1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau khi phu quân bị trúng gió_Kim Châu Ngọc Đậu

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Mình nhớ nỗi được câu thành ngữ về tình cảnh của n9, nhưng thấy cũng đáng đời ổng nhỉ. Đến cả con ruột, mà cũng lạnh lùng như vậy nữa là. Ghét ghê
      TamaP thích bài này.

    2. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương 17: Về sau hận ông ta nữa.

      Phong Thanh Thanh vốn thừa hưởng sự thông tuệ, cứng cỏi từ mẫu thân mình, vừa nghe lời nói của Phong Viễn Hoài nên cười đáp trả: “Đại ca nói phải, hiện giờ phụ thân bệnh nặng giường, muội trở về vốn là hầu bệnh phụ thân, giúp các ca ca gánh một phần công việc cũng là việc nên làm. Nói cũng phải nói lại, ban ngày các ca ca bận rộn công vụ, đêm về cũng có nhiều thời gian để chăm sóc phụ thân, thế nên muội bèn nghĩ sẽ ở nhà lâu một chút, ít nhiều giúp các ca ca vì phụ thân tẫn hiếu.”

      Ý nàng muốn nói là đừng có ở nơi nay hát tuồng một thân hiếu tử nữa, các ngươi có đức hạnh gì ta đều biết rõ ràng. Việc các ngươi vội có thời gian đến viện hầu hạ phụ thân nên mỗi lần đến đều qua qua quýt quýt vốn chẳng có quan hệ gì đến ta. Đừng có đem ta gộp chung với các ngươi.

      Phong Viễn Hoài nghe Phong Thanh Thanh nói, nhất thời cười xấu hổ, Phong Luân Viễn cũng mang dáng vẻ tức giận kể xiết.

      Tô Ngọc Dung xem bọn Phong Viễn Hoài diễn đủ, cũng lười cãi nhau với bọn chúng liền kiên nhẫn xua tay: “Được rồi, được rồi, người cũng đã gặp, các ngươi cũng nên trở về, có việc gì cũng cần đến đây thỉnh an, ồn ào đến phiền.”

      “Vâng.” Phong Viễn Hoài thưa rồi vội vàng đứng lên, trước khi còn nhìn Phong Thanh Thanh khách khí nói: “Muội muội ở nhà, nếu có cầu gì cứ đến nói với đại tẩu, phải ngại phiền hà, đều là người một nhà cả.”

      Phong Thanh Thanh gật đầu cười cười: “Đa ta ý tốt của đại ca, ta nhất ̣nh sẽ nhớ kĩ.”

      Phong Viễn Hoài thấy nàng hòa hoãn, có chút ngoài ý muốn, liền dẫn theo một đám người trở về.

      Người đã xa, Tô Ngọc Dung mới hừ hừ nói: “Ở nơi này trưng bộ dáng đương gia cái gì chứ, còn nói có việc gì có thể tìm bọn họ, ta khinh! Tìm bọn chúng sao?”

      Phong Thanh Thanh nghe vậy cười ngồi cạnh người nàng, bóp vai cho nàng cười: “Nương, mọi người đều nói người là lão ngoan đồng, hôm nay thì con đúng là tin rồi, chẳng qua người ta khách sáo đôi câu, ngài nghe là được rồi, chả lẽ tin là thật sao?”

      Tô Ngọc Dung hừ hừ nói: “Ai tin? Ta chỉ quen nhìn hắn tự coi bản thân là đương gia, ghê tởm!”

      Phong Thanh Thanh cười bất đắc dĩ: “Được rồi được rồi mà nương, đừng bởi vì mấy thứ liên quan đó làm hỏng tâm tình, chúng ta mau ăn cơm thôi!”

      bàn cơm, Phong Thanh Thanh nhìn toàn là món mình thích ăn, cảm động ướt hốc mắt, cúi đầu lặng lẽ lau, sợ làm Tô Ngọc Dung đau lòng.

      Tô Ngọc Dung chỉ lo giới thiệu các món ăn với cháu ngoại, để ý động tác đó của nữ nhi. Lúc Thanh Thanh đứng dậy, nàng nghi hoặc hỏi: “Ăn cơm chưa xong con ̣nh làm gì?”

      Phong Thanh Thanh bĩu môi nhìn bên trong, nhỏ giọng nói: “Con vào thăm một chút rồi ra ngay!”

      Tô Ngọc Dung hừ một tiếng: “Xem lão già đó làm gì? Ăn xong rồi hẵng thăm.”

      Kim Trường Tiêu nhìn bà ngoại, lại nhìn mẫu thân, hắn nên nghe ai đây?

      Phong Thanh Thanh muốn mẫu thân vui, nghĩ nghĩ liền thuận theo ý của Tô Ngọc Dung ngồi xuống: “Vậy cơm nước xong mới thăm”.

      Tô Ngọc Dung cao hứng, gắp một chiếc bánh bao nhân thit cho nàng: “Đây là món ngươi thích ăn, ngươi nếm thử xem có đúng mùi vị trước kia ?”

      Tiểu Lương đến giúp Phong Vu Tu ăn cơm, nhìn bàn có món thịt hắn thích ăn nhất, thấy Lão phu nhân tâm tình có vẻ tốt, gan lớn nhờ Hòe Nhi gắp một miếng, thấy Lão phu nhân cũng lộ ra vẻ bất mãn, nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi bưng đồ ăn vào nhà.

      Phong Vu Tu lại muốn ăn uống gì, Tiểu Lương đút gì, ăn gì thì cặp mắt cũng chỉ nhìn chằm chằm nóc nhà, đảo lấy một lần.

      Hắn biết rắng chút nữa cơm nước xong, hẳn nữ nhi sẽ tới thăm mình, tâm tình hắn vô cùng phức tạp.

      Nghe nói cháu ngoại cũng tới, lớn lên trông rất tuấn tú, mà ở trong đầu hắn chỉ có thể tìm được hình bóng mơ hồ của một tiểu hài đồng.

      Nhắm mắt nghĩ lại, hắn tự thấy mình còn mặt mũi nào gặp nữ nhi …..

      Dùng bữa xong, uống thêm ly trà tiêu thực, Tô Ngọc Dung mới nhìn nữ nhi, nâng cằm hướng trong phòng: “Ngươi đường xa vất vả, lại mệt mỏi cả ngày, vào thăm lão già kia một chút rồi trở về nghỉ ngơi .”

      Lúc này Phong Thanh Thanh mới cười mang theo nhi tử vào trong phòng.

      Vừa mới xoay người, Kim Trường Tiêu liền nhỏ giọng hỏi: “Nương, con có phải quỳ xuống dập đầu ạ?”

      Phong Thanh Thanh nghe vậy liền quay đầu liếc hắn: “Xem ra con rất thích dập đầu nhỉ?”

      “Con ….” Kim Trường Tiêu bị ánh mắt như nhìn thằng ngốc của mẫu thân kích thích, dập đầu thì dập đầu, mẫu thân châm chọc con làm gì ….. Quá mất mặt.

      Trong phòng có hai nha hoàn đứng mép giường, vừa nhìn thấy Phong Thanh Thanh mang theo Kim Trường Tiêu vào liền thức thời ra ngoài.

      Phong Vu Tu nghe tiếng bước chân ngày càng gần, trong lòng khẩn trương khẽ run, nhưng vẫn chậm rãi chuyển ánh mắt qua nhìn hướng người tới.

      Phong Thanh Thanh nhiều năm chưa gặp phụ thân. Thời khắc nhìn thấy lão nhân nằm giường, nàng thấy thật xa lạ, người đó hoàn toàn giống với người phụ thân luôn lạnh lùng trong trí nhớ của nàng. còn dọa người, lạnh lùng, cao ngạo, bây giờ người đó giống như một người bình thường già , chỉ là một lão nhân với ánh mắt tang thương, yếu ớt, nhu hòa.

      Nhu hòa?..... Đây là lần đầu tiên Phong Thanh Thanh nhìn ánh mắt của Phong Vu Tu mà có cảm giác này. Trong chớp mắt, nàng cảm thấy bây giờ hắn mới giống một phụ thân.

      Một phụ thân chân chính mà phải là một danh xưng lạnh băng.

      “……A”. Phong Vu Tu há mồm nhẹ nhàng hô một tiếng: Thanh Thanh.

      Nhưng hắn biết, nàng nghe hiểu, nhưng hắn vẫn muốn kêu một tiếng, hắn muốn nàng biết hắn nhớ rõ nàng.

      Phong Thanh Thanh hiểu sao lúc này thấy khó chịu, rõ ràng nàng hận ông ta, đường đến đây nàng còn tính dù nhìn thấy bộ dáng đáng thương của ông ấy cũng vì thế mà khổ sở, bởi vì ông ta xứng.

      Vậy mà lúc này, chỉ bởi một ánh mắt cẩn thận lấy lòng của ông ta, nàng cư nhiên thấy ông ấy hiện tại thật đáng thương.

      Kim Trường Tiêu nhìn mẫu thân mắt đỏ hoe, trong lòng khẽ thở dài, tiến lên một bước, cúi thấp người vái chào Phong Vu Tu, cười nói: “Tôn nhi Trường Tiêu gặp qua ông ngoại.”

      “A a.” Phong Vu Tu nhìn Kim Trường Tiêu, thấy đứa nhỏ này với mình có vài phần tương tự, trong lòng vô cùng cao hứng, lại kêu hai tiếng: “A a.” _________Hài tử ngoan, mới tới đừng vội , ở lại thêm vài ngày nữa.

      Phong Thanh Thanh nghiêng người, thở sâu, lúc này mới xoay người lại, chậm rãi ngồi ở mép giường nhìn Phong Vu Tu: “Phụ thân, bây giờ người nằm như vậy, thể động, thể nói, người nghẹn khuất ? KHổ sở ?”

      “……. A ngô”. Phong Vu Tu nhìn nàng: khổ sở, nghẹn khuất, đây đều là mệnh của ta.

      Phong Thanh Thanh cười cười, rũ mắt nhìn: “Người còn nhớ , khi đó con còn nhỏ, có một lần con nhờ người bắt bướm giúp con?”

      Bắt bướm…… Ánh mắt của Phong Vu Tu chợt mê man: nhớ rõ, có việc như vậy sao?

      Phong Thanh Thanh nhìn ánh mắt mê man của hắn liền biết căn bản hắn nhớ. Nhưng việc đó giống như một chiếc gai, cắm ở trong lòng nàng gần ba mươi năm, thật buồn cười? Nàng vì chuyện đó đau khổ nhiều năm như thế, vậy mà ông ta lại quên hoàn toàn…….

      “A a…….” Ánh mắt Phong Vu Tu khẩn trương nhìn Thanh Thanh. Tuy ta nhớ rõ, nhưng ta biết trước kia ta đối xử tốt với con, ta thừa nhận là ta sai rồi, ta nên vì chán ghét mẫu thân con mà giận chó đánh mèo với con.

      Thở sâu, Phong Thanh Thanh ́ giữ cho nước mắt chảy ra, nhìn hắn cười cười: “Nếu người nhớ thì con cũng nên quên chuyện đó .” Cũng là tha cho chính mình.

      Nàng đứng lên, hành lễ với Phong Vu Tu: “Nữ nhi trở về, sẽ ở nhà lâu hơn mấy ngày bồi mẫu thân, sẽ khuyên mẫu thân đánh người nữa.” Nói xong bèn xoay người ra ngoài.

      Kim Trường Tiêu chậm hơn một bước, được bao xa lại quay đầu nhìn ông ngoại nằm giường, nhìn ông ngoại thể cử động, thể nói, chính là một kẻ tàn phế …….

      Hắn kéo ống tay áo của Phong Thanh Thanh, vẻ mặt đau khổ nói: “Nương, con thấy kì thật ông ngoại cũng rất đáng thương…….”

      Phong Thanh Thanh quay đầu nhìn nhi tử, lau khóe mắt ướt át, cười sờ đầu hắn: “Cho nên ta quyết đinh, về sau hận ông ta nữa.” Vì một người chưa từng để mình ở trong lòng mà hận mà rơi nước mắt, đáng.

      Phong Vu Tu nằm bên trong, nghe thấy câu nói kia _______ về sau hận ông ta _____ trong lòng như bị một tảng đá đè nặng, rất khó chịu.

      Tác giả có lời muốn nói: Huyết mạch, có đôi khi thể hoàn toàn hận được.

      P/s: Mị sr mn. Tuần rồi lạnh lẽo nên mị ham ngủ ghê luôn. Hihi.
      nkhanh3324, GáiNgoan, Tiểu Ưu Nhi28 others thích bài này.

    3. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Thương Thanh Thanh ghê. Phải thương tâm khổ sở đến mức nào mà gai mới cắm vào trong lòng sâu và dài đến như vậy. Chỉ đến hôm nay, tuổi trung niên rồi nhìn bố mình nằm liệt giường mới thán câu " hận nữa", vì người "chưa bao giờ đặt mình trong lòng".

      Xót ghê. Hóa ra hận người ta gần 20 năm trời mới biết trong lòng người ta mình chả là gì cả. Hận nữa cũng vô ích thôi.
      TamaP, Hale205Trần Ngọc Hoa thích bài này.

    4. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Dạo này mị thất hẹn nhiều quá. Thành thật xin lỗi mn. Sau một tuần lên thấy thông báo đến lại khiến mị bị cắn rứt lương tâm ghê. Huhu. :yoyo42::yoyo42::yoyo42::yoyo42::yoyo42: Cũng tại dạo này ham :035:ghê trời. Xin các vị tỉ muội thứ lỗi.
      Last edited: 19/12/19
      TamaP, Hale205Hòa Yên Linh thích bài này.

    5. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương 18: Ngươi xứng sao?

      Khi Phong Thanh Thanh bước ra, hốc mắt hồng hồng. Tô Ngọc Dung chỉ liếc mắt đã thấy, nàng thầm thở dài. Chung quy lại nữ nhi vẫn mềm lòng, vẫn thấy Phong Vu Tu đáng thương.

      Nàng cười nắm tay nữ nhi kéo này ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Đừng thấy hắn đáng thương, hắn đáng được thương xót. Khi con còn bé, hắn chưa bao giờ ôm con, càng quan tâm con. Bây giờ hắn bị vậy, ngươi cũng cần tận hiếu cho hắn, hắn xứng.”

      Phong Thanh Thanh gật đầu, dựa vào vai Tô Ngọc Dung, ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn ôn nhu nói: “Nương, bộ dáng hắn hiện giờ nhìn thật …. Nương đừng đánh hắn được ?”
      Tô Ngọc Dung hừ một tiếng: “ được! Hắn khi dễ ta cả đời, ta khi dễ hắn vài lần thì sao? Ngươi được đau lòng vì hắn!” Nàng vừa nói vừa đẩy vai nữ nhi: “Con mau ngủ , hôm nay con đã mệt mỏi cả ngày rồi.”

      “Vâng.” Phong Thanh Thanh biết oán hận trong lòng mẫu thân quá sâu nên cũng nói nữa. Dù sao cũng chỉ là mấy cái tát mà thôi, có đánh cũng chết người, để mẫu thân xả giận cũng tốt…..

      Tiểu Lục vào phòng nhìn xem đã cần đổi đệm giường cho Phong Vu Tu chưa, ai ngờ vừa tới mép giường thì thấy hai mắt Lão Tước gia hồng hồng, gọi mấy lần cũng thấy hô đáp lại. Nàng vội vàng chạy tìm Tô Ngọc Dung: “Lão phu nhân, hình như Lão Tước gia có chỗ nào đó thoải mái, nô tỳ kêu thế nào cũng thấy ngài hô đáp lại.”

      Tô Ngọc Dung nghe vậy, chậm rãi đứng dậy vào trong phòng, Tiểu Lục do dự muốn theo thì bị Hòe Nhi kéo lại.

      Tô Ngọc Dung chậm rãi vào phòng, ngồi mép giường nhìn hai mắ Phong Vu Tu ửng đỏ, bộ dáng hình như rất khó chịu. Nghĩ tới nữ vì hắn mà rơi lệ, nàng liền tức giận nâng tay tát hắn: “Ngươi có tư cách khó chịu!”

      “Nữ nhi duy nhất của ta, ngươi nhẫn tâm, tuyệt tình đem nàng gả xa, hại ta nhiều năm như thế ngày đêm nhung nhớ, rơi biết bao nhiêu nước mắt. Còn tưởng khóc mù đôi mắt.”

      “Bốp bốp!” Cùng với hai cái tát rơi xuống là nỗi tức giận và uất hận vô biên.

      Mặt Phong Vu Tu rất đau, nhưng nhớ tới câu tha thứ của nữ nhi, hắn thật hổ thẹn. Giờ phút này nhìn Tô Ngọc Dung khóc ngừng, thật lòng muốn nói với nàng: Ta sai rồi, ta nên vì chán ghét ngươi mà lạnh nhạt với nữ nhi.

      “A a…..”

      Tô Ngọc Dung đau lòng, dùng sức ấn ngực, hai mắt đẫm lệ oán giận: “Từ khi nàng sinh ra, ngươi chưa từng ôm nàng một lần, thậm chí còn lười nói chuyện với nàng, chưa bao giờ quan tâm nàng, càng chưa bao giờ đối xử tốt với nàng. Ngươi đối xử với nàng lạnh nhạt nhưng hôm nay nàng lại thấy ngươi nằm giường thật đáng thương ….. Ngươi xứng sao? Ngươi tự để tay lên ngực hỏi, ngươi có tư cách để nàng đau lòng vì ngươi ư?”

      “A ngô ……” _________ ta biết ta xứng, ta sai rồi, thế nên ngươi đừng khóc nữa, sắc mặt ngươi rất kém.

      Tô Ngọc Dung khóc, dựa vào trụ đầu giường hắn, ôm ngực há miệng thở dốc: “Phong Vu Tu ơi Phong Vu Tu, ngươi có tài đức gì mà khiến nữ nhi thiện lương của ta mềm lòng, có cách nào hận ngươi đối xử lạnh nhạt với nàng, ta ……”

      “A a!!! A!” Phong Vu Tu nhìn nàng ôm ngực, lập tứ há miệng kêu to: Người đâu mau tới! Tô Ngọc Dung ổn rồi!

      Thanh hắn kêu to nháy mắt gọi người tới, Hòe Nhi chạy vào, thấy dáng vẻ Tô Ngọc Dung khóc đến còn sức lực ngất , gấp đến đỏ cả mắt, lại dám lớn tiếng gây ồn ào, vội vàng kêu Cửu Nhi tới đỡ Tô Ngọc Dung đến giường, lại cắt sâm đặt dưới lưỡi Tô Ngọc Dung, nhìn nàng có sức lực mở mắt lắc đầu dặn dò đừng để lộ ra ngoài. Hòe Nhi lúc này mới lau nước mắt gật đầu: “Nô tỳ sẽ la lên, sẽ kinh động đến đại tiểu thư.”

      Tô Ngọc Dung vô lực cười, nhắm mắt ngủ, nàng mệt mỏi quá ……. Trong lòng đau đến vô lực, lại hận lại khóc…….

      Phong Vu Tu nhìn nàng ngủ thật bình yên. Hắn mở to mắt, nghĩ lại những việc trước kia.

      Khi đó mẫu thân bắt hắn vào phòng nàng, lấy cái chết uy hiếp hắn cho phép hắn ra. Nửa tháng đó là nửa tháng nhục nhã nhất trong cuộc đời của hắn. Những ủy khuất đó, giờ ngẫm lại, khi đó Tô Ngọc Dung chẳng phải càng chịu sỉ nhục hơn so với hắn sao?

      Một nữ nhân, một chủ mẫu, lại phải dựa vào mẹ chồng và mị dược thêm vào để sinh hài tử, hơn nữa nam nhân này còn là người nàng chán ghét, là người chán ghét nàng … Nàng khi đó hẳn là muốn chết.

      Hắn còn nhớ rõ, khi đó hắn đối với nàng rất tệ. Ban đầu nàng đau mắng, giãy giụa, sau lại thấy giãy giụa tác dụng cuối cùng tâm như tro tàn, cho dù hắn làm gì, nàng đều mặc kệ, từ đó ăn uống.

      Bọn nha hoàn thấy tình hình đúng, vội đem chuyện nàng tuyệt thực báo với mẫu thân, mẫu thân tới, nói nếu có cháu ́ch tôn thì chết nhắm mắt, rồi quỳ xuống trước mặt nàng, cầu xin nàng ăn cơm….

      Nhớ ngày đó, nàng và mẫu thân mặt đối mặt quỳ mặt đất, nàng khóc lóc nhìn mẫu thân dập đầu, suy yếu run rẩy cầm chén cháo một hơi uống hết ….. Mẫu thân vừa lòng rời .

      Hắn và nàng ở trong phòng, tê liệt, thống hận lẫn nhau, cùng nhau hoàn thành sứ mệnh quan trọng nhất của gia tộc ----------- nối dõi tông đường.

      Sau đó, vào ngày Thanh Thanh sinh ra, hắn ở thư phòng luyện chữ, tâm lại yên, hắn chỉ lo nếu nàng sinh được trưởng tử, mẫu thân lại buộc hắn ngủ ở phòng nàng, liền Ngọc Viên chờ.

      Biết nàng sinh hạ nữ nhi, lòng hắn tuyệt vọng, chỉ nhin hài tử trong tã lót một cái, liền xoay người rời .

      Từ đó, hắn vẫn luôn lạnh nhạt, đối xử tốt với nữ nhi. Nữ nhi đúng là nên hận hắn, nhưng nàng lại nói tha thứ cho hắn …… Nữ nhi khoan dung, rộng lượng như vậy khiến hắn vô cùng hổ thẹn, hắn thật uổng danh làm cha.

      Sáng sớm, Tô Ngọc Dung tỉnh dậy, nàng lười biếng nằm giường một lúc, chuẩn bị xuống giường thì thanh thanh tới: “Nương, ngài dậy rồi sao?”

      Tô Ngọc Dung hớn hở, giơ tay về phía Thanh Thanh: “Tỉnh, ta đã tỉnh, con đó, giờ con ở nhà cần dậy sớm thỉnh an mẹ chồng, cần nhọc công xử lí việc trong nhà, sao lại ngủ thêm, nghỉ ngơi nhiều hơn chút?”

      “Con trở về một chuyến cũng dễ nên muốn ở bên cạnh nương nhiều hơn. Hôm nay người muốn mặc xiêm y gì, con mặc giúp người.”

      Lúc nói chuyện, Phong Thanh Thanh liếc nhìn giường đối diện. Phong Vu Tu vốn nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng chuyển ánh mắt về phía này thì vô cùng xấu hổ, muốn kêu một tiếng thì Phong Thanh Thanh chuyển ánh mắt nhìn hắn nữa…..

      Tác giả có lời muốn nói: Nam chủ khóc khóc khóc , ngươi có tội …..

      P/s: Từ giờ mị sẽ quyết tâm ngủ nướng nữa. Huhuhuhu :on thi::on thi::on thi:
      Thánh chăn ấm ơi, tha cho con. :ngu nuong::ngu nuong::ngu nuong::ngu nuong::ngu nuong:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :