1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sau khi ly hôn là bảo vật - Trúc Mộng Hề (Hoàn - Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42. ra là quen biết cũ.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Càng làm cho Tiêu Tĩnh muốn nhảy tường là câu tiếp theo của mẹ Tiêu: "Lý Hiểu, hai đứa quen biết?"

      ra là, sau khi ăn cơm tối xong, Tiêu Ca làm xong bài tập, cha Tiêu mẹ Tiêu liền dẫn cậu ra ngoài tản bộ, tại thời gian còn sớm, nên về ngủ, vì vậy ba người chuẩn bị về nhà, kết quả ở cửa chung cư thấy được bóng dáng nhìn quen mắt, mẹ Tiêu thử kêu tiếng, thấy bóng lưng Tiêu Tĩnh cứng ngắc, biết mình nhận lầm người, vừa đến gần nhìn, có thể phải con mình nha, quan trọng hơn là, con dây dưa với người đàn ông, thế nhưng là người quen.

      Thấy cha Tiêu mẹ Tiêu, Lý Hiểu lộ ra ánh mắt kinh ngạc, "Bác Tiêu, dì Tiêu? Hai bác. . . . . . Tĩnh là con hai bác?"

      Cũng họ Tiêu, Tiêu Tĩnh lại rất giống mẹ l?q?d Tiêu, như vậy vừa thấy mặt, Lý Hiểu lập tức liền biết mình có cảm giác quen thuộc với Tiêu Tĩnh đến từ chỗ nào, có thể đến từ chính mẹ Tiêu , hơn nữa, từng thấy qua hình Tiêu Tĩnh lần, chỉ là khi đó ngọt ngào ngây thơ chút, cho nên trong khoảng thời gian ngắn mới nhớ ra.

      Phải Lý Hiểu làm sao biết cha Tiêu và mẹ Tiêu, đây coi như là duyên phận, Lý Hiểu bình thường thích hoạt động Lư Hữu hay ra ngoài leo núi du lịch, mẹ Tiêu cũng thích, cha Tiêu dĩ nhiên là phải bồi vợ mình, ba người trong lần Lư Hữu gặp gỡ liền biết, sau lại phát chỗ ở cách xa, được em kết nghĩa, phải ba người biết nhau nhiều năm rồi, Lý Hiểu biết cha Tiêu mẹ Tiêu có con gả ra ngoài, nhưng biết con của bọ tên gì, thỉnh thoảng thấy hình Tiêu Tĩnh lần, chỉ là thời điểm đó Tiêu Tĩnh là học sinh, bây giờ Tiêu Tĩnh và khi học sinh nhìn khác bao nhiêu, cho nên Lý Hiểu nhìn vẫn có cảm giác quen thuộc, nhưng bởi vì phong cách Tiêu Tĩnh và mẹ Tiêu khác nhau quá xa, vì vậy vẫn nghĩ được cảm giác gọi là quen thuộc này đến từ phương nào.

      Sau khi biết Tiêu Tĩnh là con cha l?q?d Tiêu mẹ Tiêu, Lý Hiểu có cảm giác duyên phận, trước kia cha Tiêu còn đùa qua, nếu con bọn họ chưa gả, gả cho tệ lắm, tại Tiêu Tĩnh ly hôn, có phải mình nên chuẩn bị rồi .

      Nếu buồn bực nhất, chính là Tiêu Tĩnh rồi, đánh chết cũng ngờ Lý Hiểu còn có mối liên hệ với cha mẹ , nghe ý tứ cha mẹ lúc ở đây, Lý Hiểu còn thường tới cửa thăm hai người, thời điểm du lịch coi hai người như trưởng bối chăm sóc, tóm lại mọi mặt đều được, biết Lý Hiểu chính là vai nam chính trong thang máy ánh mắt cha Tiêu mẹ Tiêu nhìn Lý Hiểu giống như chuẩn bị làm con rể rồi, tất cả mọi người nhìn , cảm giác này, vô cùng khó chịu.

      " ra là mấy ngày nay Tiêu Tĩnh nhà chúng ta ở nhà cháu, đúng là khó khăn cho cháu, Tiêu Tĩnh nhà chúng ta, nhiều tật xấu, nhưng chỉ là lười, ràng biết làm, nhưng phải vạn bất đắc dĩ, nó động cái." Mẹ Tiêu hổ là người con nhất, chỉ là, dù mẹ muốn ồn ào đến loại nào, nhưng sao lại có thể xấu con mình trước mặt người ngoài như vậy?

      "Đâu có, nuôi Tĩnh rất tốt, cũng rất ngoan, ầm ỹ náo loạn, chỉ cần đúng thời gian ăn thực là tốt." Biết quan hệ Tiêu Tĩnh và cha mẹ Tiêu, mặt của Lý Hiểu cười càng thêm rực rỡ, khác cha mẹ dám , nếu Tiêu Tĩnh là con cha Tiêu mẹ Tiêu, chuyện này đối với cha mẹ vợ, tuyệt đối vô cùng tốt.

      "Bác dì, chúng ta phải là ngày thứ nhất quen biết, cháu là người như thế nào, hai bác biết, cháu vô cùng nghiêm túc xin hai bác, hi vọng hai bác có thể cho phép cháu theo đuổi Tiêu Tĩnh, cháu thực nghiêm túc, cháu hi vọng có thể được chung sống cùng ấy."

      "Ai nha, là duyên phận, ra , con của dì trở về, dì chỉ muốn ngày nào đó giới thiệu cho hai đứa gặp gỡ, nghĩ l?q?d tới hai đứa quen biết trước, lần đầu tiên nó kết hôn, hai bác thích người người nó lựa chọn, nhưng con bé này tính tình bướng bỉnh, nó muốn làm cái gì cần thương lượng cho hai bác biết, tại bị thua thiệt trở về, tính tình dịu chút, vốn là dì là cảm thấy, lần thứ hai kết hôn thế nào cũng phải trải qua đồng ý dì và bác, ngày hôm qua hai bác vẫn còn , hai ngày sau cho cháu gọi điện thoại trước để cho hai đứa nhận thức, nếu như hai đứa có ý định, vậy chúng ta phải lo nữa, ngờ duyên phận đến muốn ngăn cản cũng được, có phải ông?" Mẹ Tiêu vừa nghe Lý Hiểu như vậy, lập tức vui vẻ ra nhiều.

      Cha Tiêu ôn hòa nhìn vợ lại nhìn con bĩu môi, cười, "Ừ."

      Lấy được ủng hộ của chồng, hăng hái của mẹ l?q?d Tiêu lập tức dâng cao, tình huống gia đình Lý Hiểu, bà có hiểu chút, giờ phút này cần phải hiểu những thứ này nữa, mà là lôi kéo Lý Hiểu bắt đầu thảo luận hôn , Tiêu Tĩnh được để ý tới rốt cuộc nhịn được.

      "Con , con còn chưa tỏ thái độ đâu, cha mẹ gấp gáp như vậy làm gì, ai gả gả, con gả."

      "Con nhóc thối, có phải cho rằng lão nương dám thu thập con." Mẹ Tiêu chịu, vừa nghe thấy Tiêu Tĩnh lựa lời như vậy, lập tức cởi dép ném qua.

      "Con giỏi nhất gây , hôn nhân lần đầu tiên bỏ qua cho con, lần thứ hai phải nghe chúng ta, nếu , về sau phải con dịu dàng của ta."

      Chưa từng thấy qua mẹ nổi giận lớn như vậy, Tiêu Tĩnh bị làm cho ngơ ngẩn, hoàn toàn biết phản ứng như thế nào, đừng Tiêu Tĩnh, chính Tiêu Ca và cha Tiêu đều giật mình.

      "Tiểu Lý, cháu có bị dì dọa sợ chứ, Tiêu Tĩnh nhà chúng ta, có tính khí bướng bỉnh chút, có chuyện lại thích buồn bực trong lòng, giống cha nó, cháu xem cha nó là người đàn ông coi như xong, nhưng tính tình như vậy, tại thấy vui vẻ, đến đều do dì, trước kia khi sinh nó số tuổi mặc dù , nhưng tính tình lại giống như đứa bé, cha nó phải chiếu cố dì, phải chiếu cố có, đều là lỗi của dì, là dì chỉ lo mình, giáo dục nó tốt, có làm hết trách nhiệm, Tiểu Lý, cháu đừng để ý."

      " đâu dì." Lý Hiểu có chút đau l?q?d lòng nhìn Tiêu Tĩnh, có thể chưa bị mẹ Tiêu mắng qua như vậy, đôi mắt đều đỏ, đều tại do mình, biết rất ràng có tiếp nhận mình, lại thảo luận hôn cùng cha mẹ , lớn như vậy, tự nhiên có ý nghĩ của riêng mình, dĩ nhiên muốn bị định đoạt, là mình quá nóng lòng, muốn lấy về nhà che chở, nhưng lại làm thương tổn .

      "Dì, chuyện như vậy là cháu phải, do cháu nóng lòng, ra , Tĩnh còn chưa coi trọng cháu, cháu thấy, chuyện kết hôn sau này hãy , cháu vẫn muốn cố gắng chút, trước tiên theo đuổi được Tĩnh rồi lại ."


      Chương 43. Con nhất định phải khiến mẹ gả ra ngoài.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Lý Hiểu hiểu chuyện, thể nghi ngờ càng làm Tiêu Tĩnh nổi bật là hiểu chuyện, cha Tiêu mẹ Tiêu nhìn Lý Hiểu, quả nhiên càng xem càng hài lòng, vốn là trước kia có tâm tư giới thiệu con cho , nhưng con kết hôn, vất vả con ly hôn, chờ bọn họ giới thiệu, kết quả hai đứa quen biết trước, cha Tiêu và mẹ Tiêu đều cảm thấy, đây là trời cao an bài, vì vậy, thoải mái, ủng hộ Lý Hiểu.

      như vậy, vô luận nam nữ, chỉ cần là người, có tâm lý đối ngịch trong lòng, cha Tiêu mẹ Tiêu càng ủng hộ Lý Hiểu, đối nghịch trong lòng Tiêu Tĩnh lại càng tăng nặng, vốn nghĩ có thể trở về nhà mình rất cao hứng, kết quả phát cha mẹ nhìn người khác lộ ra nụ cười hiền lành, thậm chí đặt con ở phía sau, có lẽ có chút ghen, có lẽ do nguyên nhân khác, dù sao, cuối cùng Tiêu Tĩnh tức giận, cầm túi vọt vào gian phòng của mình, nặng nề đóng cửa lại, dùng điều này biểu đạt ý vui của mình.

      "Con bé này là càng ngày càng có quy củ rồi." Mẹ Tiêu lo lắng con lưu lại ấn tượng xấu trong Lý Hiểu, vừa tức giận vừa vội vàng giải thích cho Lý Hiểu.

      " Con bé này trước kia phải như vậy, do cho chúng ta làm hư nó."

      "Dì, đừng như vậy, cháu chính là thích tính tình ấy như vậy, cháu hiểu , ấy là người hiểu đạo lý, nếu như mình đúng, chủ động gặp xin lỗi." Lý Hiểu cắt đứt ý mẹ Tiêu con .

      " lại đều là cháu sai, là cháu có suy tính đến tâm tình của ấy, dì, dì chớ khen cháu, cháu thấy Tĩnh là ghen, hai bác đừng tìm ấy tức giận, tối hôm nay còn sớm, cháu cáo từ trước, ngày mai trở lại thăm bác, hai bác nên ấy nữa, cháu cố gắng theo đuổi, về phần ấy có đồng ý hay , cháu tôn trọng lựa chọn đó."

      "Đúng vậy, bà phải biết con của chúng ta, tính tình bướng bỉnh, lại ưa thích đối nghịch bà, bà càng muốn nó hướng đông, nó càng phải hướng tây, nếu như ngược lại, chừng theo như ý của bà rồi." Trong lòng cha Tiêu cũng có chút vui mẹ Tiêu cứ như vậy đứng về phía người ngoài quở trách con phải, mọi người đều con là người tình ba đời trước, tâm tính mẹ Tiêu vốn thành thục như cha Tiêu, khi vừa mới sinh Tiêu Tĩnh, căn bản là tay cha Tiêu chăm sóc, lần đầu khi làm vú em, cảm giác kia dĩ nhiên giống bình thường, từ trong đáy lòng mà , cha Tiêu rất là bảo vệ con .

      Con rể tương lai và lão công như vậy, mẹ Tiêu còn có thể gì, chỉ có thể chút lời khách khí với Lý Hiểu, sau đó đưa ra cửa, trong nhà có người ngoài, mẹ Tiêu lập tức mở hội nghị gia đình, thành viên tham gia, trừ mình ra và cha Tiêu, còn người đàn ông khác trong nhà, Tiêu Chi Ca.

      Mặc dù cậu rất , nhưng cậu rất ma mãnh, hơn nữa còn là con trai của Tiêu Tĩnh, có quyền phát ngôn trực tiếp, đầu tiên, cậu ủng hộ Tiêu Tĩnh tái hôn, ba người lại tiếp tục thảo luận.

      Sau đó trong vấn đề này, ba người nhất trí cho rằng, Tiêu Tĩnh nên tái hôn, nhất định phải vậy, bây giờ còn còn quá trẻ, thể mình, cho nên, vấn đề này có bất kỳ ai dị nghị gì.

      Sau đó, chính là hai ứng cử viên, đứa bé và người phụ nữ trung niên, lựa chọn đối tượng, nhất định phải chọn tốt, bọn họ là người nhà, tuyệt đối muốn thay Tiêu Tĩnh chọn lựa người đàn ông tốt nhất, người đàn ông kia, nhân phẩm nhất định phải có vấn đề, gia thế trong sạch, quan trọng nhất là Tiêu Tĩnh, con trai của Tiêu Tĩnh.

      " ra , ông ngoại và bà ngoại, cháu nhất định theo mẹ xuất giá, cháu tại còn , có thể chăm sóc mình, bình thường cháu ở cùng ông bà, khi ngày nghỉ gặp mẹ, dù sao phải người nào cũng có thể tiếp nhận con riêng, cháu hy vọng bởi vì cháu, khiến mẹ và cha sau này xảy ra vấn đề tình cảm." phủ nhận, Tiêu Chi Ca đứa bé rất hiểu chuyện, lời như vậy từ đứa bé mấy tuổi ra, quả làm cho mọi người đau lòng.

      Tình thương của người mẹ trong mẹ Tiêu lập tức tỉnh lại, ôm đầu Tiêu Chi Ca, "Làm sao có thể, Chi Ca chúng ta hiểu chuyện nhất đáng nhất, chỉ cần là người có tâm nhìn thấy, thích cháu, nếu như thích cháu, thể tiếp nhận cháu, chúng ta kiên quyết cần, đến chúng ta chấp nhận, chính là mẹ cháu, tiếp nhận, mặc dù mẹ cháu bình thường biết điều chút, nhưng cháu phải tin tưởng, người mẹ nào, nguyện ý để cho con mình chịu khổ."

      Tiêu Chi Ca gật đầu cái, "Cháu hiểu , cháu chỉ là cảm thấy, cháu có thể chăm sóc mình, cần trở thành gánh nặng của mẹ, hơn nữa mẹ gả , có thời gian chăm sóc ông bà, nếu như mà cháu bên cạnh, có thời gian ở cùng ông bà, cháu từ lớn lên ở đây, sau đó thay mẹ chăm sóc ông bà, ông ngoại và bà ngoại ghét bỏ cháu chứ."

      ", dĩ nhiên , Chi Ca nhà chúng ta hiểu chuyện như vậy."

      chỉ là mẹ Tiêu cảm động đến hồ đồ, cha Tiêu cũng lệ nóng quanh mắt nhìn Tiêu Chi Ca, đứa này là quá hiểu chuyện, trong phòng, nghe được giọng Lý Hiểu tạm biệt, nghe lén trong phòng khách chuyện Tiêu Tĩnh nghe được con trai lời hiểu chuyện như vậy chịu nổi, từ trong phòng chạy đến, cảm động nhìn con trai.

      "Chi Ca, con tốt, ngờ con nghĩ cho mẹ, con yên tâm, mẹ nhất định tìm cha ghẻ tới ngược đãi con."

      "Người nào lo lắng chuyện này." Tiêu Chi Ca quắc mắt trừng mi nhìn Tiêu Tĩnh, cho là cậu ghen sao, cậu Tiêu Chi Ca làm sao dễ dàng bị người ta bắt lạt, " Con nhất định phải khiến mẹ gả ra ngoài."
      Last edited: 20/11/15
      Phong Vũ Yênsanone2112 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 44. mưu.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Mặc kệ Tiêu Tĩnh quyết tâm tỏ mình tiếp tục gả thế nào, người nhà họ Tiêu nhất trí nhận định, tái giá là chuyện đóng đinh ván, trước mắt mà , ứng cử viên tốt nhất chính là Lý Hiểu thể nghi ngờ, dù là Tiêu Chi Ca muốn tự mình kiếm cha, thể từ bề ngoài đến cách ăn , Lý Hiểu tốt hơn cha mình.

      Hơn nữa, Lý Hiểu xác định bày tỏ muốn theo đuổi Tiêu Tĩnh đồng thời cũng tỏ tiếp nhận Tiêu Chi Ca, vì bày tỏ thành ý của chính mình, Lý Hiểu chủ động nhận nghĩa vụ đưa đón Tiêu Chi Ca học mỗi ngày, mặc dù khoảng cách nhà Tiêu Chi Ca đến trường học xa, sau khi cậu quen thuộc lộ trình cần đưa đón, nhưng Lý Hiểu vô cùng thích trẻ con, muốn biểu đạt tình thương cha của mình, kiên quyết muốn đưa đón.

      Thừa dịp đưa đón, Lý Hiểu và Tiêu Chi Ca nhanh chóng ‘thông đồng’ cùng nhau, hai người đàn ông lớn này rất nhanh trở thành em giống như bạn tốt, Lý Hiểu mặc dù là thầy thuốc, nhưng học rộng, lại thích vận động, ít điểm này rất hợp ý Tiêu Chi Ca, cộng thêm có chút cố ý lấy lòng, muốn nắm được Tiêu Chi Ca, phải bắt tay vào ngay đây.

      ra , trong mắt của Lý Hiểu, Tiêu Chi Ca mới đúng là vấn đề lớn, vì vậy vấn đề đối đãi Tiêu Chi Ca, hết sức thận trọng, lòng muốn lui tới cùng Tiêu Tĩnh, nếu như muốn kết hôn với Tiêu Tĩnh, tất nhiên cần phải tiếp nhận Tiêu Chi Ca, ở điểm này, Lý Hiểu tự biết , phải là người suy nghĩ cực đoan, biết trước nếu được Tiêu Chi Ca là con trai của Tiêu Tĩnh đồng ý, sau đó tới Tiêu Tĩnh động lòng, vì vậy, lúc động tâm tự động đón nhận Tiêu Chi Ca tồn tại.

      Tiêu Chi Ca mặc dù là đứa bé, nhưng người nào đối sử với cậu, người nào đối sử giả với cậu, cậu cảm thấy được, chung đụng đoạn thời gian, cậu lòng thích Lý Hiểu, cảm thấy nếu như mẹ gả cho Lý Hiểu chính là lựa chọn tốt, hơn nữa ông ngoại và bà ngoại thích Lý Hiểu, vì vậy, cuộc ‘ mưu’ nhằm vào Tiêu Tĩnh, cứ như vậy triển khai.

      Tiêu Tĩnh tự nhận thái độ của mình hết sức ràng, mặc dù Lý Hiểu mỗi ngày tới cửa, quan hệ càng ngày càng hài hòa với cha mẹ và con trai, nhưng còn đề cập tới chuyện theo đuổi, cũng hết sức để ý tới , giống như là người bạn bình thường, vì vậy đối với việc Lý Hiểu thường xuyên xuất trong tầm mắt mình, có quá mức đáng ghét, dù sao tất cả mọi người thẳng, coi như biết, những ngày sau này rất thoải mái.

      "Tĩnh, ngày mai chúng ta leo núi, cùng chứ." Tối hôm đó, Lý Hiểu lần nữa ở lại nhà họ Tiêu ăn cơm tối, tại đến nhà họ Tiêu có áp lực chút nào, hoàn toàn coi như nhà mình.

      " ." Tiêu Tĩnh chút do dự cự tuyệt.

      " , lần trước đạp xe con tham gia, con mỗi ngày núp ở trong nhà lên mạng là được, con còn trẻ như vậy, nếu như vận động, về sau thân thể làm sao chịu được."

      "Hơn nữa, ngày mai là thứ bảy, mẹ và cha con còn có Chi Ca , con cũng phải , được vắng mặt." Là người thích vận động, mẹ Tiêu sớm ưa nổi con lười biếng.

      "Phải , nếu , về sau mẹ làm cơm cho con, hừ."

      Sau khi về đến nhà hưởng thụ đoạn thời gian, tính cách lười của Tiêu Tĩnh hoàn toàn tái phát nghe được mẹ Tiêu uy hiếp, nhất thời đau khổ, trong nhà có cha mẹ muốn làm việc nhà, chuyện rất khổ sở.

      " nên như vậy, con muốn ra cửa."

      "Mẹ, mẹ như vậy ngay cả con đều nhìn nổi nữa, may là chú Lý tính tình tốt, con cho mẹ biết, mẹ phải đổi, được tiếp tục như vậy nữa, đàn ông tốt cũng bị mẹ hù dọa chạy mất." Khẩu khí Tiêu Chi Ca chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn Tiêu Tĩnh, người ta trong nhà đều là mẹ chăm sóc con trai, nơi này ngược lại, từ lúc đến đây, mẹ liền trực tiếp ném mình cho ông ngoại và bà ngoại, chẳng những chăm sóc mình, thỉnh thoảng mình còn phải chăm sóc mẹ, là quá ra gì rồi.

      " , Tĩnh, nếu là được, tôi cõng , như thế nào?" Lý Hiểu mỉm cười nhìn Tiêu Tĩnh, biết đáy lòng Tiêu Tĩnh có mâu thuẫn với mình, đây phải là phủ nhận sức hấp dẫn của , mà là bắt nguồn từ xuất của mình phá vỡ kế hoạch của khiến cho sinh ra mâu thuẫn, nhưng mà chuyện này có quan hệ, kiên nhẫn bao giờ thiếu, tại phải Tiêu Tĩnh, chấp nhận mình xuất trong nhà sao.

      "Tôi muốn ."

      Lấy bốn địch , Tiêu Tĩnh dĩ nhiên là thắng được mọi người, cuối cùng bị mẹ Tiêu cưỡng ép mặc bộ màu xanh dương, kéo ra cửa, đợi mọi người thu thập xong lên đường, Tiêu Tĩnh mới phát , cha Tiêu, mẹ Tiêu, Tiêu Chi Ca mặc quần áo thể thao màu trắng, hơn nữa kiểu dáng tương đối giống nhau, vừa nhìn chính là người nhà, mình và Lý Hiểu, mặc dù đồng nhất kiểu dáng, nhưng quần áo khác nhau lắm, hơn nữa đều là màu xanh dương, còn có chút giống tình nhân.

      ràng vừa rồi quần áo Lý Hiểu phải là bộ này, cần phải , nhất định là có người giở trò quỷ, Tiêu Tĩnh muốn tranh luận cùng mọi người, dù sao tranh luận cũng thắng được, lên xe khởi hành.

      Thành phố Z có núi, có thể giống thành phố W bên cạnh, đều là non xanh nước biếc, hết sức thích hợp du lịch, mà khi lái xe chỉ hơn giờ, chỉ cần là ngày nghỉ, có rất nhiều người nguyện ý đến thành phố W du lịch, mà thành phố W và thành phố Z cách nhau xa, hơn nữa có núi Bạch Mã, thành phố W là thành phố du lịch nổi tiếng, rất nhiều người thích leo núi đến nơi đây, trong khi đoàn người Tiêu Tĩnh đến, phía dưới núi Bạch Mã có rất nhiều xe, nhân dịp thứ bảy, mọi người trong thành phố có xe đều đến đây du lịch.

      Vào núi Bạch Mã phải mua vé vào cửa, Lý Hiểu chủ động chạy mua năm vé trở lại, đưa cho cha Tiêu, mẹ Tiêu và Tiêu Chi Ca, nhưng giữ lại hai vé trong tay mình, mỉm cười nhìn Tiêu Tĩnh.

      "Tĩnh, chúng ta vào thôi."

      Tiêu Tĩnh nhún nhún vai, để ý đến vẻ mờ ám của Lý Hiểu "Ừ."

      Tuy người tới núi Bạch Mã tương đối nhiều, nhưng chỗ cửa tụm năm tụm ba người vào, cần xếp hàng, lưng Lý Hiểu có hai balô, bên trong mang theo chút nước và thức ăn, Tiêu Tĩnh theo sát bên cạnh, cắt vé vào, ở phía dưới núi Bạch Mã có chỗ sân chơi và đồ ăn, đối với cái này cha Tiêu mẹ Tiêu còn có Lý Hiểu tương đối quen thuộc, mà chỉ có Tiêu Tĩnh lúc còn rất tới, khi đó và lúc này khác xa nhau, cho nên mặc dù bất đắc dĩ bị kéo vào, lúc tới, còn lộ ra chút hứng thú.

      "Bà ngoại, cháu muốn nhà cầu." Đoàn người lát, Tiêu Chi Ca che bụng mình muốn nhà cầu.

      "Muốn nhà cầu, , bà ngoại cả cháu, ai, chồng, ông cũng thôi." Mẹ Tiêu có lòng muốn để Lý Hiểu Tiêu Tĩnh chỗ, gọi cha Tiêu .

      "Được." Cha Tiêu để lại dấu vết trao đổi ánh mắt với Lý Hiểu, ý là con của ta giao cho cậu, liếc mắt nhìn thấy con tò mò quan sát sân chơi có chú ý tới bên này, thầm than tiếng, khi con lười vận động và mơ hồ, nhanh rẽ vào chỗ khác, may mắn Lý Hiểu phải người xấu, nếu khiến người ta yên tâm.
      Last edited by a moderator: 26/11/15
      Phong Vũ Yên, sanone2112A fang thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 45. nhúc nhích, cõng tôi.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      "Chi Ca đây?" ra , cha Tiêu mẹ Tiêu vẫn còn có chút hiểu con , ví dụ trình độ nhất định Tiêu Tĩnh thừa kế mơ hồ của mẹ Tiêu, nhưng có điểm giống, tối thiểu lúc Tiêu Tĩnh đơn độc mang theo con trai ra cửa, chưa bao giờ đánh mất con trai, dù đến nơi náo nhiệt, vì mua thứ nào đó mà buông tay con trai ra, thỉnh thoảng buông ra, phải chăm chú nhìn bóng dáng con trai, tóm lại là tuyệt đối xuất việc đánh mất con trai.

      Giống hiên tại, nếu như Tiêu Chi Ca lạc mình, có rất nhiều phương pháp tìm kiếm, hơn nữa bọn họ là từng đoàn người tới, cho nên tinh thần Tiêu Tĩnh thể tập trung, nhưng rất nhanh liền tìm kiếm bóng dáng con trai, việc này đơn thuần phát ra từ nội tâm người làm mẹ, thể nghi ngờ Tiêu Tĩnh đạt chuẩn tư cách người mẹ.

      " vệ sinh rồi, bác và gì đều cùng, hai bác và bé có việc gì, muốn chơi cái gì, nếu chúng ta chơi trước, chờ mọi người như thế nào?"

      ra trò chơi này, dường như ddllqqđ thích hợp cho trẻ con, thanh niên, hoặc là người nhà, chỉ là, nghe được sân chơi truyền đến tiếng cười, Lý Hiểu cảm thấy, nếu như mình và Tiêu Tĩnh tham dự trong đó, đó là chuyện tốt, nhìn trong sân chơi có chỗ thích hợp để hai người bọn họ chơi, Lý Hiểu chỉ đến Yun-night Speed.

      "Nếu chúng ta chơi cái đó?"

      " phải mình tự , tôi nhát gan, chơi trò kích thích." Tiêu Tĩnh liếc mắt nhìn, chút nghĩ ngợi cự tuyệt.

      "Vậy muốn chơi trò gì, ngựa gỗ?" chơi trò kích thích, Lý Hiểu nhìn chút, mắt tập chung vào ngựa gỗ xoay tròn, thấy mấy đứa bé ngồi ngựa gỗ chơi rất vui vẻ, phần lớn đều là mười tuổi trở xuống, thỉnh thoảng có người lớn, đó là bởi vì trong ngực có tiểu bảo bảo, đơn thuần ngồi giữ bé, nếu mình và Tiêu Tĩnh qua chơi nhất định thu hút chú ý của số người, nhưng mà, hôm nay mặc kệ Tiêu Tĩnh chơi cái gì, theo đến cùng.

      thể , Lý Hiểu vì Tiêu Tĩnh nhượng bộ rất nhiều rồi, những nhượng bộ này, Tiêu Tĩnh nhất định nhìn thấy, bởi vì bản thân muốn tra cứu, dù rất thông minh, nhưng nếu như cả người lười, vậy có làm nhiều hơn nữa cho , cũng thấy được.

      "Ấu trĩ ngây thơ." Lần này, Tiêu Tĩnh trực tiếp trở về liếc Lý Hiểu cái, phải nàng chịu được Yun-night Speed, ddllqqđ nhưng chơi ngựa gỗ giống những đứa bé kia, đây gọi là đàn ông thường ra ngoài chơi sao, chơi.

      Dĩ nhiên, Tiêu Tĩnh tự động bỏ qua chuyện ngựa gỗ làm mình bị ngất.

      "Vậy muốn chơi cái gì, tôi chơi cùng ." Hai lần nghĩ kế, lần bị cự tuyệt, lần bị xem thường, Lý Hiểu có chút dở khóc dở cười, này đến thời điểm rất biết cách giày vò người ta.

      " muốn chơi cái gì, tìm bọn họ." Tiêu Tĩnh lắc đầu cái, "Nhà vệ sinh ở đâu?"

      "Chắc là ở bên kia."

      "Nếu ở nơi này đợi tôi...tôi tìm bọn họ."

      " cần, tôi với ."

      Hai người đến vệ sinh, chia ra vào nhà vệ sinh nam nữ nhìn chút, kết quả thấy bóng dáng ba người cha Tiêu, Tiêu Tĩnh lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho cha Tiêu, là mẹ Tiêu nhận, cách làn sóng điện, Tiêu Tĩnh nghe ra trong giọng mẹ Tiêu đầy đắc ý.

      "A, các con vẫn còn ở sân chơi à, thiệt là, chúng ta leo lên núi lát rồi, nếu như vậy , chúng ta ở đỉnh núi chờ các con, các con từ từ lên, cứ như vậy nha, bye ~~~"

      Nghe được mẹ Tiêu kéo dài từ bye, Tiêu Tĩnh rùng mình cái, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, mẹ nhất định là tạo cơ hội cho mình và Lý Hiểu, mọi người là thế này, có lúc người khác càng muốn mình và người kia ở chung chỗ, có thể càng khiến mình thích, mặc dù ly hôn, ddllqqđ Tiêu Tĩnh có ý định tái hôn, nhưng chưa từng nghĩ tới tránh tình cảm của mình, nếu quả như có cảm giác rồi, để ý chuyện đương, nhưng bây giờ mẹ Tiêu bọn họ muốn xách đưa ra ngoài, chuyện này khiến cho trong lòng cực kỳ khó chịu, dù biết Lý Hiểu rất tốt, cũng thể sinh ra tình nam nữ, nếu mẹ Tiêu biết mình biến khéo thành vụng, biết hối hận thành cái dạng gì.

      Dù sao, chỉ cần chuyện mình muốn, ai miễn cưỡng được, cúp điện thoại, Tiêu Tĩnh nhìn Lý Hiểu, "Mẹ tôi bảo bọn họ leo núi, ở đỉnh núi gặp lại, , tôi ở chỗ này xem phong cảnh thôi."

      "Bọn họ nếu để chúng ta ở đây, vậy tự nhiên tôi phụ trách an toàn cho rồi, tại sao có để ở chỗ này mình rồi leo núi được, nếu chúng ta hẹn gặp ở đỉnh núi, vậy nên cùng , thôi, tôi dẫn ." Lý Hiểu đưa tay lôi kéo Tiêu Tĩnh lại lười muốn tìm chỗ ngồi xuống.

      "Nếu tới nơi này, gì cũng phải lên đỉnh núi, cho lười biếng."

      "Tôi muốn sao." Tiêu Tĩnh chu mỏ.

      " ra , tôi ngại ôm lên núi, chỉ là hôm nay người hơi nhiều, biết có để ý hay ." Ánh mắt Lý Hiểu tà ác quan sát Tiêu Tĩnh, từ lần trước sau khi tiếp xúc thân mật, đến bây giờ có tiếp xúc thân mật qua, nếu như có cơ hội, rất muốn ôm đấy.

      Tiêu Tĩnh vừa nghe, vội vàng nhảy dựng lên, đùa gì thế, nhiều người như vậy, bọn họ cũng phải là người , mới cần ôm đâu, "Được rồi được rồi, tôi được chưa."

      "Ừ." Thấy Tiêu Tĩnh bị chính mình dọa sợ đến lập tức nhanh nhẹn như vậy, cảm giác trong lòng Lý Hiểu khó chịu, lúc nào trở thành người khiến người ta ghét bỏ.

      "Này, có ." Ngày trước luôn luôn thấy Lý Hiểu mang nụ cười ôn hòa mặt, đột nhiên thấy vẻ mặt có chút bị thương, nhất thời Tiêu Tĩnh có chút băn khoăn, muốn an ủi lại biết nên gì, chỉ có thể được tự nhiên nhìn , trong mắt mang theo chút áy náy, ra , có số việc, tất cả mọi người , trong lòng hiểu.

      " xong rồi, tôi muốn leo núi, phải cõng tôi."

      Đây coi là niềm vui ngoài ý muốn, ddllqqđ Tiêu Tĩnh lạnh nhạt mình rất nhiều ngày rồi, đột nhiên dịu dàng như thế, Lý Hiểu phát mình phản ứng kịp, xem ra, già rồi, mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Lý Hiểu vẫn vội vàng gật đầu.

      " thành vấn đề."
      Last edited by a moderator: 26/11/15
      Phong Vũ Yên, thư hồA fang thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 46. Nguy hiểm.

      Edit: Lãnh Thiên Nhii.


      Rất nhanh, Tiêu Tĩnh hối hận vì dạ của chính mình, bởi vì Lý Hiểu dẫn theo đường , còn cái gì nếu leo núi du lịch khu khai phá leo lên núi bằng thang đá, vậy có ý nghĩa, leo núi, trọng điểm ở chữ leo, dù sao túi du lịch do cầm, phải cầm cái gì, tay ra trận, chẳng lẽ còn cảm thấy mệt sao?


      Được Lý Hiểu đầu độc, Tiêu Tĩnh theo đường leo lên núi, hai người chọn điểm an tĩnh lên núi, từ từ leo lên , khó được gần tự nhiên, Tiêu Tĩnh cảm thấy thời gian ở đây rất thoải mái, nhưng hàng năm vận động kết quả leo lát, cảm thấy chân phải là của mình.


      "Mệt quá." Thở từng ngụm từng ngụm, Tiêu Tĩnh khom người, bộ mặt khổ sở nhìn Lý Hiểu, "Tôi có cảm giác chân phải là của mình, nếu tôi xuống đây."


      "Chúng ta mới leo lát, xem mới leo chút như vậy, cố gắng lên, tôi tin tưởng ... nhất định có thể, chúng ta hẹn gặp hai bác đỉnh núi, coi như vì hai bác, tối thiểu, cũng phải làm tấm gương cho Chi Ca, nếu như nó leo lên được núi, lại phát mẹ của mình chỉ leo lát cảm thấy mệt mỏi mà bỏ cuộc, nghĩ như thế nào?"


      Lý Hiểu xuất phát từ góc độ Tiêu Chi Ca, bởi vì Tiêu Chi Ca lặng lẽ cho biết, nhìn Tiêu Tĩnh để ý thứ gì, nhưng tuyệt đối là người mẹ tốt.


      Quả nhiên, nghe được Lý Hiểu như vậy, có ý định leo nữa Tiêu Tĩnh do dự chút, khẽ cắn răng, "Được rồi, tiếp tục, vì con trai, tôi liều mạng."


      Lời từ trong miệng ra dễ dàng, nhưng thân thể bởi vì câu chí khí này mà trở nên lợi hại, Lý Hiểu mấy lần khích lệ, Tiêu Tĩnh miễn cưỡng leo nửa, bắt đầu hoa mắt.


      "Tĩnh, sao chứ?" Thấy sắc mặt Tiêu Tĩnh tái nhợt có chút đúng, Lý Hiểu vội vàng kêu dừng, cho là Tiêu Tĩnh chỉ hơi lười, ngờ tố chất thân thể kém như vậy rồi, núi Bạch Mã trong mắt cao, bọn họ chọn chỗ này phải là rất dốc, nhưng bây giờ mới leo đến nửa, ràng sức lực Tiêu Tĩnh kém .


      "Đến, ngồi ở đây nghỉ ngơi chút, uống chút nước."


      Cảm giác của Tiêu Tĩnh biết đông nam tây bắc, rất lâu có leo núi, biết mình yếu thành bộ dáng này, Lý Hiểu bảo cái gì, theo bản năng làm cái đó, uống nước xong, nghỉ ngơi lúc lâu, mới tìm được cảm giác mình còn sống trở về, trong lòng khó chịu muốn chết, chân phát run, Lý Hiểu để túi đeo lưng xuống, cho dựa vào, sau đó xoa bóp bắp chân cho .


      Thấy Lý Hiểu như vậy, trong lòng Tiêu Tĩnh dâng lên tia cảm động và lung túng, " xin lỗi, gây phiền toái cho ."


      "Là tôi suy nghĩ chu đáo, tôi nên trực tiếp dẫn đường lớn." Lý Hiểu mỉm cười nhìn Tiêu Tĩnh, "Nhưng bây giờ chúng ta leo được nửa, xuống lần nữa theo đường lớn khác nhau, như vậy , sau khi nghỉ ngơi, tôi cõng ."


      Tiêu Tĩnh nhìn phía dưới chút, thời điểm từ dưới lên cảm thấy dốc, nhưng bây giờ từ phía nhìn xuống, thấy dốc, Lý Hiểu có ý tốt, nếu như đây là mặt đất bằng phẳng, nhất định cự tuyệt, nhưng nhìn sườn núi dốc như vậy, tưởng tượng chút, ý của Lý Hiểu là sai lầm, hai người bọn họ lăn xuống mất, chỉ cần vừa nghĩ tới cái đó, Tiêu Tĩnh nhịn được rùng mình cái, đè xuống cảm giác sợ.


      " cần, quá nguy hiểm, vẫn là đỡ tôi thôi."


      "Thế nào, tin tưởng tôi à." Lý Hiểu buồn cười nhìn Tiêu Tĩnh, điều này làm tổn thương lòng tự tôn của .


      " phải là tin tưởng , chỉ là sườn núi dốc như vậy, nếu như bước từng bước dẫm lên đất, tôi hoảng sợ." Tiêu Tĩnh lúng túng cười cười, " đỡ tôi là tốt rồi."


      "Được rồi." cho cùng vẫn tín nhiệm mình, mặc dù nghĩ như vậy, Lý Hiểu ra ngoài, vào lúc này Tiêu Tĩnh xuống, là nằm ngoài dự liệu của rồi, bây giờ nhìn lại, rất coi trọng cam kết của với con trai, người mẹ tốt, người vợ tốt phải sao?


      Thấy biểu Tiêu Tĩnh, Lý Hiểu cho là mình nhìn lầm người, dắt tay Tiêu Tĩnh từ từ leo lên , biết là tín hiệu điện thoại di động tốt hay là cha Tiêu mẹ Tiêu yên tâm, hai người lãng phí ít thời gian, thế nhưng cú điện thoại cũng có.


      nghỉ ngơi sau lần thứ hai xuất phát, Tiêu Tĩnh phát vốn tưởng rằng rất mau ngã xuống, thế nhưng mình đường kiên định, cho đến khi thấy đỉnh núi gần ngay trước mắt, đừng chính ngoài ý muốn, Lý Hiểu theo cũng thấy ngoài ý muốn.


      "Chẳng lẽ mới vừa khó qua, bây giờ lại khó nữa?" Dừng trước mặt tảng đá lớn, Tiêu Tĩnh cười.


      "Chỉ cần leo lên khối đá này, là có thể đến đỉnh rồi." Lý Hiểu mỉm cười nhìn Tiêu Tĩnh, " leo lên trước, tôi đỡ ."


      "Tôi leo trước?" Nhìn khối đá duy nhất ngăn ở trước mặt mình này, trước mắt mà , từ nơi này leo lên là nhanh nhất và là đường an toàn nhất, chung quanh tương đối nguy hiểm, muốn lên đỉnh núi, nơi này vẫn là tốt hơn, nhưng mà, ở trong lòng Tiêu Tĩnh có chút nhụt chí, bởi vì lo lắng chân tay mình vụng về leo lên được.


      "Nếu leo trước sau đó kéo tôi lên, tôi trước, cũng kéo được ."


      "Vậy được." Lý Hiểu gật đầu cái, " lát hơi lấy điểm tựa."


      "Được."


      "Chú ý an toàn, chú ý dưới chân." Lý Hiểu tìm điểm chống đỡ bắt đầu leo lên , thuận tiện nhắc nhở Tiêu Tĩnh.


      "Ừ." Tiêu Tĩnh đứng bên cạnh, thời điểm nhìn thấy leo được nửa, đưa tay nâng lên, bởi vì dưới chân dốc , mặc dù rất chú ý, nhưng lúc dùng sức, dưới chân vẫn trượt , khỏi hét lên tiếng, nghe được thanh của , để ý mình, Lý Hiểu quay đầu lại, phát bắt được tay , trong miệng kêu cẩn thận, nhưng trọng tâm vững, lại bắt được tay Tiêu Tĩnh lôi kéo theo phản xạ có điều kiện, thân thể hai người nhất thời ngã ra phía sau, trong nháy mắt, trong đầu của Tiêu Tĩnh xuất hai chữ xong rồi, thời điểm nhắm mắt chờ chết, biết Lý Hiểu dùng sức thế nào, đẩy sang bên cạnh, để cho đặt mông ngồi dưới đất, mình lại lăn dưới sườn núi, tất cả thời gian xảy ra chỉ ngắn ngủn hai ba giây, Tiêu Tĩnh hoàn toàn phản ứng kịp, ngồi đất sau đó mắt mở to, trơ mắt nhìn Lý Hiểu chật vật biến mất dưới sườn núi.


      "Lý Hiểu. . . . . ."
      Last edited by a moderator: 4/12/15
      Phong Vũ YênA fang thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 47. Thăng cấp.

      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Tiêu Tĩnh nghĩ tới Lý Hiểu vì mình lăn xuống đồi, trong lòng rung động mạnh, phản ứng lại sau đó lập tức vội vàng vòng quanh qua sườn núi, may mắn sườn núi này sạch , có mọc thực vật gai cỏ, cây dốc tất cả đều là cây khô lá cây rất dài rậm rạp, Lý Hiểu coi như là phản ứng nhanh chóng, lăn xuống phía sau tốc độ che chở bộ vị yếu hại của mình, sau đó rất nhanh bị gốc cây ngăn cản thân thể, vừa lúc đụng vào bụng, có chút đau, chỉ là có gì đáng ngại.

      "Lý Hiểu, làm sao vậy?"

      Dưới kinh hãi Tiêu Tĩnh bộc phát tiềm lực, bên này Lý Hiểu vừa mới dừng lại, chân sau đến, nóng nảy nhìn , dám động đến , "Có đau chỗ nào , trước tiên cảm giác tình trạng thân thể như thế nào, nên lộn xộn.

      " Thấy vẻ mặt quan tâm của Tiêu Tĩnh, Lý Hiểu giật mình, có chút ‘suy yếu’ nhìn "Giống như đụng vào bụng rồi."

      "Bụng? Làm sao bây giờ, có nặng lắm , tôi lập tức gọi điện thoại cho cha tôi, ông học y, hiểu biết tương đối nhiều, để cho ông tới đây, nhàng nằm ngửa, chớ lộn xộn."

      " nên gọi điện thoại, chắc tôi bị thương chỗ yếu, chỉ có chút đau." Lý Hiểu vội vàng ngăn lại tay Tiêu Tĩnh muốn gọi điện thoại, "Hơn nữa, chúng ta ràng lắm mình ở nơi nào, sau đó khiến hai bác tới tìm chúng ta, chừng xảy ra cái gì mất, để cho tôi nghỉ ngơi lát là được rồi."

      Nếu như hôm nay là mình té xuống, phản ứng khẳng định là nhanh như Lý Hiểu, chừng tạo thành hậu quả, quan trọng nhất là đặc biệt sợ đau, nhìn người Lý Hiểu dính ít lá cây, Tiêu Tĩnh nhàng giúp sửa sang lại, đôi mắt đẹp lo lắng nhìn .

      " có chuyện gì sao, cần gạt tôi."

      Lý Hiểu cười, "Có lẽ hôn tôi cái tôi liền sao."

      "Được." Tiêu Tĩnh hai lời cúi đầu hôn cái lên môi Lý Hiểu.

      Lý Hiểu ngây người, phải cố ý muốn chiếm tiện nghi của Tiêu Tĩnh, chỉ là muốn để khẩn trương như vậy thôi mà, thế nhưng hôn , có ma, tại sao tâm nhảy loạn nhanh như vậy.

      có chuyện gì sao?” Hôn cái sau đó phát người nào đó ngây dại, Tiêu Tĩnh có chút lo lắng, “Lý Hiểu, đừng dọa tôi.”

      “Tĩnh, nếu như mà bây giờ tôi , muốn làm bạn của tôi, nghi ngờ tôi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn à?” Lý Hiểu có chút cà lăm nhìn Tiêu Tĩnh, bây giờ nghi ngờ mình giống như dùng khổ nhục kế, nhưng mà, rất mong đáp án của .

      “Đương nhiên là có nghi ngờ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.” Tiêu Tĩnh chút do dự , “Chỉ là, nếu như muốn tôi làm bạn của , tôi đồng ý.”

      “Đồng, đồng ý?” Lý Hiểu trợn tròn mắt.

      “Thế nào, chỉ tùy tiện vậy thôi à, như thế tôi . . . . . .“

      có, phải tùy tiện .” Lý hiểu lập tức ngồi dậy, dáng vẻ nóng nảy nhìn Tiêu Tĩnh, “Mặc dù tôi làm như vậy có chút quân tử, nhưng tôi vẫn muốn muốn xác định lại, nguyện ý làm bạn của tôi sao?”

      “Tôi xác định.”

      uất ức sao?” Lý Hiểu có chút chần chờ nhìn Tiêu Tĩnh, “ Nếu như cảm thấy uất ức cho tôi biết, tôi tận lực đối với , để về sau cảm thấy uất ức.”

      Tiêu Tĩnh nhìn Lý Hiểu, “ cảm thấy uất ức, phải người nào gặp lúc nguy hiểm cũng quên mình giúp tôi.”

      “. . . . . . như vậy coi như tooi trong họa có phúc.” Lý Hiểu nhìn Tiêu Tĩnh cười .

      “Lần sau xem còn dám dẫn tôi đường .” Tiêu Tĩnh hờn rỗi chút, “Đứng lên thử xem, còn có chỗ nào khác bị thương .”

      “Ừ.” Lý Hiểu đứng lên, chỉ có cánh tay bị trầy da mấy chỗ, có chút hồng, chính cảm thấy sao cả, chỉ là thấy ánh mắt Tiêu Tĩnh đau lòng nhất thời liền đắc chí, cái ngã vừa nyax rất tốt, chẳng những ngã được bạn , thấy bạn quan tâm, cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

      Tiêu Tĩnh phải người vướng mắc chuyện tình cảm, thời điểm Lý Hiểu vì mình mà dũng cảm quên bản thân, liền bị cảm động, có người đàn ông dù giỏi, nhưng thời khắc mấu chốt nhất định có tác dụng, cho nên, khi Lý Hiểu ra cầu, cảm thấy người đàn ông này tệ, nguyện ý tạo mối quan hệ với , chút do dự đồng ý, chỉ như thế, ocnf nhanh chóng thích ứng thân phận mới của mình, bạn Lý Hiểu.

      Bạn trai bị thương, làm bạn , dĩ nhiên muốn quan tâm, trong ba lô Tiêu Tĩnh có mang đồ cấp cứu, nhưng Lý hiểu có, làm bác sỹ, có ý thức, thêm nữa ra ngoài leo núi, khó tránh khỏi gặp phải chuyện ngoài ý muốn, từ trong ba lô lấy ra thuốc mỡ, dùng nước rửa chỗ bị thương, bôi chút, là được rồi.

      có chỗ nào khác bị thương sao?” Tiêu Tĩnh vẫn có chút yên lòng, “Hay là cởi áo khoác, tôi nhìn sau lưng chút xem có sao .”

      có việc gì.” Có bạn cảm giác giống như trước, trước kia ra ngoài leo núi nị thương chỗ nào, căn bản khong có người hỏi tới, trong lòng Lý Hiểu vui vẻ, sau này đến nơi nào đều muốn mang bạn , khiến cho những người độc thân kia hâm mộ, nhìn bạn tốt, quan tâm như vậy.

      Hai người nghỉ ngơi, thể lực khôi phục gần đủ, lần thứ hai tới tảng đá phía trước, trước đó nhìn nó thế nào vừa mắt, kết quả khiến bọn họ trở thành nhân duyên, Lý Hiểu bày tỏ cực kỳ cảm tạ, lần này, Tiêu Tĩnh lên trước, tránh cho xảy ra việc ngoài ý muốn.

      “Cẩn thận chút, Tĩnh.”

      “Ừ.”

      Tay Lý Hiểu vững vàng đẩy Tiêu Tĩnh lên, rất nhanh, Tiêu Tĩnh liền leo được lên, chính là tư thế có chút bất nhã, sau khi lên, nhận lấy balô Lú Hiểu đưa tới, đưa tay.

      “Tôi kéo lên.”

      cần, tự tôi leo được rồi.” Lý Hiểu cười cười, “Chính chú ý an toàn.”

      mặt tảng đá lớn còn tương đối rộng rãi, Tiêu Tĩnh lui sang bên, xác định mình ngã, khi Lý Hiểu leo nửa người lên đưa tay kéo cánh tay .

      Hai người chọn con đường này rất tĩnh, có ai quấy rầy bọn họ, chỉ là, bò lên tảng đá, bọn họ có thể nghe được đỉnh núi truyền đến tiếng người , ngồi ở tảng đá lớn, có thể trông về phía xa, đập vào mắt mảnh rừng rậm, cảm giác rất tốt, Lý Hiểu kịp chờ đợi muốn tin tức tốt cho cha Tiêu mẹ Tiêu mình vinh dự trở thành bạn trai Tiêu Tĩnh, xem phong cảnh, lôi kéo Tiêu Tĩnh lên.

      đỉnh núi phong cảnh tốt hơn, nhìn càng thêm xa, Tĩnh, chúng ta lên ,hai bác đợi chúng ta.”

      “Ừ,được.” Tiêu Tĩnh gật đầu cái, thuận theo Lý Hiểu leo lên đoạn đường cuối cùng.
      Last edited by a moderator: 26/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :