1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau Ánh Hào Quang - Phù Quang Cẩm (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 9: Thể

      Edit: Kẹo Ngọt


      Có thể dễ dàng nhận thấy vòng phỏng vấn thứ hai so với vòng thứ nhất nghiêm ngặt cùng chuyên nghiệp hơn rất nhiều.

      Phòng dùng để phỏng vấn vốn là phòng để tập luyện khá rộng rãi, tường được ốp kính nhìn rất sạch chỉnh tề. Bên ngoài hành lang có chừng hơn hai mươi ngồi yên lặng chờ, gian yên tĩnh đến mức “nghe được cả tiếng kim rơi”.

      Từ Y Nhân nhìn nhanh qua, phát những đến thi tuyển lần này ràng ưu tú hơn hẳn những nhìn thấy ở trường học lần trước.Tất cả đều có mái tóc dài mềm mại, để mặt mộc trang điểm, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn, tùy tiện chọn người cũng có ngoại hình giống Vân Sơ Đãng trong tiểu thuyết đến bảy phần.

      có vòng eo nhắn, vóc dáng thanh tú ngồi ngay ngắn ghế dài, mặt vẫn giữ nét cười vui vẻ, hai chân khép lại thu vào bên trong, ấy dĩ nhiên điều chỉnh bản thân đến trạng thái tốt nhất.

      “Số 11, Tô Khả Nhi”.

      thanh ràng vang lên phá vỡ bầu khí yên lặng hành lang, cùng lúc đó cúi đầu ủ rũ bước ra từ cửa phòng phỏng vấn. Trong đám người ngồi chờ, có dáng người yểu điệu, nở nụ cười đầy tự tin đứng lên.

      “Tô Khả Nhi cũng đến thi tuyển sao? ấy đúng là nữ thần trong lòng các cánh đàn ông mà!”

      “Giờ cậu mới nhìn thấy ấy sao? Tớ thấy từ nãy rồi, nữ thần cái gì chứ! Chẳng qua là vì có chút tiếng tăm thôi!”

      Hai nữ sinh bên cạnh giọng châm biếm bình luận hồi. Trong lúc đó Tô Khả Nhi theo nhân viên làm việc bước qua cánh cửa kính vào phòng phỏng vấn.

      Có lẽ vì muốn thể công bằng trong quá trình tuyển vai, qua cửa kính mọi người có thể thấy ràng mọi hành động của bốn vị giám khảo cùng thí sinh tham gia phỏng vấn, nhưng cánh cửa kính lại cách quá tốt, nên những người ở ngoài thể nghe thấy bên trong gì.

      vào trước Tô Khả Nhi biểu diễn đến phút cuối cũng thấy mặt bốn vị giám khảo tỏ ra chút hứng thú nào, chẳng trách khi ấy ra sắc mặt lại tốt như vậy.

      Tô Khả Nhi khí chất thanh thuần trang nhã, dáng người yểu điệu, từng bước đều hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh. Ở ấy toát lên loại khí chất khoan thai tựa như sông nước vùng Giang Nam.

      Có thể nhận thấy, hôm nay đến đây ấy chuẩn bị kỹ càng, cho dù cách lớp cửa kính cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt của ấy trắng mịn thanh thoát, nhìn thoáng qua có thể khiến cho người ta có cảm giác da mặt vô cùng mịn màng. Tóc dài tự nhiên thêm bất cứ vật trang sức nào, bây giờ là tháng tư, ấy chỉ mặc bộ váy dài bằng lụa màu trắng, khiến càng thêm mảnh mai vừa nhìn muốn che chở.

      Những nữ sinh bên cạnh cảm thấy có chút bất an, tất cả như vừa nhìn thấy kẻ địch lớn cùng nhau to thảo luận, ngược lại Từ Y Nhân từ đầu đến cuối chăm chú nhìn vào bên trong cửa kính quan sát biểu của Tô Khả Nhi.

      Do được đào tạo chuyên sâu nên từng động tác Tô Khả Nhi vô cùng chuẩn mực, cũng am hiểu bí quyết dùng ánh mắt hấp dẫn người đối diện, thần sắc mặt u sầu thê lương, vốn từ từ về phía trước, giống như chợt vấp cái, quỳ rạp xuống đấp đưa tay về phía trước. mặt liền rơi xuống giọt nước mắt, bi thương của dường như khiến cho người xem phải rung động.

      Có lẽ màn biểu diền này thuộc phân đoạn: có lần Sơ Đãng nhất quyết đến trường học tìm Tô Viễn, chàng trai trẻ mấy câu kiên quyết chia tay rồi quay lưng làm cho thương tâm, đuổi theo sau , cẩn thận ngã cái.

      Tuy nguyên nhân ngã là do sân bãi được tốt, cũng chạy nhanh, nhưng Tô Khả Nhi khéo léo lợi dụng tốc độ chạy tạo cảm giác đuổi theo rất lâu …

      “Để thể được như vậy cũng dễ dàng gì!” Từ Y Nhân tự chủ được khẽ năm chặt tay. Phía sau cánh cửa kính, Thượng Quan Diệp xem hết sức chăm chú bất ngờ đứng dậy bước về phía Tô Khả Nhi biểu diễn, thần sắc lo lắng, dùng tay ôm vào trong ngực.

      Động tác của bất ngờ, mặt ra vẻ thương xót, đau thương, rối ren, dù cho ai nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được tình cảm cũng như đau buồn xen lẫn đấu tranh trong lòng .

      bên kích động hô tiếng hề che dấu được hâm mộ của mình. Từ Y Nhân lại chú ý đến Tô Khả Nhi sửng sốt, khuôn mặt đỏ bừng thể đắc ý, vẻ bi thương vừa thể biết mất dấu vết, hề thích hợp với xúc động mà Thượng Quan Diệp vừa thể .

      Rất nhanh, Thượng Quan Diệp buông ra, thần sắc trở lại như bình thường. biết bốn vị giám khảo những gì mà vẻ mặt Tô Khả Nhi tỏ ra lo lắng dường như cố giải thích mấy câu, rồi sau đó ảo não bước về phía cánh cửa.

      “Số 12, Lâm Đình Đình”.

      ……..

      “Số 17, Ngô Tĩnh”.

      Các nữ sinh tiếp theo cơ bản đều chọn những phân đoạn tình cảm sướt mướt trong tiểu thuyết với hi vọng làm cho mấy vị giám khảo xúc động, Từ Y Nhân dự định chọn phân đoạn khóc để biểu diễn. Ở trong giới nghệ sỹ mười năm, diễn tốt nhất là cảnh khóc, nước mắt có thể tự nhiên tuôn rơi cũng có thể ngừng ngay lập tức.

      Có điều, sau khi thấy vẻ mặt bốn vị giám khảo ngày càng mệt mỏi thiếu kiên nhẫn, trong lòng chợt xuất ý tưởng khác, thầm đưa ra quyết định mới.

      “Số hai mươi ba, Từ Y Nhân”.

      Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, theo nhân viên làm việc vào trong phòng.

      “Chào các thầy, em là thí sinh số 23 Từ Y Nhân, mong các thầy chỉ bảo giúp đỡ em nhiều hơn”. Giọng trong trẻo của vang lên trong phòng, tốc độ khá nhanh, nhưng lại làm trở ngại mọi người nghe từng câu chữ.

      Từ lúc bước vào phòng thu hút chú ý của Mạc Dịch, giống những người khác khi vào phỏng vấn rất quy củ, chậm rãi bước vào, này bước chân cũng hết sức nhàng, nhưng ràng cảm giác có chút tung tăng như chú chim sẻ .làm cho những ai nhìn thấy đều dễ dàng bị cuốn hút, tâm trạng cũng thỏa mái hơn.

      Hơn chục màn biểu diễn trước đều là cảnh khóc sướt mướt, biểu bây giờ của khó tránh khỏi làm cho người ta có cảm giác mới mẻ.

      “Tô Viễn!” bất chợt gọi tiếng, ánh mắt nhìn về phía, lộ ra nụ cười vui vẻ giảo hoạt như vừa trêu đùa thành công.

      Thượng Quan Diệp cười tiếng ngầm hiểu ý của , hầu hết những ai từng đọc bộ tiểu thuyết này đều có thể hiểu diễn màn khi chàng trai trẻ ôn bài, mang theo tình cảm ấm áp đến trêu đùa .

      Trước khi tình cảm của hai người vấp phải bước ngoặt lớn, màn này được tác giả nhiều lần dùng các loại ngữ điệu miêu tả rất sinh động khiến người đọc cảm thấy ấm áp.

      Khoảng thời gian trong tiểu thuyết này cũng trải dài mười mấy năm, nhưng tình tiết này thường phát sinh nhiều ở giai đoạn nữ chính học trung học, trước mắt chắc cũng hai mấy tuổi rồi, vậy mà giờ phút này lại giống như bé mười mấy tuổi được nuông chiều vô lo vô nghĩ.

      Mạc Dịch tự chủ ngồi thẳng dậy, khẽ gật đầu.

      Vương Kỳ ngồi bên cạnh, đứng dậy đến từ phái sau : “Ai cho phép em gọi như vậy?”

      “Hì hì! Ai bảo quá chăm chú cơ? Em đứng sau mấy phút rồi mà cũng phát ra!” Giọng bé ngọt ngào kèm theo chút oán giận cùng trêu ghẹo.

      Sau đó, bốn người chuyển tầm mắt xuống phía dưới, mặt ửng đỏ, có chút xấu hổ cúi đầu lại ngọt ngào vặn vặn vạt áo.

      Vài người liếc nhìn sang, thấy mặt Mạc Dịch ngạc nhiên mừng rỡ.

      Theo nguyên bản của tiểu thuyết này, vốn là nam chính và nữ chính đều có tình cảm với nhau, Tô Viễn mang ánh mắt chứa đựng thương cùng cưng chiều tới khẽ nhéo lên khuôn mặt trắng mịn của bé.

      đến chi tiết như vậy cũng suy xét kỹ lưỡng! ( Chị ấy muốn Vương Kỳ nhéo má chăng)

      Thượng Quan Diệp lại cảm thấy hứng thú, ở trong phòng ba vị giám khảo còn lại lộ ra vẻ mặt hi vọng, ở bên ngoài các mang theo nét mặt phấn khích chờ đợi, chậm rãi đứng lên, mỉm cười về phía Từ Y Nhân biểu diễn.
      Last edited: 7/6/15

    2. oxy501

      oxy501 Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      122
      Hấp .... Hấp dẫn quá .... Tiếp bạn Hêhê ko thể chờ đợi được. Cố lên thank bạn nha.

    3. tangdu

      tangdu Active Member VIP

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      158
      Chương 10: Ngăn cản

      Edit: Tiểu Hà
      Beta: Tang Du



      đoán được ta có ý đồ gì, Từ Y Nhân chỉ có thể yên lặng theo dõi thái độ của ta. khẽ nghiêng đầu nhìn ta và lộ ra nụ cười dịu dàng động lòng người. Đôi mắt cong cong như vầng trăng non, khiến người khác nhìn vào liền có cảm giác như lạc trong bầu rời đầy sao.

      Nét mặt Thượng Quan Diệp đầy vẻ cưng chiều, bỗng nhiên ta đưa tay ra ôm chặt lấy vào trong lòng rồi hơi chút nâng lên.

      sợ hãi hét lên tiếng “A”, rồi tiếng cười ngân vang như chuông bạc tràn ngập khắp gian phòng rộng lớn. Trong khoảnh khắc vui vẻ đó, đột nhiên như nhớ tới điều gì, vội vàng mở miệng xin tha “Tô Viễn, mau thả em xuống, dì còn ở bên ngoài đó”.

      Lúc này vẫn đắm chìm trong kịch bản, chính là cảnh cùng chàng trai ở trong phòng.

      Thượng Quan Diệp cười tiếng, đem thả xuống dưới, khẽ cúi đầu đứng trước mặt , đỉnh đầu của chỉ cao đến ngang lồng ngực Thượng Quan Diệp, nhìn trông nhắn, đáng . Cảm thấy cực kỳ xấu hổ, hai gò má dần ửng đỏ và lan rộng đến tận mang tai.

      Thượng Quan Diệp bất giác đưa tay ra, khẽ xoa lên tóc , làm rối tung mái tóc mềm mại. liền bĩu môi và ngẩng đầu lên, cánh môi hồng tươi được che phủ bởi tầng nước trong suốt. Dáng vẻ mang nét tự nhiên, thơ ngây đủ để khiến cho bất kỳ ai nhìn thấy được cũng phải động lòng.

      Mặc dù những năm qua từng diễn chung với rất nhiều xinh đẹp và quyến rũ, nhưng ta cảm thấy ai có thể sánh được với , ung dung thản nhiên mà vẫn khiến cho đàn ông phải kích động, ngừng thay đổi cảm xúc

      Thượng Quan Diệp phát bản thân mình bị cuốn vào những vì sao lấp lánh trong mắt , khiến lưu luyến rời, ta cúi người nhắm mắt, làm tư thế chuẩn bị hôn môi.

      “ Dì” đột nhiên sửng sốt, khẽ kêu tiếng, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

      Thượng Quan Diệp sững sờ, nét mặt tràn đầy thất vọng. Bên tai vang lên tiếng vỗ tay vang dội, Mạc Dịch đứng dậy chỉ vào Từ Y Nhân lớn tiếng “Từ? Tên là gì ấy nhỉ?”

      “Y Nhân, tôi là Từ Y Nhân ạ!” Đưa tay gạt những sợi tóc bị Thượng Quan Diệp vò rối, khôi phục sắc mặt bình thường, lễ phép .

      “Y Nhân? Cây cỏ xanh tươi, sương phủ khắp nơi, vùng non xanh nước biếc, tên hay, rất hay.”

      khẽ mỉm cười, im lặng gì thêm nữa, sắc mặt dịu dàng, đúng mực, điều này càng khiến cho những đánh giá về trong lòng Mạc Dịch tăng thêm vài phần vừa ý.

      Chưa đến kĩ năng diễn xuất, chỉ cần là xinh đẹp thông minh hiếm có thế này cũng khiến người ta mến.

      Đặc biệt, có thể hóa giải được những tình huống mà Thượng Quan Diệp đưa ra, thậm chí còn có thể dẫn dắt cảm xúc của ta cách tự nhiên, khiến cho ta thường luôn thất bại. người như vậy ngay cả trong giới nghệ sỹ cũng rất hiếm thấy.

      Thú vị! là rất thú vị!

      Trong lòng thầm khen ngợi vài tiếng, Mạc Dịch chút chần chừ, đưa ngay quyết định.

      “ Đạo diễn Mạc” Từ cửa đột nhiên vang lên giọng hơi chút vẻ gấp gáp, sau đó có người đàn ông đeo kính, dáng vẻ cao gầy đến. ta kéo đạo diễn Mạc cực kỳ cao hứng sang bên và vài câu gì đó.

      “Dựa vào cái gì?” Từ Y Nhân chỉ nghe thấy Mạc Dịch bực tức quát to, còn những câu sau đó nghe thấy được gì.

      Người đàn ông xong, vẻ mặt kì quái nhìn Từ Y Nhân rồi lắc đầu rời .

      khuôn mặt Mạc Dịch lộ vẻ buồn bực, nhưng khi quay lại đối diện với Từ Y Nhân nét mặt dịu chút, mở lời “ Tôi nhớ rồi, buổi phỏng vấn hôm nay kết thúc ở đây, về trước chờ tin tức, sau khi có kết quả cuối cùng có nhân viên gọi điện thông báo cho ”.

      “Cảm ơn đạo diễn cùng mọi người” Từ Y Nhân khom lưng cúi chào, yên lặng ra cửa.

      “Chuyện này là sao?” vừa bước ra khỏi cửa, Vương Kì ngồi bên cạnh có chút thể kiềm chế liền mở miệng hỏi.

      “Đến tôi còn muốn biết chuyện gì xảy ra” Mạc Dịch tức giận “ Ý tứ rất ràng, là chọn ai cũng được, nhưng thể là Từ Y Nhân”

      “Ồ” Thượng Quan Diệp mở miệng mang theo chút suy đoán “ lẽ ấy làm mất lòng ai đó?”

      “Có chúa mới biết được!” Mạc Dịch vẫn còn bực tức, vung tay, quay về phía nhân viên quát to “Ngây ra đấy làm gì? Còn gọi người tiếp theo.”

      Trong phòng làm việc của Giám đốc, Vương Tuấn nhìn thấy vẻ mặt của ông chủ nhà mình ngày càng lạnh, bèn gượng cười tiếng, rồi ngượng ngùng “ Phu nhân tuổi còn trẻ, chắc vừa rồi chỉ chạy tới xem chút cho vui thôi ạ”

      Thiệu Chính Trạch lạnh lùng nhìn ta cái, gì.

      Vương Tuấn trong lòng kêu ổn, ngày hôm qua còn tưởng phu nhân cuối cùng có tiến bộ, còn sợ sệt như trước kia, nhưng ngờ hôm nay học lại gây ra chuyện này.

      “Gọi điện thoại, rằng tiếng sau đón ấy về đại trạch.”

      Nghe giọng lạnh lùng bộc lộ chút cảm xúc dư thừa nào của ông chủ, Vương Tuấn định lén liếc nhìn thêm lần nữa nghe thấy Thiệu Chính Thạch hừ tiếng, giọng càng thêm trầm thấp “Quả trưởng thành rồi, cánh cũng cứng hơn nhỉ.”

      là rất đáng sợ, tốt nhất là mình nên ngoan ngoãn gọi điện thoại hơn.

      Từ Y Nhân còn chưa tới trường học, nhận được điện thoại của Vương Tuấn, nhớ đến bây giờ còn tiết nào, liền quyết định đứng chờ bên dưới gốc cây cạnh cổng trường học.

      lát sau, chiếc xe màu đen tới và dừng lại bên cạnh , những đường nét thân xe lộ vẻ xa xỉ, xoay người bước lên xe, trong lòng có chút phức tạp.

      Thiệu Chính Trạch ngồi ngay ngắn ở bên ghế sau, càng toát lên vẻ khôi ngô tuấn tú, khẽ nâng cằm nhìn cái, làm đột nhiên nghĩ tới lúc buổi trưa hôm nay, khi nhìn thấy hình ảnh của màn hình điện tử, tim đập nhanh nhịp, vội vàng cụp mi, ngoan ngoãn cúi đầu dám nhìn nữa.

      Xe vững vàng chạy đường quốc lộ, Thiệu Chính Trạch luôn giữ im lặng, đội nhiên : “Vết thương ở chân còn đau ?”

      đỡ đau rồi ạ” giọng trả lời, Thiệu Chính Trạch biết nghĩ gì, cười tiếng, dịch lưng tựa vào ghế, khí lại trở lên im lặng.

      ràng trước đây, đều là như vậy, nhưng lúc này Vương Tuấn lại cảm thấy hết sức khó khăn, bối rối mãi, cuối cùng ta quyết định mở bài hát radio.

      Đây là bài hát cũ, chất giọng khàn khàn của nữ ca sĩ vang lên, qua chốc lát làm cho Từ Y Nhân cảm thấy buồn ngủ.

      Đêm qua suy nghĩ quá nhiều, ngủ quên lúc nào cũng biết, sáng nay lại phải giữ vững tinh thần để phỏng vấn, giờ quả thực có chút mệt mỏi.

      Vương Tuấn nhìn qua gương chiếu hậu, vô tình nhìn thấy phu nhân nhà mình tựa đầu lên vai ông chủ, trong lòng định thở phào nhõm nghe Thiệu Chính Trạch ho hai tiếng.

      Từ Y Nhân buồn ngủ, lập tức giật mình, tỉnh giấc.

      Cơn buồn ngủ tiêu tan, nhìn qua cửa kính xe, lúc này mới phát xe tiến ra khỏi nội thành. Bầu trời trong xanh, từng đám mây trôi bồng bềnh, hai bên đường rộng lớn là những dãy cây xanh tốt, mát mẻ biết bao, bất giác thở dài tiếng, ngờ lại làm cho Thiệu Chính Trạch ở bên cạnh vốn lạnh nhạt, lại khẽ nhíu mày.

      nhóc này là gan lớn hơn rất nhiều rồi, chỉ cần lúc để ý đến, lộ vẻ tự do tự tại, ung dung thanh nhàn, đặc biệt là khiến cho cảm thấy biết suy nghĩ điều gì.

      Lặng im suy nghĩ đến những hành động khác thường gần đây của , Thiệu Chính Trạch khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Xe vòng quanh đường núi rồi chạy thẳng vào đại trạch, Thiệu Chính Trạch bước xuống xe trước, bên này Từ Y Nhân cũng ngoan ngoãn xuống theo, vươn tay đưa về phía .

      “ Ơ, em”

      “Bây giờ gặp ông nội, đừng để cho ông phải lo lắng.?”

      Vẻ mặt Thiệu Chính Trạch có phần buồn bực, Từ Y Nhân nhanh chóng hiểu ý, là muốn phối hợp diễn trò đương, vội vàng vươn tay khoác lấy cánh tay .
      Last edited: 30/5/15
      Traxy, AELITA, Thanh Thanh Mạn36 others thích bài này.

    4. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 11: Lễ Tang

      Edit: Tiểu Hà
      Beta: Kẹo Ngọt



      “Doãn Hạo luôn là đứa có chủ kiến riêng từ , ông cũng cần quan tâm nhiều đâu”. Ngồi dưới bóng cây cổ thụ trong sân, ông Thiệu thở dài. muốn thêm vài câu mắt chợt lướt qua hai người từ cửa tiến vào, thần sắc ông đột nhiên nhõm, vui cười hớn hở : “Y Nhân về rồi à, mau lại đây cho ông xem chút, con bị thương có làm sao ?”.

      Vừa ông vừa đứng lên ra đón. Ở phía đối diện bàn cờ, ông Cận thấy bạn già của mình có bộ dáng hề hợp với tuổi như vậy cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

      Năm xưa, bố của Y Nhân là người đàn ông trẻ tuổi tài hoa, được ông Thiệu rất mến, nên cũng lấy làm lạ khi bé này được Thiệu gia nhận làm cháu dâu, lại cưng chiều như vậy.

      Ánh mắt ông Thiệu nhìn sang Thiệu Chính Trạch bên cạnh, khuôn mặt tuấn, thần sắc ôn hòa, làm cho oán giận trong lòng ông lại bốc lên, vừa thương lại vừa tức giận đứa cháu đích tôn của mình”.

      Nhà họ Giang kia có hai đứa con, nhưng chẳng có đứa nào trong hai đứa đấy vừa mắt ông. Đứa con lớn tư chất bình thường lại là con riêng. Đứa con trai ngang bướng, chỉ biết gây chuyện phi, làm người nhà đau đầu.

      “Con chỉ bị trầy da chút thôi, sao rồi, ông nội người đừng quá lo lắng ạ” Là người sống qua hai kiếp, lần đầu tiên có người lo lắng cho mình như người thân, tuy có chút thấp thỏm, nhưng trong lòng Y Nhân lại vui mừng khó tả, cảm giác muốn giữ gìn cẩn thận phần tình cảm này.

      Nhìn thấy ông vẫn khỏe mạnh, dù khi cười xuất nhiều nếp nhăn, liền buông tay Thiệu Chính Trạch, đến khoác tay ông, nhu thuận : “ Mấy tuần gặp, con nhớ ông nội lắm ạ”.

      Nhìn thấy ông Cận cũng ở đây, lại cười “ Ông Cận cũng ở đây ạ? Lần này cháu phải cảm ơn Hạo giúp cháu kiểm tra mấy vết thương, cháu có học nấu vài món tivi, ông phải ở lại thử tài nấu nướng của cháu đấy nhé”

      “Được được, mới thời gian gặp, con bé này miệng lưỡi ngọt như đường rồi” ông Thiệu cười cực kì vui vẻ. Từ Y Nhân thấy Thiệu Chính Trạch nhìn mình vội vàng im lặng.

      Trong ấn tượng của luôn tạo mối quan hệ tốt với ông mình, tuy nhiên cũng chỉ là biết lắng nghe và vâng lời, lúc này gần gũi như vậy hình như có chút hơi đột ngột.

      “Ha ha, con bé Y Nhân này từ nổi tiếng ngoan ngoãn, làm khó con rồi, bận học rồi mà còn muốn nấu ăn cho chúng ta nữa”. Suy nghĩ của bị cắt đứt bởi giọng vui vẻ của ông Thiệu, nhìn thấy sắc mặt Thiệu Chính Trạch thả lỏng, mới thở phào nhõm.

      “Qua điều tra của cảnh sát, vụ án của nghệ sĩ Lưu Y Y có kết quả cuối cùng, vì có đủ chứng cứ, ông Trương của công ty truyền thông Quang Ảnh, người bị tình nghi cưỡng gian và cố ý gây thương tích được trắng án, tuy nhiên chuyện này tạo ra ảnh hưởng tốt, nên công ty truyền thông Quang Ảnh đình chỉ công tác của ông Trương. Công ty trách nhiệm hữu hạn giải trí Kinh Hoa cũng cho biết: Lưu Y Y xuất thân mồ côi do vậy các vấn đề hậu của do công ty toàn quyền giải quyết. Tang lễ được tổ chức vào đầu giờ chiều ngày mai tại khu nghĩa trang Khánh Sơn”

      Trong phòng khách, giọng phát thanh viên nhàng thông báo tin tức mới nhất. Ông Cận nghe thấy tên truyền thông Quang Ảnh, nhíu mày theo thói quen. Thiệu Chính Trạch ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn sang Y Nhân.

      Quả nhiên thấy tay cầm đũa của hơi run rẩy, hốc mắt đỏ bừng sắp khóc.

      Trong lòng đột nhiên có cảm giác rất lạ lùng, muốn an ủi chút, nhưng lại sợ làm ông nội lo lắng, nên cố ý ho hai tiếng.

      Từ Y Nhân giật mình, cố kìm nén những suy nghĩ cuồn cuộn trong lòng. Sau khi ăn xong, chuyện với ông Thiệu lúc liền trở về phòng nghỉ ngơi.

      khí núi ẩm thấp, rèm cửa kéo kín, chỉ có chiếc đèn phát ra ánh sáng nhàn nhạt bao phủ căn phòng.

      Từ Y Nhân nhắm chặt mắt, trán rịn mồ hôi, người đàn ông miệng đầy nước bọt cười dữ tợn, tiến lại gần, cổ họng bị hạ dược đau rát, cổ tay bị giữ chặt hết mức.

      Sắc mặt vì sợ hãi mà trở nên trắng bệch, đầu đau như muốn vỡ ra, đau khổ cầu xin: “Đừng, đừng, xin , xin hãy tha cho tôi”

      “Bang” thanh vang lên khiến bừng tỉnh.

      “A” giật mình ngồi dậy, trán mồ hôi đầm đìa, hoảng hốt nhìn xung quanh. Thấy đứng ở cửa, ánh đèn nhàn nhạt phủ lên dáng người cao gầy, khiến cho có cảm giác bình yên lạ thường, giống như nhìn thấy thiên thần xuất trước mắt.

      Thiệu Chính Trạch bị ông nội bắt lên lầu, ngờ vừa tới cửa nghe thấy đau khổ kêu cứu.

      Dường như cảm nhận được ràng tuyệt vọng và bất lực trong tiếng kêu cứu của , bật đèn lên, còn chưa bước đến bên giường, nhào vào ngực , sống lưng run rẩy, ngừng thút thít.

      Sửng sốt chút, nhưng vẫn nỡ đẩy ra, đành đưa tay vỗ lưng giọng an ủi “Chỉ là mơ thôi, sao cả, có ở đây rồi”

      Trạch” Từ Y Nhân mơ hồ khẽ gọi, làm cho nhớ tới lúc vừa đến Trạch gia, có hôm ngủ trưa, cũng gặp ác mộng, lúc qua cửa vô tình phát , cũng nhào đến và khóc nức nở gọi tên giống như bây giờ.

      Nhanh , lớn rồi, chẳng lẽ nhiều năm như vậy, vẫn gặp những cơn ác mộng như thế này sao?

      Bỗng dưng nghĩ đến chuyện gì đó, cười , cất giọng trầm thấp dễ nghe “Chúng ta là vợ chồng, về sau đừng gọi Trạch nữa”.

      Gọi như vậy làm cho có cảm giác, mình chơi trò gia đình với bé vị thành niên.

      Ở biệt thự Thiệu gia hai ngày, Từ Y Nhân lúc nào cũng đối xử với Thiệu lão gia như người thân thực , đến lúc phải về, vẫn nỡ rời xa ông, ngồi xe với dáng vẻ thẫn thờ.

      “Đến nơi rồi ạ” Nghe thấy Vương Tuấn thông báo, định cảm ơn nghe người đàn ông bên cạnh cất giọng dặn dò “Tôi xuống cùng đâu, mình em ra đấy, nhớ phải cẩn thận”.

      “Vâng” trả lời với giọng băn khoăn, nghi ngờ.

      “Hôm nay là ngày mai táng cho Lưu Y Y, ông chủ biết là phu nhân thích ấy, nên mới đặc biệt dẫn phu nhân đến đây để tiễn đưa ấy đoạn đường, nghe những người hâm mộ mạng đến rất đông, phu nhân cứ thẳng theo hướng bậc thang là có thể nhìn thấy”.

      Rồi từ ghế phụ, lấy ra bó bách hợp trắng đưa cho , Vương Tuấn nhìn áy náy : “Lưu Y Y là diễn viên tốt, đáng được phu nhân mến”

      Từ Y Nhân ngờ rằng Thiệu Chính Trạch suy nghĩ cho như vậy, trong lòng thấy cảm động, mắt ẩm ướt, nhưng muốn tỏ ra mình yếu mềm nên vẫn cố gắng nở nụ cười sáng lạng “Cảm ơn

      Thiệu Chính Trạch khẽ gật đầu, mở cửa xe, bước lên cầu thang, với dáng điệu mảnh mai, bóng lưng thẳng tắp, khỏi làm cho hai người đàn ông trong xe nhìn đến ngẩn ngơ.

      “Ông chủ, ngài có cảm thấy phu nhân có cái gì đó khác trước ?" Rốt cuộc Vương Tuấn cũng đem những nghi ngờ mấy hôm nay của mình ra.
      Last edited: 7/6/15
      Traxy, AELITA, Thanh Thanh Mạn34 others thích bài này.

    5. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      truyện hay lắm ủng hộ bạn nhiệt tình!!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :