1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau khi hôn nhân tan vỡ - Hân Hân Hướng Vinh

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phiên ngoại 1 : tân binh xinh đẹp hoàn toàn thay đổi.

      Tháng chín trời vốn nên trong xanh và hơi se lạnh chút nhưng nắng nóng vẫn chưa ngừng khiến cho đầu óc của người ta thêm mụ mị, nóng khó mà nhịn nổi. Mặc dù ở nơi đóng quân cây xanh um tùm so với nơi khác nhiệt độ thấp hơn ít nhưng lúc này ở sân thao luyện tân binh cũng khác giữa mùa hạ là mấy…..

      Trời nắng chang chang, đội ngũ xếp thành hàng dài vô cùng chỉnh tề đó chính là đội nữ tân binh. Từ xa nhìn lại trông ai cũng hiên ngang thua đám mày râu nhưng nếu nhìn gần thấy trừ mấy người còn cố gắng chống đỡ, đại đa số đều mặt trắng bệch, mồ hôi tuôn như suối từ trán xuống, y phục cũng bị ướt tựa như vừa gặp mưa.

      Chợt ở cuối hàng là nữ binh xinh xắn lanh lợi nhất thể chống đỡ được nữa ngã rầm xuống đất xỉu. Phía sau bóng cây là hai đại binh sẵn sàng với khoé miệng cười toe toét nhanh chóng đỡ nữ tân binh vào bóng cây.

      Lấy cái mũ xuống lộ ra khuôn mặt nhắn hết sức xinh đẹp, đây chính là nữ tân binh xinh đẹp nhất của năm nay khiến cho ít các lính nhìn vào mà ngẩn ngơ. này có vẻ yếu ớt, da thịt mềm mại, hơn nữa thể năng vô cùng kém, đừng cường độ huấn luyện cao mà mấy hôm nay chỉ luyện tập đứng thôi mà cũng biết hôn mê mấy lần làm các nam tử hán nhịn được mà thương hoa tiếc ngọc.

      Theo quy củ cũ, người lớn tuổi nhất bị điều tới đây giúp tay, trước đây tranh giành sao tả xiết, năm nay càng đánh nhau suýt vỡ đầu chảy máu, cuối cùng lãnh đạo quyết định thay phiên nhau tới đây mới ngừng nếu làm hỏng hết tình đoàn kết của em.

      Lại , cũng có thể hiểu doanh trại là nơi dương thịnh suy lại xuất nữ binh giành được, huống

      chi lại là mỹ nữ như vậy. Hơn nữa các vị nam tử hán hormone giống đực quá dư thừa, tuy có quân kỷ nghiêm khắc nhưng cũng thể ngăn được cảm giác nguyên thủy nhất khi bị khác phái hấp dẫn. Dù sao cũng phạm pháp, lại tự do đương ai có thể xen vào?

      Ánh mắt Chu Bảo Sinh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhắn xinh đẹp của nữ tân binh, lặng lẽ huých Tôn Nhị Hổ ở bên cạnh giọng :

      “Nhị Hổ, đây chính là xinh đẹp nhất mà tao thấy nha! giống như con miền núi quê tao, da thịt so với mặt mẹ tao còn mềm hơn!”

      Tôn Nhị Hổ thềm để ý phẩy tay như đuổi ruồi:

      “Nhanh lên, lấy nước lại đây, ấy tỉnh rồi!”

      Hàn Dẫn Tố cảm giác cả người mất hết sức lực, dù mặc quân trang mà cảm thấy da thịt như bị nướng chín, khẽ cắn răng hận thể xỉu luôn cho xong việc. Tên Phương Chấn Đông kia là làm được.

      vẫn cho là chơi, nhưng khi bị trực tiếp ném tới đội tân binh Hàn Dẫn Tố mới hiểu được người đàn ông kia hành động rồi. Thể lực kém, đạt tiêu chuẩn, chuyện gì bắt người ta làm lại bắt người ta làm lính, người ta đâu phải là vận động viên? Nhưng người đàn ông kia bá đạo thèm để ý tới , đối với thủ đoạn vừa đấm vừa xoa của cũng ngoảnh mặt lạnh làm ngơ.

      Lại cũng mất thể diện, mới huấn luyện ba ngày té xỉu sáu lần, nghe người khác hai ngày nữa còn chạy đường trường ba cây số khiến đột nhiên nghĩ có phải chừng Phương Chấn Đông giở trò gì ở đây? Đây là muốn chỉnh chết , nếu mà huấn luyện như vậy quả thảm rồi, hơn nữa là phụ nữ chứ có phải là tảng đá đâu?

      Hàn Dẫn Tố trợn mắt nhìn liền nhìn thấy hai lính mắt tỏa sáng lấp lánh lom khom nhìn mình khỏi có chút muốn xin lỗi, khuôn mặt đỏ lên định điều gì đó nhưng phát cổ họng khô như rang. Tôn Nhị Hổ vội vàng đưa nước đến, Hàn Dẫn Tố uống ừng ực vài ngụm rồi vẩy lên mặt mới cảm thấy tỉnh táo lại chút.

      Phụ trách huấn luyện nữ tân binh cũng là người quen, chính là do Đoàn Tăng Cường điều tạm đến là Doanh Trường Vương Đại Bưu, lá bài chủ chốt của Tăng Cường Đoàn, lá bài chủ chốt của trại trưởng, ai ở đây mà biết.

      Thủ hạ của Phương Đoàn Trưởng Đoàn Tăng Cường chưa từng biết sợ là gì, vốn nhận được nhiệm vụ này, Vương Đại Bưu còn hưng phấn đến mấy ngày, dù sao đến bây giờ vẫn chưa có đối tượng. Nhiều nữ binh như vậy nhất định người xinh đẹp hợp tâm ý, chừng có thể đem vấn đề cá nhân của thuận lợi mà giải quyết.

      Vương Đại Bưu tràn ngập hi vọng, vui thích, vui vẻ muốn điên cuồng xông tới nhưng vừa nhìn thấy Hàn Dẫn Tố trong hàng ngũ mắt trâu của trừng lên suýt lòi ra. Vừa định chào hỏi chỉ đạo viên của tân binh tới giọng ghé vào tai thầm vài câu khiến mồ hôi lạnh của cũng đổ xuống, giờ đây mới hiểu là mình trúng kế, trong lòng thầm khỏi chửi: “Mẹ nó!”

      Chẳng trách lúc ban đầu, bình thường tên Nhị Liên Trưởng Triệu Dũng thường giành nhau với tý cũng nhường giờ lại dùng thái độ xưa nay hiếm tranh đoạt với việc huấn luyện nữ tân binh cùng vỗ vỗ vai , tình ý sâu xa mà :

      “Nhiệm vụ gian nan, Vương Trại Trưởng nhớ phải bảo trọng nha!”

      Bây giờ nghĩ lại quả lúc đó mẹ nó nghi ngờ ý tốt gì của tên đó, giờ chắc chắn tên đó đứng bên cười nhạo mình, mẹ kiếp tên tiểu tử láu cá, đánh hơi thấy nguy hiểm cái là lỉnh ngay.

      Chị dâu của Đoàn Tăng Cường bọn họ ai là biết là đại mỹ nhân dịu dàng, còn là họa sỹ khoa trương chút nào mà cả quân khu nhìn cũng phải đổ. Hơn nữa người luôn luôn với khuôn mặt lạnh biết cười là như thế nào như Đoàn Trưởng vừa thấy vợ trong nháy mắt liền dịu dàng có thể chảy được ra nước.

      Phải cũng khó trách, người đàn ông nào có thể thương vợ xinh đẹp như vậy, hận nâng niu trong lòng bàn tay cưng chiều, để vợ chịu chút uất ức nào. ngờ người thương vợ đến tận xương tận tủy như Đoàn Trưởng lần này biết trúng phải gió gì mà liền ngoan tâm đem vợ yếu ớt như vậy ném vào tân binh để huấn luyện.

      là thể chất quá kém, phải huấn luyện tốt, còn sai chỉ đạo viên của tân binh trực tiếp với mình, đối xử như nhau, được nhân nhượng, nếu là vì việc tư ban ơn lấy lòng nghiêm trị tha.

      Vương Đại Bưu như câm điếc ăn phải liên hoàn liền cảm thấy trong miệng đắng ngắt, nhìn thấy nữ tân binh vui tai vui mắt cũng có hứng nổi. Hơn nữa còn phải nhìn kỹ hai con lừa ngốc biết là chị dâu trong mắt cứ sáng rực, dùng gót chân cũng biết là chúng nghĩ gì.

      Đây phải là tự tìm lấy khổ sao? Đừng xem Đoàn Trưởng của bọn họ mặt lạnh như vậy ra rất dè chừng vợ này, hơn nữa máu ghen vô cùng kinh khủng, tuy chưa đến mức quan báo tư thù nhưng nếu ai có lỡ ngắm chị dâu nhiều nhiều chút biết phía sau đó phải tăng cường huấn luyện thêm gì đấy.

      Làm cho mỗi lần chị dâu tới đoàn bộ bọn họ cũng dám ngẩng đầu, chỉ sợ bị máu ghen lớn của Đoàn Trưởng cho vào tầm ngắm, sau lại hung hăng mà dạy dỗ chết. May mà bình thường chị dâu cũng ít tới nếu lính Đoàn Tăng Cường bị bệnh về đốt sống cổ mất.

      Bởi vì tiếp nhận qua dạy dỗ thê thảm nên tuy chị dâu là đại mỹ nữ khó gặp nhưng đối với lính Đoàn Tăng Cường mà đúng là củ khoai lang phỏng tay. Bây giờ để cho thao luyện chị dâu chẳng phải là trừng phạt sao? được mà nặng càng xong, khó mà nắm chặt được. Cái này còn chưa tính còn phải thời thời khắc khắc đề phòng hai con bò với hai mắt sáng rực kia, càng nhìn càng thấy ngu.

      Chu Bảo Sinh, Tôn Nhị Hổ đây là hai tân binh tuy thô lỗ chút nhưng thể lực tốt, lĩnh ngộ kỹ thuật quân cực nhanh, là hai tân binh rất có tiền đồ, Vương Đại Bưu sớm chọn làm thuộc hạ của mình, chờ đợt huấn luyện kết thúc cân nhắc. Nhưng hai thằng đần này biết sống chết lại bị sắc mê tâm hồn, nhìn thấy mỹ nữ liền biết đâu là Đông Tây Nam Bắc. Cho vào Đoàn Tăng Cường đảm bảo hối hận đến thối ruột.

      Vương Đại Bưu thể mắt thấy nhìn lính cấp dưới của mình phạm sau lầm cấp thấp như thế này, mặt đen trầm xuống rống to:

      “Chu Bảo Sinh, Tôn Nhị Hổ”

      Hai người vừa nghe Vương Đại Bưu hô lên như sấm đánh bên tai lập tức giật mình nhanh chóng đứng thẳng tắp, gọn gàng linh hoạt lớn tiếng trả lời:

      “Có!”

      Động tác có chút tức cười, Hàn Dẫn Tố nhịn được bật cười. Hai lính này đáng , mặt đen ngòm tính tình chất phác. ra Hàn Dẫn Tố tiếp xúc với đại đa số lính đều như vậy, bộc trực thẳng thắn, thích quanh co lòng vòng, thích là thích, ghét chính là ghét, cần che giấu.

      Những thứ này thuộc về đặc chất của quân nhân, ở Phương Chấn Đông càng ràng. Nhưng chỉ là người lạnh lùng cứng rắn như Phương Chấn Đông lại đối với con mình cưng chiều đến mức có nguyên tắc. Có thể là “từ phụ” (cha hiền) cùng đành mặt lạnh mà đảm đương làm “nghiêm mẫu” (mẹ nghiêm khắc), nếu tương lai con mình vô pháp vô thiên.

      Hàn Dẫn Tố oán trách nhiều lần, con thể nuông chiều, càng phải trông nom kỹ nhưng người đàn ông kia thế này:

      “Con giống con trai, phải được nuông chiều!”

      Câu này chận mọi ý định của , cũng may Tiểu Manh Manh cũng coi là ngoan, tuy mới tuổi nhưng cũng dưỡng thành tính cậy mạnh vô lý, tính tình điêu ngoa.

      Hàn Dẫn Tố cắn cắn môi đột nhiên phát mới mấy ngày thấy lại có tiền đồ nhớ đến người đàn ông kia rồi. Nếu phải vì ta đâu phải chịu tội này mà mình chưa gì nhớ đến ta.

      Hàn Dẫn Tố hận hận lắc đầu cái, yên lặng kệ khuôn mặt nhắn đỏ bừng để bình nước trong tay xuống đất rồi đứng lên, trước con mắt săm soi của Chu Bảo Sinh và Tôn Nhị Hổ chậm chạp về phía hàng tiếp tục thao luyện.

      Vương Đại Bưu khỏi thở phào nhõm dài, nếu chị dâu tự chủ về hàng cũng dám lớn mật ra lệnh cho . Vừa liếc mắt nhìn thấy hai thằng đần kia dán mắt vào chị dâu hận đạp cho hai thằng mấy cái.

      Vương Đại Bưu chỉ tiếc rèn sắt thành thép, đưa tay lên bổ vào đầu hai người kia:

      “Nhìn cái gì vậy, miệng lệch ra mắt lác mà giống lính à? Lát nữa huấn luyện tân binh xong hai thằng chạy mười vòng, dám ăn gian để cho tao biết phạt gấp 10 lần nữa.”

      Chu Bảo Sinh, Tôn Nhị Hổ trong nháy mặt chợt lặng , chờ Vương Đại Bưu để ý đến hai người bọn họ nữa Tôn Nhị Hổ mới giọng :

      “Bảo Sinh, mày xem có phải Vương Trại Trưởng cũng nhìn trúng rồi chứ? Tao nghe Vương Trại Trưởng còn chưa có đối tượng nào nghiêm chỉnh, đây là xinh đẹp nhất của đội tân binh nữ lẽ hớp hồn ta!”

      Vương Đại Bưu mặc dù quay đầu lại, nhưng lời hai thằng ngu kia vẫn nghe được, mặt đen như mực biết là vẻ mặt gì, nhưng có mượn gan trời cũng dám đụng đến ổ nhà Đoàn Trưởng. Đó phải là tìm đường chết sao? Giương mắt nhìn thân ảnh qua lập tức bị hù dọa giật cả mình, lập tức sống lưng thẳng tắp nghênh đón theo tiêu chuẩn quân lễ:

      ” Chào Đoàn Trưởng . . . . . .”
      tart_trungHuệ Nguyễn thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phiên ngoại 2 : Có áp bức có phản kháng

      Phương Chấn Đông là có chút chịu nổi, tuy để ý tới phản kháng của vợ , đem ném vào huấn luyện tân binh là quyết định của mình nhưng khi vợ vừa có chút quen.

      Ở đoàn bộ sao nhưng buổi tối về nhà thanh nồi lãnh lò, có ánh đèn ấm áp, có mùi thức ăn quen thuộc còn có vợ với nụ cười ngọt ngào, cảm giác giờ tất cả đều thể thích ứng nổi. Hơn nữa cho lấy cớ vì con mình nên sớm đem con về Phương Gia rồi, vì vậy nhà càng thêm trống rỗng, nếu là vắng lạnh.

      Buổi tối nằm ở giường có vợ ôm nên Phương Chấn Đông lăn qua lăn lại ngủ được. Trong đầu luôn nghĩ tới vợ của bị cưng chìu quá nên tính tình càng ngày càng ngang ngược mà thân thể càng ngày càng yếu ớt nên càng cần phải huấn luyện.

      ra huấn luyện tân binh ở giai đoạn đầu cường độ cũng cao lắm, cũng chỉ là tập đứng, Phương Chấn Đông bắt vợ mình làm lính vì cảm thấy thể chất của quá kém nên càng cần phải rèn luyện.

      Lúc đầu định đốc thúc chạy bộ mỗi ngày nhưng nhìn vợ chu cái miệng lăn lộn trong ngực lại khiến mềm lòng. Lại xấu hổ, ở bên ngoài vững như núi như Phương Đoàn Trưởng vì trước mặt vợ mình cũng chỉ là hùng khí đoản khó qua ải mỹ nhân mà thôi.

      Nhưng thể năng hai người quả là cách xa nhau, hơn nữa chuyện vợ chồng thường là lúc hùng hục lao vào chiến đấu bên kia chiến tuyến vợ mệt mỏi ngủ say hoặc là lăn đùng ra ngất xỉu khiến cho vô cùng khổ sở. Vì cuộc sống tính phúc lâu dài quyết định cắn răng nhắm mắt lơ ánh mắt đáng thương của vợ, ngoan tâm đem vợ vào huấn luyện.

      Mà tự nhiên vợ giận dỗi thèm mềm giọng cầu xin nữa mà cứng đầu cứng cổ ném đồ vào ba lô hầm hừ bỏ làm cho dở khóc dở cười.

      Nhưng Phương Chấn Đông nghĩ tới lần này vợ của lại giận lâu như vậy, ba ngày rồi điện thoại thèm gọi, gọi qua đó vợ vừa nghe thấy tiếng rằng cúp máy luôn. Ngày thứ nhất cũng thế, ngay thứ hai cũng thế, sang đến ngày thứ ba Phương Chấn Đông nhịn nổi rồi.

      Ở đoàn bộ, nhìn dáng người qua lại vòng quanh tựa như con lừa kéo cối xay, đầu mày nhíu chặt, mặt đen tựa như mặt Bao Công, cả người bốc lên hàn khí khiến cho em lính tráng hận thể trốn càng xa. Cũng vì vậy nên mấy ngày nay trong đoàn bộ vô cùng vắng lặng, chỉ có Lão Phùng là thể thoát được mà thôi.

      Chuyện Hàn Dẫn Tố vào tân binh là do Lão Phùng tay làm, đương nhiên biết lai lịch, phải tính cả cán bộ cao cấp của mấy quân khu xem có người cam lòng đem vợ mình huấn luyện chỉ có Phương Chấn Đông là , thua thiệt thế nào cậu ta phải chịu thôi.

      Hơn nữa vợ ta mềm mại nõn nà yếu ớt như vậy cần nhìn cũng biết nhất định là chịu nổi. Tiểu Manh Manh cũng hơn tuổi rồi, hai người kết hôn cũng ngắn nhưng nhìn vào trông như mật được thêm mỡ nóng bỏng như vậy sao có thể cam lòng đưa vợ vào tân binh đây?

      Mấy ngày Lão Phùng suy nghĩ mãi chưa có cách giải vào lúc này chợt thấy Phương Chấn Đông qua lại nhìn dáng vẻ chưa được thỏa mãn dục vọng khiến trong đầu Lão Phùng lóe lên liền chợt hiểu. Ánh mắt Lão Phùng quét qua lồng ngực tráng kiện cùng cánh tay cơ bắp của Phương Chấn Đông đột nhiên nở nụ cười:

      “Chấn Đông, cậu đem Tiểu Hàn vào huấn luyện tân binh phải vì hôn nhân của hai người ở phương diện nào đó hài hòa đó chứ? Ban đầu nhìn thấy Tiểu Hàn lòng tôi chợt thay ấy đổ mồ hôi lạnh, với thân thể của Tiểu Hàn như vậy sao có thể chịu được cậu giày vò chứ?”

      Lão Phùng xong phát Phương Chấn Đông căn bản để ý đến lời của mình mà vẫn còn đứng đó loay hoay nhưng hợp tác với nhau nhiều năm cho nên dù mặt Phương Chấn Đôg dù biểu gì nhưng Lão Phùng có thể nhìn ra những gì mình đoán là hoàn toàn trúng càng khỏi ngoác miệng ra cười.

      Cười xong rồi liếc nhìn ngoài cửa sổ mở miệng như tán gẫu:

      “Hôm nay nóng , biết tân binh mới vào huấn luyện xong chưa?”

      Ánh mắt phát thái độ Phương Chấn Đông mặc dù có chút thay đổi nào nhưng mày càng nhíu chặt trong lòng Lão Phùng lại càng thêm cười thầm, quạt thêm lửa vào:

      “Nghe mấy thằng lính mới như lũ lừa ngốc, giờ có chuyện gì liền chui vào khu huấn luyện nữ binh, nghe đánh nhau cho sứt đầu mẻ trán như gà thấy máu vậy. Nhắc tới mấy tên tiểu tử đó lại thấy so với chúng ta có phúc hơn nhiều, còn được ngắm nữ binh, nghe mấy mới vào xinh lắm, hơn nữa Tiểu Hàn nhà cậu…chậc chậc! Vừa vào đó cái lũ tiểu tử kia liền hỗn loạn lên, hận được ghim…..”

      Lão Phùng lời chưa xong Phương Chấn Đông trực tiếp mở cửa chính lên tiếng cắt đứt lời:

      “Tôi thị sát tiến độ huấn luyện tân binh!”

      Quẳng lời đó rồi thẳng, người thấy bóng dáng đâu, Lão Phùng cười ha hả nửa ngày rồi đuổi theo. Việc vui này trăm năm khó gặp phải xem náo nhiệt chút mới được. Trong lòng Lão Phùng khỏi cảm thán, Phương Chấn Đông dù sao còn trẻ mà! có kinh nghiệm gì, ông bà ta cấm có sai, thà đắc tội tiểu nhân còn hơn đắc tội nữ nhân hơn nữa vợ càng thể đặc tội. Mình mà đắc tội vợ, sau này vợ sửa trị mình đến khi đó mình biết nồi làm bằng sắt cho mà xem.

      Phương Chấn Đông cũng biết Lão Phùng khích bác, cũng chẳng phải là ý tốt gì nhưng trong lòng nhớ vợ, vừa suy nghĩ vừa liếc mắt nhìn xem. Ai ngờ vừa mới vào sân huấn luyện, xa xa thấy hai thằng ngốc sợ chế mắt sáng rực lên nhìn dán vào vợ .

      Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhắn của vợ của bị phơi đến ửng hồng, lại nở nụ cười ngượng ngùng nhìn so với các bên kia còn ngây thơ hơn, con bà nó, đố kỵ trong lòng Phương Chấn Đông như lửa cháy phừng phừng thiêu đốt. Môi mím lại thành đường, tay nắm chặt thành nắm đấm rồi thả ra, cả người khí thế hùng hổ dọa người này khiến người chào đón như Vương Đại Bưu mí mắt giật giật ngừng.

      Còn phải nhắm mắt dẫn theo người người theo sau Phương Đoàn Trưởng lững thững vào là Phùng Chính Ủy đến trước đội hình giới thiệu tình hình huấn luyện nữa.

      Thấy thủ trưởng tới đây thị sát cả đội nữ binh ỉu xìu như nhúng nước chợt như được vực dậy tinh thần, từng người đứng thẳng ưỡn ngực còn hơn cả tiêu chuẩn, đôi mắt to tròn vụt sáng dán chặt lên người Phương Chấn Đông, từng khuôn mặt nhắn kích động được.

      Hàn Dẫn Tố đứng ở cuối hàng, cũng đứng thẳng nhưng khóe miệng khỏi nhếch lên, trong bụng lẩm bẩm: “Bao nhiêu tuổi rồi, cũng già lắm rồi còn ở đây lừa gạt mấy trẻ u mê biết xấu hổ”, nhưng trong lòng ngừng chua chua.

      Phương Chấn Đông đơn giản mấy câu rồi bước qua đứng trước Hàn Dẫn Tố, Lão Phùng ở phía sau cười suýt phát ra tiếng, nhìn hai người cũng quá biết quá rồi còn đứng đây diễn vở gì nữa?

      Phương Chấn Đông nhìn vợ của đến nửa ngày cũng rời được, mới chưa được ba ngày hình như gầy , mồ hôi theo khuôn mặt nhắn đỏ bừng chảy xuống trong nháy mắt rơi xuống cổ……Phương Chấn Đông hít sâu hơi rồi nhanh chóng rời mắt , xoay người sải bước .

      Hôm nay là ngày kết thúc huấn luyện, Hàn Dẫn Tố liền “bị” Chỉ đạo viên vô cùng khách sáo mời ở lại đoàn bộ, chỉ trong chốc lát Vương Đại Bưu liền phái người tiễn như tiễn vị thần.

      Hàn Dẫn Tố vừa mới ra khỏi đoàn bộ liền thấy Tiểu Lưu đứng chờ ở đó, Hàn Dẫn Tố bĩu môi định giả bộ thấy vòng. Nhưng Tiểu Lưu nhanh chóng xoa xoa tay chạy đến trong lòng thầm than khổ: “Biết ngay là tốt mà, Đoàn Trưởng đắc tội chị dâu lại sợ chị dâu giận dỗi chịu về nên mới sai mình đón. Phùng Chính Ủy có lý, Đoàn Trưởng của họ là tự dưng gây chuyện.”

      Tiểu Lưu cũng thể khiến chị dâu vội vàng đuổi theo cười lả giả:

      “Chị dâu, Đoàn Trưởng bảo em tới đón chị về!”

      xong tay chân nhanh chóng đoạt lấy ba lô trong tay , mở cửa xe, trong lòng Hàn Dẫn Tố tức chịu được, mặt mỏng mà tính tình cũng mềm nên Phương Chấn Đông liền nắm lấy điểm yếu này của mà khiến thể trở về được.

      Vào nhà ngồi an vị sofa, Hàn Dẫn Tố mới bắt đầu giận dỗi, chợt nhớ những chiêu số mà Mộ Phong chỉ dạy cho mắt khỏi sáng lên.

      Hôm nay Phương Chấn Đông vừa tan tầm liền hấp tấp chạy về nhà, bước chân thoăn thoắt vào cửa. Vừa mở cửa ngửi thấy mùi thức ăn quen thuộc nhưng hôm nay quả so với những thứ ngày còn chỗ khác của còn đói khát hơn.

      Để cái mũ xuống liền tìm bóng vợ, trong phòng khách có, thư phòng, phòng ngủ, phòng bếp tìm vòng cũng thấy bóng người. Phương Chấn Đông bước đến phòng tắm, vừa mới đến trước cửa phòng tắm cửa phòng tắm chợt mở ra, vợ của vừa tắm xong bao khăn tắm ra khiến Phương Chấn Đông khỏi sửng sốt.

      Khăn tắm bao lấy ngực, xương quai xanh tinh xảo cùng với bờ vai thon thả, da thịt nở nang trắng nõn vẫn còn vài giọt nước trong suốt lấp lánh da. Phía dưới khó khăn lắm mới che được cái mông cong lộ ra hai chân cân xứng, trắng non mềm câu dẫn người ta. Bàn chân trắng mịn dép cứ như vậy dẫm lên sàn gỗ vô cùng ưa mắt, chân vẫn còn nghịch ngợm cọ cọ vào bắp chân kia.

      Phương Chấn Đông cảm thấy đầu óc quay cuồng, máu mũi thiếu chút nữa chảy xuống, tình cảnh dục hỏa khó nhịn trong mắt đàn ông cần nhìn có thế nghĩ đến.

      Hơi thở dần dần nặng nề, hít sâu hai cái rồi khàn khàn thầm:

      “Em là cái đồ tiểu tinh….”

      Cúi đầu vươn tay, vợ liền bị vác lên vai sải bước đá văng cửa phòng ngủ trực tiếp ném lên giường, cởi quần áo nhanh liền nhào tới. Ai ngờ vợ của cười khúc khích hai tiếng, thân thể linh hoạt lăn xa nhảy xuống giường, hai bàn tay bé trắng noãn gắt gao giữ lấy khăn tắm.

      Phương Chấn Đông sửng sốt, nheo lại nhìn mắt , cảm thấy hôm nay vợ mình có chút gì đó đúng, sắc mặt trầm xuống:

      “Tới đây! Ngoan ngoãn chứ?”

      Giọng bá đạo chứa đựng cảnh cáo lẫn uy hiếp nhưng Hàn Dẫn Tố sớm sợ , biết chỉ là con hổ giấy, mắt chớp chớp, ánh mắt lóe lên cái hết sức nghịch ngợm cười lắc đầu ung dung :

      còn chưa tắm!”

      Phương Chấn Đông sửng sốt, biết vợ vẫn có chút ưa sạch nên tạm thời chặn dục hỏa dâng lên, ánh mắt nhìn vào , ánh lửa trong mắt bốc lên hừng hực, cắn răng nặn ra câu:

      “Tiểu nha đầu dám giở trò xấu, đợi lát nữa xem dạy dỗ em thế nào…..”

      Ai ngờ chân vừa mới bước ra khỏi cửa liền ầm cái, cửa phòng ngủ bị đóng lại và khóa trái, còn chưa kịp tỉnh lại nghe tiếng vợ bên trong:

      “Hai ngày nay huấn luyện mệt chết được, em chút hơi sức cũng có, muốn ngủ…..”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phiên ngoại 3 :vỏ quýt dày có móng tay nhọn


      “Tố Tố, mở cửa được ?”
      Cách cánh cửa dày Hàn Dẫn Tố cũng có thể nghe ra trong giọng của Phương Chấn Đông đầy uy hiếp lại nảy ra mấy phần khẩn trương nhìn khóa cửa xác nhận khóa kỹ càng liền nhanh chóng quay lại tủ đầu giường thấy bên trong có chìa khóa dự bị mới vỗ ngực cái thở phào nhõm.
      Đột nhiên phát bên ngoài tự dưng sao thấy động tĩnh gì, đây chẳng phải là tác phong của Phương Chấn Đông? Hàn Dẫn Tố níu lấy khăn tắm nhón chân lên, rón ra rón rén bước ra cạnh cửa, áp tai vào cánh cửa cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, hình như có tiếng nước chảy.
      Hàn Dẫn Tố nhủ thầm: “Chẳng lẽ người đàn ông này lại sửa đổi tính nết, hay là nhịn nổi tắm nước lạnh cho hạ hỏa rồi. Định mở cửa ra ngoài thăm dò đôi chút, tại quả là dám.
      hoàn toàn hiểu, bình thường Phương Chấn Đông vô cùng chiều nhưng nếu có chọc tới nương tay!
      Ý nghĩ đến đây Hàn Dẫn Tố tự chủ mà rùng mình cái, trong lòng khỏi có chút sợ hãi. biết nếu mình giờ ra ngoài đầu hàng kết quả cũng tuyệt đối có chút tốt hơn, người đàn ông kia chưa bao giờ biết khoan dung với tù binh.
      Hàn Dẫn Tố dán chặt vào cửa nghe, hình như tiếng nước chảy ngừng, nghe được tiếng bước chân Phương Chấn Đông nện sàn nhà mỗi bước như dẫm vào lòng . Hàn Dẫn Tố khẩn trương đổ cả mồ hôi cũng bởi vì thể đoán được người đàn ông này làm gì. Mình quá hồ đồ, nào có thể so với nhau được, nào có thể tính được Phương Chấn Đông với Hoàng Thế Nhân nhà Mộ Phong được. Hoàng Thế Nhân nhiều lắm cũng chỉ là tên gian thương còn Phương Chấn Đông nhà là quân nhân.
      Hàn Dẫn Tố chợt nhớ tới Đoàn Tăng Cường của bọn họ trong hạng mục huấn luyện có môn khí công, đấm có thể vỡ viên gạch thành hai nửa. Huống chi dục hỏa thiêu đốt, tinh trùng lên não đồng chí Phương Chấn Đông khéo lực bộc phát, lực phá hoại…..
      Hơn nữa Hàn Dẫn Tố cũng rất ràng dám đấm đem cánh cửa này thành lỗ thủng, đến lúc đó mà vào được, kết quả của mình….
      Hàn Dẫn Tố co rúm lại thành cục như con mèo, tâm thần bất an nghĩ ngợi chợt nghe bên ngoài giọng trầm trầm của Phương Chấn Đông lại vang lên:
      “Tố Tố, lần nữa, mở cửa cho !”
      Hàn Dẫn Tố dám có dũng khí đối đầu, giọng lắp bắp câu:
      “Ừm. . . . . . Em mệt mỏi. . . . . .”
      Bên ngoài trầm mặc mấy giây, biết có phải Hàn Dẫn Tố nghe nhầm hay nghe giống như có tiếng nghiến răng kèn kẹt.
      Giọng có vẻ kiềm chế rất lớn:
      “Cho em cơ hội cuối cùng, lập tức mở cửa cho !”
      Hàn Dẫn Tố gặm gặm ngón tay của mình chịu lên tiếng, nghe tiếng bước chân vang lên hình như càng ngày càng xa khỏi khẽ thở dài tiếng nhưng trong đầu chuông cảnh báo lại vang lên cho biết người dễ dàng buông tha phải là Phương Chấn Đông.
      Hàn Dẫn Tố vội vàng đứng lên, khom người gắt gao dính vào cửa, ngừng thở nghe động tĩnh bên ngoài, hình như có tiếng động ngoài cửa sổ…….
      Hàn Dẫn Tố còn chưa tỉnh táo lại chỉ nghe tiếng cửa sổ mở sau lưng, kính ngạc quay đầu lại khỏi thét lên tiếng. Phương Chấn Đông từ cửa sổ nhảy vào, dưới thất kinh coi như là phản ứng nhanh trực tiếp mở chốt cửa thoát thân ra ngoài rồi chạy vào phòng tắm khóa trái lại mới tựa lưng vào tường thở dốc.
      Đột nhiên phát người trống trơn, vừa quay sang tấm gương thấy cả người trơn bóng, khăn tắm sớm biết nơi nào? vội vàng quơ tay lên kệ lấy khăn tắm chợt nghe sau lưng “két” tiếng, cửa phòng tắm bị đá văng. Vậy là quên mình đặt toàn bộ chìa khóa tủ đầu giường rồi nên ta mới vào dễ dàng như vậy.
      Hàn Dẫn Tố khẽ kêu tiếng, khăn tắm trong tay chưa kịp quấn bị Phương Chấn Đông xé nát. chống cự mấy cái, cái miệng nhắn còn cố ngoan cố:
      “Phương Chấn Đông. . . . . . em, em mệt mỏi…..á….ưm ưmm….”
      Mấy từ lảm nhảm phía sau bị Phương Chấn Đông nuốt hết vào miệng, đôi tay bé của vẫn ngừng khước từ muốn được như ý, nếu chẳng phải uổng phí công sức trước đó sao? Ai biết dùng hình thức tàn khốc nào để tra tấn ?
      Phương Chấn Đông bị cản trở, bàn tay trực tiếp nắm đôi tay mảnh khảnh đưa lên cao, cánh tay nữa vòng qua đầu gối trực tiếp đặt lên bồn rửa mặt. Kéo ra, thẳng tiến….
      “Á….Ưm…..”
      thể tự kiềm chế mà rên lên.
      Phương Chấn Đông cúi đầu, dọc theo cái cổ thon dài mà hung hăng gặm cắn, há mồm ngậm vành tai tinh xảo hung hăng cắn cái:
      “Tiểu nha đầu, dám giở trò với sao? Nhìn xem hôm nay dạy dỗ em thế nào…..”
      Bàn tay buông cổ tay ra, đợi Hàn Dẫn Tố thoải mái trực tiếp xốc lên, kéo khăn lông ra gắt gao trói lấy.
      Mặc dù hai người kết hôn lâu như vậy nhưng đến lúc này Hàn Dẫn Tố quả có chút sợ, xem ra bị chọc trúng rồi, biết xuất ra chiêu gì để dọn dẹp đây?
      Nghĩ đến đây vội vàng cứu vãn:
      “Chấn Đông, Ưm…em sai rồi, thả em ra có được ? Chúng ta về phòng…..”
      Giọng mềm mại mang theo cả thở dốc khiến cho người đàn ông tâm địa có sắt đá đến mấy cũng thể chịu nổi, ngọn lửa trong mắt Phương Chấn Đông nhanh chóng vọt lên, hai tay trượt xuống từ đầu gối tới……
      “Phương Chấn Đông, thả em xuống, lên chút,……a….a…”
      Hàn Dẫn Tố cực kỳ tức giận, thẹn thùng chịu được, trong nháy mắt khuôn mặt nhắn trở nên đỏ bừng mảnh, tư thế này….. Quả là khiến hoàn toàn mở ra mà thẳng tiến, chỉ cần cúi đầu có thể nhìn thấy được chỗ hai người kết hợp với nhau, va chạm thế nào,….. thanh kết hợp cùng với xuân thủy dứt bên tai.
      Làm Hàn Dẫn Tố hận được lập tức ngất , nhưng hình như thân thể của tốt hơn trước nhiều cho nên dễ dàng mà té xỉu, dưới kích thích mãnh liệt của thị giác lẫn thính giác khiến cảm thấy vô cùng khó chịu. Mà cố tình khó chịu đó dần dần dâng lên khiến biết đó là thoải mái hay thống khổ……
      Phương Chấn Đông từ đầu đến cuối đều vô cùng mãnh liệt, hơn nữa tốc độ từ chậm đến mau, tốc độ, lực độ, cùng với tần số đụng vào khiến Hàn Dẫn Tố vô cùng khó coi và ngượng ngùng. Lý trí dần dần sụp đổ trong nháy mắt, trừ ngừng rên rỉ ra thể thốt ra câu đầy đủ…..
      Dưới ánh đèn sáng rọi, hoàn toànlâm vào kích tình tạo thành đường cong tuyệt đẹp động lòng người. Tiếng rên rỉ vừa như thống khổ vừa khó nhịn từ cái miệng nhắn hồng hồng vang vọng trong khí khiến chongay cả khí cũng bị khuấy nóng lên. Cả người nõn nà lộ màu hồng phấn như hoa hải đường ngậm sương đêm, đôi ngực run rẩy như sắp nở rộ…..
      Lúc Hàn Dẫn Tố thoáng lấy lại được lý trí khăn lông trói chặt được cởi ra, cánh tay mặc dù có thể tự nhiên hoạt động nhưng cũng còn chút hơi sức nào. thực tế toàn thân ngừng run rẩy, cái loại tư vị hậu cao triều còn chưa tản cái vật cứng như sắt ở phía dưới, cự thú sau khi xâm lược cơ thể trải qua hồi phát tiết còn chưa thỏa mãn còn chờ phát động…..
      Cố nâng cánh tay mềm nhũn lên nhốt chặt cổ Phương Chấn Đông cầu xin khoan dung:
      “Chấn Đông, em….em được nữa, tha cho em lần này được ? Về sau em đảm bảo nghe lời …..”
      xong, cái miệng nhắn còn nịnh hót dán lên môi mỏng của cái. Mà đối với thức ăn ngon đưa tới miệng Phương Chấn Đông dĩ nhiên bỏ qua, hé miệng rộng ra nặng nề hôn cho đến khi thở nổi, khuôn mặt nhắn đỏ bừng vì nhịn thở quá lâu mới buông ra. Môi lại trượt đến xương quai xanh của nhàng cắn cái rồi : “Tiểu lừa đảo nghĩ đàng nẻo, vừa rồi ai còn rên rỉ hét lên hả?”
      Hàn Dẫn Tố đỏ mặt được, lui về phía sau chút lui ra ngoài, còn chưa kịp thở dài thân thể bị nhanh chóng quay ngược lại, cánh tay theo bản năng đỡ lên bàn cẩm thạch. Còn chưa trụ vững chân bị nâng lên và mạnh mẽ vào…..
      “A. . . . .”
      Hàn Dẫn Tố suýt nữa xụi lơ thành đống, bị cánh tay sắt sau lưng nhốt chặt lấy vòng eo, tiếp theo đó là cường thế công kích…..
      Người đàn ông này cho tới bây giờ cũng phải là người dễ chuyện, nghiêm túc mà có lúc nào đó cũng có chút phóng khoáng, hơn nữa bình thường đối với vô cùng cưng chiều. Nhưng nếu chọc tới hung ác mà dạy dỗ , hơn nữa tuyệt đối tránh thoát. Mà thủ đoạn dạy dỗ của cho tới giờ vẫn chưa khác……
      “Ưm…..”
      Hàn Dẫn Tố mở mắt ra vừa đúng nhìn đúng hình ảnh mình phản chiếu trong gương khỏi gắt gao nhắm mắt lại, mặc dù chỉ nhìn cái nhưng cũng có thể thấy được mình ở trong gương có thể xa lạ và phóng đãng đến thế.
      Hàn Dẫn Tố cũng biết mình cũng có tiềm chất làm người phụ nữ phóng đãng nhưng bây giờ phát chỉ cần ở bên cạnh người đàn ông này chính là người phụ nữ phóng đãng hơn kém, giống như con dã thú ngủ yên trong lòng nhiều năm bị phóng thích.
      căn bản là khống chế được mình, thân thể, ý thức tất cả bị cảm giác khoái cảm nguyên thủy nhất nhấn chìm. Trong ngực người đàn ông này, phía dưới, chợt lên chợt xuống, chợt nhanh chợt chậm, khoái cảm cùng thống khổ làm cảm giác khó nhịn thống khổ ngừng dâng lên….
      “A…..”
      Trong nháy mắt bộc phát ra giống như những bông pháo hoa xinh đẹp giữa bầu trời đêm.
      vô dụng này lại hôn mê, Phương Chấn Đông nhàng ôm lấy , đặt vào trong bồn nước ấm tắm cho rồi dùng khăn tắm bao lấy người ôm về phòng ngủ đem ôm chặt vào trong ngực mình thỏa mãn nhắm mắt lại. Trong lòng nghĩnữ nhânvô dụngnày lại hôn mê, Phương Chấn Đông nhàng ôm lấy: “Có phải nên để cho vợ huấn luyện thêm mấy ngày? Hiệu quả quả nhiên nổi bật nha!”
      vợ trong ngực như biết được ý nghĩ của hay sao mà ràng ngủ mê man nhưng lại bất mãn rầm rì hai tiếng. Phương Chấn Đông mở mắt ra nhìn thấy miệng vợ tự chủ cong lên hờn dỗi khỏi bật cười, đưa tay véo cái mũi khai ân:
      “Hôm nay phục vụ chồng khá tốt cho nên tạm tha cho em!”
      nhàng chậm chạp kéo qua chăn mỏng đắp lên hai người rồi nhắm mắt ngủ. Bên trong cửa sổ uyên ương nghỉ ngơi ngoài cửa sổ vừa đúng trăng sáng sao thưa, vừa đúng giữa đêm.
      Mai Trinh thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phiên ngoại 4 : Giận dỗi là quyền lợi của phụ nữ.


      Đoàn văn công của quân khu thường mỗi năm lần xuống đoàn bộ liên hoan, phàm là lính từ xuống dưới người nào mà biết đây là cơ hội khó có được. Hơn nữa trong doanh trại nhiều sư tử mà ít thịt các đến đây quả là chuyện khó lường. Hơn nữa lần này còn đến đoàn lớn, lần lượt nhìn sang từng người đều là khuôn mặt nhắn trắng noãn, ngũ quan thanh tú, nhìn trong sáng như giọt nước vừa hát vừa múa khiến cho các đồng chí lính đói thịt kinh niên từng người từng người như lũ sói với con mắt xanh lè.
      Từ thủ trưởng đến lính lâu năm, thậm chí là ban cấp dưỡng nuôi cũng hận được có cơ hội luồn cúi, đổ xô về để lấy lòng chỉ vì kiếm vợ nếu kiếm được cũng phải nhìn cho đỡ thèm nha! Vì thế đoàn văn công vào Đoàn Tăng Cương đủ biết náo nhiệt như thế nào, đám lính thể nào rời được khỏi doanh trại bên cạnh. Lão Phùng nhìn cũng thầm:
      “Chấn Đông, cậu xem cái lũ tiểu tử có tiền đồ này y như đám ruồi xanh vo ve bên cạnh trứng gà thúi, thể nào cản nổi. Nếu là huấn luyện cũng như thế này Đoàn Tăng Cường chúng ta đứng thứ nhất ở quân khu rồi. Tôi thấy lần nào đoàn văn công đến cũng như vậy, sao đám lính ngu ngốc này nhìn các ấy như là tiên trời vậy? Nghe có vẻ được nhất gọi là Bạch…..”
      Tiểu Lưu ở bên đáp lời:
      “Gọi là Bạch Lệ Lệ!”
      “Đúng , đúng, đúng rồi!”
      Lão Phùng gõ gõ bàn cái:
      “Như tên vậy, người khá được nhưng so với Tiểu Hàn nhà cậu xem ra vẫn còn kém lắm. Tiểu Lưu, cậu xem có đúng ?”
      Tiểu Lưu len lén liếc Đoàn Trưởng cái, cười hắc hắc lời nào, Lão Phùng đưa tay đập vào gáy cái:
      “Cái tên tiểu tử này, đuôi sau mông của cậu còn dài hơn cả đuôi khỉ, xinh đẹp là xinh đẹp, có gì dám , việc gì phải sợ?”
      Trong lòng Tiểu Lưu nhủ thầm: “Có xinh đẹp cũng dám , cũng thể nhìn nếu Đoàn Trưởng bá đạo thích ăn dấm chua của bọn họ cho biết tay. Bọn họ mà dám nhìn chị dâu chắc chắn bị trừng phạt đích đáng. Bạch Lệ Lệ như vậy, tuy xinh đẹp như chị dâu của bọn họ nhưng khuôn mặt nhắn xinh xắn, trắng trẻo non mềm, mắt to vụt sáng, hát dễ nghe mà giọng thánh thót. Quan trọng nhất là bọn họ có thể nhìn Bạch Lệ Lệ còn chị dâu dù có xinh đẹp cũng làm gì được, dán nhãn Đoàn Trưởng rồi.”
      Tiểu Lưu thầm chợt nghe có thanh có chút nhộn nhịp ở cửa, ngẩn đầu lên phải là Bạch Lệ Lệ bước vào đây sao? Khuôn mặt nhắn mang theo nụ cười như bông hoa dưới mặt trời hết sức đẹp mắt.
      Lão Phùng khỏi nở nụ cười, lại gần Phương Chấn Đông giọng :
      “Tôi thấy nha đầu này nhất định là nhìn trúng cậu, cậu xem mấy hôm nay có việc gì cũng tới đoàn bộ, báo cáo công tác là ngụy trang, còn hai mắt to vụt sáng cứ nhắm vào cậu, nếu để vợ cậu biết hắc hắc…..”
      Lão Phùng có vẻ hả hê cười hai tiếng, năm ngoái Phương Chấn Đông đem vợ mình ném vào huấn luyện tân binh ba ngày, buổi tối trở lại giày vò Lão Phùng ở nhà đối diện cũng nghe được. Hôm sau nghe lính gác đêm Đoàn Trưởng của bọn họ đêm qua tựa như tên đầu trộm đuôi cướp leo cửa sổ vào phòng. Đây quả là mới mẻ nha, nhà có cửa chính sao mà phải lao lực để trèo tường?
      Nhưng mà người nào đó mấy ngày trước tối mặt như con mèo được ăn uống no đủ cả người toát ra vẻ thư thản có thể thấy là được ăn tiệc lớn rồi. Trùng hợp đêm hôm đó Khưu Thục Trinh sai đem dưa chua cùng bánh nhân sủi cảo qua gặp vợ Chấn Đông lại tỉ mỉ xem xét, dáng có vẻ được tự nhiên cho lắm, khuôn mặt nhắn hồng thấu có thể thấy là bị dạy dỗ ít.
      Phong thủy có lúc lưu chuyển, chớ nhìn Phương Chấn Đông bá đạo mà nhìn vợ nhu nhược mà hiểu nhầm, vợ của ta mà giận lên Phương Chấn Đông chút chiêu cũng có. ấy giận dỗi thu dọn đồ đạc quay đầu mà thèm ngoái đầu lại có bá đạo có muốn trừng phạt tìm khắp nơi cũng có người, thanh nồi lãnh lò hai ngày chịu nổi phải tìm cách mà xuống nước dụ dỗ vợ trở về, lần nào cũng vậy.
      Bình thường đàn ông khác mà nhìn vợ ta mặt ta đen đến nửa ngày, nhưng đổi lại hôm nay có đoàn văn công đến nếu để Tiểu Hàn nhìn thấy, dù sao cũng là phụ nữ, dù có lương thiện đến mấy ghen tuông cũng là bản tính. Vì vậy sắp có trò hay để xem rồi.
      Suy nghĩ trong lòng Bạch Lệ Lệ Lão Phùng cũng quá ràng, Phương Chấn Đông mặc dù khiêm tốn nhưng phàm là người đầu óc linh hoạt chút cũng biết chút ít bối cảnh nhà . Lời của Phương Chấn Đông so với bất kỳ ai khác còn có tác dụng hơn. Hơn nữa hôn lễ của Phương Chấn Đông ít người biết, trừ Đoàn Tăng Cường cùng vài người phía biết ra cũng mấy người hay chuyện nên trong mắt mọi người Phương Chấn Đông vẫn xem là người đàn ông độc thân hoàng kim, các bị cuốn hút mới là lạ.
      đúng là khiến Phùng Chính ủy đoán vừa vặn, Bạch Lệ Lệ dáng dấp tệ, cũng là người cơ trí tự nhiên lòng cũng có chút cao ngạo, lính bình thường sao có thể vào mắt . Vừa vào Đoàn Tăng Cường liếc thấy Phương Chấn Đông hoàn hảo về mọi mặt, chức vị cao, dáng ngoài hoàn hảo, hơn nữa nghe bối cảnh cũng vô cùng lợi hại, nếu có thể gả cho tiền đồ sau này còn phải lo lắng nữa sao?
      Vì vậy cách vài ba hôm lại đến đoàn bộ tìm cơ hội nhưng cố tình phụ trách tiếp đón đoàn văn công bọn họ lại là Phùng Chính Ủy, Phương Đoàn Trưởng ở bên ngay cả nhìn cũng thèm nhìn . Bạch Lệ Lệ bị lạnh nhạt như thế này càng thêm hừng hực ý chí chiến đấu.( bao nhiêu chiến sỹ hùng hổ hơn chị hy sinh trước đó rồi chị ạ!)
      Bạch Lệ Lệ vừa vào cửa, Lão Phùng liền khách sáo mất nhiệt tình đon đả:
      ” Đồng chí Tiểu Bạch tới à, ngồi đây , Tiểu Lưu đứng ngốc đó làm gì, rót nước cho đồng chí Tiểu Bạch!”
      Ai biết chuyện cứ như vậy đúng dịp, Bạch Lệ Lệ vừa mới ngồi xuống Hàn Dẫn Tố cũng vừa bước vào. Tiểu Manh Manh ở Phương Gia, mẹ chồng sống chết chịu buông tay, hai người còn lo công việc, rồi vẽ tranh rồi lo lắng cho con cái, cứ để cháu cho bà để Tiểu Manh Manh đỡ chịu thiệt thòi.
      Hàn Dẫn Tố nghĩ cha chồng vùng khác công tác ít ngày, mẹ chồng ở nhà mình khó tránh khỏi đơn tĩnh mịch nên mang con trở lại. càng có việc nhiều, mỗi ngày chỉ vác đồ nghề cách vùng xung quanh vẽ phong cảnh. Hôm nay đến nơi cách xa đoàn bộ lắm định đến đây đáp nhờ xe Phương Chấn Đông trở về.
      Vừa vào đoàn bộ nhìn thấy Bạch Lệ Lệ, Hàn Dẫn Tố dĩ nhiên là ngu, hơn nữa về phương diện này phụ nữ lại càng vô cùng nhạy cảm nên vừa thấy mặt hiểu vấn đề. nhìn về Phương Chấn Đông cười .
      Trong lòng Bạch Lệ Lệ rất ngoài ý muốn, trẻ tuổi xinh đẹp hơn nữa vô cùng khí chất này, hơn nữa, vừa nhìn thấy mấy lính gác cửa tự nhiên đứng nghiêm cung kính gọi: “Chị dâu!”. Bạch Lệ Lệ liền khẳng định đây phải là vợ của Phùng Chính Ủy, chẳng lẽ là Phương Đoàn Trưởng……
      Vừa nghĩ đến đây thấy Phương Đoàn Trưởng thường ngày mặt đen cả nụ cười cũng có chợt đứng lên tay cầm bản vẽ sau lưng của kia:
      “Sao hôm nay lại tới Đoàn Bộ?”
      Cúi đầu xem đồng hồ chút:
      “Đợi thêm chút nữa chúng ta về nhà!”
      Giọng tuy vẫn lạnh lùng nhưng so với ngày thường mềm mại hơn rất nhiều, Bạch Lệ Lệ cắn môi chưa tới phút cuối chưa thôi hỏi:
      “Vị này là?”
      mặt Lão Phùng thiếu chút nữa cười phá lên vội vội vàng vàng giới thiệu:
      “Đây là người Phương Đoàn Trưởng!”
      Mặt Bạch Lệ Lệ liền biến sắc cũng còn hơi đâu mà báo cáo công tác nữa tùy tiện tìm lý do để chạy. đường về Hàn Dẫn Tố câu gì chỉ thỉnh thoảng nhìn Phương Chấn Đông khiến cho rùng mình cảm thấy có gì đó thích hợp. vẫn vào nhà nấu ăn, ăn cơm, ngủ.
      Ngày hôm sau Hàn Dẫn Tố lấy lý do nhớ con nên về Phương Gia, Phương Chấn Đông vẫn hiểu nổi, sau đó Lão Phùng nhịn được mới chỉ cho chút Phương Chấn Đông mới hiểu là do Bạch Lệ Lệ. cảm thấy vợ của lần này là cố tình gây , đây mà là lý do à? Đến cả nhìn còn chưa thèm nhìn ta.
      Nhưng ba ngày thấy bóng vợ đâu quả chịu nổi, hôm nay vừa tan tầm cái liền trực tiếp đón vợ nào ngờ chụp hụt. Bà Phương và sư huynh bàn chuyện rồi thuận tiện ăn cơm luôn. Trong lòng phút chốc như vại dấm chua, chua được.
      Ở trong phòng khách Phương Gia nóng nảy qua lại, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ làm bà Phương vội ôm cháu lên lầu hai để khỏi nhìn chướng mắt.
      Nghe có tiếng xe bên ngoài, liền xông ra ngoài vừa đúng lúc nhìn thấy vợ của mình cười đến rực rỡ với Đường Tử Mộ làm mặt Phương Chấn Đông đen như đít nồi, rằng như thổ phỉ vác vợ lên xe trực tiếp lái về doanh trại.
      Vào cửa đặt lên giường định xé rách xiêm áo như con quỷ háo sắc khiến cho Hàn Dẫn Tố khỏi phì cười, bàn tay đè lên bàn tay gấp gáp:
      cho xé rách quân áo em, để em!”
      Phương Chấn Đông khỏi sửng sốt, vợ của tựa như tinh đẩy tay của ra đứng lên thuần thục cởi khóa đằng sau ra, chiếc váy mềm liền rơi xuống đất.
      Hô hấp Phương Chấn Đông dần dần nặng nề, tiểu tinh này dám mặc đồ lót ren màu đen ở trong, chất liệu này làm tôn thêm da thịt trắng nõn nà hấp dẫn câu hồn thể tả.
      Sắc mặt trầm hơn rồi cắn răng gằn từng chữ:
      “Em dám mặc cái này ăn cơm với sư huynh sao?”
      Hàn Dẫn Tố ngạc nhiên, cúi đầu nhìn qua nhìn lại trong lòng lẩm bẩm: “Mặc thế này sao? Trời nóng nực, váy dài như vậy chẳng lẽ phải mặc cả quần bên trong?”
      ra Hàn Dẫn Tố cũng biết này lần mình đúng nhưng phụ nữ là thế, đạo lý là chuyện bình thường, ghen tuông là lấy cớ. Nhưng biết thể chọc tới người đàn ông này, tất phải ngọt ngào trấn an nếu trừng phạt đích đáng.
      Nghĩ đến đây nịnh nọt hôn lên khuôn mặt đen kia, đẩy ngã xuống giường. Phương Chấn Đông cũng theo hoa chiêu của tùy ý cho làm, bàn tay bé linh hoạt giúp cởi áo sơ mi lộ ra lồng ngực vững chắc….Bàn tay bé giữ lấy quần lót còn chút chần chừ, khuôn mặt nhắn như muốn rỉ máu.
      Bộ dáng vợ rơi vào mắt khiến quyết định lần này hào phóng tha thứ cho việc cố tình gây , tuy áo lót có bại lộ chút nhưng tiện nghi cho người đàn ông khác, hơn nữa hôm nay vợ ban phúc lợi lớn như vậy là ngàn năm có ……
      Rốt cuộc cuối cùng chút chống đỡ cũng còn, bị cấm dục mấy ngày bên dưới sớm “nhất trụ kình thiên”, muốn nứt ra rồi lại phải cố gắng chịu đựng xem hôm nay vợ của muốn làm gì. Bàn tay tự chủ vuốt ve thân thể trơn bóng bỏ qua tấc nào cũng đưa tới trận run rẩy.
      Hàn Dẫn Tố len lén liếc Phương Chấn Đông cái, khiêu khích đến đây là đủ rồi, làm lần thôi tiết kiệm sức lực bị người đàn ông này tính nợ. Khẽ cắn răng, đùi trắng nõn mở ra trực tiếp ngồi lên…..
      “A….”
      Phương Chấn Đông khẽ rên lên tiếng….
      Hàn Dẫn Tố đốt lửa đến đây rồi, còn phía sau đó do quyết định…..Cho đến khi bị người đàn ông này lăn qua lăn lại đến mệt mỏi rã rời, cầu xin tha vô số lần mới chịu thả ra…..
      Nhiệt tình lắng xuống, Phương Chấn Đông đem vợ ôm vào trong ngực, chợt nhớ tới chuyện, có chút chần chừ :
      “Hôm nay nhận được tin, Hàn Dĩnh chết rồi…..Tự sát….”
      Thân thể Hàn Dẫn Tố cứng đờ, bàn tay nhàng vuốt ve lưng trấn an tiếp tục :
      “Mẹ ta là Triệu Hồng tâm thần có chút vấn đề giờ được đưa vào bệnh viện tâm thần trị liệu rồi.”
      Phương Chấn Đông cảm thấy những thứ này vợ nên biết, tuy sau khi cha vợ chết đối với mẹ con Hàn Dĩnh còn quan hệ nào nữa nhưng vẫn biết trong lòng vợ vẫn còn khúc mắc. Biết kết quả của mẹ con Hàn Dĩnh rồi hy vọng về sau quên được những thứ này.
      Hàn Dẫn Tố khẽ ngửa đầu, dán môi vào môi của cái:
      ra em sớm quên rồi!”
      Chợt thở dài cái:
      “Ban đầu cha nhìn nhật ký của mẹ hiểu lầm, cha chỉ nhìn đầu chứ chịu nhìn cuối mới hiểu lầm đáng tiếc. Mẹ từ đầu đến cuối vẫn cha nhưng chẳng qua là cha biết mà thôi! Cảm ơn cho em những điều đó, còn nữa….Chấn Đông, em …..”
      Ánh mắt Phương Chấn Đông lấp la lấp lánh, đột nhiên :
      “Giờ lấy lòng cũng vô dụng, ngày mai đừng quên viết bản kiểm điểm, lần này là em cố tình gây …..”
      Hàn Dẫn Tố suýt nữa nghẹn chết, tức giận xoay người kéo chăn bọc mình. Giận lát chợt nhớ hôm nay lúc thuê xe ra ngoài, người lái xe lại là chồng trước Trịnh Vĩ. Chỉ là ngắn ngủi mấy năm mà còn vinh quang chói lọi như trước nữa, cả người lộ ra vẻ mệt mỏi giống như vô số người tầm thường khác, lẫn vào trong đám người chắc chắn nhận ra được.
      Hai người thậm chí câu, bây giờ nghĩ lại cũng khỏi than: “Nếu như phải là Phương Chấn Đông…..”
      Chợt nhớ tới chuyện xưa khỏi lộ ra nụ cười, xoay người, chống tay lên, tay vuốt ve mặt :
      “Phương Chấn Đông, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ? Lần giúp em khuân rất nhiều đồ đó?”
      Phương Chấn Đông trợn mắt nhìn liếc cái:
      “Ngủ! Nếu như em mệt mỏi, chúng ta có thể tìm thêm chút chuyện làm. . . . . .”
      Con mắt sắc chợt trầm xuống chút khiến Hàn Dẫn Tố sợ hết hồn vội vàng nằm xuống nhắm hai mắt lại. Khóe miệng Phương Chấn Đông hơi nhếch lên rồi nhàng hạ xuống, trong đầu lại lên hình ảnh trưa mùa đông năm nào, tuyết rơi trĩu cành, bạch mai nở rộ. Hoa mai như vợ trong ngực , đẹp đến động lòng người…….
      Hoàn

    5. Chibumm

      Chibumm Member

      Bài viết:
      75
      Được thích:
      78
      Cuối cùg cũng xog. Thanks các editor và các ad

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :