1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Say năm tháng - Vân Gia (Q2-C5) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 71: Trong mộng hồng trần tương tư (4)


      Đứng từ cao nhìn về nơi xa, bão cát đầy trời quét tới, che mờ tầm mắt của Thanh Dao, khí cũng xen lẫn màu máu tươi. Dưới thành lâu xác chết nằm ngổn ngang. người ngã xuống lại có kẻ khác xông lên, cứ tuần hoàn như thế, ngừng có người chết , thi thể chồng lên thi thể, vô cùng thê thảm.


      Thanh Dao nhìn thấy Minh Thiệu đầu tiên, mặc mặc ngân giáp, giống như đúc lần đầu tiên nàng thấy trong mộng. chiến đấu hăng hái với những binh lính Lê quốc ngừng nhảy lên, mặt mày nghiêm túc mà nhẫn. Thanh Dao vừa lên thành lâu chợt nghe bọn thị vệ , An Thừa vương ba ngày ba đêm chợp mắt.


      Thân thể giờ của Minh Thiệu là phàm thai, cho dù có dũng mãnh, võ công cao tới đâu, sao có thể chống đỡ được! Thanh Dao nhìn ra được, là rất mệt rồi chỉ là là cố chịu đựng để bản thân ngã xuống.


      “Tuyên Ly, Tuyên Ly, huynh phải cố chống đỡ. . . . . .” Cố Thiền Phỉ sớm lệ rơi đầy mặt.


      Thanh Dao liếc mắt cái Cố Thiền Phỉ đứng ở kia, trong lòng có chút hâm mộ. Ít nhất Cố Thiền Phỉ có thể đem lo lắng cũng nhớ mong đối với trượng phu của mình mà phát tiết ra cần cố kị, nhưng nàng thể.


      Tuyên Triêu ngẩng đầu nhìn các tướng sĩ đẫm máu chiến đấu dưới thành lâu, thở dài tiếng: “Vị Hi, sợ là chúng ta cầm cự được nữa.”


      Thanh Dao hiểu được ý tứ của Tuyên Triêu, thúc giục nàng. Nhưng có năng lực làm gì đây?


      Đột nhiên thành lâu trận xôn xao, có người kêu to: “Quốc cữu đến đây, là Quốc cữu đến đây. . . . . .”


      Theo tiếng người sôi trào, Thanh đế dần dần đến gần, hoàn toàn tiến vào tầm mắt của Thanh Dao, Thanh Dao theo lễ tiết hạ thấp người hành lễ với . Ngẩng đầu mới chú ý tới, tay Thanh đế là chiếc đàn cổ.


      Sau đó trong kinh ngạc của mọi người, Thanh đế từng bước về phía Thanh Dao, đưa đàn cổ nàng: “Nương nương, xin mời.”


      Vẻ mặt của trang trọng, ánh mắt tĩnh lặng thản nhiên, gió thổi qua thanh sam phiêu dật, tiên phong đạo cốt.


      Thanh Dao lập tức hiểu được ý tứ của Thanh đế, nàng hiểu ý cười. Lập tức có người đưa đến chiếc bàn cao nửa người, đặt ở trước mặt nàng.


      “Quốc cữu, đây là?” Tuyên Triêu cảm thấy rất khó hiểu.


      tìm Thanh Dao đến vốn là muốn mượn sức nàng để qua kiếp nạn lần này của Nghiệp quốc, nhưng nhìn ý tứ của Quốc cữu, lại để cho nàng trong lúc khẩn cấp ở đây đánh đàn?


      Thanh đế vuốt chòm râu tính là lớn của , “Hoàng Thượng, hết thảy đều có định sổ, cưỡng cầu được.”


      Tuyên Triêu còn chưa kịp hiểu thâm ý trong lời của Thanh đế, chỉ nghe thấy tiếng nhạc khúc hùng hậu lướt qua bên tai. Mười ngón tay tinh tế của Thanh Dao, nhàng gảy lên dây đàn, cung, thương, giác, trưng, vũ (ngũ của nhạc cổ điển Trung quốc) từ đầu ngón tay của nàng mà ra, giống như làn sóng. thanh mạnh mẽ hữu lực, lộ ra khí thế xơ xác tiêu điều, như hàng nghìn hàng vạn binh lính ở chiến trường phất cờ hò reo, cổ động lòng người.


      Binh lính Nghiệp quốc vốn mệt mỏi chịu được nghe đến khúc đàn này, nhất thời sĩ khí đại chấn, lần nữa có thêm dũng khí chiến đấu.


      Minh Thiệu càng giống như ngây ngốc, thể ngăn cản chính mình quay đầu lại nhìn về phía tường thành, khi ánh mắt của và Thanh Dao giao nhau, thời gian giống như đọng lại, trong thiên hạ chỉ còn lại có nàng và .


      Nhưng mà bên cạnh có binh sĩ ngã xuống lập tức khiến trở về với tại. Kiếm của vừa chuyển, tiếp tục chiến đấu dũng, chém giết nhóm lại nhóm binh sĩ Lê quốc dưới chân.


      Chiến tranh tiến vào cao trào, tần suất Thanh Dao gảy đàn lại càng nhanh, làn điệu càng ngày càng dồn dập, trong lúc nhất thời mọi người ai biết là chiến tranh ảnh hưởng đến tiếng đàn của nàng hay nàng thúc đẩy chiến tranh. Tuyên Triêu thể tin được nhìn Thanh Dao, khó có thể tưởng tượng được người trong trẻo nhưng lạnh lùng, thanh cao, lại có thể tấu lên khúc hùng hậu như vậy.


      “Chuẩn bị công thành!”


      Chủ tướng Lê quốc ra lệnh tiếng, lập tức có vô số binh lính giơ tấm khiên về phía trước, dưới che chắn của tấm khiên, loạt cung tiễn thủ vận sức chờ phát động.


      “Bắn tên!”


      Vừa dứt lời, vạn tiễn bay ra, ở trung đan vào thành tạo thành hình cái lưới, lập tức có vô số bính lính Nghiệp quốc ngã xuống đất, máu văng khắp nơi, nhiễm đỏ ánh mắt của mọi người. đám lại đám cung tiễn thủ thay phiên mà lên, binh sĩ chết cũng ngày càng nhiều, của Nghiệp quốc hay Lê quốc đều có, còn có cả đứa chỉ mới hơn mười tuổi.


      “Công thành!”


      Mấy đội binh lính khiêng cọc gỗ thô to hướng đến cổng thành, có người bị trúng tên chết, cũng có người bị bính sĩ Nghiệp quốc chém chết, nhưng lập tức lại có binh sĩ mới thay thế. Quân lệnh như núi, bọn họ thể để ý đến tính mạng của mình, liều chết xông lên phá cửa thanh. Binh sĩ tử thủ bên trong thành, nhưng mà dưới công kích mạnh mẽ như vậy bọn họ cũng thể chống giữ nổi.


      “Hoàng Thượng, Quốc cữu, thành bị phá ——” tướng quân thủ thành than thở khóc lóc.


      Tuyên Triêu vung tay lên: “Phân phó xuống, nhất định dù chết cũng phải bảo vệ thành, quả nhân thề cùng tồn vong với dân chúng Nghiệp quốc!”


      “Dạ!”


      Thanh Dao hề bị ảnh hưởng chút gì từ bên ngoài, trong mắt, trong đầu, trong lòng của nàng chỉ có Minh Thiệu, Minh Thiệu còn chưa ngã xuống, tay nàng dừng lại, khúc thanh dâng trào, cứng cáp xơ xác tiêu điều. Nhưng mà đàn, đột nhiên ‘băng’ tiếng —— dây đàn bị đứt.


      “Tuyên Ly ——” thanh tê tâm liệt phế vang lên bên tai, là của Cố Thiền Phỉ.


      Nhạc khúc im bặt, trước mắt Thanh Dao là màn máu tanh. Nhìn thấy mũi tên xuyên qua bả vai của Minh Thiệu, đầu mũi tên từ phía sau lưng xuống từng giọt máu.


      Trong đầu Thanh Dao trống rỗng, chỉ có thanh ngừng mà : xong, xong, đều xong. . . . . .


      Nàng đột nhiên cầm lấy đàn cổ dùng sức ném xuống tường thành, tiếng vang kinh động mọi người ở đây. đợi mọi người hiểu được nàng muốn làm cái gì, nàng bỗng nhiên từ tường thành nhảy xuống, áo trắng theo gió bay lên, thoáng như con bước trắng gãy cánh, lại giống như đóa hoa lê héo rũ.


      “Vị Hi ——” Thanh của Tuyên Triêu vang lên thành lâu.


      Nhưng mà nàng nghe thấy, nàng nghe thấy gì hết. Nàng nhắm mắt lại, phàm trần mười chín năm, suốt mười chín năm, rốt cục phải xong.


      Ngay sau đó, trong đầu Minh Thiệu đột nhiên lên vài thứ, nhảy dựng lên, đạp tường thành mà bay lên, ở giữa trung đưa tay đón được Thanh Dao.


      Thanh Dao vừa mở mắt, khuôn mặt Minh Thiệu gần trong gang tấc, trong mắt hề có loại hào quang xa lạ, mà là thứ nàng quen thuộc, chỉ có khi nhìn nàng mới cuồng nhiệt vui sướng như thế. Trong đầu nàng ầm tiếng, vừa kinh ngạc là vừa thể tin.


      Mà lúc này, chân bọn hộ rốt cục chạm mặt đất.


      Minh Thiệu mở miệng, gọi nàng: “Thanh nhi. . . . . .”


      Thanh nhi? Thanh nhi!


      phải nương, phải Vị Hi tiểu thư, phải Tức phi nương nương, là Thanh nhi!


      gọi nàng là Thanh nhi!


      nhớ ra rồi!


      Hào quang trong mắt Thanh Dao lóe ra, nước mắt tràn mi: “Minh Thiệu, chàng gọi ta là gì?”


      “Thanh nhi, ta nhớ ra rồi, nàng là Thanh nhi, nàng là. . . . . “ Thanh chuyện bỗng nhiên im bặt.


      Nháy mắt, đau đớn từ trước ngực nàng lan ra toàn thân, xâm nhập vào xương cốt. Lúc này nàng mới phát hiên, có mũi tên xuyên thấu trái tim Minh Thiệu, lập tức đâm vào cơ thể nàng, sau lưng nàng mảnh lạnh lẽo.


      Đúng vậy, sao nàng có thể quên, tại nàng và Minh Thiệu đều là phàm nhân, bị phàm vật gây thương tích, phàm nhân có sinh lão bệnh tử. như vậy, bọn họ đều phải chết?


      “Thanh nhi. . . . . .” Minh Thiệu mặt mang ý cười, vuốt ve khuôn mặt của nàng, giống như nắm giữ bảo bối vô giá, “Rốt cục ta tìm được nàng, Thanh nhi. . . . . .”


      Thanh Dao mỉm cười, khuôn mặt của Minh Thiệu dần mơ hồ, ý thức của nàng cũng dần dần mất , mà thân thể dần thấy , giống như có gì đó từ trong thân thể của nàng bay ra.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 72 - Vĩ Thanh: Lưu niên mộng tỉnh túy lưu niên


      Mùi hoa vương vấn đầu mũi, tiếng chim thánh thót bên tai, đây là loại cảm giác rất quen thuộc. Thanh Dao chậm rãi mở to mắt, bầu trời phía ngàn dặm mây, xanh thăm thẳm, chứa chút tạp chất nào. Nàng ngồi dậy, lúc này mới phát giác chính mình nằm bên trong đóa sen lớn, bên cạnh là rừng trúc xanh biếc.


      “Thiên Tâm liên?” Thanh Dao kinh ngạc vạn phần.


      Vì sao nàng lại nằm trong Thiên Tâm liên, vì sao nàng lại ở Tê phương thánh cảnh? Nàng nhớ ràng rằng mình cùng với Minh Thiệu xuống thế gian luân hồi kiếp, luân hồi xong, theo lý thuyết tại nàng nên cùng Minh Thiệu ở Thiên giới. Chẳng lẽ. . . . . . .


      ý nghĩ lên trong đầu nàng, sắc mặt nàng tái nhợt.


      Chẳng lẽ mọi chuyện đều phải là , mà chỉ là giấc mộng rất dài, rất dài của nàng?


      Trí nhớ nhanh chóng trở lại, khắc Ngao Thần vì cứu nàng mà chết dưới chưởng của Chúc , nàng nhớ rằng bản thân hao hết linh lực để thúc giục Phong Ngâm thảo, sau đó linh hồn của nàng bay đến bờ Vong Xuyên, sau đó Bích Cẩn cùng Dao Cơ dẫn nàng từ địa phủ trở về, sau đó hai người đặt thân thể của nàng trong Thiên Tâm lien, nghìn năm sau nàng tỉnh lại, sau đó. . . . . .


      Sau đó là cái gì?


      đúng, mọi chuyện đều ràng như vậy, khắc cốt ghi tâm như vậy, sao có thể chỉ là giấc mộng của nàng cơ chứ? có khả năng, tuyệt độ có khả năng! Nhất định nàng phải biết tất cả mọi việc.


      Bỗng nhiên Thanh Dao bay ra khỏi Thiên Tâm liên, cưỡi gió bay về hướng Thiên cung.


      “Thanh nhi, Thanh nhi, ngươi đâu vậy?” Phía sau có người gọi nàng, hình như là thanh của Song Thành.


      Mời bước vào Nam Thiên môn Thanh Dao cảm thấy được bầu khí rất khác thường, giống như sắp có chuyện lớn gì đó xảy ta. Nhưng xung quanh lại thấy bóng dáng ai, nàng cảm thấy nghi vẫn nhưng lại tìm được người giải đáp cho mình. Thời điểm bay đến cửa Ngọc Khuyết thiên cung, Thanh Dao ngừng lại, bởi vì nàng nhìn thấy đám thần tiên đến từ phía đối diện, trong đó có Tây Hải Long thần, Thượng Nguyên phu nhân còn có Thanh đế mà nàng quen biết.


      “A, đây phải là Phù Vân linh chủ sao?” vị tinh quân trong đó mở miệng , “Hôn điển của Thiên đế còn chưa bắt đầu, linh chủ tới quá sớm rồi.”


      Hôn điển của Thiên đế?


      Thanh Dao cảm thấy rất khó hiểu: “Thiên đế nạp thiên phi mới sao?”


      “Thiên phi? phải Thiên phi, Thiên đế muốn lập Kì Mộng ngọc nữ làm Hậu.”


      Thiên đế cùng Kì Mộng ngọc nữ? Thiên hậu? Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra? Thanh Dao cảm thấy như mình vẫn trong mộng.


      Lúc này Thanh đế vuốt chòm râu ra từ trong đám người, lại cười : “Nam Đẩu tinh quân ràng, cũng khó trách linh chủ nghe hiểu. Linh chủ có điều biết, sau đời luân hồi ở thế gian, linh chủ ngủ ba trăm năm rồi, Minh Thiệu tướng quân dùng hết mọi biện pháp cũng thể làm linh chủ tỉnh lại. Cuối cùng tướng quân còn cách nào khác, chỉ có thể nghe theo đề nghị của công chúa Dao Cơ, đem linh chủ về Tê Phương thánh cảnh, dùng Thiên Tâm liên khóa trụ hồn phách của linh chủ lại.”


      “Ba trăm năm. . . . . . Ta ngủ ba trăm năm ?” Thanh Dao cảm thấy rất ngoài ý muốn, đồng thời lại yên lòng. May mắn mọi chuyện trước đó đều phải là mộng, đều là chân xảy ra.


      Tây Hải Long thần cười : “Đúng vậy, linh chủ tham ngủ, ba trăm năm qua phát sinh rất nhiều chuyện ngươi đều bỏ lỡ. Linh chủ chưa biết , Thiên đế tại là Cẩn Dật.”


      “Cẩn Dật?”


      “Đúng vậy. Thiên đế tiền nhiềm Đế Hằng cảm thấy chính mình còn rất nhiều việc chưa thể hiểu thấu đáo, vì thế đem đế vị truyền cho Cẩn Dật thiên tôn, sau đó cùng Thiên hậu quy ở Bắc Hoang. Như thế, đúng lúc giải quyết nan đề Bắc Hoang có người trông coi sau khi Dương Tuyền đế quân về cõi tiên. Cẩn Dật tiếp nhận đế vị hơn hai trăm, cảm thấy được chính mình cũng nên đại hôn. cùng Sương Linh tiên tử có khả năng, mà linh chủ ngươi lại. . . . . .”


      đến này, Tây Hải Long thần dừng chút, tiếp được : “Thiên đế tiền nhiệm từng chỉ định Kì Mộng ngọc nữ là trắc phi của Cẩn Dật, Cẩn Dật cảm thấy về bất cứ phương diện nào Kì Mộng ngọc nữ đều là lựa chọn tốt nhất cho vị trí Thiên hậu, cho nên định ra hôn kỳ, ngay tại ngày mai.”


      “Như thế chúc mừng Thiên đế. Long thần, biết Minh Thiệu tướng quân. . . . . .”


      “Linh chủ yên tâm, Minh Thiệu tướng quân hết thảy mạnh khỏe. Nhưng mà bốn ngày trước Tà giới cùng giới liên kết gây ra náo động, tướng quân cùng Chân Võ đại đế mang binh xuất chinh, lúc này còn chưa trở về. Tướng quân trở về đúng ngày để tham dự hôn điển của Thiên đế, ngẫm lại cũng nhanh, biết tại về Ngự thiên cung hay chưa.”


      “Đa tạ Long thần giải thích nghi hoặc, Thanh nhi còn có việc, quấy rầy chư vị, cáo từ.”


      Thanh Dao nhanh chóng bay về phía Ngự thiên cung. Trong lòng nàng yên, ngày mai là hôn điển của Cẩn Dật, trở về đúng lúc. Vậy giờ trở lại phải ? Có lẽ trở lại , từ trước đến nay làm việc rất đúng mực, lời mà mình nắm chắc, có thể nhanh chóng trở về nhanh chóng trở về. . . . . . .


      Trong Ngự thiên cung mảnh yên tĩnh, sau khi vào đại môn Thanh Dao đường vào trong. Trước tiên nàng đến tẩm cung của , ai; chính điện, ai; thư phòng, ai. . . . . .


      Tìm khắp cả Ngự thiên cung, đừng là Minh Thiệu, ngay cả thị vệ trông cửa cũng thấy.


      Thanh Dao thất vọng, hóa ra vẫn chưa trở về.


      Lê hoa trong hậu viện bắt đầu héo tàn, trước kia Thanh Dao biết, hóa ra trong viện của Minh Thiệu cũng có hoa lê. Gió thổi qua, những đóa hoa màu trắng rơi lả tả đất, có vài bông trung xoay vài vòng rồi đậu tóc của Thanh Dao.


      “Thanh nhi.” Dường như phía sau có người gọi nàng tiếng.


      Thanh Dao muốn đưa tay đón đóa hoa trong trung, thân mình nàng run lên, hoài nghi chính mình nghe lầm.


      “Thanh nhi.” Lại là tiếng.


      Lúc này Thanh Dao nghe rồi, nàng nghe sai, có người gọi nàng.


      Nàng nhanh chóng quay đầu lại, lúc này lại trận gió thổi qua, từng đóa hoa cây bay xuống như mưa. Trước mắt những đóa hoa bay ngừng, nàng nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia.


      Trong thời khắc đó, nụ cười như đóa hoa đầu tiên ở đầu cành ngày xuân, lẳng lặng nở rộ khuôn mặt nàng.


      --------------------------------------------------------------------------HOÀN---------------------------------------------------------------------------------

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :