1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau khi phu quân bị trúng gió_Kim Châu Ngọc Đậu

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương 30: Tô Ngọc Dung trọng sinh

      Tô Ngọc Dung bị tiếng chim ngoài cửa sổ đánh thức, trong lòng nàng vốn còn nghi hoặc, hiện giờ mùa đông khắc nghiệt, tuyết lớn tung bay, cây ngoài cửa sổ sao có thể có tiếng chim kêu?

      Nghĩ vậy, nàng liền mở bừng mắt, nhưng lọt vào mắt nàng, lại là màn trướng đỏ thắm.

      Đỏ ….

      Sao lại màu đỏ …. Năm đó tân hôn trôi qua, vài chục năm sau màn của nàng vẫn luôn màu xanh lá, sao bây giờ lại màu hồng?

      Hơn nữa …. Nàng vì sao lại sống?

      Nàng nhớ rất rõ ràng, sau khi nàng nghe tin A Du chết, khóc lớn một hồi, cuối cùng thở được mà chết …

      Nghĩ đến điều này, tâm nàng bỗng nhảy dựng, nàng cứ như vậy nằm giường chậm rãi vươn tay mình.

      “Sao có thể …” Tô Ngọc Dung hoảng sợ trừng lớn mắt nhìn tay của mình, trắng nõn thon dài, khỏe mạnh tươi mới. Trong nháy mắt, nàng bỗng từ giường bật dậy, theo bản năng sờ mặt, sờ sờ người.

      “Sao lại như vậy …” Đầu óc nàng rối loạn, vén chăn hỉ đỏ rực xuống giường, chạy vội đến trước gương, vừa nhìn liền thấy trong gương là khuôn mặt mình khi còn trẻ!

      Nháy mắt, nàng dùng tay ấn mặt, dùng sức xoa, người trong gương cũng cử động hệt theo động tác của nàng …

      Đôi mắt Tô Ngọc Dung hoảng loạn nhìn bốn phía, xác ̣nh đây là phòng mình, mà khi ánh mắt nàng nhìn vào chữ hỉ dán cửa sổ, nàng sợ tới mức hít một hơi!

      Nàng nhớ, căn phòng này …. Căn phòng này chính là phòng tân hôn của nàng vào Phong Vu Tu!

      Tân hôn … ,

      Tô Ngọc Dung thể tin nổi, lùi về phía sau, mờ mịt thất thố ngã ngồi giường, hai mắ rung rứng nhìn hết thảy trước mắt, thấp giọng lẩm bẩm khóc thút thít: “ thể nào … Sao có thể có việc kỳ quái như vậy, nhất ̣nh là mộng … Là mộng ….”

      Nàng đã chết sao có thể sống lại, lại lẫn nữa gả cho Phong Vu Tu, thể nào!

      Nàng trọn đời trọn kiếp đều muốn cùng nam nhân kia có chút quan hệ nào hết, kể cả nằm mơ cũng được!

      Nàng hoảng loạn nằm lại giường, kéo chăn đắp lên, ý đồ muốn ngủ đem giấc mơ vớ vẩn này biến mất. Nhưng ngoài rèm châu, cùng với tiếng cửa kẽo kẹt vang lên, một thanh trẻ tuổi quen thuộc vang lên: “Thiếu phu nhân, người tỉnh sao?”

      Thiếu phu nhân ….

      Tô Ngọc Dung gắt gao nắm chặt chăn, hai mắt rưng rưng nhìn thân ảnh ngoài rèm châu ngày một gần, nàng nhìn nữ tử một thân áo lục giơ tay đẩy rèm châu, tười cười đến gần nàng, ngồi ở mép giường, cả người nàng run rẩy, miệng khẩn trương phát ra thanh : A Du …

      A Du ngồi ở mép giường, nhìn tiểu thư mở to hai mắt rưng rưng, nghi hoặc hỏi: “Tiểu thư, sao người nhìn ta như vậy? Có nơi nào khó chịu sao?”

      Vừa nói vừa vươn tay khẽ đặt trán Tô Ngọc Dung, kỳ quái nói: “ có nóng nha!”

      Tim Tô Ngọc Dung đập mạnh, hai mắt chua xót nhìn A Du, hai tay cảm nhận ấm áp mới biết đây phải là mộng, đây thật sự là A Du … Nàng vậy mà quay lại thời điểm tân hôn….

      A Du vẫn tốt, phụ thân và đại ca cũng vẫn khỏe, nàng nên vui mứng, chỉ là …

      Nàng vậy mà lại gả cho Phong Vu Tu, ông trời sao lại tàn nhẫn như vậy?

      “Tiểu thư?” A Du nhìn Tô Ngọc Dung còn khóc, bèn thở dài: “Tiểu thư đứng khóc, nô tỳ biết người hối hận vì cãi nhau với gia, nhưng sự tình đã vậy, cũng thể lại bảo Liễu thị tới dâng trà thiếp thất cho người? Nếu vậy quá cho nàng ta mặt mũi rồi!”

      “Người đừng lo lắng, giờ mới tân hôn, gia chắc chắn thực sự tức giận với người, chờ đến trưa, nô tỳ bảo phòng bếp làm thêm nhiều món gia thích ăn, sau đó nô tỳ tự mình mời gia tới, ngài nói một hai câu mềm mỏng, gia sẽ sớm nguôi giận thôi.”

      Tô Ngọc Dung nghiêm túc nhìn A Du, khuôn mặt ấy khi còn trẻ vẫn đẹp như trong trí nhớ, vẫn như xưa vì chuyện của nàng mà ưu tư trù tính, tìm mọi cách chữa lành cảm tình của nàng và Phong Vu Tu.

      A Du tốt của nàng, vĩnh viễn đều vì nàng mà suy nghĩ.

      Nhưng vì sao … Lại trở lại, vì sao thể chết liền chết, cho xong hết mọi chuyện, tại sao một hai phải để nàng quay lại lúc nàng tân hôn?

      (Tiểu nương à! Chết mà hết thì còn gì là truyện! Haiz! ~~~~)

      Chẳng lẽ ông trời cảm thấy đời trước nàng chưa đủ khổ, nước mắt rớt chưa đủ nhiều, nên muốn nàng trải qua một lần nữa sao?

      ! Đứng có nằm mơ!

      Nếu sống lại một đời, thì giờ đây, nàng sẽ bao giờ cho Phong Vu Tu có cơ hội tổn thương chính mình!

      Nghe A Du nói, đây là ngày thứ năm sau tân hôn, hôm qua Liễu thị thới kính trà thiếp thất, nàng uống ném vỡ chung trà, mới vừa cãi nhau một trận với Phong Vu Tu.

      Kiếp trước, sau khi cùng nàng cãi nhau, ba bốn ngày sau cũng lại đây, về sau mẹ chồng mắng hắn một trận, hắn mới xụ mặt dáng vẻ tình nguyện tới phòng nàng.

      Hừ, cũng đúng lúc hắn tình nguyện. Đời này, nàng tuyệt đối ngu ngốc canh giữ đại trạch Phong gia cả đời!

      Hắn thích sủng Liễu thị, sinh hài tử ra sao nàng đều quan tâm. Dù sao, đời này, nàng tuyệt phụng bồi!

      “Tiểu thư, sao hôm nay tiểu thư như người mất hồn vậy?”

      Một câu của A Du như kéo hồn phách của nàng trở lại, nàng lau nước mắt ngồi dậy, nhìn A Du lắc đầu: “Ta có gì, chẳng qua thấy đồ vật màu đỏ quá chói mắt, muốn cho người đến đổi .”

      A Du còn chưa mở miệng, liền nghe thấy ngoài rèm châu truyền đến tiếng thét kinh hãi: “Tiểu thư, thể làm bậy, hỉ sự phải qua một tháng mới có thể gỡ, nếu sẽ được may mắn.”

      Người nói chuyện chính là A Vân, một nha đầu hồi môn khác của nàng. Kiếp trước sau khi nàng ấy theo nàng, ngây người ở Phong gia ba năm, liền gả đến một nơi rất xa, từ đó chưa từng gặp lại. Giờ gặp lại, A Vân vẫn giống hệt như trong trí nhớ của nàng, dung mạo thật thân thiết, tuy tính tình nàng hoạt bát, nhưng đôi khi lời nàng nói thật sự có đôi chút khó lọt tai.

      Quả nhiên, A Vân đặt nước rửa mặt sang một bên liền bắt đầu nói: “Huống chi hôm qua người vừa mới cãi nhau với gia, hôm nay lại muốn gỡ vải đỏ phá điềm lành, việc này có khác gì muốn tranh đấu với gia? Trước nói đến việc gia nghĩ gì, chỉ sợ tiểu tiện nhân Liễu thị kia hẳn sẽ cao hứng đến mức đốt pháo ăn mừng, chúng ta tuyệt thể để tiểu tiện nhân kia đắc ý được, tiểu thư!”

      Kiếp trước, Tô Ngọc Dung sớm đã quen việc nha đầu bên người nói năng thiếu cẩn trọng, cũng quen với việc bên tai thanh tịnh. Giờ nha đầu A Vân nói nhiều như vậy, nàng thực có chút chịu nổi. Chẳng qua nàng hiểu A Vân cũng muốn tốt cho nàng, nên đành lòng trách cứ, liền cười nhìn nàng ấy: “Mấy cái đồ vật đỏ chói mắt này hôm nay ta quyết đổi rồi, nếu ngươi cho người tới làm thì ta tự mình động thủ!”

      A Vân thấy tiểu thư kiên quyết như vậy, tức giận bĩu môi, cũng dám phản bác, xoay người gọi nha hoàn vào phòng.

      A Du thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Ngọc Dung, bỗng nhiên có chút nghi hoặc: “Tiểu thư … Người, người muốn tranh đấu với gia sao?” Như vậy chẳng phải để Liễu thị kia hưởng lợi? gia đến khi nào mới có thể nguôi giận? Cuộc sống sau này sẽ trải qua thế nào? Vừa mới tân hôn đã nháo loạn như vậy …….

      Tô Ngọc Dung có cách nào trả lời vấn đề của A Du, chỉ nhìn nàng cười cười: “Yên tâm, ta có chừng mực.”

      Cùng lúc đó, ở tiền viện thư phòng, Phong Vu Tu đứng trước cửa sổ, há hốc mồm nhìn rừng trúc xanh biếc ngoài cửa sổ.

      Kim Trung vội vàng chạy vào, cách cửa sổ báo với Phong Vu Tu: “Công tử, thiếu phu nhân bên kia, gọi người tới gỡ lụa đỏ xuống …” Người xem sao?

      Gỡ lụa đỏ … Tô Ngọc Dung … Nàng quả thật đã trở lại!

      Tác giả có chút lời muốn nói: Vui ha, đều trọng sinh, việc này nhất ̣nh náo nhiệt a.

      Ngọt đâu, nhất ̣nh sẽ có.

      Thế ngược đâu, nhất ̣nh cũng sẽ có.

      Ở một diễn biến khác, mọi người nghe tin vậy là được rồi a, chớ có quá tích cực, đây là tiểu thuyết, logic quá chú trọng, thể đánh đồng với chính sử được.

      Vẫn là câu nói kia, đuổi nam heo, đừng ném đá nha.

      mn vô ngần. <3

    2. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương thứ tám ~~~~~ On going ~~~~~ :yoyo66::yoyo66::yoyo66::yoyo66::yoyo66:
      TamaP, Hòa Yên Linh, hthuqttn2 others thích bài này.

    3. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương 31: Phong Vu Tu trọng sinh (1)

      Tỉnh lại lúc nửa đêm, Phong Vu Tu phát hiện bản thân có chút đúng, hắn cư nhiên biến thành bản thân khi còn trẻ, ngay từ đầu hắn vạn phần tin, cho đến khi hắn hung hăng cắn lưỡi mình, cảm nhận được mùi máu tanh, bấy giờ hắn mới tiếp nhận sự thật quỷ dị này.

      (Vị đại ca này, cớ sao ngài lại có ý muốn cắn lưỡi tự tử vậy??????)

      Hắn có thể đoán được mình bao nhiêu tuổi, nhưng hắn biết đây là ngày nào. Đẩy cửa, hắn ̣nh ra ngoài xem xét, kết quả vừa thấy bố trí ở ngoài viện, bước chân hắn khựng lại dưới mái hiên, cả người bất động. Trong viện, mỗi chiếc đèn lồng đều dán chữ hỉ!

      Hỉ!

      Tân hôn!

      Hắn như trở về thời điểm tân hôn với Tô Ngọc Dung.

      Trong chớp mắt đó, Phong Vu Tu nói rõ rốt cuộc trong lòng hắn có cám giác gì? Khiếp sợ? Mừng như điên? Sầu lo? Tóm lại, cảm giác nào cũng có.

      Gió đêm lạnh lùng thổi, khiến tinh thần Phong Vu Tu thanh tỉnh ít, hắn trở lại phòng, dựa vào ghế dựa, nhìn binh thư hỗn loạn bàn sách, hắn nhớ tới đêm đó Tô Ngọc Dung khắc khẩu với mình vì việc Liễu thị kính trà.

      Nhớ tới việc này, hắn bực bội nhéo ấn đường, ông trời vì sao cứ phải làm vậy? Một hai bắt hắn phải trở lại thời điểm xấu hổ này? Chả lẽ thể để hắn trở về sớm hai ngày, ở đêm tân hôn sao? Giờ tốt rồi, sống lại một đời, hắn và Tô Ngọc Dung vẫn là phu thê, hai người họ lại cãi nhau lúc tân hôn …

      Nhưng nháy mắt tiếp theo, hắn nghĩ ngay đến một vấn đề cực kì nghiêm trọng, nếu hắn trở lại, vậy phải Tô Ngọc Dung cũng sẽ trở về sao?

      Kiếp trước Tô Ngọc Dung thống hận hắn như vậy, giờ đây nếu nàng nhớ rõ những việc đó, dù hiện giờ bọn họ đã kết hôn, ván đã đóng thuyền, nhưng sợ rằng nàng sẽ nghĩ mọi cách cùng mình hòa li?

      Kiếp trước, khoảng thời gian hắn nằm giường, nhiều việc xảy ra như vậy, trong lòng hắn hiểu rõ, cả đời trước hắn có lỗi với Tô Ngọc Dung, đã để nàng phải chết trong ủy khuất.

      Nhưng hòa li … Thật muốn hòa li ư?

      Nghĩ đến việc này, ánh mắt hắn liền thay đổi … Hòa li … ́ch thực phiền toái … chỉ hủy hoại thanh danh của hắn và Tô Ngọc Dung, mà còn thanh danh của hai gia tộc … thật sự, có chút lời nào …

      Vì thế, hắn vô sỉ nghĩ, dù sao ván đã đóng thuyền, dù sao hắn cũng chán ghét Tô Ngọc Dung, nếu ́ gắng nhẫn nhịn chút tính tình kiêu căng của nàng, cuộc sống này vẫn có thể trôi qua êm đẹp, cần thiết phải nháo hòa li, để người toàn kinh thành chế giễu….

      Hơn nữa, kể cả hòa li, về sau hắn cũng muốn lấy một nữ nhân hiểu biết, vạn nhất nữ nhân kia so với Tô Ngọc Dung càng kiêu căng, so với Tô Ngọc Dung càng thể nói lý thì sao? Vậy nên còn bằng sống cùng Tô Ngọc Dung.

      (Vâng các hạ viện lý do cũng hay đây, sao các hạ nói toẹt ra là muốn sống cùng Tô Ngọc Dung đê!)

      Nhưng hắn biết, Tô Ngọc Dung sẽ nghĩ như hắn, nàng nhất ̣nh sẽ liều chết hòa li.

      Đúng như vậy, Kim Trung qua báo với hắn Tô Ngọc Dung gỡ lụa đỏ. Vốn dĩ hắn xác ̣nh được liệu có phải nàng cũng trở lại hay , hiện giờ hắn khẳng ̣nh Tô Ngọc Dung đã trở lại!

      Bởi vì kiếp trước, sau khi Tô Ngọc Dung cãi nhau với hắn, nàng căn bản gỡ lụa đỏ, mà hiện tại, Tô Ngọc Dung lại dứt khoát muốn gỡ lụa đỏ , chứng tỏ nàng đã phẫn nộ tới ̉nh điểm! Nàng chịu nổi sự thật việc một lần nữa thành hôn với hắn! Nàng muốn phản kháng! Nàng muốn nói cho mọi người, nàng muốn sống với Phong Vu Tu!

      Nàng chuẩn bị đoạn tuyệt với hắn!

      Thật đúng là tác phong của lão thái bà cường ngạnh kia!

      Bây giờ Thanh Thanh chưa xuất hiện, nàng cần bận tâm. Nếu nàng phân thị phi muốn nháo hòa li, sợ rằng nhạc phụ với hai cữu ca cũng chịu nổi nàng hành hạ! Sớm muộn gì cũng sẽ thỏa hiệp với nàng.

      Hắn cần nghiêm túc suy nghĩ, phải dùng phương pháp gì, mới khiến Tô Ngọc Dung bỏ ý ̣nh hòa li!

      Rốt cuộc, qua đêm tân hôn, hắn cũng đã đụng chạm vào nàng, cũng thể phụ trách… Thế nên hắn phải chịu trách nhiệm với nàng, chịu trách nhiệm cả đời!

      lúc hắn muốn tới Ngọc Viên gặp Tô Ngọc Dung, Kim Trung chạy tới nói: “Công tử, phu nhân gọi người qua nói chuyện.”

      Mẫu thân … Nhất ̣nh vì việc Tô Ngọc Dung gỡ lụa đỏ.

      Phong Vu Tu gật đầu, thay xiêm y, đến sân viện của Phong phu nhân.

      Phong phu nhân hơn bốn mươi tuổi, dung mạo tầm thường, nàng bảo dưỡng da dẻ cực tốt, một thân váy lụa tím thêu hoa mặc người nàng, khiến nàng thoạt nhìn càng thêm phần cao quý. Lúc này nàng ở trước gương trang điểm, thị nữ Thu Diệp giúp nàng cài tram, nàng nhìn gương, hài lòng gật đầu, lại phiền lòng thở dài: “Tô gia nữ nhi, đúng là một nha đầu kiêu căng, hôm qua chịu uống trà thiếp thất dâng, cãi nhau với Vu Tu một trận còn chưa xong, sáng sớm nay còn nháo loạn đòi gỡ lụa đỏ, thật khiến người ta đau đầu!

      P/s: Lão Tu bắt đầu lên đường trở thành nam chính ngôn tình thật rồi đây ~~~~~~

    4. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Thật sự đây là chương dài nhất luôn! Gõ mãi mà thấy bến bờ kết thúc ~~~~~~~~~~ :yoyo68::yoyo68::yoyo68::yoyo68::yoyo68:
      TamaP, A fangAmi Anh thích bài này.

    5. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương 31: Phong Vu Tu trọng sinh (2)

      “Năm đó, lúc lão gia ̣nh thân, ta đã thấy mối hôn sự này ổn, Tô Ngọc Dung là nữ nhi mà Tô lão phu nhân sinh ra khi tuổi đã lớn, nên nàng được thương đến tận xương tủy, đương nhiên khi còn ở khuê phòng sẽ bị dạy dỗ nghiêm khắc. Khi đó, ở khuê phòng, mọi người đều đồn đại nàng kiêu căng tốt, nhưng lão gia nghe ta, một hai cứ phải ̣nh thân Tô Ngọc Dung cho Tu nhi. Giờ hay rồi, mới vào cửa đã bắt đầu nháo loạn, những ngày sau, hẳn còn phải tức giận nhiều đây!”

      (Mọi người sau này sẽ thấy má mì Phong phu nhân này chính là tác nhân mọi thứ! =D)

      Thu Diệp cười cười: “Phu nhân đừng quá sầu lo, dù sao Thiếu phu nhân vẫn còn nhỏ tuổi, hiểu chuyện cho lắm, hành sự có hơi xúc động cũng có thể lý giải, chờ thêm hai năm nữa thiếu phu nhân sinh hài tử, làm nương, tính tình hẳn sẽ tốt hơn!”

      Phong phu nhân nghe vậy cũng đành bất đắc dĩ gật đầu: “Cũng chỉ có thể nghĩ vậy, bất quá việc này cũng do ta nóng vội, nghĩ Tô Ngọc Dung kiêu căng, sợ nàng sau khi vào cửa càn quấy cho Vu Tu nạp thiếp, chỉ lấy một mình nàng, sợ khiến nhi tử ta ủy khuất?”

      “Cho nên ta mới quyết ̣nh trước khi nàng vào cửa, nạp Liễu thị làm thiếp, mặc dù Liễu thị xuất thân thấp kém nhưng lớn lên cũng tồi, sau khi bán mình vào phủ, những năm gần đây nàng ta cũng luôn làm tròn bổn phận, tính tình cũng mềm mại nhẹ nhàng, ngày sau chắn chắn sẽ hầu hạ Vu Tu thật tốt, cũng dám tranh sủng với chính thất. Đương nhiên, ta cũng hiểu việc này ổn, nhưng nghĩ đến khi Tô Ngọc Dung vào cửa, ván đã đóng thuyền, Tô Ngọc Dung dù muốn uống trà thiếp thất dâng lên cũng được, nào biết, vậy mà nàng thực sự nháo loạn. Đúng là tức chết ta!”

      Thu Diệp bất đắc dĩ cười cười: “Việc đã đến nước này, ngài tức giận cũng vô dụng, vẫn nên chờ đại công tử tới, hỏi xem người có biện pháp nào nói với Thiếu phu nhân, dể chuyện này nhẹ nhàng qua ?”

      “Cũng chỉ có cách này thôi …”

      Lần nữa nhìn thấy mẫu thân khi còn trẻ, Phong Vu Tu thật vui vẻ. Kỳ thật mẫu thân chỗ nào cũng tốt, chẳng qua thích quản chuyện, nếu phải kiếp trước mẫu thân cường ngạnh nhốt hắn và Tô Ngọc Dung lại, để Tô Ngọc Dung sinh hạ Thanh Thanh, thì chắc chắn Tô Ngọc Dung và hắn đã hòa li.

      Cuối cùng, bị mẫu thân cưỡng ép, khiến bọn họ có Thanh Thanh, từ đó hắn và Tô Ngọc Dung hận nhau suốt mấy chục năm.

      Nên bây giờ, hắn sẽ để mẫu thân nhúng tay vào việc của hắn và Tô Ngọc Dung. Việc giữa phu thê bọn họ, hắn sẽ tự xử lý!

      “Nhi tử tham kiến mẫu thân!”

      “Con ngoan, mau ngồi xuống dùng cơm sáng với mẫu thân!”

      Phong phu nhân nhìn nhi tử, bộ dáng phong thần tuấn lãng, nhưng phải ủy khuất cưới Tô Ngọc Dung, một con hổ cái kiểu căng, kìm được than: “Tô Ngọc Dung đó, sáng sớm đã nháo loạn đòi gỡ lụa đỏ, đúng là một nha đầu kiêu căng.”

      Phong Vu Tu uống ngụm cháo, lúc này mới nhìn mẫu thân, bình bình đạm đạm cười nói: “Nàng có chút kiêu căng, chẳng qua từ trước tới nay, trong các cao môn đại hộ, thiếp thất đều do chủ mẫu an bài. Nàng vào cửa, mới tân hôn đã phát hiện phu quân có thiếp thất, ký thật tức giận cũng sai.”

      Phong phu nhân biết nhi tử thầm trách nàng nhiều chuyện mới chọc phu thê bọn họ cãi nhau, kìm được lạnh mặt, lẩm bẩm một câu: “Chả phải ta sợ con ủy khuất sao? Liễu thị kia dung mạo cũng đẹp, khi ta nạp nàng thành thiếp của con, chẳng phải con cũng cự tuyệt sao?”
      Liễu thị …. Phong Vu Tu giờ mới nhớ đến nàng ta, hắn chán ghét Liễu thị. Kiếp trước khi mẫu thân để Liễu thị làm thiếp của hăn, hắn có chút tâm tư gì với Liễu thị, cũng động chạm Liễu thị, cho đến khi Tô Ngọc Dung vào cửa, vì hắn và Tô Ngọc Dung ở bên nhau luôn cãi vã, Liễu thị lại dịu dàng ngoan ngoãn, hắn vì tức Tô Ngọc Dung mới ́ ý tới chỗ Liễu thị, sau đó ….

      Sau đó, mỗi lần cãi nhau, hắn theo thói quen đều đến chỗ Liễu thị … Cho đến lúc về già, Liễu thị cùng hai nhi tử bất hiếu liên thủ với nhau hạ độc Tô Ngọc Dung, hắn mới biết bề noài dịu ngoan chỉ là lớp ngụy trang của nàng ta, ký thật bên dưới lớp mặt nạ đó là lòng dạ hiểm độc.

      Ngược lại, Tô Ngọc Dung vẫn luôn giương nanh múa vuốt với hắn, cả đời luôn quang minh lỗi lạc, rõ ràng nàng chán ghét Liễu thị, nhưng nàng chưa tứng chủ động hại nàng ta.

      Giờ ngẫm lại, những năm đó hắn và Tô Ngọc Dung cừu hận lẫn nhau cũng thiếu việc Liễu thị ở bên tai hắn châm ngòi …. Chẳng qua hắn khi đó, quá ngu xuẩn.

      Cho nên vừa nghe mẫu thân nhắc đến Liễu thị, hắn liền thấy chán ghét bực bội, kìm được nhíu mi: “Tóm lại, việc giữa con và Tô Ngọc Dung, mẫu thân cần lo, con tự có chủ trương.”

      P/s: Con đường tẩy trắng của Tu ca bắt đầu. :yoyo50::yoyo50::yoyo50::yoyo50::yoyo50: Tu ca, ́ lên! ́ lên nào!
      nkhanh3324, GáiNgoan, Tiểu Ưu Nhi21 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :