1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sau khi ly hôn là bảo vật - Trúc Mộng Hề (Hoàn - Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 22. Giọng mê người.

      Mặc kệ mẹ Tiêu uy hiếp dụ dỗ như thế nào, Tiêu Tĩnh vẫn chịu ra ‘tình nhân' của mình là ai, cuối cùng mẹ Tiêu bất đắc dĩ chấp nhận kết cục trong thất bại, nhưng mẹ Tiêu thề, nhất định phải tìm ra ‘tình nhân' kia.

      Đuổi mẹ Tiêu từ gian phòng của mình ra ngoài, Tiêu Tĩnh vô lực nằm dài giường, thiệt là, có người mẹ quá mức sôi động thực là chịu tội, hơn nữa người mẹ này còn cực kì nhiều chuyện, căn bản có ý định, gian phu ở đâu ra, cho dù tính toán cưới lần thứ hai, mới trở về mấy ngày, hơn nữa phần lớn thời gian là ở nhà, làm sao có thời gian tìm tình nhân.

      Nhưng mà, mẹ tin tức internet bị người nhanh chân hơn bước dỡ bỏ xuống rồi, hay là Lý Hiểu làm? có năng lực lớn như vậy sao?

      Tiêu Tĩnh là người thích làm khó chính mình, có vấn đề liền trực tiếp tìm đáp án tốt nhất, lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Lý Hiểu, hỏi chút xem có phải là kiệt tác của hay .

      Quầy rượu, nghe thấy điện thoại di động của mình vang lên, Lý Hiểu lấy ra xem, nghĩ là Tiêu Tĩnh, biết là vì internet có chuyện tìm đến mình hay là người khác, nghiêng đầu nhìn Hồ Quân uống đến hăng say, Lý Hiểu đứng dậy.

      "Tôi toilet."

      "Điện thoại của ai?" Hồ Quân tửu lượng tệ, nhưng là vừa uống liên tục đầu có chút choáng váng, híp mắt nhìn Lý Hiểu, " nên nhân cơ hội này chạy quỵt nợ."

      " biết." Lý Hiểu lắc đầu cái, đứng dậy vào toilet , "Xin chào. . . . . ."

      "Là Lý Hiểu sao?"

      "Là tôi, là. . . . . . Tiêu Tĩnh?" Nghe trong điện thoại truyền tới giọng mềm mại, Lý Hiểu sửng sốt chút chắc chắn trả lời.

      "Đúng vậy, là tôi." Xác định danh tính của nhau, giọng Tiêu Tĩnh nhàng chút, lại vẫn có chút mềm mại, lúc đối mặt chuyện hoàn toàn khác nhau.

      "Tôi muốn hỏi chút, chuyện internet là làm sao?"

      Mặc dù lời này hỏi có chút ra ngô ra khoai, nhưng nếu như Lý Hiểu biết internet xảy ra chuyện gì, hiểu Tiêu Tĩnh cái gì.

      Quả nhiên, nghe được Tiêu Tĩnh đặt câu hỏi, Lý Hiểu lập tức hỏi ngược lại, " cũng thấy tin tức internet? Đúng vậy, là tôi làm."

      "Ừ, cám ơn ."

      " cần khách khí." Lý Hiểu cảm thấy hôm nay điện thoại có chút kỳ quái, tại sao nghe giọng Tiêu Tĩnh, loại cảm giác điện giật đây?

      Tùy tiện hàn huyên mấy câu, Tiêu Tĩnh cám ơn Lý Hiểu, mặc dù sao, nhưng có tin tức dù sao tốt hơn có tin tức, muốn cẩn thận trở thành người nổi tiếng, Tiêu Tĩnh thích khách khí, đạt được mục đích, liền dứt khoát gặp lại Lý Hiểu rồi cúp điện thoại, chỉ còn mình Lý Hiểu đứng ở phòng vệ sinh. Giọng Tiêu Tĩnh, là rất dễ nghe, mê người hơn cả DJ, thời điểm mặt đối mặt hình như có cảm giác như thế, làm sao gọi điện thoại lại có cảm giác như vậy, là kỳ quái.

      Chờ đến lúc Lý Hiểu phục hồi tinh thần nghĩ tới quầy rượu còn có bạn, vội vàng ra phòng vệ sinh, kết quả phát chỗ ngồi bóng người, chỉ để lại đống lớn chai rượu, Lý Hiểu kéo người phục vụ hỏi.

      "Có nhìn thấy bạn tôi ?"

      "Ngài là Hồ Tiên Sinh, ấy và mỹ nữ rồi, chắc là thuê phòng." Nhân viên phục nhìn Lý Hiểu lộ ra nụ cười mập mờ, Hồ Quân là khách quen của nơi này, khi đến quầy rượu Lý Hiểu cùng, chỉ cần là người bên cạnh Hồ Quân, nhân viên phục vụ đều cẩn thận ghi nhớ.

      "Tôi biết rồi, cám ơn, đúng rồi, những chai rượu kia chả tiền chưa?"

      "Chưa có."

      "Cho tôi hóa đơn." Hồ Quân này, là để mời, tán uống rượu đều nhân tiện cho bỏ ra, chịu nổi, chỉ chút việc cá nhân quay ra quay vào, cậu ta thuê phòng với người khác.

      Lý Hiểu buồn bực thân mình rời quầy rượu, sau khi Tiêu Tĩnh cúp điện thoại của Lý Hiểu, nghi ngờ trong lòng lấy được lời giải đáp, lập tức lo lắng chỗ nào, nhiệt độ gian phòng từ máy điều hòa phả ra thoải mái dễ chịu, thích hợp để ngủ, vẫn là Chu công đáng nhất rồi, mộng Chu công thôi.

      Mặc dù Lý Hiểu để Hồ Quân giúp tay kịp thời xóa tấm hình trong máy vi tính, nhưng mà, lại thể xóa trí nhớ người ta được, vì vậy ngày thứ hai mẹ Tiêu ra cửa mua thức ăn, cảm giác ánh mắt láng giềng nhìn mình là lạ, nhưng khi bà quay lại nhìn, mọi người lại biểu bộ mặt phớt tỉnh, mặc dù mọi người đều như thường ngày nhiệt tình chào hỏi, nhưng quay người lại, giống như nghị luận sau lưng bà.

      Mang theo lo lắng và nghi ngờ, sau khi mẹ Tiêu mua thức ăn nhanh chóng về nhà, trước tiên xông vào phòng vệ sinh, xem chút người mình có phải có chỗ nào ổn, vừa soi gương vừa lầm bầm.

      "Kỳ quái, có gì ổn, tại sao cảm thấy tất cả mọi người khác lạ vậy?"

      "Bà xã, bà làm gì đấy?" Cha Tiêu xem báo nghi hoặc nhìn bà.

      "Ông, tôi với ông, hôm nay tất cả mọi người kỳ quái. . . . . ." Mẹ Tiêu tranh thủ cho cha Tiêu biết buổi sáng mình đến chợ mua thức ăn thấy khí có chút kỳ quái, muốn cha Tiêu giúp mình phân tích xem có chuyện gì xảy ra.

      "Có lẽ là ảo giác của bà thôi." Cha Tiêu .

      "Cảm giác tôi bị sai sao?" Mẹ Tiêu nghiêng đầu, trực giác của bà rất chuẩn, trực giác của bà cho bà biết, hôm nay thái độ kì quái của những người đó, khẳng định có liên quan đến mình, đăm chiêu phát Tiêu Tĩnh thoải mái nằm ghế sa lon xem ti vi, nhất thời sửng sốt.

      "Ai, đồng chí Tiêu Tĩnh, nghe mẹ đọc diễn văn ?"

      "Có." Tiêu Tĩnh bình tĩnh gật đầu, thuận tiện phất tay cái, "Mẹ ngăn cản tầm mắt của con rồi, làm phiền nhường chút."

      "Có người chỉ chỉ chỏ chỏ xấu mẹ con, chẳng lẽ con biểu gì sao?" MẹTiêu bất mãn con mình còn kém trong phim truyền hình, hết sức chăm chú chỉ trích.

      Tiêu Tĩnh nhìn mẹ cáo trạng, suy nghĩ nếu hôm nay mình bày tỏ gì, đoán chừng lỗ tai được an bình, mặt lạnh lẽo, hai lời đứng lên, dọa mẹ Tiêu giật mình.

      "Con con con...con muốn làm gì, phải là muốn đánh mẹ , mẹ cho con biết, kính già trẻ là truyền thống tốt đẹp dân tộc Trung Hoa, con thể. . . . . ."

      Đầu Tiêu Tĩnh xuất vạch đen, "Mẹ từ chỗ nào thấy được con muốn đánh mẹ, con dám đánh mẹ sao? Hơn nữa, nếu con đánh, con đánh thắng được mẹ sao?"

      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif
      phuonganhdao229 viết:
      chị ơi, e bảo chị đánh dấu tích vào ô chống copy bao giờ vậy? đánh hết ô vuông cuối bài chứ, em đâm đầu chết đây, dặn cứ như
      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif

      sorry ch nhìn nhầm ..xin lỗi em hhuhu

      Chương 23: Ra ngoài tìm người đàn ông kia cho cha!
      Edit : LanhThienNhi255.

      "Ha Ha. . . . . ." Phát mình hiểu lầm, mẹ Tiêu chột dạ cười khúc khích, vội vàng sang chuyện khác, "Vậy con đứng lên làm gì?"

      "Mẹ muốn con giúp mẹ hả giận sao?" Tiêu Tĩnh bắt đầu vén tay áo, "Mẹ , ai bắt nạt mẹ, con đánh bọn họ trận, cho mẹ hả giận."

      "A. . . . . ." Nhìn dáng người con Tiêu Tĩnh, "Tiểu Tĩnh, mặc dù dáng người con lớn lên tốt hơn mẹ, nhưng phải là mẹ con, ngay cả mẹ con đánh cũng lại, phải là đối thủ của bọn họ..., hay là thôi ."

      "Nếu mẹ quyết định như vậy, con nghe lời mẹ." hai lời, Tiêu Tĩnh lần nữa ngồi xuống xem ti vi, "Mẹ đứng bên cạnh, đừng cản trở con xem ti vi."

      Mẹ Tiêu giương mắt nhìn loạt động tác của con , hóa ra con muốn vì mình ‘báo thù rửa hận’, "Ai, Tiêu Tĩnh, làm sao con có thể như vậy?"

      "Con sao, phải mẹ thôi sao, con chỉ là nghe lời của mẹ mà thôi." Tiêu Tĩnh lười biếng nhìn mẹ Tiêu.

      "Ông xã, ông xem con ông bắt nạt tôi." Mẹ Tiêu thấy chiếm được phần thắng từ con , lập tức xoay người đến chỗ cha Tiêu, bổ nhào vào trong ngực ông tìm kiếm an ủi.

      "Đó là con bà." Nhìn cơn tức giận của mẹ Tiêu, cha Tiêu bình tĩnh .

      "Con ông, con ông, là con của ông." Hai tay mẹ Tiêu chống nạnh, "Người ta đều con giống cha, lời này quả sai, nhớ năm đó khi tôi đuổi theo ông, ông lại giày vò tôi, tại ông bắt nạt tôi nữa, để cho con ông bắt nạt tôi, tính tình ông xấu xa, tất cả đều cho con thừa kế, cái này kêu là thượng bất chánh hạ tắc loạn, chính ông đây là gien di truyền?"

      Cha Tiêu sờ chiếc cằm sạch , nhìn bà cáo trạng, "Bà xã, tính tình bà gần đây có chút khác, chẳng lẽ là thời mãn kinh trong truyền thuyết đến?"

      "Người ta phụ nữ trung niên bốn mươi năm mươi tuổi trong thời kì tiền mãn kinh, mặc dù tôi phải thầy thuốc, nhưng dù gì tôi vốn tốt nghiệp y tá, ông cho là tôi hiểu cái gì sao."

      "Mọi việc đều có ngoại lệ, giống như bà vậy vô tâm vô phế, thời mãn kinh chậm chút là rất bình thường." Cha Tiêu nghiêm trang .

      "Ông mới thời mãn kinh, cả nhà ông đều thời mãn kinh, tôi quyết định, buổi trưa hôm nay, ăn hành tây với hành lá." Mẹ Tiêu trả thù cha Tiêu, "Món ăn này vì ông mà chuẩn bị, ông phải ăn hết toàn bộ cho tôi."

      Cuộc đời ông ghét nhất ăn hành, cha Tiêu nghe thấy mẹ Tiêu như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, "Bà xã, có thể thương lượng chút . . . . . . Tôi sai lầm rồi, tôi nên bà thời mãn kinh."

      "Hừ, cứ như vậy quyết định, ông chờ đó cho tôi." Mẹ Tiêu bước nhanh vào phòng bếp vì cha Tiêu chuẩn bị hành tây với hành lá.

      "Phốc. . . . . ." Tiêu Tĩnh thấy cha ăn nghẹn, nể mặt cười.

      "Còn cười, cẩn thận mẹ con thu thập con." Thấy con nể mặt như vậy, cha Tiêu tức giận nhắc nhở, sau đó vội vàng vào phòng bếp cầu xin tha thứ, "Bà xã, về hành tây với hành lá, chúng ta thương lượng chút ."

      . . . . . .

      Dưới cầu tình của cha Tiêu, mẹ Tiêu cuối cùng có lòng từ bi, thả cha Tiêu lần, ăn hành tây với hành lá, nhưng lại có cầu, buổi trưa phía bát canh để ít hành lá, cho cha Tiêu bỏ ra, phải uống hết chỗ canh đó xuống, tiếp đó sau khi ăn cơm trưa xong cha Tiêu liền vọt vào phòng vệ sinh súc miệng, ăn được hành, là bị làm hại đến dậy nổi.

      Nghi ngờ của mẹ Tiêu rất nhanh nhận được đáp án, buổi tối sau khi ăn cơm tối xong như thường ngày đến quảng trường khiêu vũ, khi khiêu vũ từ trong miệng mấy chị em tốt lấy được đáp án mong muốn, ngờ có người xấu sau lưng bà, chỉ là trong đó có hiểu lầm, mà tội xấu hổ là thủ phạm, vẫn là bức ảnh Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu trong thang máy quần áo chỉnh tề, bởi vì hai mẹ con trong ảnh rất giống nhau, nếu phải rất quen thuộc, người khác nghĩ trong tấm hình của Tiêu Tĩnh là mẹ Tiêu, cộng thêm mẹ Tiêu thích chơi, Tiêu Tĩnh lại thích ở nhà, sau khi ly hôn về nhà lại cực ít ra cửa, cùng mẹ Tiêu và bạn bè của mẹ uống cái trà chiều gì đó, vì vậy khi mọi người nhìn thấy bức ảnh, trước tiên lập tức nghĩ đến mẹ Tiêu mà phải Tiêu Tĩnh.

      Mặc dù hình bị xử lý rất nhanh, nhưng thấy qua có nghĩa là quên, mọi ngươi truyền tai nhau rất nhanh biết chuyện internet, dĩ nhiên ánh mắt nhìn mẹ Tiêu có bất đồng, cộng thêm mẹ Tiêu thích bảo dưỡng nhan sắc, tính tình hoạt bát, có lúc còn như trẻ con, có người mến bà, tự nhiên có người ghen tỵ chán ghét bà, tận dụng cơ hội này bôi xấu thanh danh của bà, bản thân mình bao nhiêu tuổi rồi còn có tin tức như vậy, quan trọng nhất người đàn ông kia phải là chồng của mình, còn ra thể thống gì?

      Mẹ Tiêu là ai, bà tuyệt đối là sợ trời sợ đất, đến việc người trong hình phải bà, cho dù là có, bà cũng cho người khác xấu sau lưng mình, hơn nữa bên trong còn là con mình, dù là bà làm chuyện quá quắt, nhưng người khác biết, bức ảnh làm chứng, hơn nữa có người thích gây , biết ràng chân tướng, mẹ Tiêu giải thích cho mọi người trong hình phải là mình, mà là con của mình, người đàn ông trong hình, là bạn trai mới của con bà, khi cửa thang máy mở nằm ở giữa chừng, bạn trai mới nghĩ trước tiên đưa con tới chỗ cửa thang máy vẫn còn mở để ra, nhưng bởi vì váy con bà có chút ngắn, sợ di chuyển tiện, cho nên nghĩ mượn quần, ngờ con nhận lấy quần bạn trai còn chưa mặc lên người, thang máy hoạt động trở lại.

      Nên giải thích, mẹ Tiêu giải thích, người khác có hiểu lầm, bà rất kiên nhẫn giải thích cho mọi người, số người có thể tin, nhưng nếu như tin mà vẫn ở chỗ này bóng gió, xin lỗi, nãi nãi bà muốn nổi bão.

      Vì vậy buổi khiêu vũ êm đẹp, cuối cùng biến thành mẹ Tiêu và mấy bà nhiều chuyện đấu khẩu, mẹ Tiêu lấy địch nhiều rơi xuống thế hạ phong, bóng gió khiến mấy bà tám tức giận bỏ , chính mình đầy bụng tức, hai lời lôi kéo cha Tiêu về nhà.

      "Tiêu Tĩnh!"

      "Mẹ, mẹ làm sao?" Tiêu Tĩnh ở nhà xem ti vi, bị bộ dáng tức giận của mẹ Tiêu dọa, phải ra ngoài khiêu vũ sao, chẳng lẽ mẹ và cha cãi nhau? Nhìn vẻ mặt cha giống.

      "Đừng nhìn cha con, cha con liên quan, cha cực kỳ thận trọng thông báo cho con, người đàn ông trong thang máy kia, mời ta về nhà, cha muốn gặp mặt ta."
      Phong Vũ Yên, huyenlaw68A fang thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 24. nghiệt, giao mạng ra đây!
      Edit : LanhThienNhi255.

      Việc mẹ Tiêu cầu mình giao ‘tình nhân’ ra đây, Tiêu Tĩnh coi như nghe thấy, có thể đoán được, khi mình giao tình nhân ra, trừ phi người ta kết hôn, nếu mẹ Tiêu nhất định nghĩ biện pháp xách mình đưa lên cửa cho người ta làm con dâu. Mặc dù Tiêu Tĩnh cắn chặt hàm răng, cái gì, lỗ tai bị liên lụy theo, lúc trước ly hôn trở về nhà, lần này mẹ Tiêu nhất định tìm ông chồng tốt cho . Ngày trước muốn cho ít thời gian nghỉ ngơi và hồi phục, kết quả lại thành ra tin tức ‘hình nhạy cảm trong thang máy’, mặc dù xóa kịp thời, sau khi mẹ Tiêu giải thích, mọi người còn chỉ chỏ mẹ Tiêu nữa, nhưng chừng biết trong lòng nghĩ như thế nào về Tiêu Tĩnh, vì thế mẹ Tiêu cho rằng, việc cấp bách bây giờ là ngay lập tức tìm cho Tiêu Tĩnh người chồng. Hơn nữa người chồng kia nhất định phải tốt, chỉ có như vậy, Tiêu Tĩnh mới bị người khác chỉ chỏ.

      "Mẹ, thanh giả tự thanh, từ khi nào mẹ để ý ánh mắt của người khác rồi? Lại , con ra cửa, bọn họ muốn chỉ chỏ tìm được người, hơn nữa đầu năm nay tin tức nổi nhiều lắm, đến mấy ngày mọi người quên thôi." Tiêu Tĩnh bất đắc dĩ tẩy não cho mẹ Tiêu, nếu tẩy não, bị mẹ Tiêu đồng hóa.

      "Hừ, con rất dễ nghe, con ra khỏi cửa sợ người khác chỉ chỏ, mắt thấy, tâm phiền, nhưng mẹ và con giống nhau, mỗi ngày mẹ đều phải ra khỏi cửa, bây giờ nhìn mọi người cảm giác mình thấp đoạn, con có việc gì giống mẹ làm gì?"

      "Mẹ cho rằng con muốn có khuôn mặt trẻ con giống mẹ, xinh đẹp chút nào, cha có gương mặt và mái tóc còn đẹp hơn mẹ." Tiêu Tĩnh nghe xong khó chịu phản kháng, trước kia ai cả ngày lẫn đêm khoe khoang mình và con giống như chị em sinh đôi, vừa xảy ra chuyện liền quăng sạch , để cho mẹ như ý đâu.

      Quả nhiên, nghe xong Tiêu Tĩnh , mẹ Tiêu lập tức giơ chân, kêu gào con ra gì, tức giận muốn đánh người, may mắn cha Tiêu kịp thời xuất , kéo mẹ Tiêu , lúc này mới ngăn cản được mẹ Tiêu cố gắng động tay động chân, tránh khỏi trong nhà xảy ra huyết án.

      "Mẹ nhất định tìm cho ra ‘tình nhân’ kia." Mẹ Tiêu càng càng hăng, Tiêu Tĩnh càng cự tuyệt người đàn ông kia là ai, bà lại càng muốn biết là ai.

      Tính cách Tiêu Tĩnh ở mức độ nào đó rất giống mẹ Tiêu, quyết định việc gì, rất khó thay đổi, quyết định cho mẹ Tiêu biết là ai, bất luận mẹ Tiêu có cưỡng bức dụ dỗ như thế nào, vẫn để ý.

      Cha Tiêu lúc này như nhân kẹp bánh quy, lòng cảm thấy, ngày ngày khổ sở, bên là người vợ quý, bên là con thân , ông giúp ai đều là sai, điều duy nhất có thể làm, chính là phòng ngừa trong nhà xảy ra huyết án, từ sau khi việc ‘hình nhạy cảm trong thang máy’, trong nhà mỗi ngày đều xảy ra tranh chấp, vợ và con như muốn lật tung cả nhà lên, cha Tiêu cảm thấy nếu chuyện cứ tiếp tục như vậy, có thể dẫn đến tình trạng thể vãn hồi, vì vậy lặng lẽ đề nghị con .

      "Tiểu Tĩnh, con ra ngoài tránh mấy ngày, cha thấy tính cách mẹ con gần đây rất nóng nảy, có lẽ là do đến thời kì mãn kinh rồi, con là con ngoan, cho mẹ con chút gian, con tìm chỗ du lịch? Cha bỏ tiền như thế nào?"

      Cha Tiêu đề nghị thỏa đáng đánh trúng lòng của Tiêu Tĩnh, ngày ngày so chiêu cùng mẹ, rất mệt mỏi, suy nghĩ có nên nơi nào chơi , kết quả cha Tiêu khéo hiểu lòng người đề nghị chủ ý này.

      "Cha, vẫn là cha tốt nhất, nể mặt cha, con so đo với mẹ."

      Cha Tiêu yên lặng lau mồ hôi lạnh, nếu thế giới này có cái gì ông thể giải quyết được, vợ và con tuyệt đối đứng thứ nhất, may mắn mình dự đoán được thừa dịp vợ vào phòng vệ sinh liền thương lượng cùng con , nếu để cho vợ ông nghe được mấy câu con , chắc chắn lại bùng phát cuộc đại chiến, từ trong túi tiền lấy ra tấm thẻ.

      "Trong này có mấy vạn, mật mã là ngày sinh nhật của con, cầm dùng , nếu đủ, cho cha biết."

      "Cám ơn cha, cha, đây là quỹ đen của cha sao?" Tiêu Tĩnh vui mừng nhận lấy thẻ, dùng đầu ngón chân cũng biết, cha lén lút cho mình thẻ như vậy, khẳng định tiền này mẹ biết.

      " nghĩ tới cha có quỹ đen, con , ngoại trừ cái này ra, cha có gì khác gạt mẹ con chứ? có làm chuyện gì có lỗi với mẹ chứ?"

      Khóe miệng cha Tiêu co giật, "Nhà chúng ta bề ngoài chi tiêu cái gì đều là mẹ con trông nom, nhưng thực chất nắm quyền kinh tế trong gia đình là tay cha, cái gì mà quỹ đen, khó nghe như vậy, mẹ con rảnh rỗi để ý trong nhà còn có bao nhiêu tiền đâu, con biết bệnh lười từ đâu tới , chính là di truyền từ mẹ con."

      "Ác, hoá ra là như vậy." Tiêu Tĩnh bừng tỉnh hiểu ra, đột nhiên phát mình có rất nhiều điều biết về mẹ, lớn như vậy, mà lần đầu tiên biết, ra là kinh tế trong nhà phần lớn lại do cha trông coi, còn nữa, bệnh lười của mình là di truyền từ mẹ, thể ý tốt vỗ vỗ lồng ngực cha Tiêu.

      "Cha, con thấy cha ở phần năng lực này rất tuyệt vời, con cho mẹ biết cha chê mẹ lười.”

      Cha Tiêu: ". . . . . ."

      Vì trả thù con có lương tâm, cha Tiêu trực tiếp gia hạn cho Tiêu Tĩnh trong nửa giờ ra khỏi nhà, vì vậy, sau nửa giờ, Tiêu Tĩnh làm bộ đáng thương đứng ở cửa nhà, trong tay chỉ có túi xách, bên trong có hai bộ quần áo, và số đồ dùng cần thiết hàng ngày, cha tuyệt đối là trả thù, trả thù bắt nạt vợ ông, những lời dễ nghe kia đều là lý do, cuối cùng đành lòng nhìn chọc tức vợ ông khiến ông đau lòng, có người vợ nô lệ, mẹ phải là đối thủ của cha, dụ dỗ mẹ mấy lần, khiến cho mẹ đứng cùng cha chiến tuyến, bọn họ cứ như vậy chung chiến tuyến, đáng thương cho chính mình bị ném ra khỏi cửa.

      Tiêu Tĩnh buồn bực ở cửa máy rút tiền tự động kiểm tra xem cha Tiêu cho mình bao nhiêu, số dư quả ít, coi như cha có lương tâm, vứt con , số tiền kia đủ tiêu sài trận, vốn là muốn ra ngoài chơi, kết quả đứng ở dưới ánh mặt trời lát Tiêu Tĩnh liền thay đổi chủ ý, vẫn nên tìm khách sạn ở lại, 24h điều hòa nước nóng, thoải mái, cần gì chạy ra ngoài chịu khổ.

      Hạ quyết tâm, Tiêu Tĩnh chuẩn bị đến khách sạn gần đây, vừa đúng Lý Hiểu từ phòng khám bệnh có việc gì ra ngoài mua chai nước uống, ra siêu thị thấy trước mặt bóng lưng rất nhìn quen mắt, vừa nhìn, đó phải là Tiêu Tĩnh sao, tự lần trước sau khi tách ra ở siêu thị, có lần Tiêu Tĩnh gọi điện thoại sau đó hai người chưa có liên lạc lại, Lý Hiểu biết Tiêu Tĩnh có tức giận hay muốn gặp mình, dù thế nào nữa sau khi nghe giọng Tiêu Tĩnh ở trong điện thoại khiến rất nhớ, mấy ngày nay đều muốn lấy lý do chính đáng để gọi điện thoại cho Tiêu Tĩnh, nghĩ tới ngay ở chỗ này gặp mặt.

      "Tiêu Tĩnh."

      Nghe được có người gọi tên mình, Tiêu Tĩnh quay đầu lại, thấy Lý Hiểu, lập tức nghĩ tới chính là người đầu sỏ gây nên chuyện hại mình và mẹ ngày ngày cãi nhau, nhất thời như nhìn thấy kẻ thù tám đời, vọt lên ném túi xách ném đến chỗ Lý Hiểu.

      " nghiệt, giao mạng ra đây!"
      Phong Vũ Yên, sanone2112, huyenlaw682 others thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 25. Đến nhà của tôi .
      Edit: LanhThienNhi255.

      Bởi vì quá mức kích động, chú ý dưới chân, kết quả lảo đảo cái, Tiêu Tĩnh trực tiếp nhào vào trong ngực Lý Hiểu, nhận thấy ánh mắt giống như giết người của Tiêu Tĩnh, Lý Hiểu tỏ ý áp lực rất lớn, vội vàng giơ hai tay lên, tùy Tiêu Tĩnh ôm eo của mình.

      "Chuyện liên quan đến tôi, là chính muốn nhảy vào ôm ngực tôi."

      " tìm chết." Tiêu Tĩnh đứng thẳng người, lập tức đạp Lý Hiểu mạnh, đều tại người này, làm hại bị buộc cưới còn có nhà để về.

      "A ——" hiểu tại sao lại bị Tiêu Tĩnh đạp cước, Lý Hiểu nhịn được kêu lên, cúi đầu nhìn đế giày bằng của Tiêu Tĩnh, thầm vui mừng vì Tiêu Tĩnh giày cao gót, đều phụ nữ là loài vật vui buồn thất thường, quả nhiên giả, Lý Hiểu có chút cười khổ nhìn Tiêu Tĩnh.

      "Tôi Tiêu đại tiểu thư, ngài đây là làm sao vậy, người nào chọc giận ngài rồi, nhìn thấy tôi nhiệt tình đón tiếp như vậy."

      Thấy Lý Hiểu bị chính mình đạp đau, Tiêu Tĩnh hài lòng, mặc dù vẫn muốn đạp thêm mấy cái nữa, nhưng tâm địa thiện lương là đạp nổi nữa, chỉ là vẫn bày ra vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Hiểu.

      "Đương nhiên chính là rồi, chẳng lẽ tôi cố tình gây sao?".

      "Tôi chọc giận bao giờ hả?" Lý Hiểu nghe vậy có chút nghi hoặc nhìn Tiêu Tĩnh, bọn họ hình như có rất nhiều ngày gặp mặt cũng chuyện điện thoại.

      "Đến phòng khám bệnh của chuyện." Tiêu Tĩnh ngẩng đầu nhìn bầu trời chút, với Lý Hiểu, sau đó cất bước tới phòng khám bệnh của Lý Hiểu, trời nóng bức này đứng bên ngoài chuyện cũng phải là việc tốt.

      “Nhặt túi xách của tôi lên.”

      " nãi nãi." Lý Hiểu có chút giật mình với vẻ tự nhiên của Tiêu Tĩnh cứ như thế sai khiến , nhưng mà là thân sĩ, so đo với phụ nữ, nãi nãi này là dùng hết sức, đau chân chết rồi, Lý Hiểu cắn răng, cố gắng hết sức để cho mình bước nhìn tự nhiên chút, nhặt túi xách của Tiêu Tĩnh lên theo phía sau đến phòng khám bệnh.

      "Chào , tôi có thể giúp gì cho ?" Trong phòng khám, thấy có người lạ vào, y tá La Phương nhanh chóng lộ ra chuyên nghiệp khéo léo mỉm cười hỏi thăm, trong lòng suy nghĩ bác sỹ Lý mua đồ uống lâu như vậy sao vẫn chưa trở về.

      "Tiểu La, đây là bạn của tôi, cần phải để ý." đợi Tiêu Tĩnh chuyện,

      [​IMG]
      Phong Vũ Yên, sanone2112, huyenlaw682 others thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 26: Trẻ con thích mềm thích cứng.
      Edit :LanhThienNhi255.

      "Khụ, ý của tôi là, ngày ở khách sạn tốn ít tiền, cần phải đến chỗ đó cho phí tiền, nhà tôi có phòng khách, phải bây giờ muốn tách ra khoảng thời gian với mẹ sao, cũng phải lại việc khiến cho có nhà để về phần trách nhiệm là do tôi, cho nên, có thể tới nhà tôi ở thời gian, yên tâm, tôi lấy nhân phẩm ra bảo đảm, nhân cơ hội chiếm tiện nghi của , nếu như thấy yên tâm, nhất định phải ở khách sạn, vậy, nếu , tiền thuê phòng khách sạn để tôi trả cho ." Thấy vẻ mặt Tiêu Tĩnh tràn đầy kinh ngạc, Lý Hiểu hơi đỏ mặt, tự dưng cảm thấy chính mình lỗ mãng, lần trước mới biết được tên của người ta, lần này lại muốn người ta đến nhà mình, sợ Tiêu Tĩnh hiểu lầm, vội vàng giải thích.

      "Nhà có mấy người ở?"

      "Chỉ mình tôi."

      "Có máy điều hòa và mạng internet ?"

      "Có."

      "Ok, đến nhà ."

      "Hả!" Lần này đến phiên Lý Hiểu giật mình, sớm chuẩn bị tinh thần bị từ chối, ngờ Tiêu Tĩnh hỏi mấy vấn đề này sau đó ngay lập tức đồng ý đến nhà .

      "Trước tiên xem nhà chút, nếu hài lòng, tôi đến khách sạn." Có tiện nghi chiếm chính là kẻ ngu, về phần có bị cướp sắc hay , Tiêu Tĩnh nghĩ, thứ nhất trực giác của cho biết Lý Hiểu phải loại người lỗ mãng, thứ hai, đều là người trưởng thành, nam chưa cưới nữ chưa gả, nếu có việc cọ sát ra tia lửa, mặc dù có ý định tái hôn, nhưng tình đến Tiêu Tĩnh từ chối, thấy vẻ giật mình của Lý Hiểu, trừng mắt qua.

      "Thế nào, vẻ mặt này của có ý gì? Chẳng lẽ mời tôi đến nhà chỉ là thuận tiện mà thôi?."

      "A, phải phải, hoan nghênh, vô cùng hoan nghênh." Lần đầu tiên trong đời, Lý Hiểu bị người ta hỏi tay chân luống cuống, ngôn ngữ lẫn lộn.

      "Vậy. . . . . . Chờ tan việc hay là bây giờ?" Tiêu Tĩnh nhìn qua phòng khám, lại nhìn Lý Hiểu, chuyện làm ăn của phòng khám chắc là bình thường, mấy lần gặp phải Lý Hiểu ra ngoài trong thời gian làm việc, lúc này người cũng có, chỉ là, theo ngành nha khoa mà , người vẫn tương đối ít, hơn nữa còn có bệnh viện lớn làm đối thủ cạnh tranh.

      "Bây giờ thôi, dù sao có gì phải làm, đóng cửa sớm chút được." Khách tới phòng khám bệnh phần lớn là khách quen, bình thường trước khi đến bọn họ gọi điện thoại hẹn trước, hôm nay khách hẹn trước đều khám xong rồi, nghỉ sớm cũng có gì.

      "Được." Tiêu Tĩnh gật đầu cái, .

      Ngoài cửa La Phương nghe được hai người đạt thành thỏa thuận, vội vàng rón rén chạy về chỗ ngồi của mình, mới vừa
      [​IMG]
      AnAn, sanone2112, huyenlaw682 others thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 27. Tiêu Tĩnh tức giận.
      Edit: LanhThienNhi255.

      "Mới ở tuần lễ đưa tiền sinh hoạt cái gì, thế nào, cho tôi là người thiếu tiền sao? Nếu muốn đưa tiền sinh hoạt, tôi đưa khách sạn ở được rồi." Lý Hiểu giả vờ tức giận.

      " khách khí là sỉ nhục đến nhân phẩm của tôi".

      "Tôi khách khí có quan hệ gì với nhân phẩm của ?" Tiêu Tĩnh có chút im lặng nhìn Lý Hiểu, "Tôi hiểu ý của , nếu như mà bạn của tôi tới nhà làm khách, tôi cũng vậy, lấy tiền sinh hoạt, nhưng tôi bây giờ phải là đến nhà làm khách, tôi là tạm thời ở nhờ tại nhà , nếu là ở nhờ, dĩ nhiên phải đưa tiền sinh hoạt, tôi còn chưa đưa tiền thuê phòng để cung cấp nước điện đâu, tôi muốn làm sao có thể nghỉ ngơi tốt, cuối cùng là cá nhân tôi, nhất định khiến cho cuộc sống của bất tiện, tôi có thể hiểu tình cảnh và tâm tình của , nhưng mà hiểu tôi chút được , nếu tôi trả tiền cho các chi phí sinh hoạt, tôi sống thoải mái, trong trường hợp đó, tôi tình nguyện ở khách sạn."

      Hai người ngươi đẩy tới đẩy lui, cuối cùng Tiêu Tĩnh tức giận, chống nạnh nhìn chằm chằm Lý Hiểu, " có phải đàn ông hay , tôi đưa chính là tiền sinh hoạt, hơn nữa còn là tiền sinh hoạt của chính tôi, cũng phải là đưa tiền nuôi , so sánh cái gì hả, cầm cho tôi".

      "Chẳng lẽ có ai cho biết nên tùy tiện hỏi người khác có phải là đàn ông hay sao? Tôi là đấng mày râu, mời bạn bè về nhà ở vài ngày còn lấy tiền sinh hoạt sao, truyền ra ngoài tôi cũng mất mặt".

      "Lão tử cũng phải là phụ nữ của , con mẹ nó, có cầm hay ? cầm tôi ngay lập tức, về sau nhìn thấy lão tử đường vòng, nếu gặp lần đánh lần." Thời điểm Tiêu Tĩnh tức giận, chửi bậy.

      Bạn có thể tưởng tượng người dáng dấp đáng , mặt trẻ con dùng giọng rất êm tai chửi bậy cảm giác ra sao ? Lần đầu tiên có người phụ nữ tức giận đối với mình, Lý Hiểu có loại cảm giác kinh hãi, nhưng mà cũng biết, Tiêu Tĩnh tức giận, thấy cầm túi muốn , vội vàng ngăn lại.

      "Được rồi, tôi lấy, tôi lấy vẫn được sao".

      Đoạt lấy tiền tay Tiêu Tĩnh, Lý Hiểu cười làm lành, " xem, tôi lấy, đừng nóng giận được , nãi nãi?".

      " yên lành cần gì phải chọc giận tôi, lão tử mấy trăm năm qua có mắng thô tục." Tiêu Tĩnh bực tức, "Hôm nay ngược lại vì lại phá lệ, nếu có lần sau lão tử trực tiếp ra tay."

      Lý Hiểu chảy mồ hôi lạnh, có thói quen nhìn hung hãn như vậy, thoáng nhìn cánh tay bắp chân của ai đó, nhìn lại mình chút cánh tay bắp đùi gần như là to

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :