1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau Ánh Hào Quang - Phù Quang Cẩm (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 78.2: (Tiếp)

      Edit: Kẹo Ngọt


      ra trong giới giải trí các đạo diễn có thực lực quả ít.

      Có đạo diễn chuyên về mảng điện ảnh, có người chuyên về phần phim truyền hình, lại có người chuyên quay MV, chuyên quay các tiết mục quảng cáo tuyên truyền, trong đó có những đạo diễn dù có khẩn thiết mời cũng khó mà mời được.

      Mà ở đây, những người nổi bật như vậy cũng chỉ có mấy chục người.

      Ở trong nước tập đoàn Châu Á có thẻ được coi là công ty truyền thông giải trí ra đời sớm nhất, nên lẽ dĩ nhiên hợp tác qua nhiều đạo diễn ưu tú, những biên kịch xuất sắc cũng nhiều kể xiết, trong đó đạo diễn Dư Minh hoàn toàn xứng đáng được coi là người xuất sắc nhất trong số những đạo diễn chuyên về mảng phim truyền hình.

      ta có thể coi là trong những biên kịch truyền hình tốt nghiệp đầu tiên của Đại học Truyền Thông, mấy năm đầu cải biên mấy bộ phim truyền hình sau khi phát trở thành những tác phẩm kinh điển ở trong nước. Ngay ở thời kỳ phim truyền hình hưng thịnh đó ta chuyển hẳn sang làm đạp diễn, từ đó về sau lại dốc toàn lực mở ra thời đại hoàng kim của dòng phim truyền hình trong nước. Hầu hết các bộ phim truyền hình do ta làm đạo diễn đều tạo được tiếng vang lớn, thu hút nhiều người ngồi trước màn hình ti vi tạo nên tiếng vang rất lớn.

      Mấy năm nay đạo diễn kiêm biên kịch Tần Phong của đài truyền hình Giang Bắc cũng có thể miễn cững sánh vai cùng ta. Nhưng xét về tuổi tác và kinh nghiệm mà Tần Phong còn lâu mới có thể đuổi kịp Dư Minh.

      Theo tuổi tác cùng với kinh nghiệm và độ từng trải ngày càng dày thêm có thể vị trí của Dư Minh trong làng điện ảnh nước nhà là thể lay chuyển nổi.

      ta có trong tay cả danh tiếng và tiền bạc nên tự nhiên giá trị của ta càng ngày càng cao thêm, vài năm gần đây những nhà đầu tư mời ta làm đạo diễn các tác phẩm truyền hình mới nhiều kể xiết. Nhưng đừng là làm đạo diễn, đôi khi chỉ muốn mượn danh tiếng của ta để nâng ca giá trị của bộ phom ta cũng đồng ý.

      Đây cũng là lý do vi sao nhất ca nhất tỷ của tập đoàn Châu Á là Thượng Quan Diệp và Đặng Phỉ Phỉ là những người nổi tiếng như vậy nhưng chỉ cần nghe thấy danh hiệu của Dư Minh lại hề do dự tiếp nhận ngay vai diễn.

      Bình thường các minh tinh điện ảnh khi vừa mới vào nghề đều tham gia diễn xuấ phim truyền hình để phát triển nghiệp, dần dần tích lũy danh tiếng cùng kinh nghiệm diễn xuất sau đó mới thuận lý thành chương tham gia vào các tác phẩm điện ảnh.

      Cũng bởi vì có thành tích nhất định mảng truyền hình nên hầu hết các minh tinh sau đó có muốn quay lại màn ảnh dều tương đối thận trọng.

      Nhung tên tuổi của Dư Minh gần như chính là giấy đảm bảo cho thành công. Hơn nữa, lại có cơ hội hợp tác cùng những nghệ thuật gia có tên tuổi trong giới giải trí nên đây chính là cơ hội trời cho phải chỉ cầu mà được. Nếu được ta chỉ dẫn hay tán dương hai câu thôi đó cũng chính là vinh dự lớn sánh ngang với việc được nhận giải thưởng rồi.

      Bình thường những nhân vật có thực lực tính tình đều có chút cổ quái khác người nên đạo diễn Dư Minh cũng phải là ngoại lệ.

      Nhưng ta khác với những đạo diễn khác thường coi trọng nhân phẩm cảu diễn viên, ta tại trường quay chỉ coi trọng điểmmấu chốt duy nhất, chính là năng lực diễn.

      Chỉ cần diễn được tốt , tất cả những chuyện khác đều phải là vấn đề quan trọng, ngượi lại nếu diễn tốt cái gì cũng chính là vấn đề thể giải quyết.

      Tác phẩm “Cố Thanh Thư” chính là tác phẩm có đủ sức nặng để mời ta xuất môn sau hai năm vắng bóng. Nhưng tại tiểu phu nhân kinh nghiệm vẫn còn thấp, cũng khó trách đại gia người ta có chút nghi ngờ.

      Nghĩ vậy, Vương Tuấn có chút tự giác sờ sờ cái mũi, nhìn tới ánh mắt của Thiệu Chính Trạch, tiếp tục : “Đạo diễn Dư Minh cảm thấy Thượng Quan Diệp cùng Đặng Phỉ Phỉ ta có thể nhận. Nhưng nhân vật nữ chính cùng với các nhân vật khác trong kịch bản đều phải được ta gật đầu đồng ý, nhất là nhân vật Cố Thanh Thư, ta hi vong có thể đích thân chọn lựa.”

      “Được”. Thiệu Chính Trạch thản nhiên gật đầu, đôi mắt chút gợn sóng nhìn lại Vương Tuấn: “Cho ta chủ động sắp xếp thời gian. Đem kịch bản “Cố Thanh Thư” đưa cho Đường Tâm.”

      "Việc này..." Vương Tuấn cảm thấy ông chủ của mình phản ứng như vậy quá mức đạm mạc, ta lại tự giác giương mắt nhìn lại ông chủ chút, mắt thấy Thiệu Chính Trạch lần nữa xác thực với bộ dạng “Chính là như thế”, lại là yên lặng lui ra ngoài.

      ...

      Băng tuyết dần tan, khí ấm dần, thời tiết bắt đầu tiến vào giai đoạn mùa đông khô ráo, ánh mặt trời yếu ớt nhưng vẫn đủ chói mắt lại tiếp tục chiếu rọi.

      Từ Y Nhân chỉ mặc duy nhất chiếc áo len nên nhịn được “Hắt xì” tiếng, sau đó nhu nhu cái mũi có chút đỏ bừng.

      Hứa Nhạc nhìn thấy Y Nhân làm xong vài động tác cánh tay gần như đông cứng tầng nổi da gà, vội vàng đem đem chiếc áo khác lông vũ khoác lên người .

      “Nhẫn nại chút, đến nửa giờ nữa là có thể quay cảnh bên trong thư viện được rồi”. Xem lại hình ảnh quay Lăng Khả Du cất giọng ấm áp câu, Từ Y Nhân tất nhiên là liên tục gật đầu.

      Mùa Đông quay ngoại cảnh vất vả rất nhiều so với bình thường, hơn nữa mùa đông khí hậu quá mức khô ráo, mái tóc dài lúc này đều tích tĩnh điện. Vì động tác quay đầu hất tóc tạo cảm giác phiêu dật, thậm chí còn cần quạt thổi xuyên qua gáy.

      Đạo diễn Lăng nhìn thấy từ đầu tới cuối diễn viên trẻ tuổi này có chút oán giận cùng bực tức nào, có đôi khi cảnh quay tốt cũng có thể lần lại lần nữa nề hà diễn lại đến khi vừa ý mới thôi.

      Trong lòng Lăng Khả Du đối với Y Nhân tự nhiên là càng ngày thích càng nhiều.

      Hơn nữa đáng quý là, làm diễn viên chuyên nghiệp xuất thân ca sĩ, Lâm Sở cơ bản cũng có gì hành động đáng chê trách. Nhưng hai ngày sau đó, điều làm cho đạo diễn Lăng ngạc nhiên khi phát ra là chỉ cần Từ Y Nhân tươi cười, người thanh niên xưa nay vốn trầm mặc cũng có thể tự nhiên nhập vào vai diễn, cơ bản hơn phân nửa cảnh quay, đều là Y Nhân có tác dụng làm dẫn đường cho cả hai người.

      Nhìn Y Nhân kìm lòng được mỉm cười ôn hòa, đó chính là đôi mắt với nụ cười thâm thúy như nước hồ thu tự giác toát ra thần thái với ánh sáng rạng rỡ, bọn họ giống như trong kịch bản là đôi vừa gặp , cặp tình nhân lãng mạn tình tứ.

      Nhất là giờ phút này, hai người đối diện cách nhau giá sách, với khuôn mặt tinh xảo dưới ánh mặt trời tà tà chiếu rọi mang theo chút mông lung mộng ảo xinh đẹp, chàng thanh niên cao gầy lẳng lặng đứng đó, đôi mắt trong suốt mang theo lưu luyến cùng quấn quýt si mê.

      Kế tiếp, hai người ngồi ở bên cửa sổ thư viện xem tài liệu, bên ngoài là những cây cối cao lớn mang cảm giác cổ xưa, rèm cửa sổ tung bay động theo làn gió.

      dựa vào đầu vai bình yên ngủ, người thanh niên cúi đầu liếc nhìn cái, thản nhiên mỉm cười lộ ra ôn hòa lại sủng nịnh...

      ghé vào mặt bàn cười đưa tay chọc vào khuôn mặt chàng trai, tựa như cặp đôi trẻ tuổi mặn nồng, nam sinh với dáng vẻ của con mọt sách trầm mặc lại càng ngày lộ ra càng nhiều tươi cười hơn...

      Hơn phân nửa thời gian qua, đại bộ phận các cảnh quay kết thúc viên mãn, hai người thở dài nhõm hơi theo làm phim tổ ra mặt sau thư viện, bên tai lại đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai mang theo mười phần hưng phấn: "Lâm Sở!"

      Ngay sau đó lại là tiếng: "A a a! Từ Y Nhân! Hai người ở trong này quay MV à!"

      Phía trước làm phim tổ muốn trước bước thu dọn, hiển nhiên là người hâm mộ nghe được tin tức nên chạy tới đây rồi.

      Giờ phút này mắt thấy hướng bên này chạy tới càng ngày càng nhiều người hâm mộ, Hứa Nhạc cùng mấy người trong đoàn làm phim nhanh chân chạy tới chắn người hâm mộ ở vòng ngoài.

      Bên tai tiếng lại tiếng tiếng thét chói tai hơn phân nửa đều là hô "Lâm Sở! Lâm Sở!"

      Từ Y Nhân xem như lần đầu tiên có cảm giác được người khác điên cuồng vây quanh, chính là có chút ngây người, Lâm Sở ở bên cạnh mạnh mẽ kéo lên tay , hướng tới phía có ít người hâm mộ hơn vài bước rồi sau đó lôi kéo chạy như điên.

      Bên tai gào thét giống như tiếng gió vù vù phía sau "A a a!" Tiếng thét chói tai càng ngày càng xa, biết chạy mấy cái ngã tư, mặc dù hai người đều mặc áo đơn mỏng nhưng đầy mồ hôi, thở hồng hộc, Lâm Sở mới chậm rãi dừng bước chân.

      "Trời ạ! Sao người hâm mộ của lại điên cuồng như vậy!" Từ Y Nhân có chút sợ hãi than thở câu, nhớ tới vừa hướng hai người vây quanh chủ yếu là nữ sinh, Y Nhân cảm thấy thế là đủ rồi.

      Lâm Sở chậm rãi hoàn hồn, ánh mắt dừng ở nụ cười rạng rỡ của , cảm giác giống như từng quen biết lại ra đến. Nhìn , đột nhiên mang theo chút nghi hoặc mở miệng : " ấy rốt cuộc có quan hệ gì?"

      " ấy? Là ai?" Từ Y Nhân nhất thời phản ứng kịp hỏi lại.

      "Lưu Y Y." Ba chữ chậm rãi phun ra, nhìn mang theo chút quan sát kỹ lại mang theo chút thần sắc nghi hoặc, trong nháy mắt yên tĩnh.

      "Hai người có quan hệ gì? Lần đầu tiên tôi gặp tại nơi ấy yên nghỉ, gọi tôi lại “Cảm ơn thích ấy”, còn có sau đó, còn biết sinh nhật của ấy, thậm chí rất nhiều động tác biểu tình đều giông ấy tới mức thể diễn tả được ..." Trong giọng của người thanh niên có chút phiền muộn mang theo hồi ức. Từ Y Nhân miễn cưỡng cười, đúng là biết trả lời như thế nào mới thỏa đáng.

      "Y Nhân." Phía sau cất lên giọng nữ có chút lo lắng đem khí có chút thần bí giữa hai người phá vỡ, Hứa Nhạc cầm quần áo vội vàng chạy lại đây, hai lời đem áo khoác dài khác lên người Y Nhân rồi thở ra hơi : "Xe đỗ ngay ven đường. trở về lập tức tắm nước ấm mới được."

      "Tôi và giống nhau, đều thực thích ấy." Y Nhân phục hồi lại tinh thần hướng tới Lâm Sở mỉm cười, trong lòng lúc này thoải mái hơn rất nhiều.

      Cảm tạ thích, làm cho cảm thấy những cố gắng của mình mười năm qua phải có chút thành tựu nào.

      Lại mong sao cuộc sống mới cùng tương lai của thay đổi cần vĩnh viễn dừng lại ở quá khứ sầu não kia.

      ...

      Y Nhân ôm chăn ngồi ở sofa xem TV, lại "Hắt xì" tiếng, Thiệu Chính Trạch vừa lấy thuốc bước tới lại nhịn được nhíu mi.

      "Biết bản thân mình sức khỏe tốt cũng chú ý chút, về sau còn như vậy liền chuyên tâm về nhà bồi ông nội." Nhưng trong thanh người đàn ông lại hề hờn giận, cầm cốc nước, uống thuốc với vẻ mặt ngây ngốc cười tủm tỉm nhìn , thanh mền mại tỏ vẻ tức giận: "Trước kia dù cảm mạo cũng vẫn có thể có thể mang bệnh ra trận nha. tại chính là bị nuông chiều, gió lạnh thổi hai cái được rồi."

      đưa tay sờ lên trán hai cái, thấy có dấu hiệu phát sốt, thay dịch dịch góc chăn, ánh mắt Thiệu Chính Trạch dừng phía kịch bản trong tay .

      Mới hơn phân nửa thời gian mà mặt có nhiều kí hiệu cùng hình vẽ, trình độ thua gì học sinh tiểu học làm bút ký.

      Nghĩ đến buổi chiều ngày mai tiến hành thử vai, nhịn được mở miệng trấn an : "Với kinh nghiệm diễn xuất của em, chắc có vấn đề gì đâu. Dư Minh làm người khó tính, khi chuyện thường hay thẳng hề nể nang, em cũng cần nghĩ quá nhiều đâu."

      "Làm sao có thể như vậy được? Có thể được ta chỉ điểm hai câu, em siêu thỏa mãn rồi. Nhưng mà chuyện xưa này cũng cảm động long người nha." Nâng lên mắt than thở tiếng, Y Nhân lại là có chút tiếc nuối mở miệng : "Duy nhất đáng tiếc chính là Tần Xuyên ngay từ đầu rất phong lưu. có nguyên phối, lại có nhiều hồng nhan bên cạnh. Nếu phải cuối cùng nghèo túng lại bị tù đày, có lẽ ta phụ lòng Cố Thanh Thư."

      Nhớ tới chính mình xem qua kịch bản, đưa tay đem ôm vào trong lòng, Thiệu Chính Trạch cũng rất có cảm xúc.

      Trong chuyện xưa Tần Xuyên ngay từ đầu được cho Hoa Hoa công tử, thống lĩnh vài cái tỉnh quân phiệt ít người đẹp trai, tướng mạo lại tuấn mỹ hùng khí khái, mỗi năm lại lưu luyến ôn nhu ôm người đẹp khác nhau.

      Nguyên phối Tô Đình hơn ta ba tuổi, là nghe theo trưởng bối mà thành hôn.

      lần ngoài ý muốn ngay cả con trai cũng có, Tần Xuyên cứu được thiếu nữ Cố Thanh Thư mới mười sáu tuổi bị rơi xuống nước. Từ bé sinh trưởng tại danh môn vọng tộc, Cố Thanh Thư là con thứ ba trong gia đình, được mọi người trong giới thượng lưu thân thiết xưng hô là Cố Tam. Ôn nhu hiểu lễ, nho nhã hiền lương, ham văn học cùng vũ đạo, đồng thời lại tinh thông ba loại ngôn ngữ, là hòn ngọc quý tay mọi người trong nhà.

      Co chính là gặp được Tần Xuyên như vậy, nên ta vào tim người thiếu nữ.

      bị phụ thân xưa nay vốn liêm khiết chính trực giam lỏng, cơm nước quan tâm vượt qua đoạn thời gian, bởi vì Tần nên vứt bỏ vinh hoa phú quý cùng cha mẹ người thân, vô danh vô phận đứng ở Tần Xuyên.

      Sau đó Tần Xuyên bị cầm tù, lại đem đứa chỉ mới sáu tuổi nhờ vả bạn bè, đến bên cạnh bầu bạn với ta quay quay lại hơn bốn mươi năm, thẳng đến khi mái tóc trắng xoá.

      Vứt bỏ toàn thế giới để theo người đàn ông, sinh mệnh của từ đầu tới cuối chỉ có mình ta.
      Yoolirm Park, Traxy, Anhdva28 others thích bài này.

    2. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 78.3: (Tiếp)

      Edit: Kẹo Ngọt


      Lại Tần Xuyên cùng người vợ chính thức của mình cũng sinh được hai trai , hơn nữa cũng có vài vị hồng nhan tri kỷ, trong đó đặc biệt nhất có vị đến khi già vẫn cùng ta thư từ qua lại mật thiết.

      Tuy trong bộ phin truyền hình này chỉ diễn ra đến khi ấy hai chín tuổi, khi mà quyết định ở bên Tần Xuyên khi ta sa vào ngục tù, về sau hai người kết hôn khi nhiều tuổi được nhắc đến qua phần phụ. Nhưng cơ bản đây cũng được coi như là tác phẩm tôn vinh quãng đời của Cố Thanh Thư khi bà còn sống.

      “Mọi người đều mỗi người đàn ông khi còn sống đều có ít nhất hai người phụ nữ bên cạnh, người như bông hoa hồng trắng trong sáng minh bạch còn người như bông hồng đỏ rực rỡ diễm lệ. Lựa chọn bông hồng trắng bông hồng đỏ kia trở thành ký ức thể phai nhòa trong tim, ngược lại nếu chọn đỏ bông hồng trắng kia vĩnh viễn trở thành hoài niệm khiến người ta tưởng nhớ suốt đời. Cố tam tiểu thư có phải chỉ có thể trở thành bông hồng trắng trong sinh mệnh của Tần Xuyên hay !” nhóc khép lại kịch bản, dựa sát vào lòng cất giọng thản nhiên pha chút sầu não cùng phiền muộn.

      “Em thích câu chuyện này?” bàn tay của nghịch ngợm những ngón tay xinh của , ngữ khí mang chút tò mò.

      “Cũng phải. Chỉ là em cảm thấy có chút tiếc nuối” cựa mình tìm tư thế thỏa mái nhất dựa vào , đôi mi khe khẽ rung động, người đàn ông mỉm cười: “Nếu Tần Xuyên bị cầm tù, câu chuyện tình kia nếu có nhắc đến cùng lắm chỉ nhận được hai tiếng vỗ tay tán thưởng, nếu Tuần Xuyên cứu Cố Thanh Thư, có lẽ cả đời này họ chỉ là hai đường thẳng song song. Nhưng dù sao chăng nữa chính thời đại loạn lạc đó tác hợp nên tình của hai người”.

      trong lòng thèm thêm gì nữa, nhưng đột nhiên xoay người dùng sức ôm chặt , lực đạo giống như sợ hãi chính mình ngày mai bị vứt bỏ.

      Thiệu Chính Trạch liền ôm cả và chăn vào ngực, vừa bước lên lầu vừa cất giọng nhàng : “ có hồng hoa đỏ, cũng có hoa hồng trắng. Trong sinh mệnh của chỉ có duy nhất đóa hoa bách hợp thôi!”.

      có chút buồn ngủ mê man nhìn , Thiệu Chính Trạch ôn nhu cười, ánh sáng trong đôi mắt của lúc này làm cho có chút chìm đắm say mê.

      ...

      Xoa phấn quanh hai má, cả phòng hóa trang im lặng chỉ có tiếng "Xào xạc" khe khẽ.

      Ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt trầm tĩnh như nước của , làm cho tâm tình Đường Tâm vốn có chút khẩn trương cũng chậm rãi bình phục lại.

      Đạo diễn Dư Minh xưa nay vốn có lời khắc nghiệt sắc bén hơn so với Tần Phong biết bao nhiêu lần, những nghệ sỹ mà từng đại diện ngày trước cũng có vài người may mắn được tham gia diễn xuất mấy vai phụ trong phim truyền hình do ta đạo diễn, hầu hết đều bị mắng cho đến mức chỉ có thể ấm ức mà khóc.

      Chỉ có trời mới biết có bao nhiêu kinh ngạc khi Vương Tuấn đem kịch bản giao vào tay , vốn nghĩ nhiều nhất cũng chỉ là kịch bản “Yên say đắm bốn mươi chín ngày”, kịch bản này vừa hay dễ dàng củng cố vị trí thần tượng của Y Nhân trong dòng phim thanh xuân vườn trường, ai mà nghĩ được bên lại trược tiếp ném xuống cái bánh lớn như vậy.

      Nhưng với tình huống lúc này có thể ăn được nó cũng là vấn đề lớn đủ để phiền não.

      “Làn da quá tốt, chỉ cần phủ lớp phấn mỏng là được rồi”. Đua tay đổi dụng cụ trang điểm, thợ hóa trang chính cất giọng ôn hòa câu, sau đó tiếp tục chuyên chú tiến hành các bước tiếp theo.

      “Tôi cảm thấy vẫn có chút thích hợp!” Từ Y Nhân hơi nhíu mày nhìn khuôn mặt hết sức tinh xảo trong gương, có chút buồn rầu câu.

      cần quá mức với khẩn trương, lát nữa vào thử vai bị ảnh hưởng tốt”.

      phải, tôi cảm thấy có chút thích hợp!” nhìn lại bên trái bên phải khuôn mặt mình, nhớ lại tình huống hôm qua lên mạng tra tìm tư liệu của Cố Thanh Thư, Y Nhân cất giọng với ngữ khí chắc chắc: “Khuôn mặt được trang điểm tinh xảo như thế này, kỳ có chút phù hợp với Cố tam tiểu thư. ấy …”.

      Nhìn lại khuôn mặt mình, Từ Y Nhân sửng sốt lĩnh hội chi tiết quan trọng, nhữ khí lại chậm rãi : “ Tẩy trang , phiền giúp tôi hóa trang lại lần nữa”.

      Dư Minh tự mình lựa chọn nữ diễn viên chính, tất nhiên thể thận trọng xoi mói, quả là mò kim đáy bể.


      Bên ngoài phòng thử vai có vài người ngồi chờ đều là những tiểu hoa đán có tiếng tăm cũng có tiềm lực trong nhưng diễn viên trẻ đương thời. Từ Y Nhân đến nơi này dễ dàng nhận ra khuôn mặt của mấy người.

      Nữ diễn viên chính của “Tiêu Dao Kiếm” - Thẩm Vi, tại trong giới giải trí chính là người đứng đầu của tứ tiểu hoa đán năm nay, bởi vì sức hút của “Tiêu Dao Kiếm nên độ nổi tiếng của cũng như mặt trời ban trưa vậy.

      Truyền thông Quang Ảnh năm ngoái cũng vừa lăng xê thành công nghệ sỹ mới – Tề Thi Vận, có khuôn mặt của thiên sứ với dáng người ma quỷ, được dân cư mạng đặt cho biệt hiệu “Búp bê phiên bản thực”

      Mà người cùng tham gia “ Giao lưu với ngôi sao” – Tạ Văn Thanh, bởi vì vai diễn của trong “Tiêu Dao Kiếm” là vai diễn khá quan trọng, là nữ chính số ba, nên trước mắt vị trí trong giới giải trí ngày càng được nâng cao.

      Buồn cười nhất là trước khi tiết mục bắt đầu Triệu Tiều Kiều có qua mấy lời khó nghe, sau đó bị bên Kinh Hoa mặc định là người “Độc mồm”, cứ như vậy lại tạo thành hình tượng của ta.

      Là người có diện mạo thanh tú thuần kiết, nhưng nhân vật ta đóng lại là nhân vật phản diện, là tính tình nhanh mồm nhanh miệng, nhưng ngoài ý muốn với hình tượng như vậy ta vẫn lên như diều gặp gió.

      “Để có được cơ hội này dễ, nhất định phải cố gắng nắm lấy, chỉ cần có thể thuận lợi nhận được vai diễn Cố Thanh Thư này sắp tới Tổng giám đốc chắc chắn sắp xếp tạo cơ hội cho có thể đạt được vị trí cao nhất trong giới giải trí”. câu có chút ôn hòa cổ vũ vang lên bên tai, Từ Y Nhân giật mình dừng lại bước chân.

      "Cái này tôi biết. Chị cần nhắc nhắc lại đâu ." Vén lọn tóc rơi bên tai, lời của Tạ Văn Thanh nghe như có chút phiền chán, mặc dù bất cứ người đại diện nào gặp phải chuyện lớn như thế này lại có thể lo lắng chứ?.

      Kỳ thực người đại diện cùng nghệ sỹ có mối quan hệ cũng tương đối tế nhị.

      Khí còn là nghệ sỹ vô danh chưa nổi tiếng người đại diện là người có quyền khống chế tuyệt đối, nhưng đến khi nghệ sỹ vươn lên trở thành người có tên tuổi, tâm tình nghệ sỹ thay đổi khó tránh khỏi có lúc vênh mặt hất hàm sai khiến người đại diện.

      Đương nhiên, điều này cũng bởi mỗi người đều là những cá thể độc lập mà.

      biết đột nhiên nghĩ đến cái gì, Từ Tình có ý định khuyên bảo thần sắc phức tạp nhìn thoáng qua Tạ Văn Thanh, rồi thêm nữa.

      này hành động có chút tùy hứng, nhưng khả năng xu nịnh cũng có thể coi là hạng nhất, trước mắt vai diễn Cố Thanh Thư này cũng là do tranh thủ mà có được, nhưng phân nửa là công lao của .

      giọng thở dài hơi, đuôi mắt liếc qua Từ Y Nhân về phía mình, Từ Tình ràng sững sờ chút. Vì có chút phản ứng bất thường khiến cho Tạ Văn Thanh chú ý, hai người đều quay lại nhìn về phía Từ Y Nhân.

      Tạ Văn Thanh phát ra tiếng hừ ý tứ hàm xúc , ta hiển nhiên là muốn cái gì đó, nhân viên công tác mở miệng với thanh ràng: “Số ba. Tạ Văn Thanh.”

      Ánh mắt lại liếc mắt cái nhìn ta, Tạ Văn Thanh lập tức tiến vào phòng thử vai.

      “Y Nhân?” Vì lúc trước có cơ duyên xuất trong cùng chương trình, nên trong giọng của Thẩm Vi mang theo thanh vui sướng ngoài ý muốn, nhìn kỹ hai mắt , Thẩm Vi cất giọng có chút thử trêu ghẹo : "Nhìn bộ dạng lúc này, chắc là trong lòng có dự tính.”

      phải cũng như vậy sao?” Y Nhân đối với Thẩm Vi mỉm cười, ánh mắt lẳng lặng dừng ở người Thẩm Vi, mặc người bộ trang phục của thời kỳ trước dùng để xã giao với hoa văn hình tròn màu bạc, khuôn mặt Thẩm Vi hôm nay hết sức chói lọi, có thể chuẩn bị để thử diễn phân đoạn Cố Thanh Thư tại yến hội lại gặp Tần Xuyên trong kịch bản.

      Y Nhân tự chủ được nắm chặt tay lại chút, cửa phòng thử vai lại bị người bên trong mạnh mẽ mở ra

      là đạo diễn chó má, nghĩ bản thân mình có bao nhiêu tài giỏi a!” Vẻ mặt căm giận than thở câu, giương mắt nhìn về phía Thẩm vi cùng Từ Y Nhân, Tạ Văn Thanh với vẻ mặt đầy tức giận trực tiếp quay đầu.

      “Sao lại thế này, thế nào mà vừa mới tiến vào ra luôn?” Từ Tình chờ vội vàng tiến lại đặt câu hỏi, người bước ra sau Tạ Văn Thanh tức giận nhìn về phía , trực tiếp cất tiếng "Diễn cái quỷ gì!" Rồi xoay đầu rời .

      "Hừ. Chỉ bằng năng lực của ta cũng muốn lọt vào mắt của đạo diễn Dư, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày!" câu che giấu chút nào châm biếm, sau đó Thẩm Vi chợt nhận ra chính mình gì đó, mặt có chút mất tự nhiên.

      Tiến giới giải trí nhiều năm, lộ ra cảm xúc như vậy tất nhiên là điều tối kỵ, càng miễn bàn là còn có Từ Y Nhân hề thân thiết đứng ngay bên cạnh.

      đưa mắt nhìn lại khuôn mặt Từ Y Nhân, lại phát ấy giống như có nghe thấy gì, chính là nếu có chút suy nghĩ nhìn bóng dáng hai người đó rời , trong lòng Thẩm Vi thoáng thoải mái chút.

      Từ Y Nhân tự nhiên nghe thấy được ThẩmVi chuyện, nhưng cũng chưa bao giờ là loại người lung tung những chuyện thị phi mà người khác buột miệng ra, đơn giản làm bộ như là mình nghe thấy gì là tốt nhất.

      Thu hồi ánh mắt, nhớ tới bộ dạng chịu thiệt của Từ Tình vừa rồi, trong lòng có chút tư vị nên lời.

      vốn có vài người đại diện trong đó có người có tính cách rất ôn hòa dễ chịu, bản thân mình cũng có chút thân cận với ấy, nhưng ai có thể nghĩ đến người vô thanh vô tức bán đứng mình lại chính là ta.

      Trong phòng thử vai, tận mắt thấy từ khi bắt đầu đến giờ Dư Minh chính là trừng mắt thở phì phò, Thượng Quan Diệp trong lòng có chút buồn cười, nhưng vẻ mặt vẫn hòa khí mở miệng khuyên nhủ: "Diễn viên trong nghề xưa nay tốt xấu lẫn lộn, xin chú Dư bớt giận, cần chấp nhặt với đứa chưa hiểu chuyện đúng ?”

      "Hừ. Kêu ta làm khó, kêu ta chuẩn bị diễn nhưng phải đó màn diễn kia, ta còn nghe qua việc bản thân muốn diễn cái gì liền diễn cái đó. loại đắc ý vênh váo như heo! Heo cũng ngốc như ta đâu! Lão Trương đúng là đầu óc lú lẫn rồi, thế mà lại đề cử cho ta người như vậy đến đây thử vai!” Dư Minh với mái tóc hoa râm chút khách khí quở trách tiếng, vài nhân viên của tổ làm phim bên cạnh dường như quá quen với tình huống này nên ai gì.

      Tính tình Dư Minh bọn họ lĩnh giáo qua biết bao nhiêu lần, so với mấy năm trước đây những lời trách cứ vừa rồi là quá nhàng rồi.

      Cha mẹ Thượng Quan Diệp cùng Dư Minh xưa nay có giao tình tốt, cũng là lo lắng Từ Y Nhân hôm nay gặp Dư Minh khách khí như vậy trong lòng bị loạn, nên mới đặc biệt đến đây trấn giữ giúp trấn an tinh thần.

      Ánh mắt nhìn tên của người tiếp theo, giương mắt nhìn lướt qua bên ngoài, Thẩm Vi trang điểm xinh đẹp bước đến.

      “Chào đạo diễn Dư, chào các vị tiền bối! Tôi là Thẩm Vi, xin mọi người chỉ giáo nhiều hơn.” Chiếu theo lệ thường chào hỏi mọi người, Thẩm vi nhìn lướt qua khuôn mặt tuấn mỹ của Thượng Quan Diệp, đôi tay tự giác nắm tay hít hơi.

      Trong thế hệ diễn viên trẻ của nước nhà thời điểm này, Thượng Quan Diệp thể nghi ngờ là nam ngôi sao nổi bật xuất sắc nhất, vô luận ta theo người nào đến xem, cũng thể khủng hoảng, nếu là lúc này đây có thể được ta lựa chọn, sau này có bắt tay làm việc chung hẳn là thành vấn đề.

      Nghĩ vậy, Thẩm vi trong lòng càng thêm trấn định, nhưng vẫn như trước dịu dàng có lễ mở miệng : "Lát nữa có thể nhờ Diệp làm bạn diễn khiêu vũ giúp tôi được ?”

      Nguyên bản trong lòng mình cảm thấy lựa chọn người này cũng tồi, Dư Minh đối với hành động của Thẩm Vi cũng có phần hiểu được, nhưng cũng nhiều, Thượng Quan Diệp gật đầu, Thẩm vi bắt đầu biểu diễn.

      (Các nhân vật khi diễn xuất tớ thay cách xưng hô và dùng “”, “nàng” cho phù hợp bối cảnh nhé)

      Cánh tay khẽ nâng, làm động tác cái kéo người bên cạnh, nàng nghiêng đầu mỉm cười, cất bước hướng tới phía trước , tự mình mở miệng : "Nhị tỷ, hôm nay cũng náo nhiệt!"

      Cử chỉ thân thiết cùng tâm trạng nôn nóng lại hàm chứa hưng phấn cùng chờ mong của người thiếu nữ, thực dễ dàng khiến cho người ta liên tưởng đến việc nàng gặp lại Tần Xuyên lần thứ hai trong buổi yến hội đó.

      Nhị tỷ cười trả lời nàng: "Có lẽ là do có mặt của Tần thiếu đẹp trai nên mới có nhiều người như vậy, các nhà tiểu thư muốn được nhìn thấy phong thái của ta lần chăng?"

      Nơi này ai đáp diễn, nên khuôn mặt Thẩm Vi muốn kìm lòng được toát ra dáng vẻ thiếu nữ thẹn thùng. Trước biểu tình như vậy, tại Thượng Quan Diệp đến phía trước, thời điểm cùng nàng khiêu vũ lại càng biểu vô cùng nhuần nhuyễn. Theo biểu tình phía của nàng, mọi người cảm nhận được ràng, tâm tư nảy mầm người thiếu nữ.

      "Cảm ơn các vị, tôi biểu diễn xong rồi!" Cúi đầu mỉm cười bước ra cửa, làm cho vài người trong tổ làm phim nhìn Dư Minh rất ít khi mở miệng chê bai như vậy, cũng có chút ngầm hiểu.

      Đánh giá buổi thử vai hôm nay kết quả gần như ràng.

      “Kế tiếp, Từ Y Nhân.” thanh của Nhân viên công tác vang bên tai, động tác của Thượng Quan Diệp cũng dừng chút, Từ Y Nhân từ cửa tiến đến.

      Bên cạnh có người chuyện, khiến Thượng Quan Diệp cảm giác ràng được mấy người bên cạnh đều là tự chủ được nhìn chăm chú động tác vào động tác của , thiếu chút nữa cũng có chút ngạc nhiên muốn đứng dậy.

      “Chào đạo diễn Dư, chào các vị tiền bối! Tôi là Từ Y Nhân, xin mọi người chỉ giáo nhiều hơn.” vừa xong , Thượng Quan Diệp nhịn được mở miệng : "Sao em lại cắt mái tóc dài ?"

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      oa oa oa cắt đúng đoạn hay , trời ơi tui chết mất @Hungdtk ơi!

    4. pé nhỏ kute

      pé nhỏ kute Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      42
      y nhân xuống tóc hả trời?

    5. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 79.1: Rối rắm

      Edit: Kẹo Ngọt


      Từ Y Nhân đưa mắt nhìn phía mỉm cười chút, nhưng cũng trả lời, mà lần nữa nhìn về phía đạo diễn Dư Minh ngồi ngay chính giữa vẫn nghiêm mặt, mang vẻ mặt khiêm tốn : “Xin hỏi đạo diễn Dư, tôi có thể dùng bộ bàn ghế đến làm đạo cụ biểu diễn được ?”

      “Có ai ở đó , chuyển cho ấy bộ bàn ghế đến đây.” Tiếng vừa cất lên, Dư Minh trong lòng cũng là có chút hiếu kỳ nhìn .

      Trước mắt Từ Y Nhân cũng mới chỉ tham gia tác phẩm “Tiêu Dao Kiếm” cùng quảng cáo trà xanh vị bạc hà, nhưng liếc sơ sơ qua vài lần, Dư Minh cảm thấy này tướng mạo cùng khí chất cũng tệ lắm nên mới đồng ý cho tham gia buổi thử vai Cố Thanh Thư hôm nay.

      Nhưng vốn có tướng mạo đứng loại hàng đầu này vào giờ phút này lại chỉ có thể dừng từ tướng mạo thuộc hàng bình thường để hình dung. Còn bằng mấy vừa rồi thử vai có khuôn mặt cực kỳ tinh xảo mỹ lệ, trang điểm nhạt giống như hề trải qua bước hóa trang. mặt dường như chỉ phủ qua lớp phấn nhưng lại làm cho khuôn mặt nhắn vốn tai tái có sức sống hơn, khuôn mặt kia vốn là lập thể ràng, nhưng lại tạo nên cảm giác yên lặng màng danh lợi, quá xinh đẹp nhưng lại thư thái dễ chịu.

      Ánh mắt Thượng Quan Diệp nhìn theo , nhớ tới thời gian hai người diễn chung có động tác ôm nhau, khi đó cánh tay lướt qua mái tóc dài mềm mại sau lưng , nhất thời có chút tiếc nuối đứng lên.

      Cho đến khi...

      Từ Y Nhân cước bộ nhàng chậm chạp tới bàn ghế bên cạnh rồi ngồi xuống, tay trái chống cằm, tay phải gõ lên mặt bàn, bắt đầu thưc động tác lật sách.

      khí trong phòng đột nhiên thay đổi.

      mặc áo len màu xám tro cổ tròn, mái tóc ngắn dài đến tai mềm mại nhìn qua điềm đạm nho nhã, thần sắc chuyên chú giống như trước mắt quyển sách vậy.

      Từ hướng bọn họ ngồi nhìn sang, khuôn mặt lộ ra cái trán trơn bóng cùng gò má trắng nõn, đôi môi mỏng khẽ mím lại, lông mày cau lại, tựa hồ như có tâm gì vậy.

      Đặc biệt chính là, thần sắc rất chuyên chú, từ đầu tới cuối đều lẳng lặng nhìn mặt bàn, giống như nghiêm túc đọc sách. Cặp mắt hắc bạch phân minh nhưng lại chút động tĩnh cũng có, hoàn toàn có theo những dòng chữ di động, mà rất bình tĩnh, cả người giống như bức tượng điêu khắc.

      “Giống! Quá giống!” Cách khoảng cách phó đạo diễn có chút thể kiềm chế được than tiếng, Thượng Quan Diệp đột nhiên hoàn hồn, mới phản ứng được diễn cũng phải là màn bất kỳ của kịch bản, mà là tấm hình.

      Thời đại kia của Cố Thanh Thư, có sớm có máy chụp hình, xã hội thượng lưu quan to hiển quý có nhiều tấm ảnh chụp trắng đen liên tục truyền lưu đến bây giờ.

      Nhân vật truyền kỳ làm oanh động thời đại như Cố Tam tiểu thư tất nhiên cũng ngoại lệ.

      Theo nguồn tin lưu truyền mạng internet, tại vô số người từng tìm kiếm những hình ảnh thuộc về hồi ức của nàng, trong thời kỳ nàng là học sinh ảnh chụp trắng đen được lưu truyền phổ biến.

      này chỉ thực mỗi động tác ngồi bên cạnh bàn đọc sách, có bất kỳ hình ảnh hay màu sắc rực rỡ nào khác, cũng có vẻ bề ngoài quá xuất sắc, chỉ có đôi đồng tử xinh đẹp cùng làn da trắng nõn, nhưng lại có thể làm cho người đứng trước mặt mình cảm thấy tim đập thình thịch.

      Cố Tam tiểu thư cũng phải là đẹp nhất của thời đại kia, nhưng tư liệu lưu truyền cũng chỉ nàng có tướng mạo mức trung bình, nàng chỉ có thể thắng người khác ở khí chất động lòng người, bộ dạng thướt tha thùy mỵ trời sinh.

      Mang theo cảm thán nhìn lại quá khứ, giờ phút này ngồi nhúc nhích, tựu như tấm hình sống sờ sờ bày ngay trước mắt mọi người. Mộc mạc, dịu dàng, điềm đạm nho nhã, động tác chuyên tâm, lại bởi vì bộ dáng ngẩn người kia cộng thêm chút ít cảm giác thần bí, làm cho người ta hiếu kỳ, nàng suy nghĩ gì tâm hồn lướt tới cõi thần tiên nào?

      Nhất là khuôn mặt tinh xảo như vậy lại mang theo loại mỹ cảm yên lặng khó lên lời, tựa như tiểu thư khuê các chân chính từ khuê phòng bước ra, làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa.

      Khi nhìn thấy nàng, ánh mắt của ngươi dừng lại lâu, tự giác bị nàng hấp dẫn. Sau đó phát , bên dưới khuôn mặt tưởng chừng như bình thường kia là tính cách thú vị trời sinh, làm rung động lòng người.

      Áo len màu xám tro cũng coi như mộc mạc, nhưng lại mang cảm giác hài hòa, làm cho người cảm thấy thoải mái mà mềm mại. Giờ phút này mặc ở người nàng, làm cho người ta có cái loại cảm giác nàng chính là học sinh hết sức tậm trung, giống như mười phần. cánh tay có chút mệt nhọc chống đầu, cổ tay trắng muốt như tuyết, là bàn tay với những ngón tay trắng mảnh mai.

      Giờ phút mọi người đều cảm giác nàng chính là vị tiểu thư khuê các nào giàu có tài hoa, mặc dù có khuôn mặt tinh xảo trời sinh, nhưng khí chất, dung nhan, hình thái, đều là tính là hạng thượng thừa.

      là thần thái của thời đại đó!” Hiển nhiên vài vị trong nhóm phỏng vấn đều rất kinh ngạc khi phát ra điểm này, nàng giống như tái hình ảnh của Cố Tam tiểu thư vượt qua thời gian, trở lại đây, lẳng lặng ngồi ở trước mặt mọi người. Ngay cả là có động tác gì, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy buồn tẻ chút nào.

      Ngược lại, mọi người đều nguyện ý cứ như vậy ngồi thưởng thức hình ảnh của nàng, nghiền ngẫm nàng, mỗi người đàn ông đều nguyện ý đến gần nàng, có được nàng.

      Dư Minh ngồi ngay ngắn tự nhiên cũng thấy chấn động trong lòng, nhưng lại là thủy chung lời. ta cảm thấy, này chưa phải biểu diễn toàn bộ.

      Quả nhiên dưới ánh mắt của ta, ngồi im lặng nghiêm túc khóe môi đột nhiên chậm rãi nở cười, nụ cười nhàng tựa như cơn gió đầu xuân Núm đồng tiền má nàng dưới ánh mặt trời lặng yên tiếng động ra.

      Dần dần nụ cười vui vẻ kia ngày càng sâu hơn, ánh mắt của nàng cũng rốt cục chuyển động nhìn về phía, tựa hồ mang theo chút ít mong đợi cùng mừng rỡ, hàm chứa tình cảm thầm kín. Thần sắc vốn yên lặng cũng phát ra vẻ sinh động, có chút thẹn thùng giống như lâm vào say đắm.

      Biểu tình này giống với biểu tình bề ngoài thẹn thùng cùng vui sướng vừa rồi của Thẩm Vi, nét mặt của nàng, tựa như là quá trình của đóa hoa từ từ nở rộ. Từ khóe môi, đến con mắt, rồi đến cả khuôn mặt, như vậy biểu ra hàm súc, nội liễm, lại làm cho người cảm thấy trong tâm ngứa ngáy khó chịu.

      Bất cứ ai nhìn thấy đều cảm thấy, trong lòng nàng người kia chắc chắn chính là nam tử ưu tú nhất thế gian này. Mà có thể được thích đến như vậy, người kia, quả nhiên là nam nhân hạnh phúc nhất thế giới.

      Biểu như vậy, mới chân chính là Cố Tam tiểu thư.

      Nhân vật truyền kỳ kia cũng giống mọi khác, nàng được học, theo tín ngưỡng Cơ Đốc giáo, cũng đọc diễn cảm văn thơ nhạc bằng tiếng , khiêu vũ những điệu nhảy phương Tây, cũng tham gia yến hội.

      Tầm mắt cùng tư tưởng của nàng so với các khác cùng thời đại càng được khai hóa hơn, cho nên nàng tâm hồn thiếu nữ của mình lạc lối như vậy, to gan thích người đàn ông có vợ.

      Lại đương nhung nhớ mãnh liệt như sóng đại dương.

      Nhưng phía sau nàng là danh môn vọng tộc.

      Nàng còn có phụ thân thanh chính liêm minh, cùng mẫu thân dịu dàng thủ lễ đến từ vùng sông nước Giang Nam, Đại ca cùng Nhị tỷ đem nàng coi nhưbáu vật trong lòng bàn tay, từ nàng tiếp nhận tốt nhất những lời và việc làm đều rất mẫu mực. Nàng là người đầy bụng thi thư, khí chất cao đẹp, người nàng là hình ảnh cực kỳ hàm súc mà lại nội liễm tình cảm.

      Nàng là kết hợp của núi băng và ngọn lửa, là đồng thời tiếp nhận lễ giáo truyền thống cùng văn hóa phương Tây. Yên tĩnh như xử nữ, năng động như như chú thỏ , đây mới là giải thích hoàn mỹ nhất đối với nàng.

      So sánh với biểu vừa rồi của Thẩm Vi khiến cho người ta thấy có khoảng cách lớn.

      Vừa rồi Thẩm Vi lộ ra ngoài cảm xúc quá mức, vậy mà vẫn to gan lớn mật thể kỹ thuật nhảy như vậy, lại kết hợp với khuôn mặt tinh tế xinh đẹp đến thể bắt bẻ được.

      Nếu như vừa rồi Thẩm Vi là bảo thạch sáng chói mắt, giờ khắc này, mỉm cười chính là viên ngọc duyên dáng trong suốt sáng long lanh.

      Có thể thấy ràng, biểu sau mới hoàn toàn xứng đáng là Cố Tam tiểu thư.

      Mấy người từ hiếu kỳ đến sợ hãi than thở, Từ Y Nhân lại giống như bị bất kỳ ảnh hưởng nào. Nụ cười mặt sau cái ngây người biến mất, nàng nhàng thở dài hơi, đôi mi thanh tú lại càng chau lại hết sức, khuôn mặt mang theo u sầu cùng thẫn thờ nhưng lại làm cho lòng của mỗi người ở đây đều trở lên khẩn trương.

      Tiếp theo, nàng chậm rãi đứng dậy, vài bước, làm động tác đẩy cửa sổ ra, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài.

      Bóng lưng nàng nhã nhặn trầm tĩnh mà xinh đẹp, càng làm cho người ta tự nhiên sinh ra loại thương tiếc.

      Vài vị trong nhóm phỏng vấn đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, biểu diễn, là phần kịch bản khi Cố Tam tiểu thư cùng Tần Xuyên qua lại thân mật, nàng bị phụ thân giam cầm ở nhà đoạn thời gian.

      Cắt bỏ tóc dài thể đây là tình thế bắt buộc khi muốn sáng tạo ra tấm hình độc đáo, cuối cùng, thuận lý thành chương đưa nhân vật trở về kịch bản.

      Quả thực là quá hoàn mỹ!

      Nhất là trong suốt cả quá trình luôn biểu ra loại nội liễm, trầm tĩnh, lạnh nhạt tự nhiên, nếu đây là biểu của người mới, như vậy là làm cho người ta sợ hãi mà khâm phục.

      Đạo diễn Dư Minh uy nghiêm hề làm cho cẩm thấy sợ hãi, tồn tại của Thượng Quan Diệp cũng chưa từng làm cho tâm tình của xuất chút gợn sóng nào, nàng cứ như vậy đắm chìm trong thế giới của người, làm cho tất cả mọi người trong phòng thử vai theo tâm tình của nàng mà bị tác động.

      Tại thời điểm yên lặng, bọn họ thậm chí dám phát ra qua tiếng vang lớn nào quấy rầy đến .

      Nên biết, trạng thái biểu diễn tĩnh so với biểu diễn sinh động khó hơn rất nhiều lần. thanh cùng động tác có thể bù đắp cho bất cứ biểu khiếm khuyết hay tỳ vết nào khi diễn, đồng thời, càng có thể tạo ra hiệu ứng lây lan cảm xúc cho người khác.

      Giống như Thẩm Vi lúc trước, rất thông minh dùng vũ đạo biểu như vậy chính là tăng thêm hiệu quả cho đoạn diễn của mình, dùng khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của mình để chiếm được cái nhìn hảo cảm đầu tiên. Cũng có thể gặp may lựa chọn này của có thể hấp dẫn chú ý của mọi người.

      Mọi người tiếp tục theo dõi động tác lẳng lặng xoay người của nàng, Thượng Quan Diệp cảm giác mình mình lại hiểu biết sau hơn vì sao này lại làm nảy sinh hảo cảm ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ.

      có khí chất tươi mát, tướng mạo xinh đẹp, tính cách mềm mại mà nhu thuận, nhưng tại thời điểm diễn lòng biểu diễn làm cho người nào thể cảm nhận được quật cường trong con người .

      Khám phá ra bí mật của làm kinh hồn bạt vía, nhưng lại vì cơ trí của cùng bền bỉ nỗ lực thuyết phục, dưới mắt , có khuôn mặt xinh đẹp này càng giống như giấc mơ đẹp, làm cho người ta phải tìm tòi nghiên cứu tìm ra đáp án.

      Cùng làm việc chung nhiều ngày, luôn có thể phát mặt hoàn toàn mới của .

      “Cảm ơn mọi người, tôi kết thúc phần diễn.” chậm rãi đến cách hai bước trước mặt người phỏng vấn đứng lại, vẻ mặt khiêm tốn cúi người chào, Từ Y Nhân ngẩng đầu lên khuôn mặt mang theo mềm mại vui vẻ, càng làm cho mỗi người ở đây đều hết sức nguyện ý che chở cùng thương .

      Sức hút như vậy quả thực là thể tưởng tượng nổi.

      Phó đạo diễn đứng bên cạnh Dư Minh cười ha ha tiếng, vẻ mặt ôn hòa đặt câu hỏi: “Tóc của , là hôm nay mới cắt hôm nay sao? Trong hình mái tóc dài rất đẹp!”

      “Đúng vậy.” kiêu nịnh cùng ta đối mặt, nụ cười vẫn rất khiêm tốn.

      hối hận? Nếu hôm nay được tuyển chọn làm sao bây giờ?” Bên cạnh ta vị nữ giám khảo khác cướp lời hỏi câu.

      “Nếu các vị chọn tôi, có lẽ tôi hối hận.” hơi nghiêng đầu suy nghĩ chút, vẻ mặt thành : “Nhưng nếu như thử lần, tôi càng hối hận hơn. Dù sao, mái tóc sau thời gian dài lại. nhưng nếu bỏ lỡ nhân vật mình thích có lần thứ hai.”

      Sau khi đặt câu hỏi hai vị giám khảo cười gật đầu, hẹn mà cùng nhìn về phía Dư Minh ngồi ở vị trí trung tâm.

      người có mái tóc hoa râm khẽ gật đầu, đâu ra đấy: “Cũng tạm được, trở về chờ thông báo !”

      Lần nữa khom lưng cúi người chào, Từ Y Nhân cất bước ra cửa, nhân viên làm việc muốn tiếp tục gọi người kế tiếp, Dư Minh lại đột nhiên mở miệng ngắt lời : " cần. Hôm nay đến đây thôi. những người còn lại trở về .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :