1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sau khi ly hôn: Tình yêu ấm áp vào đêm muộn - Trương Oản Quân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 11. Đến gần

      Editor: tamthuonglac

      " phải là ràng, người cũng qua đời, nên đến với người đàn ông khác, sau đó, năm tháng bình yên tốt đẹp, sống cuộc sống an lành."

      Hoàng hôn buông xuống, chút ánh sáng cuối cùng phía chân trời biến mất, màn đêm lặng lẽ bao trùm, giữa biển cùng bầu trời đều được sơn phủ mảng đen như mực, nơi xa xa như như các hòn đảo là ngọn hải đăng bắt đầu được mở đèn, phảng phất những vệt sáng chiếu ra ngoài xẹt qua bầu trời xám xanh.

      Ôn Noãn ngồi tảng đá ngầm ở bờ biển, sóng biển theo gió đêm vỗ vào bờ đập vào các rạn san hô, bọt nước tung toé mang theo vị mặn văng vào mặt. Nhưng giống như nhận thức được điều này, chỉ mang bộ dạng si ngốc nhìn về hướng ngọn hải đăng kia.

      Trong thực tế, thời gian rất lâu rồi nhớ lại cảnh tượng của ngày hôm đó cách ràng như vậy, rất lâu như thế mà cảm nhận lại nỗi đau đớn khi mất Đồng Diệu, mực cố tình quên lãng, nhưng ngờ quá khứ vốn ngủ yên đột nhiên bị cảnh tượng “cướp bóc ” đánh thức lại, quá khứ đó rất ràng và thậm chí dám tin rằng trí nhớ của mình có thể mạnh mẽ đến như vậy.

      Chuyện qua cách đây bảy năm, cảnh tượng khiến người ta tê tâm liệt phế, còn nhớ rất , đến mức như có thể nhìn thấy ánh nắng ở trong khí vẫn toả sáng lên những đoá hoa trắng ngày nào.

      phải là hiểu, Đồng Diệu vĩnh viễn còn ở đây.

      phải là hiểu, ngay khi nước mắt ngừng rơi vẫn phải mỉm cười.

      phải là ràng, người cũng qua đời, nên đến với người đàn ông khác, sau đó, năm tháng bình yên tốt đẹp, sống cuộc sống an lành.

      Vẫn tưởng rằng, theo tháng năm dần trôi, Đường Tử Khoáng có thể trở thành nổ lực mới của , bắt đầu cố gắng, chẳng qua là nguyện vọng cuối cùng lại trở thành hư ảo, từ nay lần nữa lẻ loi mình.

      “ Đồng Diệu ……” nước mắt lặng lẽ rơi trong đêm, thấp giọng khóc nức nở. Nghĩ đến vĩnh biệt cuộc đời này, nghĩ đến Đường Tử Khoáng ruồng bỏ mình, trong lòng bộc phát khó chịu, dần dần, bao nhiêu năm qua chất chứa những đau thương buồn khổ bây giờ chúng thực bị đánh thức.

      “ Đồng Diệu —— hãy trở lại, trở lại bên cạnh Noãn Noãn có được hay ! trở lại vậy hãy dẫn em , mang em rời , Noãn Noãn muốn đơn mình mà ở lại nơi này! Noãn Noãn hạnh phúc, tìm được may mắn tính phúc! Đường Tử Khoáng ta cũng cần em nữa ……”

      “ Đồng Diệu——”

      nghẹn ngào đứng dậy và hét lên, bất ngờ, lòng bàn chân bị trượt xuống......

      Ánh sáng mờ nhạt, mặt nước biển trong nháy mắt còn bóng dáng . Cách đó xa bóng đen vẫn trông theo bóng dáng lập tức chạy tới, bước dứt khoát nhảy xuống mặt biển mang mảnh tối đen như mực, chỉ có ở nơi xa xa các đảo kia, ánh sáng yếu ớt của ngọn hải đăng thỉnh thoảng xẹt qua .

      Ôn Noãn lần nữa mở mắt ra, phát mình nằm giường ở bệnh viện, giơ tay vuốt vuốt chỗ đầu hơi đau, cố gắng nhớ lại tai nạn phát sinh ngoài ý muốn và việc sau khi bị rơi xuống biển.

      Tháng tư nhưng nước biển bất thường vẫn lạnh như băng, cả người vẫn bị cuốn trở lại sau vài lần cố gắng ngoi lên, thân thể cách nào tự điều khiển mà chìm dần xuống, trong cổ họng đều thấm đầy vị mặn của biển lại bị lạnh bởi nước.

      bằng như vậy mà kết thúc ” trong lúc sống sót lại chút khí lực ở trong đầu chỉ đọc ra được suy nghĩ như vậy. Còn chút ý thức tàn dư, loáng thoáng như chạm được cái gì đó, tiếp theo cảm giác có người giữ lấy bơi theo hướng bờ biển, tiếp đến ôm rời khỏi mặt nước rồi đặt nằm thẳng bờ cát.

      Sau đó, dường như có ai giúp làm hô hấp nhân tạo, đến lúc nôn ra được nước biển vừa mặn vừa chát khiến se cả miệng, cả người mới hơi thanh tỉnh chút, nhưng vẫn như cũ mơ mơ màng màng mở mắt ra được.

      Thoáng nghe có người chuyện, cả người lạnh cóng đến run lẩy bẩy, chỉ nghe “ Trần tổng"...“ mượn xe ” đại khái là những từ này, sau đó cả người bị ôm vào trong lồng ngực ấm áp, bên tai có người : “ Noãn Noãn, kiên trì chút, lập tức có người lái xe tới đây ngay . ”

      bao lâu sau, như nghe được tiếng xe dừng lại, bị ôm ngang lấy đặt vào bên trong xe, có tiếng chuyện với nhau rất , cứ mơ màng chầm chậm mà chìm vào giấc ngủ .

      lần nữa có được chút ý thức, biết mình nằm ở trong chăn, đầu vẫn mơ màng trầm trầm, thân thể dưới chăn co ro lại bởi cảm giác lạnh rét thấu xương, sau đó hình như có người đắp thêm chăn cho , nhưng vẫn gì chỉ cố đem chăn xiết chặt cuộn tròn cả người mình vào, trong thân thể máu huyết đều cảm thấy lạnh như băng.

      nghe thấy có giọng nam trầm thấp mà đầy lo lắng: “ y tá, ấy vẫn còn mực kêu lạnh. ”

      y tá ngữ điệu rất bất đắc dĩ: “ Tiên sinh, phu nhân ngài là do thể chất hàn thể, uống thuốc cũng vô ích, kiên trì cố gắng qua tối nay có chuyện gì hoặc là, ngài có thể dùng nhiệt độ cơ thể mình mà làm ấm cho phu nhân."

      Trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, sau lưng có người ôm chặt dán cả người vào lồng ngực, trong hơi thở đều tràn đầy mùi thuốc lá nhàn nhạt mang theo mùi hương của đàn ông. Thân thể của từ từ ấm trở lại, sau đó từ từ vào giấc ngủ.
      ……... .....

      Người cứu là ai ?

      dùng vốn tiếng Nhật đứt quãng hỏi thăm y tá, y tá kinh ngạc rồi trả lời chắc chắn: " biết sao? Là chồng cùng người bạn của ta đưa tới đây nha! Chồng cũng bị thương đó, đầu chảy là nhiều máu ……” y tá bằng tiếng Trung, ra lại là người đồng hương.

      Ôn Noãn càng kinh ngạc hơn, cho dù là như vậy vì người đàn ông muốn giúp mà đưa tới đây, nhất định là bị hiểu lầm rồi, chồng…… còn có nữa.

      Chương 12. Cảm giác ấm áp

      Editor: tamthuonglac

      " Lần trước ăn mừng lần này còn ăn mừng nữa, mặc dù tính là thương gân lỗi cốt, nhưng tốt hơn là đừng xát muối lên mặt như vậy có chút nhân đạo!"


      “ Hai vị tiểu thư, xin làm phiền chút ” người phục vụ được gọi A Khuyết bưng cái khay mang tới, lễ phép đặt trước mặt Ôn Noãn:" Đây là do bếp trưởng điểm tâm của chúng tôi muốn mời vị tiểu thư này thưởng thức bánh ngọt . ”

      Ôn Noãn cùng Cố Khang Khang đồng thời trợn to mắt nhìn đến bánh ngọt đặt trong dĩa ước chừng kích cỡ như chén cơm lớn, phải bởi vì bánh ngọt chế biến có nhiều điều mới lạ mà là xung quanh trái cây viền lên vành bánh ngọt, ngay chính giữa bánh dùng kem màu đỏ xuất ra cách ràng “ Ly hôn vui vẻ ” bốn chữ.

      Ôn Noãn nhíu mày nhìn Cố Khang Khang ý : đây là chủ ý của cậu?

      Lần trước ăn mừng lần này còn ăn mừng nữa, mặc dù tính là thương gân lỗi cốt, nhưng tốt hơn là đừng xát muối lên mặt như vậy có chút nhân đạo nha!

      Cố Khang Khang trả lại ánh mắt oan uổng, đồng thời mãnh liệt lắc đầu giơ hai tay bảo đảm: tuyệt đối phải là mình nha!

      Ôn Noãn buồn bực .

      Vừa rồi cùng Khang Khang đối thoại bị vị bếp trưởng kia nghe , nhưng vì cái gì trừ Khang Khang còn có người vui lòng khi thấy ly hôn ? Quay đầu hướng đến người phục vụ A Khuyết : " Là do ý vị bếp trưởng kia của các người đây?"

      A Khuyết mỉm cười cách công thức hóa: “ Tiểu thư, ta đưa bánh ngọt tới đây lúc tan việc, ta nếu như hỏi tới, lại rằng sau này có cơ hội gặp mặt . ”

      Ôn Noãn còn hoang mang hiểu, Cố Khang Khang ở bên nháy mắt nháy mắt lại, khóe miệng co quắp trêu ghẹo: “ Noãn Noãn, cậu thử xem có phải hay vị bếp trưởng điểm tâm kia coi trọng cậu? Xem xem , nhất định là do con rắn hoàng đạo kia tới lúc phát huy tác dụng, chỉ nhìn thời gian này xem, lập tức thuyên chuyển cho cậu có số đào hoa . ”

      “ Khang Khang cậu nhăng cuội gì đấy! " Ôn Noãn lườm cái, nhưng cũng cảm thấy bối rối, kỳ hoặc mà.

      “ Tốt thôi, mình bậy.” Cố Khang Khang lưu chuyển con ngươi, “ Đúng rồi Noãn Noãn, tóm lại cậu ở mãi khách sạn cũng phải biện pháp, mình vài ngày trước có lưu ý xem được căn nhà, chốc lát mình dẫn cậu xem thử, tiểu khu đó hoàn cảnh tệ nha, tiền thuê cũng đắt . ”

      “ Ừhm!” Ôn Noãn gật đầu, dịu dàng mỉm cười, "Cám ơn cậu, Khang Khang."

      " Ngốc nha.” Cố Khang Khang đưa tay dính đầy kem véo mặt , “ Bà chị đây là thượng đế phái tới chăm sóc cậu tốt, cậu muốn cảm tạ, mà cảm tạ ngay thượng đế tốt hơn." Nàng ta vui thích nháy mắt mấy cái, lộ ra bộ dạng nghịch ngợm.

      Ôn Noãn bị nàng chọc cười, đúng vậy, Cố Khang Khang là thượng đế phái tới chăm sóc .

      Quen biết Cố Khang Khang là vào thời điểm lâu sau tang lễ của Đồng Diệu. Khi đó cả ngày canh giữ ở trước mộ Đồng Diệu, dù người nhà khuyên như thế nào cũng chịu rời , cha mẹ cưỡng được chỉ có thể yên lặng nhìn như thế mà rơi lệ. Cho đến có ngày, cơn mưa đối lưu(*) vào hạ đỗ xuống, vốn mặt trời quá chói chang, tiếp xúc với ánh nắng nhiều ngày lại ăn uống rốt cục chịu đựng được ngất xỉu đất.

      (*) Mưa đối lưu: mưa rơi phần lớn từ mây vũ tích hình thành bởi dòng đối lưu, thường là mưa rào, với lượng mưa khá lớn trong thời gian ngắn, xuất vào mùa hè, mưa đối lưu thường ứng với dông nhiệt. (Theo daitudien.net)

      Khi tỉnh lại ở trong gian phòng lịch tao nhã, mở mắt ra liền thấy bóng dáng bận rộn của có lẽ tuổi tác cũng xấp xỉ so với , vóc người yểu điệu, ăn mặc thoải mái tùy ý, tóc buộc đuôi ngựa nhàng khoan khoái.

      là ai ? Tôi tại sao lại ở chỗ này?" yếu ớt hỏi .

      thấy tỉnh lại, lập tức chạy tới đỡ dậy. Sau đó lộ ra nụ cười đầy vẻ vui thích: " Tôi là Cố Khang Khang, ở khu mộ Tây Viên thấy té xỉu, nên mới mang trở về đây. ” nàng vừa vừa cười khẽ nháy mắt mấy cái.

      Lần đó ở lại nhà Khang Khang vài ngày đến khi thân thể khá hơn chút, sau đó được đưa về nhà, và kể từ đó Khang Khang thường đến tìm . Thời gian sau cũng biết thế nào cùng Cố Khang Khang trở thành bạn thân.

      Khang Khang so với lớn hơn vài tháng, làm việc hấp tấp, thường thích lấy tư cách chị đối xử với , ấy quả cũng giống như người chị. Lúc Ôn Noãn thân thiết như em , cả hai cùng nhau trải qua những ngày khó khăn nhất trong cuộc sống, vẫn luôn là ấy ở bên cạnh khuyên nhủ , ủng hộ , chăm sóc , khích lệ .

      Sau này mới biết, ra khi đó Khang Khang cùng bạn trai lại bốn năm vừa chia tay lâu, nhưng coi như là phải rơi lệ, cũng nhất định là mang theo nụ cười, ở trước mặt lộ ra bi thương tâm tình, về phần này để cho đặc biệt cảm động và cảm kích ấy.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 13. Gặp Nhau

      Editor: tamthuonglac

      Cố Dạ Thâm từ từ tới lấy điều khiển tivi đổi kênh khác , "Nghe bản nhạc bi thương, tâm tình càng tốt."


      Sau khi ra khỏi "Ấm Áp Cao Điểm Phường", Ôn Noãn ngay lập tức theo Khang Khang xem nhà, địa điểm ở đường Hành Chỉ “ Tân Giang Hoa Uyển ” xem qua rất hài lòng, tiểu khu này môi trường đúng là thanh lịch và xinh đẹp, bên trong nhà trang được trí nội thất phong phú, ánh sáng và ánh nắng mặt trời lý tưởng, có ban công thoải mái và rộng rãi, điều này càng làm rất vui mừng.

      Duy nhất khiến hài lòng lắm là căn hộ này có ba phòng hai sảnh lớn, người thuê cần phải chia sẻ sảnh lớn với người khác làm phòng khách chính, nhà bếp, phòng tắm, và người kia còn là nam. Nhưng khi Khang Khang gọi cho chủ nhà, chủ nhà đảm bảo,vị khách kia hầu hết thời gian đều công tác xa, vì vậy mới ý kiến gì thêm.

      Cũng ở đây quá lâu, sau thời gian, muốn mua căn hộ cho riêng mình. Những năm này ra thiếu tiền, chẳng qua là vẫn cảm thấy rằng nếu mua ngôi nhà nhưng sống mình, chỉ thêm hoang vắng, và sau đó kết hôn với Đường Tử Khoáng, Đường gia giàu có, đương nhiên để mua nhà. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy mình quá ngu ngốc, người phụ nữ nếu có năng lực, tốt nhất là nên có căn nhà của riêng mình, như vậy đến lúc nào đó cho dù có bất kì biến cố gì, còn có chỗ mà .

      Vì Khang Khang liên hệ mọi thứ sẵn sàng, trải qua phen chuyển đồ từ nơi này sang bên kia, cuối cùng dọn vào đây sống. Tốn hết thời gian ngày bố trí lại gian phòng của mình, theo đề nghị của Khang Khang, vốn cho là căn nhà này sắc màu lạnh khi trang trí nên gia tăng thêm sắc ấm, Khang Khang : "Noãn Noãn, cậu ở nơi nào nơi đó phải giống như tên của cậu nha, phải ấm áp lên."

      Ôn Noãn liền nghe theo ý kiến, nhìn đến tấm ga màu da cam trải giường, quả nhiên trong lòng từng chút từng chút chậm rãi dâng lên ấm áp. hướng về phía tấm gương lớn, cong môi, nhe răng, dùng sức mỉm cười, trong lòng tự với mình: có cái gì vượt qua được nữa, cũng có cái gì thể mất nữa!

      mình cả ngày cứ như vậy rãnh rỗi nhàn nhạt trôi qua, hàng xóm của quả thường xuyên trở về, thỉnh thoảng giữa đêm khuya có thể nghe được tiếng đóng cửa “ rắc rắc ” , buổi sáng thức dậy người hàng xóm của ra khỏi cửa, loại trạng thái này làm hài lòng .

      Vào buổi tối tuần sau, dùng qua bữa tối xong rồi dọn dẹp phòng bếp. Cố Khang Khang gọi điện thoại đến lúc ngồi trước tivi ở phòng khách.

      " Noãn Noãn, cậu có gửi hồ sơ lý lịch đến công ty chúng mình hay ? Mấy ngày nay mình thế nào cũng thấy cậu tới diện kiến đây?” Cố Khang Khang vô luận bất cứ khi nào bất cứ nơi đâu, giọng đều vang dội.

      Ôn Noãn giơ tay che trán: “ Mình quên rồi!"

      " Noãn Noãn, cậu làm sao có thể như vậy!" Cố Khang Khang ở đầu dây bên kia kêu rên, “ Mình đối với cậu móc tim móc phổi, vậy mà cậu hoàn toàn nghiêm túc, lãng phí trái tim thuỷ tinh của người ta ah, cậu nhanh chóng gửi hồ sơ lý lịch ngay, biết ? ”

      “Biết rồi biết rồi, có trái tim thủy tinh chỉ có Cố đại mụ !" Ôn Noãn kiềm chế được cười ra tiếng.

      thế giới này có Cố Khang Khang, tốt !

      Cúp điện thoại, Ôn Noãn nhắm mắt tựa người vào ghế sa lon, nghe trong ti vi có người hát:

      "Trời tối rồi đơn lại dần xâu xé

      người, tim bắt đầu lại đau

      Rất lâu rất lâu gặp lại

      Rồi cứ thế mà tự nhiên vẫn sống....”

      Tâm bỗng chốc đau đớn lên vì tiếng hát, luôn là như vậy, ràng giây trước vẫn còn cười , khắc sau liền đau buồn muốn khóc .

      Mơ hồ.....

      Có tiếng mở cửa vang, mở mắt, chầm chậm quay đầu lại, người đàn ông thân hình cao lớn thon gầy mặc chiếc áo sơ mi xanh da trời đưa lưng về phía đứng ở chỗ đổi giày, khi xoay người lại, lập tức thấy ràng đó là gương mặt góc cạnh, mặt ngũ quan khắc sâu, chỉ hơi hơi làm giảm vẻ đẹp của bởi đầu quấn vòng băng vải trắng.

      Dù vậy, Ôn Noãn vẫn nhận ra là người ngồi cùng máy bay với và từng cùng nhau xã giao ngắn ngủi, sau đó cũng là người đàn ông gặp thoáng qua ở Hokkaido, dường như là gọi Cố Dạ Thâm.

      “ Tại sao là ? ” kinh ngạc lên tiếng .

      Cố Dạ Thâm trong phút chốc giật mình, giống như ngờ tới ở phòng khách, ngay sau đó gật đầu chào, miệng cong lên tạo thành vòng cung xinh đẹp vui vẻ: “ Ôn tiểu thư, là trùng hợp."

      “ Làm sao biết tôi họ Ôn?" Ôn Noãn thắc mắc, cho dù là ở máy bay, hay là đường phố trong lễ hội hoa đào ở Hokkaido, tựa hồ cũng chưa từng tự giới thiệu về mình.

      Cố Dạ Thâm trong mắt lóe lên, " Khi chủ nhà muốn cho thuê gian phòng kia lúc hỏi qua ý kiến tôi, nhân tiện ra tên của : Ôn Noãn. ”

      “Àh...” Ôn Noãn gật đầu, ra là như vậy .

      ti vi vẫn lúc này vẫn còn hát:

      " nghe đơn hát

      ôn nhu lại có chút điên cuồng

      Nỗi bi thương càng ngày càng sâu sắc

      Làm thế nào có thể cho nó dừng đây?"...

      Cố Dạ Thâm từ từ tới lấy điều khiển tivi đổi kênh khác , “ Nghe bản nhạc bi thương, tâm tình càng tốt." vừa vừa thở ra hơi yếu ớt có vẻ mệt mỏi nên xoay người bước trở về phòng, quanh thân mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện phảng phất bay trong khí.

      Ôn Noãn ngẩn người, đối với cái người đàn ông gọi Cố Dạ Thâm này vốn dĩ bất quá là có hai lần gặp mặt, cũng chỉ như người qua đường, hà cớ gì ta mỗi lần chuyện đối với đều tựa như là đặc biệt quan tâm?



      Bài hát 寂寞在唱歌 - Ji Mo Zai Chang Ge - đơn hát
      Trình bày : Ah Sang / 阿桑 / A Tang

      Chương 14. Phỏng Vấn

      Editor: tamthuonglac

      "Cứ như vậy bị loại ra khỏi cuộc sao ?"


      muốn suy nghĩ nhiều, đứng dậy trở về phòng, làm bộ hồ sơ xin việc điện tử, tìm kiếm Internet quảng cáo tuyển dụng của tập đoàn thời trang Thâm Khang, theo địa chỉ emai của họ được đăng trước đó mà gửi hồ sơ của .

      tuần sau mới nhận được thông báo phỏng vấn, vì cuộc phỏng vấn ngày hôm đó nên tự nhiên thức dậy sớm hơn thường lệ. Sau khi nhanh chóng tắm rửa sạch , chọn bộ trang phục văn phòng để có bộ dạng nghiêm chỉnh, nhưng sau đó lại thay đổi chút hình thức trông năng động hoạt bát hơn vì để như vậy thấy trầm tĩnh quá. đứng trước gương kiểm tra lại toàn thân mình tốt, trang điểm, tóc được buộc lên, khuôn mặt hồng hào, cả người dường như được làm mới, nắm hai tay thành quyền nhìn lại mình trong gương, sau đó tự tặng cho mình ánh mắt khích lệ rồi xách lấy túi ra khỏi cửa .

      Sau khi ngồi xe taxi đến trước cửa chính Thâm Khang, ngẩng đầu nhìn lên toà nhà cao chọc trời, hít hơi sâu và bước vào trong qua cửa xoay để đến tầng trệt. Trước quầy làm việc của nữ lễ tân, nhanh chóng tìm thấy địa điểm của ứng cử viên, sau khi bước vào cửa, vô cùng choáng váng.

      Thâm Khang tuyển dụng hai trợ lý thiết kế, nhưng người đến nộp đơn trước đó ít hơn trăm ứng cử viên, ai ai cũng chen chúc chịu đựng cảnh đông đúc ở phòng khách, phòng khách đông đến độ gió thổi lọt, khối đen lớn, nhận lấy thẻ thứ tự, nhìn lại được xếp hạng số 116 .

      Chọn vị trí thoáng hơn ngồi xuống, theo bản năng lướt mắt qua người chung quanh, các nam và nữ ứng cử viên đều mặc quần áo đặc biệt, độc đáo như nhau, họ có khuôn mặt trẻ trung và năng động, có lẽ hầu hết trong số đó là sinh viên đại học sắp tốt nghiệp.

      Cánh cửa phòng phỏng vấn liên tục có người ra, có người vào, chờ bên trong phòng khách người rời người chạy tới. Mọi người sắc mặt mỗi người kiểu, trong đó thiếu những người rơi nước mắt mà ra về.

      khắc, Ôn Noãn nhìn thấy Cố Khang Khang mặc trang phục Office Lady đứng đắn, theo phía sau là vài người trông rất khí phái, khi qua đến cửa sảnh từ từ dừng bước chân, quét nhìn bên trong phòng khách sau khi thấy người trong góc là , quay đầu hướng đến ánh mắt động viên, sau đó rời dấu vết.

      Trải qua hai giờ đồng hồ chờ đợi lâu, phòng phỏng vấn cuối cùng truyền ra:

      “ Số 116 Ôn Noãn . ”

      Ôn Noãn lập tức qua, hướng mắt đến cửa sổ thủy tinh bên cạnh điều chỉnh lại trang phục, đưa tay nhàng gõ cửa, đợi bên trong truyền ra “ Mời vào ”, mới đẩy cửa vào .

      Mắt sáng đảo nhìn bên trong, tổng cộng có bốn vị phỏng vấn viên, hai nam hai nữ, bên cạnh còn có người ngồi ăn mặc trông rất độc đáo, là , tuổi vượt quá ba mươi lăm, mang phong cách kiểu Mỹ.

      Trong đó phỏng vấn viên ý bảo ngồi, gật đầu cám ơn sau đó mới ngồi xuống vững vàng. Quần áo nghiêm trang biểu tình nghiêm nghị, vị trưởng đoàn phỏng vấn cầm sơ yếu lý lịch của xem qua rồi đổ ập xuống bàn gắt giọng hỏi:“Ôn tiểu thư, mặc dù là tốt nghiệp ngành thiết kế thời trang nhưng có bất kỳ kinh nghiệm trong việc thiết kế trang phục, tuổi đời lại gần ba mươi, cảm thấy có ưu thế gì là đáng giá để chúng tôi cân nhắc mà tuyển dụng ?”

      Trong năm năm sau khi Đồng Diệu ra , Ôn Noãn từng lấy phương thức bí nhất mà hô mây gọi gió ở trong giới thiết kế thời trang, đó là bí mật chưa ai được biết, ngay cả Khang Khang cũng như thế. muốn đem những điều này công khai với công chúng. Trong bản sơ yếu lý lịch, ở cột kinh nghiệm công tác, chỉ điền là nhân viên công ty quảng cáo hàng đầu, nghĩ rằng vị trưởng đoàn phỏng vấn lại thẳng thắn đề cập đến tuổi của , nhưng vẫn bình tĩnh ung dung trả lời: " Tôi có niềm đam mê đối với thiết kế thời trang ...... "

      Lời chưa hết, bên cạnh mấy phỏng vấn viên khác hẹn mà cùng phát ra tiếng cười, người trong đó mặc áo sơ mi hoa, tóc ngắn vuốt keo dựng thẳng, ta bộ dạng quyến rũ như ma cười đến độ càn rỡ hung hăng nhất :" cảm thấy nhiệt tình của cùng những đứa mới ra trường bên ngoài kia đem so sánh mãnh liệt hơn sao ? ”

      Tiếng cười lần nữa phát ra lớn hơn, Ôn Noãn mắt muốn trợn trắng, xong đâu, vừa muốn mở miệng, vị trưởng đoàn phỏng vấn ho tiếng, ba người khác an tĩnh lại.

      “ Ôn tiểu thư xin mời về trước , chúng tôi trong vòng tuần lễ gửi cho thông báo cụ thể." vị trưởng ban phỏng vấn .

      Cứ như vậy bị loại ra khỏi cuộc sao ?

      “ Hứa quản lý xin chậm chút! ” Ôn Noãn dự tính tìm đối sách, thanh nhàng khoan khoái truyền đến, “ Tôi có vấn đề muốn hỏi Ôn tiểu thư . ” quay đầu lại, thấy người vừa mở miệng chính là vẫn ngồi ở bên cạnh lên tiếng cũng từng cười nhạo .

      người mặc chính là bộ sưu tập Hằng Phong ‘Bianfoer’OL mùa xuân 09' phiên bản hạn chế? ” nhìn thẳng vào mắt , đôi mắt đẹp lẳng lặng lưu động ánh sáng nhạt .

      “ Uh ……” Ôn Noãn theo bản năng nhìn lại mình chút, gật đầu, “ Đúng vậy ” đây là bộ mà Đường Tử Khoáng từng tặng cho trước khi ly hôn.

      ánh mắt bắt đầu tìm tòi nghiên cứu toàn thân dưới trái phải rồi băn khoăn, đầy nghi ngờ : " Bộ sưu tập 'Bianfoer'OL cao cấp chủ trương cổ điển, phiên bản hạn chế càng tôn thêm phần cao quý và thanh lịch , nhưng bộ người mặc như thế nào so với nguyên bản làm cho người ta cảm giác giống nhau ? ”

      Cuối cùng gặp người tinh mắt nhìn xa trông rộng !

      Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “ Tôi cảm thấy nó quá nghiêm trang và cứng nhắc, tự mình thay đổi tăng thêm chút ít yếu tố tự nhiên và sống động, thích hợp với bản thân mới là tốt nhất . ”

      Nam Phong Lâm giống như có điều ngộ ra gật gật đầu, ấy nhìn Ôn Noãn, từ từ cười cái, ưu nhã lịch gật đầu, lại chỉ câu: “ Ôn tiểu thư gặp lại sau.”

      Chỉ như vậy thôi sao?

      Chương 15. Trúng Tuyển

      Editor: tamthuonglac

      " Hứa quản lý, quy củ chết, người mà cứ bám vào quy củ cũng chết, đứa trẻ đầu mới mọc tóc chỉ cần có tư chất, mài giũa chút sáng lên, cứ như vậy mà làm."


      Ra khỏi toà nhà tập đoàn Thâm Khang , Ôn Noãn có chút ảo não, ngồi xe taxi mà chỉ chầm chậm dọc theo vỉa hè trồng đầy cây bụi dành cho người bộ. Cuối tháng tư ánh mặt trời bắt đầu nóng như thiêu đốt, nhưng lại cảm thấy có chút hơi lạnh, nhớ lại tình huống buổi phỏng vấn, khẳng định được rồi.

      Lúc này, Cố Khang Khang gọi điện thoại đến hỏi thăm về buổi phỏng vấn, chán nản đáp:" Rất bi kịch." Sau đó buồn bực đem tình hình phỏng vấn lúc đó đơn giản mà ra. Cố Khang Khang ở đầu bên kia điện thoại cười vui vẻ, càng thêm buồn chán, người gì vậy, có bằng hữu nào như thế , mỗi lần vào thời điểm có chuyện vui đều hả hê như vậy.

      " Noãn Noãn, nghe mình nè, Hứa Uý Nhiên đối với cậu coi như là hạ thủ lưu tình." Cố Khang Khang vẫn cười, “ Mỗi lần ta làm trưởng đoàn phỏng vấn, chắc chắn bé nào đó khóc từ trong ra ngoài. Trước đây lâu công ty tuyển dụng người có triển vọng, có bé dáng dấp tệ, ăn mặc trang điểm xinh đẹp, nàng ta vừa vào Hứa Uý Nhiên liền chỉ mấy nam phỏng vấn viên hỏi bé thấy người nào thích hợp dẫn về nhà làm chồng, bé đó nhìn chớp mắt, thực cẩn thận tỉ mỉ quan sát, Hứa Uý Nhiên mặt đen tại chỗ, hỏi bé kia là tới tìm việc làm hay tìm chồng đây! bé ấy uỷ khuất khóc ngay tại chỗ. ”

      Ôn Noãn nghe xong đầu đầy hắc tuyến, Hứa Uý Nhiên này quả thực chính là nữ ma đầu, việc phỏng vấn ở nơi đây lại chuốc lấy tổn thương, nhưng dù vậy nếu mà đem so sánh, Hứa Uý Nhiên cũng giống như tên tóc ngắn nghiệt kia châm chọc , là "đao hạ lưu nhân".

      Sau khi cúp điện thoại, Ôn Noãn ngắm nhìn bốn phía, biết mình tới chỗ nào rồi, những năm này Phong thành biến hóa lớn đến nỗi làm người ta ứng phó kịp, cùng bảy năm trước so sánh hoàn toàn thay đổi cả thế giới. đành phải bắt xe taxi, trước tiên mua thức ăn sau đó là về nhà.

      Ngay khi vừa vào cửa, gặp ngay Cố Dạ Thâm bưng tô canh lớn đến bàn ăn ở phòng khách, toàn thân mặc quần áo ở nhà khiến cơ thể vốn cường tráng trở nên nhu hòa, dáng vẻ mặc tạp dề trông giống như người đàn ông tốt của gia đình.

      Nghe được tiếng động, Cố Dạ Thâm quay đầu, nhìn thấy , đôi mắt đen như mực phát ra dòng ánh sáng dịu dàng:“Ôn tiểu thư dùng bữa chưa? ngại cùng nhau ăn !” sắp xếp lại bàn ăn.

      Ôn Noãn cười nhạt, cầm túi thức ăn tay giơ lên: " Cám ơn, tôi chuẩn bị xong thức ăn." quẹo ngay vào phòng bếp .

      Cố Dạ Thâm từ chối cho ý kiến thản nhiên cười cái, tự mình ngồi xuống ăn cơm, chẳng qua lời mời vừa rồi cũng chỉ là phép lịch .

      Sáu ngày trôi qua, có tin tức gì từ bên Thâm Khang, Ôn Noãn sớm ôm bất cứ hy vọng nào, Cố Khang Khang điện thoại đầu bên kia rất vui vẻ : " Noãn Noãn, tuần lễ chưa tới, chỉ cần còn lại phút còn có phần hy vọng, cho cậu biết nha, theo mình nghe ngóng, kết quả tuyển dụng đến bây giờ còn chưa có ra quyết định là bởi vì Hứa Uý Nhiên cùng trưởng thiết kế ý kiến bất đồng, tranh cãi phân thắng bại đây!"

      Lúc này Ôn Noãn từ siêu thị trở về, ôm hai túi nhu yếu phẩm lớn, đưa điện thoại di động kẹp ở giữa đầu và vai, vừa cầm chìa khóa mở cửa vừa đáp lại: “ Khang Khang, tính ra lần này nộp đơn là sách lược sai lầm, lẽ ra mình phải điền ở sơ yếu lý lịch là 22 tuổi, lần này tuyển dụng ràng cho thấy chỉ ứng với người mới tốt nghiệp! Mình biết đạo lý vàng này, lần nữa tìm chỗ mới thôi . ”

      Vào cửa, có người nhận lấy từ trong tay túi đồ mới mua, ngẩng đầu thấy là Cố Dạ Thâm, cảm kích mỉm cười gật đầu , sau đó chỉ đến bàn trà ở phòng khách, "Cám ơn, giúp tôi để đó là được rồi."

      " Đừng khách sáo, thuận tay thôi ” Cố Dạ Thâm cầm trong tay tách trà rỗng, đem túi đồ đặt qua bên rồi đến trước máy pha trà.

      “ Noãn Noãn, chuyện với người nào đấy ? ” Cố Khang Khang ở bên kia điện thoại tùy ý hỏi.

      "Hàng xóm phòng kế bên.” Ôn Noãn rốt cục hai tay rảnh rỗi bắt lại điện thoại từ vai, “ Chuyện tìm việc làm từng bước tính từng bước, mình nhất thời cũng gấp, cậu mà lo cho riêng mình !” Sau khi cúp điện thoại, vốn định quay sang Cố Dạ Thâm thêm tiếng cám ơn điện thoại di động của lại vang lên, đành ôm túi đồ siêu thị vào phòng bếp .

      Cố Dạ Thâm nhận điện thoại , bưng tách trà hướng ra ban công từ từ tới.

      "Cố tổng, tôi cùng Kimi, Đái tổng giám, Tạ chủ quản nhất trí xác định giữ lại Kỷ Ngân Huân cùng Sở Hành. Hai người bọn họ đúng là nhân tài, bỏ qua bất kỳ người nào cũng đáng tiếc, nhưng Nam Phong thủ lĩnh chỉ định người tuổi tác lớn còn kinh nghiệm có cái gì, làm sao bây giờ, tôi thuyết phục được ấy!" Trong điện thoại là giọng của phụ nữ trung niên chan chát truyền vào như pháo nổ.

      Cố Dạ Thâm gạt gạt đem điện thoại từ bên tai dời xa chút mới tránh khỏi màng nhĩ bị đánh vỡ gây nguy hiểm, đợi ta oang oang xong rồi mới mở miệng: “ Hứa quản lý, nếu khó có thể lựa chọn vậy cả ba đều lưu lại , lần này tuyển trợ lý cũng vốn là chuẩn bị cho Nam Phong thủ lĩnh, theo ý ấy . ”

      “Nhưng mà Cố tổng, công ty tuyển dụng nhân có quy định nghiêm khắc, phê duyệt tuyển bao nhiêu chỉ là bấy nhiêu thôi !"

      Cố Dạ Thâm xoa xoa lỗ tai, nhanh chậm : “ Phòng làm việc của tôi Tiêu trợ lý đưa đơn từ chức, đến lúc đó điều người lên là được."

      "Cố tổng giám đốc, cái này hợp quy củ." Hứa quản lý ở bên kia điện thoại diễn tiếng rống của sư tử Hà Đông, “ Ngài cần trợ lý chúng ta tuyển dụng thêm, huống chi, bọn họ là những người có kinh nghiệm như đứa trẻ đầu mới mọc tóc sao có thể đảm đương mà làm trợ lý cho ngài ! Hơn nữa càng đừng nhắc tới cái người có kinh nghiệm trong việc thiết kế quần áo kia."

      Cố Dạ Thâm nghiêm trang: “ Hứa quản lý, quy củ chết, người mà cứ bám vào quy củ cũng chết, đứa trẻ đầu mới mọc tóc chỉ cần có tư chất, mài giũa chút sáng lên, cứ như vậy mà làm." vừa xong đưa điện thoại di động dời khỏi bên tai, mơ hồ nghe bên kia thanh như gỗ mục bị bẻ gãy rống giận: “ Cố Dạ Thâm là cái đứa trẻ chết tiệt, dám mắng ……” Trước khi để đối phương bên kia mắng xong, dứt khoát ngắt điện thoại, lấy lại thanh tĩnh cho tai mình.

      Ôn Noãn đem thức ăn nhét vào tủ lạnh rồi ra khỏi phòng bếp, xách túi rác lớn chuẩn bị ra cửa, điện thoại di động vào lúc này vang lên.

      " Xin chào, tôi là Ôn Noãn."

      " Ôn tiểu thư, xin chào, tôi là nhân viên quản lý Hứa Uý Nhiên từ tập đoàn Thâm Khang, trúng tuyển vị trí trợ lý thiết kế của Thâm Khang, mời ngày mai đúng chín giờ tới làm."

      Nhận được tin tức này, Ôn Noãn sợ run giây mới phản ứng được, lập tức gật đầu: “ Được, tôi biết rồi, cám ơn Hứa quản lý !"

      Nguyên tưởng rằng vào Thâm Khang khẳng định là việc thể, bây giờ tự nhiên được trúng tuyển, đúng là chuyện thể nào nghĩ đến. nhịn được cười lên vô cùng sung sướng, hồn nhiên quên mình ở phòng khách. Bộ dáng phấn khởi đó bị người khác thu hết vào trong đáy mắt, cuối cùng đến khi phát Cố Dạ Thâm mang theo nụ cười và ánh mắt quan sát mình, mới lúng túng xấu hổ cười cười giải thích, “ Mấy ngày trước nộp đơn, cho là được nhận, tự nhiên được trúng tuyển."

      “ Vậy xin chúc mừng !” Cố Dạ Thâm ánh mắt sâu nhìn , khóe môi thản nhiên nở nụ cười ý vị sâu xa.

      Chương 16. Khác Biệt

      Editor: tamthuonglac

      Sáng sớm ngày thứ hai, Ôn Noãn thức dậy sớm, thay áo sơ mi màu xanh nhạt nhu mì bằng chất liệu chiffon kết hợp cùng quần dài màu trắng, đem tóc dài buộc thành đuôi ngựa, trang điểm nhàng, sau đó xách chiếc túi chuẩn bị ra cửa.

      Cố Dạ Thâm bưng bữa sáng từ phòng bếp ra, nhìn tươi tỉnh sảng khoái nhịn được lên tiếng: " Hôm nay trông rất có tinh thần, sớm như vậy phải ra khỏi cửa sao ? ”

      Ôn Noãn mỉm cười gật đầu ý bảo: “ Ngày đầu tiên làm . ”

      ăn sáng sao? Chỗ này đủ cho hai người, cùng nhau ăn ? ” bưng cái khay đặt hai khối bánh mì nướng cùng hai hộp sữa tươi.

      “ Cám ơn , tôi vội, nên ăn bên ngoài. ” Ôn Noãn mỉm cười lịch cảm ơn, giọng dần, người cũng ra cửa, nhìn ra được, bước chân vô cùng nhanh và .

      Cố Dạ Thâm nhìn theo bóng dáng biến mất ở cầu thang, sâu trong mắt con ngươi trở nên ảm đạm, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, chỉ bưng điểm tâm trở về phòng bếp, đem phần bánh mì cùng hộp sữa tươi đặt trở lại tủ lạnh .

      Ôn Noãn sau khi tới Thâm Khang, trước tiên là đến báo cáo thông tin cho bộ phận nhân . Quản lý nhân Hứa Uý Nhiên quan sát hồi lâu mới phát thẻ nhân viên xác định vị trí làm việc cho là " trợ lý" , sau đó đưa tay liếc mắt mở miệng:“ Hoan nghênh gia nhập Thâm Khang , là vàng toả sáng lên . ”

      Tuy bị Hứa quản lý nhìn đến khó hiểu, câu kia chào hỏi kia dường như là lời khích lệ nhưng giọng điệu cũng rất kỳ hoặc , Ôn Noãn chỉ là mỉm cười cũng bắt tay cùng ta, cảm giác là lạnh như băng.

      Tay lạnh người tâm ấm áp.

      Trong lúc nghĩ như vậy, dưới hướng dẫn của Tô trợ lý thuộc bộ phận thiết kế đến phòng làm việc. Vào thời điểm đến phòng thiết kế, đám người trong đó ai cũng vùi đầu làm việc, đối với việc đến, cũng chỉ nhìn cái, nghe Tô trợ lý câu “Trợ lý mới tới Ôn Noãn ” mỗi người lại bận rộn với việc của mình.

      còn kịp nở nụ cười thân thiện, Tô trợ lý liền chỉ vào trong góc có cái bàn làm việc : “ Nơi đó, của .” cảm ơn, bước tới đó nhưng cau mày, cái này là cái bàn làm việc, cũng chỉ từ : loạn.

      Dưới tình huống để quấy rầy những người khác làm việc, tốn khoảng nửa giờ đứng lên đem mọi thứ dọn dẹp sạch . Vừa ngồi xuống định nghỉ mệt , Tô trợ lý lại mang theo hai người nam nữ vào, đoán chừng là sinh viên đại học mới vừa tốt nghiệp, trong mắt đều là thần thái tung bay, nữ mặt mũi khéo léo tinh xảo, vẻ mặt đẹp lạnh lùng, đôi mắt phượng cũng đầy nhiệt huyết phát ra dòng ánh sáng nhạt, nam cũng là khí lực mạnh mẽ, tràn đầy sức sống.

      Quả nhiên, coi như phát ra toàn bộ nhiệt tình cũng hơn người ta trẻ tuổi nha! Ôn Noãn thầm nghĩ ngợi , sau đó phát , Tô trợ lý đối đãi hai người này cùng ràng khác nhau: “ Các vị mời tạm ngừng việc trong tay, làm quen với đồng nghiệp mới, đây là Kỷ Ngân Huân và Sở Hành, trợ lý thiết kế mới của công ty , đều là sinh viên giỏi tốt nghiệp từ Học Viện Thời Trang Phong Đại.” Ngay sau đó, các đồng nghiệp nhìn chăm chú, Tô trợ lý lại chỉ hai vị trí sạch chỉnh tề cho bọn họ.

      Ôn Noãn liếc mắt nhìn lại góc của mình, nhún nhún vai , mỉm cười , trong bụng chợt nghi ngờ , phải là do Khang Khang dùng quan hệ để cho vào nên chọc cho quản lý nhân bất mãn, Tô trợ lý mới đối xử với như thế! nhớ tập đoàn Thâm Khang lần này tuyển trợ lý thiết kế chỉ có hai vị trí, nhưng hôm nay lưu lại là ba.

      Việc này Cố Khang Khang, nghĩ như vậy đem đẩy vào hốc xó sao?

      suy nghĩ, nữ đồng nghiệp ngồi ở trước mặt quay người ném tới phần văn kiện: " Đem cái này sao chụp tám bản, chia ra từng bộ đính thành tập, mười phút sau giao cho tôi. ” ta xong liền quay trở lại "cách cách...cách..." tiếp tục gõ bàn phím.

      Ôn Noãn thoáng cứng người, rồi cầm văn kiện đến phòng sao chụp, bắt đầu ngày công việc bận rộn. Mặc dù sau đó ràng cảm giác được đồng nghiệp cũng xem như chân chạy việc vặt, chỉ cười cười, cũng để ý, dù sao ban đầu lúc mới làm ở “ Quảng Cáo Mỗi Ngày ” cũng chính là phải làm chuyện vặt như vậy.

      Bận rộn, vô cùng đúng tâm ý của .

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :