1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau khi hôn nhân tan vỡ - Hân Hân Hướng Vinh

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54

      Khuôn mặt nhắn của đỏ bừng lên chút, chắc chắn trong đầu người đàn ông này nghĩ đến vấn đề nào khác ngoài chuyện đó. Nhưng cũng sợ , giờ đứng còn chưa vững cộng thêm lại ở bệnh viện, mặc dù phòng bệnh riêng nhưng y tá và bác sỹ có thể tùy ý ra vào vì vậy nhiều lắm cũng chỉ là ăn cho đỡ thèm chứ làm lượt là dám, vậy mà luôn đe dọa .
      tại xem như là biết chỉ là con cọp giấy hơn kém. Đừng nhìn khí thế dọa người bên ngoài mà trong lòng ra lại vô cùng mềm. Hơn nữa với còn đối xử vô cùng đau đầu nhức óc, có nhất thiết phải khẩn trương như vậy ? Làm như người ta sắp chết đến nơi bằng?[​IMG]
      Tháng trước đội mưa ra ngoài mua đồ, buổi tối trở lại liền bị sốt, có thai nên dám uống thuốc lung tung chỉ có thể chịu đựng. Buổi tối cứ ôm vào lòng trong miệng cứ lẩm bẩm cằn nhằn ngừng cả đêm. Hôm sau may mà đỡ hơn nếu biết bị càu nhàu mấy ngày.
      Lúc đó liền hoài nghi người đàn ông này có phải bình thường nhịn quá nhiều mà đến lúc đó như đổ cả lên đầu . Nhưng người đàn ông này tâm thương , ngoài miệng có vẻ bất mãn nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp giống như hai người có gần gũi nhau trong lúc ốm đau hoạn nạn. Hàn Dẫn Tố cảm thấy may mắn, trải qua nhiều mưa gió như vậy mà có thể nắm tay cùng nhau quả ông trời ưu ái quá nhiều rồi.
      Phương Chấn Đông cho mái nhà chính thức, mặc dù bên ngoài mưa gió mịt mù nhưng trong đó vĩnh viễn ấm áp.
      Hàn Dẫn Tố mở máy, xe nhàng chậm chạp rời .
      " chậm chút, nhìn đường phía trước, chú ý vạch đường…..”
      Phương Chấn Đông quả còn lắm mồm hơn cả mấy ông thầy dạy lái xe. có bằng lái xe mấy năm rồi nhưng xe quả được mấy lần. Lúc Phương Chấn Đông nằm viện, lúc cần phải về nhà đều lấy xe thay vì bộ nên sớm thành thạo rồi. là chuyện bé xé ra to, lên xe ngừng chỉ huy làm thấy phiền chết được.
      Đến chỗ đèn đỏ, Hàn Dẫn Tố quay sang nhìn chằm chằm:
      “Phương Chấn Đông rất phiền đó biết ? Em lấy bằng lái mấy năm còn cần chỉ huy như chỉ huy lính của sao?”
      Mắt Phương Chấn Đông lóe lên cái, khóe môi nhếch lên:
      “À! lấy bằng lái lâu rồi sao? Thế mấy ngày trước ai đụng phải hàng rào dải phân cách hả?”
      Khuôn mặt đỏ lên, lắp bắp lầm bầm mấy câu, chuyện đó là mất mặt thôi tạm thời xem như mất thính giác vậy. Phương Chấn Đông bật cười liếc cái rồi nghiêm mặt:
      “Tố Tố, sắp xếp chút thời gian sau khi xuất viện chúng ta về nhà em chuyến !”
      Hàn Dẫn Tố nhàng cắn cắn môi, lâu mới gật đầu cái, mặc dù lâu lắm về nhà nhưng dù sao cha cũng là cha mình.
      Sau ba tháng dưỡng thương cùng khôi phục chấn thương, Phương Chấn Đông mới được chính thức xuất viện. Lúc xuất viện thành phố B cũng sắp vào tháng mười rồi. Cả thành phố phồn hoa như dần nhuốm máu sắc thu, trời dần xanh thẳm giống như tấm gương được lau sạch vậy.
      Trước sân Phương gia có cây Hải Đường cũng trĩu nặng trái chính trông rất đẹp mắt. Đây cũng chính là mùa thu hoạch và cũng chính là mùa Hàn Dẫn Tố thu hoạch hạnh phúc thuộc về chính mình.
      Phòng ở của sớm trả lại mà và Phương Chấn Đông cũng nhất trí muốn lãng phí tiền mua nhà, dù sao công việc của cũng thay đổi lớn, năm nay hoặc sang năm còn ở thành phố B nữa. Quân nhân là vậy, phục tùng là thiên chức nên hai người tất nhiên thể ở chỗ mãi được.
      Bà Phương cũng qua với Hàn Dẫn Tố mấy lần về vấn đề nhà cửa nhưng thoái thác. Những điều này quan trọng, về sau theo Phương Chấn Đông, nơi có chính là nhà của , cần phải câu nệ hình thức nhiều.
      Vì vậy sau khi Phương Chấn Đông xuất viện hai người liền tạm thời vào ở tại Phương gia, bà Phương càng thêm mừng rỡ, đối với con dâu này càng thêm vừa ý. nay có con dâu nào nguyện ý mà ở cùng mẹ chồng? Chắc chắn chỉ hận thể cách xa tám trượng cả đời dính dáng gì nhau mới được, hơn nữa trước đó bà còn phản đối hai người nên nghĩ tới Hàn Dẫn Tố lại vui lòng về ở cùng.
      Cũng chính bởi vì Hàn Dẫn Tố về ở chung nên bà Phương mới càng cảm thấy đứa con dâu này quả đáng để cho người ta quý trọng. Tuy miệng ngọt được nhưng rất chịu khó, tay vừa cầm được bút vẽ mà vừa có thể nấu ăn chê vào đâu được có đầy đủ vị. Dì giúp việc trong nhà cũng với bà mấy lần, con dâu như vậy giờ đốt đèn lồng lên cũng khó mà tìm.
      Hơn nữa về trình độ nấu ăn, cha Chấn Đông càng ngày càng thích về nhà ăn cơm, dì giúp việc cũng phải theo học. Chỉ trong mấy ngày mà bà Phương càng hài lòng về Hàn Dẫn Tố, mẹ chồng con dâu chung đụng với nhau vô cùng hòa thuận. Bà cũng thúc giục hai vợ chồng son trở về Hàn gia chuyến, dù sao tiệc cưới có tổ chức hay lễ lạt thân gia Phương gia thể thiếu. Cưới con nhà người ta rồi mà cha vợ còn chưa gặp chính thức gặp con rể còn ra thể thống gì. Bà liền chuẩn bị lễ vật phong phú để vào giữa tháng mười hai vợ chồng son về Miền Nam….
      Ngồi ở thuyền ô bồng chèo quanh co dọc theo sông, hai bên bờ sông sắc thu ngả vàng yên tĩnh điềm nhiên như thể nơi đây là chốn đào nguyên nơi trần thế. Phương Chấn Đông ngồi nghiêm trang nhưng khỏi thầm khen, trấn cổ Giang Nam, sông nước thanh tú có vẻ đẹp trầm tĩnh mỹ lệ vô song giống vợ của .
      Hàn Dẫn Tố lại có khỏi có chút hơi e sợ, nơi đây chính là nơi có tuổi thơ vui vẻ cũng nơi mang chán nản cam lòng mà rời quê quán cơ bản là thể bình thản được. Hơn nữa trải qua nhiều chuyện như vậy, cha con xa cách như núi non trùng điệp, còn chuyện của mẹ và ân sư, rất nhiều chuyện bỏ quên theo chuyến về nhà này cứ dâng lên trong lòng .
      Đột nhiên tay bị bàn tay Phương Chấn Đông nắm chặt, ngẩng đầu lên là ánh mắt kiên định của , lòng chợt yên ổn trở lại. Đúng rồi! Hôm nay còn thân mình, còn có Phương Chấn Đông, người đàn ông này có thể dựa vào.
      Triệu Hồng cũng thể nào ngờ sớm phải nghênh đón Hàn Dẫn Tố về nhà thế này, thậm chí còn mang theo vị quân nhân lần trước. Ánh nắng chiếu vào tán cây trước nhà rơi người Hàn Dẫn Tố khiến cả người như có vầng sáng bao quanh. Nụ cười vẫn dịu dàng như vậy nhưng khắp người lại ngập tràn loại hạnh phúc sáng ngời có chút chói mắt.
      Triệu Hồng khỏi thầm bực mình, giờ Hàn Dẫn Tố và Hàn Dĩnh quả khác nhau trời vực. Hàn Dẫn Tố càng hạnh phúc Hàn Dĩnh càng thê thảm. Nhưng Triệu Hồng là ai? Cậy mạnh là bản năng của bà ta, dù có giãy chết cũng muốn chết bị Hàn Dẫn Tố chế giễu vì thế bực bội qua mau, ánh mắt lóe lên cái:
      “Tôi lại tưởng là ai mà đến sớm như vậy hóa ra là đại tiểu thư nhà chúng ta trở lại. Tôi còn tưởng đại tiểu thư sớm quên cửa nhà mình hướng nào rồi?”
      Ánh mắt bà trượt xuống bụng lộ ra của Hàn Dẫn Tố khiến bà khỏi ngẩn ra. Triệu Hồng quen thói mát mẻ nếu là trước kia Hàn Dẫn Tố vặc lại nhưng giờ lại muốn so đo, quay đầu lại cười cười với Phương Chấn Đông, nắm lấy tay bước qua mặt Triệu Hồng bước vào.
      Mắt Triệu Hồng đảo mấy vòng rồi cũng vào theo. Hàn Thanh Sơn cũng trước khi về Hàn Dẫn Tố có gọi điện cho ông nhưng ông cho Triệu Hồng. Bà ta là người mọn, ông muốn tìm phiền toái.
      Phương Chấn Đông đem lễ vật để bàn rồi trịnh trọng chào theo kiểu quân đội:
      “Cha, con là Phương Chấn Đông, con và Tố Tố đăng ký kết hôn, bởi vì có chút nguyên nhân nên sớm về được mong cha tha lỗi. Nhưng cha yên tâm, con đối xử tốt và có trách nhiệm với Tố Tố.”
      Ánh mắt Hàn Thanh Sơn thể chú ý đến bụng con , mặc dù mang thai nhưng mặt mang đầy vẻ hạnh phúc sáng ngời dễ dàng có thể nhìn thấy được. Năm đó lúc cùng Trịnh Vĩ kết hôn cũng chưa từng thấy điều này.
      Phương Chấn Đông đứng nghiêm trang sau lưng con ông tựa như ngọn núi kiên định. Người đàn ông này có thể tin được, lần đầu tiên gặp mặt Hàn Thanh Sơn biết điều đó. Nhớ tới đứa con khác của mình ông khỏi thầm thở dài, chị em sao cảnh ngộ lại khác nhau như vậy.
      Triệu Hồng đứng ở cạnh cửa nghe trong lòng khỏi cam lòng. Sao vận số Hàn Dẫn Tố cứ tốt như vậy? Bà muốn thấy Hàn Dẫn Tố thuận lợi, dù thế nào cũng phải phá đám mới thoải mái. Bà bước mấy bước tới lấy giọng mở miệng:
      “Nhận là con cơ đấy, là…. biết nhà trai bên kia thế nào, có biết là tái hôn hay ? Chuyện như vậy cũng nên nhanh chóng , gạt cũng tốt!”
      Ánh mắt Hàn Dẫn Tố sắc như dao lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bà ta. Sắc mặt Hàn Thanh Sơn cũng biến:
      “Bà lảm nhảm gì đó?”
      Triệu Hồng hừ tiếng:
      "Đây cũng phải là bậy, tôi cũng vì con ông mà tốt thôi! Thay vì sau này biết trước tốt hơn, lại con rể tới mà thấy bóng dáng thông gia đâu. Chuyện như vậy tôi thấy có vẻ thỏa đáng lắm!”
      Phương Chấn Đông đè vai :
      “Là con sơ sót quên với cha, mai cha mẹ con đến Miền Nam cho nên muộn hơn so với bọn con nửa ngày. Là bởi vì cha con vừa lúc có hội nghị quan trọng được. Phương Nam cũng đặt chỗ ở khách sạn rồi, trước cũng mời bà ngoại và cậu tới vào sáng mai chúng ta cùng nhau dùng bữa cơm thân mật.”
      Hàn Dẫn Tố cả kinh, quay đầu lại nhìn Phương Chấn Đông giọng hỏi: "Ba mẹ định đến đây? Sao em biết?”
      Phương Chấn Đông đỡ ngồi ở ghế sofa:
      "Cha mẹ sao có thể tới, dù sao kết hôn cũng là chuyện lớn, dù giản lược tất cả cha mẹ hai bên cũng nên gặp mặt!”
      Triệu Hồng bĩu môi khinh thường: "Hội nghị quan trọng? Chẳng lẽ là lãnh đạo quốc gia gì đó sao? Vội chuyện quốc gia đại so với chuyện con trai kết hôn chuyện nào quan trọng hơn? Hay là muốn đến?”
      Sắc mặt Hàn Thanh Sơn khỏi khó coi quát khẽ:
      “Bà tạm thời ít lời vô dụng !”
      Hàn Dẫn Tố suy nghĩ chút, sau đó bên tai Hàn Thanh Sơn. Ông hoảng sợ vụt lên vừa đúng lúc TV phát tin tức, hình ảnh Phương Hoa Trung vừa xẹt qua. Ông chỉ vào TV lắp bắp:
      “Tiểu Tố, con cha chồng con…..cha chồng con…là….là….”
      lắp nửa ngày cũng nêu tên ra được, Hàn Dẫn Tố gật đầu cái. Cho đến khi vợ chồng Hàn Dẫn Tố ra về, Hàn Thanh Sơn cảm thấy chuyện như vậy hoang đường. thể nào nghĩ tới có ngày mình lại trở thành thông gia với gia đình lớn như vậy, lại bắt đầu lo lắng gia thế hiển hách như vậy ghét bỏ Tiểu Tố từng kết hôn…….
      tart_trung, Mai TrinhHuệ Nguyễn thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 55


      "Đắc ý gì mà đắc ý? Tôi thấy là xấu hổ khi đối mặt với người ta, có thể chấp nhận người ly hôn…”
      Triệu Hồng lẩm bẩm càu nhàu trong miệng, sắc mặt Hàn Thanh Sơn trầm xuống:
      "Ngày mai bà ở nhà !”[​IMG]
      Triệu Hồng Nhất nghe được tức chịu được:
      "Hàn Thanh Sơn, tôi là người được ông cưới hỏi đàng hoàng phải là người lang chạ với ông, mẹ ghẻ phải là mẹ à? Con ông về địa vị của tôi ở cái nhà này mất hết!”
      Hàn Thanh Sơn nhíu chặt chân mày:
      "Bà điên loạn gì đấy? Cha mẹ chồng Tiểu Tố phải là người bình thường, tôi thể để cho người ta chê cười được, chúng ta cần phải đứng lập trường của Tiểu Tố nghĩ chút!”
      Triệu Hồng hừ hai tiếng:
      " phải người bình thường? Chẳng lẽ còn có thể là lãnh đạo quốc gia sao?"
      Lại phát Hàn Thanh Sơn lên tiếng, ánh mắt kia vô cùng cổ quái trong lòng Triệu Hồng sững lại thiếu chút nữa nhảy dựng lên:
      "Chẳng lẽ, chẳng lẽ có là….. Phương…. họ Phương . . . . . ."
      Quay đầu nhìn lại thấy tin tức TV về mấy vị lãnh đạo lớn tự mình thị sát cơ sở hạ tầng, đầu là người sao có thể giống vị quân nhân mà Hàn Dẫn Tố đưa về đến thế. Tay có chút run run chỉ vào TV:
      "Ông ta….là ông ta…Hàn Thanh Sơn, ông cho tôi, có phải ông ta hay ?”
      Hàn Thanh Sơn thở dài:
      "Triệu Hồng, nhiều năm như vậy ta muốn cãi nhau với bà. Nhưng Tiểu Tố vất vả lắm mới có được hạnh phúc của ngày hôm nay, bà cần phải làm loạn thêm nữa. Coi như tôi cầu xin bà được . Tôi ra ngoài chút!”
      Hàn Thanh Sơn xoay người ra ngoài, cửa đóng lại mà Triệu Hồng vẫn nhấc mông nổi khỏi sofa. Trong đầu tràn ngập cảm giác khó có thể nên lời. Con bé Hàn Dẫn Tố này sao vận số tốt như vậy? Quay quay lại ly hôn ngược lại lại trở thành chuyện tốt nhất. ngờ ta có thể lấy được người có chức quyền như vậy.
      Trước kia biết ta qua lại với vị quân nhân kia bà và Tiểu Dĩnh thầm uất ức mấy ngày, ngờ ta còn hiển hách như vậy. Về sau đừng nghĩ lạnh nhạt mà vồ lấy mà nịnh bợ, sợ là có nịnh bợ cũng được. Trong lòng vừa hận vừa ghen tỵ nhưng lại biết làm gì.
      Nghĩ nghĩ lại chừng lại là chuyện tốt, bà và ta gần gũi lắm nhưng Hàn Thanh Sơn là cha ruột, dụ dỗ ông ta giúp tay chừng hai mẹ con bà còn được thơm lây.
      Triệu Hồng tính toán chợt nghe thấy tiếng động ngoài cửa, bà cho là Hàn Thanh Sơn trở lại vừa ngẩng đầu lên khỏi sửng sốt:
      "Tiểu Dĩnh, sao con lại về?”
      Vội vàng nhận lấy hành lý từ tay mặt Hàn Dĩnh đen lại cầm cốc nước bàn uống hết phân nữa mới thả rầm xuống cái:
      "Mẹ! Con muốn sống với gã Trịnh Vĩ nữa, con muốn ly hôn!”
      Triệu Hồng vừa nghe liền nóng nảy:
      "Mới kết hôn được mấy ngày ly hôn gì mà ly hôn? Vợ chồng son nào sống với nhau có phải tốt cả đâu, thể tránh khỏi gây gổ cãi nhau. Chỉ cần lui bước là qua ngay, việc gì phải ly hôn. Tuy con còn nữa nhưng phải là ngoài ý muốn sao, hai đứa còn trẻ lâu nữa mang thai sợ điều gì?”
      Triệu Hồng đột nhiên nhớ lại Hàn Dẫn Tố lại xem con mình khỏi tủi thân. Hàn Dẫn Tố ly hôn có thể gặp được chuyện tốt như vậy còn Hàn Dĩnh sao, mới kết hôn mất con, bây giờ còn ồn ào đòi ly hôn. Cảnh ngộ quả khác nhau trời vực.
      Hàn Dĩnh sớm hối hận ngờ Trịnh Vĩ là người đàn ông như vậy. Hôm kết hôn Hàn Dẫn Tố và Phương Chấn Đông xuất suốt cả buổi tối mặt Trịnh Vĩ đều tối đen, Hàn Dĩnh tức được.
      Đưa khách khứa , trở lại phòng tân hôn Hàn Dĩnh liền nhịn nổi giận hỏi thẳng vào mặt Trịnh Vĩ:
      "Trịnh Vĩ, có ý gì đây? Hối hận ly hôn với Hàn Dẫn Tố, bây giờ người ta còn tìm được người đàn ông hơn gấp vạn lần nên chịu nổi sao? làm được gì? Ban đầu lúc sung sướng sao nghĩ tới ngày hôm nay? Có hối hận hay hối hận cứ thẳng ra đừng giả vờ câm điếc trước mặt tôi. Hôm nay phải ràng cho tôi…..”
      Trịnh Vĩ quá phiền với Hàn Dĩnh, hôm nay nhìn ánh ánh mắt của Dương Chủ nhiệm lòng sớm lạnh. Mặc dù chưa biết nhiều lắm nhưng cũng ít nhiều hiểu về gia thế hiển hách của Phương Chấn Đông, trêu chọc vào ta tiền đồ của sớm bị hủy. Giờ lại lấy thêm người vợ vừa thất nghiệp lại chẳng ra gì cũng sớm phải cuốn gói.
      Vốn trong lòng loạn trăm bề mà Hàn Dĩnh còn chịu buông tha còn cố bám theo gây khiến lửa giận trong lòng vọt lên đầu. Đứng phắt lên lạnh lùng :
      "Hàn Dĩnh, đúng rồi đấy! Ban đầu là tôi nghĩ đàn bà dâng trước miệng ngu sao dùng nào biết là keo da chó. cũng soi vào nước tiểu của mình mà nghĩ xem muốn có học có trình độ, muốn có khí chất cũng có khí chất. cách thẳng thừng chỉ là kẻ nhà quê ra thành phố làm công, phải sống chết quấn lấy tôi tôi phải cưới sao? nên biết điều đó!”
      Hàn Dĩnh chịu nổi lời châm chọc của Trịnh Vĩ liền ba máu sáu cơn nhào tới:
      "Trịnh Vĩ, hôm nay tôi liều mạng với …. là đồ khốn kiếp, vô sỉ, hạ lưu….”
      Miệng hùng hổ cả người nhào đến y hệt người đàn bà điên căn bản là mất hết lý trí vồ lấy . Móng tay dài xẹt qua mặt mặt Trịnh Vĩ đường tứa ra máu.
      Trịnh Vĩ rên tiếng ôm lấy mặt túm lấy tay Hàn Dĩnh rống to:
      "Hàn Dĩnh, mẹ nó, điên rồi phải ?”
      Vừa theo bản năng đẩy ra khiến Hàn Dĩnh bị đẩy ra lảo đảo hai bước ngồi phịch dưới đất. Máu nhanh chóng từ thân dưới chảy ra khiến cả hai choáng váng. Đêm tân hôn trôi qua ở bệnh viện.
      Con còn nhưng cũng kết hôn, hơn nữa còn chưa ly hôn, Triệu Hồng cố khuyên bảo Hàn Dĩnh:
      " thế nào công việc của Trịnh Vĩ cũng cần thể diện lại là ở thành phố lớn nữa. Con nữa, nên bớt giận dỗi , chuyện này cũng nên cho qua, cố mà sống tốt !”
      như thế nhưng Hàn Dĩnh rất nhanh phát mình tính sai hoàn toàn rồi, cũng lần đầu phát nghèo vợ hèn chồng trăm bi ai, những lời này chí lý.
      Sau khi kết hôn Hàn Dĩnh cũng làm, cảm thấy làm thu ngân ở nhà ăn tuy mệt mỏi nhưng dù sao cũng mất mặt. Cả người toàn mùi thức ăn mà tiền lương cũng cao, định ở nhà sống dựa vào Trịnh Vĩ nuôi nhưng tiền nhà còn chưa trả xong. Chút tiền lương của Trịnh Vĩ trả nổi lấy đâu mà nuôi . Chỉ qua tháng hai người còn gì nữa.
      Trịnh Vĩ mấy lần bảo Hàn Dĩnh ra ngoài tìm việc nhưng Hàn Dĩnh chịu. Ngại việc này tốt, ngại việc này ít tiền, như rồng leo mà làm như mèo mửa. Việc nhà dọn dẹp nấu nướng lại càng , Trịnh Vĩ về nhà đều dùng đồ ăn sẵn, ăn mãi cũng thấy chán, hơn nữa bản mặt Hàn Dĩnh sớm chán còn muốn về nhà nữa rồi.
      phải nhà cha mẹ ra ngoài xã giao, căn bản là có ở nhà. Đến ngày trả tiền phòng cả bóng dáng tìm thấy. Hàn Dĩnh thấy dùng tiền Triệu Hồng đưa cho trả cũng cảm thấy hợp lý lắm bèn trực tiếp tìm đến cơ quan Trịnh Vĩ mới biết phạm sai lầm gì đó nên dùng lương để giữ chức rồi.
      Hàn Dĩnh vừa nghe lòng cũng lạnh, giờ có theo Trịnh Vĩ cũng chỉ hít gió Tây Bắc mà sống hơn, mấy ngày nay Hàn Dĩnh cũng thông suốt, theo Trịnh Vĩ căn bản là có đường ra, gây chuyện thường xuyên đến cơm cũng ăn nổi ly hôn tốt hơn. tìm người đàn ông khác, Hàn Dẫn Tố có thể tìm được sỹ quan quân đội chẳng lẽ được sao?
      Nghĩ liền trực tiếp tìm Trịnh Vĩ vui vẻ nhất phách lưỡng tán xong rồi thu xếp đồ đạc về nhà mẹ đẻ luôn. Triệu Hồng nào có biết trong mấy tháng ngắn ngủi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy còn cố tận tình khuyên bảo. Hàn Dĩnh nghe nóng nảy đứng lên trách móc:
      "Mẹ! Con và Trịnh Vĩ ly hôn, mẹ có gì cũng muộn rồi, con mệt chết được nên ngủ trước đây, lát nữa ăn cơm gọi con.”
      Uốn éo cái mông vào nhà trong, Triệu Hồng sửng sốt nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần bước mấy bước đuổi theo lay lay Hàn Dĩnh nằm giường:
      "Tiểu Dĩnh, còn cho mẹ! Sao lại ly hôn?”
      Hàn Dĩnh phất tay:
      "Ý gì nữa, ly hôn rồi, từ nay về sau quan hệ gì với Trịnh Vĩ. Mẹ yên tâm, tiền con mang về đây hết!”
      Triệu Hồng thở phào nhõm, vỗ vào lưng :
      "Nha đầu này quả là kém cỏi, mẹ cho con hay, hôm nay Hàn Dẫn Tố mang vị quân nhân kia về nhà. Hai đứa đó kết hôn. Lần này Hàn Dẫn Tố bản lĩnh lớn bay lên cành cao rồi….”
      Triệu Hồng thao thao bất tuyệt đem gia thế Phương Chấn Đông cho Hàn Dĩnh. Hàn Dĩnh ngồi dậy quên hết cả mệt nhọc, mặt trầm ngâm. Mặc dù biết vị quân nhân kia tầm thường nhưng biết về lai lịch quả khiến Hàn Dĩnh kinh hãi. Từ nay về sau có chết cũng thua kém Hàn Dẫn Tố. Ghen tỵ trong lòng như dã thú lồng lộn lên muốn xé toang cả lồng ngực.
      Trong đầu chợt xẹt qua hình ảnh cao ngất của Phương Chấn Đông, ngũ quan tuấn cùng với khí thế bức người so với Trịnh Vĩ quả là mây với bùn. Người đàn ông như vậy sao có thể coi trọng Hàn Dẫn Tố, đúng là trời già có mắt.
      Triệu Hồng nhìn thần sắc con có vẻ đúng lắm phất tay cái:
      "Tiểu Dĩnh, về sau khôn ngoan chút, đừng cố đối nghịch với Hàn Dẫn Tố. thế nào hai đứa cũng là chị em, con vài lời có ích về sau tương lai tốt hơn. Công việc con cũng cần phải lo lắng nữa, chuyện con và Trịnh Vĩ xem như là chưa từng có, ly hôn ly hôn. Sau này có công việc tìm chồng sau cũng được.”
      Trong mắt Hàn Dĩnh ánh sáng bập bùng, trong lòng nghĩ: “Tìm được người có thể tốt hơn Phương Chấn Đông sao?” cũng tin mình có thể đấu lại với Hàn Dẫn Tố, ban đầu nếu phải Trịnh Vĩ dễ dàng câu dẫn cũng khó đoạt rồi. Đàn ông nào mà chẳng vụng trộm, cũng tin Phương Chấn Đông là ngoại lệ.
      Trong lòng quyết định liền kéo lấy tay mẹ nghe ngóng:
      "Mẹ, mẹ bảo ngày mai gặp mặt Phương gia ở khách sạn Phương Nam sao?”
      Triệu Hồng gật đầu sau đó uất ức :
      "Nhưng cha con cho mẹ , là sợ khó ăn với Phương gia.”
      Hàn Dĩnh bĩu môi thầm vài câu vào tai mẹ . Mắt Triệu Hồng sáng lên gật đầu cái:
      "Cách này được đó, thế nào mẹ ghẻ cũng là mẹ, chúng ta nên mới đúng. ta có thể đuổi chúng ta ra ngoài sao?”
      tart_trungHuệ Nguyễn thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56


      Lại Hàn Thanh Sơn, ra cửa lên xe trực tiếp đến nghĩa trang công cộng. Lúc xuống xe trời bắt đầu có mưa phùn phất phơ như sương khói.
      Hàn Thanh Sơn khỏi có chút giật mình sững sờ, còn nhớ năm đó lần đầu tiên nhìn thấy mẹ Tiểu Tố trời cũng như vậy. che chiếc ô có in hình hoa thanh nhã từ bên đường kia tới rồi cùng đường với ông. Hàn Thanh Sơn biết ông thể tả nổi kích động trong lòng, chỉ cần nhìn cái ông bà. [​IMG]
      thanh nhã xinh đẹp như vậy, uyển chuyển hàm súc như thơ, tinh xảo như họa. Nhưng kích động qua là mất mát sâu, tốt đẹp như vậy sao có thể để ý tới người đàn ông bình thường như ông. Hàn Thanh Sơn khỏi dần tự ti, nhưng trời cũng ưu ái cho họ phát triển, rồi kết hôn. Tất cả rất xuôi dòng.
      Mẹ Tiểu Tố là người phụ nữ dịu dàng hiền tuệ, việc trong nhà hay ngoài nhà lo liệu gọn gàng, biết nấu ăn ngon, vẽ đẹp, là giáo tiểu học dạy mỹ thuật trong trấn.
      Cưới xong Hàn Thanh Sơn cảm thấy mỗi ngày mình trôi qua như sống trong sương mù, hạnh phúc và hài lòng. Bọn họ rất nhanh chóng có con, Tiểu Tố sinh ra càng khiến cho gia đình thêm hạnh phúc như tô thêm nét vẽ trong cuộc sống của họ.
      Nhưng lúc Tiểu Tố ba tuổi, Hàn Thanh Sơn trong lúc dọn dẹp đồ cũ vô tình phát quyển sổ cũ của vợ được đặt rất cẩn thận trong hộp gõ khiến ông nảy sinh tò mò muốn xem trộm.
      Bây giờ nghĩ lại, Hàn Thanh Sơn vô số lần hối hận, nếu như mình mở quyển nhật ký kia có thể cả đời này ông đắm chìm trong hạnh phúc, mà hạnh phúc thường che giấu dối trá sau lưng.
      Hàn Thanh Sơn biết ra trong lòng vợ người đàn ông khác, hơn nữa vẫn có thể cả đời này trong lòng bà chỉ người đàn ông trong nhật ký, sâu trong đáy lòng, thỉnh thoảng mới lấy ra tưởng niệm.
      Ông cảm thấy mình thất bại vô cùng, cái cảm giác bị phản bội làm ruột gan ông quặn đau khổ sở. Ngày đó ông uống say, uống rất say rồi khi tỉnh lại giường Triệu Hồng.
      Triệu Hồng khi đó là quả phụ mở quán ăn xa cơ quan ông. Hàn Thanh Sơn cùng đồng nghiệp thường ra đây nên coi như là quen biết nhưng đến mức này ông hối hận được.
      Nhưng khi đó Triệu Hồng quấn lấy ông nên ông thở phào nhõm. Trong lòng ông dù sao cũng còn vướng mắc cho nên với mẹ của Tiểu Tố còn ân ái như trước nữa, mặc dù vẫn cùng nhà nhưng có ngăn cách.
      Hàn Thanh Sơn cũng muốn để ý nhưng mỗi khi nhìn thấy vợ từ cửa sổ nhìn về nơi xa, trong đôi mắt sương mù tràn ngập u sầu lại kìm chế được mà suy đoán. Có phải trong lòng bà nghĩ đến người đàn ông đó.
      Bởi vì cho nên hà khắc, Hàn Thanh Sơn phát ông thể tiếp tục xem như là có chuyện gì xảy ra tiếp tục bịt tay trộm chuông. Đến khi Tiểu Tố lên cấp hai hôn nhân giữa ông và vợ chỉ còn danh nghĩa. Nhiều năm như vậy ông dan díu với Triệu Hồng thực chất trong tiềm thức chỉ là để trả thù.
      Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là đó chỉ là mình ép mình lấy cớ mà thôi. Ông có thể là người xấu xa vô lại nhưng cũng phải là người thản nhiên.
      Cho nên sau đó cưới Triệu Hồng cũng là bởi vì Triệu Hồng Tiểu Dĩnh là con ông. Hàn Thanh Sơn tính toán ngày, cảm thấy hình như ông đối với Hàn Dĩnh thiệt thòi cho nên lòng ông tự chủ mà nghiêng về Hàn Dĩnh.
      Mặc dù tại nhưng Hàn Thanh Sơn cũng cảm thấy mình thua thiệt Hàn Dĩnh quá nhiều, đứa trẻ có cha so với Tiểu Tố mất nhiều cơ hội và hạnh phúc nên ông chỉ muốn bồi thường. Dù sao cũng là cốt nhục của ông nhưng ông bỏ quên Tiểu Tố.
      Mưa phùn rơi dày hạt hơn làm ướt bậc thang trong nghĩa trang. Hàn Thanh Sơn ngẩng đầu lên nhìn thấy cách đó xa trước mộ vợ là Tiểu Tố và Phương Chấn Đông đứng đó
      Tới thăm mộ mẹ là do Phương Chấn Đông đề nghị, mặc kệ thế nào cũng là con rể cần gặp mặt cha mẹ vợ. Hàn Dẫn Tố bật cười thở dài tựa vào hỏi :
      "Chấn Đông, xem có phải em quá đáng ? Dù sao bà ta cũng là người cha em chính thức cưới vào cửa.”
      Bàn tay Phương Chấn Đông vuốt ve mái tóc :
      "Chuyện của trưởng bối có ý kiến, mặc kệ là ai thể để cho Tố Tố nhà phải chịu uất ức.”
      Hàn Dẫn Tố sửng sốt quay sang nhìn bất ngờ rồi tiến gần tai giọng :
      "Phương Chấn Đông, ra là cùng biết lời ngon tiếng ngọt này!”
      Phương Chấn Đông cũng cười, ánh mắt lóe lên cái cúi đầu lại gần xấu xa :
      " chỉ mà thôi đúng ?”
      " là đồ mặt dày!”
      Khuôn mặt đỏ bừng lên nhìn vị tài xế:
      "Bác ơi, nghĩa trang công cộng!”
      Đến trước mộ mẹ, Hàn Dẫn Tố nhịn được nước mắt, thoáng cái hơn năm rồi chưa tới đây. bia mộ vẫn nụ cười dịu dàng của mẹ như chăm chú nhìn nhàng hỏi:
      "Tiểu Tố, bây giờ con hạnh phúc chứ?"
      Hàn Dẫn Tố nghẹn ngào hai tiếng, tựa vào ngực Phương Chấn Đông nghiêm trang :
      "Mẹ, đây là con rể của mẹ. Lần đầu tiên đường gập ghềnh nhưng lần này con rất xác định, ấy là hạnh phúc của con, con theo ấy xa rời.”
      Phương Chấn Đông đưa tay chào theo quân lên rất thành khẩn :
      "Mẹ, con là Phương Chấn Đông, con thương Tố Tố cả đời, mẹ yên tâm!”
      Trong mưa bụi Hàn Dẫn Tố cảm thấy nụ cười của mẹ thêm sáng lạn. Tiếng bước chân từ xa truyền đến, Phương Chấn Đông giọng :
      "Tố Tố, cha tới."
      Hàn Dẫn Tố xoay người ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có nồng đậm oán giận cùng uất ức. Ở trước mộ mẹ, uất ức trong lòng của thể nào nhịn nổi, Phương Chấn Đông đặt tay lên vai rồi đưa ô cho :
      " qua bên kia chờ em, bậc thang rất trơn, lúc xuống phải cẩn thận.”
      Phương Chấn Đông cung kính cúi đầu chào Hàn Thanh Sơn rồi bước . Nghĩa trang lớn như vậy chỉ có hai cha con đứng cạnh nhau. Đây cũng phải là tiết tảo mộ, trừ tiếng mưa rơi xào xạc vào cây tùng bách ra nơi đây hoàn toàn vắng lặng. Yên tĩnh khiến bao nhiêu hàng rào ngăn cách cha con từ trước đến nay trong nháy mắt sụp đổ.
      Có lẽ là bởi vì hôm nay hạnh phúc làm yên lòng nên Hàn Dẫn Tố mới có dũng khí để hỏi. Cũng có lẽ là do đứng trước mộ mẹ , mẹ yên giấc dưới đất tiếp dũng khí cho mà cũng có thể là do nghi vấn từ đáy lòng giờ phút này thể giấu nổi:
      "Cha, con muốn biết con có là con đẻ của cha ?”
      Hàn Thanh Sơn ngạc nhiên lâu sau mới sực tỉnh:
      "Tiểu Tố, sao con có thể hỏi vấn đề vô lý như vậy? Con là con của cha từ bấy lâu nay đều vậy.”
      Ánh mắt Hàn Thanh Sơn buồn bã:
      "Tiểu Tố, đây là con oán cha, oán trách cha mấy năm nay quan tâm đến con?”
      Hàn Dẫn Tố trầm mặc , Hàn Thanh Sơn khẽ thở dài:
      "Rất nhiều chuyện, cha cũng nghĩ ra, mẹ con, mẹ con…..”
      Hàn Thanh Sơn trong lúc này biết sao cho con mình hiểu. Dù sao đó cũng là chuyện đời trước, giờ có lật lại với đời sau quả hợp lắm. Do dự lúc rồi tiếp tục :
      "Chuyện qua hãy để cho nó qua ! cần thiết truy cứu, bây giờ nhìn con hạnh phúc thế này mẹ con ở dưới suối vàng cũng thấy vui mừng. Tiểu Tố, con mang thai nên về trước ! Cha có vài lời muốn với mẹ con.”
      Hàn Dẫn Tố nhàng gật đầu rồi dọc theo thềm đá chậm rãi bước xuống. vài bước quay đầu lại thấy dưới mưa bóng lưng của cha có chút còng xuống, tóc bên thái dương bạc mấy phần giống như dính đầy tang thương và phong sương. Bất kể đúng sai mẹ về đất mà cha cũng già rồi, ít nhất biết mình chính xác là con của cha mẹ.
      Cảm giác ấp áp tràn đến, Phương Chấn Đông ôm chặt vào ngực. Nhiệt độ ấm áp như chui thẳng vào lòng , tựa vào ngực thầm:
      "Phương Chấn Đông?"
      "Ừ?"
      Giọng dứt khoát trầm thấp từ lồng ngực chui vào tai như gõ trống nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy yên lòng. Hàn Dẫn Tố ngước khuôn mặt nhắn lên:
      "Em . . . . ."
      Ánh sáng trong mắt Phương Chấn Đông tăng vọt, câu cũng bế cả người lên bước nhanh ra nghĩa trang. đường vẻ mặtvẫn đen ngòm như chưa từng nghe thổ lộ.
      Hàn Dẫn Tố rất bất mãn bĩu môi, cho đến khi hai người vào khách sạn, vừa mới vào cửa bị đặt tường, miệng há mở trực tiếp cường thế xâm nhập miệng . Tùy ý dây dưa như muốn nuốt vào, nhanh chóng dấy lửa lan ra cả cánh đồng cỏ khô.
      Lại , Phương Chấn Đông cũng nhịn đủ lâu, trong bệnh viện nhịn mấy tháng, ra khỏi bệnh viện vào Phương Gia, mặc dù ở lầu nhưng cũng thể tận hứng. Hơn nữa này yếu ớt nhạy cảm thể tự nhiên được. Mặc dù ở Phương gia hai người có làm nhưng cũng ra sức khước từ, hoàn toàn thể tập trung, mỗi lần đều thúc giục làm cho xong chuyện.
      Phương Chấn Đông cảm thấy hình như vợ chán , nhưng hôm nay hai người ở riêng với nhau mà muốn lâu rồi, hơn nữa nghe cái miệng nhắn của vợ lời ngọt chết người như vậy chui vào lòng như đem bàn ủi san phẳng tất cả hơn nữa còn đốt cháy dục hỏa trong lòng .
      Phương Chấn Đông giữ chặt lấy đầu bừa bãi hôn, hôn cho đến khi hận đem vợ của mình nuốt hết mới bỏ qua. Hương thơm quen thuộc cùng hơi ấm của làm mãnh thú trong đầu đột nhiên chui ra….
      Bàn tay nhanh chóng xẹt qua quần áo mỏng manh của , căn bản có ý định nhẫn nại mà tìm khóa kéo….Trong mơ mơ màng màng Hàn Dẫn Tố chỉ nghe thấy tiếng roẹt roẹt……y phục người trong nháy mắt rời khỏi thân thể nhưng muốn để ý. tại giờ phút này trong mắt chỉ có người đàn ông , cũng muốn , rất muốn……
      tart_trung, Mai TrinhHuệ Nguyễn thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57

      Tuy là ý loạn tình mê, hai người cũng quên sinh mệnh trong bụng. Bụng của Hàn Dẫn Tố hơn bụng phụ nữ bình thường khi mang thai rất nhiều, gần bảy tháng rồi mà nhìn qua chỉ như chiếc vung nồi tròn tròn bụng. Mỗi lần Phương Chấn Đông nhìn lại lo lắng quá mức, sau đó khoa phụ sản lấy quyền uy bảo đảm đứa bé trong bụng rất khỏe mạnh Phương Chấn Đông mới thở phào nhõm.[​IMG]
      Vì vậy, bây giờ Hàn Dẫn Tố mặc dù mang thai nhưng nặng nề mà như viên châu ngọc ngày càng sáng, ôm vào trong ngực cảm giác là tốt. Với lại vì mang thai nên vô cùng nhạy cảm, phong tình vạn chủng tựa như gió xuân làm Phương Chấn Đông hận thể đắm luôn mình vĩnh viễn vào đó.
      Phương Chấn Đông hơi cúi người ôm lấy bước nhanh vào phòng trong, hơi thở càng nặng nề, cả người nóng bừng như nước sôi nhưng tay lại cẩn thận đem vợ đặt nghiêng người giường lớn, bàn tay lướt qua bụng nhô lên giọng :
      "Bác sĩ tận lực dùng tư thế này tốt với con.”
      xong, lời gì tách chân ra vào rất sâu.
      “A….Ưm….”
      Hàn Dẫn Tố rên rỉ hai tiếng rồi ôm trọng vật nóng bỏng cứng rắn kia làm cho thân thể vốn nhạy cảm càng thể nhịn được mà run rẩy. Đốm lửa trong lòng dấy lên nhanh trong nháy mắt đem lý trí đốt hơn phân nửa…..
      Bàn tay bé trắng nõn túm lấy cánh tay cường tráng, ngón tay dường như cắm vào da thịt , đầu ngửa lên ngừng thở dốc…..
      Mồ hôi từng giọt lớn từ trán Phương Chấn Đông rỏ xuống, lên người Hàn Dẫn Tố, gân xanh như muốn nứt ra nhưng động tác vẫn nhàng chậm chạp.
      Dần dần, Hàn Dẫn Tố cảm thấy trong thân thể có luồng khí nóng ran xông lên, đối với động tác thương cảm của Phương Chấn Đông chẳng có chút nào cảm thấy biết hơn, bất mãn rầm rì hai tiếng, cái mông cố đưa về phía sau đón lấy, miệng bất mãn kêu:
      "Phương Chấn Đông. . . . . . Phương Chấn Đông. . . . . ."
      Phương Chấn Đông thể chịu nổi giọng mềm mại van xin của vợ , động tác phía dưới cũng thể khống chế nổi nữa. Tiết tấu cuồng loạn dồn dập giống như gió táp mưa rào, lúc tiến vào nhụy hoa ngừng co rút lại, xuân triều ngừng trào ra hòa lẫn tình triều…..
      Phương Chấn Đông dường như khống chế được luống cuống trong lòng mình nhưng đáy mắt khỏi quét qua thân thể dưới thân mình hóa thành vũng nước. Ánh sáng từ ngoài cửa sổ xuyên thấu qua rèm cửa đăng ten màu trắng tan mất ở trong phòng chiếu vào người khiến cả người dâng lên vầng sáng trắng óng ánh trong suốt tựa như bạch ngọc hảo hạng. Mắt nhắm chặt, hai má thấu hồng, cái miệng nhắn khẽ mở ra khó nhịn thở dốc rầm rì giống như con cá biển bị mắc cạn đáng thương thể ra lời nào.
      Đây là người phụ nữ của Phương Chấn Đông , hận thể bọc vợ của vào trái tim mình, thể làm tổn thương dù là chút nên động tác của lại khỏi nhàng chậm chạp.
      Đáng tiếc chút cũng cảm kích, rầm rì hai tiếng, cái miệng nhắn bất mãn cong lên kiên nhẫn, vội vàng giống như thúc giục:
      "Phương Chấn Đông. . . . . . Phương Chấn Đông. . . . . ."
      Phương Chấn Đông muốn cười phá lên, ở Phương gia mỗi lần như thế này đều ra sức khước từ làm cho người ta dở khóc dở cười. Nhưng cũng dám vui mừng khẽ cắn lỗ tai đỏ rực của :
      "Ngoan chút cho , được chứ?”
      Giọng phả vào tai , bàn tay đưa về phía trước, lướt qua cái bụng phình tìm được chốn đào nguyên bí nhất…..
      “Ưm……”
      Hàn Dẫn Tố hít sâu cái, căn bản chưa từng nghĩ đến người đàn ông quy tắc như vậy lại biết làm điều này, còn chưa nghĩ ra bị bàn tay linh hoạt vân vê trêu chọc cho lửa tình càng thêm cháy rực khiến cho lý thiêu đốt thành mây khói.
      Hàn Dẫn Tố cảm giác mình giống như chiếc lá dập dềnh cái chớp mắt là lên thiên đường, cái chớp mắt nữa là xuống địa ngục là thỏa mãn hay là đói khát, vui vẻ hay là khổ sở…..Cho đến khi cả người giống như bay lên mây rồi rơi xuống trong nháy mắt lý trí mới trở lại……
      Ngoài cửa sổ mưa thu róc rách, bên trong cửa sổ xuân tình vừa mới nghỉ. Hàn Dẫn Tố thở dốc hồi lâu mới xoay người, khuôn mặt nhắn vẫn còn đỏ ửng, vầng trán nhuộm tầng mồ hôi nhìn qua hết sức kiều diễm, bàn tay bé giữ chặt lấy mặt bá đạo thẩm vấn:
      "! học với ai?”
      Đáng tiếc giọng vô cùng mềm mại, càng thêm nồng đậm ghen tức khiến khóe miệng Phương Chấn Đông nhếch lên túm lấy tay giữ chặt lấy mặt mình, quay ngươi hôn lên cái trán trơn bóng, ánh mắt lóe lên cái bắt đầu cái giọng biết rồi còn hỏi:
      "Cái gì?"
      Khuôn mặt của Hàn Dẫn Tố càng đỏ:
      "Cái đó. . . . . . Chính là mới vừa rồi ….”
      Ấp úng mấy từ mà thể nghiêm chỉnh thẳng ra, ngẩng đầu lại phát ra ánh mắt ranh mãnh của khỏi hận bèn hé miệng cắn lồng ngực cái. Nhưng hàm răng , sức cũng yếu mà Phương Chấn Đông da dày thịt béo căn bản là tạo thành uy hiếp gì.
      Hiếm khi vợ điêu ngoa, Phương Chấn Đông cảm thấy lúc này vợ càng động lòng người hơn nữa, thích thú lên tiếng cứ để mặc cho cắn.
      Hàn Dẫn Tố cắn đến lúc răng mỏi buông ra cũng chỉ là dấu răng nhàn nhạt, nắm tay lại nhất quyết tha đấm mấy phát:
      "Phương Chấn Đông, da của sao dày vậy?”
      Phương Chấn Đông cười kéo chăn qua đắp cho hai người:
      "Chồng em là quân nhân, chút sức này của em chẳng khác gì gãi ngứa!”
      xong, cúi đầu rất có mấy phần hài lòng quét qua hai mắt nhíu nhíu mày:
      “Em là do thiếu rèn luyện, thể năng kém, chờ em sinh con xong phải thao luyện cho tốt!”
      Hàn Dẫn Tố lườm cái:
      "Phương Chấn Đông, em phải là lính của , em là vợ đấy!”
      Phương Chấn Đông chợt ghé vào tai bá đạo :
      "Thể năng của vợ càng phải đạt tiêu chuẩn, giờ chồng em phải kiềm chế, nếu mà thi triển ra hết em lại bị làm cho ngất cũng nên.”
      Hàn Dẫn Tố hết đỏ mặt lại nhéo lấy tai :
      "Giờ em hoài nghi cái gương mặt này có phải là đeo mặt nạ, sao có mặt nào đen như vậy mà ra những lời biết xấu hổ?”
      Phương Chấn Đông trừng mắt:
      "Gì mà biết xấu hổ, đây là đại nghiêm chỉnh, được qua loa.”
      Hàn Dẫn Tố mặc kệ , người đàn ông này da mặt dày như mặt sắt căn bản phải là đối thủ. Dù sao tại cũng tìm được biện pháp đối phó , nếu dám xem là lính dưới tay ăn vạ xem ai lợi hại?
      Phương Chấn Đông nào biết trong lòng vợ nghĩ gì, kế hoạch huấn luyện lên từ lâu nhưng nào đâu biết ban ngày huấn luyện tối về lại luyện quả được đủ bù mất. Cuối cùng giải quyết được việc gì, hành lặng lẽ vẫn là , chuyện này tạm thời đề cập tới.
      Lại Phương Gia Nhị lão cùng Phương Nam, sáng sớm ngày hôm sau đến Miền Nam, tuy Phương Hoa Trung tại cao cao tại thượng nhưng cũng muốn quá tự cao tự đại, hơn nữa đường bà Phương ngừng dặn dò ông:
      "Đứa trẻ Tố Tố kia quả là khổ, mẹ ruột sớm ngay cả học phí cũng là do mình kiếm. Đúng là có mẹ ghẻ có bố dượng, cha ruột của Tố Tố tuy quá đáng nhưng dù sao cũng là thân nhân nên chúng ta cần phải qua lại. Dù sao cũng chỉ là nể mặt nhau đôi chút, số việc ta chỉ cần giả biết là được, dù sao về sau Tố Tố là người của Phương Gia, có chúng ta thương là được rồi!”
      Khuôn mặt của Phương Hoa Trung luôn nghiêm túc cũng khỏi bật cười nhìn vợ trêu chọc:
      "Ban đầu như bà mẹ chồng mực phản đối sao giờ biến thành người khác vậy?”
      Bà Phương liếc ông cái:
      "Quá khứ thể nghĩ thông suốt sao? Tôi đâu phải như ông là lãnh đạo nên giác ngộ cao, tư tưởng tiến bộ, ông cũng đừng lấy đó mà châm chọc tôi chứ? tóm lại là được làm khó Tố Tố.”
      Phương Nam ở bên cũng nhịn được cười, Bà Phương quay sang Phương Nam giọng hỏi:
      "Mẹ ghẻ của Tố Tố đến đó chứ? khi biết Tố Tố chịu khổ như vậy mẹ ưa nổi rồi. Còn có đứa con của bà ta nữa, dám quyến rũ rể của mình, còn kết hôn, đây là loại người gì vậy? Sao cha của Tố Tố có thể cưới người đàn bà kia vào cửa mà hất con ruột của mình ra ngoài?”
      Phương Nam biết mẹ đau lòng thay cho Tố Tố, nhưng nghĩ lại góc độ khác nếu có lần giày vò đó có thể trai thể tìm được vợ vừa ý. Cho nên có được có mất, cuộc sống và tình tất cả đều như vậy, hạnh phúc là quan trọng nhất.
      Hàn Thanh Sơn có chút khẩn trương khó , lo lắng đến đêm khó ngủ. Tiếp ông là vị thư ký trung niên rất thân thiết và khách khí.
      Vừa vào phòng ăn, Phương Hoa Trung đứng lên đón:
      "Thông gia, giờ mới gặp mặt là có chút biết xấu hổ rồi !"
      Hàn Thanh Sơn ngờ vị lãnh đạo chỉ gặp ở TV lại gần gũi và bình dị đến thế, những thấp thỏm ban đầu trong nháy mắt được dẹp yên ít. Hàn huyên lát thấy Tiểu Tố và Phương Chấn Đông dìu bà ngoại Tiểu Tố vào trong. Bà có chút gầy nhưng sắc mặt vẫn còn tốt và nhìn qua thấy khỏe lên ít, theo sau là cậu mợ của Tiểu Tố.
      Cậu mợ của Hàn Dẫn Tố là người rất an phận, tuy mới ban đầu nghe bối cảnh nhà chồng Hàn Dẫn Tố cũng bị dọa cho sợ hết hồn nhưng khi định thần lại lại lo lắng cho cháu sợ trèo cao mà chịu uất ức. Nhưng mắt thấy vị quân nhân khí thế bức người, tuy câu nệ người nhưng ánh mặt vẫn luôn dõi theo cháu mình, đáy mắt thể giấu nổi vẻ dịu dàng. Cậu mợ nhiều nhưng cũng hiểu hai đứa tình cảm vô cùng tốt cũng yên lòng.
      Bà ngoại càng thêm vui vẻ, nụ cười mặt thu lại được kéo lấy Phương Chấn Đông nhìn quanh thấy thế nào cũng hài lòng. Chờ Hàn Dẫn Tố , bà còn dặn vợ chồng con trai:
      "Mặc dù nhà chồng Tiểu Tố tầm thường nhưng hai người cần phải gấp gáp nịnh bợ. Chúng ta đàng hoàng sống qua ngày là tốt rồi, Tiểu Tố có được hạnh phúc ngày hôm nay quả dễ dàng, chúng ta ngàn vạn lần đừng làm phiền Tiểu Tố.”
      Vì vậy đừng xem cậu mợ là người dân bình thường nhưng ra lại vô cùng khác biệt. Đối mặt với Phương Gia hiển hách như thế này cũng lộ ta vẻ xun xoe bỉ ổi chút nào. Nhị Lão Phương Gia cũng thầm gật đầu, có lẽ phần tính thẳng thắn của con dâu chính là từ phẩm cách cao thượng mà họ mà dưỡng thành.
      Bên này lúc khách và chủ đều vui mừng, chợt nghe ngoài cửa có tiếng ồn ào mơ hồ truyền tới. Phương Hoa Trung khẽ nhíu mày, Lão Triệu thư ký đẩy cửa vào giọng bên tai ông khiến mặt của Phương Hoa Trung càng lúc càng khó, quét qua con cái. Phương Nam hiểu ý đứng lên theo Lão Triệu ra ngoài.
      tart_trungHuệ Nguyễn thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 58

      Phương Nam vừa ra khỏi phòng ăn liền nhìn thấy hai mẹ con gào khóc ầm ỹ bị bảo vệ ngăn lại ở cách đó xa. Phương Nam từ nhân vật dễ đối phó cộng thêm lăn lộn nhiều năm thương trường tự có khí thế bức người. Hơn nữa ở đây là người ngoài có quan hệ gì với lại càng là người đáng để nể mặt, hơn nữa mẹ con Triệu Hồng đối với Phương Nam mà lại triệt để có quan hệ.
      Hơn nữa đối với hành vi xấu xa của em kế Hàn Dẫn Tố, Phương Nam hận đến ngứa răng. Đàn ông đời chết sạch hay sao mà dám tìm đến rể mình? Có thể thấy được trình độ vô sỉ đến mức còn thuốc chữa nữa rồi. [​IMG]
      Vội vã vừa thấy mặt Phương Nam có thể dễ dàng nhìn ra hai mẹ con này đều là kẻ an phận, trắng ra hai mẹ con nhà này là kẻ dễ bắt nạt.
      Phương Nam lãnh đạm soi kỹ Hàn Dĩnh, cay cú nhưng Hàn Dĩnh tự chủ mà lui về phía sau bước. Mẹ con Hàn Dĩnh dĩ nhiên biết Phương Nam nhưng nhìn từ trong phòng ăn ra cần phải nhất định là người của Phương Gia rồi.Hơn nữa người mặc bộ lễ phục màu hồng sang trọng, trước ngực cài trang sức bằng kim cương tinh xảo dưới ánh đèn sáng đến chói mắt, nhìn qua Hàn Dĩnh cũng biết.
      từng đến hiệu trang sức nhìn qua ghim cài áo này, đó là nhãn hiệu cao cấp số lượng có hạn, do nhà thiết kế danh tiếng thiết kế. Chỉ cần nhìn bảng giá Hàn Dĩnh nhìn qua cũng đủ để hít ngụm khí lạnh. Nhìn dãy chữ số 0 đằng sau nó biết cả đời này có muốn cũng bao giờ có được nó, có thể cả đời này chỉ có thể ngắm chứ thể sở hữu được thứ xa xỉ phẩm như thế này.
      Nhưng hôm nay nhìn đồ xa xỉ phẩm này Hàn Dĩnh dường như có thể tưởng tượng đến sau này Hàn Dẫn Tố lại có thể dễ như trở bàn tay. Ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ thể che giấu nổi đưa tay thầm kéo tay Triệu Hồng. Nhưng Triệu Hồng đảo mắt tính toán sau đó nở nụ cười dối trá:
      " là con của thông gia đúng ? Tôi là mẹ của Tiểu Tố, ba Tiểu Tố vui quá nên quên cả tôi và Tiểu Dĩnh rồi, à, đây là em Tiểu Tố, hai chị em nhà nó rất thân thiết.”
      Triệu Hồng mở mắt mò, Triệu Hồng nghĩ rằng gia thế hiển hách như thế này cần nhất là mặt mũi, mình chủ động tìm tới cửa chẳng lẽ họ dám đuổi bà ra ngoài sao? Nhưng vừa vặn gặp phải Phương Nam, Phương Nam chính là ai cần tính sổ tìm người đó, hơn nữa hai mẹ con này ở trong mắt Phương Nam là kẻ vô địch tiện, biết xấu hổ còn tìm tới cửa.
      Chỉ nhìn biểu tình của hai người bọn họ kia Phương Nam cần nghĩ cũng biết hai người kia muốn gì, cũng đoán được Hàn Dẫn Tố chịu ít thiệt thòi từ hai mẹ con này, quả hai mẹ con nhà này phải là kẻ dễ bắt nạt.
      Phương Nam sắc mặt cũng đổi quét mắt sang Lão Triệu đứng bên cạnh nhàng :
      "Chú Triệu, hôm nay là thông gia hai nhà gặp mặt, những người có nhiệm vụ được cho đến gần nhận loạn thân thích. Cứ gọi Vương ở cục công an đến đây là được.”
      xong, nhìn cũng chưa từng nhìn hai mẹ con này, xoay người lại vào trong. Mẹ con Triệu Hồng sửng sốt lúc bị nhân viên bảo vệ khách sáo cưỡng chế mời ra ngoài.
      Mặt mũi Triệu Hồng trắng đỏ hồi, sống nhiều năm như vậy mà chưa từng bị nhục nhã như thế này, cảm thấy ngay cả người phục vụ cũng nhìn bà với vẻ mặt giễu cợt cũng khinh bỉ. Nhưng Triệu Hồng mặt dày hơn cả tường thành thèm để ý đến mặt mũi trương gân cổ hét lên:
      "Hàn Thanh Sơn, ông ra ngoài mau, Hàn Thanh Sơn ông là đồ khốn kiếp, ông ở bên trong vờ như thấy để cho kẻ khác bắt nạt vợ con ông, ông phải là đàn ông…..”
      Hùng hùng hổ hổ kêu la, căn bản có tác dụng, hai người bị đuổi ra khỏi khách sạn, trừ phục vụ còn có bảo vệ mặt đen căn bản cho mẹ con bà đến gần thêm nửa bước.
      Hàn Dĩnh dậm chân cái lôi mẹ, nhịn được :
      "Mẹ, mẹ phải kêu nữa, cha con cũng nghe được đâu.”
      "Gì mà cha? Hàn Thanh Sơn mà xứng đáng sao?”
      Triệu Hồng tức đến muốn lựa lời mà nhưng ngẩng đầu lên thấy Hàn Dĩnh nhìn bà chằm chằm:
      "Mẹ, lời mẹ vừa là ý gì?”
      Triệu Hồng mới ý thức tới việc mình sai, vội vàng che giấu xoa xoa mặt:
      "À, ừ, là mẹ giận quá nên hồ đồ rồi, ta thôi. cho ta vào ta cũng thèm. Mẹ tin cái lão già khốn kiếp đó về nhà, hừ! Đừng tưởng rằng leo lên cành cao liền lên trời, chừng ngày nào đó ngã xuống…..”
      Hai mẹ con ngay cả cửa cũng vào, trong lòng vô cùng uất ức nhưng thể ra được. Về tới nhà càng nghĩ càng thấy giận lại nghe được tiếng xe bên ngoài, Triệu Hồng vội vàng đứng lên Hàn Dĩnh xông ra trước bà rồi.
      Lúc Hàn Dĩnh ra Hàn Thanh Sơn xuống xe đứng ở bên cạnh bồn hoa cùng Phương Chấn Đông và Hàn Dẫn Tố biết gì đó. Giữa ánh mặt trời rọi xuống chiếu xuống thân ảnh sáng ngời của Hàn Dẫn Tố khiến cho Hàn Dĩnh khỏi trố mắt nhìn. Lại có hơn mấy tháng chưa gặp Hàn Dẫn Tố mà thôi nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi Hàn Dẫn Tố thay đổi hoàn toàn.
      ta lúc này cả người như được tầng sáng hạnh phúc bao phủ, trông vô cùng trẻ tuổi, cho dù mang thai nhưng cũng vô cùng xinh đẹp đến kinh tâm động phách hơn trước đây rất nhiều. Bất cứ lúc nào Hàn Dẫn Tố cũng xinh đẹp cao cao tại thượng, đến mơ cũng thể với tới được.
      Hàn Dẫn Tố hạnh phúc cùng sáng rỡ hoàn toàn như tấm gương, ràng chiếu rọi được hèn mọn cùng khó coi của chính mình, ta vĩnh viễn là thiên nga trắng còn ngay cả con vịt xấu xí cũng bằng. Giờ lại càng giống như con chuột chỉ biết núp vào hang dùng ánh mắt u oán và ghen tỵ lẫn hâm mộ nhìn ta mà thôi.
      Hàn Dĩnh hận nhất ở Hàn Dẫn Tố chính là ta dễ dàng có được mà mình hao tâm tổn sức mấy cũng thể có, hơn nữa tại cuộc sống Hàn Dẫn Tố vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc toát ra người ta như ánh sáng có thể đâm mù mắt .
      Ánh mặt Hàn Dĩnh nhìn xuống bụng nổi lên của Hàn Dẫn Tố, ánh mắt tựa như lưỡi dao có độc.
      Triệu Hồng lúc tuổi còn trẻ nổi danh là kẻ giỏi gây chưa bao giờ phải chịu thua thiệt như hôm nay, lửa giận nín nửa ngày lúc này vừa nhìn thấy Hàn Thanh Sơn trở lại liền kịp vào nhà hung hăng xông tới định gây gổ.
      Lửa xông lên tận đỉnh đầu mà lao nhanh để ý dưới chân biết vấp phải cái gì nghiêng người cái ngã rầm xuống…..Triệu Hồng bây giờ phát tướng yểu điệu như ngày xưa nữa, thân thể nặng nề ngã xuống hậu quả có thể nghĩ tới mà tất đụng đến người gần nhất là Hàn Dẫn Tố.
      Biến cố xảy ra quá nhanh, Hàn Dẫn Tố căn bản còn chưa có phản ứng kịp, chỉ tới kịp theo bản năng bảo vệ bụng của mình. Bỗng nhiên có cảm giác thân thể chợt , bị Phương Chấn Đông nhanh ôm lấy tránh xa ra. Thân thể Triệu Hồng có vật cản thế là ngã xuống đất.
      "A. . . . . ."
      tiếng bén nhọn tiếng kêu thê thảm như xé vang lên, Hàn Thanh Sơn sợ hết hồn biết chuyện gì xảy ra nhìn thấy Triệu Hồng nằm tren mặt đất kêu rên. Vội vàng tới đỡ bà ta Hàn Dĩnh cũng xông lại, sắc mặt xám ngoét, ánh mắt lóe lên như lên án Hàn Dẫn Tố:
      "Hàn Dẫn Tố, làm gì? tránh sao mẹ tôi có thể ngã được, muốn ngoan tâm giết mẹ tôi, mẹ tôi có điều gì tôi liều mạng với …..”
      xong, la lối om sòm định tới túm kéo Hàn Dẫn Tố, lại bị cánh tay Phương Chấn Đông gạt ra nhàng đẩy cái khiến lảo đảo. Hàn Dĩnh ngẩng đầu lên thấy ánh mắt sắc lạnh như dao của Phương Chấn Đông khỏi sợ run người, ánh mắt người đàn ông này có thể đâm chết . Mà so với ánh mắt giọng ta còn lạnh hơn:
      " đưa chân ngáng mẹ với mục đích là gì tôi cần thiết phải biết nhưng chuyện cẩn thận chút, muốn vu hãm cho vợ tôi phải cân nhắc chút, có tôi ở đây đừng nghĩ.”
      Lời của Phương Chấn Đông vang vang có lực, ràng vô cùng truyền vào tai Triệu Hồng và Hàn Thanh Sơn. Triệu Hồng biết mình bị gãy xương ở đâu mà cảm giác cả người nhúc nhích được bắt đầu thấy sợ. Vốn định gây với Hàn Thanh Sơn cũng biến mất níu lấy tay ông như vớ phải cọc gỗ.
      Chỉ cần hơi tỉnh táo lại cũng biết Phương Chấn Đông sai. Mới vừa rồi người ngáng chân bà là con bà, cái ý nghĩ này khiến lòng bà lạnh lại. Ánh mắt chăm chú nhìn vào con mình biết gì cho phải.
      Hàn Dĩnh mặt liền biến sắc, lại nhào tới bên cạnh Triệu Hồng vội vàng giải thích:
      "Mẹ, mẹ phải tin con, là con cẩn thận mà mẹ lại bước quá mau nên nhìn thấy con đứng đó, hu hu…”
      Trán Hàn Thanh Sơn bắt đầu co rút đau đớn, nhìn chằm chằm Hàn Dĩnh, cả giận :
      "Bây giờ những thứ này có ích lợi gì? Còn gọi điện thoại gọi xe cứu thương. . . . . ."
      Triệu Hồng lần này ngã , hơn nữa người lớn tuổi, xương cốt rệu rã. Vừa rồi ngã vào cạnh bồn hoa làm nứt xương chậu, tuy lưu lại di chứng nhưng biết có phải là báo ứng hay .
      Theo bệnh viện ra ngoài, Phương Chấn Đông trầm mặc hồi lâu mới cau mày mở miệng:
      "Về sau bên cạnh được gặp đứa em kế này biết chưa?”
      Hàn Dẫn Tố cũng hiểu đầu đuôi nhưng lời của cũng nghe thấy rồi. Trong ấn tượng của mặc dù với Hàn Dĩnh chẳng tốt đẹp gì nhưng chuyện ác độc như cố ý ngáng chân mẹ ruột vẫn thể tin nổi có người dám làm.
      Hơn nữa Hàn Dẫn Tố cũng ngu, cần suy nghĩ cũng biết mục Hàn Dĩnh nhất định là mình. Từ khi Hàn Dĩnh vào Hàn gia, có thể là sớm hơn ta sớm có địch ý mãnh liệt với , bây giờ nghĩ lại hiểu nguyên nhân là vì đâu?
      "Tố Tố, Tố Tố?"
      Phương Chấn Đông gọi hai tiếng, thấy vợ thất thần lên tiếng cho là bị hù sợ. Dừng bước lại nâng cằm lên cẩn thận xem nét mặt vừa đưa bàn tay xoa xoa khuôn mặt
      "Sao? Nơi nào thoải mái à?"
      Hàn Dẫn Tố định thần lại cầm lấy bàn tay to của :
      "Mới vừa rồi hỏi em chuyện gì?”
      Ánh mắt Phương Chấn Đông dịu dàng cưng chiều dí tay vào trán :
      "Em ấy! Đúng là con sâu ngốc nghếch!”
      Trầm ngâm mấy giây lắc đầu cái:
      " có gì? về thôi, cha mẹ còn chờ chúng ta ở khách sạn đấy!”
      Trong lòng Phương Chấn Đông nghĩ, dù sao về sau vợ đều ở bên cạnh , Hàn Dĩnh có muốn làm chuyện xấu cũng có cơ hội mà làm. Mà giờ ra chỉ khiến vợ lo lắng sợ hãi.
      như thế, trình độ ác độc của em kế Tố Tố giữa thanh thiên bạch nhật Phương Chấn Đông cũng có thể nghĩ và đoán ra được. Mới vừa rồi còn thấy ta nhìn chằm chằm vào Tố Tố như có thâm cừu đại hận, hận thể giết người.
      Hơn nữa ta dám lợi dụng mẹ ruột mình bị thương để giá họa cho Tố Tố coi như là đơn giản là do chiều quá mà hư. người ta có loại nguy hiểm lường trước được giống như bom hẹn giờ, mà mục tiêu của quả bom đó là vợ trong ngực ….
      tart_trungHuệ Nguyễn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :