – người đàn bà đanh đá. Nhưng xem ra người nên cẩn thận là ngươi nha, ngươi về sau nhất định gả cho tên đầu đất tồi tệ hơn ta.”



      Loan Loan hét to tiếng, nhảy dựng mặt đất, “Phu quân tương lai của ta so với ngươi chắc chắn là tốt hơn. Tốt hơn ngươi gấp trăm gấp ngàn lần.”



      Phong Chính rốt cuộc kềm chế được, quát vào mặt Loan Loan, “Ngươi là quá ngang ngạnh, đồ đàn bà đanh đá.”



      “Đồ đầu đất!”



      “Đồ đàn bà đanh đá”



      “Đồ đầu đất!”



      “Đồ đàn bà đanh đá.”



      “………..”



      Thanh của hai người cứ thay phiên cao thấp, câu đối câu nhường nhịn. Trong lúc Phong Chính vẫn luôn miệng mắng “người đàn bà đanh đá” Loan Loan mặt ra sức dậm chân, mặt hét lên ầm ĩ, làm cho lỗ tai của ong ong cả lên. Sau đó Phong Chính hoàn toàn thể tiên đoán được màn diễn ra liền lập tức: Loan Loan hung hăng hướng tới Phong Chính mà đánh. theo bản năng đưa tay lên chống cự, Loan Loan tưởng tượng được tay ngăn được mình, liền nhanh chóng thừa dịp giơ tay ngang ngực cúi xuống há miệng cắn phát mạnh.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 37



      Phong Chính nhất thời đau điếng đến nỗi kêu bật thành tiếng lớn, chờ ra bất kì hành động nào, Loan Loan liền buông tay ra, nhanh chóng chạy ra ngoài giống như cơn gió mạnh thổi trong đông viện,. Khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên, khóe mắt đỏ hoe vẫn còn vương lại vài giọt lệ.



      Những người ngoài cuộc trong đông viện kịp phản ứng gì Loan Loan chạy mất hút. Nửa canh giờ sau “cuộc chiến khuôn viên đông viện”, mọi người phát hề thấy Loan Loan ở nơi nào. Bên người nàng mang theo hành lý, ngựa trong chuồng cũng mất con nào, cũng người nào thấy nàng ra khỏi phủ, tưởng chừng như nàng hoàn toàn bốc hơi, thấy bóng dáng. Cả Phong phủ rối loạn hẳn lên, trong lòng người nào cũng sôi sục lo lắng.



      Phong Chính ngồi buồn trong thư phòng …. mình uống rượu. Cho dù các cánh cửa sổ đều đóng chặt, ý thức bị men rượu làm hỗn loạn, nhưng vẫn tinh tường nghe được tiếng bước chân vội vã dồn dập của người bên ngoài, cùng với những thanh đối thoại như, “Tìm được chưa?”, “Còn chưa nữa sao”. cúi đầu, bần thần nhìn lên cánh tay trái còn lưu lại vết dấu răng sâu vừa bị cắn cách đây lâu, đưa mấy ngón tay phải nhàng vuốt ve qua lại vết răng đó. ngồi thừ người như thế hồi lâu, đột nhiên hừ tiếng rồi vươn tay chụp lấy bình rượu nốc liên tục từng ngụm từng ngụm, rượu ngừng chảy vào miệng , trong thoáng chốc chiếc bình kia chỉ còn là trống rỗng.



      Phong Chính đứng lên, từng bước xiêu vẹo, đong đưa, ra mở cửa, ngang nhiên bước đến hầm rượu giữa đám hỗn độn người qua lại. Mới vừa mở cửa hầm, luồng khí lạnh xộc ra đập vào mặt , chịu được phải rùng mình cái. đứng lại ở cửa, cho bản thân ít thời gian thích ứng với chút ánh sáng mịt mờ bên trong, sau đó dọc theo những bức tường băng xây hai bên thành mon men dò đường xuống.



      Vừa xuống được chừng tám bậc thang, Phong Chính chưa kịp tiến thêm vài bước bị vấp té bởi cái gì đó bên dưới, “Mấy cái người này, đồ vật cũng thể quăng lung tung như thế chứ….” Phong Chính thầm, mặt chống tay mặt đất tìm thế đứng dậy, mặt khác lại cúi đầu xuống thấp để xem cái vật kia là gì. Vừa nhìn thoáng qua lần mọi ý thức của hoàn toàn tỉnh táo lại.



      “Loan Loan, Loan Loan.” Phong Chính nhanh chóng ngồi xổm xuống, hai tay dùng sức lay lay Loan Loan nhắm nghiền hai mắt say ngủ bên cạnh đống tĩnh rượu rỗng.



      Loan Loan bị rung lắc hồi, chậm rãi hé mở đôi mắt say ngà ngà, nhìn thấy Phong Chính liền ngây ngô cười, “Úc, là ngươi a…. Đầu đất, ngươi cũng đến đây uống rượu sao?”



      Uống rượu? Phong Chính quan tâm truy cứu cách xưng hô Loan Loan gọi mình, ngẩng đầu nhìn xem bốn phía – quả nhiên nhìn thấy vài vò rượu nằm chỏng chênh. ngoái đầu lại nhìn, Loan Loan muốn nhắm mắt lần nữa, vội dùng sức lắc Loan Loan mạnh , “Ngươi như thế nào lại mình chạy đến đây uống rượu chứ?”



      “Ân…. Để ta nghĩ lại ….” Loan Loan nheo mắt nghĩ nghĩ, sao đó lại , “Úc! Sau khi ta và ngươi tranh cãi hồi, tâm tình ta quả tốt a, cho nên quyết định uống rượu. Vừa vặn qua đây thấy cửa lại mở vì vậy ta mới vào được thôi.”




      Chương 38



      “Ngươi có biết ngươi bị người ta khóa trái nhốt lại bên trong đây hay ?” trong lòng Phong Chính đầy áy náy. Nếu phải Loan Loan cãi nhau với , chạy đến hầm uống rượu, còn biết chính mình bị nhốt lại bên trong.



      ? Ta biết ai a, từ từ ….”Loan Loan trừng mắt, giơ hai tay lên ôm chặt lấy mặt Phong Chính, nghiêm túc , “Phong Chính, ta cho ngươi biết nha. Ngươi đừng có thấy ta đau lòng thế mà tỏ ra đắc ý.”



      Phong Chính dở khóc dở cười, kéo hai tay lạnh băng của Loan Loan xuống rồi , “Ta có cười nhạo đắc ý, là do chính ngươi uống nhiều quá thôi.”



      “Ta uống nhiều qua? có nha, thể nào có khả năng! Ai, ngươi tới đúng lúc, nào tiếp tục uống với ta. Ta cho ngươi biết a…. nhà ngươi cất giữ ít rượu ngon nha, hương vị quả tệ chút nào.” xong, Loan Loan vùng vẫy đứng dậy tính mở thêm bình rượu bên cạnh ra.



      Phong Chính vội vàng kéo nàng lại, “Loan Loan, trước hết chúng ta ra ngoài , nếu muốn uống ra ngoài rồi hãy uống.” xong liền đến bên đỡ Loan Loan dậy.



      Loan Loan đẩy tay ra, thẳng thừng hét lớn vào mặt, “, ta ra, đâu hết. Ta muốn uống rượu.”



      Phong Chính đành phải giọng dùng lời ngọt ngào nhàng dụ dỗ, “Loan Loan, ở trong này lạnh lắm, nếu còn tiếp tục ngốc nghếch lưu lại đây ngươi sinh bệnh mất. Muốn uống rượu chúng ta ra ngoài uống, ta lấy cho ngươi vài bình, thế nào?”



      Loan Loan ngẩn người nhìn Phong Chính, ánh mặt đột nhiên tròn xoe ngây ngốc. Nàng bước đến, giơ tay chọc chọc vào ngực Phong Chính, sau đó lại sờ sờ mặt , líu nhíu, “Di? Kì nha, ngươi đúng là Phong Chính sao? Hay là người nào đó mang mặt nạ Phong Chính?”



      Phong Chính cười khổ, kéo đôi tay sờ soạng lung tung mặt mình xuống, nắm chặt lấy xoa xoa nhàng rồi , “Phải mà, ta là Phong Chính, ta đương nhiên là Phong Chính. Ngươi nhìn ngươi xem, cả người đều đông lạnh sắp thành khối băng rồi, nếu nhanh ra khỏi đây bệnh chết mất.”



      Loan Loan sững sờ khi nhìn thấy ra sức sưởi ấm cho nàng, đột nhiên sau đó lại gào khóc lớn, “ cần, ta ra, đâu hết. Ta ra ngoài rồi, ngươi cả ngày tiếp tục đối mặt với ta với dáng vẻ hung hăng, sẵn sàng cãi cọ bất kì lúc nào. , ta ra, đâu.”



      Phong Chính ngẩn người, cảm giác như tim mình vừa bị bóp chặt, cực kì khó chịu. đau lòng, ôm chặt Loan Loan vào lòng. Lúc đầu Loan Loan còn ra sức giãy giụa, nhưng hoàn toàn vô ích, nên để mặc Phong Chính mạnh mẽ ôm lấy nàng, cất tiếng khóc càng dữ dội hơn. Tất cả những ủy khuất của nàng với người đối diện đều chuyển thành nước mắt chảy dài, miệng còn ngừng kêu la, “Cha, mẹ, nữ nhân rất nhớ các người a! Con nên bỏ nhà mà.”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 39



      Phong Chính cắn răng chịu đựng, mặc cho Loan Loan dựa vào khóc lóc ướt đẫm cả y phục của . Gần nửa ngày sau mới lên tiếng, “Loan Loan, thực xin lỗi…. Là ta khiến ngươi ủy khuất nhiều. Ta….Ta luôn phát cáu với ngươi, ta sinh khí bởi vì ngươi lừa ta, nhưng có lẽ nguyên nhân chính là ta….ta đột nhiên biết phải đối xử với ngươi thế nào nữa, biết phải ở chung với nhau thế nào. Ta có thể coi Lâm Quan giống như đệ đệ của mình, nhưng….lại thể chiếu cố ngươi như muội muội được, cho nên ta biết xử thế nào. Ai, ta biết sao nữa. Tóm lại, ta cam đoan với ngươi, về sau….ta nghiêm mặt với ngươi nữa, …cũng cãi nhau nữa….”



      Phong Chính nhận ra trong lời của mình mang chút khổ tâm, chua sót. Và trong lúc thổ lộ tâm tình có lẽ bản thân có thêm mấy phần can đảm cũng nhờ vào rượu. Nháo loạn cả hồi thấy mệt mỏi, Loan Loan muốn nhắm nghiền đôi mắt lại, hơi thở thoải mái chầm chậm kéo dài, Phong Chính cúi đầu xuống nhìn, phát mặt Loan Loan còn đọng lại vài giọt nước mắt trong suốt, khoác tay, dịu dàng gạt những dòng lệ ấy, nhàng ôm chặt lấy Loan Loan rồi bế nàng ra khỏi tầng hầm.



      Say rượu lúy túy làm Loan Loan nhức đầu nhiều chập liên tiếp, cuối cùng nàng cũng mở mắt ra được, nhưng nhất thời còn chưa quen ánh sáng trong phòng nên nhanh chóng nhắm tịt mắt lại lần nữa. Lúc này nghe cọt kẹt tiếng, cửa phòng bị ai đó mở ra. Loan Loan nghe được có tiếng người đến gần nàng.



      “Vương lão đệ, sao nàng vẫn còn chưa tỉnh lại? ngày đêm rồi a.” Hải Tứ cố gắng đè nén hạ thấp giọng to ồm ồm của mình. Cái gì… nàng ngủ ngày đêm sao? Rốt cuộc nàng uống bao nhiêu rượu thế?



      “Đại phu phải rồi hay sao, tửu lượng của nàng rất tốt có vấn đề gì đâu, khi nào giã rượu người tức tỉnh lại.” Vương đại ca lên tiếng.



      “Tiểu nha đầu này, tửu lượng của nàng cũng phải khiến Hải Tứ ta thấy mặc cảm vì thua sút.”



      “Nguyên nhân cũng bởi vì tâm tình nàng tốt thôi.”



      Lại có thêm người bước vào nữa, “Loan Loan thế nào rồi?” thanh dễ nghe, ôn nhu lại vô cùng thân thiết, khẳng định chắc hẳn phải là Mạt di rồi.



      “Vẫn còn chưa tỉnh lại.” Vương Tán đáp lời.



      “Chính nhi đâu? thế nào lại có mặt ở đây?” giọng nam nghiêm khắc cất lời, a, là Phong bá bá.



      Hải Tứ trả lời, “Phong lão đệ chỉ vừa mới rời hồi.”



      Thanh của Phong Kỳ hoàn toàn hài lòng, trách móc, “ sao có thể rời chứ, Loan Loan thành ra như bây giờ, phải có trách nhiệm chứ.”



      Vương Tán vội giải thích, “Từ lúc mang Loan Loan ra khỏi hầm đến giờ, Đại đương gia lúc nào cũng túc trực bên cạnh, ta với Hải Tứ sợ chống nổi mới mực khuyên nên nghỉ ngơi chút. Nếu Loan Loan vẫn chưa tỉnh lại, mà Đại đương gia lại ngã xuống phải biết tính sao bây giờ? “ Nhắm mắt nghe thấy vậy, Loan Loan tiếp tục giả vờ ngủ được nữa, nàng mở mắt, tung mền ngồi dậy. Hành động này dọa mọi người khiếp vía nhảy dựng cả lên.


      Chương 40



      Sau khi lấy lại tinh thần, Mạt Đại Đại gần qua, ngồi xuống giường, trìu mến cầm tay Loan Loan thăm hỏi, “Thế nào, cảm giác khá hơn chưa?”



      Loan Loan cười tươi đáp lại, gật gật đầu, “Ân, khá hơn nhiều rồi ạ.”



      Hải Tứ cười rộ lên, “Nha đầu, về sau cho phép ngươi dọa mọi người như vậy nữa.”



      “Dọa người, ta sao?”

      Phong Kỳ cười lắc đầu, bất đắc dĩ mở miệng , “Đương nhiên là ngươi rồi. Trong thoáng chốc từ tiêu sư của Vĩnh Uy tiêu cục biến thành Lâm gia đại tiểu thư. Loáng cái lại biến mất thấy tăm hơi tung tích, đến khi tìm được hoàn toàn bất tỉnh nhân . phải là muốn hù chết mọi người sao?”



      Loan Loan lè lưỡi cười bẽn lẽn, “Thực xin lỗi, cháu nhất định như vậy nữa.” Sau đó nàng quay người sang làm nũng với Mạt Đại Đại, “Mạt di, có cái gì để ăn hay ? Cháu tại đói bụng a! Xem chừng còn có thể ăn hết cả con dê nướng.” Rồi ra vẻ thần bí, tiếp câu, “Chuyện cháu tỉnh lại…. có thể hay đừng cho Phong đại ca biết vội?”



      Ăn uống no nê, Loan Loan xoa xoa vỗ vỗ bụng, bỗng nhiên cảm thấy dù cuộc đời có lên xuống bất thường thế nào Lâm Loan Loan ta đây cũng đều có thể ứng phó. Nàng cùng mọi người chuyện phiếm hồi, sau đó rời phòng, hướng đến thư phòng tìm Phong Chính.



      Cửa phòng mở toang, Loan Loan màn gõ nửa, lẳng lặng tiến vào. Lúc này Phong Chính đứng bên cửa sổ, xoay lưng ra hướng cửa, hai tay chắp ra sau biết nhìn gì có vẻ vô cùng chăm chú, chút cũng cảm nhận được có người bước vào. Loan Loan rằng, yên lặng đứng cách khoảng ngắn vài bước chân, say sưa ngắm nhìn Phong Chính. lâu sau đó nàng mới cất giọng gọi, “Phong đại ca.”



      Phong Chính cả người chấn động, trong nháy mắt mặt xuất nhiều biểu cảm khác nhau, đến khi xoay người lại đối mặt với Loan Loan chỉ còn lại vẻ thản nhiên, điềm tĩnh, miệng tuy cười nhưng vẫn có chút đau xót, “Ngươi tỉnh lại rồi à.”



      Chứng kiến bình tĩnh của Phong Chính, trong lòng Loan Loan khỏi cảm thấy thất vọng, ngoài mặt nàng vẫn tươi cười , “Ta đến đây là muốn cám ơn với riêng ngươi.”



      “Cám ơn ta?”



      “Đúng vậy. Nếu ngươi tìm thấy ta trong hầm rượu có lẽ ta chết vì toàn thân bị đông lạnh mất.”



      Phong Chính nghe vậy nhíu nhíu mày, “Hảo hảo, đừng cái gì chết hay chứ. Hơn nữa… hơn nữa nếu phải ta khiến cho ngươi chịu ủy khuất, tâm tình buồn bực uống nhiều rượu như thế. Ngươi, ngươi trách ta ta cảm thấy tốt lắm rồi.”



      ra nếu trước đây ta lừa gạt ngươi phát sinh ra những việc như thế này. Cho nên lời cảm ơn này nhất định ta phải .” đến đây, Loan Loan đột ngột đổi chủ đề, “Phong đại ca, vào lúc ta mơ mơ màng màng nằm trong hầm rượu, dường như ta có nghe ngươi mấy điều gì đó. tại ta nhớ , ngươi với ta những cái gì, bây giờ có thể lặp lại hay ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :