1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau khi nữ chính tỉnh lại - Giang Sơn Thương Lan (42/104)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 15: Tại hạ chỉ là Quản gia thôi (15)
      Edit: Sil

      Sau lúc, Văn Yến Quân mới dường như đột nhiên tỉnh lại từ tấm lưới của ác quỷ, cười nhạt: "Nhiều năm gặp, vẫn như trước, vô liêm sỉ, tự cao tự đại." Tại sao chán ghét Phó Oánh phải đuổi ta ? Vênh mặt hất hàm sai khiến như vậy, tưởng vẫn là Văn Yến Quân năm đó sao ?

      Tang La thấp giọng cười, "Xem ra còn nhớ rất . như vậy, vậy tính tôi vốn thay đổi liên tục, suy nghĩ khó đoán, còn nhớ chứ ? Có thể chẳng mấy chốc nữa tôi mất hứng thú với việc đùa giỡn , có điều đây cũng là thứ muốn mà ? Mơ đẹp nhé ~ "

      Tang La cúp máy, nằm giường đúng lại hơi ngủ được, nghe được khẩu khí kiêu ngạo mỉa mai kia của Văn Yến Quân đúng là khiến người ta hoài niệm, cũng chính vì dáng vẻ đó, mọi người mãi mãi cùng nhận ra được khuôn mặt dưới vỏ ngoài kia.

      "Lãng phí thời gian với họ làm gì chứ ? Có thời gian bằng đến đây mát xa cho tôi." nằm giường giạng ra chân, khuôn mặt ngạo mạn lại đầy ám chỉ, nhìn Văn Yến Quân tỏ vẻ vô cùng tức giận.

      Dáng vẻ của thiếu niên nọ lạnh lùng nhiễm bụi trần, xinh đẹp lại kiêu ngạo, thấy như vậy, vừa bắt đầu cởi dây lưng ngoài miệng vừa : "Cả đầu em toàn chứa thứ gì vậy ? biết xấu hổ."

      Lời vậy, lại cởi cả quần dài lẫn quần lót, cơ thể chút do dự đè lên, thờ phụng cơ thể trần trụi của , hôn cũng biết chán, liên tiếp hạ xuống người , góc nào cũng bỏ qua. Đôi mắt xinh đẹp được vô số người ngợi khen kia đâu còn chút lạnh lùng nào nữa, con ngươi như đá quý dày đặc quấn quít si mê lại điên cuồng, phủ lên tầng sương mờ mịt.

      Tang La đè lại cơ thể , "Ai biết xấu hổ cơ ?"

      Văn Yến Quân: ", biết xấu hổ."

      Tang La nằm giường, nghĩ đến những hồi ức kia, khóe miệng lại cong lên, đáy lòng có ngọt tỏa ra vị ngọt lừ. Nhưng rất nhanh, khuôn mặt của Tạ Vi Vi lại lên trong đầu, những ký ức đẹp đẽ kia đều bị đánh vỡ, đôi mắt dần trở nên lạnh lẽo.

      Màn đêm sâu thẳm, vầng trăng trong sắng bị mây đen che lấy nửa. Bên trong biệt thự nhà họ Văn yên tĩnh tiếng động, chỉ có tiếng chim sơn ca hót véo von trầm bổng.

      Văn Yến Quân lại lần nữa bị làm ồn đến khó có thể yên giấc, trong đầu lên giọng của Tang La, càng nghĩ càng hận, nhìn đến dáng vẻ như định liệu từ trước của , ràng còn là Văn Yến Quân của trước đây, cũng còn là Tang La của quá khứ, địa vị của họ hoàn toàn hoán đổi, thái độ của với lại hoàn toàn hề thay đổi, Rốt cuộc là do tự tin và dũng khí từ đâu ra ? Rốt cuộc vì sao ? Hay vẫn cho rằng vẫn còn dễ bị lừa giống như trước đây ?

      Cả buổi tối thở hồng hộc vì tức giận, ngủ được. Sáng sớm hôm sau, Phó Oánh tới gõ cửa. Văn Yến Quân nhìn chòng chọc vào cánh cửa bị gõ, ánh mắt lạnh lẽo.

      có Quản gia phục vụ đúng là tiện lắm, nhưng cũng có nghĩa rằng thể tự rửa mặt mặc quần áo, cũng phải ngay từ đầu có Quản gia, sau này mới trở thành người đủ tư cách để có có Quản gia, cũng phải mất quãng thời gian mới quen với phục vụ quá thân mật của Quản gia.

      Văn Yến Quân tự làm tốt tất cả, điều khiển xe lăn ra ngoài, Phó Oánh chở ở cửa vô cùng ân cần địa đứng phía sau , đẩy vào thang máy.

      Phí Lam rời giường, buổi tối cậu cũng ngủ ngon, hiểu sao lại đến ở trong nhà của người thân quen lắm, Quản gia thiếp thân lại là người quen biết, cậu ta đặc biệt nhớ Tang La, nhớ tới cảm giác an toàn mà mang cho mình, quyết định hôm nay liền tạm biệt Văn Yến Quân.

      Có điều cậu cũng tìm được cơ hội lời tạm biệt bàn ăn.

      Phó Oánh còn cảm thấy khoái trá khi rốt cuộc cũng đánh bại được Tang La, đột nhiên liền nghe được Văn Yến Quân : " cũng nên về rồi."

      Lời này của Văn Yến Quân cũng phải là lần đầu tiên, nhưng lần này Phó Oánh lại cảm nhận được ý chấp nhận từ chối trong đó, sững sờ, hoảng hốt, cười : " phải chờ cậu tìm được Quản gia mới tôi lại..."

      "Quản gia mới lên đường tới nhậm chức. Tôi đặt vé máy bay cho , 11h trưa lên máy bay, ăn xong bữa sáng lại thu dọn rồi xuất phát là vừa." Văn Yến Quân thả tách cà phê xuống, đường nét khuôn mặt như được các vị thần điêu khắc tỉ mỉ, đẹp như quan ngọc, nhưng lại nhìn ra được ý lạnh bạc tình như băng giá.

      Dưới lạnh lùng này, Phó Oánh thể tìm được bất kỳ cái cớ gì để tiếp tục ở lại, nhưng cũng cam lòng với việc cứ rời như vậy, liền liếc mắt nhìn sang Tạ Vi Vi. Tạ Vi Vi ăn bữa sáng, đáy mắt mang theo vẻ chế giễu, là bác sĩ gia đình của Văn Yến Quân, cần phải lao lực như ta mới có thể ở lại biệt thự nhà họ Văn. Sắc mặt Phó Oánh càng thêm khó coi.

      muốn chất vấn Văn Yến Quân tại sao, là Quản gia cấp S được chính thức công nhận, thông thạo 5 ngôn ngữ, võ thuật xuất chúng, nghiệp vụ quản gia đứng đầu, hầu như có thể thỏa mãn bất cứ cần gì của chủ nhân, trong nước cũng có mấy vị Quản gia cấp S, tại sao lại tình nguyện mời Quản gia khác cũng muốn để chăm sóc mình, lẽ nào có chút tình ý nào với mình sao ? Nhưng thể, như vậy chỉ khiến Tạ Vi Vi chế giễu mình.

      Phí Lam muốn gì đó, nhưng chuyện trong bầu khí lúc này dường như cũng quá thích hợp, vậy nên cậu ta thể làm hơn ngoài vùi đầu vào ăn, ăn xong liền khe khẽ rời . Sau đó lại nhắn tin bày tỏ nỗi oán hận với Tang La.

      Tang La liền biết bên kia xảy ra chuyện gì, cũng cảm thấy đắc ý, dù sao cũng đặt Phó Oánh vào trong mắt, chỉ là tên bại tướng đơn phương dưới từng thất bại tay thôi thôi. Tạ Vi Vi mới là trọng điểm.

      Phó Oánh còn muốn trì hoãn, nhưng Văn Yến Quân lại sai người hầu đến giúp thu dọn đồ đạc, điệu bộ như vậy có chút thân thiện, ràng là có ý đánh đuổi, dưới tình huống này, chỉ cần là người có chút tự tôn đều thể .

      Phó Oánh chỉ phải thu dọn đồ đạc rời , chỉ là hiểu, tại sao Văn Yến Quân lại đột nhiên như vậy. Lúc rời , Tạ Vi Vi đến tiễn , hai người phụ nữ lại trào phúng nhau lần nữa, Tạ Vi Vi thắng được chút, có điều cũng là giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm. Dù sao tiến độ chinh phục thụt lùi còn đè ép trong lòng , khiến buồn bực khó chịu.

      Tạ Vi Vi tất nhiên xem qua cốt truyện chính của thế giới này, chính là dựa vào suy đoán nội dung cốt truyện và đạo cụ mua từ cửa hàng để lần lượt chia rẽ nam nữ chính. Nhưng thế giới này lại sinh ra từ tác phẩm kinh điển ra đời từ sớm, chết tiệt lại kể từ ngôi của Tang La. Vậy nên chỉ có thể nhìn được những gì Tang La thấy, tuy rằng có thể cảm nhận được tình tha thiết điên cuồng của Văn Yến Quân dành cho ta, nhưng về cơ bản là thể biết được diễn biến nội tâm của Văn Yến Quân. Cách viết mờ mịt mông lung này khiến nam chính phủ thêm tầng thần bí, khiến độc giả có vô tận gian để mơ màng, nhưng lại rất bất lợi đối với Công Lược Giả.

      “Nếu phải như vậy, tại sao khí vận của thế giới cấp S lại đủ để khiến sống lại ?” hệ thống lạnh lùng .

      Tạ Vi Vi thể làm gì hơn ngoài tiếp tục cắn răng kiên trì. cho rằng nay chắc chắn phải làm ra thay đổi, còn bao nhiêu thời gian nữa, căn cứ vào kinh nghiệm đọc truyện và công lược nhiều năm của , ở bên cạnh Văn Yến Quân quá lâu, ta hoàn toàn quen thuộc với tồn tại của mình, trong lòng có lẽ bất giác sản sinh ra ý nghĩ mình vĩnh viễn bao giờ rời , vậy nên liền có cảm giác nguy hiểm.

      Sau khi Phó Oánh rời , liền tìm tới Văn Yến Quân, "Có Phó Oánh nhắc nhở, vậy nên tôi muốn về thăm nhà chuyến."

      Văn Yến Quân tất nhiên là đồng ý.

      Tạ Vi Vi liền cắn răng rời . Dựa theo kịch bản, sau khi rời , lúc đầu Văn Yến Quân có lẽ có cảm giác gì, nhưng trong lúc nào đó đột nhiên gọi tới mình, nghe thấy có tiếng đáp lại mới nhớ ra mình có ở nơi này, dần dần cảm thấy khó chịu, buồn bực, luôn cảm thấy trong lòng trống trải, bắt đầu tính xem rốt cuộc lúc nào trở về, sau đó vào ngày nào đó phát hóa ra trong thâm tâm của mình căn bản thích Tang La, Tang La chỉ chấp niệm của mà thôi, trong lòng sớm ý thức được mà Tạ Vi Vi .

      Lòng người rất dễ lừa gạt, bản thận cũng có thể tự lừa gạt mình. Tạ Vi Vi nghĩ vậy, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, lúc kéo hành lý ra khỏi nhà cũng bước nhàng, nghĩ tới cảnh Văn Yến Quân vì nhớ mình mà trằn trọc khó ngủ.

      Tất nhiên, cũng rời , dù sao Phí Lam vẫn còn ở đó, Tang La có thể chờ đợi thời cơ hành động, vậy nên chỉ tạm thời trốn ở chỗ, giám sát vẫn phải giám sát. khi tình biến động mới ứng phó kịp thời được.

      *

      Văn Yến Quân nhìn chăm chú vào điện thoại di động rất lâu, ngón tay đập “cộp cộp” lên mặt bàn, đuổi Phó Oánh phải vì ta là người Tang La ghét, mà bởi vì muốn trả thù Tang La, để cho biết phải Văn Yến Quân của trước đây. Nhưng với mạch não tưởng ai cũng mê mình kia của Tang La, nhất định cho rằng vẫn còn tình cảm đối với mới làm vậy, trong lòng nhất định vô cùng đắc ý. để cho đắc ý.

      Nghĩ xong, Phí Lam liền đến gõ cửa.

      "Chú Văn, cháu muốn về trước trong hôm nay..." Tạ Vi Vi và Phó Oánh đều rồi, Phí Lam lại càng muốn , vì ở chung mình với Văn Yến Quân càng thấy lúng túng.

      Văn Yến Quân nhìn cậu ta, tiếng gõ tay lên mặt bàn chậm lại, "Cháu đến đây ở vui sao ?"

      Sao mà vui được, đơn giản là cảm thấy ù ù cạc cạc đấy, được chưa ? Nhưng Phí Lam cũng dám vậy, phải vì Văn Yến Quân là người mà cả Phí gia đều ca tung, mà người đàn ông này thực loại áp lực, cho dù là người thiếu niên kiêu ngạo cũng dám lỗ mãng.

      ", phải, chỉ là quá quen, hơn nữa cũng tiện lắm."

      "Xem ra Quản gia mà cháu mang đến cũng đạt tiêu chuẩn, thể khiến cháu ngủ thoải mái trong nhà người khác. vậy, tại sao lại để Quản gia vốn có của cháu tới chăm sóc ? Chú nhìn ra được cháu vẫn chưa quen thuộc với người Quản gia tại." Giọng của Văn Yến Quân dường như cũng dịu dàng ít, giống có nét mê hoặc vậy.

      "A, Tang La… ấy..." thẳng ra là trong biệt thự nhà họ Văn có người ghét giống cũng hay lắm...

      "Chú biết, cha của cháu rằng bởi vì ở đây người ấy ghét. biết nơi này có người hầu nào đáng để ấy phiền lòng chán ghét ?”

      Văn Yến Quân vừa vậy, Phí Lam đột nhiên nhớ tới, đúng vậy, người Tang La ghét thể là chỉ là người hầu được ? Với khả năng của , có ai làm chuyện ghét, ấy có thể trực tiếp trả thù, cần phải ghi hận. Mà nếu phải là người hầu, người ở đây chỉ có Văn Yến Quân và 2 người phụ nữ rời hôm nay, tại 2 người nọ đều rồi, trừ khi người ghét là Văn Yến Quân, nếu đồng ý đến đây với cậu !

      Tuy hiểu vì sao, nhưng hiển nhiên là Văn Yến Quân để cậu , co dù cậu có cương quyết , phỏng chừng người bố hờ của cậu cũng trói cậu lại đưa tới. Vậy nên sau khi cậu thiếu niên Phí Lam ra khỏi phòng làm việc liền gọi điện cho Tang La, tất nhiên cũng cho biết chuyện Tạ Vi Vi và Phó Oánh đều rời .

      Tang La nghe những lời này của Phí Lam, giương cằm nhìn đám lá rụng bay lượn trong rừng cây, khuôn mặt cong lên.

      Lúc ăn cơm tối, Văn Yến Quân làm như tùy ý hỏi tới chuyện thay Quản gia của Phí Lam, Phí Lam còn chưa trả lời, người hầu vào, : "Tiên sinh, tự xưng là Quản gia của Phí Thiếu gia ở bên ngoài."

      Chưa kịp chuẩn bị, tay Văn Yến Quân run lên, rơi xuống, cái bát cũng rơi.

      Mà Tạ Vi Vi vừa mới rời , trốn ở nơi khác giám sát biệt thự nhà họ Văn, cơm còn chưa kịp ăn ngay lập tức kéo hành lý chạy về. Đáng ghét, đoán được rằng Tang La có thể chờ đợi thời cơ để hành động, nghĩ rằng ta hành động nhanh đến vậy ! Thế mà khắc cũng chờ được !

      Hết Chương 15.
      Last edited: 16/3/20
      Tôm Thỏ, Vinhan, AELITA23 others thích bài này.

    2. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      Tạ Vi Vi này giống hệt cái vị được coi là ''thần'' ở truyện ''Nữ chính đều cùng nam phụ'' nhỉ. Cấu tạo não đặc biệt giống nhau ở khoản coi mình là trung tâm, giỏi.
      huyen1604thuann thích bài này.

    3. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      @daikanhim yên tâm bà này cũng chẳng sống được lâu đâu. Bà ấy chết ngay từ thế giới đầu tiên, với cả ra thế giới đầu này theo tác giả "phải viết như thế mới được", mọi người cứ bảo là hơi u ám nhưng cả truyện nó có như thế quái đâu. Spoiler là cái thế giới thứ hai mọi người cứ xác định là bị tọng cả mồm cẩu lương TỪ ĐẦU ĐẾN CUỐI nhé.
      Last edited: 9/3/20
      Lierose DuDu, Nhok_Njco, huyen16047 others thích bài này.

    4. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 16: Tại hạ chỉ là Quản gia thôi (16)
      Edit: Sil

      Tang La tới, tiếng động chôn quả bom trong Biệt thự nhà họ Văn, mà người bị thương nặng nề nhất, thể nghi ngờ chính là Tạ Vi Vi.

      Thứ đầu tiên khiến Tạ Vi Vi thể ngay lập tức chạy về, chính là khí vận của nữ chính đầu bắt đầu kịch liệt chảy ngược về phía Tang La, cảm giác nguồn sức mạnh tràn trề kia ngừng trôi khiến hoảng loạn. vội vội vàng vàng chạy về, để ý đến ánh mắt khác thường của người hầu khi nhìn thấy mình, có tâm trạng để lúng túng chuyện bản thân ban ngày vừa mới buổi tối lại vội vàng chạy về.

      Khi trở lại, Tang La đến được lúc, thời gian dùng bữa tối kết thúc. vừa đến, người trong phòng ăn người đều nhìn về . Cảnh tượng bên trong phòng ăn thoạt nhìn trông rất bình thường, Tang La đứng phía sau Phí Lam, Văn Yến Quân ngồi ở vị trí chủ nhân, vẫn ra vẻ rất khó chung sống như đóa hoa kiêu ngạo chỉ có thể ngước mắt lên nhìn ở phía xa, bầu khí những hề mờ ám, mà lại bế tắc lạnh lẽo.

      đến, cũng chỉ khiến bầu khí thêm chút kỳ quái.

      Tạ Vi Vi ngay lập tức điều chỉnh biểu cảm của mình, nhìn về phía Văn Yến Quân: "Sau khi gọi điện mới biết bạn bè thân thích trước đây ở quê chuyển chỗ khác, vậy nên tôi nghĩ, lại quay trở về. Đây chính là Tang La quản gia sao ? Xin chào."

      Tạ Vi Vi giơ tay ra với Tang La. Tang La nhìn cái tay kia, chỉ mỉm cười nhìn Tạ Vi Vi: "Xin chào, Tạ Tiểu thư, dường như nhớ ta sao ?"

      Tạ Vi Vi và Tang La cũng phải lần đầu gặp mặt, lần đầu tiên gặp mặt, là lâu sau khi Văn Yến Quân trở lại thành phố này mấy năm trước dưới thân phận danh nhân mới trong lĩnh vực thương mại. Trái tim phủ kín tro tàn của bốc lên chút ánh lửa yếu ớt, ánh lửa kia khi nghe Tạ Vi Vi là bạn của Văn Yến Quân liền lay động sắp tắt, nhưng vẫn ôm tia mong đợi bé, gặp mặt lần với Văn Yến Quân. Nhưng mà cuối cùng người đến gặp cũng phải Văn Yến Quân, mà là Tạ Vi Vi.

      " chính là Tang La sao ? Rất hân hạnh được gặp mặt, diện mạo của rất đẹp." Người phụ nữ trông rất hăng hái tràn đầy tự tin nhiệt tình cười, ngồi xuống đối diện , "Yến Quân cho tôi chuyện của , quả có điều kiện khiến ấy thích đấy. Ối, xin lỗi, tôi quên tự giới thiệu mình với , tôi là Tạ Vi Vi, là bác sĩ gia đình và vị hôn thê của Yến Quân. ấy rất bận, có thời gian đến đến gặp, vậy nên tôi thay ấy, có chuyện gì cứ trực tiếp với tôi là được."

      Khẩu khí và phong thái như bà chủ của ta khiến Tang La cảm thấy hơi lúng túng. Mặc dù linh hồn tan nát, vẫn giữ lại nét kiêu ngạo cuối cùng, thể tiếp tục chuyện dưới ánh mắt uy hiếp mơ hồ đối với kẻ thứ ba của đối phương. Nhưng đứng lên, được hai bước, nỗi cam tâm trong lòng khiến tài nào bước nổi bước thứ ba. Nàng nắm chặt lấy ví, chậm rãi xoay người lại, khẩn cầu nhìn ta, "Tôi muốn mấy câu với ấy, chỉ hỏi mấy vấn đề, gặp mặt cũng được."

      Nụ cười của Tạ Vi Vi nụ cười vẫn thay đổi, khẩu khí trở nên khó nghe: "Chu Phu nhân, chúng ta đều là phụ nữ, tôi biết trong lòng nghĩ gì. thấy khả thi sao ? Lẽ nào sau khi nhà họ Tang sa sút, lòng tự tôn của Tang đại Tiểu thư cũng còn nữa ? Thế mà lại khẩn cầu bạn chính quy của người khác hỗ trợ liên lạc với bạn trai cũ, đùa gì thế ?"

      Sau đó, có sau đó. Tang La tiếp tục thử liên lạc với Văn Yến Quân, ánh lửa yếu ớt này vụt tắt triệt để. Mãi cho đến tận khi quay trở lại kiếp này, mới biết Tạ Vi Vi vô liêm sỉ biết bao. ràng ta có chút quan hệ nam nữ nào với Văn Yến Quân, rốt cuộc da mặt phải dày như thế nào mới có thể có niềm tin ra những câu đó ?

      Nghe được Tang La, nụ cười mặt Tạ Vi Vi thay đổi, "Sao lại thế ? Khuôn mặt xinh đẹp của Tang La Tiểu thư, người người gặp qua đều khó quên được."

      Tạ Vi Vi cũng sợ Tang La chuyện trước đây ra, vì ta nghĩ ra lời giải thích kỹ càng rồi, dưới tình huống này Tang La dù có tố cáo cũng nên được tác dụng gì.

      Nhưng ngạc nhiên thay Tang La cũng tiếp, chỉ cười như cười nhìn .

      Tạ Vi Vi dưới ánh mắt này của Tang La liền cảm thấy vô cùng bất an, nhất là khi tiến độ chinh phục Văn Yến Quân chầm chậm nhưng ràng giảm sút.

      “Hệ thống, có thể khiến mẹ Tang La tỉnh lại ?” Tạ Vi Vi hỏi trong đầu.

      “Điểm còn sót lại của đủ để mua viên thuốc hồi phục.”

      “Vậy cho nợ.” Tạ Vi Vi nghiến răng nghiến lợi. hề nghĩ tới tình biến thành con ngựa hoang thoát cương như vậy, vòng rồi lại vòng về, giá trị tình cảm của Văn Yến Quân với chút cũng hề có, khí vận của nữ chính cũng bị Tang La đoạt cướp lại, tất cả những thứ này đều bắt đầu từ khi cha mẹ Tang La gặp chuyện. Do nhất thời bất cẩn, cho dù có nợ đống điểm của Hệ Thống cũng nhất định bảo vệ họ ! Cũng may, nay mẹ của Tang La còn sống, chỉ cần bà ta tỉnh lại, Tang La thể trắng trợn kiêng nể như thế nữa.

      Bởi vì mức độ khả thi của việc Tạ Vi Vi thành công với nhiệm vụ của thể giới này rất thấp, Hệ thống do dự lúc lâu mới cho Tạ Vi Vi viên thuốc hồi phục, sau khi ăn cơm xong, Tạ Vi Vi liền chờ nổi nữa muốn đứng lên, phóng tới bệnh viện nhét viên thuốc này vào miệng mẹ Tang La.

      *

      Tang La trao đổi công việc với vị Quản gia của Phí gia kia, bố trí lại căn phòng Phí Lam lần nữa, sau đó lại thu dọn phòng mình. Căn phòng của được sắp xếp trong nhà chính, nhưng vô cùng kỳ lạ lại được sắp xếp ở tầng 3. Kỳ lạ ở chỗ, Phí Lam ở tầng 2, Văn Yến Quân ở tầng 4. Có nhiều phòng trong biệt thự nhà họ Văn như vậy, Phí Lam và Tang La hoàn toàn có thể trong cùng tầng, lại vẫn cứ được sắp xếp ở hai tầng khác nhau, mà lại do Văn Yến Quân tự mình sắp xếp.

      Sau khi Tang La tới, Văn Yến Quân vẫn câu nào với , thoạt nhìn đặc biệt lạnh nhạt quan tâm với , ngoại trừ chào hỏi theo lễ tiết hoàn toàn chuyện. Có lẽ do tiếng bát rơi mặt đất quá đột ngột, cho dù người hầu liền vội vàng tiến lên thu dọn, cũng ai vì vậy mà dám nhìn bằng ánh mắt khác thường, vẫn cảm thấy cảm giác lúng túng dâng lên. Lúc đó đột nhiên nhận ra bản thân lại vô tình bị Tang La nắm mũi dẫn lần nữa.

      Vì vậy nên để khiến Tang La đắc ý, phải làm như để ý chút nào đến , , phải làm như, mà vốn thèm để ý ! chỉ thèm để ý, còn muốn khiến nhục nhã, khiến lúng túng, khiến hối hận với hành động trước đây đối với mình.

      Trong đầu nghĩ đến 80,100 cách khiến Tang La nhục nhã, Văn Yến Quân nghĩ rồi lại nghĩ lại, đột nhiên hưng phấn, điều khiển xe lăn xoay vào vòng trong phòng ngủ, gọi người hầu kêu Tang La tới.

      Phí Lam chuyện với Tang La, thấy người hầu đến gọi , rất hiểu, Văn Yến Quân tìm Quản gia của cậu làm gì ? đến đó, biết có phải ảo giác hay , cậu luôn cảm thấy Văn Yến Quân giống như quan tâm quá mức đến Tang La vậy...

      Tang La theo người hầu lên tầng, biệt thự nhà họ Văn rất lớn, người có thể ở trong nhà chính cũng rất ít, tầng bốn cũng chỉ có mình Văn Yến Quân, có điều phòng ngủ và các căn phòng khác của đều thông với nhau, phòng làm việc, rạp chiếu phim đều đủ cả, có bất kỳ chiếc cầu thang nào, thuận tiện cho Văn Yến Quân hoạt động.

      Tang La được mang vào phòng ngủ của Văn Yến Quân, người hầu mang đến cửa liền im lặng lui xuống.

      gõ cửa, nghe được tiếng động bên trong liền đẩy cửa vào, thấy Văn Yến Quân ngồi trước chiếc cửa sổ sát đất lớn nhất, bên ngoài cửa sổ sát đất khổng lồ họa tiết hoa lệ có cây dây leo bò, ánh trăng trong trắng xuyên qua cửa sổ rơi xuống, rơi lên người đàn ông, phủ lên vầng sáng mờ mịt, tôn lên khiến càng trở nên đẹp đẽ cao quý. Hoặc bởi vì ngồi xe lăn, thoạt nhìn lại càng thêm khiến người ta thương tiếc — nếu như đôi mắt đảo tới của sắc bén khiếp người, khiến những ảo giác này biến mất sạch sành sanh.

      Tang La đứng ở cửa, ánh mắt đảo qua hai chân , đáy mắt lên nỗi đau thầm kín.

      "Sao ? Chuyện đến nước này mới sợ ?" Văn Yến Quân thấy đứng đó mà tiến vào, châm chọc .

      Đuôi mày Tang La nhếch lên, vào, "Tôi sợ cái gì ?"

      "Lòng biết . tại còn thêm chuyện, đuổi Quản gia Phó Oánh của tôi , khiến tôi nay có Quản gia sai khiến, chẳng lẽ nên bồi thường cho tổn thất của tôi sao ?" làm ra vẻ lạnh lùng định tính sổ.

      Hả ? Lúc này Phó Oánh là Quản gia của sao ? Hơn nữa lại còn ném lên đầu , rất tiến bộ. Tang La cũng vạch trần, thỏa mãn , hơi cúi đầu : "Tôi nên làm gì để bồi thường cho tổn thất của ngài đây ?"

      Tang La tỏ ra yếu thế khiến hàm dưới Văn Yến Quân khẽ nâng lên, tư thái tuyệt tình dù ngồi xe lăn cũng nhìn xuống từ cao, " có Quản gia rất bất tiện, hành động của mang đến phiền toái cho tôi."

      Tang La: "...Vậy trước khi Văn tiên sinh tìm được Quản gia mỡi, để tôi phục vụ cho ngài để bồi thường, thế nào ?"

      Văn Yến Quân dùng vô thanh để biểu thị hài lòng với đáp án này, sau đó lại lạnh lùng : "Lại đây, cởi giày cho ta."

      Đuôi mày Tang La khẽ nhướn lên, cất bước tới.

      Văn Yến Quân nhìn Tang La từng bước tới, dưới lớp vỏ của bông hoa kiêu ngạo, dịch thể bên trong mạch máu giấu trong da gia tốc chuyển động, giống như các tế bào đều ngửi thấy hương vị người , cả người đều trở nên khô nóng. Cuối cùng cũng nhìn thấy mặt ở khoảng cách gần, năm tháng dường như lưu lại dấu vết gì mặt , thời gian cũng đặc biệt khoan dung với , vẫn xinh đẹp như xưa, khoảnh khắc xuất cổng trường, trời đất cũng ảm đạm lu mờ, tất cả mọi người đều chỉ nhìn vào tài nào nhìn đến đám người ảm đạm khác.

      cứ nổi bật như vậy, ngang ngược, ôm cánh tay đường, khẽ híp mắt lại, giống như chú mèo cao quý lười biếng, tất cả mọi người đều muốn chạm vào bộ lông xù của , nhưng ai dám ra tay.

      rất hưng phấn. Nhưng khi Tang La quỳ gối ngồi xuống trước mặt, đưa tay sờ đến chân , cảm giác hưng phấn kia đột nhiên biến mất. Xe lăn đột nhiên trượt đoạn về phía sau, tay Tang La chạm vào khí.

      " ra ngoài." đột nhiên , cảm xúc thất thường.

      Tang La hơi sửng sốt, "Xem ra ngài cần tôi phục vụ sao ?"

      "... xả nước cho tôi." Văn Yến Quân . Nghe tiếng Tang La bước vào phòng tắm, cảm giác hưng phấn trong lòng cũng biến mất hoàn toàn, ngực như bị bông chặn lại, khiến hô hấp khó khăn, vô cùng khó chịu. Đây là tự chuốc lấy, là có mắt nhìn ra ngọc nạm vàng, coi mắt cá là trân châu, nếu năm đó có lựa chọn Chu Tiến, lụn bại tới mức như ngày hôm nay.

      Tang La mở vòi nước ra, vừa xả nước vào bồn tắm lớn vừa nghĩ đến phản ứng lúc nãy của Văn Yến Quân, đột nhiên cười khẽ, chắc hẳn trong đầu vẫn còn là Tang La giơ chân lên để cởi giày, thậm chí thỉnh thoảng còn giơ chân đạp lên mặt . Lúc đó hoàn toàn khống chế được , đúng là coi là nô lệ mà chèn ép, bất kể đó là tình hay là gì. Xưa nay đều là hầu hạ , vậy nên khi nhìn thấy ngồi xuống trước mặt mình, mới đột nhiên cảm thấy khó chấp nhận được sao ?

      ngốc, thực người, cho dù có là phân cũng để ý tới. Huống chi chỉ là cởi giày cho . thương tiếc đôi chân của , càng chán ghét bàn chân .

      Tiếng nước ào ào vang lên, vừa lúc đó, điện thoại của Tang La vang lên, là bệnh viện gọi tới, đầu bên kia thông báo mẹ tỉnh lại.

      Hết Chương 16.
      Last edited: 16/3/20
      Tôm Thỏ, Vinhan, AELITA22 others thích bài này.

    5. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 17: Tại hạ chỉ là Quản gia thôi (17)
      Edit: Sil

      Tạ Vi Vi đứng đằng sau thân cây bên ngoài bệnh viện, nhìn Tang La vào bệnh viện, khuôn mặt lộ ra nụ cười ác ý, lại hỏi Hệ thống: “Thuốc gia tăng tâm lý cho mẹ ta dùng còn có hiệu quả ?”

      "Thuốc gia tăng tâm lý" là đạo cụ được Tạ Vi Vi mua từ cửa hàng Hệ thống, công dụng cũng như tên, dùng để phóng đại lòng người, vì phải giấu được ý thức của thế giới, vậy nên phải dùng rất nhiều điểm tích góp lại từ những thế giới chinh phục thành công trước đây, nhưng nếu nhìn vào hiệu quả sau này lại là thứ có giá trị.

      Hệ thống: “ còn tác dụng.”

      Sắc mặt Tạ Vi Vi ngay lập tức trở nên khó coi, vừa định làm ầm với Hệ thống, nhưng lại nghĩ cãi nhau với cái Hệ thống chó chết này chỉ tổ lãng phí nước bọt, vậy nên lại nuốt xuống, “Quên , còn tác dụng còn tác dụng, cho dù có còn tác dụng chăng nữa, dù sao trước khi tôi chuốc thuốc cho mẹ ta, bà ta cũng đủ cực phẩm.”

      Tang La đứng ở cửa phòng bệnh, nghe thấy bên trong có người chuyện với bà ta, hít sâu hai lần, đè xuống tâm trạng dậy sóng trong lòng, đẩy cửa ra.

      Người bên trong quay lại nhìn. Tâm sinh tướng, khuôn mặt người phụ nữ ngồi dựa vào đầu giường mỹ lệ lại nghiêm khắc, đôi mắt nhìn người ngang ngược, mang theo khí thế áp bức người khác. Vị này chính là người từng được gọi là “bà đầm thép” của giới kinh doanh, gia chủ nhà họ Tang, Tang Hoa.

      "Tại sao lại mặc quần áo màu này ?" Bé từ tầng xuống, vui vẻ muốn cho cha mẹ xem váy mới của mình, sau khi Tang Hoa nhìn thấy lại nhíu mày, vui .

      hơi lúng túng nhìn bà.

      Phía sau Tang Hoa là vị Quản gia dường như giống bà y như đúc, nhìn nữ Quản gia trẻ phía sau Tang La, : "Phu nhân ghét màu này. trao đổi tử tế với Nhâm Quản gia sao?"

      Vị Quản gia trẻ hơi luống cuống, lại nghe được vị Quản gia kia : " có thể được rồi."

      ta bị sa thải.

      liền vội vàng : "Là con thích bộ này tiểu Tuệ mới mua cho con !"

      Nhưng Tang Hoa chỉ quay đầu, lại tiếp tục xem báo.

      Tang La cầu cứu bố mình, người bố hơi khó xử nhìn vợ cái, cuối cùng chỉ vuốt ve đầu bé hề gì.

      Quản gia mới của bé vừa nhậm chức được tới 2 ngày, bởi vì mua cho Tang La chiếc váy màu tím mà bị sa thải, nguyên nhân là do Tang Hoa ghét màu này, mà vị Quản gia này lại nhớ kỹ.

      Thứ Quản gia của Tang La cần phải nhớ kỹ phải là sở thích của Tang La, mà là của Tang Hoa.

      Tang Hoa là con , là người phụ nữ ngang ngược có ham muốn sở hữu cực kỳ mạnh mẽ, người bố ở rể trước mặt Tang Hoa đều dễ bảo mềm yếu như con mèo , hầu như hề có bất cứ tiếng nào trong nhà. Tất cả mọi thứ của đều phải đúng với sở thích của Tang Hoa, toàn bộ chi phí ăn mặc đều giống như vậy, lễ nghi nhất định phải hoàn mỹ, lưng đủ thẳng, chiếc roi của Quản gia lúc nào cũng có thể vụt xuống; thành tích học tập nhất định phải cao nhất toàn trường, thua người khác phải học bù suốt đêm; võ thuật cũng nhất định phải là số , thua kém bạn cùng trang lứa bị phạt, khóc lóc chỉ bị phạt thêm.

      từng thử trốn khỏi nhà, nhưng rất nhanh bị bắt về, bị giam trong căn phòng đen kịt bất cứ thứ gì, mãi cho đến tận khi xin lỗi, thừa nhận sai lầm của mình mới được thả ra; bà ta sắp xếp cho vị hôn phu, tên là Chu Tiến, bà ta đối với ta rất tốt, dịu dàng như gió xuân, bởi vì ta chính là con trai của mối tình đầu đơn phương của bà.

      Tang La vẫn còn nhớ ngày nọ, cái ngày hẹn ước với Văn Yến Quân, biết bà ta biết được tin tức từ nơi nào, chặn trước xe của , kề dao lên cổ mình, ánh mắt điên cuồng, cuồng loạn kêu to: " dám ! mà dám tôi chết trước mặt ! muốn tôi chết có phải ? muốn giết mẹ mình có phải ?"

      Bà phải đùa, lưỡi dao đâm vào phần thịt, rơi vài giọt máu, chảy xuống từ cổ, được đèn pha xe chiếu sáng, đỏ tươi chói mắt. Bà hiếm khi rơi vào thế yếu, nhưng vẫn cứ bức bách , thậm chí vứt bỏ vẻ tao nhã trong quá khứ, điên cuồng đến mức khiến khiếp sợ. Mà làm con, trước sau cách nào nhẫn tâm như bà, nếu nhìn bà chết trước mắt mình, có đứa con nào có thể chịu đựng được chuyện như vậy ?

      Nhưng vẫn còn quấn quít với bà của con cái đối với cha mẹ, còn bà đối xử với sao ?

      Tang Hoa nhìn thấy , ném tờ báo của 2 tháng trước tới bên cạnh cửa sổ, chất vấn: "Chuyện gì thế này ? thế mà ly hôn với Chu Tiến !"

      Tang La liếc mắt nhìn tờ báo, "Đúng đấy, ly hôn. sao ?"

      "Tôi gọi điện cho nó, chỉ cần ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai với nó, sau này làm người vợ đúng quy cách, nó còn đồng ý cho cơ hội ! Gọi điện cho nó, nhận lỗi, tái hôn với nó ngay !" Bà ta ra lệnh.

      Tang La kìm được phát ra tiếng cười, "Dựa vào đâu mà bà thấy, bà còn có thể ra lệnh cho tôi ?"

      "Sao dám chuyện với tôi như thế ?" Sắc mặt bà ta khó coi đến cực điểm, như thể quyền hành của người mẹ bị xúc phạm nghiêm trọng.

      " chuyện như vậy với bà sao ? Bà còn cho mình là người mẹ à ? Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy người mẹ, dùng việc tự sát và phá thai để ép buộc con mình lấy người đàn ông khác, trợ giúp người khác cưỡng hiếp con của mình cũng như cưỡng bức tình dục trong hôn nhân, vì đề phòng con mình ly hôn với đối phương, thậm chí còn tiếc ký thỏa thuận, ngay khi con mình ly hôn với đối phương tất cả tài sản của bà để lại cho ta, xu đồng cũng để lại cho con ... Trước đây sao tôi lại biết, bà lại ngu xuẩn như vậy ? Chuyện đến nước này, bà vẫn nghĩ rằng mình có quyền hất hàm sai khiến tôi sao ?" Tang La lạnh lùng nhìn bà.

      biết Tang Hoa điên rồ đến mức này bởi vì Tạ Vi Vi cho bà ta ăn thứ gì đó. Nhưng nếu thực tế Tang Hoa phải là người như vậy, thứ bà ta ăn phải cũng có hiệu quả đến bực này. buồn cười, mẹ ruột của là đồng phạm lớn nhất của Tạ Vi Vi, là bà tặng cho nỗi tuyệt vọng lớn nhất.

      Tang Hoa bị Tang La chọc tức đến run người, che ngực chỉ vào lúc lâu vẫn nên lời: "... ..."

      "Mấy tháng này khi bà trở thành người thực vật, tôi trả nhiều tiền như vậy cho bà nằm đây, nhân từ cuối cùng của tôi rồi. Hôm nay tôi đến đây là để cho bà, sau này bà hãy tìm Chu Tiến , bà đưa toàn bộ tài sản cho ta, hãy để ta dưỡng lão cho bà, chỉ có điều trong mấy tháng này, ta cũng chẳng hề chi ra tình tiền thuốc cho bà, tôi cũng biết nếu bà tìm ta, liệu có bị đuổi khỏi nhà hay . Nếu bà còn ảo tưởng uy hiếp tôi bằng cách tự sát, tôi chỉ có câu trả lời, " Tang La lạnh lùng nhìn bà, xoay người rời , " chết . Tôi thế nào cũng thể trở thành bà, ra tay được với bà, nếu bà đồng ý tự xử, vậy rất cảm ơn."

      Tang Hoa dám tin nhìn Tang La.

      "Tang La Tiểu thư !" giọng khác vang lên, "Tại sao có thể chuyện với mẹ mình như vậy ? Nếu để người khác biết, bị đâm chọc sau lưng !"

      Bước chân Tang La dừng lại, quay đầu, người phụ nữ đứng cạnh giường Tang Hoa, bà ta về phía Tang La, bị què rất nặng, bàn tay phải thiếu ngón tay.

      Đây chính là Quản gia cữ của Tang Hoa. Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, bà ta có thể làm Quản gia cho Tang Hoa lâu như vậy, có thể tưởng tượng được vị này là người như thế nào.

      Rất nhanh bà ta khập khiếng tới trước mặt Tang La, chỉ có điều trước khi cái miệng còn định ra mấy lời khiến người ta chán ghét, Tang La liền cười lạnh, với bà ta: "Tôi thể tự tay giết chết mẹ ruột, nhưng với bà lại hề có gánh nặng đâu. Nói nói lại, có vấn đề tôi vẫn luôn muốn hỏi bà... Cá vàng, ăn ngon sao ?"

      Đầu tiên bà ta sửng sốt, mê man, sau đó lại nhớ đến chuyện gì, khuôn mặt cứng đờ, khiếp sợ nhìn Tang La, "Mi... Là mi..."

      Tang La cười, hừ lạnh tiếng, lại xoay người rời .

      Người phụ nữ nhìn chóng chọc vào bóng lưng của Tang La, cơ thể khẽ run lên, bà ta đột nhiên nhận ra, thứ trước đây bà bị ép phải nuốt xuống là gì...

      "Cá của tôi đâu ?" Ngày nọ Tang La dùng danh nghĩa bạn bè dẫn Văn Yến Quân về để kích thích, lại thấy con cá nuôi đâu, đến cả bình cá cũng còn, liền vội vàng chạy xuống tầng hỏi Quản gia. Vì Tang Hoa ghét đám động vật , vậy nên trong nhà cho phép nuôi bất cứ thú cưng nào, vớt được hai con trong trong trò chơi vớt cá vàng ở khu chợ nào đó, vẫn luôn quý trọng nuôi trong phòng mình.

      Vị Quản gia này lạnh lùng : "Sáng sớm Phu nhân đến phòng ngài, bất cẩn làm vỡ bể cá bị thương ở chân, rất tức giận, vậy nên tôi dọn cả ."

      Tang La vô cùng phẫn nộ, "Thu dọn thủy tinh được, sao lại thu dọn cả cá của tôi ? Cho dù có thiếu nước cũng chết ngay lập tức chứ ?!"

      "Rất xin lỗi, tôi cho rằng chỉ là 2 con cá vàng mà thôi, nghĩ khiến ngài tức giận như vậy. Nếu ngài thực nỡ, vậy tôi kiếm chúng về từ trong thùng rác."

      Tang La tức giận đến run cả người, muốn đánh bà ta, nhưng bà ta là số ít những Quản gia cấp S trong nước, Tang La căn bản là đánh lại được, mà mẹ của cũng chỉ đứng về phía Quản gia của mình. tức giận đến mức chạy ra khỏi nhà.

      phẫn nộ vô dụng này của trong mắt Quản gia hề có sức uy hiếp nào, bà lạnh lùng quay đầu lại, đột nhiên nhận ra vị thiếu niên được Tang La mang về vẫn còn ở đó, đôi mắt xinh đẹp đến khó có thể tin nổi kia nhìn chằm chằm vào bà, ánh mắt ấy khiến bà ta kinh ngạc, da đầu tê rần.

      Nhưng rất mau bà vứt cậu ta ra sau đầu, vì đó chỉ là sinh viên mà thôi, cho dù có phẫn nộ, cũng chỉ là phẫn nộ vô dụng giống như Tang La mà thôi.

      Mấy ngày sau là thứ bảy, trong lúc ra ngoài bà đột nhiên bị đánh lén từ phía sau, cổ ngay lập tức bị tiêm vào thứ gì đó, nhoắng cái liền ngất . Khi mở mắt ra lần nữa, bà bị bịt mắt, tay chân bi trói lại, đầu bị bắt phải ngẩng lên, miệng bị thứ gì đó ép phải mở ra, thứ lành lạnh trơn bóng bị nhét vào miệng bà cách thô lỗ, bà cho rằng đó là con ốc sên, cơn buồn nôn khiến bà lộn mửa, nôn ra ngoài. Nhưng cổ bà bị thứ gì trùm lên như thắt lại, chỉ có thể ngẩng đầu lên, hoàn toàn thể nào cúi đầu nôn ra được, thứ được nôn ra cuối cùng lại bị ép phải trở về dạ dày, buồn nôn nhiều lần như vậy, tưởng chừng như trở thành cơn ác mộng của bà.

      Bà bị giam trong khoảng mấy ngày, thể nhúc nhích được, ngày ba bữa đều bị bắt phải ăn đồ vật trơn bóng ẩm ướt đó, lại do ăn hỏng bụng, thực thể chịu đựng được nữa mà mất khống chế, bất kể là tôn nghiêm của con người hay của Quản gia đều bị chà đạp đến còn sót lại thứ gì. Dạo đó bà cho rằng bản thân cuối cùng cũng bị giết chết, nhưng rốt cuộc cũng chỉ bị chém đứt ngón tay, đánh gãy chân. Tuy còn sống, nhưng cũng đoạn tuyệt với nghề nghiệp, thể tiếp tục trở thành vị Quản gia vẻ vang nữa.

      Sau khi được cứu ra, dù có làm thế nào cũng điều tra ra được hung thủ là ai, hiển nhiên là đối phương sớm chuẩn bị kỹ lưỡng, tránh được toàn bộ camera giám sát, vậy nên bà chỉ có thể ngâm bồ hòn làm ngọt. nay, Tang La vừa vậy, bà mới biết, hóa ra là ta ! ! phải ta ! Là người thiếu niên kia ! Đến bây giờ bà ta vẫn còn hồi tưởng lại được ánh mắt như ác quỷ kia !

      Nhưng nhớ ra thế nào đây ? Văn Yến Quân của tại phải là thiếu niên có thể bị bọn họ đánh gãy chân vứt vào bãi rác lại thể làm gì trước kia nữa.

      *

      Bầu trời bất ngờ đổ mưa, Tang La đứng dưới mái hiên của bệnh viện, nhìn màn mưa lại đờ người ra, nhớ đến chuyện gì, khóe miệng cong lên chút độ cung.

      Với Tang Hoa, Tang La có bất cứ hồi ức tốt đẹp nào, nhưng với vị Quản gia kia, lại có hồi ức tươi đẹp vào ngày nào đó.

      Bà ta là tay sai bên cạnh mẹ, con chó tuyệt đối trung thành, cơ bản là chưa từng coi là chủ nhân , trong mắt Tang La, bà ta tồn tại như mụ phù thủy, cảm giác khủng bố mang đến cho còn lớn hơn so với Tang Hoa.

      thừa nhận khi mới bắt đầu giao du với Văn Yến Quân là xuất phát từ tâm lý phản nghịch. Tang Hoa bắt lấy Chu Tiến, xem thường dân tường, muốn đối nghịch bà ta, nhưng chướng mắt người dân thường xoàng xĩnh. Mãi cho đến ngày nào đó, chú ý tới người nhìn mình đắng sau giá sách.

      Vừa lúc đầu cũng hề để ý tới, chỉ cho là trùng hợp, vì người đó là người nổi danh trong trường, đóa hoa kiêu ngạo cho dù là người thường nhưng lại vô cùng nổi tiếng, nhìn thế nào cũng thích “chị đại” như . Hơn nữa ta còn là quản lý thư viện, chỉnh lại giá sách, ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau, liền dời mắt nơi khác như thể chẳng có việc gì, thậm chí còn giống như hơi để vào mắt.

      Mãi cho đến tận khi giả vờ như thấy, những trùng hợp như vậy càng ngày càng nhiều. Người này thường xuyên quan sát , ta thích , tuy hiểu tại sao, nhưng thực thích , sau khi tiến hành thăm dò nho là có thể biết được.

      chơi trò đương bí mật với , còn rất kích thích, thấy áy náy dù chỉ chút, bởi vì hư, sớm biết. nghĩ biết giữa bọn họ chỉ là vui đùa chút thôi, thể có tương lai, cho dù là bất cứ người nào đặt trong tình huống đó, giữ lại tình cảm trong lòng chuyện đương nhiên.

      Mãi cho đến ngày, vị Quản gia đáng ghét kia đột nhiên mất tích, Tang Hoa sai rất nhiều người tìm bà ta mà vẫn tìm được, Tang La vô cùng hài lòng, chỉ tiếc người này thể từ đây liền bay mất tăm hơi trở về nữa.

      Nhưng lại tìm được tấm huy chương của Quản gia cấp S từ trong căn nhà thuê nho của Văn Yến Quân. Tấm huy chương màu đỏ được làm bằng Hồng ngọc, tượng trưng cho quý giá của Quản gia cấp S, nếu mang bán có thể kiếm được khoản tiền. Văn Yến Quân muốn mua quà cho , liền cầm tấm huy chương này, nhưng chính vì vậy mới bị Tang La biết hóa ra bắt cóc và giam giữ bà ta.

      Tang La cực kỳ khiếp sợ, đột nhiên nhận ra mình hoàn toàn biết gì về người bạn trai này. đánh rắn động cỏ, mà lén theo dõi Văn Yến Quân, tới trường gây án của , xuyên qua khe hở nhìn thấy vị Quản gia bị bắt cóc.

      Đó là dáng vẻ của Văn Yến Quân mà Tang La từ trước tới nay vẫn chưa từng được thấy, phải đóa hoa cao ngạo thể xâm phạm đến, phải ngạo kiều miệng chê nhưng thân thể lại thành , đôi mắt u lạnh lẽo, đút từng con cá vàng chết vào miệng vị Quản gia, mãi cho đến khi bà ta ăn hết cả túi.

      Khoảnh khắc nhìn thấy cá vàng, liền hiểu tại sao lại như vậy.

      nghĩ tới, Văn Yến Quân đến mức có thể giết người vì . Mặc dù đây là phạm pháp, cho dù cảnh tượng dơ bẩn kia được coi là đẹp, nhưng sống với bề ngoài chỉn chu mà bên trong ngột ngạt nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người ra mặt cho . nghĩ rằng con rắn độc có ý tốt bên cạnh mình, thể ngờ được lại là con chó dữ của .

      Vào thời khắc ấy tim đập thình thịch, chân chính nếm được hương vị của tình .

      chuẩn bị kỹ lưỡng việc tiêu hủy chứng cứ, nhưng thể để trở thành tội phạm giết người được, mới ngăn cản. Cuối cùng vẫn chém đứt ngón tay, đánh gãy chân của Quản gia, khiến bà ta thể tiếp tục diễu võ dương oai trước mặt nữa, lại để mình bị bà ta lật đổ.

      Hết Chương 17.
      Last edited: 16/3/20
      Vinhan, AELITA, Lierose DuDu23 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :