1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau khi phu quân bị trúng gió_Kim Châu Ngọc Đậu

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Mô típ trọng sinh mình vẫn luôn thích đây rồi :3

    2. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương 2: Sợ sao? Yên tâm, ta sẽ để ngươi chết. (2)

      Sau một hồi giải thích, Liễu thị cũng khóc nữa, đem trượng phu bị trúng gió so sánh thì đương nhiên là tiền đồ của nhi tử quan trọng hơn.

      Nghĩ là vậy, nhưng trong lòng Liễu thị vẫn thấy thoải mái: “Nương nghe ngươi, ta tạm thời chịu đựng, chờ lão tiện nhân kia thượng tấu thỉnh phong lập tước cho ngươi xong rồi tính sổ với nàng sau cũng muộn!”

      Phong Viễn Hoài thấy nương náo loạn nữa mới cười cười thư thái: “Nhi tử vô dụng, khiến nương phải chịu ủy khuất rồi.”

      “Chỉ cần con có thể lập tước, ủy khuất gì nương cũng đều chịu …”

      Hoàng hôn, ánh nắng chiều hoa mỹ như sắp rơi xuống chân trời, bầu trời từng đàn chim bay qua, chúng cũng đã tới thời gian về tổ.

      Trong phòng yên tĩnh, giường được chạm trổ hoa văn ̉ xưa, một nam nhân tóc đã hoa râm chậm rãi mở hai mắt.

      Hai tròng mắt già nua của hắn có chút hốn độn, hắn nhìn màn chướng treo đầu, có chút quen mắt, cảm thấy hình như là trong phòng của thê tử. Nhưng rõ ràng hắn ở tiền viện luyện thương … Luyện thương!

      Đúng vậy, lúc ấy hắn luyện thương, bổng nhiên đầu đau như muốn nứt liền té ngã, cuối cùng sau đó đã xảy ra chuyện gì?

      Hắn muốn đứng dậy hỏi cho rõ ràng thì bỗng nhiên phát hiện cơ thể có điều đúng!

      Tại sao hắn thể cử động? Ngay cả đầu đều cử động, hắn há to miệng muốn nói chuyện nhưng lại chỉ phát ra những tiếng a a vô nghĩa.

      Tại sao? Tại sao lại như vậy?

      Trong lúc hắn vạn phần hoảng sợ đến đỏ mắt, phía ngoài bình phong mới truyền đến tiếng bước chân thong thả, hắn lập tức chuyển động tròng mắt, chưa tới một lát liền thấy Tô Ngọc Dung tóc đã hoa râm ngồi ở mép giường, nhìn hắn thiện ý cười: “Tỉnh sao?”

      Phong Vu Tu vừa nhìn thấy lão ác bà thì ngững kêu to a a, giống như hỏi: Ta tại sao lại biến thành như vậy?

      Tô Ngọc Dung thấy hắn vô cùng phẫn nộ kinh hoảng nhưng bộ dáng lại bất lực bèn cười thập phần thoải mái: “Phong Vu Tu, nói cho ngươi một tin tốt, ngươi bị trúng gió.”

      Phong Vu Tu nghe vậy, trong cặp mắt vẩn đục tràn ngập tin.

      Tại sao lại như vậy … Thân thể của hắn luôn rất tốt, mỗi ngày hắn đều luyện thương hơn nửa canh giờ, sao hắn có thể bị trúng gió?

      Tô Ngọc Dung nhìn vào đôi mắt của Phong Vu Tu liền biết trong lòng hắn nghĩ gì, bèn cười nhạt: “Nhìn bộ dáng đáng thương của ngươi kìa, thật đúng là thảm … Người bị trúng gió sẽ như thế nào ngươi còn biết sao?”

      “Vậy để ta nói cho ngươi biết, sau khi trúng gió ngươi sẽ biến thành một phế nhân, mỗi ngày chỉ có thể nằm giường biết gì, giống hài tử mới sinh vậy, chờ người đút ngươi ăn uống, thay quần áo cho ngươi. Ha ha, có phải cảm thấy thật sỉ nhục ? Rất muốn chết đúng ?”

      “Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ để ngươi chết đâu. Ta sẽ cho ngươi được giải thoát một cách dễ dàng như vậy. Ta sẽ cho người cẩn thận chăm sóc ngươi, ta muốn ngươi sống lâu tram tuổi ở giường này!”

      “A! Oa a!” Tiện nhân độc ác! Chờ ta khỏe lại sẽ tha cho ngươi.

      Thời khắc này Tô Ngọc Dung cảm thấy thật thoải mái: “Phong Vu Tu, có phải bây giờ ngươi rất muốn nhìn thấy ta?”

      “A! A!” Phong Vu Tu lung tung kêu to: Ngươi cút! Ngươi cút! Cút càng xa cáng tốt, đồ nữ nhân độc ác nhà ngươi!

      Tô Ngọc Dung nhìn hắn kêu to giống như kẻ điên, hận vô cùng, cũng quan tâm bộ dáng chính mình cười chảy nước mắt: “Nhìn ngươi bây giờ giống con heo chỉ oa oa gọi bậy, ta nhìn thật hả giận! Ngươi rốt cuộc cũng có ngày nằm trong lòng bàn tay ta.”

      “Oa! A!” Phong Vu Tu kêu lung tung, trừng to đôi mắt, rốt cuộc xuất hiện một tia hoảng loạn: Ngươi có ý tứ gì? Ngươi muốn làm gì ta? Ngươi được phép xằng bậy!

      Tô Ngọc Dung nhìn hắn ánh mắt, nhướng mày cười châm chọc: “Ô, đây là sợ?”

      Phong Vu Tu giận trừng mắt: Ai sợ! Gia sợ lão ác bà nhà ngươi đâu.

      Tô Ngọc Dung vươn bàn tay già nua, nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, nhìn thì giống như một màn ôn nhu, nhưng ánh mắt nàng lại toàn là u lạnh lẽo cười: “ Đưng sợ, ta sẽ thương tổn ngươi, bởi vì chỉ khi ngươi tồn tại, ta mới có thể báo đáp ngươi, báo đáp những thứ tốt mà ngươi đã ban cho ta khi còn trẻ!”

      Giờ khắc này, ánh mắt Phong Vu Tu nhìn nàng, há to miệng nhưng lại phát ra thanh nào, chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh.

      Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay bắt đầu ổn ̣nh đổi mới, kinh hỉ ? Bất ngờ ? Vui vẻ ?

      P/s: Hôm nay là lần đầu dịch truyện. Vô cùng hồi hộp khi đăng lên cho mọi người xem. Mình vạn phần vạn phần mong mỏi nhận được sự góp ý chân thành từ mọi người. Sự quan tâm góp ý của mọi người là nguồn động lực lớn lao đối với mình. <3 <3 <3 <3 <3 <3 <3 <3 <3 <3 <3
      Last edited: 30/9/19
      nkhanh3324, GáiNgoan, TamaP10 others thích bài này.

    3. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      hì hì hì. Có người thích rồi. hihi :)

      <3 <3 <3

      Lại có thêm một bạn nữa ủng hộ. Vui ghê :) <3 <3 <3
      Last edited by a moderator: 30/9/19

    4. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương 3: Lão ác bà, cút ! Đừng có lại gần ta.

      Vì Tô Ngọc Dung nói phải chăm sóc tốt cho lão tước gia nên trong phòng liền bày hai chiếc giường đối diện nhau, một giường sát tường phía nam, một giường sát tường phía bắc. Cũng may phòng đủ lớn, giữa hai giường có thể kê thêm chiếc bàn rộng rãi.

      Về già, Tô Ngọc Dung thích yên tĩnh, hạ nhân trong viện cũng rất ít, trừ A Du có thể cùng nàng nói chuyện tuổi già ra thì người hầu hạ cũng chỉ có ba đại nha đầu thiếp thân là Tiểu Cửu, Hòe Nhi và Tĩnh Vân.

      Đây là ba đại nha đầu đắc lực bên người nàng, nàng tiếc ba bảo bối như hoa như ngọc này, nỡ để chúng hầu hạ lão nhân đáng chết kia ăn uống tiểu tiện.

      Vì thế nàng hạ lệnh cho quản gia đưa tới tám nha đầu hiểu chuyện, chia làm hai ca ngày đêm, mỗi ca bốn nha đầu thay phiên hầu hạ lão gia hỏa kia.

      Trước khi trời tối, trong phòng cùng gian ngoài đều đã bài trí ổn thỏa. Ngoài đại sảnh, Tô Ngọc Dung cho người làm đem những vật dụng cần thiết cất , sau đó kê thêm một chiếc giường mềm cạnh cửa sổ, bên giường đặt một chiếc bàn, bàn bày lư hương, chung trà, bình hoa. Nàng quyết ̣nh sau này ban ngày có việc sẽ ở chỗ này giết thời gian, buổi tối sẽ trở lại phòng ngủ.

      Qua một chốc, cơm chiều được dọn lên, ba mặn sáu nhạt hai canh, cơm, bánh, cháo đều đủ. Răng của nàng tốt nên đồ ăn bàn cũng đều lấy mềm mại là chính. A Du cũng đã lớn tuổi, cứ đến hoàng hôn sẽ ra phủ về nhà nên người hầu hạ chính bên người nàng chính là Hòe Nhi.

      Sau khi thay phiên buổi tối, bọn nha hoàn hầu hạ Phong Vu Tu đều chờ ở trong phòng, thời thời khắc khắc đều nhìn kĩ lão tước gia nằm giường. Chỉ cần lão tước gia hơi há miệng, kêu một tiếng, bọn nha hoàn lập tức làm việc.

      Một người bưng chung trà, một người lấy tã, một người xốc chăn lên xem có phải lão gia tiểu tiện hay , một người nhanh chóng chuẩn bị nước ấm để rửa sạch.

      Phong Vu Tu tức giận trừng mắt nhìn nha đầu rót nước cho hắn, xốc chăn cưởi quần thay tã, cuối cùng nha đầu còn lau rửa mông ….

      Hắn muốn chết, vạn phần vạn phần muốn chết.

      Hắn vốn là tước gia, một thân nam nhi bảy thước, ̉nh thiên lập ̣a. Vậy mà giờ phải lưu lạc đến bước đường này, một chút tôn nghiêm cũng có. Sống như vậy so với chết còn thống khổ hơn vạn phần.

      Nhưng mà giờ ngay cả chết hắn cũng làm được, toàn thân trừ hai tròng mắt có thể di động thì đều thể nào cử động được, đến cả việc cắn lưỡi tự sát hắn cũng làm được, quả thật là bi ai!

      Hòe Nhi bưng cho nàng một chén canh cá, nhìn bên trong thấy nha hoàn hầu hạ mang một chiếc đệm mới vào bèn thấp giọng hỏi: “Lão phu nhân, Lão tước gia cũng nên dùng cơm, ngài thấy lão tước gia nên ăn gì thì thích hợp ạ?”

      Tô Ngọc Dung nhìn bàn bày đầy đồ ăn, đều được làm rất tốt, thực hợp khẩu vị của nàng. Ánh mắt nàng dạo qua một vòng, dừng ở chén cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc.

      Tuy rằng nàng vào Phong Vu Tu có tình cảm phu thê, nhưng nàng vẫn nhớ rất rõ, đồ ăn mà Phong Vu Tu ghét nhất chính là trứng vịt Bắc Thảo. Hắn luôn cảm thấy thứ này thật ghê tởm, từ trước tới nay cũng chịu ăn 1 chút nào.

      Tô Ngọc Dung chọn xong, híp mắt cười, chỉ vào chén cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc nói: “Hòe Nhi, cháo này có thịt, có trứng, lại mười phần mềm mại, những tốt cho thân thể còn tốt cho dạ dày, mau kêu nha đầu ở bên trong mang vào cho Lão tước gia ăn”.

      Hòe Nhi rõ lắm sở thích của Phong Vu Tu. Thực ra Phong Vu Tu rất lâu cũng chưa ở chính viện dùng cơm, cho nên nghe vậy liền xoay người, kêu nha đầu bên trong đến mang chén cháo vào.

      Nha đầu bưng cháo đến trước mặt Phong Vu Tu, vừa múc một muỗng để bên môi của Lão tước gia liến thấy hắn trợn tròn mắt làm cho người khác vô cũng sợ hãi. Nha hoàn tay run lên, suýt chút nữa làm đổ cháo.

      Phong Vu Tu sắp tức chết, hắn trợn mắt trừng nha hoàn: Ta ăn thứ ghê tởm này, đổi món khác, mau đổi món khác cho ta!

      Quan trọng là nha hoàn hiểu ý của hắn, nàng còn tưởng rằng là nóng, đặt bên môi thổi thổi, lại đem thìa cháo đút vào cái miệng bị lệch, khép lại được của lão tước gia. Nhưng nháy mắt sau, cháo vừa đút vào đã bị nhổ ra, cháo liền chảy vào ̉ áo của hắn, hắn ghê tởm đến thiếu chút ngất xỉu.

      Nha hoàn đứng bên cạnh liền lấy khăn đến lau. Nha hoàn bưng cháo thấy đã lau khô thì tiếp tục đút cháo, nhưng đút cháo vào nhất ̣nh lão tước gia sẽ nhổ ra. Cứ như vậy rất nhiều lần, Phong Vu Tu vẫn chịu ăn một ngụm, nằm im mắt trợn tròn.

      Nha hoàn Tiểu Lương có cách nào đành phải khóc lóc bưng chén cháo ra ngoài thưa chuyện với Tô Ngọc Dung : “Lão phu nhân, đều do nô tỳ vô dụng, Lão Tước gia ăn cháo nô tỳ đút … Ô ô …”

      Tô Ngọc Dung vừa ăn cơm xong, uống trà tiêu thực, thấy Tiểu Lương bị Lão Tước gia giận sợ đến rơi nước mắt, trong lòng cười sung sướng nhưng mặt lại ra vẻ u sầu nói: “Lão Tước gia từ trước tới nay là người kiên cường sắt đá, chịu ăn chắc là do chưa chấp nhận sự thật này, muốn tuyệt thực …”

      Tiểu Lương lau nước mắt, dùng sức gật đầu, vạn phần tán đồng với ý kiến của Tô Ngọc Dung.

      “Đừng khóc, ta biết ngươi là một nha đầu tốt, chuyện này trách ngươi, ngươi đưa cháo cho ta, ta đút cho lão gia”. Nói xong nàng liền chậm chạp đứng dậy, nhận chén cháo trong tay Tiểu Lương rồi vào nội thất.

      tới mép giường, nàng thấy Phong Vu Tu trừng đôi mắt tràn ngập tơ máu, trong lòng khỏi tràn ngập hả giận cười dứt, lại làm ra vẻ đau lòng nói: “Ngài nói có phải ngài muốn tuyệt thực? Tiểu Lương đút cháo cho ngài ngài uống, lại còn dọa hài tử khóc! Hiện giờ ngài đã thành như vậy rồi, tuyệt thực cũng phải biện pháp, tục ngữ nói, chết tử tế cũng bằng sống. Mau nghe lời, ăn hết chén cháo này .”

      Nàng vừa nói vừa múc một muỗng cháo đút vào miệng Phong Vu Tu, quả nhiên hắn giận dữ trợn tròn đôi mắt, ánh mắt đó như nói: Lão ác bà, ta biết ngươi ́ ý bắt ta phải ăn thứ ghê tởm đó, ta tuyệt đối khiến ngươi hài lòng! Dù đói chết ta cũng ăn.

      Tô Ngọc Dung nhìn thấu ý nghĩ trong lòng của hắn, híp mắt cười lạnh. Khi còn trẻ, ngươi vì tiểu thiếp mà ít lần làm ta tức giận. Bây giờ mới chỉ cho ngươi ăn chén cháo mà ngươi thích thôi vậy mà ngươi đã tức giận muốn chết. Ta nhất ̣nh phải cho ngươi ăn, xem ngươi có thể gây khó dễ gì được cho ta: “Tiểu Lương, lấy một chiếc muỗng dài ra đây”.

      Sau một lát, Tiểu Lương vừa cầm một chiếc muỗng bạc được làm dài phần tay cầm dâng lên Tô Ngọc Dung vừa có chút nghi hoặc nhìn nàng.

      Tô Ngọc Dung thấy Phong Vu Tu dường như hiểu nàng muốn làm gì, híp mắt lạnh lùng cười: “Tiểu Lương, ta lấy muỗng đè đầu lưỡi của lão gia, ngươi nhân lúc đó đút cháo, ngươi hiểu ?”

      Tiểu Lương gật gật đầu, bưng chắc chén cháo, tư thế như muốn nói nàng đã chuẩn bị tốt.

      “A! A!” Phong Vu Tu nhìn muỗng dài trong tay Tô Ngọc Dung, hận thể dùng ánh mắt giết chết nàng! Lão ác bà, cút ! Đừng có lại gần ta.

      Tô Ngọc Dung nhìn ánh mắt mờ mịt của hắn cười, biểu tình khuôn mặt trong nháy mắt chuyển thành bi thương “Lão Tước gia, ta biết trong lòng ngài khó chịu, nhưng dù sao thì vẫn phải ăn cơm, nào ngoan, há miệng, a ~ ~ “.

      Tô Ngọc Dung vừa nói vừa dùng tay hung hăng nắm cằm, đem muỗng bạc dài nhét vào miệng Phong Vu Tu, dùng sức đè nặng đầu lưỡi của hắn: “Tiểu Lương, mau lên”.

      Chỉ một lát, một chén cháo đã bị đút hết sạch, Tiểu Lương vui sướng nhìn Tô Ngọc Dung: “Vẫn là cách của Lão phu nhân hay, nếu sợ Lão Tước gia sẽ đói lả mất thôi!”

      Phong Vu Tu sớm bị tức chết: Đại gia đói bụng! Đại gia muốn nhổ ra! Muốn nhổ hết ra!

      Tô Ngọc Dung tươi cười nhìn Phong Vu Tu đem toàn bộ sự phẫn nộ tập trung nơi tròng mắt, cầm khan tay săn sóc lau khóe miệng cho hắn: “Tuy rằng phương pháp có chút thô lỗ, nhưng để Lão Tước gia có thể khỏe hơn, ta cũng chỉ có thể dùng biện pháp này, hy vọng Lão Tước gia có thể hiểu sự khổ tâm của ta.”

      Tiểu Lương cảm động rớt nước mắt: “Lão phu nhân đừng lo lắng, Lão Tước gia nhất ̣nh có thể hiểu tâm ý dụng tâm lương khổ của ngài”.

      Nội tâm Phong Vu Tu thời khắc này kêu gào: Tiểu Lương ngươi thật sự quá ngu ngốc! Quá đần độn! Tô Ngọc Dung mà dụng tâm lương khổ sao? Có mà tâm ̣a rắn độc! Kịch độc ấy!

      Tác giả có điều muốn nói: Cứ đúng sáu giờ, mỗi ngày mở mắt ra liền thấy sự đổi mới, ta mọi người quá .

      P/s: Mong nhận được sự ủng hộ của mọi người. Hi hi hi. ^_^
      Nhìn thấy thông báo có người like bài viết của mình, mình vui lắm luôn. Yeah!!!!!!! <3 :)) :p ^_^ <3
      Last edited: 7/10/19
      nkhanh3324, GáiNgoan, Tiểu Ưu Nhi31 others thích bài này.

    5. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Gặm bàn phím, mổ cò a!!! T_T T_T T_T <3 <3 <3
      Last edited: 30/9/19
      hthuqttn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :