1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau Ánh Hào Quang - Phù Quang Cẩm (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

      quân nhân có tính chất kỷ luật nghiêm minh.

      Nhìn hình ảnh ấy như vậy làm người ta có chút ngây người,Từ Y Nhân trong lòng có phần hâm mộ khó tả.

      như vậy, lúc giơ tay nhấc chân đều là ưu nhã phong tình, có mị lựcmê người, khóe môi cười vừa tự tin, thoải mái hào phóng, là thứ từ trước có được, mà bây giờ, cũng mới chỉ là nỗ lực từng bước từng bước hướng về phía trước để hoàn thiện mình hơn.

      Trong cái giới giả trí này, thứ cần phải học hỏi còn rất nhiều.

      vui vẻ trong mắt Từ Y Nhân nhàng thu lại, thay vào đó mảnh ánh sáng rực rỡ, thần sắc càng phát ra vẻ kiên định quyết tâm, cách đó xa Đặng Phỉ Phỉ đứng dưới ánh mặt trờinụ cười càng ngày càng thêmhấp dẫnthu hút những người xung quanh.

      Đặng Phỉ Phỉ đưa mắt nhìn xung quanh, nữ diễn viên số nay - Đường Vận đến.
      Last edited by a moderator: 27/10/15

    2. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

      "Nhìn thấy ấy ư!" Trịnh Thu nhất thời nghĩ đến những tin tức ồn ào lúc trước về Lưu Y Y gần đây lắng dần xuống, Trịnh Thu từ tốn than thở câu: " kia, haizzz, cũng là, ấy sống trong giới giải trí hỗn độn này cũng dễ dàng gì."


      ................


      đội đầu chiếc mũ che nắng về nội thành, quả đúng như dự đoán, vừa mới là buổi chiều, đường ít người bán hàng rong ôm những bó hoa hồng cất tiếng chào mời.

      " trai, mua tặng bạn mình đóa hoa này !" Bên cạnh hai người xuất cậu bé cất giọng trong veo khiến phải quay đầu lại, cái chàng trai trẻ có chút ngượng ngùng nhìn sang bên cạnh, rồi cười : "Ha ha , ấy còn chưa phải là bạn của đâu"

      "Chị ấy xinh đẹp như vậy, vì sao đuổi theo chị ấy chứ!" Cậu bé kia hoàn toàn vì lý do đó mà có ý định rời , cậu nghiêng đầu sang bên có chút buồn bực nhìn hai chị đáng đứng trước mắt, được cậu bé khen ngợi như vậy có chút đỏ mặt.

      Chàng trai trẻ nhìn cái, đột nhiên đưa tay lấy vài bông hoa trong giỏ của cậu bé rồi đưa tới trước mặt , cười và ngắn gọn: "Bắt đầu từ bây giờ theo đuổi em, được ?"

      bị hỏi bất thình lình như vậy có chút luống cuống, nhưng cũng chỉ mấy giây sau mỉm cười đưa tay nhận lấy đóa hoa hồng từ tay chàng trai, sau đó hai người nắm tay nhau rời .

      Từ Y Nhân dõi theo bóng lưng của hai người họ càng lúc càng xa, tự chủ được nở nụ cười.

      Cậu bé đém lại tiến trong túi áo nhưng vẫn đưa mắt nhìn xung quanh, rồi bất chợt tỏ ra kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía mất lần, sau đó mang theo bộ mặt vui vẻ chạy lại : “Trà xanh vị bạc hà! Đúng rồi, chị chính là chị diễn viên nổi tiếng đó!”

      Tiếng nối vừa phát ra, cậu bé chạy lại đứng trước mặt , đôi mắt cậu tỏ ra ngạc nhiên và cẩn thận nhìn kỹ Từ Y Nhân, lúc này thần sắc của cậu càng vui vẻ phấn khởi hơn, “Đúng rồi, Chị chính là chị diễn viên đóng trong quảng cáo Trà xanh vị bạc hà, sao đêm thất tịch chị lại cùng diễn viên kia đến đây ạ?”


      Đôi mắt tròn xoe linh hoạt của cậu bé mang theo chút nghi hoặc trong đó nhìn , Từ Y Nhân cảm thấy 囧, cậu nhóc là có chút tiếc nuối mở miệng : " diễn viên cùng chị vậy em tặng chị đóa hoa nhé!"

      "Hả?" Từ Y Nhân có chút bất ngờ ngoài ý muốn, cậu bé là liên tục xua tay : " cần trả tiền cho em !"

      Tiếng vừa phát ra cậu là rút ra bông hồng nhét vào trong tay , Từ Y Nhân cầm bông hoa đứng tại nguyên chỗ, sững sờ nhìn theo bóng dáng bé tiếp tục chạy về phía xa chào hàng, bông hồng xinh đẹp trong tay còn chưa hoàn toàn nở rộ, nhưng lại khiến cho lòng như muốn nở rộ đóa hoa của niềm hân hoan hạnh phúc.

      "Mát lạnh thanh ngọt, từng ngụm trà vào trong lòng bạn, đọng lại dư vị thể nào quên." Bên đường là màn hình lớn, đó lên hình ảnh cùng Tống Dục, sau giọng ấm áp của chàng trai là giọng mềm mại của , "Trà xanh vị hà, hương vị của mối tình đầu!"

      Khẩu hiệu của "Trà xanh vị bạc hà" dần dần ra màn hình quảng cáo, lúc này thanh vang lên chỉ còn mỗi câu: "Hương vị của mối tình đầu .

      chợt nhớ tới lúc đóng quảng cáo này vì thân thể có chút bất tiện mà đến giờ vẫn chưa từng thử qua hương vị của trà xanh vị bạc hà, Từ Y Nhân liền bước về phía quảng trường nơi có quán tạp hóa cách đó xa.

      “Ông chủ, bán cho cháu chai trà xanh vị bạc hà”. thanh trong trẻo của làm cho ông chủ quán nhìn kỹ thêm mấy lần, lúc trả lại tiền thừa động tác của ông đột ngột dừng lại, mặt ông lên ngạc nhiên pha lẫn vui vẻ : “Đúng rồi, phải là đóng đoạn quảng cáo kia sao? Từ Y Nhân, có đúng là Từ Y Nhân , nhà tôi ai cũng thích và hâm mộ ”.

      "Từ Y Nhân?" Đêm thất tịch quảng trường vốn có rất nhiều người lại, bên cạnh vài học sinh mua đồ vô thức nhìn sang, đội chiếc mũ che nắng với cách ăn mặc đơn giản cùng bọn họ có gì khác biệt, nhưng có thể nhìn ra mặt trái xoan trắng nõn tinh tế trước mắt này mấy khác biệt so với đoạn quảng cáo kia!

      "Oa. là Từ Y Nhân rồi, so với khi ở ti vi đều xinh đẹp giống nhau!"

      "Đúng vậy! đúng là ấy rồi, mấy người bạn học của em lúc nào cũng khoe khoang là được cùng chị đóng đoạn quảng cáo kia!" nhóm học sinh người cầm ván trượt người cầm bóng rổ tỏ ra hết sức vui mừng, luống cuống tay chân quay sang mượn ông chủ cửa hàng tạp hóa chiếc bút rồi mang theo vẻ mặt mong chờ : "Em rất hâm mộ chị! Chị ký tên cho em ! Ký luôn lên quả bóng rổ này được ạ!"

      Từ Y Nhân là hoàn toàn bối rối khi gặp phải cảnh tượng này, trước đây chưa từng gặp được những người hâm mộ nhiệt tình nóng lòng xin được ký tên như vậy,

      ánh mắt của trong veo nhìn về phái người hâm mộ, lại mang theo chút ngơ ngác, đám học sinh vây xung quanh kêu gào toán loạn.

      Ngay sau đó, bị rất nhiều người vây quanh, lúc này có thể khẳng định rất khó có thể rời .

      Giờ phút này quả có chút hối hận vì cho phép mình được tự do thỏa mái nhân ngày cuối tuần.

      tiếng đồng hồ trôi qua, ông chủ của hàng tạp hóa có chút thương xót, cảm thấy có lẽ ông cần phải tìm cái ghế cho bé đáng thương này ngồi để ký tên.

      Lúc đầu vốn chỉ có học sinh, như sau đó bên cạnh những học sinh ồn ào đó xuất thêm các em , các cụ già và phụ nữ cũng xúm lại xin chữ ký làm ký càng thêm náo nhiệt.

      Dù sao đây là lần đầu tiên xuất ở bên ngoài, lại rơi đúng vào ngày lễ cuối tuần, ngày hôm nay muốn nhàng thoát thân đúng là vấn đề nan giải.
      Last edited by a moderator: 27/10/15

    3. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      TRời ơi, 68, 69 tớ nhớ là edit rồi mà tìm mãi ko thấy đâu hu hu, đợi tớ sửa lại 2 chương đó nhé rồi tớ đăng tiếp!

    4. sanone2112

      sanone2112 Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      74
      Uhm to cung nho LA to doc qua chuong nay roi LA lung ghe

    5. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 68.1: Giao phó

      Edit: Hà Phạm

      Beta: Kẹo Ngọt

      bị vây giữa tầng tầng lớp lớp, Từ Y Nhân trong lòng có chút cảm động, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút sốt ruột, cầm lấy bút tiếp tục ký tên, bên cạnh đột nhiên có người phát :

      “Này, này, này, kia là ai vậy?”

      “Hình như là người của Tập đoàn truyền thông. Kia có phải là Tổng giám đốc của tập đoàn truyền thông Châu Á ?”

      “Hình như đúng rồi... Chà! Bộ dáng là đẹp trai!!!”

      Từ Y Nhân ký tên cũng dừng lại, ngước mắt nhìn theo đám người bình luận, nghe thấy Vương Tuấn bình tĩnh nói to rõ ràng: “Xin chào tất cả mọi người. Tôi là vui mừng khi biết mọi người thích Từ tiểu thư như vậy. lâu nữa chúng tôi triệu tập buổi gặp mặt giữa Từ tiểu thư và những người hâm mộ. Xế chiều hôm nay công ty còn có hoạt động rất mong mọi người thông cảm”.

      Tiếng vừa dứt, bên cạnh ta có hai nhóm đàn ông mặc tây trang màu đen tự động tiến lên, đem đám người chen chúc bên ngoài đẩy ra hai bên.

      Từ Y Nhân bị vây ở giữa lúc này mới giật mình nhận ra là mình tạo ra việc chấn động lớn cỡ nào, nắm bút có chút áy náy lại có chút đỏ mặt ngại ngùng nhìn về phía người đàn ông đứng ở bên cạnh Vương Tuấn từ đầu tới giờ chưa lời .

      Thiệu Chí Trạch chầm chậm nhìn thấy ràng tâm tình có chút kích động và ngượng ngùng của qua đám đông người hâm mộ, ho tiếng, chậm rãi bình ổn : “Cảm ơn mọi người đã thích cùng nhiệt tình đối với nghệ sĩ mới của Tập đoàn truyền thông Châu Á, mấy hôm nữa có cuộc gặp mặt giao lưu và ký tên giữa Y Nhân với người hâm mộ. Vậy nên hôm nay chỉ tới đây thôi”.

      Thanh lãnh đạm của tự hồ còn kèm theo chút vui, Từ Y Nhân vốn chỉ nghĩ những người ở đây chiếm đa số là học sinh, lúc này nhìn lại có chút áy náy, cho là do mình tự ý ra ngoài lại tạo nên tình huống hỗn loạn như thế này đã khiến cho công ty vừa lòng, tự nhiên trong lòng cũng có chút sốt ruột.

      Nguyên nhân một phần cũng là xuất phát từ sự cảm động trước tấm lòng của mọi người của , nhìn lại thân hình cao gầy của Thiệu Chính Trạch, cho dù lúc này lạnh nhạt đứng đó nhưng toàn thân vẫn tản mát ra hơi thở mạnh mẽ lạnh lùng. Tuy bây giờ vốn là mùa hè nhưng cũng vẫn khoác người thân tây trang màu xám thẳng tắp cứng nhắc đứng ở đó, giống như bức tượng phương Tây tuyệt đẹp mà nghệ thuật gia đã tỉ mỉ điêu khắc lên.

      Mặc dù xung quanh có hai nhóm đàn ông cao lớn mặc tây trang, nhưng tầm mắt của mọi người vẫn thể rời mắt khỏi bóng dáng của .

      là người đàn ông cao cao tại thượng chỉ cần lạnh giọng ra câu tản ra khí tức của người đứng đầu đầy mạnh mẽ và quả quyết, làm cho tất cả người vốn ồn ào bỗn chốc toàn bộ trở nên yên tĩnh.

      Từ Y Nhân ở trong đám người nhìn ra, tay vẫn nắm chặt cây bút vẻ mặt lúc này mặc dù có chút ngượng ngùng nhưng vẫn bình thản mỉm cười đối với mọi người. Bỗng có học sinh dũng cảm : “Chị Y Nhân vẫn là người mới nên xin Tổng giám đốc đừng trách phạt chị ấy” .

      Giọng nghiêm túc của cậu làm cho Vương Tuấn bên cạnh nhịn được cười to tiếng trong lòng, cậu ta nhìn thấy ông chủ của mình tỏa ra hơi thở lạnh lùng như vậy mà còn dám mở lời nói đỡ cơ đấy.

      “Đúng vậy, cậu nhóc này đối với nhỏ vẫn nên dịu dàng chút mới tốt”. Bên cạnh bà lão tóc trắng dắt tay cháu có chút đồng tình nói thêm, giọng nói tựa như khuyên bảo cháu nội nhà mình.

      Trong đám người phát ra số tiếng cười trầm thấp. Triệu Chính Trạch ngoảnh mặt làm ngơ vẫn giữ nguyên vẻ mặt cao quý lạnh nhạt, liếc nhìn cái, nhấc đôi chân dài dẫn đầu rời .

      “Cám ơn, rất cám ơn tất cả mọi người thích tôi”. Khóe môi Từ Y Nhân vẫn như cũ nở một nụ cười khiêm tốn, cúi đầu cảm tạ, thân hình mảnh mai điềm tĩnh bước trong ánh mắt lo lắng của mọi người lên chiếc xe thứ hai.

      “Dừng xe ở phía trước, gọi ấy lên đây. Những người còn lại cứ về trước ”. Sau mấy phút khuất khỏi tầm mắt mọi người, Triệu Chính Trạch mới với Vương Tuấn ở phía trước.

      Nếu phải cử người chú ý tới mọi động tĩnh của mạng sợ là bây giờ mình vẫn còn ngồi họp.

      Chờ thêm một lát nữa, giới truyền thông biết được chạy tới vây quanh nhóc này, chắc chán sẽ tạo ra chấn động lớn.

      Thiệu Chính Trạch có chút biết phải gì đành vuốt mi tâm, phía trước Vương Tuấn lại cười nhẹ tiếng, việc này nếu để nhiều người biết chắc chắn tiểu phu nhân thể thoát thân nhanh như vậy.

      Đối với những người nổi tiếng sự xuất hiện của họ dẫn đến những chuyện như là xô đẩy dẫm đạp đều là sự việc xảy ra thường xuyên. Nhưng có thể khiến ông chủ lớn tự mình xuất hiện lại lạnh lùng nhìn qua, tất nhiên sẽ khiến cho mọi người có chút ngạc nhiên.

      Chỉ sợ là trong lòng mọi người bây giờ vẫn lo lắng cho thần tượng của mình, biết khi trở lại công ty có bị trách phạt hay nữa.

      Tuy giám đốc làm như vậy là có chút làm lớn chuyện, nhưng cũng có thể khi đàn ông lo lắng trong lòng có chút loạn là tất yếu, cũng có thể lý giải là như vậy!

      Từ Y Nhân có chút ngượng ngùng bước lên xe, trong tay còn xiết chặt bông hoa hồng của bé trai lúc nãy tặng, mắt thấy Triệu Chính Trạch còn bộ dáng lạnh nhạt vừa nãy nữa.

      Điều hòa trong xe tỏa ra khí lạnh khiến nhiệt độ trong xe có chút thấp, nhưng trong lòng lại tràn ngập sự ấm áp.

      biết kịp thời xuất là vì mình.

      Nghĩ vậy, nhoẻn miệng cười, ngước khuôn mặt nhắn cười tủm tỉm nhìn : “ là vị cứu tinh của em, em biết đối với em lúc nào cũng tốt nhất mà!”

      Tiếng vừa dứt, đem tay mình ôm lấy cánh tay , dùng khuôn mặt nhắn cọ cọ, như con mèo nhu thuận ngồi cạnh .

      “Nếu hôm nay đến, em dự định sẽ làm thế nào đây?”. Rất ít khi thấy có bộ dạng nhu thuận như vậy, Thiệu Chính Trạch tự nhiên là cực kỳ hưởng thụ, đem cả người ôm vào trong ngực cách tự nhiên, nhìn ánh mắt trong trẻo của , cố ý trầm giọng hỏi.

      “Cũng có nhiều ký giả mà!”. Giọng của vẫn như cũ mang theo vui vẻ: “Cảm giác được mọi người quý là tốt mà”.

      Câu tràn đầy thỏa mãn của làm cho Vương Tuấn ngồi trước nhịn được mỉm cười.

      Thiệu Chính Trạch ôm lấy khỏi có chút đau lòng, ra tâm nguyện của chỉ đơn giản như vậy thôi.

      Được người quý....

      Nếu được mọi người quý có thể làm cho vui vẻ, tự nguyện vì làm tất cả, làm cho luôn luôn vui vẻ hạnh phúc.

      Xe thẳng tới bãi đậu xe của rạp chiếu phim, bàn tay ấm áp của nắm tay dắt tới sảnh VIP, nghe bên tai truyền tới tiếng ồn ào của mọi người, Từ Y Nhân có chút kinh ngạc ngước mắt lên nhìn , đúng lúc quay đầu lại mỉm cười nói với : “Hôm nay ở đây chiếu “Hán Cung”, em phải rất thích Lưu Y Y sao?”

      “Hai chúng ta cùng vào xem chiếu phim sao?” Tuy hỏi như vậy nhưng trong lòng có chút mừng rỡ, nhưng chỉ giây sau lại có chút lo lắng lắc đầu: “Hay thôi ! Hôm nay phim vừa mới lên rạp vừa vào thứ bảy lại đúng là ngày thất tịch, khẳng định là người xem rất nhiều. Nên chúng ta hãy để hôm khác , bị mọi người phát ra tốt đâu”.

      Nhìn nghiêm túc lắc đầu, Triệu Chính Trạch gì, cúi đầu mỉm cười tiếng. Đúng lúc người đàn ông mặc tây trang tươi cười rạng rỡ tới : “Thiệu tổng xin mời”.

      Ánh mắt ta lướt nhanh qua Từ Y Nhân dựa vào người Triệu Chính Trạch rồi thêm gì nữa.

      bao hết rồi sao” nhìn màn hình lớn xuất hình ảnh cùng thanh mới nhận ra : “Chắc rất đắt !”

      có chút buồn cười nhéo nhéo cái má phình ra của , tựa hồ trong bóng tối cười khẽ tiếng, nghiên trang giải thích: “Em cần lo mất nhiều tiền. Cứ coi như là em giúp kiểm tra sản nghiệp chút”

      “Đồ tư bản” nhỏ câu, sau khi quảng cáo kết thúc, màu xanh xám màn ảnh vỡ vụn thay vào đó là hình ảnh một cung điện nguy nga tráng lệ kèm theo tiếng nhạc trầm thấp, màn hình xuất dòng chữ to.

      “Người đầu tiên ký tên tham gia bộ phim – Nữ diễn viên chính - Lưu Y Y”

      Chỉ lóe lên có bảy chữ ngắn ngủi nhưng nó làm cho yên lặng rơi lệ. Con đường nghiệp mười năm của , tất cả những nỗ lực, ủy uất, mồ hôi cùng nước mắt cũng chỉ để mong đợi tới thời khắc này, nhìn thấy khuôn mặt khắc cốt ghi tâm xuất giữa màn hình.

      Bên cạnh có một cánh tay đem bàn tay bé có chút cứng ngắc của bao trọn lại, độ ấm trong lòng bàn tay của truyền sang tay khiến chìm trong xúc động từ từ bình tĩnh lại.

      Trong bộ phim “Hán cung”, nam chính là Từ Nghiêu chính là người đã đạt được vị trí ảnh đế của năm năm trước. ta được đào tạo chuyên nghiệp, tướng mạo tuấn, tính cách trầm mặc mang theo chút u buồn, mang theo một chút phong thái của văn nhân, ngày thường rất ít chuyện, tựa hồ mang chút lạnh nhạt xa cách.

      Chỉ khi nào bước vào diễn, cả người ta thay đổi, hoàn toàn biến thành bộ dáng khác, nên rất được đạo diễn Hứa Khanh thích, lần này trong bộ phim này ta đóng vai Hán Vũ Đế Lưu Triệt, mặt sắc bén cùng với khí thế quả cảm bức người của vị hoàng đế đó đã được ta thể gần như là hoàn mỹ.

      Trần A Kiều do Diệp Lam đảm nhận, ca hát và diễn xuất của đều tốt, Diệp Lam trong giới ca sĩ được mệnh danh là “Nữ hoàng nhạc trữ tình” nên thực lực của ta tất nhiên hề kém chút nào. Nhưng để đạt tới trình độ diễn xuất cách tự nhiên vẫn còn kém rất nhiều. Nhưng đạo điễn Hưa Khanh cũng đòi hỏi quá cao đối với nhân vật này, cuối cùng cũng thu được hiệu quả tầm thường.

      có cảm giác chính mình vừa trải qua một giấc mơ vậy.

      Trong thoáng chốc nhàng ôm vai , vùi đầu vào trong ngực lắng nghe nhịp tim trầm ổn của đập từng nhịp từng nhịp một, Triệu Chính Trạch khẽ cúi đầu lưu lại nụ hôn ở thái dương của .

      “A Trạch” cúi đầu giọng mang theo chút luyến tiếc, có lên tiếng trả lời , đột nhiên xoay đầu lại, chuẩn xác đặt môi mình lên bờ môi của .

      Trái tim đập dồn dập cấp bách, ở bên cạnh chưa từng thấy chủ động cùng nhiệt tình như vậy, cơ hồ khiến sắp khống chế nổi bản thân nữa.

      Ngây người trong chớp mắt hàm răng của bị chiếc lưỡi linh hoạt của cạy ra, lướt qua môi và răng mạnh mẽ tiến vào.

      Trong thoáng chốc kịch liệt đáp lại .

      Bộ phim sớm kết thúc, nhưng hai người ở bên trong lại chút động tĩnh gì nên ở bên ngoài tự nhiên cũng ai dám tiến vào quấy rầy.

      Trong bóng tối dựa vào trong ngực , cánh tay mềm mại xương từ ngực đường dẫn tới cằm, tới sống mũi tuấn cùng mi tâm, nhàng : “Được rồi A Trạch, đưa em về nhà ”.

      “Được”. Đem bàn tay an phận của nắm giữ trong tay mình, khe khẽ bên tai trịnh trọng tuyên bố.

      đường về cả hai người ai câu gì, chỉ có mười ngón tay của hai người vẫn nắm chặt lấy nhau rời, dừng xe ở dưới lầu Vương Tuấn thức thời yên lặng trở về nhà.

      Thiệu Chính Trạch vừa mới đóng cửa xoay người lại, nào nào đó im lặng cả quãng đường lúc này ở trong bóng tối đen như mực khuấy đảo bờ môi của , chủ động nhón chân lên dâng lên đôi môi của mình, tay níu lấy cánh tay của vẫn còn chưa kịp tháo cà vạt tham lam như con mèo ăn vụng.

      “Bảo bối” Thiệu Chính Trạch nhân lúc có khoảng cách khàn khàn kêu lên tiếng, “Vâng” thanh của mềm mại đáp lại, tiếng mượt mà đầy mê hoặc.

      Tất cả dục vọng được đè nén giờ khắc này như bùng nổ, trầm mặc đẩy thẳng tới vách tường, thuận tay ném cà vạt sang bên, bàn bay ấm áp mang vết chai của từ từ luồn vào trong áo T-shirt đặt lên hai khối trơn bóng, mềm mại trước ngực của .

      “Tách” thanh vang lên, ánh đèn sáng ngời bao phủ lấy hai người, trong ngực dây dưa có chút mơ hồ bỗng chốc phục hồi lại tinh thần, sắc mặt ửng đỏ : “Lý Thẩm”

      “Tôi đưa ấy về nhà” Thiệu Chính Trạch cũng có chút ngoài ý muốn , trong tầm mắt của hai người xuất con mèo cuộn tròn ngăn tủ , kêu lên hai tiếng “meo meo.... meo meo”

      “Bạch Lộ” Từ Y Nhân sững sờ bỗng bị móng vuốt của nó cào cái, khiến giật mình bật cười tiếng “Xì”

      Khẽ nhích thân thể chút hai người bây giờ mới phát ra ánh sáng ngọn đèn có chút chói mắt, hai người cùng nhìn lại tình huống của mình lúc này khỏi cảm thấy có chút mập mờ.

      Khuôn mặt trắng nõn của xuất chút đỏ hồng, đôi mắt kinh ngạc nhìn thoáng qua thấy vẫn hơi mỉm cười, có chút lúng túng đẩy ra, hai chân vội vã chạy thoát lên lầu.

      Đỏ mặt chạy lên lầu xong Từ Y Nhân có chút bất an ngồi giường, tim đập nhanh như gõ trống tự hồ nhắc nhở vừa nãy chủ động như thế nào, dám hồi tưởng lại nữa vì càng nghĩ càng thấy gò má thêm nóng. Nhưng hết lần này tới lần khác lại thể ngăn mình tự động nhớ lại, cảm thấy mình mê luyến đôi môi mát lạnh của mất rồi.

      Lòng của chẳng biết bắt đầu từ lúc nào đã đắm chìm trong đó.

      Thiệu Chính Trạch đẩy cửa ra, đúng lúc nhìn thấy bộ dáng mờ mịt biết phải làm thế nào của , có chút buồn cười tới, lại để ý tới áo sơ mi lúc nào cũng chỉn chu của mình bị mở ra vài nút, mặc người có chút xộc xệch.
      Last edited: 28/10/15
      Traxy, Mùa Xuân Trôi Nhanh, emilia13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :