123123123123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau Ánh Hào Quang - Phù Quang Cẩm (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 72.1: Bị thương

      Edit: Nhi Nguyen

      Beta: Kẹo Ngọt

      Giang Úy Nhiên ngạc nhiên nhìn , gương mặt thon gầy tái nhợt cũng khác trước đây.

      Cánh tay rủ xuống bên người run run khống chế được, lúc sau mới chậm rãi nâng lên như muốn sờ đến khuôn mặt trước mắt.

      cho đến giờ cũng biết ra là trong nhiều năm qua đều dùng ánh mắt ôn nhu này nhìn mình.

      yên lặng, đem hết khả năng để bảo vệ như vậy …

      Bên tay dường như nghe được tiếng bàn tán xì xào, Thiệu Chính Trạch về và đứng bên canh Y Nhân, sắc mặt có chút ngạc nhiên, lên tiếng: “Cậu thật sự là Cận Duẫn Khanh?”

      Người đàn ông khuôn mặt tái nhợt ngước mắt nhìn sang thấy Thiệu Chính Trạch, nở nụ cười ôn hòa chào hỏi.

      "Nghe Cận Duẫn Hạo cậu ra nước ngoài nghỉ ngơi, trở về khi nào vậy?” Đưa tay đỡ Từ Y Nhân đứng lên, liếc nhìn Giang Úy Nhiên, Thiệu Chính Trạch cười: “ lâu gặp, hôm nào chúng ta tụ tập , hôm nay tôi còn có việc, chúng tôi về trước”.

      "Được." Cận Duẫn Khanh nhìn hai người gật gật đầu: “Hôm nào tụ họp.”

      Kéo tay ra ngoài, cho đến khi lên xe trong lòng vẫn cảm thấy nghi hoặc nặng nề, mặc dù quan tâm đến chuyện bát quát, nhưng lúc này cũng nhịn được hỏi : “ vừa gọi ta là Cận Duẫn Khanh, vậy ta với Cận Duẫn Hạo là em sao? Hình như trước giờ em chưa từng gặp qua ta.”

      "Cậu ta là em trai của Duẫn Hạo, từ sức khỏe được tốt lắm” Thiệu Chính Trạch tay ôm vào trong ngực, như có điều suy nghĩ : “Duẫn Khanh đứng được tiện lắm, cho nên thường ra bên ngoài. Quanh năm suốt tháng cũng gặp cậu ấy được mấy lần”.

      "Xem ra Cận Nhị thiếu gia ra nước ngoài an dưỡng cũng có hiệu quả. Lúc trước đứng đều phải dựa vào xe lăn, bây giờ nhìn đã có tinh thần hơn nhiều so với lúc trước”. Vương Tuấn lái xe cũng nhịn được chen vào, Từ Y Nhân càng há hóc miệng.

      Vừa rồi cảm thấy người kia sắc mặt tái nhợt, lại ốm yếu làm cho người khác đau lòng.

      Nhưng mà so với trước kia tốt hơn nhiều? Vậy trước kia ta ốm yếu đến thế nào nữa chứ!

      Thiệu Chính Trạch nhìn suy nghĩ đến nhíu mày, vuốt tay của chậm rãi : “Kỳ lúc trước cũng có nghiêm trọng lắm, nhưng vẫn phải dựa vào xe lăn. Chỉ vì đôi chân của cậu ấy bị bệnh hơn nữa cơ thể lại nhiều bệnh tật, cậu ấy….., tóm lại là mọi chuyện đều qua cả rồi”.

      Nhìn vẻ mặt của giống như bất đắc dĩ làm Từ Y Nhân cảm thấy hiểu lắm.

      Lúc sinh ra yếu ớt, phải ngồi xe lăn, muốn ra ngoài…..

      Những thứ này đều làm cho ta cảm thấy tự ti sao? Dù sao, ta cũng có người trai vô cùng xuất sắc.

      "Nếu như vậy, ba người quen nhau từ à?” nghĩ lại lúc nãy Thiệu Chính Trạch đối với hai người kia có cảm giác thân thiết, Từ Y Nhân tự giác hỏi.

      "Ừ. Tính ra là từ cùng nhau lớn lên." Thiệu Chính Trạch gật gật đầu, mắt thấy tiểu nha đầu trong ngực bộ dáng trầm tư suy nghĩ, lấy tay chọc chọc cái trán trơn bóng của , có chút vui vẻ: “Sao lại có hứng thú với chuyện của người khác vậy?”

      "Tại em cảm thấy kỳ quái." có chút buồn bực thầm.

      Thiệu Chính Trạch nhìn mặt , mỉm cười.

      Đừng ấy, phải ngay cả mình cũng cảm thấy kỳ quái sao?

      Cùng tuổi với nhau, lại cùng nhau lớn lên, từ Duẫn Khanh trầm mặc ít , trong ấn tượng của , mỗi khi nhìn thấy ta ở Cận gia đều là ta mình đọc sách ở lầu.

      Những bữa tiệc như thế này từ trước đến nay ta đều tham gia.

      Hôm nay những người quen biết Duẫn Khanh đều xì xào bàn tán, nửa là vì vậy, nửa kia xem chừng là bất ngờ vì ta còn có thể đứng lên được.

      Nhưng mà, từ là người có tính cách hờ hững, suy nghĩ chút, liền suy nghĩ nữa, khẽ thu cánh tay, có chút mệt mỏi ôm nha đầu vào trong ngực mình.

      ...

      Thời gian thoáng cái trôi qua vài ngày.

      Trong tiệm trang điểm nổi tiếng nhất, Từ Y Nhân có chút ngây người nhìn gương mặt tinh xảo của trong gương, cảm giác có chút hoảng hốt.

      “Từ tiểu thư bộ đồ này kết hợp với đồ trang sức trang nhã kia chê vào đâu được" Thợ trang điểm đứng bên cạnh nhìn , nhịn được tặc lưỡi khen thưởng.

      Bộ phim “Thanh mai trúc mã”hơn phân nửa đều là quay cảnh trong sân trường, từ cao trung đến đại học Vân Sơ Đãng đều là vẻ mặt mộc mạc trang điểm.

      Áo sơ mi, áo thun, váy dài, quần jean, cho dù là ăn mặc như thế nào đều mang theo vẻ đẹp trong sáng rất tươi mát động lòng người.

      Từ Y Nhân cho dù là khí chất hay hình dáng bên ngoài đều giống hình tượng nhân vật trong tiểu thuyết, các nhân viên cũng cảm thấy đó là đương nhiên là như vậy khi quay phim.

      Dù sao, nhân vật trong phim vốn đơn giản hơn nhiều..

      Giờ phút này nhìn mang giày cao gót từ phòng nghỉ chậm rãi ra, đẹp tới nỗi ra được lời nào.

      Cảm giác này, cũng chỉ khi mặt đồ cổ trang mới nhìn thấy qua.

      Chiếc váy dài màu xanh nước biến ôm sát dáng người mảnh mai tạo cảm giác ôn nhu dịu dàng, da thịt trắng như ngọc ra bên ngoài, dưới ánh mặt trời trong suốt mỹ cảm. Xương vai xanh tinh xảo lộ ra ngoài, chiếc eo nhắn khi ôm đầy tay, hơn nữa chiếc váy dài màu lam tạo cảm giác giống như mặt nước hồ thu yên lặng mà tao nhã.

      giống như công chúa nhân ngư trong bước ra từ truyện cổ tích, dù là đứng hay quay đầu đều mang theo bộ dáng cao quý ưu nhã.

      Nhất là bộ dáng trầm tĩnh như nước, đôi mắt linh hoạt, còn có dáng thướt tha, vững vàng bước về phía trước.

      đẹp, rất đẹp!

      Giờ phút này, cho dù là ai cũng có chút do dự tin tưởng, chính là Vân Sơ Đãng có kinh nghiệm vũ đạo nhiều năm, sau khi trưởng thành trải qua nhiều đau khổ, lại chịu đủ tra tấn về mặt tình cảm, sau khi gặp trắc trở đó thay đổi ít, trở thành thể nhìn thấy vui buồn.

      “Oa. là quá đẹp! Chị Y Nhân là xinh đẹp nha!” bé trang thay quần áo xong nhảy cà tưng vỗ tay, tra suy nghĩ trong lòng của mọi người.

      “Cục đá !” Từ Y Nhân có chút thẹn thùng, giữa cái nhìn chăm chú của mọi người liếc cậu bé cái,cậu nghịch ngợm le lưỡi, chạy tới kéo tay của , cười hì hì : “Vừa rồi đạo diễn với em là em phải diễn viên quần chúng, nên kiếm tiền nhiều hơn gấp đôi đó. Hôm nào có tiền lương, em mua trà bạc thơm vị hà mời chị uống nha”.

      “Giỏi quá!” Từ Y Nhân sờ đầu cậu bé, nhìn cặp mắt long lanh như ánh mặt trời của cậu bé.

      Giống như lần đầu tiên gặp mặt, cậu bé đột nhiên chạy tới tặng bông hoa, làm cho lòng tràn đầy vui vẻ.

      “Hi!. Cục đá . Cậu biết sao, Chị Y Nhân của cậu uống trà bạc hà thơm đều được miễn phí. Còn cần tên tiểu quỷ cậu mời sao”. Thượng Quan diệp ngồi bên có chút buồn cười trêu chọc.

      Cục đá lập tức phản bác lại: “ gạt người, đây là quảng cáo mới của Tống Dục, em vừa mới chạy qua bên kia mua chai đấy!”.

      Tống Dục bị kêu tên hướng về phía Thượng Quan Diệp lắc lắc tay, làm cho mọi người cười rộ lên.

      Cảnh này là cảnh quay Tô Viễn cùng Uông Tĩnh Thư tổ chức đính hôn, lúc này cả hai người đàn ông đều mặc đồ tây thẳng tắp, nhìn cực kỳ đẹp trai.

      Tô Khả Nhi vừa ra tới liền thấy hai người đàn ông và đứa bé cười vui vẻ, bộ dáng hòa thuận, nhìn Từ Y Nhân thân màu xanh, lại càng ghen ghét hơn.

      Cảnh này chủ yếu là gút mắc tình cảm của ba diễn viên chính, như người đứng xem. Trong phim chiếc váy Vân Sơ Đãng Vốn là do Cố Trường Thanh bỏ ra số tiền lớn để may riêng cho , lúc này mặc người Từ Y Nhân cũng trở nên có giá trị, mà ta, chỉ có thể dùng từ “khéo” để hình dung.

      Nghĩ đến lát nữa trong phim cả hai người đàn ông đều nhìn ta, có chút oán hận cắn môi.

      “Tốt, diễn viên vào vị trí. Mọi người chuẩn bị, action!”

      Lái chiếc xe thể thao màu đen, người đàn ông đẹp trai tuấn tú mở cửa xe bước xuống, khóe môi khẽ nụ cười tươi đắc ý đến cửa xe bên kia.

      cánh tay mảnh khảnh, trắng noãn đưa ra, như hút hết ánh mắt của mọi người.

      “Hôm nay em rất đẹp!” nắm tay dìu ra khỏi xe, sóng vai vào, Cố Trường Thanh nhịn được nghiên đầu đến bên tai , giọng điệu mê luyến.

      “Cảm ơn!” Vân Sơ Đãng kéo cánh tay của , vẻ mặt mang theo khách khí, nhìn lại ánh mắt của rốt cuộc trong lòng vẫn có chút áy náy, thanh nhàng : “Hi vọng lát nữa làm cho mất mặt”.

      "Làm sao có thể?" Cố Trường Thanh nhìn chằm chằm , vẻ mặt chuyên chú: “Nhất định đêm nay em là tâm điểm của cả buổi tiệc, em chính là công chúa xinh đẹp nhất của ”.

      Giọng người ông che dấu ái mộ, Vân Sơ Đãng được tự nhiên, khẽ cúi đầu trả lời.

      Hai người cùng nhau bước vào, trong đại sảnh Tô Viễn giơ ly rượu đúng lúc nhìn sang.

      Bốn mắt nhìn nhau, liếc mắt cái như cả vạn năm.

      Vân Sơ Đãng khẽ giật mình, có chút ngu ngơ đứng tại chỗ, dáng vẻ mềm mại thướt tha đến bên cạnh Tô Viễn, tự nhiên choàng lấy tay , thân mật: “ nhìn gì vậy?”

      Nhìn theo tầm mắt , Uông Tĩnh Thư có chút ngạc nhiên nhíu mày, sau đó càng thân mật rúc vào người Tô viễn, từng bước đến trước mặt hai người, cười duyên dáng: “Hóa ra là Sơ Đãng, là khéo! Bất quá có thể đến tham gia tiệc đính hôn của tôi và Tô Viễn là làm cho tôi rất vui mừng đó”.

      "Tiệc đính hôn, của hai người?" nhìn chằm chằm cánh tay của hai người, ánh mắt đau đớn làm cho Tô Khiết Nhi có cảm giác hưng phấn khó hiểu.

      "Đúng vậy! Chúng tôi vừa từ nước ngoài trở về liền đính hôn có hơi sớm quá. Nhưng ba của A Viễn đến lúc rồi, dù sao…..” Vẻ mặt mang theo nụ cười của Tô Khiết Nhi liếc sang Tô Viễn khuôn mặt cứng ngắc, Tô Khả Nhi đột nhiên cả người dựa vào trong ngực Thượng Quan Diệp: “Chuyện nên xảy ra cũng xảy ra, hơn nữa, tôi cũng nghĩ nên cùng A Viễn sớm sinh đứa bé.”

      Bị ta dựa sát vào Thượng Quan Diệp thiếu chút nữa đẩy ta ra, cố nén buồn bực trong lòng ôm ta : “Cảm ơn hai người tới tham dự”.

      Nhìn hơn cái cũng có, câu giải thích dư thừa cũng có.

      Vân Sơ Đãng nhìn chằm chằm , mặt mày tuấn tú quen thuộc, A Viễn từ luôn nhìn cười, bây giờ trong tay lại ôm khác.

      Còn thế nào?

      Vì sinh con cho mà phải thôi học, bị đuổi ra khỏi nhà, bị chủ cho thuê nhà hù dọa trốn ở trong phòng dám ra, mang thai hơn sáu tháng còn phải rửa chén thuê cho người ta.

      Tất cả việc này, cũng chỉ là ý muốn nông nổi nhất thời của hay sao, khiến chịu bao nhiêu đau khổ.

      Nước mắt càng lúc càng nhiều, nhìn trong lòng Thượng Quan Diệp như hòa mình vào Tô Viễn nên có chút đau lòng.

      cố nén nước mắt khóc trước mặt , khóe môi dần dần nở nụ cười, đẹp như đóa hoa nở rộ.

      Nhìn Cố Trường Thanh bên cạnh có chút tức giận lại mang theo chút phiền muộn, bước tới gần nhàng “hôn” nhẹ lên khóe môi rồi cười nhàng: “Làm sao đây, em có chút đói bụng”.

      Nhìn nụ cười yếu ớt nhưng kiên cường của làm cho đau lòng, Cố
      Trường Thanh đưa tay ôm vào trong lòng, nhìn về phía hai người, áy náy : “Xin lỗi, chúng tôi thức dậy hơi trễ nên ngay cả cơm trưa cũng kịp ăn, chúng tôi tiếp chuyện được nữa, trước hết ăn no mới là quan trọng hơn cả”.

      vừa dứt câu liền ôm xoay người đến bên bàn ăn.

      Ống kính chuyển góc, Vân Sơ Đãng vừa xoay người nước mắt mặt liền chảy xuống.

      "Cắt!"

      Giọng của Vương Kỳ truyền đến, Thượng Quan Diệp lập tức rời , làm cho Tô Khiết Nhi dựa vào thiếu chút nữa té ngã, hừ lạnh tiếng.

      Cho dù là hay giả, nhìn thấy Từ Y Nhân kinh ngạc hoảng hốt khiến trong lòng ta cảm thấy sung sướng.

      Đặc biệt là, kế tiếp ta có cảnh tát tay Từ Y Nhân.

      Mối thù lần trước, bây giờ cũng nên trả rồi!.

    2. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 72.2: (Tiếp)

      Edit: Nhi Nguyen

      Beta: Kẹo Ngọt

      Nghỉ ngơi giữa cảnh quay, Từ Y Nhân trang điểm lại, ngồi ghế uống nước, ông nội lại gọi điện thoại đến.

      Gật đầu với người bên cạnh, Từ Y Nhân đến góc tường nghe điện thoại.

      "Y nhân à, buổi tối nhớ cùng A Trạch về nhà ăn cơm nhé. Bánh ngọt ông kêu chú Tống mua rồi. Buổi tối chúng ta cùng ăn mừng được ?”. Giọng Thiệu lão gia hớn hở vui mừng truyền đến, làm cho có chút nghi ngờ.

      muốn hỏi là ăn mừng chuyện gì, lại nhớ hôm nay là sinh nhật của Thiệu Chính Trạch.

      Mấy ngày trước mới xem qua lịch, quà cũng mua xong để ở nhà rồi.

      "Con bé này, con có nghe ông nội ?” Ông cụ thấy trả lời, lại lớn tiếng hỏi lại.

      Từ Y Nhân muốn mở miệng trả lời, đột nhiên “A” tiếng, bị người sau lưng che miệng kéo lên xe.

      Điện thoại bị ném ra xa, bé trai đứng gần đó chạy đến la lớn lên: “Chị Y Nhân”.

      đợi đứa bé kêu tiếng thứ hai, người đàn ông bước nhanh đến cầm cổ áo của đứa bé quăng lên xe, bánh xe cán lên chiếc điện thoại rồi nghênh ngang rời .

      "Chị Y Nhân..." Cục Đá bị quăng lên xe mặt mày chán nản, nhìn thấy Từ Y Nhân trong xe bị ngất xỉu, lại càng hoảng loạn, nhào đến bên cạnh lắc người cũng thấy có phản ứng , vừa nghiên đầu nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen khóc lóc lên: “Đồ hư hỏng! Các người muốn làm gì! Mau thả chúng tôi ra!”

      Tiếng "Pằng" vang lên, người đàn ông trực tiếp phất tay đẩy bé trai ngã xuống, người đàn ông lái xe quay đầu vẻ mặt trầm: “Thực là, mẹ nó thật xúi quẩy, nửa đường lại có đứa con nít chạy đến.”

      "Hay là trực trực tiếp giải quyết nó rồi ném ra ngoài đường” Người đàn ông ngồi phía sau hề để ý , làm cho Cục Đá lảo đảo đứng lên nghẹn ngào.

      Cục Đá ánh mắt lo lắng nhìn ba người, sợ hãi được lời nào.

      "Thúi lắm. Tiểu thư cho chúng ta giết người, trước trói nó lại, đến nơi rồi tính sau”. Người đàn ông lái xe lên tiếng la mắng, nhìn trong kính chiếu hậu thấy Từ Y Nhân mặc váy dài ngất xỉu, đột nhiên phát ra tiếng cười ranh mãnh vui vẻ: “Hàng này nhìn tệ đâu, buổi tối em ta có thể vui vẻ rồi”.

      Tiếng cười trầm vang lên trong xe, Cục Đá ánh mắt hoảng sợ, người đàn ông ngồi phía sau quan tâm lấy ống tiêm ra, động tác bình tĩnh đó làm cho cậu bé sợ hãi đến run rẫy.

      Người đàn ông nhướng mắt nhìn cậu bé, cười trắng trợn: “Thế nào, cậu bé có muốn chích thử ?”

      "Các người, các người muốn làm gì?" giọng run rẩy của cậu bé làm cho ba người kia khoái trá cười ha hả: “Làm gì à? Làm chuyện mà người đàn ông cảm thấy sung sướng, tên nhóc ngươi thấy sao, haha!”

      "Ngươi, các ngươi, được ăn hiếp chị Y Nhân” cậu run rẩy khóc lóc cầu xin, Cục Đá bị tát cái lại ngã xuống sàn xe.

      "Lão Nhị ngươi làm việc chậm chạp mất mặt quá, trực tiếp chích vào, còn giải thích gì nữa?” Người đàn ông ngồi ở ghế phụ , gã cầm ống tiêm mỉm cười: “A, thuốc này phải đến hai ba tiếng mới phát huy tác dụng, lát nữa cho ngươi chơi.”

      Cánh tay bị kim chích đau nhói, Từ Y Nhân trong lúc mơ mơ màng màng cảm thấy đầu bị đau nhấc nổi, thời gian trôi qua, xe càng ngày càng lắc lư, bên tai còn mơ hồ truyền đến tiếng khóc la của cậu bé.

      “Chị Y Nhân, chị Y Nhân! Chị mau tỉnh lại !” Cục Đá tay chân bị trói chặt, khuôn mặt bị sưng đỏ, khóc đến nước mũi chảy xuống đầy cằm lắc lắc thân thể Từ Y Nhân chìm trong hôn mê .

      mơ màng mở mắt, cuối cùng cũng tỉnh lại.

      “Cục đá ?” Cậu nhóc trước giờ vẫn luôn cười hì hì bây giờ mặt đều là nước mắt và bụi bặm làm cho nhịn được nhíu mày, đưa tay sờ mặt cậu bé.

      “Chị Y Nhân, chị mau tỉnh lại , có người xấu bắt cóc chúng ta” Cậu bé lo lắng , sau đó nằm sấp xuống cắn lên cánh tay của .

      Từ Y Nhân bị đau đến nhíu mày, lần này hoàn toàn tỉnh táo.

      Nhà kho trống đầy vết bẩn, đống sắt thép với thùng dầu để lung tung, Cục Đá ở trước mặt quần áo dơ bẩn, tay chân bị trói, ngã vào trong ngực nước mắt ràn rụa.

      “Cục đá !” vội vàng lên tiếng, tay chân luống cuống cởi trói cho cậu bé, lúc này mới nhớ lại mình ở bên ngoài trường quay gọi điện thoại, sau lưng…..

      “Chị Y Nhân, làm sao bây giờ ? Bọn họ , , buổi tối…..” Nhớ tới nụ cười hiểm của ba người đàn ông kia, trong lòng cậu lại sợ hãi, nhưng mà lại có cách nào diễn đạt hết ý tứ được.

      “Bọn họ, có bao nhiêu người?” nhớ tới trước đây nhìn thấy sắc mặt ghê tởm kia, Từ Y Nhân khống chế được toàn thân run rẩy.

      Ánh mắt sợ hãi của cậu bé làm cho biết được gặp phải chuyện gì.

      “Ba người, họ có ba người, nhìn đều rất hung ác” mặt đau rát, Cục Đá lại càng sợ hãi đột nhiên khóc thành tiếng : “Bọn họ vừa ra ngoài, ở xe họ còn muốn giết em, chị Y Nhân chúng ta làm sao bây giờ, em rất sợ ! Ô ô….”.

      “Đá ngoan, đừng sợ, chị để em xảy ra chuyện gì đâu” Đưa tay ôm cậu bé vào trong ngực, toàn thân cũng run rẩy.

      Tuy biết là ai làm, nhưng biết là họ nhằm vào , chỉ là chưa từng nghĩ liên lụy đến cậu bé này !

      “Làm sao bây giờ, lát nữa bọn họ quay lại!” thanh sợ hãi của cậu bé làm cho bừng tỉnh lại, vội vàng nhìn bốn phía.

      Trong nhà kho tối đen, cửa sắt bị khóa lại, hai bên hông là cầu thang, ngay cả ánh mặt trời cũng chiếu vào được, nhìn qua hết sức u.

      “Đá đừng sợ, cho chị biết bọn họ bao lâu rồi?”

      “Em, em cũng biết ! trong xe rất tối, em….” Cục Đá nghẹn ngào , dường như nhớ ra gì đó, gấp gáp : “Hai đến ba tiếng, người đàn ông kia chích thuốc cho chị xong là từ hai đến ba tiếng thuốc phát tác”.

      Cậu bé hiểu được chích thuốc gì, Từ Y Nhân nghe cậu bé xong liền ngây người, cả người đều choáng váng.

      Chích vào phải là ma túy là thuốc kích dục, …..

      Cuối cùng vẫn chạy thoát khỏi số kiếp này sao?

      “Chị Y Nhân, chị Y Nhân!” Cậu bé thấy sững sờ, vẻ mặt tái nhợt lại càng thấy sợ hãi hơn, vội vàng lắc lắc tay : “Chị Y Nhân chúng ta mau chạy , lát nữa bọn họ quay lại, quay lại…..”

      còn kịp rồi” nghẹn ngào , nước mắt Từ Y Nhân rơi xuống, nhìn cậu bé khóc trước mặt mình.

      Cậu bé chỉ mới có năm tuổi, cũng chỉ mới vào lớp 1.

      Cho dù là ai nữa mục tiêu của họ là , lại làm liên lụy đến cậu bé.

      Nếu như mình...

      Chắc phần lớn cậu bé cũng bị mất mạng.

      “Đừng sợ, Đá cần sợ. Chị để cho em sảy ra việc gì” Đưa tay vội vàng lau khô nước mắt cho cậu bé, tầm mắt lại quan sát chung quanh, nghe tiếng bước chân bên ngoài truyền đến.

      “Chị!” cậu bé co rúm ở trong ngực nàng.

      “Đá đừng sợ.” vỗ vỗ vào lưng cậu bé, giọng run rẩy : “Em hãy nghe chị , bây giờ em hãy tới bên cạnh của trốn , hồi chị chạy đến cầu thang, thừa dịp bọn chúng chạy theo bắt chị, em liền chạy nhanh ra ngoài”.

      , được. em muốn chạy trốn mình, bọn họ khi dễ chị”.

      “Cục Đá ” Tiếng bước chân càng lúc càng gần, giọng của run rẩy, hai tay nắm chặt vai cậu bé, đôi mắt sáng quắc, từng chữ từng chữ : “Em nghe lời chị, đây là cách duy nhất mà chị có thể nghĩ đến, còn kịp nữa, bọn họ giết chị, nhưng nếu họ bắt được em họ giết em. Em nghĩ đến mẹ em, em còn chưa đưa tiền lương của em cho mẹ em đấy ? Em có nghe ! Bây giờ liền chạy tới đó, lát nữa khi họ về phía chị, liền chạy nhanh ra cửa, chạy càng xa càng tốt ! được quay đầu nhìn lại, cũng cần đứng ở cửa chờ chị! Phải chạy cho nhanh, có nghe !”
      Last edited by a moderator: 19/11/15

    3. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 72.3: (Tiếp)

      Edit: Nhi Nguyen

      Beta: Kẹo Ngọt


      Mạnh Ca nghiến răng nghiến lợi , ta lúc này tay chân luống cuống run rẩy cầm điện thoại lên gọi, đầu dây bên kia liên tiếp đổ chuông nhưng có ai bắt máy.

      “Khốn khiếp!” Nhìn tay oán hận quyền rủa tiếng, người đàn ông bóp cằm của ta: “Ở đâu? Các người đưa ấy đâu?”

      “Đông … Đông Giao Từ gia trang số 7, ở trong xưởng..." Mạnh An Ninh khó khăn , người đàn ông cất bước xoay người , tiếng bước chân dồn dập bao lâu biến mất hoàn toàn.

      ...

      Mặt trời dần lặn về phía tây, vùng quê hoang vắng chỉ còn thanh của gió lạnh.

      Trong nhà kho trống rỗng, một người đàn ông ngã từ cầu thang xuống, cổ chảy máu, chết nhắm mắt, một người đàn ông hai mắt đỏ tươi như máu càng tức giận giống như dã thú, hung ác trừng mắt nhìn cầm cây sắt bậc thang.

      Chiếc váy màu xanh nước biển mặc người Từ Y Nhân đã trở nên bẩn thỉu, tay nắm chặt thanh sắt, ngón tay mảnh khảnh run rẩy ngừng.

      Vẫn mặc quần áo lúc quay phim, giày cao gót bỏ lại lúc chạy trốn, lúc này bàn chân trần giẫm mặt đất, dưới bàn chân đều là máu.

      Vừa rồi nhân lúc người đầu tiên lên bắt , trong lúc giãy dụa cầm chiếc đinh sắt trong tay đâm vào cổ , lúc này nhìn người đàn ông nằm đó hai mắt trừng lớn, trong lòng cảm thấy sợ hãi vô cùng

      Cây đinh sắt đó vốn dự định để lại cho mình, nhưng ngay khi người đàn ông kia chạy đến, liền đâm .

      Lúc trước ở trong lòng có gì vướng bận, nếu thấy người đàn ông kia làm những chuyện quá đáng phản ứng đầu tiên của là la lớn lên, bởi vậy sẽ dọa ít người.

      Nhưng biết , hoàn cảnh ngày hôm nay là hoàn toàn thể nào làm như vậy.

      khi bị bắt được, chỉ còn con đường chết.

      Nhưng mà, cũng đành lòng ra tay với mình như vậy.

      Nhớ tới khuôn mặt góc cạnh sắc bén của Thiệu Chính Trạch, đôi mắt ôn hòa mang theo nụ cười nhìn , khóe môi mỏng khẽ mím lại, còn có, tiếng tim đập trầm ổn mà mạnh mẽ khi ôm .

      thực từ bỏ được!

      muốn nhìn thấy , còn muốn cười với mình, còn chưa từng tổ chức sinh nhật cho , thậm chí, còn chưa kịp cho biết, rất .

      Trạch...

      Trong lòng lặng lẽ gọi tên , tên dường như tiếp thêm cho sức mạnh, đầu óc mê muội thể làm sụp đổ, người truyền đến đau đớn vô cùng cũng đánh gục được .

      Cảm giác đau nhói dưới lòng bàn chân nhắc nhở , thể ngã xuống, cũng thể khuất phục, cho dùng là còn hơi thở cuối cùng cũng phải chống lại, liếc nhìn .

      phải cho biết, cho dù là lúc nào vĩnh viễn là của , chỉ thuộc về , .

      Trạch...

      Nước mắt làm cho mắt nhìn , nắm cặt cây sắt trong tay, đứng khom lưng bậc thang làm cho hai người đàn ông cường tráng có chút kinh hãi.

      Chỉ là, nhìn bộ dáng như vậy, khuôn mặt cho dù dơ bẩn nhưng chiếc váy dài màu xanh vẫn làm nổi bậc khuôn mặt nhắn trắng như tuyết của , ánh sáng trong mắt nhưng những vì sao, càng kích thích bọn họ hơn nữa.

      Một tên từ từ tiến tới gần, khóe môi cười tà ác, khuôn mặt hắn lúc này làm cho người ta phải sợ hãi, tâm trạng Từ Y Nhân hơi chùn xuống, giơ cây sắt trong tay đập mạnh xuống.

      Đầu kia trầm xuống, ngây người, nắm lấy mặt , hai bước đến đá vào bụng .

      Ruột gan đau như bị nghiền nát, từng tiếng “Khụ” vang lên, bàn tay dính dơ bẩn cố gắng chống tay ngồi dậy, lại bị cúi người xuống “Bốp” - bạt tạt đánh vào mặt …..

      Ngũ tạng lục phủ của lúc này như bị nghiền nát đau, miệng phát ra từng tiếng “Khụ” chống lên cái tay vịn vào thùng dầu dơ bẩn ́ đứng lên, gã đàn ông là nhân thể cúi người xuống giờ một tay trực tiếp đánh tan ngã xuống.

      Từ Y Nhân mím môi lên tiếng, xem dường như ngoan ngoãn hơn chút, liền rút thắt lưng ra, vung vụn sắt vào mặt .

      tiếng kêu "A", bưng mắt rồi đứng lên đá bay lên, cả người rơi xuống miếng sắt dơ bẩn kia, cánh tay trần mảnh mai là vết máu khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

      đem cả người từ dưới đất kéo lên, đặt ở dưới thân, giọng hung ác: “Lại ngoan ngoãn. Một lát sau cho dù chết cũng phải kéo ra ngoài cho chó ăn”.

      Vừa dứt câu, liền đưa tay xé váy , Từ Y Nhân thầm chí , ngước nhìn khuôn mặt dữ tợn của , cắn chặt môi, môi bị cắn rách đến chảy máu, ý thức mới tỉnh táo chút.
      dám lại nhả ra, đôi môi bị cắn rách nát chảy máu ròng ròng, người đàn ông khác lảo đảo đến, cầm thắt lưng trong tay quất hai cái lên bắp chân .
      chân truyền đến đâu rát, giẫy giụa đứng dậy hung hăn cắn vào cổ , bị đau “A” tiếng che cổ lại, Từ Y Nhân lui về phía sau, tay cầm được miếng sắt bên cạnh ngón tay truyền đến đau đớn, máu mặt đất.

      Cả người dựa vào lan can, thở hổn hển tiến lại gần trước mặt , vẻ mặt tàn ác kêu gào : “Chạy nữa , cho tôi xem thử hôm nay có thể bò nơi nào!”

      Vừa chiếc, dùng dây thắt lưng quất vào da thịt , từng tiếng từng tiếng vang vọng trong nhà kho, cửa chính vang lên tiếng “Phanh”, cánh cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra.

      bổ nhào qua bóp cổ đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại.

      "Phanh" tiếng súng vang, viên đạn bắn vào ót của , người đàn ông khác con mắt bị đau nhói, hô to tiếng “Ai”, sau đó là “A” tiếng, tay hắn che lấy bắp đùi quỳ rạp xuống đất.

      Thiệu Chính Trạch cầm súng nhìn dường như toàn thân mất sức lực mềm mại ngã vào hai người, trái tim như bị co rút đau đớn, chạy nhanh đến.

      Mọi người nối đuôi nhau chạy vào nhìn bóng lưng người đàn ông trước giờ vẫn luôn bước trầm tĩnh nay lại chạy nhanh lên lầu, trong lòng vô cùng lo lắng.

      Vương Tuấn vội vã chạy vào, ánh mắt nhìn đến tên chết mặt đất, trong lòng cảm thấy hốt hoảng.

      Thiệu Chính Trạch bước nhanh lên lầu nhìn vết máu loang lổ trước mắt, toàn thân dơ bẩn, có chút dám tin vào mắt mình, bước chân ngừng lại, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh .

      Mái tóc dài xõa tung che kín vết máu bờ vai trần trụi, Từ Y Nhân mồ hôi đầy trán, sắc mặt tái nhợt, môi còn chảy máu, thần trí tới cực hạn sắp sụp đổ, giương mắt nhìn đến, nở nụ cười cực kỳ yếu ớt, thanh run rẩy: “Trạch…”.

      Người đàn ông trầm mặc, vẻ mặt kinh ngạc nhìn , cởi áo khoát, dè dặt đưa tay ra, ôm cả người vào trong lòng , giọng run rẩy: “ đến rồi”.

      “Vâng. Em biết là đến cứu em”. Giọng của Từ Y Nhân nho , nhìn khuôn mặt đỏ bừng của trong mắt ra ý cười, nụ cười càng dịu dàng, giơ cánh tay muốn chạm vào mặt , nâng cánh tay loang lỗ vết máu, mà ngay cả móng tay đều đã gẫy đôi, máu từ ngón tay chảy xuống ngừng.

      ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt , có chút xấu hổ để tay xuống, Vương Tuấn vừa chạy đến vẻ mặc xúc động, đành lòng nhìn nữa nghiêng đầu sang bên.

      “Ngoan ! đưa em về nhà”. Bế từ dưới đất lên, nhàng ôm vào trong ngực, lúc này đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vẻ mặt yếu ớt : “Cục Đá , còn có Cục Đá ”.

      Thiệu Chính Trạch đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn về phía Vương Tuấn, thấp giọng : “Cậu tìm đứa bé kia”.

      “Vâng!” Vương Tuấn lập tức trả lời, bước chân vội vàng xuống lầu, đến bên cạnh cửa nhìn thấy Hứa Nhạc đứng ở cửa dám vào, phất tay với đám người bên ngoài, cất bước ra.

      “Kít” tiếng thắng xe đột nhiên vang lên, Mạnh Ca bước chân vội vàng chạy đến, nhìn thấy Thiệu Chính Trạch ôm bọc trong áo khoác trước ngực, từng bước, từng bước, sắc mặt lạnh lùng xuống cầu thang.

      Bước chân chậm rãi, động tác ôm cẩn thận nhàng, còn có vẻ lạnh thấu xương như từ tới từ địa ngục, làm đông lạnh toàn bộ khí xung quanh.

      ta biết , mình tới chậm!

      Chờ khi đến gần hai người, ánh mắt nhìn bắp chân lộ ra bên ngoài của , bắp chân sưng đỏ, lòng bàn chân đầy những mảnh vụn, máu còn chảy xuống đất làm cho người khác nhìn thấy mà giật mình, càng lại cho tim ta đau đớn như có bàn tay bóp chặt lấy trái tim, khiến ta cách nào thở được.

      gái nhỏ dựa vào lồng ngực Thiệu Chính Trạch, đôi mắt nhắm lại, gò má sưng đỏ, mái tóc đen mềm mại rủ xuống cánh tay của . yên lặng ngủ thiếp như một đứa trẻ.

      Thiệu Chính Trạch mặt đổi sắc đến cạnh Mạnh Ca, ngừng bước chân, nhìn vào ta, chỉ từng chữ : “Mạnh An Ninh, tôi muốn Mạnh An Ninh”.

      Giọng của thấp, tức giận hay nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại quyết tuyệt, giọng có cảm xúc nào nhưng lại làm cho người nghe cảm thấy lạnh người.

      Mạnh Ca tiếng nào gật đầu đồng ý, ánh mắt Thiệu Chính Trạch nhìn tới vẻ tối tăm vắng vẻ trong nhà kho, Mạnh Ca dám nghĩ nhiều nữa, giọng nặng nề: “Giao lại cho tôi”.

      Thiệu Chính Trạch gì nữa, ôm ngất xỉu trong lòng mình ra ngoài, cả đám người đứng cũng vội vàng theo.

      Bên ngoài trời tối khuya, nhưng khi bọn họ ra đến cửa trong phút chốc lại có nhiều ánh sáng chiếu vào, các phóng viên từ trong xe chạy đến bao vây xung quanh họ, đèn flash ngừng lóe lên.

      Bọn họ chính là do Mạnh Ninh điện thoại kêu đến, giờ phút này lại nhìn thấy Thiệu Chính Trạch vẻ mặt lạnh lùng bước ra khiến họ lại càng chấn động, các phóng viên ngừng đặt câu hỏi: “Nghe nghệ sĩ mới của tập đoàn truyền thông Từ Y Nhân ở chỗ này…”

      Mới vừa mở miệng, phóng viên vừa đặt câu hỏi vẻ mặt bỗng sững sờ,cánh tay giơ cao máy chụp hình cũng khựng lại trong trung.

      Mọi người trong ở đây đều thấy rõ cánh tay của trong ngực Thiệu Chính Trạch đột nhiên rũ xuống, cánh tay trắng nõn mảnh mai đầy những vết máu loang lỗ, bắp chân sưng đỏ lên, dường như chứng minh vừa rồi bị ngược đãi như thế nào.

      Ánh đèn flash đều hướng về phía dưới, ngón tay mảnh khảnh rủ xuống, móng tay như bị đứt làm hai, từ ngón tay giữa của máu vẫn chảy xuống đất làm cho người ta nhìn thấy đều giật mình.

      Mọi người dường như đều nghẹn ngào được, còn ai có thể mở miệng đặt câu hỏi được nữa.

      Đẩy đám đông ra, Trần Viện Viện vội vàng chạy tới có chút dám tin nhìn gò má sưng đỏ lên của Y Nhân, dùng tay bịt miệng, nghẹn ngào nức nở.
      Last edited by a moderator: 19/11/15

    4. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 73.1: Cố gắng lên !!!

      Edit: Nhi Nguyen

      Beta: Hoanghado

      Người đàn ông với ánh mặt lạnh lùng chứa bất kỳ cảm xúc nào, bình tĩnh đứng tại chỗ, máy chụp hình ngừng lóe sáng, cận vệ mặc âu phục đen thân hình cao lớn đứng bên cạnh lời nào bước đến, nhanh tay đoạt lấy máy ảnh.

      đám phóng viên vẻ mặt ngượng ngùng, dường như sợ hãi với bầu khí có áp suất thấp như vậy. Thiệu Chính Trạch ôm tiếp tục bước lên phía trước.

      Mọi người hẹn mà lui về sau hai bước, nhìn thân ảnh cao gầy bước thẳng lên xe, khom lưng chui vào xe, lại nghênh ngang rời , mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn.

      Bọn họ vốn đến là để tham gia náo nhiệt, tìm tin tức nóng hổi, có ai ngờ cảnh nóng trong tưởng tượng thấy đâu lại nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết như vậy, cánh tay đầy những vết máu tươi, làn da trắng nõn còn chỗ nào nguyên vẹn.

      Những vết cắt sưng đỏ, vết máu, tập trung dưới ánh đèn nhìn thấy mà giật mình, làm cho mỗi người trong bọn họ nhìn thấy đều cảm thấy đau lòng.

      bất quá chỉ là sinh viên mới ra trường, mới hơn hai mươi mấy tuổi, các bức hình của từng chụp tất cả đều là nụ cười nhàng, ánh mắt ôn hòa. Cho dù là bất ngờ xuất ở các tiết mục, cũng là hình ảnh trong sáng động lòng người, mang theo chút ngây ngô, vui vẻ của trẻ con.

      Nhưng vừa rồi, nằm ở trong lòng của người đàn ông kia, gò má sưng đỏ, trán đầy mồ hôi, nặng nề ngất xỉu, bộ dáng giống như hấp hối, cho dù tiếng động có lớn hơn nữa cũng thể nào đánh thức được .

      Bên tai truyền đến tiếng khóc khó có thể kìm nén được, trong giới giải trí này các ký giả nam có chút tuổi nghề cũng đều nhịn được, đôi mắt có chút đỏ.

      Nhớ lại giọng vui vẻ của người gọi điện tới báo tin, mọi người cũng lờ mờ đoán được việc hôm nay chắc chắn đơn giản. Có thể đây là mưu giết người.

      đường vững vàng ôm vào trong xe. Thiệu Chính Trạch cúi đầu nhìn gò má sưng đỏ của , hai tay cẩn thận ôm chặt lấy trong lòng có chút run rẩy.

      Khi Thiệu lão gia gọi điện thoại đến, chỉ có trời mới biết chỉ trong vòng mấy tiếng đem nơi này lật tung lên như thế nào.

      Ra khỏi trung tâm truyền hình và điện ảnh ở mỗi con đường, mỗi camera đều kiểm tra từng cái, dám tưởng tượng, nếu đến chậm bước, còn có thể được nhìn thấy nữa .

      Cánh tay hơi siết chặt, cảm giác nóng hổi ở giữa ngón tay càng làm cho cảm thấy sụp đổ, dám lời nào, sợ vừa ra tức giận mà hết sức áp chế xuống nổ tung giống như cơn lũ.

      Dường như là bị đau, bé trong ngực khó chịu hừ hai cái, cẩn thận ôm , cúi đầu chạm vào trán , cảm nhận được vầng trán nóng hổi của làm cho kinh sợ.

      Cảm giác như toàn thân lúc nào cũng có thể bốc cháy, trong đầu bỗng xẹt qua ý nghĩ, nâng cánh tay lên, đầu ngón tay run run kiểm tra cánh tay .

      Nhìn các vết thương chồng chất làm dám nhìn lâu, bình tĩnh nhìn vào lỗ kim cánh tay .

      Cả người cứng ngắc, người đàn ông ngồi ở ghế phụ phía trước dè dặt kêu tiếng “Tổng giám đốc?”

      Nhìn thấy chút phản ứng cũng có, trong lòng lo lắng làm cho ta mạnh dạn kêu thêm tiếng.

      Thiệu Chính Trạch vừa nhấc mắt, trong đôi mắt trừ trước đến nay luôn trong trẻo lạnh lùng nay đỏ bừng ảm đạm, dường như có chứa nước mắt.

      Trong lòng người đàn ông cả kinh, vội vàng cúi đầu, chỉ đem điện thoại trong tay đưa tới, cúi đầu : “Vừa rồi có phóng viên thực tập, chụp hình đăng lên blog, trước mắt tình hình có chút khó có thể ngăn chặn lại”.

      màn hình là bức ảnh ôm Từ Y Nhân, người mặc áo khoát của , cánh tay rũ xuóng giữa trung, máu chảy loang lổ, móng tay vỡn vụn, nhìn thấy mà giật mình.

      Bởi vì được chụp ở khoảng cách gần nên nhìn rất ràng.

      Có lẽ do tâm tình kích động quá mức, nhìn tấm hình có chút biết biết làm thế nào, khoảng mười phút sau, người đó có chút kích động nên chiếc điện thoại bị ném .

      Thiệu Chính Trạch thu hồi tầm mắt, ánh mắt nhìn vào đôi mắt nhắm chặt của trong ngực, giọng khàn khàn: “Thu hồi toàn bộ những bức ảnh đó lại”.

      "Chuyện này..."

      “Viết báo cáo chi tiết ”. Người đàn ông xưa nay giọng luôn trầm ổn nay lại mang theo chút run rẩy: “ đến bệnh viện Thiên Luân”.

      Vừa dứt lời, điện thoại lại vang lên, cầm lên xem, màn hình lên hai chữ “Ông nội” khiến cho dám nghe máy.
      Last edited by a moderator: 19/11/15

    5. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      mấy chương này tội Y Nhân quá :yoyo44::yoyo44::yoyo44:. cảm ơn @Hungdtk thức tới giờ này để up truyện, chúc bạn ngủ ngon nhé :)
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :