1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Say say kiều thê - Huyễn Hoa Chi Nguyệt(73c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21


      Mặc dù trong trận hỗn chiến đó phe tiêu cục thắng, nhưng sơn cốc phải là nơi có thể ở lâu được. Loan Loan nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, giúp đỡ Phong Chính thoát ra ngoài. Khi mặt trời xuống núi hai người ra khỏi Hồ Lô Khẩu được đoạn.


      Lúc này đột nhiên Phong Chính đứng sững lại rên rỉ, cả người run rẩy ngừng. Loan Loan gấp rút dìu vào bên ngồi nghỉ dưới gốc cây, đem viên đại hoàn đan cuối cùng bỏ vào miệng . Nàng ngồi nhìn Phong Chính say ngủ mà khỏi ưu phiền lo lắng. Nàng chỉ có hai viên đại hoàn đan, bây giờ nếu độc tính trong người Phong Chính tiếp tục tái phát phải làm sao bây giờ?


      Mặt mày đăm chiêu ủ dột hồi, Loan Loan khẽ thở dài, thân thể nàng chống đến tận bây giờ thập phần mệt mỏi, liền xem xét chung quanh lượm lặt mấy nhánh cây, nhóm lên đống lửa . Chỉ tiếc Lâm đại tiểu thư từ đến lớn chưa sống qua hoàn cảnh này, tuy là theo đoàn áp tiêu vài ngày nhưng chỉ phụ những việc vặt vãnh như mang nước, thu thập linh tinh, cho nên mặc cho nàng vất vả khốn đốn với đống nhánh cây như thế nào chút khói đen cũng bốc lên. Giằng co hồi lâu, sắc trời ngày càng u ám, Loan Loan vừa mệt, vừa tức lại vừa gấp gáp vội vã, muốn lớn tiếng chửi to để phát tiết chút, từ phía sau truyền đến thanh yếu ớt của Phong Chính, “Tiểu huynh đệ, muốn nhóm lửa ở trung tâm đống lửa phải rỗng, ngươi trước hết đem ít nhánh cây đan chéo lên nhau, ở giữa chừa lại khe hở , sau đó mới nhóm lại lửa. Chờ cho lửa lớn dần rồi mới cho thêm củi vào.”


      Nga? Loan Loan mặt hơi nóng lên. Nàng làm theo từng bước được hướng dẫn, ngọn lửa rốt cuộc cũng cháy lên nghi ngút cao, Loan Loan thốt lên tiếng “ai nha”, rồi nhanh chân lùi về phía sau mấy bước, sau đó quay người chạy kiếm thêm nhiều nhánh cây đem về. Nàng biết rằng muốn giữ lửa cháy suốt đêm tắt trước tiên phải chuẩn bị nhiều củi để ban đêm sử dụng. Chạy tới tới lui lui mấy vòng, Loan Loan ngẫm nghĩ như thế ắt hẳn đủ rồi, liền ngồi xuống mặt đất nghỉ ngơi. Nàng khẽ liếc mắt qua nhìn Phong Chính, phát ra thân thể của ngã lệch hẳn sang bên, liền tới bên cạnh nâng đỡ ngồi dậy tử tế. Sau đó bản thân nàng cũng dựa vào thân cây thở hổn hển.


      Mệt chết được! Loan Loan vừa chợp mắt tính gặp Chu Công lại nghe Phong Chính lên tiếng hỏi, “Tiểu huynh đệ, ngươi có mang theo lương khô ?”


      “Ân… có đem.” Chính là gói hành lý nặng nề lưng nàng. Loan Loan từ trong đó lấy ra túi nước và lương khô đưa cho Phong Chính, nhưng tiếp lấy, còn hai mắt nàng muốn nhắm nghiền ngay lập tức.


      Phong Chính gượng gạo cười, “ phải là cho ta, cho ngươi đó tiểu huynh đệ. Ngươi suốt dọc đường vẫn chưa hề ăn uống gì. Vẫn là nên lót dạ chút trước khi ngủ.”


      Loan Loan yếu ớt trả lời, “Ta thấy đói.” Nàng cảm thấy đói, có lẽ bởi vì nàng quá mệt mỏi, mệt đến nỗi cảm giác đói bụng cũng có.


      Chương 22


      “Ngươi vẫn là nên ăn chút gì . Nếu đến lúc ngươi đói muốn ăn, ngược lại thân thể chịu nổi, cho dù cố ăn vào cũng nôn ra toàn bộ.” Phong Chính khuyên bảo Loan Loan.



      Dường như cũng có chút đạo lý, Loan Loan mở mắt ra lấy cái bánh, đưa trước cho Phong Chính, lắc lắc đầu từ chối. Nàng lại cầm lấy bình nước giao cho , lần này Phong Chính gật đầu đón nhận. Tuy rằng thân thể tại của có cảm giác hỏa thiêu hừng hực, nhưng trong bụng vẫn là nóng hầm hập, cổ họng cũng khô khan.



      Loan Loan giao cho Phong Chính bình nước, sau đó xem xét cho tới lúc nhắm mắt lại nghỉ. Sau đó tựa thân mình vào thân cây bắt đầu ăn chút, nhưng mà nàng quá mệt mỏi, chỉ ăn được nửa cái bánh ngủ thiếp .



      Sau đó hồi lâu, hắc y nữ tử đột nhiên từ trong rừng rậm bước ra. Nàng trước tiên dừng lại bên cạnh Loan Loan lúc, sau đó tiến đến ngồi xuống bên cạnh Phong Chính bắt đầu bận rộn làm gì đó. Đến khi nàng đứng lên chuẩn bị bỏ đống lửa dường như lụi dần, tiện tay nàng bỏ thêm vài nhánh củi vào nhóm lại ngọn lửa.



      Ngủ thẳng giấc đến tận lúc hừng đông, Loan Loan lười nhát vươn vai tỉnh giấc, nhất thời cảm thấy tinh thần trở nên sảng khoái, đồng thời bụng cũng hơi thấy đói. Nàng xem chừng đống lửa, nó gần như muốn tắt, trong đống tro tàn chỉ còn vài đốm đỏ rực tí tách cháy. Nàng quay lại nhìn đống cây hỗn độn chất lúc tối, cũng vơi còn mấy – hẳn là lúc tối Phong Chính châm thêm lửa. Loan Loan nghĩ ngợi xong liền tay ôm bình nước, tay còn lại ăn nốt cái bánh dở tối qua. Lúc Loan Loan ra sức phủi mấy mẩu bánh vụn người Phong Chính cũng tỉnh. So với ngày hôm qua, có vẻ có tinh thần hơn nhiều, ít nhất bắt đầu chịu ăn chút.



      Sau khi lắp đầy bụng trống, hai người liền tiếp tục lên đường. Trước khi lên đường, Phong Chính bảo Loan Loan tìm cho nhánh cây có độ dài thích hợp. Mặc dù nhờ vào nhánh cây chống đỡ, nhưng bản thân Phong Chính cũng hồi phục được phần nào sức lực, nên Loan Loan giúp đỡ cũng thoải mái hơn nhiều so với hôm qua. Như vậy hai người tự nhiên nhanh hơn rất nhiều, Phong Chính còn hứng thú trò chuyện với Loan Loan mấy câu.



      “Tiểu huynh đệ, hôm qua đúng là làm phiền ngươi nhiều.”



      có gì, ta nên làm như vậy mà.”



      “Đúng rồi, đến bây giờ ta vẫn chưa biết tên của ngươi.”



      “Ta gọi là Lâm Quan.”


      “Lâm Quan, ngươi đến tiêu cục làm việc được bao lâu rồi?”


      “Ta chỉ mới gia nhập vào tiêu cục hai ngày trước, chuyến tiêu lần này là chuyến đầu tiên được giao nhiệm vụ.”


      sao, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”


      “Mười bảy.”

      ?” Phong Chính thoáng qua có chút kinh ngạc, “Xem bộ dạng ngươi giống a, ta tưởng chừng ngươi chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi thôi.”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 23


      Loan Loan cười cười, trong lòng có chút khẩn trương. có cách nào a, nàng vốn dĩ cao lên được nhiều.


      Phong Chính lại hỏi, “Ngày hôm qua như thế nào mà ngươi chạy lạc lên núi thế?”


      “Ta…ta đuổi theo tên phỉ, cuối cùng theo sát tới chỗ đó.”


      Phong Chính mỉm cười , “Ta đúng là có vận may a, nếu tan xác nơi Hồ Lô Khẩu, cũng trở thành dở chết dở sống, biến thành cái thớt thịt cho người ta tha hồ chà đạp.”


      “Đó là bởi vì tên gầy nhom kia có tâm địa ác độc, ra tay ám toán ngươi, nếu với công phu của thể nào thắng ngươi được!” Loan Loan vì Phong Chính lên tiếng bất bình.


      Phong Chính mỉm cười , “ đời này phải chuyện gì cũng được giải quyết cách quang minh chính đại, dù sao gặp gỡ là duyên phận. Mặc kệ ngươi thế nào, ta cũng phải hảo hảo cám ơn ngươi.”


      cần. Ta đây chẳng qua là giữa đường gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ mà thôi.” Lời của Loan Loan hào khí mười phần, sau đó hỏi lại Phong Chính, “A, như thế nào mà ngươi lại đến nơi này?” xong, Loan Loan đột nghĩ tới đáng lẽ ra nàng nên hỏi Phong Chính là ai trước mới phải. Ngàn vạn lần để phát mình biết rất , vội bổ sung, “Thế ngươi làm cái gì?”


      dám giấu giếm, ta chính là chủ nhân chuyến hàng ngươi áp tiêu lần này, tên là Phong Chính. Tháng trước có đại tiêu cục ngang qua Hồ Lô Khẩu bị trúng mai phục, mấy xe hàng hóa bị cướp sạch. Lần này ta lén theo sau đội bảo tiêu, trong lòng đề phòng sẵn có mặt ngay khi cần thiết, hơn nữa nếu phát và giết được tên trùm thổ phỉ, chẳng phải là rất tốt sao, nhưng kết quả…”


      vậy cái người gầy kia chính là…”



      “Ai, đừng nhắc tới nữa. Lâm Quan, ngươi có muốn học buôn bán hay ?”


      “Học buôn bán?”

      “Đúng vậy. Bảo tiêu dù sao cũng là cái nghề kiếm cơm luôn cận kề sống chết, nếu ngươi nguyện ý liền theo ta về Phong Gia Bảo, ở lại bên cạnh ta học buôn bán. Thế nào?”



      Đây phải là ý nàng ở khu vực phía Bắc này cần lo ăn, lo mặc, lo ở sao. Loan Loan vội vàng đáp ứng. Hai người vừa vừa trò chuyện, được đoạn khá dài liền ngồi xuống nghỉ ngơi. Loan Loan lắc lắc bình nước liền phát cạn, vội chạy tìm nguồn nước gần đó. Loan Loan vừa mới rời hắc y nữ tử lại xuất , nàng đưa tay thử đoán hướng gió, sau đó mở nắp chiếc bình . Chỉ trong chốc lát, Phong Chính rơi vào hôn mê.


      Về phần Loan Loan nàng rất xa mới tìm được dòng suối , nàng hứng đầy bình nước, nàng lột bỏ mặt nạ, rửa sơ lại mặt mũi tay chân, rồi mới trở về. Đột nhiên cảm thấy đầu va đập vào vật gì đó, nàng tập trung tìm kiếm xung quanh, ra là mấy trái chin đỏ mọng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn lần nữa, phía càng rớt nhiều trái chín hơn nữa. Thay vì tiếp tục ngẩng đầu nhìn, nàng cúi người xuống túm bên tà ào lại, ngồi xổm mặt đất, lụm những trái chín còn tốt. Trong lòng thoáng tính toán, nếu ăn hết quá nhanh, những quả chín này có thể cầm cự tốt được vài ngày tới.

      Chương 24


      Giữ lấy góc áo đầy những quả, Loan Loan vui vẻ đứng lên tiếp tục trở về. Nàng hề chú ý tới cái cây phía đầu vốn dĩ hề có trái nào, hơn nữa đó cũng phải là loại cây có thể kết quả. Nàng càng thấy được lúc mình được xa, nữ tử từ phía sau cây bước ra, nét mặt cười cười, tay cũng nắm chặt chéo áo chứa đầy những trái chín mọng, cùng là loại với Loan Loan nhặt.


      Nàng lúc quả mất ít thời gian, xem Phong Chính chờ đến nỗi ngủ quên mất. Loan Loan lè lưỡi nghịch ngợm, sau đó ngồi xuống bên cạnh Phong Chính, lấy trái chín chà sát vào quần áo cho sạch rồi bỏ vào miệng ăn. Ân, hương vị cũng tệ a. Nhưng mà… nhưng mà tại toàn thân nàng đều đau nhức thôi a! Có vẻ cái việc “gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ” này khiến nàng tiêu hao ít thể lực. Loan Loan ăn quả chín, bên ngồi suy nghĩ, bên chăm chú quan sát Phong Chính. Ân… Tuy rằng bị cái người nham hiểm kia tra tấn phen, nhưng vẻ đẹp đó vẫn là trời sinh. Dù sắc mặt bây giờ hoàn toàn tái nhợt, nhưng bộ dáng, khuôn mặt vẫn kém phần tiêu soái. (Vivi: hắc hắc, Chính ca là soái ca a )


      ngờ được, Phong Chính lại đột nhiên mở mắt ra. Loan Loan mặt nóng bừng, chột dạ hỏi, “Phong…Phong đại ca?” Sau đó khẽ thầm mắng bản thân, khẩn trương cái gì, phải mình đeo mặt nạ sao, dù có đỏ mặt cũng thể thấy.


      Phong Chính nghiêng đầu hỏi nàng, “Lâm Quan, lúc ngươi trở về đây có thấy người nào xung quanh ?”

      có a.” Loan Loan thấy Phong Chính nhíu mày, kềm được liền hỏi, “Có chuyện gì sao?”


      “Ta cảm giác… dường như có người tới đây.”



      “Đây là ven đường a, có người qua lại cũng có gì đáng ngạc nhiên.”



      chỉ là qua, mà là…là… ai, ta cũng biết phải thế nào. Thế nào, tìm được nước chưa?”



      “Ân, đường về ta còn nhặt được rất nhiều hoa quả, ngươi xem, hương vị cũng tệ nha.” Loan Loan cầm quả mọng chà sơ rồi đưa cho Phong Chính.



      Phong Chính tiếp nhận bỏ vào miệng rồi hỏi, “Lâm Quan, nhìn dáng bộ ngươi rất gầy yếu, làm thế nào được chọn áp tải chuyến tiêu này?”


      “Úc..” Loan Loan liền đem những lời Mạch Tang giáo huấn ra giải thích cho Phong Chính, những lời này nàng từng với người khác nhiều lần, nôm na là “quen tay quen việc”, cho nên tại giải thích lưu loát suôn sẻ.


      Phong Chính nghe xong gật đầu, “ ra là thế, hẳn là thân thủ của ngươi cũng tồi.”


      “Đâu có, đâu có, so với Phong đại ca vẫn là còn kém xa.” Đây là những lời thực tâm của Loan Loan. Nàng vẫn là tự biết khả năng của bản thân. Trong tâm trí của mình, nàng biết được người gầy kia bị nàng đánh bỏ chạy, là vì trước đó bị Phong Chính đánh trận làm tiêu hao thể lực, hơn nữa lại trúng kiếm nên cánh tay thể cử động.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25


      “Trong nhà ngươi còn có những ai nữa?”


      lát sau Loan Loan mới trả lời, “ còn ai.” Cha mẹ, các ca ca, ta phải là trù ẻo các người, là vì ta biết phải trả lời thế nào. Ông trời, lời này ngàn vạn lần ngươi đừng cho là nha.


      Phong Chính nghĩ rằng vì câu hỏi của mình mà làm Loan Loan thương tâm nên vội an ủi nàng, “ có việc gì đâu, từ đây về sau ngươi cứ ở lại Phong Gia Bảo, chúng ta xem nhau là người nhà.”


      Loan Loan cũng biết trả lời như thế nào, chỉ đành gật gật đầu, Phong Chính ngước đầu nhìn mặt trời, rồi , “Tốt lắm, chúng ta lên đường , hôm nay chúng ta còn phải mau để đến thôn phía trước nghỉ chân qua đêm.”


      Chờ khi hai người vào đến thôn, Loan Loan theo lời Phong Chính liền thỉnh vị lang trung của thôn đến. Vị thầy thuốc kia sau khi bắt mạch cho liền thông báo có dấu hiệu trúng độc, chỉ là thân mình còn yếu ớt cần phải tịnh dưỡng tốt, đề nghị phải nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó hốt cho 2 thang thuốc rồi rời .


      Tiễn lang trung ra cửa, Loan Loan quay trở vào phòng thấy vẻ mặt Phong Chính đầy trầm tư. có dấu hiệu gì trúng độc…. lẽ người gầy nhom kia lừa , nhưng phải chính hít vào ít độc phấn sao? Nhưng lúc đó người kia bị vây khốn trong tình thế hiểm nghèo mới ra tay hạ độc, hơn nữa chính từ sâu trong lục phủ ngũ tạng cũng cảm nhận được đau đớn do bị hành hạ. Chẳng lẽ loại độc này qua thời gian tự động hóa giải, nhưng người kia phải như vậy, quả quyết sau nửa canh giờ có thuốc giải mạng ắt còn. Hay là…… vị lang trung này y thuật tinh thông, chuẩn đoán lầm? Bản thân từ tối qua đến giờ là toàn thân đều nhức mỏi, hề có lực, còn cảm thấy vô cùng khó chịu.


      Nghe có tiếng chân người bước vào, Phong Chính ngẩng đầu lên, nhìn thấy Loan Loan trong lòng đột nghĩ ra gì đó vội hỏi, “Lâm Quan, ở đường ngươi có phải cho ta uống qua thuốc gì ?” cũng chỉ là mơ hồ nhớ chuyện đó mà thôi.


      Loan Loan vô tình đáp, “Đúng vậy.”


      “Thế cuối cùng cái thứ đó là gì, lại có thể giải được hết tất cả độc người của ta?”

      Đầu Loan Loan oanh vang lên tiếng. Nàng thiếu chút nữa quên. thể cho biết đó là đại hoàn đan do Nhị tỷ bỏ công sức nghiên cứu suốt nửa năm liền mà chế thành. Cũng thể là giải dược của chính mình cho , như vậy nghi ngờ từ đâu mình có được. Loan Loan nheo mắt suy nghĩ rồi , “Là do người gầy kia khi chạy trốn làm rơi lại, ta thấy ngươi thập phần khó chịu liền đánh liều đem cho ngươi ăn, ngờ được cái kia là giải dược a.” Phong Chính sau ngày bị trúng độc trí nhớ cứ mơ hồ, cảm thấy chuyện này quá là trùng hợp , nhưng vẫn lẳng lặng chấp nhận lời giải thích của Loan Loan, tiếp tục hỏi nữa.

      Chương 26


      Phong Chính lưu lại trong thôn vài ngày, uống thuốc do lang trung kê xong, bắt đầu tính tới chuyện cùng Loan Loan quay trở về Phong Gia Bảo. Ngựa, quần áo, lương khô, tất cả đều mua đủ. Vào buổi sáng thời tiết rất tốt, hai người cưỡi ngựa xuất phát về hướng Phong Gia Bảo. Khi bóng dáng Loan Loan và Phong Chính dần rời xa, ba bóng dáng núp ở góc khuất vẫn tiếp tục dõi theo. Người bên trái bực tức lên tiếng, “Đại tỷ, chúng ta tiếp tục theo họ sao? Tỷ yên tâm về Phong tiểu tử kia?”

      Người được gọi là đại tỷ chính là người đem Loan Loan ra khỏi Lâm phủ, sau đó an bài cho nàng rời khỏi thành, Lý Mạch Tang. Người gọi nàng chính là tam tỷ kết bái của Loan Loan, Tiểu Dung, hắc y nữ tử còn lại chính là nhị tỷ, Cốc Tâm Khiết. Mạch Tang nghe vậy cười , “Có cái gì mà yên tâm. Độc trong người Phong Chính được nhị muội giải trừ, thân thể dần khôi phục trở lại, huống hồ chỉ cần tiếp tới Bắc Thành chính là địa bàn của rồi.”


      Tiểu Dung nghĩ nghĩ rồi lại hỏi, “Nhưng cuối cùng cần gì phải để Loan Loan và Phong Chính, hai người họ ở cùng chỗ chứ?”


      Tâm Khiết mỉm cười, “Dù sao tốt xấu gì Loan Loan từng cứu mạng , chính là do muội ấy hề do dự mà dùng đại hoàn đan để cứu . Loại người giống Phong Chính đành lòng mặc kệ Loan Loan tự sống chết đâu.”

      Tiểu Dung duỗi thẳng thân hình mệt mỏi của mình mà , “Cũng phải, duyên phận của hai người bọn họ cả chúng ta cũng thể nhúng tay ngăn cản. Nhưng mà tiểu nha đầu này dọc đường biểu chút ngoài tưởng tượng của muội nha – rất là xuất sắc a!”


      Mạch Tang và Tâm Khiết đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời của Tiểu Dung. Mạch Tang vừa cười vừa , “Vậy kế tiếp các muội có tính toán gì ?”

      “Muội vẫn là như cũ mà thôi.” Tâm Khiết . Tiểu Dung tiếp lời, “Muội cũng vậy. Đại tỷ, thế còn tỷ sao?”


      Mạch Tang suy nghĩ chút rồi , “Nếu gần tới Bắc Thành ta tới đó chuyến để nhìn qua lần cho biết.”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27: Chân tướng (1)


      Dọc đường đến Bắc Thành, hoa lá cây cối hai bên đặc biệt xanh tốt, còn có cả những cây tùng bách sống trường thọ cả ngàn năm, tiếp tục tới phía trước, trong khí mang theo chút hương vị của gió cát. Hít thở khí của Bắc Thành cảm nhận được mãnh liệt, hùng hồn, hoàn toàn bất đồng với khí trời Trung Nguyên, Loan Loan hết sức hưng phấn, ở lưng ngựa ngừng hỏi chuyện. Phong Chính cũng kiên nhẫn giải đáp từng câu . Từ xa Loan Loan nhìn thấy Phong Gia Bảo – tại chỗ này nhìn xuống, tòa nhà giống như ốc đảo xinh đẹp giữa thị trấn đông đúc nhộn nhịp, phấn khởi của Loan Loan lên đến đỉnh điểm, nàng thúc ngựa phóng nhanh về phía đó, trước Phong Chính cả hai ba trăm thước.


      Vào đến Phong Gia Bảo, Phong Chính dẫn nàng qua hết bảy tám ngõ rẽ quanh co, cuối cùng đến trước tòa nhà lớn. Loan Loan theo sau tiến vào, phủ trạch này được xây dựng theo vài lối kiến trúc Trung Nguyên tinh xảo, nhưng lại mang khí thoáng đãng của Bắc Thành, phong cách bất đồng của hai dân tộc được phối hợp hài hòa, nhịp nhàng. Xem ra lúc thiết kế cho tòa nhà này, chủ nhân tốn ít tâm tư. Loan Loan mở to hai mắt từ từ nhìn khắp mọi thứ xung quanh, đúng lúc nàng thích thú nghiên cứu góc tường được điêu khắc hình thù hoa văn trang trí vô cùng khéo léo người chạy nhanh thái độ niềm nở, chạy nhanh về phía Phong Chính kêu lên tiếng, “Đại đương gia!”


      điệu hoàn toàn giống hệt người Trung Nguyên. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, ra là nam tử mặt mày ôn hòa, miệng nở nụ cười vui vẻ. Mặc dù mặc trang phục của Bắc Thành, nhưng nhìn dáng vẻ diện mạo ràng là người Trung Nguyên.


      Phong Chính thấy người kia tới liền cười , “Vương đại ca.” quay đầu lại với Loan Loan, “Lâm Quan, vị này là người mà ta nhắc qua với ngươi nhiều lần, Vương đại ca.”


      Loan Loan lập tức hiểu ngay, nhanh nhẹn gọi tiếng, “Vương đại ca.”


      Vương Tán hiếu kì quan sát Loan Loan rồi , “Đại đương gia, vị này chính là….. mà khoan , gọi là Lâm Quan, vậy ra chính là tiêu sư mới bị mất tích của Vĩnh Uy tiêu cục.”


      Phong Chính khẽ cười, “Chính là . Lúc ở Hồ Lô Khẩu, nếu phải được cứu ta cũng về được.”


      Vương Tán vỗ vai Loan Loan, “Hắc hắc, Vương tiêu đầu lúc bọn ở Hồ Lô Khẩu có 7-8 tiêu sư bị thương, còn có người bị lạc sống chết, ra là ngươi cứu Đại đương gia của chúng ta. Tiểu huynh đệ, ngươi chính là ân nhân của Phong Gia Bảo!” Vương Tán ra sức tán thưởng làm cho Loan Loan cảm thấy ngượng ngùng.


      Phong Chính mỉm cười, “Vương đại ca, ta hỏi qua Lâm Quan, nhà còn ai khác. Ta xem tuổi còn rất trẻ, áp tiêu là công việc nguy hiểm tính mạng, ta tính lưu lại , ngươi xem có được ?”


      “Hảo, đương nhiên là tốt! Lâm Quan, từ nay ngươi cứ xem ta là đại ca, có chuyện gì cứ tìm ta.”


      “Cám ơn Vương đại ca!” Loan Loan vội .


      “Ai, nên khách khí như vậy.” Lúc này Vương Tán như chợt nhớ ra điều gì, vội , “Đại đương gia, ngươi mau cùng ta vào nhanh. Đội bảo tiêu về được mấy ngày mà vẫn chưa thấy ngươi quay về, Tứ ca vô cùng ồn ào cứ đòi chạy ra ngoài tìm ngươi.”


      Loan Loan theo chân Phong Chinh vào trong, căn nhà tràn ngập bầu khí trang nghiêm, người đàn ông râu dài, mặt mày nhễ nhại mồ hôi qua lại trong phòng khách. “Tứ ca!” Phong Chính gọi tiếng.


      Hải Tứ quay đầu lại, hai mắt mở to, “Ai nha! Phong lão đệ, ngươi rốt cuộc trở về, ta đây lo lắng cho ngươi nha.”


      Lúc này vị nam nhân đứng tuổi mở miệng lên tiếng, “Chính nhi, như thế nào mà đến tận bây giờ ngươi mới trở về, có phải đường gặp chuyện gì hay ?”


      Phong Chính bước lên phía trước, kính cẩn trả lời, “Cha, nương, con khiến các người lo lắng.”


      Cha? Nương? Loan Loan vội tập trung nhìn kĩ. Cha của Phong Chính nhìn có vẻ ôn hậu, hai bên thái dương , tóc lấm tấm hoa râm, vẻ mặt vô cùng hồng hào, cử chỉ đàng hoàng đĩnh đạc. Mẫu thân của Phong Chính lại sở hữu đôi mắt tuyệt đẹp, dường như thừa hưởng y đúc đôi mắt xanh lục trong suốt này. Mẫu thân trung niên, nhưng vẻ đẹp đặc trưng của phụ nữ ngoại tộc trong bà vẫn còn chưa phai tàn, nhìn qua cũng là người hòa nhã dễ gần.


      Chương 28: Chân tướng (2)


      Phong Chính chậm rãi kể lại cho mọi người nguyên nhân vì sao về trễ, sau đó gọi Loan Loan đến và giới thiệu, “Cha, nương, đây là Lâm Quan.”


      Hải Tứ đánh giá nàng lượt từ đầu đến chân, nhếch miệng cười rồi lên tiếng hỏi đầu tiên, “Tiểu huynh đệ, nhìn ngươi chân tay đều ngờ cứu được Phong lão đệ nha. Ai, ngươi có biết uống rượu hay ?”


      “Đương nhiên là biết.” Vừa nghe đến từ “rượu” Loan Loan vui vẻ ra mặt.


      Phong Kỳ đứng lên cười sảng khoái, “ là hay a! Ở Phong Gia Bảo biết uống rượu là thể được. Đêm nay chúng ta đãi tiệc rượu mừng ngươi và Chính nhi an toàn trở về.”


      Từ lúc cải trang lẩn vào tiêu cục đến giờ, giọt rượu Loan Loan cũng chưa đụng qua. Đêm đến vò rượu đầu tiên được mở ra, mùi rượu thơm lan tỏa khắp bốn phía, làm cho con sâu rượu trong bụng nàng thúc giục mạnh mẽ. Tuy trước khi khai tiệc Loan Loan uống viên thuốc giải rượu, nhưng để cẩn thận nàng cũng tự nhắc nhở bản thân chỉ nên uống ít thôi, lỡ như có chuyện gì xảy ra nàng thể tỉnh táo khống chế.


      Nàng là người mới đến, lại từng cứu mạng Phong Chính, mọi người lần lượt niềm nở hướng về phía nàng liên tục mời rượu. Ở Bắc Thành khi uống rượu là đều dùng chén lớn để uống, tính rượu lại rất mạnh, Loan Loan uống 7-8 bát liền khiến đầu bắt đầu choáng váng. Nhưng đối với lời mời của người khác nàng hề từ chối, người nào vài câu ngưỡng mộ kính phục nàng đều tâm đắc tiếp nhận.


      Tiệc rượu vừa bày ra lâu, Phong Kỳ cùng phu nhân mạn phép rời khỏi. Uống đến nửa tiệc, Phong Chính cùng Vương Tán cũng cáo lui có việc. Cho đến lúc hai người quay trở lại, chỉ thấy đám người say lúy túy, thần trí hồ đồ, Hải Tứ nằm ngay mấy bậc thang lên xuống ngáy o o, duy nhất Loan Loan là tìm thấy. Phong Chính nhíu mày , “Vương đại ca, Tứ ca bọn giao cho ngươi xử lý, ta tìm Lâm Quan chút.”


      Vương Tán gật gật đầu. Phong Chính vòng lớn tìm khắp xung quanh mà thấy Loan Loan. cố gắng mở rộng phạm vi ra nhưng vẫn thu hoạch được gì. Cuối cùng chợt nghĩ tới liệu có phải Loan Loan trở về phòng hay , liền chạy tới xem thử, cửa phòng mở toang ra, bên trong tắt đèn tối om. Vào trong nhìn lượt thấy Loan Loan yên tĩnh ngủ giường. Phong Chính khỏi cười thở dài tiếng, sau đó giúp Loan Loan cẩn thận đắp lại cái mền, đóng cửa lại rồi tự mình trở về phòng nghỉ ngơi.


      Từ đó về sau Loan Loan tiếp tục ở lại Phong Gia Bảo. Bởi vì mượn danh nghĩa “học buôn bán” để được lưu lại, cho nên mỗi ngày LoanLoan phải theo Phong Chính hoặc Vương Tan người nào đó để học tập. Phong Chính đối đãi nàng cũng tốt lắm, hoàn toàn giống với lúc còn ở Lạc Thành. cảm thấy Lâm Quan này đôi lúc hay mơ mơ màng màng, nhưng có khi lại tinh nghịch thông minh, đối với việc học nghề chăm chỉ nghiêm túc, có chút tài cán về phương diện này (việc này là đương nhiên, mặc dù Loan Loan quan tâm đến mọi việc trong nhà, nhưng nàng cũng sinh ra từ gia đình buôn bán nhiều đời, từ nghe và xem ít, cho nên rất nhiều điểm chỉ cần Phong Chính vừa qua nàng hiểu được cặn kẽ), tâm địa cũng xấu, lại thương xót cho “thân thế bất hạnh” của nàng, nên luôn coi nàng như đệ đệ mà hết lòng quan tâm, tận sức chiếu cố nàng. Mà những người khác cũng vì nàng cứu Phong Chính mạng, lại cảm thấy nàng là người sảng khoái, cũng tận tình giúp đỡ, chăm sóc.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 29



      Loan Loan mỗi ngày đều ra sức học tập, cưỡi kị mã, uống rượu, bắt chước cách chuyện của người Bắc Thành, còn cùng Phong Chính chơi cờ… Nàng ở Phong Gia Bảo đúng là thập phần mãn nguyện. Chỉ là mỗi khi ngồi trong phòng mình, vẫn có chút nhớ nhà, nhớ cha mẹ, ca ca, nhưng chỉ vừa nghĩ tới người nhà muốn gả nàng cho người chưa từng gặp mặt qua, nàng lại sinh khí muốn trở về.



      Ở Phong Gia Bảo được hơn nửa tháng Loan Loan bắt đầu lo lắng. Mặt nạ da người của nàng là phải dùng loại thuốc đặc biệt để làm mềm nó. tại tượng trở nên khô cứng, nhưng thuốc nước làm mềm nàng dùng gần hết. Nàng từng nghe nhị tỷ Tâm Khiết qua, mặt nạ quá cứng có cách nào khít sát được vào da mặt.



      Lúc mà nàng rời khỏi Lạc Thành, theo đội bảo tiêu lại lại khắp nơi, ai mà nghĩ phát sinh ra nhiều chuyện như vậy chứ. Mà lúc trước nàng đáp ứng lời đề nghị của Phong Chính, phần cũng vì tò mò mới mẻ, tại nàng nên làm cái gì bây giờ đây? Loan Loan dù sao cũng là thiên kim đại tiểu thư chưa từng trải qua thế phức tạp, nàng càng nghĩ, tuy rằng cuộc sống ở Phong Gia Bảo cũng thoải mái, nhưng cuối cùng nàng vẫn quyết định là phải trốn .



      Loan Loan đặt quyết tâm, đêm xuống nàng thu thập hành trang lén lút từ trong phòng trốn ra ngoài. Nàng tính kĩ, đầu tiên đến chuồng ngựa lấy con rời khỏi phủ, sau đó đợi lúc cổng thành của Phong Gia Bảo mở ra lập tức phi nhanh trở về Trung Nguyên. Ngựa này nàng phải là lấy , trong người có ít bạc vụn, nàng lấy ra ít coi như tiền mua ngựa, đặt ở hàng rào chuồng ngựa. Nhưng chờ tới lúc nàng bước vào chuồng, vừa tháo dây cương cho con, sau cổ bị người ta đánh kích, trước mắt trở nên tối sầm lại, mất tri giác.



      Chờ đến lúc Loan Loan tỉnh dậy, nàng nhìn thấy tình hình yên tĩnh trước mắt, lập tức sợ hãi. Phong Chính, Hải Tứ, Vương Tán, sắc mặt cả ba người đều cứng đờ chăm chú ngồi ở phía đối diện nhìn nàng, nàng bị trói chặt vào trong ghế. khí trong phòng cực kì u lạnh lẽo, Loan Loan dùng sức nuốt ngụm nước miếng, sợ hãi nhìn người đối diện, câu cũng dám .



      Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng chỉ nghe được thanh cháy tí tách từ cái đèn dầu. Sau nửa ngày, Vương Tán mới mở miệng , “Lâm Quan, bây giờ là hơn nửa đêm, ngươi tính dẫn ngựa đâu?” Lời của còn ôn hòa như ngày thường, mà lạnh lùng như băng.



      Loan Loan khỏi run lên, “Ta nghĩ… ta nên rồi.” Thanh của nàng như tiếng muỗi vo ve, Phong Chính nhíu nhíu mày.



      Vương Tán lai hỏi tiếp, “Tại sao lại muốn rời , ngươi ở đây quen sao?”



      Chương 30



      phải…”



      “Hay là do chúng ta đối đãi ngươi tốt?”



      phải.” Loan Loan vội , mặt ráng duy trì điệu của Lâm Quan.



      “Đó là vì cái gì?” Vương Tán ngừng chút, đợi đến lúc Loan Loan trả lời, khẽ nhăn mày, “ lẽ… chẳng lẽ ngươi là gian tế sao?”



      Loan Loan hề có phản ứng lại, Hải Tứ vội đứng lên, hai tay nắm chặt thành đấm, hai mắt trừng trừng giống như chuông đồng, từ ánh sáng mờ nhạt trong phòng có thể nhìn thấy vẻ hung ác, dữ dằn. nhiều ngày qua bởi vì lo âu trong lòng nên Loan Loan thể sống yên ngủ ngon. Bị khẩu khí tra hỏi của Vương Tán là cảm thấy lạnh xương sống và sợ hãi, tại lại bị Hải Tứ dọa như vậy, thần kinh nhất thời thể chống đỡ nổi, “Oa” tiếng khóc lớn.



      Ba người còn lại trong phòng sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau. Hải Tứ có hơi lúng túng, lên tiếng , “Khóc cái gì mà khóc chứ, nam tử hán đại trương phu dám làm dám chịu, ngươi có phải là loại đâu vàng được nuôi trồng đâu chứ!” (Vivi: ta chém đại, nhưng ta nghĩ ý là Loan Loan phải loại công tử được nuông chiều từ bé rồi yếu đuối)



      Vương Tán dở khóc dở cười, giọng điệu cũng dịu hẳn, “Lâm Quan, ngươi có gì ủy khuất cho chúng tôi biết, chúng tôi hết lòng giúp đỡ ngươi. Nếu ngươi phải là do bọn phỉ đó phái tới làm gian tế…” Vừa nghe đến hai chữ “gian tế”, Loan Loan càng khóc to hơn. Vương Tán vội , “Hảo hảo, ngươi đừng nên khóc nữa, khéo lại đánh thức những người khác. Ngươi có thể giái thích mà, ít nhất cũng cho chúng tôi biết vì lý do gì mà ngươi phải rời ?”



      Tiếng khóc của Loan Loan nín từ từ, nghẹn ngào suy nghĩ hồi lâu. Chuyện nàng uống rượu, rồi trốn nhà, giả mạo thân phận, cũng bịa đặt nữa. Vương đại ca bọn mấy ngày nay đối xử với nàng tốt lắm, bằng thẳng thắn cho họ biết thân phận thực , đỡ phải khiến bản thân tiếp tục lo lắng. Hơn nữa chính mình lặng lẽ lừa mọi người bỏ , trong lòng cũng cảm thấy bất an vô cùng. Chủ ý định, Loan Loan liền , “Hảo, ta cho các người biết. Nhưng mà Vương đại ca, trước hết ngươi hãy cởi trói cho ta.”



      Vương Tán nhìn về phía Phong Chính, gật gật đầu đồng ý. Vương Tán bước lên cởi bỏ dây thừng. Loan Loan đứng dậy xoay xoay người hoạt động, uốn éo lại cổ tay tê rần hết cả. Vương Tán hỏi, “ tại ngươi có thể rồi chứ?” Loan Loan gật đầu, trước mặt ba người, đem mặt nạ chậm rãi tháo xuống. Phong Chính cùng Hải Tứ dõi theo động tác của nàng mà từ từ mở to hai mắt đầy ngạc nhiên.



      Khi nàng gỡ hoàn toàn mặt nạ ra, Hải Tứ lắp bắp, “Lạc… Lạc Thành tiểu huynh đệ…. Ngươi…ngươi như thế nào mà………”



      Lúc này Phong Chính vùng dậy tiến lên, bình tĩnh hỏi, “Ngươi phải là Lâm tứ thiếu gia sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :