1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sau khi ly hôn là bảo vật - Trúc Mộng Hề (Hoàn - Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 60. Muốn đòi quyền nuôi dưỡng.
      Edit : Lãnh Thiên Nhii.

      Mẹ Chu vừa mang theo Tiêu Chi Ca rời , Lý Hiểu liền siêu thị trở về, sau khi về nhà lên lầu đặt đồ xuống gõ cửa, muốn biết mẹ Chu rời chưa, kết quả tới cửa, mẹ Chu rời rồi, mà mấy người Tiêu Tĩnh sắc mặt đều rất tốt.

      "Cháu mua đồ về rồi, có muốn tiếp tục ạ?" biết có chuyện gì xảy ra, Lý Hiểu cũng hỏi, chỉ là muốn mời mấy trong nhà.

      "Được bác muốn thu dọn chút, Tiểu Tĩnh xuống trước cùng Lý Hiểu ." mẹ Tiêu mở miệng .

      "Dạ." Tiêu Tĩnh gật đầu cái, biết mẹ Chu đến khiến cha mẹ vui, mặc dù bọn họ gì, có lẽ cha mẹ muốn trao đổi chút, hiểu ý cho hai người gian trao đổi.

      Cùng Lý Hiểu xuống lầu, đợi đặt câu hỏi, Tiêu Tĩnh liền chủ động ý định mẹ Chu tới nơi này cho Lý Hiểu, dù sao bây giờ là bạn trai của mình, cũng có quyền biết ít chuyện riêng.

      "Bà ấy tính toán ở chỗ này mấy ngày?" Nghe được Tiêu Tĩnh chuyện, Lý Hiểu nhíu mày hỏi.

      " biết."

      "Nếu như bà ấy muốn đưa Chi Ca về, vậy em sử lý như thế nào?"

      "Cái gì làm thế nào, đó là con trai của em, em cho bà ấy, kể cả cha đứa bé đến, em cũng cho, huống chi là bà nội." Tiêu Tĩnh kiên định .

      "Em còn khoẻ mạnh ngày, để cho bà ấy được như ý."

      "Đừng cái gì khoẻ mạnh, em còn trẻ, đương nhiên có thể sống tốt." Lý Hiểu sờ đầu Tiêu Tĩnh, "Yên tâm, có ở đây bên cạnh em, để cho người khác khi dễ."

      "Vâng." Tiêu Tĩnh gật đầu cái, nghĩ đến mẹ Chu còn muốn để cho mình và Chu Quân hợp lại trong lòng thoải mái, "Bà ấy còn muốn để cho em hợp lại cùng Chu Quân đó, xem nếu bà ấy biết tồn tại của , có phản ứng như thế nào?"

      Nghe được Tiêu Tĩnh như vậy, đáy mắt Lý Hiểu thoáng qua tia sáng loáng, "Muốn biết bà ấy có phản ứng gì, mang cho bà xem chút biết phải sao, nghĩ, bà ấy cũng nhắc lại chuyện tái hôn nữa, có lẽ chủ ý Chi Ca cũng vậy."

      "?"

      "Em phải là qua, đối tốt với Chi Ca?" Lý Hiểu cười, "Nếu là như vậy, để ý em chọn con ta thay vì chọn , chỉ cần tỏ coi Chi Ca như con trai ruột, bà ấy tự nhiên đến nữa."

      "Nào có chuyện dễ dàng như vậy." Tiêu Tĩnh ngã ghế sa lon, "Thuận theo tự nhiên, dù sao, em tuyệt đối tái hôn tuyệt đối để Chi Ca cho bọn họ."

      Nghe được Tiêu Tĩnh kiên định tái hôn, trong lòng Lý Hiểu vui sướng, đây chính là bạn của mình, sao có thể để cho có tình cảm với người đàn ông khác, càng kiên định càng tốt.

      Chuyện Tiêu Tĩnh suy nghĩ, dễ dàng như vậy, ở trong khách sạn ở ngày, ngày thứ hai vừa rạng sáng, mẹ Chu liền xuất lần nữa ở cửa nhà họ Tiêu, chuẩn bị lần nữa lấy tình cảm để cảm động, lấy lý lẽ , mặc kệ là tái hôn hay mang Tiêu Chi Ca , tóm lại, nhất định phải sử lý xong.

      Chủ yếu là hai nhà quá xa, nếu như gần đó chút, chỉ cần ngồi đường xe, coi như Tiêu Chi Ca theo Tiêu Tĩnh, chỉ cần cháu trai đổi tên họ, mẹ Chu cũng có thể tiếp nhận, nhưng tại chẳng những cách khá xa, hơn nữa còn sửa lại tên, chuyện này mẹ Chu như thế nào cũng thể tiếp nhận được.

      "Tiểu Tĩnh có ở đây?"

      Vào cửa nhà, cha Tiêu mẹ Tiêu cùng Tiêu Chi Ca ba người ăn bữa sáng, nhưng có bóng dáng của Tiêu Tĩnh, mẹ Chu cự tuyệt ăn bữa sáng cùng mẹ Tiêu, mở miệng hỏi.

      "Nó hả, ở trong nhà bạn trai đấy." Mẹ Tiêu bình tĩnh mở miệng.

      "Bạn trai?" Mẹ Chu cho là mình nghe lầm.

      "Đúng vậy a, nhắc tới đúng là Tiểu Tĩnh chúng ta có phúc khí, sau khi ly hôn trở lại, liền quen người mặc kệ là nhân phẩm mọi mặt đều tốt hơn nữa lại để ý con bé có đứa , hơn nữa a, người này có quen biết thân thiết với chúng tôi, bà xem cái này có phải là duyên phận trong truyền thuyết , ha ha, sau khi biết bọn nó có cảm tình, tôi và cha nó đều ủng hộ bọn họ lui tới, người đàn ông kia là người vô cùng đảm đương, hơn nữa vô cùng thích Tiểu Tĩnh nhà chúng tôi, nó muốn gì là có được đó, còn chưa có kết hôn mà liền chủ động giao ra ví tiền của mình, tại, đến độ chuyện hôn nhân rồi." Mẹ Tiêu có chút khoe khoang mở miệng, tối ngày hôm qua sau khi thương lượng cùng cha Tiêu, hai người nhất trí cho rằng, tuyệt đối ủng hộ Tiêu Tĩnh tái hôn với Chu Quân, vì để sớm mẹ Chu bỏ chủ ý, chủ động cho bà biết chuyện Tiêu Tĩnh có bạn trai mới.

      Trong mắt cha Tiêu và mẹ Tiêu, Lý Hiểu có thể giỏi hơn Chu Quân rất nhiều, nếu mẹ Chu còn chưa từ bỏ ý định, chỉ cần vừa nhìn thấy Lý Hiểu, biết con trai mình kém hơn bạn trai mới của Tiêu Tĩnh, tin tưởng chỉ cần người có đầu óc lựa chọn Lý Hiểu, đến lúc đó, bà còn ý tứ quấn lấy con mình nữa rồi.

      "Làm sao có thể, thời gian bọn họ mới ly hôn chưa được bao lâu." Mẹ Chu vẫn cảm thấy thể tin, trong tiềm thức bà cho đây là mẹ Tiêu cố ý như vậy để cho mình chết tâm.

      "Thế nào là thể, thời điểm bọn họ chưa ly hôn, Chu Quân nhà bà làm lớn bụng con người ta, bây giờ bọn họ ly hôn, còn cho con của tôi có bạn trai sao, nếu phải là con của tôi làm chưa nghĩ kết hôn ngay, có lẽ tại hai người cầm giấy chứng nhận kết hôn rồi đấy." Mẹ Tiêu đắc ý .

      "Con của tôi cảm thấy lần đầu tiên gả có chút tùy tiện, lần thứ hai nên thận trọng hơn nữa, Lý Hiểu cũng , phải cho con tôi hôn lễ lớn, dù sao, lần này, tôi nhất định muốn hưởng thụ tốt chút cảm giác khi làm cha mẹ vợ, chồng, ông có chờ mong cảm giác đó ?" Gương mặt mẹ Tiêu mơ mộng.

      "Có." Cha Tiêu phối hợp gật đầu cái.

      Mẹ Chu lòng tràn đầy tức giận, lại thể phản bác, bởi vì mẹ Tiêu xong những câu có lý, con trai mình có lỗi với Tiêu Tĩnh trước, bây giờ ly dị rồi, thể bắt Tiêu Tĩnh có bạn trai được?

      Chuyện Tiêu Tĩnh có bạn trai, khiến mẹ Chu có cảm giác mình bị người ta đoạt thứ gì đó, suy nghĩ chút tính tình Tiêu Tĩnh, là chẳng dễ dàng tìm được người , có thể ngồi tuyệt đối đứng, có thể nằm tuyệt đối ngồi, thế nào nhanh như vậy liền có bạn trai, bà hiểu , hoặc là biết nhau trước, hoặc là mẹ Tiêu dối.

      Theo bản năng, mẹ Chu cho rằng là sau thời gian, bởi vì Tiêu Tĩnh làm con dâu mình mười năm, phương diện phẩm chất bà vẫn có hiểu biết, cho nên, sau khi tĩnh tâm lại, mẹ Chu liền đưa ra chất vấn, bày tỏ tin lời mẹ Tiêu .

      "Tôi hà tất phải sai làm gì, chuyện như vậy, nếu phải là , tôi đây làm sao có thể con như vậy, làm sao có thể bịa chuyện được." Mẹ Tiêu bất mãn vô cùng khi mẹ Chu chất vấn nhân phẩm của mình.

      "Chẳng lẽ muốn tôi kêu bạn trai nó đến cho bà xem bà mới chết tâm?"

      "Được, tôi muốn nhìn chút." Lời mẹ Tiêu chính là ý mẹ Chu muốn, tự mình chứng minh, bà chết tâm.

      "OK, bây giờ tôi gọi ngay điện thoại." Mẹ Tiêu lấy điện thoại ra muốn gọi, lúc này, Tiêu Chi Ca vẫn lên tiếng lại lên tiếng, "Bà nội, là , mẹ và chú Lý kết giao, hơn nữa mẹ trong nhà của chú."

      "Cái gì?" Vẻ mặt mẹ Chu lóe lên, đến cháu trai cũng như vậy, vậy chuyện này chính là ?

      Mẹ Tiêu cố ý muốn làm cho mẹ Chu tức giận, gọi điện thoại cho Tiêu Tĩnh trong nhà có người tới, chỉ làm bữa ăn sáng để cho bọn họ lên ăn, kết quả Tiêu Tĩnh trực tiếp mặc đồ ngủ lên lầu, sau lưng còn Lý Hiểu theo cả người tác phong nhanh nhẹn, vừa vào cửa, liền thấy sắc mặt mẹ Chu nhìn mình như lửa, làm hơi sợ.
      "Mẹ, làm sao mẹ ở chỗ này?"

      Thất thanh kêu lên, Tiêu Tĩnh vội vàng , "Bác, vì sao bác đến sớm như vậy?"

      Ở trong lòng thầm đánh cái miệng, mười năm kêu mẹ, thành thói quen, vừa nhìn thấy mẹ Chu, đầu óc dưới tình huống , nghĩ cũng nghĩ liền mở miệng gọi mẹ.

      "Bác trai bác sớm, Chi Ca sớm, bảo bối Tĩnh, đây là vị nào?" Nghe được Tiêu Tĩnh gọi mẹ, biết cộ gọi lỡ, Lý Hiểu có kiến thức, cố ý thân thiết đặt tay bả vai Tiêu Tĩnh, trước hỏi thăm cha Tiêu mẹ Tiêu, sau đó cười híp mắt muốn Tiêu Tĩnh giới thiệu thân phận mẹ Chu.

      "À, đây là mẹ chồng trước, bác, đây là Lý Hiểu, bạn trai mới của cháu." Mặc dù có chút lúng túng, nhưng gặp mặt, Tiêu Tĩnh liền thoải mái giới thiệu thân phận Lý Hiểu cho mẹ Chu biết.

      Thấy thoải mái như vậy, cha Tiêu mẹ Tiêu còn có Lý Hiểu rất hài lòng, chỉ có sắc mặt mẹ Chu biến thành rất khó coi, giọng có chút khó chịu, "Tiêu Tĩnh động tác của cháu là nhanh, vừa li hôn, liền có bạn trai."

      "A, tình cảm tới, cản cũng được, giống như thời điểm tình cảm cháu và Chu Quân biến mất, là nghĩ cũng nghĩ ra." Tiêu Tĩnh nghe giọng điệu mẹ Chu tốt, vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười nhắc nhở mẹ Chu cần ra vẻ làm bộ dáng thay Chu Quân xin lỗi, chuyện Tiêu Tĩnh kết hôn lúc trước có suy nghĩ kỹ càng trong lòng thầm xin lỗi cha mẹ.

      Quả nhiên, Tiêu Tĩnh nhắc tới như vậy, nhất thời mẹ Chu liền thoái chí, "Bác hôm nay tới cửa, vẫn là vì chuyện ngày hôm qua, còn muốn, thấy bác ở đây coi như có phân lượng, cháu có thể hợp lại cùng Chu Quân , bây giờ nhìn lại, bác đây có mặt mũi, hơn nữa cháu tìm được niềm vui mới, vậy bác cũng ngăn cháu tìm kiếm hạnh phúc, nhưng là, Chi Ca là tôn tử nhà họ Chu chúng ta, tôn tử duy nhất, bác hi vọng nó có thể trở về cùng bác."

      "Bác, bác lời này sai rồi, Chu Quân tìm con dâu cho bác, bác lập tức có đứa cháu trai hoặc là cháu , về sau a, bác muốn mấy cháu trai cháu , chỉ cần tiếng, cháu tin tưởng Chu Quân vô cùng vui lòng thỏa mãn bác, tại sao có thể gọi Chi Ca là cháu trai duy nhất, nó còn là con trai duy nhất của cháu, hơn nữa là cháu ngoại của ba mẹ cháu đấy." Tiêu Tĩnh cười đáp lại.

      "Con trai tự nhiên muốn cùng mẹ sinh sống, về phần bà nội, mặc dù cháu và Chu Quân ly hôn, nhưng mà hôm qua cháu bày tỏ thái độ rồi, chỉ cần bác nhớ nó, sang đây thăm, cháu dĩ nhiên đồng ý, duyên phận mẹ chồng nàng dâu mặc dù hết, nhưng mà, cháu phải ra cửa nhà họ Chu là nhận thức nữa, mặc dù Chi Ca đổi họ, nhưng người vẫn như cũ giữ lại dòng máu nhà họ Chu, đây là điều thể thay đổi được, cháu cũng vậy chưa từng có muốn thay đổi cái gì, bác lúc nào nhớ nó có thể sang đây thăm, nhưng mà, điều kiện tiên quyết là nó phải cùng cháu sinh hoạt chung chỗ."

      "Trước sui gia, tôi thấy, bà lập tức phải bận rộn rồi, con trai của bà cho bà thêm tôn tử hoặc là cháu , đến lúc đó ta bận rộn công việc, bà phải chăm sóc nàng dâu trong tháng chửa, ban đầu Chu Quân vui mừng xác minh bày tỏ qua hoan nghênh Chi Ca nhà chúng tôi, nếu bà thích Chi Ca, để cho nó theo mẹ ghẻ chịu khổ , bà cũng đừng cái gì theo bà nội, đứa này, vẫn phải cùng cha mẹ sinh hoạt chung chỗ mới hạnh phúc, mặc kệ là cha mẹ là cha mẹ nuôi hoặc là bố dượng, điểm mấu chốt nhất, bà phải nhìn có được cha mẹ tốt ." Mẹ Tiêu .

      "Tiểu Lý Nhà chúng tôi bày tỏ sau này coi Chi Ca như con ruột, bà xem nó mua phòng ốc dưới lầu, giấy tờ bất động sản là tên tuổi Tiêu Tĩnh và Chi Ca, hành động , bày tỏ , về sau, chúng tôi lầu lầu dưới, có thể giám sát, tôi tin tưởng, Lý Hiểu là người được làm được, có nó làm cha Chi Ca, tuyệt đối hạnh phúc, Lý Hiểu, cháu có đúng ?"

      Nghe được mẹ Tiêu điểm danh, Lý Hiểu mỉm cười gật đầu, "Cháu rất thích Chi Ca, chúng cháu rất hợp, Chi Ca, đúng ?"

      Học thức uyên bác, có thể bồi mình chơi, còn có thể cho mình rất nhiều kiến thức, những thứ này Chu Quân chưa từng làm, Tiêu Chi Ca chân thành gật đầu, so với Chu Quân, Lý Hiểu càng giống như người cha.

      "Cháu rất thích chú Lý."

      Cái tiểu tử thúi này, quả chính là sói, mẹ Chu nghe được Tiêu Chi Ca , thiếu chút nữa mắng chửi, vẻn vẹn tia lý trí cho bà biết mắng chửi người là vô ích, rất có bị người họ Tiêu căm ghét, thậm chí bao gồm Tiêu Chi Ca, như vậy mình mang tôn tử về tăng lên ít khó khăn, vì vậy, đè xuống cáu giận dưới đáy lòng, mẹ Chu cố cười .

      "Chú Lý Hiểu, nhưng khá hơn nữa cũng bằng được cha cháu, bà còn cảm thấy, chúa cùng cha sinh hoạt chung chỗ tương đối tốt, huống chi Tiểu Tĩnh lập tức muốn kết hôn, về sau chừng còn muốn sinh con, Chu Quân nhà chúng ta nuôi mấy đứa bé thành vấn đề, các ngươi sao, về sau chừng có áp lực rất lớn, vẫn là bác nuôi tốt hơn, Chi Ca có bác chăm, dĩ nhiên để cho nó chịu chút uất ức nào."

      "Cháu muốn cùng cha sinh hoạt chung chỗ, cháu muốn cùng mẹ sinh hoạt chung chỗ." đợi mọi người mở miệng, Tiêu Chi Ca biểu thái độ, "Cháu còn , chính cháu có thể quyết định cùng ai ở chung chỗ, bà nội, nếu như bà nghĩ đến cháu, bà tới thăm cháu, nhưng mà, cháu cùng bà, cháu muốn cùng mẹ sinh hoạt chung chỗ."

      "Chi Ca, bà nội cách đây xa như vậy, thân thể bà nội được khỏe, chẳng lẽ cháu muốn bà nội vất vả tới đây sao?" Mẹ Chu hận thể cho tiểu tử thúi này cái tát, nhưng suy nghĩ chút mình còn phải lấy được ủng hộ của cháu trai, nhịn lại nhịn, tiếp tục ôn hòa .

      "Vậy chờ cháu trưởng thành thăm bà nội, bình thường cùng bà nội chuyện điện thoại, video, như vậy được sao?" Tiêu Chi Ca hoàn toàn có tiếp thu tín hiệu mẹ Chu, phối hợp .

      "Đây là, nuôi sói trong nhà." Mấy lần bị cự tuyệt, mẹ Chu rốt cuộc nhịn được, than vãn tiếng, hai mắt nhìn qua lần, thân thể vô lực ngồi ghế sa lon, bà đây là vì cái gì?
      Last edited: 6/2/16
      Phong Vũ Yên, lylytrangtrongnuoc thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 61. Tình địch ổn?
      Edit : Lãnh Thiên Nhii.

      Đối với chỉ chích của bà nội, Tiêu Chi Ca cảm giác mình rất vô tội, cậu chỉ là muốn cùng mẹ sinh hoạt chung chỗ mà thôi, làm sao lại thành sói rồi, cậu cũng phải là nhận bà nội, cũng phải là nhận cha, nhiều nhất chính là muốn cùng bà nội trở về chứ sao.

      Mẹ Chu ở thành phố Z mấy ngày, mắt thấy Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu tình cảm ổn định, thái độ Tiêu Chi Ca kiên quyết muốn cùng mình trở về, con trai mình lại để mẹ con Tiêu Tĩnh trong lòng, mặc dù Chu Quân vẫn tính là hiếu thuận, nhưng tuyệt đối có chủ ý, khi chính quyết định chủ ý, cho dù là mẹ Chu cũng sửa được, giờ phút này Chu Quân quyết định ở công ty cùng Trữ Kha, nơi nào còn tâm trạng quan tâm mẹ con Tiêu Tĩnh, đối với , ly hôn là người xa lạ dù giữ lại huyết mạch của mình vẫn là người xa lạ, mấy lần mẹ Chu gọi điện thoại để cho tự mình đến thành phố Z đón mẹ con Tiêu Tĩnh trở về, chọc cho phiền, trực tiếp mắng Chu mẹ trận từ chối tiếp điện thoại di động của bà, mẹ Chu ở thành phố Z có quyền, chán nản, thể làm gì khác hơn là ngồi máy bay trở về thành phố S.

      ra chuyện từ đầu tới đuôi đều là mẹ Chu làm, bà ở lại chỗ này khiến Tiêu Tĩnh cảm thấy áy náy, nhìn bà ảo não , trong lòng Tiêu Tĩnh có chút đành lòng, cảm thấy bà như vậy rất đáng thương, ngày mẹ Chu , Tiêu Tĩnh cố ý mang theo Tiêu Chi Ca, mua đống lớn đặc sản.
      Tiêu Tĩnh làm như vậy khiến mẹ Chu nhớ lại thời điểm trước kia, thầm than nếu là Tiêu Tĩnh còn là con dâu mình tốt biết bao nhiêu, mặc dù ban đầu Tiêu Tĩnh mới chung cùng con trai bà bà thích Tiêu Tĩnh lắm, nhưng làm con dâu, Tiêu Tĩnh rất khá, chưa bao giờ bới móc tật xấu, nhiều năm như vậy bao giờ làm sai điều gì.

      Nhớ tới chuyện cũ trước kia, mẹ Chu trở lên xúc động, trước khi lên máy bay, lôi kéo Tiêu Tĩnh , "Tiểu Tĩnh, mặc dù duyên phận mẹ chồng nàng dâu chúng ta hết, nhưng nhiều năm như vậy phần tình cảm vẫn có, chúng ta cách xa nhau, có phương tiện qua lại, bác cầu khác, bác hi vọng thỉnh thoảng cùng Chi Ca chuyện điện thoại, video nữa, đến lúc đó, cháu đừng ngăn nó để cho nó nhìn bà nội chút nha."

      "Bác, , mặc kệ bác khi nào muốn thấy Chi Ca, chỉ cần Chi Ca ở đây, cháu tuyệt đối ngăn cản, chờ nó lớn hơn chút nữa có năng lực làm những điều nó muốn, thời điểm được nghỉ hè hoặc là nghỉ đông, cháu có thể để cho nó mình ngồi máy bay đến thăm bác." Tiêu Tĩnh nghiêm túc gật đầu cái.

      "Có cháu đảm bảo như vậy bác liền yên tâm, Chu Quân có Trữ Kha, bác cũng vậy thể để cho cháu chờ Chu Quân, bác phải là người xấu, bác chỉ là cảm thấy, hai đứa nên chung với nhau, người nhà đoàn đoàn tốt biết bao nhiêu, ngàn vạn lần sai, đều là lỗi Chu Quân nhà chúng ta."

      "Bác, đều qua rồi, quên thôi ạ."

      "Đúng vậy, đều qua rồi, thôi, chuyện những người tuổi trẻ các cháu, chúng ta già thể trông nom được, thôi, tùy các cháu." Quan trọng nhất là mẹ Chu bị con trai mắng trận đau lòng, bà phải là vì con trai sao, kết quả con trai nể mặt, trong lòng nghĩ thoáng, nghĩ thông suốt rất nhiều việc, bà hiểu mọi chuyện.

      "Những ngày này, bác đến nhà cháu láo loạn, còn lời khó nghe, đều là bác phải, cháu biết , ở trong lòng bác, cháu luôn là con dâu tốt, Chi Ca cũng là cháu nội tốt, Tiểu Tĩnh, Chi Ca, là bác già rồi nên hồ đồ, bác lời xin lỗi, hi vọng hai đứa có thể tha thứ cho bác."

      Nghe được mẹ Chu như vậy, Tiêu Tĩnh và Tiêu Chi Ca liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười, " , bác ( bà nội ), chúng cháu để trong lòng."

      "Vậy sau này hai đứa nhất định phải thường xuyên gọi điện thoại cho bác đấy." Lấy được tha thứ của con dâu và cháu trai, mẹ Chu cũng cảm thấy chuyện lưu loát hơn, "Bác thấy Lý Hiểu là người tốt, Tiểu Tĩnh, số tuổi cháu còn , nếu như nhìn thuận mắt, gả cho cậu ta , Chu Quân nhà chúng ta có phúc khí ở cùng cháu, bác lòng hi vọng về sau cháu có thể hạnh phúc."

      Nghe được mẹ Chu chúc phúc, Tiêu Tĩnh biết bà những lời lòng, những ngày qua đè nén cảm giác thoải mái trong lòng tan hết, chân thành cám ơn, "Cám ơn bác."

      Mẹ Chu lên máy bay, đây thể chuyện đáng ăn mừng, đưa mắt nhìn mẹ Chu vào chỗ bay, Tiêu Tĩnh và Tiêu Chi Ca tay nắm tay tới bãi đậu xe, bởi vì tâm tình tốt, hai người thương lượng lát muốn làm cái gì đó, vào bãi đậu xe ánh mắt Tiêu Chi Ca phát có người tựa vào xe của bọn họ, hí mắt nhìn, lại là Lý Hiểu, vội vàng kéo kéo Tiêu Tĩnh.

      "Mẹ, chú Lý tới."

      "Lý Hiểu? thể nào, đáng lẽ nên ở trong phòng khám chứ."

      ", mẹ xem chỗ để xe của chúng ta."

      Tiêu Tĩnh cận thị, cự ly giữa xe và bây giờ khá xa, chỉ có thể nhìn thấy hư ảnh, chỉ là, có Tiêu Chi Ca nhắc nhở, nhìn về chỗ để xe, quả nhiên có hư ảnh đứng bên cạnh, hơn nữa có chút cảm giác giống Lý Hiểu, vội vàng kéo Tiêu Chi Ca đến gần, thấy , quả nhiên là Lý Hiểu, giật mình.

      "Lý Hiểu, làm sao ở chỗ này?"

      " ngang qua, biết hai người ở nơi đây, thuận tiện chờ." Khóe miệng Lý Hiểu hơi run rẩy chút, ra lý do khiến Tiêu Tĩnh và Tiêu Chi Ca đồng thời khóe miệng co giật.

      Sân bay thành phố Z, phải ở trung tâm thành phố, chung quanh cũng có cái gì khiến Lý Hiểu tiện đường cả, Tiêu Tĩnh khóe miệng co giật nhìn , lười phơi bày lời dối của

      "Làm khó rồi, chờ bao lâu?"

      Lý Hiểu bày ra tư thế tuấn, cười đến vẻ mặt phong thanh vân đạm, "Cũng may, mới chỉ có tiếng thôi."

      ". . . . . ." Trừ im lặng, Tiêu Tĩnh biết nên gì, tiếng, và Tiêu Chi Ca ở sân bay cũng chỉ có tiếng, người nọ theo đám bọn họ tới đây, nếu muốn theo, ban đầu hỏi có muốn cùng lại đồng ý đến đây?

      "Được rồi, kế tiếp có kế hoạch gì , chúng ta cùng nhau , bảo bối tĩnh, đưa chìa khóa xe cho , lái xe." Bày ra dáng vẻ bình thường, Lý Hiểu đứng dậy, ý bảo Tiêu Tĩnh lúc này có thể rời rồi.

      " sao cả, con trai muốn đến chỗ nào đó chơi chút."

      "Nếu hôm nay chúng ta công viên được ." Lý Hiểu nghe vậy đề nghị, chút cũng coi mình như người ngoài, "Chúng ta thôi, con trai, con cảm thấy như thế nào?"

      Đối với Lý Hiểu khách khí, Tiêu Tĩnh và Tiêu Chi Ca ăn ý lựa chọn nhìn, hai người chấp nhận Lý Hiểu thân cận, gật đầu đồng ý đề nghị của , "Vậy công viên thôi."

      "Yes Sir." Thái độ Tiêu Tĩnh và Tiêu Chi Ca làm cho tâm tình Lý Hiểu vui vẻ, nhận lấy chìa khóa trong tay Tiêu Tĩnh, huýt sáo tiếng, "Lên đường."

      " cho là, vị kia còn có thể ở chỗ này rất nhiều ngày đấy." đường công viên, Lý Hiểu chuyện phiếm cùng Tiêu Tĩnh, "Thế nào đột nhiên liền thay đổi thái độ, còn phải rời vội vã như vậy?"

      "Là do Chu Quân qua thôi." Nhiều năm làm vợ chồng như vậy, Tiêu Tĩnh vẫn có chút hiểu , sau khi trở lại, đổi số điện thoại di động, nhưng số điện thoại Chu Quân vẫn thay đổi, bị mẹ Chu cuốn lấy làm phiền, cho Chu Quân gọi điện thoại tiếng, vừa đúng lúc mẹ mình xen vào việc của người khác, Chu Quân thấy mẹ mình tìm tới cửa vợ trước để quấy rầy, nhất thời cảm thấy mất hết mặt mũi, vì vậy gọi điện thoại kêu mẹ Chu trở lại, mẹ Chu trở về, tự nhiên thể giận, ta nóng giận, mẹ Chu dĩ nhiên là thể , ngoan ngoãn về.

      " ra cho cùng bà là vì con cái, bà ấy cũng chấp nhận dễ dàng gì." Lý Hiểu chính là người hiền lành, mẹ Chu đến khiến người họ Tiêu đều cảm thấy mất hứng, thậm chí là có chút đáng ghét, chỉ có , mặc dù giống như có chút vui, nhưng ghét, bởi vì đặt mình vào hoàn cảnh người khác vì mẹ Chu nghĩ hồi, lại cảm thấy thể tức giận.

      "Đúng vậy, nhưng em phải con của bà, cho cùng, bà là vì con trai của bà, còn có cháu của bà nữa, nếu phải là Chu Quân có hứng thú với em, tin , bà từ bỏ ý đồ."

      "Bà ấy lợi hại như vậy sao, cái kia như vậy, đoán chừng có chuyện." Lý Hiểu nghe vậy thở dài, " may là chồng trước có bất kỳ hứng thú với em, nếu bà xã của bị người ta đoạt ."

      "Ai là bà xã của ?"

      "Em nha, cái này còn phải sao, là người của em rồi, chẳng lẽ em phải là bà xã của ?" Lý Hiểu làm như buồn bã, " chỉ có cầu vậy thôi, em thể vì người đáng thương như mà hoàn thành tâm nguyện sao?"

      "Bớt ở chỗ này giả bộ đáng thương, phía sau còn có trẻ con đấy." Tiêu Tĩnh hờn dỗi liếc, ở trước mặt trẻ con lại cái gì biết.

      "Con cái gì cũng có thấy, hai người tiếp tục." Tiêu Chi Ca nhắm mắt làm như nhìn, "Con cái gì cũng thấy, cái gì cũng có thấy."

      "Nhóc con thúi, nhắm mắt lại làm gì, mẹ con rất thuần khiết đấy." Tiêu Tĩnh tức giận nhìn chằm chằm con trai, "Đừng cho chúng ta là người gì, mở mắt ra."

      "Con muốn ngủ rồi, mở mắt sao có thể ngủ đây." Tiêu Chi Ca nằm xuống chỗ ngồi, dù sao cả chỗ ngồi phía sau đều là của cậu, đủ chiều rộng.

      "Nếu Chi Ca thức thời như vậy, chúng ta thể phụ ý tốt, em thấy đúng , bảo bối Tĩnh?" Lý Hiểu mỉm cười nhìn Tiêu Tĩnh, trong mắt thoáng qua tia tính toán.

      "Nó có cái tâm ý gì?" Tiêu Tĩnh tức giận .

      "Tâm ý của nó rất đẹp đó." Lý Hiểu vươn đầu qua, lôi Tiêu Tĩnh nhích lại gần mình, "Tựa như như vậy."

      Tiêu Chi Ca lặng lẽ mở mắt ra đường , thấy trước mặt hai người tựa vào nhau, nhếch miệng cười lên tia xấu xa, xem ra chẳng mấy chốc có cha mới rồi.

      Công viên thành phố Z trải qua mấy lần sửa chữa lại chẳng những tăng lên kích thước, hạng mục trò chơi tăng ít, đặc biệt thích hợp cho cả nhà đến đây du ngoạn chụp hình, vì vậy dù phải chủ nhật, ở đây vẫn vô cùng náo nhiệt, Lý Hiểu mang theo mẹ con Tiêu Tĩnh đến công viên, lấy điện thoại di động của mình chụp hình cho hai người, từ cửa lớn đến khu vui chơi thiếu nhi, là khu vui chơi thiếu nhi, ra rất nhiều chỗ cho cả người lớn chơi chung, nhìn thấy chỗ như thế, Tiêu Chi Ca có vẻ đặc biệt hưng phấn, bị cậu lây, Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu đều tham gia, hai người giống như đứa bé gia nhập chơi đùa.

      Chơi đến lúc công viên đóng cửa, ba người mới cười híp mắt rời công viên, lúc này tay ba người đều có chiến lợi phẩm, nghịch súng, ném bao cát, còn có tham gia chút hoạt động khác lấy được phần thưởng, những thứ đồ này chất lượng phải tốt, cũng phải đáng tiền, nhưng mình cố gắng có được phần thưởng, cảm giác rất hưng phấn, tâm tình đặc biệt vui vẻ.

      "Hay là chúng ta ăn cơm tối xong rồi về, biết nhà hàng tệ, hai người cảm thấy như thế nào?" ra công viên, Lý Hiểu đề nghị.

      "Được."

      "Được được."

      Tiêu Tĩnh và Tiêu Chi Ca nhất trí đồng ý, chơi lâu như vậy bọn họ đều đói, vừa đúng lúc ăn bữa.

      "Hôm nay mời khách, chúng ta ." Lý Hiểu vung tay lên, ý bảo Tiêu Tĩnh và Tiêu Chi Ca lên xe, định dẫn bọn họ đến nhà hàng ăn cơm, điện thoại di động lại vang lên, cầm lên vừa nhìn thấy số điện thoại lạ hoắc, cho là bệnh nhân, vừa tiếp điện thoại, vẻ mặt liền đại biến.

      "Mọi người bây giờ ở bệnh viện nhân dân ư, được, cháu đến ngay."

      "Thế nào?" Tiêu Tĩnh nghi hoặc nhìn Lý Hiểu.

      "Mẹ La Yến gọi điện thoại tới, cho biết, La Yến giải phẫu thất bại, nhanh chóng đến." Khuôn mặt Lý Hiểu bi thương, mới bao lâu thấy, nghĩ đến, lần nữa thấy tin tức của , là tin tức như thế.

      "Cái gì?" Tiêu Tĩnh mặt liền biến sắc, đầu oanh tiếng, lần trước vẫn cùng mình đối chọi gay gắt thoạt nhìn rất khỏe mạnh, dù là ung thư tuyến vú, làm giải phẫu nhiều nhất chỉ là cắt đứt bên, tỷ lệ giải phẫu thành công rất cao, nguy hiểm tánh mạng.

      "Bảo bối Tĩnh, tại phải bệnh viện."

      "Em muốn cùng với , có được , nếu như được, bây giờ em xuống xe, mình." Tiêu Tĩnh trước Lý Hiểu, "Em muốn xem ấy chút, dĩ nhiên, nếu sợ kích thích đến ấy, em liền lặng lẽ núp ở ngoài cửa, em có ác ý gì, chỉ là muốn. . . . . ."

      " hiểu ý của em, được, dẫn em ." Nghe được Tiêu Tĩnh , Lý Hiểu ấm áp, gật đầu .

      "Dạ, lái xe cẩn thận chút."

      "Ừ."

      Mặc dù chú ý, nhưng Lý Hiểu vẫn tự giác đạp chân ga, vì vậy đến bệnh viện nhân dân rất nhanh, tiết kiệm nửa, dừng xe ở bãi đậu xe, đặt đồ ở xe, Tiêu Tĩnh mang Tiêu Chi Ca xuống xe, nhìn Lý Hiểu gọi điện thoại cho mẹ La Yến hỏi vị trí La Yến, sau khi hỏi ràng mang theo Tiêu Tĩnh tới khu nội trú, đến chỗ La Yến, mặt Tiêu Tĩnh căng thẳng kéo Lý Hiểu.

      "Hiểu, mẹ con em ở cửa ra vào, vào trước ."

      "Ừ." Lý Hiểu gật đầu cái, sải bước vào phòng bệnh La Yến.

      "Mẹ. . . . . ." Tiêu Chi Ca giật áo Tiêu Tĩnh lời nào, cậu còn quá , chưa từng lần trải qua chuyện người khác mất sinh mạng, cho nên trong khoảng thời gian ngắn còn có chút mê hoặc.

      "Chúng ta là tới thăm bạn trước của chú Lý, ấy bị bệnh, cần phải làm giải phẫu, hình như giải phẫu thất bại rồi. . . . . ." Tiêu Tĩnh ôm Tiêu Chi Ca vào trong ngực, ra , lớn như vậy, cũng chưa từng trải qua mấy lần chuyện người thân qua đời, cho dù có, có chính mắt thấy được bọn họ nhắm mắt lại, tại đứng ở ngoài phòng bệnh, trong phòng bệnh có nghe được ít thanh, trong lòng Tiêu Tĩnh hết sức lo lắng.

      "Mẹ, bên trong có người khóc." Nghe Tiêu Tĩnh , vừa đúng lúc bên trong truyền đến tiếng khóc, Tiêu Chi Ca vội vàng nhích tới gần chỗ Tiêu Tĩnh chút, chẳng lẽ là chết rồi sao?

      Tiêu Tĩnh và Tiêu Chi Ca có cùng ý tưởng, cửa phòng bệnh khóa, Tiêu Tĩnh ôm con trai của lặng lẽ đứng bên ngoài nhìn vào trong, trong lòng rất bồn chồn, có chuyện gì chứ.

      "Yến, Yến, con đừng hù dọa mẹ. . . . . ."

      Tiêu Tĩnh bên này mới vừa nghe được người khóc, sau lưng y tá tới, vỗ vỗ bả vai của , "Nhường chút, cám ơn."

      ra là La Yến xuất chút triệu chứng, Lý Hiểu nhấn chuông, y tá tới xem tình huống chút, Tiêu Tĩnh từ trong khe cửa thấy, y tá cấp cứu người giường bệnh, Lý Hiểu đỡ mẹ La Yến đứng bên nên làm trở ngại y tá, trong ngày thường vẻ mặt ôn hòa giờ phút này thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc.

      "Chi Ca, con đứng ở chỗ này, mẹ vào xem chút." Tình cảnh bên trong khiến trong lòng Tiêu Tĩnh có chút lo lắng, vỗ vỗ mu bàn tay Tiêu Chi Ca, thừa dịp y tá bận rộn, mẹ La Yến cũng chú ý người ngoài, Tiêu Tĩnh vào bên trong.

      Tiêu Tĩnh vào, mẹ La Yến phải là có thấy, nhưng lúc này bà rảnh trông nom người ngoài, chỉ coi Tiêu Tĩnh là người thân của bệnh nhân sát vách, nghe được động tĩnh tới xem chút, cũng có để ý đến .

      Lướt qua bóng dáng y tá, Tiêu Tĩnh thấy được La Yến, ngắn ngủn hơn mười ngày thấy, bây giờ hoàn toàn biết cảm giác như thế nào, cho dù là cuối giường xác minh viết tên bệnh nhân La Yến, nhưng Tiêu Tĩnh vẫn có chút tin được, giường là người phụ nữ rất gầy sắc mặt lại vàng vọt, là ít ngày trước thấy hết sức xinh đẹp La Yến?

      Chỉ là giải phẫu nho , tại sao có thể như vậy?

      Tiêu Tĩnh thất hồn lạc phách ra phòng bệnh, kéo Tiêu Chi Ca đến cầu thang bệnh viện ngồi xuống, thấy vẻ mặt mẹ có chút tốt, Tiêu Chi Ca rất biết điều ở bên cạnh lời nào, đứng bên cạnh mẹ.

      Thấy Tiêu Tĩnh vào lại ra ngoài, chờ y tá làm xong cho La Yến, sau khi Lý Hiểu an ủi mẹ La, ra ngoài tìm Tiêu Tĩnh, cũng biết là tâm ý tương thông hay là gì, lập tức đến cầu thang tìm được Tiêu Tĩnh.

      "Bảo bối Tĩnh."

      "Chú Lý. . . . . ." Thấy Lý Hiểu, Tiêu Chi Ca đứng lên, chủ động nhường gian lại, "Con xuống chút."

      "Phía dưới có siêu thị, Chi Ca, mua ít đồ ăn mình thích nha." Lý Hiểu cười, lấy ra 100 đưa cho Tiêu Chi Ca, để cho cậu dạo siêu thị, "Thời điểm băng qua đường phải chú ý xe biết ?"

      "Dạ, chú Lý." Tiêu Chi Ca nhận tiền rồi rời .

      "Bảo bối Tĩnh." Chỉ còn lại hai người, Lý Hiểu ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tĩnh, có chút nặng nề kêu Tiêu Tĩnh.

      Tiêu Tĩnh liếc mắt nhìn Lý Hiểu, giống nhau đều nặng nề hỏi, " ấy như thế nào?"

      " xem chút hồ sơ bệnh án, bác sỹ tan việc, tìm y tá trực hỏi tình huống, tình huống La Yến, tốt lắm." Lý Hiểu lắc đầu cái.

      " ấy phẫu thuật quá muộn, cộng thêm áp lực trong lòng và các phương diện khác . . . . . ."
      Last edited: 6/2/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 62. Chăm sóc.
      Edit : Lãnh Thiên Nhii.

      Bệnh tình La Yến nguy kịch, gần như nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người, khiến tất cả mọi người ứng phó kịp, sau khi Lý Hiểu bệnh tình La Yến, biểu đạt cho Tiêu Tĩnh biết muốn chăm sóc La Yến đoạn thời gian cuối cùng, tình cảm nhiều năm như vậy, dù là có, là người bạn bè bình thường, thể bỏ lại mặc kệ , Lý Hiểu muốn khiến cho đời này của mình tiếc nuối.

      "Trước theo em ăn được , bụng của em đói, bụng Chi Ca cũng đói rồi." Tiêu Tĩnh có trả lời vấn đề Lý Hiểu trước, mà đưa ra cầu của mình.

      Ăn cơm. . . . . .

      cầu này, vào lúc này có vẻ đúng lúc, chỉ là Lý Hiểu sửng sốt chút, liền gật đầu đồng ý, tình huống La Yến mình giúp được gì, nhiều nhất là ở bên cạnh chăm sóc chút, lo lắng nữa cũng phải ăn cơm, ăn cơm cũng giúp gì được, hơn nữa, vốn là tính toán mang mẹ con Tiêu Tĩnh ăn cơm, kết quả chạy tới bệnh viện, khiến mẹ con Tiêu Tĩnh chết đói cùng mình.

      Ba người ăn tại tiệm cơm bên cạnh bệnh viện, sau khi cơm nước xong, Tiêu Tĩnh bảo Lý Hiểu xách phần cho mẹ La Yến, bà ấy lo lắng cho con , chắc là có thời gian và tâm tình ăn cơm, đối với thỉnh cầu của Lý Hiểu, sảng khoái đồng ý.

      " ."

      "Bảo bối Tĩnh, cám ơn em ủng hộ." Lý Hiểu cảm kích nhìn Tiêu Tĩnh, biết mình có nhìn lầm người, giờ phút này Tiêu Tĩnh chẳng những hiểu lòng người đồng ý cho mình chăm sóc La Yến, thậm chí còn quan tâm đến mẹ La Yến có ăn cơm hay , chính là tốt.

      Tiêu Tĩnh nhún vai, khẽ mỉm cười nhìn Lý Hiểu, "Em hiểu , muốn cùng ấy vượt qua đoạn thời gian cuối cùng , nhưng mà, nếu như tình huống của ấy từ từ tốt lên, hoặc là lúc tốt lúc xấu, lặp lại kỳ hạn, như thế nào?"

      Lý Hiểu chưa có nghĩ qua vấn đề Tiêu Tĩnh , ngẩn người, lắc đầu, "Nếu tình huống ấy tốt lên, tự nhiên có cha mẹ ấy chăm sóc, nếu là lúc tốt lúc xấu, luôn lặp lại, có thể giúp, liền giúp tay, nhưng mà, cũng có cuộc sống của mình, thể đưa hết thời gian còn lại cho ấy, còn muốn cùng em."

      "Hai mẹ con chúng ta về thôi, cũng , mang cơm cho mẹ La Yến ăn ." thể phủ nhận, nghe được Lý Hiểu câu sau cùng, Tiêu Tĩnh cảm thấy rất lọt tai.

      Chỉ là, biết có phải tình huống cẩu huyết thấy nhiều trong phim truyền hình hay , chuyện Lý Hiểu bảo đảm, xuề xòa, lúc trước La Yến và sinh ra xung đột, mặc dù Lý Hiểu kiên định đứng phía mình, nhưng bây giờ tình huống giống nhau, nếu như La Yến muốn cuối cùng Lý Hiểu trải qua thời gian cuối cùng, Lý Hiểu người như vậy, thể cự tuyệt được.

      Nếu như La Yến chỉ muốn thời gian cuối cùng ở bên Lý Hiểu, có thể so đo với người sắp chết, hào phóng đem tặng Lý Hiểu, nhưng mà, ngộ nhỡ bệnh tình của ấy chuyển biến tốt, ấy muốn cùng Lý Hiểu kết hôn sao đây?

      Tiêu Tĩnh cảm giác mình rất mâu thuẫn, mặt, hy vọng La Yến có chuyện, bởi vì ấy còn trẻ tuổi như thế, mất sinh mạng, là đáng tiếc, nhưng mặt, lại lo lắng cho mình bởi vì La Yến cùng Lý Hiểu tới cuối, biết có phải hay do Lý Hiểu đối sử với mình tốt quá, Tiêu Tĩnh đột nhiên phát , mình bỏ được Lý Hiểu, ra là, thời điểm chính phát , mình vô cùng ỷ lại Lý Hiểu.

      "Lái xe của em trở về thôi." Lý Hiểu biết trong thời gian nháy mắt, bên trong lòng Tiêu Tĩnh lên rất nhiều suy nghĩ, từ trong túi tiền lấy ra chìa khóa đưa cho Tiêu Tĩnh.

      "Lái xe cẩn thận chút."

      "Em lái xe , vậy làm sao?" Tiêu Tĩnh nhận lấy chìa khóa trong tay Lý Hiểu hỏi.

      "La Yến tại chưa tỉnh, đợi ấy tỉnh, nhìn tình huống, tối nay tự xe trở về là được rồi." Lý Hiểu : "Trong tủ lạnh, sáng sớm dậy nấu canh đậu xanh, hôm nay ở bên ngoài ngày, có lẽ ăn được rồi, sau khi trở về lấy ra rồi uống."

      "Ừ."

      Tiêu Tĩnh khách khí cùng Lý Hiểu, gật đầu cái liền xoay người rời , Lý Hiểu nhìn lên xe, phất tay cho nhìn, thấy nổ máy sau đó mới xoay người trở về phòng bệnh.

      "Mẹ. . . . . ."

      Tiêu Chi Ca vẫn gì sau khi tín hiệu đèn xanh cho mới mở miệng hỏi Tiêu Tĩnh.

      "Làm sao vậy?" Tiêu Tĩnh nhàn nhạt hỏi.

      "Chú Lý, còn có thể thuộc về mẹ ?" Tiêu Chi Ca là tiểu quỷ, tự nhiên, ra La Yến, khiến cho cậu có cảm giác xấu.

      Có lúc, trực giác đứa bé rất chuẩn, nghe được câu hỏi của con trai, trong lòng Tiêu Tĩnh hơi chìm xuống, nhưng muốn ở trước mặt con trai lộ ra vẻ mặt khổ sở, cho nên đè xuống khác thường đáy lòng, lộ ra mỉm cười.

      " thể, làm sao lại hỏi như thế?"

      "Con có cảm giác xấu."

      "Nếu như chúng ta có duyên phận, cưỡng cầu cũng có ích lợi gì, nếu như chúng ta hữu duyên, vậy cảm giác chính là sai lầm, đừng nghĩ nhiều, tất cả thuận theo tự nhiên là được rồi, còn nữa, đây là chuyện của người lớn, con cần quan tâm nhiều." Tiêu Tĩnh cười cười, con trai đối với chuyện mình tái hôn thấy vô cùng mở, điểm này, là để cho có áp lực cùng người đàn ông khác lui tới, trong lòng Tiêu Tĩnh cảm thấy kiêu ngạo vì mình có đứa con hiểu chuyện.

      Nghe Tiêu Tĩnh , Tiêu Chi Ca lời nào, sau khi về đến nhà, muốn lên lầu ngủ cùng Tiêu Tĩnh, Tiêu Tĩnh nghĩ đến Lý Hiểu chậm mới về nhà, liền cự tuyệt.

      "Chú Lý đưa chìa khóa cho con, nếu con ở nhà, tối chú quay lại vào được nhà rồi."

      "Vậy nếu con giúp." Tiêu Chi Ca chỉ ở phòng mà Lý Hiểu và Tiêu Tĩnh chuẩn bị riêng cho, bình thường đều là ở lầu ngủ, chính là vì quấy rầy thế giới hai người, nhưng giờ phút này cậu cảm thấy, mẹ nên cần người ở cùng, phòng trống trải chỉ có mình mẹ, nhất định cảm thấy độc.

      "Được rồi, chúng ta rất lâu có chơi trò chơi rồi, bằng cùng nhau chơi đùa trò như thế nào?"

      "Dạ."

      Hai người từ trong tủ lạnh cầm canh đậu xanh uống..., sau đó chơi game mãi cho đến mười giờ, cuối cùng Tiêu Chi Ca nhịn được ngủ, Tiêu Tĩnh để cậu nằm xuống nệm, con trai lớn rồi, nhưng vẫn ôm cậu, tìm chiếc chăn đặt người con trai, Tiêu Tĩnh tiếp tục chơi trò chơi người, nhưng chơi hồi lại cảm thấy hứng thú nữa.

      Xem ti vi, chơi máy tính, đọc sách, ăn cái gì, mấy phen giày vò, thời gian qua mười hai giờ, Tiêu Tĩnh cũng dần dần chịu nổi, sau khi mấy lần cùng Chu công kháng nghị, rốt cuộc vẫn phải nhắm hai mắt lại, té lung tung ghế sa lon ngủ thiếp , biết trải qua bao lâu, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, Tiêu Tĩnh thức tỉnh, vội vàng từ ghế salon nhảy dựng lên mở cửa, bởi vì quá nhanh, còn đụng phải khay trà.

      "Bảo bối Tĩnh, xin lỗi, trễ thế này còn đánh thức em." Tình huống La Yến ở bệnh viện vẫn tính là ổn định, dưới thúc giục của mẹ La Yến, Lý Hiểu trở lại nghỉ ngơi, bởi vì đưa hết chìa khóa cho Tiêu Tĩnh, cho nên lúc trở lại chỉ có thể nhấn chuông cửa, vào nhà thấy Tiêu Chi Ca ngủ ở dưới bàn trà trước mặt mặt thảm, đèn phòng khách vẫn sáng, Tiêu Tĩnh mặc dù đổi quần áo nhưng giống bộ dáng sau lúc ngủ, khỏi hỏi.

      "Em còn chưa ngủ à?"

      " ngủ lúc, bị đánh thức, có đói bụng , có muốn ăn gì ?"

      " cần, tắm, em trở về phòng ngủ ." ghế sa lon ràng có người ngủ qua, nhất định là Tiêu Tĩnh, cần phải , là chờ mình, lần đầu tiên cảm thấy Tiêu Tĩnh lệ thuộc vào mình, Lý Hiểu cảm thấy rất vui vẻ.

      "Được rồi, em trở về phòng ngủ." Thấy được Lý Hiểu, bên trong lòng Tiêu Tĩnh cảm thấy đặc biệt an tâm, ngáp cái trở về phòng, cũng rất mệt nhọc.

      "Ừ." Lý Hiểu mỉm cười gật đầu cái, chờ Tiêu Tĩnh vào phòng, khom lưng bế tiểu mập mạp Tiêu Chi Ca lên, ôm cậu chở về gian phòng của mình, sau đó mới phòng tắm.

      Chờ Lý Hiểu tắm xong trở về phòng, Tiêu Tĩnh nằm giường ngủ thiếp , Lý Hiểu nằm nửa kia, mặc dù rất mệt, nhưng có buồn ngủ, nhìn chút bên cạnh, Tiêu Tĩnh và La Yến là hai loại hình bất đồng, lúc trước chia tay La Yến, căn bản ngờ mình có ngày kiểu phụ nữ này, nhưng sau khi ở cùng, lại cảm thấy rất vui vẻ trước nay chưa từng có.

      Tiêu Tĩnh trong giấc mộng cảm thấy mặt ngứa, mấy lần gãi cũng giải quyết được vấn đề, nhịn được mở mắt, thấy Lý Hiểu hôn mình từng cái từng cái.

      " hôn em tỉnh chưa, công chúa của ?" trộm hương Lý Hiểu thấy Tiêu Tĩnh mở mắt nhìn mình, cũng khẩn trương, ngược lại cười hỏi.

      " quấy rầy em ngủ." Tiêu Tĩnh có chút chút tức giận.

      "Xin lỗi, là công chúa của quá đẹp, nhìn, liền nhịn được muốn hôn." Lý Hiểu mỉm cười lên tiếng.

      " trễ thế này, mệt sao?" Tiêu Tĩnh vẻ mặt bối rối, thời điểm chưa tỉnh ngủ, nên vọng tưởng cùng chuyện đương, có trực tiếp trở mặt đánh người là cực hạn của rồi.

      "Ngủ, nhưng khi nhìn đến em ngủ được."

      "Lời này nghe thế nào lại kỳ cục như vậy."

      "Ý của là, sức quyến rũ của em quá lớn, sợ mình nhắm mắt lại sau đó mở mắt ra thấy em nữa."

      "Chỉ cần đuổi em , làm chuyện có lỗi với em, tự nhiên em ." Tiêu Tĩnh buồn ngủ, nghe Lý Hiểu , mơ mơ màng màng đáp lại, lúc này, cũng là tầng ý sâu trong nội tâm của .

      " đuổi em , làm chuyện có lỗi với em, biết rồi, bảo đảm, vĩnh viễn đuổi em, vĩnh viễn làm chuyện có lỗi với em, có được ? Thời gian còn sớm, ngủ , công chúa của ." Thấy Tiêu Tĩnh mệt mỏi, Lý Hiểu hề chuyện với nữa, giọng an ủi để cho ngủ.

      Động tác Lý Hiểu khẽ vỗ người giống như đứa bé, Tiêu Tĩnh hoàn toàn biết xảy ra chuyện gì, trực tiếp ngủ như chết, mỗi ngày qua mấy giờ vào buổi sáng, tuyệt đối là thời gian ngủ tốt nhất, thời điểm này buồn ngủ nhất, muốn Tiêu Tĩnh dễ dàng.

      Ngày thứ hai khi tỉnh lại, Lý Hiểu rời rồi, bàn ăn để bữa sáng do dậy sớm dậy nấu cháo, phía còn để tờ giấy, ý bảo phải ăn hết toàn bộ bữa sáng.

      "Mẹ, chào buổi sáng nè." Tiêu Chi Ca đột nhiên từ trong phòng bếp xông ra, dọa Tiêu Tĩnh giật mình.

      "Sao con lại ở chỗ này?"
      Last edited: 6/2/16
      Phong Vũ Yên, lylyA fang thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 63. Cảm ơn.
      Edit : Lãnh Thiên Nhii.

      Tiêu Chi Ca nhìn lại chính mình chút, sau đó vô tội nhìn Tiêu Tĩnh, "Con ở nơi này, vậy con nên ở đâu?"

      " phải, con ở trong phòng bếp làm gì, sáng sớm."

      "Con vừa mới ăn điểm tâm xong, con để bát vào phòng bếp."

      "Ờ, con ở đây từ lúc nào?"

      " lúc lâu rồi, con chịu khó hơn mẹ." Tiêu Chi Ca nhún vai, quên nhạo báng mẹ mình chút, "Mẹ, sao mẹ lại lười vậy, cẩn thận khiến chú Lý ghét bỏ."

      "Ghét bỏ ghét bỏ, mẹ mới sợ, đời này có người nào là thể rời bỏ ai." Tiêu Tĩnh quan trọng lắc đầu cái, ngồi xuống ăn bữa sáng, là mùi vị mình thích, tệ tệ.

      " có chú Lý, thói quen của mẹ, mẹ cảm thấy có người quan tâm có người thương cảm giác rất tốt sao? Chú ấy chăm sóc bạn trước rồi, mẹ lo lắng chú ấy bị bạn trước đoạt sao?" Tiêu Chi Ca nhìn mẹ có chút tức giận thể rèn thành thép, tối ngày hôm qua thời điểm Lý Hiểu chăm sóc bạn , nhìn Tiêu Tĩnh đồng ý sảng khoái như vậy cậu liền muốn lên dị nghị rồi.

      "Cho dù muốn lo lắng, đây cũng là vấn đề của mẹ, vẻ mặt con lo lắng làm gì?" Tiêu Tĩnh nhìn con trai, "Mẹ trong đầu của con cả ngày nghĩ những thứ gì, nhớ tuổi của con nên nghĩ vấn đề gì cả, cả ngày quan tâm chuyện của mẹ làm gì, mấy ngày nữa con phải học, nghỉ hè làm bài tập xong chưa?"

      "Con sớm làm xong, mẹ là mẹ của ta, đổi thành người khác muốn con quan tâm có đâu."

      "Vậy mẹ cám ơn con, chẳng qua mẹ rất tốt con cần phải lo lắng, cám ơn." Tiêu Tĩnh nghiêm túc nhìn con trai, "Chuyện này phải chuyện của con, con cần phải lo, thừa dịp nghỉ hè còn chưa kết thúc, chơi vui vẻ mấy ngày , chờ học, học tốt cho mẹ, cần cả ngày lẫn đêm nghĩ những thứ kia được , nếu thành tích bị kém, mẹ cho con biết, chờ ăn gậy trúc xào thịt của mẹ."

      " dịu dàng ít nào." Tốt bụng quan tâm lại trở thành oan, Tiêu Chi Ca tức giận ra ngoài, "Con ra ngoài chơi."

      " nơi nào chơi?"

      "Ai cần mẹ lo, quản tốt chuyện của chính mẹ , con chơi đúng tuổi của con, mặc kệ mẹ...mẹ cũng cần trông nom con." Tiêu Chi Ca có chút tức giận .

      "Nhóc con này, vẫn cùng mẹ tới điều kiện, biết bướng bỉnh này theo người nào, bây giờ tốt quản, về sau lớn hơn chút nữa, mẹ còn có thể trông nom được sao? Ai, nuôi đứa bé đúng là phiền toái." Thấy Tiêu Chi Ca tức giận , Tiêu Tĩnh suy nghĩ chút là do mình chọc tức người ta, ngược lại than thở, cảm thán đứa bé ngoan chút gì.

      Ăn sáng xong, Tiêu Tĩnh chủ động thu dọn trong nhà, sau đó ra ngoài mua thức ăn nấu cơm, cho tới buổi trưa Tiêu Tĩnh chuẩn gọi Tiêu Chi Ca, Chi ca thấy Tiêu Tĩnh làm đủ món ăn đủ hương vị trợn to hai mắt.

      "Mẹ, đây đều là mẹ làm sao?"

      "Ừ."

      "Hôm nay là ngày mấy a, mẹ như thế nào mà chịu khó vậy."

      "Chú Lý con phải chiếu cố bác La, đến phòng khám cũng mở, cả ngày sống ở trong bệnh viện, nơi đó có thời gian nấu cơm, mẹ làm xong đưa đến cho chú, bên ngoài đồ thể ăn, có dinh dưỡng, có dinh dưỡng, lại đắt, lãng phí tiền, chúng ta ở nhà sống qua ngày, có thể tiết kiệm chút, phải tiết kiệm."

      "À, ra là còn phải đưa cơm cho chú Lý, tốt quá." Tiêu Chi Ca nghe được Tiêu Tĩnh , lập tức vỗ tay, tốt quá, còn tưởng rằng mẹ mình quan tâm cái gì, bây giờ nhìn lại, mẹ cũng rất thông minh nha, lộ ra vẻ hiền lành, muốn chú Lý biết mẹ ở trong nhà chờ chú, chớ quên, như vậy, người giả bộ đáng thương cột chú Lý vào bên cạnh, có khả năng.

      "Trong đầu con lại nghĩ cái gì, về, ăn cơm nhanh chút, lát cùng mẹ."

      "Giữa trưa nóng như vậy, con có thể được ?"

      " thể." Tiêu Tĩnh lắc đầu, " lát mẹ ở cầu thang chờ con, con đưa cơm."

      "Tại sao là con?"

      "Cũng biết tình huống La Yến thế nào, nếu nhìn thấy mẹ đến bị kích thích, vậy mẹ chính là tội nhân." Trực giác, La Yến muốn nhìn thấy mình, Tiêu Tĩnh cũng muốn để cho mình kích thích La Yến, cho nên phương pháp tốt nhất chính là mình chờ ở ngoài cửa, cho con trai đưa cơm vào phòng bệnh, dĩ nhiên, có thể thuận tiện gọi Lý Hiểu ra, chỉ cần phải mình, tin tưởng coi như La Yến thấy Tiêu Chi Ca gọi Lý Hiểu , có phản ứng quá lớn, lo lắng cho con biết, Tiêu Tĩnh mặt nghiêm chỉnh .

      "Con là con trai duy nhất của mẹ, lúc này mẹ cũng cần trợ giúp, dĩ nhiên chỉ có thể dựa vào con, nghe người ta thế nào nhỉ nuôi trẻ dưỡng già nha, con lên để cho mẹ cảm thấy nuôi con trai có ý nghĩa."

      lại Tiêu Tĩnh, Tiêu Chi Ca ngoan ngoãn cùng Tiêu Tĩnh bệnh viện đưa cơm, Lý Hiểu đưa hộp cơm cho mẹ La Yến, để cho bà ăn cơm, sau đó cùng Tiêu
      Chi Ca ra ngoài, thấy Tiêu Tĩnh chờ ở cửa cầu thang, nhất thời cảm thấy trong lòng ấm áp.

      "Bảo bối Tĩnh."

      Tiêu Chi Ca rất tự giác xuống lầu, cho hai người thế giới riêng, lúc này làm kỳ đà cản mũi phúc hậu.

      Nghe được giọng Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh quay đầu lại, cười, "Ăn cơm chưa?"

      "Cũng may, buổi sáng ăn được tương đối nhiều, có chuyện gì làm, còn tính toán lát mua cơm, ngờ em đưa cơm tới cho ." Lý Hiểu cười ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tĩnh, mở hộp cơm ra ngửi cái.

      "Oa, thơm quá a, hẳn là em phí ít tâm tư."

      "Tốt." Tiêu Tĩnh cười, "Thức ăn ở bệnh viện ngon, phải chăm sóc người ốm, tương đối hao tổn sức khỏe, nên ăn ngon chút, dù sao em trong nhà có việc gì, đưa cơm tới cho ."

      "Còn đưa cho mẹ La Yến phần."

      "Bác ấy cũng biết đây là em làm , nếu biết, có thể ăn, lúng túng."

      "Mẹ của ấy biết chuyện và em rồi, chuyện và con của bác sớm kết thúc, yên tâm , bác là người thông tình đạt lý, vừa rồi còn bảo cám ơn em mang cơm đến cho bác đấy."

      "Vậy tốt rồi."

      "Em muốn xem La Yến chút ?"

      "Em ngược lại thấy nên, em sợ ấy muốn nhìn thấy em." Tiêu Tĩnh cười.

      "Vậy cũng được."

      "Bây giờ ấy là bệnh nhân, lớn hơn tất cả, em thể kích thích ấy được, coi như xong , chút tình huống của ấy cho em nghe là được." Tiêu Tĩnh cười, Lý Hiểu chút tình huống của La Yến.

      Tình huống La Yến bây giờ cùng ngày hôm qua sai biệt lắm, tối ngày hôm qua còn xuất tình huống lặp lặp lại, Lý Hiểu cảm thấy, dù là lần này chống đở nổi, tế bào ung thư trong La Yến khuếch tán, chỉ sợ có thể sống được hai tháng.

      "Còn thời gian ngắn như vậy sao, có cơ hội sao?" Cho thời gian cụ thể, ngắn đến lỗi khiến Tiêu Tĩnh có chút tiếp thu được, người êm đẹp, thế nào ngã bệnh liền ngã bệnh, có phải lập tức có đây?

      " phần vạn." Lý Hiểu lắc đầu cái, cũng là thầy thuốc, mặc dù phải bác sỹ cùng ngành, nhưng những thứ thông thường đều biết, La Yến, tại chỉ sợ đợi chết.

      "Người như thế quá yếu." Tiêu Tĩnh cảm thán, " biết, em hôm nay còn khỏe, ngày mai như thế nào."

      "Xuỵt, cho phép em lung tung." Lý Hiểu ngăn Tiêu Tĩnh lại, mặc dù bình thường có kiêng kỵ gì, nhưng mà sau chuyện La Yến, nghe được Tiêu Tĩnh tự giễu, để cho vô cùng khẩn trương, vô cùng sợ Tiêu Tĩnh xúi quẩy.

      "Ha ha. . . . . ." Bộ dáng Lý Hiểu khẩn trương khiến cho Tiêu Tĩnh cảm thấy vui vẻ, nhìn Lý Hiểu ăn hết cơm, lại mang hộp cơm của mẹ La Yến đến, Tiêu Tĩnh lôi kéo Tiêu Chi Ca tạm biệt Lý Hiểu.

      "Em về, lúc tối đưa cơm tới cho ."

      "Ừ, mẹ La bảo cho em biết, em làm cơm ăn ngon, bà ấy cám ơn." Lý Hiểu mỉm cười nhìn Tiêu Tĩnh, được mẹ La khen ngợi, cảm thấy rất vui vẻ.

      "Vậy hãy với bác nên khách khí." Tiêu Tĩnh cười, "Em về đây."

      " đường cẩn thận."

      "Vâng."

      Mấy ngày kế tiếp, Lý Hiểu sống ở bệnh viện, tình huống La Yến hình như càng nặng, thời gian Lý Hiểu sống ở bệnh viện cũng càng ngày càng dài, Tiêu Tĩnh mỗi ngày đưa hai bữa ăn đến, ở ngoài phòng bệnh len lén nhìn La Yến chút, cứ như vậy nằm ở giường, người cắm cái ống, nhúc nhích, thấy hết sức dọa người, có lúc thừa dịp ngủ thiếp , Tiêu Tĩnh bảo Lý Hiểu lặng lẽ để cho mình nhìn gần chút, bộ dáng gầy như vậy, rất đáng sợ.

      Đảo mắt, ngày lại qua ngày, Tiêu Chi Ca bởi vì học, Tiêu Tĩnh mình xách theo hộp cơm đến bệnh viện, lần này, phải Lý Hiểu tới đón tiếp Tiêu Tĩnh, mà là mẹ La.

      "Tiêu tiểu thư."

      "Bác La." Thấy mẹ La, Tiêu Tĩnh có chút mất tự nhiên, mấy ngày nay mỗi ngày đưa cơm, nàng và mẹ La gặp mặt cũng chỉ là quen sơ qua, hai người qua lời, có cái gì đều thông qua Lý Hiểu, cảm giác có chút kỳ quái, nhưng khiến Tiêu Tĩnh dễ chịu, nhưng thời điểm mẹ La đột nhiên tìm đến mình, khiến Tiêu Tĩnh có chút khẩn trương.

      "Yến tử làm kiểm tra, Lý Hiểu cùng với nó, bác thấy thời gian cháu sắp tới, cho nên ở chỗ này chờ cháu." Mẹ La cười, "Mấy ngày nay cám ơn cháu giúp bác đưa cơm."

      " sao." ra chỉ là đưa cơm cho Lý Hiểu thuận tiện đưa thêm mà thôi.

      "Mặc dù cháu phải là vì bác, nhưng bác vẫn muốn cám ơn cháu." Mẹ La cười , " chỉ là cám ơn cháu đưa cơm, còn nữa, cháu cho Lý Hiểu đến chăm sóc Yến tử nhà chúng ta, qua đoạn đường cuối cùng, bác vô cùng cảm kích."

      Nhắc tới con , ánh mắt mẹ La Mụ có chút đỏ.

      " có gì." Bị mẹ La cảm kích như vậy, Tiêu Tĩnh biết mình đáp lại như thế nào.

      "Con của bác, là người rất thất thường, đều bác làm hư nó, Lý Hiểu người đàn ông tốt, trước kia, bác từng muốn, nếu như nó có thể trở thành con rể của bác, nhất định là chuyện tốt vô cùng, nhưng mà, cũng do con của bác bốc đồng làm hỏng, bọn họ ở chung chỗ mười năm, chia chia hợp hợp, hơn phân nửa lỗi, đều là con của bác, ra , trước kia bác có chút cảm thấy xin lỗi Lý Hiểu, sau này bọn nó hoàn toàn chia tay, mặc dù tiếc nuối, bác lại cảm thấy vậy cũng tệ, tối thiểu cần vì con của bác lãng phí thanh xuân, chỉ là thành , đoạn thời gian trước con của bác trở lại, hối hận, muốn cùng Lý Hiểu kết hôn, thời điểm vừa mới bắt đầu, bác vui vẻ, nhưng sau lại biết Lý Hiểu có bạn mới, bác còn khuyên con bác, để cho nó làm chuyện khiến người ta chán ghét, ai biết, con trở lại, thế nhưng. . . . . ."
      Last edited: 6/2/16
      Phong Vũ Yên, lylyA fang thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 64: Tự sát.


      Mẹ La hợp tình hợp lý ra suy nghĩ của mình, cũng làm cho có chút ấm lòng, ít nhất để biết, La Yến đánh chủ ý lên Lý Hiểu.

      Mặc dù Lý Hiểu là bạn trai trước của La Yến, nhưng Tiêu Tĩnh muốn tặng bạn trai bây giờ cho bạn trước của , thánh mẫu gì đó, cứ để Lý Hiểu chăm sóc La Yến, mỗi ngày phải thay mẹ La Yến mang cơm đến, là cực hạn của rồi.

      Lý Hiểu cùng mẹ La tỉ mỉ chăm sóc, còn có bác sĩ toàn lực trị liệu, tình trạng của La Yến hơi chuyển biến tốt chút, nhưng chuyện này cũng hề đại biểu ấy khỏe hẳn, ấy bây giờ, cũng chỉ là cá chờ chết mà thôi.

      Sau khi tỉnh táo chút, phát Lý Hiểu mỗi ngày đều tới chăm sóc mình, La Yến tỏ ra lệ thuộc vào Lý Hiểu, chuyện khiến Tiêu Tĩnh lo lắng vẫn xảy ra, khi La Yến có ý thức liền vô cùng lệ thuộc vào Lý Hiểu, thậm chí vượt qua cả cha mẹ của mình, đồng thời rất tùy hứng lên các loại cầu với Lý Hiểu, phải là buộc Lý Hiểu đồng ý, nhưng nếu như Lý Hiểu đồng ý, liền uy hiếp tuyệt thực, chờ Lý Hiểu gật đầu mới thôi.

      "Tiểu Tĩnh, cái này là mẹ làm món con thích ăn nhất, tới đây nếm thử chút." Lo lắng con mình chịu uất ức, mẹ Tiêu chủ động lôi kéo Tiêu Tĩnh cùng mình dạo phố mua thức ăn, sau đó cố ý làm vài món Tiêu Tĩnh thích ăn nhất để an ủi Tiêu Tĩnh.

      "Chúng ta nên so đo với người sắp chết, chúng ta đại nhân đại lượng, nếu như ấy chết, chúng ta giành lại, đến lúc đó, cọng lông cũng cho ấy, con của mẹ, làm sao tranh lại biết chuyện chứ, hừ."

      "Bà xã, bà đừng như vậy chứ." Cha Tiêu bất đắc dĩ nhìn mẹ Tiêu, cái này đúng là mở bình ai biết trong bình có gì, đây là an ủi sao, cái này chính là tưới dầu vào lửa.

      "Ơ, tôi nữa, Tiểu Tĩnh, con ăn mấy món này ."

      "Ba, mẹ, con sao." Tiêu Tĩnh cười, ba mẹ có thể quan tâm đến tâm tình của mình, đương nhiên là vui vẻ, chỉ là, nếu như bọn họ thấy bộ dáng bây giờ của La Yến biết, tại sao lại hào phóng cho mượn người của mình như vậy.

      Lúc giải phẫu, khối u trong ngực bị cắt bỏ, nhưng tế bào ung thư khuếch tán rộng ra, cũng mang theo vài di chứng sau phẩu thuật, khi La Yến dằn vặt Lý Hiểu, mình làm sao có thể vui vẻ chứ?

      So với việc cho mượn Lý Hiểu, tình trạng bây giờ của La Yến mới gọi là thảm, cảm giác chờ chết, phải ai cũng có thể tiếp nhận được, ra , bây giờ La Yến làm sao cảm giác sợ hãi, ai sợ chết, nhất là xinh đẹp, lúc sắp chết thống khổ như vậy, làm sao có thể làm người ác độc, ngay cả hy vọng cuối cùng của La Yến cũng muốn mang .

      "Thôi, nếu như con cảm thấy rối rắm liền cho mẹ biết, ở đây mẹ biết người, so với Lý Hiểu còn muốn tài giỏi hơn, cũng thích hợp với con." Con cũng như vậy, mẹ Tiêu cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, chỉ là trong lòng vẫn vì con yên lòng.

      Bất kỳ người làm cha mẹ nào, đều suy nghĩ cho con của mình, điểm này, Tiêu Tĩnh hiểu, lại lần nữa dặn dò bọn họ nên đến bệnh viện quấy rầy La Yến, nếu như La Yến thực xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đến lúc đó, mới lưu lại vết tích vĩnh viễn trong lòng Lý Hiểu.

      Bên này Tiêu Tĩnh mới vừa giải quyết chuyện với cha mẹ, vốn cho là có thể để cho Lý Hiểu an tĩnh trải qua cuộc đoạn đường cuối với La Yến, nhưng nghĩ đến, luôn có chuyện ngoài dự đoán.

      Nửa đêm, Tiêu Tĩnh ngủ say, điện thoại di động đột nhiên vang lên, vừa nhìn là Lý Hiểu gọi tới, nhận lấy, "A lô, Lý Hiểu, trễ như vậy sao vẫn chưa ngủ?"

      ". . . . . ."

      Lý Hiểu gọi điện thoại tới nhưng lời nào, Tiêu Tĩnh lại hỏi hai tiếng, cho là muốn trêu ghẹo mình, "Thế nào, nhớ em nên ngủ được à?"

      "Bảo bối Tĩnh. . . . . ."

      Lý Hiểu hô tiếng, sau đó cũng gì nữa, nghe được giọng điệu của nghẹn ngào, cơn buồn ngủ của Tiêu Tĩnh lập tức bay , có dự cảm xấu xông lên trong đầu.

      "Làm sao vậy?"

      "Bảo bối Tĩnh, em có thể tới bệnh viện ?" Lý Hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ muốn Tiêu Tĩnh tới bệnh viện.

      "Em đến đó ngay." hỏi có chuyện gì, Tiêu Tĩnh cúp điện thoại di động lập tức xuống giường, từ nhà đến bệnh viện cũng xa lắm, những ngày qua ngày Tiêu Tĩnh qua lại đưa hai lần cơm, kỹ thuật lái xe cứng ít, cũng chỉ gần mười phút, liền xuất tại cửa bệnh viện, vội vội vàng vàng chạy tới tầng lầu nơi La Yến nằm, mới ra thang máy liền nghe được tiếng khóc, Tiêu Tĩnh chạy đến phòng bệnh của La Yến, chỉ thấy Lý Hiểu đứng ở ngoài phòng bệnh, ngừng lấy tay nắm tóc, mà tiếng khóc, chính là truyền từ phòng bệnh của La Yến tới.

      Phòng của La Yến được Lý Hiểu sắp xếp phòng bệnh đơn, nơi này chỉ có La Yến, tiếng khóc này, khiến cho lòng Tiêu Tĩnh trầm xuống.

      "Lý Hiểu."

      Lý Hiểu cúi đầu nghe thấy giọng của Tiêu Tĩnh, ngẩng đầu nhìn Tiêu Tĩnh đứng ở trước mặt của mình, từ từ đứng dậy, hốc mắt đỏ ngầu nhìn , "Bảo bối Tĩnh, Yến tử, ấy rồi."

      "Buổi chiều lúc em đưa cơm tới, phải còn rất tốt sao, làm sao đột nhiên lại. . . . . ." Tiêu Tĩnh nên lời.

      " ấy tự sát." Lý Hiểu ôm Tiêu Tĩnh vào trong ngực, yếu ớt : "Đều tại , coi chừng ấy cẩn thận."

      "Tự sát, tại sao lại như vậy?"

      "Lúc tối hôm nay, có đứa bé nhầm phòng bệnh, thấy ấy, ấy xấu xí." Lý Hiểu tự trách : " biết rất ấy rất quan tâm đến diện mạo, lúc ấy nghe được đứa bé mình xấu xí, cũng có phản ứng gì, lúc đó bình thường, nên coi chừng mới phải, quả nhiên, thừa dịp lúc chúng ta để ý, ấy liền tự sát, mặc dù đưa vào phòng cấp cứu rất nhanh, nhưng mà vẫn thể giữ được tính mạng của ấy."

      "Chuyện này liên quan đến , là do ấy suy nghĩ tới, chỉ lo đến cảm nhận của mình, lại nghĩ đến những người thân quan tâm của ấy bi thương thế nào, chuyện này liên quan đến , chuyện nên làm, cũng làm rồi." Tiêu Tĩnh dang tay ôm Lý Hiểu, ngừng an ủi.

      "Là lỗi của , là lỗi của , đều do ." Lý Hiểu vẫn luôn ngừng tự trách.

      Lúc La Yến vào phòng cấp cứu, mẹ La Yến liền gọi cho ba La Yến, lúc nghe bác sĩ La Yến chết, mẹ La Yến chịu nổi đả kích liền hôn mê bất tỉnh, ba La Yến báo cho vài người thân, mọi người đến, lúc sau, người thân của La Yến cũng đến đông đủ.

      Tiêu Tĩnh đứng ở ngoài phòng bệnh, tùy ý để Lý Hiểu ôm mình, nghe thấy tiếng khóc bên trong lại, nghĩ đến sắp bị đưa nhà xác, Tiêu Tĩnh vỗ vỗ bả vai Lý Hiểu.

      "Chúng ta vào xem ấy chút."

      ". . . . . . Ừ." Lý Hiểu gật đầu cái, mặt nặng nề cùng với Tiêu Tĩnh vào phòng bệnh.

      "Tiểu Yến à, tiểu Yến của mẹ. . . . . ." Mẹ La vẫn còn khóc, "Con để cho người đầu bạc tiễn người đầu xanh, làm sao con lại tàn nhẫn như vậy, tiểu Yến à. . . . . ."

      Theo lý thuyết, La Yến là tình địch của mình, lần đầu tiên gặp mặt, Tiêu Tĩnh liền thích này, nhưng đến gần, thấy La Yến lẳng lặng nằm ở chỗ đó như vậy, nghe được tiếng khóc ruột gan đứt từng khúc của mẹ La Yến, hốc mắt Tiêu Tĩnh lập tức đỏ, ngờ sinh mạng nhoi, dám tưởng tượng trước đây lâu ta còn tuyên bố muốn tranh giành bạn trai với mình, bây giờ cứ kết thúc tánh mạng của mình như vậy.

      Cũng chỉ là bị đứa bé câu chê xấu xí, ấy làm sao lại nghĩ thông suốt, là quá có trách nhiệm.

      "Bà à, chúng ta đưa Yến nhi thôi." Quần áo tang La Yến mặc xong, nằm ngủ giường chờ mọi người tới tạm biệt, bây giờ tất cả mọi người tới cũng rất đông, khóc cũng khóc rồi, ba La Yến lau lau nước mắt, ý bảo mẹ La Yến có thể mang La Yến đưa đến nhà xác rồi.

      thông báo đến nhân viên phụ trách nhà xác trong bệnh viện, các bác sĩ tới đây chuẩn bị xe đẩy, nhìn thấy bọn họ, tiếng khóc của mẹ La Yến lại lớn hơn chút, "Tiểu Yến, làm sao con có thể bỏ mẹ ở đây chứ ?"

      "Bà à, đừng khóc nữa."

      "Em à, đừng khóc nữa."

      . . . . . .

      Ba La Yến cùng nhóm người thân khuyên mẹ La Yến, thế nhưng khi La Yến bị bác sĩ đẩy , ít người cũng bắt đầu khóc, người tuổi còn trẻ cứ chết như vậy, ai lại đau lòng?

      "Yến Tử. . . . . ." Lý Hiểu nghẹn ngào, là người đàn ông, thể giống như mẹ La Yến lớn tiếng khóc lên, thế nhưng vẫn đè nén mình, càng làm cho Tiêu Tĩnh cảm thấy đau lòng, yên lặng cầm tay cho sức mạnh.

      Từ phòng bệnh đưa đến nhà xác rất gần, cũng chỉ có mấy phút chuyện, sau khi đưa đến nhà xác, liền kết thúc, ba ngày sau mới có thể thiêu hủy thi thể, đến lúc đó đưa vào lò hỏa táng.

      "Tiểu Yến của mẹ. . . . . ."

      đưa La Yến vào nhà xác, mẹ La Yến vẫn còn ở bên ngoài khóc thút thít, mỗi tiếng đều hàm chứa nhớ nhung cùng đau lòng của người mẹ đối với con mình, quan hệ của Tiêu Tĩnh và La Yến cũng tốt lắm, nhưng nghe được mẹ La Yến kêu gọi thâm tình, cũng nhịn được muốn rơi nước mắt.

      Sau khi mọi người an ủi, ba mẹ La Yến được người thân khuyên trở về, Lý Hiểu và Tiêu Tĩnh hầu như bị mọi người để ý tới, chỉ có người vẫn luôn đứng ở bên cạnh nghĩ chắc có thể là bạn của La Yến đến viếng thăm, Tiêu Tĩnh vội vàng để bọn họ tùy tiện, cần phải để ý đến và Lý Hiểu, có xe có thể tự trở về.

      Chỉ chớp mắt, trước cửa chính bệnh viện chỉ còn lại và Lý Hiểu, ban đêm khuya khoắt xung quanh có người, mới vừa nãy đến nhà xác, thành , ở trong lòng Tiêu Tĩnh có chút sợ hãi , ôm chặt Lý Hiểu, vừa an ủi vừa nhận thêm can đảm của .

      "Hiểu, chúng ta trở về có được ?"

      "Ừ." Lý Hiểu gật đầu cái, những ngày qua nghỉ ngơi tốt, La Yến đột nhiên rời , quá mức bi thương, tại đầu có chút choáng váng, đấng mày râu 1m8 mươi mấy cũng có chút chịu nổi, rất cần nghỉ ngơi, nếu như cứ ngã xuống như vậy, khẳng định Tiêu Tĩnh thể giải quyết được.

      Sợ Lý Hiểu lái xe gặp chuyện may, Tiêu Tĩnh để ngồi ở ghế trước, mình lái xe về nhà, lên lầu, mở đèn, trong phòng cũng chỉ có hai người bọn họ, Tiêu Tĩnh dìu Lý Hiểu đến ghế sa lon nghỉ ngơi, xoay người rót cho ly nước.

      "Tốt rồi, bây giờ trở về nhà của mình, muốn khóc khóc , có ai cười , nếu như muốn để em thấy, em về phòng."

      "Bảo bối Tĩnh đừng , ở lại đây với ." tay Lý Hiểu ôm Tiêu Tĩnh vào trong ngực, "Ở đây với , đừng rời khỏi , đừng rời khỏi . . . . . ."

      "Được rồi, em rời khỏi ." Tiêu Tĩnh mở tay ôm Lý Hiểu, ngừng an ủi , rất nhanh, bên tai liền truyền đến tiếng khóc đè nén của Lý Hiểu, sau đó bả vai của ướt đẫm rất nhanh.
      Last edited: 6/2/16
      Phong Vũ Yênlyly thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :