1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau khi hôn nhân tan vỡ - Hân Hân Hướng Vinh

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49

      " giáo Hàn, tôi và cha của Chấn Đông đều phải loại cha mẹ cổ hủ đến mức can thiệp vào hôn nhân của con cái. Lúc biết chuyện của và Chấn Đông tôi rất thích , nếu chưa từng kết hôn tôi cũng phản đối hai người, hiểu chứ?”
      Sắc mặt Hàn Dẫn Tố có chút trắng bệch, quen ứng phó với người mẹ như thế này, hơn nữa Bà Phương cũng ác ý, thậm chí ánh mắt bà nhìn còn cảm thấy cả được từ ái và thương tiếc nhưng điều này có nghĩa là tiếp nhận làm con dâu. [​IMG]
      ra muốn lơ chướng ngại lớn nhất cản và Phương Chấn Đông kết hôn. Nhưng dù sao gia thế của vì vẫn là chuyện , dù thèm để ý nhưng cha mẹ sao có thể thản nhiên mà tiếp nhận. Vì vậy đôi mặt với những lời thành khẩn thương lượng của mẹ biết phải làm sao chỉ có thể yên lặng mà trầm mặc.
      Bảo buông tha cho , cái ý nghĩ này chỉ nhàng thoáng qua nhưng chỉ nghĩ cũng cảm thấy đau như muốn móc cả trái tim ra. Cho đến giờ phút này mới ý thức việc nhiều hơn cả ý nghĩ của mình.
      Bà Phương dường như có chút nhịn được, có lẽ đời này cha mẹ nào mà ích kỷ. Bởi vì con mà trở thành người mẹ ích kỷ, bà cũng là trong số đó. Nhưng khi đối mặt với này trong lòng bà lại dâng lên cảm giác đành lòng. ngồi yên lặng ở đó lời, chén trà xanh bàn bốc khói nghi ngút tỏa khắp người khiến biểu tình của có vẻ sương khói xa xăm.
      Trừ điều kiện khác, Bà Phương vô cùng công nhận con trai có mắt nhìn người, thanh thuần tinh khiết, xinh đẹp dịu dàng, này từ khí chất đến diện mạo tựa như sông nước Giang Nam, trong vẻ nhu nhược lại cất giấu vè kiên cường. Nhưng gia đình của …..
      Nghĩ đến đây Trần Thư Tuệ nhàng thở dài:
      "Xin tha thứ cho ích kỷ của người mẹ, vậy cũng biết tương lai Chấn Đông nhất định còn tiến xa hơn nữa, gia đình, vợ con thậm chí là người thân đối với nó có ảnh hưởng cực kỳ lớn. Huống chi hy vọng của cha Chấn Đông cũng có thể hiểu.”
      Hàn Dẫn Tố cắn cắn môi, ngẩng đầu lên:
      "Phu nhân hy vọng tôi phải làm sao?”
      Trần Thư Tuệ khỏi sửng sốt. Đúng rồi! Bà hy vọng gì ở , hình như tất cả mọi quyết định đều do con trai mình, nhưng nếu như này chủ động buông tha lấy tính tình của Chấn Đông có thể quấn chặt lấy ấy sao?
      Dường như nhìn thấu tâm tư của bà, Hàn Dẫn Tố giọng:
      "Phu nhân hy vọng tôi chủ động chia tay với ấy?”
      Đối mặt với trầm mặc của Trần Thư Tuệ, Hàn Dẫn Tố khỏi mỉm cười chua chát.
      Ra khỏi quán trà, Hàn Dẫn Tố nghĩ lại, mẹ quả là cao thủ chân chính, chỉ cần qua vài câu mà quăng mũ cởi giáp rồi.
      xứng với Phương Chấn Đông bởi vì từng kết hôn, hay còn vì gia đình nữa, những thứ này cũng thèm để ý. Nhưng Bà Phương câu làm Hàn Dẫn Tố thể lùi bước, chính là nếu như gả cho chừng cản tiền đồ của . Mà lại là người ưu tú như vậy tương lai còn có thể tiến xa, mà lại cưới người vợ từng ly hôn có vẻ thỏa đáng.
      Dũng khí vừa dâng lên trong nháy mắt bị bà Phương đánh cho tan tành. Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời hình như cũng muốn đồng tình cho tâm trạng này của , từ sáng sớm trời u mù mịt rồi mưa, hạt mưa rơi dày đặc như kết thành lưới đánh vào người lạnh băng.
      giống như cái xác hồn bước chậm rãi theo đường hoàn toàn khác với những nguời đường vội và tránh mưa. nên làm gì bây giờ? có Phương Chấn Đông thế giới của như mảnh băng hàn, nhưng làm sao có thể cản con đường tiến thân của . có thể ích kỷ lần nhưng ích kỷ có hạnh phúc sao? xác định được.
      Phương gia chấp nhận , nếu như sau này Phương Chấn Đông bắt đầu oán giận biết làm như thế nào? Điện thoại trong túi ngừng vang lên mà dường như nghe thấy vẫn bước vô định.
      Đường Tử Mộ để điện thoại di động xuống, lái xe ra khỏi bãi đậu xe, từ ân sư ở khách sạn ra ngoài liền bắt đầu cho Hàn Dẫn Tố gọi điện thoại, nhưng vẫn người nhận.
      Ân sư của Đường Tử Mộ là Lý Thanh Trần là người thầy hết sức lập dị, đối với việc thu nhận học trò lại càng nghiêm khắc hơn nữa. Ban đầu Đường Tử Mộ cũng là trời xui đất khiến vừa đúng lúc ân sư thiếu giáo sư của ân tình và cộng thêm cũng có chút tài hoa nên mới miễn cưỡng mà thu nhận . Mà việc ân sư chủ động đưa ra ý định muốn thu nhận học trò là lần đầu tiên.
      Ân sư đối với tài hoa của tiểu sư muội rất thưởng thức, hơn nữa bức vẽ lần này….. Đường Tử Mộ vốn biết tài hoa của là kinh thái tuyệt diễm, tác phẩm tốt nghiệp trước đây của cũng đủ để chứng minh điều này.
      Đáng tiếc vẫn bị đè nén chắc là do kinh nghiệm sống và cuộc sống quá lận đận nên trong bức tranh của vẫn còn thiếu tình cảm ấm áp chân thành cho nên mặc dù ý tưởng rất hay nhưng tình cảm lại có phần gượng gạo. Mà bức vẽ lần này của lại có đột phá lớn tự giác truyền đến cảm giác hạnh phúc nhàng lẫn kỳ vọng trong đó. Hơn nữa bức “Bóng lưng” có lưu lại chút ý thức mơ hồ lại có thể ràng truyền đến cảm giác hạnh phúc và ấm áp. Bóng lưng mơ hồ lại ràng, gặp qua Phương Chấn Đông mặc dù quên được nhưng Đường Tử Mộ vẫn tự chủ mà hâm mộ và ghen tỵ. có thể nhìn ra người đàn ông kia đến mức nào.
      Xe quẹo vào lề đường, qua trạm xe bus Đường Tử Mộ lấy điện thoại ra gọi nhưng vẫn có ai nghe, lơ đãng quay sang nhìn mà khỏi sửng sốt.
      Trong màn mưa ghế gỗ ở ven đường có ngồi chính là tiểu sư muội của . Nước mưa đem cả người tưới lạnh thấu nhưng vẫn nhúc nhích ngồi ở đó như kẻ si vậy.
      Đường Tử Mộ dừng xe lại rút ô ra che cho . Hình như mưa ngừng, theo bản năng ngẩng đầu lên:
      "Sư huynh!"
      Hàn Dẫn Tố lắp bắp thốt ra hai chữ, Đường Tử Mộ đưa tay ra kéo lên:
      "Sao em lại ngồi đây chịu mưa thế này? Giờ mới có tháng năm bị cảm sao? thôi, đưa em về nhà!”
      Hàn Dẫn Tố cự tuyệt, cũng có hơi sức mà cự tuyệt. cũng muốn thành kẻ có tiền đồ như vậy nhưng vừa nghĩ tới phải rời xa Phương Chấn Đông cảm thấy như mất hết dũng khí để sống. Đường Tử Mộ xuất đem kéo về thực tại, có tư cách để nhưng còn bà ngoại cần chăm sóc, còn có…..
      Tay nhàng đặt lên bụng, kinh nguyệt tháng này muộn mười ngày, mặc dù chưa xác định được điều gì nhưng trực giác cho biết nơi này sinh mệnh . Trước đây đứa con của và Trịnh Vĩ rất hối hận khi bỏ nó nhưng đây là đứa trẻ của và Phương Chấn Đông, người đàn ông này. đến mức mặc dù thể chia tay nhưng vẫn muốn có đứa con của .
      Suy nghĩ ràng Hàn Dẫn Tố chợt sống lại, xin lỗi Đường Tử Mộ rồi để tại phòng khách còn vào phòng tắm nước nóng thay quần áo. Dù sao dính mưa lâu như vậy mà lại muốn mình bị cảm, càng muốn mình ngã bệnh.
      Đây là lần đầu tiên Đường Tử Mộ bước vào nhà của , cũng là lần đầu tiên gặp tình huống kỳ lạ này. biết chuyện gì xảy ra nhưng nhìn thất hồn lạc phách như vậy xem ra phải là việc tốt rồi.
      Đường Tử Mộ bắt đầu quan sát bốn phía, phong cách đơn giản lại ấm áp nhã nhặn, giá vẽ tựa cạnh cửa sổ, tất cả đồ vẽ tranh được đặt tại giá di động bên cạnh, xem ra là bức tranh vẽ nửa.
      Đường Tử Mộ bước tới, lại là vẽ Phương Chấn Đông, phong cách này với bức bóng lưng hoàn toàn bất đồng. Bức tranh này Phương Chấn Đông mặc quân phục, mặc dù ngồi nhưng sống lưng thẳng tắp, bên môi có chút kiên nhân nhưng trong mắt lại có vẻ bởi vì tình mà khắc chế nhẫn nại. Đường Tử Mộ dường như có thể tưởng tượng ra tâm trạng mâu thuẫn của người đàn ông này lúc ngồi làm mẫu.
      Lúc Hàn Dẫn Tố ra liền nhìn thấy Đường Tử Mộ đứng cạnh bức tranh vẽ dở với vẻ cực kỳ nghiêm túc. Trong lòng dâng lên trận chua xót vào bếp rót hai chén trà xanh bưng ra để bàn trà.
      " cảm ơn sư huynh đưa em về!”
      Đường Tử Mộ đứng lên xoay người lại cười trêu chọc :
      "Sao? Cãi nhau với thủ trưởng à?”
      Ánh mắt buồn bã đổi đề tài:
      "Sư huynh tìm em có việc sao? Xin lỗi vì vừa rồi em mới thấy gọi cho em nhiều cuộc đến như vậy!”
      Ánh mắt Đường Tử Mộ lóe lên đề cập tới nữa mà chuyện chính:
      "Ân sư của em còn nhớ chứ?”
      Hàn Dẫn Tố gật đầu cái:
      "Dĩ nhiên, Lý đại sư là ngôi sao sáng của giới hội họa và là truyền kỳ bất hủ.”
      Đường Tử Mộ cười:
      "Vị truyền kỳ này muốn thu em làm học trò đấy! Đây là tin tốt chứ?”
      Hàn Dẫn Tố ngạc nhiên, cho là mình nghe lầm:
      "Sư huynh đùa gì thế?"
      Thấy Đường Tử Mộ cười híp mắt nhìn mình lời nào Hàn Dẫn Tố mới hiểu được đây là . Vui buồn lẫn lộn là từ để hình dung ngày hôm nay của phải là quá. Chẳng trách mà người ta tình trường thất ý sòng bạc đắc ý, có thể bái Lý đại sư làm thầy là điều bao nhiêu người mơ ước, chưa từng nghĩ tới mình có thể có cơ hội may mắn như thế này. Nếu là lúc trước vui mừng đến kích động rồi nhưng bây giờ biết nên vui hay nên buồn.
      cũng biết nên chia tay với Phương Chấn Đông như thế nào nữa, ra nghĩ lại lúc ban đầu người bắt đầu là cho nên tại cũng biết nên kết thúc thế nào.
      Mà có lẽ trong lòng vẫn còn có hy vọng vào điều may mắn nào đó nên chuyện thể xử lý tính đà điểu của liền ngóc đầu dậy, lúc Lý Thanh Trần muốn dẫn ra nước ngoài du lịch còn nghĩ gì nữa bèn gật đầu. Dù sao hội họa cũng là bắt đầu từ Phương Tây, vẫn muốn chút để xem, mỗi môn nghệ thuật chỉ khi bạn biết nơi xuất phát của nó mới có thể hiểu được bản chất của nó.
      Dĩ nhiên báo cho Phương Chấn Đông, trừ lý do làbà Phương, còn lại cũng muốn làm phiền . đem nghiệp quân nhân như sinh mạng, đây là tín ngưỡng trọn đời của , Hàn Dẫn Tố hiểu và chấp nhận điều đó, bởi vì bao gồm cả phần tín ngưỡng này của nữa.
      TV vẫn thường xuyên phát tin về khu động đất Tứ Xuyên, thỉnh thoảng có hình ảnh vài người mặc quân phục làm Hàn Dẫn Tố ngừng theo dõi rồi lại thất vọng, rồi mỗi lần nhịn được lại nhìn. khỏi lắc đầu cười khổ, đem quần áo của mình đặt vào valy to cuối cùng nhìn lên màn hình TV đem điều khiển tắt.
      Xách theo hành lý, Hàn Dẫn Tố đến bưu cục đem thẻ của Phương Chấn Đông bỏ vào phong bì gửi tới địa chỉ là Phương gia mà người nhận thư là Phương Nam.
      Đứng ở sân bay, Hàn Dẫn Tố lưu luyến ngừng quay đầu lại, muốn như vậy nhưng thể .
      Lúc Phương Nam nhận được thư Hàn Dẫn Tố ôm đầy chán nản cùng mất mát bay ra nước ngoài rồi.
      tart_trung, Huệ NguyễnJin292 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50

      "Chỉ thị tình hình thiên tai, tại trường chính toàn lực ứng phó kháng chẩn cứu tế!”

      Đây là do trung ương quân ủy trực tiếp ra lệnh, mà thiên chức của quân nhân chính là phục tùng, Phương Chấn Đông cùng Đoàn Tăng Cường là đội cứu trợ tiên phong nên đến trước, nhìn trước mắt cảnh hoang tàn khắp nơi mà khỏi kinh hãi. Những nạn dân may mắn thoát khỏi dùng đôi mắt tràn ngập hy vọng nhìn bọn họ làm cho tất cả những quân nhân có thể cảm nhận và quý trọng vai trò và trọng trách của mình.

      Phương Chấn Đông cùng lão Phùng nhanh chóng nhận được chỉ thị của Bộ chỉ huy hành quân gấp rút qua 50 km vào đường núi vào trung tâm khu thiên tai. Nơi này mất liên lạc với bên ngoài 72 giờ, thời gian chính là sinh mạng nếu bọn họ mau giây chừng có thể cứu được sinh mạng quý báu.

      Phương Chấn Đông cùng Đoàn Tăng Cường căn bản là dừng lại mấy phút, dưới hướng dẫn của Tham Mưu trưởng cả đêm bôn ba trong vùng núi, mưa to tầm tã, núi có thể đất lở đá trôi bất kỳ lúc nào nhưng và lính của than tiếng, gặp núi mở đường, gặp nước làm cầu.

      Tham Mưu Trưởng nhìn cũng khỏi thầm tặc lưỡi, phục người ta là được mà…..Điều tới đây lá bài chủ chốt của Đoàn Tăng Cường phải khác. Ngàn dặm bôn ba mà đến mà từng người vẫn còn tinh thần chiến đấu đến mười phần, còn vị Đoàn Trưởng này….Tham Mưu trưởng nhìn chỉ huy lính của mình dọn dẹp đất lở để mở đường cũng bắt đầu khâm phục.

      Phương Chấn Đông là người ở mấy quân khu nghe danh như sấm bên tai, trước kia cũng chỉ nghe đến chiến công vĩ đại của nhưng hôm nay mới được nhìn thấy mặt mới hiểu được danh quả xứng với thực. hoàn toàn xứng đáng với hai sao ba vạch vai. Dù mưa to như trút xuống nhưng vẫn vĩnh viễn đứng thẳng như ngọn núi cao ngất đứng thẳng trong gió mưa.

      Lúc Đoàn Tăng Cường đến khu thiên tai chính là trời sáng, mưa vẫn ngừng như ông trời vẫn ngừng trút nước xuống, nước mưa tập trung vào chỗ, tụ lại thành cột nước đánh vào người đau rát, mặc dù chân phồng rộp vì nước nhưng có thời gian nghỉ ngơi mà cũng cho phép nghỉ ngơi, lập tức họ phải bắt tay vào công cuộc cứu hộ.

      Suốt bảy ngày bảy đêm, ở nơi dư chấn ngừng, mưa to ngừng, Đoàn Tăng Cường cứu ra được gần trăm con người, từng lính đều lăn lộn trong bùn đất như tượng đất dường như thể thấy bộ dạng của chính mình, mệt mỏi đến mức đứng có thể ngủ được.

      Phương Chấn Đông cùng lão Phùng cũng chịu đựng đến đôi mắt đỏ bừng nhưng vẫn cố nối lại dây cáp để truyền tin, ở bên trong này tối thiểu phải truyền tin được ra ngoài để có thể gọi cứu viện tới.

      Phương Chấn Đông mặc áo mưa đứng tảng đá xanh nhìn những thi thể ngừng được đưa ra hoặc những người bị trọng thương trong lòng biết đến cảm giác của mình là như thế nào nữa.

      Tham Mưu Trưởng cùng Trưởng thôn tới, trong tay trưởng thôn còn dẫn bé trai bảy tám tuổi, bé trai vừa nhìn thấy Phương Chấn Đông liền hất tay Trưởng Thôn ra trực tiếp nhào lên ôm lấy chân Phương Chấn Đông:

      "Chú giải phóng quân, cầu xin chú cứu lấy mẹ và em cháu, họ, họ….”

      Nghẹn ngào thể nên lời người nó khoác chiếc áo mưa quân dụng, mặt bùn lẫn vào nước mắt phân biệt được đâu nhưng đôi mắt lại chứa đầy hy vọng làm Phương Chấn Đông thể chấn động.

      "Cẩu Oa Tử ngoan, mẹ cháu và em cháu có việc gì, giờ cháu với chú vào lều ăn chút đồ .”

      "Cháu "

      Bé trai vừa lau mặt vừa ngẩng cao đầu quật cường mở miệng, Phương Chấn Đông xoa xoa đầu nó:

      "Mẹ cháu và em cháu ở đâu cháu có biết ?”

      "Họ ở trong phòng đó!”

      Theo bàn tay bé trai chỉ, trưởng thôn thở dài:

      "Mẹ Cẩu Oa Tử bụng lớn tám tháng, phụ nữ có chồng trong thôn đều bụng nhọn là con trai nhưng Cẩu Oa Tử lại phải là em . Haizzz! Chắc là sắp sinh rồi, lúc này chỉ sợ là…..”

      Trước đó cần đứa trẻ này ra ai cũng hiểu mẹ của Cẩu Oa Tử sợ là lành ít dữ nhiều, mà chỗ cứu được Cẩu Oa Tử ra là nguy hiểm mười phần. Nơi này dư chấn thường xuyên mang nhiều tàn tích, phía sau còn núi lở có thể sụp xuống bất kỳ lúc nào, hơn nữa từng cứu hộ qua lần lại càng nguy hiểm. Mới vừa rồi còn dư chấn, bức tường bên trong bị đổ xuống rồi.

      "Chú Giải Phóng Quân, cầu xin chú cứu mẹ và em cháu, cháu còn chưa được thấy em cháu như thế nào, cháu còn muốn cõng em đến trường học.”

      Trong lòng Phương Chấn Đông ê ẩm chua chát, tự chủ nghĩ đến vợ của , có phải lúc này Tố Tố cũng mang con của họ? Nếu như lúc này người bị đè bên dưới là Tố Tố dù trời có sập xuống cũng cứu , nghĩ đến đây Phương Chấn Đông hét lên:

      "Lưu Xuân Sinh, gọi mấy người đến đây cho tôi!”

      Lão Phùng ngăn lại:

      "Chấn Đông, cứu hộ thể hành động theo cảm tình, tại trong cơn dư chấn, cậu xem bên trong căn nhà vẫn còn lung lay. Chờ qua dư chấn này bảo Vương Đại Bưu mang người đến.”

      Sắc mặt Phương Chấn Đông trầm xuống, cố chấp mở miệng:

      " được, nếu như tường của nhà mà đổ hết cứu hộ càng khó khăn, Lão Phùng, đừng can thiệp, về vấn đề này tôi có kinh nghiệm, tên tiểu tử Vương Đại Bưu kia kém xa. Tôi sao đâu!”

      Lão Phùng biết lấy tính tình của Phương Chấn Đông mình cản cũng ngăn được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Chấn Đông . Trong lòng lão lôi bao nhiêu kinh phật ra niệm lần, tuy Chính ủy được mê tín nhưng khi cần thiết còn quan tâm được nữa sao?

      Phương Chấn Đông đến nơi mưa gió lại lớn hơn nữa, trước mắt là căn nhà hai gian, bên tường đổ chính là do đất lở và đá lở núi xuống hòa lẫn với bùn và nước mưa. bước lại càng khó.

      "Báo cáo Đoàn Trưởng, bên này phát có dấu hiệu sinh mạng!"

      Dụng cụ dò bằng hồng ngoại có tín hiệu yếu ớt chỉ vào căn nhà xiêu vẹo ọp ẹp lẫn trong đống gạch đá lại có thể còn sinh mạng sống. biết lần này nguy hiểm muôn phần vì vậy chỉ dẫn vài người đến đây. Dù sao lính cũng phải là tảng đá, cũng có cha mẹ người thân, tính mạng của họ cũng quý báu.

      Phương Chấn Đông mấy người lật mấy tầng gạch đá và bùn lầy mới phát phía dưới có hơi thở yếu ớt và tiếng rên rỉ đứt quãng truyền đến làm cùng mọi người thở phào nhõm……

      Lúc mẹ Cẩu Oa Tử đào được từ dưới đất ra nửa hôn mê nhưng vẫn chặt chẽ che lấy bụng mình làm tất cả mọi người khỏi xúc động, đây cũng là công tích vĩ đại nhất của người mẹ.

      Phương Chấn Đông phất tay để mọi người khiêng cáng , mẹ Cẩu Oa Tử vừa mới trời liền cuồn cuộn dâng lên, mưa lại trút xuống, gió lại nổi lên, dư chấn kịch liệt, ngôi nhà còn sót nửa bên tường bỗng lắc lư mấy cái rồi ầm ầm đổ xuống.

      Mặc dù Phương Chấn Đông phản ảnh cực nhanh đẩy Lưu Xuân Sinh đứng bên cạnh ra, trong đầu xẹt qua hình ảnh của Tố Tố liền bị vùi lấp xuống dưới.

      "Đoàn Trưởng!"

      "Phương Chấn Đông!"

      Mang theo đội quân tiên phong tới, lòng lão Phùng cũng lạnh , lúc này chỉ có thể cuống quýt mà hét lên:

      "Mẹ nó! Mau, Vương Đại Bưu mau lên cho tôi, có chết cũng phải đào được Phương Chấn Đông lên!”

      Quả cần Phùng Chính ủy ra lệnh, Vương Đại Bưu và đội tiên phong mắt đều đỏ đâu cần quan tâm đến gạch cát nữa liền xông tới….

      Lúc Phương Chấn Đông được đào lên lâm vào hôn mê sâu, đầu thương nặng, toàn thân trọng thương được đưa ngay đến bệnh viện quân đội để cấp cứu.

      Khi Phương gia nhận được tin Bà Phương trực tiếp nhào tới, Phương Hoa Trung dù ngoài mặt gì nhưng thân thể tự chủ mà choáng cái làm Phương Nam và Vệ Thừa Tuyên vội vàng đỡ lấy ông.

      "Cha!"

      Phương Hoa Trung bỏ tay ra khỏi con và con rể trực tiếp gọi điện thoại:

      "Tiểu Triệu, điều chuyên cơ cho tôi, tôi muốn qua sông.”

      Lúc cả Phương Gia chạy đến bệnh viện quân khu ở địa phương Phương Chấn Đông trải qua cấp cứu rồi, đầu bị tổn thương nghiêm trọng, hai chân và cánh tay bị gãy, xương ngực gãy đâm vào phổi. Sinh mạng cực kỳ yếu ớt, trọng thương đơn giản chỉ có vậy.

      Bà Phương rơi lệ già chua xót, già thế này còn để tang con bà còn sống làm gì? Phương Hoa Trung nỗ lực duy trì tâm tình quay sang hỏi viện trưởng nhắm mắt theo đuôi:

      " luôn cho tôi hay, Chấn Đông còn có hy vọng gì ?”

      Viện trưởng gặp lãnh đạo lớn như vậy trong lòng cũng bất ổn, bị Phương Hoa Trung hỏi trong lòng cũng giật mình có chút lắp bắp:

      "Báo cáo… báo cáo Thủ trưởng, còn phải xem cụ thể bệnh tình phát triển thế nào, nếu như chuyển biến xấu….hoặc là có thể nếu Phương Đoàn Trưởng sớm tỉnh lại hy vọng là rất lớn.”

      "Gì mà hy vọng rất lớn?”

      Bà Phương xông lại nếu phải vì Phương Nam ôm lấy túm lấy viện trưởng mà lôi lên:

      "Các người đứng đây làm gì? Còn mau cứu nó, con tôi mà có chuyện gì, tôi, tôi…..”

      "Thư Tuệ!" Phương Hoa Trung nắm lấy tay bà.

      "Bà bình tĩnh chút!"

      “Tôi làm sao mà bình tĩnh được, con tôi nằm đó, lão Phương, lão Phương, ông mau cứu lấy Chấn Đông, nó là con chúng ta đó!”

      Trần Thư Tuệ dường như muốn phát điên, Phương Nam cũng rất khổ sở. muốn phải đối mặt với việc mất trai. trai trong lòng vẫn vĩnh viễn kiên cường vững vàng như ngọn núi ngàn năm nhưng ngờ trong nháy mắt ngọn núi đó sụp xuống.

      Vệ Thừa Tuyên đứng bên cạnh :

      "Tiểu Nam, lúc này chúng ta phải tính đến tình huống xấu nhất, cảm thấy nên gọi giáo Hàn đến đây chuyến, dù sao đây cũng có thể là cơ hội cuối cùng.”

      " giáo Hàn? Hàn Dẫn Tố?"

      Cái tên này phản xạ vào đại não làm Phương Nam giống như trong nháy mắt thấy được ánh rạng đông:

      "Mẹ, bảo Tố Tố đến đây ! Tố Tố tới đây, chừng có thể khiến cho trai sống lại, trai ấy như vậy sao có thể bỏ ấy mà !”

      Bà Phương sững sờ chốc lát rồi khẽ gật đầu, Bà Phương là người biết phân nặng , lúc này bà cũng coi là hoàn toàn hiểu, có con trai cái gì cũng mất. Trước đây bà quan tâm tới mặt mũi danh lợi, giờ quan trọng nữa, quan trọng là con trai có thể sống, dù chỉ có chút hy vọng bà cũng buông tha nào có thể so đo khác.”

      Phương Hoa Trung sửng sốt, thở dài:

      " giáo Hàn phải là được Lý đại sư thu làm học trò xuất ngoại rồi sao? Lúc này sao có thể về?”

      Ánh sáng vừa thắp lên trong mắt Phương Nam cùng Bà Phương trong nháy mắt tắt ngúm. muốn oán giận mẹ nhưng lần này bà làm quá tuyệt tình rồi.

      Phương Nam cũng biết người luôn luôn sáng suốt như mẹ sao lại cố chấp như vậy, sau khi trai mẹ tìm Hàn Dẫn Tố, Phương Nam rất hiểu bà cũng hiểu yếu ớt tự ti kia. Cho nên hai người mà gặp nhau Hàn Dẫn Tố thể nào thắng.

      Bởi vì trai, mẹ ích kỷ đuổi Hàn Dẫn Tố, và cũng bởi vì trai nên Hàn Dẫn Tố nhất định rút lui. Nhưng chỉ cần có trai ở đây Phương Nam tin chắc Hàn Dẫn Tố là con dâu của Phương gia, chị dâu của . Nhưng ai nghĩ tới Hàn Dẫn Tố vừa rút lui liền ra nước ngoài mà trai ….

      Phương Nam nhìn phòng theo dõi với đống dụng cụ để duy trì sống cho trai mà trong lòng tràn đầy tuyệt vọng. lấy điện thoại ra tuyệt vọng gọi cho số điện thoại và cầu mong kỳ tích xuất , mong mỏi Hàn Dẫn Tố nhận cú điện thoại này.
      tart_trung, Huệ NguyễnJin292 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51
      ra Phương Nam cũng biết mình khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử được, mặc dù Hàn Dẫn Tố nhận điện thoại sao? ở nước ngoài xa xôi sao có thể trong thời gian ngắn nhất xuất tại bệnh viện, mà trai chờ được lâu như vậy hay .
      Nhưng Phương Nam vẫn manghy vọng xa vời, cảm thấy mình ở trong tối nhưng ông trời tàn nhẫn như vậy, ông trời tàn nhẫn với người có tình.
      Điện thoại thông, trong tai nghe truyền đến giọng Hàn Dẫn Tố có vẻ mệt mỏi:
      "Phương Nam, tôi là Hàn Dẫn Tố."[​IMG]
      Hy vọng trong lòng Phương Nam còn mong manh nữa, hơn nữa còn nghe thấy trong tiếng điện thoại truyền đến tiếng nhộn nhịp của sân bay, có chút gấp gáp mở lời:
      "Tố Tố ở đâu?”
      Hàn Dẫn Tố trầm mặc hồi lâu mới mở miệng:
      "Tôi ở sân bay thành phố B.”
      Hàn Dẫn Tố xác thực theo Lý Thanh Trần nước ngoài, trạm thứ nhất chính là ở Hà Lan, Lý đại sư định cư ở đây, trong năm phần lớn đều là ở đây cho nên nơi này được xem là nhà của ông. Nhà là căn biệt thự màu trắng có nóc vô cùng đặc biệt, nóc nhà màu lam cùng với hoa tường vi quấn quanh hàng rào, nơi này trang trí vô cùng ưu nhã, cách đó xa cón ruộng hoa Tulip lớn, tất cả như bức tranh thiên nhiên.
      Hàn Dẫn Tố ở chỗ này ở cũng muốn , đại sư cũng chiều ý , đối với người học trò mới thu nhận này cũng là do ông thích nên mới thu nhận cho nên cũng dung túng cho cách bất thường.
      Lúc dọn dẹp nhà kho Hàn Dẫn Tố vô tình thấy bộ tranh được cất ở dưới cùng, là bộ tranh vẽ chân dung , liếc mắt cái liền nhận ra người này ai khác đó là mẹ .
      Trong tranh, mẹ xinh đẹp trẻ tuổi, mái tóc dài tung bay đứng bên cạnh những cành liễu mảnh khảnh, nụ cười của mẹ như mùa xuân ấp áp, ánh mắt của mẹ tĩnh lặng nhìn mặt sông, tình ý như nước tràn đầy qua hai câu thơ:

      "Tình xưa thôi để thành hoài niệm, thuở đương hão huyền"
      Lý Thanh Trần thấy nhìn bức tranh như thất thần khỏi cười:
      "Ta từng ban đầu con rất quen rồi còn gì, nhìn như vậy con với người trong tranh có ba bốn phần tương tự.”
      Hàn Dẫn Tố sửng sốt, nghi hoặc nhìn ông:
      "Người trong tranh này ân sư biết?”
      Ngay lập tức khuôn mặt ông tràn đầy hoài niệm cùng tiếc nuối, Hàn Dẫn Tố vẫn còn nhớ lời ông trước đây càng khiến cảm thấy thế giới này quả là có chuyện hoang đường.
      "Đây là cố nhân của ta cũng là người ta từng , chỉ là khi đó chúng ta còn trẻ xác định được lòng mình, mà ấy thể xa cách quê hương nên giờ giữa chúng ta chỉ còn hồi ức và tiếc nuối. Cho đến bây giờ ta mới hiểu ra bỏ lỡ nhất thời chính là bỏ lỡ cả đời!”
      Hàn Dẫn Tố biết nên phản ứng như thế nào nữa, trong cảm nhận của , mẹ luôn săn sóc, luôn lịch tao nhã như vậy, chợt nhớ lại giữa hai chân mày của mẹ luôn có khoảng u buồn. Mặc dù nhưng phải là có dấu vết, hơn nữa cùng nán lại với ân sư mấy ngày này phát ân sư có nhiều thói quen giống thói quen của mẹ .
      Nếu như tất cả đây phải trùng hợp nhiều năm như vậy người mẹ trong lòng có thể phải là cha mà người trước mặt đây, ân sư Lý Thanh Trần.
      Cảm giác cha phản bội lại lần nữa dâng lên trong đầu khiến có tâm tình để ở lại nữa. phải về để tìm hiểu đồng thời cũng muốn hỏi hỏi lại lời cha muốn rồi thôi đó. Có thể là cha biết những chuyện này, dù sao cũng là người vợ sống cùng nhau đến nửa đời người, có mình hay cũng dễ dàng biết được. Chẳng lẽ là vì vậy nên cha mới….
      Hàn Dẫn Tố khẩn cấp muốn biết chân tướng, muốn hỏi cha xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, có phải bởi vì chính nguyên nhân ngày mà sau khi mẹ mất tất cả mọi thứ của mẹ cha cất hết thậm chí muốn nhìn cũng cho?
      Hàn Dẫn Tố cũng cho ân sư biết nguyên nhân chính, trước mắt cũng biết nên đối mặt với ông như thế nào vì vậy nên dứt khoát viện cớ về nước.
      cũng ngờ tới vừa xuống máy bay lại nhận được tin dữ như vậy, Phương Nam rất nhanh nhưng vẫn nghe được ràng.
      ngay cả hành lý cũng để ý tới, điên cuồng trở lại quầy vé, mặc dù đà điểu trốn ra nước ngoài nhưng chưa bao giờ nghĩ tới người đàn ông kia chết. là người đàn ông mạnh mẽ, đứng ở đó tựa như ngọn núi ngàn năm sao có thể chết được. Vào giờ phút này bao nhiêu băn khoăn trong lòng bay biến hết, trong đầu chỉ có ý nghĩ đó là Phương Chấn Đông thể chết được. cho phép chết, mà chết biết làm sao bây giờ, đứa bé trong bụng biết làm sao?
      mang thai, sinh mệnh vẫn chưa tới hai tháng, dường như chút cảm giác tồn tại chân nhưng tại vô cùng xác định. Cho nên lần này trở về nghiêm túc mà cũng hẳn vì chuyện của cha mẹ mà cũng là vì Phương Chấn Đông, bỏ được cho nên càng cho phép bỏ .
      Phương Nam để điện thoại xuống, Phương Hoa Trung trực tiếp hỏi:
      "Nha đầu kia trở về nước?"
      Phương Nam gật đầu cái, trong lòng ông thầm thở phào nhõm, đỡ vợ ngồi xuống dãy ghế ở ngoài hành lang. Mặc kệ như thế nào đây cũng là tin tức tốt, Phương Hoa Trung biết ý chí con trai mình bền bỉ, chỉ cần trong lòng còn nhớ thương chết, về điều này ông vô cùng xác định.
      Lúc Hàn Dẫn Tố đến Phương Chấn Đông vẫn còn hôn mê sâu, nhìn thấy nằm ở đó nhúc nhích trước mặt bỗng tối sầm, nếu phải vì Phương Nam đỡ ngồi phịch xuống đất.
      "Hàn Dẫn Tố, trai tôi còn chưa có chết, bình tĩnh lại chút , ấy vẫn còn sống, bác sỹ chỉ cần trong vòng 12 tiếng ấy có thể tỉnh lại có thể sống, bây giờ mới qua 8 giờ thôi. Hàn Dẫn Tố, nghe tôi chứ? nghe chứ?”
      Phương Nam hề để ý đến khí chất hét to. Mắt Hàn Dẫn Tố chớp chớp giống như tìm được hy vọng bấu víu trong nháy mắt đứng thẳng lưng lên:
      "Tôi muốn vào gọi ấy, ngay bây giờ!”
      Hàn Dẫn Tố mặc vào quần áo vô trùng vào phòng hồi sức cấp cứu, nhìn gần sắc mặt càng thêm trắng bệch, trắng như tia huyết sắc. đầu, cánh tay, chân đều bị băng bó dày cộm, các ống dẫn cắm đầy người , đường nét khuôn mặt vẫn cứng rắn như vậy nhưng mắt nhắm chặt che vẻ trầm sắc bén thường ngày.
      cứ cử động nằm yên giường bệnh, nếu như phải máy điện tâm đồ biểu thị đường cong Hàn Dẫn Tố cho là bỏ mình mà rồi.
      Nước mắt tuôn xuống:
      "Phương Chấn Đông, Phương Chấn Đông, em là Tố Tố, em là của Tố Tố của !"
      Hàn Dẫn Tố ngồi ở đầu giường, tiến tới bên tai khóc nức nở:
      "Phương Chấn Đông sao có thể nằm như vậy, quên những gì với em sao? quên là hứa muốn cưới em sao? nằm đây là sao? muốn nuốt lời à? Sau khi bá đạo trêu chọc em xong lại muốn bỏ em , em đồng ý, em muốn……”
      Hàn Dẫn Tố dường như khóc thành tiếng, lau mặt đứng lên cầm bàn tay còn nguyên vẹn của nhàng đặt ở bụng :
      "Phương Chấn Đông, chúng ta có con rồi, con của và em, sinh mệnh , nhất định là rất vui đúng ? Như lúc trước, nếu là bé trai theo làm quân nhân, còn nếu là bé theo em làm họa sỹ được ?”
      Cảm giác ngón tay bụng có nhúc nhích nho , Hàn Dẫn Tố sửng sốt, nhanh chóng nhìn mặt :
      "Phương Chấn Đông nghe lời em rồi sao? Nếu như nghe tỉnh lại cho em xem, nhìn em !!”
      Phương Chấn Đông mở mắt, lúc Hàn Dẫn Tố thất vọng chợt phát bên môi hơi động đậy, cũng chớp mắt nhìn môi lâu mới có thể đọc được khẩu hình của , hình như gọi:
      "Tố Tố…."
      Hàn Dẫn Tố giống như thấy được ánh rạng đông, quay đầu lại kích động gọi:
      " ấy có phản ứng, ấy nghe được tôi chuyện, ấy chưa chết, ấy vẫn còn sống!”
      Ngay sau đó là vòng kiểm tra mới, Hàn Dẫn Tố bị Phương Nam kéo ra ngoài nhìn qua lớp cửa kính. Lúc này họ cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.
      Chủ nhiệm phụ trách hội chẩn ra cả Phương gia cùng Hàn Dẫn Tố vộ vàng lao tới, tâm tình ôm chút hy vọng thấp thỏm. Chủ nhiệm bỏ khẩu trang xuống chào Phương Hoa Trung theo kiểu nhà binh:
      "Báo cáo thủ trưởng, não bộ của Phương Đoàn Trưởng được kiểm tra thấy phản ứng mãnh liệt, mặc dù chưa tỉnh nhưng chuyển từ hôn mê sâu sang trạng thái ngủ rồi. Giờ Phương Đoàn Trưởng ngủ, cơ bản có thể kết luận là chắc chắn tỉnh lại, nhưng thời gian phục hồi chỉ sợ là cần thời gian nhất định.”
      Tim Hàn Dẫn Tố tựa như dây cung bị kéo căng chợt buông lỏng khiến chịu nổi, trước mặt tối sầm ngã quỵ xuống. Phương Nam sợ hết hồn vội vàng đỡ lấy :
      "Tố Tố, Tố Tố. . . . . ."
      Phương Nam lo lắng nhìn bác sỹ chẩn đoán bệnh cho Hàn Dẫn Tố vội vàng hỏi:
      "Bác sĩ, ấy thế nào?"
      Chẩn bệnh cho Hàn Dẫn Tố là bác sỹ quân y nữ buông bản báo cáo trong tay:
      "Bước đầu kết luận là bởi vì mệt mỏi khiến thể lực chống đỡ được, cái khác là vì phụ nữ có thai lại càng cần được nghỉ ngơi, hơn nữa thời gian mang thai là gần ba tháng.”
      Phương Nam có chút ngu ngơ, nửa ngày sau mới phục hồi lại tinh thần:
      "Mẹ, Tố Tố mang thai con của trai, ấy mang thai….”
      "Gì mà Tố Tố?"
      Mắt Trần Thư Tuệ dịu dàng lại nhưng bất mãn nhìn con :
      " ấy tuổi cũng là chị dâu con, về sau được xưng hô kiểu biết dưới này nữa, người ngoài mà nghe được thế nào?”
      Phương Nam lại cười:
      "Mẹ, mẹ đồng ý rồi sao? Con mẹ là người mẹ sáng suốt mà, sao có thể là bà mẹ chồng độc ác được?”
      Trần Thư Tuệ khe khẽ thở dài:
      "Mẹ thông suốt, chỉ cần con sống sót thế nào cũng được, ra nghĩ kỹ đứa bé Tố Tố này cũng vô cùng tốt. con đúng, chúng ta cưới vợ chứ phải là gia thế, chỉ cần hai người họ sống với nhau tốt làm mẹ như mẹ đây còn có gì yên lòng. Lại ….”
      "Lại , trong bụng chị dâu con còn có cháu trai của mẹ đúng ?”
      Phương Nam nghịch ngợm tiếp lời, rồi lại dự phòng trước:
      "Mẹ, trong bụng chị dâu phải là con trai sao?”
      Trần Thư Tuệ liếc cái:
      "Mẹ con tuy lớn tuổi nhưng chưa đến mức hồ đồ, giờ là thời nào rồi, nam nữ đều được đều là con cháu của Phương gia.”
      Phương Nam cười hắc hắc:
      "Mẹ của con tư tưởng tiến bộ, chắc chắn Phương Thủ trưởng khen ngợi mẹ nhiều!”
      Bà Phương phì cười:
      " lớn rồi còn nhảm."
      Phương Nam đỡ Bà Phương, lại quay đầu lặng lẽ nhìn Hàn Dẫn Tố bất tỉnh nháy mắt mấy cái trong lòng : “Đúng là trong họa có phúc, rốt cuộc mây tan trăng lại sáng rồi.”
      Mặc kệ trải qua bao nhiêu khó khăn, thiếu chút nữa sinh ly tử biệt nhưng cuối cùng tất cả vui vẻ là được. Tựa như lời Thừa Tuyên : “Mưa gió qua mới có thể thấy được cầu vồng, trải qua ngày giá lạnh rồi hè nóng bức bông hoa tình mới có thể nở càng thêm xinh đẹp.”
      "Tố Tố, chúc mừng chị và trai!”
      Huệ NguyễnJin292 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 52

      Phương Chấn Đông giống như nằm giấc mộng, trong mộng hình như nghe được tiếng vợ của ngừng bên tai, còn nghẹn ngào ngừng thao thao nức nở điều gì đó, muốn nghe ràng nhưng bên tai cứ mông lung ù ù……
      Trong lòng chua xót đau đớn, vợ của có phải oán giận , chỉ câu “chờ ” liền thèm ngoái đầu lại? [​IMG]
      Vợ chắc chắn là rất uất ức nếu sao có thể khóc đến đau lòng người như vậy. cố gắng mở mắt nhưng phát mí mắt như nặng ngàn cân, cũng may dần dần cũng nghe được lời :
      "Phương Chấn Đông, chúng ta có con, con của và em, sinh mệnh , nhất định là rất vui đúng ? Đây phải là điều vẫn muốn sao? Như , nếu là bé trai theo làm lính, nếu là bé theo em làm họa sỹ…..”
      Phương Chấn Đông dường như có cách nào hình dung được tâm trạng mừng như điên của mình, thậm chí so với lần lập được chiến công đầu tiên cũng kích động như thế này. muốn sờ bụng vợ và con nhưng mất hết lực toàn thân, ngón tay trỏ chỉ hơi run run chút, miệng cũng chỉ có thể khẽ run run.
      nóng lòng muốn nhìn vợ , muốn nhanh chóng ôm hôn nhưng đáng tiếc lại làm được.
      Rồi bên tai là thanh của người bước tới bước lui còn thấy giọng vợ nữa, bỗng có cảm giác mệt quá. Mệt đến mức chỉ muốn ngủ ngon giấc để có thể nhìn thấy vợ của .
      Phương Chấn Đông ngủ giấc sâu, lúc tỉnh lại là đêm khuya, vừa mở mắt ra thấy nằm gục bên giường từ lúc nào.
      Ánh mắt dịu dàng nhìn , gần như tham lam mà ngắm nhìn . gục đầu xuống thiếp , mái tóc dài đen nhánh rũ xuống mép giường lộ ra khuôn mặt nhắn mịn màng. hình như gầy hơn, mặt chẳng có mấy lượng thịt bây giờ gầy trông càng mỏng manh, sắc mặt có chút tái nhợt bên má còn đọng lại giọt nước mắt.
      Xem ra phải là mình nằm mơ, vợ khóc, đôi mắt trong sáng nhàng khép lại, đôi mi dài cong cong, ở dưới mắt còn có vết thâm quầng nhàn nhạt nhìn có vẻ mệt mỏi. Đôi mày thanh tú hơi nhíu giống như có chút sầu nào đó đọng lại chưa được giải. Bàn tay bé của dù ngủ cũng sống chết nắm chặt lấy tay như sợ buông tay ra biến mất.
      Tay Phương Chấn Đông nhàng giật giật, Hàn Dẫn Tố dường như lập tức giật mình tỉnh lại, ánh mắt vẫn còn mang theo vào phần ngơ ngác. Khẽ chớp chớp, ánh mắt ngơ ngác liền bị tia mừng rỡ lóe sáng lên, nhào tới ôm lấy cổ thèm để ý đến hình tượng khóc lớn lên như đứa trẻ:
      "Hu hu Phương Chấn Đông làm em sợ muốn chết, làm em sợ muốn chết!”
      Lời trong miệng hề mạch lạc, vô cùng lộn xộn nhưng cánh tay mảnh khảnh vô cùng có lực. Cảm giác ở cổ mình có mảnh nước ấm nóng, lòng Phương Chấn Đông cũng mềm sắp hóa thành nước, đây là vợ bé của , khóc đến trái tim như bị khoét mảnh.
      Cánh tay có vẻ lành lặn khó khăn đặt lên cái đầu của :
      "Tố Tố! Tố Tố!"
      Giọng của khàn khàn khó nghe, giống như trước bá đạo kiên cường nhưng chui vào tai cảm động so với bất kỳ giọng nào. Dường như bầu trời trở lại…………
      Nghe động hai vợ chồng Phương gia cùng vợ chồng Phương Nam chạy tới rồi đứng lại ở ngoài phòng bệnh, ai ngờ và cũng ai nỡ mà quấy rầy cặp đôi vừa trải qua sinh tử suýt nữa dương chia cách.
      "!"
      Phương Hoa Trung nhàng :
      "Chấn Đông tỉnh lại là tốt, chúng ta cũng cần vào làm loạn thêm, cũng nên về!"
      Bà Phương sửng sốt:
      "Chúng ta rồi, Chấn Đông làm sao bây giờ?"
      Phương Nam ôm lấy tay mẹ:
      " phải còn có chị dâu sao? Mẹ cần phải bận tâm!”
      Trong lòng của bà Phương dâng lên cảm xúc khó rồi khỏi thở dài. Rất có mấy phần chua chát bất mãn :
      "Nuôi con dưỡng cái phí bao nhiêu công sức mà thu được gì. Trưởng thành cứng cáp là bay hết!”
      Phương Nam cười:
      "Mẹ, điều này mẹ phải nhìn ở góc độ khác mới công bằng, mẹ có đứa con trai và con đổi lấy được con dâu và con rể, lại còn thêm cháu nội, cháu ngoại. Mẹ hời đấy!”
      Bà Phương lườm cái rồi cười hì hì tiếng đưa tay dí vào trán cái:
      "Đúng như ! Đúng rồi! Mẹ hời, mẹ hời chết được!”
      Phía sau Phương Hoa Trung và Vệ Thừa Tuyên cũng nhịn được mà bật cười. Bà Phương là người hiểu chuyện, tuy chuyện đến mức này là điều chẳng ai nghĩ tới trước đó. Coi như là uổng công đến, có thể trước đó bà phản đối hôn của Chấn Đông giờ mà đứng đây cũng sợ rằng Hàn Dẫn Tố lúng túng, dù sao cũng là tốt, vậy nên để cho chút thời gian thích ứng.
      Chuyện mẹ chồng nàng dâu vốn là vấn đề nan giải xưa nay, may mà bé kia phải là người thích mang thù hay lòng dạ hẹp hòi. Giờ bà Phương nhắc lại chỉ thấy hối hận, biết vậy ban đầu cần gì làm người ác, vui vẻ mà gật đầu tốt rồi. Cho nên mới , lão Phương nhà bà vẫn là minh nhất, những chuyện như thế này phụ nữ về sau bớt can thiệp là được rồi.
      Hàn Dẫn Tố cũng thầm thở phào nhõm, vào lúc Phương Chấn Đông sống chết chưa cũng kịp để ý tới bà Phương. Mắt nhìn thấy chuyển nguy thành an rồi mới bắt đầu bất an, mặc dù sau đó Phương Nam có qua cho là Bà Phương phản đối hai người nữa nhưng đối mặt với mẹ chồng tương lai là người từng đuổi , vẫn có chút lúng túng khó .
      Lúc này nghe hai vị Phương gia trước mới hoàn toàn thấy dễ thở, Phương Nam còn trêu :
      "Xã hội bây giờ đều là mẹ chồng sợ con dâu rồi, chị lại thích trở về thời phong kiến. Ban đầu mẹ nhất thời hiểu nhưng giờ rồi. Yên tâm ! Bà là mẹ chồng hiểu lý lẽ!”
      ra phải sợ mà là lo lắng, quan tâm đến Phương Chấn Đông tất nhiên là quan tâm đến gia đình . Mà chính bởi vì quan tâm cho nên muốn kẹp vào thế khó, hy vọng mình có thể được Phương gia hoàn toàn tiếp nhận, dù sao còn với cả đời, cha mẹ cũng là cha mẹ .
      Nghĩ đến cha mẹ, sắc mặt Hàn Dẫn Tố khỏi biến thành ảm đạm. Phương Chấn Đông đọc báo liếc nhìn cái, chỉ cần liếc mắt cái cũng biết này có tâm rồi!
      Gần tháng nghỉ ngơi, ở bệnh viện tốt nhất, bác sỹ tốt nhất cộng thêm vợ ở bên cạnh cẩn thận hầu hạ năng lực phục hồi của mau đến kinh người.
      Nửa tháng trước từ chuyên cơ trở lại thành phố B tiến vào viện quân y của quân khu. Dù sao vết thương cũng được xử lý thỏa đáng, bác sĩ chuyên nghiệp mà Phương Chấn Đông cũng là lần đầu tiên sử dụng đặc quyền này bởi vì vợ của mang thai, ra lệnh cho về nghỉ ngơi nhưng chịu nghe lời .
      Phương Chấn Đông rất bất đắc dĩ, bất đắc dĩ lắm mới vào đây ở phòng bệnh có điều kiện tốt nhất. Dù sao điều kiện nơi này tốt mới có thể yên tâm về vợ được.
      Hình như sau khi sau khi bị thương xong, vợ của còn sợ nữa rồi, lời của cũng dám giọng phản bác. Mỗi ngày cứ bắt ăn bao nhiêu là thứ, từ canh xương, cháo gà, cháo tổ yến đến bao nhiêu thứ thuốc bổ kỳ quái, thậm chí là bao nhiêu hoa quả như đổ xuống đầu. ăn lại bắt đầu càu nhàu dứt khác gì lão Phùng khi làm công tác tư tưởng.
      Lần trước lão Phùng đến thăm nhìn thấy, nhìn bộ dạng nín cười kia đến giờ vẫn còn thấy buồn bực. Trước mặt chẳng còn chút quyền uy nào nữa, vài hôm nữa chờ khỏe lên biết dạy dỗ thế nào. Nếu bây giờ mà khỏe bị xử lý từ lâu rồi. Nhưng tại phải biết trong đầu rốt cuộc nghĩ gì?
      Phương Chấn Đông để tờ báo trong tay xuống, vẫn như ra lệnh:
      "Nghĩ gì thế? Cau mày khó coi!"
      Hàn Dẫn Tố cũng thèm để ý tới , gọt táo xong để vào đĩa bàn tỉ mỉ bổ thành từng múi rồi dùng tăm cắm vào đưa đến miệng .
      Đôi mày theo thói quen cau lại nhưng cuối cùng vẫn há miệng ra, khỏi thầm cười trộm. Coi như là tổng kết được phương pháp hữu hiệu nhất đối phó với là lấy độc trị độc. Giống như phương pháp của , trực tiếp cưỡng bức gì cũng hiệu quả. Nhìn ăn hết mới tức giận liếc cái:
      "Khó coi, còn nhìn!"
      Miệng người đàn ông này độc chết được, đừng hòng mơ nghe được câu ngọt từ miệng . Lúc trước vừa mới tỉnh dậy :
      "Khóc cái gì mà khóc, chồng em chưa chết đâu!”
      Lời độc như thế khiến cho nước mắt chảy ròng ròng bỗng dưng tắt ngúm.
      Phương Chấn Đông nuốt trôi miếng táo xong mới nhìn chằm chằm:
      " được phép lảng sang chuyện khác, em có chuyện gì?”
      Hàn Dẫn Tố phát ở trước mặt như đứng trước tấm gương, tâm tư của , ý nghĩ của chỉ cần liếc cái thể nào che giấu được. Hơn nữa nhất định phải biết ràng, trong mắt thể có bí mật gì, bá đạo đến mức ngay cả suy nghĩ của cũng muốn chế. Nhưng chính bởi vì như vậy nên mới có cảm giác an toàn mãnh liệt.
      là chồng của , cũng là người thân nhất của , chỉ cần ở trong lòng cảm thấy bao nhiêu khổ nạn đều có dũng khí để đối mặt. Chỉ càn nắm lấy tay chân trời góc biển nào cũng được, loại cảm giác này sâu sắc nhưng lại vô cùng chắc chắn.
      Mà phần hoài nghi trong lòng lại thể bày tỏ với người ngoài cũng chỉ có thể tâm với . đứng lên ôm lấy , khuôn mặt nhắn tựa vào ngực .
      Phương Chấn Đông sửng sốt, ôn hương noãn ngọc nằm trong ngực nào đâu còn hơi sức mà truy cứu. tay nhanh chóng giữ lấy cái đầu , cúi đầu tìm thấy môi , miệng hung hăng áp vào.
      Phương Chấn Đông bị thương ở tay, thương ở chân, thương ở đầu có nghĩa là bị thương ở chỗ khác.Trong tháng này mỗi ngày nhìn thấy vợ lượn qua lượn lại mà cảm giác còn thảm hơn cả chết. Hơn nữa còn kiên trì phục vụ từ rửa chân cạo râu đến cả vệ sinh đối với còn hơn cả mười loại khổ hình tra tấn. Giờ vợ đưa tới miệng mà có thể nhịn được mới là kỳ quái.
      Trong lòng Hàn Dẫn Tố quả là khó nghĩ, sợ điều mình hoài nghi là , sợ mình phải là con ruột của cha nên cha mới thiên vị như vậy. thể chấp nhận được khả năng này, ôm lấy chỉ muốn kiếm lấy phần an ủi nào đâu biết là đưa dê vào miệng sói:
      "Ách ưm…."
      Phương Chấn Đông giống như con sói bị nhịn đói mấy trăm năm đột nhiên thấy chú thỏ trắng được lột da đưa tới miệng, mùi thịt thơm xông vào mũi chỉ hận gặm nuốt vào bụng. Vì thế nụ hôn này còn mang theo cả dục vọng đói khát cộng với công kích mạnh mẽ khiến Hàn Dẫn Tố có cách nào chống đỡ nổi.
      nghĩ mình chắc bị người đàn ông này nuốt tươi, chút thanh phản kháng cũng bị nuốt hết vào bụng……
      Mai TrinhHuệ Nguyễn thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53


      "A….”
      Phương Chấn Đông rên lên tiếng, buông miệng ra, Hàn Dẫn Tố mới phát tay mình đặt trước ngực . Sợ hết hồn vội vàng định đưa tay rung chuông gọi bác sỹ lại bị Phương Chấn Đông níu lại:
      " sao, cần chuyện bé xé ra to.”
      Giọng vô cùng khó chịu, sắc mặt có chút thâm trầm dường như nén được dục vọng xuống nên có phần vô cùng buồn bực. [​IMG]
      Hàn Dẫn Tố khỏi cười khẽ hai tiếng, liếc cái, bộ dạng nhịn cười rơi vào mắt Phương Chấn Đông làm hỏa thiêu trong lòng càng khó nhịn. Nhưng cũng hiểu là tại là điều thể, chưa đến vết thương của mà chính là đứa con trong bụng của vợ là con của hai người, thể quá trớn được.
      Phương Chấn Đông mất sức của chín trâu hai hổ mới kìm được lửa tình, trong lòng nghĩ lúc nào mới có thể được “khai trai”, ánh mắt nhìn Hàn Dẫn Tố khiến hận tránh xa mười trượng. nghĩ cũng biết người đàn ông này nghĩ chẳng phải là điều gì tốt đẹp, xoay người rót chén nước tức giận nhét vào tay :
      "Tới giờ uống thuốc rồi!"
      Phương Chấn Đông nhìn chòng chọc vào hai mắt , cầm lấy thuốc đổ vào trong miệng nuốt như muốn nuốt luôn dục hỏa xuống. Lý trí quay trở lại mới nhớ tới vợ có điều muốn , đưa chén nước cho mới bắt đầu thăm dò.
      Cơn tức của Hàn Dẫn Tố tản , ngồi bên giường có chút do dự :
      "Phương Chấn Đông! À, nếu….Em là nếu em phải là con của cha em sao?”
      Phương Chấn Đông trừng mắt:
      "Lại suy nghĩ lung tung gì đó?"
      "Em nghiêm túc!" Giọng của Hàn Dẫn Tố có mấy phần chần chừ thấp thỏm:
      "Phương Chấn Đông, em phát người mẹ em phải là cha em mà là…Mà là ân sư của em.”
      "Ân sư?"
      Lúc Phương Chấn Đông tỉnh lại mới biết, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà vợ được bậc thầy trong giới hội họa thu làm học trò, hơn nữa còn ra nước ngoài chạy hết vòng. Suy nghĩ trước sau mấy lần cũng cảm thấy có mấy phần hợp lý, chỉ là quên truy cứu, lúc này nhắc tới mới khiến gợi lên lòng nghi ngờ.
      tóm lấy cằm nâng lên nhìn thẳng vào mắt hỏi:
      "Tố Tố, Em cho , lúc em ra nước ngoài có phải có ý định trở lại nữa, đúng ?”
      Ánh mắt và giọng mang theo uy hiếp mãnh liệt, trước mặt người đàn ông này có láo chỉ có thể tương đương với tìm đường chết. Nhưng đem ra cũng biết chắc chắn bỏ qua cho mình, hận nhất chính là lính đào ngũ.
      Ánh mắt Hàn Dẫn Tố lóe lóe lên mấy cái rồi nhanh chóng đẩy tay ra, ăn vạ lầm bầm mấy câu:
      "Người ta chuyện nghiêm túc với đấy!”
      Phương Chấn Đông nhìn chằm chằm lâu mới hừ lạnh tiếng:
      "Đừng nghĩ có thể đánh trống lảng, hôm nay bỏ qua nhưng em phải suy nghĩ cho kỹ, suy nghĩ nên với như thế nào. thành khai báo nghĩ tới hậu quả !”
      Thân thể bé của tự chủ mà co rúm lại, người đàn ông này dạy dỗ quá ngoan độc rồi. Miệng phụng phịu bất mãn còn chưa kịp lộ ra ngoài khuôn mặt nhắn nghe tuyên bố:
      "Mặc kệ những chuyện ngổn ngang kia, chỉ cần biết em là vợ , hiểu chưa?”
      Lòng mơ hồ nửa ngày rồi bừng tỉnh, người đàn ông này có thể cho cảm giác yên ổn thực tế đến vậy sao? chợt cầm lấy bàn tay , giọng bá đạo :
      "Phương Chấn Đông, hứa với em, nhất đinh được chết trước em!”
      " bé ngốc!”
      Phương Chấn Đông đưa bàn tay lên xoa xoa mái tóc của , giọng vẫn khô khan như vậy nhưng nghe kỹ lại thấy có chút dịu dàng khó tả.
      Phương Nam vừa vào phòng bệnh liền nhìn thấy cảnh thân mật như vậy khỏi cười thầm. Trước kia biết trai mình là người đàn ông như vậy, người lạnh lùng khô khan mà có thể dịu dàng khiến cho người ta nổi hết cả da gà.
      Nghiêm túc mà , trai cũng khác trước là mấy, lúc nào cũng nhìn vợ với cái bản mặt đen ngòm, mà chuyện như ra lệnh chút cũng thể cứu vãn nổi.Nhưng cũng chính vì như thế mà cũng có thể ràng cảm nhận được lòng thương vợ mình đến bao nhiêu. Lòng mềm mại đến bao nhiêu so với thái độ và lời quả là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
      Phương Nam buồn bực chừng mấy ngày về nhà chuyện với Thừa Tuyên. Thừa Tuyên cười thở nổi còn là người thông minh sao lúc này lại ngốc vậy? Đó là tình thú của vợ chồng son, em biết sau lưng mình vợ chồng người ta như thế nào? thấy trai mình là mãnh thú còn giáo Hàn chính là người thuần thú lợi hại nhất.
      Lúc này thấy bộ dạng hai người Phương Nam cảm thấy điều đó chưa đúng lắm, nhìn ánh mắt trai nhìn vợ của mình tràn đầy thương và cưng chiều như vậy ví dụ này có vẻ chưa được thỏa đáng.
      Phương Nam nhàng ho tiếng phá vỡ khí mập mờ giữa hai người. Hàn Dẫn Tố nhanh chóng đứng lên xoay người lại nhìn thấy vẻ mặt tinh quái của Phương Nam khiến cho khuôn mặt nhắn của đỏ hồng đến mức có thể ra máu:
      "À! Phương Nam, đến rồi!”
      Phương Nam nhìn phì cười, hiểu chị dâu của sao có vẻ hay xấu hổ như vậy? Con trong bụng cũng gần ba tháng rồi mà động chút lại ngượng ngùng. Ánh mắt quét qua ánh mắt cảnh cáo của trai khiến nỡ trêu ghẹo Hàn Dẫn Tố nữa mà đưa hai bình giữ ấm ra:
      "Bình lớn là mẹ bảo dì nấu canh bồ câu hầm cách thủy cho , tốt nhất cho vết thương đấy. Còn bình là cháo gà của Tố Tố, nhớ uống hết, đây là thời kỳ mấu chốt phải để ý tới dinh dưỡng, nếu thể chất đứa trẻ sinh ra yếu.”
      Trong lòng Hàn Dẫn Tố chợt nóng lên, có chút cảm động. Phải rằng trải qua người như mẹ Trịnh Vĩ, Hàn Dẫn Tố đối với mẹ chồng có chút sợ. Hơn nữa với mẹ Phương Chấn Đông còn có chút vướng mắc chưa giải quyết được nhưng từ lúc về thành phố B dần dần được khai thông.
      Mẹ giống mẹ Trịnh Vĩ, tuy lúc ban đầu có phản đối nhưng bây giờ lúc đón nhận lại xem như người của Phương gia. Cứ cách hai ba ngày lại đến đây chuyến, lúc đến cũng hết sức thân thân thiết kéo tay hỏi về việc nhà , hỏi xem hôn lễ cầu gì? Nhà mua xong chưa? Tiệc cưới định bày biện như thế nào? Bên mẹ đẻ có bao nhiêu thân thích có thể tới đây, có cần hai bên gặp mặt trước ?
      Bà Phương cẩn thận những lời đó, thậm chí để tránh đụng đến đề tài lúng túng nhất bà còn đem mọi chuyện ràng làm Hàn Dẫn Tố cảm thấy được quan tâm mà cảm động. Nhưng cảm động là cảm động nhưng vẫn chưa nghĩ đến chuyện phải tổ chức hôn lễ của mình thế nào.
      cảm thấy hôn nhân ra chính là chuyện của và Phương Chấn Đông, hai người đều lớn cả còn nữa, trước đó hai người cũng cuộc hôn nhân thất bại làm tiệc lớn cũng phải là điều hay. Chỉ cần hai người sống với nhau hạnh phúc là được rồi. Hơn nữa quả cũng có chút khó nghĩ, trừ cha ra còn có mẹ kế Triệu Hồng, em kế Hàn Dĩnh và Trịnh Vĩ, dù sao mấy người đó đến đây cũng phải là điều thỏa đáng.
      Dù sao Phương gia phải là gia đình tầm thường, bề ngoài cũng muốn quan tâm đôi chút, tuy những điều đó thể che giấu được nhưng cũng muốn công khai ra hết. muốn lặng lẽ gả cho Phương Chấn Đông rồi cùng sinh con dưỡng cái sống cuộc sống yên bình. Nhưng dù sao cũng cần gặp mặt cha và bà ngoại nữa, vẫn nhớ rằng bà ngoại luôn lo lắng cho .
      Phương Nam thừa dịp lúc trai ngủ thiếp mới chuyện riêng với Hàn Dẫn Tố:
      "Mẹ bảo em với chị là đừng nghĩ nhiều, hôn cũng nên theo ý của chị. Còn nhà chị bên kia nếu khó khăn chỉ cần gặp cha chị là được. Dù sao hai bên cũng cần gặp mặt, còn Phương gia bên này chị cần phải băn khoăn điều gì. Hạnh phúc của chị mới là quan trọng nhất, chị hiểu ?”
      Hàn Dẫn Tố lệ vòng quanh trầm mặc nửa ngày mới :
      "Phương Nam, cám ơn nhưng những chuyện này phải chờ ấy xuất viện .”
      Ánh mắt Phương Nam nhìn vào bụng nở nụ cười rồi lắc đầu:
      "Theo em hai người nên đăng ký trước. Hai người có thể đợi nhưng đứa trẻ trong bụng chờ được đâu.”
      Mặt Hàn Dẫn Tố đỏ lên nhàng gật đầu.
      Nhìn thân ảnh Phương Nam từ từ khuất sau khúc quanh Hàn Dẫn Tố khẽ quay đầu chợt phát bất chợt vườn hoa ngoài cửa sổ mảnh màu sắc rực rỡ giống như lòng lúc này như đóa hoa tươi nở rộ, tinh thần xán lạn phấn chấn bùng phát lên.
      Giữa hè năm nay Hàn Dẫn Tố lại lần nữa nhận được mảnh giấy hôn nhân đỏ tươi. Trong hình người đàn ông với thân mặc quân trang, khuôn mặt vẫn nở nụ cười nhưng đáy mắt lại thể giấu được vẻ thỏa mãn mà trong ngực lại cười đến ngu ngốc vì hạnh phúc.
      Hàn Dẫn Tố cầm giấy hôn thú cúi đầu nhìn người đàn ông ngồi xe lăn. thể chịu nổi tính cố chấp của người đàn ông này đành phải đẩy đến cục dân chính đăng ký.
      Phương Chấn Đông khôi phục rất tốt, trong thời gian ngắn chân có thể đứng thẳng lại. Hàn Dẫn Tố sợ quá cực khổ mới mượn xe lăn tới đẩy . Nhưng người đàn ông này mặt nhăn nhó như chuyện được vợ mình đẩy chuyện vô cùng sỉ nhục. tỉnh bơ thèm để ý.
      "Đưa đây!"
      Phương Chấn Đông đưa tay ra hai từ ngắn gọn, Hàn Dẫn Tố sửng sốt:
      "Cái gì?"
      "Giấy đăng ký!"
      Phương Chấn Đông xem như là chuyện đương nhiên trả lời. Hàn Dẫn Tốn nhìn chằm chằm rồi nhìn qua mảnh giấy của mình để xác nhận:
      "Đây là của em, của phải cầm rồi sao?”
      Phương Chấn Đông chống đứng lên đoạt luôn:
      "Cũng giữ luôn cho an toàn.”
      xong, nghiêm túc để vào trong túi rồi vỗ vỗ:
      "!"
      Vì chút sơ suất mà Hàn Dẫn Tố bị người đàn ông này đoạt mất tờ giấy nhưng nhìn hành động ngây thơ như vậy khiến nhịn được phì cười. đỡ ngồi ở lái phụ rồi đem xe lăn gập lại bỏ ở cốp sau. ngồi ở ghế lái rồi nhoài người sang giúp thắt dây an toàn. Nghĩ lại bộ dạng vừa nãy của khỏi nháy mắt mấy cái rồi hỏi:
      "Phương Chấn Đông, có phải sợ em chạy mất nên giấy đăng ký cũng cầm?”
      Sắc mặt hơi sầm lại ho khan hai tiếng:
      " vô dụng ít thôi! Lái xe!”
      Hàn Dẫn Tố lại phát phía sau tai có vẻ đỏ ửng, người đàn ông này có lúc cũng có vẻ đáng như thế này sao? Hàn Dẫn Tố cười thầm rồi vươn tới hôn chụt cái lên mặt .
      Phương Chấn Đông nắm lấy cơ hội, nhanh chóng đổi bị động thành chủ động, giữ lấy gáy hung lăng hôn lên làm vợ của suýt chết nghẹt. Sau đó mới đến bên tay uy hiếp:
      "Trở về dạy dỗ em!”
      Mai TrinhHuệ Nguyễn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :