1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau khi phu quân bị trúng gió_Kim Châu Ngọc Đậu

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương 10: Ngươi cũng đừng mong sống!

      Hôm nay tâm tình của Tô Ngọc Dung vô cùng tốt. Nàng vừa ăn cơm chiều vừa nghe Hòe Nhi hát tiểu khúc, trông tự tại thoải mái miễn bàn.

      Trong phòng, Phong Vu Tu nằm giường, ngốc lăng nhìn nha hoàn đút cháo vào miệng hắn, ánh mắt nhìn nóc nhà biết suy nghĩ gì.

      Còn lúc này bên trong viện Liễu thị, từng tiếng khóc đứt quãng lại truyền ra: “Trời cao có mắt, tại sao tiện nhân kia còn chưa chết! Cả đời ta cực khổ vì Lão Tước gia sinh hạ hai nhi tử. Nhưng ta vì Phong gia kéo dài hương khói thì sao chứ, cũng vẫn chỉ là mạng tiện ngày ngày cho người khinh nhục mà thôi! Ta sống thế này còn bằng chết còn hơn, ta tồn tại có ý nghĩa gì chứ … A a thà chết còn hơn…..”

      Hai huynh đệ Phong Viễn Hoài có biện pháp nào nhìn mẹ ruột khóc rống ngừng.

      Phong Luân Viễn bị ồn ào khiến tai phát đau, bèn vỗ đùi: “Đại ca, huynh nghĩ biện pháp nào , chúng ta thể trơ mắt nhìn nương bị khinh nhục như vậy mà dám hé răng, thế có khác gì rùa đen rút đầu đâu?”

      Nghĩ cách? Muốn cách gì? Phụ thân dùng cả đời cũng có cách nào đối phó với người nữ nhân khống chế hậu trạch Phong gia kia, bây giờ hắn có thể làm gì chứ?

      Nữ nhân kia chính là Tô Ngọc Dung! Là lão phu nhân của phủ Bá tước. Nương cùng nàng ta phân cao thấp cả đời, trừ bỏ có thể áp chế Tô Ngọc Dung ở phương diện con nối dõi ra thì từ trước tới nay đều chưa từng thắng ở bất cứ phương diện nào.

      Nương tại sao vẫn hiểu, đây chính là mệnh của nàng! Cho dù sau này Phong Viễn Hoài hắn nhận được tước vị, cũng có cách thỉnh hoàng thượng đem nương phù thành chính thất, nàng là thiếp thì đến chết cũng vẫn chỉ là thiếp thôi!

      “Đại ca!”

      “Ngươi đừng có thúc giục ta nữa!” Phong Viễn Hoài bực bội đập bàn, rống lớn: “Ta có thể có cách gì? Chả lẽ để ta màng thanh danh, màng tiền đồ, ngỗ nghịch bất hiếu, cầm dao chém chết tiện nhân kia vì nương rửa nhục sao?”

      “Bà ta là chính thất! Thiếp thất phạm sai lầm, trừng phạt là lẽ đương nhiên, cũng có gì sai! Ngược lại, nương chúng ta nghe gió tưởng mưa, cảm thấy phụ thân sẽ bị tiện nhân kia tra tấn chết, cứ một hai phải nháo, bây giờ bị mất mặt, thì có thể trách ai chứ?”

      Phong Luân Viễn thấy đại ca bênh tiện nhân kia mà trách cứ mẹ ruột chính mình, cũng giận dữ đập bàn: “Đại ca! Sao huynh có thể nói như vậy? Nương nghe gió tưởng mưa là đúng, nhưng khi nương nói rằng muốn thì chính huynh là người dẫn nương mà, khi đó sao huynh cẩn thận ngẫm lại xem có thỏa đáng hay , lúc này lại quay ra trách nương!”

      “Đều câm miệng hết cho ta!”

      Mắt thấy hai nhi tử to tiếng, Liễu thị cũng khóc được, nàng dùng sức lau nước mắt, dựa vào đầu giường, tức giận đập thật mạnh ván giường: “Đều là ta tốt, ta nên lo lắng cha ngươi, ta nên vội vàng chạy nghe mắng! Chính là con, con nhìn hôm nay dáng vẻ tiện nhân kia mắng chửi người mười phần trung khí, sợ rằng ả sống đến 80 tuổi đều thành vấn đề! Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn chờ hai mươi năm nữa mới lập tước hay sao?”

      Phong Viễn Hoài nghe vậy cúi đầu nói, bây giờ cha chưa chết, tiện nhân kia lại chịu thỉnh phong, cho dù hắn gấp đến chết cũng vô dụng! Cũng có biện pháp nào cả!

      Phong Luân Viễn thấy đai ca chịu hé răng, dáng vẻ nghĩ ra biện pháp nào, trong lòng cảm thấy ghét bỏ, tại sao một kẻ bất lực như hắn ta lại là trưởng tử chứ? Nếu mình là con trưởng, bản thân có thể lập tước thì bây giờ tiện nhân kia còn có thể uy phong như vậy sao? Hừ! Đúng thật là vô năng!

      Nghĩ thế nhưng hắn vẫn dứng dậy nhìn bên ngoài xem có người nghe lén , thấy nha hoàn đều ở ngoại viện thì mới yên tâm vào ngồi xuống nhỏ giọng nói: “Đại ca, nương nói sai, tiện nhân kia vẫn còn rất khỏe, nếu ba bốn năm chết, huynh chả lẽ ̣nh thành thật chờ đợi? Huống chi, ả ta luôn có bộ dáng đem mẫu tử ba chúng ta để vào mắt, căn bản là nghĩ đem tước vị này cho huynh!”

      Phong Viễn Hoài nghe vậy nhíu mày, hoài nghi hiện lên trong mắt: “ Nàng cho ta thì còn có thể cho ai?” Cho ngươi sao? Ngươi đúng là mơ mộng hão huyền!

      Phong Luân Viễn lười nhìn ngờ vực trong mắt đại ca hắn, khó trách dù là bá tước chi tử nhưng hiện giờ vẫn chỉ là quan lục phẩm!

      “Nàng ta có thể cho bất cứ ai! Nàng có thể tiến cung thỉnh chỉ miễn tước vị!” Khi Phong Luân Viễn nói chuyện, mặt mày hắn lệ: “Chỉ với oán hận mấy chục năm chất chứa của nàng ta với nương chúng ta, việc như vậy, Tô Ngọc Dung sợ là hoàn toàn có thể làm ra được!”

      Lời vừa nói ra, Phong Viễn Hoài liền luống cuống, khả năng này, hắn đúng là trước nay chưa từng nghĩ tới!

      Đúng vậy, tiện nhân như thế đúng là ai bì nổi, kiêu ngạo ương ngạnh, còn phải do dựa vào quyền thỉnh chỉ ở trong tay nàng ta hay sao?

      Nói cách khác, tước vị này nàng muốn cho thì cho, muốn cho thì trả lại cho triều ̀nh, triều ̀nh lại phải kẻ ngốc, tước vị được trả lại thì sao lại lấy?

      Phong Viễn Hoài hắn lại vì triều ̀nh lập được công lớn, thánh thượng vì sao phải cho một người vô công rồi nghề tước vị chứ?

      Càng muốn nhiều thì sợ hãi càng lớn.

      Nhất thời, trán Phong Viễn Hoài tiết ra một tầng mồ hôi mỏng, nâng tay áo lau trán, lúc này Phong Viễn Hoài mới vội vàng hỏi: “Vậy nương, nhị đệ, mọi người nghĩ việc này nên làm như thế nào?”

      Trong lòng Liễu thị cực kì hận, hận thể ngay lập tức giết chết tiện nhân kia, để ngày mai phủ bá tước chính là thiên hạ của nàng! Lão Tước gia chính là của một mình nàng! Lập tức liền đập mạnh bàn, hung hang cắn chặt răng: “ Đương nhiên là dao sắc chặt đay rối!”

      Phong Luân Viễn cũng gật gật đầu, ánh mắt kiên ̣nh: “Nhổ cỏ tận gốc!”

      Vào lúc nửa đêm, Tô Ngọc Dung bừng tỉnh, nàng mơ thấy ác mộng.

      Nàng mơ thấy Thanh Thanh khi còn nhỏ, bị hai huynh đệ Phong Viễn Hoài đuổi đánh, đánh đến mức đầu đầy máu … Nàng vì nữ nhi cầu công đạo, Phong Vu Tu lại lạnh lùng đứng đó, phảng phất như nhìn thấy nữ nhi đầu đầy máu, ánh mắt khinh thường nhìn hai mẹ con nàng, kêu các nàng cút xa một chút …..

      Cảnh trong mơ chân thật như vậy, vô tình đến thế, khiến lòng người đau đến thở nổi.

      Tô Ngọc Dung tỉnh giấc, mở mắt ngơ ngẩn nhìn lão già ở giường đối diện, chậm rãi ngôi dậy, giày cũng mang, cứ như vậy dẫm lên sàn nhà lạnh lẽo, lặng yên một tiếng động tới đầu giường của Phong Vu Tu.

      Trong phòng cực kì yên tĩnh, chỉ le lói ánh nến mờ nhạt, hơi hơi lay động, Phong Vu Tu ngủ, hắn cảm thấy như có một con rắn độc muốn cắm răng nanh vào ̉ hắn, khiến quanh thân hắn cảm thấy lãnh, liền giật mình hoảng hốt mở mắt.

      Lọt vào tầm mắt chính là cặp mắt đáng sợ như người chết của Tô Ngọc Dung! Mái tóc hoa râm của nàng rối tung, hỗn độn, như ác quỷ tới từ ̣a ngục.

      Lão ác bà này thật là khủng khiếp. Nàng ta điên rồi! Nàng rất nguy hiểm! Mau gọi người tơi! Mau!

      “A – – ngô ngô!”

      Nhưng làm sao Tô Ngọc Dung có thể để hắn có cơ hội mở miệng!

      “Ngô ngô – –“

      Nhìn quang ảnh mờ nhạt, Phong Vu Tu nhìn cặp mắt u ám, tuyệt vọng chút sức sống, hàm răng run lên: Ngươi điên rồi! Ngươi sao dùng cặp mắt đó nhìn ta? Vì sao hơn nửa đêm rồi ngủ lại đứng ở đầu giương ta? Vì sao …. Ngươi vì lý do gì ….. Loại ánh mắt này, thật sự là đáng sợ ….

      Lúc này Tô Ngọc Dung đã lâm vào si ngốc, nàng che miệng hắn, khom lưng dán sát mặt Phong Vu Tu, nhìn cặp mắt hoảng sợ của hắn, thanh nghẹn nào như trúng giớ: “Phong Vu Tu, ta vẫn luôn muốn hỏi người, vì sao thích Thanh Thanh?

      “Thanh Thanh của ta đáng như vậy, thiện lương như vậy, nữ nhi xinh đẹp như hoa, nàng cũng là huyết mạch của ngươi, ngươi vì sao lại thích nàng?”

      “Vì sao phải đem nàng gả xa như thế? Chẳng lẽ ngươi biết nàng là sinh mạng của ta hay sao?”

      ‘Ngươi cướp sinh mệnh của ta, ta sống nổi nữa, ta cũng muốn sống nữa …” Tô Ngọc Dung giống như điên rống to: “Ngươi cũng đừng mong sống!”

      P/s: Mà đến hôm nay ta mới cảm thấy nu9 khổ kinh khủng! Đến chương sau mới thấy đỡ ghét nam9 hơn chút! Hi hi
      Mình cảm ơn mn đã like ủng hộ cho mình có nhiều động lực hơn! <3 cả nhà!
      Last edited: 6/11/19
      nkhanh3324, GáiNgoan, nhoxbina25 others thích bài này.

    2. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      là thương nữ chính nhưng việc đến nước này cũng 1 phần lỗi do nàng ấy nữa :-(
      TamaP, A fangTrần Ngọc Hoa thích bài này.

    3. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      @hthuqttn t đồng ý với bạn, đến sau này khi trở lại nữ chính cũng vẫn rất kiêu ngạo nàng ạ. Có nên chăng là nam chính thay đổi hoàn toàn thôi, vì .... Theo dõi và ủng hộ những chương sau của mình nữa nhé! Tks. :) <3 <3 <3
      TamaP, levuong, Mengotinh_Ranluoi2 others thích bài này.

    4. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Ta thật lòng xin lỗi các nàng vì một giây phút ngáo ngơ, ta đã quên up bài. Sr huhu.
      Hòa Yên Linhlevuong thích bài này.

    5. Trần Ngọc Hoa

      Trần Ngọc Hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      201
      Được thích:
      1,686
      Chương 11: Sát phu ...

      Phong Vu Tu muốn phản kháng nhưng chợt nhớ ra bây giờ mình cử động được liền từ bỏ ý ̣nh. Hắn cảm giác được hai bàn tay già nua như kìm sắt bóp chặt lấy ̉ hắn khiến hắn đau đến thở được, hai mắt trợn to, phát ra được thanh .

      Thậm chí, hắn còn nghĩ, cứ thế này mà chết có khi cũng là một sự giải thoát. Điều tiếc nuối duy nhất là hắn biết sau khi hắn chết, Tô Ngọc Dung sẽ có kết cục gì.

      Liệu hai đứa nhỏ có đối xử tốt với nàng ? … Chắc sẽ ….

      A Du ngủ ở gian ngoài, tuổi cũng lớn nên nàng ngủ sâu, vừa nghe thấy chút động tĩnh liền tỉnh. Nàng đẩy cửa ra thấy Lão phu nhân muốn bóp chết Lão Tước gia, lập tức chạy đến kéo tay Tô Ngọc Dung, lại sợ kinh động đến người khác, nhỡ có tin đồn Lão phu nhân nửa đêm giết chồng thì hay nên chỉ có thể đè thấp giọng nói: “Lão phu nhân, được! được giết hắn!”

      Nhưng giờ đây, Tô Ngọc Dung đã còn tỉnh táo nữa, nàng phân biệt được đâu là mơ đâu là thực, đôi tay nàng vạn phần có lực bóp ̉ Phong Vu Tu, nàng vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, nhìn khuôn mặt của Phong Vu Tu, Tô Ngọc Dung chỉ có một ý niệm duy nhất: “Ta muốn giết chết hắn!”

      A Du giằng được tay của Tô Ngọc Dung ra, nhìn Phong Vu Tu mắt trợn trắng, gấp đến còn cách nào, nàng vội váng xoay người đến tủ đầu giường lấy một chuỗi lục lạc, linh linh linh ….. linh linh linh ….. Linh linh linh ….. linh linh linh ….

      Tô Ngọc Dung nhìn theo thanh của lục lạc, đôi tay cũng dần buông lỏng, A Du thấy thế liền nhẹ thở ra, chậm rãi loạng choạng đến chỗ lục lạc như đứa trẻ. A Du dỗ nàng như dỗ một tiểu hài tử: “Đại tiểu thư, người xem, đây là lục lạc mà Thanh Thanh tiểu thư làm mất mấy ngày trước, nàng thích cái lục lạc này nhất, nô tỳ tìm thấy cho ngài rồi đây!”

      “Lục lạc của Thanh Thanh …” Tô Ngọc Dung nhìn chằm chăm vào chiếc lục lạc kia, nàng chậm rái buông lỏng tay bóp chặt ̉ Phong Vu Tu, cầm lấy lục lạc A Du mang đến, bước chân loạng choạng, nhìn một lúc nàng liền cười, vừa cươi vừa rớt nước mắt: “Đây lục lạc mà Thanh Thanh của ta thích nhất, tại sao lại ở chỗ này …..”

      Trong chớp mắt, nước mắt A Du từng giọt từng giọt lăn xuống, đại tiểu thư số khổ của nàng, từ khi Thanh Thanh tiểu thư bị gả xa, mỗi lần mơ thấy tiểu thư, đại tiểu thư đều bị bóng đề, đều sẽ trở nên điên cuống biết mình là ai và ở đâu…

      “Thanh Thanh ….” A Du đỡ Tô Ngọc Dung tinh thần hỗn loạn trở lại giường, cầm búp bê con thỏ vải giường nhét vào lòng nàng, nhẹ giọng dỗ: “Đại tiểu thư, mau ngủ …”

      Tô Ngọc Dung nằm xuống, ôm búp bê vải với lục lạc của nữ nhi, chẳng bao lâu sau liền chìm vào giấc ngủ say.

      Thoát chết, đáng nhẽ Phong Vu Tu phải mừng như điên thì lúc này lại khó tin nhìn Tô Ngọc Dung, hắn thể tưởng tượng được, vì nữ nhi, nàng vậy mà sẽ trở nên điên cuồng ….?

      Hắn trước nay chưa nghĩ tới việc nữ nhi gả xa đối với nàng là đả kích lớn đến vậy. Nhưng thật lòng hắn cảm thấy nhà thông gia là gia tộc trăm năm thanh lưu, là một nhà chồng tốt nên mới để nữ nhi gả đến đó. phải hắn ́ ý chia lìa mẹ con nàng ….

      A Du thấy Tô Ngọc Dung đã ngủ say liền nhẹ nháng buông màn. Nàng đứng lặng trước giường một lát rồi chậm rãi quay người đến mép giường của Phong Vu Tu, nàng ngồi ở ghế đẩu nhìn chằm chằm vào cắp mắt hắn.

      “Lão phu nhân nói rằng để cho ngươi chết, người muốn ngươi nằm giường sống lâu trăm tuổi, cho nên ngươi cứ yên tâm, ta sẽ giết ngươi.” Nước mắt A Du chảy ngừng nghĩ đến những nghẹn khuất, thống hận đến chết mà đại tiểu thư đã phải chịu mấy chục năm qua, nàng nghẹn ngào khóc thành tiếng. Nhìn cặp mắt giống như cái gì cũng biết của Phong Vu Tu, nàng giơ tay đánh mạnh vào đầu hắn!

      “Đồ lòng lang dạ sói! Súc sinh nhẫn tâm tuyệt tình! Tiểu thư nhà ta chỉ có duy nhất một nữ nhi! Nữ nhi giống như sinh mênh của nàng, vậy mà lại bị súc sinh nhà ngươi gả xa như vậy, hai mươi năm cũng chỉ có thể trở về vài lần! Ngươi đúng là phải người mà!”

      “Hiện giờ ngươi con cháu mãn nguyện, nhưng đại tiểu thư của ta lại phải dựa vào những đồ chơi đó để qua ngày, tất cả đều là do ngươi! Ngươi có biết, mấy tháng sau khi Thanh Thanh tiểu thư xuất giá, nàng ngày khóc, đêm khóc, khóc đến nỗi tưởng mù cả đôi mắt! Ngươi càng biết là tiểu thư nhà ta đã trộm thắt ̉ ba bốn lần, thiếu chút nữa là cứu được tính mạng!”

      “Ô ô … Đồ khốn kiếp, ngươi hại thảm cả đời tiểu thư nhà ta…” A Du tuổi đã lớn, qua một hồi giằng co, tức giận, sốt ruột, lại thêm khóc lóc, dùng sức đấm đánh khiến nàng mệt lả, nàng há miệng thở hổn hển, chậm rãi bò đến mép giường của Tô Ngọc Dung, rồi kiệt sức dựa vào.

      Phong Vu Tu vẫn còn u mê, nhưng hắn nhớ lại lúc Thanh Thanh xuất giá, hắn nhốt Tô Ngọc Dung ở hậu trạch một thời gian dài, đúng là chưa bao giờ đến xem nàng lấy một lần, lại càng biết nàng từng tự sát rất nhiều lần….

      Hắn nghĩ rằng mối hôn sự đó mới là mối hôn sự tốt nhất cho nữ nhi, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ tới, mối hôn sự này đối với Tô Ngọc Dung lại chính là nỗi đau ́t nhục chia lìa.

      Khi đó hắn chán ghét nàng còn kịp nên đúng là chưa bao giờ nghĩ đến điều này …

      Ánh sáng buổi sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng thật nhẹ nhàng. Tô Ngọc Dung tỉnh giấc nhưng cử động.

      người có chút sức lực, đầu cũng đau, nàng mơ màng nghĩ tới những kí ức hỗn loạn trong đầu, nàng biết đêm qua nàng lại gặp ác mộng, bị bóng đè, còn thiếu chút nữa giết chết Phong Vu Tu.

      May mà A Du ngăn nàng lại, bằng , việc nàng mưu sát chồng truyền ra ngoài, sau này nửa đời còn lại của nữ nhi, sẽ phải sống ở nhà chồng như thế nào?

      Đời này, nếu có A Du, biết nàng đã chết bao nhiêu lần rồi, cũng biết đã làm sai bao nhiêu việc nữa … Nàng nghĩ rồi từ từ ngồi dậy, đầu đau như muốn nứt nhìn mép giường, A Du sợ mình tinh giấc lại đau lòng nên hẳn là đã sớm ra ngoài ….

      Phong Vu Tu cũng ngủ ngon, nhìn thấy Tô Ngọc Dung tỉnh giấc, mặt nàng xám như tro tàn, hai mắt vô thần, ngồi dậy nhìn mép giường rồi lại nằm xuống, dáng vẻ uể oải phấn chấn, liền hé miệng ‘a a’ kêu. Bọn nha hoàn lúc này mới nối đuôi nhau vào trong phòng.

      A Du mệt mỏi, ở trong phòng nghỉ ngơi, vào hầu hạ Tô Ngọc Dung là Tĩnh Vân và Cửu Nhi.

      Tĩnh Vân theo Tô Ngọc Dung đã lâu, vừa thấy dáng vẻ có tinh thần của nàng, liền biết rằng tối qua nàng chắc chắn bị bóng đè, vội vàng kêu Cửu Nhi sai người đun một chén canh an thần, một bên nhẹ lau mặt, chườm nóng cho Tô Ngọc Dung.

      Tô Ngọc Dung muốn động, càng có sức để động, mỗi lần nàng bị bóng đè xong, thân thể đều vô lực như bị rút cạn máu.

      Phong Vu Tu trơ mắt nhìn nàng nằm giường hai ngày vẫn chưa hồi phục lại tinh thần. Trong lòng hắn thấy vô cùng rầu rĩ, rõ ràng hắn muốn tốt cho nữ nhi, hắn cũng phải vì tức giận nàng nên mới để nữ nhi gả xa.

      Hai ngày này A Du vẫn luôn ở trong phủ về nhà, ở cạnh chăm sóc Tô Ngọc Dung. Một hôm thấy quản gia đã sắp sửa lễ vật, chuẩn bị đưa đến Giang Nam, lúc này A Du mới vui vẻ cầm danh mục quà tặng đã sửa sang xong đến đọc lại một lần nữa cho Tô Ngọc Dung, đọc xong nhìn Tô Ngọc Dung cười: “Lão phu nhân phải nhanh nhanh khỏe mạnh mới được, nhiều nhất là hai tháng ngài có thể gặp tiểu thư rồi!”

      Lúc này trông Tô Ngọc Dung mới có chút tinh thần, kiên cường mỗi ngày ăn thêm mấy miếng cơm, cuối cùng sau ba ngày, nàng đủ sức xuống giường lại.

      Lại qua hai ngày, Tô Ngọc Dung giống như quên hết những việc xảy ra đêm hôm đó, nàng ra ngoài sân dạo một vòng rồi trở về ngồi ở mép giường hắn, mặt đầy nếp nhăn cười nhìn hắn: “Lão gia à, sơn trà trong viện kết quả, ngươi nếm thử xem ăn có ngon ….. “

      Nói xong liền vươn tay đưa hai quả sơn trà xanh đến trước mặt Phong Vu Tu.


      Tác giả có lời muốn nói: Che mặt, nói thật ta bị lây nhiễm cảm xúc từ mọi người đến dám dựa theo quỹ đạo đã đặt ra ban đầu để viết.

      Ta đã cắt bỏ rất nhiều tình tiết ban đầu, bởi vì ta biết nếu ta viết ra, các ngươi hẳn sẽ đem ta lăng trì a a a a a……

      P/s: Các nàng ạ, hiểu sao càng nhiều việc thì ta càng nhớ dai, cơ mà hai tuần nay rảnh rỗi tự dưng lại khiến ta lê lết rệu rã lười nhác quá luôn!!!! Huhuhuhuhuhuhu
      :yoyo59::yoyo59::yoyo59::yoyo59::yoyo59:
      nkhanh3324, GáiNgoan, nhoxbina25 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :