1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sau khi ly hôn là bảo vật - Trúc Mộng Hề (Hoàn - Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: Lòng tự ái

      Editor: Mèo Băng

      Nghe Lý Hiểu , vẻ mặt Tiêu Tĩnh cứng đờ, cắn răng nghiến lợi nhìn , "Tôi còn chưa ăn , liên quan gì đến chứ?"

      "Tôi. . . . . ." Thấy Tiêu Tĩnh tức giận, Lý Hiểu sửng sốt, mình mới vừa quen biết Tiêu Tĩnh, mặc dù trước đó cùng trải qua số chuyện đặc biệt, nhưng còn chưa đến mức tùy tiện đùa giỡn, con rất kiêng kỵ người khác mình béo, tham ăn, sao lại ra những lời lễ phép như thế.

      Bừng tỉnh lại mới biết mình đúng, dự định lời xin lỗi với Tiêu Tĩnh. Nhưng lòng tự ái của bị tổn thương chẳng thèm nhìn , cũng đợi xin lỗi xoay người rời . biết mình tham ăn, nhưng đâu cần phải dùng câu hỏi nghiêm túc như vậy hỏi . Lòng tự ái của bị tổn thương, ta cũng là gì của , sao lại khi dễ chứ, cũng để cho ta khi dễ như vậy, hừ, giờ rất tức giận, cần làm bạn với ta, đàn ông đời này trừ cha của ra, còn lại tất cả đều là bại hoại.

      "Tiêu Tĩnh." Thấy Tiêu Tĩnh xoay người rời , lời xin lỗi bị chặn lại trong miệng. kinh ngạc gọi tên , nhìn bước quay đầu, xem ra rất giận. khổ sở nhìn hai chiếc xe đẩy chất đầy đồ trước mặt, biết nên đuổi theo hay ở lại giữ những thứ đồ này, chợt nghĩ đến hai người trao đổi số điện thoại cho nhau. Người biết dỗ dành phụ nữ như Lý Hiểu quyết định trước tiên đem đống đồ mà Tiêu Tĩnh tính tiền trước, sau đó cầm đồ tìm xin lỗi sau. Ai bảo nhất thời nhanh miệng sai chứ, nhưng theo như tính cách của những lời nên đều rất lịch , nhưng khi nhìn thất Tiêu Tĩnh, có loại cảm giác hai người quen biết lâu, bất tri bất giác mới thốt nên lời thất lễ như vậy.

      Tiêu Tĩnh giận đùng đùng vọt ra khỏi siêu thị, nhiệt độ thay đổi nên chưa kịp thích ứng, lại vội vàng quay trở lại. Có máy điều hòa vẫn thoải mái hơn. Ở cửa siêu thị có đặt hàng ghế ngồi dành cho khách hàng nghỉ ngơi, Tiêu Tĩnh tìm chổ trống ngồi xuống, sau đó gọi điện thoại cho mẹ Tiêu. Đúng như dự đoán, mẹ Tiêu khi nhận được điện thoại của con , bà mới nhớ tới cùng con mua sắm. Trong điện thoại mẹ Tiêu hưng phấn khoe chiến lợi phẩm của mình, Tiêu Tĩnh kiên nhẫn cắt đứt lời của mẹ Tiêu, hỏi bà khi nào , đợi ở siêu thị đối diện, khi gọi điện cho , hai người cùng trở về.

      Mẹ Tiêu đồng ý, bà suy nghĩ sao con lại chạy đến siêu thị đối diện, dù sao chỉ cần thích, việc khác cần để ý, cúp điện thoại. Mẹ Tiêu tiếp tục mua sắm. Còn Tiêu Tĩnh tựa vào băng ghế nhắm mắt nghĩ ngơi, có lẽ do nhiệt độ vừa phải, nên rất dễ dàng ngủ gật, chưa đến vài phú Tiêu Tĩnh giữ nguyên thư thế mà ngủ.

      Lý Hiểu lúc này bị người khác nhìn với ánh mắt kì dị, toàn bộ đồ của Tiêu Tĩnh là năm túi lớn, đặt chúng lên xe đẩy, đẩy xe ra quầy thu tiền. Dự định gọi cho Tiêu Tĩnh xem ở đâu, kết quả nhìn xung quanh, phát ngồi ghế ngủ say sưa. Động tác cầm điện thoại của Lý Hiểu dừng lại, về phía Tiêu Tĩnh.

      "Tiêu Tĩnh ~"

      ". . . . . ."

      "Tiêu Tĩnh." Kêu hai tiếng, trả lời, phải là ngủ rồi chứ, Lý Hiểu cảm thấy hơi buồn cười, nha đầu vừa rồi rất có sức sống, sao chớp mắt ngủ mất rồi, còn ở nơi công cộng thế này.

      Ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tĩnh, Lý Hiểu nghĩ đến việc nên dỗ làm sao để vui vẻ trở lại, thấy nha đầu này thú vị. hơn nữa có làm ra vẻ như con bây giờ, ở bên cạnh cũng rất vui vẻ. muốn phút vô tâm sai lầm của mình làm mất người bạn, nếu để cho đám bạn của biết được ý nghĩ lúc này của mình, nhất định họ kinh ngạc xác nhận xem Lý Hiểu có bị bệnh tâm thần hay , phải biết tính tình Lý Hiểu khá ôn hòa, đối với người nào cũng dịu dàng, nhưng ít khi nào chân chính để ý đến cảm xúc của người khác, cho dù là bạn trước, cũng chưa từng dùng hết tâm tư lấy lòng người ta, nhưng giờ chỉ vì người mới quen biết mà lại phí nhiều tâm tư như vậy phí tâm, nếu kinh ngạc mới là lạ.

      Nên dỗ dành này thế nào đây, Lý Hiểu biết mấy chiêu dỗ dành này. nghĩ nếu lát nữ Tiêu Tĩnh tỉnh lại mình chân thành câu xin lỗi biết có đổi lấy được tha thứ của hay bã vai chợt nặng, nghiêng đầu nhìn sang, ra Tiêu Tĩnh coi vai là gối mà nằm.

      Nếu như đem vai mình cho dựa, khi tỉnh biết họ có dễ chuyện hơn ?

      Nghĩ như thế, Lý Hiểu điều chỉnh tư thế ngồi, để Tiêu Tĩnh ngủ thoải mái hơn, giấc này, Tiêu Tĩnh ngủ rất ngon, trong mũi biết ngửi được mùi vị gì khiến cảm thấy rất an tâm, đầu nằm gối lên vật gì đó rất thoải mái.

      So với thoải mái của Tiêu Tĩnh, còn Lý Hiểu nếm cảm giác tự làm tự chịu. điều chỉnh tư thế của mình đễ nằm dễ chịu hơn chút, nhưng nha đầu này coi thành gối đầu rồi. Mặc dù nhìn gương mặt ngủ rất say xưa có cảm giác rất thỏa mãn, nhưng hơi thở ấm áp phả vào cổ , có chút ngứa, muốnn gãi cũng được, hơn nữa còn có lan rộng toàn thân, khiến Lý Hiểu đứng ngồi yên. Nhưng khi nhìn đến gương mặt ngủ say của , muốn động cũng dám động.

      Dù sao cũng là siêu thị, Tiêu Tĩnh lâu sau cũng bị tiếng ồn ào đánh thức, mở mắt ra phát mình tựa vào vai Lý Hiểu, phản ứng đầu tiên chính là nhìn đến chiếc áo T shirt của , trong đầu thoáng nghĩ may là có chảy nước miếng.

      "Tỉnh rồi à." Lý Hiểu nhìn theo ánh mắt Tiêu Tĩnh cùng với động tác sờ khóe miệng, hiểu nghĩ gì, trong lòng thấy buồn cười, nhưng mặt dám biểu ra. chưa quên trước đó lời đúng với Tiêu Tĩnh, còn chưa được tha thứ, nếu cười lại tổn thương lòng tự ái của lần nữa, vậy mọi chuyện rất phiền toái.

      "Uh." Tiêu Tĩnh ngơ ngác gật đầu, bộ dạng còn chưa ngủ tỉnh ngủ, "Làm sao lại ở đây?
      Last edited by a moderator: 29/3/15
      Phong Vũ Yên, sanone2112, huyenlaw684 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Tâm tình tốt

      Editor: Mèo Băng

      Lý Hiểu nhìn vẻ mặt mơ hồ của Tiêu Tĩnh, giống dáng vẻ giận dỗi lúc nãy, biết dỗ dành con , nếu giận tốt hơn. chỉ xe đẩy bên cạnh, bên trong là năm túi lớn chất đầy trong xe, rất bắt mắt.

      "Tôi ở đây chờ , chọn nhiều đồ như vậy mà mua, nhân viên siêu thị chắc nổi điên mất, cho nên tôi liền thay tính tiền, trách tôi tự ý làm vậy chứ."

      Tiêu Tĩnh ngơ ngác nhìn chiếc xe chất đầy đồ, nghe Lý Hiểu vậy, lắc đầu rồi lại gật đầu, khiến cho Lý Hiểu biết có ý gì, "Ban nãy tôi chỉ đùa với thôi, có ý cười nhạo , mẹ tôi thường , ăn nhiều là phúc, con nên mượt mà chút mới được. ra mẹ tôi cũng là người rất thích ăn đồ ăn vặt, nếu như bởi vì lời vô tâm của tôi làm tức giận, vậy tôi đây nhận lỗi với , hi vọng có thể tha thứ, có được ?"

      "A ——" Nghe được lời xin lỗi chân thành của Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh ngược lại thấy hơi ngượng, " ra phản ứng lúc nãy của hơi cũng hơi quá, vừa rồi tôi còn quay đầu bước rất lịch , tôi cũng nên hai tiếng xin lỗi với , cám ơn giúp tôi thanh toán. À đúng rồi, những món này tổng cộng hết bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho ."

      Nhìn thấy chẳng những tiếp tục giận dỗi, ngược lại còn chủ động xin lỗi , khiến lại có thêm cái nhìn khác về Tiêu Tĩnh. nghĩ tới thoạt nhìn bề ngoài còn trẻ như vậy, ngược lại biết phân phải trái thẳng thẳng phê bình người khác, đây đúng là người có phẩm chất hiếm có. thầm tán thưởng , chính cũng phát , tâm tình tại của rất thoải mái vui vẻ.

      " cần đâu, coi như đây là tôi mời ăn."

      "Vô duyên vô cớ để mời, điều này có vẻ thích hợp lắm." Tiêu Tĩnh lắc đầu, kiên trì muốn trả lại tiền cho Lý Hiểu.

      "Chúng ta phải là bạn bè sao, vừa rồi mời tôi uống trà sữa, bây giờ tôi mời ăn đồ ăn vặt, như vậy rất công bằng. Thế nào, chẳng lẽ coi tôi là bạn bè nữa rồi hả?" Lý Hiểu ôn hòa cười:

      "Cùng siêu thị, lại để trả tiền, mặt mũi của tôi phải bỏ đâu đây."

      "Cũng phải kiểu bạn bè trai , những thứ này đều do tôi mua, nên tự tôi trả cũng là chuyện hết sức bình thường." Tiêu Tĩnh nhìn Lý Hiểu : "Bạn bè bình thường cùng nhau ăn bữa cơm cũng rất bình thường, nhưng tôi chưa từng thấy qua bạn bè bình thường mà lại cùng nhau mua sắm, còn là phía nam giới trả tiền. như vậy, phải chăng đều cùng với những người bạn bè khác phái cùng nhau siêu thị như vậy, rồi đều do trả tiền?"

      " tôi chưa từng cùng người bạn khác phái nào dạo siêu thị." Lý Hiểu cười, hôm nay chỉ đơn giản là ngoài ý muốn, nhưng nếu dạo, hẳn là người nên thanh toán.

      " như vậy đây là vinh hạnh của tôi rồi?" Tiêu Tĩnh cười, "Nhưng mà tôi vẫn nên đưa tiền lại, nếu như nhận, vậy những thứ này tôi cũng lấy, tự cầm về ăn ."

      Trước kiên trì của Tiêu Tĩnh, Lý Hiểu cuối cùng vẫn nhận lấy tiền đưa. Mặc dù chưa cùng siêu thị cùng với người phụ nữ nào, nhưng cùng nhau ăn cơm có. Là đàn ông, phải nên trả tiền, nhưng những người phụ nữ kia họ chưa từng từ chối, giống như Tiêu Tĩnh kiền trì trả lại tiền. ấy là người đầu tiên, khiến cho có cảm giác thiếu lòng tự trọng, sao cảm thấy như mình được chào đón?

      Thấy Lý Hiểu ‘ cam chịu ’, Tiêu Tĩnh nhìn , " may là hôm nay tôi chỉ mua đồ ăn, nghĩ xem nếu như tôi mua them băng vệ sinh hay đồ lót gì đó, cũng muốn tranh trả tiền với tôi à, lúc ấy dự định làm thế nào?"

      Lý Hiểu bị lời của Tiêu Tĩnh khiến nên lời, nếu Tiêu Tĩnh mua những thứ đồ đó, lúc thanh toán nhất định trốn xa. Nhìn thấy tia giảo hoạt trong mắt , tự nhận công phu bằng , bái phục chịu thua.

      Đấu võ mồm thắng Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh hết sức vui vẻ, lâu được hưởng thụ cảm giác thắng lợi vui sướng này rồi. Kể từ khi sinh con, và Chu Quân chuyện cùng nhau ngày càng ít, tâm tư của phải đặt người con chính là ở máy tính, căn bản thể nào quan tâm Chu Quân. Cũng khó trách nhanh như vậy ta ôm người khác trong ngực, kết cục giữa ta, phần cũng do tự tay thúc đẩy. có biện pháp khác, đối với Chu Quân, nhiệt tình của thể nào khơi lên được, hai người họ tách ra cũng tốt. Cuộc sống mình tại của rất vui vẻ thoải mái. Chu Quân cũng giữ đúng chữ tín, hai ngày sau khi trở về kiểm tra tài khoản của mình, cam kết lúc ly hôn, ta làm theo, gửi số tiền đó vào tài khoản của . Vì vậy, đối với việc bị Chu Quân phản bội, cũng hận , nhưng có hứng thú làm bạn bè với ta. Nếu như Chu Quân muốn gặp con, ngăn cản.

      Đối với việc tâm tình vui vẻ, Tiêu Tĩnh nghĩ rằng sau khi chia tay Chu Quân linh hồn được giải phóng, hôn nhân giống như là bức tường, bức tường này bao vây người bên ngoài muốn bước vào, giam giữ người bên trong muốn ra. Sống bên trong bức tường, giống như người bị giam giữ, vất vả lắm mới có được tự do, dĩ nhiên cả người tràn đầy sức sống, giống như trở lại thời còn trẻ .

      Lý Hiểu biết chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà trong lòng Tiêu Tĩnh suy nghĩ đến rất nhiều chuyện. chỉ cảm thấy Tiêu Tĩnh cười lên trông rất đẹp mắt, nhìn cười, tâm trạng cũng vui vẻ giống , chắc hẳn cũng biết, khi cười cũng khiến vui vẻ này lây sang người đối diện.

      Trả lại tiền cho Lý Hiểu xong, Tiêu Tĩnh xem giờ, từ lúc gọi điện thoại cho mẹ Tiêu hơn bốn mươi phút, quá thời than và mẹ Tiêu hẹn. Tiêu Tĩnh thoáng qua tia dự cảm chẳng lành, gọi cho mẹ Tiêu lần nữa, quả nhiên mẹ Tiêu mang theo chiến lợi phẩm của mình về nhà. Vì từng có kinh nghiệm bỏ rơi Tiêu Tĩnh vô số lần, mẹ Tiêu vô cùng bình tĩnh, điện thoại cũng gọi, lúc bị lạc mất, chẳng lẽ lớn như vậy còn lạc mất sao? Mình trở lại là được.

      Nhìn chiếc xe đẩy đầy đồ, nghĩ tới việc mình còn phải bắt xe về nhà, Tiêu Tĩnh buồn bực : "Sáng mai tôi nhất định phải kiểm tra DNA, tôi vô cùng hoài nghi mình phải là con ruột của bà."
      Last edited: 1/4/15
      Phong Vũ Yên, sanone2112, huyenlaw683 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19: Người nổi tiếng

      Lý Hiểu buồn cười nhìn dáng vẻ buồn bực của Tiêu Tĩnh, ngay sau đó ra dáng quý ông lịch lãm , "Tôi có xe, để tôi đưa về nhà."

      "Nhưng phải chờ mẹ sao, đưa tôi về, bà muốn tìm sao?" Tiêu Tĩnh nhìn Lý Hiểu, nhớ lúc nãy cùng mẹ siêu thị.

      " sao, bà cũng có xe, tôi gọi với bà tiếng là được." Lý Hiểu cười , " đợi tôi lát."

      Mặc dù hôm nay hai mẹ con cùng nhau dạo siêu thị, nhưng chỉ mới quay đầu thấy bóng dáng của bà đâu. Nhưng cũng sao, và mẹ muốn gặp nhau lúc nào cũng được. Lý Hiểu gọi điện cho mẹ mình có việc thể cùng bà, mẹ hiểu nên kêu cứ làm việc của mình, dù sao bà cũng phải là đứa trẻ cũng cần có người theo.

      Sau khi cúp máy, Lý Hiểu nhìn Tiêu Tĩnh : " Tôi với bà rồi, thôi, tôi đưa về."

      "Mẹ hỏi tại sao thất hẹn sao?" Tiêu Tĩnh nhìn Lý Hiểu hỏi.

      "Bà ấy hỏi nguyên nhân." Lý Hiểu cười, "Yên tâm, bà tức giận ."

      "Vì câu này của , tôi khách khí đâu." Nghe Lý Hiểu vậy, gánh nặng của như được gỡ bỏ, "Làm phiền vậy, nhiều đồ như vậy, mình tôi thể cầm nổi."

      "Chúng ta phải hôm nay để tôi là người xách đồ miễn phí hay sao? Bởi vì câu này của tôi, nên mới mua nhiều đồ như vậy đúng , nếu như tôi đưa về nhà, chẳng phải tôi là người có chút trách nhiệm nào với lời của mình rồi?"

      " đúng là người lời giữ lấy lời." Tiêu Tĩnh cười, "Được, vậy nhất định phải làm người tốt đến cùng đó."

      "Ha ha, nhờ câu tốt của ." Thấy ra lời lòng, Lý Hiểu nhịn được vui mừng, phát ra khi cùng Tiêu Tĩnh chuyện nhịn được phải bật cười.

      Tiêu Tĩnh nhờ lái xe vào chung cư, đậu xe dưới lầu, đặt mấy túi lớn xe xuống: "Lý Hiểu, hôm nay rất cám ơn , đưa tôi đến đây là được rồi, tôi có thể tự lên."

      Lý Hiểu nhìn bên chân Tiêu Tĩnh chất đầy mấy túi to, "Có muốn tôi xách lên giúp ?"

      " cần, lát nữa tôi nhờ cha xuống xách lên giúp." Tiêu Tĩnh lắc đầu, cố ý cho Lý Hiểu biết, có ý định mời lên nhà ngồi.

      ra Lý Hiểu rất tò mò muốn biết người mẹ cường đại mà Tiêu Tĩnh nhắc đến. Nhưng thấy có ý định mời mình vào nhà chơi, nên cũng mở miệng. Dù sao hôm nay coi như hai người lần đầu tiên chính thức biết nhau, nếu như Tiêu Tĩnh mà mời vào nhà, ngược lại khiến lấy làm kinh ngạc, thể hiểu ý mà đòi hỏi lên nhà người mới quen biết. Khi nghe vậy, Lý Hiểu cũng tiếp tục vấn đề này.

      "Được rồi, tôi giúp xách lên. Phòng khám của tôi ở bên cạnh trường tiểu học. Làm việc từ thứ hai đến thứ bảy từ sang giờ sáng đến sáu giờ chiều. có rãnh ghé chơi, nếu muốn kiểm tra răng, tôi xem miễn phí cho ."

      Tiêu Tĩnh sờ cằm mình , "Tạm thời tôi có ý định gặp nha sĩ, nếu như cần, tôi phải làm phiền rồi, đến lúc đó nhớ phải miễn phí cho tôi đó."

      "Ha ha, được, vậy hẹn gặp lại."

      "Hẹn gặp lại."

      Đưa mắt nhìn xe Lý Hiểu rời , Tiêu Tĩnh mới gọi điện cho cha Tiêu nhờ ông xách đồ giúp mình. Mẹ Cha Tiêuột dạ, nên khi Tiêu Tĩnh vào nhà, Mẹ Cha Tiêuẳng những đứng nghênh đón ở cửa, mà còn ân cần thay cầm túi đồ tay, để nghỉ ngơi, mấy túi lớn này đặt trong phòng khách để bà sắp xếp tốt.

      Tiêu Tĩnh đối với những hành động này của mẹ Tiêu còn cảm giác gì nữa, xua tay , "Mẹ, mẹ đừng xách, để con tự xách là được rồi."

      "Bên ngoài rất nóng, con có khát nước , để mẹ lấy dưa hấu ướp lạnh cho con nhé?" Mẹ Tiêu tỏ dáng vẻ hối lỗi với con .

      "Da." Tiêu Tĩnh đồng ý, bên ngoài quả rất nóng, cũng có chút khát.

      Thấy giận mình, sức sống trong người mẹ Tiêu trong nháy mắt khôi phục lại, nhảy nhót lấy dưa cho Tiêu Tĩnh. Sau đó thảo luận buổi tối nên làm món gì ăn. Thời gian ngày trôi qua rất nhanh, sau khi ăn cơm tối xong, Tiêu Tĩnh ôm gối nằm trong phòng khách xem ti vi, còn Tiêu Chi Ca cùng cha Tiêu ở thư phòng đọc sách, mẹ Tiêu làm đẹp ở trong phòng mình.

      Đừng xem thường mẹ Tiêu ngoài năm mươi nhưng những thứ giải trí giới trẻ thích bà đều thích.Những chuyện như lên mạng lướt web bà rất rành rọt, trang cá nhân trong Microblogging của bà cũng có rất nhiều người theo dõi. Hôm nay ra ngoài dạo phố lại bỏ quên con , mẹ Tiêu viết dòng trạng thái trang cá nhân của mình, lâu sau có hơn trăm lời nhắn phản hồi, phần lớn đều trêu chọc bà nhiều lần bỏ quên con mà con bị mất đúng là thượng đế phù hộ. Mẹ Tiêu cười viết rằng vừa chăm sóc cả nhà thế nào. Đột nhiên nhận được tin nhắn từ người bạn Microblogging, gửi cho bà tệp tin, bà mở ra mang theo chút nghi ngờ. Sau khi bà mở tệp mà người bạn gửi cho, nhìn thấy hình bên trong, nhất thời hét to lên:

      "A ——"

      "Có chuyện gì?" Nghe thấy tiếng thét chói tai của mẹ Tiêu thét, Tiêu Tĩnh, cha Tiêu cùng Tiêu Chi Ca ba người lập tức xông vào phòng của bà.

      "A ——" Vẻ mặt mẹ Tiêu kích động chỉ vào màn ảnh máy vi tính.

      "Chuyện gì vậy?" Cha Tiêu lập tức nhìn về phía màn hình máy tính, nhất thời hóa đá, "Tiểu Tĩnh, đây là chuyện gì?"

      "Hả?" Tiêu Tĩnh cũng mang theo vẻ mặt nghi ngờ nhìn lên máy vi tính, sắc mặt của lúc xanh lúc đỏ. Hình ảnh đó phải là màn lúc và Lý Hiểu ở trong thang máy sao, biết là tên khốn kiếp nào tung hình lên, còn đăng với tiêu đề nội dung đại loại như đôi nam nữ đói khái thừa dịp thang máy hư mà âu yếm trong thang máy.

      "Woa, mẹ à, cái này xảy ra lúc nào vậy?" Tiêu Chi Ca mở to hai mắt nhìn hình ảnh sống động màn hình.

      Cha Tiêu lấy bàn tay che mắt cháu mình lại, " nên nhìn."

      "Tiểu Tĩnh, Tiểu Tĩnh, woa, con được lên báo này, ha ha, con gặp được vận đỏ rồi." Mẹ Tiêu kích động nữa ngày mới thốt nên lời, lớn tiếng ra lời trong lòng.

      Ba người Tiêu Tĩnh đồng thời xuất vạch đen, cha Tiêu chỉ biết vỗ trán : "Bà xã à, bà có thể đúng trọng điểm được ?"
      Phong Vũ Yên, sanone2112, thư hồ3 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20: Giúp mình xử lý chút

      "Được rồi." Nghe cha Tiêu mở miệng kháng nghị, mẹ Tiêu vẫn bày ra bộ mặt phớt tỉnh, nhìn Tiêu Tĩnh, hai tay chống nạnh, "Tiêu Tĩnh, con hãy thành khai báo, người đàn ông trong hình là ai, trong lúc đó xảy ra chuyện gì?"

      Cuối cùng tìm được trọng điểm rồi, cha Tiêu gật đầu hai lòng, nhìn , đợi câu trả lời của .

      Tiêu Tĩnh dám nhìn thẳng vào mắt cha mẹ, nhún vai : "Con mệt rồi, con phải chuẩn bị ngủ đây, chào mọi người."

      "Sao thế được, Tiêu Tĩnh, con vẫn chưa trả lời vấn đề của mẹ." Mẹ Tiêu kêu to.

      Tiêu Tĩnh vừa bước nhanh vào phòng mình, vừa lớn tiếng , "Con muốn trả lời."

      Mẹ Tiêu giận đến nghiến răng nghiếng lợi, xăng tay áo nhào về phía Tiêu Tĩnh, "Tiểu Tĩnh, đứng lại, con mau cho mẹ, người đàn ông kia là ai, là người mới sao? Tên gọi là gì? ta làm công việc gì? Có đẹp trai ? . . . . . ."

      Cũng biết trùng hợp hay sao mà tấm hình này chỉ lộ ra khuôn mặt của Tiêu Tĩnh, còn Lý Hiểu chỉ thấy được bên gò má, khiến người khác thể nhìn gương mặt . Chọc cho mẹ Tiêu ngứa ngáy trong lòng, muốn biết được người đàn ông có gian tình với con mình là ai.

      Tiêu Tĩnh bị mẹ bắt được, đứng lại mắt trợn trắng, "Buông con ra, mẹ buông ra á..., con biết."

      "Ôm cũng ôm rồi sao lại biết được chứ, con bảo bối của mẹ, chẳng lẽ con ly hôn là để tìm mối nhân duyên khác. Vậy khi nào rỗi con mang người đó đến nhà chơi , mẹ con là người rất thoải mái."

      "Ôi, con phải rồi, sao phiền vậy chứ."

      Hai mẹ con Tiêu Tĩnh đứng trong phòng khách lôi lôi kéo kéo quên mất hai người đàn ông Tiêu gia lớn đứng bên cạnh. Nhìn từ bên mặt, Lý Hiểu khá đẹp traai, nhưng biết khi nhìn chính diện như thế nào, là kiểu người ra sao.

      Cha Tiêu suy nghĩ trong lòng, nếu con mình gả lần thứ hai, nhất định phải chọn người tốt nhất. Tuyệt đối để lập lại bi kịch hôn nhân giống như trước. Mặc dù đối với việc ly hôn này nó hề oán trách than vãn. Mỗi ngày đều vui vẻ mà sống chút vui nào. Nhưng là người cha, khi con mình còn chưa hạnh phúc, sao ông có thể sống vui vẻ được?

      Tiêu Chi Ca suy nghĩ trong lòng, cậu ngờ mẹ cậu nhanh như vậy có ý muốn tìm người chồng thứ hai rồi. Lần đầu cậu có quyền lựa chọn, nhưng lần này, cậu nhất định phải tận dụng tốt cơ hội lựa chọn này. Nếu như người đó đối xử tốt với hai mẹ con cậu, vậy cần biết ông ta là ai, cứ đánh trượt là được.

      Hai ông cháu liếc mắt nhìn nhau như nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, muốn bắt được người phụ nữ của nhà họ Tiêu, hẵn phải là chuyện dễ dàng như vậy.

      Suy nghĩ của ông rơi vào tựa đề mấy tốt đẹp kia, cha Tiêu ngồi xuống liên hệ với các trang web. Ông muốn những tin tức có liến quan đến danh dự con xuất các trang mạng, cũng để cho người khác khi dễ con mình. Cha Tiêu nhìn lại những ID có những lời bình luận khiếm nhã, công kích, yên lặng ghi nhớ trong lòng, nhất định đòi lại công đạo cho .

      So với lo lắng cha Tiêu, mẹ Tiêu lại tò mò nhiều hơn, còn Tiêu Chi Ca lại buồn rầu. Đằng này người trong cuộc như tim phổi, mặc cho mẹ Tiêu tra hỏi thế nào, chỉ ra bốn chữ: thể trả lời.

      Tấm ảnh nhạy cảm này tung lên mạng, là tâm điểm khiến cho cộng đồng mạng chú ý. Nhưng Tiêu Tĩnh ngược lại mảy may lo lắng, dù sao cũng thường ra cửa, cùng lắm sau này ra khỏi cửa nữa là được.

      Mẹ Tiêu đối với loại ý nghĩ này của bày tỏ phê bình, miệng như súng máy tuôn ra ngừng nghĩ. Cuối cùng Tiêu Tĩnh chịu nổi nữa cắt đứt lời mẹ Tiêu , "Mẹ, đầu năm nay có vô số những hình ảnh nhạy cảm lan tràn mạnnuwxamaf mẹ à, những loại tin tức đáng này, nếu những nhân vật công chúng kia mà chỉ cần cởi đồ chẳng phải đều nổi tiếng lâu rồi sao, huống chi con chỉ là công dân bình thường, dù gặp vận đỏ chăng nữa, khán giả cũng nhớ lâu, rất nhanh quên thôi. Hơn nữa nếu cẩn thận nhìn kĩ mọi người thấy bức hình ấy cũng có gì bất nhã, trừ cái quần cầm tay, mẹ xem đồ người con phải còn nguyên vẹn sao, váy cũng rất ngay ngắn chỉnh tề."

      "Về sau con cũng đừng nên mặc váy ngắn như thế, tốt nhất nên mặc váy, chỉ quần là được rồi." Mẹ Tiêu lại tìm đến đề tài khác để giáo dục .

      "Ôi chao, con rất mệt, con ngủ đây." Thấy mẹ Tiêu sắp chuẩn bị triển khai đợt công kích mới, Tiêu Tĩnh hai lời bắt cơ hội chạy vào phòng mình khóa trái cửa lại.

      Trái ngược với bầu khí náo loạn ở Tiêu gia, bên này Lý Hiểu cũng có biểu gì nhiều. Mỗi ngày mạng xuất rất nhiều tin tức, loại tin như chuyện của Tiêu Tĩnh rất dễ dàng bị mọi người bỏ qua, nếu có xem qua cũng nhanh chóng quên . Nhân vật nam chính chỉ chụp được bên mặt, vì thế đại đa số mọi người nhận biết được đó là Lý Hiểu. Nhưng đổi lại là người bạn cùng nhau lớn lên với lại khác, theo cách của họ hai người họ quen thuộc đến mức dù có hóa thành tro cũng nhận biết được đối phương. Lúc Đích Tử Đảng nhìn thấy tin tức này mạng, hai mắt liền tỏa sáng, hai lời kéo Lý Hiểu đến bán bar để tra hỏi cặn kẻ, nhất định phải biết được chuyện gì xảy ra.

      "Sao lại có chuyện như vậy?" Quán bar tại điểm hẹn người em đưa điện thoại cho xem, nhìn thấy bức ảnh đó, Lý Hiểu trợn to hai mắt. hiểu tại sao việc này lại được đưa lên mạng, là đàn ông nên cũng bị ảnh hưởng gì lớn, nhưng Tiêu Tĩnh là , danh dự mà bị hủy phải làm sao?

      Lướt qua những bình luận, có người họ tạo tư thế, lại có người họ đói khát quá mức, thấy mất mặt hay sao, còn thói đời bạc bẽo. Vì chụp mặt nên mọi bình luận đều nhằm vào Tiêu Tĩnh. biết có nhìn thấy tin tức này , trong đầu Lý Hiểu lên gương mặt vui vẻ của Tiêu Tĩnh, vừa nghĩ tới việc bị người khác công kích, liền cảm thấy khó chịu, trả điện thoại lại, Lý Hiểu thỉnh cầu

      "Cậu giúp mình xử lý cái tin tức này , mình hy vọng bức ảnh này bao giờ xuất các trang web nữa."
      Last edited by a moderator: 22/4/15
      Phong Vũ Yên, sanone2112, huyenlaw683 others thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 21. Bát quái.
      Edit : LanhThienNhi255.

      "Muốn tôi giúp tay à, nhưng mà, phải khai báo thành , này là ai, các người xảy ra chuyện gì, thành thành , khai báo ràng chuyện của các người." Bạn Lý Hiểu là Hồ Quân chính là phóng viên tin tức, bình thường chỉ thích đào khoét chuyện người khác, vào lúc này làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, muốn lấy chút tin tức từ bạn tốt dễ dàng.


      Lý Hiểu cau mày, khó chịu nhất chính là bạn bè thích chuyện bát quái, biết thừa kế từ người nào, " có tin đồn, đừng như bà tám thế, tôi mới quen kia, bởi vì thang máy xảy ra chuyện ngoài ý muốn. . . . . . Con trai người ta tám tuổi rồi, tôi là đấng mày râu sao cả, cho dù người ta có đứa bé. Vẫn là , thể vì chuyện này mà để danh dự bị tổn hại, mau giúp tôi xóa tin tức này ."

      "?" Hồ Quân có chút tin nhìn bạn bè.

      "So với trân châu còn hơn." Lý Hiểu nghiêm túc gật đầu, rất tốt bụng giấu chuyện ly hôn.

      "Ai, còn tưởng rằng có tin hay chứ." Thấy vẻ mặt Lý Hiểu giống như là dối, Hồ Quân thú vị thở dài , làm phóng viên giải trí nổi tiếng, phạm vi bạn bè của cậu ta dĩ nhiên là , gọi điện thoại cho người bạn, chuyện xảy ra, người ta ngay lập tức đồng ý xử lý chuyện này, cúp điện thoại di động, Hồ Quân đắc ý nhìn Lý Hiểu.

      "Xem , lúc mấu chốt vẫn nên dựa vào em."

      "Cảm ơn, tối nay tôi mời rượu." Lý Hiểu mỉm cười nhìn người em.

      "Phí lời, khó được mời còn muốn tôi mời chắc." Hồ Quân khách khí nâng cốc gọi nhân viên phục vụ đến, tiếp tục rót rượu, "Tối hôm nay say về, xem ví tiền của mình chút , đừng đến lúc đó có tiền trả mất mặt."

      Lý Hiểu liếc mắt xem thường, nếu nhiều chuyện của Hồ Quân là khuyết điểm đầu tiên, keo kiệt chính là cái thứ hai rồi, bình thường gặp gỡ bạn bè, cậu ta có thể trả tiền nhưng trả tiền.
      "Uống , cả ngày chỉ biết uống rượu, uống đến ngày tổn thương dạ dày, tốt nhất đừng có kêu đau."

      "Ai, người em, sao có thể suy nghĩ, tôi mới vừa bỏ giúp đấy."

      "Được được được, là đại ân nhân của tôi, muốn uống bao nhiêu uống bấy nhiêu được chưa." Lý Hiểu nhìn bộ dáng tính sổ của bạn tốt, khoát tay lia lịa, là thua cậu ta.

      Nhà họ Tiêu, cha Tiêu liên lạc với người để xử lý ảnh mạng, mới vừa liên lạc được, kết quả người ta xử lý xong, phát có người sớm hơn bước, người ta còn tưởng rằng cha Tiêu tìm người khác, có chút vui, mình đồng ý rồi làm sao có thể tìm người khác được?

      Cha Tiêu rất uất ức, "Tôi tìm người khác, tôi có tìm người khác, như vậy tôi tra chút, mặc kệ thế nào làm phiền ông, hôm nào mời ông uống trà, được, quyết định như vậy."

      "Thế nào rồi ông?" Mẹ Tiêu nghe thấy cha Tiêu gọi điện thoại, tò mò hỏi.

      "Có người xử lý tin tức mạng nhanh hơn bước, biết là ai làm." Cha Tiêu nghĩ mãi mà ra.

      "Có thể là người đàn ông trong hình, có lẽ ta nhìn thấy bức ảnh, mặc dù chỉ có bên, chúng ta biết, hình như người ta nhận ra mình trong ảnh, hơn nữa chừng bạn bè quen thuộc nhìn biết ta, cho nên ta nghĩ biện pháp xử lý." Mẹ Tiêu suy đoán chân tướng.

      "Đúng là có thể như vậy." Cha Tiêu nghe lời của vợ cảm thấy rất có khả năng.

      " biết là ai, ngờ lại giải quyết chuyện này trước, xem ra năng lực của ta lớn hơn ông, đây phải gọi là Trường Giang sóng sau đập sóng trước, con sóng phía trước chết bờ cát à?" Mẹ Tiêu đổi sang cái websites mới, thấy websites trắng như tờ giấy hai mặt, lại đánh chữ Baidu thang máy nữ ..., mở ra liên tiếp mấy cái đều có, đối phương đúng là xử lý rất sạch , mẹ Tiêu thầm cảm thán, đột nhiên phản ứng lại.

      " tấm hình có lợi như vậy, dù có xóa hình nảy sinh thêm cái mới, trời ạ, tôi là ngu ngốc."

      "Ai biết đối phương là người nào, bà cứ như vậy giao con ra, quá vội vàng." Sóng trước bị đập chết bờ cát giờ bày tỏ kháng nghị, con ông, làm sao có thể dễ dàng giao cho người ta như vậy.

      " , con chúng ta gần như nhiều tuổi rồi, ly hôn còn mang theo con trai, ông biết cái gì, mặc dù trong mắt chúng ta con giái rất tuyệt, nhưng mà ở trong mắt người khác, là qua tay, cái này giống như công cụ, qua tay tất nhiên phải là quá giá trị, cho nên muốn tìm người mua tốt dễ dàng, chúng ta thể bỏ qua tất cả cơ hội." Mẹ Tiêu phất tay cái.

      "Mặc dù chỉ có bên mặt, nhưng xem ra vẫn rất đẹp trai, nếu như đối phương có bạn phẩm hạnh lại tốt, ngược lại có thể phát triển thêm, được, tôi phải hỏi Tiêu Tĩnh chút người đàn ông kia là ai, hỏi ra được buổi tối hôm nay tôi ngủ được."

      Cha Tiêu mới vừa bị mẹ Tiêu ghét bỏ là vì đập chết sóng trước, đảo mắt cái con bị mẹ Tiêu chỉnh cho thành hàng xài rồi, mặc dù nhất định mẹ Tiêu sai, nhưng mà trong lòng cha Tiêu vẫn có cảm giác khó chịu, từng có lúc, mẹ Tiêu kiêu ngạo như vậy, đây tuyệt đối chính là là làm, chỉ có lấy lòng bà ấy mới thu được kết quả tốt, càng về sau, ai, lại, tính khí mẹ Tiêu đều là do mình cưng chiều mà thành, tại sửa đổi, đoán chừng đổi được rồi.

      Nếu như Tiêu Tĩnh thấy nét mặt cha Tiêu, hiểu được suy nghĩ trong lòng ông, nhất định khinh bỉ đáp lại, "Cha, làm phiền cha vào thời điểm sống với mẹ, thu lại vẻ mặt cưng chiều, dù là cha biến tính tình của mẹ thành như vậy, con thấy, cho dù cha bị mẹ ngày ngày bắt nạt, cha cũng rất vui vẻ , toàn bộ đều thích chịu đựng bị tra tấn, hiểu cha khi đó làm sao lại để ý tới mẹ."

      Nhưng đáng tiếc là giờ phút này Tiêu Tĩnh bị mẹ Tiêu quấy rầy, vội vàng phản kháng, tạm thời có thời gian suy đoán tâm lý cha Tiêu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :