1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau khi hôn nhân tan vỡ - Hân Hân Hướng Vinh

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19

      Theo tiếng thắng xe chói tai, chiếc xe Jeep quân dụng để lại vết cua đẹp đẽ rồi dừng hẳn bên cạnh xe Trịnh Vĩ. Hàn Dĩnh dường như phải nheo mắt lại mới nhìn thấy được người đàn ông tráng kiện nhảy từ xe xuống.

      Quân trang mặc người càng thêm uy vĩ cao ngất, ngũ quan tuấn như pho tượng.Cái loại khí thế bức người đó làm cho người như Trịnh Vĩ đứng bên cạnh có phần ti tiện.

      Trong lòng Hàn Dĩnh kinh hoàng yên, mặc dù là trước đây cũng là người đàn ông này giúp đỡ Hàn Dẫn Tố khuân đồ nhưng ra lúc đó Hàn Dĩnh để ý nhiều lắm. vẫn cho rằng Hàn Dẫn Tố là vì mặt mũi nên kiếm đàn ông đến để giữ thể diện, nhưng hôm nay, giờ phút này bị ánh mắt sắc bén như dao đảo qua khiến trong lòng Hàn Dĩnh ngừng run lên.

      Người đàn ông này vô cùng lạnh lùng mà lại xuất sắc như thế, nếu như ta là người đàn ông mới của Hàn Dẫn Tố. . . . . .

      Nghĩ đến chỗ này, cơn ghen tỵ hơn bất cứ thứ gì xông lên đầu, cũng hiểu vì sao Hàn Dẫn Tố lại tốt số như vậy. Bị vứt bỏ rồi còn gặp được người đàn ông cực phẩm đến thế.

      Phương Chấn Đông chỉ là khẽ nhấc mắt cũng đoán ra được tình huống tại. Chân mày rậm đen cau lại, liếc qua Trịnh Vĩ cùng Hàn Dĩnh, mặc dù chỉ là cái chớp mắt nhưng lại lạnh lẽo đến cùng cực.

      Theo bản năng, Trịnh Vĩ lui về phía sau hai bước, Phương Chấn Đông bước mấy bước tới, ngồi xổm xuống, tay cầm chân của Hàn Dẫn Tố lên nghe rên tiếng, đau thở được.

      Phương Chấn Đông ngẩng đầu nhìn cái, cánh tay cường ngạnh xốc dưới nách , tay khác đỡ lấy chân , đồng thời quên cầm hai túi lớn mặt đất dễ dàng bế Hàn Dẫn Tố lên.

      Hàn Dẫn Tố kêu lên tiếng, cánh tay theo bản năng ôm chặt lấy cổ . Khóe miệng Phương Chấn Đông khẽ nhếch lên rồi xoay người sải bước.

      Trịnh Vĩ dường như có chút chật vật lùi sang hai bước nhường đường, Phương Chấn Đông được vài bước chợt dừng lại :

      "Là đàn ông chỉ nên , nên làm khó phụ nữ, có chuyện gì cứ tìm đến tôi. Tôi là Phương Chấn Đông.”

      Trịnh Vĩ cùng Hàn Dĩnh cứ nhìn Phương Chấn Đông như vậy ôm Hàn Dẫn Tố vào cửa tòa nhà. Cứ đứng như vậy hồi lâu. Người đàn ông kia là khí thế bức người, Trịnh Vĩ biết mình bao giờ có thể chọc được vào loại người kia.

      Nhìn tình hình này, người sĩ quan kia và Hàn Dẫn Tố tuyệt phải là quan hệ bình thường. Trong lòng Trịnh Vĩ nổi lên cảm giác thất bại khó hình dung. vẫn cho rằng Hàn Dẫn Tố gả cho mình là có chút với cao rồi. Nhưng hôm nay mới cảm thấy chân rằng rời bỏ mình có thể kiếm được người đàn ông còn cao hơn mình rất nhhiều.

      Hơn nữa, tư thái của người đàn ông ôm trong ngực xem như là thứ trân bảo dễ vỡ, che chở cẩn thận đến thế,…..Quét mắt sang nhìn Hàn Dĩnh nhịn được mở miệng:

      "Náo cũng náo loạn rồi, mặt cũng mất rồi, tôi .”

      xong, mở cửa xe ngồi vào. trời vực, chưa bao giờ trong khắc làm Hàn Dĩnh cảm thấy đàn ông có thế khác nhau trời vực như thế. Thái độ của Trịnh Vĩ với và thái độ người sĩ quan kia với Hàn Dẫn Tố, Hàn Dĩnh đột nhiên cảm thấy Hàn Dẫn Tố vẫn là công chúa cao cao tại thượng còn mình vĩnh viễn chỉ là con vịt xấu xí chỉ biết núp vào góc tối gặm nhấm nỗi ghen tỵ của bản thân.

      Thượng Đế đúng là rất công bằng, nhưng Hàn Dĩnh cũng rất hiểu ràng, điều duy nhất bây giờ mình có thể làm là phải bắt bằng được Trịnh Vĩ. Mẹ dạy đối đãi với đàn ông là phải biết vừa đấm vừa xoa, tiến lui đúng lúc.

      Hàn Dĩnh bước nhanh về phía trước, mở cửa xe rồi ngồi vào. Trịnh Vĩ đạp mạnh chân ga làm xe xông thẳng ra ngoài, Hàn Dĩnh còn chưa kịp thắt dây an toàn, người liền bị vọt về phía trước suýt bị đụng vào kính. Cố gắng ngồi vững, mắt bốc lửa nhìn Trịnh Vĩ:

      "Sao, tức giận à? Biết Hàn Dẫn Tố sau khi ly hôn với còn được người tốt gấp trăm lầm theo đuổi nên bị tổn thương lòng tự ái hả?”

      Trịnh Vĩ trầm liếc cái, nghiến răng :

      "Hàn Dĩnh, đừng có gây chuyện với tôi!”

      "Tôi gây chuyện sao? Nếu phải sau lưng tôi tìm Hàn Dẫn Tố tôi đâu có phải vất vả trời lạnh theo dõi . Trịnh Vĩ, nên chấm dứt ý nghĩ ấy , nhất định phải lấy tôi, nếu …..”

      Hàn Dĩnh chưa xong, liền bị Trịnh Vĩ nóng nảy cắt đứt:

      "Nếu tìm lãnh đạo của tôi để sinh . Hàn Dĩnh, chỉ có chút bản lĩnh như vậy để uy hiếp kẻ yếu thôi, uy hiếp tôi có tư cách.”

      " có tư cách?"

      Hàn Dĩnh có chút tức giận:

      "Hàn Dẫn Tố có tư cách sao? Hình như người ta còn để ý tới rồi. dễ nghe là ly hôn với ta, chừng bên ngoài sớm có người nên mới ly hôn với đấy….”

      "Két. . . . . ."

      Tiếng thắng xe chói tai vang lên, Trịnh Vĩ đạp phanh gấp, đầu Hàn Dĩnh đập cái lên mặt kính trước mặt. Vội quay người lại điên cuồng đánh Trịnh Vĩ:

      " muốn làm tôi sẩy thai, muốn vứt bỏ tôi hả? có cửa đâu! Cái đồ đàn ông có lương tâm, là tên khốn kiếp…..”

      Trịnh Vĩ đẩy ta ra:

      " làm loạn đủ chưa? Mẹ nó! Tôi từ chức, làm nữa, cứ tìm lãnh đạo của tôi mà làm loạn, tùy!”

      Hàn Dĩnh có chút ngây ngốc, trong lòng hiểu đây chính là lợi thế duy nhất của mình. Nếu như điều này Trịnh Vĩ cũng cần đánh chết cũng cưới .

      Hàn Dĩnh chợt đau buồn, nghĩ đến Phương Chấn Đông ôm Hàn Dẫn Tố trong ngực, lại nghĩ đến đứa con mình mang mà Trịnh Vĩ chút thương tiếc liền uất ức khóc toáng lên, vừa khóc vừa mắng….

      Trịnh Vĩ vuốt vuốt mái tóc, đại khái cảm giác mình có chút quá đáng, thế nào đứa con trong bụng Hàn Dĩnh cũng là con . Chờ cơn giận lắng xuống mới lại gần dụ dỗ :

      "Được rồi, được rồi, là tôi đúng, cứ mỗi ngày dùng điều này uy hiếp tôi sao tôi phiền? Còn nữa, Tiểu Tố dù sao cũng là chị , tôi đến tìm ấy cũng phải lẽ. Có vậy mà cũng phải theo sao?”

      Hàn Dĩnh thút tha thút thít hừ tiếng:

      " ta chỉ là chị của tôi, mà còn là vợ trước của …..”

      Nhìn sắc mặt Trịnh Vĩ lại trầm xuống Hàn Dĩnh cũng biết nên thu lại, nuốt câu kế tiếp vào bụng, ra miệng. Nhưng trong lòng ghen tỵ như vết bỏng lan tràn. Trong lòng hiểu vì sao Hàn Dẫn Tố có thể kiếm được người đàn ông như vậy. Trước kia thấy Trịnh Vĩ tốt hơn so với những người đàn ông khác rất nhiều.

      Hai người dần dần an tĩnh lại, giấu suy nghĩ của mình cho ai biết.

      Vào thang máy, Hàn Dẫn Tố liền giãy giụa cái, cảm thấy mặt mình nóng rát:

      "A, cái này…. Phương Chấn Đông thả tôi xuống!”

      Phương Chấn Đông cúi đầu nhìn cái, đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật như vậy. người thoang thoảng mùi thơm như thấm vào ruột gan .

      trong ngực vô cùng khẩn trương, toàn thân cứng đờ, mặc dù đầu có tựa vào ngực nhưng lại hận thể chôn sâu vào. Như vậy càng khiến cho Phương Chấn Đông càng nhìn xuống thấp hơn và rơi vào phần cổ bị lộ ra ngoài.

      Khăn quàng cổ lỏng ra lộ ra chiếc cổ với đường cong tuyệt đẹp, trơn bóng và trắng bóc. Vài sợi tóc dính vào càng thêm quyến rũ động lòng người đến kỳ lạ. Phương Chấn Đông dường như ngay lập tức cảm thấy thân thể mình có cảm giác trở nên cứng nagwcs thể nào kháng cự được.

      Phương Chấn Đông là người đàn ông bình thường, hơn nữa tuổi trẻ khí thịnh, có dục vọng là vấn đề bình thường. Thường phần lớn tinh lực bị ném vào huấn luyện kỹ thuật quân cũng được xem là khổ sở. Sau đó còn có nhiều cách để giải tỏa, đây là điều hoàn toàn bình thường.

      Mặc dù trước kia cùng Chu Á Thanh kết hôn, đối với loại chuyện như vậy Phương Chấn Đông cũng coi là quá nóng lòng. Người phụ nữ đồng cảm với mình cách biệt càng lớn, cộng thêm chung đụng ít mà xa cách nhiều. Vốn cùng thích dính dáng đến hôn nhân, về phương diện này số lần của và Chu Á Thanh chỉ đếm đầu ngón tay. Khắc chế, nhẫn đối với quân nhân mà là điều phải học cho nên cấm dục ra cũng khó.

      Nhưng Phương Chấn Đông đột nhiên phát , ôm này vào trong ngực quả thách thức lớn. Xung động mạnh mẽ dồn dập như muốn lệch khỏi quỹ đạo. Mùi thơm nhàng của lọt vào mũi có thể khiến muốn phát ra kích động nguyên thủy nhất. Phương Chấn Đông cảm thấy nắm tay hay hôn gì gì đó cần biết, tại điều muốn làm nhất là đem nuốt hết vào trong bụng, mẩu cũng trừ lại.

      Phương Chấn Đông hít sâu rồi ra lệnh:

      " được nhúc nhích!"

      Giọng điệu như vẫn cường ngạnh bá đạo như cũ. Hàn Dẫn Tố còn nghe thấy trong giọng còn căng thẳng nữa, kinh ngạc nhìn vừa đúng gặp ngay ánh mắt nhìn và tan ngay vào trong đó. Ánh mắt của vẫn thế, đen, sâu, lạnh lùng nhưng biết có phải nhìn lầm hay khi còn thấy nơi đáy mắt còn lóe lên ánh lửa. Giống như tia sét trong nháy mắt cháy lan ra cả đồng cỏ khô, vô cùng nguy hiểm.

      Hàn Dẫn Tố nhanh chóng cúi đầu, ngoan ngoãn để cho ôm vào ngực. ràng biết là mình chọc nổi rồi. người đàn ông này có mùi vị nồng đậm như hoàn toàn vây lấy làm có cảm giác toàn thân như có điều gì đó khác lạ nhưng vẫn dám động đậy.

      Trong lòng Hàn Dẫn Tố tự khinh bỉ mình, sao lại để cho Phương Chấn Đông đến đây? Sao có thể yên lặng để ta thích làm gì làm? Chẳng lẽ kiếp trước bọn họ là khắc tinh của nhau?.....”

      "Chìa khóa!"

      Giọng Phương Chấn Đông trầm thấp vang lên, Dẫn Tố mới phát đến trước cửa rồi. Nhưng lấy chìa khóa trong túi áo khoác đơn giản như vậy lại khó mà làm được.

      " trước tiên hãy thả tôi xuống, cứ như vậy tôi thể lấy chìa khóa.”

      Phương Chấn Đông cúi đầu hồi lâu như cân nhắc lời hay giả cuối cùng mới cẩn thận để xuống. Chân trái vừa chạm xuống đất cái cả người lảo đảo, may mà có vững vàng ôm lại:

      "Ở trong túi?"

      Hàn Dẫn Tố gật đầu cái, phát chân phải sao cả, còn chân trái chắc chắn bị thương rồi. Phương Chấn Đông thò tay vào túi lấy chìa khóa ra:

      "Chìa nào?"

      Hàn Dẫn Tố đỏ mặt chỉ cho . Phương Chấn Đông mở cửa, khẽ khom người cho Hàn Dẫn Tố cự tuyệt ôm vào đặt ở sofa phòng khách rồi quay lại cầm hai túi lớn mang vào. bước tới ngồi xổm xuống nhìn chân .

      Vào lúc này mới kiểm tra, thấy tay phải có thể hoạt động nhưng gan bàn tay do bị ngã nên bầm tím thành khối, sờ vào có chút đau. Còn chân….

      Hàn Dẫn Tố kêu “A” tiếng, Phương Chấn Đông lưu loát cởi giày và tất chân ra. Bàn tay bắt đầu sờ nắn, lúc động tác của dừng lại, ngẩng đầu nhìn cái:

      "Kiên nhẫn chút tôi muốn xem xương của có bị thương tổn hay .”

      Hàn Dẫn Tố cắn môi, theo động tác ngón tay nước mắt cũng mau ra, lại cảm thấy khóc trước mặt là mất mặt nên hết sức chịu đựng.

      Thủ pháp Phương Chấn Đông rất chuyên nghiệp, ra coi là rất , nhưng dù sao Hàn Dẫn Tố cũng phải là lính của cho nên có chút chịu được. Cũng may sau lúc cũng buông ra:

      "Xương sao, mắt cá chân bị trật rồi.”

      Phương Chấn Đông ngẩng đầu lên mới phát trong đôi mắt của này ứa đầy nước mắt, còn cắn môi nhìn chằm chằm có mấy phần oán trách quá tay.

      Mắt lóe lên rốt cuộc cũng được câu được xem là ôn nhu săn sóc:

      "Rất đau?"

      Hàn Dẫn Tố vô cùng khẳng định gật đầu, Phương Chấn Đông lại phun ra hai chữ:

      "Yếu ớt"

      Thiếu chút nữa khiến Hàn Dẫn Tố tức chết, giận điên người quay đầu sang chỗ khác, thèm nhìn . Phương Chấn Đông cất giày cho rồi nắm lấy tay :

      "Trong nhà có túi chườm nước đá ?"

      Hàn Dẫn Tố vẫn còn tức giận lắc đầu:

      " có"

      Khóe miệng Phương Chấn Đông nhàng chậm chạp nhếch lên, liếc nhìn cái rồi vào nhà bếp. Rất nhanh sau đó cảm thấy ở mặt cá chân rất lạnh, cảm giác đau bớt , quay lại nhìn thấy biết dùng khăn lông bọc cái gì đó. nhìn mắt cá chân nhàng lên án:

      "Thế đây là cái gì?"

      Hàn Dẫn Tố nghi ngờ thắc mắc, nhớ trong nhà lại có túi chườm. Phương Chấn Đông cũng thèm ngẩng đầu, hồi lâu mới chịu mở miệng:

      "Bao nhiêu tuổi rồi còn ăn kem, giống con nít.”
      Phong nguyet, linhdiep17, tart_trung5 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20

      Giọng Phương Chấn Đông giống như quở trách con của mình làm khuôn mặt nhắn của Hàn Dẫn Tố trong nháy mắt đỏ bừng lên. Đầu cùng bình thường, cũng phải là quá gấp gáp nhưng biết làm thế nào để ứng phó với người đàn ông này.

      Miệng những lời xuôi tai nhưng tay lại rất nhàng và dịu dàng. Bàn tay có chút thô ráp nắm lấy chân , bất kể thị giác hay cảm giác đều cảm thấy mập mờ thể ra được.

      Chân của rất đẹp, cho tới bây giờ Phương Chấn Đông cũng biết rằng ra chân của con lại đẹp như vậy. Mềm mại trắng nõn, mặc dù mắt cá chân hơi sưng đỏ nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp.

      Chân của rất , bàn tay Phương Chấn Đông có thể nắm được, ngón chân mảnh khảnh, móng rất mượt mà màu hồng nhạt được cắt rất gọn và đẹp.

      Ngón tay lơ đãng đụng phải lòng bàn chân khiến ngón chân nhịn được mà ngọ nguậy mấy cái giống như trong lòng ngọ nguậy vậy.

      " được nhúc nhích!"

      Phương Chấn Đông tóm lấy chân , giọng vẫn ngang ngạnh mang đầy vẻ ra lệnh. Hàn Dẫn Tố trừng mắt nhìn :

      "Đây là phản ứng sinh lý bình thường, tôi làm sao có thể khống chế được.”

      "Phản ứng sinh lý?"

      Ánh mắt Phương Chấn Đông lóe lên, ngẩng đầu lên, ánh sáng từ cửa sổ bằng kính xuyên qua chiếu vào người làm hình dáng đẹp đẽ của như có vầng sáng mỏng, có chút ảo mộng mơ màng. Ánh mắt trong suốt sáng lên, cái mũi hếch lên cái miệng phía dưới chu lên đôi môi đỏ thắm giống như vừa ngượng ngùng lại vừa như bất mãn.

      bé này còn trẻ tuổi lại thanh khiết như vậy, hơi thở nhàng thoang thoảng làm vất vả mới kiềm chế được con ngựa hoang trong lòng lần nữa lại muốn dậy sóng.

      Phương Chấn Đông đem khăn lông trong tay để vào khay trà bên cạnh, bàn tay đưa lên, thân thể cúi xuống càng gần. Hàn Dẫn Tố chớp mắt dồn dập vài cái rồi trợn mắt nhìn tới gần. Tim khỏi đập bình bịch nhảy lên nhưng lại bị cố ý giữ lấy chân thể nhúc nhích được cứ đành trơ mắt nhìn đến càng gần. Cuối cùng định làm theo kiểu đà điểu nhắm mắt lại, tim càng đập lộn xộn như sắp muốn xỉu rồi.

      Loại cảm giác này là xa lạ, cho dù thời điểm Trịnh Vĩ cuồng nhiệt nhất cũng chưa bao giờ trải qua giờ khắc kịch liệt như thế này. Lần đầu tiên được Trịnh Vĩ hôn là ở dưới lầu ký túc xá, ôm và hôn vào trán rồi thuận thế hôn xuống môi…..

      Hàn Dẫn Tố chợt trấn tĩnh lại, tự nghĩ mình nghĩ chuyện lộn xộn gì vậy? Đột nhiên mở mắt ra, trước mặt là khuôn mặt to lớn của Phương Chấn Đông, ngũ quan vô cùng cương nghị, đường nét rất ràng giống như được chạm khắc vậy. Có vẻ rất nghiêm túc nhưng nơi sâu đáy mắt lại như có lửa…..

      Ngón tay nhàng chạm vào má , vén sợi tóc lòa xòa xuống. Động tác nhàng chậm chạp nhưng có chút ngưa ngứa. sững sờ nhìn biết nên làm như thế nào nữa. Giữa hai người là mập mờ chồng chất như sắp đến điểm cao nhất sắp bị bộc phát ra.

      "Reng. . . . . ."

      Tiếng chuông di động dài cắt đứt u mê, Hàn Dẫn Tố giật mình tỉnh lại, vội vã cầm điện thoại lên:

      "A lô. . . . . ."

      "Dẫn Tố, Hải Nam quá đẹp, quá đẹp, gì mà Maldives, gì mà đảo Nam Thái Bình Dương đều thể bằng trời xanh mây trắng với những cây dừa ở đây! Dẫn Tố, tao bảo mày theo tao nhưng mày chịu, cho hối hận chết . Buổi tối mày lên QQ tao gửi ảnh cho, cho mày thèm chết, để cho mày phải…..”

      Mộ Phong trước sau như vẫn là người tính tính bộc trực như vậy. Hàn Dẫn Tố len lén nhìn Phương Chấn Đông, đứng lên về phía cửa rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt :

      "Tôi ra ngoài chuyến."

      đợi Hàn Dẫn Tố có phản ứng gì cửa đóng lại. chợt hiểu mình và ta lại có cách nào khai thông được rồi. Người đàn ông này quá bá đạo, bá đạo như là chuyện đương nhiên. Mà hơn nữa mình và ta rốt cuộc hiểu xảy ra chuyện gì?

      "Này này! Hàn Dẫn Tố, mày có nghe tao đó? Có phải mày nghĩ quá nhiều ? Tao thấy mày như người mất hồn ấy…..”

      Trong điện thoại di động truyền đến tiếng kêu bất mãn của Mộ Phong, Hàn Dẫn Tố cố lấy giọng mà :

      "Tôi nghe, Mộ đại tiểu thư, tôi hiểu công ty của các người hằng năm được du lịch, Hải Nam rất đẹp, chơi rất sung sướng, OK?

      Ước chừng Mộ Phong hài lòng, đột nhiên đè thấp giọng xuống :

      "Tao cho mày biết nha, Đường Tử Mộ cũng ở đây đó! hổ là hotboy từng được tao thầm mến, mày biết , khi cởi quần áo ấy à, vóc người ấy hắc hắc hắc…..”

      "Mộ tiểu thư. . . . . ."

      giọng rất uy nghiêm vang lên làm Mộ Phong nhanh:

      "Tao thể với mày được, Hoàng Thế Nhân tới, cái tên đó suốt ngày nhìn tao chằm chằm. Tối lên QQ chat nha, bai…..”

      Hàn Dẫn Tố để điện thoại di động xuống khỏi buồn cười, Mộ Phong vẫn còn là Mộ Phong, hào phóng bộc trực mà hoạt bát sáng sủa thay đổi chút nào. Còn mình toàn thân đầy tang thương.

      Đường Tử Mộ, Hàn Dẫn Tố tự chủ nhớ lại người đàn ông dịu dàng đó. Quân tử như ngọc chắc là từ về chính xác nhất. Nghĩ đến Đường Tử Mộ đột nhiên nhớ đến bức tranh mình vẽ dở.

      Cúi đầu cân nhắc lại tình cảnh của mình, thử cử động chân chút thấy có vấn đề gì lớn. Đứng lên có chút nghiêng ngả nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đứng vững. Bước chân nhảy lò cò đến gần cửa sổ nhưng chưa được vài bước chới với và ngã bịch xuống. Cũng may sàn nhà có lót thảm dày, nhưng vết thương ở tay đè xuống đất vẫn bị trận đau xé.

      Hàn Dẫn Tố đột nhiên cảm giác thấy vô cùng tủi thân, thèm đứng lên cứ ngồi ở thảm đầu chôn vào hai chân khóc nức nở. muốn mình vô dụng như vậy nhưng cảm thấy tại mình là xui xẻo.

      Mẹ chết rồi, bà ngoại lại bị bệnh nặng, cha thay đổi, mẹ kế chua ngoa, em kế vô sỉ, chồng trước đòi dây dưa, mình thiếu chút nữa ngã gãy chân…..

      Những thứ tốt đẹp kia trong nháy mắt xông lên đầu khiến dường như sụp xuống….

      Phương Chấn Đông mở cửa vào liền nhìn thấy tình cảnh này, vẫn chân ngồi bệt giữa sàn nhà, đầu chôn giữa hai chân, bờ vai run run. Mái tóc đen như thác chảy xuống như che kín nửa người càng lộ ra vẻ nhu nhược yếu đuối có chỗ nương tựa. Giống như con vật đáng thương bị thương mà có ai đoái hoài làm cho người ta thương tiếc lẫn đau lòng.

      Ít nhất thấy Hàn Dẫn Tố như vậy, người lòng luôn luôn nguội lạnh như Phương Đoàn Trưởng lại trở nên mềm mại đến lạ thường. Tiếng mở cửa làm Hàn Dẫn Tố thức tỉnh, ngẩng đầu lên, mắt sưng thành quả đào, khuôn mặt nhắn lại đỏ ửng, nước mắt cọ rửa đôi mắt đen láy trong suốt như đầm nước trong cứ như vậy nhìn :

      "Là ? Sao còn chưa ?”

      Giọng còn cầm được tia nghẹn ngào, thút tha thút thít như bé học sinh bị người ta bắt nạt đến uất ức. Phương Chấn Đông đổi giày, cởi áo khoác treo lên xong rồi cầm túi đồ tới:

      " phải trước khi tôi bảo tôi ra ngoài lát sao?”

      Đem túi trong tay đặt lên khay trà, khẽ cúi người ôm lấy đặt lên sofa:

      "Chân như vậy rồi còn mò mẫm làm gì, bị ngã cũng đáng.”

      Hàn Dẫn Tố phát người đàn ông này chuyện vô cùng xuôi tai, cơn tức bộc phát lên:

      "Tôi thích động, tôi thích té đấy, sao…..”

      Phương Chấn Đông cau mày nhìn , ánh mắt nghiêm nghị lời. Ánh mắt như vậy khiến khí thế bừng bừng của trong nháy mắt xẹp xuống, câm nín cúi đầu dám nhìn .

      Phương Chấn Đông ngồi xổm xuống, đem đồ trong túi đổ ra, mắt liếc cái, đó là băng dán, thuốc, bông sát trùng,…. ra là mua những thứ này. đúng, còn có….

      Mắt Hàn Dẫn Tố lại bên kia cái, mặt khỏi đỏ bừng. Trong túi kia hình như là đồ lót của đàn ông, còn có cả tất chân nữa, ta mua thứ đó để làm gì?

      Phương Chấn Đông lấy thuốc ra nhàng bôi lên mắt cá chân sưng đỏ của rồi quấn băng gạc, mắt cá chân mảnh khảnh của trong chốc lát biến thành to đùng. lôi tay lại dùng cặp gắp lấy bông sát trùng, tự chủ rụt về sau cái lại bị bàn tay to của vững vàng nắm lại chút cũng thể rút ra được.

      Phương Chấn Đông liếc cái:

      "Nhất định phải trừ độc mới có thể bôi thuốc, nếu nhiễm trùng càng đau"

      Trong lòng Hàn Dẫn Tố muốn trợn mắt lên, đạo lý đơn giản như vậy sao còn hiểu. Nhưng mà người ta dù sao cũng là , theo bản năng sợ đau, chỉ là vậy mà thôi mà giọng ta như giáo dục đứa con nít chậm hiểu ấy.

      "A. . . . . ."

      Hàn Dẫn Tố hít sâu cái, cồn bôi ở vết thương có chút xót nên khẽ run rẩy.

      "Mấy ngày tôi nghỉ phép ở đây.”

      "A. . . . . ."

      Hàn Dẫn Tố sợ hết hồn, những lời này khiến quên mất tay bị thương, cho là mình nghe lầm bèn xác nhận lại:

      " gì?”

      Phương Chấn Đông nhúc nhích chút nào, túm lấy tay :

      " được nhúc nhích"

      Cầm lấy thuốc thoa lên vết thương, miệng lại tiếp tục dạy dỗ :

      "Sau này khi người khác chuyện nghe chuyên tâm chút, đây chính là lễ phép. Tôi ở đây mấy ngày, cần người chăm sóc.”

      Hàn Dẫn Tố lâu mới tiêu hóa xong lời của vội vàng xua tay:

      ", , cần, Phương Chấn Đông, tôi , bạn tôi đến đây chăm sóc tôi….”

      Phương Chấn Đông dọn đồ khay trà, hoàn toàn thèm nghe đến lời của Hàn Dẫn Tố:

      "Buổi trưa muốn ăn gì?"

      "Phương Chấn Đông!"

      Hàn Dẫn Tố nhanh chóng hô tiếng, thanh khá cao, Phương Chấn Đông cúi người nhìn , bóng đen che phủ khiến trong chớp mắt vội giảm thanh xuống, hồi lâu mới giọng :

      "Điều này, tôi, là tôi sợ làm trễ nải công việc của . phải bảo rất bận sao? Vừa cứu trợ về chắc nhiều việc đọng lại.”

      Đôi mày khẽ nhíu nhíu:

      quan tâm đến tôi?”

      Mặt Hàn Dẫn Tố nóng lên:

      "À. . . . . . Cái đó, TV ngày ngày cũng đều . . . . . ."

      Đôi môi mỏng của mấp máy:

      "Chăn đâu rồi?”

      "A? À!”

      Theo bản năng chỉ vào phòng ngủ của mình:

      "Bên trong, trong ngăn kéo cạnh tường.”

      Nhìn Phương Chấn Đông bước rất đều vào phòng Hàn Dẫn Tố mới nhớ tới điều đó là dưới chỗ để chăn của là chỗ để nội y. nhanh chóng hét lên:

      "Phương Chấn Đông. . . . . ."

      Phương Chấn Đông hành động nhanh chóng, mục tiêu chính xác kéo ngăn tủ ra. Tiểu nha đầu này gọn gàng, y phục để rất trật tự, ở giữa là chiếc chăn mỏng. cầm chăn tay chợt nghe giọng rất tức giận của nha đầu kia. khẽ cúi đầu xuống khỏi tức cười.

      Phía dưới là ngăn có các ô ngăn với nhau dùng để các loại áo lót và quần lót đủ màu sắc sắp xếp rất chỉnh tề. , là ngoài ý muốn của .

      Ngón tay lướt qua phía đó chút, màu hồng ren mỏng……

      Trong đầu thể khống chế được hình ảnh này mặc nó vào…..

      Phía ngoài Hàn Dẫn Tố hình như quên, người chính khí lẫm liệt câu nệ cười như Phương Đoàn Trưởng cũng chỉ là người đàn ông bình thường nhất. Lúc này chính xác hóa thành sói thèm thuồng chú thỏ trắng u mê đứng trước mặt này.
      Phong nguyet, linhdiep17, tart_trung5 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21

      Trịnh Vĩ và Hàn Dĩnh trước sau vào thang máy, sau khi cãi nhau khí có chút trầm xuống. Hai người đều thắc mắc rốt cuộc người sĩ quan kia có liên hệ gì với Hàn Dẫn Tố?

      Trịnh Vĩ hoảng hốt chợt hiểu điều, mất thứ quý giá nhất trong cuộc đời.

      "Tôi là Phương Chấn Đông!"

      Người đàn ông kia câu đơn giản như vậy nhưng lời vô cùng có uy lực làm đánh tan hoàn toàn tất cả bao nhiêu kiêu ngạo từ trước đến nay của .Ở trước mặt người đàn ông kia cảm thấy mình có vẻ bé hèn mọn thậm chí là quá bỉ ổi và hèn yếu.

      Trong lòng chợt cảm thấy trống trải vô cùng thể thích ứng được, cũng là lần đầu tiên cảm thấy chân rằng Hàn Dẫn Tố hoàn toàn rời xa , chút quan hệ cũng có.

      Hàn Dĩnh cũng bị ghen tỵ cắn xé vô cùng khổ sở, lúc cảm thấy rốt cục đánh bại được Hàn Dẫn Tố lại phát Hàn Dẫn Tố lại có người tốt như vậy theo đuổi. Vừa tuấn cao lớn, khí thế bức người, hơn nữa lại là sĩ quan cao cấp. Mà Hàn Dẫn Tố được ta che chở như vậy bề ngoài có vẻ là bi thảm phách lạc nhưng ra là dương dương tự đắc.

      Mà mình đến bây giờ cả người đàn ông tên là Trịnh Vĩ này còn hận thể vứt bỏ mình. So sánh với ta cảm thấy mình chỉ là kẻ tôm tép nhãi nhép, dù qua bao nhiêu cách để thắng ta vẫn như vậy, ngay cả vạt áo cũng thể bằng ta chứ đừng đến chuyện thắng ta. Quả là chuyện nực cười.

      Người đàn ông kia sao có thể coi trọng Hàn Dẫn Tố? Hàn Dĩnh độc ác nghĩ, người đàn bà ly hôn, lại hai bàn tay trắng và là hàng dùng rồi sao có thể?

      Thang máy “tinh” tiếng mở ra, Trịnh Vĩ cũng thèm nhìn ngẩng đầu cất bước ra ngoài. Trong lòng Hàn Dĩnh đầy bất mãn, dẫm chân cái hầm hừ theo sau. Vừa tới cửa còn chưa kịp lấy chìa khóa ra thấy bên trong có tiếng động. Hai người nhìn nhau, Hàn Dĩnh nhanh chóng núp sau lưng Trịnh Vĩ, giọng :

      " phải có có trộm vào đấy chứ? Mau gọi 110!”

      Trịnh Vĩ lấy điện thoại di động ra chợt nghĩ ngợi chút, bộ phận an ninh đều ở đây mà an ninh khu này rất tốt có trộm là điều thể. cất điện thoại rồi lấy chìa khóa ra, còn chưa kịp tra chìa khóa vào ổ cửa mở ra.

      Trịnh Vĩ thấy người mở cửa sợ hết hồn:

      "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

      "Sao mẹ tới được?”

      Bà Trịnh cầm váy ngủ của Hàn Dĩnh trong tay hừ tiếng:

      "Mẹ đến biết, đây là quần áo của ai? Mẹ cho mày hay, ban đầu mày cưới Hàn Dẫn Tố mẹ bất đắc dĩ mà đáp ứng. Lần này mày định mang đứa con ở đâu về mẹ …….”

      Bà Trịnh chưa dứt lời thấy Hàn Dĩnh đứng sau lưng Trịnh Vĩ, mắt trợn lên:

      " là ai?"

      Hàn Dĩnh hất tóc, ngọt ngào kêu tiếng:

      "Mẹ, con là Hàn Dĩnh"

      Bà Trịnh nổi da gà vì nghe Hàn Dĩnh gọi mẹ. Ban đầu Trịnh Vĩ kết hôn với Hàn Dẫn Tố vội vàng nên ngay cả tiệc rượu cũng làm, chỉ cùng vài bằng hữu thân thích ăn bữa cơm đơn giản. Bởi vì Hàn Dẫn Tố nhà mẹ đẻ có người đến, cũng muốn tổ chức rườm rà mà cũng có nhiều tiền nên chỉ đơn giản như vậy.

      Nhưng mà cha mẹ Hàn Dẫn Tố vẫn chịu lộ diện trong lòng bà Trịnh cũng cảm thấy kỳ lạ nghĩ rằng Hàn Dẫn Tố sợ đưa cha mẹ đến mất mặt nên đưa đến. Nào ngờ sau mới biết đó là mẹ kế, cho nên vì con dâu có chỗ dựa nên bà Trịnh mới càng ngày càng quá đáng.

      Nhìn bạn bè xung quanh cả con trai lẫn con dâu nhà nào mà chẳng có hai bên thông gia giúp đỡ. Mà Trịnh Vĩ nhà bà lại xui xẻo lấy phải đứa cha mẹ chẳng có gì. Cho nên vừa nghe tin con trai ly hôn, trong lòng bà mới vui mừng trở lại.

      Con trai vốn là nhân viên công vụ lại có gánh nặng con cái, tìm được người quá hoàn hảo nhưng người được vẫn có thể. Bà chọn ra được người chờ khi Trịnh Vĩ về chọn ngày coi mắt.

      Nhưng từ lúc giao thừa đến giờ Trịnh Vĩ thấy ló mặt đâu, gọi điện thoại cũng bận có thời gian, bà Trịnh bực lắm. Trừ vài ngày trực cơ quan nhà nước có việc gì mà bận? Cho nên bà mới tự mình đến đây.

      Lấy chìa khóa dự bị mở cửa ra, bà bị hù dọa đến giật mình. Mặc dù trong lòng thích Hàn Dẫn Tố nhưng bà cũng biết con dâu là đứa chịu khó, trong nhà lúc nào cũng sáng sủa sạch . Nhưng bây giờ…..

      Bà Trịnh quét mắt nhìn quanh nhà, sàn nhà chắc thường lau nên có chút cáu bẩn. Sau khi tuyết rơi cũng thèm lau cửa kính để lại những vết dơ. sofa những cái gối ôm bị ném chỏng chơ và bàn là những đồ ăn vặt linh tinh lộn xộn lẫn lộn giữa lon và vỏ.

      Bà Trịnh cau mày cởi áo khoác, xắn tay lên và bắt đầu làm vệ sinh. Dọn dẹp xong phòng khách tiến vào phòng ngủ, bà có chút nghi ngờ, con trai bà vừa mới ly hôn sao lại có y phục phụ nữ ở đây? Dù Hàn Dẫn Tố chưa dọn hết nhưng…… Bà cầm cái váy ngủ bàn trang điểm nhìn chút, cái loại vải mỏng tang như thế này mặc và mặc có gì khác nhau, hơn nữa lại là màu đỏ phải là loại Hàn Dẫn Tố thích. Bà coi như là có hiểu về Hàn Dẫn Tố, loại quần áo có màu sắc như thế này mặc vô cùng ít, thích những loại màu sắc quá nổi bật. Y phục của chủ yếu là những màu nhàng thuần khiết, còn cái kiểu trong suốt như thế này tuyệt đối là có.

      Chợt nhớ tới nguyên nhân con trai ly hôn, chẳng lẽ là nó có phụ nữ bên ngoài? Chợt nghe bên ngoài có tiếng động bà cầm y phục ra ngoài mở cửa ngờ con trai mình lại khiến bà kinh sợ như vậy.

      Ánh mắt soi mói của bà Trịnh quét Hàn Dĩnh từ xuống dưới, ta mặc bộ váy lửng màu đỏ thẫm vừa nhìn biết là đó chẳng phải là hàng cao cấp. cao lắm nhưng so với Hàn Dẫn Tố cao hơn chút, tóc uốn xoăn xõa xuống, ngũ quan xinh đẹp nhưng lại mang kiểu đàn bà an phận chỉ thích dụ dỗ đàn ông.

      Mới nhìn thôi bà thích Hàn Dĩnh, trong lòng chửi con trai có mắt, càng chọn càng sai. Nghe Hàn Dĩnh gọi tiếng “mẹ” mà mặt bà đen lại, lãnh đạm mở miệng:

      "Tiểu thư đây xin đừng nhận người thân lung tung, tôi có phúc làm nổi mẹ của đâu.”

      Khuôn mặt tươi cười của Hàn Dĩnh hơi cứng lại, tay len lén sau lưng cấu cấu Trịnh Vĩ . Mà Trịnh Vĩ muốn quan tâm tới nhưng lại sợ mất mặt, sợ Hàn Dĩnh làm loạn với mẹ làm hàng xóm chê cười nên đành chau mày:

      "Mẹ, vào trong rồi , đứng ở cửa chuyện còn ra thể thống gì nữa.”

      Bà Trịnh hừ tiếng, đem y phục trong tay ném cho con trai:

      "Vào đâu cũng vậy, được tôi đồng ý đừng kẻ nào mơ vào cửa Trịnh Gia.”

      Trịnh Vĩ và mẹ vào phòng để chuyện, Hàn Dĩnh sau bị cánh cửa đóng sập lại đành ngồi sofa nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt mà tức giận. Ngồi lát mắt đảo lung tung rồi lặng lẽ đứng lên đem tai dán vào cửa để nghe động tĩnh.

      chẳng cần làm như vậy cũng nghe giọng của bà Trịnh từ bên trong truyền ra:

      "Cái gì? ta là em của Hàn Dẫn Tố? Vĩ Vĩ, mày điên rồi, dễ dàng bỏ được Hàn Dẫn Tố lại dính vào em ta? Có phải ta quấn lấy mày? Mẹ cho mày biết mẹ đồng ý, mày muốn cưới vợ khác nhưng người ở nơi khác là được.”

      Hàn Dĩnh hỏa khí vụt lên lên liền đạp cửa xông vào. Trịnh Vĩ cau mày nhìn mà bà Trịnh vô cùng lạnh lùng:

      "Chị còn là người nhà này rồi, ở đây thích hợp. Nếu người ta biết rể và em vợ có quan hệ với nhau Trịnh Gia chúng tôi chẳng biết giấu mặt mũi đâu, .”

      Trong lòng Hàn Dĩnh thầm nghĩ: Đuổi ấy à? Nào có chuyện dễ dàng như vậy? nhịn đến hôm nay cũng thể nào chịu đựng hơn được nữa, nghĩ đến đây Hàn Dĩnh cười cười:

      "Mẹ, con mang thai, hơn ba tháng rồi. Con siêu người ta bảo tám chín phần là con trai.”

      Bà Trịnh ngây ngốc ngay tại chỗ nhìn Hàn Dĩnh mà biết gì.

      Trịnh Vĩ phiền chết được, mặc kệ thèm quan tâm họ náo loạn vội rút điếu thuốc ra ban công hút trong đầu ngừng nghĩ về chuyện Hàn Dẫn Tố và Phương Chấn Đông. Đó như hạt cát chui vào lòng, thể thích ứng được càng khó có thể chấp nhận.

      Lại về Hàn Dẫn Tố bên này, trong phòng đột nhiên xuất người đàn ông cao lớn như Phương Chấn Đông cảm giác là khác lạ. Mặc dù trầm mặc ít nhưng lại có thể cảm thấy được tồn tại rất lớn của khiến cảm thấy mình phải là người bị bỏ rơi.

      Chung quanh , dù cách đến bao nhiêu mét vẫn có thể bị ảnh hưởng bởi huống chi hôm nay Hàn Dẫn Tố bị đưa vào tầm ngắm.

      Bữa trưa hai người ăn rất đơn giản nhưng buổi tối lại tương đối phong phú.

      Hàn Dẫn Tố thành người nửa tàn phế thể tự làm cơm nên Phương Chấn Đông tạm thời đảm nhận vai trò đầu bếp. Đại khái quân nhân đều là vạn năng, nhìn bàn thức ăn mà tự chủ nghĩ đến điều này.

      Người đàn ông này hiển nhiên am hiểu nhiều nhưng sủi cảo gói cũng được, cơm nấu chín, mùi vị mặc dù là được xem là tốt lắm nhưng ít nhất là chín. Nhưng đối với Hàn Dẫn Tố điều này quả là ngoài sức tưởng tượng.

      Người đàn ông như vậy, bàn tay kia đoán chừng thường là cầm súng nhưng hôm nay lại cầm dao thái làm bếp hơi có chút ngược đời tuy nhiên nó lại dung hòa với về ngoài lạnh lùng của khiến cho có đôi phần nhu hòa. Người đàn ông này tuy lạnh lùng nhưng lại toát lên vẻ ấm áp.

      Ăn cơm xong hai người lại ngồi ở phòng khách xem TV, Hàn Dẫn Tố dám coi thường người đàn ông ngồi bên cạnh. Mặc dù mắt nhìn thẳng mắt nhìn vào TV lời nhưng đừng nghĩ là thấy gì.

      Hàn Dẫn Tố cảm giác thấy mình nên chuyện chút, ho phát thông cổ họng rồi mới mở miệng:

      "À, có thể ngủ ở phòng bên kia, chăn ở trong đó đều là mới.”

      Phương Chấn Đông quay sang nhìn cái rồi gật đầu. Hàn Dẫn Tố liền dừng lại, biết nên tiếp hay . Nhìn lên đồng hồ treo tường, đây bình thường là thời gian tắm rửa sau đó lên QQ chat với Mộ Phong hoặc chơi điện tử tiêu khiển.

      Nhưng bây giờ Phương Chấn Đông ở đây, nghĩ hôm nay có nên tắm hay . Ý nghĩ vừa nhen nhóm cảm thấy có cái gì đó đúng rồi, đấu tranh lát vẫn cảm thấy là mình nên tắm. len lén đặt cái chân bị thương xuống sàn, vừa mới đụng phải dép bông Phương Chấn Đông quay lại nhìn chằm chằm.

      Mặt Hàn Dẫn Tố đỏ lên, lắp ba lắp bắp giải thích:

      "À, Ừ…. tôi muốn tắm.”

      Phương Chấn Đông cau mày như cân nhắc xem chuyện này có thể được hay . lát sau đứng lên ra lệnh:

      "Chờ tôi!"

      Hàn Dẫn Tố im lặng nhìn vào phòng tắm, rồi nghe tiếng nước ào ào. ngó dáo dác nhìn vào hồi lâu biết định làm gì.

      Nhưng rất nhanh chóng ra, vô cùng tự nhiên bế lấy . Đối với việc cứ bế bế tới bế lui làm ban đầu vô cùng thích ứng. Nhưng giờ cứ đành bình chân như vại sau khi trải qua buổi chiều và buổi tối cố gắng. Dù sau da mặt dày là được, hơn nữa người đàn ông này căn bản biết cái gì gọi là cự tuyệt.

      Dù vậy, lúc này Phương Chấn Đông ôm vào phòng tắm cũng làm sợ hết hồn, mặt nóng cháy lên rồi. Trong đầu quay cuồng ý nghĩ có phải ta muốn giúp tắm luôn????

      Vào bên trong, Phương Chấn Đông đặt nắp bồn cầu, và :

      "Có gì gọi tôi.”

      Xong xoay người ra ngoài, Hàn Dẫn Tố mới thở phào nhõm, xoa xoa khuôn mặt nóng bỏng mới chợt nhớ ra là mình nghĩ sai. Nước xả vào bồn tắm vừa ấm, hơi nước nóng bốc lên làm cả người như nóng lên.

      Hàn Dẫn Tố cẩn thận cởi quần áo, nhấc chân bước vào bồn tắm, thoải mái than hai tiếng cảm thấy mình sống lại rồi……

      Quy luật vui quá hóa buồn là quy luật muôn đời của con người, Hàn Dẫn Tố lau khô người mới phát mình quên mang y phục vào, chỉ đành với lên giá treo lấy chiếc khăn tắm lớn nào ngờ lại bị trượt chân.

      "A!!!!!!!!"

      Thân thể Hàn Dẫn Tố trần truồng ngã rầm mặt đất, cánh cửa bị đẩy mạnh ra. Hàn Dẫn Tố hận thể chết luôn cho rồi, con ngươi mở to vội co rút lại nhìn vào khuôn mặt biểu cảm như pho tượng của Phương Chấn Đông…..
      Phong nguyet, linhdiep17, Mai Trinh4 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22


      Trong suốt cả đời Hàn Dẫn Tố chưa bao giờ thấy xấu hổ như lúc này. Theo bản năng nhắm mắt lại để trốn tránh, dù sao cũng nhúc nhích được, mắt thấy tâm phiền.

      Phương Chấn Đông chỉ sững sờ cái chớp mắt rồi nhanh chóng bước vào kéo khăn tắm lớn bọc lấy người rồi cúi người ôm vào ngực.

      Khăn tắm mềm nhưng cũng rất mỏng, hơn nữa dù có lớn cũng thể che được hết. Bàn tay Phương Chấn Đông thể tránh được việc đụng chạm tới da thịt trắng nõn của trong ngực.

      Con mắt của từ từ thâm trầm. Cúi đầu nhìn trong ngực cái, nhắm chặt mắt lại, lông mi dài vểnh lên có chút rung rung để lại vệt sáng mờ. biết là vì khí nóng bức hay mà khuôn mặt nhắn cho đến tai và đều đỏ ửng lên, xuống chút nữa……

      Phương Chấn Đông bất chợt cảm giác thân thể mình có chỗ nào đó sưng lên, cái loại phản ứng sinh lý tự nhiên này dường như là thể khắc chế được nữa. Mặc dù là muốn áp đảo này nuốt vào bụng nhưng lý trí cường đại nhắc cho biết trước tiên phải kiểm tra xem nha đầu có bị thương .

      Phương Chấn Đông hít hơi sâu rồi thở ra, cố gắng ngăn xao động trong lồng ngực lại rồi mới cất bước ra khỏi phòng tắm ôm Hàn Dẫn Tố vào phòng ngủ của .

      Hàn Dẫn Tố chỉ mong có thể nhắm mắt như thế này cả đời được tốt quá. Tình huống xấu hổ như vậy lại bị Phương Chấn Đông nhìn thấy. Sau này biết đối mặt với ta thế nào đây?

      Mới vừa rồi tư thế mình ngã xuống sao khó coi đến vậy? là, muốn sống nữa! Tại sao cho chết luôn cho rồi, hơn nữa chuyện này vẫn còn kéo dài…. nhắm mắt, ngược lại càng cảm thấy nhạy bén ràng, ta ôm mình, giữa hai người chỉ có chiếc khăn tắm mỏng và áo sơmi của .

      Ai đó có thể cho biết, giữa trời lạnh như thế này sao ta mặc ít áo như vậy? Thậm chí còn cảm giác được qua hai lớp vải mỏng có thể cảm thấy được cơ bắp và nhiệt độ cơ thể . Ít nhất phải là cơ bụng sáu múi!

      ta còn ôm chặt lấy làm cảm nhận ràng sinh lý biến hóa. Giờ phút này mới nhớ tới Phương Chấn Đông chỉ là người có cái mặt than, chỉ là lãnh đạo của em binh lính mà còn là người đàn ông bình thường nhất. Mà mình quá sơ sót dẫn sói vào nhà rồi sao???

      Cảm thấy phía dưới là mảnh mềm mại, cánh tay vững chãi buông ra bức hormone nam tính dời đồng thời cảm giác được chân có cảm giác hơi đau và thô ráp, lúc này mới lấy hết sức bình sinh và dũng khí mà mở mắt ra. Và càng khỏi quẫn bách.

      nằm ngửa ở giường, tuy người còn trùm khăn tắm nhưng nhìn chẳng che đầu che đuôi gì cả. Hơn nữa lại nâng chân lên, từ góc nhìn của …..

      Hàn Dẫn Tố cảm thấy tình cảnh bây giờ chút cũng chẳng thấy tốt lên ngược lại chừng lại càng thêm hỏng bét.

      " được nhúc nhích!"

      Hàn Dẫn Tố vừa động đậy chút định che lấy bàn chân mình người đàn ông này nghiêm túc ra lệnh. ra chẳng cần Hàn Dẫn Tố cũng dám động đậy vì phát càng động đậy lộ càng nhiều. Quyết định cố làm da mặt dày, phát huy tinh thần lợn chết sợ nước sôi, mặc kệ định đoạt.

      Phương Chấn Đông tay cầm lấy chỗ mắt cá chân , tay để ở lòng bàn châm mảnh khảnh nhàng xoay tròn vài cái. Hàn Dẫn Tố than vài tiếng nhưng lại hề kêu đau. biết có gì đáng ngại.

      Biết sao, mặt Phương Chấn Đông trầm xuống bắt đầu tính sổ:

      "Tôi có chuyện gì gọi tôi sao lại nghe lời?”

      Mặt Hàn Dẫn Tố đỏ bừng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông này. Tình huống đó mà gọi có còn coi là cái gì nữa?

      Nhưng những lời này có cách nào để ra khỏi miệng, mà Hàn Dẫn Tố cũng cam chịu bị quở trách, khuôn mặt nhắn nghiêm lại bắt đầu già mồm:

      "Dù sao ngã gãy chân là chuyện của tôi!”

      Phương Chấn Đông nhíu nhíu mày, nha đầu này biết lấy gan đâu mà lớn như vậy? phải tận mắt nhìn thấy cũng nghĩ rằng nha đầu này kết hôn rồi ly hôn. là quá trẻ con.

      Nhưng Hàn Dẫn Tố như vậy lại khiến Phương Chấn Đông thể kháng cự bị cuốn hút được. Phương Chấn Đông là người mạnh mẽ rắn rỏi, chẳng cần người ta cũng biết, từ đến lớn như bây giờ luôn biết mình phải làm gì. Hơn nữa những người phụ nữ bên cạnh cũng ai giống Hàn Dẫn Tố.

      Mẹ cần phải , người có thể tay vun vén Phương gia gọn ghẽ phải người phụ nữ bình thường có thể làm được. Em Phương Nam của , vẫn còn nhớ lúc Phương Nam học lớp 6 bị tên con trai chưa ráo máu đầu chặn đường bị phát . Khi còn chưa kịp ra uy làm trai tên kia bị Phương Nam đánh cho nát cái đầu dê.

      Khi đó Phương Nam đúng là nha đầu hoang dã hơn kém, về sau mặc dù có trở thành thục nữ khéo léo vẫn thể quên được hình ảnh kia trong trí nhớ.

      Có lẽ người đàn ông nào sinh ra đều muốn được che chở cho ai đó, cái ý niệm bảo hộ đó sau trong lòng Phương Chấn Đông ba lăm năm và đến khi bộc phát ra có thể kinh khủng đến mức nào.

      Mà Hàn Dẫn Tố đúng lúc là người khiến đàn ông quá dễ dàng động lòng muốn bảo vệ. Giang Nam xinh đẹp dịu dàng, là người vừa li hôn thê thảm….Còn nữa, nhìn có vẻ như nhu nhược nhưng ra lại là người vô cùng kiên cường, người đàn ông bình thường còn thương tiếc huống chi người lại vô cùng muốn che chở như Phương Chấn Đông.

      này cho dù giận dỗi, lời ra cũng vô cùng nóng nảy nhưng mang giọng điệu mềm mại nũng nịu chui vào tai Phương Chấn Đông vào tận trong lòng có chút ngứa ngáy. Hơn nữa ánh mắt nhìn xuống, chắc biết lúc này mê người đến mức nào. mất bao nhiêu khí lực để khắc chế mình nhưng dục hỏa vẫn dâng lên hừng hực.

      Da của trắng nõn tươi mát, dường như thấy được lỗ chân lông. Trắng nõn ở dưới ánh đèn giống như trân châu sáng bóng nhàng chậm chạp lưu động, vóc người nhắn hình dáng mảnh khảnh tuyệt đẹp. Phương Chấn Đông nhìn thấy người phụ nữ mặc ít như vậy chỉ có ba người. là em Phương Nam của lúc còn bé, hai là vợ trước Chu Á Thanh, rồi đến người trước mặt đây: Hàn Dẫn Tố.

      Dường như còn nhớ được Chu Á Thanh như thế nào nữa nhưng trước mắt này xâm chiếm toàn bộ trí óc . Sợ rằng suốt đời này thể nào xóa được. Bản năng đàn ông sai khiến, bàn tay nhàng vuốt ve bắp chân .

      Thân thể Hàn Dẫn Tố khỏi nhàng run rẩy, có chút giật mình. Dường như thể nào ngờ mà nhìn , mắt dần dần trợn to cứ trơ mắt nhìn đến gần mặt mình.

      sớm tháo cà vạt, cổ áo mở mấy cúc khiến thậm chí có thể nhìn thấy được cơ ngực . Trong khí đó cái mùi nam tính kia cùng với dạng bá đạo người thành loại cường thế cho phép cự tuyệt nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác mặt đỏ tim đập, cả người nóng lên.

      Ánh mắt thâm trầm sâu như biển, trong đáy mắt lại như ngôi sao thắp sáng bầu trời đêm lấp lánh….

      Hàn Dẫn Tố bị trúng bùa mê rồi, chậm rãi nhắm mắt lại, cảm giác hơi thở của dường như bao phủ cả người khiến thể trốn tránh. còn cảm thấy được nhiệt độ của môi .

      "Reng!!!"

      tiếng chuông dài vang lên trong yên tĩnh trong nháy mắt phá vỡ khí mập mờ. Hàn Dẫn Tố nhanh chóng mở mắt ra, môi chỉ cách môi có vài phân.

      chớp mắt mấy cái và hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Cái đầu lui về phía sau cái tạo khoảng cách giữa hai người, môi nhếch lên:

      "À, Ừm….Điện thoại di động của ….”

      Hàn Dẫn Tố lắp ba lắp bắp mở miệng, thanh có mấy phần run rẩy. Phương Chấn Đông lại thèm để ý đến chuông điện thoại trong túi ngừng vang lên, nhìn sâu vào mắt , ánh mắt mang theo soi mói cùng bất mãn.

      Hàn Dẫn Tố dám nhìn thẳng vào mắt vội kéo chiếc chăn ở bên trùm kín người. Phương Chấn Đông khẽ cau mày đứng lên móc điện thoại trong túi ra nhìn chút rồi nhận. Giọng vẫn trước sau như vô cùng tỉnh táo trầm ổn:

      "Á Thanh, có chuyện gì?"

      Chu Á Thanh đứng trước ở cửa sổ sát đất, tay cầm chiếc ly đế cao tay áp điện thoại vào tai. lầu 20 có thể dễ dàng thấy được đô thị phồn hoa nhưng đáng tiếc giờ đây chỉ có thể thấy được ánh đèn leo lét. Có lẽ là vì lòng rã rời nên nhìn ánh đèn cũng rã rời.

      Chu Á Thanh vĩnh viễn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Phương Chấn Đông, là trai mang theo đến bờ sông bơi lội. Bình thường có chết cũng mang theo nhưng lần đó cố sống cố chết nài nỉ theo mới được cùng.

      Đến nơi mấy đứa trẻ trong đại viện cũng ở đây, dĩ nhiên cũng có Phương Chấn Đông. Phương Chấn Đông là thủ lĩnh ở đây mà chỉ là cái đuôi , thậm chí còn thèm liếc nhìn cái.

      Bọn con trai bơi còn để lại với đám quần áo. thấy sông cách đó xa có bụi hoa dại đẹp, chưa bao giờ thấy bông hoa nào xinh đẹp như vậy, nụ hoa màu trắng có đọng chút sương đêm hé nở. Con ai cũng thích hoa, dĩ nhiên cũng vậy.

      thận trọng dẫm lên tảng đá để hái hoa, ngờ tảng đá vững chắc, thân thể nghiêng cái rồi ngã nhào xuống sông.

      Người cao lắm lại biết bơi, cho dù nước sông rất cạn nhưng vẫn cảm thấy như thấy đáy. Sau khi uống mấy ngụm nước mới được đôi tay vững chãi lôi lên, chủ nhân đôi tay ấy chính là Phương Chấn Đông.

      cau mày nhìn , đem áo của khoác lên người rồi xoay người hái cành hoa dại nhét vào trong tay . Hình ảnh người con trai lạnh lùng dưới ánh nắng mặt trời cứ như vậy in sâu trong lòng Chu Á Thanh, vài chục năm sau cũng phai nhạt….

      Sau này hai người gặp mặt cũng là do thầm sắp xếp, xem mặt rồi kết hôn. chưa bao giờ nghĩ có thể thuận lợi nhanh chóng cùng trở thành vợ chồng như vậy. Mộng đẹp hai mươi mấy năm trở thành , mà thực tế phải là mộng…..

      Chu Á Thanh rất nhanh chóng phát , Phương Chấn Đông thương , chút cũng . Có lẽ ngay cả thích cũng , dù là vợ cũng chỉ là người xa lạ.

      Mặc dù giây phút run rẩy giao mình cho hai người cũng chỉ là người xa lạ. Chu Á Thanh dám chắc cũng bao giờ biết vợ mình chính là bé hai mươi mấy năm trước đưa hoa cho.

      Sau lại Chu Á Thanh mới biết, cái loại hoa ở bờ sông kia chính là cây xương bồ. Hoa đó có nghĩa là: “Tôi tin bạn.”
      Phong nguyet, tart_trung, Mai Trinh3 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23

      Trong điện thoại truyền đến giọng Phương Chấn Đông vô cùng mạnh mẽ và dứt khoát khiến trong lòng Chu Á Thanh than thở: Kết hôn cũng là , ly hôn cũng là , còn có thể gì được nữa.

      ra chính cũng hiểu lắm, kết hôn là mộng giấu sâu trong lòng hơn hai mươi năm, giấc trở thành nhưng lại có chênh lệch vô cùng lớn. Chu Á Thanh thể thích ứng nổi. có thể tỉnh táo hờ hững cùng làm chuyện vợ chồng, giống như nghi thức hề có chút kích tình. có thể sau tân hôn hai ngày bỏ ở lại để về nơi đóng quân vì Quân Khu có đợt diễn tập lớn. Bởi vì quân nhân, mà Chu Á Thanh cũng thể hiểu, cũng cố để làm quân tẩu nhưng cho cơ hội.

      bao giờ chuyện của với , chung đụng giữa hai người hoàn toàn phải là vợ chồng. Hôn nhân như vậy khiến Chu Á Thanh thất vọng cực độ. Ngoài thất vọng kiêu ngạo tự đáy lòng bắt đầu trỗi dậy. xúc động mà lời muốn ly hôn, ra chỉ lấy cớ giận dỗi chút hoặc là uy hiếp người đàn ông kia, nhắc nhở rằng mình chính là vợ của . phải là người phụ nữ có cũng được, có cũng sao.

      Mà Phương Chấn Đông chút do dự gật đầu. Giấy chứng nhận ly hôn cầm trong tay Chu Á Thanh mới biết mình làm khéo thành vụng rồi. Mặc dù có hối hận cũng thể trở lại được. luôn muốn biết giờ thế nào, luôn luôn nhớ đến .

      Chu Á Thanh thầm thở dài mở miệng:

      "Năm mới em có ghé qua nhà chuyến, mẹ vẫn ở quân khu, có khỏe ?”

      Cho dù hai người ly hôn, Chu Á Thanh vẫn gọi mẹ là mẹ vô cùng tự nhiên. Phương Chấn Đông nhìn bên cạnh len lén theo dõi , khóe môi giật giật rồi vào điện thoại ba chữ:

      "Tôi rất khỏe."

      Tiếp theo đó là khoản yên lặng, Chu Á Thanh lại thấy thất bại. Đây chính là vấn đề lớn nhất giữa , bọn họ có đề tài để chuyện, có ngôn ngữ tình cảm cơ bản nhất để trao đổi. thử qua nhiều lần nhưng vẫn thất bại.

      Căn bản là thể nắm bắt được người đàn ông kia, vẫn trầm mặc, Chu Á Thanh thể mở miêng được:

      " bảo trọng, năm mới vui vẻ!”

      Thả điện thoại xuống rơi xuống thảm, Chu Á Thanh cảm thấy mình buồn cười đến hoang đường rồi ngửa đầu uống hết ly rượu. Cửa kính phản chiếu người phụ nữ phong tư trác tuyệt, xinh đẹp ưu nhã, những chữ này gắn ở người như hình với bóng nhưng vì cái gì mà Phương Chấn Đông lại có thể làm như thấy? cũng gọi , cũng bao giờ nghĩ tới muốn ly hôn cũng chỉ là chút thủ đoạn kiêu ngạo của phụ nữ mà thôi. Mà cứ thuận nước đẩy thuyền cùng đao cắt đứt” như vậy?

      Giữa gian phòng lớn, khoảng cách hai người cũng xa, hơn nữa lại vô cùng yên tĩnh nên Hàn Dẫn Tố có thể nghe được giọng nữ mơ hồ từ điện thoại truyền ra. Mặc dù chỉ có vài lời nhưng có thể đoán được người phụ nữ kia và Phương Chấn Đông nhất định phải là mối quan hệ tầm thường.

      Giống như chậu nước lạnh dội xuống đầu, hoàn toàn tưới tỉnh trái tim chệch quỹ đạo của , Hàn Dẫn Tố đột nhiên cảm thấy có phải mình trong mắt Phương Chấn Đông có phải là người quá tùy tiện? Dễ dàng cho tiến tới từng bước, hơn nữa lại phát triển đến tình cảnh mập mờ như thế này?

      Mặc dù từng bước từng bước mà ép sát, nhưng nếu vẫn kiên định nhanh chóng tan rã như vậy. Hoặc là trong tiềm thức của vẫn còn ý nghĩ ngu ngốc nào đó, hoặc là lần đầu tiên gặp mặt để lại cho cảm giác yên lòng, có lẽ là do thương tích khắp người nên cần bờ vai vững chãi. Mà hiên ngang xông vào, cũng gì nên thể nào. và Phương Chấn Đông căn bản là hai thế giới liên quan gì đến nhau.

      Phương Chấn Đông cứ như vậy nhìn giường, ánh mắt từ nhàng chuyển sang lạnh băng, cả người cuộn trong chăn, đầu cúi xuống biết suy nghĩ điều gì nhưng toàn thân tràn ngập cự tuyệt:

      " xin lỗi, tôi muốn ngủ."

      Giọng như muỗi kêu truyền đến nhưng vào tai cực kỳ ràng. Mặc dù là quân nhân xuất sắc nhưng chuyện liên quan đến phụ nữ lại chẳng biết điều gì. Mà người chuyên huấn luyện quân nhân như những chuyện rắc rối của phụ nữ làm sao hiểu nổi.

      Chính vì như vậy thái độ của Hàn Dẫn Tố khiến vô cùng hài lòng. thích ở bên cạnh có chút khoảng cách nào, cứ nằm trong ngực , cứ ngượng ngùng mềm mại như vậy.

      vô thức đưa tay muốn chạm vào , ngẩng đầu nhưng như có mắt ở sau gáy nhanh chóng tránh xa ra, rồi ngẩng đầu lên nhìn .

      Ánh mắt làm cho vừa vươn tay ra trong nháy mắt khựng lại, ánh mắt mềm yếu nhưng đầy vẻ cứng rắn và cự tuyệt như lần đầu tiên nhìn thấy .

      thu tay về, xoay người ra ngoài. Lúc muốn thở phào hơi lại trở lại với túi thuốc tay.

      Hàn Dẫn Tố sửng sốt:

      "Để tôi tự làm!”

      Phương Chấn Đông đứng vậy bàn tay quyết cho cự tuyệt thò vào trong chăn lôi chân bị thương của ra rồi bôi thuốc.

      Hàn Dẫn Tố cảm thấy bất đắc dĩ, rốt cuộc người đàn ông này muốn thế nào đây? hiểu, cảm thấy mình nên ràng với :

      "Phương Chấn Đông, giúp tôi rất nhiều, tôi vô cùng cảm kích nhưng…..”

      Hàn Dẫn Tố dừng chút rồi tiếp tục:

      "Tôi phải là người phụ nữ tùy tiện.”

      dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn lên, lâu sau mới mở miệng:

      "Hàn Dẫn Tố, tôi là quân nhân. . . . . ."

      Nhìn thân ảnh cao ngất của Phương Chấn Đông biến mất sau cánh cửa mà lâu vẫn chưa định thần lại được. có ý gì vậy? hiểu, mình và ta như ông gà bà vịt chẳng thể khai thông được. Ý là vậy nhưng vào tai như đá chìm xuống biển. hiểu có phải là hiểu ý mà đáp lại bằng lời luôn thể nào giải thích được.

      ta là quân nhân với việc phải là người tùy tiện có gì liên quan tới nhau?

      Mặc kệ thế nào Hàn Dẫn Tố quyết định xác định khoảng cách với Phương Chấn Đông. Điều đáng mừng là bị thương nặng nên hai ngày sau vết sưng xẹp xuống, mặc dù có chút đau nhưng bộ thành vấn đề.

      Mà ngày nghỉ phép của Phương Chấn Đông cũng hết, thở phào hơi, trong lòng có chút mông lung gọi tên nhưng cố lắc đầu cho nó biến .

      Tâm tình Phương Chấn Đông lại vô cùng buồn bực trở về đoàn bộ, mặt đen như đít nồi. Kể từ đêm đó đột nhiên tiến triển xong, vốn cho rằng hai người có bất đồng nào nữa nhưng ngay hôm sau lại như vậy. Còn hơn cả lúc trước, vừa xa cách vừa khách khí, kiêu ngạo và cũng tự ti mà đối xử với làm biết mắc lỗi gì. Nhưng biết cố ý xa lánh .

      Nhưng người chưa từng bao giờ biết biểu đạt thiện ý như căn bản biết mình mắc lỗi ở đâu. Mà cảm giác của cực kỳ khó chịu, kia cứ nhàn nhạt khách sáo với như vậy khiến vô cùng bức bối.

      Mặt Đoàn Trưởng đen như mặt Bao Công, vừa vào nơi đóng quân từng cậu lính thấy cái là biến mất tăm. Họ biết lúc Phương Đoàn Trưởng khó chịu biết tức thời mà trốn xa, đụng phải họng súng lên nòng là điều tốt.

      Đáng tiếc, mặc dù mông của mọi người trong Đoàn Tăng Cường biến thành mông khỉ mọc đuôi lại quên Phương Đoàn Trưởng của bọn họ lại chính là Tôn Ngộ .

      Phương Đoàn Trưởng căn bản vào phòng làm việc mà trực tiếp đường vòng đến sân huấn luyện. Năm mới vừa qua xong khí trời vẫn còn lạnh cũng có nhiệm vụ huấn luyện nào cộng thêm việc Đoàn Tăng Cường vừa mới từ Miền Nam cứu trợ xong mới về. Lại làm nhiệm vụ tưởng chừng như tưởng có thể thành công như vậy cũng khiến nổi danh cả quân khu và làm đẹp mặt thủ trưởng.

      Trong lòng Thủ trưởng cũng xót xa quân mình vội vàng tự mình hạ lệnh để em trong Trung Đoàn nghỉ ngơi tốt, cố gắng ăn uống tẩm bổ giống như là nuôi thiên lý mã vậy. Mong vỗ béo chúng cho thân thể cường tráng để đợi đến khi khẩn yếu mới đem ra ngoài khoe khoang được.

      Vốn là chuyện vô cùng tốt như vậy nhưng đáng tiếc đám sói chết bầm này lại thích rảnh rỗi. Mà mỗi khi rảnh rỗi lại sinh , hơn nữa kẻ đầu têu lại là Đại đội trưởng trinh sát Vương Đại Bưu.

      Ban đầu khi vào Đoàn Tăng Cường cuồng vọng tưởng tượng nổi, ỷ vào mình là người qua thử thách về kỹ năng quân vuốt mặt thèm nể mũi hễ gặp ai cũng nổ.

      Đoàn Tăng Cường ai cũng là mũi nhọn làm sao chịu được điều này, hai ngày ba bữa phải là đối kháng là tỉ thí bắn bia làm cho cả Tăng Cường Đoàn như võ đài mà thể thắng được tên tiểu tử này.

      Vương Đại Bưu càng đắc ý, nghĩ mình vượt qua được Phương Chấn Đông trở thành người hùng trẻ tuổi. Sau đó lại vô số lần nghĩ mình việc gì phải rụt đầu lại, nhìn mấy khuôn mặt xảo trá như thế này căn bản là có ý tốt gì rồi.

      bị Phương Đoàn Trưởng diệt cho chút hỏa khí cũng còn. Từ bắn bia đến đối kháng đến lắp súng thua đến mất quần, cái mặt biết núp vào đâu cho đỡ thẹn. Đến giờ nhớ tới vẫn còn thấy hoảng. Cho nên Vương Đại Bưu mặc dù kiêu căng như lại là con chuột trong tay Phương Chấn Đông tiếng cũng dám ho he.

      Nhưng lúc con cọp có ở đây, con khỉ lại được thể làm loạn, mấy này này Phương Chấn Đông có ở đây liền ngứa ngáy cả người liền thách đấu với Đại Đội trưởng đội Nhị Liên Triệu Dũng.

      Làm lính cũng cần phải lải nhải, phục, được thôi! Cấp dưới kiêu căng là Vương Đại Bưu Đại đội trưởng Triệu Dũng cũng phải là người ra gì, cũng là nam tử hán cao năm thước cả, người nào thấy cũng phải kính nể.

      Hai người sóng vai nhau vào sân huấn luyện, quyền tôi cước cứ thế mà triển khai mà cộng thêm lính hai bên ai phục ai cứ đứng bu lại vừa cổ vũ vừa khích bác nhau, chỉ thiếu ẩu đả nữa mà thôi.

      Cả sân huấn luyện loạn như lũ cóc nằm trong hố, lúc Phương Chấn Đông vào chính là tình cảnh này đập vào mắt. Ở giữa hai người như hai con trâu điên cứ húc nhau như là gặp phải kẻ thù giết cha vậy, ai nhường ai, ra tay càng ngày càng hung ác.

      "Nghiêm!"

      Phương Chấn Đông vừa bước vào vừa hô to, cả sân lặng ngắt như tờ. Giọng của Phương Đoàn Trưởng có tác dụng cực lớn, phàm là người của Tăng Cường Đoàn ai là thể sơ sót vừa nghe cái liền phản ứng ngay. Mà hai con trâu mù quáng kia còn mắt điếc tai ngơ.

      Cho đến khi Phương Chấn Đông lên tiếng gọi cả hai mới giật mình vội đứng nghiêm chỉnh.

      Phương Chấn Đông vòng quanh hai người ba vòng, mặt cả hai đều sưng vù xanh xanh tím tìm là nhếch nhác. Sống lưng thẳng tắp nhưng mắt vẫn chịu buông tha cho đối phương cứ nhìn nhau chằm chằm hận thể đâm người đối phương thành mấy lỗ thủng.

      Phương Chấn Đông đứng ở trước mặt Vương Đại Bưu.

      "Vương Đại Bưu!"

      "Có!”

      "Cậu trình bày cho tôi, chuyện gì xảy ra? Người quá ngứa ngáy hay xương cốt cứng nên muốn thoải mái?”

      Vương Đại Bưu cũng phải là đứa ngốc, đầu dưa chuyển cái, tránh nặng tìm mở miệng:

      "Báo cáo Đoàn Trưởng, phải như vậy, tôi và Đại đội trưởng đội Nhị Liên tỷ thí với nhau.”

      "A! Tỉ thí với nhau?"

      Phương Chấn Đông dường như hiền hòa gật đầu cái, rồi sắc mặt biến đổi:

      " như vậy, Vương Đại Bưu, Triệu Dũng, giờ tôi lệnh cho hai cậu tiến lên để “luận bàn” với tôi chút!”
      Phong nguyet, tart_trung, Mai Trinh3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :