1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sau khi ly hôn là bảo vật - Trúc Mộng Hề (Hoàn - Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Thang máy hư

      Editor: Mèo Băng

      Lý Hiểu vẫn chưa hồi hồn vì bị Tiêu Tĩnh chủ động ôm màng nhĩ phải chịu đựng tiếng thét của , vội vàng đưa tay vỗ lưng an ủi Tiêu Tĩnh, "Đừng sợ, có việc gì."

      biết có phải do lời an ủi của Lý Hiểu có tác dụng hay , mà thang máy sau khi rung chuyển mấy lần yên tĩnh lại, đèn lần nữa sáng lên. Tiêu Tĩnh thấy mình tỉnh táo hơn rất nhiều, lúc này mới để ý mình ôm chặt lấy người đàn ông mới vừa quen biết, mặt cổ từ từ đỏ ửng lên.

      "Rất xin lỗi, vừa rồi chỉ là phản ứng theo bản năng thôi."

      " sao." Lý Hiểu cười lắc đầu. Hầu như mỗi lần nhìn thấy Tiêu Tĩnh là lại phát ra mặt khác của . Lần đầu tiên gặp mặt, nhận nhầm là nhân viên siêu thị thoải mái hỏi về băng vệ sinh. Lần thứ hai gặp mặt, vì thất tình mà đau lòng, mà chỉ vì đau rang thể ăn những đồ ăn mình thích mà cảm thấy khổ sở. Đến lần thứ ba gặp mặt, người có vẻ tim phổi như mà chỉ vì cái ôm đỏ mặt, rốt cuộc đâu mới là con người ?

      Để dời chú ý, Tiêu Tĩnh nghiêng đầu quan sát cửa thang máy, sau đó nghiêm túc đề nghị với Lý Hiểu, "Chúng ta thể liên lạc được với bên ngoài, ở chổ này an toàn chút nào, hay là chúng ta thử cạy cánh cửa này ra ."

      "Cạy ra?" Lý Hiểu hơi ngoài ý muốn bởi lời đề nghị của Tiêu Tĩnh, "Tôi thấy chúng ta nên đợi ở đây là tốt nhất, rất nhanh có người phát ra thang máy này có vấn đề."

      "Vậy được." Tiêu Tĩnh chau mày,
      “Cho dù có người phát thang máy có vấn đề, nhưng cũng biết đến khi nào họ mới sửa được, tôi thấy, nếu ở đây đợi bọn họ phát ra chúng ta, tốt nhất tôi với nên nghĩ biện pháp tự cứu mình trước.”

      “Nhưng….” Lý Hiểu muốn tiếp, nhưng Tiêu Tĩnh ném túi xách xuống, bắt đầu hoạt động tay chân chuẩn bị cạy cửa. Thấy vậy Lý Hiểu chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

      “Được rồi, chúng ta cạy cửa thôi.”

      “Tôi đếm hai ba chúng ta cùng nhau dùng sức nhé”. Hai người nắm lấy cánh cửa thương lượng phương án kéo. Tiêu Tĩnh kêu khẩu hiệu chỉ huy. Lý Hiểu vừa dùng sức vừa nghĩ. Tại sao lại đồng ý lời đề nghị mấy thành công của , cạy cửa, cho là họ đóng phim sao, cửa thang máy sao có thể muốn cạy là cạy được?

      Mặc dù đồng ý với cách làm của Tiêu Tĩnh, nhưng sau mấy lần cố gắng cạy cửa, Lý Hiểu kinh hãi, với khoảng thời gian ngắn như vậy thể tin là cửa thang máy có thể hé ra chắc chắn như trong tưởng tượng của , hoặc có lẽ sức lực của mình và Tiêu Tĩnh quá lớn có thể tác động đến nó.

      Cùng lúc này, người ở siêu thị phát thang máy bị trục trặc, bên trong còn có người, vội vàng gọi đội thi công tiến hành sửa chữa gấp, có người bên ngoài kêu gọi đầu hàng, hiểu ình huống bên trong, thuận tiện trấn an những người ở trong, kêu họ bình tĩnh. Lý Hiểu nghe thanh bên ngoài truyền vào rút ra kết luận, sợ rằng thang máy tại nằm ở trung gian, sau khi cửa mở ra, bọn họ có thể phải bò lên mới có thể ra được.

      “Sau khi cửa mở, đạp lên lưng tôi, lên trước, sau đó gọi người đến cứu tôi sau”. Trong thang máy chỉ có cùng Tiêu Tĩnh, là đàn ông, Lý Hiểu đem cơ hội có thể thoát khỏi tình cảnh tại đầu tiên cho Tiêu Tĩnh.

      Tiêu Tĩnh nghe vậy có vẻ ngoài ý muốn nhìn Lý Hiểu, rồi nhìn đến thang máy,sau đó nhìn lại cái váy ngắn của mình, mặc dù rất biết ơn khi Lý Hiểu đem cơ hội thoát hiểm đầu tiên nhường cho nhưng càng thể thuận tiện để chiếm tiện nghi được.

      cởi quần ra cho tôi mặc ,chờ sau khi tôi leo ra được cởi trả , nếu tôi leo, cũng để cho leo, chúng ta cứ ở đây chờ vậy.”

      “Nếu bị nhốt ở đây, sợ sao?” Lý Hiểu buồn cười nhìn Tiêu Tĩnh.

      sợ.” Tiêu Tĩnh lắc đầu, lo sợ tất nhiên có, nhưng thang máy này dễ dàng xảy ra chuyện, bên ngoài còn có người sửa chữa, tình trạng thang mấy vẫn ổn định, cũng từ từ buông lỏng.

      Lý Hiểu nhìn đến cái váy ngắn của , “ yên tâm, tôi phải người xấu, tôi cũng nhân cơ hội này chiếm tiện nghi của đâu.”

      Tiêu Tĩnh che cái váy cực ngắn của mình, kiên trì muốn mượn quần, “ cho tôi mượn tôi leo, cũng cho leo, trừ phi thang máy tự lên.

      “Sao có thể đạo lý như vậy được?” Lý Hiểu cảm thấy giống như tú tài gặp quân binh, sao trước đó phát này lại khó dây dưa như vậy.

      đạo lý đó mới là phụ nữ”. Tiêu Tĩnh kiên định nhìn Lý Hiểu, ý tứ trong mắt vô cùng ràng.

      Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Lý Hiểu gặp phải loại tình huống này. Nhìn thấy hành động lôi kéo cái váy ngắn của Tiêu Tĩnh, nhìn chớp mắt, đầu óc nóng lên, đồng ý.

      “Được rồi, tôi cho mượn.”

      “Cám ơn, đúng là người tốt.” Thấy Lý Hiểu đồng ý, Tiêu Tĩnh lập tức lộ nụ cười ngọt ngào tràn đầy tâm ý, thuận tiện phát cho vé người tốt.

      thực tế Lý Hiểu vừa mới đồng ý hối hận. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Tiêu Tĩnh lời cự tuyệt thể thốt ra. biết ai từng , con người khi còn sống nếu làm được hai chuyện tốt mới coi là hoàn mỹ, coi như vì cuộc sống hoàn mỹ thêm chút sắc thái vậy, nghĩ như vậy, Lý Hiểu bắt đầu tháo dây lưng.

      “Sau khi leo lên phải lập tức trả quần lại cho tôi.”

      Thang máy dừng ở giữa, Lý Hiểu tính toán, đưa Tiêu Tĩnh lên rồi lập tức cởi quần trả cho mình, mình mặc quần vào sau đó lại leo lên, cũng quá mất mặt, cùng lắm về sau đến siêu thị này nữa.

      “Được, được, sau khi tôi lên trả lại cho .” Tiêu Tĩnh vui vẻ nhìn Lý Hiểu, phát thêm vé người tốt nữa, “ người tốt.”

      Lý Hiểu cười khổ, tình nguyện là tiểu nhân hơn. cam nguyện cởi quần ra, may là hôm nay mặc quần lót bốn góc, nếu vẫn muốn làm tiểu nhân.

      Nhận lấy quần Lý Hiểu đưa tới, Tiêu Tĩnh hai lời giơ chân lên, thời điểm vừa chuẩn bị , nghe được tiếng người cửa lập tức mở ra, muốn nhanh nhanh kéo quần lên, thang máy đột nhiên lóe lên…
      Last edited by a moderator: 22/3/15
      Phong Vũ Yên, huyenlaw68, thư hồ4 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14: Hiểu lầm cẩu huyết

      Editor: Mèo Băng

      Thang máy siêu thị xảy ra vấn đề, thợ sửa chữa thang máy vừa xuất , ngay lập tứ có người xem náo nhiệt, mặc dù nhân viên bảo an của siêu thị lên tiếng khuyên giải nên cách xa thang máy chút. Nhưng khi nghe trong thang máy có người, bọn họ cũng mua đồ nữa, đứng giữ ở cửa thang máy xem náo nhiệt,

      Vốn là cửa thang máy cũng mở ra được nửa, nhưng thợ sửa chữa run tay, dụng cụ tay rớt xuống, nên cửa lại bị đóng lần nữa. Thợ sửa chữa đứng dậy từ dưới đất, vốn muốn chuẩn bị thử lại lần nữa, nhưng tinh mắt thấy thang máy bắt đầu vận hành, lập tức lên tiếng nhắc nhở, vì vậy trong ánh nhìn soi mói của mọi người, thang máy từ từ lên, sau đó nghe tiếng leng keng, cửa thang máy từ từ mở ra….

      Trong thang máy, Tiêu Tĩnh mới mặc quần được nửa thang máy chấn động, Lý Hiểu đưa tay kéo lại. Tiêu Tĩnh biết thang máy thế nào, tay xách cái quần chưa mặc xong, tay ôm chặt Lý Hiểu, miễn cưỡng chống đỡ. Nhưng thang máy rung chuyển, làm sợ muốn chết, kết quả khi thang máy chấn động cái khôi phục lại bình thường, hơn nữa trong lúc còn chưa kịp phản ứng, cửa yên lặng mở ra.

      Tình huống tại trong thang máy, hai người Tiêu Tĩnh cũng Lý Hiểu ôm nhau, Tiêu Tĩnh tay kéo cái quần, Lý Hiểu chỉ mặc chiếc quần lót bốn góc, bên ngoài thang máy, mười mấy người vây quanh cánh cửa thang máy .

      “Khụ…. Cái đó, hay là hai người nên chuyển sang nơi khác tiếp tục?” Thợ sửa chữa phản ứng đầu tiên, lúng túng , cửa thang máy mở ra đúng lúc rồi.

      “Con mắt nào của nhìn thấy tôi làm ***” Tiêu Tĩnh mở miệng thôi, khi lời ra khỏi miệng đến khiến cho xung quanh ngộp thở, “Cho dù muốn kích thích, cũng phải trong lúc thang máy hư, cho rằng lão nương đây muốn thoải mái mà muốn sống sao.”

      Mọi người: “…..”

      “Nhìn cái gì, có gì để nhìn, ai cảm thấy kích thích tôi chúc người đó lần sau thang máy gặp phải thang máy hư”. Những lời giải thích dư thừa đều là vô dụng, hơn nữa Tiêu Tĩnh thấy, chung quanh đều là người xa lạ, cần thiết phải giải thích, bình tĩnh đem quần cởi ra ném cho Lý Hiểu.

      “Cám ơn quần của , mặc dù có dùng tới.”

      Lớn như vây, Lý Hiểu chưa từng trải qua việc này, chỉ hận thể đem mặt giấu trong quần. nhận lấy quần, tới hai giây mặc xong, quả nhiên tiềm lực của con người là bất tận, đại khái có thể cho rằng là người có tốc độ mặc quần nhanh nhất trong lịch sử rồi.

      thôi.” Thấy Lý Hiểu mặc quần xong, Tiêu Tĩnh tiếng, sau đó ngẩng đầu, ưỡn ngực về phía cầu thang, vừa rồi thang máy hư, bất luận như thế nào muốn thang máy nữa. Còn về phần tại sao phải ngẩng đầu ưỡn ngực, là người bị hại, hơn nữa lúc nãy trong thang máy làm bất cứ chuyện đồi phong bại tục gì, tại sao thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà ?

      “Cái đó…” theo phía sau Tiêu Tĩnh, Lý Hiểu yếu ớt mở mienjg, nhưng biết nên gì, hôm nay mất hết mặt mũi, môt đời mình của còn đâu.

      “Đời này của tôi bước tới cái siêu thị rách nát này nữa.” May mắn là những người vừa mới chứng kiến màn kia theo bọn họ, cầu thang của siêu thị rất ít người sử dụng. Sau khi xuống hai tầng, nhìn trước nhìn sau có ai chú ý tới họ, Tiêu Tĩnh xấu xa thở ra hơi, vẻ mặt cố bình tĩnh bị lột xuống, cả khuôn mặt như bị thiêu cháy, đỏ tận mang tai. Tiêu Tĩnh đưa hai tay ôm mặt làm dịu sức nóng, thuận tiện che kín mặt đỏ như đít khit của , ràng rất lúng túng, biết vì sao, đôi môi khống chế được mở ra, hướng về phái Lý Hiểu :

      ngại quá, vừa rồi để cho cùng tôi mất hết thể diện.”

      sao.” Lý Hiểu ngơ ngác nhìn Tiêu Tĩnh, trong đầu mắt ra năm chữ: lúm đồng tiền như hoa.

      Bị Lý Hiểu ngơ ngác nhìn Tiêu Tĩnh cảm thấy xấu hôt, lúng túng thu nụ cười. “ buồn cười chút nào, rất buồn cười, ha ha… Ha ha….”

      Thấy Tiêu Tĩnh lúng túng ha ha hai tiếng, Lý Hiểu lộ ra nụ cười, “ có, vừa rồi quả bị cười , tôi từng này tuổi, mà đây là lần đầu tiên mất mặt như vậy. Nhưng mà nghĩ đến dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm của họ, bộ dạng rất đáng cười.”

      cũng cảm thấy vậy sao, ha ha, tôi thấy mắt bọn họ như muốn rớt ra rồi, chơi rất vui.” Thấy Lý Hiểu cười, nụ cười của Tiêu Tĩnh khống chế được, hai người mặt đối mặt cười ha ha, chọc cho số người nhìn lại, chỉ là chú ý của mọi người ở nơi này, chỉ liếc mắt liền rời tầm mắt , đem bọn họ là người có bệnh mà vây xem.

      Cười lát, Lý Hiểu : “ Tôi nghĩ chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi cái siêu thị này, thấy thế nào?”

      Tiêu Tĩnh nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy, siêu thị quả hợp với tôi, về sau cũng tới nữa.”

      “Tôi cũng tới.” Lý Hiểu gật đầu, hai người trong nháy mắt có cùng nhận thức chung, xuống lầu.
      Last edited by a moderator: 22/3/15
      Phong Vũ Yên, huyenlaw68, thư hồ4 others thích bài này.

    3. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Hợ, thế mà cũng xảy ra đc hả???

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 15: Chuyện khi còn bé 囧

      Bên ngoài siêu thị có nhà tiệm trà sữa, Tiêu Tĩnh thấy mình nên uống ly trà sữa để tự an ủi, nghiêng đầu nhìn Lý Hiểu, "Tôi mời uống trà sữa."

      "Cái này, hay để tôi mời." Lý Hiểu co thói quen để cho phụ nữ mời uống nước, là đàn ông nên cần thể phong độ của mình.

      ", để tôi mời ." Tiêu Tĩnh kiên định nhìn Lý Hiểu, "Vừa rồi trong thang máy bảo vệ tôi...tôi phải cám ơn ."

      ra mời uống trà sữa là vì muốn cám ơn, Lý Hiểu nghĩ chẳng những giúp Tiêu Tĩnh mà tiếp đó còn làm việc mất thể diện nhất trong cuộc đời này, để mời ly nước cũng là việc nên làm, vì vậy phá lệ lần.

      "Được rồi, nếu như vậy, tôi khách khí đâu."

      " thích hương vị gì?"

      "Hương Thảo."

      "Trùng hợp vậy, tôi cũng thích Hương Thảo." Tiêu Tĩnh gọi hai ly trà sữa, ly đưa cho Lý Hiểu, "Chúng ta qua bên bàn bên kia ngồi ."

      "Được." Lý Hiểu gật đầu, "Mẹ tôi còn chờ...để tôi gọi điện cho bà, còn , có muốn gọi cho mẹ ?"

      " cần đâu." Tiêu Tĩnh lắc đầu, "Mẹ tôi khi bắt gặp nơi nào đại hạ giá hoàn toàn tiến vào trạng thái sẵn sàng quên mình vì tất cả, sợ rằng giờ bà ấy quên ban đầu cùng tôi dạo phố rồi."

      "A. . . . . . khoa trương như vậy chứ?" Mặc dù mẹ cũng là người cuồng mua sắm, nhưng cũng đến nỗi quên người bạn cùng với mình, Lý Hiểu thầm nghĩ.

      "Tôi đấy." Tiêu Tĩnh giơ tay đỡ trán, thời tiết hơi nóng nóng, cảm thấy tinh thần mình được tốt, "Lúc tôi còn rất bị mẹ làm lạc mất trong siêu thị, bà vốn là dẫn tôi đến siêu thị để mua quần áo cho tôi, kết quả khi bà nhìn thấy những bộ quần áo đẹp trong nháy mắt quên có mặt của tôi mà vui vẻ mua rất nhiều quần áo, sau đó tự mình về nhà, khi về đến nhà ba tôi hỏi tôi đâu, bà ấy mới nhớ bỏ quên tôi ở siêu thị."

      Còn có chuyện như vậy sao? Lý Hiểu thấy rất hứng thú, khỏi bát quái, "Vậy còn , tìm được mẹ có hốt hoảng, hoảng sợ hay ? lúc ấy làm thế nào?"

      "Tôi?" Tiêu Tĩnh cười nhạt, " ra tôi vẫn theo sau bà, nhìn thấy bà mua xong quần áo ra khỏi siêu thị, lúc ấy bởi vì thời tiết rất nóng, nên tôi cùng bà ra ngoài, sau đó tôi tìm được nhân viên siêu thị với họ tôi bị lạc, chú ấy đưa tôi đến phòng làm việc, rồi sau đó tôi ngủ giấc ghế sofa, chờ đến khi cha mẹ tôi tìm đến, lúc ấy tôi cũng vừa mới tỉnh ngủ."

      "Phốc. . . . . ." Lý Hiểu bật cười, " ra là lúc thông minh như vậy, nhưng mà phải muốn trả thù mẹ mình nên mới theo sau chứ.”

      Tiêu Tĩnh nháy mắt, nhìn Lý Hiểu cười, "Đúng vậy, đoán đúng rồi."

      "Ha ha, để cho tôi đoán đúng." Lý Hiểu mở to hai mắt nhìn Tiêu Tĩnh, lòng thầm nghĩ này rất thú vị, "À sau đó sao, có phải mẹ rút ra được bài học cho mình hay , sau đó khi đến siêu thị cũng dám quên nữa?"

      "Nếu bà ấy rút ra được bài họ tôi tại cũng ngồi ở đây đâu." Tiêu Tĩnh nhún nhún vai, "Từ đến lớn biết tôi bị bà bỏ rơi đến bao nhiêu lần rồi, từ khi tôi bắt đầy hiểu chuyện, cha tôi để tôi đem theo số điện thoại của ông, rồi cho tôi biết nếu như tôi ở ngoài tìm được người lớn nên làm cái gì."

      "Cha hẳn là người có ý chí rất kiên định."

      "Nghe khi tôi vừa tròn tám tháng mẹ tôi làm lạc mất tôi rồi, lúc ấy làm kinh động đến cảnh sát." Tiêu Tĩnh chuyện rất cao hứng, mặt mày hớn hở, "Mẹ tôi mang tôi công viên lúc ấy bà vào nhà vệ sinh công cộng, sau khi vệ sinh rồi rửa tay, xoay người rời , quên mất tôi. Cha tôi vừa lúc công tác ở nơi khác, mẹ tìm được tôi lập tức báo cảnh sát, sợ đến phát khóc, biết cuối cùng họ tìm được tôi ở đâu ?"

      Lý Hiểu hoàn toàn bị câu chuyện của Tiêu Tĩnh hấp dẫn, tự chủ được hỏi, "Làm sao tìm được ?"

      "Tôi vẫn ở trong nhà vệ sinh, chẳng qua là nhà vệ sinh nam, lúc ấy tôi có thể vịnh đồ chập chững, sau khi mẹ tôi tôi bò ra khỏi xe đẩy, sau đó đỡ tường từ từ , đến nhà vệ sinh nam, rồi chạy đến phòng vệ sinh, đem cửa khóa trái lại. Cảnh sát xem xét camera, xác định tôi bị mang ra khỏi nhà vệ sinh, vì vậy tìm, kết quả là ở trong nhà vệ sinh nam tìm được tôi ngủ , haiz, nghĩ đến thôi, mỗi lần nghĩ đến tôi liền thấy ghê tởm. Cũng biết nhà vệ sinh đó có sạch hay , lạ , sao tôi lại kể chuyện này cho chứ, thôi quên , quên , coi như lúc nãy tôi chưa gì."

      "Được, tôi quên." Khóe miệng Lý Hiểu cầm được nâng lên, đột nhiên có ý nghĩ muốn gặp mẹ Tiêu Tĩnh lần, xem xem người mơ hồ đến mức nào mới có thể làm những chuyện như vậy. Còn Tiêu Tĩnh, lúc gặp những chuyện như thế 囧, rất buồn cười. Nhưng khi nghĩ đến lần đầu gặp mặt hỏi mình về băng vệ sinh, Lý Hiểu nghĩ, những chuyện ấy xảy ra người Tiêu Tĩnh, sợ rằng đều rất bình thường.

      Haiz, lúc chuyện, miệng cũng cần phải cong lên như vậy, mở ra còn coi được hơn." Tiêu Tĩnh bĩu môi nhìn Lý Hiểu, nhất thời hồ đồ lại đem những chuyện khi còn bé 囧 cho người mới quen biết, làm gì vậy chứ?
      Last edited by a moderator: 23/3/15
      Phong Vũ Yên, huyenlaw68, thư hồ3 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: Có ai từng rất tham ăn hay chưa?

      Editor: Mèo Băng

      "Được, tôi cười nữa." Lý Hiểu cười đến nghẹn, lắc lư điện thoại di động của mình, "Tôi phải gọi điện thoại cho mẹ ."

      "Uhm." Tiêu Tĩnh gật đầu, nhàm chán gục xuống bàn, mắt nhìn xung quanh, nơi này là trung tâm mua sắm, trừ siêu thị này bên đường cái còn có siêu thị . dự định kéo mẹ cùng mình ra ngoài mua đồ ăn, kết quả lại xảy ra khúc nhạc đệm như thế, đồ cũng mua được, vậy đến siêu thị đối diện mà mua vậy. Trong lòng quyết định, Tiêu Tĩnh ngồi dậy, đúng lúc Lý Hiểu cũng vừa gọi điện thoại xong, nhìn thấy Tiêu Tĩnh muốn , hỏi:

      " dự định đâu à?"

      " siêu thị đối diện." Tiêu Tĩnh chỉ vào siêu thị phía trước , "Tôi muốn mua ít đồ."

      "Dù sao tôi cũng có việc gì, tôi cùng với ."

      "Được thôi." Tiêu Tĩnh liếc mắt nhìn Lý Hiểu, gật đầu.

      "Uống hết cái này trước ." Lý Hiểu nhìn ly trà sữa trước mặt , lãng phí tốt.

      cần nhắc nhỡ, Tiêu Tĩnh uống xong từng ngụm trà sữa rồi, hai người uống hết trà sữa sau đó ném vào thùng rác, đến siêu thị đối diện. Trong siêu thị, Lý Hiểu đẩy xe đẩy, Tiêu Tĩnh ngừng càn quét mọi thứ bỏ vào xe, Lý Hiểu quan sát thấy những món đồ Tiêu Tĩnh chọn, tất cả đều là đồ ăn vặt. Chợt nghĩ đến hôm đó nhìn thấy đùa giỡn cùng với cậu bé mập mạp, tò mò hỏi:

      "Tiêu Tĩnh, mua những thứ này ăn rất nóng, nên mua ít chút, trẻ em ăn nhiều tốt với thân thể. Hơn nữa khi ăn nhiều đồ ăn vặt ảnh hưởng đến khẩu vị, chán ăn cơm, trẻ em nên ăn nhiều cơm mới được."

      "Trẻ con ư? Những thứ đồ ăn này phải mua cho trẻ con ăn."

      "Hả?" Lý Hiểu kỳ quái nhìn Tiêu Tĩnh, "Hôm đó, chính là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, tôi nhìn thấy vui đùa cùng cậu bé, như vậy, phải mua cho nó ăn sao?"

      " phải đâu, những thứ này là tự tôi ăn." Tiêu Tĩnh : "Từ khi bị đau răng đến nay, đến ăn cơm cũng được thoải mái, chi là đồ ăn vặt, bây giờ rang tốt rồi, tôi phải ăn vui vẻ mới được."

      "À. . . . . ." Lý Hiểu biết mấy bé rất thích ăn đồ ăn vặt, nhưng người giống như Tiêu Tĩnh mặn nhạt đều chê chưa từng thấy mấy người, "Vậy đứa trẻ hôm đó là ai?"

      "Con của tôi."

      " ai cơ?" Lý Hiểu cho là mình nghe lầm, tay đẩy xe run hơi run, lúc ấy Tiêu Tĩnh cầm đồ chuẩn bị bỏ vào xe, kết quả xe đẩy bị lệch đồ rớt xuống đất, lập tức lúng túng.

      "Xin lỗi, phải tôi cố ý."

      Tiêu Tĩnh nhìn Lý Hiểu nhặt đồ bỏ vào xe, "Biết nó là con trai tôi làm rất kinh ngạc hả?"

      "Đúng vậya, còn trẻ, khoảng 24, 25 là cùng, còn cậu bé kia xem ra khoảng mười tuổi thôi." Lý Hiểu cảm thấy thể tưởng tượng nổi.

      "24, 25?" Tiêu Tĩnh cong mắt cười, "Trông tôi non như vậy sao, cám ơn khen."

      "Hả. . . . . .Vậy bao nhiêu tuổi rồi?"

      "Tùy tiện hỏi tuổi của phụ nữ là chuyện mấy lịch đó." Tiêu Tĩnh nháy mắt mấy cái, rồi lập tức ra đáp án, "Tôi 29 rồi, con tôi 8 tuổi, học lớp 2."

      " ra là mắt của tôi kém rồi, nhưng mà, trông giống như người 29 tuổi." Lý Hiểu thở dài .

      "Vậy thế nào, biết tôi là người phụ nữ ly hôn còn mang theo đứa trẻ nữa. Bây giờ còn có ý định làm bạn với tôi , nếu như ra khỏi cửa đường ai nấy ." Tiêu Tĩnh cười híp mắt nhìn Lý Hiểu, chưa từng nghĩ ly hôn là chuyện mất mặt, cha mẹ cùng con trai đều thấy vậy, tại sao thể thoải mái ra chứ.

      "Ly hôn phải chỉ là hai người ở cùng với nhau rồi chia tay thôi sao, chỉ nhiều hơn những cặp nhau tờ giấy mà thôi." Ánh mắt Lý Hiểu vẫn rời Tiêu Tĩnh, " nghĩ tôi trông giống những người thô tục sao?”

      " giống." Tiêu Tĩnh bởi vì lời của Lý Hiểu mà bật cười, "Gần đỏ đỏ, tôi thấy là người đàn ông có sức quyến rủ nhất thế giới."

      "Phốc. . . . . . vòng vo khen chính mình à." Lý Hiểu vui vui vẻ , "Tôi có thể máy mắn là ly hôn, nếu ly hôn, tôi dám cùng làm bạn bè, ngộ nhỡ chồng của ghen phải làm sao đây?"

      " ta tìm người phụ nữ khác ở bên ngoài tôi còn chưa ăn dấm, tôi chỉ tìm bạn bè khác phái mà thôi, ta ghen gì chứ. Hơn nữa, tại tôi thân tự do, muốn tìm ai làm bạn tìm người đó thôi."

      " ly hôn là bởi vì ta có người ở bên ngoài?"

      "Ai, bây giờ tám với tôi đó hả?" Tiêu Tĩnh liếc mắt nhìn Lý Hiểu, " đấng mày râu cần có tính bát quái như vậy chứ?"

      "Xin lỗi, tôi có ý gì khác, ưmh ~ còn muốn mua gì nữa, hôm nay tôi làm người khuân vác miễn phí, mặc kệ mua bao nhiêu đồ, tôi xách hết cho , được ?" Bị Tiêu Tĩnh thế, Lý Hiểu thấy mình hơi nhiều chuyện, vội vàng sang chuyện khác.

      "Được, có người xách đồ miễn phí, tôi đây cũng uổng phí nguồn nhân lực này." Tiêu Tĩnh nghe vậy gật đầu, " đừng có hối hận đó."

      "Chắc chắn hối hận." Lý Hiểu thề son sắt, nhưng rất nhanh sau đó muốn thu hồi lời lúc nãy của mình. Bởi vì lúc này Tiêu Tĩnh chất đầy đồ ăn trong xe, rồi lấy thêm chiếc xe đẩy khác tự mình đẩy, rất nhanh chất hơn phân nửa xe mà vẫn còn chọn thêm. Bên trong thức ăn là chính, còn lại là số đồ dùng hàng ngày.

      " mua nhiều đồ ăn như vậy, phải ăn hơn tháng mới hết."

      "Vậy cũng chắc." Tiêu Tĩnh nhìn trong xe, lạnh nhạt , "Có lẽ tuần lễ cũng đủ."

      Lý Hiểu bị nghẹn, nếu đổi lại là trong ba tháng cũng ăn hết đống đồ ăn vặt này, chân thành hỏi câu, "Có ai từng qua rất tham ăn hay chưa?"
      Last edited: 23/3/15
      Phong Vũ Yên, huyenlaw68, thư hồ4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :