1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau khi phu quân bị trúng gió_Kim Châu Ngọc Đậu

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Ở diễn biến tiếp theo, sau chương 8, thì xin mời chương 9 lên sàn.:040::040::040::040::040: Lạnh lẽo giữa gian mùa đông.
      TamaP, hthuqttnAmi Anh thích bài này.

    2. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương 32: Phong Vu Tu vô lại.

      Phong phu nhân vừa nghe, tức giận xụ mặt, hướng hắn xua tay: “Đồ cưới tức phụ liền quên nương, , thấy ngươi liền phiền!”

      Phong Vu Tu nhìn mẫu thân tức giận, bất đắc dĩ thở dài: “Nhi tử cáo lui!”

      Ra khỏi cửa, Phong Vu Tu nhìn hướng hậu viện, trong lòng suy tư, hắn nghĩ cách đuổi Liễu thị . Đời này, hắn chỉ muốn trôi qua cùng Tô Ngọc Dung, cũng thể để nữ nhân này trở thành chướng ngại giữa hắn và Tô Ngọc Dung.

      Thời điểm Phong Vu Tu đến, Tô Ngọc Dung đã dùng cơm sáng, nàng ngồi ghế chủ vị uống trà, nhìn bọn nha hoàn tháo dỡ những dải lụa đỏ chướng mắt kia.

      Nàng vốn có khuôn mặt kiều mỹ, một thân váy lụa màu lam càng tôn lên làn da trắng như ngọc, tóc dài được vấn lên thành búi tóc ưu nhã, ở giữa cài thêm chiếc tram vàng. Nàng an tĩnh ngồi đó, nhìn từ xa đẹp như một bức họa.

      “Tiểu thư, gia tới.” A Du nhẹ giọng nhắc nhở bên tai nàng, Tô Ngọc Dung nghe vậy, chậm rãi nâng mắt, nhìn về phía nam nhân vững bước vào trong viện.

      Hắn cũng vẫn là dáng vẻ khi còn trẻ, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt tuấn lãng lộ ra khí mạnh mẽ của nam nhân. Hắn mặc trường bào xanh sẫm, đầu mang bạc quan, một thân phấn chấn oai hùng.

      Tô Ngọc Dung nhìn hắn, nhất thời liền bừng tỉnh, hắn nhanh như vậy liền tới? Vì nàng ra lệnh gỡ lụa đỏ sao?

      Kiếp trước, nàng gỡ lụa đỏ, nên sau khi hai người bọn họ cãi nhau, vài ngày sau hắn mới tình nguyện đến đây, hôm nay nhanh như vậy hắn đã tới ….. Hắn muốn cãi nhau với nàng? Nàng còn lười tranh luận với hắn.

      Nhưng nháy mắt tiếp theo, Tô Ngọc Dung nghĩ tới, bản thân sau khi chết có thể trọng sinh, vậy Phong Vu Tu có phải cũng …. Nghĩ đến điều này, ánh mắt nàng nhìn Phong Vu Tu sâu thẳm lên, nàng quyết ̣nh cẩn thân quan sát một phen.

      Phong Vu Tu đến chủ vị, nhìn khuôn mặt trẻ trung của Tô Ngọc Dung, nàng ngồi chủ vị, một thân lộ ra sự đoan trang, đầu mày khóe mắt mang theo cảm giác tự biết bản thân lãnh diêm kiều mị. Trong lòng hắn như có thỏ con nhảy loạn, đôi tay ở sau người bất giác khẩn trương nắm chặt.

      Tô Ngọc Dung, chúng ta lại gặp nhau, lại là phu thê, kiếp trước ta thực xin lỗi nàng, nên kiếp này, có thể cho ta cơ hội bù đắp cho nàng ?

      Nhìn thấy nàng, ta kỳ thật rất vui vẻ, nàng thì sao … Nhìn ra được nàng một chút cũng vui.

      Trong lòng bao nhiêu suy nghĩ nhưng ngoài mặt lại thể hiện bộ dáng lạnh nhạt. Hắn sợ Tô Ngọc Dung nhìn ra manh mối, hoàn toàn trở mặt, tìm cách trốn .

      Hắn bước tới, làm bộ làm tịch nhíu mày nhìn bọn nha hoàn gỡ lụa đỏ, ngữ khí mang theo tức giận: “Sao lại gỡ lụa đỏ xuống? sợ may mắn sao?”

      Tô Ngọc Dung nghiêm túc nhìn hắn. Ánh mắt hắn mang theo ba phần tức giận, ngữ khí tốt, hơn nữa vị trí ngồi của hắn cũng cách mình khá xa, ý muốn nói muốn tới gần, trong lòng chán ghét. Bộ dáng hắn bây giờ giống hệt kiếp trước.

      Nếu hắn cũng như nàng, nhớ rõ mọi chuyện trước kia, thì sợ rằng … chỉ vừa bước vào phòng, hắn đã vô cùng phẫn nộ chỉ vào mũi nàng mắng nàng độc phụ. Tính ra khi đó, chính nàng khiến ái thiếp ái tử của hắn thảm như vậy ….. Hắn có thể chịu đựng tức giận mà ngồi đây, phỏng chừng là nhớ rõ những chuyện ở kiếp trước……

      Suy tư một hồi, trong lòng Tô Ngọc Dung đã có đáp án, nàng lười nhác dựa vào lưng ghế, lạnh nhạt liếc hắn: “Đây là viện của ta, ta muốn gỡ cái gì thì gỡ cái đó, muốn vứt cái gì thì vứt cái đó, liên quan gì đến ngươi?”

      Phong Vu Tu tận lực bày ra vẻ mặt lạnh lẽo mang theo tức giận nhìn nàng, kỳ thật trong lòng hắn vô cùng hài lòng vui sướng, quả nhiên Tô Ngọc Dung vẫn là Tô Ngọc Dung, sống hai đời vẫn là một Tô Ngọc Dung tính tình tốt, động chút là bực tức. Tuy là vậy nhưng thật ra nàng rất đáng .

      (Móa, khen chanh chanh ngọt, chê hồng hồng chua ạ!)

      Hắn ́ ý trừng mắt nhìn Tô Ngọc Dung, hừ lạnh: “Chúng ta là phu thê, của ngươi chính là của ta, của ta cũng là của ngươi, viện này ta cũng có một nửa, dựa vào cái gì mà ta thể quản?”

      Phu thê … Hai người một thể … Tô Ngọc Dung vừa nghe lời này trong lòng liền hốt hoảng, ông trời đúng là làm bậy, tại sao lại muốn nàng trọng sinh về lúc sau thành hôn, chả lẽ thể để nàng trở về trước thành hôn được hay sao?

      Sống lại một đời, còn muốn nàng phải gặp lại lão già đáng chết này, thật muốn tức chết nàng mà!

      Phong Vu Tu nhìn dáng vẻ nàng tức đến nghiến răng nghiến lợi, đáy mắt xuất hiện tia cưởi: Tô Ngọc Dung, cứ việc tức giận, cứ việc nháo loạn, nàng muốn ở trong phủ phá phách thế nào cũng được, duy chỉ có hòa li ------------ có cửa đâu! Những thứ ta thiếu nàng, sẽ từ từ bù đắp cho nàng, hơn nữa nàng cũng khá xinh đẹp, lại đáng , cùng nàng trải qua cả đời, chắc hẳn rất thú vị.

      Tô Ngọc Dung tức muốn thăng thiên, ánh mắt lạnh lẽo hung hăng như muốn xẻo tứng miếng thịt người Phong Vu Tu: “Một đại nam nhân, vậy mà lại nhúng tay vào việc nhỏ nơi hậu trạch, để việc này truyền , ngươi cũng sợ người khác cười rụng răng sao? có việc gì thì mau cút , đừng có ở đây làm ta chướng mắt!” Nhìn ngươi liền thấy phiền! Thấy ngươi liền muốn một đao đâm chết ngươi!

      Phong Vu Tu nhìn nàng tức giận nhưng lại bày ra dáng vẻ có gì, liền cười thầm trong lòng. Tuy nhiên mặt vẫn ra vẻ lãnh đạm, hừ một tiếng: “Việc này cũng là việc của ta, ta muốn thì , muốn đến thì đến, ai cũng quản được!”

      Nói xong đứng lên, nhìn nha đầu quét tước: “Ta còn chưa dùng cơm sáng, ngươi mau kêu phòng bếp chuẩn bị.” Nói xong còn ́ ý liếc mắt khiêu khích nhìn Tô Ngọc Dung, sau đó xoay người đến phòng ăn.

      Tô Ngọc Dung bị dáng vẻ vô lại của hắn chọc giận, nàng ném vỡ chung trà, nghiến răng nghiễn lợi: “Súc sinh, quả nhiên vô lại!”

      Phong Vu Tu đúng là biết xấu hổ? Chẳng khác gì cao da chó dính chặt chịu ? Kiếp trước hắn rõ ràng cao ngạo muốn chết, cũng chịu nói lý với nàng, sao kiếp này lại giống! Nàng tình nguyện để hắn đến viện Liễu tiện nhân, cũng muốn nhìn thấy mặt hắn!

      A Du thấy nàng tức giận, vội vàng vỗ về nhẹ giọng an ủi nàng: “Tiểu thư, người đừng nóng giận, nô tỳ nghe tiểu nha đầu nói gia vừa từ viện của phu nhân qua đây, chắc phu nhân đã biết chuyện người gỡ lụa đỏ, ́ ý kêu gia đến để dạy bảo. Nên gia tới là muốn làm hòa với người, nếu gia cúi đầu trước, thì người cũng nên rộng lượng chút, sau đó sinh sống thật tốt với gia!”

      “Sống cái gì mà sống, cẩu nam nhân!” Tô Ngọc Dung tức đau cả ngực, vung tay áo đứng dậy vào buồng trong nằm, A Du cũng dám theo vào.

      Sau khi Phong Vu Tu chậm rãi dùng cơm sáng quay lại chính sảnh, thấy Tô Ngọc Dung, hắn liền hỏi một tiểu nha đầu: “Thiếu phu nhân đâu?”

      Tiểu nha đầu chỉ chỉ trong phòng: “Thiếu phu nhân ở trong phòng nghỉ ngơi.”

      Phong Vu Tu cười cười, hắn biết nàng muốn thấy hắn nên ́ ý trốn tránh. Vậy hắn cứ ́ ý lại, lắc lư trước mặt nàng, xem nàng có thể làm gì?

      Nghĩ vậy, hắn liền sờ sờ mũi vào phòng trong, mở cửa phòng ra, hắn thấy nàng nằm nghiêng giường. Đường cong thân hình nàng tinh tế tuyệt đẹp, làn váy nàng bị gió từ cửa sổ thổi vào nhẹ nhàng lắc lư, chọc đến lòng hắn cũng rung động theo.

      Phong Vu Tu nhẹ nhàng vào, Tô Ngọc Dung đưa lưng về phía hắn, nàng còn tưởng người vào là A Du, liền bực bội nói: “A Du, ngươi ra ngoài trước , ta muốn ở một mình một lúc.”
      Phong Vu Tu cười cười, ngồi ở mép giường, cũng nói lời nào, nhìn nàng chằm chằm một lúc, vươn tay đến, nhẹ nhàng chọc khuôn mặt nàng, vừa non vừa mềm …

      Lần này, Tô Ngọc Dung đã nhận ra có gì đúng, vội vàng xoay người. Vừa nhìn đã thấy cư nhiên là Phong Vu Tu, nàng tức giận la lên: “Ai cho ngươi vào phòng, mau cút ra ngoài cho ta.”

      Phong Vu Tu bị thanh sắc nhọn của nàng dọa run run, trong nháy mắt tiếp theo hắn còn tưởng nàng sẽ nâng tay tát hắn như kiếp trước, thân mình hắn theo bản năng rụt về phía sau một chút. Tô Ngọc Dung khẩn trương, cúng phát hiện chút biến hóa của Phong Vu Tu, nàng chỉ phẫn nộ vội vàng giơ tay đẩy hắn: “Ai cho ngươi đến gần ta! Cút ngay!”

      Tác giả có lời muốn nói: Nam heo … Các ngươi nói hắn có biết xấu hổ hay

      P/s: Nam9 thật sự quá nguy hiểm mà. ̣nh hưởng dụng sắc đẹp của nữ chính sao????? Hừ hừ hừ! Cứ đợi !!!!!!!!!

      Chuẩn bị đến giai đoạn ngược nam9 thật sự! Cơ mà các nàng à, thật ra chị Dung hận nam9 vì chị nhà tứng lắm đấy! Hí hí hí hí hí! Hãy đón đọc và ủng hộ mình nhé! Rất mong mọi người đóng góp ý kiến vì mình cũng mới dịch truyện! Mỗi thông báo cmt và like của mọi người đều là nguồn động lực mạnh mẽ dành cho mình! Cảm ơn chị em.

    3. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      P/s: Chỉ mong năm sau ngồi nhà. Thật sự là "tức face sinh thơ".

      Lạnh lẽo trời đông
      Riêng ta phòng
      Một mình quạnh quẽ

      Người ta ồn ã
      nỉ ai nỉ ai
      0202
      ai nỉ ai nỉ
      2020

      Hết dương lại
      0901
      Trường trường cửu cửu
      Nghe muốn xỉu luôn

      yi er san
      san er yi
      yi er san si wu liu qi
      qi liu wu si san ai yi

      Mình ta ngồi đây
      Mọi sự đã xong
      Chỉ thiếu gió đông!

    4. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương thứ mười trong tuần. Ta đã hoàn thành mục tiêu. :tungtung::tungtung::tungtung::tungtung::tungtung:

    5. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương 33: Cư nhiên muốn động tay động chân! Quá vô sỉ!

      Hiện tại Phong Vu Tu còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, chút sức lực của Tô Ngọc Dung đối với hắn tính là gì, nàng chỉ đẩy khiến thân mình hắn hơi lắc lư, cũng thể đẩy hắn từ giường xuống. Ngược lại, Phong Vu Tu dứt khoát bày ra dáng vẻ mặt dày vô lại, hai mắt mỉm cười nhìn nàng, lại làm bộ chuẩn bị nằm xuống: “Mới vừa ăn no, có chút mệt, ta cũng muốn nằm một lúc …”

      (Hô hô: Hay đẩy Tu ca! Mạnh mẽ lên nào!!!!!)

      Tô Ngọc Dung thấy vậy, lông tơ cả người đều dựng đứng cả lên, nàng màng tất cả nhấc chân dúng sức đá hắn: “Cút ngay!”

      “Ngô …” Phong Vu Tu bị Tô Ngọc Dung mạnh mẽ đạp xuống, lập tức rơi xuống đất. Một chân kia còn thuận tiện đá vào bụng hắn, hắn vừa mới ăn no, một cước của nàng thiếu chút khiến hắn nôn hết đồ ăn trong bụng ra!

      Hắn khó chịu ôm bụng ngồi dưới đất, nhe răng trợn mắt nhìn Tô Ngọc Dung, xoa bụng nửa ngày, mới hít một hơi nhìn nàng kêu: “Tô Ngọc Dung! Ngươi làm cái quái gì vậy? Ngươi gỡ lụa đỏ ta cũng chưa nói gì ngươi, giờ chẳng qua ta chỉ gần ngươi một chút, ngươi vậy mà dám đá ta?”

      “Ai bảo ngươi đến gần ta, ta chính là đá ngươi!” Tô Ngọc Dung khẩn trương lại phòng bị ngồi giường, nhìn bộ dáng khó chịu phẫn nộ của hắn, trái tim đập thình thịch, tên khốn Phong Vu Tu này, cư nhiên còn muốn động tay động chân với nàng, quá vô sỉ!

      Tốt nhất nàng nên nhanh chóng nghĩ cách hòa li, bằng cứ ở lại Phong gia, sớm thì muộn cũng bị hắn chiếm tiện nghi. Chung quy nàng cũng chỉ là một nữ tử yếu nhược, sao có thế đánh thắng được hắn, một nam nhân tinh trùng lên nào chứ?

      Bụng Phong Vu Tu vô cùng khó chịu, nhưng nhìn Tô Ngọc Dung bị mình dọa sợ tới mức kinh hoảng thất thố, hắn thật sự rất muốn cười. Hắn dúng sức nhịn mới cười ra tiếng, cúi đầu nhịn một hồi lâu, hắn mới từ mặt đất đứng dậy, ôm bụng giả vờ tức giận: “Tô Ngọc Dung ngươi đừng quên, ngươi là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng! Đừng nói ta tới gần ngươi, kể cả ta có ôm ngươi, thân thiết với ngươi, ngủ với ngươi, cũng là việc thiên kinh ̣a nghĩa!”

      Tô Ngọc Dung …. nàng thật tức đến muốn giết người! Giận đến hai mắt đỏ bừng, chỉ vào Phong Vu Tu:
      Ngươi đê tiện vô sỉ!”

      “Hô! Chê cười! Làm trượng phu, chạm vào thê tử kết tóc của mình, đó vốn là thiên đạo luân thường, theo như lý thường, căn bản đê tiện, vô sỉ chút nào!” Phong Vu Tu đắc ý tiến lên một bước, híp mắt nhìn ánh mắt buồn bực của Tô Ngọc Dung, hừ hừ nói: “Còn có, làm một nam nhân, ta rộng lượng lại khoan dung, khinh thường động thủ với một nữ nhân như ngươi, nhưng ngươi đừng có ỷ vào việc ta khoan dung mà hất mũi lên mặt với ta. Cư nhiên dám đá ta, lần sau nếu còn dám làm vậy, ngươi có tin ta đánh ngươi ? … Kia ngươi dám!!!!!!!!!!!!!”

      Hắn nói, ánh mắt uy hiếp dừng người Tô Ngọc Dung. Ánh mắt kia khiến da đầu nàng tê dại, nàng hét lớn cầm bình hoa, chung trà bàn ném vào người hắn: “Đồ vô sỉ biết xấu hổ! Ngươi cút cho ta, cút ngay!”

      Một loạt tiếng vỡ loảng xoảng, bả vai Phong Vu Tu bị một chum trà đập vào, dưới chân đều là mảnh sứ vỡ. Hắn lùi về phía sau vài bước, nhìn Tô Ngọc Dung bị mình chọc muốn tức điên như thế. Trong lòng hắn hiểu rõ, nếu lại tiếp tục vô lại với nàng, tiếp theo nàng có thể làm bản thân bị thương hoặc thắt ̉ thì tốt, hắn liền ôm bụng lui đến cửa, giống như phục hừ lanh nói: “Nữ nhân điên này! Ta chấp nhặt với ngươi!”

      Dứt lời, hắn vội xoay người nhanh chóng rời , lúc tới cửa Ngọc Viên, tay hắn vẫn còn xoa bụng, Kim Trung thấy vậy nghi hoặc hỏi: “Công tử, bụng ngài thoải mái sao?”

      Phong Vu Tu cười cười: “Đúng vậy, bị Thiếu phu nhân của các ngươi hung hăng đạp một cước, thiếu chút nữa cơm trong bụng ta bị nàng đạp ra ngoài, đương nhiên khó chịu rồi!”

      Kim Trung nghe vậy, thể tin trừng lớn mắt, thổn thức thôi: “Cái đó, sao tiểu nhân lại cảm thấy công tử hình như còn rất cao hứng vậy?” Mới vừa rồi, trong Ngọc Viên ồn ào lớn như vậy, còn có cả tiếng đập vỡ loảng xoảng, công tử đáng ra phải giống ngày hôm qua, giận đến thể át mới đúng chứ!

      Phong Vu Tu nghe vậy, nghiêng đầu liếc hắn một cái: “Tại sao thể cao hứng? Đánh là thương mắng là , ngươi chưa tứng nghe qua sao? Việc này có nghĩa là Thiếu phu nhân để ý ta, hiểu chưa?”

      Kim Trung: ………… Hắn thật sự cảm thấy, việc này là cách Thiếu phu nhân để ý công tử, bất quá, chỉ cần công tử vui vẻ là tốt.

      Trở lại tiền viện, Phong Vu Tu ngồi ghế dựa, uống ngụm trà, nhìn thoáng qua phòng ở, cuối cùng ánh mắt dừng tủ quần áo, cười nghiền ngẫm: “Kim Trung, tẹo nữa thu dọn xiêm y của ta, đem tới Ngọc Viên, công tử ta sau này sẽ nghỉ ngơi ở đó.”

      “A?” Kim Trung nghe vậy, há to miệng nhìn Phong Vu Tu, hắn nhịn được nhắc nhở: “Công tử, phải tiểu nhân nói nhiều, thật sự là giờ ngài muốn thu dọn xiêm y, ́ch thực thích hợp ạ. Ngài mới vừa cãi nhau với Thiếu phu nhân xong, lại thu dọn mang xiêm y tới thì quá mức kì quái rồi …” Hắn dù suy nghĩ sâu xa, nhưng ngẫm một chút liền hiểu, Thiếu phu nhân giờ nổi nóng, tuyệt đối sẽ mắng hắn té tát, hắn còn muốn nghe chửi ….

      “Đừng nhiều lời vô nghĩa, bảo ngươi thì mau .” Phong Vu Tu dựa vào ghế dựa nhắm mắt lại, khẽ câu môi cười: Tô Ngọc Dung, nàng muốn nháo, ta nháo cùng nàng, tốt nhất chúng ta ngày nào cũng nháo, khiến trong phủ nháo đến loạn thất bát tao, để lời đồn phu thê chúng ta bất hòa truyền ra ngoài, đến lúc đó, toàn kinh thành đều biết Tô Ngọc Dung nàng ngang ngược vô lý!

      Đến lúc đó, một nữ nhân tính tình kém như nàng, muốn hòa li với một nam nhân tốt như ta, nhà mẹ đẻ nàng có thể đồng ý mới là lạ!

      (Nhất ̣nh Tu huynh cười vô cùng gian manh xảo trá! Tội cho Dung muội!!!!!)

      Trái lại, họ còn cầu ta đừng vứt bỏ nàng mới đúng!

      Trong phòng, Tô Ngọc Dung tâm phiền ý loạn nằm giường, hai tiểu nha hoàn cẩn thận thu dọn mảnh vỡ trong phòng, A Du và A Vân đều mang vẻ mặt đau khổ, một trái một phải nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt tràn đầy thất vọng và trách cứ.

      Tô Ngọc Dung vì ánh mắt chằm chằm của hai nha đầu kia mà càng thêm tâm phiền ý loạn, chỉ có thể bất đắc dĩ yếu thế nói: “Được rồi, hai người các ngươi làm gì vậy? Có chuyện gì cứ nói thẳng!”

      A Du nhìn A Vân, A Vân khách khí, trực tiếp hừ hừ nói: “Tiểu thư, nô tỳ thật hiểu, rõ ràng gia đã tới tìm người, cũng vì chuyện gỡ lụa đỏ mà tức giận trách cứ người, chỉ cần cúi đầu chịu thua là tốt rồi, vì sao người còn tức giận, ném đồ lung tung làm gia tức giận bỏ ? Việc này cũng thôi , người ầm ỹ một trận như vậy, gia rồi nói, chỉ là tiện nhân Liễu thị kia nhất ̣nh cao hứng muốn chết!”

      “Tiện nhân kia cao hứng thì liên quan gì đến ta, thích thế nào thì thế đó, chuyện của nàng đừng nói cho ta nghe, ghê tởm!”

      A Vân bĩu môi, gục đầu hé răng, hai ngày nay tiểu thư như ăn pháo vậy, trong bụng tất cả đều là hỏa, một chút liền nổ, nói gì đều nghe lọt.

      A Du thấy vậy bất đắc dĩ thở dài, thanh nói chuyện thật mềm mại khuyên nàng: “ nhắc đến tiện nhân kia thì nhắc đến, nhưng tiểu thư, người có thể nói cho bọn nô tỳ một chút, vì sao người nhất ̣nh một hai phải đại náo với gia? Người vừa mới gả đến đây, những ngày sau còn rất dài, cuối cùng vẫn phải sống. Người với gia luôn cãi nhau như vậy, nếu bị lão gia biết, lão gia sẽ vô cùng lo lắng!”

      Tô Ngọc Dung nghe vậy liền xem thường, A Du này, nói qua nói lại vẫn chỉ là chiêu này, phải là lấy cha ra hù dọa nàng thì cũng là lấy Thanh Thanh hù dọa nàng. Kiếp trước nàng chính là dính chiêu này, kiếp này, dính! Hứ!

      “A Du, ngươi đừng mang cha ta dọa ta sợ, người muốn lo lắng thì cứ việc lo lắng !” Dù sao cha mình rất khỏe mạnh, chút việc nhỏ này, giận cũng làm hại thân thể người.

      A Du thấy Tô Ngọc Dung bị mình quay vòng vòng, cũng trúng chiêu: “Vậy nô tỳ hỏi người một câu, về sau người có thể náo loạn, sống thật tốt cùng gia ?”

      thể!”

      “Tiểu thư!”

      Tác giả có lời muốn nói: Khu bình luận liên tục vang lên tiếng động, ta sợ tới mức dám xem.

      Ta tại đây đặc biệt thuyết minh ------- các tiểu tiên nữ xem xong có chút gì hài lòng thì cũng có cái xoa dịu.

      Cuối cùng, cảm tạ các nàng hậu ái, chung quy thì nam9 nhà ta là nam heo, trừ bỏ bên ngoài đẹp trai (soái), thì có ưu điểm gì.

      Nữ chủ thì, trừ bỏ vận khí có chút tốt, thì có gì hài lòng.

      ( đây mị chỉ ́ dịch lại lời tác giả thôi)


      P/s: Sau đây là bài thơ con cóc của mị. Kỉ niệm ngày 02022020 (tức 0901) của các thánh.

      02022020 - 0901

      Lạnh leo trời đông
      Mình ta phòng
      Một mình quạnh quẽ

      Người ta ồn ã
      nỉ ai nỉ ai
      0202
      ai nỉ ai nỉ
      2020

      Hết dương lại
      0901
      Trường trường cửu cửu
      Nghe muốn xỉu luôn

      yi er san
      san er yi
      yi er san si wu liu qi
      qi liu wu si san er yi

      Mình ta ngồi đây
      Mọi sự đã xong
      Chỉ thiếu gió đông.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :