1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau khi phu quân bị trúng gió_Kim Châu Ngọc Đậu

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Mị sắp chết trong sự sung sướng. Hihi :ngu nuong::ngu nuong::ngu nuong::ngu nuong::ngu nuong:

    2. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương 15: Thanh Thanh trở về.

      Cửu Nhi vừa nghe liền biết Lão phu nhân ̣nh làm gì. Nàng cười hì hì cầm tổ ong tới phòng bếp, lúc trở về bưng khay có ba cái chén nhỏ.

      Một chén là bánh hương mật ong, chén thứ hai là mật ong trong tổ ong, chén còn lại là nửa chén là ấu trùng trắng, mềm oặt ghê tởm.

      Tô Ngọc Dung nhéo một chút bánh, chấm mật ong nếm thử, ăn khá ngon. Nhìn dáng vẻ Cửu Nhi cười hì hì liền chọc chọc mũi nhỏ của nàng: “Lanh lợi!”

      Cửu Nhi che miệng cười chỉ chỉ phòng trong, Tô Ngọc Dung liền cười tủm tỉm bưng chén một nửa là ấu trùng vào phòng trong, ngồi ở mép giường của Phong Vu Tu, lấy đũa gắp một con cho hắn xem: “Lão già đáng chết, có biết đây là gì ?”

      “A a.” Phong Vu Tu kêu hai tiếng, chớp chớp mắt: Biết chứ, nhìn hình như là ấu trùng.

      Tô Ngọc Dung thấy dáng vẻ hắn chưa hiểu lắm, cười xấu xa: “Đây là ấu trùng ong, khi ta dạo vườn nhìn thấy liền ́ch thân gọi người lấy xuống, lấy ấu trùng bên trong để bồi bổ thân mình cho ngươi. Nào nếm thử một miếng nào?

      “A a!” Thanh của Phong Vu Tu thay đổi trong nháy mắt, sắc mặt biến đổi: Cái gì? Ấu trùng của ong cũng có thể ăn sao? Lão bà kia, tinh thần vừa mới hồi phục lại bắt đầu nghĩ ra cách hành hạ người khác!

      Mấy ngày trước bắt hắn ăn sơn trà xanh, rồi lại ăn quả hạnh đắng, những thứ đó dù khó ăn thì cũng là trái cây. Nhưng hôm nay cư nhiên mang cả sâu đến, ghê tởm muốn chết! Hắn tuyệt đối sẽ ăn!

      Vừa nghĩ vừa dùng sức ngậm chặt miệng lệch, nhưng chỉ tốn công vô ích, căn bản ngậm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Ngọc Dung đút trùng vào trong miệng mình.

      Nháy mắt khi đồ vật mềm oặt vào miệng, hắn cảm thấy như một đống phân trong miệng, ghê tởm thiếu chút thì ngất xỉu, đầu lưỡi dùng sức đẩy, đẩy sâu ra khỏi miệng.

      Tô Ngọc Dung thấy hắn chịu nhai nuốt thì lập tức nổi giận, tát một phát mặt hắn ‘ bang’ một tiếng, khiến tiểu nha đầu đứng bên cạnh sợ đến mức lập tức quỳ sụp xuống.

      Tô Ngọc Dung giờ mới nhớ ra bên cạnh có người, nhất thời có chút mất tự nhiên, lúc sau mới làm bộ làm tịch nói: “Bây giờ vẫn chưa đến giữa hè mà đã có muỗi, vừa rồi chút nữa đốt Lão Tước gia, biết đã bay đến đâu rồi ….” Nói xong liền hung hăng lườm Phong Vu Tu, lập tức đút hai con trùng vào miệng hắn.

      Phong Vu Tu thề hôm nay đánh chết hắn hắn cũng ăn mấy con trùng ghê tởm đó, đầu lưỡi lại dùng sức đẩy, sâu lại ra khỏi miệng.

      Tô Ngọc Dung thấy hắn dám đấu cùng mình, chịu ăn trùng, mặc kệ nha đầu nghĩ gì, lại tát thêm một phát nữa: “Lại một con muỗi!”

      Phong Vu Tu: Ta ăn! Đánh chết cũng ăn!

      ‘bang!’ lại một cái tát, lão già thức thời này, hôm nay ngươi cần ăn: “Ta đánh chết ngươi, đánh chết con muỗi khốn nạn này!”

      Liên tiếp nhiều lần, bả vai nha hoàn run rồi lại run, thật dám ngốc ngếch quỳ gối tại đây, chỉ có thể mồ hôi đầy đầu tiếng động bò ra ngoài…..

      Cuối cùng ….. Tô Ngọc Dung nhìn nửa bên mặt sưng đỏ của lão già Phong Vu Tu, cuối cùng cũng ngậm nước mắt ăn trùng nàng đút, lúc này nàng mới cao hứng ra ngoài.

      Nhưng chờ nàng vừa xa, Phong Vu Tu liền đẩy con trùng chưa nuốt trong miệng ra, a a kêu nha hoàn đến lau sạch cho hắn.

      Thời tiết đầu hạ là thoải mái nhất, trong năm, Tô Ngọc Dung thích nhất là thời tiết này, vạn vật sống lại, muôn hoa khoe sắc, các loại rau quả cũng lớn lên, mỗi ngày nàng đều nhìn cây hạnh già trong vườn, nhìn hạnh xanh từ từ chuyển thành màu vàng, nàng biết thôn trang chuẩn bị đến lúc thu hoạch lúa mạch, cũng biết ve chuẩn bị kêu, lại càng biết nữ nhi mấy ngày nữa sẽ về đến nhà.

      Nàng cứ từ từ chờ như vậy, lại đợi gần nửa tháng nữa, cuối cùng tin tức nữ nhi vào thành được truyền tới.

      Tô Ngọc Dung kích động vành mắt đỏ hoe, đỡ tay Hòe Nhi đứng lên, kêu Tĩnh Vân: “Tĩnh Vân, mau mau, mau gọi người quét tước phòng của đại tiểu thư sạch sẽ, đuổi muỗi, chờ Thanh Thanh trở về là có thể ngủ thư thái rồi.”

      “Còn có phòng bếp, cũng bảo bọn hắn nhanh chóng chuẩn bị cơm chiều,thời tiết khô nóng nên bảo họ chuẩn bị nhiều rau trộn, vào hầm băng lấy chút nước ô mai nữa.”

      Nàng kích động đỏ cả mắt, liên tục dặn dò, Tĩnh Vân kiên nhẫn nghe xong, lĩnh mệnh .

      Phong Vu Tu nằm giường, nghe thanh kích động của nàng ở gian ngoài, hai mắt bao trùm sự khẩn trương, thật ra hắn sợ gặp lại nữ nhi …. Từ khi nữ nhi xuất giá hai mươi năm qua, mặc dù trở lại bốn năm lần nhưng đều là ngày vào phủ bái kiến một lần, ngày xuất phủ tái kiến một lần nữa, cũng có chuyện trò nhiều. Với hắn mà nói, nữ nhi là vô cùng xa lạ ….

      Sau khi xa cách 6 năm mới trở về, Phong Thanh Thanh đứng ở cửa một khắc, nhìn bảng hiệu quen thuộc, vẫn kìm được mà ướt hốc mắt.

      Diện mạo của nàng có năm phần duy mỹ của Tô Ngọc Dung, giữa mặt mày lại lộ ra khí bừng bừng phấn chấn của Phong Vu Tu, nên mới nhìn thấy nàng mĩ lệ, nhã nhặn, lịch sự, nhưng khi nhìn kĩ sẽ cho người đối diện cảm giác mềm dẽo kiên cường, để người tùy ý lại gần.

      Đứng phía sau nàng là một thiếu niên, mười bảy mười tám tuổi, chính là trưởng tử Kim Trường Tiêu của nàng, mặt mày chứa khí mười phần giống mẫu thân, khuôn mặt lai ôn nhuận hiền hòa giống phụ thân.

      Kim Trường Tiêu nhìn hốc mắt ươn ướt của mẫu thân, cùng với mọi người hai bên cửa nghênh đón, nhẹ giọng nhắc nhở: “Mẫu thân, bà ngoại còn chờ người trong kia.”

      Phong Thanh Thanh nghe vậy thở sâu ́ gắng rơi nước mắt, nhẹ nhàng cười, bước lên bậc thang, nha hoàn và sai vặt nháy mắt cúi đầu: “Cung nghênh đại tiểu thư hồi phủ!”

      “Đều đứng lên , có thưởng!” Phong Thanh Thanh một thân quý khí, duỗi tay kéo lấy Tĩnh Vân đứng nghênh đón, trong thanh có tia nghẹn ngào khó giấu: “Tĩnh Vân, nhìn năm thấy, ngươi vẫn là dáng vẻ kia, một chút cũng thay đổi.”

      Tĩnh Vân cũng ướt hốc mắt, đỡ tay nàng hướng hậu viện , nghẹn ngào nói: “Đại tiểu thư cũng vậy, năm sau cũng đã lên chức mẹ chồng rồi, vậy mà nhìn vẫn như nương mới mười bảy mười tám tuổi….”

      “Ngươi vẫn thích giễu cợt ta như vậy, mẫu thân ta mấy năm nay thân mình như thế nào? Mỗi lần gửi thư cho ta đều ghi là thân mình rất tốt, là thật chứ?”

      Tĩnh Vân gật gật đầu, mang theo nàng qua hành lang gấp khúc: “Lão phu nhân thân mình vẫn ổn, tinh thần cũng khá tốt, đại tiểu thư cần lo lắng.”

      Hai người vừa nói chuyện vừa , chẳng mấy chốc đã đến trước cửa Ngọc Viên, nhìn cây ́i quen thuộc, dường như có chút thay đổi, Phong Thanh Thanh nhất thời ngăn được nước mắt, chỉ có thể dừng lại thu hồi tâm tình, lau nước mắt, lúc này mới mang theo nhi tử bước vào trong viện.

      Nhưng vừa bước vào cửa viện, thấy mẫu thân với mái tóc hoa râm, ánh mắt chờ đợi, đứng ở trước cửa thì nàng rốt cuộc nhịn được. Giờ khắc này nước mắt nàng rơi lã chã, trực tiếp chạy qua cầm tay Tô Ngọc Dung, ‘ bùm’ một tiếng quỳ gối mặt đất: “Nương! Thanh Thanh bất hiếu đã về, đã về thăm người rồi đây ……”

      Một quỳ của nàng, đều quỳ nát lòng của Tô Ngọc Dung. Tô Ngọc Dung ôm đầu vai của nữ nhi khóc lớn, khóc nói lên lời.

      Tác giả có lời muốn nói: Nam thẳng dù chết cũng muốn ăn sâu ….

      p/s: Cảm ơn các vị bằng hữu gần xa đã ủng hộ mị. Đọc từng cmt của mn là nguồn động lực dồi dào của mị. Mỗi lần mở lap thấy thông báo có tương tác thích hoặc cmt là mị sướng nửa ngày luôn. Hihi. <3 cả nhà.
      nkhanh3324, GáiNgoan, Tiểu Ưu Nhi31 others thích bài này.

    3. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Trình mổ cò của mị hẳn là đã lên một tầm cao mới rồi. Ha ha ha ha ha. :) :) :) :) :) :) :)
      Last edited: 29/11/19

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Tra nam vẫn còn chưa biết thương con , thương vợ mình chưa đc trọng sinh đâu.haha

    5. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương 16: Nữ nhi còn chẳng vào liếc hắn một cái

      A Du cũng ngăn được nước mắt, những vẫn kêu Tĩnh Vân Cửu Nhi nâng hai mẹ con khóc đến dừng nổi dậy, dìu vào trong phòng.

      Vào đại sảnh, Phong Thanh Thanh khóc lóc quỳ gối, dập đầu ba cái, ngước hai mắt sưng đỏ nhìn Tô Ngọc Dung khóc thành tiếng: “Nương, người đừng khóc, nữ nhi trở về, người nên vui vẻ mới đúng!”

      Tô Ngọc Dung khóc lóc gật đầu, giọng nói chứa đầy đau xót, tay run run vuốt ve khuôn mặt của nữ nhi, nâng niu như trân bảo: “Nha đầu ngốc, nương cao hứng nhịn được mới khóc, ….”

      Phong Thanh Thanh ôm đầu gối của Tô Ngọc Dung, nước mắt thấm ướt váy nàng, vùi đầu khóc mọt lúc lâu mới đứng dậy kéo Trường Tiêu đến, bảo hắn quỳ xuống: “Nương, đây là Trường Tiêu. Ngài có nhận ra ?”

      Kim Trường Tiêu đỏ ửng mắt, quỳ xuống dập đầu: “Tôn nhi tham kiến bà ngoại! Chúc người tuổi tuổi an khang, phúc thọ lâu dài!”

      “Hài tử ngoan mau đứng lên, đứng khách khí!” Tô Ngọc Dung vội vàng kéo hắn tới gần mình, ngắm nhìn đứa cháu trai lâu ngày gặp. Lệ già rơi xuống lắc đầu nói: “Đã qua năm sáu năm ngươi lớn lên thay đổi nhiều, đến bà ngoại cũng nhận ra nữa rồi.”

      Kim Trường Tiêu nghe vậy cười nói: “Vậy tôn nhi lần này sẽ ở kinh thành lâu hơn chút, hầu hạ bên cạnh bà ngoại, như vậy người sẽ quên bộ dáng của tôn nhi nữa!”

      “Ai, hài tử ngoan, đã nói là phải giữ lời, thể nuốt lời đâu!”

      “Bà ngoại yên tâm, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”

      Hai mẹ con nghe Kim Trường Tiêu khéo ăn nói dỗ dành, đều nở nụ cười, Tô Ngọc Dung kéo nữ nhi đến ngồi cạnh mình, giờ mới cẩn thận đánh giá dưới một phen. Thấy nữ nhi cũng thay đổi nhiều so với mấy năm trước, chắc ở nhà chồng cũng bị khinh nhục, lúc này mới yên tâm hỏi: “Lần này ngươi trở về, con rể tại sao lại cùng đến? Do bận quá hay gia ̀nh cho?” Hay là có lý do nào khác?

      Phong Thanh Thanh lau nước mắt, nhìn ánh mắt lo lắng của mẫu thân cười cười: “Mẫu thân đừng suy nghĩ linh tinh nữa, con và hắn vẫn tốt. Hắn đén là bởi vì công sự bận quá, thực sự thể phân thân đến đây được, cho nên mới để Trường Tiêu theo con.”

      Chỉ cần phải cảm tình của nữ nhi và con rể có vấn đề là nàng an tâm rồi. Tô Ngọc Dung kéo tay nữ nhi hít hít mũi nói: “Chỉ cần tình cảm giữa con và con rể tốt thì nương có thể an tâm rồi. Bây giờ Trường Tiêu cũng đã trưởng thành, sang năm sẽ đón dâu sinh con, qua hai ba năm nữa ngươi cũng là tổ mẫu rồi ….. Thời gian trôi qua thật mau, nhớ khi con mới sinh ra, chỉ lớn như con mèo nhỏ, giờ cũng sắp làm tổ mẫu rồi….”

      Tô Ngọc Dung nói xong, nước mắt lại rớt xuống, Thanh Thanh thấy thế lập tức chuyển đề tài, hỏi: “Nương, những năm qua người gửi thư cho con đều chỉ nói chuyện tốt, nhắc chuyện xấu, đều nói người ở nhà rất tốt, rất hài lòng, nhưng tình hình trong nhà thế nào con cũng biết, hai nhi tử kia …. Thật khiến người tức giận sao? Còn có phụ thân ….”

      Nhắc tới Phong Vu Tu, Tô Ngọc Dung hừ một tiếng: “Lão già đó giờ trúng gió nằm giường, từ khi ta chăm sóc cho hắn, chỉ có ta khi dễ hắn thôi. Hai nhi tử của hắn, lão đại thì một lòng muốn tước vị, mỗi ngày ra vẻ hiếu thuận đáng thương, muốn ta thượng tấu thỉnh phong, căn bản dám đắc tội ta. Lão nhị thì càng cần phải nói, cả ngày cùng đám hồ bằng cẩu hữu chơi bời, có ngày còn chẳng về nhà, cũng tới tìm ta gây chuyện.”

      “Nhưng tiện nhân Liễu thị kia, thừa dịp lão già đó ngã bệnh, đến gây sự hai lần, cả hai lần đều bị ta sửa trị, hiện giờ ả như rùa rụt đầu ở trong viện của mình dám chọc tới ta, cả một đám đều kẹp chặt đuôi chó của mình lại.”

      Vừa nói vừa cười tủm tỉm nhìn nữ nhi: “Ngươi cứ yên tâm, nương ngươi trước nay phải quả hồng mềm, để bọn hắn tùy ý nắn bóp đâu. Huống hồ ta còn có nhi cữu con chống lưng, biểu ca của con cũng hay tới thăm ta. Chỉ bằng vài món võ mèo cào đó mà muốn đối phó ta, bọn chúng còn có năng lực đó đâu! Ta là chính thất, cái mũ hiếu đạo còn đó, bọn chúng chỉ còn cách quỳ gối dập đầu với ta!”

      Phong Thanh Thanh nhìn mẫu thân vẫn cứng cỏi cơ trí như lúc còn trẻ, hành sự quả quyết, cũng thoáng yên tâm, nhìn vào trong phòng: “Phụ thân bây giờ ở cùng phòng với nương sao?”
      Tô Ngọc Dung nghe vậy cười cười gật đầu, ghé sát tai nữ nhi nhỏ giọng nói: “Lúc còn trẻ hắn đối xử tốt với ta, các mối thù đó ta đều nhớ rõ, hiện giờ hắn cử động được, cũng thể nói, ta ́ch thân để hắn ở trong phòng ta, lúc tâm tình ta tốt có thể qua đánh hắn, dù đánh hắn như thế nào thì hắn đều có cách đáp trả, chỉ tức giận giương mắt nhìn ta. Ha ha. Quả thật là hả giận!”

      Kim Trường Tiêu ngồi một bên, nghe thấy bà ngoại nhỏ giọng nói thầm, thấy thật buồn cười. Lại nghĩ đến thê tử sắp cưới của mình, bộ dáng hờn dỗi đáng . Nghĩ cả đời này nhất ̣nh phải đối xử thật tốt với nàng, nếu tương lai mình nằm giường giống như ông ngoại, thê tử lại giống như bà ngoại thì đúng là quá thảm …..

      Phong Thanh Thanh vốn cũng đồng tình với phụ thân, nên cũng vội vã gặp. Phụ thân đối với nàng có bất cứ ý nghĩa nào.

      Trừ bỏ hôn sự của nàng, nàng nhớ rõ phụ thân đã từng đối tốt với nàng. Nhớ khi nàng con nhỏ, có một lần nàng ở trong hoa viên bắt bướm, khi đó hắn đúng lúc qua, nàng liền gọi hắn, muốn hắn bắt giúp mình một con bướm. Nhưng phụ thân chỉ lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, nói bản thân rảnh rồi xoay người rời ….

      Cho đến tận giờ, mỗi khi nhớ tới ngày đó, tim nàng vẫn nhói đau ….

      Vì nữ nhi trở về, tinh thần Tô Ngọc Dung đặc biệt tốt. Nàng dẫn nữ nhi và cháu ngoại xem phòng ở đã được chuẩn bị tốt.

      Phong Thanh Thanh ở phòng mà trước khi nàng xuất giá vẫn ở. Nhìn khuê phòng của mình, cách bài trí vẫn khác trước đây, nàng lại muốn khóc. Nhớ tới vô số đêm, nàng ở trong phòng suy nghĩ, vì sao cha mẹ của mình lại ân ái giống cha mẹ của người khác ….

      Kim Trường Tiêu ở một gian khác, cách phòng của Phong Thanh Thanh xa. Trong phòng bài trí lịch sự tao nhã, bàn trước cửa sổ còn bày một chiếc đàn ̉.

      Hắn vừa nhìn thấy đàn ̉ này đã thích, lập tức ngồi xuống, đàn một khúc tặng Tô Ngọc Dung, Tô Ngọc Dung cao hứng mắt cong cong cười.

      Phong Vu Tu nằm ở giường, nghe tiếng cười nói ngẫu nhiên truyền từ ngoài vào. Thời khắc này, hắn cảm thấy thật độc. Bỏ công nuôi dưỡng hai nhi tử đều là đồ bất hiếu. Bọn chúng đều ghét bỏ mình, miễn bàn đến cháu trai, cháu gái. Tất cả đều là lũ có lương tâm.

      Vốn dĩ hắn rất sợ nhìn thấy nữ nhi, nhưng ai biết …. Nữ nhi còn chẳng vào liếc hắn một cái ….

      Trước cơm chiều, huynh đệ Phong Viễn Hoài trở về, hai người mang theo thê tử và nhi nữ đến gặp Phong Thanh Thanh.

      Khi bọn họ tới, trời cũng đã tối, Ngọc Viên nơi nơi treo đầy đèn lồng, trong viện sáng trưng. Tô Ngọc Dung cùng cháu ngoại và nữ nhi nhàn nhã trò chuyện với nhau.

      Huynh đệ Phong Viễn Hoài mang theo thê nhi tới, đầu tiên hành lễ với Tô Ngọc Dung, sau đó Phong Thanh Thanh đứng dậy, gặp qua ca ca tẩu tẩu. Tiếp theo là bọn tiểu bối chào hỏi lẫn nhau. Xong mới ngồi xuống trong sân trò chuyện.

      Từ khi hai con sói con tiến vào, sắc mặt Tô Ngọc Dung liền lạnh xuống.

      Phong Thanh Thanh vốn hay qua lại với hai thứ huynh, nhưng dù sao nàng cũng là ngoại nữ gả xa, giờ trở về nhà mẹ đẻ nên cũng phải tỏ vẻ khách khí. Nghĩ vậy, giọng nói và dáng điệu của nàng cũng trở nên hiền hòa, cười nói chuyện cùng bọn họ.

      Tán gẫu với nhau vài câu, Phong Viễn Hoài cười nói: “Muội muội về nhà một chuyến cũng dễ dàng, lần này ở nhà lâu hơn mấy ngày, ở cạnh mẫu thân, đứng có vội .”

      Lời này nghe qua thì tưởng có ý tốt, nhưng thật ra lại ngầm nhắc nhở nàng: Ngươi là một ngoại nữ gả xa, về thăm nhà vài ngày là được, đừng có mặt dày mày dạn , trong phủ cũng có chỗ cho ngươi đâu!

      P/s: Lời cuối trước khi ngủ. <3 <3 <3
      nkhanh3324, GáiNgoan, Tiểu Ưu Nhi26 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :