1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Say say kiều thê - Huyễn Hoa Chi Nguyệt(73c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10

      xanh sao? Mắt rất xanh sao?”
      “Ân, xanh như biển vậy đó tỷ.” ra Loan Loan cũng chưa bao giờ trông thấy biển, nàng chỉ là nghe người khác mô tả lại, người người đều biển xanh bất tận và sâu thăm thẳm. Ánh mắt của Phong Chính cũng cho nàng cảm giác như thế.

      “Tiểu nha đầu, tại sao muội lại nhớ diện mạo người ta ràng như thế hả?”
      Loan Loan khỏi đỏ mặt lên. “Đại tỷ, phải là tỷ giúp muội dạy cho bài học sao, muội ….muội chỉ dùng trí nhớ để cố gắng nhớ lại hình dáng thôi mà.” đến đây, thanh của Loan Loan dường như lại, “Vốn người ta muốn quên mà.”

      “Ân, ra là ta đoán sai sao. Thế muội vì cái gì mà đỏ mặt vậy?”

      “Cái gì…Cái gì đỏ mặt. Đại tỷ, tỷ chỉ giỏi đoán mò. Tối như vậy, muội có đỏ mặt tỷ nhất định cũng thể nhìn thấy a. thèm với tỷ nữa, muội mệt rồi, muội muốn ngủ.” Xong rồi Loan Loan xoay người, thêm câu nào nữa.

      Trong bóng tối, Mạch Tang thể nhịn nổi liền cười thầm tiếng.

      Ngày hôm sau khi Loan Loan tỉnh lại Mạch Tang rồi. Nàng cũng quen với tác phong làm việc của đại tỷ, lại như gió, tự do tùy ý. Nên việc này làm nàng kinh ngạc, Loan Loan ngáp dài, đứng lên rửa mặt, chải đầu, trang điểm. Ăn qua loa vài thứ xong liền bắt đầu cân nhắc xem hôm nay mình nên làm gì để giết thời gian, nàng chưa kịp suy nghĩ quản gia đột nhiên tới.

      “Tiểu thư.”

      “Lê thúc, có chuyện gì?”
      “Lão gia gọi người.”

      Loan Loan trong lòng khỏi có chút hồi hộp. “Lê thúc, ông biết cha ta tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì ?” Loan Loan thử dò xét.

      “Tôi đây cũng biết. A, mà cả phu nhân cũng ở đó chờ người.” Quản gia biết nàng thường chọc cho lão gia nổi giận, thường xuyên bị giáo huấn, nên ông nhanh chóng trấn an lo lắng của nàng.

      Nhưng có vẻ việc làm của ông có mấy tác dụng, đường gặp Lâm lão gia, Loan Loan vẫn cứ thấp thỏm bất an. Hôm qua nhảy tường ra ngoài bị mắng đến thê thảm, lẽ chuyện đánh nhau với người ta, cha mẹ cũng biết rồi sao…Cũng bởi vì ngày đó thi đấu rượu, về nhà bị phạt cấm túc được ra ngoài, chỉ cần ta ra khỏi phòng bước đều có hai nha hoàn nối gót theo sát bước cũng rời. phải là ép bức ta quá nên ta mới nhảy tường ra ngoài sao. Cuối cùng ta cũng rất biết điều mà, chút liền trở lại, giọt rượu cũng uống!

      Đến đại sảnh, Loan Loan mới định thần lại, đâu chỉ có cha mẹ, trừ Tam ca bây giờ có ở đây cả ba vị ca ca khác đều đủ mặt. Loan Loan khỏi căng thẳng. Nhất định là chuyện nàng đánh nhau mọi người trong nhà biết rồi, nhất định là tiểu tử đó đến đây cáo trạng. Nhưng tại sao lại thấy ? Đánh thắng mà còn tới tố cáo, tới lại dám ra gặp ta, có phong độ, có khí khái, đáng giận đến cực điểm!


      Chap 11:

      Loan Loan mặt trong lòng hung hăng mắng Phong Chính, mặt khác lại lo lắng bước vào. Nhưng khi thấy nàng đến, Lâm lão gia hề nghiêm nghị quở trách, ngược lại vuốt râu mỉm cười, Lâm phu nhân ngồi bên cười , “Nữ nhi của ta, mau tới đây với mẹ nào.”

      Loan Loan có chút mơ hồ tiến đến bên cạnh Lâm phu nhân. Có điều gì đó đúng, rất là đúng, tại sao tất cả mọi người đều cười? Như thế này giống mọi người biết việc ta ở bên ngoài đánh nhau, nhưng…Tại sao trong lòng ta có cảm giác bất an? Rúc vào lòng Lâm phu nhân, Loan Loan cố đánh tan những lo ngại trong lòng, khẽ nũng nịu, “Mẹ, người cùng cha gọi nữ nhi đến có việc gì thế?”
      Lâm phu nhân càng cười toe toét, “Đứa này, con gấp gáp nha, chúng ta gọi con tới là vì cha con cùng mẹ gần đây bắt đầu tính toán đến hôn của con, nên bây giờ muốn nghe thử chút ý kiến của con.”

      “Hôn…Hôn …Mẹ, mẹ lập lại lần nữa…”

      “Nha đầu này, sao lại lắp thế kia. Có gì phải xấu hổ chứ, mẹ con biết trai lớn dựng vợ, lớn gả chồng là chuyện bình thường ở đời, cần phải ngượng ngùng.”

      Mẹ, ta lắp là vì bị những lời mẹ hù cho hoảng sợ, ta hề ngượng ngùng a! Cố gắng bình tĩnh lại, Loan Loan trong lòng bận rộn suy nghĩ đối sách, sau đó cẩn thận mở miệng , “Nữ nhi năm nay mới 17 tuổi, còn chưa báo hiếu đủ cho cha mẹ, làm sao có thể lập gia đình chứ.”

      Lúc bấy giờ, Lâm lão gia ngồi bên mới lên tiếng, “Nữ nhi à, cha cũng muốn phải xa rời con, nhưng là thân nữ nhi trước sau cũng phải thành gia lập thất. Lần này cha mẹ vì con chọn lựa được người trẻ tuổi, điều kiện rất tốt, hơn hẳn mấy chục tên công tử khác, lại là thanh niên tuấn tú, cách ăn lễ độ, khí thế bất phàm.”

      “Nhưng…Nhưng bốn vị ca ca còn chưa lấy vợ, con làm thế nào có thể xuất giá trước kia chứ?”

      Lâm phu nhân nghe vậy cảm động , “Nữ nhi bảo bối của ta, là làm khó cho con phải vì các ca ca mà suy nghĩ, nhưng nam nhi và nữ nhi chung quy cũng giống nhau.” Sau đó Lâm phu nhân nhìn qua Lâm lão gia và , “Lão gia, tiểu tử kia quả tệ, là muốn gả Loan Loan , có phải hay chúng ta gả quá xa?” Loan Loan ở bên ra sức gật đầu đồng tình.

      Lâm lão gia chậm rãi trả lời, “Phu nhân, nàng cũng xem xét qua vô số người, người có đủ điều kiện tốt như quả có bao nhiêu a. Chỉ cần đối xử tốt với nữ nhi chúng ta có xa chút ít cũng vấn đề.”

      Lâm phu nhân suy nghĩ chút rồi cũng gật đầu.

      , , ! Ta muốn lập gia đình, nếu phải gả cũng thể gả sớm như vậy được, càng thể gả cho người ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy. Loan Loan sốt ruột trong lòng, nghĩ tới phải tìm người giúp đỡ… Đại ca! Đầu tiên Loan Loan đem ánh mắt cầu cứu hướng về phía Lâm đại thiếu gia – ừ cúi đầu uống trà. Nhị ca – phủi bụi y phục. Tứ ca – Lâm tứ thiếu gia cũng nhìn về phía nàng, nháy mắt lè lưỡi làm trò chọc ghẹo.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12

      Lửa giận dâng trào trong lòng Loan Loan, lúc này lại nghe Lâm lão gia lên tiếng, “Vị công tử kia, mấy ca ca của con cũng từng nghe qua, tuy là tuổi còn trẻ, nhưng lại tài giỏi khó lường.”

      Lâm phu nhân tiếp lời, “Vừa lúc vị công tử ấy đến Lạc thành này, cha mẹ nghĩ nên an bài thời gian thích hợp cho 2 con gặp mặt lần để làm quen với nhau.”

      Loan Loan giãy giụa vừa lòng, “Mẹ…”, nhưng hiển nhiên ý của Lâm phu nhân quyết, đối với sử phản kháng của Loan Loan chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, hỏi Lâm lão gia, “Lão gia, người xem chúng ta nên định ngày nào là tốt nhất?”

      Lâm lão gia suy nghĩ lúc rồi , “Theo như thời gian tính toán cho việc sửa chửa cửa tiệm, hẳn là còn phải lưu lại Lạc thành thêm 4-5 ngày nữa, ta xem ngày mốt có lẽ thích hợp.”

      Lâm phu nhân gật đầu cười, Loan Loan đứng bên nghẹn ngào tức giận đến điên lên. phải gọi ta tới là để nghe ý kiến của ta hay sao? Căn bản chỉ là cho ta biết việc được quyết định mà thôi. Thử xem có lời nào của ta lọt tai họ hay . là tức chết ta, mọi người thèm đếm xỉa đến ta mà.

      Trở về phòng, đóng mạnh cửa lại, Loan Loan liền suy nghĩ kế sách đối phó việc này.

      Nếu ta vừa khóc, rồi náo động cả nhà, tiếp theo đó giở trò giả thắt cổ sao nhỉ? Nhìn bộ dạng cha mẹ hôm nay nhất định tâm ý quyết, chỉ sợ bị kết quả ngược lại thôi, hơn nữa quan trọng nhất là có bất kì ai trong nhà theo phe ta, bênh vực cho nàng cả. Như vậy… chi bằng trước hết cứ gặp mặt, sau đó viện lý do là nhìn đối phương được vừa mắt, hoặc cả hai hợp nhau rồi từ chối. Nhưng cha mẹ khen hết lời, nhất định sau đó bọn họ tìm cách khuyên giải ta đồng ý, chẳng phải hôm nay cha , “Chỉ cần đối tốt với nữ nhi, dù gả xa chút cũng sao.”… Dáng vẻ ông cứ như phải sắp sửa gả nữ nhi mà là gả xa lâu rồi. Hay bữa gặp mặt ta giả trang cho xấu , rồi trước mặt mọi người cư xử gia giáo, rồi ăn uống thô tục vào, làm cho đối phương chán ghét, nhất định đồng ý cuộc hôn nhân này. Ân , đúng là biện pháp tốt. Nhưng mà… được, nhất định ngày đó mẹ sai nha hoàn trang điểm đẹp cho ta, làm sao có thể xấu được chứ, mà muốn ăn uống thô tục cũng phải biết ghét những thói quen xấu nào chứ. Hay là ta ngoáy lỗ mũi liên tục? Hoặc chuyện to tiếng vào? Hay là… , cũng được! Nếu như việc này bị truyền ra ngoài, sau này ai cũng dám cưới ta phải làm sao?

      Xem ra ta thể cứ ngây ngô chờ đợi trong nhà được, nhưng ta phải thoát thân bằng cách nào đây? Bây giờ ngay cả vườn hoa , ta còn được phép ra đó, sau lần bỏ trốn trước, cái thang ta dùng trèo tường ra ngoài cũng bị dẹp nơi nào rồi. Loan Loan lo âu qua lại trong phòng, đột nhiên mắt nàng lóe sáng. Đại tỷ! Nếu có đại tỷ ở đây, tỷ ấy chỉ cần dùng khinh công xuất thần nhập hóa, mang ta ra ngoài là chuyện hết sức dễ dàn. Nhưng…Nhưng đại tỷ trước giờ thoắt thoắt , hành tung bất định, sáng nay lúc rời cũng để lại câu nào, biết tối nay có đến nữa hay . Nhưng nếu có tới , chưa biết xác suất tỷ ấy đáp ứng mang mình trốn là bao nhiêu nữa… Nghĩ như vậy, Loan Loan khỏi thêm phần tức giận.


      @thewind: thanks nha ^^ post tiếp đây ^^
      Chương 13

      Vốn là muốn ôm mền ngồi giường chờ đợi Mạch Tang cho đến nửa đêm, nhưng chỉ mới được nửa canh giờ là Loan Loan cảm thấy vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ. Nàng cố rướn mắt trông ra cửa nhưng vẫn có chút động tĩnh nào, nên đành nghiêng đầu khẽ tựa vào thành giường, dùng chút ý thức còn sót lại để an ủi bản thân, hôm nay chắc cần đợi nữa, đại tỷ tới đâu. Có lẽ…Có lẽ ngày mai tỷ ấy đến, hoặc cũng , vẫn phải dựa vào chính mình tìm biện pháp thoát thân. Nhưng mà muốn suy nghĩ kế sách cũng phải vào lúc đầu óc minh mẫn… Phải ngủ giấc sâu, ngon đầu óc mới sáng suốt. Cho nên ta cần ngủ bây giờ để ngày mai nghĩ ra kế hoạch hoàn hảo.

      Ý thức nàng dần trở nên u mê, hỗn độn, Loan Loan chuẩn bị gặp lão bằng hữu Chu Công – đột nhiên cảm thấy mặt là ngứa, theo bản năng nàng đưa tay gãi gãi, nhưng tay cứ vừa mới buông xuống mặt lại tiếp tục ngứa ngáy, nàng lại phải đưa tay gãi tiếp. Cứ ngứa rồi gãi, gãi rồi lại ngứa tiếp, liên tục vài lần như thế, Loan Loan rốt cuộc phải mở mắt ra xem. Nàng vừa nhìn thấy việc trước mắt hoàn toàn bị kích động.

      Mạch Tang nhìn khuôn mặt hồng hồng đầy ngạc nhiên của Loan Loan liền cảm thấy kì quái mà hỏi, “Tại sao muội vẫn thắp sáng nến, có phải đợi tỷ?”

      “Đúng a.” Sau đó chưa kịp đợi Mạch Tang mở miệng, Loan Loan luýnh quýnh vôi vội vàng vàng đem tất cả thể lúc sáng kể lại rành mạch cho tỷ tỷ, rồi năn nỉ van xin nàng, “Đại tỷ, tỷ mang muội thoát khỏi đây liền , muội muốn gả cho cái tên thương nhân Cổ công tử tài mạo song toàn kia .”

      “Nhưng mà Loan Loan à, lệnh của cha mẹ khó cãi. Huống chi Lâm bá phụ và Lâm bá mẫu thương muội như vậy, người lọt được vào mắt bọn họ nhất định kém cỏi đâu.”

      “Muội cần! Lập gia đình là chuyện cả đời của muội, muội muốn tự mình làm chủ.”

      phải cha mẹ muội mời người kia tới chơi, cho hai người kết giao gặp gỡ lần sao. Chờ gặp người ta lần rồi muội hãy quyết định xem sao.”

      “Đại tỷ, cha mẹ muội như vậy, nhưng lòng họ quyết tâm phải gả muội rồi. Tỷ nhìn thấy bộ dạng hôm nay của họ ca ngợi thế nào đâu, cách họ dường như thế gian này muội chỉ có thể gả cho mới là tốt nhất, là xứng đôi nhất. Muội mà tiếng, chắc chắn thế nào bọn họ cũng dùng nhiều lời lẽ giáo huấn khuyên răn. Muội bất kể. Đại tỷ, tỷ nhất định phải mang muội ra ngoài. Chờ sau khi sinh hoạt bên ngoài thời gian rồi muội quay về, đến lúc đó cha mẹ nhất định dám ép muội thành thân nữa.”

      Mạch Tang khẽ nhíu mày hỏi, “Nhưng nếu muội rời khỏi nhà muội muốn trốn nơi nào chứ?”

      “Nhị tỷ dạy muội cách hóa trang để mang mặt nạ khác, như vậy muội đâu cũng sợ.”

      “Muội quyết tâm phải trốn ?”

      “Ân.” Loan Loan ra sức gật đầu.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 14

      Mạch Tang nhìn thấy vẻ kiên quyết quật cường mặt của Loan Loan, suy nghĩ chút rồi , “Việc này cũng phải là , tỷ phải suy nghĩ kĩ lưỡng mới được.”

      “Được, đại tỷ, vậy đến sáng mai tỷ nhất định phải cho muội biết câu trả lời là như thế nào.”

      Mạch Tang gật đầu.

      Ngày hôm sau trời vừa hửng sáng Loan Loan thức dậy, nàng nhìn về phía khoảng trống bên cạnh mình, thấy đại tỷ đâu khiến trong lòng chán nản quá nửa. Đại tỷ nhất định là muốn mang nàng ra ngoài, lại sợ nàng van nài khóc lóc buông, nên mình lặng lẽ rời trước.

      Loan Loan nước mắt lưng tròng, biết giờ phải xoay xở thế nào, Mạch Tang từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy Loan Loan tỉnh, hơi sửng sốt chút. Loan Loan nhìn thấy nàng liền thở phào cái, quan tâm nàng đâu, vội vào ngay chủ đề, “Đại tỷ, tỷ suy nghĩ ra sao rồi?”

      Mạch Tang gật đầu, “Ân, tỷ dẫn muội ra ngoài. Nhưng muội phải cho tỷ thời gian an bài mọi chuyện, tỷ thể đem muội vứt ra đường rồi mặc kệ sống chết được.”

      “Ân. Muội biết chỉ có đại tỷ là tốt nhất mà.” Nhìn tiểu Loan Loan mặt cười đắc ý, Mạch Tang bất đắc dĩ chỉ có thể lắc đầu – đúng là tiểu nha đầu mà.

      Lúc Loan Loan gặp lại Mạch Tang trời về khuya. Lần này nàng ngủ, ngồi giường ôm chăn đợi nữa, mà ngồi hẳn bàn, chống cằm ngóng trông chờ đợi, mắt luôn nhìn về phía cửa phòng. Vừa thấy Mạch Tang bước vào, nàng phấn khởi mà khoe, “Đại tỷ, muội cho tỷ xem hành trang của muội.”

      Mạch Tang tò mò nhìn Loan Loan quỳ rạp mặt đất, từ đáy giường kéo ra tay nải quần áo to tướng, Loan Loan ôm bao y phục nặng nề đó mà kiêu ngạo, “Đây là tất cả những gì muội thu thập được cả ngày nay.”

      “Là sao? Bên trong chứa những gì?” Mạch Tang hứng thú hỏi.

      Loan Loan chỉ cười đáp, tay mở bao quần áo ra. Mạch Tang nhìn lướt qua, hai hàng chân mày nhíu lai, “Loan Loan, những thứ này là…”

      “Là tất cả nữ trang trong hộp trang sức của muội, muội tính rồi, sau khi rời khỏi đây đem nó đổi lấy tiền.” Loan Loan cười hì hì, với tay khêu ánh sáng từ ngọn nến le lói, dưới ánh nến vàng bạc châu báu dường như càng lấp lánh rực rỡ. Mạch Tang xem chừng đống châu báu kia cũng đáng cả vạn lượng.

      “Còn kia… những cái bình đó là gì?”
      “Là thuốc mà Nhị tỷ cho muội. Có thuốc giải rượu, nhức đầu, mất ngủ, còn có cả thuốc trị cảm, trị liền vết thương, tất cả đều thiếu. Ai… đại tỷ, sao tỷ lại đứng bên lắc đầu cười muội như thế chứ?”
      “Muội muội ngốc. Những đồ trang sức này đến thứ cũng thể đem cầm, vừa nặng nề lại vừa dễ bị người khác phát tung tích. Còn mớ thuốc, muội chỉ cần thuốc giải rượu, và đại hoàn đan để trị ngoại thương là đủ rồi. Ừ… Để tỷ xem lại, mặt nạ tất nhiên phải xài, cho nên thuốc làm mặt nạ mềm để dễ tháo ra cũng thể thiếu. Còn đạn khói cũng cần cầm, mấy thứ nữ trang cũng khỏi mang theo, muội ra khỏi nhà giả trang thành thiếu niên, cho nên sau khi ra khỏi đây, tỷ mua cho muội vài bộ nam phục. là như vậy cả tay nải này cũng cần mang theo.”

      Chương 15

      “A?” Loan Loan choáng váng, nàng vắt óc suy nghĩ hồi lâu để chuẩn bị được tay nải đầy đủ như thế trong thoáng chốc bị tỷ tỷ vứt lại hết. “Chuyện này… muội có tay nải kia có tiền chi phí. Đại tỷ, tỷ… tỷ phải tính cho muội ra ngoài giả trang thành tên khất cái đó chứ?” Loan Loan rầu rĩ hỏi.

      Mạch Tang khỏi cười chế giễu, “Làm sao có thể chứ. Cho dù chính muội có muốn làm tên ăn mày tỷ cũng nỡ đứng nhìn đâu. Tỷ chu cấp cho muội ít bạc vụn, hơn nữa hôm nay tỷ ra ngoài kiếm được cho muội công việc.”

      Nghe Mạch Tang như thế, tinh thần Loan Loan hoàn toàn hào hứng trở lại, nàng vội hỏi, “Là công việc gì?”
      “Bảo tiêu. Như vậy muội thân mình lại giang hồ, ngoài ra dọc đường lại có người chiếu cố cho muội.”

      “Làm bảo tiêu cũng tốt a. Nhưng người ta nhận muội sao?”
      “Tỷ nghe ngóng rồi, phần lớn nhân thủ của tiêu cục kia phái ra ngoài công tác hết, nhưng họ lại vừa mới nhận đơn hàng, thời gian giao nhận chỉ có 30 ngày, cho nên phải gấp rút tuyển người. Chỉ cần muội được chọn làm trợ thủ là đủ rồi, ngoài ra, miệng muội phải ngọt chút, tay chân siêng năng chút, còn cái chính nữa là muội phải chấp nhận chịu khổ a.

      Loan Loan nghiêm túc gật đầu, “Nhưng liệu bọn họ có hỏi muội tên gì, nhà cửa ở đâu ?”
      “Dĩ nhiên là có, người ta hỏi tên tự muội thêu dệt lấy cho mình cái tên giả là được. Còn nơi ở… muội muội vô gia cư, đến Lạc thành để tìm kiếm công việc nuôi thân, vừa lúc thấy tiêu cục nhận người, trùng hợp bản thân cũng có chút công phu quyền cước nên tới theo thông báo triệu tập.”

      “Tìm việc… Nhận người…” Loan Loan lầm bầm hồi. “Ân, muội nhớ kĩ.”

      “Loan Loan… muội xác định muốn làm bảo tiêu sao?”
      “Đúng a.” Loan Loan hăng hái , khí thế bừng bừng khẳng định.

      Mạch Tang thở dài, “Tốt lắm, muội lần này ra ngoài từ nữ cải trang thành nam, thể cứ hở chút là giở tính tiểu thư ra được, với lại muội suốt ngày phải làm việc chung đụng với toàn nam nhân, mọi phải cẩn thận hàng đầu. Còn nữa, khi vào tiêu cục, muội phải kí giấy sanh tử (ý là giấy chấp nhận sống chết dù thế nào cũng thưa kiện), tên tuổi của tiêu cục này , vạn nhất đường lỡ có xảy ra chuyện gì, muội ngàn vạn lần nhất định thể cậy vào chút võ công thấp kém của mình mà tỏ ra hùng. Nhớ kĩ chưa?”

      Loan Loan ra sức gật đầu, “Muội nhớ .”

      Mạch Tang cũng gật đầu lại, nhưng chợt nhớ ra điều gì, “Đúng rồi, giọng của muội…”

      Loan Loan cười khúc khích, “Đại tỷ, tỷ cứ yên tâm. Kĩ năng giả giọng của muội được Tam tỷ truyền dạy, được mười phần hoàn hảo cũng được 5-6 phần rồi. Tỷ nghe thử nhé.” Loan Loan thuận miệng chuyển giọng vài câu. Mạch Tang cũng cảm thấy yên lòng. Loan Loan lại hỏi Mạch Tang lần nữa, “Đại tỷ, tỷ còn gì cần dặn dò muội nữa ?”

      “Có, đương nhiên là có, hơn nữa còn là việc quan trọng nhất.”

      “Việc gì ạ?”
      “Ngàn vạn lần muội thể mê đắm trong rượu.”

      Loan Loan chỉ biết cười trừ, “Muội biết rồi mà.” Sau đó nàng nghịch ngợm lè lưỡi chọc lại tỷ tỷ.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16: Bảo tiêu

      Vĩnh Uy tiêu cục ở Lạc thành tiếng tăm lừng lẫy, đội bảo tiêu mà Loan Loan gia nhập nhận chuyến hàng vận chuyển trong 7 ngày. Lần tiêu này là muốn đem mớ hàng đặc biệt từ Trung Nguyên đến Phong Gia Bảo ở vùng ngoại ô phía Bắc. Nghe tiền công rẻ, như vậy giá trị của mớ hàng hóa này thể thấp được, mà người ủy thác chuyến tiêu này là vị đương gia mới của Phong Gia Bảo, tên là Phong Chính (Vivi: :)) oan gia ngỏ hẹp rồi tỷ ơi), nhưng người được cử theo áp tiêu dọc đường chính là Hải Tứ, người từng Loan Loan đấu tửu đến say sưa. Loan Loan tuy rằng cảm thấy Hải Tứ rất ôn hòa, tốt bụng, nhưng bây giờ nàng cải dạng nam trang, thay đổi thân phận, chỉ sợ Hải Tứ ngày nào đó liếc mắt nhìn tới nàng, nên trong lòng lúc nào cũng khẩn trương lo lắng, sợ nhận ra rồi vạch trần thân thế nàng, cho nên trong đội bảo tiêu, Loan Loan luôn lẩn tránh càng xa càng tốt.

      Loan Loan hồi tưởng lại 7 ngày bảo tiêu vừa qua, mệt cũng có chút, việc phải cố gắng che dấu thân phận tổn ít tâm tư, nhưng so với những ngày thanh bình trước kia, gió thổi đến, mưa xối tới, và những điều mà nàng chưa bao giờ thấy ở Lạc thành chuyến này đầy thú vị. Tựa như hôm nay, đội bảo tiêu phải ngang qua khu vực gọi là Hồ Lô Khẩu, từ miệng người khác Loan Loan biết được ở nơi này dễ dàng gặp thổ phỉ, nàng khỏi cảm thấy vừa khẩn trương vừa hưng phấn.

      Lá cờ lớn màu hồng viền vàng thêu chữ Vĩnh Uy tiêu cục màu đen oai phong phất phới trong gió. Đại tiêu đầu cưỡi ngựa dẫn đường phía trước đột nhiên cau mày. Hồ Lô Khẩu nằm con đường chuyển tiêu đến vùng phía Bắc cho nên cả đoàn ắt phải qua nơi đây. Địa hình nơi đây hai mặt giáp núi, ở giữa là con đường chật hẹp, núi rừng lại phát triển vô cùng rậm rạp, nên nhiều năm qua bọn cướp kêu gọi nhau từ khắp nơi về đây lập băng đảng. Cái khí u ám của vùng này cũng chẳng là vấn đề gì, tiêu cục của bọn họ là đại tiêu cục, chút khó khăn này chẳng thể gây sợ hãi. Nhưng nghe khoảng nửa năm gần đây, núi xuất nhân vật lợi hại, đem tên trùm thổ phỉ giết , rồi lại chiêu binh mãi mã từ các vùng lân cận khuếch trương thế lực địa bàn, vì thế giặc cướp ở Hồ Lô Khẩu ngày càng trở nên điên cuồng càn rỡ. Mới tháng trước thôi, tại nơi đây tiêu cục khác danh tiếng kém Vĩnh Uy cũng bị hao tổn lượng hàng hóa ít ít, nhiều nhiều.

      tiếp hồi, mắt thấy gần ra khỏi sơn khẩu, hai hàng chân mày của đại tiêu đầu rốt cuộc hơi giãn ra chút, nhưng vào lúc này, tai lại nghe tiếng nổ rung chuyển núi đồi, tiếp theo liền thấy từ hai bên núi lăn xuống nhiều tảng đá lớn, trong nháy mắt con đường phía trước bị chặn lại. Đại tiêu đầu mặt lo trấn áp con ngựa của mình lồng lên vì hoảng sợ, mặt khác cao giọng nhắc nhở mọi người phải trông nom kĩ hàng hóa vận chuyển. còn chưa hết lời từ hai bên núi và phía sau phát ra tiếng kêu lớn, bọn cướp lao tới tấn công những người áp tiêu xung phong liều chết bảo vệ vật phẩm – xem ra, Vĩnh Uy tiêu cục càng cứng đầu ngoan cố chống cự, tên thủ lĩnh mới của bọn cướp Hồ Lô Khẩu càng muốn phải gặm được miếng thịt béo bở này!




      Chương 17


      Hai bên giặc cướp cùng tiêu cục người ngựa đều sáp vào đánh lá cà, kịch liệt chém giết nhau. lúc mọi người đánh nhau khó phân thắng bại, tiểu tử mặc quần áo của người bảo tiêu liền chui vào núp trong bụi rậm. Người này đích thị là nữ giả nam trang, Loan Loan tiểu thư.

      Nàng biết Hải Tứ là cấp dưới của Phong Chính, cho nên chuyến tiêu 7 ngày đó có kèm cũng có gì là lạ. Nhưng vừa rồi đáng sửng sốt, nàng vừa nhìn thấy Phong Chính. chợt xuất rồi ngay lập tức biến mất vào rừng cây. Chuyện này làm cho người ta đáng phải tò mò, hơn nữa mặc dù trong tay nàng có cầm binh khí, nhưng sức chém người yếu ớt, nhũn ra thể xuống tay hung tàn, nàng nhìn máu từ đối phương bắn ra cũng quá hoảng hốt rồi. Vì thế tại nàng phát ra điều hấp dẫn tò mò, lại có được lý do chính đáng để né tránh chuyện giết choc kia, liền lập tức theo Phong Chính nhảy về phía lùm cây kia. Nhưng khinh công của nàng lại quá tệ, Phong Chính phi thân mấy cái bóng dáng gần mất hút, nàng chỉ có thể nhắm theo phương hướng của tới.

      Loan Loan cũng biết chính mình hết bao lâu, ngay lúc nàng lo lắng mình lạc mất dấu của bên tai mơ hồ nghe được tiếng đánh nhau ầm ĩ. Nàng vội vàng theo hướng đó mà tiến, nàng ngó nghiêng xem chừng địa hình xung quanh, Loan Loan cẩn thận được đoạn, sau đó nấp lại phía sau tảng đá lớn. Ở cách nàng khoảng xa, có 2 người đánh nhau kịch liệt, trong đó là Phong Chính. Cảnh đánh nhau như thế Loan Loan từng nghe các vị nghĩa tỷ miêu tả qua, nhưng bản thân chưa bao giờ chứng kiến. tại thấy được trước mắt, nàng cố gắng mở to mắt ra quan sát kĩ.

      Người so chiêu cùng Phong Chính có bộ dáng gầy gầy, có đôi mắt hình tam giác cộng thêm hai hàng ria mép bên miệng, Loan Loan nhìn qua đánh giá được hiển nhiên phải là người tốt. Lúc này người gầy gầy kia hướng phía ngực Phong Chính mà phóng ra chưởng, Phong Chính dùng sức né tránh, sau đó thuận thế túm chặt chân ra lực mạnh đẩy ngã đau đớn. Người gầy kia bị rơi ê ẩm thảm thương mặt đất, còn chưa kịp lấy lại thăng bằng đứng lên Phong Chính đâm kiếm vào cánh tay . Người kia kêu lên tiếng, trọng lượng nửa thân mình ngã dài mặt đất, đồng thời giương tay cao ném thứ gì đó về phía Phong Chính, trong khí đột nhiên khí bụi mịt mù. việc xảy ra quá sức bất ngờ, Phong Chính kịp thu kiếm vội cấp tốc lùi bước về phía sau, cách xa người kia 7-8 bước rồi mới dừng lại. (Vivi: đoạn này có nhiều khúc ta hiểu rồi chém nên hơi lung tung = =, mọi người tha thứ góp ý nha)

      Loan Loan tuy rằng biết người kia ném cái gì về phía Phong Chính, nhất định phải là thứ tốt lành. Nàng nhìn thấy Phong Chính thoát thân yên ổn, trong lòng cũng thầm thở phào nhõm. Nhưng rất nhanh sau đó nàng phát ra điều bất ổn, Phong Chính đột nhiên bước vội về phía sau vài bước, toàn thân tuy đứng nhưng có phần hơi run rẩy, sắc mặt thập phần khó coi.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18

      Người kia từ nãy giờ vẫn ngồi dưới đất đột nhiên cười lớn, dùng tay trái kềm lại máu tuôn chảy sau khi bị kiếm của Phong Chính đâm vào, vừa cười vừa dùng chút sức lực cuối cùng gượng đứng lên, “Tiểu tử, cảm giác thế nào? Còn muốn giết ta nữa , mau đến đây! Ta bây giờ đứng đợi ngươi đây. cho ngươi biết, cái ngươi vừa hít vào chính là khí độc độc môn mà ta mất bao thời gian mới pha chế được, tại có phải ngươi cảm thấy đầu óc choáng váng, tức ngực, cổ họng nghẹn ứ đau đớn? Chờ thêm chút nữa ngươi cảm nhận được thêm lợi hại của nó.”

      Loan Loan nghe vậy đầy kinh hãi, nhìn về phía Phong Chính. tại, cả người Phong Chính từ từ biến đổi, rồi “oành” tiếng, đổ nhào mặt đất.

      Người kia càng tỏ vẻ vui sướng, “Có phải hay rất khó chịu a? Đương nhiên là phải vậy rồi, bên trong ngực và yết hầu như có luồng hỏa thiêu dữ dội, sao mà khốn đốn được. Nếu như ngươi chịu được, la lên tiếng , như vậy… như vậy có thể ta lo lắng mà thương tình cấp cho ngươi thuốc giải. Nếu đến lúc độc tố lan khắp lục phủ ngũ tạng của ngươi, những chỉ yết hầu và ngực đau đớn, hắc hắc, đến lúc đó chỉ cần nửa canh giờ, ngươi độc phát toàn thân mà chết.”

      Loan Loan ngồi núp ở phía sau tảng đá nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại cảm thấy khó xử. Tên hỗn đản này tuy rằng võ công bằng Phong Chính, nhưng khả năng cũng là cao thủ đối với mình. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đứng nhìn Phong Chính nửa giờ sau phát độc mà chết. Đúng rồi, tên hỗn đản kia trúng kiếm. Khả năng… khả năng chính mình có thể đánh bại ? Loan Loan lòng nóng như lửa đốt, suy nghĩ mâu thuẫn đấu tranh, nhịn được chốc chốc lại nhìn xem diễn biến. Lúc này Phong Chính nhịn được mà cúi đầu khẽ kêu lên tiếng, người kia lập tức vênh váo cười ha hả, “Đúng rồi, ngươi cuối cùng cũng nhịn được mà. Ngươi qua đây cầu xin đại gia ta, ta liền cho ngươi giải dược!”

      Loan Loan nhìn về phía Phong Chính, tay nắm chặt áo, tay còn lại cuộn siết nắm cỏ mặt đất, các ngón tay bây giờ đều trắng bệch, nửa bên mặt hướng về Loan Loan cũng tái xanh khô khốc đáng sợ dọa người, mồ hôi trán ngừng tuôn ra, môi khẽ nhếch lên, thà bản thân chịu đau đớn hành hạ chứ thể để tiểu nhân đắc ý! Khóe mắt Loan Loan khỏi đỏ lên, cơ hồ muốn rơi lệ. Ngày xưa nàng từng nghe qua về chuyện những vị đại hiệp, giờ được chứng kiến tận mắt, đầu nàng bắt đầu quay cuồng ngừng, máu dần sôi trào.

      Lúc này người kia lại cười u ám , “Như thế nào, thà rằng đau chứ chịu cầu ta sao? Hay ngươi nghĩ rằng ta dám để ngươi chết? Hỡi ơi, Đại đương gia tân nhậm của Phong Gia Bảo, nếu ngươi sống có giá trị biết bao nhiêu kia chứ, nhưng nếu ngươi chết rồi… đáng xu đâu, mà còn mang tới họa sát thân cho ta. Bất quá ta để ngươi chết, nhưng phải cho ngươi nếm mùi đau đớn đến sống bằng chết!”


      Chương 19


      Nghe được những lời vô sỉ ác độc của , Loan Loan giơ cao tay áo lau khô hai hàng nước mắt, quát to lên tiếng rồi từ phía sau tảng đá nhảy ra ngoài, vung kiếm chém mạnh về phía người gầy còm kia.


      Người kia hiển nhiên nghĩ tới người của tiêu cục nhảy ra làm rối chuyện tốt của , cho đến khi Loan Loan phóng dao hướng thẳng tới trước mặt , mới kịp lấy lại tinh thần nhanh tay đối phó với Loan Loan. Giao đấu được mấy chiêu, người kia trong lòng cảm thấy thoải mái hẳn, cười châm biếm, “Tiểu tử kia, nếu ta còn tiếp tục đánh ngươi chỉ có đường chết mà thôi.”


      Quả nhiên chỉ trong chốc lát sau, Loan Loan phải trầy trật rất vất vả mới có thể cầm cự được – công phu mèo quào của nàng quả được a! Loan Loan càng đánh trong lòng càng sợ hãi, đột nhiên chân người kia chao đảo xiêu vẹo đứng vững mặt đất, Loan Loan mạo hiểm liều mình đâm dao hướng tới. Người kia hoảng hốt, chưa kịp định thần, thấy đao của Loan Loan chém qua. vội nhảy sang bên tránh né, thắt lưng uốn éo gập lại làm mất thăng bằng ngã xoài mặt đất, khó khăn lắm mới tìm được thế né tránh cước bay tới của Loan Loan. Người kia lúc này mất hẳn thần thái đắc ý lúc nãy, chảy đầy mồ hôi, sắc mặt tái xanh, ánh mắt đảo qua đảo lại liên tục, tựa hồ chú ý của bị phân tán khỏi trận đấu. Loan Loan dù sao kinh nghiệm trải đời đủ, bản thân lại ở trạng thái hưng phấn, vì thế hoàn toàn cảm nhận được cảm xúc của đối thủ đối diện biến hóa đến mức nào. Nhưng mấy chiêu vừa rồi khiến nàng cảm thấy tự tin hơn, ra tay cũng trở nên khá thành thục, nhuần nhuyễn.


      Mũi kiếm đâm tới của Loan Loan đột ngột chuyển hướng, xoay tay nghiêng theo góc quét tới, người kia sợ hãi né tránh, nàng lại bay lên tung thêm cước – lần này hoàn toàn trúng đích! Loan Loan càng thêm hứng khởi, tiếp tục đá thêm quyền nữa, tên kia lăn lăn tránh sang bên, tư thế rất khó coi, sau đó dùng lực chống dậy đứng thẳng lên chạy trốn nhanh. Loan Loan vốn muốn tiếp tục đuổi theo, nhưng nghe được tiếng rên rỉ thống khổ của Phong Chính vội dừng lại chạy qua hướng đó xem xét.


      Người gầy kia như gặp phải quỷ, chạy như điên vào sâu trong rừng, vừa chạy vừa cố quay đầu lại xem phía sau. chạy được quãng dài, cảm thấy mình an toàn, liền dừng lại thở hổn hển, nhưng vừa đặt mông ngồi xuống nghỉ nhảy dựng lên.


      nữ nhân chậm rãi từ bên lùm cây tới, sau đó xoay người hướng thẳng tới . Người kia bắt đầu cảm thấy cả thân mình như run lên. Nhất định là nàng! Vừa nãy ràng mình nắm chắc phần thắng, lại đột nhiên bị người dùng đá ám toán. Phương hướng tính toán cực kì chuẩn xác, lực đạo lại vừa đủ để làm mất thế thượng phong mà lại chết, tuyệt đối chỉ có cao thủ mới có thể ra tay như thế.


      Bóng dáng nữ nhân kia từ từ càng trở nên gần hơn, vô cùng khủng hoảng. hi vọng mình có thể lập tức quay đầu chạy trốn nhưng vì cái gì đó mà thể nhúc nhích, giống như…. giống như bản thân bị ánh mắt thu hút của nữ ma đầu kia đóng đinh dính chặt mặt đất! Nữ nhân kia đến trước mặt , mỉm cười, nụ cười đáng sợ đầy nguy hiểm… mang chút ý tốt. Người kia đứng đó hoàn toàn tuyệt vọng, đoán được vận mệnh của mình – chỉ có cái chết chờ đợi.



      Chương 20


      Loan Loan vội vàng chạy đến bên Phong Chính đau đớn đến nỗi hôn mê ngất . Loan Loan vội vàng móc từ trong túi ra viên đại hoàn đan nhét vào miệng Phong Chính. Nhị tỷ từng qua, đại hoàn đan này có thể bảo toàn sinh mệnh tạm thời. Tổng cộng nàng cũng chỉ được cho 2 viên.



      Loan Loan lo lắng chăm sóc bên cạnh Phong Chính, đồng thời cũng đợi đan dược phát huy tác dụng. Sau nửa ngày, cuối cùng Phong Chính cũng mở mắt ra, Loan Loan mừng rỡ vội hỏi, “Thế nào, tỉnh lại sao, có chút sức lực nào ? Ta dìu ngươi xuống núi nhé?” Phong Chính muốn gì đó nhưng đủ sức mở miệng đành chỉ gật gật đầu.



      Đường núi gập ghềnh, mặc dù Phong Chính cố gắng giảm bớt áp lực đôi vai của Loan Loan, nhưng có lòng mà đủ sức, quá cao trong khi nàng lại thấp hơn, nên phần lớn sức nặng cơ thể vẫn tì gần hết lên người Loan Loan. Cũng may Phong Chính thể được lâu nên đoạn là phải dừng chân lại nghỉ, Loan Loan cũng nhân cơ hội đó mà ngồi thở gấp gáp lấy lại sức. Chính vì vừa vừa nghỉ như thế phải hao phí quá nhiều thời gian. Ngừng được vài lần, Loan Loan bắt đầu suy nghĩ đến việc chính mình tự xuống núi trước sau đó mới nhờ người lên đỡ Phong Chính xuống. Nhưng nghĩ kĩ nàng lại cảm thấy ổn. Với tình trạng tại của Phong Chính, e rằng cả tiểu hài tử cũng đánh lại, nếu cái người gầy gầy kia hoặc tên đạo tặc nào nhảy ra, Phong Chính chắc chắn trở thành quỷ dưới đao của chúng.


      Nghĩ trước tính sau, Loan Loan vẫn chỉ là dìu Phong Chính từng bước từng bước xuống núi, cuối cùng khi đến tới chân núi trời ngả hoàng hôn. Dưới sơn cốc, xác người ngổn ngang lung tung xếp lớp mặt đất, nhưng bọn họ đều phải mặc y phục của tiêu cục. Xem ra phe tiêu cục dành chiến thắng trong trận hỗn chiến này.



      Vào giờ khắc này đây, núi rừng đều yên tĩnh, ánh chiều tà đỏ rực như máu bao trùm cả gian. Loan Loan đứng trong sơn cốc, nhất thời cảm thấy dường như thế giới đều yên ắng còn thanh nào trừ tiếng thở dốc hổn hển mệt mỏi, đau đớn của người bên cạnh mình và tiếng tim của bản thân đập kịch liệt. Điều này làm nàng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, đơn, nhưng hiểu sao cũng có chút tức giận.


      Trong chốc lát như thế làm nước mắt Loan Loan dâng trào, cuối cùng nhịn được nàng ngồi bệt xuống đất mà khóc òa lên, Phong Chính có lẽ cảm giác được điều gì đó, rồi mở miệng từ rất ngắn gọn súc tích, “Ngươi”, sau đó thở gấp liền từng đợt. Từ “Ngươi” mà Phong Chính ra đến nỗi người kế bên cũng thể nghe , nhưng cũng đủ để lôi Loan Loan thoát ra khỏi mớ cảm xúc hoảng sợ hỗn độn đầy phức tạp của nàng. Tuy rằng người bên cạnh bây giờ rất yếu, thậm chí khí lực để câu hoàn chỉnh cũng đủ, nhưng giúp nàng cảm nhận được nhịp đập của sinh mệnh. Điều này khiến Loan Loan thấy mình may mắn, may mắn vì ít ra tại thời điểm này vẫn có người ở bên cạnh nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :