1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau Ánh Hào Quang - Phù Quang Cẩm (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Mình cungz muốn giúp lắm nhưng coa máy tính. :yoyo59::yoyo59::yoyo59:
      Cherry Võ thích bài này.

    2. Cherry Võ

      Cherry Võ Active Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      199
      Dùng đt cũng đc mà b
      :yoyo51::yoyo51::yoyo51:

    3. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Duyệt văn bảng bằng điện thoại chán lắm, nó hay nhảy chữ nữa làm Ko tốt :-(:)yoyo65::yoyo65:
      Cherry Võ thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Tải tài liệu của google driver xài y như word máy tính luôn
      Cherry Võ thích bài này.

    5. Cherry Võ

      Cherry Võ Active Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      199
      Chương 88: khí tràng

      Tác giả: Phù Quang Cẩm

      xem qua tiểu thuyết mọi người đều biết, sống cùng với hoàng đế mới là tình Vũ Văn Thanh khắc cốt ghi tâm.

      đại, Vũ Văn Thanh là minh tinh điện ảnh mà sở dĩ bước vào vòng này là vì từ chịu ơn cưu mang của Vũ Văn Triệt.

      Vũ Văn Triệt là con trai hào môn, mười bảy tuổi tiến vào giới nghệ sĩ, dốc sức làm việc. Tới hai mươi tuổi gặp được , khi đó Vũ Văn Thanh tuổi còn mà ăn trộm túi tiền của .

      Động lòng trắc nên Vũ Văn Triệt đem mang về nhà, để theo họ , giúp đặt tên, đưa nhà trẻ.

      Sống nương tựa lẫn nhau vượt qua hai mươi năm, như như cha, lại đường si mê, theo bước chân của tiến vào giới giải trí. Thẳng đến lúc hai người hợp tác đóng phim, phim trường đột phát phát cháy, ôm bị lửa đỏ cắn nuốt.

      Đồng thời xuyên đến Thiên Diệu hoàng triều, là hoàng đế trung niên hoang dâm vô đạo, tàn bạo, tàn sát bừa bãi, mỗi ngày ăn sơn hào hải vị, uống đan dược trường sinh bất lão do đạo sĩ luyện thành.

      Nam nhân bốn mươi tuổi trầm ổn chỉ giật mình trong phút giây ngắn ngủi, lúc sau liền có thể bất động thanh sắc mà ngụy trang, duy nhất bỏ xuống được là tình khắc cốt ghi tâm với Vũ Văn Thanh.

      Trăm mối lo sợ, Vũ Văn Triệt dùng bút lông vẽ ra hình dáng Vũ Văn Thanh lại bị Hách Liên Huyên vừa vặn tiến cung phát ra, qua loa có lệ, nàng chính là tiên nữ mình thấy khi nằm mơ.

      là tiểu thư thứ xuất của phủ Thừa tướng bị bán đến thanh lâu, vừa tỉnh dậy liền nghênh đón nhiều bắt nạt cùng nhục nhã.

      Tại Di hương viện, bán đấu giá đêm đầu tiên, Hách Liên Huyên từ rào chắn khắc hoa lầu hai nhàn nhạt thoáng nhìn lại ngoài ý muốn phát nàng là nữ tử mà hoàng đế vẽ.

      Vung tiền như rác, nàng trở thành quân cờ trong tay , ngày vào cung, bốn mắt nhìn nhau, nàng từ ngạc nhiên đến thay đổi ước nguyện ban đầu, khăng khăng thừa hoan tìm hiểu đến cùng.

      Luôn luôn hoang dâm vô đạo, hoàng đế lại dăm ba câu mà đem tống cổ trở về phủ Thừa tướng.

      Nhiều năm túng dục vô độ và dùng đan dược, hai ngày trước Vũ Văn Triệt mới được thái y viện thông báo, chỉ sống quá ba năm.

      Sống nương tựa lẫn nhau hai mươi năm, bọn họ có hiểu biết và thích hết thảy về đối phương. Mặc dù Vũ Văn Triệt trước sau đều thừa nhận nhưng sau này lại cùng mọi người trong Thừa tướng phủ chu toàn mọi chuyện, nàng sống trong hung hiểm trăm ngàn vậy mà mỗi lần đều có thể toàn thân trở ra, bình an vô .

      bảo hộ mọi lúc mọi nơi, mẫn cảm và thông tuệ như nàng, như thế nào lại phát được?

      Kiếp trước nhận ơn cưu mang, hai mươi năm sống nương tựa lẫn nhau sớm chiều chung đụng, bỏ qua đời( ở đại) vậy mà vận mệnh lại chơi đùa để hai người gặp lại( ở cổ đại) đó là áp lực cùng thống khổ khi phải che giấu bí mật lớn nhất này.

      “Dừng.”

      tiếng kêu của Tần Phong đem suy nghĩ bay xa của Từ Y Nhân kéo về, Thẩm Vi mỉm cười lau nước mắt, vẻ mặt ôn nhu hướng tới em giúp đỡ lời cảm ơn.

      Nhớ tới đêm hôm đó, ta ương ngạnh chua ngoa trong phòng nghỉ tại hậu trường nhưng giờ phút này vẻ mặt lại ôn nhu hòa khí, Từ Y Nhân hoảng hốt cảm thấy lần kia giống như giấc mộng vậy.

      Thẩm Vi bước chân ưu nhã, chậm rãi bước tới trước mặt , ý cười dịu dàng : “Thực chờ mong biểu của ngươi!”

      Ngữ khí nhu hòa khiêm tốn tựa như người chị thân thiết, đám người bên cạnh khắp nơi tán thưởng kỹ thuật diễn của ta đồng thời cũng thích tính tình ôn nhu này.

      Từ Y Nhân cong cong khóe môi cười chút, gì, nghiêng thân mình, tới màn ảnh chính.

      Phục sức cùng trang dung đều kém cỏi, trong lòng Tần Phong cũng có chút vì mà lo lắng.

      Kỳ trong lòng lại nghĩ, Thẩm Vi biểu ra khí chất này càng thích hợp với nhân vật Vũ Văn Tịnh đại tiểu thư phủ Thừa tướng.

      Tần Nguyệt Dung gả cho Vũ Văn Thừa tướng làm vợ kế, vợ cả là Vinh An công chúa bào muội của đương kim Hoàng đế Thiên Diệu hoàng triều.

      Vinh An công chúa thân thể yếu đuối, năm đó khi sinh Vũ Văn Tịnh để xuống bệnh căn, quá nửa năm hương tiêu ngọc vẫn.

      Dù cho sau này có Tần Nguyệt Dung làm đương gia phu nhân, vị đại tiểu thư này vẫn luôn sống trong nhung lụa. Thân là cháu ngoại của hoàng đế đương triều, Vũ Văn Tịnh mặt ngoài ôn nhu dễ gần, vẫn luôn là kinh thành quý nữ mà bọn công tử cùng nhau khen ngợi.

      người là tiểu hoa đán được đường dẫn dắt, người có được thưởng thức của về kỹ thuật diễn thuộc phái thực lực, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, rất khó để quyết định là lấy hay bỏ.

      Tần Phong có chút bất đắc dĩ, trong lòng thở dài hơi, bên trong màn hình, Từ Y Nhân chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi băn khoăn, nhìn chỗ cố định, thanh thanh thúy, gằn từng chữ : “Dân nữ ái mộ Ninh Vương điện hạ lâu, lớn mật xin hiến xướng( hát) khúc, mong điện hạ rũ lòng thương……”

      Ánh mắt kia nhìn về phía trung chứa đầy chờ mong nhưng cũng thập phần kiên định.

      Đây đúng là màn Vũ Văn Thanh dưới ức hiếp của Vũ Văn Kiều cùng Thái tử, suy nghĩ trăm bề mới đến quyết định xin giúp đỡ từ Tứ hoàng tử Quân Lâm Giang.

      Thân là nhi tử của ái phi quá cố được hoàng đế bảo vệ, Quân Lâm Giang tính tình ôn hòa nhân hậu, lương thiện khoan dung. Chỉ cần chịu giúp đỡ, Thái tử làm khó, Vũ Văn Thanh vốn dĩ làm như vậy cũng là vì nàng thấy được thương hại cùng đồng tình trong mắt .

      Tiểu thư phủ Thừa tướng, mặc dù là thân phận thứ xuất nhưng tình cảnh của nàng cũng có chút đáng thương.

      Khóe môi nhàn nhạt ra mạt cười, vẫn nhìn về phương hướng kia như cũ, Từ Y Nhân khẽ mở phấn môi, thanh uyển chuyển triền miên truyền tới tai mọi người:

      "Hôm nay hôm nào hề, khiên thuyền giữa dòng.
      Hôm nay gì ngày hề, đến cùng vương tử cùng thuyền.
      Hổ thẹn bị hảo hề, tí cấu sỉ.
      Tâm mấy phiền mà dứt hề, biết được vương tử.
      Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri……"

      Theo thanh nàng rơi xuống, trường có tiếng khe khẽ, tiếng động ồn ào chậm rãi biến mất, thanh kia giống như có hàm ý mà lại mang theo ít thương cảm u sầu, lượn lờ xoay chuyển. Ánh mắt mọi người tự giác dừng người nàng, tựa hồ có thể thấy nữ tử ngồi chơi thuyền, tiếng ca phiêu đãng.

      Giờ khắc này, đôi mắt nàng tản mát ra ánh sáng chiếu rọi, đủ để cho mọi người xem hết thảy, thanh kia chứa cảm tình hồn nhiên nhất của nữ tử khi động lòng, đôi mắt hắc bạch phân minh kia làm cho tim mỗi người đều đập thình thịch.

      Cảm giác này thần kỳ. Nàng chỉ đứng ở đó mở miệng hấp dẫn chú ý của người khác nhưng khi nàng nhập diễn lại thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

      Vốn dĩ Thẩm Vi nắm chắc thắng lợi nhưng khi thấy diễn xuất của tươi cười mặt phai nhạt dần, bàn tay tự giác nắm chặt, trong lòng cũng bốc lên oán giận.

      Từ Y Nhân diễn xong, mọi người tự giác vỗ tay khen ngợi, ánh mắt nhu hòa dừng người , cười nhạt pha chút ngượng ngùng : “Ta cảm thấy ngươi hát rất tốt! Hoàn cảnh xung quanh đây ồn ào như vậy mà tiếng hát vẫn rất hay và rỗ ràng!”

      “Hơn nữa thanh của ngươi rất tốt rất có cảm tình, Từ Y Nhân, ta muốn trở thành fan của ngươi làm sao bây giờ?” nam sinh tiếp theo mở miệng có chút quen mặt, sửng sốt chút, mới phản ứng lại, đây là đệ tử của Tiêu Dao Môn trong《 tiêu dao kiếm 》, cả hai có cùng tham gia tiết mục trong《 giải trí tinh thiên địa 》, hình như có tên là Tôn Cảnh Điền.

      “Đúng vậy, rất dễ nghe ah.” mặt mang theo tươi cười khiêm tốn đường tới đám người, thanh tiếng thét chói tai vang vọng bên tai.

      Cong môi mỉm cười nhợt nhạt, trong lòng lại nhớ tới những hình ảnh lúc trước mình cố gắng luyện tập bài hát này.

      lĩnh vực nhạc có nhiều thiên phú, mỗi bài hát đều phải luyện tập vô số lần mới có hiệu quả tốt.

      Thời điểm ở kinh hoa( đời trước của TYN nha), cũng biểu diễn vai nữ 3 trong bộ phim cổ trang và cũng dùng bài tình ca cổ xưa này tới thổ lộ.

      Vì muốn diễn tốt nhân vật này mà đem bài hát đó nghe xong vô số lần, nhưng vào thời điểm cuối cùng hứng trí bừng bừng muốn biểu diễn nó, đó là lời giải thích tốt nhất cho mọi người.

      Phải biết rằng, muốn nhận được nhiều thành tích cùng vinh quang đều vô duyên vô cớ mà đạt được.

      Bọn họ hoan hô trong kinh ngạc và cảm thán, có lẽ họ cảm thấy, ở giờ khắc này đoán trúng được hàm ý cùng ca từ của ca khúc nhưng họ lại nghĩ đến những vất vả cùng trả giá trong quá khứ.

      Thẩm Vi nhàn nhạt “A” tiếng, chủ động đến bên cạnh Tần Phong, mở miệng : “Tần biên, chuyện xưa của Vũ Văn Thanh ở giai đoạn trước cùng hậu kỳ biến hóa rất lớn, ta cảm thấy ta cùng ấy hẳn là từng người đều đem vai diễn của hai phân cảnh thử lại chút, như vậy mới phán đoán chính xác, rốt cuộc là người nào diễn tốt người nào cưỡi xe quen đường phải sao?”

      Tần Phong nghe xong kiến nghị của ta, thần sắc sửng sốt nhìn về phía Từ Y Nhân, nhận được cái gật đầu từ , thần sắc nhàn nhạt : “Ta có ý kiến gì.”

      Được đáp ứng nhưng trong lòng Thẩm Vi lại có chút phiền muộn.

      Kỳ vừa rồi hai người biểu đều tồi nhưng ở thời điểm đến gần Tần Phong, lại có cản giác Từ Y Nhân mới chính là nhân vật Vũ Văn Thanh. Nóng vội nên mới ra những lời kia, vốn dĩ là muốn cấp cho chính mình cơ hội xoay chuyển.

      Nhưng giờ phút này khi vào phòng nghỉ, thay đổi quần áo, lại nhìn đến trang phục của hai người thay đổi, là rất bực mình.

      Từ , khí chất của ta rất tốt, cơ bản lúc đóng phim luôn tương đối bài xích với những trang phục đánh mất hình tượng giống như này.

      Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, trang phục rách tung toé mặc ở người dù là thiên tiên cũng chẳng đẹp chút nào. Có chút phiền não đem vạt áo nắm chặt thấy Từ Y Nhân mặc xong nhanh nhẹn bước ra, cam lòng thua kém nên cũng vội vàng theo ra ngoài.

      đẹp a!”
      “Khí chất tốt a!”
      “Chính là như vậy, đẹp nha!”

      Bên tai từng đạo thanh chút che dấu tán thưởng vang lên, tức giận giương mắt, thần sắc Thẩm Vi trong nháy mắt cứng đờ.

      Thời điểm quay 《 tiêu dao kiếm 》 hai người các chưa từng gặp nhau phim trường, cho nên, ta cũng chưa bao giờ trực tiếp nhìn thấy Từ Y Nhân mặc trang phục cổ trang.

      , ở giới giải trí, cả thế hệ trẻ oanh oanh yến yến, diện mạo Từ Y Nhân tính là đẹp nhất, nhưng người lại có loại khí chất mềm mại, dễ dàng có được hảo cảm từ mọi người.

      Ở thời điểm, ngươi nhìn nàng trong ánh mắt của nàng chỉ thấy được ngươi nhưng khi nàng nhìn về phía ngươi mà mỉm cười ngươi luôn cảm thấy được mảnh ấm áp như cánh đồng hoa nở rộ dưới ánh mặt trời. Cảm giác được điều này là khi ta gặp đc Từ Y Nhân trong hậu trường chương trình《 giải trí tinh thiên địa 》, đề phòng cùng cảm giác nguy cơ trong lòng ngày càng tăng.

      Tựa như lượng fan đông đảo Weibo của nàng, quả thực là muốn đem nàng trở thành tâm can bảo bối mà thương bảo vệ, đến những người qua đường mà cũng bao giờ dùng những ngôn từ ác độc để về nàng.

      tượng như vậy, ở giới giải trí phải là quá sức tưởng tượng hay sao?

      Người minh tinh phải là bò từng bước để tiến lên, đường đạp hoa tươi cùng tiếng vỗ tay vang dội đồng thời cũng phải chịu đựng những khó khăn cùng mưa gió. Danh khí càng lớn, thời gian bại lộ trước tầm nhìn của công chúng càng nhiều liền càng thêm phấn đấu và gặp nhiều khó khăn.

      Nhưng vì sao, nàng lại có thể đường được nhiều người vây quanh và bảo hộ như vậy, rất thuận buồm xuôi gió.

      Giờ phút này, bộ hoa phục cẩm tú sắc vàng nhạt giống như là vì nàng mà chuẩn bị, mặc vào người, càng đem cái loại khí chất mềm mại trầm tĩnh này thể đến tận cùng, cây trâm hoa hải đường đầu cũng thêm phần đẹp đẽ và quý giá ánh lên loại khí chất uyển chuyển. lần nữa hóa trang làm cho da thịt thêm phần toả sáng, trơn bóng quang mang, càng làm nổi bật lên đôi mắt hắc bạch phân minh, đẹp tựa như tranh.

      Đẹp nhất vẫn là đôi mắt này, chút gợn sóng, đen bóng thông thấu, tựa như liễm diễm quang hoa, tinh tế đoan trang lại trầm tĩnh.

      Nhìn nàng như vậy, chính mình(TV) đọc qua lần các tình tiết trong tiểu thuyết nên rất ràng, nàng rất phù hợp với từng hình ảnh mà mình tưởng tượng trong đầu. Tựa hồ, nàng chính là nhân vật chính diễn cảnh từ thời thiếu nữ đến độ tuổi trung niên.

      Trong tiểu thuyết, nàng trải qua nhiều sầu muộn cùng tranh đấu, muốn đứng vững gót chân ở tướng phủ nên sắc thái mặt của Vũ Văn Thanh ra chút vui buồn hờn giận nào, bất đồng với đại tiểu thư Vũ Văn Tịnh ôn nhu dễ gần, bất đồng với nhị tiểu thư Vũ Văn Kiều vũ mị kiều thái, bất đồng với biểu tiểu thư Cố Lưu Vân lệ chất thiên thành……

      Tướng phủ tứ tiểu thư Vũ Văn Thanh ở trong mắt mọi người, là nữ tử trầm tĩnh như nước.

      Rất nhiều thời điểm, nàng đều bất động thanh sắc, để ý tới mọi người.

      Thẩm Vi nắm chặt bàn tay trong tay áo có chút phát run, ta cho rằng biểu của bản thân đủ tốt rồi nhưng đến giờ phút này lại nghĩ tới, người luôn sinh động như thế lại đem phần trầm tĩnh như vậy biểu vô cùng nhuần nhuyễn.

      Từ khi bắt đầu diễn, trong lòng Tần Phong có quyết định, giờ phút này thấy mọi người đều lẳng lặng nhìn , nhưng ra cũng phải tiếp tục mà hô tiếng “action.”

      Giống như tình tiết trong kịch bản, nữ tử ngồi đối diện gương, duỗi tay điều chỉnh tóc.

      Phủ Thừa tướng từ từ suy tàn làm mỗi người trong Thiên Diệu vương triều sinh ra sợ hãi đối với Hách Liên vương gia, nàng chỉ an tĩnh đứng, thần sắc cùng bộ dáng đều mang theo loại trầm tĩnh uyển chuyển của nữ tử, vô luận là chính diện mặt hay là bên trái mặt khí chất độc đáo kia đủ để hấp dẫn ánh mắt mọi người.

      Ngón tay tinh tế mà trắng nõn giơ tay sửa lại trâm cài làm lộ ra đoạn tay ngọc trắng nõn, nhất cử nhất động của nàng, đều giống như nữ tử khuê phòng đc lễ giáo phong kiến dạy dỗ.

      Em vừa rồi trong đoàn phim vội vã chạy tiến vào máy quay chính, lo lắng sốt ruột mở miệng : “Vương phi nương nương, nghe Hoàng Thượng băng hà!”.

      Động tác cài lại trâm cài ngừng lại giữa trung, sắc mặt cứng đờ.

      Nhìn nàng như vậy, trong nháy mắt tất cả mọi người hơi sững sờ, ngực cứng lại, cảm xúc này theo lỗ trống trong lòng mỗi người nhất thời ập tới.

      tồi, đây đúng là lỗ trống cảm xúc trong lòng mỗi người.

      Động tác và biểu tình của nàng chỉ xảy ra trong nháy mắt yên lặng, vô luận từ phương hướng nào xem qua, nàng đều yên tĩnh, toàn thân nhúc nhích chuyển động.

      giống như, ở trong nháy mắt kia, cả người nàng bị lấy linh hồn, trở thành cái xác hồn.

      “Ngươi, ngươi cái gì?” Nữ tử thanh khàn khàn nhàng hỏi lại, mấy chữ ngắn ngủn kia tràn ngập khó tin cùng chấn động, thế cho nên đến thanh chuyện cũng thêm phần run rẩy.

      giống như Thẩm Vi đột nhiên xoay người lại, camera thậm chí còn thể bắt giữ đến cảm xúc mặt nàng nhưng đầu vai của nàng lại có chút khó khống chế mà run nhè , có thể nhìn đến phía chính diện gương mặt nàng, mọi người hoàn toàn có thể từ thần sắc ấy mà cảm nhận được tuyệt vọng cùng áp lực.

      Nàng thanh trầm tĩnh, đôi con ngươi trong nháy mắt rã rời, tựa hồ có sinh khí, khóe mắt đột nhiên lăn xuống hai giọt nước mắt rơi xẹt qua gò má, trực tiếp rơi xuống mặt đất.

      có người nào phát ra tiếng hô hấp, nhìn camera thiếu niên trẻ tuổi có chút ảo não thở dài : “Như thế nào đem mặt chuyển tới ah!”

      Bên cạnh Tần Tử tức giận đạp chân: “Mịa. Ngươi quên trước mặt nàng chính là cái gì?”.

      Bị nhắc nhở tiểu trợ lý sửng sốt chút, lúc này mới phản ứng lại, trước mặt Từ Y Nhân hơi nghiêng chút, đối với phương hướng máy quay chính là mặt gương đồng rất lớn.

      Nếu đây là cảnh tượng quay phim mà , camera đồng thời lại chuẩn xác bắt giữ bóng dáng của nàng cùng khuôn mặt nàng trong gương đồng.

      Gương đồng rất lớn phản chiếu gương mặt tái nhợt rơi lệ cùng bóng lưng bé tiêu điều, ngẫm lại cũng biết, nó tạo thành cảnh tượng làm đau lòng người tới mức nào, mang đến hiệu quả vô cùng tốt ah.

      hình ảnh như vậy mang đến sức cuốn hút trong cảm xúc của người xem lớn tới mức nào.

      “Vương phi nương nương, Hoàng, Hoàng Thượng băng hà!” trong lòng tiểu nương có chút lo lắng và sợ hãi do nhìn thấy mặt nàng, lại biết vì sao, chỉ câu như vậy làmTừ Y Nhân, người đứng trước mặt sinh ra cỗ bi thương cực lớn ah.

      Tuy là đóng phim nhưng giờ phút này khoảng cách gần như vậy, cảm giác tuyệt vọng kia làm cả người khó chịu, vô pháp hô hấp.

      Từ Y Nhân nữa, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống nhưng nàng lại lặp lặp lại câu kia, hoàn toàn mất chút tưởng niệm trong lòng.

      bàn tay tự giác nắm chặt, tiểu nương đứng phía sau lại thất thanh hô: “Nha. Từ tiểu thư, ngươi tay chảy máu.”

      Mọi người như ở trong mộng mới tỉnh lại, lúc này lại cùng nhau hướng mắt tới bàn tay vô lực rủ xuống, bàn tay tinh tế trắng nõn nắm chặt cây trâm hải đường hoa kia, máu tươi từ tay nàng theo khe hở ngón tay chảy xuống.

      Thấy vậy Tần Phong vội vội vàng vàng hô tiếng “Dừng”, tắt máy quay Từ Y Nhân hoàn toàn thở dài hơi nhõm.

      Vừa rồi ấp ủ cảm xúc quá nhiều, lòng bàn tay bị đâm thủng mà cũng phát ra, giờ phút này mới cảm giác được từng trận đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến.

      Tần Phong bước tới trước mặt mở miệng quở mắng: “Ngươi chút ngươi tốt chỗ nào? Chỉ thử kính mà ngươi lại sử dụng lực lớn như vậy để làm gì? Tay thế nào rồi?”

      “Ta có việc gì.” Có chút quẫn bách thấp giọng , Từ Y Nhân cũng có chút ngây người.

      Vừa rồi rất đồng cảm có cảm giác như bản thân mình cũng bị như vậy, quá cảm động, động tác nắm chặt lòng bàn tay chỉ là theo bản năng.

      “Tốt tốt, mau xuống xử lý chút. Ta biết gì với ngươi đây?” Ngữ khí trách cứ lại càng thương tiếc nàng.

      Nha đầu này, là có khuynh hướng phát triển theo xu thế “Diễn kẻ điên” ah.

      Bị biểu của nàng gây khiếp sợ, mọi người đến vây xem cũng có chút nghẹn họng nhìn trân trối, vừa rồi nỗi buồn khổ dày đặc làm mọi người cảm thấy hít thở thông còn bị cuốn hút theo cảm xúc của nàng.

      có đau thương lớn lại làm cho mỗi người đều đồng cảm như bản thân mình cũng bị như vậy.

      Loại cảm giác này có chút , nghĩ đến nỗi thương cảm kia biết là đến từ chính tình thân, từ tình hữu nghị hay vẫn là tình , nhưng cố tình, chính là cái loại bi thương vì mất người có sinh mệnh quan trọng nhất trong đời bạn, mỗi người đều cảm giác được, cũng từ biểu đó của nàng mà biết được cái gì gọi là tâm như tro tàn.

      Bình tĩnh mà bi thương tựa hồ lại cảm động người xem hơn so với bi thương tê tâm liệt phế ah.

      Tựa như lúc an ủi người thương tâm người bình thường đều , “Khóc ra được là tốt rồi.”

      Phát tiết cảm xúc cũng đáng sợ hơn so với để đọng lại trong lòng, cảm xúc vẫn luôn tích tụ mới tra tấn người nhiều nhất.

      Chuyện tình giữa Vũ Văn Thanh cùng Vũ Văn Triệt phải vậy sao?

      Quan tâm tới , cùng hưởng thụ qua hai mươi năm như ngày đều thương gắn bó với nhau, lớn hơn mười lăm tuổi, đường nuôi dưỡng trưởng thành.

      Ở thời điểm vẫn là thiếu niên, còn tuổi non nớt đến khi trưởng thành thành mỹ lệ động lòng người lại dần dần già .

      Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân lão.

      Cùng loại với tình cảnh cha con, tình cảnh em, cảm tình tình nhân,...đời trước để cho bọn họ nhận hết tra tấn đến chính mình cũng ngượng ngùng mở miệng.

      Cùng sống cùng chết lại như cũ vẫn có cơ hội mở miệng.

      Hách Liên Huyên nàng vô cùng, phải là nàng hề động tâm. Chỉ là, nàng nhẫn tâm như vậy cũng muốn lòng thương nhưng dưới đáy lòng luôn cất giấu bóng hình khác.

      Bọn họ có cảm tình với nhau nhưng luôn có loại bình tĩnh chứa sâu trong lòng, khó lên nỗi niềm bi thương này.

      So với biểu củaThẩm Vi, nghi ngờ gì, biểu của càng thêm đả động lòng người.

      Mà giờ phút này, Thẩm Vi tay nắm chặt thành quyền cũng đồng dạng bị chấn động thôi. Từ khi xuất đạo đến bây giờ qua ba năm thời gian, ta luôn luôn nỗ lực, hợp tác với rất nhiều diễn viên.

      Thời điểm ta bị khí tràng chấn động phải là chưa từng có, nhưng kia đều là những diễn viên gạo cội có hơn mười năm tuổi nghề, tuyệt đối nên là Từ Y Nhân, người so với ta còn hơn vài tuổi.

      Lại nghĩ đến kế tiếp là màn mình muốn biểu diễn kia, trong lòng có chút trống rỗng.

      Vốn dĩ là muốn nhìn biểu diễn màn này như thế nào, nhưng giờ khắc này, lại chỉ có thể lo lắng cho mình là muốn tự rước lấy nhục hay mà thôi.

      Nghĩ vậy, tới trước Tần Phong mỉm cười mở miệng : “ ấy biểu rất tốt. Đến ta đều phải bị cảm động lây đâu? Ta cảm thấy ấy phi thường thích hợp với nhân vật Vũ Văn Thanh này, nếu vậy ta liền bêu xấu nữa.”

      Tần Phong nhìn ta gật gật đầu, thanh ôn hòa rất nhiều: “ đổi lại quần áo chút, thử trang phục Vũ Văn Tịnh kia, nhân vật đó rất thích hợp với ngươi. Đất diễn cũng ít.”

      Từ Y Nhân đem lòng bàn tay băng bó đơn giản chút, đổi trở về quần áo của mình, bên ngoài Tần Phong thuận lợi định ra vài nhân vật chủ yếu trong kịch bản.

      Thẩm Vi đóng vai đại tiểu thư phủ Thừa tướng Vũ Văn Tịnh, Tạ Văn Thanh đóng vai nhị tiểu thư phủ Thừa tướng Vũ Văn Kiều, Ngô Tiệp đóng vai Tam hoàng tử Quân Lâm Phong cương trực công chính mà Tôn Cảnh Điền người vừa rồi cùng chuyện lại ngoài ý muốn bắt lấy nhân vật Thất hoàng tử Quân Lâm Hạo xua nịnh thành tính.

      Nhìn thấy thiếu niên gương mặt thanh thanh tú tú như ánh mặt trời, thay trang phục xong lại thành người có tính tình xua nịnh, đem cảm gíac này biểu rất tốt ngay cả Tần Phong đều có chút ngoài ý muốn.

      Nhưng ở đây cả nam chính, Thái tử, Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử, biểu tiểu thư phủ Thừa tướng còn có đám nhân vật trung niên lại như cũ có chút tin tức nào.

      Bất quá nhìn được như ý nguyện, bắt lấy nhân vật Vũ Văn Thanh, Đường Tâm cũng nhàng mà thở phào hơi nhõm. Đồng thời, lại có chút vinh dự.

      Minh tinh cùng người đại diện luôn là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, trước mắt này hai mươi ba tuổi đúng là độ tuổi rất tốt,về sau tiền đồ vô lượng ah.

      Mà mình là người đại diện của ấy cũng bởi vậy mà đoạn đường này như diều gặp gió.

      Đường Tâm mang giày cao gót từng bước càng thêm lưu loát trong chớp mắt nghĩ đến ấy cùng Thiệu Chính Trạch kia quan hệ thân mật quá mức, câu môi cười rồi vứt chuyện này ra sau đầu.

      Vô luận như thế nào, cứ leo lên Thẩm tổng trăm lợi mà có hại.

      Đặc biệt là Thiệu Chính Trạch, cả thế giới đều biết tình cảnh của , thanh tịnh giữ mình, tính tình trầm ổn cùng phẩm cách quý trọng, tin lành đồn xa truyền khắp giới giải trí.

      Mặc kệ là quan hệ gì, nghĩ đến cũng biết, chắc gây ảnh hưởng gì đến ấy.

      Thiệu Chính Trạch tự nhiên làm hại Từ Y Nhân, hơn nữa tầng quan hệ này vĩnh viễn tồn tại.

      Bởi vì lòng bàn tay bị thương, Từ Y Nhân thể về lại đại trạch, nếu thấy bị vậy lão gia tử rất lo lắng.

      Về đến nhà, tự mình dán băng keo cá nhân, lại dùng băng gạc bao ngoài, bởi vì vừa rồi có cố định tóc giả để thử kính nên giờ đem đầu tóc mình xả thành đoàn lộn xộn.

      Thời điểm Thiệu Chính Trạch về nhà nhìn thấy tắm rửa xong, ngồi trước gương bàn tay gian nan tự mình sấy tóc.

      Trước tiên nhìn thấy bàn tay bị quấn băng gạc lại thấy bao tay plastic bao bên ngoài, Thiệu Chính Trạch duỗi tay tiếp nhận sấy tóc giúp , mang theo chút thương tiếc mở miệng : “Tay em làm sao vậy?”

      Sắc mặt Từ Y Nhân trong lúc nhất thời có chút xấu hổ lại ảo não, nhìn chân mày nhăn lại, thanh nho : “ có gì, lúc thử kính ngoài ý muốn bị trâm cài cắt vào tay.”

      “Vậy mà em còn tắm rửa!" Chân mày càng thêm nhăn, mắt thấy thiếu nữ có chút buồn bực giương mắt nhìn , lại thêm câu giải thích: “, bị như vậy mà sao em còn tự mình tắm rửa, em có thể chờ trở về ah".

      Ngữ khí chuyện bình thường nhưng ý tứ trong câu lại làm Từ Y Nhân đỏ mặt.

      “Tay bị thương thuận tiện mà còn làm như vậy……” bên cầm máy sấy, động tác mềm sấy tóc giúp , trong gương thần sắc nam nhân hơi ủ dột, thậm chí có chút ngưng trọng, chậm rãi mở miệng :

      “Em em như vậy, cứ hai ba ngày lại bị thương lần, biết ở bên cạnh nhìn mà làm được gì, có bao nhiêu lo lắng và sợ hãi hay ?”

      Từ đến lớn, trong xương cốt chảy xuôi dòng máu của Thiệu gia, làm người luôn kiên nghị quả quyết, dù cho tính cách trầm ổn cẩn thận nhưng lại chưa bao giờ cảm thấy lo lắng cùng sợ hãi như vậy, cảm giác vô lực cứ liên tục ập tới.

      Nhưng loại tâm tình này tại rất nhiều thời điểm đều đột nhiên xuất khiến vô phương chịu đựng, lúc bình thường luôn tự hỏi. Thấy bị thương, thấy xảy ra chuyện, cho dù là thấy chỉ nhíu mày đều làm lòng nóng như lửa đốt.

      “Thực xin lỗi a, làm lo lắng. Về sau em chú ý hơn.” Nhấp môi, nghe trong giọng của dày đặc quan tâm và lo lắng, khóe môi tự giác lại ngưng thành ý cười mềm mại.

      “Tốt.” Đem máy sấy đặt bên cạnh, giúp sửa lại đầu tóc, ánh mắt dừng bàn tay được băng bó giản dị, nam nhân bất đắc dĩ thở dài : “Đến phòng khách, giúp em xem miệng vết thương.”

      cần. Em dán băng keo cá nhân, vừa rồi cũng bị dính nước mà.” Vội vàng xua tay giải thích, lại nhìn thấy ánh mắt kiên định của nam nhân chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :