1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Say mê cả đời thì có làm sao - Vũ Bộ Lăng Loạn (Full - Đã có eBook0

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51: Đường về

      Edit: Tĩnh Nhi

      Vừa vào Thanh Long quốc.

      Tin tức hai nước sắp khai chiến xôn xao cả lên.

      Ngày đêm vội vã tới, chỉ mong có thể chạy tới hùng quan khi chưa khai chiến, ta cũng biết mình có thể làm gì, nhưng lại dám chậm bước chân.

      đường, ta hỏi Đào Yểu, năm đó nàng cùng Ám Dạ được giao nhiệm vụ gì.

      Nàng tựa vào xe, mắt vô hồn nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi khạc ra ba chữ, "Tề Gia Bảo."

      Thân thể ta chấn động.

      Vậy mà ta vẫn tới chậm bước.

      Đợi ta từ biên giới Thanh Long chạy tới hùng quan, chiến tranh bắt đầu rồi.

      Khói bụi chiến tranh tràn ngập, lòng người bàng hoàng.

      Tiền tuyến phong tỏa rất nghiêm mật.

      Ta và Đào Yểu thể vào được. Ngồi ở trong nhà trọ, nghĩ mãi mà ra.

      Ngay vào lúc này, hàng binh lính tới cửa.

      "Trần phó tướng! Thế cục bây giờ như thế nào? Có thể phiền ngài tiết lộ chút ít hay ?"

      "Vị nương này, ta có thể ngồi ở đây chứ?" Là giọng quen thuộc vang lên ở bên tai.

      Giương mắt lên, đối diện với đôi mắt giống như từng quen biết.

      "Trần Trác!" Ta kinh hô lên tiếng, kể từ lúc tách ra, thay đổi nhiều, màu da trở nên rám nắng, vẻ mặt càng thêm cương nghị, nếu phải trong mắt vẫn thẳng thắn như cũ, ta thiếu chút nữa nhận ra .

      "An An, bây giờ chiến tranh loạn lạc, sao lại tới đây?" cũng vui mừng mà lên mặt.

      Kích động muốn tiền lên cầm tay của ta, dừng chút, rồi hình như nhớ tới điều gì đó nên bỏ xuống, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.

      "Này! Ta hai người các ngươi tình cũ gặp mặt, cho nên ném ta sang bên rồi hả?!"

      Ta lên trước bước che miệng Đào Yểu, trừng nàng cái, cười nới với Trần Trác, "Đây là Đào Yểu, bạn tốt của ta, trừ vóc người xinh đẹp, miệng lưỡi sắc bén, thích gạt người có khuyết điểm gì cả."

      "Nguyệt Sắc nhất vũ khuynh thành, ta từng thấy ." Trần Trác quay đầu , lộ ra hàm răng trắng bóc.

      "Hả? Huynh ta rồi hả?"

      " có."

      "Đáng tiếc đấy."

      Tiểu thiếu nữ vô cùng quán tính bắt đầu phóng điện, ta cố gắng hít thở hơi sâu, tiếp, "Đây là Trần Trác, bằng hữu ta quen biết ở Dung thành."

      Đợi đến lúc ba người chúng ta ngồi xuống, ta có chút gấp thể chờ, hỏi Trần Trác, "Làm sao huynh lại lên làm Phó tướng của Thanh Long quốc?"

      "Mẫu thân ta là người của Thanh Long quốc, ta tới tìm bà ấy."

      "Vậy chiến trước mắt như thế nào?"

      "Những thứ này rất quan trọng với ư?" Trần Trác nhìn ta, trong mắt là thăm dò thành khẩn.

      "Rất quan trọng." Ta biết những điều ta hỏi là quân tình thể tiết lộ, nhưng ta cũng có lý do thể hòi.

      Chậm rãi thở dài cái, Trần Trác giọng , "Hai bên giao chiến kịch liệt ở Tứ Thủy, vốn là thực lực quân ta gấp mấy lần Thánh Ngưng quốc, nhưng biết là quốc sư của Thánh Ngưng quốc dùng pháp gì hô mưa đá, khiến bây giờ chiến giằng co, quân ta nửa bước cũng khó , chết rất nhiều."

      "Nếu đánh được, tại sao rút quân?" Đào Yểu chợt chen miệng hỏi.

      "Ý hoàng thượng là, tinh lực của Mộ Dung Huyền nhất định có lúc cạn kiệt, chỉ cần kiên trì, làm cạn kiệt linh lực của , chúng ta nhất định có thể san bằng Thánh Ngưng quốc." xong câu đó, hai mắt của Trần Trác sáng quắc nhìn ta, , "An An, hỏi thăm chuyện này để làm gì?"

      trả lời vấn đề của , trong lòng ta rối bời.

      Chiến tranh bắt đầu rồi, bắt đầu, những sinh mạng vô tội này, chết bởi ích kỷ của ta ư?

      Ta đứng dậy, để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, kích động cầm tay của , : “Trần Trác, ta muốn đến quân doanh!”

      Ba tháng sau.

      Người bị thương được mang đến nằm rải rác khắp mặt đất.

      Quân dân Thanh Long quốc chỉ cần nhắc tới Mộ Dung Huyền đều hoảng sợ là ‘ nhân’.

      Chỉ mình Mộ Dung Huyền mà lại có thể ngăn cản mười vạn kỵ binh của Thanh Long quốc.

      Còn khiến cho Thanh Long quốc chết vô số.

      Mà ta cũng biết, nagyf đem làm phép, sợ là còn chịu đựng được nữa.

      “An An! Mau, người này liên tục chảy máu này!” Theo câu lo lắng của Đào Yểu mà nhìn lại, Đào Yểu thân nam trang thèm để ý máu mặt, dìu lấy thiếu niên có chút yếu ớt.

      Thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, máu theo bắp đùi của liên tục chảy ồ ạt, hít thở thông.

      qua ba tháng, ta vẫn có biện pháp gặp Mộ Phi Hàm, thậm chí ngay cả Hằng ca ca cũng gặp được, dưới tình huống này, muốn gặp được Hoàng thượng hoặc là Thống soái quả thực là khó như lên trời.

      Sau khi dùng rượu trừ độc, dùng sức quấn băng, tay tê dại giúp người ta xử lý miệng vết thương, suy nghĩ lại vô cùng hoảng hốt, Mộ Phi Hàm, đây là tội nghiệt ngươi mang tới cho ta sao?

      “Ai, sợ là chiến này càng ngày càng lớn lên, nghe Hoài quốc đột nhiên công kích hải phòng của Thanh Long quốc ta, bây giờ lại thể gặp quốc vương, sợ là dân chúng phải gặp tai ương.” Vị quân y họ Đỗ từ từu thong thả vào, nặng nề thở dài cái, “Đào Yểu, An An, các ngươi cũng nghỉ lát , ba ngày ba đêm ngủ rồi, sao chịu nổi cơ chứ.”

      Ban đêm.

      Yên lặng hiếm có.

      người nam trang che kín, ta ra ngoài lều trại.

      Ở chỗ này, thân phận của ta là quân y.

      “An An, thám tử hồi báo, Mộ Dung Huyền sắp chống đỡ nổi nữa, Hoàng thượng hạ lệnh, ngày mai ở bờ Tứ Thuỷ, muốn quyết tử chiến.”

      “Ừ.”

      “An An, làm sao vậy? nhất định phải quan tâm những chuyện này sao?” Trần Trác có chút hiểu mà hỏi.

      “Trần Trác, huynh có hận nữ tử khơi lên cuộc chiến này hay ?” Ta xoay người sang chỗ khác, dám nhìn hai mắt của .

      “Mộ Dung Huyền ức hiếp Thanh Long quốc ta quá đáng, hoàng hậu tương lai cũng dám cướp !” Trần Trác lòng đầy căm phẫn , sau đó đột nhiên lại thay đổi giọng điệu, : “Nhưng ta nghĩ nữ tử kia, nhất định trốn xa, thiên hạ đại liên quan gì tới nữ tử yếu đuối đó chứ?”

      “Trốn đâu đây?” Trần Trác.” Ta giương mắt nhìn đáy mắt , phân vui hay buồn.

      “Ta biết, nhưng ít ra nàng biến mất, ngay lập tức hai nước còn lý do giao chiến nữa. Có lẽ qua quãng thời gian, mọi người dần dần quên lãng tồn tại của nàng.”

      “An An, định đâu? trễ thế này!”

      Sau lưng truyền đến tiếng gọi lo lắng của Trần Trác.

      Ta quay đầu lại nhoẻn miệng cười, “ lâu rồi chưa ngắm sao!”

      Biến mất khỏi tầm mắt của , trong lòng tiếp, “Qua ngày mai, biết khi nào mới có thể nhìn thấy được nữa.”

      Lúc rạng sáng, đứng ở cổng thành cao.

      Ánh trăng mông lung, có thể thấy hai đội quân đối chọi ở bờ Tứ Thuỷ.

      Tư thế hào hùng càng lộ vẻ thê lương vô tận.

      lưng là diều hâu khổng lồ làm cả đêm hôm qua.

      “Đào Yểu, đem lá thư này giao cho thống soái Tề Trạm Hằng của Thanh Long quốc, nhìn thấy cái này, biết kẻ thù của mình là ai, yên tâm , ta bảo đảm, làm khó .” Đưa cho nàng nụ cười an tâm.

      “An An…..” Bỏ thư vào trong vạt áo, Đào Yểu há miệng muốn gì đó.

      Lại bị ta mỉm cười cắt đứt, “Đào Yểu, tìm Ám Dạ , có hiểu lầm nào mà thể làm cơ chứ? Huống chi khi đó thân bất do kỷ, cả đời này gặp được tình của mình khó lắm rồi, Đào Yểu, nếu tìm được, đừng buông tha, biết ?”

      “Muốn ta buông tha, chẳng lẽ An An buông tha ư? Đừng cho rằng ta biết muốn làm gì! ràng là muốn chịu chết!” Đó là ta lần đầu tiên nhìn thấy Đào Yểu kích động như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy đó vì ta mà rơi nước mắt.

      Nhưng mà, ta chẳng thể trả lại những giọt nước mắt đó cho nàng, giơ tay lên nhàng lau nước mắt mặt nàng, hai mắt của ta bay về phía chỗ thân cây lay động, lẩm bẩm , “Gió Bắc thổi rồi đấy….”

      Lúc mũi chân sắp rời khỏi mặt đất, Đào Yểu đột nhiên ôm lấy eo của ta, dùng dây thắt eo cột hai chúng ta vào chung chỗ.

      là đồ ngốc! Theo ta bị bắn thành bia ~ !” Trong gió Bắc, vô lực ngăn cản nàng, ta khàn giọng hô.

      mới là đồ ngốc! Muốn chịu chết cũng phải chờ sau khi ta an toàn đưa đến đó !”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 52: Cái nhìn của Trần Trác


      Editor: Cẩm Băng Đơn

      ngày kia, tướng sĩ hai nước đều mình nhìn thấy tiên nữ hạ phàm.

      Hai nữ tử từ trời giáng xuống, tay áo đón gió mà bay bay, chiến trường tràn ngập khói lửa này, bọn họ mê hoặc tầm mắt của mọi người, ngay cả cung tiễn thủ*, cũng ngừng hô hấp.

      (*Cung tiễn thủ: Người bắn cung tên)

      Nữ tử mặc y phục màu vàng đứng dậy từ trong đống bụi đất, giống như ánh mắt trời phía Đông quyến luyến con người ta.

      Mà ta lại biết, nàng chính là An An.

      Ba tháng này trăm phương ngàn kế ngăn trở, vẫn thể bảo vệ nàng sao?

      Cuối cùng nàng vẫn muốn đứng ở giữa vạn người, cuối cùng nàng vẫn muốn liều tính mạng của mình sao?

      Từ phía xa xa, Hoàng thượng buông cánh tay xuống, thiên quân vạn mã tự động vì nàng tạo ra con đường .

      Nhìn nàng dần dần tới, đau lòng tột đỉnh.

      Đúng vậy, ta đoán được, nàng chính là hoàng hậu tương lai trong miệng hoàng thượng, nàng chính là người mà Mộ Dung Huyền liều chết cũng muốn bảo vệ.

      Trừ nàng ra, còn có ai tới hùng quan* lúc chiến tranh loạn lạc chứ?

      (*Hùng quan: Cửa ải hiểm yếu)

      Trừ nàng, còn ai có nụ cười mê hoặc lòng người cùng thở dài nặng nề như thế đây?

      Bóng dáng màu trắng phía đối diện kia cũng khẽ run kia, cũng nhìn thấy nàng sao?

      Trong chúng ta ai mới có khả năng bảo vệ nàng?

      "Nếu như ta chết rồi, có thể ngừng đánh ?" Nàng mỉm cười nhìn hoàng thượng lưng ngựa, nhàng giống như phải về sống chết của mình, mà chỉ là việc nhà.

      "Nàng dựa vào cái gì?" Tay hoàng thượng siết chặt cương ngựa, vô cùng lạnh lẽo đáp lại.

      "Đúng vậy, dựa vào cái gì chứ?" An An bất chợt cười rực rỡ như hoa, đứng ở giữa hai quân, lớn tiếng kêu, "Chỉ bằng ta là Thiên Mệnh Chi Nữ mà các người đều muốn tìm, như thế nào?"

      Binh lính sôi trào bởi vì lời của nàng, ta cũng kinh ngạc thể bình tĩnh lại.

      Thiên Mệnh Chi Nữ? Nữ tử trong truyền thuyết kia, cứ năm trăm năm ~~~~~~~, nữ tử có tư cách thống nhất tam quốc?

      Tam quốc đều tìm kiếm người, chẳng lẽ lại là nàng?

      , thể nào, nữ tử thanh nhã đến tột cùng như thế, làm sao có thể liên quan tới máu tanh của chiến tranh cơ chứ?

      "An An! Đừng bậy!" Ở bên kia Tứ Thủy, truyền đến giọng tức giận của Mộ Dung Huyền, trong miệng hắ lại phun ra ngụm máu tươi.

      Quả nhiên, theo như lời hoàng thượng, sắp hao hết tinh lực rồi?

      Nước sông, thấm ướt váy tơ tằm của nàng, nàng chỉ mỉm cười, chỉ mỉm cười.

      Nàng rút chủy thủ từ trong ống tay áo ra, ta cả kinh, nha đầu này muốn tìm cái chết ư?

      Nhưng mà, chủy thủ ở cổ nàng, ai cũng kịp ngăn cản nữa.

      Tay Hoàng thượng tuôn ra máu, thét lớn, “Nếu nàng dám chết, ta khiến từng người của Thánh Ngưng quốc phải chôn theo nàng!”

      Đến nay vẫn nhớ cái nụ cười trong sáng ấy của nàng, giơ tay chem. Xuống, cắt tai trái của mình !

      nốt ruồi chu sa dần dần lên ở giữa mi tâm của nàng.

      Ta tin tưởng giờ khắc này, tất cả mọi người đều tin nàng rồi…. quả nhiên là trời giáng dị tượng ư?

      “An An!” Ta đau đớn đến tận tim, nhưng bóng dáng màu trắng bay tới bên cạnh nàng.

      Ôm lấy thân hình màu vàng mỏng manh của nàng, tay biết làm sao che tai trái của nàng, máu tươi chảy ào ào thấm ướt ngón tay của .

      “Ta có thể bảo vệ nàng mà, An An, An An, tại sao lại còn phải trở lại chứ?”

      An An đáp lại nụ cười tái nhợt, , “Huyền nhi, bắt đâu từ bây giờ ,quên An An , được ?”

      thể nào, thể nào, ta đợi nàng suốt ba đời ba kiếp, sa có thể chỉ vì câu của nàng mà buông bỏ chứ?

      An An khẽ ngẩn ra, ngay sau đó hiểu mỉm cười, môi son khẽ mở, “Huynh nên chờ ta, người ta , từ đầu chí cuối chỉ có mình Lý Uẩn Đình mà thôi.”

      “Buông nàng ra!”

      Trong tiếng hút khí kinh ngạc, hoàng thượng sớm phi thân xuống ngựa, chạy vội tới giữa hai người.

      “Chát ~ !” cái tát vang dội in lên mặt nàng.

      Khiến chung quanh nhất thời rơi vào yên tĩnh đáng sợ.

      biết qua bao lâu.

      Hoàng thượng thở dài, chậm rãi cầm tay của nàng, “Được rồi, phạt nàng đấy, ta hận nàng nữa, cùng ta trở về thôi.”

      Có lẽ chảy quá nhiều máu, sắc mặt của An An càng lúc càng trở nên tái nhợt, nhưng vẫn cố hết sức tươi cười, đôi tay mềm xoa gương mặt của hoàng thượng, , “Nếu huynh ta, như vậy sau khi ta chết dẹp cuộc chiến tranh này lại, được ?”

      Ngày hôm đó, mọi người rốt cuộc gặp được tân chủ trong truyền thuyết của Hoài quốc.

      “Nha đầu ngốc, nàng chỉ cần đợi chút là được rồi, quân đội của ta trở về hậu viên Thanh Long quốc, ta biết nha đầu của ta thích chiến tranh, ta có thể ngăn cản nó giúp nàng, biết ? Nàng xem có lỗ tai, chẳng đẹp gì cả, về sau ta mua cho nàng rất nhiều trang sức, rất nhiều rất nhiều bảo thạch, khi đó nàng mang chỗ nào hả? Nha đầu.” Giọng điệu vừa chua xót vừa cưng chiều.

      Đột ngột xuất nam tử ôm An An vào trong ngực của mình.

      “Rất nhiều rất nhiều bảo thạch?” An An nhìn thấy người tới, chợt nở nụ cười tuyệt mỹ, giống như là đứa bé nũng nịu rốt cuộc cũng được đáp lại.

      “Ừ, rất nhiều rất nhiều, nàng muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, giống như nàng , mười đầu ngón tay chúng ta đều đeo nhẫn kim cương, để những dân chúng kia ghen tị chết !” Giọng mang theo nụ cười kia dưới tình huống này trông cực kỳ hiu quạnh.

      “Ha ha, nhưng… Nhưng mà còn kịp rồi… xin lỗi Lý Uẩn Đình, trước khi em đến đây uống ít Hạc Đỉnh Hồng.”

      An An nôn ra đống máu tươi, xuống mặt đất rồi xuống lỗ tai bị cắt đứt. Bông tai màu xanh lam chợt phát ra tiea sáng chói mắt.

      Sau ngày hôm đó, người trong làm quốc mới biết ra thứ có thể mở bảo tàng làm điên đảo quốc gia chính là viên đá quý màu xanh tên là Giao Nhân Lệ.

      Sau ngày hôm đó, người trong tam quốc mới biết, ra chuyện nếu có được Thiên Mệnh Chi Nữ có thể nhất thống tam quốc là .

      Sau ngày hôm đó, người trong tam quốc mới biết, ra chỉ cần Thiên Mệnh Chi Nữ máu lên Giao Nhân Lệ, Giao Nhân Lệ chiết xạ ra cảnh tượng kỳ ảo, cảnh tượng đó ở trong lòng đất, chính là Bảo Tàng chi địa*. Giàu có điên đảo quốc gia, dễ như trở bàn tay.

      (* Bảo Tàng chi địa: Kho báu dưới lòng đất)

      Chỉ là, nam tử áo lam ở đó chậm rãi đứng dậy, run rẩy cẩn thận gỡ Giao Nhân Lệ khỏi cái tai kia, dùng sức ném cái, Giao Nhân Lệ bị Tứ Thủy nước mất, còn thấy tung tích nữa.

      Sau ngày hôm đó, chiến tranh yên lặng tiếng động mà ngưng.

      Tam quốc cũng tranh nhau đồn rằng, là vị tiên nữ từ trời giáng xuống, váy dài bay bay, ngăn trở cuộc chiến tranh này.

      Vì vậy sử quan* đem kiện này cẩn thận ghi kỹ trong lịch sử tam quốc, càng nghiệm chứng roàng truyền thuyết về Thiên Mệnh Chi Nữ.

      (Sử quan: quan chuyên ghi chép lịch sử)

      Chỉ là có ai quan tâm, cái chết của nữ tử kia có đáng giá hay , nữ tử kia, kiếp sau, hạnh phúc chứ?

      Vô tri vô giác gặp ác mộng.

      Vô Tâm thiền sư hé đôi môi, với ta điều gì đó, trong lòng bàn tay có hai chữ “Rời ” nóng bỏng, càng lúc càng ràng.

      Rời ra nếu rời khỏi như vậy….

      Mơ mơ màng màng bị người bên cạnh đánh thức, người kia , “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Lý đại hiệp tới thăm tỷ kìa!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Đảo Đào Hoa của chúng ta ~(Hết)

      Editor: Cẩm Băng Đơn

      Cổ thụ xanh um tươi tốt, suối nước kêu róc rách vang dội.

      nam nữ đón gió mà đứng, tay áo bồng bềnh.

      Nam tử hơi nhíu mày, ôm kiếm hỏi, "Sao cứ theo ta làm cái gì?"

      Nữ tử y phục màu vàng cười hì hì đáp, "Bởi vì chàng là Lý Uẩn Đình~"

      Nam tử hứng thú híp mắt lại, xoay người đối mặt với , "Sau đó sao?"

      "Sau đó chúng ta liền tìm hòn đảo, đủ loại hoa đào ~" Dung nhan như vẽ, hanh phúc trong mắt nữ tử cứ như thế khắc sâu vào trong lòng nam nhân kia.

      Gió xuân thổi qua gò mà… Nam nhân hơi thả kiếm bả vai… Mùa xuân, chẳng lẽ tất cả có thể bắt đầu lại bằng cách như thế ư?

      Mười năm sau.

      cái đầu cắm đầy tram cài, người là châu báu nhiều vô kể, nữ tử trang điểm lòe loẹt chống nạnh hô to, giống như công phu sư tử hống của sư tử hà đông, hét lớn, “Lý Uẩn Đình, đảo Đào Hoa của em đâu????!!!!”

      Nam nhân áo lam nhàn nhã thả sách trong tay xuống, “Nha đầu, có phải lại rảnh rỗi rồi ?... Có hài lòng thành quả trang điểm của nữ nhi chúng ta hay ?”

      Mỗ nữ giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, vội soi gương, tiếp theo dùng sức cúi đầu, hít hơi sâu, ngẩng đầu lên, ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, “Khả Khả, Ái Ái các con lăn ra đây cho nương!”

      đôi bé trai bé giống nhau như đúc từ khuôn mà ra xô xô đẩy đẩy chạy vào, nam nữ, cực kỳ đáng ~

      Khi bé thấy nương đổi sắc mặt, vội cong cái miệng nhắn lên, trốn tránh , “Là ca ca chắc chắn nương thích cách trang điểm nhà giàu mới nổi này mà ~”

      Ánh mắt sắc bén của mỗ nữ bắn về phía bé trai, lại thấy bé trai chút hoang mang ưỡn ngực, bước thong thả, tiến vào trong ngực phụ thân, dùng sức cọ xát hai cái, vẻ mặt hả hê , “Lúc trước nương nương nam nhân là thủ phủ đứng đầu thiên hạ, là cao thủ võ lâm mà người người nghe đều biến sắc. tại phụ thân đều làm được rồi, còn chê cái này chê cái nọ, aizzz… Nữ nhân ấy, đúng là động vật dễ dàng thỏa mãn, phụ thân nhỉ?”

      Giọng y như tiểu đại nhân, khiến mọi người trong phòng cười nghiêng ngả ~

      “Nương, người xem kìa! Huyền thúc thúc tới ~!”

      Ái Ái khó nén hưng phấn trong giọng , bóng dáng màu trắng mới vừa bồng bềnh tới, lập tức bị hai cục thịt bu lại trong ngực.

      “Huyền thúc thúc là đẹp, lúc Ái Ái lớn lên cưới người có được hay ?” quên vãi nước miếng lên.

      Mỗ nữ vội nhân cơ hội nhổ hết tram cài đầu xuống, liều mạng dùng tay áo lau mặt, người ra người quỷ ra quỷ , “Huyền nhi, lâu gặp.”

      Nam tử áo lam bên cạnh bàn nhìn thấy cũng chậm rãi đứng dậy, đứng chắp tay, nhàng gật đầu với người mới tới.

      Nam tử áo trắng cũng đáp lại nụ cười, tóc bạch im lướt qua gò mà hai đứa trẻ, ~ nhàng để chúng dưới đất.

      năm gặp, ta theo sư phụ du lịch đến chỗ này, thuận tiện tới thăm hai người chút, dạo này sống có tốt .”

      “Du lịch… Lưu lạc…” Mỗ nữ lâm vào trạng thái ước mơ thể tự kìm chế, “Huyền nhi, huynh từng thấy đảo Đào Hoa chưa?”

      “Gần đây ta cũng nghĩ, tương lai mình ta cư ở chỗ nào đó, nên đủ loại thực vật mới tốt, nghĩ tới nghĩ lui, Huyền nhi vẫn thích Thương lan hơn.” Bên môi Huyền nhi nở nụ cười tuyệt mỹ, ưu thương trong mắt lại bình tĩnh.

      Nam tử áo lam tiến lên ôm lấy bả vai ái thê, oán trách , “Nha đầu, vốn định cho nàng cái ngạc nhiên vào ngày sinh nhật, mà cái người này gấp gáp muốn chết, vậy chúng xem cái đảo Đào hoa ta mua cho nàng có được ?”

      Nam tử áo trắng nhìn nam tử áo lam, vẻ mặt là đúng như thế mà mỉm cười. Đúng vậy, vì nữ tử này, đừng hòn đảo đủ loại hoa đào, dù cho nàng muốn cả thiên hạ, Lý Uẩn Đình ngươi cũng nhất định vì nàng mà hai tay dâng lên thôi.

      Nếu mình rời khỏi có thể đổi cho nàng vui vẻ cả đời, như vậy cũng là đáng giá.

      Chỉ là biết mình còn phải độc tu luyện mấy đời, mới có thể hoàn toàn quên nàng…

      Nam tử áo lam nhàng quét qua mắt nam tử áo trắng, Mộ Dung Huyền, Dung Huyền, nếu phải bởi vì An An, ta nhất định kéo ngươi làm tri kỷ, nếu phải lựa chọn cuối cùng của nha đầu ngốc này là ta sợ rằng cho dù có buông tha vài chục năm kham khổ tu luyện của mình, thậm chí là cơ hội tu thành chính quả người cũng nguyện ý buông bỏ thôi.

      Tình của ta vượt qua tất cả, thậm chí là tự do mà ta luôn luôn theo đuổi, từ đó lưu lạc chân trời nữa, từ đó còn ngày đêm đơn nữa, chỉ vì nàng ở đâu, ở đó chính là nhà.

      Nhưng mà ngày đêm ở cùng nàng vẫn còn chưa thỏa mãn đâu, chỉ muốn đời đời kiếp kiếp làm bạn bên nàng, làm hư nàng.

      Nữ tử ở trong ngực nam tử áo lam hạnh phúc cúi đầu mỉm cười, dây dưa cùng khổ sở ba đời ba kiếp, hãy để mình An An nhớ là được rồi.

      Bánh xe vận mệnh vì vậy mà thay đổi, đời đời kiếp kiếp, khắc cốt dây dưa như cũ, chỉ vì , nên kết cục thay đổi

      ----------------------oOo--------------------

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :