1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Say mê cả đời thì có làm sao - Vũ Bộ Lăng Loạn (Full - Đã có eBook0

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13.1

      Editor: Cẩm Băng Đơn

      Ban đêm

      Ngoài cửa sổ

      Thanh nhi đứng chắp tay

      Áo ngoài màu lửa đó dưới ánh trăng chiếu xuống lộ ra quang hoa dị. . . . . .

      "An An, nếu nàng biết chuyện Ám Dạ làm hỏng là gì, liệu có tha thứ cho hay ?"

      Chương 13.2 Chỉ có thể chờ đợi (Thanh nhi)

      Từ lúc ta có trí nhớ, bên cạnh ta vẫn luôn có Huyền làm bạn, cùng nhau đọc sách, cùng nhau đánh cờ, cùng nhau leo cây, cùng tới ruộng của nông dân trộm bắp, cùng nhau bị phu tử khiển trách. . . . . .

      Khi còn bé ta rất bướng bỉnh, Huyền vì ta mà chịu biết bao nhiêu trách phạt, chẳng lẽ là bởi vì ta gọi là ca ca sao?

      Sau này trưởng thành hơn chút, ta mới biết Huyền khác với ta . . . . . .

      Ta ngày ngày tu tập võ học cao thâm. . . . . .

      Còn mỗi ngày ngồi ở trong thiện phòng tĩnh tâm suy nghĩ. . . . . .

      Ta có sở thích săn thú để có được vui thú cùng khoái cảm, thỉnh thoảng ăn món ăn thôn quê để tìm kích thích.

      Nhưng lại chịu tổn thương bất kỳ sinh mạng nào, ngay cả cơm canh, cũng rất đơn giản . . . . . .

      Ta từng thấy đám cỏ màu xanh, Huyền ngồi chiếu, chim chóc bốn phía đều bay lượn xung quanh , sung sướng ca hát . . . . . .

      Ta vẫn nhớ Thiên Cảnh năm mười năm, thành Triệu Châu làm phản, đường tiến quân thần tốc, nhắm thẳng vào Đô Thành.

      Huyền thân áo trắng, đứng ở tường Đô thành, nhắm mắt cầu nguyện, trong phút chốc, gió bão đột nhiên nổi lên. . . . . .

      Gió lốc hiếm thấy vây khốn quân phản loạn suốt mười ngày, khiến lương thảo khô kiệt, nửa bước cũng khó dời , quân lính tan rã, cuối cùng bị quân thiết kỵ của Thánh Ngưng quốc tiêu diệt. . . . . .

      Sau ngày đó, Huyền mười tuổi trở thành thần thoại của Thánh Ngưng quốc. . . . . .Trở thành thế hệ kiêu ngạo nhất của Mộ Dung gia. . . . . .

      Mà ta cũng nhớ lo lắng sâu trong mắt phụ thân ngày đó, người , các thế hệ nam tử kế thừa linh lực của Mộ Dung gia, cũng chỉ là thiện bói, biết thiên ý, cho nên có thể bảo đảm Thánh Ngưng quốc thấy tiên cơ, trăm năm bình an.

      Mà linh lực của Huyền lại có thể hô phong hoán vũ, thay đổi tự nhiên, biết là phúc hay là họa. . . . . .

      Năm Huyền mười tuổi, được phong làm Quốc sư, hoàng thượng lấy lễ đối đãi như với thầy giáo, địa vị tôn sùng, Đơn, l, q. đ người nào ở Thánh Ngưng quốc có thể sánh bằng.

      Mười tuổi năm ấy, cha và nương cùng nhau du lịch thế gian, trở về nữa, cha , ông nợ nương lời hứa, đến lúc phải thực . . . . . .

      Ta hỏi cha, vì sao vài chục năm nay, tình cảm của ông vẫn sâu như biển vậy?

      Cha , ông chỉ người đắp chăn cho ông mỗi lúc ông ngủ say. . . . . .

      Cha còn , nam tử Mộ Dung gia, cả đời chỉ thú thê . . . . . .

      Khi đó ta còn quá , hiểu sâu sắc trong mắt cha là cái gì. . . . . .

      Cho đến. . . . . . Cho đến khi. . . . . . Gặp nàng. . . . . .

      Qùy gối gần Lý phủ, giỡn trò bán mình chôn cất cha, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng màu vàng nhạt. . . . . .

      đến rồi sao? Ta từ lúc vừa mới bắt đầu, người muốn tiếp cận chính là nàng - nhị tiểu thư An An của Bích Du Sơn Trang.

      "Đệ đệ, mặc dù cha bán tỷ vào thanh lâu, nhưng tỷ chưa từng trách ông, lòng ta luôn tâm niệm đọc khi chạy trốn được khỏi đó đoàn tụ với cả nhà chúng ta. ngờ. . . . . . ô… ô… ô, vẫn kịp nhìn cha lần cuối!"

      Nàng che miệng của ta chặt, làm cho ta khỏi thấy buồn cười, nàng tình huống, lại còn có thể diễn trò với ta.

      Vì hai cái bánh bao. . . . . .

      đúng là có ý tứ. . . . . .

      Cứ suy nghĩ như vậy đến gần nàng, xác định nàng có phải là người mà ta tìm kiếm suốt mười hai năm nay . . . . . .

      Chỉ là Lý Uẩn Đình đột nhiên tham gia vào nằm trong dự liệu của ta. . . . . .

      Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Uẩn Đình, ta cười, nam nhân ngồi xe lăn chỉ biết kiếm tiền trước mắt, là U Minh công tử mấy năm trước tam quốc chỉ nhắc đến là biến sắc đó sao?

      Người có thể gặp qua U Minh công tử cực kỳ ít, mà ta vừa vặn nằm trong số người hiếm hoi đó. . . . . .

      Lý Uẩn Đình hình như cũng hoài nghi thân phận của ta, lấy tư cách là thầy dạy võ công cố gắng thử dò xét ta. . . . . .

      Buồn cười nhất chính là An An lại bởi vì chuyện này mà ghen tỵ với ta. . . . . .

      Nàng rất ngốc, rất dễ bị lừa.

      Ta gọi nàng là tỷ tỷ, nàng lại bắt đầu giống như tỷ tỷ, chân tay vụng về chăm sóc ta.

      Lúc ta luyện công ly trà thơm ấm áp kia, lúc ta ngủ vì ta nhàng đắp chăn. . . . . .

      Đột nhiên nhớ tới lời cha từng , nữ tử nguyện ý đắp chăn cho con, có phải là người con nên quý trọng cả đời hay ?

      Kinh ngạc vì ý nghĩ của mình, chẳng lẽ trong lòng ta, nàng quan trọng như thế rồi sao?

      Ta vậy mà lại thích nha đầu mới mười hai tuổi. . . . . .

      Lại thích gián tiếp hại người của Huyền. . . . . .

      thể tin được. . . . . .

      Vì vậy ta cố ý tránh nàng, châm chọc khiêu khích nàng. . . . . .

      Trêu cợt nàng, tổn thương lòng của nàng. . . . . .

      Nhưng nàng rất là ngốc. . . . . .

      Coi ta như đệ đệ, thế nào cũng dễ dàng tha thứ. . . . . .

      Vô luận ta gì, đều nở nụ cười ngốc nghếch kia. . . . . .

      Như kẻ ngốc vậy. . . . . .

      Đến nay vẫn còn nhớ tới buổi tối ngày hè hôm ấy, lòng vẫn ấm áp.

      Ta phát sốt, nằm ở giường, trằn trọc trở mình, con muỗi kêu ong ong, khỏi làm người ta phiền lòng.

      cái khăn mặt lành lạnh, đôi mắt lo lắng.

      Nàng ôn nhu an ủi ta, "Thanh nhi, ngươi ngủ , tỷ tỷ ở chỗ này đuổi muỗi giúp ngươi."

      Ngu ngốc, ta thích bị coi là kẻ yếu mà được chăm sóc, trở mình cái, nhìn cái kẻ ngốc như nàng nữa.

      Nhưng lại dưới cây quạt thổi ra hơi mát. . . . . . mà dần dần ngủ. . . . . .

      Ngửi mùi thơm hoa lan như có như người nàng. . . . . . Cả đêm mộng đẹp. . . . . .

      Khi tỉnh lại, nhìn thấy nàng ngủ ở cạnh giường ta, nhàng di động, tay của nàng bắt đầu lập tức vô ý thức lay động cây quạt. . . . . .

      Hốc mắt ta ươn ướt. . . . . . Tại sao vậy chứ?

      Sáng sớm hôm đó, ta ôm nàng ngủ say.

      Gặp Lý Uẩn Đình chạy tới cửa.

      khắc kia ánh mắt tiếp xúc với Lý Uẩn Đình . . . . . .

      Ta hiểu hai chuyện.

      , Lý Uẩn Đình quan tâm nàng;

      Hai, ta thích Lý Uẩn Đình quan tâm nàng, thích. . . . . .

      Chỉ là ta lại ngờ, Lý Uẩn Đình lại vì nàng lấy Giao Nhân Lệ ra, kể từ đó, đồng nghĩa với việc tuyên cáo với người trong thiên hạ , người nào gây bất lợi đối với An An, chính là đối địch với Lý Uẩn Đình . . . . . .

      Người trong thiên hạ biết thân phận chân của Lý Uẩn Đình, nhưng ta lại biết. . . . . .

      “Lưu thủy” róc rách như thanh của tự nhiên, Đơn, l, q. đ dưới khúc U Minh tất cả đều biến thành vong hồn. . . . . .

      Vô cầu vô thúc* giống như gió, nam tử cuồng vọng trương dương, vậy mà cũng có người ràng buộc sao?

      (Vô cầu vô thúc: cầu cũng bó buộc)

      Ta thừa nhận, bắt An An , nửa là bởi vì Huyền, nửa là bởi vì Lý Uẩn Đình.

      Ta sợ có ngày An An hiểu thâm tình của Lý Uẩn Đình . . . . . .

      Sợ có ngày lúc ta bị bệnh nàng ở bên cạnh ta. . . . . .

      Có trời mới biết, ngày Lý Uẩn Đình tiến vào Thanh cung, nàng muốn ở lại khiến ta vui đến mức nào.

      Ta cứ ngỡ, nàng , rời , rời khỏi địa phương mà nàng sợ hãi này.

      Nhưng nàng , vô luận lý do nàng ở lại là vì Huyền hay là vì cái gì

      Ta đều rất vui vẻ. . . . . .

      Huyền rất thích nàng, vượt qua cái thích mà ta nghĩ. . . . . .

      Tin cậy, quý trọng, nghe theo vô điều kiện . . . . . .

      Lúc này Huyền tinh khiết giống như tiểu hài tử mới sinh.

      Làm cho người ta nhịn muốn bảo vệ. . . . . .

      Nhưng nàng , nàng muốn dạy cho Huyền, khiến Huyền trở thành nam nhân đột trời đạp đất lần nữa.

      Ta và nàng nổi lên tranh chấp.

      Cuối cùng, ta bước lui, bởi vì nàng , bảo vệ quá mức của ta phá hủy cuộc sống của Huyền. . . . . .

      Mỗi ngày nangf làm bạn đọc sách cho Huyền nghe.

      Vì Huyền buộc tóc, vì Huyền mặc y phục. . . . . .

      Ta biết ta nên ghen tỵ. . . . . . Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . . Đó là Huyền. . . . . .

      Mà nàng làm tất cả. . . . . . Đều chỉ là vì bồi thường Huyền mà thôi. . . . . . nên suy nghĩ lung tung. . . . . .

      Có lẽ…

      Nàng đúng, ngày Huyền nhanh chóng trưởng thành, dù là ngạo nhân có linh lực, Đơn, l, q. đ nhưng vẫn thông tuệ tuyệt đỉnh như cũ. . . . . .

      Chỉ là. . . . . . Nàng phát

      lóa mắt mỗi ngày của nàng càng khiến ta quyến luyến sâu hơn. . . . . .

      Ta cảm thấy được mình rơi vào tử cục. . . . . .

      Là ta muốn nàng bồi Huyền . . . . . . Là ta hi vọng nàng có thể sinh hài tử cho Huyền. . . . . .

      Nhưng tại sao trong lòng ta lại khó chịu vậy?

      Tại sao vậy chứ?

      Mà ta cái gì cũng thể làm. . . . . .

      Huyền hai bàn tay trắng rồi, chỉ có An An. . . . . .

      ai có thể biết. . . . . . Ta cũng vậy. . . . . . Cũng chỉ có An An mà thôi. . . . . .

      Càng ngày càng xác định được, ban đầu để cho nàng ở lại, đến tột cùng là vì Huyền, hay là vì mình. . . . . .

      Thần trí Huyền hình như khôi phục rất nhiều, như người trưởng thành suy nghĩ vấn đề rồi. . . . . .

      Vì vậy, lần rồi lại lần, ta và Huyền yên lặng ngồi trong lương đình. . . . . .

      Mỉm cười nhìn An An ngây ngốc rất bận rộn. . . . . .

      Nhìn nàng tưới chậu hoa Bạch Lan thích. . . . . .

      sợ chết trêu chọc A Hoàng của Huyền. . . . . .

      Thậm chí còn đùa ác bỏ bã đậu vào trong ly trà của ta. . . . . .

      Chỉ có vấn đề, ta thể . . . . . .

      Huyền cũng . . . . . .

      Trong chúng ta. . . . . . Đến tột cùng người nào mới được nàng . . . . . . Gần nhau cả đời. . . . . .

      Nếu đều thể . . . . . . vậy hãy để trong đáy lòng. . . . . . Cứ như vậy mỗi ngày giả bộ vô hài hòa vui vẻ. . . . . . là tốt rồi. . . . . . Chỉ là. . . . . . vì ích kỷ của mình . . . . . . làm phí hoài tuổi thanh xuân của nàng. . . . .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13.3 Cập cấp*

      (Cập cấp ở đây là đến tuổi trưởng thành)

      Editor: Cẩm Băng Đơn

      Mệt quá mệt quá. . . . . . loại cảm giác ê ẩm sưng người vừa quen thuộc vừa xa lạ . . . . . . Ngủ sâu. . . . . .

      Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào. . . . . . Chiếu lên mặt ta. . . . . . muốn tỉnh. . . . . .

      "An An, nàng chảy máu! !"

      Cả người bị ai đó dùng sức lay tỉnh. . . . . .

      Mở ra đôi mắt mệt mỏi, ta thấy gương mặt mỹ lệ đầy lo lắng của Huyền nhi. . . . . .

      "An An, nàng tỉnh chút , đừng làm ta sợ!" Huyền nhi lớn tiếng gọi tên của ta.

      Cái gì? - -# Chờ đến lúc ta hoàn toàn tỉnh táo, nhìn thấy chính là Huyền nhi xúc động ta, dùng sức kêu gọi, cái trường hợp kinh điển sinh ly tử biệt này. . . . . .

      Mơ hồ. . . . . . Ta ngoại trừ hơi mệt chút. . . . . . Dường như chẳng có gì. . . . . .

      Chẳng lẽ ta lại xuyên. . . . . . ?

      "An An, làm sao chảy máu vậy?"

      "Máu?"

      Theo tầm mắt Huyền nhi nhìn xuống. . . . . . quần ngủ màu trắng sữa. . . . . . Nơi bụng dưới có vết máu màu thẫm đỏ. . . . . .

      Tay Huyền nhi đặt ở đây. . . . . . Nóng nảy vuốt ve. . . . . .

      Đây cũng quá. . . . . . Vượt quy định rồi. . . . . .

      Nếu phải là Huyền tinh khiết như nước. . . . . . Ta tin rằng ta sớm cước đá bay rồi. . . . . .

      Tiểu hành tinh đụng địa cầu. . . . . . Người sao Hỏa tới đây. . . . . .

      Đầu nổ tiếng, cả mặt đều nóng. . . . . .

      ngờ 15 tuổi lần đầu có kinh nguyệt, 15 năm, loại cảm giác này lâu đến nỗi ta đều quên mất. . . . . .

      Quẫn bách tránh thoát lồng ngực của Huyền nhi, kéo chăn gấm qua, bao lấy hạ thể. . . . . .

      Nhìn Huyền nhi vẫn còn lo lắng, ta khẽ xoa xoa trán cau lại, kéo ra nụ cười xấu hổ đến cực điểm, "Huyền nhi, ta sao, ngươi trước ăn điểm tâm , lát nữa ta thư phòng tìm ngươi. . . . . ."

      "Nhưng thương thế của nàng. . . . . ."

      Huyền nhi cho là ta an ủi , chậm rãi lắc đầu cái, tay còn kỳ quặc dính ít máu của ta. . . . . .

      Ta dám nhìn nữa rồi. . . . . . Trái tim của ta đau lên rồi. . . . . .

      chịu . . . . . . Chẳng lẽ để cho ta ở giường. . . . . . Tự mình cho khóa học vỡ lòng chuyện sinh lý sao?

      cái gì đây? đây là tấm màng trong tử cung có quy luật mà tróc ra?

      Giờ phút này, ta chỉ có thể cảm khái vô hạn. . . . . .

      Giáo viên dạy môn sinh lý, thỉnh thoảng sùng bái các mọi người quá. . . . . .

      "Khụ khụ. . . . . . Nữ hài tử trưởng thành đều giống như An An. . . . . . Huyền nhi cần phải lo lắng, ra ngoài trước, được chứ?"

      Có lẽ là bởi vì ở khuôn mặt già nua của ta có đỏ bừng hiếm thấy, có lẽ là nhìn ta có cái gì khác thường.

      Huyền lúc này mới chậm rãi đứng lên. . . . . .

      cẩn thận từng bước tới cửa, trước khi vẫn quên bổ sung câu, "Lát nữa để Huyền nhi bôi thuốc cho An An !"

      Cửa nhàng đóng lại. . . . . .

      Ta ầm ầm sụp đổ. . . . . .

      Khóe miệng co giật. . . . . . Bôi thuốc? . . . . . .

      từng có thứ, ở ngay trước mặt ta, nhưng ta lại quý trọng. . . . . .

      Đợi đến lúc mất mới hối hận muộn. . . . . .

      Nhìn Hương Lan chuẩn bị tro than bỏ vào đệm của ta. . . . . .

      Ta cực kỳ nhớ đến băng vệ sinh. . . . . . nhãn hiệu Sophie . . . . . . Chống thấm ra ngoài. . . . . . Bảo vệ ba chiều. . . . . .

      Nữ nhân mà! Càng muốn sống thoải mái hơn. . . . . .

      A a…aa…aa . . . . . .

      "Huyền nhi, đọc quyển sách kia à?" Bước vào thư phòng, thấy Huyền nhi ngẩn người cạnh cửa sổ, ta chưa từng gặp qua nam tử nào mặc bạch y có thể phiêu dật mà xuất trần giống như vậy. . . . . . Chậc chậc. . . . . . Đẹp mắt. . . . . .

      ". . . . . . Hoài quốc. . . . . . Hoài quốc. . . . . . du ký Hoài quốc. . . . . ." Giọng điệu ấp úng.

      "Làm sao thế? Ăn nhiều muối hả?" Cười giỡn nâng lên cái cằm tuấn tú của Huyền. . . . . .

      Bất ngờ nhìn thấy gương mặt đỏ giống như trái cà chua. . . . . .

      "Oa. . . . . . Huyền nhi bị luộc hả?" Ta bật thốt lên, chưa từng thấy Huyền nhi như thế bao giờ, trong ấn tượng, vẫn là nam tử như gió xuân lướt qua mặt. . . . . . Cho dù mất trí nhớ. . . . . . Cũng chưa từng bối rối như thế. . . . . .

      "An An, đừng. . . . . . Náo loạn." nhàng gạt ra tay của ta, Huyền nhi giả bộ tức giận nghiêng mặt sang bên.

      Hử? Làm sao? Hình như buổi sáng người bị phi lễ chính là ta phải? Đại ca à.

      biết tiểu phá hài lại náo cái gì kỳ cục đây. . . . . .

      Ta đành bất đắc dĩ cười cười, cũng ngồi xuống ở bên cạnh đọc sách. . . . . .

      Giống như mỗi ngày này suốt hai năm qua. . . . . .

      Nhưng ta luôn có cảm giác có ánh mắt nóng rực nhìn mình, ngẩng đầu bắt, rồi lại bắt đầu cùng ta chơi chò chơi trốn tìm. . . . . .

      Nửa nén hương sau. . . . . .

      Aizzzz. . . . . .

      Ta bất đắc dĩ để sách xuống, xoay bả vai Huyền nhi. . . . . .

      "Huyền nhi, làm sao thế, với An An chút." đâu tìm nhân tài như ta chứ? bạn học kiêm luôn cố vấn tâm lý.

      "Huyền nhi mới hỏi Trịnh Đại phu rồi. . . . . ." giọng kể lể. . . . . . Mặt cũng càng đỏ hơn. . . . . .

      "Ừ. . . . . . Huyền nhi tại hiểu?" Ha ha, Huyền nhi đơn thuần này, cái gì cũng hiểu đâu, có lẽ là do liên quan tới chuyện ta học y, chỉ cần phải ở giường, thảo luận với Huyền cái đề tài này ta vẫn có thể tiếp nhận . . . . . . Dù sao, muốn hiểu được gì đó vẫn còn rất nhiều, là ta hại cái gì đều nhớ nổi, nếu như dạy , chẳng lẽ ngày sau đến lúc thê tử của tới kỳ kinh nguyệt cũng khóc lần sao?

      "Ừ. . . . . ." giọng trả lời, quá trong trắng mà a a a a a a a a a ~ sắc nữ phát điên trong lòng. . . . . .

      "Nữ nhân mỗi tháng đều phải trải qua chuyện như vậy mới có năng lực sinh hài tử, mới có thể đầy đàn đời sau, cho nên Huyền nhi phải nhớ kỹ, chớ ngạc nhiên biết ?" Tận lực êm ái tự thuật, nhưng thế nào cũng cảm giác mình giống như a di biến thái dụ dỗ tiểu nam hài - -#

      "Như vậy có nghĩa là từ nay về sau An An có thể sinh hài tử rồi sao?" Hai mắt Huyền nhi đột nhiên sáng lên nhìn ta.

      "Ách. . . . . ." Trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm xấu. . . . . .

      Thanh nhi hôm đó . . . . . . chẳng lẽ biết rồi?

      "Thanh nhi , An An cùng Huyền nhi sinh hài tử đúng !" Tóc bạch kim xẹt qua khuôn mặt tuyệt mỹ, trong mắt đẹp đều là bị phong tình ngượng ngùng đốt lên vô hạn. . . . . .

      Đối mặt với khẩu cầu ngây thơ của Huyền nhi. . . . . .

      Ta hết ý kiến. . . . . .

      ra ta vô cùng muốn . . . . . . Huyền nhi. . . . . . Cái kỹ thuật sinh con này. . . . . . Ta làm được - -#

      "Nhưng là, hai chúng ta làm sao mới có thể có hài tử đây?" Huyền nhi hơi hơi nhíu chân mày.

      Ánh mắt khao khát ham học hỏi, tinh khiết làm cho người ta gợi lên nổi chút dục niệm nào. . . . . .

      Huyền nhi. . . . . .

      Ngươi quá mạnh mẽ. . . . . . Loại vấn đề này. . . . . . Ngươi cũng có thể hỏi ngây thơ như thế. . . . . .

      Ta sắp chảy máu trong rồi. . . . . .

      Ta buồn bực lên tiếng. . . . . . Bỏ qua mơ ước vĩ đại dạy cho Huyền nhi . . . . . ."Ta cũng biết, bằng ngày nào đó ta về nhà hỏi nương ta chút. . . . . ."

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14.1:

      Editor: Cẩm Băng Đơn

      "An An, ngày mai là sinh nhật nàng rồi. . . . . ." Ta sắp sửa ngủ, bên tai đột nhiên vang lên tiếng thở dài sâu kín.

      "Ừ. . . . . ." Ưm tiếng rồi ngủ, ta để ý tới Huyền nhi bên cạnh nữa. . . . . .

      Càng ngày ta càng hiểu , có lúc như đứa con nít, có lúc lại giống như nghĩ rất nhiều chuyện. . . . . .

      Khi tỉnh lại, trời sáng choang, kỳ quái là hôm nay Huyền nhi gọi ta rời giường, ta mơ mơ màng màng mặc xong quần lưới, chân trần tới trước gương. . . . . . Tóc đen dài rối bù xõa xuống eo. . . . . .

      Tóc . . . . . Hẳn là lâu cắt rồi. . . . . .

      Trước mắt. . . . . . giọt lệ chảy xuống. . . . . . Tại sao lại khóc nhỉ?

      Là nhớ tới Hoài mộc trâm của Hằng ca ca, hay là nụ cười luôn giễu cợt của tên biến thái họ Lý. . . . . .

      Lý Uẩn Đình. . . . . . Ngày tháng cứ trôi qua. . . . . . Biết ? Ta thậm chí. . . . . . dám nghĩ tới ngươi. . . . . .

      "Két" tiếng. . . . . . Cửa khe khẽ được mở. . . . . .

      Nam tử tóc bạch kim thân áo trắng đó. . . . . . Dưới ánh mặt trời cười rực rỡ đến chói mắt. . . . . .

      "Huyền nhi. . . . . ." Ta len lén lau khô nước mắt, thay bằng nụ cười thường ngày.

      Huyền nhi đứng dưới ánh mặt trời, hình như có chút thận trọng, tay khẩn trương nắm lại. . . . . .

      "Huyền nhi, sao tay bị thương vậy?"

      Ta tay kéo đôi tay dịu dàng thon dài của Huyền nhi, phía thậm chí có ít vết đao. . . . . .

      Đôi tay này bình thường chỉ biết viết chữ đánh cờ. . . . . . Đến tột cùng thế nào. . . . . .

      "An An, sinh nhật vui vẻ."

      Nụ cười phóng đại, Huyền nhi cẩn thận rút ra cây trâm từ trong ống tay áo. . . . . .

      Làm bằng gỗ. . . . . . Mới tinh. . . . . . Có chút thô ráp. . . . . .

      "Huyền nhi tự làm?" Lỗ mũi ta có chút ê ẩm. . . . . . Vì cái sinh nhật này mà cảm động. . . . . .

      "Ừ, Huyền nhi đọc sách, , nữ tử15 cập cấp. . . . . . Cho nên. . . . . . Huyền nhi hi vọng hôm nay có thể búi tóc cho An An. . . . . ."

      Cập cấp. . . . . . Là trưởng thành sao? ngờ ở thời này ta cũng trở thành đại nương đấy.

      Quả nhiên là cuộc sống trôi nhanh vội vã như thời gian. . . . . .

      "Cám ơn ngươi, Huyền nhi."

      Ta ngoan ngoãn ngồi ở trước gương, mặc cho Huyền nhi cầm cây lược đào mộc, dịu dàng cẩn thận chải tóc ta. . . . . .

      Hai năm này, ngày nào. . . . . . Ta cũng như thế chải đầu cho Huyền nhi. . . . . .

      Từng chút từng chút , giống như sợ cái lược rơi xuống làm bản thân mình bối rối. . . . . .

      Nhưng 2 năm trôi qua rồi. . . . . . là chẳng chải xong nổi bao giờ. . . . . . Ngược lại càng rối hơn . . . . .

      Vậy mà. . . . . . Lại thể nào rút ra được. . . . . .

      Lý Uẩn Đình. . . . . . Ngươi chắc chắn ta vô dụng thôi. . . . . .

      Ta quả nhiên là người rất vô dụng mà. . . . . .

      Suy nghĩ chợt bay đến nơi rất xa. . . . . . Trở lại hai năm trước khi còn ở Lý phủ. . . . .

      Lý Uẩn Đình giận ta như thế. . . . . . Rốt cuộc là vì ta bỏ qua cái gì chứ?

      Hai năm có tin tức. . . . . . An An chưa bao giờ trách ngươi. . . . . .

      Tin tưởng hề có lý do. . . . . . Chỉ vì ngươi là Lý Uẩn Đình. . . . . . Chỉ vì ngươi cũng như tiếng đàn của ngươi gạt người. . . . . . Chỉ vì ánh mắt sáng quắc hôm đó gạt người. . . . . .

      "An An, xong rồi, thích ?" Giọng êm ái, gọi suy nghĩ của ta về.

      Ngẩn ra. . . . . .

      Nhìn thấy người trong kính, Đơn lê quý đôn, phía búi tóc hình xoắn ốc thích hợp có cây trâm mà Huyền nhi tặng cho ta nghiêng nghiêng cắm lên . . . . . .

      Nước mắt. . . . . . Đột nhiên làm nhòa mắt. . . . . .

      Huyền nhi. . . . . . Ta nên làm như thế nào đây? Nên làm cái gì bây giờ?

      Trong lồng ngực ấm áp màu trắng đó, lần đầu tiên ta thất thanh khóc rống. . . . . .

      Huyền nhi. . . . . . Ta rất muốn về nhà. . . . . . Nhưng ta lại muốn làm ngươi đau lòng. . . . . .

      Huyền nhi. . . . . . Ta rất lo lắng cho Lý Uẩn Đình. . . . . . Nhưng ngay cả sống chết của ta cũng biết. . . . . .

      Huyền nhi. . . . . . Ngươi dịu dàng như vậy. . . . . . Ta vốn nên tiếp tục trầm luân nữa. . . . . . Mà ta ngay cả tư cách cự tuyệt ta cũng có. . . . . .

      Huyền nhi. . . . . . Ta ghét bản thân lắm. . . . . . Do do dự dự. . . . . . Được cái này lại mất cái khác. . . . . . Muốn mỗi người đều vui vẻ. . . . . . Nhưng cuối cùng lại khiến mỗi người phải chịu khổ vì ta. . . . . .

      Buồn cười nhất chính là. . . . . . Những lời này. . . . . . Ta đều thể với ngươi . . . . . Ta thể mang gánh nặng đến cho ngươi. . . . . . Ta nên lấy cái gì bồi thường tất cả những gì ngươi mất đây?

      Huyền nhi. . . . . . Để cho ta tùy hứng lần này thôi. . . . . . Sinh nhật hôm nay. . . . . . Khóc sảng khoái. . . . . . Sau khi khóc. . . . . . Ta lại là An An chỉ biết cười. . . . . .

      Sáng sớm ngày hôm đó

      Bóng cây loang lổ, tiếng chim kêu làm cho người có chút phiền lòng. . . . . .

      Sáng sớm hôm đó, nam tử áo trắng tóc bạch kim cẩn thận ôm lấy nữ tử khóc rống trong ngực mình, tròng mắt đen đột nhiên thay đổi sâu thấy đáy. . . . . .

      Sáng sớm ngày hôm đó, hồng y nam tử bất ngờ đẩy cửa vào. . . . . .

      Phá vỡ say mê trong phòng. . . . . .

      Làm rớt hộp gấm trong tay. . . . . .

      Lăn xuống đất là . . . . . .

      thứ nạm đầy ngọc nhiều màu rũ xuống . . . . . .

      Trâm vàng. . . . . .

      có ai hiểu nàng hơn ta

      "Sơn hà đại địa dĩ chúc vi trần, nhi huống trần trung chi trần; huyết nhục chi khu dĩ quy phao ảnh, nhi huống ảnh trung chi ảnh. Phi thượng thượng trí, vô liễu liễu tâm. . . . . ."

      (*Dịch nôm na nhé: Nếu so sánh sông núi địa cầu với gian vũ trụ rộng lớn, chính là nắm bụi mặt đất, mà con người chẳng qua chỉ là hạt bụi trong nắm bụi đó, máu và thịt trái ngược với thời gian vô hạn, chỉ như bọt nước chợt lướt qua mặt nước. huống chi công danh phú quý bề ngoài ngoại trừ bọt nước cũng chỉ có bọt nước, bao giờ ngộ ra chân lý trong lòng mình)

      Bút, run rẩy rơi xuống. . . . . .

      giấy Tuyên Thành tràn ngập. . . . . . Là ý định đứt quãng của ta. . . . . .

      Muốn bình tĩnh. . . . . . Lại càng suy nghĩ nhiều hơn. . . . . .

      "Lý Uẩn Đình chết rồi."

      "Lúc nào?"

      "Ba ngày trước, vùi thân nơi biển rộng."

      . . . . . .

      Nước mắt quật cường chịu rơi xuống, đả thương hốc mắt.

      Thực . . . . . . Hôm đó lại thành xa nhau rồi ư?

      "Tại sao lại chết?"

      " ai hại cả, người bên ngoài đều Lý Uẩn Đình thần trí mơ hồ, tự mình nảy xuống biển tự vẫn."

      Thử suy nghĩ chưa còn sống có bộ dạng như thế nào, lại suy nghĩ sau khi chết trông như thế nào? Tâm tư đều nguội lạnh. . . . . .
      Last edited: 27/3/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14.2:

      Editor: Cẩm Băng Đơn

      Trong “Chí nhạc - Trang Tử” có chuyện xưa: Chi Ly thúc và Hoạt Giới thúc, rời cùng nhau đến dãy núi tịch mịch u ám du lãm, nơi này là nơi núi Côn Lôn, là xứ sở Hoàng Đế thánh minh quản hỏi tới. nhiều người biết lắm, cánh tay của Hoạt Giới thúc mọc ra khối u nhọt, thất kinh, có vẻ vô cùng khó coi.

      Chi Ly thúc : "Ngài chán ghét nó ư?"

      Hoạt Giới thúc : ". Ta sao lại ghét nó chứ? Sinh mạng, là loại giả định, giả định tới vật kia ngừng sinh trưởng, kì thực là chút bụi đất cùng dơ bẩn. Chết và sống giống như ngày và đêm. Huống chi ta cùng ngài tới quan sát biến hóa mà biến hóa lại đến phiên ta, ta vì sao lại chán ghét cơ chứ?"

      Ta sao lại ghét nó chứ. . . . . . Kinh nghiệm hồi sinh tử. . . . . . Cho là mình có thể nhìn mọi vậy hờ hững . . . . . . tính tình vắng lặng. . . . . .

      Nhưng. . . . . . Hẳn vẫn sai lầm. . . . . . Haizzz. . . . . . Quan tâm bị loạn. . . . . .

      Ngòi bút rơi xuống, làm hỏng xấp giấy Tuyên Thành. . . . . .

      ngừng viết. . . . . . Viết rung động “Lưu thủy” ngày hôm đó, viết thê lương khi gặp được tri . . . . . .

      Ta. . . . . . Quả nhiên rất ngu ngốc. . . . . . Chuyện gì cũng sau khi mất mới hiểu. . . . . .

      Hôm đó, tóc đen của ngươi bay bay tùy ý trong trời đêm, trong mắt có thâm tình khó hiểu . . . . . .

      Hôm đó, ngươi dịu dàng như ngọc, khẽ gãy “Lưu Thủy”. . . . . .

      Hôm đó, ta mua dây buộc mình, chịu thấy tim của mình. . . . . .

      Hôm đó, ta làm như mộng cảnh, lại giễu cợt cười tiếng với ngươi. . . . . .

      "An An, đừng viết nữa!"

      Thanh nhi nắm chặt cổ tay của ta, bút lông thấm đầy mực đen. . . . . .

      Chảy xuống. . . . . .

      Tô đen cái quần la màu vàng của ta. . . . . .

      Chán nản ngồi ở ghế. . . . . .

      "Thanh nhi, ta muốn tìm Lý Uẩn Đình."

      "Nhưng chết."

      " chưa chết."

      "Nếu chết rồi sao?"

      "Vậy đến vùng biển tự vẫn. . . . . . Gảy khúc “Lưu Thủy” cho nghe."

      "An An, ta muốn cùng nàng!"

      Bên ngoài thành, áo trắng của người nào đó tung bay. . . . . . ngay cả bướm màu dịu dàng, cũng vì say mê. . . . . .

      Mà ta thể lui nữa lại rồi. . . . . . Ta phụ Lý Uẩn Đình quá nhiều. . . . . . Nhớ tới trong phòng bệnh, Hàm nắm tay của ta. . . . . . Cái cảm giác đau lòng khắc cốt ghi tâm đó. . . . . . Là ta để lại cho Hàm . . . . . . Cũng là Lý Uẩn Đình để lại cho ta. . . . . .

      "Mộ Dung Huyền! Ngươi đừng lừa An An nữa! Ngươi khỏi hoàn toàn rồi, có đúng hay ?"

      Hôm đó, ở trong ngực khóc thất thanh, nghe ở bên tai khổ sở thầm, "Dục kỳ trung giả, ba phí hàn đàm*. . . . . ."

      (*Nghĩa: người nội tâm tràn ngập hi vọng/ ham muốn, có thể khiến trái tim bình tĩnh nổi lên sóng gió mãnh liệt)

      Huyền nhi, ngươi có biết hay , ngươi đọc câu kia. . . . . . Chúng ta chưa bao giờ học qua. . . . . .

      Chưa bao giờ. . . . . .

      Ngươi nhớ lại mười mấy năm trước. . . . . . Ngươi khôi phục. . . . . . Lại khổ sở giấu giếm. . . . . .

      "An An trách ta ư?" Bên môi Huyền nhi nở nụ cười trong suốt vô vùng, giống như là mất tâm.

      "Ta rất, rất trách bản thân ta! Ta tự trách tại sao mình lại nợ ngươi, muốn trả lại ngươi đến thế, tự trách mình ràng phát ngươi có chút đúng, lại vẫn như cũ dung túng mình ngây ngốc tin tưởng ngươi! Đơn. l. q.đ. Ta trách ta lòng ta xao xuyến bất định, tham luyến dịu dàng của người, ta rất nhớ Lý Uẩn Đình hai năm qua hề tin tức, lại khó gặp nhau. . . . . .

      Ta cắn mạnh môi. . . . . . thể khóc. . . . . . thể khóc. . . . . .

      Ngón tay trắng bệch của Huyền nhi nhàng lưới qua môi của ta. . . . . .

      "An An. . . . . . Vốn tưởng rằng trong thiên hạ có ai cố chấp như Mộ Dung Huyền ta . . . . . ."

      "Huyền nhi đến nay nhớ lại, vẫn cảm kích quyết định mười lăm năm trước . . . . . . Trong hồng trần cuồn cuộn kết duyên cùng nàng."

      "An An, Huyền nhi ép nàng ra quyết định, để ta ở bên cạnh nàng bảo vệ nàng, được ?"

      Trần thế bất nhiễm, nam tử như bức tranh thủy mặc kia, đôi mắt thâm thúy cứ như vậy chiếu vào đáy lòng ta.

      Mà ta chỉ có thể chậm rãi lắc đầu, tim chỉ có , tình chỉ dành cho người. . . . . .

      Che miệng lại. . . . . .

      Lui về sau bước. . . . . .

      Sợ mình lần nữa đắm chìm trong đôi mắt có thể mị hoặc cả thiên hạ kia. . . . . .

      Thân thể nhàng run rẩy. . . . . . Chợt ngã vào lồng ngực có mùi thơm của cỏ xanh. . . . . .

      Cái ôm nhàng như thế. . . . . . Làm cho người ta ảo giác mình là viên ngọc lưu ly dễ vỡ . . . . . . Được thương cưng chiều quý trọng đủ điều. . . . . .

      "Hiểu rồi, An An của ta, là muốn tự do. . . . . ." Bên tai, là tiếng thở dài của ai, như tiếng ngọc vỡ tan. . . . . . gió xuân thổi vào trong rừng. . . . . .

      Ta đành lòng giãy giụa. . . . . . Bởi vì. . . . . . Bởi vì Huyền nhi như thế. . . . . .Là từ biệt. . . . . .

      Cái ôm này, giống như là dùng hết tình cả đời của . . . . . .

      Cái ôm này, giống như là đời đời kiếp kiếp, thời gian dừng lại. . . . . .

      Thời gian trôi qua nhanh. . . . . . Chậm giống như tuyên cáo mãi mãi thay đổi. . . . . .

      Sông núi vạn vật. . . . . . Đều yên lặng ư?

      Hoảng hốt. . . . . .

      Huyền nhi nâng đầu của ta lên, ở mi tâm ta in lại nụ hôn nóng bỏng.

      "Huyền nhi chỉ buông tay lần này, ngày khác nếu để cho Huyền nhi biết Lý Uẩn Đình làm An An vui vẻ, mặc kệ chân trời góc biển, Đơn. l. q.đ. mặc dù tử sinh cách biệt, Huyền nhi cũng buông tay nữa."

      Đôi mắt đẫm lệ, bóng dáng màu trắng kia mất. . . . . .

      Dứt khoát, giống như quyến luyến cùng ấm áp mới vừa rồi là ảo giác của ta. . . . . .

      Huyền nhi. . . . . . Ngươi Lý Uẩn Đình. . . . . . Ngươi cũng cảm thấy chưa chết sao? Đúng vậy, ngươi biết thiên mệnh mà . . . . . .

      Bên trong nước mắt, ta bỗng dưng cất tiếng cười to, cười to hết sức ha ha ha, cười đến mức ruột gan đứt từng khúc. . . . . .

      Thả bước chân, bước lên, trở lại con đường Thanh Long quốc. . . . . .

      Lý Uẩn Đình! Lão nương bỏ xuống tất cả để tìm ngươi, sống khỏe cho ta!


      tường thành, bóng dáng màu đỏ ngắm nhìn lâu.

      "Huyền, hối hận sao?"

      "Đệ sao? Hối hận ?" Bóng dáng màu trắng kia sâu kín thở dài. Sau khi từ biệt, nhiều năm qua.

      bầu trời, chợt những hạt mưa tí tách rơi, mưa kia rơi loang lổ, như khóc như tố. . . . . .

      khỏi làm cho người ta dừng bước. . . . . .

      Huyền nhi, ngươi đau lòng sao?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Tự bạch của con hổ (1)

      Editor: Cẩm Băng Đơn

      Đầu tiên xin nhấn mạnh! Ta phải con hổ bình thường! Tự bạch sau đây, cũng phải viết thay người khác, hừ hừ!

      Nhân loại ngốc nghếch tin lão hổ phân tích đừng có đọc!

      Từ khi ra đời, ta biết ngay mình là cường giả trong cường giả - là vua của vạn thú.

      người chảy xuôi dòng máu cuồng dã.

      Cái khoái cảm hàm răng bén nhọn xuyên thủng động mạch con mồi. . . . . . Làm cho ta hưng phấn hiểu.

      Ta khinh bỉ nhân loại tự cho là đúng, bọn họ trừ bỏ phá hoại còn có thể làm cái gì? duyên cớ gì tự dưng lại làm bẩn non xanh nước biếc.

      Mà ta, chỉ biết tôn trọng cường giả chân chính.

      Ta thường suy nghĩ, Mộ Dung Huyền có phải là Thần từ trời phái xuống hay ?

      Khi ba tuổi, lúc chạy trốn khỏi bẫy thú. Lê cái chân sau đau đớn, lại bắt gặp trong lâm tuyền. . . . . .

      Hoa núi rực rỡ, cũng chói mắt bằng nụ cười của . . . . . .

      Băng tuyết sáng trong, cũng bằng đôi mắt khác biệt của . . . . . .

      Thường nghe phụ thân , bách điểu triều phượng* có .

      (*Truyền thuyết "Bách Điểu Triều Phụng"
      Thuở hồng hoang vũ trụ, khi dương nhị khí còn hỗn độn, ngũ hành thuở sơ khai, sinh khắc theo quy luật chi cả.
      giống hỏa khí bốc lên ở phương Nam, khiến cho các khí khác hoặc bị tiêu diệt hoặc bị qui phục, hùng cứ cả vùng trời đất, khí ấy có dạng hình chim Chu Tước...
      Sau khi trời đất phân định, sanh ra muôn loài, có giống chim Phượng Hoàng là giống chim bình thường ở phía Nam, Đơn, l, q. ☀ đ tương truyền là hậu duệ của thần điểu Chu Tước, tuy nhiên Phụng Hoàng có gì nổi bật hay đẹp đẽ hơn các loài chim khác. Phụng Hoàng có tính siêng năng đặc biệt, lại biết khôn khéo ứng xử, nên được các loài chim khác nể trọng.
      năm nọ, thần điểu Chu Tước thấy thời cơ làm vua của Phụng Hoàng điểm, liền đại triển hỏa khí, khiến trời đất bắt đầu khô hanh. Phụng Hoàng biết nhìn xa trông rộng, nên đêm ngày ra sức tích lũy thức ăn. Còn các loài chim khác vẫn mãi nhởn nhơ rong chơi, chịu lo thời thế, lại còn nhạo báng cần mẫn của Phụng Hoàng. Phụng Hoàng nghiêm nghị rằng: "Các ngươi đừng coi thường những lương thực này, rồi đến lúc các ngươi cần đến!"
      Khi hạn hán đến kỳ cực điểm, thức ăn khan hiếm, muôn chim thấy họa diệt thân đến nơi, nhưng còn đường chạy trốn.
      Liền lúc đó, Phụng Hoàng mở cửa hang động chứa thức ăn tích lũy bấy lâu, cứu thoát muôn chim khỏi nạn diệt vong vô cùng kịp lúc!
      Các loài chim cảm kích ơn cứu mạng của Phụng Hoàng, lại thấy xấu hổ vì trước đây coi thường nhìn xa trông rộng của Phụng Hoàng, nên đồng loạt tôn Phụng Hoàng lên làm vua của chúng. Mỗi loài chim nhổ sợi lông đẹp nhất người mình mà dâng cho Phụng Hoàng làm trang sức. Đơn, l, q. ☀ đ Từ đó, Phụng Hoàng là vua của bách điểu, có bộ lông vô cùng rực rỡ loài nào sánh được, lại được bách điểu quy phục, mỗi năm vào ngày sinh nhật của Phụng Hoàng đều bay về triều phục, dám nhìn thẳng dung nhan của Phụng Hoàng.
      Người đời sau dựa vào tích này mà vẽ bức Bách Điểu Triều Phụng vậy!)

      Là ma lực như thế nào. . . . . .

      Khiến chim chóc trong núi cũng phải ca hát cho . . . . . .

      Hoa tươi nở rộ đầy đất cũng là vì . . . . . .

      Cầm hoa lên cười khẽ, vạn vật gửi gắm thanh. . . . . .

      Cặp mắt kia, giống như luồng gió xuân nhu hòa nhất lúc sáng sớm trong rừng cây. . . . . . Đơn, l, q. ☀ đ Giống như dòng nước suối trong vắt ấm áp dưới ánh mặt trời trong đầu mùa đông. . . . . .

      Đáy mắt trống rỗng, lại giống như bao dung sông núi vạn vật. . . . . .

      Khiến ta tự chủ được đuổi theo ánh mắt kia, gột sửa dòng máu sôi trào. . . . . .

      Bước chân chịu khống chế, tới trước mặt , cúi cái đầu cao ngạo của chính mình xuống. . . . . .

      Đột nhiên rất nguyện ý. . . . . .

      Cả đời đều như vậy. . . . . . Nhìn lên. . . . . . rồi theo. . . . . .

      Rất mừng rỡ khi nghe câu kia, "Chúng ta hữu duyên, vậy kêu ngươi là Ngự Phong , được ?"

      Thời thời khắc khắc ta đều nhớ, đứng tường thành cùng , tóc bạch kim rũ xuống đất, bạch y Mộ Dung Huyền tung bay.

      Chậm rãi nhắm đôi mắt trống rỗng kia lại. . . . . .

      Niệm lực cường đại. . . . . .

      Khiến sông núi biến sắc. . . . . . gió bão đột nhiên nổi lên. . . . . .

      Khiến cho cả Thánh Ngưng quốc, thoát khỏi hạo kiếp.

      Vì vậy ta lại mê hoặc. . . . . . là người bình thường sao?

      Ta vẫn còn nhớ, mười lăm năm trước, đêm đó xem thiên tượng, chợt muốn Thanh Long quốc chút.

      Nếu như ta biết chuyến này, mất cái gì, cho dù cắn chết , cũng ngăn cản.

      Hoa thương lan đầy sân. . . . . . Ở Bích Du Sơn Trang. . . . . . đúng lúc lại nở ra. . . . . . Tản ra hơi thở thần bí quỷ dị. . . . . .

      Huyền ôm nữ hài vừa sinh ra đó, da nàng nhiều nếp nhăn, là khó nhìn.

      Ngàn dặm xa xôi, cả ngày cả đêm, chính là vì muốn thấy nàng sao?

      Ta hiểu Huyền. . . . . .

      Lại càng hiểu suốt mười năm nay Đơn, l, q. ☀ đ lần đầu tiên Huyền bói toán. . . . . . Lại là vì nàng. . . . . .

      Chỉ nhớ vẻ mặt kinh khủng của phụ thân nữ hài đó. . . . . .

      Còn có ánh mắt phiền thấu của nàng. . . . . .

      (Phiền thấu: Phiền muội và nhìn thấy mọi thứ)

      Phiền thấu? . . . . . . nữ hài mới được sinh ra tại sao có thể có ánh mắt này?

      là trời giáng dị tượng sao?

      Dưới bầu trời đêm đầy sao sáng, Huyền với ta.

      có thể chết. . . . . .

      Ta kinh hoảng, nóng nảy liếm lòng bàn tay Huyền, thần tiên làm sao có thể chết?

      Huyền cười. . . . . . nhàng vuốt ve lông của ta. . . . . .

      "Thay đổi mệnh trời, phải chết."

      Mặc dù ta là con hổ, cũng biết vạn vật đều có pháp tắc, nếu là mệnh trời, tại sao còn phải thay đổi? sợ trừng phạt sao?

      giọt lệ trong, chợt lướt qua khóe mắt Huyền. Đột ngột, làm ta vội vàng kịp chuẩn bị.

      Ta vẫn nhớ được cõi lòng tan nát của , khi đó tự lẩm bẩm. . . . . .

      "Nàng nhớ ta. . . . . . nhớ ta. . . . . ."

      đứa bé mới sinh làm sao nhớ ngươi được? Ta sững sờ nhìn Huyền, hiểu ý tứ trong lời của .

      "Uớc định

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :