1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau khi phu quân bị trúng gió_Kim Châu Ngọc Đậu

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Mình hiểu được cảm giác lấy chồng xa lâu lâu mới về được nhà ngoại ở lâu lâu mà phải á. Luyến tiếc lắm. Chúc nàng năm mới chăm chỉ hơn nhá @Trần Ngọc Hoa

    2. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Tks @Mengontinh_Ranluoi nhé. ^_^
      levuongMengotinh_Ranluoi thích bài này.

    3. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Bây giờ mị sẽ nói trước nữa. Mong rắng sẽ thực hiện được. Hihi.:yoyo55::yoyo55::yoyo55::yoyo55::yoyo55:

    4. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương 21: Để hắn sớm được giải thoát

      Tô Ngọc Dung đỏ mắt, cười tủm tỉm nhìn nữ nhi: “Những thứ này đều cho con, đây đều là của hồi môn năm xưa ngoại tổ mẫu con cho ta, khế ước ruộng đất, thôn trang, các cửa hàng, lúc biết tin con về, ta liền bảo con trai của A Du đem những thứ này bán, đổi thành ngân phiếu.”

      “Ở đây có tổng ̣ng mười ba vạn lượng, con cầm về , năm vạn lượng giúp Trường Tiêu đặt mua của cải, năm vạn lượng để nha đầu Trường Nhạc chi tiêu, dư lại thì con giữ lấy, đặt mua nhiều ruộng đất thôn trang sẽ sai.”

      Phong Thanh Thanh nghe vậy thể tin nhìn mẫu thân: “Nương, kia đều là của hồi môn ngoại tổ mẫu cho người, sao người lại đem bán? Đó là thứ mà ngoại tổ mẫu để lại cho người niệm tưởng mà!”

      Tô Ngọc Dung cầm khăn giúp nữ nhi lau nước mắt, thở dài nói: “Hài tử ngốc, ta chỉ có con là nữ nhi duy nhất, của hồi môn của ta để cho con chả lẽ lại để lại cho hai tên tiểu cẩu kia sao? Ta mới để bọn chúng được hưởng lợi đâu?”

      Nói, Tô Ngọc Dung lại cười: “Bất quá phải toàn bộ nương đều cho con, ta có để lại một nửa cho các biểu ca của con, con xuất giá mấy năm nay, nương có thể sống tự do tự tại trong phủ này đều là do các biểu ca của con chống lưng cho ta. Thế nên hai tên tiểu cẩu kia mới dám đối đầu với ta. Thế nên đồ trong hộp này, nương cho con, con hãy cầm lấy!”

      Phong Thanh Thanh liên tục lau nước mắt ngừng rơi, một lát sau mới có thể ổn ̣nh lại cảm xúc gật gật đầu: “Nhưng nương, người đem của hồi môn chia hết, vậy bản thân người dùng gì? Làm sao có thể sống được trong phủ?”

      Tô Ngọc Dung gật gật đầu: “Năm đó khi tổ mẫu con qua đời, người có đem chìa khóa nhà kho trao cho ta, bạc trong tay ta nhiều tiêu hết. Những thứ ta cho con đều là của chính ta, lấy trong phủ nửa phần, nên con cứ yên tâm, hai tên tiểu cẩu kia nắm được nhược điểm của ta đâu.”

      Phong Thanh Thanh thở dài, nắm lấy tay mẫu thân dán lên mặt: “Nương, nếu …. Người cùng con đến Giang Nam . Người một mình ở lại đây, con yên tâm. Vạn nhất ngày nào đó, bọn chúng gây khó khăn cho người, tính kế người thì phải làm sao đây?”

      Lòng Tô Ngọc Dung xao động, nàng thật sự muốn được cùng sống với nữ nhi, nhưng được …. Nàng lắc đầu cười khổ: “Con quên lão già kia còn nằm giường, chỉ cần hắn vẫn sống, ta thể khỏi cửa lớn Phong gia.”

      Phong Thanh Thanh dù biết những lời nói của mình chỉ là ảo tưởng, vẫn nhịn được mà khóc, mẫu thân của nàng, ở Phong gia chịu ủy khuất cả đời, nhưng dù vậy vẫn có cách nào thoát khỏi.

      Đến khi gần hoàng hôn, Kim Trường Tiêu đem bức họa tới, Tô Ngọc Dung đặt lên bàn, cẩn thận nhìn, vừa lòng gật gật đầu, lời nói thấm thía răn dạy: “Nam tử hán đại trượng phu, nghĩa là khi thành gia phải gánh trách nhiệm, được có mới nới cũ, lòng dạ được hẹp hòi. Ngươi cưới nàng làm thê tử nghĩa là cả đời phải đối xử tốt với nàng, có thể nạp thiếp thì nạp thiếp, hãy sống với nàng thật tốt, vợ chồng cầm sắt hòa minh, có biết ?”

      “Tôn nhi hiểu.” Kim Trường Tiêu biết, tổ mẫu sợ hắn giống như ngoại tổ phụ, nhưng hắn sẽ , hắn đã gặp qua nhiều người, cả đời này, hắn có Doanh Doanh là đủ rồi, cần ai khác nữa.

      Ba ngày sau, Phong Thanh Thanh sẽ xuất phát, hành lí cần sắp xếp cũng có gì phiền phức, chỉ là khi biết nàng phải trở về Giang Nam, phía bên Tô gia rất buồn, báo rằng ba ngày sau sẽ tới tiễn. Huynh đệ Phong Viễn Hoài trong lòng cao hứng muốn chết, nhưng bề ngoài lại thể hiện đau thương, muốn tổ chức yến tiệc ở tiền viện để tiễn nàng . Nàng lấy cớ muốn được ở bên mẫu thân từ chối.

      Phong Luân Viễn trong lòng mắng Phong Thanh Thanh là loại thức thời, tốt nhất là mau cút về Giang Nam.

      Biết tin nữ nhi phải trở về Giang Nam, Phong Vu Tu vô cùng luyến tiếc. Chỉ cần nữ nhi bước vào phòng, hai mắt hắn liền nhìn chằm chằm nữ nhi, thỉnh thoảng lại kêu ‘a a’ thể hiện sự tồn tại của bản thân.

      Tiếc rằng hiện giờ hắn nói được, ai hiểu hắn muốn nói gì, nếu hắn cũng muốn cho Thanh Thanh vài thứ.

      Ba ngày này, Tô Ngọc Dung đều ́ gượng cười tươi, dù có luyến tiếc cũng dám lộ ra, khiến Kim Trường Tiêu vô cùng đau lòng. Hắn nói chờ khi thành thân xong, nhất ̣nh sẽ trở về thăm nàng, bấy giờ trong lòng náng mới được trấn an một chút.

      Thời gian trôi qua thật nhanh, ngày xuất phát cũng đã tới. Sáng sớm, Tô Ngọc Dung vừa tỉnh dậy, mở mắt ra liền thấy hai mắt nữ nhi đỏ bừng, ngồi ở mép giường nhìn nàng. Nhất thời, hai mắt Tô Ngọc Dung rưng rung nghẹn ngào nói nên lời.

      “ Nương ….” Phong Thanh Thanh khóc, quỳ gối dập đầu mẫu thân. Tô Ngọc Dung kéo nàng đứng dậy, ôm nàng vào trong ngực: “Thanh Thanh ngoan, tuy rắng lần này biết khi nào có thể trở lại thăm ta, nhưng con ở Giang Nam cứ yên tâm, nương có các biểu ca của con chiếu ́, có ai dám khi dễ nương.”

      Phong Thanh Thanh gật gật đầu, lau nước mắt ngừng, nghẹn ngào nói: “Mỗi tháng con sẽ gửi thư cho nương. Cho dù có chuyện gì xảy ra, nương cùng phải kể cho con, thể chỉ nói việc tốt, nói việc xấu đâu!”

      Tô Ngọc Dung gật gật đầu, nâng bàn tay già nua khẽ lau nước mắt cho nàng: “Nữ nhi ngoan của ta, đừng khóc, lát nữa các biểu ca đến tiễn con, khóc làm mắt sưng lên, trông xấu lắm.”

      “Nương …… Ô ô, con quan tâm đẹp hay đẹp ….. Con chỉ muốn nương cùng con….”

      “Nương được, cả đời này cũng thể được rồi …..”

      Phong Vu Tu nằm giường, nghe hai mẫu tử cáo biệt thật khiến lòng người đau xót. Lần đầu tiên hắn oán trách mình vì sao khi xưa lại quyết tâm một hai phải gả nữ nhi đến tận Giang Nam, thật ra để nàng lưu lại kinh thành cũng rất tốt ….

      Đến giờ cơm sáng, Kim Trường Tiêu chọn chuyện vui để nói, khiến tâm tình Tô Ngọc Dung tốt lên ít.

      Ăn cơm xong, người bên Tô gia tới, mấy chất nhi chất nữ của Tô Ngọc Dung đều dẫn theo hài tử của mình, đến phủ tiễn Phong Thanh Thanh.

      Sáu chiếc xe ngựa của Tô gia chở gần hai mươi người. Mọi người ở Ngọc viên tiễn Phong Thanh Thanh, nói hơn nửa ngày, thấy tiết trời càng ngày càng nóng, cũng đến lúc phải khởi hành, Phong Thanh Thanh lau nước mắt, bước xuống lối , bái biệt mẫu thân.

      Tô Ngọc Dung đứng bên trong cánh cửa, đỡ lấy tay Hòe Nhi khóc thành tiếng, ôm ngực đau nói nên lời.

      Phong Thanh Thanh và Kim Trường Tiêu quỳ xuống, khấu đầu, lúc sau mới đứng dậy nói: “Nữ nhi phải về Giang Nam, mẫu thân đừng quá đau buồn, năm sau nếu có cơ hội, con nhất ̣nh sẽ về thăm mẫu thân.”

      Kim Trường Tiêu lau nước mắt tiến lên, khom người chắp tay: “Ngoại tổ mẫu yên tâm, chờ năm sau, tôn nhi nhất ̣nh sẽ dẫn tôn tức về thăm người.”

      Tô Ngọc Dung khóc, thở hổn hển: “Tốt, tốt …. Có lời này của con là đủ rồi …”

      Mắt thấy Tô Ngọc Dung khóc đến đứng vững, đại chất nhi Tô gia Tô ̀nh Ninh đứng bên cạnh Tô Ngọc Dung bèn xua tay nói: “Biểu muội, giờ cũng còn sớm, nên xuất phát thôi.”

      Hắn vừa nói xong lại nhìn tiểu còn nhỏ hơn mình vài tuổi đứng cạnh, đỡ cánh tay nàng nhẹ than: “Tiểu , đừng khóc, hiện giờ trời nóng, người lại khóc như vậy, thân thể sao chịu nổi đây?”

      Tô Ngọc Dung sao có thể khóc, nước mắt căn bản thể ngăn được, nhìn nữ nhi chậm chạp chịu nhấc bước, nàng hít thở sâu, hướng Thanh Thanh xua tay: “ thôi, đường đừng gấp gáp, trời nóng xe để nhiều băng, đừng để bị nóng, nương sao cả….”

      Phong Thanh Thanh gật đầu, được biểu tỷ đỡ, mỗi bước đều lưu luyến nỡ rời khỏi Ngọc viên.

      ̀nh Ninh nhìn bóng dáng biểu muội hoàn toàn biến mất, mới đỡ Tô Ngọc Dung cả người run rẩy cơ hồ đứng nổi vào phòng.

      “Tiểu , đừng khóc, nếu người luyến tiếc biểu muội, đợi hai tháng nữa, một ly rượu độc lấy mạng chó của lão già Phong Vu Tu, người giả bệnh đến thôn trang tĩnh dưỡng. Đến lúc đó chúng ta giúp tiểu phong tỏa tin tức, ta cùng với Văn Dương đưa người Giang Nam, ỡ chỗ biểu muội dưỡng lão.” Tô ̀nh Ninh nói, ánh mắt dừng lại khuôn mặt Phong Vu Tu, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm nhà mình, ngừng cau mày.

      Nhìn gì mà nhìn lão già đáng chết kia, hại ta cả đời, sớm nên lấy cái chết tạ tội!

      Phong Vu Tu nằm giường giận thái độ xem mình như chó mèo muốn giết liền giết của Tô ̀nh Ninh. Ngược lại, hắn còn mong Tô Ngọc Dung đáp ứng, để hắn sớm được giải thoát.

      Tác giả có lời muốn nói: Lão già đáng chết kia muốn giải thoát, vậy phải hỏi mọi người có đồng ý hay ?

      P/s: Tự cảm thấy dạo này ngoan ghê Cứ về nhà là edit thôi. Hì hì. <3 nhà mình ghê ý. Dạo này nhiều khi nhìn truyện convert mà mình bị bí từ dịch ra ghê. Giờ mới thấy mấy bác dịch truyện siêu thật sự.

    5. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      em bơm cho mị vài cmt cho mị thêm động lực với. Hiuhiu:yoyo38::yoyo38::yoyo38::yoyo38::yoyo38:
      TamaP, Wailtting, levuong4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :