1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Say mê cả đời thì có làm sao - Vũ Bộ Lăng Loạn (Full - Đã có eBook0

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Tự bạch của con hổ (1)

      Editor: Cẩm Băng Đơn

      Đầu tiên xin nhấn mạnh! Ta phải con hổ bình thường! Tự bạch sau đây, cũng phải viết thay người khác, hừ hừ!

      Nhân loại ngốc nghếch tin lão hổ phân tích đừng có đọc!

      Từ khi ra đời, ta biết ngay mình là cường giả trong cường giả - là vua của vạn thú.

      người chảy xuôi dòng máu cuồng dã.

      Cái khoái cảm hàm răng bén nhọn xuyên thủng động mạch con mồi. . . . . . Làm cho ta hưng phấn hiểu.

      Ta khinh bỉ nhân loại tự cho là đúng, bọn họ trừ bỏ phá hoại còn có thể làm cái gì? duyên cớ gì tự dưng lại làm bẩn non xanh nước biếc.

      Mà ta, chỉ biết tôn trọng cường giả chân chính.

      Ta thường suy nghĩ, Mộ Dung Huyền có phải là Thần từ trời phái xuống hay ?

      Khi ba tuổi, lúc chạy trốn khỏi bẫy thú. Lê cái chân sau đau đớn, lại bắt gặp trong lâm tuyền. . . . . .

      Hoa núi rực rỡ, cũng chói mắt bằng nụ cười của . . . . . .

      Băng tuyết sáng trong, cũng bằng đôi mắt khác biệt của . . . . . .

      Thường nghe phụ thân , bách điểu triều phượng* có .

      (*Truyền thuyết "Bách Điểu Triều Phụng"
      Thuở hồng hoang vũ trụ, khi dương nhị khí còn hỗn độn, ngũ hành thuở sơ khai, sinh khắc theo quy luật chi cả.
      giống hỏa khí bốc lên ở phương Nam, khiến cho các khí khác hoặc bị tiêu diệt hoặc bị qui phục, hùng cứ cả vùng trời đất, khí ấy có dạng hình chim Chu Tước...
      Sau khi trời đất phân định, sanh ra muôn loài, có giống chim Phượng Hoàng là giống chim bình thường ở phía Nam, tương truyền là hậu duệ của thần điểu Chu Tước, tuy nhiên Phụng Hoàng có gì nổi bật hay đẹp đẽ hơn các loài chim khác. Phụng Hoàng có tính siêng năng đặc biệt, lại biết khôn khéo ứng xử, nên được các loài chim khác nể trọng.
      năm nọ, thần điểu Chu Tước thấy thời cơ làm vua của Phụng Hoàng điểm, liền đại triển hỏa khí, khiến trời đất bắt đầu khô hanh. Phụng Hoàng biết nhìn xa trông rộng, nên đêm ngày ra sức tích lũy thức ăn. Còn các loài chim khác vẫn mãi nhởn nhơ rong chơi, chịu lo thời thế, lại còn nhạo báng cần mẫn của Phụng Hoàng. Phụng Hoàng nghiêm nghị rằng: "Các ngươi đừng coi thường những lương thực này, rồi đến lúc các ngươi cần đến!"
      Khi hạn hán đến kỳ cực điểm, thức ăn khan hiếm, muôn chim thấy họa diệt thân đến nơi, nhưng còn đường chạy trốn.
      Liền lúc đó, Phụng Hoàng mở cửa hang động chứa thức ăn tích lũy bấy lâu, cứu thoát muôn chim khỏi nạn diệt vong vô cùng kịp lúc!
      Các loài chim cảm kích ơn cứu mạng của Phụng Hoàng, lại thấy xấu hổ vì trước đây coi thường nhìn xa trông rộng của Phụng Hoàng, nên đồng loạt tôn Phụng Hoàng lên làm vua của chúng. Mỗi loài chim nhổ sợi lông đẹp nhất người mình mà dâng cho Phụng Hoàng làm trang sức. Từ đó, Phụng Hoàng là vua của bách điểu, có bộ lông vô cùng rực rỡ loài nào sánh được, lại được bách điểu quy phục, mỗi năm vào ngày sinh nhật của Phụng Hoàng đều bay về triều phục, dám nhìn thẳng dung nhan của Phụng Hoàng.
      Người đời sau dựa vào tích này mà vẽ bức Bách Điểu Triều Phụng vậy!)

      Là ma lực như thế nào. . . . . .

      Khiến chim chóc trong núi cũng phải ca hát cho . . . . . .

      Hoa tươi nở rộ đầy đất cũng là vì . . . . . .

      Cầm hoa lên cười khẽ, vạn vật gửi gắm thanh. . . . . .

      Cặp mắt kia, giống như luồng gió xuân nhu hòa nhất lúc sáng sớm trong rừng cây. . . . . . Giống như dòng nước suối trong vắt ấm áp dưới ánh mặt trời trong đầu mùa đông. . . . . .

      Đáy mắt trống rỗng, lại giống như bao dung sông núi vạn vật. . . . . .

      Khiến ta tự chủ được đuổi theo ánh mắt kia, gột sửa dòng máu sôi trào. . . . . .

      Bước chân chịu khống chế, tới trước mặt , cúi cái đầu cao ngạo của chính mình xuống. . . . . .

      Đột nhiên rất nguyện ý. . . . . .

      Cả đời đều như vậy. . . . . . Nhìn lên. . . . . . rồi theo. . . . . .

      Rất mừng rỡ khi nghe câu kia, "Chúng ta hữu duyên, vậy kêu ngươi là Ngự Phong , được ?"

      Thời thời khắc khắc ta đều nhớ, đứng tường thành cùng , tóc bạch kim rũ xuống đất, bạch y Mộ Dung Huyền tung bay.

      Chậm rãi nhắm đôi mắt trống rỗng kia lại. . . . . .

      Niệm lực cường đại. . . . . .

      Khiến sông núi biến sắc. . . . . . gió bão đột nhiên nổi lên. . . . . .

      Khiến cho cả Thánh Ngưng quốc, thoát khỏi hạo kiếp.

      Vì vậy ta lại mê hoặc. . . . . . là người bình thường sao?

      Ta vẫn còn nhớ, mười lăm năm trước, đêm đó xem thiên tượng, chợt muốn Thanh Long quốc chút.

      Nếu như ta biết chuyến này, mất cái gì, cho dù cắn chết , cũng ngăn cản.

      Hoa thương lan đầy sân. . . . . . Ở Bích Du Sơn Trang. . . . . . đúng lúc lại nở ra. . . . . . Tản ra hơi thở thần bí quỷ dị. . . . . .

      Huyền ôm nữ hài vừa sinh ra đó, da nàng nhiều nếp nhăn, là khó nhìn.

      Ngàn dặm xa xôi, cả ngày cả đêm, chính là vì muốn thấy nàng sao?

      Ta hiểu Huyền. . . . . .

      Lại càng hiểu suốt mười năm nay lần đầu tiên Huyền bói toán. . . . . . Lại là vì nàng. . . . . .

      Chỉ nhớ vẻ mặt kinh khủng của phụ thân nữ hài đó. . . . . .

      Còn có ánh mắt phiền thấu của nàng. . . . . .

      (Phiền thấu: Phiền muội và nhìn thấy mọi thứ)

      Phiền thấu? . . . . . . nữ hài mới được sinh ra tại sao có thể có ánh mắt này?

      là trời giáng dị tượng sao?

      Dưới bầu trời đêm đầy sao sáng, Huyền với ta.

      có thể chết. . . . . .

      Ta kinh hoảng, nóng nảy liếm lòng bàn tay Huyền, thần tiên làm sao có thể chết?

      Huyền cười. . . . . . nhàng vuốt ve lông của ta. . . . . .

      "Thay đổi mệnh trời, phải chết."

      Mặc dù ta là con hổ, cũng biết vạn vật đều có pháp tắc, nếu là mệnh trời, tại sao còn phải thay đổi? sợ trừng phạt sao?

      giọt lệ trong, chợt lướt qua khóe mắt Huyền. Đột ngột, làm ta vội vàng kịp chuẩn bị.

      Ta vẫn nhớ được cõi lòng tan nát của , khi đó tự lẩm bẩm. . . . . .

      "Nàng nhớ ta. . . . . . nhớ ta. . . . . ."

      đứa bé mới sinh làm sao nhớ ngươi được? Ta sững sờ nhìn Huyền, hiểu ý tứ trong lời của .

      "Uớc định tam sinh tam thế lúc trước. . . . . . Tất cả nàng đều quên mất. . . . . . Ta nên như thế nào làm đây? Ngự Phong. . . . . . Nàng quên mất rồi. . . . . ."

      Thương tâm đổ vỡ nhớ lại. . . . . .

      Đôi mắt hoảng hốt. . . . . .

      Giống như bị mất lòng tin tiếp tục sống, tiều tụy tột đỉnh.

      Nữ hài đó. . . . . . Là người thương mà Huyền đợi suốt tam sinh tam thế sao?

      Tình cảm của nhân loại rất phức tạp. . . . . . Cái chấp niệm đó. . . . . . Có thể để cho người độc chờ đợi suốt tam sinh tam thế. . . . . . mà vẫn hề thay đổi. . . . . .

      Huyền . . . . . . Dẫn về nhà. . . . . .

      Đây là lần cuối cùng tỉnh táo trong 15 năm này. . . . . .

      Thể xác và tinh thần đều bị thương tổn. . . . . . Thần trí hỗn loạn. . . . . . Cái gì cũng nhớ nổi nữa rồi. . . . . .

      bướng bỉnh kêu ta, A Hoàng. . . . . .

      Dưới vùng đất Thanh cung u này. . . . . . cái đầm đầy máu loãng đỏ tươi. . . . . . Lại trở thành nguồn suối để Huyền sống sót. . . . . .

      Thần tiên. . . . . . Có thể như vậy sao?

      Trong huyết trì. . . . . . Huyền mất tất cả. . . . . .

      Mất trí nhớ. . . . . . Mất cả tâm. . . . . .

      Mỗi mồng và mười lăm đầu đau đến điên cuồng. . . . . . Huyền. . . . . . Vì nàng. . . . . . đáng giá sao?

      Mỗi ngày đau đớn như thế. . . . . .

      Nàng có biết ?

      Nhưng Huyền, vì ngày hôm đó, lúc ngươi nhặt hoa mỉm cười, Ngự Phong rời . . . . . .

      Khi ta làm bạn với Huyền được mười sáu năm, nàng tới. . . . . .

      Kèm với ánh mặt trời chói mắt, cực kỳ chói mắt trong đầu mùa đông này. . . . . . Chuông ngọc kêu đinh . . . . . .

      Lúm đồng tiền sáng rực, gặp khó có thể quên.

      Nàng , nàng gọi là An An. . . . . .

      An An. . . . . . Nếu như ngươi tới. . . . . . Vậy hãy trả lại sắc thái cuộc sống ban đầu của Huyền thôi. . . . . .

      Cột tóc cho Huyền. . . . . . Mặc y phục cho Huyền. . . . . .

      Trong thư phòng lanh lảnh tiếng đọc sách. . . . . .

      Còn có tiếng cười khe khẽ kia. . . . . .

      Huyền. . . . . . Tam sinh tam thế của ngươi, có chờ đợi giờ khắc này hay ? Đáng tiếc. . . . . . Ngươi lại quên mất. Buồn cười nhất chính là ước định tam sinh tam thế đó, hai người trong cuộc lại hoàn toàn quên mất. . . . . . Chỉ có con hổ như ta đây còn nhớ. . . . . .

      quên

      15 hôm đó, nàng ôm Huyền trong huyết trì chặt. . . . . . Mặc cho móng tay của Huyền bấm sâu vào da thịt của nàng. . . . . .

      Mặc cho Huyền liên tục đấm đá trong ngực nàng. . . . . . Thần trí đại loạn. . . . . .

      oán hận. . . . . . né tránh. . . . . .

      Chỉ là khóe mắt có lệ. . . . . .

      Còn có nụ cười bao dung. . . . . .

      khắc kia, ta đột nhiên hiểu ra, cố chấp của Huyền rồi. . . . . .

      Vết thương đầy người, nàng cũng để Huyền nhìn thấy. . . . . .

      Ban đêm vì Huyền nhàng thổi ánh nến. . . . . . Huyền cũng biết. . . . . .

      Huyền chỉ cười nàng tham ngủ. . . . . .

      Nàng cũng giải thích. . . . . . Trong mắt tất cả đều là dung túng. . . . . .

      nữ hài tử mới mười ta tuổi. . . . . . Trong mắt có đại thế giới ư?

      Giống như ngày trước Huyền thường , sông núi vạn vật, chỉ là nhất thời. . . . . . cần cố chấp. . . . . . cần cố chấp. . . . . .

      Nhưng Huyền. . . . . . Hai người các ngươi ràng là kẻ cố chấp. . . . . .

      Nàng và Huyền giống nhau, cũng rất thích chuyện với ta. . . . . .

      Lúc có người. . . . . . Dưới ánh trăng mờ nhạt. . . . . .

      Nàng hỏi ta, tại sao Huyền lại muốn bảo vệ nàng. . . . . .

      Nàng hỏi ta, người có thể thêm lần nữa sao?

      Nàng hỏi ta, nếu có thể quên, phải là tình đích thực đúng ?

      Nàng hỏi ta, như thế nào mới có thể làm cho Huyền khôi phục?

      Nàng yếu ớt thở dài, vì sao luôn cảm thấy nợ Huyền cái gì đó? Giống như chỉ lần này mà thôi. . . . . . Cùng Huyền. . . . . . Trước đây lâu từng biết nhau sao. . . . . . ?

      Nàng nhàng cười, A Hoàng, ngươi từng nghe “Lưu Thủy” chưa?
      Last edited: 28/3/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Tự bạch của con hổ (2)

      Editor: Cẩm Băng Đơn

      Lại năm nữa trôi qua

      Khi ta bỏ qua ảo tưởng Huyền khôi phục. . . . . .

      Huyền đột nhiên tỉnh lại. . . . . .

      kêu ta Ngự Phong. . . . . .

      Chuyện khi nào vậy?

      Huyền cười với ta, hôm đó lúc phát bệnh. . . . . .

      Trong huyết trì, An An kể cho chuyện xưa. . . . . .

      Lão hòa thượng mang theo tiểu hòa thượng ngao du tứ phương, gặp con sông, thấy nữ tử muốn qua sông, nhưng lại dám qua.

      Lão hòa thượng lập tức chủ động cõng nữ tử kia qua sông, sau đó để nữ tử xuống, rồi cùng với tiểu hòa thượng tiếp tục gấp rút lên đường.

      Tiểu hòa thượng lẩm bẩm cả đường : "Sư phụ sao thế nhỉ? Lại dám cõng nữ tử qua sông?" đường , đường nghĩ, cuối cùng rốt cuộc nhịn được, : "Sư phụ, ngươi phạm giới rồi sao? Sao lại cõng nữ nhân?"

      Lão hòa thượng thở dài : "Ta sớm để xuống, con vẫn còn bỏ được!"

      An An , Huyền nhi, ngươi hôm nay đau là vì tội nghiệt khát máu sao? Có biết tất cả phải do ngươi mong muốn, có biết cần cố chấp? Thiên hạ vạn vật đều là thể với chúng ta, người có thể thấy chúng bị phã vỡ, thả xuống được, mới có thể đảm đương gánh nặng, cũng có thể thoát khỏi dây xiềng xích của thế gian.

      Thiên địa cho ngươi linh lực, là để cho ngươi chà đạp trầm luân sao?

      Ngươi có năng lực tạo phúc cho thiên hạ dân chúng rồi sao?

      Huyền nhi. . . . . . Lòng của ngươi còn chịu buông xuống sao?

      Huyền chợt cảm thấy cảnh tỉnh. . . . . . Vẫn muốn tỉnh lại, chẳng phải là bởi vì cả người đầy máu tanh?

      Hôm nay. . . . . . Buông xuống. . . . . . Cũng liền tỉnh. . . . . .

      Đêm đó. . . . . . Hai mắt Huyền rạng rỡ phát sáng.

      Huyền , An An, quả nhiên là nữ tử khiến chờ đợi suốt tam sinh tam thế.

      Huyền , tim của , quả nhiên vẫn chỉ vì nàng mà trầm luân. . . . . .

      Đối mặt với cố chấp của Huyền, ta biết nên vui mừng hay là nên bi thương.

      Ta nhìn Huyền, dụng tâm hỏi , tại sao cho An An biết ước định tam sinh tam thế đó?

      Tại sao để cho An An cứ như vậy vĩnh viễn làm bạn ở bên cạnh ?

      Dưới ánh trăng. . . . . . Y phục Huyền trắng như tuyết. . . . . .

      Huyền , muốn để An An lần nữa. . . . . .

      Huyền , muốn dùng cả đời này thủ hộ nàng. . . . . .

      Huyền , cho nàng gánh chịu nữa, ước định tam sinh tam thế kia, mình , là được rồi. . . . . .

      Huyền, ngươi lời này, có từng biết. . . . . .

      Lúc An An ngủ say thường gọi tên người



      Lý Uẩn Đình. . . . . .

      Lý Uẩn Đình. . . . . .

      Chờ đợi tam sinh tam thế, nữ tử ngươi lại người khác. . . . . . Ngươi làm sao mà chịu nổi đây?

      Cố ý đè xuống thông tuệ trong mắt. . . . . .

      theo nàng, nhắm mắt theo đuôi. . . . . .

      Đánh cờ. . . . . .

      học. . . . . .

      Huyền, ngươi vì nàng, mà tự bẻ gãy cánh. . . . . .

      Chịu tù đày trong vùng đất Thanh cung nho này. . . . . .

      Là bởi vì thích nhìn thấy lo lắng chợt lóe lên trong mắt nàng sao?

      Là bởi vì rốt cuộc phát vết thương cũ ngươi gây cho nàng sao?

      Nhưng vô luận là lý do gì. . . . . .

      Ta đều thể tin được, ngươi thả nàng . . . . . .

      Bên ngoài tường thành. . . . . . Cái ôm tan nát cõi lòng đó. . . . . .

      An An, nữ nhân ngốc này. . . . . .

      Ngươi biết ngươi bỏ cái gì ?

      Ngươi từ bỏ nam nhân nguyện ý vì ngươi rơi vào địa ngục. . . . . .

      Ngươi từ bỏ người si tình thay đổi chờ ngươi suốt tam sinh tam thế. . . . . .

      Huyền , mấy kiếp kham khổ tu luyện, cũng là vì kiếp này trong hồng trần gặp nàng. . . . . . Chỉ tiếc. . . . . . Vẫn được. . . . . . Có phải tu luyện chưa đủ hay . . . . . . Có phải tình của Huyền dành cho An An chưa đủ thành kính hay . . . . . .

      Nữ nhân. . . . . . Ngươi rất ngu ngốc. . . . . . Ngươi đem vật trân quý nhất đời, hung hăng đánh nát. . . . . .

      Huyền . . . . . . phải muốn buông tay. . . . . .

      Huyền . . . . . .Nếu An An có khó khăn. . . . . . Cho dù chân trời góc biển. . . . . . cũng cứu nàng. . . . . .

      Huyền . . . . . . tin tình của Lý Uẩn Đình. . . . . . Có thể vượt qua chờ đợi suốt tam sinh tam thế của . . . . .

      Huyền . . . . . . An An của ta. . . . . . Muốn tự do. . . . . .

      Huyền . . . . . . Tam sinh tam thế trước, biết, mình nữ tử như gió bao giờ bắt được. . . . . .

      Huyền . . . . . . chung quy có ngày An An hiểu. . . . . . chờ. . . . . .
      Last edited by a moderator: 29/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: Mạc Ly

      Editor: Cẩm Băng Đơn

      Lục sinh trú tĩnh, hoa biểu xuân dư.

      (*Na ná là: Bóng râm làm ban ngày tĩnh lặng, hoa mình gọi mùa xuân đến)

      người ngồi ở Tê Hạc lâu, bưng ly trà thơm lên, che giấu nụ cười bên môi.

      chỉ bất giác, là hạ chí rồi sao.

      Dù sao giao thông của cổ đại này phải rất tiện lợi.

      đường trèo non lội suối. . . . . .

      Thanh Long quốc, ta trở về ~!

      Cha, nương, các người có nhớ An An ?

      "Các ngươi biết ? Năm nay Thanh Long quốc yên ổn, xảy ra hai chuyện lớn kinh thiên động địa đấy."

      Hán tử tráng niên uống rượu bên cạnh bàn, chính trực say rượu đến tai nóng.

      "Hai chuyện lớn kia hả? Chúng ta hàng năm ở biên quan, tin tức thông."

      đại hán râu quai nón khác lên tiếng phụ họa.

      Lòng hiếu kỳ bị gợi lên. . . . . . . . . . . . liên quan tới sao?

      "Ha ha, nương tử của ta rồi, quốc , quốc , ha ha. . . . .."

      Hán tử đầu tiên đột nhiên lên tiếng . . . . . .

      Làm cứng lại mấy lỗ tai kéo dài hóng chuyện. . . . . .

      Ta thở dài

      Người này đúng là. . . . . . Thừa nước đục thả câu.

      "Ta vị đại thúc này, ngươi hãy ! vui thôi, thỏi bạc này bản nương thưởng cho ngươi!"

      "Bộp!" tiếng, thỏi bạc mười lượng cắm lên bàn hán tử kia.

      Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

      Đập vào mi mắt là người như búp bê Barbie. . . . . .

      La quần thủy phấn, ngọt ngào động lòng người, đôi mắt to đen lay láy, lóe lên ánh sáng lanh lợi~

      cổ tay chuỗi chuông bạc kêu đinh , giống như giọng của nàng, thanh thúy dễ nghe.

      Là bạc, đều khiến người động lòng. . . . . .

      " biết nương muốn nghe đoạn nào?"

      Tráng hán đột nhiên trở nên hết sức khách khí, cẩn thận dùng sức rút thỏi bạc ra, nhét vào trong ngực.

      "Vậy ngươi cứ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn * ~~"

      (*Hễ biết , hễ biết)

      Nữ tử mặt mày như vẽ đột nhiên bước chân nhàng, ngồi đối diện với ta. Ách. . . . . . Lại cái bàn này của ta, đúng là bên cạnh bàn của tráng hán kia. . . . . . trách được vị nương kia muốn ngồi nơi này. . . . . .

      "Ta ngồi ở đây, tỷ tỷ ngại chứ?" Nụ cười của nàng ta y hệt ánh mặt trời, làm cho người ta đành lòng cự tuyệt.

      Ta mỉm cười gật đầu, nhàng uống trà trong tay cái, ánh mắt chuyển sang tráng hán, tiếng nào.

      Tráng hán uống hớp rượu, tiếp: "Chuyện lớn thứ nhất xảy ra ở Thanh Long chính là thủ phủ thiên hạ, Lý Uẩn Đình, nhảy xuống biển tự vẫn!"

      Tay, vẫn là thể nhận ra run rẩy chút.

      " là thủ phủ thiên hạ, muốn cái gì phải dễ như trở bàn tay hay sao, tại sao nhảy xuống biển tự sát chứ?" Những người nghe bên cạnh nhịn được lên tiếng.

      "Chuyện này trở thành kỳ án đệ nhất thiên hạ, hoàng thượng cũng biết, ta làm sao mà biết được? Chỉ là Lý Uẩn Đình vừa chết, tất cả cơ nghiệp lập nên đều sụp đổ, lưu thông của ngân hàng tư nhân ở Thánh Ngưng quốc luôn luôn dựa vào Lý Uẩn Đình, giờ sợ rằng sắp loạn rồi. . . . . ."

      " mới mẻ gì cả, kiện tiếp theo."

      Nữ tử bên cạnh ta cười cắt đứt cảm khái vô hạn của tráng hán. . . . . .

      Ta tỉ mỉ quan sát nữ tử này, thấy nón áo y phục đều hoa mỹ tinh xảo. . . . . .

      giàu cũng quý. . . . . .

      "Còn có kiện, là độc nhất vô nhị, khà khà." Tráng hán buồn ngược lại còn cười khà khà.

      "Mọi người đều biết hoàng thượng gần đây bái lạy vị đại tướng quân, thống lĩnh tam quân, nhưng các ngươi biết người nọ là ai sao?"

      Giọng tráng hán thần bí, vẻ mặt tự đắc.

      "Từ xưa quan trường đều là tướng môn hổ tử, chẳng lẽ là vị công tử của tướng quân nhà nào?" Mấy người nghe ất cũng hăng hái tham dự.

      "Cũng phải, cũng phải, đến vị tướng quân này, phàm là người xông pha giang hồ, đều biết."

      Lòng hiếu kỳ của mọi người đều bị kéo lên cao, ta cũng vậy, khỏi trầm ngâm nín thở, những nhân vật nổi tiếng trong chốn giang hồ xoẹt qua trong đầu ta, nhưng chỉ là đoán ra người nọ là ai. . . . . .

      " năm trước, huyết án Tề gia bảo các ngươi còn nhớ chứ?" Tráng hán lên giọng.

      Huyết án Tề gia bảo! ! ! ! ! Hằng ca ca. . . . . . Ly trà trong tay ta, đột nhiên đổ mặt đất. . . . . .

      "Cái này người giang hồ cũng biết đấy..., Võ Lâm Minh Chủ Tề Tử Tân cũng là chết như vậy . . . . . . Giang hồ đồn đại. . . . . . Là Thanh cung gây nên. . . . . ."

      Tề bá bá. . . . . .

      "Lại về Tề Trạm Hằng kia cũng là đáng thương, trong đêm, song thân đều mất. . . . . ."

      "Chính là Kiếm Thần - Tề Trạm Hằng? Hai năm trước ta còn tham gia đại hội võ lâm của Tề gia bảo đấy, trẻ tuổi như thế, kiếm thuật xuất thần nhập hóa như vậy, quả nhiên là thiên cổ chỉ có người!"

      Bên tai. . . . . . Bên trong quán rượu là tiếng người người nghị luận ầm ĩ.

      "Đúng vậy, chính là Tề Trạm Hằng này, chịu khổ biến cố trong nhà, lại thấy tìm bất kỳ ai trả thù, mà đột nhiên ngược lại sẵn sàng góp sức cho triều đình, liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội Nguyên, Trạng Nguyên, điện Kim Loan, hoàng thượng ngự tứ Võ Trạng Nguyên, ban thưởng gấp đôi, lần này Hoài quốc rục rịch ngóc đầu dậy, hoàng thượng lập tức giao binh quyền ."

      Mọi người bỗng nhiên đều thổn thức thôi, giống như là cảm thán cuộc sống vô thường, trầm bổng nhấp nhô.

      "Hoàng thượng sao lại tùy tiện giao binh quyền cho chứ?" Có người nghi ngờ hiểu, sao lại khinh suất thế, dù sao cũng chỉ là quan viên thiếu niên.

      "Đây cũng là có nguyên nhân, tại quốc đô Thanh Long quốc đều đồn đại, hoàng thượng định gả muội muội mà thương nhất - Chiêu Vân công chúa cho Tề Trạm Hằng !"

      "A, cái này cũng lạ gì, dựa dẫm vào người có quyền thế, người người cầu cũng được, cũng khó trách Tề Trạm Hằng quên mối thù giệt gia."

      "Chỉ là đại hội võ lâm hai năm trước, phải Tề Trạm Hằng ngay trước mặt người trong thiên hạ, là có tình với nhị tiểu thư An An của Bích Du Sơn Trang sao? còn tặng Hoài mộc trâm đấy!"

      "Nam nhân đại trượng phu, tam thê tứ thiếp có gì thể? Ngươi đúng là chuyện bé xé ra to. Bích Du Sơn Trang dù có lợi hại hơn nữa, cũng sánh bằng Hoàng thất Thanh Long quốc chứ sao!"

      Bên tai. . . . . . Tiếng nghị luận rối rít. . . . . . Bỗng nhiên trở nên xa lạ. . . . . .

      Hằng ca ca. . . . . . ra huynh tới tìm An An, là bởi vì nguyên nhân này. . . . . . Hằng ca ca. . . . . . An An chưa bao giờ cố chấp lời thề của Hoài mộc trâm. . . . . . Nếu Chiêu Vân công chúa là người huynh thương lòng. . . . . . An An lòng chúc phúc. . . . . .

      Chỉ là. . . . . . Ngày song thân đều mất ấy. . . . . .

      Hằng ca ca. . . . . . Huynh làm sao sống nổi? An An tin tưởng huynh tuyệt đối phải là kẻ ham hư vinh phú quý. . . . . . Nhất định là có nguyên nhân đúng . . . . . .

      An An chỉ là tự trách. . . . . . năm này. . . . . . Chưa bao giờ an ủi Hằng ca ca nửa câu. . . . . .

      "Vị tiểu thư An An đó, rất đẹp ư?" Nữ hài nhi bên cạnh đột nhiên lên tiếng, giọng điệu chua xót.

      Ta ngẩn ra. . . . . . Nữ tử này có địch ý với An An sao?

      "Lúc ấy ở dưới đài, cũng nhìn lắm, chỉ là nghe thân mẫu của An An là mỹ nhân nổi tiếng nhất Thanh Long quốc, phụ thân An Hồn lại nổi danh tuấn dật tiêu dái, sau khi An An lớn lên, chắn hẳn cũng khuynh quốc khuynh thành!"

      "Đúng thế! Nếu xinh đẹp, làm sao lại có thể khiến Kiếm Thần khuynh tâm đây?"

      "Hừ, ta thấy chưa chắc đâu, dù là xinh đẹp, cũng chẳng qua là tốt mã dẻ cùi thôi!" Nữ hài nhi hài lòng hừ lạnh.

      Ta bất đắc dĩ lắc đầu. . . . . . Ta đắc tội vị tiểu thư này khi nào vậy?

      Người xung quanh dần dần tản . . . . . . Aizzzz. . . . . . Nghỉ ngơi chút. . . . . . Lại phải tiếp rồi. . . . . . đến vùng biển Thương Hải Lý Uẩn Đình vùi thân kia, chỉ là hôm nay lại có lý do thể , Hằng ca ca cũng đóng ở nơi kia, bởi vì đó là biên giới Thanh Long quốc và Hoài quốc. . . . . .

      Ta viết thư về nhà cho cha, ta rất mạnh khỏe, khi nào đến Thương Hải xong, về nhà. . . . . .

      "Tỷ tỷ, bông tai của tỷ là đẹp ~!"

      Nữ tử áo trắng đột nhiên lại gần ta, nhìn chằm chằm Giao nhân lệ tai ta, ánh mắt trong vắt.

      "Cám ơn." Ta nhàng mỉm cười, hôm nay nhắc tới bất cứ chuyện gì liên quan tới Lý Uẩn Đình, đối với ta mà , đều là đau nhói. . . . . .

      "Có thể lấy xuống cho muội nhìn ? Tỷ tỷ, bằng tỷ bán nó cho muội , bao nhiêu bạc muội cũng mua!" Đôi mắt to đen lay láy chờ đợi, làm cho người ta khỏi buồn cười.

      " xin lỗi, vật này mặc dù bao nhiêu tiền, nhưng lại là cố nhân tặng cho. . . . . . Tiểu nữ tử bán cho người khác. Huống chi. . . . . . Bông tai này chỉ có người đeo nó mới lấy xuống được. . . . . ."

      Giao nhân lệ bên tai, sắc màu le lói u ám, giống như sâu thấy đáy, giống như lòng của ta.

      "Nhìn vẻ mặt tỷ tỷ. . . . . . Người tặng bông tai này, nhất định là người tỷ tỷ đúng ?" Nữ tử áo trắng cười khanh khách ngồi xuống, miễn cưỡng ta nữa.

      ". . . . . ." Ta biết gì, chỉ có thể mỉm cười mỉm cười tiếp.

      Biến thái Lý. . . . . . Xuất lần có được ? Xuất trước mặt của ta. . . . . . Lần này. . . . . . Bởi rồi. . . . . . An An cũng chạy trốn tiếp nữa. . . . . .

      "Tỷ tỷ, ta và tỷ mới gặp thân, ta tên là Ngọc Lạc, năm nay mười bốn tuổi, tỷ tỷ người sao?"

      "Mười lăm tuổi. . . . . . Ta tên là. . . . . . Mạc Ly."

      Mạc Ly. . . . . .

      Mạc Ly. . . . . .
      Last edited by a moderator: 30/3/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Mộ Phi Hàm

      Editor: Cẩm Băng Đơn

      Cùng nhau bước lên phía trước tới Thương Hải.

      Đối với Ngọc Lạc. . . . . . Ta có chỗ giấu giếm, chỉ mình tìm cha. . . . . .

      Nhưng thế giới này. . . . . . Có ai mà giấu giếm đâu. . . . . .

      Ngọc Lạc trước mắt cũng như thế

      Kiêu ngạo tự nhiên, quý khí mười phần.

      Vậy mà lại nàng là nữ nhi của gia đình thương nhân. . . . . .

      Chẳng qua, vô luận là giấu giếm vì nguyên nhân gì, chỉ cần phải ác ý, cũng có thể chấp nhận được, giống như Ngọc Lạc hoạt bát ngây thơ trước mắt. . . . . . Ta đúng là rất thích. người của nàng, có đè nén, có. . . . . .

      biết là vạn thiên sủng * như thế nào

      (*Vạn thiên sủng : thích hàng vạn nghìn lần)

      tạo ra nữ tử tính tình tùy ý như thế. . . . . .

      đường trằn trọc, tới nội địa Thanh Long quốc, Kỳ, thấy mua bán phồn thịnh, xe ngựa như nước.

      Kỳ này, giống Tô Hàng ở thời Bắc Tống. . . . . . Sản vật giàu có và đông đúc. . . . . Thương nhân cả nước tập hợp nhiều như thế.

      "Mạc Ly tỷ tỷ, tối nay chúng ta đừng ở khách điếm, phụ thân muội ở Kỳ có biệt viện ~"

      vén màn xe, mặc cho Ngọc Lạc kéo ta xuống xe. . . . . . chung đường mệt mỏi, ta muốn nhiều lời, chỉ mỉm cười gật đầu.

      Di Nhiên Sơn Trang

      Dựa vào núi mà xây, địa linh thủy tú.

      Núi giả ở trong lâm viên, cảnh tượng đẹp nhất Giang Nam ~!

      Vừa xuống xe, có người ân cần xông tới.

      À, khỏi bật cười, thương nhân kiểu gì thế? Có thể được ở tại biệt viện lớn như thế trong chốn Kỳ này sao?

      Chỉ là Ngọc Lạc , ta cũng hỏi. . . . . .

      "Tiểu thư, tiểu thư, người trở lại, thiếu gia đợi người ở nơi này ba ngày rồi."

      Quản gia phúc hậu, nhưng giọng chói ta làm cho người ta cảm thấy thoải mái lắm.

      "Cái gì? Ca ca tới?" Thái độ Ngọc Lạc khác thường, bộ mặt kinh hoảng, buông lỏng bàn tay kéo ta ra.

      Nhìn Ngọc Lạc khẩn trương, ta có chút nghi hoặc. . . . . . Ngọc Lạc lần này ra cửa, người trong nhà biết sao?

      "Tỷ tỷ, cả đường tỷ mệt nhọc rồi, về phòng trước nghỉ ngơi . Ngọc Lạc còn có chút việc phải xử lý." Ngọc Lạc quay đầu lại mỉm cười với ta.

      "Biết rồi, ngươi cũng nên nghỉ ngơi tốt." Ta hỏi nhiều, theo nha hoàn tiến về phía phòng khách. . . . . .

      Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. . . . . .

      Ban đêm, ngủ say. . . . . .

      Buổi sáng khi tỉnh lại, quản gia tới cho ta biết, là Ngọc Lạc muốn ở lại đây hai ngày. Hi vọng ta có thể ở cùng với nàng.

      Có chút muốn bị trì hoãn. . . . . . Nhưng là. . . . . . Ta vẫn phản đối. . . . . .

      Dù sao. . . . . . ám vệ bên cạnh Ngọc Lạc. . . . . .

      Còn ta mình lên đường nên có. . . . . .

      Vì có thể bình an tới Thương Hải. . . . . .

      Ta thể mạo hiểm. . . . . .

      "Nữ nhân, dù xinh đẹp thông minh thế nào, cũng nên ngoan ngoan sống ở bên cạnh nam nhân là tốt rồi, Ngọc Lạc, huynh dung túng muội, nhưng cũng có nghĩa rằng muội có thể vô pháp vô thiên!"

      ngang qua phòng khách, nghe giọng của nam nhân, hùng hậu êm tai, nhưng giống như quở trách Ngọc Lạc.

      Cười khẽ, nam nhân xem thường nữ nhân. . . . . .

      "Ca, huynh cũng thể cầu nữ tử khắp thiên hạ đều giống như Di tỷ tỷ được, huống chi tỷ ấy cũng . . . . . ."

      "Bốp. . . . . ." Là tiếng ly trà vỡ vụn. . . . . .

      Ngọc Lạc im bặt.

      Ta lững thững tới bờ hồ ~

      Tiểu Hà mới lộ sừng nhọn, sáng sớm có chuồn chuồn đậu ở đầu.

      Trải qua cả đêm mưa phùn gột rửa, cả sơn trang tự nhiên mát mẻ giống như bức tranh thuỷ mặc. . . . . .

      để ý tới tư thế của mình, ta tùy ý nằm ở cỏ. . . . . .

      Nhìn mây lững thững trôi. . . . . .

      bao lâu rồi, ngẩng đầu nhìn lên trời xanh nhỉ?

      Cứ như vậy mà ta ngủ thiếp . . . . . . Khi tỉnh lại, thấy dưới ánh mặt trời ánh lên mặt hồ gợn sóng lăn tăn, khỏi nổi hứng chơi đùa.

      Cởi giày ra, chân trần đứng ở bờ hồ, vén tay áo lên, bắt cá bơi lội trong hồ. . . . . .

      đống bọt nước văng lên. . . . . .

      Giống như Hàm từng , An An của , luôn tìm được phương thức để bản thân vui vẻ.

      "Ngươi chính là Mạc Ly?" Bên bờ hồ, là giọng của ai đó nhàng nhàn nhạt, ta ngẩng đầu lên lơ đãng liền bắt gặp đôi mắt, trong cuộc đời của ngươi hề báo động xuất người, là tâm tình như thế nào nhỉ? nam tử, lúc trầm tĩnh có thể uy nghiêm ra lệnh thiên quân vạn mã chỉ vì người thần phục, lúc mỉm cười lại như gió xuân loại nhịp nhàng ăn khớp, giống như làm cho đáy lòng ngươi ấm áp khẽ ngâm nga.

      Đó là đôi mắt giống Hàm đến cỡ nào, mắt xếch hẹp dài khẽ híp, dưới ánh mặt trời lóe ra quang huy chói mắt. . . . . .

      Nhưng. . . . . . Vẫn giống đâu. . . . . . Ngoại trừ ánh mắt tất cả đều giống. . . . . .

      "Là ai dạy ngươi nhìn chằm chằm nam nhân như thế? Hả?" Nam tử giễu cợt cười tiếng, liếc thấy hai chân trần của ta, trong mắt lóe lên nồng đậm khinh thường. . . . . .

      "Công tử sợ bị người ta nhìn sao?" Đè xuống mất mát nhàn nhạt trong lòng, ta vẫn như cũ nhìn chằm chằm cặp mắt kia, nhàng cười .

      "Ngươi đến gần Ngọc Lạc có mục đích gì? Nữ nhân?" Nam tử ngẩn ra, ngay sau đó uy nghiêm lên tiếng, giống như là thẩm vấn phạm nhân.

      "Đầu tiên, ta thích cái xưng hô nữ nhân này, công tử, Ngọc Lạc chỉ là bằng hữu của ta mà thôi, còn gì khác." Chậm rãi ngồi ở bờ hồ, hai chân vẫn còn ngâm ở trong nước, ta nhàng đá nước, cười khẽ nhìn mấy chú cá chạy trốn. . . . . .

      "Dựa vào cái gì mà ta phải tin ngươi?"

      "Ta cần ngài tin, chỉ là hi vọng nếu ta tôn trọng ngài, ngài cũng tôn trọng ta, chỉ như thế mà thôi."

      "Ha, buồn cười, ta sống hai mươi mấy năm nay, vẫn là lần đầu tiên nghe nữ nhân muốn tôn trọng đấy."

      "Công tử, Mạc Ly kể cho người chuyện xưa nhé." để ý tới trong giọng của có chút giễu cợt, ta khẽ kéo góc áo của , thấy sửng sốt chút, ngay sau đó hừ lạnh tiếng, khó chịu ngồi ở bên cạnh ta.

      "Rất lâu về trước, có Ngô Vương, có ngày ông vượt qua Trường Giang, lên vùng núi mà Mi Hầu cư ngụ. Bầy khỉ nhìn thấy đội ngũ săn thú của Ngô Vương kinh hoảng chạy trốn tán loạn, trốn vào chỗ sâu trong rừng gai. Nhưng lại có con khỉ bị bỏ lại, nó bình tĩnh vọt lên, nắm nhánh cây nhảy tới nhảy lui, biểu diễn linh hoạt của mình ở trước mặt Ngô Vương. Ngô Vương dùng tên bắn nó, nó nhanh nhẹn tóm lấy mũi tên bay nhanh tới. Ngô Vương hạ lệnh kêu tả hữu tùy tùng và mấy người săn cùng tiến lên trước bắn tên, Hầu Tử tránh né kịp ôm cây mà chết.

      Ngô Vương trở lại với vị bằng hữu Nhan Bất Nghi, con khỉ này khoe nó linh xảo, dựa vào nhanh nhẹn mà miệt thị ta, đến nỗi phải nhận trừng phạt như thế mà chết , nhất định phải lấy đó làm gương!

      Nhan Bất Nghi từ đó hiểu , nên dùng thái độ kiêu ngạo để đối đãi với người khác, trở về lập tức bái hiền sĩ Đổng Ngô nổi danh làm thầy để bỏ cái tính khí kiêu ngạo của mình, bỏ dâm nhạc* từ biệt tôn hiền, ba năm kia được cả nước dưới cùng khen ngợi, được người đợi gọi là người có đức hạnh tài năng."

      (Dâm nhạc: Nhạc dâm tục, phóng đãng,…)

      Giọng điệu êm ái, kể chuyện xưa Trang Tử. . . . . .

      "Lớn mật, ngươi dám ta giống như con khỉ kiêu căng kia sao?" Ngọc Lạc đột nhiên đứng lên, trong mắt là tức giận khó nén giống với Hàm.

      Ta cũng chậm rãi đứng lên, nhìn thẳng , "Trong mắt Mạc Ly, công tử chỉ tự mình suy nghĩ đặt điều mà thôi, trong mắt công tử Mạc Ly chỉ là nữ nhân, vứt bỏ tâm mà thèm nhìn, chỉ cố chấp với quan niệm giữa nam nhân nữ nhân, công tử chẳng phải hồ đồ sao?"

      Thừa dịp sững sờ, dưới chân ta vừa trượt, làm bộ sắp rơi xuống nước.

      nghi ngờ gì, phản ứng đầu tiên là đưa tay ra đỡ ta.

      Thừa dịp rời trọng tâm, ta nhanh đưa chân ra, khẽ đẩy cái.

      Cười ha ha nhìn bộ dạng chật vật khi rơi xuống xuống hồ. . . . . .

      Đó là buổi sáng, ngồi trong nước, chật vật chịu nổi.

      Tức giận gầm , "Nữ nhân, còn qua đây đỡ ta!"

      Đó là buổi sáng, ta khó có được tâm trạng tốt mà nghịch ngợm.

      Cố tình biết làm sao , "Nhưng nam nữ thụ thụ bất thân. . . . . ."

      Đó là buổi sáng, ta biết xảy ra chuyện gì.

      Bên tai chỉ có câu đột nhiên kia.

      "Nữ nhân, ta tên là Mộ phi Hàm. . . . . ."

      "Nếu như ngươi là Mộ phi Hàm, vậy ngươi nhất định dịch dung rồi!" Ta đột nhiên giương nanh múa vuốt đánh về phía . Tay tự giác được xoa xoa hai gò má của . . . . . .

      "Ngươi, nữ nhân điên này!" Mộ phi Hàm bởi vì động tác đột nhiên của ta mà sợ hết hồn, vất vả đứng lên lại rơi xuống nước, văng lên đống bọt nước. . . . . .

      "Ha ha, ta điên rồi đấy." Đột nhiên ý thức được mình ngốc biết bao nhiêu, để ý tới Mộ phi Hàm vẫn còn nhe răng nhếch miệng, ta nhấc góc váy, xoay người chạy .

      Trong lòng mực yên lặng nhớ tới. . . . . .

      phải chỉ là tên giống thôi sao? phải chỉ là đôi mắt giống thôi sao? phải Hàm của ta. . . . . . phải. . . . . .

      Hàm. . . . . .

      An An thích người khác. . . . . .

      chúc phúc An An chứ?

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19 (1)

      Editor: Cẩm Băng Đơn

      Chương này có miêu tả mấy bước vẽ hình đều nhau, vì trình độ có hạn nên ta lược bỏ, mọi người thông cảm nhé :p3 :p3 :p3

      Ngày thứ hai, vừa vào phòng khách, nghe thấy giọng điệu có chút buồn rầu của Mộ Phi Hàm.

      "Cao phu tử. . . . . . Nghĩ ra cái đề mục này đúng là hao tổn tâm huyết."

      Hà, có ý tứ, có chuyện gì còn có thể khiến cái tên tự đại kiêu căng này cảm thấy thất bại chứ?

      "Mạc Ly tỷ tỷ, tỷ dậy rồi sao, ca ca nghiên cứu với Cao phu tử!" Ngọc Lạc thấy ta tiến tới, thân thiết kéo cánh tay của ta, líu ríu chuyện ngừng.

      ghế chủ vị, Mộ Phi Hàm ngồi cầm cái compa cau mày, khổ cực suy nghĩ, phía dưới có lão giả tóc trắng xuôi tay đứng, trí tuệ trong mắt lấp lánh chói lọi.

      "Cao phu tử ra đề cho ca ca, ca ca suy nghĩ hơn tháng cũng hiểu ra!" Ngọc Lạc khanh khách cười duyên.

      Ta biết Thanh Long quốc luôn luôn tôn trọng khoa học tự nhiên, nhân dân như thế, xã hội thượng tầng lại càng là làm biết mệt, có cái tình cảnh như thế này cũng kỳ quái.

      "Ha ha, điều này cũng thể trách công tử, ta ra cái đề này, người nào trong tam quốc có thể hiểu!" Cao phu tử vui vẻ sờ lên râu, vẻ mặt hả hê.

      "Cao phu tử giải được sao? Lúc ca ca ta 7 tuổi được gọi là thần đồng, suy nghĩ lâu như vậy cũng nghĩ ra được, có phải căn bản là hiểu hay ?" Ngọc Lạc quyết nâng cái miệng nhắn, thay Mộ Phi Hàm chuyện.

      "Đề Cao phu tử ra há có thể là trò đùa? Ngọc Lạc, được hồ đồ!" Mộ Phi Hàm ngẩng đầu quát lớn tiếng, ngay sau đó lại cúi đầu vắt hết óc.

      Ha ha, đến tột cùng là cái đề như thế nào? Lòng hiếu kỳ của ta hiếm có khi bị treo lên cao như thế này.

      "Ngọc Lạc, là loại đề gì?" Nhìn thấy Mộ Phi Hàm lúc này có điểm giống đứa bé, ta khỏi thấy buồn cười.

      "Cao phu tử chỉ cho compa và thước thẳng làm phụ trợ, muốn ca ca tạo ra 17 hình đều nhau!"

      Cái miệng đo đỏ nhắn của Ngọc Lạc vẫn như cũ chu lên, rất là đáng .

      . . . . . . OMG! Chia thành 17 hình đều nhau. . . . . . Bài toán khó thế kỷ của Archimedes . . . . . .

      Thành công hả hê nhất của nhà số học Gauss phương Tây. . . . . .


      Nhớ lại

      "Mộ Phi Hàm, cậu làm cái gì đấy?" Bàn học bên cạnh, Mộ Phi Hàm khó có được cảnh cả ngày cũng thèm hoạt động.

      "Thước và compa chia ra 17 hình đều nhau! Rất hay đấy. . . . . . Chỉ là An An cậu đừng lãng phí tế bào não làm gì. . . . . . Cậu nhất định làm được!" Hàm răng trắng nhe ra, Mộ Phi Hàm khiêu khích nhìn ta.

      "Ơ. . . . . . Cậu, hừ. . . . . . thế tớ nhất định phải làm cho cậu xem!" Hết lần này tới lần khác cứ kích thích ta như thế này - -#

      Kết quả cả ngày, các bạn khác liều mạng làm đề luyện tập, chỉ có ta và Mộ Phi Hàm vẫn cầm com-pa cùng thước thẳng, như có điều suy nghĩ. . . . . . lộ ra cái vẻ mặt ngu ngốc. . . . . .

      Kết quả. . . . . . Kết quả. . . . . . Ba ngày sau ta ăn gian. . . . . .

      Hướng về phía Mộ Phi Hàm, chỉ vào 17 hình đều nhau ở tờ giấy, vênh váo tự đắc. . . . . .

      Hê hê BAIDU là tốt - -#

      "An An, cậu chỉ biết lười biếng!" Mộ Phi Hàm lắc đầu thở dài. . . . . . Trong mắt lại là nụ cười cưng chìu. . . . . .

      “Cắt~ vẽ 17 hình đều nhau có thể có nhiều khó khăn mà!" Ta chột dạ nguỵ biện, lại kêu rất lớn tiếng.

      "Cắt~ vẽ 17 hình đều nhau có thể có nhiều khó khăn hả!" Giọng điệu lớn , lại thành công gây chú ý của mọi người.

      "Á. . . . . ." Ta cuống quít che miệng lại. . . . . . Tự trách mình sao lại đắm chìm vào ký ức. . . . . .

      "A ~~?" khó sao? Mộ Phi Hàm kỳ quái nhíu mày, ngay sau đó khinh thường , "Nữ nhân chuyện đúng là cực kỳ nặng cũng ."

      Lửa giận trong lòng bởi vì vô lễ của mà bùng cháy. . . . . . đúng là cực kỳ cực kỳ ghét cái bộ dáng tự đại cuồng ngạo kia của !

      "Nếu ta vẽ ra được sao?" Ta cũng học nhíu mày, cố ý tỏ vẻ phách lối.

      "Ha ha, nương vẫn nên mạnh miệng hơn, chỉ có thể dùng thước thẳng và compa, còn thể dùng thước mà đo độ được, cho dù nương cực kì thông minh, chỉ sợ cũng là khó giải." Cao phu tử chuyển sang ta, mỉm cười khuyên bảo, cũng hề bởi vì ta khinh suất lên tiếng mà khinh thường.

      "Mạc Ly xin hỏi Cao phu tử, đời này có ai có thể giải được đề này hay ?" Ta chỉ lạnh nhạt mỉm cười, nhưng trong lòng lại tôn trọng Cao phu tử thêm phần.

      "Cái đề này vốn là sư tổ của lão phu lưu lại. . . . . . Mấy trăm năm qua, ai trong tam quốc có thể hiểu, mặc dù lão phu có chút hiểu cái đề này. . . . . . Nhưng cũng biết đường giải." Cao phu tử đáp trở về cho ta nụ cười, thẳng thắn ra.

      Ha ha. . . . . . Cái vấn đề toán học khó khăn này vốn cần rất nhiều suy tưởng, bao nhiêu năm rồi, các nhà số học cổ đại cận đại cũng vì thế đề mà khổ cực suy tư, nhưng ai có thể đạt được ước muốn. Nếu có Gauss chú nghé con mới sinh ra sợ cọp thiên tài, sợ rằng bây giờ mọi người vẫn còn nghi hoặc hiểu ấy chứ, cũng khó trách mọi người trong thời khác cũng vì nó mà vắt hết óc. . . . . . Nếu cái đề dễ dàng giải như thế. . . . . . Cũng đáng giá để vô số người chì vì nó mà mụ mị tìm kiếm. . . . . .

      "Nữ nhân. . . . . . phải cái gì náo nhiệt cũng có thể tiếp cận đâu!" Thấy ta trả lời ngay, Mộ Phi Hàm giơ giơ thước trong tay lên, giễu cợt cười tiếng.

      "Ta có thể vẽ được." Mộ Phi Hàm kiêu ngạo, ngược lại ta càng bình tĩnh trả lời.

      "Nếu ngươi vẽ được, ta cho ngươi nguyện vọng!" Mộ Phi Hàm liếc mắt nhìn ta, đưa thước thẳng và compa trong tay ra.

      "Được, quân tử nhất ngôn." Mỉm cười nhận lấy thước và compa, để ý tới đùa giỡn trong mắt Mộ Phi Hàm, cho ta nguyện vọng? . . . . . . là cuồng vọng. . . . . .Nghĩ mình là hoàng thượng sao? . . . . . . Ha ha. . . . . . Chẳng qua ta lúc này vừa vặn ta cần nguyện vọng . . . . . .

      nhàng mở giấy bàn ra. . . . . .

      Nhấc bút lên. . . . . . Trong đầu bắt đầu nhớ lại ký ức mười lăm năm trước. . . . . .

      Bước đầu tiên. . . . . .

      Làm đến đây, Cao phu tử đột nhiên bu lại, trong mắt tràn đầy hứng thú. . . . . .

      Mộ Phi Hàm cũng kỳ quái ngồi gần ta thêm chút, tay phải chống đầu. . . . . . Nhìn chằm chằm địa đồ dưới ngòi bút của ta. . . . . . Giống như suy nghĩ cái gì. . . . . .

      Ta cúi đầu , tiếp vẽ tiếp

      Bước thứ hai….

      Hơi ngừng lại, xoa cổ tay có chút chua xót, lại thấy Cao phu tử lọt vào trạng thái ngốc trệ. . . . . .

      Mộ Phi Hàm càng thêm trợn to hai mắt, nhíu mày. . . . . .

      Chỉ có Ngọc Lạc biết cái gì đông xem chút tây xem chút, thấy bọn ta tập trung tinh thần, cũng dám lên tiếng quấy rầy.

      Bước thứ ba…

      tiếng thở dài, vứt bút trong tay xuống. . . . . . Ta đúng là lắm phương pháp đánh dấu của cái cổ đại này. . . . . . Cho nên vẽ ra 17 cái hình có chút chẳng ra sao cả, chỉ là. . . . . . Cuối cùng vẫn thành công được vẽ ra!

      Ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía. . . . . . Ách. . . . . . yên tĩnh. . . . . . thể nào. . . . . . ai tán thưởng ta sao?

      "Trời ạ! ! ! nương ngươi là! ! ! ! Quá. . . . . ." Cao phu tử rớt nước mắt vui mừng, kích động cầm lấy tay ta đặt ở bàn giấy. . . . . .

      "Mạc Ly tỷ tỷ, tỷ là giỏi, tam quốc ai có thể hiểu cái đề khó này, vậy mà tỷ chỉ có lúc giải quyết!" Ngọc Lạc mặc dù chân tướng, nhưng nhìn thấy phu tử kích động, nhìn ta, trong mắt bắn ra vẻ sùng bái tán loạn. . . . . .

      Ách. . . . . . ra ta cũng là ăn trộm thôi. . . . . . Nuốt lời định vào trong bụng, dám ra, hai mắt buồn cười nhìn về Mộ Phi Hàm. . . . . .

      Giải đề toán này đơn giản chỉ vì ta muốn nguyện vọng kia. . . . . . Rất muốn. . . . . .

      Mộ Phi Hàm ngồi ghế chủ vị biểu kích động như Cao phu tử, từ giật mình khôi phục rất nhanh thái độ bình thường, bưng lên ly trà thơm bàn, đưa đến bên môi. . . . . . khinh thường trong mắt đối với ta nhạt phần. . . . . .

      , "Ngươi muốn cái gì? Mạc Ly?"

      Hoảng hốt

      , "Ngươi muốn cái gì? Mạc Ly?"
      Last edited by a moderator: 5/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :