1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau khi phu quân bị trúng gió_Kim Châu Ngọc Đậu

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương 12: hiểu sao lại cảm thấy nàng thật đáng .....

      “A a!” Phong Vu Tu trừng lớn mắt: Đây là sơn tra xanh, thể… thể ăn.

      Tô Ngọc Dung cười cười nhìn ánh mắt cự tuyệt của hắn, hừ một tiếng: “Ngươi nếm thử thì sao ta biết có ăn được hay ?”

      Nói xong nàng liền xoa xoa bên ngoài trái sơn tra xanh, lấy thịt quả để vào chén nhỏ, dùng muống nghiền ra nước, lại chậm rãi khuấy nước sơn tra trong chén, cạy miệng Phong Vu Tu, đút một muỗng nước vào miệng Phong Vu Tu!

      “A, ngô ngô!” Phong Vu Tu trừng mắt, kêu to, nước miếng chảy ra ở khóe miệng bị lệch của hắn: Chua muốn chết!

      Tô Ngọc Dung thấy dáng vẻ hắn khó chịu đến mức nước miếng chảy ròng ròng liền cười ha hả, đỡ ngực cười ngửa tới ngửa lui, cười đến chảy cả nước mắt.

      Phong Vu Tu miệng chảy nước rãi, mắt lại nhìn Tô Ngọc Dung cười to thoải mái, mắt trợn trắng: Chẳng qua là hai trái xanh, ăn vào cũng chết người, vậy mà cũng khiến ngươi cao hứng đến mức này?

      Liễu thị ở trong phòng, mới thấy tin tức Tô Ngọc Dung bị bênh giờ lại đã khỏi, tức đến đập vỡ chén ̃a, cảm thấy thừa dịp Tô Ngọc Dung bị bệnh giết chết nàng, đúng thật là bỏ lỡ một cơ hội cực tốt.

      Nha hoàn thấy Lão di nương bộc phát tức giận cũng dám vào thu dọn mảnh vỡ đất, chỉ dám đứng một bên dám hé răng.

      Tức chết nàng! Nhóm nha đầu chết tiệt trong viện của tiện nhân kia vậy mà rất trung thành, mấy ngày trước vậy mà nghe thấy chút động tĩnh nào! Bởi vậy kế hoạch làm hại tiện nhân kia biết còn phải chờ đến ngày tháng năm nào nữa! Hơn nữa nghe nói tiện nhân kia gọi người mang theo mấy xe lễ trọng Giang Nam, sợ là lâu nữa, nữ nhi gả xa của nàng sẽ hồi phủ, đến lúc đó thì càng có cơ hội xuống tay.

      Cứ nghĩ đến việc mình còn phải chờ vài tháng, nàng phẫn nộ đến muốn giết người, một chân đá văng mảnh vỡ chung trà: “Đều cút hết cho ta!”

      Rốt cuộc tuổi nàng cũng đã lớn, lại nhẫn nhịn, sau khi bọn nha hoàn bị dọa chạy, nàng liền thở hổn hển dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.

      Đoàn xe tới Giang Nam chưa được mấy ngày, Tô Ngọc Dung liền thu được tin tức của nữ nhi.

      Tin đưa tới lúc sáng sớm, nàng kích động đến nỗi mặt chưa rửa, liền dựa vào đầu giường mở phong thư, trong lòng vô cùng vui mừng.

      Phong Vu Tu bên kia nhìn dáng vẻ cao hứng của nàng, cùng với phong thư tay của nàng, ‘a a’ kêu hai tiếng: thư viết gì, ta cũng muốn biết ... thể đọc ra hay sao ...

      A Du ngồi ở mép giường, cười híp mắt nhìn Tô Ngọc Dung cao hứng đọc xong tin rồi cẩn thận thu hồi tâm tình, liền hỏi: “Lão phu nhân cao hứng như vậy, trong thư của đại tiểu thư có đề cập đến tin vui gì vậy?”

      Tô Ngọc Dung cao hứng gật đầu: “Trong thư Thanh Thanh nói, tháng trước cháu ngoại Trường Tiêu ̣nh hôn sự, cuối năm nay thành hôn. Nàng còn nói đã thuyết phục mẹ chồng đồng ý, chuẩn bị trở về thăm ta. Ai nha, đúng là áo bông nhỏ tri kỉ của ta, tâm linh tương thông, biết nương vô cùng nhớ nàng, nên sớm chuẩn bị về thăm ta đây! biết nàng một đoạn đường, lại thấy bọn Đại Lưu, sẽ còn kinh hỉ đến mức nào!”

      A Du cũng cao hứng vô cùng: “Đại tiểu nhất ̣nh rất cao hứng, chắc chắn muốn mọc cánh để có thể bay nhanh về thăm người! Cũng biết lần này trở về, gia có về cùng tiểu thư hay ? Lão nô cũng đã lâu gặp gia, lần trước gia trở về uống nhiều rượu, còn nói với lão nô, ta làm thịt kho tàu ăn rất ngon đấy!”

      Tô Ngọc Dung vừa nghe vậy, tinh thần tỉnh táo: “Vậy trước nói với thôn trang bên kia, hai tháng này phải nuôi béo mấy đàn heo dê, chờ Tiểu Thần cùng phu quân của nó trở về, liền tặng cho bọn chúng, còn trái cây cũng bảo bọn hắn chuẩn bị nhiều loại một chút!”

      “Dạ vâng, lát nữa lão nô sẽ gọi người đến truyền lời ngay, người mau nằm xuống nghỉ ngơi ...”

      Hai chủ tớ nói chuyện hơn nửa ngày, Tô Ngọc Dung cũng buồn ngủ, nàng muốn rời giường ngay lập tức, hơn nữa còn vô cùng hứng thú đến tủ quần áo bên cạnh tự lựa xiêm y.

      Phong Vu Tu thấy dáng vẻ nàng chỉ cần nhắc đến nữ nhi là tinh thần sáng láng, trong lòng rầu rĩ, hắn nghĩ sẽ gặp nữ nhi .... Chỉ chớp mắt khi thấy nàng mặc xong một bộ xiêm y màu đỏ sậm và váy thêu chỉ vàng, hắn liền bừng tỉnh nhớ tới đêm thành hôn của hắn và nàng.

      Khi đó hắn là ́ch trưởng tử của phủ Bá tước, khí phách hiên ngang, tự cho mình hơn người, đối với Tô Ngọc Dung hắn cũng biết ít, hắn biết dung mạo nàng tầm thường, cũng rất kiêu căng.

      Đêm tân hôn của bọn họ, nàng quả thật rất đẹp, cũng thật ngây thơ, hắn thực lòng muốn cùng nàng sống thật tốt.

      Nhưng sau ba ngày tân hôn, thiếp thất kính trà cho nàng, nàng lại ghét bỏ, trà cũng chịu uống liền vào nhà. Hắn tức giận nàng làm thê tử nhưng khoan dung, rộng lượng, đến một thiếp thất cũng dung tha.

      Cứ như thế, lần một lại có lần hai, lần ba ... vô số lần...

      Về sau nữa, trong mắt hắn, nàng mọi chỗ đều tốt, mọi chỗ đều kiêu căng, chỉ là uống sữa bò ở thôn trang nhưng hắn cũng cảm thấy nàng xa hoa lãng phí ... Càng ngày càng thấy nàng vừa mắt, chịu đến phòng của nàng.

      Nhớ lại chuyện đã qua, có lẽ nàng đúng là có chút kiêu căng, nhưng nam nhân như hắn có vẻ như cũng chưa bao giờ rộng lượng với nàng. Hắn giống như một phụ nhân, lòng dạ luôn hẹp hòi cãi nhau với nàng.

      chờ ngày nữ nhi trở về nhà, tâm tình Tô Ngọc Dung vô cùng tốt, cũng lười gây khó dễ cho Phong Vu Tu, nhiều nhất cũng chỉ là khi khó chịu thì tát hắn mấy phát, hay cho hắn ăn mấy quả sơn tra xanh....

      Có một đêm, A Du trở về nhà, Hòe Nhi ở bên ngoài gác đêm.

      Vốn dĩ hoàng hôn thới tiết vẫn tốt, ấy vậy mà tới tối lại thay đổi thất thường, gió to gào thét ở ngoài cửa sổ giống như tiếng gào rống của dã thú muốn phá tan lồng giam.

      Trời sắp mưa.

      Tô Ngọc Dung nhìn Hòe Nhi đóng chặt cửa sổ, môi run run phát ra tiếng nhìn nàng ra ngoài.

      Trong phòng chỉ có một ngọn nến, nàng thấy quá tối tăm, liền đứng dậy thắp mấy cây nến, nhìn phòng sáng hơn, trong lòng mới đỡ hoảng hốt.

      Phong Vu Tu nhìn nàng lăn lộn ngủ, lòng tràn đầy nghi hoặc: Nàng bị làm sao? Rõ ràng lúc cơm chiều còn cùng nha hoàn vừa nói vừa cười, lúc này sao lại đứng ngồi yên?

      Tô Ngọc Dung dựa vào đầu giường, lấy thảm mỏng quây quanh người mình, nghe tiếng gió gào thét, nhắm mắt bất an.

      Hồi lâu sau, một tia chớp xé tan bầu trời, chợt lóe ở ngoài cửa sổ, ngay sau đó, Phong Vu Tu thấy mặt nàng nhăn lại, cuống quýt bịt kín tai.

      “Đùng! Đùng!” Tiếng sấm vang tận trời, mưa ào ào trút xuống, Phong Vu Tu trơ mắt nhìn nàng vì tiếng sấm sét mà sợ tới mức mặt tái nhợt, cả người run rẩy, mới hiểu ra... Nàng sợ sét đánh, cho nên mới như vậy ....

      Nhưng nếu nàng sợ, vậy sao lại cho Hòe Nhi tiến vào ngồi cùng nàng? Nghĩ một lúc, nhing bộ dáng già nua bất đắc dĩ của nàng, hẳn là sợ bị chê cười lớn tuổi mà vẫn sợ sét đánh ! Thật đúng là nàng ngốc, nha hoàn bên người nàng, che chở nàng còn kịp, sao có thể chê cười nàng? Thật là một phụ nhân ngốc nghếch!
      “Răng rắc!” Lại một tiếng sấm vang trời, Tô Ngọc Dung sợ tới mức run cầm cập, chờ tiếng sấm sét dừng lại, nàng mới từ từ lau mồ hôi, thở mạnh, ánh mắt dừng lại mặt Phong Vu Tu, phát hiện hắn nhìn mình chớp mắt.

      Trong nháy mắt, nàng quẫn bách, tức đến hàm răng run rẩy, hai mắt hung ác trừng lớn: “Nhìn cái gì! Có muốn ta khoét mắt ngươi !”

      Phong Vu Tu ngẩn ngơ nhìn nàng, nàng hung hăng như vậy ... Nhưng chớp mắt, trong đầu hắn hiểu sao lại hiện lên hình ảnh của nàng đêm tân hôn đó. Khi mình cười xiêm y của nàng, nàng hồng đôi mắt, chỉ vào hắn nói: “Còn dám nhìn ta, cón dám động đến ta, ta kêu nhị ca khoét mắt ngươi ra!”

      ..... Sao thế này? hiểu sao lại cảm thấy nàng thật đáng .....

      P/s: Nhớ mn quá ! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình! Cảm động quá trời luôn.
      nkhanh3324, GáiNgoan, Tiểu Ưu Nhi32 others thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Bây giờ là già mới , kaka

    3. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương 13 lên sàn đây em ơi. May vẫn chưa qua 12h. Hihi
      Hòa Yên Linh, Mengotinh_Ranluoilevuong thích bài này.

    4. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương 13: Rắn chuột một ổ.

      Mưa to rào rào ngoài cửa sổ, Tô Ngọc Dung nhìn cặp mắt cong cong, cái miệng lệch run rẩy một cách quỷ dị của Phong Vu Tu cười nhạo mình, tức đau ngực. Nàng xuống giường, bước nhanh tới giường hắn, dùng sức tát một phát thật mạnh.

      “Bang!” Một tiếng giòn vang, bị tiếng mưa rơi át nên nghe rõ lắm.

      Nhưng cảm giác nóng rát ở mặt Phong Vu Tu là chân thật, hắn đau đớn run run mí mắt, miệng lệch chảy ra nước miếng, cặp mắt vốn mang theo ý cười cũng biến thành vô tội ủy khuất: Sao lại đánh ta? Lớn vậy rồi còn sợ sét đánh, thật đúng là quá buồn cười!

      Bộ dáng Phong Vu Tu giống như rất ủy khuất khi nhận cái tát càng làm cho Tô Ngọc Dung trong cơn giận dữ càng nóng giận hơn, nàng chút do dự dùng sức tát thêm một cái: “Nhắm mắt chó của ngươi lại!”

      Tự dung lại bị hắn phát hiện mình sợ sét, thật còn mặt mũi! May mắn thay hắn nói được, bằng nếu việc này từ miệng hắn truyền ra ngoài, nàng chắc chắn sẽ bất chấp tất cả mà giết hắn!

      Phong Vu Tu thức thời nhắm mắt lại, tự an ủi bản thân: Hảo hán phải biết chịu cái thiệt trước mắt, hảo hán phải biết chịu cái thiệt trước mắt!

      Tô Ngọc Dung thấy hắn nhắm mắt, lửa giận trong lòng mới dịu . ̣nh trở lại giường, một tia chớp chợt lóe, nàng vội vàng bịt kín tai. lâu sau, một tiếng sấm xé rách màn đêm, chấn động lòng nàng vang lên.

      Một lúc lâu sau khi tiếng sấm vang lên, Tô Ngọc Dung mới dám buông tay. Hít một hơi quay đầu nhìn lão già giường, thấy hắn vẫn nhắm hai mắt Tô Ngọc Dung mới yên tâm trở về giường mình nằm xuống.

      Tiếng sấm sét vang lên thêm hơn mười lần thì dừng hẳn, Tô Ngọc Dung cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nghe tiếng mưa rơi rồi dần chìm vào giấc ngủ.

      Phong Vu Tu ngủ đến nửa đêm thì tỉnh giấc, nhìn nến bàn đã cháy hơn nửa, thì biết lâu nữa trời sáng. Hắn quay đầu thấy Tô Ngọc Dung đã ngủ nhưng lại đắp chăn. Nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, hắn do dự trong chốc lát nhưng vẫn há mồm kêu ‘a a’.

      Nha hoàn gác đêm ở gian ngoài ngủ say, nghe tháy tiếng kêu hoảng hốt ở bên trong thì giật mình đẩy đẩy nha hoàn bên cạnh: “Mau dậy, Lão Tước gia kêu chúng ta “ Vừa nói vừa vội vàng khoác áo ngoài chạy vào trong phòng.

      Vào phòng, Tiểu Lục còn chưa kịp hỏi có phải Lão Tước gia muốn uống nước hay thì thấy đôi mắt của Lão Tước gia nhìn chằm chằm giường của Lão phu nhân. Nhìn theo ánh mắt của Lão Tước gia, Tiểu Lục phát hiện Lão phu nhân đắp chăn.

      “Ai nha!” Nàng kêu lên một tiếng sợ hãi, vội vàng tới mép giường đắp chăn cho Tô Ngọc Dung. Nhưng nàng lại thấy sắc mặt Tô Ngọc Dung có chỗ đúng, duỗi tay chạm vào trán, nóng bỏng. Nàng vội vàng chạy ra ngoài kêu: “Cửu Nhi tỷ tỷ, ngươi mau mau đến đây, Lão phu nhân bị sốt rồi!”

      Cửu Nhi mơ mơ màng màng ngủ thì bị đẩy. Lại nghe Tiểu Lục nói vậy, Cửu Nhi sợ tới mức giật mình, cơn buồn ngủ lập tức bay sạch. Nàng vội vàng chạy vọt vào trong phòng, miệng kêu một tiểu nha hoàn trực đêm: “Mau gọi Tĩnh Vân tỉ tỉ!”

      Ngay lập tức, mọi người trong phòng trở nên rất bận rộn, nha hoàn tắm rửa cho Phong Vu Tu, hai ba nha đầu pha trà. Hầu hạ lau thân mình giúp Tô Ngọc Dung hạ nhiệt cũng có hai người, trong phòng lập tức có đến bảy tám người bận rộn làm việc.

      Mưa to biết nhỏ từ khi nào. Gã sai vặt gác đêm ở tiền viện nhận được tin, lập tức lấy thìa khóa mở cửa hông, mặc áo tơi cầm đèn lồng chạy thỉnh đại phu.

      Phong Vu Tu sau khi được nha hoàn lau rửa thỏa đáng, liền mở to mắt nhìn lão bà giường đối diện.

      Nàng bị sốt mơ mơ màng màng, thanh hừ hừ khó chịu thoải mái thỉnh thoảng phát ra từ miệng nàng, mặt nàng hồng rực nhưng đôi môi lại tái nhợt.

      Hắn cứ nhìn nàng như vậy cho đến khi đại phu tới, kê đơn thuốc rồi nha hoàn đỡ nàng ngồi dậy uống thuốc hắn vẫn cứ nhìn.

      Tô Ngọc Dung tuổi cao, cơn bệnh này đến như ngọn núi đè người nàng, khiến nàng khó chịu thở nổi. Tĩnh Vân đỡ nàng ngồi dậy, Cửu Nhi bưng chén thuốc nhẹ nhàng thổi, nàng yếu ớt mở mắt, nhìn chén thuốc nhỏ kia, nghĩ đến thuốc đắng, nàng giống như tiểu hài tử, nước mắt ào ào chảy xuống: “Cửu Nhi, sao chén thuốc lại lớn như vậy?”

      Tĩnh Vân bất đắc dĩ, dỗ dành nàng như dỗ hài tử: “Lão phu nhân, đây là chén nhỏ nhất rồi, ̉ nhân nói thuốc đắng dã tật, rất tốt cho bệnh, ngài uống nhiều thêm hai ngụm, bệnh tình sẽ nhanh chóng thuyên giảm. Nô tỳ đã chuẩn bị đường và bánh ngọt, ngài uống một ngụm thuốc, lại uống một ngụm nước đường, sẽ còn đắng nữa!”

      đầu Tô Ngọc Dung đắp khăn lạnh, dựa vào vai Tĩnh Vân ủy khuất khóc: “Là ai kêu Lý đại phu tới xem bệnh? phải ta đã nói bị bệnh sẽ mời hắn sao? Phương thuốc của hắn là đắng nhất ….”

      Tĩnh Vân bất đắc dĩ cười cười: “Lão phu nhân, mặc kệ là Lý đại phu hay Vương đại phu, chỉ cần là thuốc thì thể đắng, ngài mau uống thuốc , nếu thân thể sẽ vô cùng khó chịu!” Vừa nói vừa nhìn Cửu Nhi nháy mắt, một muỗng thuốc liền đặt bên miệng Tô Ngọc Dung.

      Tô Ngọc Dung ngửi thấy mùi vị kia thì sống chết chịu há miệng, quay mặt ra hướng khác, Tĩnh Vân và Cửu Nhi đều hiểu Lão phu nhân ngoan ́, cũng có biện pháp nào.

      Phong Vu Tu nhìn bộ dạng trẻ nhỏ tức giận của nàng thì tiếng động xem thường: Quả nhiên khi trẻ kiêu căng, về già cũng chút thay đổi!

      Tĩnh Vân thấy thuốc sắp sửa lạnh, mắt nhìn búp bê vải giường, trong đầu lóe lên ý tưởng: “Lão phu nhân, ngài uống thuốc cũng được, nhưng chỉ một tháng nữa là đại tiểu thư trở về nhà, ngài nếu vẫn còn bệnh, đại tiểu thư sẽ rất lo lắng đó!”

      Quả nhiên, Tô Ngọc Dung vừa nghe lời này, chậm rãi mở mắt, bất đắc dĩ thở dài, há miệng uống xong thuốc, lại bị đắng đến nhăn hết mặt mày, Tĩnh Vân lập tức bưng đường đến cho nàng tráng miệng …..

      Cả một buổi, nàng mới uống hết một chén dược, Tĩnh Vân và Cửu Nhi đều mệt, áo trong mướt mồ hôi.

      Nhìn Tô Ngọc Dung an tĩnh nằm, Tĩnh Vân bảo Cửu Nhi nghỉ ngơi, còn bản thân ngồi dựa vào đầu giường, liên tục đứng dậy đổi khăn vải cho Tô Ngọc Dung, sờ trán nàng xem có bớt nóng hay .

      Nhưng trong lúc lơ đãng, Tĩnh Vân phát hiện ánh mắt Lão Tước gia vẫn luôn nhìn Lão phu nhân, nàng cầm được nhíu mày nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi: “Lão Tước gia, ngài khát sao?”

      Phong Vu Tu thèm để ý, nhìn Tô Ngọc Dung có vẻ như ngủ, bèn chậm rãi quay đầu, nhắm mắt lại.

      Đến khi Tô Ngọc Dung hạ sốt, ngủ say, Tĩnh Vân mới lặng lẽ ra ngoài, an bài nha hoàn sắc thuốc và cơm sáng, đồng thời ra lệnh cho dưới Ngọc Viên được hé miệng về việc này, nếu có chút tin tức nào về Lão phu nhân rò rỉ ra ngoài, thì lập tức chờ bán ra ngoài phủ.

      Tĩnh Vân cũng tự mình đến phòng bếp, đem đại sư phụ nấu ăn và nương tử quản sự gọi vào: “Mấy ngày nay Lão phu nhân thân mình khỏe, các ngươi ở phòng bếp cần phải quan sát, để ý thật cẩn thận, tránh để mấy tên tiểu nhân đục nước béo cò động tay động chân vào đồ ăn, nếu phát hiện có gì khả nghi, bất luận điều gì cũng phải thông báo cho ta đầu tiên.”

      “Chúng ta đã rõ, Tĩnh Vân nương yên tâm, chúng ta sẽ để cho người liên quan ra vào phòng bếp đâu!”

      Tĩnh Vân nghe vậy gật đầu:”Nếu có ai ́ ý gây khó dễ, khiêu khích gây chuyện, cứ việc phái người tới tìm ta, ta tới xử lý!”

      “Thưa vâng!”

      Tĩnh Vân an bài xong phòng bếp, lại đến tiền viện, tìm được gã sai vặt liền giao việc: “Kêu xe ngựa, tới nhà Lưu đại quản sự, bảo A Du đến phủ, nói rắng phu nhân muốn nói chuyện với !”

      “Vâng, ta ngay đây!”

      Tĩnh Vân sắp xếp mọi việc xong xuôi mới trở lại hậu viện, vừa đến cửa Ngọc Viên liền thấy Lan di nương mang theo nha hoàn đến.

      Lan di nương thấy Tĩnh Vân từ tiền viện trở về, liền cười hỏi: “Mới sáng sớm Tĩnh Vân nương đã đâu vậy? Trông có vẻ vội vã …”

      Tĩnh Vân nghe vậy, mắt đẹp lạnh lùng khẽ nhíu, ngoài cười nhưng trong cười đáp lại: “Sáng sớm, Lan lão di nương đến đây có việc gì vậy?”

      Khuôn mặt già nua tươi cười của Lan di nương cứng đờ: “ có việc gì lớn, ta chỉ là đến ….”

      Nhưng lời còn chưa nói xong, Tĩnh Vân liền mở miệng chặn họng: “ có việc thì mong Lan di nương trở về viện của mình , đừng lắc lư ở cửa Ngọc Viên nữa, lần trước nô tỳ đã nói rõ, nếu chưa có Lão phu nhân triệu kiến, mà nhìn thấy có người tùy ý lại ở trước cửa Ngọc Viên, bất luận là ai, đều phạt hai mươi bản tử.”

      Hai mươi bản tử … Lan di nương vừa nghe liền xấu hổ cười cười, vội vàng mang theo nha hoàn rời .

      Tĩnh Vân nhìn bóng dáng nàng, ánh mắt xa xăm rồi dừng lại ở hướng sân Liễu thị, hung hăng phỉ nhổ: “Phi! Rắn chuột một ổ!”

      P/s: Mị đã trở lại rồi đây. Hí hí hí! Chương 13 đây! Mình mới viết nên nếu có nhiếu sai sót em cmt mị sửa nhé! Tks mn thân đã ủng hộ cho mị!
      nkhanh3324, GáiNgoan, Tiểu Ưu Nhi26 others thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Chắc từ từ tình già mới thấm, dẫn đến là trùng sinh dây dưa ko dứt, hehe
      TamaPTrần Ngọc Hoa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :